1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu bá đạo: Triền miên với đệ nhất phu nhân - Thiên Diện Tuyết (307/307)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 276: Bảo bối hư, sau này chuyện với mà em nhắc tới người đàn ông khác, làm em ba ngày xuống giường! ! !


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      "A ~" Ngải Tuyết cắn môi, đăm chiêu suy nghĩ kế đến cười hớn hở "Như vậy cũng tốt, dù gì bên cạnh em cũng có rất nhiều mỹ nam, đến lúc đó em miễn cưỡng nuôi dưỡng , ghét bỏ khuôn mặt điển trai của ."


      Ngải Tuyết cười mờ ám, dạo gần đây rất hứng thú với việc trêu chọc người đàn ông này.


      "Em dám, em thử nhắc tới người đàn ông khác nữa xem, lập tức đem làm mồi cho cá sấu!"Kiệt ngang ngược véo hai má phồng của .


      Ngải Tuyết chịu thua, hai tay cũng ngắt mặt , hai người giữ tư thế đấm đá hạnh phúc trong phòng bếp.


      "Em dám!"


      "Mắc gì dám!”


      "Đau, buông….”


      " buông!”


      ". . . . . .”


      "Huhu. . . Đau quá. . .”Ngải Tuyết chớp hàng mi cong, nước mắt lưng tròng.


      "Đại ca. . . Chị dâu. . . hai người ở đây là? ? ?” Tử Mặc đứng trước cửa bếp trố mắt nhìn họ, ngờ đại ca lại có mặt ngây thơ dễ thương đến vậy, ha ha.


      Kiệt nhìn theo nơi phát ra tiếng , ngay tức khắc buông tay ra, hơi xấu hổ, nha đầu ngốc, hại mình mất mặt trước đám thủ hạ.


      Ngải Tuyết hừ , nhưng buông tay, mặt của còn nóng hừng hực đấy.


      Kiệt bực tức, trợn mắt nhìn Tử Mặc, Tử Mặc biết ý thức thời chạy mất.


      Sau đó Kiệt tay khiêng Ngải Tuyết lên phòng, ném lên giường liền lấn người đè xuống, lần lượt bỏ những chướng ngại vật người bắt đầu gặm cắn loạn xạ.


      "Đau –”


      Ngải Tuyết càng giãy dụa, càng kích thích dục vọng của .


      "Bảo bối, cảm thấy, tối qua đối đãi em chưa được tốt lắm.”Vừa vừa đem vật cứng rắn của mình vào nơi u cốc của .


      "Kiệt, đau. . . . . .”


      có màn dạo đầu, dịu dàng, hai cơ thể va chạm mạnh liên tục.


      "Dám tìm mỹ nam? Hả? ? ?” Kiệt giận tím mặt, thích phụ nữ của hư hỏng như vậy, dù cho là giỡn cũng được.


      "Em biết sai rồi, tìm nữa, chút, huhu, ông xã chút. . .”


      Ác ma, người đàn ông này chắn chắc là ác ma!


      tiếng ông xã, nhất thời làm tâm Kiệt nở hoa, động tác cũng theo đó nhàng, nhưng giọng điệu vẫn cương ngạnh:


      "Bảo bối hư, sau này chuyện với mà em dám nhắc tới người đàn ông khác, làm em ba ngày xuống giường! ! !”


      Ngải Tuyết rợn người lạnh sống lưng, ba ngày xuống giường được, được nhất định làm được.


      -----BỔ SUNG THÊM----


      Chương 277: Ông xã, em dám nữa.


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Hoàn toàn đầu hàng với "Ông xã, em dám nữa, xin chút, chút nha. . .”Ngải Tuyết nắm chặt ga giường, liên tục van xin.


      "Bảo bối, em hư lắm, đau chỗ nào?”


      ". . . . . .” thản nhiên , còn mặt mỏng sao có thể ra.


      ", thoải mái chỗ nào?”Kiệt quan tâm hỏi.


      "Ừ.”


      " phải ừ, là chỗ nào!”


      Ngải Tuyết bậm môi, lấy cái gối che mặt "Ừ. . . Thoải mái. . .”


      Kiệt hài lòng nở nụ cười ma mị tiếp đó nắm eo dịu dàng vào: "Vậy làm ông chồng quản nghiêm hay để em làm bà vợ quản nghiêm?”


      Ô ô ô. . . lựa chọn sao?


      ". Trả lời !” Càng càng mạnh bạo hơn với .


      "Chồng quản nghiêm, em có thể làm bà vợ quản nghiêm à?" Ngải Tuyết đau khổ phát được người đàn ông này rất phúc hắc. luôn bị dắt mũi ăn đến sạch sành sanh.


      "Có thế mới ngoan, làm con mèo trong lòng , để dịu dàng chăm sóc!”


      Kiệt mỉm cười hạnh phúc, với cuộc sống hạnh phúc tại, khiến có cái nhìn mới hơn về hai chữ gia đình.


      Bên trong trường học, Ngải Tuyết phát mấy bịch kẹo đỏ cho bạn học, vui mừng nhận những lời chúc phúc từ họ.


      "Tiểu Tuyết, Kỳ Hạo là trai của cậu chứ?” Lãnh từ phía sau , dường như rất mong chờ câu trả lời của .


      Ngải Tuyết cười cười "Ừ, cậu thích ? Tớ giới thiệu cho!”


      Vốn chỉ là lời đùa giỡn, thế nhưng ánh mắt Lãnhtrở nên hưng phấn, cầm tay Ngải Tuyết: "Cám ơn cậu, phiền cậu đem lá thư này gửi đến ấy giúp tớ.”


      Ngải Tuyết dở khóc dở cười, đúng là cái miệng hại cái thân mà, mình còn chưa biết trong lòng Hạo có người ta ở đó đòi giúp người ta.


      "Tớ mang giúp cậu, có điều cậu phải dũng cảm lên ~”


      "Ừ, tớ biết mà, Tiểu Tuyết cậu tốt, ngày trước cậu vừa tới tớ cư xử kì cục như thế, tớ xin lỗi cậu.” Lãnh đột nhiên ngượng ngùng đỏ mặt.


      Ngải Tuyết để bụng tươi cười : "Chuyện trước kia, tớ quên hết, bây giờ chúng ta là bạn bè tốt, chuyện sau này chưa biết tốt hay xấu, những lời khách khí đó làm gì?”


      Lãnh đỏ mặt, trong đầu mở tưởng đến cuộc sống ở chung với Kỳ Hạo.


      Tới giờ tan học, Tử Mặc đến đón về nhà, vì Kiệt có chút chuyện phải xử lý.


      Ngải Tuyết ái ngại nhìn Tử Mặc, ngày hôm qua chuyện và Kiệt đùa ở phòng bếp, bây giờ nhớ lại chỉ muốn độn thổ cho xong.


      Chương 278: đường nhiều xe như vậy lựa ai lựa lại chọn đâm đầu vào xe tôi?


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Tử Mặc trầm mặc, với tư tưởng của , chỉ cần cách xa trước mặt càng xa càng tốt, có thế mới có cuộc sống yên ổn.


      Bầu khí trong xe có chút đè nén, Ngải Tuyết rốt cuộc nhịn được, cố gắng tìm lời để cả hai hàn huyên.


      " Tử Mặc. . .”


      Tử Mặc ngoảnh đầu nhìn : "Chị dâu có chuyện gì?”


      kêu rồi cũng biết gì.


      "Này! Cẩn thận! ! !”


      Đột nhiên, có người phụ nữ mặc áo đầm hồng lao ra chặn đầu xe.


      Tử Mặc đạp thắng xe, "Chết tiệt!” Vẫn bị đụng ngã.


      Tử Mặc nhảy xuống xe, kiểm tra qua nằm trong tình trạng hôn mê.


      "Mau, đưa bệnh viện mau lên!”


      Do Ngải Tuyết lái xe, phóng xe điên cuồng đến bệnh viện, đường tỉnh lại.


      "Dừng xe! ! !”


      " bị thương, cần phải bệnh viện!”


      "Tôi dừng xe, nghe thấy ? Nếu ngừng, tôi nhảy xuống.” rống to, lần nào tìm đến cái chết cũng thành.


      Ngải Tuyết dừng xe, nhìn cách kì lạ: " , lần sau ra đường phải cẩn thận tí, nếu xảy ra tai nạn ai chịu trách nhiệm đây?”


      " cần người nào chịu trách nhiệm cả, tôi chính là muốn chết, sống để làm gì?”


      Ngải Tuyết hiểu ngụ ý, ra là muốn tự tử?


      " tên gì? Mới có nhiêu đây tuổi mà bi quan, gặp chuyện khó khăn à?”


      "Tôi tên Lương Đình, tôi bị ba ép buộc lấy người tôi thích, nên tôi trốn nhà bỏ , nhưng bị ba phái người truy lùng bắt về, tôi túng quá mới nghĩ đến con đường này. Thay vì cả đời gắn với người mình thích, chi bằng chết cho nhau lối thoát.” Lương Đình từ từ giọng, sao ba lại tàn nhẫn đến vậy?


      Tử Mặc cau mày: "Tính khí rất mạnh mẽ! đường nhiều xe như vậy lựa ai lựa lại chọn đâm đầu vào xe tôi?”


      Ngải Tuyết giận trách" Tử Mặc, chuyện kì vậy?"


      Ngoảnh đầu nhìn : "Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết, tình cảnh đáng thương vậy, trước mắt cứ đến nhà tôi ở tạm, chịu ?”


      Lương Đình hoài nghi nhìn , thế giới này còn có người tốt à, bắt bồi thường còn muốn cho ở nhờ.


      Ngải Tuyết bị nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên: "Tôi có ý xấu, chỉ là tốt bụng muốn giúp đỡ, nếu tin tưởng có thể xuống xe.”


      Thiệt là, thời đại này, muốn làm người tốt cũng khó a!


      ---BỔ SUNG THÊM---


      Chương 279: Quyến rũ Kiệt.


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Lương Đình gục đầu nhìn xuống chân, để lộ hàng lông mi dày trông rất xinh, Tử Mặc vô tình nhìn thấy có chút ngây người, này rất thuần khiết.


      "Cám ơn !” quyết định dù có chết cũng về nhà lấy người đàn ông kia.


      Tử Mặc chợt nhíu mày, lá gan cũng lớn, sợ bị bán à.


      ********


      Trong trang viên, Tiểu Kiệt xử lý vết thương cho Lương Đình. buồn bực, nhớ mình chỉ là bác sĩ riêng cho đại ca, sao bây giờ cái gì cũng kêu làm hết vậy ?


      "Lương Đình, tạm thời cứ ở đây, gặp khó khăn cứ với Tử Mặc! Ở chỗ này cần giữ lễ phép, cứ coi như là nhà của , sống thoải mái."


      Ngải Tuyết cắn quả táo nhìn biểu của Lương Đình.


      "Cám ơn chị Tuyết.”


      "Lương Đình, em mấy tuổi, nhìn qua thấy em còn trẻ thế mà bị gia đình ép kết hôn?” Ngải Tuyết rất tò mò.


      "Nghe mẹ em , lúc mang thai em, có cùng gia đình Tư Đồ hẹn đính ước với nhau, cứ ngỡ là giỡn, nên để trong lòng, tuy nhiên hồi tháng trước, gia đình Tư Đồ cư nhiên đến cửa ngõ lời cầu hôn.


      Ai cũng biết, tên Tư Đồ Vân là gã công tử trêu hoa ghẹo nguyệt, cả ngày chỉ biết ăn chơi trát tán, vui đùa với đống người đẹp ngập mùi rượu,em rất ghét loại đàn ông như vậy, nếu gả cho chi bằng chết cho xong.”


      Lương Đình càng càng phẫn nộ, đôi tay cũng nắm thành quả đấm.


      Ngải Tuyết hơi đồng cảm với ta, gặp phải tình này đúng là rất xui xẻo.


      "Em cứ yên tâm, chuyện này chị giúp em giải quyết thỏa mãn, khiến cái gã Tư Đồ đó cũng dám chú ý tới em nữa!”


      Ngải Tuyết càng càng tự tin, sao lại có người thân như vậy, hừ, nhớ ngày đó, mình cũng từng bị người cha nuôi đó xem như món hàng hóa đổi lợi nhuận.


      " sao? Chị Tuyết tốt quá." Lương Đình kích động, người mới quen chưa bao lâu mở miệng giúp đỡ tận tình, còn người nhà mấy chục năm lại bắt ép tới mức đó?


      Buổi tối, Ngải Tuyết tắm xong, mặc chiếc bra màu đen bên ngoài là chiếc đầm ngủ bằng ren, nữa nữa , nhìn mình trước gương chả khác gì mỹ nữ.


      Đúng vậy, muốn quyến rũ Kiệt. phải giúp Lương Đình, nhưng Kiệt đời nào làm chuyện dư thừa giúp đỡ người khác công, cho nên….. hahaha.


      Lúc đầu Ngải Tuyết rât phân vân, nên chủ động tìm hay chờ đợi , rồi quyết định cứ nằm giường chờ về.


      Đợi đến nửa đêm, mí mắt cũng nặng trĩu, cuối cùng nằm giường ngủ thiếp . Kiệt cũng chưa trở về.


      Lúc Kiệt trở về trời hừng sáng, vừa vào phòng nhìn thấy nằm co rúc như tôm, liền cau mày, biết ở nhà thế nào nha đầu này cũng lười chăm sóc bản thân.


      Chương 280: Hấp dẫn, đây tuyệt đối là hấp dẫn chết người!


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Đem lật người nằm ngay ngắn, khỏi hô hấp chút, nha đầu đáng chết, cố ý muốn quyến rũ sao?


      Nhìn bộ dạng ngủ say nỡ đánh thức tỉnh, liền đắp chăn cho , tự mình giải quyết.


      Lúc Ngải Tuyết tỉnh lại trời sáng hẳn, chồm người bò dậy, nhìn bên cạnh giường thấy Kiệt ngủ say, sao lại ngủ ngon đến thế.


      Kế hoạch của coi như hỏng bét.


      Kiệt lười biếng mở đôi mắt, đưa tay kéo rúc vào ngực.


      "Bảo bối ~”


      Ngải Tuyết ôm đầu của , chủ động hôn : "Ông xã, có thể giúp em việc hay ?”


      Chỉ là nụ hôn lướt , cũng khiến tâm tình Kiệt tươi tỉnh hẳn"Bà xã muốn giúp chuyện gì, bảo bối ngốc, giữa chúng ta còn phải khách khí à?”


      Ngải Tuyết chớp lấy cơ hội: "Em có đứa em , ấy muốn trốn hôn, có thể giúp em chứ?”


      Trán Kiệt lên vài vạch đen, ngẫm nghĩ rồi chậm rãi : "Đó là chuyện uyên ương cả đời của người ta, thể giúp.”


      " phải vậy, Tư Đồ Vân là tên khốn là tên công tử trăng hoa, với lại em của em căn bản thích , đây tính là chuyện uyên ương, ông xã, nhất định phải giúp ấy. . .”


      Ngải Tuyết ôm cánh tay Kiệt làm nũng, nhất định phải buộc đồng ý.


      "Tư Đồ Vân?” Đó phải là đại thiếu Tư Đồ sao? Nghe đâu tiếng xấu đồn xa.


      "Bà xã, em hãy nghe , chúng ta và Tư Đồ gia xưa nay có lui tới, chúng ta lý do gì phá hư chuyện nhà người ta.”


      " chịu, em đồng ý với ấy rồi, em giúp ấy thoát khỏi tên thúi đó, chẳng lẽ muốn em thất hứa với người ta?” Đáng thương,


      Giả bộ đáng thương.


      "Bà xã, chuyện em làm khiến phải đau đầu.”


      Ngải Tuyết liều mạng, trực tiếp chặn lại những lời muốn tiếp, chủ động cởi cúc áo của , nhàng lướt xuống nắm lấy cậu của Kiệt khiến phải rên rỉ .


      Trực tiếp lật người để dưới thân, "Bà xã, lần này do em tự chui đầu vào hang cọp, cũng đừng trách thương hoa tiếc ngọc.”


      lúc Kiệt nóng ran cả người, cơn dục tới đỉnh điểm, Ngải Tuyết lại khép chặt chân cho vào.


      "Bà xã –" Kiệt nài nỉ.


      "Nếu đồng ý, em cho hài lòng hết ngày hôm nay.” Tay Ngải Tuyết như có luồng điện chạm lên làn da rắn chắc của càng kích thích Kiệt đến khó nhịn.


      Hấp dẫn, đây tuyệt đối là hấp dẫn chết người! Nhưng đối với hấp dẫn này có sức chống cự.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 281: Sinh nhật


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      "Được, đồng ý với em, bà xã muốn. . .”


      Lúc này Ngải Tuyết mới chịu kéo chân ra, bày tỏ vẻ mặt thắng lợi thấy .


      Bên trong phòng làm việc, Kiệt đối mặt với đống tài liệu thỉnh thoảng cau mày, Ngải Tuyết cứ trân trân nhìn như vậy, khiến nhìu mày sâu hơn, Ngải Tuyết muốn san bằng à.


      Rốt cuộc nhìn cau có miết nhịn được chạy đến bên , nhàng nâng mặt hôn ngọt ngào:


      "Ông xã, nếu mệt chúng ta nghỉ ngơi nha?”


      Kiệt trực tiếp kéo ngồi lên đùi mình: "Bà xã, ngày mai là sinh nhật của em, em muốn quà gì?”


      Ngải Tuyết kinh ngạc, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu mới trả lời"Sinh nhật của em hình như đâu phải tháng này.”


      Kiệt hun hun mũi nhìn cưng chiều : "Ngày mai là sinh nhật của em đó đồ ngốc.” Lấy cái hộp từ trong ngăn kéo ra"Là Quý Hằng tặng em.”


      Ngải Tuyết ngây ngốc cầm cái hộp, bên có ghi sinh nhật vui vẻ, vừa mở ra là quyển album.


      Kiệt cũng bị cuốn hút theo." Bảo bối, mau mở ra xem thử.”


      Mở cuốn album, lên bốn người đứng kề bên nhau, lật từng tờ , bên trong từng bức ảnh đều là khoảng khắc rất hạnh phúc.


      " nghĩ tới, cậu còn giữ những cái này, nhìn qua cuốn album còn rất mới rất sạch, hẳn là rất quý trọng nó.”Kiệt đưa mắt nhìn đầy thâm tình.


      Ngải Tuyết lời nào, lỗ mũi chua xót hơi ê ẩm.


      Lời xoay chuyển: "Vậy tặng em quà gì?”


      Kiệt nhướng mi, chỉ hai chữ gọn gàng xúc tích"Bí mật!”


      "Thôi , ở đó còn bí mật, nhưng em đợi quà của .”Sống đến hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên có buổi sinh nhật chân chính dành cho mình, có phải rất đáng buồn ?


      Ngày sinh nhật, Ngải Tuyết cố ý căn dặn được quá phô trương cầu kì, chỉ hi vọng mọi người quay quần bên nhau ăn bữa cơm gia đình là vui rồi.


      Ngải Tuyết đuổi người giúp việc ra khỏi phòng bếp, muốn tự tay làm thức ăn chiêu đãi mọi người.


      Món ăn hơi đặc biệt, có món cay Tứ Xuyên, còn có bò bít tết nướng, với suy nghĩ của Trung – Tây kết hợp.


      Kiệt, Kỳ Hạo, Tử Mặc, Lãnh Băng, Trương Thiên, Tử Hiên và Lương Đình nhìn bàn ăn toàn màu đỏ trông rất kinh khủng.


      Ngải Tuyết đem món thịt bò lên, Trương Thiên luôn có cảm giác Ngải Tuyết nhìn bằng ánh mắt rất gian tà.


      Đâu cần quản nhiều làm gì, mặc kệ vùi đầu ăn hết dĩa thịt bò là được, woa, nghĩ tới chỉ có tài lái xe, mà cả tài nấu nướng rất ngon, đại ca nhặt được bảo bối thần kì rồi.


      Chương 282: Đại ca, tặng quà gì cho chị dâu?


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      "Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”Tử Mặc dẫn đầu lấy quà sinh nhật tặng cho Ngải Tuyết.


      "Là vải lụa. nghĩ tới Tử Mặc lại có lòng như vậy, cám ơn.”


      "Chị Tuyết, sinh nhật vui vẻ!” Quà của Lương Đình còn đặc biệt hơn, đó là chiếc túi xách LV số lượng có hạn giá trị hơn sáu con số.


      "Thanks. . .”


      "Tôi. . .”


      "Tôi. . .”


      Ngải Tuyết trong tay đầy quà tặng làm rất vui vẻ.


      "Đại ca, tặng quà gì cho chị dâu?"Trương Thiên cười ha hả, Ngải Tuyết cũng rất mong đợi.


      Kiệt đứng lên, ôm Ngải Tuyết: "Tôi chính là quà tặng đặc biệt cho ấy.”


      Lời khiến mọi người phải nôn hết thức ăn, sến quá mất, giống như nhà ảo thuật từ sau lưng Ngải Tuyết lấy ra hộp quà"Mở ra xem.”


      Ngải Tuyết mở ra, cả kinh đến miệng khép lại được: "Hạt ngọc trai , nhìn qua phải là chế tạo.”


      Bao ánh mắt đều đổ dồn lên người , muốn thăm hỏi nguồn gốc của món quà.


      Kiệt mím môi, nhìn Ngải Tuyết mừng rỡ cũng khiến mình vui theo: "Chính lặn xuống biển lấy, mới có được viên ngọc trai này để làm quà tặng sinh nhật cho em, bà xã, em thích ?”


      Mũi Ngải Tuyết ửng đỏ, cảm động rơi cả nước mắt, được để ý có người ở đây, nhào tới trong ngực mà khóc: "Sau này cấm làm chuyện nguy hiểm như vậy, đúng, quà tặng tốt nhất của em chính là , cho nên sau này được mạo hiểm nữa, cho, cho. . .”


      muốn gặp nguy hiểm, chính là bảo bối duy nhất của em, em hi vọng sống bình yên bên cạnh em.


      Mọi người xung quanh sắp bị hai người họ cảm động theo, ngay cả Lãnh Băng với biệt hiệu băng giá ngàn năm cũng sắp tan chảy xúc động vì tình cảm của họ.


      "Bảo bối, ước nguyện trước nến kìa!”


      Khóe miệng Ngải Tuyết tươi cười, chắp tay trước ngực, từ từ nhắm mắt lại: tôi hi vọng tôi và Kiệt mãi ở bên nhau bao giờ xa cách nhau.


      "Chị dâu ước gì thế?”Tử Mặc nhíu mày, cười ha hả.


      "Bảo bối của tôi ước đương nhiên phải liên quan đến tôi, bảo bối, đừng cho bọn họ biết, với ông xã được .”


      Ngải Tuyết bĩu môi "Ai cũng , ra thành thực, cắt bánh thôi!”


      Trương Thiên càng ngồi càng khó chịu, cảm giác bụng đấu đá nhau, nhịn rất lâu, cuối cùng cũng nhịn được"Đại ca, em rửa tay.”


      Đứng dậy kẹp hai chân chạy thẳng tới nhà vệ sinh, nửa đường còn bịm cả cái mông lại.


      ---BỔ SUNG THÊM---


      Chương 283: Bảo bối của , cũng phúc hắc .


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Lương Đình đẩy Tử Mặc cái: "Người em của có tướng lạ quá?”


      Tử Mặc thản nhiên : "Hình như đau bụng.”


      Ăn xong bữa tối, mọi người tới phòng khách chơi bài tú lơ khơ, chỉ có Trương Thiên đáng thương nhất, ra mười lần, mới vừa ra lại phải vào.


      Cuối cùng dứt khoát ở trong đó luôn.


      " có sao chứ, có cần gọi tiểu Kiệt tới xem chút .”Tử Mặc khẽ chau mày, yên lành lại chạy miết vào nhà vệ sinh.


      Lãnh Băng cầm điện thoại lên, gọi Tiểu Kiệt chìm trong giấc mộng kéo đến đây.


      Cuối cùng tìm được trong miếng bò của Trương có người đụng tay đụng chân vào, hơn nữa chỉ duy nhất Trương Thiên mới có.


      Ngải Tuyết vô tội ngồi dũa móng tay, vờ che giấu đôi mắt vừa sợ hãi vừa thỏa mãn với thành quả mình gây ra.


      Trương Thiên phẫn hận nghiến răng bậm môi, giỏi lắm, người phụ nữ này có lòng trả thù rất mạnh mẽ, THẢM, cuối cùng cũng hiểu được đôi mắt gian hiểm đó.


      Ngày đó đỡ cho trước mặt đại ca mà bây giờ bị hại thành ra nông nỗi này.Quả nhiên, phụ nữ là kẻ độc ác nhất.


      Sau này nếu có đăc tội với đại ca cũng nên đắc tội với bà này, ít nhất, đại ca còn cho chuộc tội còn này .


      Tiểu Kiệt lấy thuốc cho uống cầm chừng, mới có chuyển biến tốt hơn nhưng Trương Thiên cảm giác mông mình rất nóng.


      Kiệt cũng dỡ khóc dỡ cười, bảo bối của , cũng phúc hắc .


      Đêm nay, Kiệt đặc xá cho bọn họ vui chơi thỏa thích cả đêm.


      Tuy nhiên nha đầu ngốc đó chưa tới nửa đêm vùi đầu vào ngực ngủ ngon lành


      Lãnh Băng có vẻ đăm chiêu: "Đại ca, chị dâu gần đây mập lên ít.”


      Kiệt nhếch môi, đều do công lao của nuôi dưỡng con mèo mập này, chính là muốn nuôi mập mạp thịt đầy đặn hơn.


      Tiểu Kiệt đưa mắt nhìn: " bàn toàn là đồ chua đồ cay, xem ra các người ăn là bao ~”


      Tâm tình của Kiệt mừng rỡ vì có người thấu hiểu được nổi lòng của mình: "Cậu cũng thấy sao?”


      "Tôi bừa, phụ nữ có thai rất thích ăn chua.”


      "Ơ, gần đây ấy rất thích ăn chua, chẳng lẽ ….?” Trong mắt Kiệt tràn đầy hưng phấn hi vọng bảo bối của .


      "Để em xem qua!” Tiểu Kiệt cũng hưng phấn, bắt mạch cho Ngải Tuyết.


      Chương 284: Bảo bối, em mang thai!


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Kiệt nhìn trân trân , cố gắng tìm đáp án mặt .


      Tiểu Kiệt xuất nụ cười hiếm có mặt, ngoảnh đầu nhìn Kiệt báo tin vui"Đại ca, chị dâu có thai .”


      Khoảnh khắc đó, Kiệt chỉ biết đứng bất động tại chỗ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Thậm chí hốc mắt cũng ươn ướt.


      "Đại ca, chúc mừng!”


      "Đại ca, được lên chức làm ba rồi, chúc mừng.”


      "Hèn gì lại tăng cân?” mặt Lãnh Băng cũng vui vẻ thấy , cảm giác được làm mẹ nhất định phải thử qua.


      ", được, phải đến bệnh viện kiểm tra mới chắc chắn, mau chuẩn bị xe!” Kiệt sợ công dã tràng, sợ chỉ là niềm vui thoáng qua.


      Kiệt đánh thức Ngải Tuyết dẫn vài bệnh viện.


      "Bảo bối, mau kiểm tra xem có em bé trong bụng ?” Kiệt chẳng thể chờ đợi nữa chỉ muốn biết đáp án ngay bây giờ, loại cảm giác này, quả làm cho người ta sung sướng đến chết.


      Cả người Ngải Tuyết đều ở trạng thái lờ mờ. nhớ mình ngủ, tại sao lại chạy bệnh viện tới rồi?


      "Em bé?”


      "Ừ, Tiểu Kiệt em mang thai, sợ chắc, nên dẫn em kiểm tra thử, ngoan.”


      Oanh —


      Ngải Tuyết vô thức đặt tay lên bụng, đúng nha, hơn tháng chưa có cái kia thế nào lại lơ đễnh như vậy.


      Trong đầu trống rỗng, vội vã theo bác sĩ vào phòng khám. Mười phút sau, bác sĩ mặt mày hớn hở đem báo cáo tới cho Kiệt: "Thiếu phu nhân đúng là mang thai, hơn nữa, là sinh đôi, chúc mừng thiếu gia.”


      Kiệt xúc động đến mức muốn ôm bay lên trung, nhưng ngại vì trong bụng có em bé, hưng phấn đến lóng ngóng tay chân.


      "Bà xã, được làm ba!" Kiệt nhàng ôm Ngải Tuyết, trong miệng liên tục nỉ non"Cám ơn em, cám ơn em, bà xã.”


      "Đại ca, chúc mừng, chúc mừng!”


      Trương Thiên sớm quên mới vừa rồi bị Ngải Tuyết chỉnh đốn, cũng vì thế mà phấn khởi hẳn, còn tính toán, thế nào cũng phải kết thông gia với nhà đại ca.


      Ngải Tuyết chưa thể tiêu hóa đống tin tức động trời này, mang thai, mang thai, năm năm trước, biết mình mất thiên chức làm mẹ, nghĩ tới, năm năm sau, chỉ được tái hợp mà còn được quyền làm mẹ.


      ---BỔ SUNG THÊM---


      Chương 285: theo đại ca, có thịt ăn!


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Ôm cổ Kiệt, mừng đến chon mặt vào ngực khóc òa"Ông xã, em có thể sinh em bé cho , Chu Bân có gạt chúng ta.”


      "Đúng, gạt chúng ta, được dịp hẹn đến Trung Quốc cảm tạ đường hoàng, chịu ?”Chuyện tốt quá mức tưởng tượng, cũng nên hậu tạ chính đáng.


      "Ừ —"


      Bao cảm xúc dâng trào giữa hai người họ, thể phủ nhận, bọn họ đôi tiên đồng ngọc nữ hạnh phúc nhất vào lúc này.


      Ngải Tuyết mang thai, chuyện này được truyền khắp cả Long Hổ bang, mọi người hưng phấn mau lấy lồng đèn đỏ treo trước nhà. Khắp mọi nẻo của căn cứ đều tràn ngập vui sướng, chúc phúc cho bọn họ.


      Mộ Dung Kiệt vẫn nở nụ cười mỉ mãn dứt mặt, những nhân viên cấp dưới của cũng được hưởng vui lây.


      Ngải Tuyết mang thai, chỉ được tăng lương, quan trọng hơn là đại ca còn là khối băng ngàn năm, thi thoảng có làm việc sơ suất đều được đại ca bỏ qua. Điều này làm cho tâm trạng nơm nớp lo sợ bấy lâu trong họ tiêu tan dần.


      là quá tuyệt vời.


      Nhưng nội bộ lại lục đục, có người sắp bị bức đến tức chết.Toàn thân muốn xì khói, cái gì cũng cấm, cái gì cũng được cho. Những thứ có hại cho thai nhi dù là thức ăn hay đồ dùng đều bị vứt bỏ, triệt tiêu sạch .


      Ngải Tuyết rất ấm ức, muốn ăn cay, bữa đồ cay, ăn vào nhạt như nước ốc, ngay cả cà phê Kiệt cũng cấm, thậm chí ngay cả sữa chua cũng cho uống..., mỗi ngày đều bị ép uống sữa bò có người đem tới phục vụ, nhìn uống hết mới chịu rời .


      chỉ ăn uống mà tự do của cũng bị hạn chế, vất vả mới được học lại giờ phải gãy gánh giữa đường, mỗi ngày ở nhà phải ăn chính là ngủ, buồn đến mốc meo luôn rồi.


      May mắn là Lãnh Băng dẫn mình về nhà Trương Thiên thăm bảo bối của ta,tạm có thể cho là giải sầu sau mấy ngày giam lỏng.


      "Dì Tuyết, ăn !" Trong miệng Trương Minh Húc tách quả thầu dầu (quả tựa tựa như chôm chôm của nước mình), từ trong miệng lấy ra hạt như hạt đậu đưa cho Ngải Tuyết.


      Ngải Tuyết mỉm cười"Cám ơn Minh Húc, dì đói, Minh Húc, con nghĩ em bé trong bụng dì là con trai hay con ?”


      Minh Húc thấy Ngải Tuyết dùng, ‘bẹp…’ hớp lại thả vào miệng của mình, suy nghĩ hồi lâu mới : "Ba con , nhất định phải sinh đứa con , đến lúc đó làm vợ con.”


      Ngải Tuyết vài vạch đen trán, chủ ý này chắc là của Trương Thiên –


      Buổi chiều, Ngải Tuyết ngủ giấc ngon lành, chỉ thấy Kiệt nằm ở bên cạnh mình, bàn tay theo thói quen đặt lên đôi quả đào của , chỉ cần cử động tí là Kiệt thức tỉnh.


      "Bảo bối, có mệt , hôm nay em uống sữa ngoan phải?” Kiệt quy định, mỗi sáng, Ngải Tuyết phải uống ly sữa bò tươi, thế nhưng này luôn tìm lý do lý trốn thoát việc này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 286: Ông xã, là người đàn ông tốt nhất thế giới.


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Ngải Tuyết gật đầu cái: "Ông xã, dẫn em ra ngoài chơi chút được ? Em buồn đến sắp phát khóc.”


      Kiệt cưng chiều hôn lên trán , "Được, vừa hay mọi chuyện của được sắp xếp ổn thỏa, về sau mỗi ngày phục vụ cho em, chịu ?”


      Ngải Tuyết vừa nghe liền cao hứng, vùi mặt vào cổ sâu"Ông xã, là người đàn ông tốt nhất thế giới.”


      Kiệt nhíu mày, cốc vào trán "Đó là đương nhiên, em nhặt được bửu bối thần kì đấy.”


      Ngải Tuyết cười đùa, sai, nhặt được bửu bối thần kì.


      Cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em - Ngải Tuyết ngồi mua hàng bên trong, Kiệt giúp chọn đồ, còn Kỳ Hạo, Trương Thiên, Lãnh Băng vàTử Mặc bồi hồi ở bốn phía, ánh mắt luôn cảnh giác.


      "Bà xã, em cần mua cái gì?"Kiệt cau mày, nhiều như vậy, biết lấy cái nào vừa ý với .


      Ngải Tuyết chậm rãi lấy ra tờ hóa đơn cười hóm hỉnh, đây là hỏi Lãnh Băng, ấy là sư phụ có kinh nghiệm.


      "Áo lót, áo khoác, bao vải, tã giấy, khăn lông , vây miệng, nệm, chăn lót đầu, xà bông cho trẻ em, cặp nhiệt độ ở hậu môn, phấn thơm, nhiệt kế. . . ." Hơn mười mấy thứ.


      Đồ dùng cho trẻ con, Ngải Tuyết nhìn muốn lóa mắt.


      "Ông xã, tại chúng ta chia ra tìm . . .”


      "Ừ. . .” Kiệt mi mở mắt cười, tiểu bảo bối, con mau mau sinh ra ngoài, nhìn ba mẹ con nhiều thế nào. Bởi vì là sanh đôi nên bọn họ chuẩn bị đều là hai phần.


      Kiệt ra sức đẩy xe hàng giúp Ngải Tuyết dạo các gian hàng, tính hóa đơn nhìn vật phẩm đều giống nhau mới thở phào.


      Ngải Tuyết nhìn con số hóa đơn rồi quay sang hôn lên môi "Ông xã, lợi hại.”


      Kẻ người lại đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngỡ ngàng, người đàn ông toát ra khí chất bậc quý tộc, như đóa hoa thuần khiết xinh đẹp, hai người họ nâng niu quý trọng từng món đồ cho em bé, với cảnh tượng hạnh phúc này khiến họ phải ghen tị vài phần.


      "Bà xã, mua xong rồi, em cũng mệt rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi!" Kiệt cắn tai Ngải Tuyết, ngừng thổi khí nóng, làm cho Ngải Tuyết nhột.


      "Em mệt!" ràng là hứa dẫn , sao có thể mệt được.


      Kiệt bồng lên, xuyên qua cửa hàng, đặt vào xe. Phía sau, Kỳ Hạo cùng mấy người kia tay xách nách mang. Ai nấy đều cười rạng rỡ nghĩ thầm, đại ca cũng quá khẩn trương chuẩn bị cho con của rồi.


      Bảy tháng sau, sáng sớm, Ngải Tuyết như bạch tuộc gắt gao quấn lấy Kiệt, trong miệng nỉ non"Ông xã, muốn sao?”


      Happy New Year my big family!!! hnay Jun chơi nên đăng bài trể ^^ và Jun có tin vui cho mấy bạn nè truyện chỉ còn 8 chương nữa là hoàn r[​IMG]


      --- ------ ---


      Chương 287: Bảo bối, nghe lời, em phải nhịn thêm chút nữa.


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Kiệt chau mày, vất vả mới đem xuống: "Bảo bối, nghe lời, em phải nhịn thêm chút nữa.”


      Ngải Tuyết quệt môi, trong lòng uất ức, Kiệt lâu chạm qua mình.


      " chịu, em muốn bây giờ, hay là chán ghét em?” Nếu sao lại lâu như vậy.


      sớm thích nghi với mạnh mẽ đoạt lấy của , nay bất chợt thay đổi cảm thấy có chút quen.


      Ngải Tuyết đưa bàn tay bé trực tiếp cầm vật cứng rắn của : " nhìn kìa, chính cũng rất muốn, sao còn từ chối?”


      Kiệt hít sâu hơi, lá gan của càng ngày càng lớn, khiến phải chịu thua, thậm chí mình cũng nhịn khổ cực biết bao, cứ sợ tổn thương đến đứa bé là phải kìm nén cơn dục vọng bùng cháy đó.


      Dứt khoát xoay người, đưa lưng đối diện với .


      Lần này Ngải Tuyết thương tâm, giọng nghẹn ngào: "Ông xã. . .”


      Kiệt còn cách nào, buộc mình quay người lại, "Bà xã, chẳng phải lúc trước em muốn à? Mấy ngày nay là sao?" Mỗi đêm trời tối liền quấn lấy mình muốn, bây giờ ngược lại biến thành mình bị uy hiếp.


      "Muốn, em muốn, có cho hay ?” Nghe hỏi, bàn tay bé của vào áo ngủ của .


      Kiệt nhức đầu, tình cảm của này khi khởi xướng lại đáng sợ như vậy, tuy nhiên, bác sĩ có dặn dò, sau khi mang thai sáu tháng nên ở cùng phòng, vì thành tử cung của Ngải Tuyết rất mỏng, nếu sơ sảy dễ dàng tổn thương đến đứa bé, có khi mất đứa bé lần nữa.


      Kiệt lật người, dứt khoát chạy đến phòng tắm tự mình giải quyết, gì cũng chưa đến lúc chạm .


      Ngải Tuyết đỏ mắt vì tức, ghê tởm, cứ gạt ra chẳng thà để mình khó chịunhư vậy.


      rất giận, lại buồn bực nên lấy chăn trùm kín người. cắn môi, thở phì phò, hừ, sau này có muốn tôi cũng chả thèm.


      đúng là có cốt khí, mãi cho đến lúc lâm bồn, chưa từng nhắc qua thêm lần nào về việc này dù rất muốn. Điều này làm cho Kiệt thở phào nhõm lại khỏi buồn bực, chẳng lẽ nghĩ thông suốt?


      "A! A a!”


      "Bà xã. . . . . . !”


      Nghe thanh thống khổ của Ngải Tuyết trong phòng bệnh, Kiệt đứng ngồi yên cứ lại lại miết.


      " Kiệt, bình tĩnh chút, trước hãy ngồi xuống .”


      Kỳ Hạo vốn rất gấp, nhìn Kiệt như vậy càng thấy sốt ruột hơn.


      Kiệt cứ theo tiếng khóc đó mà rống to: " 8 tiếng đồng hồ, làm gì còn ra nữa?”


      ---BỔ SUNG THÊM---


      Chương 288: Sống và Chết trong nháy mắt.


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      Lúc đám Tử Mặc chạy tới phòng bệnh, nhìn đôi mắt khát máu của đại ca mà hoảng hốt.


      "Đại ca, đừng căng thẳng thế, sinh con vốn là như vậy.”Lãnh Băng chau mi nhìn đại ca.


      Kiệt nắm lấy bả vai Lãnh Băng: "Lúc trước cũng rống khóc, la hét à? Tôi thể tưởng tượng, sinh con lại đau khổ đến thế, vậy mà cũng chịu được.”


      Lúc này, có hộ sĩ ra ngoài cầm cái khay, nhìn bọn họ còn gấp gáp hơn cả Kiệt bây giờ "Đừng lo lắng, chỉ hơi khó sinh.”


      "Cái gì? Khó sinh? ? ?” Kiệt chỉ nghe lọt hai chữ đó, giống như điên gõ cửa phòng sinh"Mở cửa cho tôi, tôi muốn vào!”


      muốn vào cùng với bảo bối của .


      "Đại ca, bình tĩnh chút!”


      "Đại ca, thể vào, ảnh hưởng đến bác sĩ!”


      Tử Mặc và Trương Thiên mỗi người lôi cánh tay, nhấn tường.


      Đầu Ngải Tuyết đầy mồ hôi ướt đẫm cả trán, thực chút hơi sức cũng còn, ngay cả bác sĩ và hộ sĩ ở đây liên tục giúp , nhưng đành lắc đầu, hết cách, cảm thấy mình sắp chết đến nơi.


      Đột nhiên, nghe ngoài cửa truyền đến tiếng thét giận dữ của Kiệt càng làm tê tâm liệt phế, , từ bỏ, thể –


      "A –”


      Ngải Tuyết trượt chân, cùng lúc đó là tiếng kêu tràn đầy đau khổ và tiếng khóc của đứa bé truyền ra ngoài phòng sinh.


      "Sinh rồi!”


      "Còn đứa, cố lên, thiếu gia ở bên ngoài chờ đấy.” Biết là thiếu gia cho dũng khí, bác sĩ rối rít dùng thiếu gia để khích lệ .


      Ngải Tuyết tay cầm sàng đan, cắn chặt hàm răng, giãy giụa lên tiếng"A –”


      Lại thêm tiếng khóc của đứa bé ra đời, hộ sĩ chạy ra ngoài báo tin mừng: "Chúc mừng thiếu gia, là đôi Long Phượng, mẹ con đều bình an.”


      Tất cả mọi người thở phào nhõm, đặt mông ngồi xuống ghế, phải 10 tiếng đồng hồ mà cứ như 10 thế kỉ.


      Lúc này, hộ sĩ ôm hai đứa bé được quấn trong khăn trắng tới cho ba đứa bé nhìn mặt mũi ra sao? Tuy nhiên, Kiệt thừa dịp phòng sinh cửa mở vội vàng chạy vào trong đó


      "Thiếu gia! thể vào!”


      Nhưng nào có tác dụng.


      Ngải Tuyết cảm thấy Sống và Chết chỉ trong nháy mắt, đau quá, chịu nổi, lúc đó chỉ có thể hô to, cảm giác cả người như được giải thoát nơi nào, cảm thấy mọi điều bi thương thế giới lập tức biến mất.


      "Bà xã –".



      Chương 289: Cấm em ở trước mặt con xấu


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      "Bà xã –".


      Ngải Tuyết còn tưởng rằng mình nằm mơ, mơ thấy khuôn mặt Kiệt toàn nước mắt đứng bên cạnh mình, xoa xoa mắt"Ông xã? ? ?”


      Tất cả hộ sĩ chạy vào can ngăn.


      "Thiếu gia, cậu thể vào đây.”


      "Tôi chỉ muốn xem tình trạng ấy? Bà xã, vẫn khỏe chứ?”


      "Thiếu gia, tại cơ thể của thiếu phu nhân rất suy yếu, nếu vô tình bị lây nhiễm khuẩn làm sao?”


      Nghe những lời này, Kiệt nhíu mày, sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, khoảnh khắc mở cửa, Kiệt nhìn thấy mình cùng ánh mắt của Ngải Tuyết nhìn nhau rất hạnh phúc, nước mắt mơ hồ biến mất, bảo bối của bình an, tốt quá.


      ********


      Hậu sản ba tháng, Ngải Tuyết ôm hai đứa bé bú sữa, bé trai tên Mộ Dung Vũ Triết, bé tên Mộ Dung Yên Nhiên, Kiệt lấy tên gọi ở nhà cho hai bé là Tử Tử và Nha Nha!


      Ngải Tuyết hài lòng cảm thấy rất khó nghe, Kiệt , ai bảo hai cây yếu thế mà hành hạ đến chết sống lại?


      Ngải Tuyết hạnh phúc cười to, cũng đành nghe theo ý .


      "Bảo bối, em xem , con rất giống em rất xinh đẹp, còn con trai đẹp trai giống !” Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt luôn xuất nụ cười mãn nguyện.


      Ngải Tuyết chu mỏ"Còn nhiều nếp nhăn thế mà đẹp chỗ nào, xấu xí!”


      " bậy, hai cha con có bộ dạng khí phách như vậy, sao lại xấu?”Thiệt là, Mộ Dung Kiệt nghĩ vậy sao?


      Buổi chiều, Tử Hiên Quý Hằng tới biệt thự Mộ Dung thăm Kiệt dù gì lâu gặp, nghe tiếng khóc cười của hai đứa trẻ, ai nấy cười vui vẻ.


      Hai người mỗi người ôm đứa.


      Tử Hiên trêu chọc Nha Nha : "Tiểu bảo bối, xem ba của con kìa, lúc sinh con ra cũng chẳng thèm ngó ngàng đến con, sau này đừng hôn ba con, biết ?”


      Kiệt mặt đen: "Cấm em ở trước mặt con xấu , em biết trẻ con cũng có thể nghe được sao?”


      "Nào dám, có nhiều người ba ngay cả con mình vừa sinh ra nhìn cái, liền chạy thẳng tới phòng sinh nhìn người mẹ.”


      "Bảo em im miệng!”


      Lúc này, Ngải Tuyết cầm trái cây từ phòng bếp ra, tiếp lời: " Tử Hiên, có người khóc rất thảm!”


      "Ngải Tuyết!” Kiệt rống to.


      Ngải Tuyết cũng chưa từng nhìn qua bộ dạng đó"Lúc đó em còn tưởng mình nằm mơ, hối hận khi bỏ lỡ chụp khoảnh khắc đó.”


      Tử Hiên và Quý Hằng cười ha ha, Kiệt đen mặt.


      "Tử Hiên, em nên về rồi đó.”


      "Đại ca, em đến đây đâu phải thăm , em tới chủ yếu vì Nha Nha và Tử Tử, đúng Nha Nha?” Tử Hiên hề nao núng trước nổi giận của Kiệt, đem ngón tay vân vê môi của Nha Nha.


      Chương 290: Đại ca càng ngày càng hẹp hòi, em chỉ ôm Nha Nha chút thôi mà?



      "Đây là con của , trả cho !" Kiệt đưa tay qua, muốn ôm Nha Nha về mình.


      "Đại ca càng ngày càng hẹp hòi, em chỉ ôm Nha Nha chút thôi mà?”Tử Hiên cười nham hiểm ở trong lòng.


      Ngải Tuyết tới trước mặt Quý Hằng, bồng Tử Tử giao cho Kiệt, lúc này mới đem trái cây mời ông"Ba ăn chút trái cây , hình như ba gầy phải.”


      Ba người nhất thời khiếp sợ nhìn , làm cho ngượng ngùng.


      Tiếng của Quý Hằng khàn khàn hơi run"Tiểu Tuyết. . . Con. . .”


      Ngải Tuyết hé miệng cười yếu ớt, cầm tay ông: "Ba, dù thế nào cũng thể phủ nhận này, ở trong hôn lễ con tất cả, chuyện qá khứ con lãng quên, con chỉ nhìn về tại và tương lai, cho nên, ba đừng bận tâm đến những chuyện buồn đó nữa, quan trọng nhất chính là chúng ta có thể người nhà sống hạnh phúc vui vẻ là con mãn nguyện lắm rồi.”


      Ánh mắt Ngải Tuyết chứa đầy thành khẩn, Quý Hằng hơi ngơ ngác, hôm nay tới đây là do Tử Hiên thuyết phúc kéo ông , nếu , làm sao ông có dũng cảm đối mặt với đứa con này.


      Xúc động nhìn lâu, từ từ lấy trong túi ra chiếc hộp gấm , trịnh trọng đặt lên tay Ngải Tuyết: "Đây là kỉ vật mẹ để lại, ba rất quý trọng, nó là vật bà ngoại lúc trước giao cho mẹ con, trong khoảng thời gian đen tối đó, ba trộm nó để đổi lấy tiền tiêu xài, cũng may là sau này ba kịp thời chuộc nó lại, nếu , có lỗi rất nhiều với mẹ con con.”


      Ngải Tuyết mở nắp hộp gấm, là sợi dây chuyền gia bảo tổ tiên.


      "Nghe , đây là vật gia bảo của nhà mẹ con được truyền từ đời này sang đời khác, lúc ba lấy mẹ cứ tìm mãi, trước kia có rất nhiều cơ hội để trả lại cho mẹ con, nhưng cuối cùng cũng đủ dũng khí, hôm nay, ba giao lại cho con, bằng , vật này trở thành nỗi đau suốt cuộc đời ba.”


      Ngải Tuyết yên lặng tháo sợi dây chuyền đeo cổ, đem dây chuyền Quý Hằng đưa cho đeo vào: "Ba có thể cho con giữ nó được ?”


      Quý Hằng gật đầu, khóe miệng hơi run. Ngải Tuyết vuốt sợi dây chuyền này: "Con hứa giữ gìn sợi dây chuyền này kĩ.”


      Cứ như vậy, Ngải Tuyết hóa giải mọi áy náy hối hận trong lòng Quý Hằng. Cuộc sống bây giờ đối với rất hài lòng và thỏa mãn, còn có thể nỗ lực khuyên Kỳ Hạo làm người nhà ngày ngày vui vẻ ăn cơm chung sống toàn vẹn biết bao.


      Lúc trời chạng vạng Kiệt mang Ngải Tuyết trở về trang viên, ăn xong bữa ăn tối, Ngải Tuyết ngồi ở trước gương lau dịch nhũ.


      "Hai đứa ngủ rồi?”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 291: Mẹ nó, nên đem hai đứa nhãi này cho bà vú


      Edit: Junie


      Beta: ChiMy


      "Ừm, ngủ, phải nhìn thấy sao?Còn hỏi?”


      "Hôm nay em phải lại bởi vì hai con thỏ kia mà được chứ?”Kiệt cảm thấy, Ngải Tuyết trả thù riêng.


      Ngải Tuyết chợt nhíu mày: "Ý gì, biết rồi còn hỏi.”


      Kiệt chịu được rống to, liên tục càu nhàu: "Bà xã, con cũng hơn 3 tháng mấy, em chỉ biết chăm sóc cho hai đứa , còn đây em lại bỏ qua bên.”


      Ngải Tuyết cau có, trách móc: " , kẻo đánh thức Nha Nha với Tử Tử!"


      "Mẹ nó, nên đem hai đứa nhãi này cho bà vú, cái này là ý gì đây?”


      "Mộ Dung Kiệt, có thể lý tí . . . .”


      " sai chỗ nào? Lúc trước chính em chúng ta có thời gian âu yếm?”


      "Ừ có nhưng chỉ 7 tháng thôi mà.”


      "7 tháng em gọn thế à? Bà xã, chẳng lẽ em muốn? nhớ lúc em mang thai tới tháng thứ 7 nằng nặc đòi , còn bây giờ…..?”


      Ngải Tuyết lau dịch nhũ tiếp tục thoa kem dưỡng da "Em chăm tụi hết sức để chăm thêm !”


      "Em đừng giả bộ!”Kiệt vừa vừa hành động trực tiếp đè Ngải Tuyết xuống giường"Hôm nay thể bỏ qua, , , có phải em trả thù .”


      Đột nhiên tiếp xúc gần gũi khiến Ngải Tuyết đơ người chưa biết đối đáp với Kiệt ra sao, càng thuận lợi cho tự đắc cởi quần áo.


      "Oa. . . . . .” Nghe được tiếng khóc của con, Ngải Tuyết lập tức kháng cự đứng lên.


      Kiệt giận điên lên, ôm lấy hai đứa chạy xuống lầu: "Bà vú. . . Bà vú. . .”


      "Thiếu gia? ??" Bà vú mở cửa phòng, Mộ Dung Kiệt như mất kiên nhẫn liền đem hai đứa bé cho bà"Chăm sóc nó cho tốt, để cho tụi nó khóc. . .”


      xong vội vàng lên, ôm người chạy xuống lầu quay về phòng, kịp chờ đợi áp đảo giường"Bà xã, bây giờ có thể rồi sao?”


      Khóe môi Ngải Tuyết vẽ lên đường cong mập mờ: "Em cho, hừ, lúc đầu em cầu xin sao hả, chẳng thà tự giải quyết chứ đâu thèm tới em, bây giờ em muốn nếm thử cảm giác ‘bị ruồng bỏ’ này, xem sau này dám cự tuyệt nữa .”


      Ngải Tuyết cố ý quyến rũ cứ vẽ loạn người , để Kiệt cảm giác có thịt trước mắt lại thể ăn!!!




      Chương 292: sợ chết sao?



      "Bà xã, xin em, ông xã biết sai rồi, em cho nha?”


      Ngải Tuyết kìm nén, dù cho xuống giọng nài nỉ, xem ra đúng là nghẹn đủ khổ cực. Ngải Tuyết cười, nụ cười này trong mắt Kiệt so với hoa nở còn đẹp hơn rất nhiều


      Như có ma thuật thôi thúc trở nên ham muốn hơn, kể từ khi sinh con Ngải Tuyết trở nên gầy hơn.


      "Bảo bối, sau này giao con cho bà vú nuôi, em nên dưỡng sức, xem em kìa gầy đến bộ dạng này, người ngoài nhìn tưởng bỏ đói em đó.”


      "Gầy tốt sao?Phụ nữ ai cũng thích ốm mới đẹp.”


      " bậy, phải có da có thịt chứ, thích xương, thích bảo bối mập mạp trắng trẻo!” dùng lực cắn bên má hồng của Ngải Tuyết, rất bất mãn với dáng người gầy teo của .


      Bởi vì lâu quá chưa chung đụng, Ngải Tuyết có vẻ hơi thống khổ, ôm đầu của "Ông xã. . .Đau. . .”


      "Đau ? Nhịn chút.”


      Kiệt cau mày, thương , cưng chiều, quan tâm có đủ, ngừng hôn dụ dỗ .


      "Ngạch ~~” Khi vào cũng là lúc tiếng rên rỉ vang lên, vậy mà còn mạnh miệng.


      " , ràng mình cũng muốn, còn hành hạ , hừ hừ, để em ba ngày xuống giường mới được.” Khóe miệng Kiệt nở nụ cười tà ác.


      Ngải Tuyết sợ đến rùng mình: " là tên hỗn đãn.”


      Kiệt hung hăng đòi hỏi.


      "Ông xã. . .”


      ". . . Ừ. . .” Kiệt mê say đến con ngươi tràn đầy nhục dục.


      " chút.” Ngải Tuyết bất mãn, giãy dụa eo thon.


      Kiệt cười xấu xa, lật người lại, tiếp tục tấn công từ phía sau: "Thoải mái ?”


      Ngải Tuyết , khóe miệng mỉm cười.


      Cả đêm, giường chấn động liên tục.


      Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Ngải Tuyết lấy cây súng lục bên tủ đặt tại ngực trêu chọc :


      " sợ chết ? bại hoại, đầu tiên để cho em sống như quả phụ, cuối cùng tha cho em, em muốn báo thù! ! !”


      Ánh mắt vẫn đổi, khóe miệng chứa đựng nụ cười cưng chiều: "Bảo bối, sợ, càng sợ sau khi chết, người nào thương em giống như , cho nên, chúng ta đổi lại phương thức báo thù có được hay ?"


      xong, giành lại cây súng trong tay rồi đè dưới cơthể. . . . .


      Mãi cho đến buổi chiều, Ngải Tuyết kiệt sức nằm gục giường nhìn người đàn ông ăn no đến thần sắc sáng lạng.



      Chương 293: Nha Nha và Tử Tử


      Dưới thân vô cùng đau nhức, e rằng hai ngày nữa cũng phải ở giường dưỡng thể, mặc kệ nó, dứt khoát trùm kín mền, nhàng ra lệnh"Em đói ~”


      Kiệt nâng khóe môi cười xấu xa, bắt đầu giở trò lần mò người trong chăn trêu chọc "Bà xã, còn chưa no sao? Em chờ chút, ông xã tới ngay.”


      Ngải Tuyết cầm cái gối ném vào mặt "Sắc lang, em đói bụng ——”


      Kiệt sớm căn dặn dì Dư chuẩn bị món ăn, lập tức rung chuông cho người mang vào.


      "Ăn nhiều chút, để trắng trẻo mập mạp dễ thương!" Kiệt liên tục gắp thức ăn bỏ trong chén , từ chén cơm trắng thành núi đồ ăn.


      "Kiệt, sau này em muốn mang thai nữa."Ngải Tuyết cau mày nhớ lại cảm giác hôm trước vô cùng đau đớn và sợ hãi.


      "Dĩ nhiên, có hai đứa con là đủ rồi, cũng có dự định tạo thêm người.”


      Còn phải , đâu dại dột lần nữa, ngày sinh với còn hơn cả ngày Tận Thế.


      "Hì hì, à?”


      "Dĩ nhiên, cũng rất đau lòng khi để em chịu cực khổ như thế.”


      Ngải Tuyết tựa vào vai "Ông xã tốt, cám ơn ông xã.”


      "Nha đầu ngốc, là khờ.”Kiệt ôm chầm lấy , bầu khí giữa họ nên hạnh phúc ngập tràn.


      ***************


      Năm năm sau.


      Hai em Nha Nha và Tử Tử ngày lớn, hai đứa có dáng dấp rất nghiệt, còn xinh đẹp đến động lòng người như vậy, Nha Nha ngây thơ hoạt bát, đáng làm cho ai nhìn cũng phải thương.


      Còn Tử Tử có chút tà khí, mới năm tuổi có vẻ thành thục chín chắn quá mức.


      Chủ nhật:


      "Rời giường, mẹ, dậy !”


      Nha Nha ngồi trước giường, dùng sức lay lay cánh tay Ngải Tuyết, giọng vô cùng ngọt ngào như thiên thần.


      "Nha Nha, sáng sớm, được quấy rầy mẹ.” Tử Tử tới kéo em ra ngoài.


      ", muốn, mẹ là con heo lười, còn chưa chịu dậy, hai, Nha Nha muốn mẹ đánh rĂng cho em!” Nha Nha giùng giằng chịu .


      Hai đầu chân mày Tử Tử nhăn lại: " giúp em đánh răng, được phiền mẹ ngủ.”


      " thích, em muốn đánh răng với mẹ.”


      " có thể với em mà, nếu em còn quậy nữa ba thương em nữa!"Tử Tử uy hiếp, biết em của thích nhất là ba.


      "Huhu, Tử Tử thối, chờ ba em mách ba, chọc em, tại Nha Nha muốn mẹ, muốn Tử Tử" Nha Nha nhõng nhẽo dùng mu bàn tay lau nước mắt.




      Chương 294: Đại Kết Cục (1)


      Tử Tử dùng thân thể gầy ốm của mình ôm lấy em chạy nhanh về phòng vệ sinh, vừa vừa đưa, dụ dỗ đủ kiểu.


      "A! Tử Tử Thối, Nha Nha ghét , Nha Nha muốn ba mẹ!”


      "Nha Nha, em nghe lời ?”


      "Em mà nghe lời còn lâu mới giành được mẹ từ tay ba.”


      ra là như vậy, hai em bọn họ ngày ít gần gũi với mẹ, chỉ vì ba mẹ luôn tiến triển việc đương kì quặc kia.


      Ngải Tuyết vừa rời giường nghe thấy tiếng cãi nhau lẫn tiếng khóc của Nha Nha và Tử Tử.


      "Nha Nha, Tử Tử, tới đây.”


      "A, mẹ –” Nha Nha đẩy Tử Tử ra, chạy thẳng vào vòng tay của mẹ.


      "Nha Nha, mới sáng sớm con chơi gì với hai vậy?” Ngải Tuyết tay lấy Nha Nha ôm vào lòng, đặt nụ hôn lên trán con.


      "Mẹ, Nha Nha muốn đánh răng cùng mẹ, nhưng Tử Tử cho.” Nha Nha bĩu môi , làm bộ dạng tức giận khiến Ngải Tuyết phải cười.


      Ngoắc Ngoắc tay gọi Tử Tử: "Tử Tử, lại đây, “


      "Mẹ.” Tử Tử đẩy Nha Nha cái, rồi lanh lẹ hôn mẹ.


      "Tử Tử phải con thường mình là nam tử hàn à, nếu là vậy, con phải có trách nhiệm bảo vệ em , để cho em khóc hay giận dỗi mới là nam tử hán , có biết chưa?”


      Tử Tử ngoan ngoãn gật đầu : "Mẹ, con cãi nhau với Nha Nha nữa.”


      Ngải Tuyết nhìn dáng vẻ Tử Tử tỏ ra hiểu biết hơn người khiến cười thầm, Tử Tử của dường như có chút trưởng thành quá sớm rồi.


      "Ba –” Nha Nha nhìn thấy Kiệt bước vào nhà mừng rỡ kêu.


      "Nha Nha – ba hôn.” Kiệt rất thương này.


      Bế Nha Nha vào lòng, tay cưng chiều xoa mặt con . .


      "Ông xã, về?" Ngải Tuyết lên phía trước, đón lấy Nha Nha. Để chỉnh sửa lại cổ áo.


      Kiệt thuận tay kéo vào trong ngực, ngay cả mắt cũng thèm nhìn chỉ hướng đến cái miệng đào của mà hôn đắm đuối.


      Tử Tử hiểu chuyện kéo Nha Nha vào trong ngực, rất bình tĩnh che ánh mắt của em .


      "Ba hư, ba lại ăn miệng của mẹ, Nha Nha cũng muốn ăn.” Nha Nha bất mãn nhìn Tử Tử , này tức giận vì mỗi lần ba ăn mẹ là hai lại che mắt .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 295: Đại Kết Cục (2)


      Edit : Junie


      Beta: ChiMy


      Tử Tử xấu hổ, từ lúc còn , ba mẹ luôn như vậy rồi tuy nhiên xem như chưa thấy chỉ là thể dạy hư thêm Nha Nha.


      Ngải Tuyết ngượng ngùng đẩy Kiệt, thiệt là, mỗi lần đều ở trước mặt cục cưng làm cái trò mất mặt này.


      Ngải Tuyết dắt Nha Nha và Tử Tử, vừa nhắc nhở các con " được bậy.”


      Mỗi lần nhìn thấy Ngải Tuyết hôn hai đứa nhóc đó, trán liền nổi lên vài vạch đen.


      Tử Tử đắc ý nhìn ba cười, chỉ vào hai bên gương mặt"Mẹ, còn có nơi này và nơi này.”


      Ngải Tuyết chỉ biết lắc đầu, hết cách với hai cha con nhà này.


      Kiệt tới nhắc nhở Tử Tử: "Tiểu ranh con, nếu con là nam tử hán thực chuyện với ba?”


      "Được, con chuyện với ba.”


      "Hai người tính làm gì?" Ngải Tuyết nghi hoặc.


      Hai cha con trăm miệng lời : "Đây là chuyện riêng của chúng tôi, các người là phụ nữ cần biết.”


      Đổ mồ hôi !©¸®! Đổ mồ hôi !©¸®! Đổ mồ hôi !©¸®!


      Tên oắt con này đến cùng có phải là 5 tuổi , Kiệt nhìn con trai trưởng thành hơn tưởng làm phải nể phục.


      Tử Tử im lặng ngồi nhìn ba, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.


      "Mộ Dung Vũ Triết, mẹ và ba có quan hệ gì?”


      "Vợ chồng!”


      "Vậy con và mẹ là quan hệ gì?”


      "Đương nhiên là mẹ con rồi."


      "Vậy con nghĩ xem giữa con và ba ai được phép gần gũi với mẹ?”


      "Đương nhiên là con, vì ba đâu cùng thế hệ với mẹ, chỉ có con là cùng lứa với mẹ, cho nên mới ba ít thân thiết với mẹ , để con làm cho.”


      "Ranh con, ba với mẹ là đồng lứa, con nên nhớ mình vẫn kém hơn mẹ đấy, cho nên ba là người được phép gần gũi hơn con.”


      " bậy, là con chứ phải ba, ba láo.” Tử Tử tức giận, ràng chính là cậu luôn bên cạnh mẹ mà.


      "Vậy ba hỏi con, con có biết nhờ ai mà con được sinh ra ?”


      "Dĩ nhiên biết, là con nằm trong bụng mẹ 10 tháng, sau đó con nảy mầm được mẹ sinh ra, có quan hệ với ba à.”


      Trong nháy mắt, mặt Kiệt xẹt qua nụ cười ma quái.


      "Ranh con, người gieo giống trong bụng mẹ là ba, nếu có ba cho giống, con nghĩ mình vào được bụng mẹ à.”


      Chương 296: Đại Kết Cục (3)


      "Ba, ba chuyện cười hay , làm sao ba có thể làm được? thể nào!”


      Kiệt suy nghĩ hồi lâu, thể đem chuyện quan hệ nam nữ cũng như quá trình mang thai hình thành thế nào cho Tử Tử nghe được, dù gì cũng chưa đến lúc thích hợp.


      Nhất quyết .


      Tử Tử thấy ba sững sờ, cao hứng vỗ tay"Ba bắt con được dối, còn ba lại dối được, con thèm tin ba nữa.”


      Kiệt giận cứng mặt, rất muốn nó nghe mình là người chế tạo ra nó, để nó dẹp ngay cái bộ dạng đắc thắng chướng mắt này.


      Chợt, khóe miệng Kiệt nhếch lên, ngoắc Tử Tử :


      "Con trai, con cảm thấy cái của mình lớn còn ba …..?”

      "Hừ, đương nhiên là lớn hơn nữa!”


      "Nhưng mẹ của con thích cái lớn thích cái , vì thế con….”


      " phải?”


      " đấy, ở phương diện này mà , con bằng ba.”


      Rốt cuộc, Tử Tử chạy mạch về phòng, vừa khóc vừa hung hăng đá đồ đạc.


      Ngải Tuyết nhìn vẻ mặt thắng lợi của Kiệt và bộ dạng thê thảm của con trai tò mò hỏi" và con trai cái gì?”


      Kiệt cười: " chỉ hỏi con chút, giữa và nó ai quan trọng với em hơn.”


      " như vậy tổn thương tình cảm của con trai.”


      Ngải Tuyết đổ mồ hôi, sao Kiệt lại ghen với con trai mình?


      Kiệt nhướng mày, chỉ muốn tuyên bố với con trai, mẹ của nó thuộc về .


      Bên trong khuôn viên trường học, vì sinh con nên Ngải Tuyết tạm dừng việc học, nay côlại sóng vai cùng Lương Đình đến trường ( xuất ở chương 278-) học, người đáp người hỏi về chuyện chăm sóc con của mình.


      đến nha đầu Lương Đình này, kết hôn với Tử Mặc vào năm năm trước, dứt khoát thoát khỏi tên công tử đào hoa kia, gả cho người mình .


      Cho nên phụ nữ phải nắm giữ vận mệnh của mình thể vì hoàn cảnh mà chấp nhận.


      "Tiểu Tuyết –”


      Lãnh Băng chạy tới thở hổn hển, người vã mồ hôi.


      Ngải Tuyết cau mày: "Sao chị chạy nhanh thế?”


      Lãnh Băng mỉm cười chỉ ra cửa trường: "Có tìm em, còn mang theo cậu bé, là bạn của em.”



      Chương 297: Đại Kết Cục (4)



      Ngải Tuyết ngây người, nghĩ mình lại có người bạn như thế.


      Mang theo lòng hiếu kỳ tới trước cửa trường, ngay tức khắc, Ngải Tuyết sững sờ che miệng, tiếp đó chạy tới ôm , có chút kinh ngạc:


      "Thang Tiệp, nghĩ là cậu đấy, mất tích mấy năm liền bây giờ xuất , cậu vẫn ổn chứ? Nha đầu chết tiệt, cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng bỏ , tớ hận cậu!”


      Thang Tiệp lời nào, kéo cậu bé đứng bên cạnh nhàng : "Thưa dì Tuyết con!”


      "Dì Tuyết!”


      Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn cậu bé: "Chẳng lẽ. . . Nó là? ? ?”


      "Đúng vậy!”


      Trời ơi, cứ như khuôn đúc ra – phiên bản thu của ấy.


      Tâm tình Ngải Tuyết phức tạp, vỗ vỗ bả vai Thang Tiệp: "Chúng ta về nhà rồi .”


      Trong phòng khách, Ngải Tuyết ôm cậu bé: " cho dì Tuyết biết tên của con?”


      Cậu bé cầm món đồ chơi trong tay: "Con tên là Ức Hiên.” (có ý nghĩa là ‘nhớ về Tử Hiên’)


      Ngải Tuyết ngẩn người, đem Ức Hiên cho dì Dư: "Dẫn cậu bé và thiếu gia ra vườn chơi giúp con.”


      Lúc này Ngải Tuyết mới quay sang ôm Thang Tiệp: " xảy ra chuyện gì, những năm qua cậu rất cực khổ đúng ?”


      Thang Tiệp lã chã rơi nươc mắt, chôn mặt vào vai Ngải Tuyết bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ khi trước.


      Năm năm trước.


      Thang Tiệp độc đứng giữa phi trường, tự cười giễu mình, lặng thinh đứng trước cửa vào phi trường, phân vân rất muốn gặp lại người đàn ông tổn thương mình thành bộ dạng này.


      Nhưng mà giữa bọn họ dường như còn duyên phận.


      Lên máy bay, ngồi yên vị chỗ của mình, thắt dây an toàn, nhắm mắt yên lặng tự nhủ"Tử Hiên, vĩnh viễn gặp lại.”


      Máy bay hạ cánh, kéo cơ thể mệt mỏi tới nhà trọ nghỉ ngơi, sau mấy ngày cuối cùng tìm được trường học và thuê được căn phòng kế bên trường.


      Khi sắp xếp mọi thử ổn thỏa, lại bắt đầu chôn người vào chăn khóc lớn.


      Tuy nhiên, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mỗi ngày học xong, đều quay về căn phòng bẻ yên lặng giấu mình muốn cách ly khỏi thế giới này.


      Cho đến ngày có người quốc tịch Mỹ gốc Hoa vào cuộc sống của . ta tên Jack.


      Mỗi ngày học, luôn dùng đôi mắt tinh tường chăm chú nhìn , chừng mười ngày sau, bắt đầu tìm cách làm quen với , vừa mới bắt đầu cũng chả muốn để ý tới, nhưng ta vẫn kiên trì luôn quan tâm đến .


      Mặc có lạnh nhạt vô tình nhưng nhất quyết nản lòng, mỗi ngày đều theo sau lưng , hễ cần gì liền đáp ứng, Thang Tiệp rất tức giận, chất vấn rốt cuộc muốn thế nào?


      Câu trả lời của , chỉ có : " thích em, muốn chăm sóc cho em.”


      Chương 298: Đại Kết Cục (5)


      Thang Tiệp khinh thường, cho là giỡn.


      tháng sau, Thang Tiệp bắt đầu có triệu chứng buồn nôn, tính toán chu kì của mình thoáng lại cười khổ, đây có thể coi là kỉ vật cuối cùng giữa và Tử Hiên.


      Jack nhìn Thang Tiệp ngày càng ốm yếu, cuối cùng kéo tới bệnh viện, Thang Tiệp nghĩ, như vậy cũng tốt, để biết rồi phải quan tâm mình nữa.


      Cầm kết quả ra, Thang Tiệp nhìn chằm chằm Jack, muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của khi nỗ lực đặt mọi niềm tin lên người .


      Tuy nhiên, mới là người thất vọng, có, Jack chỉ hụt hẫng tí, ngay sau đó cho nụ cười hiền hậu, với rằng" ai cả đường lối về, có phải tất cả của người đó.”


      Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Thang Tiệp ươn ướt, nếu như Tử Hiên được phần như ta hay biết mấy.


      Sau này mỗi sáng sớm, Jack đều đem bữa sáng dinh dưỡng đến cho , buổi tố nấu cháo cho ăn.


      Mãi cho đến lúc đứa bé ra đời, quá trình sinh đẻ thuận lợi, là bé trai, Jack ôm đứa bé hôn rồi lại hôn, trong tháng đó, tận tình sắp đặt mọi thứ ổn thỏa kể cả kiếm bà vú giúp lo cho con.


      hoàn toàn bị làm cho cảm động, tuy nhiên trớ trêu thay vẫn là cảm giác , trong lòng của luôn hướng đến người đàn ông kia – Tử Hiên, những ngày ở Mĩ, lúc nào nhớ đến , cho nên, đặt tên cho con là ‘Ức Hiên’.


      vẫn luôn cùng Jack duy trì khoảng cách, trong lòng biết, có khả năng cùng đến loại tình cảm đó, cho nên càng phải dứt khoát tuyệt tình hơn để người ta phải ôm thêm tia hi vọng nào.


      Rất nhanh, cha mẹ Jack biết chuyện, bọn họ nghiêm túc cảnh cáo Thang Tiệp, đời này, cũng đừng mơ tưởng là con dâu của họ.


      Cha mẹ cầm trăm vạn đưa cho buộc rời khỏi nước Mĩ.


      Trong lòng Thang Tiệp vô cùng tức giận, buổi tối hôm đó liền thu dọc hành lý, mang theo con trai trằn trọc đến nước , dù sao, La Mã và Trung Quốc cũng thể trở về.


      "Cứ như vậy, tớ mang Ức Hiên đến quốc sống 5 năm liền.”Chân mày Thang Tiệp nhíu chặt, đôi mắt đều là ưu thương.


      Ngải Tuyết nghe đến nước mắt rơi lã chã, lại là năm năm, nhưng năm năm của Thang Tiệp còn đau khổ hơn cả .


      "Vậy lần này cậu trở về nước là….?”


      đến cái này, mặt Thang Tiệp lóe lên đau thương, có thể là tuyệt vọng, hoảng quá Ngải Tuyết vội vàng ôm lấy "Cậu làm sao vậy?”


      Chương 299: Đại Kết Cục (6)



      Thang Tiệp khóc lớn: "Tiểu Tuyết, cầu xin cậu cứu lấy Ức Hiên.”


      Ngải Tuyết đầy kinh hãi, vội hỏi"Xảy ra chuyện gì?Cậu sao thế?”


      "Ức Hiên mắc bệnh bạch cầu, tớ mang Ức Hiên đến khắp bệnh viện nhưng bọn họ đều lắc đầu, Tiểu Tuyết, tớ xin cậu nhờ Mộ Dung Kiệt giúp tớ lần này, ấy nhất định có biện pháp cứu con trai tớ.”


      ‘Oanh’ tiếng, Ngải Tuyết bị tin tức làm cho đứng người, đứa bé đáng như vậy, sao có thể mắc căn bệnh quái ác đó?


      Ngải Tuyết và Thang Tiệp đều rơi nước mắt, khóc gọi điện thoại cho Kiệt, để cho lập tức trở về.


      Kiệt họp, nghe tiếng khóc của Ngải Tuyết qua điện thoại, cả người trở nên căng thẳng, lập tức ngưng cuộc họp, chạy nhanh về nhà.


      "Bảo bối, sao vậy?"Kiệt vừa vào cửa, liền quét mắt tìm kiếm Ngải Tuyết.


      Ngải Tuyết nhào vào lòng Kiệt"Ông xã, nhất định phải cứu con trai Thang Tiệp.Nó đáng thương.”


      Kiệt cau mày nhìn đứa bé bên cạnh Thang Tiệp, phải ta xuất ngoại rồi sao?


      Kiệt ôm Ngải Tuyết ngồi ghế sa lon, từ tốn hỏi: "Là thế nào?”


      Ngải Tuyết đem mọi chuyện kể cặn kẽ, Kiệt càng nghe càng nhìu sâu chân mày.


      "Em đứa nhóc đó là con của Tử Hiên.”


      Thang Tiệp gật đầu, trong lòng lo sợ luống cuống tay chân, nếu biết có con lớn chừng này, biết ta nghĩ như thế nào?


      "Chuyện này, phải thông báo cho Tử Hiên.”


      Thang Tiệp kinh hoảng, lắc đầu: "Đừng, ta chưa hề biết tồn tại của đứa bé này, với lại tôi cũng muốn cho ấy biết. Cho nên, thiếu gia Mộ Dung có thể đừng cho ấy biết giúp tôi."


      Kiệt nhíu mày, bàn tay nắm tay Ngải Tuyết.


      " thấy mình quá ích kỉ khi làm việc này sao? Đây là con của Tử Hiên, nó cũng có quyền được biết, Hơn nữa..., chẳng lẽ muốn giấu bí mật này với con của mãi.”


      Thang Tiệp ngẫm nghĩ rồi cười khổ, làm sao có thể chứ, ngay cả nó nằm mơ cũng kêu đến chữ ‘ba’. Tuy nhiên….


      "Tôi sớm tìm bác sĩ trị liệu cho đứa bé, nhưng phải suy nghĩ kĩ, rốt cuộc có nên thông báo với Tử Hiên hay .”


      "Cám ơn , thiếu gia Mộ Dung.”


      Mắt Thang Tiệp cay xè, chỉ cần thiếu gia Mộ Dung chịu giúp, con của mới có hi vọng sống tiếp.



      Chương 300: Đại Kết Cục (7)



      "Ba –”


      Nha Nha chạy tới ôm hôn Kiệt.


      Ngải Tuyết kéo Nha Nha: "Đây là con của tớ, tên Mộ Dung Yên Nhiên, hay gọi Nha Nha.”


      "Nha Nha, thưa dì Tiệp con.”


      Nha Nha ngây ngốc nhìn , sau đó lập tức chạy ùa vào lòng "Chào dì Tiệp, dì chưa đến thăm Nha Nha lần nào nên Nha Nha nhận ra dì”


      Thang Tiệp bế Nha Nha ngồi đùi, quan sát kĩ khuôn mặt nhắn tinh xảo của con bé: "Do dì Tiệp bận quá, dì hứa sau này đến thăm Nha Nha nhiều hơn.”


      "Mẹ –”


      Tử Tử mang Ức Hiên tới phòng khách, Tử Tử lanh lẹ chạy đến ôm Ngải Tuyết "Mẹ, trở về lúc nào sao hôn Tử Tử?”


      Ngải Tuyết cười "Thưa dì Tiệp kìa.”


      Tử Tử: "Thưa dì.” Tiếp đến trèo lên đùi Ngải Tuyết ngồi, tiện đà hôn lên má Ngải Tuyết.


      Kiệt giận tím mặt, thằng ranh con này, nó cố ý đem lời bỏ ngoài tai.


      Thấy con trai cứ nhìn trân trân Mộ Dung Kiệt, Thang Tiệp lập tức kéo Ức Hiên qua bên cạnh "Đây là chú Kiệt!”


      Ánh mắt của Ức Hiên thoáng qua tia ảm đạm tuyệt vọng, giọng kêu"Thưa chú.”


      Kiệt khẽ gật đầu, lặng thinh nhìn thằng bé, quả càng nhìn càng giống.


      Thang Tiệp hâm mộ nhìn hai đứa trẻ, tại Ngải Tuyết có cuộc sống hạnh phúc viên mãn quá mức, được chồng thương , hơn nữa hai đứa song sinh ngày ngày quấn quýt bên , còn gì hạnh phúc bằng.


      "Tử Tử dẫn em và Ức Hiên qua nhà dì Lãnh Băng chơi với Minh Húc, buổi tối mẹ tới đón con ha?”


      Bọn họ có rất nhiều chuyện để bàn bạc, những đứa nhóc này chưa đến lúc để nghe quá nhiều về việc này.


      "Dạ. . .”


      Ba đứa trẻ lon ton rời .


      Ngải Tuyết cầm chặt tay Thang Tiệp, chưa biết phải dùng lời lẽ gì để an ủi bù đắp mọi tổn thương cho bạn này, chỉ có thể nắm tay chặt như truyền cho ấm áp và sức mạnh.


      "Có cần tớ đem giấy khám bệnh thời gian qua của Ức Hiên đưa cho cậu ?” Trong túi xách của đều là giấy được cất gọn gàng.


      Kiệt lắc đầu trước, nếu là bác sĩ lấy ngay nhưng bây giờ có lấy cũng có tác dụng.


      " tìm bác sĩ Kiệt xem sao, mọi người nên chuẩn bị tâm lý, trị liệu cần phải làm sớm.”


      "Cảm ơn thiếu gia Mộ Dung, tôi chuẩn bị thêm vài thứ." Biết có ngày này nên hàng ngày Thang Tiệp đều trong trạng thái sẵn sàng đón nhận mọi kết quả dù xấu hay tốt.


      Buổi tối, Ngải Tuyết cứ đeo bám dai dẳng miết, muốn ngủ cùng Thang Tiệp, hai chị em cả đêm chợp mắt cứ khóc rồi cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :