1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: cưng chiều em cưng chiều ai

      "Ngôn, tôi về trước đây." Đột nhiên Mạc Vũ lên tiếng. muốn tìm nơi tốt để cùng người trong lòng “ chút chuyện” tình cảm. nghĩ, Diệp cũng trách bỏ giữa chừng. Diệp hiểu , nếu Diệp để cho Thiên Nhất trở lại rồi.

      Tề Ngôn gật đầu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thêm câu:

      "Cứ từ từ thôi, nước chảy đá mòn."

      Mạc Vũ "ừ" tiếng, cúi đầu xuống kề vào tai người, giọng:

      "Nếu như cậu muốn tôi hôn cậu ở trước mặt mọi người hãy yên phận chút." Thấy đối phương run rẩy, cười hài lòng, buông bàn tay bịt miệng người kia ra, kéo tới chỗ để xe của mình.

      "Này! mang Thiên Nhất đâu?!" Alex thấy vậy, nhìn theo bóng lưng họ, hỏi to.

      Động tác của Mạc Vũ hề dừng lại, cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của Alex. Ngược lại, Tề Ngôn nhìn thẳng vào mắt của Alex, nghiêm túc hỏi:

      " và Thiên Nhất có quan hệ như thế nào?"

      Alex nhìn thẳng vào mắt Tề Ngôn, :

      "Bạn tốt." thế giới có những điều khó hiểu như thế. và Thiên Nhất, người hướng ngoại nhưng tính tình cổ quái; người thích giao tiếp với người khác nhưng tính tình lại rất tốt, vừa gặp nhau lần đầu trở thành bạn tốt. Hình như kiếp trước bọn họ là bạn của nhau phải.

      Hai tay Tề Ngôn tùy ý cắm vào trong túi quần, thẳng vào vấn đề chính:

      "Tôi hi vọng làm công tác tư tưởng cho Thiên Nhất."

      Alex cười mỉa mai, hỏi:

      " cảm thấy có khả năng đó sao?" Mình bị người kia đánh, tại sao còn phải tốt cho ?

      Tề Ngôn nghe xong cũng tức giận, nhàn nhạt :

      "Vũ đối với Thiên Nhất là lòng. Thiên Nhất càng sớm thích Vũ, càng đỡ khổ."

      Đúng vậy! . Với tính cách của Vũ bao giờ buông tay, chỉ biết là, từ bất cứ thủ đoạn nào để người kia ở lại bên mình.

      Alex trầm mặc mấy giây, nghiêm túc hỏi:

      " đối tốt với Thiên Nhất sao?"

      Tề Ngôn trả lời thẳng câu hỏi của đối phương, mà nhàn nhạt :

      "Diệp hi vọng bọn họ ở bên nhau."

      Alex kinh ngạc mất mấy giây, nghĩ lại nguyên nhân Thiên Nhất xuất ở đây, biết người kia láo, gật đầu :

      "Biết rồi." Diệp nhìn người cực kỳ chuẩn, hơn nữa mọi người đều phải công nhận là ta đối với mình rất tốt. Nếu ta có ý tác thành cho Thiên Nhất và người đàn ông kia, vậy chứng tỏ người đàn ông kia là đối tượng tốt.

      "Tôi đưa bệnh viện, chuyện ở đây lát nữa tôi giải thích lại với Diệp." Tề Ngôn nhìn xuống tay , ôn hoà . Mặc dù mình nắn lại tay cho ta, nhưng đối với người bình thường như ta mà , tốt nhất vẫn nên bó bột lại.

      Bên này, sau khi Lăng Diệp mang theo Úc Hàn Yên nhảy xong điệu, liền mang tới chỗ đôi giày thủy tinh. ôm ngang vào trong ngực, định ngồi xuống giày cho .

      Úc Hàn Yên liều mạng lắc đầu, ngăn cản hành động của . Trước ánh mắt dò hỏi của , cười :

      "Đừng cưng chiều em quá, em tự được."

      Lăng Diệp nhìn Úc Hàn Yên giống như kẻ ngốc, ngồi xổm xuống đặt lên đùi mình, vừa giầy cho vừa dùng giọng trầm thấp :

      "Em là người phụ nữ của , cưng chiều em cưng chiều ai?"

      Đối với lời bộc trực của Lăng Diệp, vào giờ khắc này, cảm xúc của Úc Hàn Yên nhanh chóng lớn dần vì gốc cây đại thụ che cả trời kia. cười, cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ. Đột nhiên đưa đôi môi đỏ mọng của mình tiến đến, hung hăng hôn hai cái lên hai bên má của Lăng Diệp.

      Lăng Diệp quay đầu, đối mặt với đôi mắt sáng như sao của Úc Hàn Yên, trái tim tự chủ được run rẩy. Ánh mắt liếc thấy có người tới ngần hai người bọn họ, áp sát vào bên tai , :

      " rất mong chờ tối nay." Sau đó ôm đứng dậy.

      "Tổng giám đốc Lăng, chào ngài. Tôi là Bạch Triết Nhã - em của Bạch Triết Hiên." Có vẻ như Bạch Triết Nhã nhìn thấy Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên. ta đưa thẳng cánh tay phải thon dài, nhắn, mảnh mai của mình về phía Lăng Diệp, cười cười tự giới thiệu về mình.

      Lông mi Úc Hàn Yên khẽ chớp. Người kia là tới quyến rũ người đàn ông của . coi ra gì.

      Sắc mặt Lăng Diệp biến sắc, gật đầu cái, cánh tay phải đặt bên hông Úc Hàn vẫn giữ chặt, giống như hề nhìn thấy cánh tay phải của Bạch Triết Nhã chìa ra.

      Úc Hàn Yên gợn lên nụ cười xinh đẹp, đưa tay phải của mình ra bắt lấy tay đối phương, :

      "Xin chào Bạch tiểu thư!"

      Bạch Triết Nhã kêu đau tiếng, sắc mặt ta cực kỳ khó coi, nhìn Úc Hàn Yên đầy tức giận.

      Úc Hàn Yên vội vàng buông tay đối phương ra, hốt hoảng nhìn đối phương, lo lắng hỏi:

      "Bạch tiểu thư, sao chứ?"

      biết đóng kịch. . . . . . Bạch Triết Nhã ngoài mặt cười nhưng trong lòng ngừng cười châm biếm :

      "Úc tiểu thư phải chưa học qua lễ nghi đó chứ? Chẳng lẽ lại biết khi bắt tay với người khác chỉ nên dùng lực vừa phải?"

      Úc Hàn Yên nghe xong, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Diệp, đầy oan ức :

      "Diệp, phải như vậy mà, ràng là người ta khống chế lực rồi." Chưa thu hết móng vuốt của , nên cảm tạ ân đức mới phải.

      Lăng Diệp biết giả bộ, nhưng vẫn nhịn được đau lòng, cúi đầu dịu dàng với Úc Hàn Yên:

      "Em có làm cho ta gãy tay cũng sao mà."

      Úc Hàn Yên khỏi sửng sốt. ngờ Lăng Diệp như thế. Sau khi phản ứng kịp, khuôn mặt rạng rỡ như đóa hoa:

      "Diệp, tốt!"

      Bạch Triết Nhã quả thể tin vào tai của mình. ta cũng là mỹ nhân hiếm thấy. Có người đàn ông nào nhìn thấy ta mà mong muốn được tiếp cận chứ. ta tốt hơn, tự ta đưa tới cửa, thế nhưng ta chẳng những coi như nhìn thấy ta mà còn thốt ra câu như thế.

      Được lắm, được lắm. . . . . .

      "Diệp, chúng ta qua chỗ ông nội ~" Úc Hàn Yên nhìn thấy Lăng Sanh ngồi cách đó xa, vui vẻ .

      "Ừ." Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên qua người Bạch Triết Nhã, ngay cả cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho ta.

      Sau khi dạ tiệc kết thúc, Lăng Diệp đưa Úc Hàn Yên trở lại biệt thự của mình.

      "Tiểu Yên, em tắm trước . xử lý chút việc ." ôm Úc Hàn Yên đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ lầu hai, sau khi hôn mãnh liệt hồi mới dùng giọng hơi khàn khàn .

      Toàn thân Úc Hàn Yên nằm vô lực giường, còn chút hơi sức nào đáp lại:

      "Uhm".

      lát sau, thở đủ rồi. Úc Hàn Yên lăn qua lăn lại giường, trong miệng gào khóc:

      "A a a, tại sao mình có thể mê sắc như vậy? Lại còn muốn ta dừng!" Cảm thấy phía dưới của mình ẩm ướt, đưa tay xuống sờ sờ bên ngoài quần lót, máu. . . . . .

      ra là dì cả (kinh nguyệt) tới, thảo nào hôm nay trước trêu chọc của Lăng Diệp lại có phản ứng lớn như thế. Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cười xấu xa.

      cởi quần áo ra, đến bên vòi hoa sen, mở nước, để mặc cho dòng nước mơn trớn khắp làn da trắng tì vết của mình. Sau khi tắm rửa sạch , thơm tho, mặc chiếc quần lót vào ra ngoài, đến tủ quần áo của Lăng Diệp lấy ra chiếc áo mi trắng khoác lên người mình, để chân trần chạy tới thư phòng.

      "Nhan Dịch, khả năng của cậu chỉ có thế thôi sao? Tôi thầm giúp cậu nhiều như thế, nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn còn chưa nắm được vị trí đứng đầu Nhan gia."

      "Được, tôi cho cậu thêm số lượng lớn vũ trang nữa."

      Úc Hàn Yên tới trước kệ sách của Lăng Diệp, đưa lưng về phía , đôi chân dài trắng nõn cứ qua lại chẳng có quy luật gì, thỉnh thoảng còn kiễng chân lên, đưa tay ra với với quyển sách cao.

      Hô hấp của Lăng Diệp có chút dồn dập, vội vàng câu:

      " bàn lại sau" Sau đó cúp điện thoại. Nếu như còn nhìn ra người kia dụ dỗ mình, đời này sống quá uổng phí rồi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Cảm ơn em xuất

      "Tên tiểu tinh này!" Lăng Diệp khẽ nguyền rủa tiếng, bước đến sau lưng , áp sát để lọt khe hở nào, hai bộ móng vuốt của ngừng vuốt ve trước người .

      lúc sau, đem Úc Hàn Yên quay lại, hai tay vòng chắc qua eo , nhấc lên, để cho hai chiếc đùi đẹp của quấn chặt vào vòng eo thon, rắn rỏi của mình, rồi vội vàng hôn xuống môi . Nụ hôn này hề có chút dịu dàng nào, từ đầu đến cuối chỉ chứa đựng bá đạo cùng mãnh liệt.

      Úc Hàn Yên nghe thấy hơi thở dồn dập của Lăng Diệp. tươi cười, còn chủ động khoác hai tay lên cổ , chiếc miệng khẽ mở, phả ra hơi thở mùi đàn hương, để mặc cho con mãnh thú tiến công như nước lũ vào lãnh địa của mình.

      thể nghi ngờ gì, phối hợp của đối phương chính là thứ tình dược tốt nhất thế gian này. Lăng Diệp chỉ cảm thấy vào giờ khắc này, sợi dây thần kinh được gọi là “lý trí” trong đại não của bị chặt đứt hoàn toàn, chỉ còn còn sót lại bản năng nguyên thủy. dùng chiếc lưỡi của mình xâm lấn vào từng ngóc ngách trong khoang miệng người kia, cuối cùng quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của , ép nó theo tiết tấu, chuyển động của .

      Đồng thời, đôi tay cũng chịu dừng, còn đủ kiên nhẫn để cởi từng chiếc nút áo người , đưa tay xé toạc chiếc áo sơ mi ra.

      Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, kiên nhẫn của người này quá kém.

      Lăng Diệp vẫn nhìn chăm chú vào nét mặt đối phương, dĩ nhiên cũng bỏ sót động tác trợn trừng mắt của , giống như để trừng phạt chuyên tâm của , vỗ cái lên chiếc mông săn chắc của .

      "Ưm. . . . . ." Úc Hàn Yên khỏi phát ra tiếng đau đơn, tức giận nhìn người kia.

      Giày xéo môi lưỡi đối phương đủ, Lăng Diệp rút lưỡi ra, hôn đường thẳng xuống chiếc cổ đẹp đẽ của . Mỗi nơi qua đều đỏ bừng mảng, rất giống như nhiều bông hoa hồng đỏ nở rộ.

      Úc Hàn Yên bị ép cho hơi ngửa đầu lên, cảm giác tới quá mãnh liệt, mỗi nơi hôn qua đều giống như bị thiêu đốt. d✩đ✩l✩q✩đ Chuyện tới nước này, cũng biết mình chọn cách này để báo thù cho hành động trêu chọc của ở bữa tiệc là đúng hay sai nữa. Mỗi lần đến thời kỳ kinh nguyệt, cơ thể đều trở nên đặc biệt nhạy cảm. cũng phân biệt được, lúc này đây thứ chảy ra ở phía dưới rút cuộc là máu hay là gì nữa.

      Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên, hai chân mở ra, nhanh chóng vào phòng ngủ. nghĩ, lần này bất luận như thế nào cũng phải làm tới cùng!

      Vừa đặt cơ thể đỏ ửng của người kia lên giường, thể chờ đợi được nữa, nằm đè lên.

      Phía trong bắp đùi Úc Hàn Yên truyền tới cảm giác co giật, đắm chìm trong tình . hít sâu hơi, :

      "Dì cả của em tới rồi."

      Lăng Diệp sửng sốt mất hai giây. Bàn tay kéo thẳng quần lót của xuống, cam lòng nhìn. Đúng . Sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn Úc Hàn Yên đầy tức giận, hận thể cắn nát ra nuốt vào trong bụng.

      Úc Hàn Yên có chút chột da, dám nhìn thẳng vào mắt .

      "Cho em hai lựa chọn, hoặc dùng tay, hoặc dùng miệng." , Lăng Diệp cũng chịu “mình làm mình hưởng” nữa rồi. tự đưa ra hai cách để người kia chọn lựa.

      Khóe miệng Úc Hàn Yên khẽ co quắp. Dù thế nào cũng ngờ được việc lại thành ra thế này. Nó hoàn toàn nằm ngoài kịch bản của . nhìn người đàn ông đẹp trai phẫn nộ chờ câu trả lời của mình trước mặt, hơi van cầu:

      "Em chọn cả hai được ?"

      "Em muốn dùng sức mạnh sao?" Lăng Diệp nhíu mày, uy hiếp.

      Mẹ kiếp! Tự gây nghiệt thể sống mà. Úc Hàn Yên nhắm hai mắt lại, nằm thẳng cẳng giường.

      Lăng Diệp cắm đầu cắm cổ cởi quần áo ra, hai lời kéo người giường vào phòng tắm.

      " làm gì thế! Em tắm rồi!" Úc Hàn Yên cúi đầu, nhìn người cởi quần lót mình ra, nâng cao lượng .

      Lăng Diệp đá chiếc quần lót của qua bên, mở vòi nước ấm, ôm đến dưới vòi hoa sen, lặp lại:

      "Dùng tay hay miệng?"

      "Mẹ nó! Để tinh trùng lên não à!" Úc Hàn Yên nhìn cặp mắt đỏ au của người kia, mắng thầm trong lòng.

      Cả phòng kiều diễm. . . . . .

      Chờ đến khi bọn họ ra tiếng rưỡi sau đó rồi.

      "Đều tại ! Hại hai tay em bây giờ vẫn tê dại!" Úc Hàn Yên dùng đôi mắt to tròn của mình, hung hăng trợn trừng trừng người kia, lên án.

      Tâm trạng Lăng Diệp tốt lên ít. dùng giọng khêu gợi :

      "Uhm, sấy tóc giúp em."

      Khóe miệng Úc Hàn Yên tự chủ được nhếch lên đường con đẹp mắt. Cả người nằm úp lên giường, đưa đầu ra mép giường.

      Lăng Diệp lấy chiếc máy sấy từ chiếc ngăn kéo cách đó xa ra. ngồi ở mép giường, đặt đầu Úc Hàn Yên lên đùi mình, rồi bật máy sấy cẩn thận hong tóc cho .

      thể thừa nhận, tóc Úc Hàn Yên rất đẹp, dầu khô, vô cùng mềm mại, những sợi tóc lướt qua kẽ tay có cảm giác rất dễ chịu.

      Vừa mới bắt đầu Úc Hàn Yên cảm thấy rất thoải mái, dần dần ngủ thiếp . Đợi đến khi tóc được hong khô ngủ say như chết rồi.

      Lăng Diệp nhìn gương mặt hoàn mỹ ngủ có chút bất đắc dĩ. cẩn thận từng li từng tí điều chỉnh lại tư thế ngủ tốt cho , đặt đầu lên gối, lẩm bẩm:

      "Tiểu Yên, cảm ơn em xuất trong đời . . . . . ."

      Bên này được ôm được mỹ nhân về, bên kia ngay cả yên tĩnh cũng có được.

      "Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào hả?!" Mạc Vũ thấy Thiên Nhất từ lúc ra khỏi biệt thự vẫn im lặng phát điên hoàn toàn. d⊹đ⊹l⊹q⊹đ kéo Thiên Nhất vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, hai tay áp chặt hai cánh tay Thiên Nhất, đè vào sát cửa, quát lên.

      Thiên Nhất cúi đầu nhìn hai tay đối phương kẹp chặt hai cánh tay mình, hừ tiếng, cười lạnh :

      "Tôi muốn thế nào, làm như thế sao?"

      Mạc Vũ ngờ đối phương như thế, sửng sốt mấy giây, nghiêm túc :

      "Đúng! Chỉ cần cậu rời khỏi tôi, cậu muốn gì cũng được."

      Thiên Nhất cười mỉa mai, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mạc Vũ, giống như thở dài:

      "Đáng tiếc, nguyện vọng lớn nhất của tôi lại là rời khỏi , hơn nữa, còn càng xa càng tốt."

      "Con mẹ nó, tôi là ôn dịch sao?!" Mạc Vũ cúi đầu sát vào mặt Thiên Nhất, vô cùng tức giận quát.

      Thiên Nhất khẽ lắc đầu, nhàn nhạt :

      "So với ôn dịch, còn đáng sợ hơn."

      "Chỉ vì tôi thích cậu, mà chịu châm chọc, khiêu khích của cậu sao?! Cậu cho rằng tôi muốn thích cậu sao!" Ngần này tuổi rồi, nhưng Mạc Vũ chưa bao giờ chịu qua nỗi khốn khổ này. Tay bắt lấy cái ót của Thiên Nhất, làm cho nhìn thẳng mình, lớn tiếng .

      "Vậy đừng thích tôi nữa." Thiên Nhất nghiêm túc .

      Mạc Vũ muốn xé nát cái miệng trước mặt này ra, nhưng lại xuống tay được. đấm đấm vào tường, trước khi rời để lại câu:

      "Nếu như tôi có thế khống chế được trái tim tôi, tôi tuyệt đối để cho nó thích cậu!"

      Mạc Vũ vừa ra khỏi cửa điện thoại vang lên. nhìn số hiển thị màn hình, ngón cái dừng được muốn ấn nút từ chối. Sau khi thở sâu hai hơi, đè nén cảm xúc cuồn cuộn xuống, lấy lại bình tĩnh, nhấn nút trả lời.

      "Diệp."

      "Ngày mai đến đảo người huấn luyện người mới. Khi chưa có lệnh của tôi cậu được quay về."

      Mạc Vũ cười khổ :

      "Diệp, có phải cậu muốn tôi còn đường lui ?" Hòn đảo hoang quỷ quái kia ngoài rừng rậm ra chỉ có sông ngòi, thời tiết lại còn ác liệt đến tàn bạo, là đoạn tuyệt với nhân gian cũng quá .

      "Tôi cho là tôi đưa than cho cậu sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ở nơi đó, cậu vừa có Thiên Nhất ở bên cạnh để huấn luyện bản lĩnh cho , lại vừa có thể bồi dưỡng tình cảm với ."

      Mạc Vũ nhíu mày, hỏi:

      "Cậu khẳng định đây phải là trừng phạt tôi, vì lần trước tự động dẫn bà xã của cậu đến phòng phòng huấn luyện đó chứ?" Đây chính là điều người ta vẫn , quân tử báo thù, mười năm chưa muộn sao?

      "Nếu muốn , vậy cậu đến các bộ lạc ăn thịt người ở Châu Phi khai thác khoáng sản ."

      "Đừng đừng đừng! Lão ông đừng tức giận mà! Tiểu nhân liền." Mạc Vũ nịnh bợ.

      "Ngày mai lượng lớn lính đặc chủng trẻ tuổi xuất ngũ, cậu hãy khai phá tốt vào."

      ………….

      Nhan Hạo nhìn chằm chặp tờ báo trong tay, ra vẫn chưa chết. Tin tức phong tỏa tốt! Đính hôn với Lăng Diệp sao?

      nhìn cặp mắt vẫn như cũ, sáng chói lọi như ngôi sao của người kia, khóe môi khẽ cong lên, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Quan trọng ngang nhau

      Ánh mặt trời xuyên qua chiếc rèm màu vàng nhạt cửa sổ, chiếu thẳng vào bóng dáng hai người quấn chặt giường, tạo nên bầu khí ấm áp.

      Người mặc chiếc váy ngủ màu trắng khẽ xoay người, duỗi thẳng lưng ra, tiếp tục ngủ, vẻ mặt thỏa mãn giống hệt con mèo lười biếng. Đột nhiên, mở mắt ra quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy Lăng Diệp vẫn thở đều đều nhàng.

      Tạo hóa đều công bằng, cho dù bạn có thừa nhận hay . Tay Úc Hàn Yên nhàng vuốt ve hàng lông mày gọn gàng, rậm rạp của Lăng Diệp, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng đỏ hồng của . . . . . .

      Lăng Diệp đột nhiên bắt lấy bàn tay làm loạn mặt mình, thuận thế đè luôn chủ nhân của nó xuống dưới, nụ cười tràn đầy trong mắt, ranh mãnh:

      " ra em say mê khuôn mặt ."

      Úc Hàn Yên bị bắt quả tang, ánh mắt lóe sáng, gương mặt đỏ bừng lên, trong đầu nghĩ ra vô số lý do để giải thích hợp lý cho hành động của mình. Nhưng nghĩ lại, là người đàn ông của mình, mình say mê khuôn mặt của có gì phải giấu giếm. Ngay lập tức, nhìn thẳng vào mắt , hào phóng thừa nhận:

      "Ai bảo vẻ ngoài của nghiệt như vậy."

      Đối với lời thừa nhận thẳng thừng của đối phương, Lăng Diệp có chút bất ngờ. Sau khi sững sờ mất hai giây, nâng khóe môi lên, dùng giọng trầm thấp, hơi khàn khàn :

      "Đây là lời tỏ tình trá hình của em đối với sao?"

      Úc Hàn Yên trừng mắt, bất đắc dĩ :

      " nghĩ hơi nhiều rồi, em chỉ vậy thôi."

      Lăng Diệp gì, chỉ lẳng lặng nhìn Úc Hàn Yên bằng cặp mắt đầy áp bức, giống như yên bình trước cơn bão táp.

      Úc Hàn Yên bị nhìn cảm thấy da đầu tê dại. khẽ thở dài tiếng, hai tay vòng qua cổ Lăng Diệp, nhìn thẳng vào mắt , nghiêm túc :

      "Trong lòng em từng chỉ có em là duy nhất, nhưng bây giờ ngoài em ra còn có nữa."

      Lăng Diệp khẽ cau mày, dường như hài lòng lắm với đáp án này:

      " và em, ai quan trọng hơn?"

      Úc Hàn Yên chút do dự:

      "Quang trọng ngang nhau."

      Chân mày Lăng Diệp giãn ra, đưa tay phải lên môi Úc Hàn Yên vuốt ve qua lại, giọng :

      "Đáp án của em khiến rất hài lòng."

      ………………….

      Nhìn tòa nhà chọc trời đầy khí thế trước mặt, Úc Hàn Yên tự hỏi, nếu lúc đó biết Lăng Diệp chính là người đàn ông đeo mặt nạ kia, có nộp hồ sơ xin làm phụ tá đặc biệt cho ? Đáp án của chắc chắn là . nhếch nhếch khóe môi lên thành đường cong đẹp mắt. Đây chính là duyên phận!

      Lăng Diệp từ chỗ tay lái xuống, bước nhanh chậm tới bên cạnh Úc Hàn Yên. đưa tay phải ra ôm ngang eo của . Hai người cùng nhau vào bên trong tòa nhà chọc trời.

      "Chào tổng giám đốc! Chào phu nhân!"

      lễ tân và những nhân viên qua nhìn thấy hai người, đều thi nhau đứng tập trung lại, cúi người xuống 45 độ về phía trước, cung kính lễ phép chào.

      Lăng Diệp đáp nhàn nhạt “ừ” tiếng, ôm Úc Hàn Yên vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

      Bọn họ vừa mọi người liền xúm lại buôn chuyện.

      "Phu nhân tổng giám đốc xinh đẹp, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng quốc tế nha."

      "Đúng vậy! Nếu ấy mà làm diễn viên, chắc chắn làm mê hoặc hàng vạn đàn ông."

      "Hèn gì tổng giám đốc của chúng ta bao giờ gần gũi với phụ nữ, cũng phải thích ấy!"

      . . . . . .

      "Sao em có cảm giác như thoải mái vậy?"

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt hơi khó coi Lăng Diệp hỏi. Người này vừa qua cửa chính bắt đầu tản ra khí lạnh, bàn tay ôm eo cũng càng siết chặt hơn.

      Lăng Diệp đột nhiên :

      "Sau này chúng ta làm sớm hơn hoặc muộn hơn chút."

      Úc Hàn Yên hiểu nổi, trừng mắt nhìn:

      "Tại sao?"

      " thích người khác nhìn em." Lăng Diệp lạnh lùng, hùng hồn .

      ". . . . . . Thế giấu em vào trong túi áo vậy." Đối với tham muốn chiếm giữ biến thái của , Úc Hàn Yên có cảm giác vô lực hoàn toàn. nhịn được, mát mẻ.

      Lăng Diệp thấy thang máy sắp đến tầng 100, liền ôm ngang người Úc Hàn Yên lên, để gục mặt vào ngực mình, :

      " cũng muốn thế."

      Đối với việc cứ động tí Lăng Diệp lại ôm ấp mình, Úc Hàn Yên cũng còn cách nào khác, đành để mặc vậy, dù sao có phản kháng cũng chẳng có ích gì.

      "Ding!" Cửa thang máy mở. Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên ra.

      "Chào tổng giám đốc." Sáu vị thư ký nam nhìn thấy người tới, hẹn mà cùng cúi người chào hỏi.

      Lần này Lăng Diệp chẳng thèm để ý đến ai, thẳng về phía cuối hành lang, đến chỗ phòng làm việc của mình.

      Sáu vị thư ký nhìn nhau, biết ai chọc cho tổng giám đốc tức giận vậy. lẽ do bọn họ chào hỏi ầm ĩ, làm ảnh hưởng tới người trong ngực tổng giám đốc sao? Người phụ nữ trong ngực tổng giám đốc chắc là phu nhân của ngài ấy , bởi vì trừ ấy ra, chẳng có người phụ nữ nào có thể chạm được vào tổng giám đốc.

      "Đó là thứ đặc biệt chuẩn bị cho em sao?" Úc Hàn Yên chỉ vào chiếc bàn đối diện với bàn làm việc của Lăng Diệp, nâng cao lượng hỏi nhấn mạnh.

      Chỉ thấy cái bàn làm việc đó dài chừng hai mét, rộng mét, bên đặt chiếc laptop màu trắng, chiếc ghế truyền thống được thay thế bằng chiếc sofa màu đen dài hơn hai mét.

      Lăng Diệp cảm thấy có gì là ổn, chỉ nghe thấy giọng nghiêm nghị của :

      "Ừ, em có thể ngồi hoặc nằm xem vi tính, thích ăn gì đặt lên bàn." chỉ chỉ về phía chiếc tủ lạnh to lớn cạnh tường, thêm:

      "Đồ ăn em thích đều ở bên trong."

      Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, vẻ mặt thể tin nổi:

      "Vậy nên công việc chính của em là ăn với uống?"

      Lăng Diệp cởi áo vest vắt lên ghế dựa, sau đó ngồi vào trước bàn làm việc của mình :

      "Công việc của em là ở với , còn những thứ khác, em thích làm gì làm."

      thế giới này, có lẽ có nhân viên trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc nào được thoải mái như rồi. . . . . . tới sau lưng Lăng Diệp, cúi người xuống đè lên người , lẩm bẩm:

      "Diệp, làm hư em mất."

      " biết em thích tự do." Lăng Diệp hề kiêng kỵ việc Úc Hàn Yên vẫn ở sau lưng mình, tiện tay mở bản hợp đồng ra, nhàn nhạt .

      muốn em rời khỏi tầm mắt , nhưng lại muốn cho em được tự do sao? ra , em có thói quen ở bên cạnh rồi. Trong lòng Úc Hàn Yên rất cảm động, cười :

      " câu rất đúng."

      Tầm mắt Lăng Diệp đặt bản hợp đồng liền chuyển về phía khuôn mặt Úc Hàn Yên, lông mày hơi giãn ra, dò hỏi:

      " gì?"

      "Kiếp trước em gây ra tội gì nên ông trời mới ban ơn cho em gặp được ." những thế, mà kiếp trước em hẳn cứu vớt hành tinh, cho nên ông trời mới để cuộc đời em gặp được .

      ……………

      Trụ sở chính Nhan gia, thư phòng Nhan Hạo.

      "Tôi muốn cái mạng của Lăng Diệp —— tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị, giá tiền tự đưa ra." Điện thoại di động của Nhan Hạo vừa nối thông với đầu bên kia, liền thẳng vào vấn đề chính.

      "Mặc dù ta sinh ra trong giới bạch đạo quyền quý, nhưng lại có quan hệ rất sâu sắc với bang Liệt Diễm." Người bên kia điện thoại sau khi im lặng gần mười giây mới dùng giọng khàn khàn, khó nghe .

      Nhan Hạo đứng trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, khẽ cười :

      "Từ trước đến nay tôi biết, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, lại là ông chủ sợ phiền phức đó."

      "Mười tỷ." Giọng khàn khàn lại vang lên lần nữa.

      " đúng là có dũng khí ra giá." Nhan Hạo nhíu mày, giễu cợt.

      dừng lúc, tiếp tục :

      "Tôi chuyển trước cho ba tỷ, phần còn lại được chuyển đủ sau khi thành công."

      " thành vấn đề."

      Nhan Hạo suy nghĩ lúc, bổ sung thêm câu:

      " được giết chết vợ chưa cưới của ."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: để em lo lắng

      "Vẫn chưa tan tầm sao?" Úc Hàn Yên duỗi thẳng lưng cái, mở mắt nhìn người đối diện vẫn cặm cụi xem văn kiện, dùng giọng hơi khàn hỏi.

      Lăng Diệp ngẩng đầu lên nhìn , sau đó đứng dậy, cầm chiếc áo vest vắt ghế, vừa mặc vừa thản nhiên :

      "Bây giờ tan tầm được rồi."

      Ngay tức khắc Úc Hàn Yên liền tỉnh hẳn. ngồi thẳng người dậy, khẳng định:

      "Người trong công ty tan tầm từ sớm rồi."

      Lăng Diệp tới trước mặt , cúi người xuống, tay phải đặt sau ót , hôn lên môi .

      Úc Hàn Yên ngoan ngoãn vòng hai tay qua cổ , chìa cái lưỡi thơm tho ra, chủ động nghênh hợp nụ hôn của .

      Ánh mắt Lăng Diệp biến sắc, tối tăm thấy đáy. Bên trong như có gì đó trỗi dậy, bàn tay đặt sau ót Úc Hãn Yên cũng tăng thêm lực. lúc sau, kéo khoảng cách giữa hai người ra, nếu làm như thế, rất có thể kiềm chế được, lột luôn quần áo của đối phương trong đây mất.

      Úc Hàn Yên mở mắt, bên trong phủ tầng hơi nước. đưa đầu lưỡi mềm mại của mình ra liếm vòng quanh miệng, giống như con mèo thỏa mãn vì được ăn no.

      Đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp nhấp nháy. Người này biết là hành động bây giờ của mình có bao nhiêu sức quyến rũ chết người sao. Nếu phải trong thời kỳ kinh nguyệt, thề ăn để sót lại thứ gì. ngồi thẳng người lên, dám nhìn đối phương, dùng giọng có chút kỳ quái :

      " đói rồi."

      Đúng! đó bụng. muốn ăn đồ ăn, cũng muốn ăn cả !

      Úc Hàn Yên đứng thẳng người, vừa chỉnh lại bộ đồ công sở của mình vừa giọng trách cứ:

      "Ai bảo hết giờ cũng thèm đánh thức em dậy!"

      dừng lại mấy giây, thêm:

      "Nếu đói thế vậy ra ngoài ăn cho nhanh."

      Tay phải Lăng Diệp bắt lấy bàn tay trái Úc Hàn Yên, để mười ngón tay đan xen vào nhau. Hai người cùng ra ngoài. :

      " muốn ăn đồ ăn em làm."

      Úc Hàn Yên biết rất khó để thay đổi quyết định của , nên cũng khuyên giải gì, chỉ có điều, thể thừa nhận, đối phương vẫn còn nhớ đến tài nấu nướng của làm cho rất vui mừng.

      Về tới biệt thự, Úc Hàn Yên ném chiếc áo vest lên ghế sofa, thẳng đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, nhìn đủ loại rau củ, thịt cá tươi mới trong tủ, quay đầu lại hỏi:

      " muốn ăn món ăn Trung Quốc hay món ăn tây?"

      Lăng Diệp cởi áo vest ra, giọng bình bình:

      "Món ăn Trung Quốc." nhớ lần trước làm món Trung Quốc. Cái mùi vị đặc biệt đó khiến phải nhớ nhung hơn tháng trời.

      Úc Hàn Yên nghe xong, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra vài món. Quần áo cũng kịp thay, cởi cúc tay áo, vén cao lên, đeo tạp dề vào, nhanh chóng mở tủ lạnh lấy những nguyên liệu nấu ăn mình cần ra.

      sát thủ xuất sắc, Úc Hàn Yên sử dụng vũ khí bình thản đến xuất sắc, cho nên so với đầu bếp hàng đầu, tốc độ thái thức ăn của có thể còn nhanh hơn.

      Lăng Diệp dựa người vào cửa phòng bếp, vẻ mặt dịu dàng lẳng lặng nhìn Úc Hàn Yên. Người phụ nữ lúc nghiêm túc có cảm giác đặc biệt.

      "Làm gì mà nhìn chằm chằm vậy? Muốn học sao?" Úc Hàn Yên bỏ con cá vào trong chảo rán, buồn cười hỏi.

      Lăng Diệp nhíu mày, học nấu ăn để làm gì? Chỉ nghe thấy hùng hồn :

      "Đơn giản là muốn nhìn thấy dáng vẻ của em khi nấu ăn." Muốn nhìn thấy con người hoàn toàn khác của em.

      ". . . . . ." Đúng là vô vị!

      Sau khi cơm nước xong, Úc Hàn Yên lên lầu tắm rửa sạch , thay bộ đồ khác. thích người có những mùi khác lạ. Sửa soạn tốt cho mình xong, rẽ qua thư phòng, muốn hỏi người kia khi nào đến công ty.

      "Lại đây." Lăng Diệp nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn .

      Úc Hàn Yên tới bên cạnh , ngồi lên đùi chút khách khí. quay đầu lại hỏi:

      "Sao vậy?"

      Lăng Diệp mở chiếc ngăn kéo ở bên phải bàn làm việc, lấy ra chiếc hộp màu đen đặt lên bàn. Tay vòng chắc qua eo Úc Hàn Yên, cằm đặt lên vai , :

      "Xem có thích ."

      Trong đầu Úc Hàn Yên lóe lên suy đoán. vội vàng mở chiếc hộp ra, quả nhiên là vũ khí – con dao găm và khẩu súng lục.

      rút con dao găm ra khỏi chiếc bao màu đen, màu xanh lam dao lóe sáng, ngay sau đó nhiệt độ xung quanh liền thấp xuống vài độ. Con dao găm này là cực phẩm hiếm có, mỏng như cánh ve, chém sắt như chém bùn. nhếch nhếch khóe môi, đặt con dao xuống, tay phải lại cầm khẩu súng lục lên.

      "Đây là thiết kế riêng cho em. Đường nét của nó phù hợp với tay em, trọng lượng , tầm bắn xa, uy lực lớn, băng đạn 12 viên." Lăng Diệp giải thích.

      "Thảo nào tay vừa cầm lên cảm thấy rất đặc biệt, giống những khẩu súng khác." Úc Hàn Yên nhắm thẳng vào chú chim đậu cành cây ngoài cửa sổ, lẩm bẩm.

      Dường như chú chim cũng cảm nhận được, đột nhiên vỗ cánh phành phạch bay .

      Úc Hàn Yên mím mím môi, thầm:

      "Chú nhạy cảm." ra, cứ coi như có nổ súng nó cũng chết được, bởi căn bản đâu có lên đạn.

      Lăng Diệp nhếch môi, quay đầu ngậm lấy vành tai Úc Hàn Yên. Nhận thấy thân thể của đối phương tự chủ được run rẩy, hài lòng, gật đầu :

      "Ừ, cái vật nhạy cảm."

      ". . . . . ."

      ……………….

      3h chiều, xe Lăng Diệp đậu chễm chệ trước cửa tòa nhà cao chọc trời.

      Lăng Diệp vừa định tháo tai nghe bluetooth xuống điện thọai di động vang lên. nhìn số hiển thị màn hình, ấn nút nhận.

      "Diệp, tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới nhận lời ủy thác lấy tính mạng của Lăng Diệp."

      Lăng Diệp nhíu mày, nếu như nghe có người muốn mua mạng của Liệt Diễm còn tin. Nhưng giờ lại nghe là muốn cái mạng của Lăng Diệp khiến có chút thể hiểu. Chẳng lẽ bên ngoài có người biết Lăng Diệp và Liệt Diễm ra chỉ là người? Khả năng này gần như thể, tin tưởng thủ hạ của mình.

      "Biết người ủy thác là ai ?" dùng ngón trỏ gõ gõ vào tay lái, thấp giọng hỏi.

      "Vẫn chưa tra ra được."

      Úc Hàn Yên xuống xe, quay đầu nhìn sang người bên cạnh, sợ thay đổi chủ ý muốn chỗ khác.

      Đột nhiên, ánh mắt rét lạnh, tay trái thần tốc vòng qua cổ Lăng Diệp, dùng sức đè xuống ghế, đồng thời cơ thể cũng áp sát xuống chỗ ghế trống.

      Ngay sau đó, "bùm" tiếng, viên đạn xuyên qua cửa kính chỗ Lăng Diệp, xẹt qua hai người, đâm qua cửa kính chỗ Úc Hàn Yên lao thẳng ra ngoài.

      Đám hộ vệ nấp xung quanh thấy thế, ào ào tiến lên, bao kín xung quanh Lăng Diệp, để giọt nước lọt qua.

      Úc Hàn Yên buông cánh tay đặt cổ Lăng Diệp ra, ngồi thẳng người dậy, đáy mắt chỉ còn lại lạnh lẽo. Khốn kiếp! Dám động vào người đàn ông của !

      Cùng lúc đó Lăng Diệp cũng ngồi thẳng dậy. kéo vào lòng, giọng :

      " khiến em lo lắng rồi."

      quay đầu nhìn về phía phát ra viên đạn, khóe môi cong lên lạnh lùng, chọc giận thành công rồi đó.

      "Diệp, em muốn tham gia vào vụ này." Úc Hàn Yên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương, nghiêm túc .

      Lăng Diệp nhìn mấy giây, gật đầu :

      "Được."

      Sau đó, nhìn ra bên ngoài xe, lạnh lùng :

      "Lui xuống ." Tay súng bắn tỉa kia bắn được nhất định rời từ lâu rồi.

      Hàng rào hộ vệ mặc áo đen bao bọc bên ngoài liền nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh rời .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Giao sinh mạng cho

      Kèm theo đó là tiếng thắng xe dồn dập, chiếc Lamborghini màu đen dừng lại ngay phía sau xe Lăng Diệp. Tề Ngôn vội vàng xuống, bước nhanh tới bên cạnh Lăng Diệp vừa mới ra khỏi xe. vừa nhìn từ xuống dưới, vừa lo lắng hỏi:

      "Diệp! sao chứ?!"

      Lăng Diệp lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Úc Hàn Yên cúi người nhặt đồ, :

      "Lần này may mà có Tiểu Yên." Tất cả chú ý của đều tập trung điện thọai, hoàn toàn nhận ra nguy hiểm cận kề. Mặc dù rất muốn thừa nhận như thế, nhưng đúng là như vậy.

      Tề Ngôn thở phào nhõm. Bây giờ cảm thấy vô cùng may mắn vì Úc Hàn Yên là sát thủ.

      "Trước vào trong , chuyện ở đây để bộ phận PR xử lý." Mặt Lăng Diệp có chút biểu cảm gì, vừa vừa ôm Úc Hàn Yên vào trong tòa nhà.

      Tề Ngôn liếc thấy xe cảnh sát lao tới, vội nện bước đuổi theo Lăng Diệp.

      Úc Hàn Yên cầm viên đạn trong tay, khuôn mặt nghiêm nghị, thoáng tản ra tia sát khí. Ngàn vạn lần đừng như suy nghĩ, nếu quyết tha! d⊹đ-l-q⊹đ Người kia sai người giết , có thể so đo, vì dù sao cái mạng này cũng là do nhặt về. Nhưng nếu phái người tới giết Lăng Diệp, tuyệt đối tha cho !

      Vừa vào phòng làm việc, Úc Hàn Yên liền tới ngồi lên ghế sofa, đồng thời mở máy tính ra.

      Lăng Diệp thấy thế cũng ngăn lại. ngồi xuống ghế chỗ bàn làm việc của mình, cũng mở máy tính ra. biết, đứng bên cạnh , là người phụ nữ cùng chống chọi bão táp.

      Tề Ngôn phía sau bọn họ, vào đến cửa nhìn thấy hành động giống y như đúc của hai người, mỉm cười. Bọn họ xứng đôi, đều là loại người. bật đèn lên, sau đó thẳng tới chỗ cửa sổ sát đất kéo rèm cửa xuống, ngồi vào chiếc ghế xoay đối diện với Lăng Diệp.

      Nếu là tay bắn súng tỉa phải cẩn thận chút.

      Úc Hàn Yên gõ thần tốc địa chỉ website vào máy tính, nhìn thấy câu hỏi xuất màn hình, nhập đáp án trong trí nhớ của mình vào. Sau khi trả lời đúng liên tục mười câu, rút cuộc giao diện của trang web ra.

      quá thông thạo việc này, nên dễ dàng tìm ra nhiệm vụ ban hành hai ngày gần đây trong nội bộ tổ chức. đọc nhanh như gió để tìm thông tin mình muốn.

      "Ám sát Lăng Diệp —— chủ tịch tập đoàn Lăng Thị."

      Úc Hàn Yên nhếch nhếch môi cười giễu cợt. Người kia đúng là càng nhiều tuổi càng nông cạn rồi, dám bất chấp cả nguy cơ bang Liệt Diễm trả thù, để đồng ý với cầu của người ta. đưa con trỏ chuyển đến nhiệm vụ này, nhấp trái chuột vào chi tiết bên trong.

      ". . . . . . Người tiếp nhận nhiệm vụ, trong vòng hai ngày phải ám sát thành công. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được thưởng năm tỷ Dollar."

      Đọc đến đây Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày. Từ trước đến nay người kia đều thích 5-5. năm phần, người khác năm phần. cách khác đối phương mua mạng của Lăng Diệp với giá mười tỷ Dollar. ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, thở dài :

      "Diệp, mạng của đáng giá."

      Lăng Diệp nhíu mày, dựa lưng vào ghế, nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:

      "Bao nhiêu?"

      Tề Ngôn cũng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, tò mò chờ đáp án.

      "Mười tỷ Dollar." Úc Hàn Yên từng chữ từng chữ .

      Tề Ngôn cười khẽ tiếng, trêu chọc:

      "Diệp, ngờ mạng của cậu chỉ đáng giá có mười tỷ Dollar."

      cười đủ, nhìn về phía Úc Hàn Yên, nghiêm túc :

      "Chồng còn đắt hơn cái giá này rất nhiều."

      Đầu Úc Hàn Yên lên mấy vạch đen. Được rồi! Xem như là có kiến thức .
      Lăng Diệp lừ Tề Ngôn cái, nhìn Úc Hàn Yên, thấp giọng hỏi:

      "Trong tổ chức của em, cái giá này để mua mạng sống được coi là rất cao sao?"

      Úc Hàn Yên gật đầu, theo trí nhớ của đây chính là cái giá cao nhất từ trước đến nay để mua mạng sống. Ngay sau đó, như nghĩ ra vấn đề mấu chốt, cau mày hỏi:

      "Sao biết đối tượng ủy thác là tổ chức sát thủ?" Hỏi xong liền cảm thấy mình rất ngốc. Có người muốn mua mạng của thủ lĩnh bang Liệt Diễm, người trong bang Liệt Diễm có thể biết được sao?

      Nhìn nét mặt , Lăng Diệp biết vấn đề đưa ra cần phải trả lời nữa, tiếp đó trầm giọng hỏi:

      "Viên đạn này có gì kỳ lạ?" thể vô duyên vô cớ lại nghi ngờ đối phương là người của tổ chức sát thủ hàng đầu được.

      Úc Hàn Yên ném viên đạn về phía Lăng Diệp, giải thích:

      "Viên đạn này có bất kỳ dấu hiệu gì. Kích thước và độ dài của nó giống với những viên đạn bình thường. Nó được chế tạo riêng, hơn nữa ở đầu nhọn được nhúng qua chất độc."

      Lăng Diệp khẽ ngẩng đầu, đem viên đạn đặt dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát các khía cạnh của nó. d«đ-l-q»đ Quả nhiên có dấu hiệu gì, đầu nhọn được phủ lớp màu xanh dương nhạt.

      Úc Hàn Yên tiếp tục :

      "Điều này làm cho em liên tưởng đến người trong tổ chức —— Hắc Ưng."

      Khóe miệng Tề Ngôn khẽ co giật thể nhìn ra, hỏi:

      "Người đó được mệnh danh là tay bắn tỉa bách phát bách trúng trong vòng 2km?"

      Úc Hàn Yên gật đầu, nhàn nhạt :

      " thích hành động đơn độc, kĩ thuật bắn tỉa đứng đầu. nhận nhiệm vụ này, tính đến bây giờ được mười tiếng rồi. cách khác, 38 tiếng còn lại, bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích Diệp. Nguyên tắc của tổ chức là nhiệm vụ của người khác, những người còn lại được phép nhúng tay vào, vì vậy bây giờ chúng ta chỉ cần tập trung lực chú ý lên mình ."

      Tề Ngôn nghe xong, vừa suy nghĩ, vừa thấp giọng :

      "Địch trong tối ta ngoài sáng. Chúng ta ở thế bất lợi."

      Úc Hàn Yên nhìn Lăng Diệp, nghiêm túc hỏi:

      "Diệp, tin em chứ? Sẵn sàng giao tính mạng cho em ?"

      Lăng Diệp cảm thấy hứng thú, nhìn Úc Hàn Yên, ý bảo tiếp.

      Úc Hàn Yên đứng dậy tới bên cửa sổ, vén góc rèm ra, nhìn về phía tòa nhà đối diện, từ từ :

      "Em muốn làm mồi nhử dụ xuất . Em dám cam đoan, Hắc Ưng vẫn còn ở trong cao ốc Lam Thiên đối diện."

      Tề Ngôn nghiêm túc nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:

      "Vì sao lại khẳng định như vậy?"

      Úc Hàn Yên buông rèm cửa sổ xuống, xoay người nhìn thẳng vào mắt Tề Ngôn, khẽ cười :

      "Bởi vì tôi cũng từng là sát thủ."

      Lăng Diệp đứng dậy, tới sau lưng Úc Hàn Yên, hai tay vòng chặt eo , nhàng :

      " tin em."

      Từ trước đến giờ chưa từng đem tính mạng của mình đặt vào tay người khác, lần này làm như thế vì là người phụ của .

      "Diệp!"

      Vẻ mặt Tề Ngôn đồng tình. Mặc dù Úc Hàn Yên rất lợi hại, nhưng đây cũng phải là chuyện có thể đùa.

      Úc Hàn Yên xoay người, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, than thở:

      " nha, sao em có thể được đây?" phải tin tưởng nhiều lắm, mới có thể giao cả tính mạng cho .

      Lăng Diệp cũng ngại người ngoài ở đó, đưa tay phát cái vào mông Úc Hàn Yên, lạnh lùng :

      "Em thử tình cảm của đối với em?"

      Úc Hàn Yên dùng tay phải bấm cái mạnh lên đùi mình, cố nặn ra tầng hơi nước trong mắt, làm cho chính mình trông tội nghiệp:

      "Em sai rồi."

      " được có lần sau." Lăng Diệp thấp giọng .

      Úc Hàn Yên nghe xong, vui vẻ ra mặt, gật gật đầu mạnh giống như gà con mổ thóc.

      ". . . . . ." Tề Ngôn vỗ trán, hai người này có thể chọn thời gian, địa điểm rồi hãy ân ân ái ái có được ? Đầu bị người ta ngắm mà vẫn còn nhàn nhã như vậy.

      Úc Hàn Yên tới trước bàn làm việc Lăng Diệp vừa ngồi. mở ngăn kéo lấy ra tờ giấy A4 trắng tinh, cầm chiếc bút máy màu đen của Lăng Diệp lên, viết vội vàng khoảng trăm từ lên đó. Sau khi viết xong, chìa tờ giấy ra trước mặt Tề Ngôn, căn dặn:

      "Giúp tôi làm những điều ghi đó, cành nhanh càng tốt."

      Tề Ngôn đọc những điều viết giấy, càng xem chân mày càng nhăn lại, cuối cùng chân mày xoắn lại thành đường:

      "Tìm người có hình dáng tương tự Diệp?"

      Úc Hàn Yên nghiêm túc :

      "Ừ, tôi để cho người đàn ông của mình có chút nguy hiểm nào."

      Mặc dù chắc chắn tìm ra Hắc Ưng trước khi nổ súng, nhưng vẫn muốn Diệp phải mạo hiểm làm mồi nhử.

      Tề Ngôn nghĩ đến diện mạo thiên biến vạn hóa của "Ảnh", đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cầm giấy nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :