1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu bá đạo: Triền miên với đệ nhất phu nhân - Thiên Diện Tuyết (307/307)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 96: Ông xã (2)

      Edit: Junie

      Beta: ChiMy

      , mới vừa gọi mình cái gì?

      Xông tới nắm chặt bả vai của , vui mừng thôi "Bảo bối, em vừa kêu bằng cái gì? Kêu lẫn nữa được ?" .

      Ngải Tuyết mím môi , trong lòng vui sướng nhưng cố ý quay đầu nhìn !

      Mộ Dung Kiệt nóng nảy, nắm bả vai Ngải Tuyết khẽ lay "Kêu lần nữa tiếng thôi cũng được!"

      Ngải Tuyết nhíu mày "Trừ phi, tha cho bọn họ, em liền gọi!"

      Mộ Dung Kiệt híp nửa mắt lại tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Ngải Tuyết!

      "Có , thả bọn họ , sau này em đều gọi là ông xã?" Nếu như là vậy, tại sao lại chứ?

      Ngải Tuyết dùng sức gật đầu, "Được, chỉ cần chịu thả, em lập tức gọi!"

      Mộ Dung Kiệt hai lời, trực tiếp gọi cho Tử Mặc "Thả bọn họ!" Giọng điệu giống giỡn chút nào.

      Tử Mặc chuẩn bị hành động, đột nhiên phải ra lệnh cho đám thủ hạ dừng tay lại!

      Nghi ngờ, chẳng lẽ Ngải Tuyết thuyết phục được đại ca rồi sao?

      Nhất định là vậy, trừ ra còn người nào có bản lãnh đó? Hôm nào có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo mới được!

      "Là thiếu phu nhân của chúng tôi mấy người thoát khỏi án tử hình này nên nhớ mỗi ngày hãy khẩn cầu cho thiếu phu nhân!" Tử Mặc nhướng mày, nhàn nhạt !

      "Bảo bối, gọi cho nghe!" Mộ Dung Kiệt có vẻ rất sốt ruột, có kiên nhẫn chờ đợi.

      Ngải Tuyết mắc cỡ mặt ửng hồng lên, chậm chạp "Ừ, cái nào. . . . . ." .

      Đáng chết, mới vừa rồi gọi sao lưu loát thế. Bây giớ chữ cũng xong!

      Thần sắc Mộ Dung Kiệt bắt đầu nóng nảy"Gọi nhanh! muốn nghe! Nhanh lên!".

      Nha đầu này, muốn gấp gáp đến chết mà!

      Ngải Tuyết gãi tóc có chút rối bời, làm sao bây giờ, được nữa!

      "Cái đó, Kiệt, có thể để khi khác được , cho em nợ nha?" Ngải Tuyết lúng túng quay đầu, lưỡi cứ như bị cắn mất hai chữ đó khó khăn với a!

      Đôi mắt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lẽo, cằm điệnDiễn đàn Lê Quý Đôn. thoại gọi ra ngoài!

      Ngải Tuyết vội vàng ngăn lại, "Em , em được chưa!"

      Mộ Dung Kiệt bĩu môi cái, đôi mắt lóe lên nụ cười bé , nha đầu ngốc, tin trị được ?

      Quay đầu lại, nở nụ cười mê người nhìn , trong nháy mắt liền muốn đem lên giường giày vò đến thất điên bát đảo [​IMG]!

      [​IMG]thất điên bát đảo: Thất: Bảy, thứ bảy. Điên: nghiêng ngã. Bát: tám. Đảo: lộn ngược. Điên đảo hay Đảo điên là lộn lên nhào xuống.

      Thất điên bát đảo là bảy tám lần đảo điên,*******************. ý : nhiều lần đổi thay tan nát.

      "Bảo bối, gọi phải ?" Mộ Dung Kiệt còn cách nào, vì muốn kêu tiếng ‘ông xã’, nên phải dùng đến cách bức cung thế này!

      Ngải Tuyết vừa nhắm mắt, cắn răng "Ông . . . . . Ông. . . . . . Ông xã!" .

      Rốt cuộc, Mộ Dung Kiệt hài lòng nâng khóe môi lên, tâm tình tốt!

      Chương 97: Ông xã(3)

      Edit: Junie

      Beta: ChiMy

      Bộ dáng rất gấp gáp cuối cùng cũng nhịn được bổ nhào tới kéo Ngải Tuyết ngồi lên đùi mình để cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng dừng lại ở phía dưới của mình.

      Ngải Tuyết sợ hãi kêu" thể như vậy, bác sĩ tháng này thể làm cái đó!".Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn Thiệt là, người ta mới từ bệnh viện trở về bao lâu a!

      Mộ Dung Kiệt cau mày, chết tiệt, chỉ nhìn nhưng thể ăn, tư vị này dễ chịu chút nào! Nha đầu này biết cách hành hạ .

      Chợt, khóe miệng nhếch lên, nhìn cậu của mình ngừng đấu tranh vì Ngải Tuyết.

      Ngải Tuyết kinh sợ nhìn thấu được tâm tư xấu xa của Mộ Dung Kiệt, có loại dự cảm tốt trỗi dậy trong tim .

      Vội vàng đẩy ra, chạy nhanh vào vệ sinh "Em, em muốn toilet!".

      Sao Mộ Dung Kiệt lại dễ dàng bỏ qua cho như vậy, tay ôm vào trong ngực trở lại.

      Khẽ cắn lỗ tai của , cả người Ngải Tuyết tê dại, nhịn được hừ .

      Mộ Dung Kiệt cười xấu xa"Bảo bối, em biết ?Diễღn đàn Lê Qღuý Đôn Em có thể dùng cách khác để phục vụ cho mà!".

      Ngải Tuyết nhìn sức hấp dẫn khiếp người của Mộ Dung Kiệt, sửng sốt "Cái . . . . . . Cách gì?" .

      Mộ Dung Kiệt lại gần bên tai Ngải Tuyết, thầm nhưng biết cái gì.

      Chỉ thấy mặt Ngải Tuyết từ màu trắng chuyển sang màu đỏ đến cả mang tai, màu xanh đến tận cổ, hoảng sợ muốn trốn tránh", được, tại sao có thể như vậy!" .

      Thực xấu hổ chết được!

      Mộ Dung Kiệt liều mạng trực tiếp áp đảo Ngải Tuyết ở giường"Tại sao được? muốn! Em biết ?Bộ dạng trốn thoát của em mê người!"

      Ngải Tuyết mắc cỡ hận thể tìm cái lỗ để chui vàodie»ndٿanl«equ»yd«on, Mộ Dung Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Ngải Tuyết, tim đập loạn nhịp ngừng!

      Thân dưới nóng bừng, sôi trào mãnh liệt như thủy triều dâng cao ở lòng biển, bàn tay tùy ý chạy loạn thân thể Ngải Tuyết.

      Gấp gáp mà tham lam hôn khắp người Ngải Tuyết, đôi môi của mềm mại rất thích hợp để hôn, cơ thể tràn đầy sức sống, quyến rũ đến chết người! !

      chính là tiểu tinh đến quyến rũ , dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comlàm muốn ngừng cũng được! ! !

      "Bà xã, em đẹp!" Mộ Dung Kiệt ngừng nỉ non ở bên tai Ngải Tuyết.

      Ngải Tuyết sợ tới mức liên tục lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng như trứng tôm luộc chín, mặc kệ có chết cũng làm! !

      Bàn tay ngừng đánh mạnh vào bờ ngực rắn chắc của .

      muốn gào thét, rất muốn gào thét! ! !

      càng giãy giụa muốn, Mộ Dung Kiệt càng lấn lướt làm tới hơn.

      "Em còn lộn xộn nữa đừngDĐLQĐ mong đêm nay được ngủ ngon giấc!!"

      Lời vừa ra mang theo chút uy hiếp làm Ngải Tuyết dám chống đối nữa. Có chút dở khóc dở cười đành phải phối hợp với anhDiễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

      Ôi ôi ôi, tên ác ma này! ! !

      Chương 98: Ông xã (4)

      Edit: Junie

      Beta: ChiMy

      Sáng sớm, Ngải Tuyết chút sức lực nằm lỳ ở giường,

      Ngược lại Mộ Dung Kiệt tràn đầy sức sống sau đêm ăn no, mặc tây trang chỉnh tề, mắt liếc Ngải Tuyết đờ đẫn giường.

      Chậm rãi tới bên giường, đặt lên cánh môi đào của nụ hôn ngọt ngào!

      Nha đầu này quá hấp dẫn quá mê người khiến muốn rời giường chút nào!

      "Bà xã, có muốn rời giường ?"dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Ngải Tuyết lè lưỡi lắc đầu, cảm thấy ớn lạnh với lời , lấy chăn đắp kín đầu, hề nhúc nhích!!

      Mộ Dung Kiệt thấy thế, khóe miệng mở ra tạo thành vòng tròn, cúi người lăn thân thể vài vòng trong chăn.

      Xác định chăn bao bọc kĩ càng rồi mới ôm lên bước ra ngoài, vì tối qua quần áo của bị xé nát nên đành đắp chăn thay vậy!

      Ngải Tuyết cảm giác có cái gì đó đúng, đầu từ trong chăn thò ra.

      Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt ôm mình ra khỏi phòng với bộ dạng như xác ướp, tất cả thủ hạ ở ngoài đều kinh ngạc miệng há to hết cỡ.

      Ngải Tuyết nhanh chóng đem đầu chui vào chăn, hận thể cắn lưỡi của mình để chết ngay lúc này!

      Nổi điên sao, phải hình dung tâm trạng của vào giờ phút này như thế nào!

      Lần đầu tiên quan hệ với , sao nhìn người đàn ông này lại phúc hắc đến như vậy!

      Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết lúng túng, quả muốn huơ tay múa chân ăn mừng!

      Ôm vào trong xe, đưa tay vỗ đầu của "Bảo bối ngốc, mau ra đây, sợ ngộp chết sao?".

      Ngải Tuyết len lén đưa hai mắt ra, cảnh giác nhìn chung quanh lượt, xác định có ai rồi lập tức bật dậy!D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.

      Hai mắt mở to hận thể dùng ánh mắt này giết chết tên vô lại ở đối diện!

      "Mộ Dung Kiệt, biết làm gì ? Sao có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy?" Cuối cùng Ngải Tuyết cũng bùng nổ gào thét ầm ỹ cả xe, là mất mặt, hức hức. . . . . .

      Mộ Dung Kiệt nhíu mày nhìn con nhím xù lông bên cạnh, hai tay nắm đầu của đặt lên đùi mình, gắt gao kiềm chế cái miệng nhắn ngừng la hét của .

      " ngốc này, em muốn chết sao!" .

      Ngải Tuyết tức giận muốn xuống xe, nhưng quanh thân chỉ bọc chiếc chăn mỏng, muốn trong tình trạng này cũng khó khăn nên làm sao đây?

      Mộ Dung Kiệt hiểu Ngải Tuyết thể làm gì hơn ngoài cầu cứu , ý thức được điều này càng làm muốn lưu manh với hơn, trong lòng thực cảm ơn chiếc chăn này!

      Ngải Tuyết đành lòng nháy mắt tỏ vẻ đáng thương, chỉ hy vọng lúc này có thể đàng hoàng chút! !

      Tâm tình Mộ Dung Kiệt trở nên ngọt ngào, giống như ăn phải mật ong! !

      Véo da thịt trắng nõn của cái, rút tay về nghiêm túc lái xe.

      Có điều nhìn khuôn mặt nhắn phính hồng lòng thể kìm nén được dục vọng! !DĐLQĐ

      Trong lòng Ngải Tuyết căng thẳng cực độ rốt cuộc cũng được thả lỏng! Thở ra hơi, xụt xịt lỗ mũi, hai mắt sáng lên khi nhìn thấy con đường phía trước là khu mua sắm.

      Méo miệng, "Mua quần áo cho em! ! !"

      Chương 99: Ông xã (5)

      Edit: Junie

      Beta: ChiMy

      Mộ Dung Kiệt bĩu môi, dừng xe ở ven đường, hôn lên trán rồi mới rời .

      "Ngoan, chờ quay lại!" .

      Gương mặt Ngải Tuyết ngớ ngẩn ngồi thừ người trong xe,DĐLQĐ đợi mãi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn thân thể trong chăn bắt đầu nhúc nhích!

      " chán, chán quá !"Trong lòng khẽ dâng lên chút chua xót.

      Tình cảnh bây giờ ngọt ngào! Ngọt ngào đến mức làm cho muốn suy nghĩ đến việc rời nữa! chút cũng có.

      Chép chép miệng, nha đầu Giản Mộng kia, từ hôm đến thăm đến giờ, cú điện thoại cũng gọi cho

      Xem ra, chuyện mình nhờ quá khó khăn với ấy, đành phải tự nghĩ cách thôi!

      "Bảo bối, mau thay !" Mộ Dung Kiệtđưa chiếc đầm màu vàng nhạttrong taycho Ngải Tuyết!

      Ngải Tuyết bọc chăn, mắt híp lại lườm cái" ra ngoài!" .

      Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Sao phải ra ngoài, thay quần áo còn phải thay sau lưng ?" .

      Ngải Tuyết chu mỏ" ra ngoài !" .


      Mộ Dung Kiệt cảm thấy mất hứng, nhìn chằm chằm " , cơ thể của em từ trong ra ngoài có chỗ nào mà chưa từng thấy qua, biết em còn xấu hổ cái gì?" .

      Ngải Tuyết ngồi thừ ở ghế, bất đắc dĩ quay đầu nhìn ra kính.

      Được, là tên lưu manh, vô lại! ! ! có chống đối cũng như công dã tràng thôi.

      Ánh mắt Mộ Dung Kiệt như lửa đốt, Ngải Tuyết chậm rãi thay quần áo xong, hé miệng cười yếu ớt!

      Mộ Dung Kiệt gõ vào trán , "Nha đầu ngốc, em là biết cách giày xéo!" .

      Ngải Tuyết le lưỡi, cố ý để câu kiavào tai!

      Nghiêng đầu len lén nhìn Mộ Dung Kiệt lái xe. Mím môi.

      DĐLQĐ

      Muốn rời ! được! làm được!

      Cố đè nén đau xót trong lòng, cười nhạt"Kiệt, nếu như có ngày em còn bên cạnh nữa, có nhớ tới em dù chỉ chút khồn?" .Mới vừa hỏi xong liền hối hận.

      Có được câu trả lời thế nào?

      Nếu như đáp án dĩ nhiên là ‘nhớ’, nếu như vậy sao? Miễn cưỡng rời , vui mừng sao?

      Nếu như đáp án ngược lại, mình lại muốn như vậy? Nhất định thất vọng, đau lòng sao?

      Mộ Dung Kiệt chợt đạp thắng xe, hai mắt kiên quyết nhìn chằm chằm .

      "Rời ? Em muốn rời khỏi ?" .

      Ngải Tuyết hận thể cắn phát mạnh vào lưỡi mình, vội vàng phủ nhận", phải, em chỉ tùy tiện hỏi chút! Ha ha." .DĐLQĐ

      Mộ Dung Kiệt cảnh giác quan sát Ngải Tuyết, khởi động xe lần nữa.

      Có điều đường sắc mặt của được tốt lắm.

      Chợt, Mộ Dung Kiệt hung hăng nện quyền vào tay lái, đáng chết, mới vừa rồi Ngải Tuyết hỏi như vậy là có ý gì.

      Tim của trong tích tắc cứ như vậy mà thấp thỏm lo sợ, muốn rời ?

      Chương 100: phải biết xấu hổ (1)

      Edit:Junie

      Beta: ChiMy

      Ngải Tuyết sợ tới mức vội quay lại, này, đây là thế nào?Sao đột nhiên phát giận dữ vậy?

      ‘Kiệt, sao chớ?" Ngải Tuyết run rẩy hỏi.DĐLQĐ

      Đôi mắt Mộ Dung Kiệt phun lửa, nhấn ga mạch chạy về nhà!

      Đến nhà, mở cửa xe ra lập tức cõng Ngải Tuyết lên lưng, quan tâm đến tiếng thét chói tai của và Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan kinh ngạc biết chuyện gì xảy ra làm ta giận đùng đùng như vậy,DĐLQĐ kịp thời phản ứng chạy nhanh đuổi theo lên lầu!

      tay ném lên giường như ném bao cát, vô cùng trịnh trọng cho biết"Ngải Tuyết, em nghe cho kỹ, từ nay hãy dẹp cái ý tưởng rời khỏi , được nghĩ đến nữa, xem thử em dám bỏ !" .

      Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn lửa giận xông lên não của Mộ Dung Kiệt.

      ràng chuyện rất bá đạo cứ như cưỡng bức vào khuôn phép, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào,DĐLQĐ có khi lại đành lòng chấp nhận chịu cưỡng bức như vậy! nụ cười khóe miệng!

      Mộ Dung Kiệt nhìn chằm chằm, tới lui trong phòng.

      Đáng chết, còn dám cười?

      "Ngải Tuyết, chuyện buồn cười lắm sao? Em dám cười lần nữa coi?"Lúc này Mộ Dung Kiệt như muốn bóp chết . biết hành hạ mà.

      Vẻ mặt Ngải Tuyết nghiêm túc, chu mỏ" cần gì phải nổi giận như thế? Người ta chỉ hỏi thử thôi chứ có bỏ đâu."

      Mộ Dung Kiệt xụ mặt xuống bởi vì câu trả lời của "Em muốn bỏ lần nữa sao mà hỏi thử như thế? Ngải Tuyết, em nên khiêu chiến tính nhẫn nại của !" .

      "Em có gan làm thử xem, Mộ Dung Kiệt nhất định bắt được em dù cho chân trời góc biển, lúc đó mỗi ngày em nên cầu nguyện bị tìm ra, nếu , hậu quả em gánh nổi đâu!"DĐLQĐ

      Mộ Dung Kiệt rất nghiêm túc! Nghĩ đến ngày Ngải Tuyết còn tồn tại trong cuộc sống của mình, trong lòng rất khó chịu như mất mục tiêu sống, cảm thấy, nhất định nổi điên!

      Sắc mặt Ngải Tuyết càng thay đổi, có chút ưu thương nhìn Mộ Dung Kiệt.

      Hồi lâu"Em thể sanh con nữa, cũng muốn giữ em bên cạnh sao?" .

      Mộ Dung Kiệt ngẩn người, quay đầu, ánh mắt kiên định nhìn Ngải Tuyết"Đúng, muốn như thế, bất kể em có thể sinh con cho hay , Mộ Dung Kiệt đời này kiếp này chỉ cần Ngải Tuyết!" ,DĐLQĐ

      "Cho nên em được suy nghĩ bỏ , chút cũng được, cắt đứt trong suy nghĩ của em, để cho nó sinh trưởng!" .

      "Làm phụ nữ của Mộ Dung Kiệt , em phải chuẩn bị tâm lý tốt." .

      "Em thành công làm phụ nữ của , em phải có nhận thức, nếu như thể sanh con, đó cũng là do Mộ Dung Kiệt gây ra, cho dù có như thế nào cũng kề vai sát cánh bên cạnh , nếu có ngày để ý đến em nữa, em cũng phải dính lấy , muốn rời cũng được!"

      DĐLQĐ

      Ngải Tuyết bĩu môi"Em phải biết xấu hổ! Ngay cả bỏ rơi em, em còn phải níu kéo lại sao. Đó là chuyện của những người mặt dày mới làm được!" .

      Mộ Dung Kiệt tức muốn điên lên được, đầu của người phụ nữ này là khúc gỗ sao?

      nửa ngày cũng vào trọng điểm!

      Đầu cụng vào trán :"Nha đầu ngốc, ý của là bất kể em có thể sanh con hay , em đều là người phụ nữ của riêng Mộ Dung Kiệt , em được rời khỏi cuộc sống của vì vậy hãy chôn cái suy nghĩ đó !"DĐLQĐ

      "Em nghe có hiểu lời ! ! !" Lời vừa dứt, Mộ Dung Kiệt hắng giọng rống to!

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 101: phải biết xấu hổ (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Ngải Tuyết che lỗ tai lại, chân mày nhíu sâu! Toàn bộ biệt thự toàn tiếng rống giận của Mộ Dung Kiệt.


      Thủy Nhan hoảng sợ tới mức thức ăn nhai trong miệng cũng rớt ra ngoài.


      "Xong rồi, tiêu rồi, khẳng định Ngải Tuyết lại chọc giận Mộ Dung Kiệt."Thủy Nhan thực lo lắng thay cho Ngải Tuyết.๖


      Tử Hiên nhướng mày liếc nhìn lên lầu, Ngải Tuyết có chuyện gì chứ?


      Tròng lòng vẫn yên tâm, buông trò chơi trong tay, bước nhanh lên lầu!


      Gõ cửa phòng " Kiệt, em có chuyện cần với !" .


      Vẻ mặt Ngải Tuyết tỏ ra vô tội nhìn Mộ Dung Kiệt, "Tử Hiên gọi đấy!" .


      Mộ Dung Kiệt lườm "Đàng hoàng chút, nhanh chóng quay lại đó!" .


      Thấy Mộ Dung Kiệt ra ngoài, cuối cùng Ngải Tuyết cũng thở phào nhõm! Người đàn ông quá ngang ngược!๖


      "Chuyện gì!"Sắc mặt Mộ Dung Kiệt tốt lắm, giọng điệu cứng rắn.


      Tử Hiên ngượng ngùng sờ chóp mũi"Ngay mốt, em muốn trở về La Mã, nên tới với tiếng thôi!" .



      Mộ Dung Kiệt nhét hai tay vào túi quần "Sao vội vậy?" .


      Tử Hiên bất đắc dĩ nhún nhún vai"Lão gia nhà em tình tính thế nào phải biết, đột nhiên kêu em trở về, cũng biết vì chuyện gì!" .


      Mộ Dung Kiệt cho Tử Hiên ánh mắt thương hại, rót ly instant coffee chậm rãi uống.


      Từ Hiên nhìn phòng của Ngải Tuyết " và chị dâu……? ? ?" .


      " có gì, nha đầu đó thiếu dạy dỗ!"Mộ Dung Kiệt bĩu môi.


      Tử Hiên thở dài " ấy là tốt, chớ hù dọa người ta chạy mất!" .


      Mộ Dung Kiệt nhìn Tử Hiên cứ như nhìn thấy quái vật, "Ơ, lời này giống là lời củacậu Quý nên a!" .


      Tử Hiên tức giận trợn mắt nhìn , ngồi xụi lơ ghế sofa, bộ dáng lười biếngkhông nhìn ra tâm tình của ta!


      Trong lòng của quả thực có chút dễ chịu, vất vả mới biết ‘’ ra sao, nhưng chữ ‘’ đó lại nhắm trúng vào người chị dâu.


      Cười khổ ra tiếng, đây nhất định là trời cao trừng phạt mà, ai kêu luôn xem phụ nữ như đồ chơi làm gì! Thích chơi đùa, thích ném .


      Chính mình nên trở về La Mã là tốt nhất, tránh cho mình có lúc kìm lòng đậu làm ra chuyện mất tình em, mặc dù nhận thức rất tuyệt đối bao giờ có ý nghĩ muốn chen chân vào tình của Kiệt.



      thế nào? Chỉ cần là phụ nữ của Kiệt, càng phải giúp Kiệt bảo vệ ta nhiều hơn!


      Mộ Dung Kiệt đứng lên, liếc mắt nhàn nhạt nhìn Tử Hiên ngẩn người ngồi bên kia.


      "Hai ngày này cứ vui chơi thoải mái , ngày mốt tiễn em !" xong vội vàng lên lầu, còn phải giải quyết con mèo đó!


      Chương 102: thấy Ngải Tuyết (1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Đến cửa phòng, lắc lắc tay cầm cửa nhưng mở ra, đáng chết, nha đầu đó cả gan dám khóa trái cửa!


      "Ngải Tuyết, mở cửa!"


      có phản ứng, tiếp tục gõ"Mở cửa, Ngải Tuyết, em mở cửa cho ! Mở cửa nhanh lên!"


      Vẫn có phản ứng.


      Lần này cơn giận Mộ Dung Kiệt bốc lên đến đỉnh đầu, chết tiệt, nha đầu này muốn tạo phản!


      Hai ba lượt, cửa phòng bị Mộ Dung Kiệt đá văng.


      có ai, cư nhiên bóng người! Tâm trí Mộ Dung Kiệt bắt đầu hốt hoảng, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra, vẫn có người.


      Đáng chết, ấy đâu? thấy?


      Mộ Dung Kiệt tìm lần trong phòng, chợt phát cửa sổ mở rộng ra.


      Vội vàng chạy tới xem, cái gì cũng có, bệ cửa sổ để lại dấu chân size cỡ 37, là của Ngải Tuyết!


      Trái tim Mộ Dung Kiệt chợt ngừng đập nửa nhịp, dám tin nhìn chằm chằm dấu chân kia!


      "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Tử Hiên, Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan nghe tiếng chạy lên, theo sau là người hầu, quản gia!


      Chỉ thấy Mộ Dung Kiệt cặp mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn bệ cửa sổ chớp mắt!"Ngải Tuyết, thấy nửa!" .


      "Tìm cho tôi, mau!" . chỉ xuống có lát, sao lại thấy, tin nha đầu đó có bản lãnh nhảy từ cửa sổ xuống dưới đó!


      " tại chắc ấy vẫn chưa xa, tất cả mau tìm cho tôi!"Mộ Dung Kiệt điên cuồng hét lên, cứ như muốn hủy diệt cả tòa biệt thự này để lôi ra.


      "Đây là cái gì?" Thủy Nhan sợ hãi kêu, là tờ giấy! dòng chữ màn hình vi tính.


      Mộ Dung Kiệt xông tới đoạt xem:


      “Kiệt, em , cần tìm em! Em xứng với !”


      Chỉ có mấy chữ thôi, , cư nhiên rời , tiếng nào.


      Mới vừa rồi những lời với chữ cũng lọt vào taicô có phải ?


      với nhiều như vậy, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ .


      Đáng chết, đủ lông đủ cánh rồi nên cả gan bỏ ngoài tai lời cảnh cáo khỏi chỗ này!


      Rất tốt, rồi, nếu có gan dám , cũng nên có gan gánh chịu tất cả hậu quả.


      Mộ Dung Kiệt tức giận đến toàn thân phát run, hai mắt đỏ ngầu, tựa như chỉ cần thêm kích động nào nữa trở thành con báo cắn chết người!Diễn - đàn - Lê - Quý - Đôn


      Lam Tịch Ảnh và Thủy Nhan cũng chịu nổi trước cơn giận của người đàn ông này vô thức lùi đến vách tường, lúc này Mộ Dung Kiệt chả khác gì Diêm Vương có khi lại hơn cả Diêm Vương!


      Trong lòng Tử Hiên trầm xuống, riêng nãy giờ vẫn lên tiếng coi như suy nghĩ, tỉnh táo hơn Mộ Dung Kiệt.


      "Chị dâu rời thể nào chỉ để lại tờ giấy đơn sơ như vậy? ấy có thể tự tay viết nha?"


      "Có khi nào xảy ra chuyện gì?"Lòng Tử Hiên vừa suy nghĩ, lời vừa cất lên!


      Mộ Dung Kiệt cười lạnh" địa bàn của tôi, ai dám làm loạn, " đúng như vậy, kể cả Lãnh Băng có ở đây bảo vệ!DĐLQĐ


      "Nhưng mà tại sao chị dâu phải , hơn nữa, ấy cũng có gan nhảy từ cửa sổ xuống dưới a!"Tử Hiên thể tin được.


      Chương 103: thấy Ngải Tuyết (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Mộ Dung Kiệt cười lạnh, mới đây lâu còn hỏi câu nếu ở bên cạnh, mình có nhớ tới ?


      Lời cảnh cáo thay cho câu trả lời, thế nhưng vẫn nhanh hơn bước ngoài kiểm soát của , Ngải Tuyết, tốt nhất em nên cầu nguyện đừng để tìm thấy em, khi bắt em đồng nghĩa với việc cuộc sống của em sau này chả khác gì ở địa ngục!


      Mộ Dung Kiệt đấm mạnh vào tường, gương mặt tuyệt đẹp bây giờ nhăn lại thành đống, làm cho người khác sợ hãi!


      "Thiếu gia, tìm thấy Ngải tiểu thư!" tên bảo vệ đầy mồ hôi lạnh hấp tấp chạy tới báo tin.


      Ánh mắt Mộ Dung Kiệt lạnh nay càng lạnh hơn, lạnh lùng lên tiếng" cần tìm nữa!" .


      Người phụ nữ chết tiệt, cứ rời khỏi như vậy, dễ dàng từ bỏ đến thế sao.


      Lời ràng như vậy, cho dù có con , chỉ có thể là phụ nữ duy nhất của riêng .


      Mộ Dung Kiệt được làm được, để có lòng tin, tin tưởng vào ?Hay ngay cả chính cũng có lòng tin với bản thân?


      Tóm lại, Mộ Dung Kiệt cần loại phụ nữ này! Bởi vì, ta đáng giá! đáng để lưu tâm hay nhớ thương gì!


      cần! từ bỏ!


      nơi khác, Ngải Tuyết mơ màng mở hai mắt ra, quan sát xung quanh có chút kì lạ.


      Chợt, Ngải Tuyết mắt trừng mắt to, đây phải là căn phòng của !


      Lập tức muốn bò dậy, lại phát người chút sức lực cũng có!


      Chuyện gì xảy ra?Đây là đâu?


      "Kiệt, ở đâu?"Ngải Tuyết kêu to.


      "Kiệt, Mộ Dung Kiệt, ở đâu?"Trong lòng Ngải Tuyết hoảng loạng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      nhớ Mộ Dung Kiệt ra khỏi phòng lập tức nằm ở giường chơi điện thoại! sao lại ở chỗ này?


      Ngải Tuyết gian nan lăn xuống giường, ‘Bịch…’ té xuống đất.DĐLQĐ


      Ngải Tuyết cắn chặt hàm răng, nước mắt đảo quanh tròng mắt, chẵng lẽ mình gặp phải nguy hiểm sao?


      "Kêu la cái gì?Im lặng chút !" tên cơ bắp vạm vỡ cuồn cuộn đẩy cửa vào, tức giận la Ngải Tuyết!


      Ngải Tuyết bị dọa sợ hết hồn", là ai? Mộ Dung Kiệt đâu?" .


      Bắp thịt của kẻ vạm vỡ đó run lẩy bẩy, " ta, cũng đừng nghĩ tới nữa, ông chủ nhà chúng tôi muốn gặp ! theo tôi!"


      đợi Ngải Tuyết mở miệng, trực tiếp vác Ngải Tuyết lên vai, rời khỏi phòng!


      Ngải Tuyết hoảng sợ trợn to mắt, hai cái tay ngừng đánh vào lưng , nhưng chả khác gì chuột đánh voi, đau ngược lại đau đến đỏ tay, Ngải Tuyết muốn bật khóc!



      " muốn mang tôi đâu? Tôi , tôi muốn gặp ông chủ nhà mấy người, dẫn tôi gặp Mộ Dung Kiệt!".


      chút khách khí ném Ngải Tuyết xuống đất, Ngải Tuyết đau đến nhíu mày, cắn răng chịu đựng.


      muốn thét lên chửi mắng , sau lưng truyền đến thanh của người khác!


      "Làm cái gì thế? thể nhàng tí sao?"๖


      Chương 104: Thẳng tính rất hợp với tính của tôi. (1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Ngải Tuyết hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi ở ghế xoay, tay trụ cây gậy, mặt ông cụ Mộ Dung trầm!


      Ngải Tuyết sững sờ"Ông, phải ông ở Hawai sao?"Nghe Kiệt hai tháng nữa ông mới trở về, sao bây giờ lại xuất ở đây, chuyện gì xảy ra?๖


      Cho dù ông muốn gặp mình, cũng có thể gặp ở nhà mà!


      Ông Mộ Dung hừ lạnh, ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có người bưng tới cái ghế, đỡ Ngải Tuyết ngồi lên!


      Ngải Tuyết cắn môi, thế nào cũng nghĩ ra ông Mộ Dung muốn làm gì!


      Ông Mộ Dung liếc nhìn bụng Ngải Tuyết, nhàn nhạt lên tiếng"Đứa bé còn chứ?" .


      Cả người Ngải Tuyết giật mình chấn động, trong lòng đau như bị kim chích! Con của . . . . . .


      Có chút áy náy nhìn xuống đất, biết ông Mộ Dung rất thích đứa chắt này, cho dù thích mình, cũng nể tình đứa bé trong bụng để ở lại nhà Mộ Dung.


      Ở nhà Mộ Dung, mọi người từ xuống ai cũng chăm sóc chu đáo từng chút , có thể thấy được ông cụ đối với đứa bé này rất thích, hôm nay, đứa bé mất, sợ là còn lí do gì để ở lại nhà Mộ Dung!๖


      Ông Mộ Dung cười lạnh, thanh ảm đạm vang lên"Nghe , thể mang thai nữa!" .


      Đầu Ngải Tuyết muốn nổ tung bởi câu đó, mím môi chặt thành đường ngang.


      dám tin nhìn ông Mộ Dung, "Ông?" .


      Ông Mộ Dung đốt điếu xì gà, chậm rãi rít hơi, hồi lâu, vỗ tay, vào là người đàn ông mặc tây trang màu trắng


      Ngải Tuyết khẽ giật mình, đây phải là viện trưởng chuẩn đoán bệnh sanh non cho mấy hôm trước sao?


      Là ông ta , chẳng lẽ Kiệt cũng biết thể sinh sản nữa sao?Dù cho hôm trước chỉ hỏi thử thôi.


      "Lặp lại những lời của ông lần nữa! chữ được bỏ sót!"Ông cụ Mộ Dung cao cao tại thượng ngồi ghế.


      Hai mắt Ngải Tuyết vô hồn nhìn về phía bác sĩ, tại sao? Mình chịu đủ mọi đau khổ, sao còn muốn mình cảm nhận loại đau đớn đến xé nát tim gan này lần nữa!


      Nhất định phải hạnh hạ sao?


      "Ngải tiểu thư có chữa trị cũng chỉ thành công được vài phần trăm, căn bản là thể nào mang thai nữa!" .Ánh mắt viện trưởng tỏ vẻ thương hại nhìn Ngải Tuyết, còn trẻ như vậy, lại phải chấp nhận đả kích đến vậy?


      Đôi môi Ngải Tuyết run rẩy, nước mắt thi nhau rơi xuống!


      Buồn bã nhìn ông cụ Mộ Dung"Ông có lời gì cứ việc thẳng!" .


      Khóe mắt ông cụ Mộ Dung thoáng qua tia thưởng thức, gật đầu cái"Rất tốt, thẳng tính rất hợp với tính của tôi!"DĐLQĐ


      Chương 105: Thẳng tính rất hợp với tính của tôi (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Thả điếu xì gà vào gạt tàn, hai tay vịn thành ghế đứng dậy, tới chỗ Ngải Tuyết ngồi"Nhà Mộ Dung chúng tôi chỉ có mỗi thằng Kiệt là cháu đức tôn duy nhất nên vấn đề nối dõi tông đường…… Chắc Ngải tiểu thư có thể hiểu được nỗi lòng của vị trưởng bối như tôi!"


      xong dừng lại lát, tò mò quan sát biểu của Ngải Tuyết"Ngải tiểu thư, tôi có thể hỏi câu hỏi được ?".


      Ngải Tuyết điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ gật đầu"Ông cứ hỏi!" Dù như thế nào, lễ tiết vẫn nên có!


      Ông cụ Mộ Dung thoả mãn gật đầu" thằng Kiệt nhà tôi ?" .


      Ngải Tuyết dường như nghĩ tới ông cụ lại hỏi vấn đề này nên hơi sững sỡ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.die»ndٿanl«equ»yd«on


      do dự, trả lời dứt khoát"! ! !" .


      Mặc dù chưa từng chữ này với , nhưng trong lòng có vị trí dành cho riêng , biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng đều tràn ngập hình ảnh của !


      Ông cụ Mộ Dung quay lại chỗ ngồi, nhàn nhạt mở miệng:


      "Nếu như vậy, chắc Ngải tiểu thư cũng hi vọng nhìn người đàn ông mình thương sau này có con nối dõi chứ? thấy đó, gia tộc Mộ Dung chúng tôi lớn như vậy, tương lai phải có người kế thừa, cũng thể để mấy đời nhà Mộ Dung gầy dựng lên giao cho người ngoài, Ngải tiểu thư, tôi đúng ?"Di●ễn đàn L●ê Quý Đ●ôn.


      Ông cụ Mộ Dung vẫn có vẻ dịu dàng, vì nể tình trước kia mang thai qua cháu của họ, bây giờ xem như là bù đắp, quá trực tiếp!


      Ngải Tuyết mím môi lời nào, ra ông cụ Mộ Dung bắt cóc đến đây với mục đích muốn rời khỏi Mộ Dung Kiệt!


      Ông cụ Mộ Dung thở dài" thông minh, có thể hiểu nguyện vọng của lão già này chứ?" .


      Ngải Tuyết gật đầu cái"Ông nội cứ yên tâm, lúc trước cháu cũng có ý định rời , chỉ là chưa có cơ hội thích hợp, nay ông nội cho cháu cơ hội này là quá tốt!" .


      Ngải Tuyết cực kỳ bình tĩnh, nhìn ra dấu vết thay đổi nào mặt , ai cũng biết, trong lòng của đau thương đến cỡ nào, giống như cây dao hung hăng đâm sâu trong tim !D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.


      Ông cụ Mộ Dung buông lỏng người, đứa này cũng biết ý thức lắm "Đưa thuốc giải đây!".


      tên thủ hạ móc lọ thuốc từ trong túi áo ra đưa cho Ngải Tuyết ngửi thử, Ngải Tuyết chỉ cảm thấy sức lực được hồi phục còn mệt mỏi như lúc nãy, cả người bắt đầu có tinh thần lại!DĐLQĐ


      Ngải Tuyết chu mỏ, là cái gì? Sao giống thuốc cổ thế?


      ๖ۣۜ***************.com


      Ngải Tuyết hoạt động gân cốt, nhìn ông cụ bằng ánh mắt lạnh nhạt, cúi đầu "Cháu có thể rời chưa?" .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 106: Người của tôi đưa (1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      " thể ở lại trong nước, người của tôi đưa rời , đây là tấm thẻ vàng đủ để sống cả đời khỏi phải lo đến chuyện ăn mặc. Sau này, nếu có việc gì quan trọng cố gắng đừng trở về nước!"๖ۣۜ***************.com


      Lời của ông cụ Mộ Dung làm Ngải Tuyết rơi vào vực sâu vạn trượng.


      Lắp bắp hỏi" thể trở về nước?Ông muốn cháu sống mãi ở nước ngoài, tại sao? Cháu rời khỏi ấy, sau này gặp lại ấy nữa!" .


      "Chỉ cần cháu còn ở trong nước ngày, Kiệt dùng thực lực của nó bắt lại cháu ngày đó, nó muốn tìm người nào quả thực là dễ như trở bàn tay, cho nên, đưa cháu ra nước ngoài thoát khỏi tầm mắt của nó là biện pháp an toàn nhất!"๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn


      Ngải Tuyết cắn chặt môi, vài giọt máu tươi chảy vào khoang miệng trượt vào cổ họng, chát, mặn quá! Nhưng làm sao sánh bằng tim của lúc này.


      " còn cách nào khác sao?" muốn rời khỏi nơi sinh ra lớn lên, phải sống cả đời còn lại ở nơi phương xa lạ lẫm, làm được!


      Ông cụ Mộ Dung lãng tránh chỗ khác muốn nhìn đến bi thương của Ngải Tuyết, nhẫn tâm " còn, chỉ cần , mọi thứ trở về quỹ đạo của nó!" .


      "Để tránh xảy ra rắc rối, phiền toái gì thêm, ngay bây giờ tôi phái người hộ tống rời khỏi nước!"Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐôn


      Ngải Tuyết hoảng sợ mở to hai mắt, dùng sức lắc đầu", ông nội, cầu xin ông, đừng làm như vậy, cháu hứa bao giờ để Kiệt nhìn thấy cháu, mong ông tin cháu!" .


      "Mang ! ! !" Ông cụ Mộ Dung vừa nhắm mắt, vung tay lên, Ngải Tuyết liền bị mấy tên lực lưỡng lôi !


      Ngải Tuyết cứ như đến bờ vực thẳm còn lối thoát, chỉ còn nước mắt của tuyệt vọng lăn dài má!!!


      trực thăng, Ngải Tuyết yên lặng ngồi vào vị trí của mình, câu nào, trước mặt bàn thức ăn cũng động đũa vào.


      Trong lòng chết rồi, hai mắt nhắm lại, mặc cho nước mắt tùy ý tuôn rơi khuôn mặt.


      "Đại ca, này tệ a! Dù sao đưa rồi, bằng. . . . . ." Đám thủ hạ này được ông cụ phái tới mê mẩn sắc đẹp của Ngải Tuyết từ lâu, nay thời cơ tới trong lòng bọn họ bắt đầu rộn rạo!Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn


      Đám thủ hạ ồn ào lên, ánh mắt cũng trở nên như sói như hổ, rất lâu bọn họ chưa chạm qua phụ nữ !


      Trong lòng Ngải Tuyết kinh sợ trước lời họ nó, phản ứng theo bản năng kéo cổ áo của mình lại! Thấp thỏm lo âu nhìn bọn họ!


      Nhiều người như vậy, nếu làm nhất định trốn thoát, trừ phi tự mình liều chết nhảy khỏi trực thăng.


      Người đừng đầu trong đám thủ hạ đầu ngẩng lên, mắt cũng liếc qua, vung cái tát mạnh vào tên có suy nghĩ đồi bại kia"Mày muốn chết sao! Có chơi cũng nên nhìn qua ta là người phụ nữ của ai!"die»ndٿanl«equ»yd«on


      Tên bị đánh uất ức, thầm"Chỉ người phụ nữ thôi đâu cần mạnh tay đến thế? Dù gì ta cũng đâu được bước chân vào nhà Mộ Dung lần nữa?" .


      Mặt thủ lĩnh tối sầm, hất tay định cho thêm cái tát "Mày quả chán sống rồi, ta tìm đến.Diễღn đàn Lê Qღuý Đôn Nhưng mày đụng thử xem, thiếu gia Mộ Dung cho mày vào ao cá sấu làm bạn với chúng nó đấy!" .


      Chương 107: Suy sụp tinh thần (1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Lời này vừa ra, sắc mặt tên đó trắng rồi lại xanh, miệng cũng dám mở ra thêm lời nào, lui về góc!


      Những người khác cũng ngượng ngùng ngậm miệng, quay đầu ho khan! Phụ nữ của thiếu gia Mộ Dung, cho dù là đồ bỏ , cũng đến lượt bọn họ có ý nghĩ đó!


      Trong lòng Ngải Tuyết căng thẳng cuối cùng buông lỏng xuống, nở nụ cười tỏ vẻ cảm kích với thủ lĩnh.Diễღn đàn Lê Qღuý Đôn


      Vô lực tựa vào chỗ ngồi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc!


      Tại phi trường La Mã, Ngải Tuyết đứng ở đại sảnh nhìn kẻ đến người , cười khổ tiếng.


      Bọn họ bất kể là hay về đều có đôi có cặp, thậm chí còn có người thân, bạn bè hay người vây quanh.


      Còn đây? Bơ vơ mình đứng ở nơi đất khách quê người, cảm giác bất lực lan rộng từng tế bào!***************.com


      giờ sau, Ngải Tuyết hoạt động thân thể chết lặng nãy giờ, thở dài hơi.


      Coi như dưới chân là mảnh đất phải tổ quốc của mình, nhưng Ngải Tuyết vẫn có thể sinh sống bén rễ nảy mầm ở chỗ này!


      Đè nén khó chịu trong lòng, quyết tâm bước nhanh ra khỏi phi trường, hôm nay, còn phải tìm chỗ ở!


      Thành phố S của Trung Quốc, đêm mưa tháng bảy bên trong quán bar, Mộ Dung Kiệt uống say khước, tự mình lẩm bẩm cái tên"Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!"๖ۣۜ***************.com


      Tử Hiên cau mày, bộ dạng của Kiệt như thế này làm rất lo lắng!


      Ngải Tuyết, chủ động rời sao?


      Mặc dù Kiệt tìm Ngải Tuyết nhưng điều động lực lượng của Long Hổ bang tìm kiếm khắp nơi! Ngay cả chút manh mối cũng có!


      Coi như Ngải Tuyết bỏ . Dù thế nào chăng nữa vẫn thể thoát khỏi mạng lưới truy lùng của Long Hổ bang!


      Thậm chí, dấu vết cũng tìm ra!


      Trừ phi, có người sớm bày ra kế hoạch này, đưa Ngải Tuyết khỏi đây, hơn nữa, người này có thực lực hề so với Kiệt.๖ۣۜ***************.com


      Hay là Kiệt sớm biết hung thủ là ai nên có phần kiêng dè dám động vào.


      Trước mắt mà , dám đối chọi với Long Hổ bang chỉ còn con đường chết.


      Nếu vậy Kiệt muốn tổn thương đến người đó?Mà người đó rốt cuộc là ai?


      Tử Hiên híp chặt mắt lại, với ý nghĩ đó khiến càng thêm bất an, thể nào!


      Nếu quả là ông nội, Kiệt điên lên mất!DĐLQĐ


      Tử Hiên lắc đầu, muốn suy nghĩ vấn đề ngày tệ hại, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Kiệt vẫn còn muốn rượu.


      Vươn tay, đoạt lấy bình rượu, "Đừng uống nữa!" .


      Mộ Dung Kiệt đẩy ra , thẹn quá hóa giận đem tất cả bình rượu bàn quăng xuống đất.


      Tiếng thủy tinh bể liên tiếp phát ra ‘Xoảng….’ dọa những người hoang cuồng nhảy sàn, rối rít nhìn về phía hai người bọn họ!DĐLQĐ


      Chương 108: Suy sụp tinh thần (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      trán Tử Hiên chảy xuống vài vạch đen, từ khi nào Kiệt lại biến thành bộ dạng lếch thếch chỉ vì phụ nữ.


      Trước kia bao giờ thấy ấy uống say mèm như vậy!DĐLQĐ


      Nhìn mọi người xung quanh lung túng ho khan"Mấy người cứ tiếp tục!" .


      nhạc mở lên lần nữa, sàn nhảy đám người đó vẫn vẫn hưng phấn với cuộc chơi còn dang dở như cũ!


      Ngón tay Mộ Dung Kiệt run rẩy chỉ vào Tử Hiênn"Đừng đụng vào tôi!" .


      " Kiệt, chúng ta về nhà, em giúp tìm Ngải Tuyết!"Tử Hiên đau lòng thôi, lo lắng cho Ngải Tuyết kém gì ấy.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn


      Mộ Dung Kiệt nghe được hai chữ ‘Ngải Tuyết’, lập tức nhảy dựng lên nện quyền vào sống mũi Tử Hiên.


      " được nhắc đến tên người phụ nữ đó, muốn nghe, em, em thử lần nữa xem?" .


      Tử Hiên lảo đảo cái té xuống ghế sa lon, lỗ mũi trào máu tươi, nhíu chân mày lại.


      " điên rồi? Tỉnh lại , dùng IQ 220 của suy ngẫm xem, Ngải Tuyết có năng lực lớn bao nhiêu để thoát khỏi truy lùng của Long Hổ bang?" .


      Tử Hiên khẽ nhướng mày, mang theo tia giận dữ rống lên cho con ma men kia ý thức lại.


      Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ bừng, Tử Hiên có đều bỏ ngoài tai.


      tại, chỉ biết, người phụ nữ của rời bỏ , quyết tâm chia ly với !


      Từ lâu có ý định ngu xuẩn đó, chỉ là thực sớm hay muộn thôi, cho nên mới hỏi mình, khi bỏ có nhớ đến !Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐôn


      Ha ha, giỏi, giỏi lắm. Mộ Dung Kiệt từ đến lớn chưa biết đối xử dịu dàng với phụ nữ là như thế nào.


      dễ dàng gì lòng dạ thương , vậy mà chả thèm đoái hoài hay trân trọng tình cảm của , ngay tức khắc bỏ xem như món đồ chơi vứt lần thứ hai!


      "Phục vụ, rượu! Rượu! Rượu !" Lúc này chỉ có rượu mới thấu hiểu được nỗi lòng của !


      Chân mày Tử Hiên càng nhìu càng chặt.***************.com Ánh mắt sắc bén lườm nhân viên phục vụ viên, giống như cảnh cáo "Mày dám đưa tới thử xem?" .


      Phục vụ sợ đến lạnh cả sống lưng, hai người này phải là người có thể trêu chọc a, đắc tội với họ chả khác nào tuyệt đường sống của bản thân!


      Sao xui xẻo đến vậy, ngày thứ nhất làm đụng phải chuyện khó giải quyết này a!


      Mộ Dung Kiệt chờ hoài thấy ai đưa rượu đến, tức giận xốc cái bàn lên.die»ndٿanl«equ»yd«on


      "Rượu của tôi đâu?Quán bar các người có thái độ phục vụ như vậy sao? Con mẹ nó dẹp tiệm " .


      Những lời này tác động rất lớn đến nhân viên ở đây, lâu sau chai rượu đắt tiền được đem tới.


      Tử Hiên thực nhức đầu vuốt trán, sau đó đánh vào ót của Mộ Dung Kiệt, động tác gọn gàng dứt khoát!


      Hai mắt Mộ Dung Kiệt tối sầm gục vào vai Tử Hiên, tên phục vụ lúc nãy mang rượu tới, hai chân đều run cầm cập!DĐLQĐ


      Má ơi, kinh khủng!


      Chương 109: Suy sụp tinh thần (3)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Tử Hiên đưa ra khỏi quán bar trở về nhà, ném lên giường đắp chăn xong mới thư giãn hồi!


      "Tử Hiên, cháu ở đâu?" Thình lình có thanh vang lên khiến Tử Hiên giật mình, là tiếng của ông nội.๖ۣۜ***************.com


      Bật công tắc đèn, trong nháy mắt cả căn phòng sáng như ban ngày!


      "Ông nội trở về khi nào sao trước tiếng, để cháu đón Lão Phật Gia nha!"Tử Hiên cợt nhã .


      Nhưng trong lòng mừng rỡ nào, Ngải Tuyết mới vừa rời , ông lập tức trở về, thể trùng hợp đến vậy, chẳng lẽ suy đoán của mình là đúng?


      "Ha ha, các cháu bận bịu đủ việc, lão già đây muốn làm phiền, hơn nữa, hộ vệ bên cạnh ông nhiều như vậy, có chuyện gì bọn họ cũng xử lý thay ông. Các cháu cần lo lắng đến lão già này" . Ông cụ Mộ Dung cười nhạt.


      Tử Hiên ngẩng đầu nhìn lướt qua đám thủ hạ, đây là tinh đặc biệt được Kiệt phái đến bảo vệ an toàn tuyệt đối cho ông nội!


      Tử Hiên rũ mắt xuống, mỉm cười nhìn ông cụ.


      "Ông nội gần đây nên cẩn thận tí là tốt nhất, chị dâu biến mất, Kiệt liền trở thành con báo muốn giết người khắp nơi!" .


      Ông cụ Mộ Dung giả vờ như biết chuyện gì"Cháu nha đầu Ngải Tuyết kia thấy nữa?"Di»ễn đàn L«ê Quý Đ»ôn.


      Tử Hiên gật đầu "Đúng vậy, chỉ để lại tờ giấy rời , là mình xứng với Kiệt!" Ngẩng đầu quan sát sắc mặt ông cụ.


      Ông cụ Mộ Dung ho khụ khụ, che giấu chột dạ trong lòng giả bộ hốt hoảng"Cũng đúng, thể sanh con còn tư cách gì làm con dâu nhà Mộ Dung chúng ta!".


      Tử Hiên cả kinh, die»ndٿanl«equ»yd«onNgải Tuyết thể mang thai? phải mới vừa sảy thai thôi sao? Làm thế nào thể sinh con nữa?


      Ông cụ Mộ Dung nhìn ra nghi hoặc của Tử Hiên, tiếp"Tử cung mỏng như vậy, sảy thai lần thứ nhất liền mất thiên chức làm mẹ, nên cả chức con dâu nhà Mộ Dung cảm thấy cũng xứng là phải!" DĐLQĐ


      Nhịp tim Tử Hiên ngừng đập nửa nhịp, là thế nào? Đáng chết, tin tức quan trọng nhưng lại là người biết trễ nhất?


      Đôi mắt xếch híp lại càng thêm hung ác, tay nắm chặt, " ra ông nội cũng biết! Ha ha, ông biết còn ràng hơn cả con phải !"DĐLQĐ


      Ông cụ Mộ Dung tức giận cắn lưỡi mình vì sao lại nhiều như vậy, cười ngượng ngùng "Mặc dù ông Hawai, nhưng chuyện trong nhà ông nắm trong lòng bàn tay!" .


      Tử Hiên hiểu ý tứ này, hoá ra là như vậy.


      Theo phỏng đoán của ông cụ vốn thích Ngải Tuyết, điều này, ông từng qua với , nay mượn chuyện sanh non thể mang thai nữa để ép buộc Ngải Tuyết.


      Sau đó, tạo ra trường giả để Kiệt tưởng rằng Ngải Tuyết lòng muốn bỏ , từ đó đưa rời khỏi còn quan hệ với nhà Mộ Dung.Diễn - đàn - Lê - Quý - Đôn


      Chương 110: Đồng bào


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Tử Hiên nhếch miệng, tròng mắt lộ ra mấy phần suy nghĩ sâu xa, quan sát biểu của ông cụ, "Ông nội thực có lòng nha!" .


      Nước trà mới vừa vào miệng đều phun ra hết, kinh ngạc nhìn Tử Hiên! ! !


      Mặt ông cụ tối sầm:"Tử Hiên, có chuyện gì? Ông hiểu ý của cháu!"


      Tử Hiên cười nhạt"Ông nội, ý con chỉ muốn khen ông chơi ở Hawai nhưng vẫn tận tình giúp Kiệt giải quyết mọi phiền toái ở Trung Quốc, là tốt bụng mà!" DĐLQĐ


      Ông cụ Mộ Dung cảm thấy chột dạ, tay chân luống cuống, ho khụ khụ"Chuyện này, thời gian còn sớm, ông lên lầu nghỉ ngơi trước! ! !" .


      Tử Hiên gật đầu, mới vừa được hai bước sực nhớ ra chuyện "Ông nội, ngày mai con trở về La Mã rồi, trước với ông tiếng! ! !" .


      Ông cụ Mộ Dung gật đầu, "Ừ, cha cháu thúc giục cháu thôi, ông cũng muốn cháu ở đây lâu, cứ về đó khi nào muốn trở lại trở lại! ! !" .


      Khóe miệng Tử Hiên thoáng nét mỉm cười"Tất nhiên, cháu quay lại đây sớm, ông nội ngủ ngon! ! !" DĐLQĐ


      "Ngủ ngon! ! !" .


      Italy La Mã


      Ngải Tuyết kéo chiếc vali đường, vừa vừa gọi điện thoại.


      "Này, xin hỏi nhà bác ở chỗ nào?Đúng, tôi ở trong nội thành, à, bác tới đón tôi sao? Tốt, vậy làm phiền bác chuyến!" .


      Cúp điện thoại, Ngải Tuyết thở dài ra hơi, tìm lâu như vậy, cuối cùng tìm được cái ghế bên vệ đường.


      Là người gốc Hoa, là đồng bào ! ! !DĐLQĐ


      Nhìn tấm thẻ vàng trong tay, nếu cắt đứt quan hệ với nhà Mộ Dung, sao có thể dùng tiền bạc của nhà ? ?


      Đầu Ngải Tuyết nhức bưng bưng muốn quanh vòng vòng, trong tâm cảm thấy đau đớn, nhớ Kiệt.


      Mới xa nhau có ngày, cứ như thế kỷ.


      Bóng dáng của cứ luẩn quẩn trong đầu , có đào bới cỡ nào cũng xóa được! !


      Vốn là nghĩ tìm cơ hội rời , nhưng nghĩ tới lại nhanh như vậy thực ngoài ý muốn! Lần cuối cùng gặp mặt chung đụng nào chỉ toàn tiếng cãi nhau.DĐLQĐ


      biết bây giờ làm gì? Có phải thấy mình lập tức tìm tứ tung cả lên.


      Bĩu môi, trong lòng đau đớn thế nào cũng vơi , rất nhớ .


      "Ngải Tuyết ?" Có người vỗ vai Ngải Tuyết làm hồi hồn, tiếng vang bên tai cắt đứt dòng suy tư của .


      Ngải Tuyết quay đầu lại, thấy mặc chiếc đầm tím, trông rất xinh đẹp nhìn mỉm cười!DĐLQĐ


      Sửng sốt chút, ngay sau đó mỉm cười"Thang Tiệp? ? ?" .

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 111: Mắt cá(1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      "Hello, lâu gặp cậu xinh ra đấy!"Thang Tiệp khen ngớt lời, ngờ Ngải Tuyết lại đẹp đến nhận ra.


      Ngải Tuyết xấu hổ đỏ mặt"Cám ơn, cậu cũng thế!"


      Thang Tiệp nhiệt tình lôi kéo Ngải Tuyết " thôi, nhà tớ cách đây xa!"


      ******


      Tại nhà Thang Tiệp, Ngải Tuyết quan sát đánh giá lượt thiết kế tao nhã sang trọng, cả phòng ngào ngạt hương thơm.


      "Phòng thoải mái a, tớ rất thích!" . Ngải Tuyết hít sâu hơi, lòng tràn đầy suy nghĩ thoáng trở nên nhõm!


      "Tiểu Tuyết, mệt , tớ chuẩn bị nước ấm cho cậu tắm!"


      Ngải Tuyết gật đầu, thở dài, vào phòng tắm, ngâm mình vào bồn nước ấm dễ chịu, thoải mái sau ngày dài


      Chợt nhớ tới, kể từ khi ở cùng quả cần động tay để tắm!


      Mỗi lần, đều chạy theo sau vào phòng tắm bảo là muốn chà lưng cho .


      ra thừa nước đục thả câu, giở trò chiếm tiện nghi của !


      Trước kia cảm thấy rất đáng ghét là con heo chỉ biết động dục. Bây giờ còn bên cạnh, cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng mất mác!Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn


      Chu mỏ, tròng mắt trực trào tuôn rơi nước mắt, thực nhịn được!


      nghĩ, phải lòng tên đàn ông bá đạo đó rồi! Đáng tiếc, lúc thấu hiểu được lòng mình cũng là lúc mình phải rời xa mãi mãi, quá muộn màng.


      Ha ha, nực cười! Ông trời rất biết trêu đùa lòng người.


      Hít hít lỗ mũi, vùi đầu vào bồn tắm ngập nước, ép buộc bản thân được khóc, được nhung nhớ tới nữa!Diễn - đàn - Lê - Quý - Đôn


      Nhưng trong nước, nước mắt càng chảy nhiều hơn, như vậy cũng tốt có ai biết, để cho bản thân yếu ớt buông xuôi lần, núp ở trong nước khóc đủ thôi!


      30 giây!


      phút!


      Hai phút!***************。com


      Ngải Tuyết cuối cùng ngẩng đầu lên, lau hai bên khóe mắt.


      Khóc đủ rồi đến lúc phải kiên cường đối mặt với cuộc sống sau này!


      Đường lựa chọn, cũng còn đường lui!


      "Tiểu Tuyết, tắm xong chưa? Ra ăn cơm...!"


      "Xong rồi, tớ ra liền!" Tắm rửa sạch , mặc đồ vào, mặt mang theo nụ cười ra ngoài cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì!***************.com


      "Oa, nhiều đồ ăn, nhìn rất bắt mắt!"


      Thang Tiệp cười khanh khách, tự hào vỗ ngực "Đương nhiên, những món này đều tự tay tớ xuống bếp chuẩn bị, tớ đời nào nấu cơm cho người khác ăn, chỉ cậu được hưởng thôi!"


      Ngải Tuyết cảm kích mỉm cười với , vuốt tóc "Làm phiền cậu quá, để cậu phải cực như vậy!"


      Cầm đũa lên gắp mắt cá bỏ vào chén.


      Mỗi lần ăn cá, đều chính tay Kiệt tự mình róc xương bỏ thịt vào chén cho .


      lần ăn là lần Kiệt cười nhạo "Nha đầu ngốc, mắt cá có gì ngon? Sao mỗi lần ăn thích thú đến vậy!" D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.


      Ngải Tuyết bĩu môi, "Thôi , mà biết cái gì? Mắt cá có rất nhiều chất dinh dưỡng nhá! Ăn gì bổ đó. Em mắc bệnh quáng gà cần ăn cá mắt."



      Chương 112: Mắt cá (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Mỗi lần, Mộ Dung Kiệt nghe đến lợi ích của mắt cá, chỉ biết im lặng lắc đầu.


      Cái nha đầu ngốc này, tư tưởng luôn lệch lạc khác người!


      Nghĩ nhớ lại, vô thức bỏ mắt cá vào miệng nhai nhưng biết mùi vị ra sao.


      "Tiểu Tuyết, sao thế?" Thang Tiệp nhìn Ngải Tuyết cứ như người mất hồn, có chút lo lắng quan sát biểu của .


      Ngải Tuyết tránh né ánh mắt của " có, có gì..., ăn, ăn !"


      Bộ dạng gấp gáp lùa cơm vào miệng, che giấu đau đớn trong lòng!


      "Thang Tiệp, bên đây có phòng thuê nào rẻ ?" nên sớm tìm chỗ ở, thể làm phiền người ta mãi.***************。com


      Thang Tiệp sửng sốt"Tiểu Tuyết, phải cậu du lịch sao?Thế nào?Muốn ở bao lâu?"


      Ngải Tuyết cười khổ" phải, sau này tớ ở sống đây luôn!"


      Thang Tiệp nghe Ngải Tuyết vậy, hiểu gật đầu"Vậy như thế này , trước tiên cậu cứ ở nhà tớ, sau đó tớ tìm người môi giới hỏi xem sao, nếu như có tớ cho cậu cư trú tại đây, haha!"


      "Cám ơn cậu!"Ngải Tuyết nhìn trước mắt vốn thân thích bao nhiêu nhưng đối với tốt như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp!


      Ba ngày sau, buổi sáng tinh mơ, Ngải Tuyết bị Thang Tiệp kéo ra ngoài, là theo ấy phỏng vấn!


      "Tiệp, cậu phỏng vấn cần gì phải mang theo tớ?" Ngải Tuyết còn mơ hồ hỏi Thang Tiệp, hai ngày sống chung nhau, phát bọn họ rất hợp ý.


      Trở thành bạn tốt lúc nào hay!


      "Ha ha, tớ cậu đừng chê cười tớ a, ra tớ hơi căng thẳng!" Thang Tiệp ngượng ngùng gãi gãi đầu, có chút xấu hổ!


      Ngải Tuyết cười ra tiếng, "Nha đầu ngốc, chỉ là phỏng vấn xin việc bình thường thôi cần gì căng thẳng đến vậy? Mang theo tớ đển có thêm can đảm sao?"


      Thang Tiệp vừa đứng trước gương ướm từng bộ trang phục vừa "Tiểu Tuyết cậu mới tới nên biết, hôm nay tớ phỏng vấn ở tập đoàn Quý gia là trong những công ty lớn nhất thế giới đó!Tờ còn nghe , đại thiếu gia của tập đoàn rất đẹp trai!"


      Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài "Tây trang màu tím này rất hợp với cậu!”


      "Cái này sao?Ừ, tớ cũng thấy vậy!”


      Tại phòng phỏng vấn tập đoàn Quý gia, Thang Tiệp vui vẻ lôi kéo Ngải Tuyết chen chúc với đám người bên trong.


      Ngải Tuyết nhíu mày" nhiều người phỏng vấn nha!"


      "Cũng đúng thôi, chức cao lương nhiều, còn được ngắm trai đẹp, chuyện tốt đôi đường ai chịu bỏ qua?"Thang Tiệp .


      Ngải Tuyết cười yếu ớt, trai đẹp, có thể sánh bằng Kiệt của sao?


      xinh đẹp đến nỗi người và thần đều phẫn nộ !


      " biết phỏng vấn có thuận lợi , tớ rất sợ!" Thang Tiệp nắm tay Ngải Tuyết chặt, làm đau đến nhăn nhó!***************。com


      Chương 113: Ảo giác (1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Ngải Tuyết vội rút tay ra, tức giận lườm cái"Nha đầu ngốc, cái gì của mình là của mình dù có trốn cũng thoát, phải của mình có cưỡng cầu cũng được, cứ thuận theo ý trời!"


      Thang Tiệp nghẹo cổ suy nghĩ chút"Cậu cũng đúng!"


      "Nhưng mà tớ vẫn hồi hộp!"Thang Tiệp chu cái miệng làm nũng với , Ngải Tuyết trợn mắt nhìn.***************。com


      "Cậu hít hơi sâu!"


      "Bây giờ thở ra!"


      "Làm lại lần nữa!"


      "Đúng rồi thở ra, chính là như vậy, chỉ cần làm vài lần cậusẽ còn căng thẳng nữa ngược lại càng thêm tự tin!”


      "Tớ vệ sinh rửa tay, cậu tiếp tục làm Hàaa...!" ***************。com


      Thang Tiệp vừa làm vừa gật đầu! Dường như có tác dụng Hàaa...!


      Bộ dáng Ngải Tuyết hơi gấp gáp chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ‘phanh…’ vô tình đụng vào người khác, ngước nhìn chỉ "Xin lỗi, xin lỗi, tôi cố ý!”


      Tiếp tục chạy vào vệ sinh, có trời mới biết, mỗi sáng luôn có thói quen đại tiện, hôm nay bị nha đầu Thang Tiệp vội vã kéo đến chỗ này, làm đau bụng chết !


      Mới vừa vào công ty Tử Hiên bị người ta đụng trúng, cảm thấy rất bực bội muốn lớn tiếng chửi mắng.


      Ai ngờ, người phụ nữ này ngẩng đầu, miệng rối rít xin lỗi rồi tiếp tục chạy thụt mạng.


      vốn rất nhức đầu với chuyện Ngải Tuyết mất tích, lửa giận trong lòng vẫn kìm nén có dịp bùng nổ.


      Nhưng lần này tốt lắm, buổi sáng tinh mơ liền đụng phải người phụ nữ bất cẩn còn lanh chanh ngừng!



      Cuối cùng cơn giận được bộc phát, có người chịu tội làm bao cát cho , nhưng chỉ thấy tiếng còn người đâu thấy!


      Kia, hình như rất giống Ngải Tuyết nha!


      Sững sờ lát, nửa ngày sau mới phản ứng đuổi theo!


      "Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!" sắp điên rồi, đến đâu cũng thấy bóng dáng của !


      vừa chạy vừa kêu lớn tiếng như vậy khiến ai nấy đều xúm lại xì xầm to .


      "A, Quý thiếu kìa!”๖ۣۜ***************.com


      "Rất đẹp trai đó!”


      Tử Hiên chau mày, đáng chết, phụ nữ luôn phiền phức!


      Giờ phút này, Ngải Tuyết thoải mái ngồi bồn cầu, thở dài ra hơi, chợt nhớ tới lúc nãy hình như có người kêu mình!


      Chớp chớp mắt, đúng, đây là La Mã, trừ Thang Tiệp ra, có ai là người quen của !


      Làm sao có thể có người gọi mình được?Vỗ vỗ cái đầu , thầm"Chắc ảo giác thôi!”


      hít thở sâu, Thang Tiệp bị người ta đẩy cái làm cho lảo đảo ngã xuống đất, thậm chí bàn tay bị người ta đạp thương tiếc.


      ๖ۣۜ***************.com


      Thang Tiệp trợn mắt cắn răng, hận thể lên trời khiếu nại, nhịn được lớn tiếng lời thô tục"Chết tiệt, ai dám giẫm lên tay của bổn nương!”


      Chương 114: Ảo Giác (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Mẹ kiếp! Đau chết!


      Thang Tiệp cố gắng dứng dậy, phẫn hận nhím đám người trước mắt như uống nhầm thuốc kích thích cứ nhảy tưng tưng miệng ngừng la hét.


      Khẽ cau mày, những người này có bệnh à? ? ?


      ๖ۣۜ***************.com


      Họ cái gì? Quý thiếu gia? ? ? Là Quý gia thiếu gia sao? ? ?


      Hít vào hơi, để ý cánh tay đau, cố chen vào đám người đó.


      Chỉ thấy khẽ chau mày, vẻ mặt rất tức giận lạnh hơn cả băng, còn thấy, có cả gan lôi kéo tay , cư nhiên bị gạt ra!


      biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lời đồn từng rất dịu dàng với phụ nữ còn có rất nhiều tiền, nhưng chứng kiến màn này, thực làm thất vọng tràn trề, đại thiếu gia lúc này chênh lệch khá xa so với lời đồn!


      DĐLQĐ


      Thang Tiệp bĩu môi, ngay tức khắc nhìn Tử Hiên bằng ánh mắt khinh thường! Đối với công việc sắp phỏng vấn tới cảm thấy mất hết hứng thú!


      Thôi, về nhà chơi với nha đầu Ngải Tuyết sướng hơn!


      Ngải Tuyết đâu? toilet cả nửa ngày rồi thấy mặt mũi đâu?


      Ngải Tuyết ra ngoài thấy Thang Tiệp đứng trước cửa vệ sinh hết nhìn đông tới nhìn tây, mỉm cười tới "Tiệp!"


      Thang Tiệp giật mình"Cứ tưởng cậu ngất trong đó luôn rồi chứ!”


      Ngải Tuyết chu mỏ, nhìn đám người tùm tụm bên kia" xảy ra chuyện gì? ?”


      Thang Tiệp bĩu môi"Là Quý thiếu gia tới, làm những kia điên cả lên, nhưng tớ nhìn qua thấy tầm thường thôi, chút dịu dàng! biết có chỗ nào hấp dẫn những kia!”DĐLQĐ


      Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn Thang Tiệp" phải lúc sáng cậu người ta là mỹ nam a? Thế nào?Nhìn rồi thất vọng sao?”


      "Tớ thích mỹ nam dịu dàng, còn , thuộc khẩu vị của tớ!” Lúc này, Thang Tiệp đối với Tử Hiên ôm tia ảo tưởng nào!


      "Cho nên ……? Về việc phỏng vấn cậu…..?”


      "Dĩ nhiên rồi, tớ vì ta mới phỏng vấn, nhưng cách cư xử của mất hình tượng với tớ rồi!"Thang Tiệp khinh thường quay , ra thiếu tiền xài a!


      Ngải Tuyết trợn to đôi mắt, xa xa,Tử Hiên nhìn lượt quanh sảnh công ty, thôi , cái gì cũng nhìn thấy! Bị những che hết rồi!DĐLQĐ


      "Chúng ta , tại tức tối như vậy cần chơi để giải tỏa!"Thang Tiệp lôi kéo Ngải Tuyết bước nhanh khỏi tập đoàn Quý gia.


      " đâu ?Chơi cái gì?Đừng phải ngồi cáp treo nha?" Chân mày Ngải Tuyết gắt gaonhíu lại.๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn


      quên, ngày hôm qua nha đầu này ngồi xe cáp treo, thiếu chút nữa dịch mật trong dạ dày đều ói ra hết!


      Thang Tiệp vỗ bả vai Ngải Tuyết"Trời ơi, rồi biết, cần bày ra vẻ mặt chống đối vậy!


      ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn


      Ngải Tuyết gì, nhún vai, yên lặng để lôi !


      Chương 115: Ảo giác (3)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Tử Hiên bên kia, cứ tới lui, khuôn mặt vốn tuấn tú mê người nay cau có làm người khác dám đến gần, quả đấm nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể tung vào đối phương!


      Cho tới bây giờ cảm thấy phụ nữ khiến chán ghét đến vậy.


      ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn


      Cuối cùng nhịn được rống lên"Tất cả câm cho tôi!”


      Xung quanh đột nhiên yên tĩnh cách lạ thường thậm chí cây kim rơi xuống cũng nghe được thanh, tất cả đều ngây ngốc, đứng bất động tại chỗ!


      Tử Hiên phiền não kéo cà vạt, đẩy những người tóc vàng như ruồi như nhện bám riết vào , sải bước ra ngoài!


      "Đáng chết, cái gì cũng thấy!” Cả công ty từ xuống đều bị lật tung cả lên, thậm chí đem tất cả danh sách phỏng vấn hôm nay nhìn qua lần.


      có, có bóng dáng quen thuộc kia.Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn


      Tính khí nóng nảy bộc phát sang thư kí"Đuổi hết đám người phỏng vấn hôm nay, đuổi hết , chừa ai, lập tức, ngay lập tức cho tôi!”


      Đều do những con ruồi nhện chết tiệt đó làm hư chuyện tốt của mình, muốn giết chết bọn họ mà!


      Chán chường ngả người vào sofa, người phụ kia là Ngải Tuyết sao?


      Chắc người giống người thôi? Hay mình ảo giác?


      Thực nhức đầu vuốt thái dương, gãi đầu, lo lắng gần chết, biết bây giờ Ngải Tuyết như thế nào?Sống có tốt ?


      quyết tin Ngải Tuyết tự mình rời .Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn


      Nhớ đến bộ dạng suy sụp của Kiệt, cảm thấy, thế giới gần như bị hủy diệt!


      Trước ngày trở về La Mã, muốn lời tạm biệtvới Kiệt, nhưng làm thế nào cũng mở cửa phòng ấy được.


      Lòng lo lắng sợ ấy xảy ra chuyện, nhanh chóng đá văng cánh cửa, xộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc.


      Dười sàn nhà đầy bình rượu rỗng và tàn thuốc, Mộ Dung Kiệt chán chường dựa lưng vào mép giường, tay nằm bình rượu tu vào miệng!


      Tử Hiên muốn xông tới đoạt lấy, ánh mắt Mộ Dung Kiệt lạnh lùng dọa phải lùi lại.


      Trong con ngươi của Kiệt có dấu vết say, tràn ngập trong đó là thương cảm!


      " Kiệt!” Tử Hiên thận trọng khẽ gọi!

      " ra ngoài! ! !” Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt, nhạt đến nhìn thấu được suy nghĩ của ấy vào lúc này.


      Tử Hiên thở dài, ngồi chồm hổm xuống"Em tìm được chị dâu, thể cứ như vậy mãi! !”


      " kêu em ra ngoài có nghe ! ! !” Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, nhắc tới Ngải Tuyết, tim của cách nào thôi đau đớn!DĐLQĐ


      Tử Hiên rất thất vọng, " Kiệt, có tức giận em cũng phải , Ngải Tuyết thể nào tự mình bỏ , thể cứ từ bỏ ấy như vậy, nếu hối hận! ! !”


      đành lòng nhưng vẫn ra ngoài"Em trở về La Mã ! ! !”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 111: Mắt cá(1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      "Hello, lâu gặp cậu xinh ra đấy!"Thang Tiệp khen ngớt lời, ngờ Ngải Tuyết lại đẹp đến nhận ra.


      Ngải Tuyết xấu hổ đỏ mặt"Cám ơn, cậu cũng thế!"


      Thang Tiệp nhiệt tình lôi kéo Ngải Tuyết " thôi, nhà tớ cách đây xa!"


      ******


      Tại nhà Thang Tiệp, Ngải Tuyết quan sát đánh giá lượt thiết kế tao nhã sang trọng, cả phòng ngào ngạt hương thơm.


      "Phòng thoải mái a, tớ rất thích!" . Ngải Tuyết hít sâu hơi, lòng tràn đầy suy nghĩ thoáng trở nên nhõm!


      "Tiểu Tuyết, mệt , tớ chuẩn bị nước ấm cho cậu tắm!"


      Ngải Tuyết gật đầu, thở dài, vào phòng tắm, ngâm mình vào bồn nước ấm dễ chịu, thoải mái sau ngày dài


      Chợt nhớ tới, kể từ khi ở cùng quả cần động tay để tắm!


      Mỗi lần, đều chạy theo sau vào phòng tắm bảo là muốn chà lưng cho .


      ra thừa nước đục thả câu, giở trò chiếm tiện nghi của !


      Trước kia cảm thấy rất đáng ghét là con heo chỉ biết động dục. Bây giờ còn bên cạnh, cảm thấy trong lòng trống rỗng, vô cùng mất mác!Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn


      Chu mỏ, tròng mắt trực trào tuôn rơi nước mắt, thực nhịn được!


      nghĩ, phải lòng tên đàn ông bá đạo đó rồi! Đáng tiếc, lúc thấu hiểu được lòng mình cũng là lúc mình phải rời xa mãi mãi, quá muộn màng.


      Ha ha, nực cười! Ông trời rất biết trêu đùa lòng người.


      Hít hít lỗ mũi, vùi đầu vào bồn tắm ngập nước, ép buộc bản thân được khóc, được nhung nhớ tới nữa!Diễn - đàn - Lê - Quý - Đôn


      Nhưng trong nước, nước mắt càng chảy nhiều hơn, như vậy cũng tốt có ai biết, để cho bản thân yếu ớt buông xuôi lần, núp ở trong nước khóc đủ thôi!


      30 giây!


      phút!


      Hai phút!***************。com


      Ngải Tuyết cuối cùng ngẩng đầu lên, lau hai bên khóe mắt.


      Khóc đủ rồi đến lúc phải kiên cường đối mặt với cuộc sống sau này!


      Đường lựa chọn, cũng còn đường lui!


      "Tiểu Tuyết, tắm xong chưa? Ra ăn cơm...!"


      "Xong rồi, tớ ra liền!" Tắm rửa sạch , mặc đồ vào, mặt mang theo nụ cười ra ngoài cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì!***************.com


      "Oa, nhiều đồ ăn, nhìn rất bắt mắt!"


      Thang Tiệp cười khanh khách, tự hào vỗ ngực "Đương nhiên, những món này đều tự tay tớ xuống bếp chuẩn bị, tớ đời nào nấu cơm cho người khác ăn, chỉ cậu được hưởng thôi!"


      Ngải Tuyết cảm kích mỉm cười với , vuốt tóc "Làm phiền cậu quá, để cậu phải cực như vậy!"


      Cầm đũa lên gắp mắt cá bỏ vào chén.


      Mỗi lần ăn cá, đều chính tay Kiệt tự mình róc xương bỏ thịt vào chén cho .


      lần ăn là lần Kiệt cười nhạo "Nha đầu ngốc, mắt cá có gì ngon? Sao mỗi lần ăn thích thú đến vậy!" D♡iễn đàn L♡ê quý Đ♡ôn.


      Ngải Tuyết bĩu môi, "Thôi , mà biết cái gì? Mắt cá có rất nhiều chất dinh dưỡng nhá! Ăn gì bổ đó. Em mắc bệnh quáng gà cần ăn cá mắt."



      Chương 112: Mắt cá (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Mỗi lần, Mộ Dung Kiệt nghe đến lợi ích của mắt cá, chỉ biết im lặng lắc đầu.


      Cái nha đầu ngốc này, tư tưởng luôn lệch lạc khác người!


      Nghĩ nhớ lại, vô thức bỏ mắt cá vào miệng nhai nhưng biết mùi vị ra sao.


      "Tiểu Tuyết, sao thế?" Thang Tiệp nhìn Ngải Tuyết cứ như người mất hồn, có chút lo lắng quan sát biểu của .


      Ngải Tuyết tránh né ánh mắt của " có, có gì..., ăn, ăn !"


      Bộ dạng gấp gáp lùa cơm vào miệng, che giấu đau đớn trong lòng!


      "Thang Tiệp, bên đây có phòng thuê nào rẻ ?" nên sớm tìm chỗ ở, thể làm phiền người ta mãi.***************。com


      Thang Tiệp sửng sốt"Tiểu Tuyết, phải cậu du lịch sao?Thế nào?Muốn ở bao lâu?"


      Ngải Tuyết cười khổ" phải, sau này tớ ở sống đây luôn!"


      Thang Tiệp nghe Ngải Tuyết vậy, hiểu gật đầu"Vậy như thế này , trước tiên cậu cứ ở nhà tớ, sau đó tớ tìm người môi giới hỏi xem sao, nếu như có tớ cho cậu cư trú tại đây, haha!"


      "Cám ơn cậu!"Ngải Tuyết nhìn trước mắt vốn thân thích bao nhiêu nhưng đối với tốt như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp!


      Ba ngày sau, buổi sáng tinh mơ, Ngải Tuyết bị Thang Tiệp kéo ra ngoài, là theo ấy phỏng vấn!


      "Tiệp, cậu phỏng vấn cần gì phải mang theo tớ?" Ngải Tuyết còn mơ hồ hỏi Thang Tiệp, hai ngày sống chung nhau, phát bọn họ rất hợp ý.


      Trở thành bạn tốt lúc nào hay!


      "Ha ha, tớ cậu đừng chê cười tớ a, ra tớ hơi căng thẳng!" Thang Tiệp ngượng ngùng gãi gãi đầu, có chút xấu hổ!


      Ngải Tuyết cười ra tiếng, "Nha đầu ngốc, chỉ là phỏng vấn xin việc bình thường thôi cần gì căng thẳng đến vậy? Mang theo tớ đển có thêm can đảm sao?"


      Thang Tiệp vừa đứng trước gương ướm từng bộ trang phục vừa "Tiểu Tuyết cậu mới tới nên biết, hôm nay tớ phỏng vấn ở tập đoàn Quý gia là trong những công ty lớn nhất thế giới đó!Tờ còn nghe , đại thiếu gia của tập đoàn rất đẹp trai!"


      Ngải Tuyết bất đắc dĩ thở dài "Tây trang màu tím này rất hợp với cậu!”


      "Cái này sao?Ừ, tớ cũng thấy vậy!”


      Tại phòng phỏng vấn tập đoàn Quý gia, Thang Tiệp vui vẻ lôi kéo Ngải Tuyết chen chúc với đám người bên trong.


      Ngải Tuyết nhíu mày" nhiều người phỏng vấn nha!"


      "Cũng đúng thôi, chức cao lương nhiều, còn được ngắm trai đẹp, chuyện tốt đôi đường ai chịu bỏ qua?"Thang Tiệp .


      Ngải Tuyết cười yếu ớt, trai đẹp, có thể sánh bằng Kiệt của sao?


      xinh đẹp đến nỗi người và thần đều phẫn nộ !


      " biết phỏng vấn có thuận lợi , tớ rất sợ!" Thang Tiệp nắm tay Ngải Tuyết chặt, làm đau đến nhăn nhó!***************。com


      Chương 113: Ảo giác (1)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Ngải Tuyết vội rút tay ra, tức giận lườm cái"Nha đầu ngốc, cái gì của mình là của mình dù có trốn cũng thoát, phải của mình có cưỡng cầu cũng được, cứ thuận theo ý trời!"


      Thang Tiệp nghẹo cổ suy nghĩ chút"Cậu cũng đúng!"


      "Nhưng mà tớ vẫn hồi hộp!"Thang Tiệp chu cái miệng làm nũng với , Ngải Tuyết trợn mắt nhìn.***************。com


      "Cậu hít hơi sâu!"


      "Bây giờ thở ra!"


      "Làm lại lần nữa!"


      "Đúng rồi thở ra, chính là như vậy, chỉ cần làm vài lần cậusẽ còn căng thẳng nữa ngược lại càng thêm tự tin!”


      "Tớ vệ sinh rửa tay, cậu tiếp tục làm Hàaa...!" ***************。com


      Thang Tiệp vừa làm vừa gật đầu! Dường như có tác dụng Hàaa...!


      Bộ dáng Ngải Tuyết hơi gấp gáp chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ‘phanh…’ vô tình đụng vào người khác, ngước nhìn chỉ "Xin lỗi, xin lỗi, tôi cố ý!”


      Tiếp tục chạy vào vệ sinh, có trời mới biết, mỗi sáng luôn có thói quen đại tiện, hôm nay bị nha đầu Thang Tiệp vội vã kéo đến chỗ này, làm đau bụng chết !


      Mới vừa vào công ty Tử Hiên bị người ta đụng trúng, cảm thấy rất bực bội muốn lớn tiếng chửi mắng.


      Ai ngờ, người phụ nữ này ngẩng đầu, miệng rối rít xin lỗi rồi tiếp tục chạy thụt mạng.


      vốn rất nhức đầu với chuyện Ngải Tuyết mất tích, lửa giận trong lòng vẫn kìm nén có dịp bùng nổ.


      Nhưng lần này tốt lắm, buổi sáng tinh mơ liền đụng phải người phụ nữ bất cẩn còn lanh chanh ngừng!



      Cuối cùng cơn giận được bộc phát, có người chịu tội làm bao cát cho , nhưng chỉ thấy tiếng còn người đâu thấy!


      Kia, hình như rất giống Ngải Tuyết nha!


      Sững sờ lát, nửa ngày sau mới phản ứng đuổi theo!


      "Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!" sắp điên rồi, đến đâu cũng thấy bóng dáng của !


      vừa chạy vừa kêu lớn tiếng như vậy khiến ai nấy đều xúm lại xì xầm to .


      "A, Quý thiếu kìa!”๖ۣۜ***************.com


      "Rất đẹp trai đó!”


      Tử Hiên chau mày, đáng chết, phụ nữ luôn phiền phức!


      Giờ phút này, Ngải Tuyết thoải mái ngồi bồn cầu, thở dài ra hơi, chợt nhớ tới lúc nãy hình như có người kêu mình!


      Chớp chớp mắt, đúng, đây là La Mã, trừ Thang Tiệp ra, có ai là người quen của !


      Làm sao có thể có người gọi mình được?Vỗ vỗ cái đầu , thầm"Chắc ảo giác thôi!”


      hít thở sâu, Thang Tiệp bị người ta đẩy cái làm cho lảo đảo ngã xuống đất, thậm chí bàn tay bị người ta đạp thương tiếc.


      ๖ۣۜ***************.com


      Thang Tiệp trợn mắt cắn răng, hận thể lên trời khiếu nại, nhịn được lớn tiếng lời thô tục"Chết tiệt, ai dám giẫm lên tay của bổn nương!”


      Chương 114: Ảo Giác (2)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Mẹ kiếp! Đau chết!


      Thang Tiệp cố gắng dứng dậy, phẫn hận nhím đám người trước mắt như uống nhầm thuốc kích thích cứ nhảy tưng tưng miệng ngừng la hét.


      Khẽ cau mày, những người này có bệnh à? ? ?


      ๖ۣۜ***************.com


      Họ cái gì? Quý thiếu gia? ? ? Là Quý gia thiếu gia sao? ? ?


      Hít vào hơi, để ý cánh tay đau, cố chen vào đám người đó.


      Chỉ thấy khẽ chau mày, vẻ mặt rất tức giận lạnh hơn cả băng, còn thấy, có cả gan lôi kéo tay , cư nhiên bị gạt ra!


      biết thương hoa tiếc ngọc là gì, lời đồn từng rất dịu dàng với phụ nữ còn có rất nhiều tiền, nhưng chứng kiến màn này, thực làm thất vọng tràn trề, đại thiếu gia lúc này chênh lệch khá xa so với lời đồn!


      DĐLQĐ


      Thang Tiệp bĩu môi, ngay tức khắc nhìn Tử Hiên bằng ánh mắt khinh thường! Đối với công việc sắp phỏng vấn tới cảm thấy mất hết hứng thú!


      Thôi, về nhà chơi với nha đầu Ngải Tuyết sướng hơn!


      Ngải Tuyết đâu? toilet cả nửa ngày rồi thấy mặt mũi đâu?


      Ngải Tuyết ra ngoài thấy Thang Tiệp đứng trước cửa vệ sinh hết nhìn đông tới nhìn tây, mỉm cười tới "Tiệp!"


      Thang Tiệp giật mình"Cứ tưởng cậu ngất trong đó luôn rồi chứ!”


      Ngải Tuyết chu mỏ, nhìn đám người tùm tụm bên kia" xảy ra chuyện gì? ?”


      Thang Tiệp bĩu môi"Là Quý thiếu gia tới, làm những kia điên cả lên, nhưng tớ nhìn qua thấy tầm thường thôi, chút dịu dàng! biết có chỗ nào hấp dẫn những kia!”DĐLQĐ


      Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn Thang Tiệp" phải lúc sáng cậu người ta là mỹ nam a? Thế nào?Nhìn rồi thất vọng sao?”


      "Tớ thích mỹ nam dịu dàng, còn , thuộc khẩu vị của tớ!” Lúc này, Thang Tiệp đối với Tử Hiên ôm tia ảo tưởng nào!


      "Cho nên ……? Về việc phỏng vấn cậu…..?”


      "Dĩ nhiên rồi, tớ vì ta mới phỏng vấn, nhưng cách cư xử của mất hình tượng với tớ rồi!"Thang Tiệp khinh thường quay , ra thiếu tiền xài a!


      Ngải Tuyết trợn to đôi mắt, xa xa,Tử Hiên nhìn lượt quanh sảnh công ty, thôi , cái gì cũng nhìn thấy! Bị những che hết rồi!DĐLQĐ


      "Chúng ta , tại tức tối như vậy cần chơi để giải tỏa!"Thang Tiệp lôi kéo Ngải Tuyết bước nhanh khỏi tập đoàn Quý gia.


      " đâu ?Chơi cái gì?Đừng phải ngồi cáp treo nha?" Chân mày Ngải Tuyết gắt gaonhíu lại.๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn


      quên, ngày hôm qua nha đầu này ngồi xe cáp treo, thiếu chút nữa dịch mật trong dạ dày đều ói ra hết!


      Thang Tiệp vỗ bả vai Ngải Tuyết"Trời ơi, rồi biết, cần bày ra vẻ mặt chống đối vậy!


      ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn


      Ngải Tuyết gì, nhún vai, yên lặng để lôi !


      Chương 115: Ảo giác (3)


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Tử Hiên bên kia, cứ tới lui, khuôn mặt vốn tuấn tú mê người nay cau có làm người khác dám đến gần, quả đấm nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể tung vào đối phương!


      Cho tới bây giờ cảm thấy phụ nữ khiến chán ghét đến vậy.


      ๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn


      Cuối cùng nhịn được rống lên"Tất cả câm cho tôi!”


      Xung quanh đột nhiên yên tĩnh cách lạ thường thậm chí cây kim rơi xuống cũng nghe được thanh, tất cả đều ngây ngốc, đứng bất động tại chỗ!


      Tử Hiên phiền não kéo cà vạt, đẩy những người tóc vàng như ruồi như nhện bám riết vào , sải bước ra ngoài!


      "Đáng chết, cái gì cũng thấy!” Cả công ty từ xuống đều bị lật tung cả lên, thậm chí đem tất cả danh sách phỏng vấn hôm nay nhìn qua lần.


      có, có bóng dáng quen thuộc kia.Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn


      Tính khí nóng nảy bộc phát sang thư kí"Đuổi hết đám người phỏng vấn hôm nay, đuổi hết , chừa ai, lập tức, ngay lập tức cho tôi!”


      Đều do những con ruồi nhện chết tiệt đó làm hư chuyện tốt của mình, muốn giết chết bọn họ mà!


      Chán chường ngả người vào sofa, người phụ kia là Ngải Tuyết sao?


      Chắc người giống người thôi? Hay mình ảo giác?


      Thực nhức đầu vuốt thái dương, gãi đầu, lo lắng gần chết, biết bây giờ Ngải Tuyết như thế nào?Sống có tốt ?


      quyết tin Ngải Tuyết tự mình rời .Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn


      Nhớ đến bộ dạng suy sụp của Kiệt, cảm thấy, thế giới gần như bị hủy diệt!


      Trước ngày trở về La Mã, muốn lời tạm biệtvới Kiệt, nhưng làm thế nào cũng mở cửa phòng ấy được.


      Lòng lo lắng sợ ấy xảy ra chuyện, nhanh chóng đá văng cánh cửa, xộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc.


      Dười sàn nhà đầy bình rượu rỗng và tàn thuốc, Mộ Dung Kiệt chán chường dựa lưng vào mép giường, tay nằm bình rượu tu vào miệng!


      Tử Hiên muốn xông tới đoạt lấy, ánh mắt Mộ Dung Kiệt lạnh lùng dọa phải lùi lại.


      Trong con ngươi của Kiệt có dấu vết say, tràn ngập trong đó là thương cảm!


      " Kiệt!” Tử Hiên thận trọng khẽ gọi!

      " ra ngoài! ! !” Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt, nhạt đến nhìn thấu được suy nghĩ của ấy vào lúc này.


      Tử Hiên thở dài, ngồi chồm hổm xuống"Em tìm được chị dâu, thể cứ như vậy mãi! !”


      " kêu em ra ngoài có nghe ! ! !” Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, nhắc tới Ngải Tuyết, tim của cách nào thôi đau đớn!DĐLQĐ


      Tử Hiên rất thất vọng, " Kiệt, có tức giận em cũng phải , Ngải Tuyết thể nào tự mình bỏ , thể cứ từ bỏ ấy như vậy, nếu hối hận! ! !”


      đành lòng nhưng vẫn ra ngoài"Em trở về La Mã ! ! !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :