1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu bay lượn - Lê Tiêm (6.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.1:
      Edit: Bonghongxingdep

      "Tôi quen biết với Nhứ Tiệp khi ở trong nước, chúng tôi mới gặp như quen thân, lập tức trở thành bạn tốt như hình với bóng. Bất luận là học, tan học, thậm chí là tan lớp ngắn ngủn mười phút, chúng ta đều ở cùng nhau, người nào có thể chia rẽ chúng tôi." Tích Vĩ với Nhứ Tiệp quen biết thế nào.

      "Tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, khi chúng tôi chuyện trời đất , vẫn thể rời bỏ người mẹ xinh đẹp dịu dàng, cậu ấy nghiêm túc tìm cách thương cha dượng, còn có trai kế nâng cậu ấy lòng bàn tay che chở, lại chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cha đẻ, tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ngại đây là vấn đề riêng tư của Nhứ Tiệp, cho nên tôi vẫn chưa từng hỏi."

      "Vì vậy, tôi hiểu cuộc sống sau tám tuổi của Nhứ Tiệp trôi qua thế nào, nhưng biết lúc tám tuổi cậu ấy mất trí nhớ, chỉ là về sau tôi mới biết." Tích Vĩ cười khổ . "Tôi cũng chẳng bất ngờ, tôi thấy tình huống đó." Hơi nước dần dần nổi lên trong con ngươi, nắm chặt quả đấm, cắn răng nhịn khóc.

      "Xảy ra chuyện gì?" Tư Luật nhíu mi tâm lại, lòng treo ngược lên cao.
      (mi tâm: vùng ở giữa hai lông mày)

      "Buổi sáng ngày đó, chính tôi đợi nơi chúng tôi thường ăn sáng mỗi ngày nhưng đợi được Nhứ Tiệp, tôi càng nghĩ càng kỳ quái, bèn, nhà của cậu ấy tìm cậu ấy." Tích Vĩ kiềm chế mình, để cho nước mắt chảy xuống. "Vừa bước vào nhà Nhứ Tiệp, tôi liền bị dọa sợ! Khi đó trong nhà Nhứ Tiệp có ai, bác Bác cùng dì Dương xuất ngoại, chỉ có Bác cùng Nhứ Tiệp ở nhà, tôi tận mắt nhìn thấy Bác bị người ta đánh chảy máu đầu, mà. . . . . . chịu cho Diệp Thượng Lương mang Nhứ Tiệp , bị. . . . . ." tới chỗ này, Tích Vĩ muốn cũng được, bưng lấy mặt rơi nước mắt.

      "Nhứ Tiệp giãy dụa, chịu cùng Bang Hào cười, cho nên chọc giận Diệp Thượng Lương muốn lấy lòng Bang Hào cười, ông ta đoạt roi da của người đứng bên cạnh, hung hăng đánh Nhứ Tiệp. . . . . ." Đường Tuấn Bác đón lấy Tích Vĩ chưa xong, khổ sở nhắm mắt lại.

      "Nhứ Tiệp kêu thảm thiết, kêu rên. . . . . . Tôi nghe là đau, là đau. . . . . . máu Nhứ Tiệp,. . . . . . Phun mặt tôi, tôi đây cả đời quên được. . . . . . Tôi cho là Nhứ Tiệp sắp chết. . . . . . Ngay lúc đó tôi mới mười hai tuổi, việc có thể làm duy nhất là báo cảnh sát. . . . . . Tôi muốn cứu Nhứ Tiệp. . . . . ." Tích Vĩ thút thít , thời điểm đó tự trách chính mình có năng lực.

      Tư Luật trợn mắt há mồm. Mười hai tuổi. . . . . . Ngay lúc đó Nhứ Tiệp còn là bé, tại sao lại có người nhẫn tâm như vậy, xuống tay với bé?

      "Kết quả nhân chứng đều có, Diệp Thượng Lương bị xử tội danh mưu sát, ở tù mười năm, tôi nghĩ. . . . . . tại ông ta ra tù, tìm Nhứ Tiệp hoàn thành tâm nguyện của ông ta." Đường Tuấn Bác lo lắng .

      "Diệp Thượng Lương. . . . . . Người đàn ông kia là cha đẻ Nhứ Tiệp?" Tư Luật tin đời này lại có người cha ác như vậy. Hổ dữ ăn thịt con! Ông ta thể nào hạ độc thủ với con như vậy?

      " thể giả được, năm cậu ấy tám tuổi mẹ của Nhứ Tiệp, hướng tòa án xin ly hôn, lý do là bạo lực gia đình, dì Dương thể tiếp tục chịu đựng Diệp Thượng Lương đánh hai mẹ con thêm lần nào nữa! Tôi mới biết, năm Nhứ Tiệp tám tuổi, căn bản là đứa trẻ bị ngược đãi." Tích Vĩ nghĩ đến Nhứ Tiệp bị đánh lúc trước, khỏi sợ phát run.

      cho là Nhứ Tiệp chết trước mặt !

      "Mẹ kế mang theo Nhứ Tiệp đến nhà tôi tới năm, Diệp Thượng Lương để lệnh cấm của tòa án vào mắt, thỉnh thoảng quấy rầy Nhứ Tiệp, sau khi bạo hành Nhứ Tiệp 8 năm, mới biểu vẻ mặt của người cha! Ha, chuyện cười! Nếu phải hội trưởng Bang Hào cười đột nhiên có hứng thú với Nhứ Tiệp, Diệp Thượng Lương sợ bị coi thường, nên phải đánh con để lấy lòng ?" Đường Tuấn Bác cười to, cười đến khổ sở. " thế nào có mặt cùng Nhứ Tiệp nghe được cầu kia. . . . . . Em ấy mới tám tuổi! Ông ta lại muốn Nhứ Tiệp bồi ông lão, đây là cái kiểu cha gì?"

      Máu trong người Tư Luật đông lại, càng nghe càng cảm thấy trái tim băng giá. Nhứ Tiệp của . . . . . . Tại sao tuổi thơ sung sướng? ấy kiên cường như vậy, vui vẻ, hơn nữa dễ dàng thỏa mãn, tốt đẹp như vậy, chịu nỗi đến nổi phải mất trí nhớ?

      "Mười năm rồi, tôi hiểu Diệp Thượng Lương tính toán lợi dụng Nhứ Tiệp củng cố địa vị của ông ta trong Bang Hào cười, bởi vì sáu năm trước ông ta bị bỏ tù thề, ông ta trở lại." Tích Vĩ nhớ lại ánh mắt Diệp Thượng Lương cam tâm như vậy, liền cảm thấy rợn cả tóc gáy." Ông ta làm mỗi chuyện, mỗi câu, đều là cơn ác mộng của Nhứ Tiệp . . . . . . Ông ta gởi cho Nhứ Tiệp thanh dao rọc giấy dính máu, hay là cho Nhứ Tiệp biết, ông ta trở lại."


      "Như vậy, các cậu đối phó với Bang hào cười thế nào?" Tư Luật hít sâu cái, nhắm mắt lại hỏi.

      "Trừ trốn còn có thể làm sao?" Đương Tuấn Bác cười khổ ."Bối cảnh của chúng ta cảnh quá đơn thuần, kiến trúc sư nho , chống lại thế nào với Bang phái mạnh nhất châu Á?"

      "Trốn? Người phụ nữ của Phùng tư luật cần hèn mọn như vậy." Tư Luật cười lạnh . "Tôi cho bất luận kẻ nào hại người phụ nữ của tôi, coi như người nọ là cha đẻ của Nhứ Tiệp cũng giống vậy."

      "Tư Luật, coi như cậu có bản lĩnh cũng giống vậy thôi, sao cậu địch nổi đối phương?" Đường Tuấn Bác cau mày ra vấn đề thực tế.

      "Tôi cũng tin bọn họ địch nổi nuclear weapon (vũ khí hạt nhân)." Tư Luật tàn nhẫn cười tiếng. "Bác, tôi thích nhắc tới cái này với cậu, tôi chỉ có thể , tôi có năng lực bảo vệ Nhứ Tiệp, hơn nữa ——Bang Hào cười biết, chỉ là việc ."

      "Phùng Tư Luật! cần mạo hiểm!" Tích Vĩ gấp gáp la lên.

      ."Bang Hào cười biết tổn thương mà mười năm nay gây ra cho Nhứ Tiệp, tôi đòi lại cả vốn lẫn lời." lời thề son sắt (lời hứa thay đổi), Tư Luật cũng quay đầu lại xoay người rời .
      ... ...... ...... ...... ........


      Chương 6.2
      Edit: Bonghongxingdep

      mang thai! Kiểm tra có kết quả, hiểu được cái này là .

      ra từ phòng tắm, khuôn mặt nhắn trắng nõn Nhứ Tiệp giọt máu, tái nhợt khiến người ta đau lòng.

      Bước chân của yên tới phòng khách, vô lực nhắm mắt lại, dựa vào sô pha bên cạnh.

      Tại sao lúc này xảy ra chuyện như vậy? thế nào cho Tư Luật? Ông trời, vì sao ông đùa kiểu này với tôi?!

      Nhứ Tiệp rất muốn khóc, nhưng chảy ra nước mắt, ngay từ lúc quyết định rời khỏi Tư Luật, có nước mắt rồi.

      "Em cho rằng làm như vậy, là quan tâm sao? Là sao?"
      Nhứ Tiệp cả kinh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông chuyện——

      "Tư Luật. . . . . ." cho là khóc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt sương lạnh của Tư Luật, nước mắt tràn đầy.

      "Cái người ngốc này!" Tư Luật tới, tay ôm chặt Nhứ Tiệp vào trong ngực, giống như sợ biến mất, cả người run rẩy.

      “Sao biết em ở đây?!" Nhứ Tiệp đẩy ra, hoảng sợ hỏi: "Sao biết em ở nhà Bác?"

      "Đương nhiên là Bác cho biết." Sắc mặt Tư Luật trầm. "Nhứ Tiệp, là chồng em, có nhớ ? Bất luận xảy ra ra chuyện gì, em phải thương lượng với , nhất là chuyện như vậy. . . . . . Ông trời, em đưa cho giấy ly hôn làm gì? Em thương lượng với mà tự chủ trương, em cho như vậy là tốt với ? Nhứ Tiệp, em quá xem thường ! sao có khả năng bởi vì em gặp phải nguy hiểm liền rời khỏi em?! Em người ngốc!"

      "Em muốn bị thương. . . . . ." Nhứ Tiệp nhịn được khóc. "Em muốn có người bởi vì em mà bị thương. . . . . . Nhất là ."

      "Ngu ngốc." Tư Luật la . " Nhứ Tiệp ngu ngốc, nên đánh cái mông của em, người nào có thể tổn thương được , trừ em ra."

      "Tư Luật, xin lỗi." Nhứ Tiệp xin lỗi . "Nhưng em. . . . . ."

      "Lòng của tan nát, Nhứ Tiệp." Cầm tay bé của , để ở trước ngực. "Đừng nữa dọa , mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau vượt qua, cần dọa ly hôn làm sợ, được ?”

      " xin lỗi. . . . . . Tư luật, xin lỗi. . . . . ." Nàng khổ sở liều chết rơi nước mắt, đưa tay lau mặt cẩn thận trượt xuống nước mắt.
      Tư Luật luôn luôn kiêu ngạo, lại vì mà rơi lệ.

      " để cho em rời khỏi , Nhứ Tiệp, để người khác cướp em bên cạn , cho! lại càng cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương em, gây nguy hiểm cho em!" Ôm vào trong ngực, Tư Luật, ở bên tai thề.

      "Nhưng Tư Luật, em. . . . . ." Nhứ Tiệp còn muốn cái gì đó để gạt bỏ suy nghĩ của , lại bị ngăn cản.

      "Tin tưởng được ? Tin tưởng ." Ánh mắt Tư Luật thành khẩn .

      Nhứ Tiệp khuất phục, khuất phục bởi vì Tư Luật kiên trì."Em tin tưởng ."

      Tư Luật xúc động hôn lên đôi môi trắng bệch của , đột ngột tiếng chuông vang lên phá tan ấm áp này, rất chói tai.

      Nhứ Tiệp tỉnh táo lại, kỳ quái nhìn mặt Tư Luật vui, loại tiếng chuông này chưa từng nghe qua, là cái gì phát ra?

      Chỉ thấy Tư Luật lấy trong túi áo vét ra chiếc điện thoại xinh xắn, ấn ngón cái xuống cái, điện thoại di động đột nhiên mở rộng ra, màn hình tinh thể lỏng hình chữ nhật xuất trước mặt bọn họ.

      "Tư Luật tiên sinh." màn hình xuất người đàn ông nở nụ cười, nhìn cái là biết người đàn ông kia là người Ấn Độ, diện mạo rất đẹp trai, khóe miệng có lúm đồng tiền, mang dáng vẻ người con trai vui vẻ.

      "Ali, cậu có thể lăn ra đây rồi." Tư Luật khách khí .

      "Á! Tư Luật tiên sinh, tôi sớm đến Đài Loan! Mệnh lệnh của ngài Ali nào dám nghe? Vừa nhận được lệnh liền hết sức khẩn cấp cứu giá, tôi chính là trung bộc!" (nô bộc trung thành)

      " nhảm đủ rồi hãy mau xuất trước mặt của tôi, hạn cho cậu mười giây đồng hồ." Tư luật để ý tới cậu ta đùa giỡn, híp mắt cái, bắt đầu đếm ngược .

      "Ah, mở cửa, tôi thế nào xuất tại trước mặt ? Nếu như chủ nhân người đồng ý cho tôi cho nổ cửa, vậy . . . . . ."

      "Ba, hai. . . . . ."

      "Được được rồi, tôi sợ ." Ali biết nhắc nhắc lại cái gì, tới giây đồng hồ, chỉ nghe thấy được thanh cửa mở ra.

      "Á!" Nhứ Tiệp kêu lên. Làm người giật mình, ta thế nào mở cửa được? Đúng rồi, Tư Luật vừa rồi làm sao vào được?

      đến bấy giờ mới nghĩ lại, chuyện này thể tưởng tượng được.

      "Xin chào, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều, tôi là Ali." ta lộ ra nụ cười thân thiện với Nhứ Tiệp."Tốt mảnh khảnh! Tư Luật tiên sinh, vị này chính là người len lén bỏ trốn vợ sao?" mặt Ali tràn ngập tò mò.

      "Ngậm miệng chó của cậu lại." Tư Luật có nhiều kiên nhẫn với cậu ta như vậy, giọng điệu cực kém.

      "Hả. . . . . . Phân biệt đối xử." Ali ai oán thở dài.

      Vẻ mặt Tư Luật như vậy, kém rất nhiều so với bình thường!

      Nhứ Tiệp há hốc mồm cứng lưỡi, nhìn người đàn ông kỳ lạ này, còn Tư Luật kỳ quái nữa.
      lúc này mới phát , ra Tư Luật là rất người đàn ông thần bí, tại xảy ra chuyện liền có người xuất , nghe nhắc qua.

      "Nhứ Tiệp, đây là Ali, có việc gì có thể cần để ý tới ." Tư Luật giới thiệu với Nhứ Tiệp.

      "Tư Luật tiên sinh! Việc này. . . . . . Độc ác quá!" Ali vì mình khiếu nại.

      Đường đường là đệ nhất của dòng họ vệ sĩ của Thiên môn, lại bị người ta xem thường như vậy! Ali thiếu chút nữa hộc máu.

      "Ta muốn chọn Bang Hào cười." Sắc mặt Tư Luật trầm, hơi thở tràn đầy máu tanh."Diệp Thượng Lương, bắt tới đây cho ta."

      "Vâng" Ali vừa rồi đứng đắn, vừa nghe liền nghiêm túc trả lời.

      Cảm thấy khí đúng, Nhứ Tiệp lo lắng dựa vào Tư Luật.

      " cần sợ, bảo vệ em an toàn." nở nụ cười trấn an .

      "Tư Luật, em muốn mạo hiểm. . . . . ."

      " , tin tưởng ." Tư Luật ôm chặt , dịu dàng cười, cho cảm giác an toàn."Ali, tôi muốn cậu mang Nhứ Tiệp rời khỏi."

      "Tư Luật! Em muốn." vừa nghe mình sắp bị đưa , liều mạng lắc đầu."Em muốn tách ra khỏi . . . . . ."

      "Nhứ Tiệp, nghe lời, muốn toàn tâm đối phó Bang Hào cười, thể để em rơi vào trong tay bọn họ, cho nên phải đưa em đến chỗ an toàn." Tư Luật nhẫn nại khuyên bảo. " để cho lo lắng, được ?"

      "Đồng ý với em, an toàn, bình an. . . . . ." cầm chặt bàn tay to của , muốn cam kết.

      " bình an đón em, ngoan, cùng với Ali." Đẩy Nhứ Tiệp về phía Ali, ánh mắt sắc bén trừng vẻ mặt vô tội của Ali. "Tôi nhắc lại lần nữa, nhiệm vụ của cậu bây giờ, chính là Nhứ Tiệp cho tôi, ấy mất cọng tóc, tôi bắt cậu trả lại gấp 10 lần, đưa Nhứ Tiệp an toàn đến Thiên môn, đó là mệnh lệnh của tôi."

      "Vâng" Ali cung kính trả lời.

      "Thiên môn?" Nhứ Tiệp hiểu nháy mắt. Chỗ này. . . . .

      "Thiên môn là chỗ an toàn toàn nhất thế giới, em yên tâm ở đó, mỗi ngày chat webcam với em, phải sợ, có ai có thể chưa thông qua đồng ý của gây tổn thương cho em." Tư Luật dịu dàng trấn an .

      "Em nghe qua cái này chắc là tổ chức, Tư Luật, tại sao có thể đưa em đến chỗ đó?" Nhứ Tiệp cực kỳ kinh ngạc, ngờ Tư Luật lại biết bang phái lớn như vậy.

      "Đến Thiên môn, tự nhiên có người nhiều chuyện cho em biết tại sao." Tư Luật trừng mắt nhìn kẻ nhiều chuyện Ali. " có người bảo vệ em, yên tâm."

      "Thiên môn ở đâu?"

      "Canada."

      ... ...... ...... ...... ...... .....

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.3
      Edit: Bonghongxingdep

      còn kịp tạm biệt Bác à bạn tốt Tích Vĩ, Nhứ Tiệp lập tức bị Ali mang , máy bay mười mấy tiếng, tới Canada.

      Tổng bộ Thiên môn nằm ở Vancouver, diện tích vượt qua khu nhà cấp cao.

      được an bài trong gian phòng lớn gian gần trăm mét vuông, đầy đủ tất cả thiết bị, phòng đọc sách, phòng khách, phòng ngủ, hoàn toàn là thiết bị trang hoàng cao cấp nhất, bao gồm bên trong phòng đọc sách này có màn hình tinh thể lỏng 72 in, Ali cho biết, đó là Tư Luật đặc biệt vì chuẩn bị để chat webcam.

      có rất nhiều nghi vấn, tại sao Ali phỉa hoàn thành những chuyện mà Tư Luật giao phó? chút cũng dám chậm trễ, nhưng Ali muốn trả lời , chỉ với Tư Luật là người quan trọng, chính là người Thiên môn phải bảo vệ.

      hiểu tư luật, Tư Luật chỉ muốn làm người bình thường, kết hôn bình thường, sống chết, cả đời thương , , cần quá nhiều tiền bạc cùng quyền thế, chỉ cần bọn họ trôi qua vui vẻ là được. Cho nên, sau khi bọn họ có những ngày hạnh phúc, tuyệt đối có khả năng chủ động nhắc tới, có quan hệ tới Thiên môn.

      Nghĩ tới đây, khỏi bật cười. từng hỏi tư luật, tại sao có bản lĩnh tốt như vậy, ngờ thế nhưng dang hai tay, vô tội cũng muốn như vậy, chỉ luyện chơi, luyện để tốt cho cơ thể, nghĩ tới lại trở luyện thành cao thủ.
      Tư Luật. . . . . . Cùng tách ra tới ngày, bắt đầu nhớ tới , trong cuộc sống trong mấy tháng này, trong sinh hoạt của vẫn có làm bạn bên cạnh, đến nỗi sợ mình trở thành người đơn.

      Suy nghĩ, cộng thêm hoàn cảnh xa lạ làm lo lắng, khỏi muốn khóc.

      Lúc này, cửa phòng bị mở ra.

      Nhứ Tiệp ngẩng đầu nhìn phía cửa phòng, lo lắng có người xông tới, bởi vì nơi này là Thiên môn, người nào có thể đột phá Thiên môn vách sắt thành đồng phòng thủ kiên cố mà xông vào, nơi này là chỗ an toàn nhất thế giới.

      mình suy tư, ngay lúc đó đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai, hoài nghi nhướng mày. "Cái thanh này có phải . . . . ."

      "Tư Luật." Úy Liêu, Thiếu Môn Chủ trẻ tuổi của Thiên môn, giọng cười .
      tới xem chút khiến Tư Luật bất thường.

      thuận theo thanh về phía phòng đọc sách, mặt màn hình tinh thể lỏng vừa đúng lúc dừng hình, gương mặt đẹp trai lịch của Tư Luật mang theo sát khí xuất màn hình.

      "Tư Luật!" Nhứ Tiệp kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc màn hình. "Em rất nhớ . . . . . ."

      "Nhứ Tiệp." Tư Luật cũng thấy . Nhìn thấy hai mắt sưng đỏ, là biết, nhất định lại khóc nữa." cũng nhớ em."

      "Khụ khụ." Úy Liêu ở bên trêu chọc giả bộ ho cười trộm."Tư Luật, ngờ cũng có mặt nhi nữ tình trường như vậy."

      "Câm miệng!" Tư Luật với ta.

      Nhứ Tiệp nghe Úy Liêu bên cạnh nhạo bang như vậy, khỏi xấu hổ đỏ hai má.

      "Khụ, được rồi, tôi biết giỡn." Úy Liêu trêu chọc thấy vô vị liền cười .
      "Tôi cử đủ người cho chứ? Có đủ dùng hay ?"

      "Tôi còn cần đội thay tôi quét nhà cầu, biết nô bộc trung thành Ali có nguyện
      ý hay ? Hoặc là , Thiếu môn chủ Thiên môn—— có nguyện ý giúp tôi chuyện này ." Tư Luật cắn răng .

      Bệnh thần kinh! Phải điều động cho ta đại đội, cười chết người, cũng chỉ là Bang Hào cười nho , còn cần đưa nuclear weapon nhóm (vũ khí hạt nhân loại ) cho ? !

      Chỉ cần bố trí xong, ta Phùng Tư Luật người là có thể diệt Bang Hào cười rồi.

      "Ha ha." Nghe Tư Luật ác độc tựa như thường ngày, Úy Liêu khỏi cười ha ha.

      "Hừ." Tư Luật hừ lạnh tiếng.

      "Nếu có cần liên lạc." Úy Liêu lên tiếng chào , đem gian tặng cho đôi vợ chồng. "Hồng Vi, chào hỏi Tư Luật ."

      "Tư Luật tiên sinh." Úy phong Hồng Vi —— Hà Dự Vi, phụ trách an toàn của Nhứ Tiệp.

      "An toàn của Nhứ Tiệp làm phiền ." Giọng điệu của Tư luật đối với Vi ràng là tốt hơn nhiều.

      ", đây là vinh hạnh của tôi." Sau khi Vi khẽ mỉm cười với , lập tức rời .

      biết, đôi vợ chồng cần ở chung chỗ.

      Thấy những người có nhiệm vụ đều rời , Nhứ Tiệp mới bạo gan bày tỏ nhớ nhung với Tư Luật màn hình.

      "Tư Luật, làm thế đây? Em. . . . . . Em rất nhớ !"

      Tư Luật nghe vậy, ánh mắt, dịu dàng : " cũng thế. . . . . ."

      Khoảng cách gian vào giờ khắc này biến mất, nhìn qua địa cầu thấy chỗ khác, ở trong mắt bọn họ nhìn thấy cái bóng của nhau, tựa như bình thường, có khoảng cách.

      Chỉ vì lòng của bọn họ, ở bên nhau.
      ... ...... ...... ...... .....

      Trôi qua những ngày vô vị, Nhứ Tiệp ở đây mấy ngày trong cùng Hồng Vi trở thành bạn bè giấu thứ gì ( cho nhau nghe hết những chuyện của mình), trong thời gian này giúp Úy Liêu phen, khiến Vi nhận tình cảm của mình, để trong cuộc sống của tìm được niềm vui.

      Nhìn điện thoại di động xinh xắn tay, Nhứ Tiệp khỏi thở dài.

      Tối ngày hôm trước Tư Luật cho biết, phải xử lý ít chuyện, cho nên trong thời gian ngắn liên lạc với , nhưng hứa, lần tới gặp mặt chính là lúc tới đón .

      chờ đợi ngày đó tới!

      Ở bên trong phòng đọc sách cả buổi tối, Nhứ Tiệp xoa xoa mắt, vươn lưng, tính đến phòng bếp tìm chút nước uống giải giải khát.

      vừa bước khỏi phòng, lại phát cảnh tượng kỳ quái ——

      "Ah?" mở to hai mắt nhìn hành lang trống , nháy mắt mấy cái, tin nữa dụi mắt.

      Mới vừa rồi —— "Giống như" nhìn thấy Vi trùm cái chăn màu trắng vào bên trong gian phòng, nhìn lầm rồi sao?

      Vi làm sao chỉ trùm cái chăn lại hành lang? ấy có thói quen mặc áo quần màu đỏ mà?

      "Ah. . . . . ." Nhứ Tiệp đột nhiên thấy Úy Liêu ôm Vi, nhất thời khuôn mặt nhắn của đỏ rực. "Àh. . . . . . biết rồi." giống như phát bí mật cười y hệt đứa trẻ.

      từ từ đến Vi trước cửa phòng, nàng lẳng lặng phát ra thanh. Vi tính cảnh giác rất mạnh, điểm thanh đều bị nàng phát , cho nên phải cẩn thận làm việc.

      chỉ là muốn dọa Vi chút mà thôi, ngờ, chính mới bị dọa.

      "Cậu đâu vậy?" Nhứ Tiệp nhịn được lên tiếng hỏi, trễ thế này Vi còn mặc áo quần màu đỏ, nghỉ ngơi là muốn đâu?

      ra là Vi muốn rời khỏi Thiên môn, mặc dù với tại sao nàng lại vội vàng như vậy, nhưng nghĩ, ít nhiều gì cũng thoát khỏi liên quan tới Úy Liêu.

      đôi này, cũng là oan gia!

      Vừa được biết Vi muốn rời khỏi Thiên môn, Nhứ Tiệp vui mừng. quyết định muốn theo Vi rời khỏi Thiên môn.

      Hồng Vi chịu nổi Nhứ Tiệp cầu khẩn, cộng thêm chính cũng gấp gáp rời , thế là đồng ý.

      Bị buồn bực làm cho Nhứ Tiệp nghĩ đến tình cảnh của bây giờ rốt cuộc là như thế nào, ở trong vách sát thành đồng kiên cố của Thiên môn quá lâu rồi, hoàn toàn quên bên ngoài có những gì đợi .

      tại chỉ muốn thấy chồng của , bạn tốt cùng trai, muốn nhanh chóng gặp mặt bọn họ.

      Nhưng quên, Vi mang rời khỏi Thiên môn là làm việc, Vi bởi vì nàng chịu đựng tức giận khủng bố của Tư Luật. . . . . .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :