1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Hình như tệ

      Bị ánh mắt Lăng Diệp dán chặt vào mặt mình, Úc Hàn Yên xấu hổ quay đầu nhìn vào góc phòng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra:

      " được nhìn tôi."

      Lăng Diệp càng áp cơ thể vào gần đối phương hơn, cho đến khi còn khoảng cách, cắn khe khẽ lên vành tai tinh xảo của , dùng giọng trầm thấp khêu gợi :

      "Tiểu Yên, khỏe nhanh lên chút." nhịn được nữa rồi…… Câu tiếp sau ra.

      Khi chuyện người kia phả ra hơi thở nóng hổi, xuyên thấu qua lỗ tai Úc Hàn Yên, chạy thẳng tới trái tim , khiến toàn thân tê dại. ràng chỉ là câu rất bình thường, nhưng lại khiến cho khuôn mặt càng đỏ hơn, giống như được nung nóng vậy. lấy tay đẩy đẩy người kia ra, yếu ớt :

      "Cái đó, đứng dậy trước ."

      bộ phận nào đó người có nhiệt độ cao đến đáng sợ, khiến muốn phớt lờ cũng được.

      Lăng Diệp vùi đầu vào cổ Úc Hàn Yên, hơi thở so với bình thường nặng nề hơn mấy phần. đứng dậy theo lời người kia , mà tiếp tục đè lên người , mang theo nhẫn :

      "Tiểu Yên, nó là vì em mà thức tỉnh, em nên cảm nhận nó chút."

      ". . . . . ." Hạ lưu! Úc Hàn Yên mặc kệ người kia, dùng cả tay và chân vùng vẫy thoát khỏi giam cầm của , quát lên:

      " tắm nước lạnh !"

      Nghĩ đến cơ thể chưa hồi phục hẳn của , Lăng Diệp dám để có những động tác quá mạnh, nán lại thêm, đứng dậy, ném ra câu:

      "Sau này đòi lại cả vốn lẫn lãi " Rồi về phía phòng tắm ở đầu phòng ngủ, vừa vừa cởi cúc áo.

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên nhìn trần nhà trắng như tuyết, đột nhiên cảm thấy con đường phía trước của mình đầy tăm tối.

      lúc sau, nhiệt độ mặt khôi phục lại trạng thái bình thường. nhìn quét qua vòng phòng ngủ của Lăng Diệp. Bao trùm cả căn phòng là tông màu đen trắng, khác biệt lớn nhất giữa căn phòng này và căn phòng ngủ trong biệt thự của Lăng Diệp, là phòng tắm ở đây trong suốt, hoàn toàn nhìn thấy được hình ảnh bên trong.

      đứng trước cánh cửa sổ to lớn sát đất, mải mê nhìn hoa cỏ, cây cối bừng bừng sức sống ở bên ngoài, cùng những tòa nhà cao tầng san sát phía chân trời xa. Cuộc sống phong phú muôn màu như vậy, còn sống tốt.

      Lăng Diệp lau khô cơ thể cùng tóc, quấn chiếc khăn tắm quanh hông, từ phòng tắm ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Người kia nhìn phong cảnh bên ngoài đến khao khát, hận thể phá được cửa sổ để bay .

      tới sau lưng Úc Hàn Yên, vòng hai tay qua eo , bá đạo :

      "Cả đời này em đừng mơ thoát khỏi !"

      "Ạch. . . . . . Tôi giống như nghĩ thế sao?" Đúng vậy nha, bắt đầu từ khi nào còn ý nghĩ bỏ trốn nữa? Đây là đắm chìm sao?

      Lăng Diệp vuốt ve bên eo Úc Hàn Yên, thấp giọng cảnh cáo:

      "Tiểu Yên, đừng để có cớ bẻ đôi cánh của em."

      Úc Hàn Yên nghi ngờ chút nào, biết rất , Lăng Diệp là người được làm được.

      "Nửa tháng nữa, trong ngày sinh nhật của ông nội, để cho tất cả mọi người thế giới biết, em là người phụ nữ của ." Lăng Diệp cúi đầu nhìn , dĩ nhiên đây chỉ là thông báo để đối phương biết, chứ phải là trưng cầu ý kiến.

      "Tôi có quyền ’ sao? ràng có!” Úc Hàn Yên thầm trong lòng, chỉ có điều, hình như cũng hề bài xích với quyết định này của . đối xử tốt với , phải là nhìn ra, cảm động là giả. người đàn ông cao ngạo, tôn quý như thế, lại tự tay chăm sóc , vừa mớm thuốc, vừa lau người cho , ràng bận rộn như vậy, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian phục vụ hết lòng.

      Cùng cả đời, hình như cũng tệ.

      Úc Hàn Yên xoay người, đặt hai tay lên cổ Lăng Diệp, ngẩng đầu cùng bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc :

      " hãy nghĩ cho thông suốt. Có được tôi, cả đời này phải đoạn tuyệt với những người phụ nữ khác. Tới giết , tới hai giết cả hai."

      Đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp tràn đầy ý cười, chiếc miệng đẹp gợn lên đường cong hoàn mỹ:

      " rất sẵn lòng."

      Bị nụ cười của đối phương làm cho lóa mắt, Úc Hàn Yên rủa thầm: “Sao lại đẹp đến như vậy”. Đột nhiên kiễng chân lên, hôn lên môi .

      Lăng Diệp kéo người vào gần mình, ý định chạm môi của trở thành nụ hôn sâu.

      ……………….

      bàn ăn, đôi mắt Úc Hàn Yên mở to, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, lẩm bẩm:

      "Ai có thể cho tôi biết, khác biệt trời vực này là như thế nào ?!"

      Lăng Diệp vừa thong thả cắt thịt bò bít tết, vừa lơ đễnh :

      "Cơ thể em chưa khỏe hẳn, ăn thanh đạm chút."

      Úc Hàn Yên nhìn toàn rau là rau trước mặt mình, lại nhìn phía bên Lăng Diệp toàn thịt cá, trong lòng mất cân bằng trầm trọng. hung hăng nhìn chằm chằm đối phương.

      Lăng Sanh nhìn thấy hành động tức giận như trẻ con của Úc Hàn Yên, nhịn được cười cười khuyên nhủ:

      "Tiểu Yên à, Tiểu Diệp rất đúng. Dù sao bệnh của cháu cũng mới lành, nên ăn chút. Cháu xem món ăn của ông này, phải cũng gần giống như cháu sao?"

      Úc Hàn Yên thu hồi tầm mắt lại, nhìn về phía Lăng Sanh, dịu dàng :

      "Ông nội nhân lúc còn nóng ăn , cháu cũng ăn đây." Lăng Diệp ông bị cảm, phải bệnh gì nặng là tốt rồi.

      câu “ông nội” khiến Lăng Sanh như mở cờ trong bụng, ông cười :

      "Tiểu Yên đúng là đứa bé ngoan!"

      Lăng Diệp rất bất mãn khi thấy ánh mắt Úc Hàn Yên dừng lại người ông nội, lạnh lùng :

      " cho phép chuyện."

      ". . . . . ." Bạo chúa độc tài! Lăng Sanh và Úc Hàn Yên hẹn mà cùng cúi đầu, ngoan ngoãn uống phần canh bổ máu trước mặt mình.

      ………..

      Những ngày này Lăng Diệp rất bận, so với trước kia càng bận hơn. Nhiều đêm tỉnh giấc, Úc Hàn Yên thấy bóng dáng đâu. cũng muốn đỡ đần ít việc giúp , nhưng lại bị lạnh lùng từ chối, người bệnh nên toàn tâm an dưỡng.

      ra, cơ thể cũng chẳng còn vấn đề gì nữa, nhưng Lăng Diệp lại cho phép bận tâm.

      Vào ngày, Úc Hàn Yên tỉnh dậy rất sớm. sờ sang vị trí của Lăng Diệp - lạnh, biết chắc chắn thừa lúc mình ngủ mà ra ngoài làm việc khỏi tức giận trận. Ngay sau đó, tiếng mở cửa khẽ khẽ truyền đến, vội giả vờ ngủ.

      Lăng Diệp rón rén nằm xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, cẩn thận ôm vào lòng, nhắm mắt lại.

      Hơi lạnh người đối phương truyền đến xua tan tức giận trong lòng Úc Hàn Yên, chỉ còn lại thương tiếc. dụi dụi người vào Lăng Diệp, tìm tư thế thoái mái nhất, mở miệng thầm:

      "Diệp, em muốn phải mệt mỏi như thế."

      Lăng Diệp mở mắt, giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Úc Hàn Yên, dùng giọng trầm thấp, êm tai :

      " mệt."

      "Em phải là nửa của sao?" Úc Hàn Yên ngồi vọt dậy, nhìn đối phương nghiêm túc hỏi.

      Lăng Diệp bất đắc dĩ mở mắt ra, lại kéo Úc Hàn Yên vào lòng mình, vỗ vỗ mông :

      "Em lộn xộn cái gì hả? Sáng sớm ngủ, lại suy nghĩ lung tung. Em đương nhiên là nửa của rồi!"

      "Vậy tại sao để em giúp đỡ, chia sẻ công việc với ?" Úc Hàn Yên ngẩng đầu, hỏi lại lần nữa.

      Lăng Diệp cúi đầu, hung hăng hôn cho trận, thào:

      "Trong đầu em chỉ cần chứa mình là được rồi, những việc khác, cứ giao hết cho ."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Quà tặng của


      Vào ngày sinh nhật ông cụ, sáng sớm tinh mơ Alex dẫn theo hai nữ trợ lý đắc lực đến biệt thự của Lăng Diệp.

      "Hi, mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau!" Dưới chỉ dẫn của quản gia, xuống phòng hóa trang tạm thời ở lầu hai, vừa nhìn thấy Úc Hàn Yên ngồi trước tấm gương bàn trang điểm, liền lên nhiệt tình chào hỏi, coi Lăng Diệp đứng sau như là khí.

      Có lẽ bởi vì tâm trạng giống nhau, nên lần này khi Úc Hàn Yên nhìn thấy Alex có cảm giác hơi thân thiết. liền lên tiếng trêu chọc:

      "Hi, Hoa Hồ Điệp! Mới trong thời gian ngắn ngủi hơn tháng gặp, sao già nhiều vậy? Da thô ráp hơn trước kia làm gì, nhưng hai mắt thâm quầng ràng gấp mấy lần trước kia nha."

      Alex nghe xong, đôi chân thon dài mềm nhũn ra, thiếu chút nữa bị té ngã vì đứng vững rồi. mở to hai mắt nhìn chòng chọc người kia, lúc vừa gặp lại chẳng qua chỉ thấy hơi khác trước đây thôi, chưa từng nghĩ lại thay đổi nhiều như vậy. Vẻ lạnh lùng biến mất, tình người nhiều hơn. Xem ra từ trong đáy lòng tiếp nhận Diệp, cho nên mới xem những người bạn của Diệp như , cũng là bạn của mình rồi.

      Lăng Diệp cực kỳ khó chịu vì giống đực nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên. Mặt trầm như nước, nếu như ánh mắt là dao Alex bị lóc từng miếng thịt rồi.

      Sống lưng Alex đột nhiên rất lạnh, phát ra sắc mặt cực kỳ kém của Lăng Diệp ở đằng sau. hít sâu hơi, lấy hết dũng khí, ai oán với Úc Hàn Yên:

      "Còn phải là người đàn ông của ban cho sao! Nếu phải là ta, sao tôi có thể lưu lạc đến đây chứ!"

      Úc Hàn Yên chớp mắt mấy cái, hiểu gì cả, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, chờ nghe giải thích.

      Lăng Diệp "hừ" tiếng, mát mẻ:

      "Chẳng phải chỉ bảo cậu ta làm bộ lễ phục đính hôn độc nhất vô nhị thế giới thôi sao!"

      Alex bị câu nhàng bâng quơ kia làm cho kích động, giậm chân gào khóc:

      "Nếu phải là cứ tí lại chỗ này được, chỗ kia được, đường đường là chuyên gia thiết kế thời trang quốc tế như tôi, phải mất đến 40 ngày làm bộ lễ phục sao?!"

      40 ngày? Trong lòng Úc Hàn Yên kinh hãi tột cùng, ra lên kế hoạch công bố tồn tại của trong ngày sinh nhật của ông nội từ 40 ngày trước rồi. Khi đó vẫn nằm giường bệnh . . . . .

      Lăng Diệp bằng lòng, liếc Alex cái, nhàn nhạt :

      "Đó là do kỹ thuật chuyên môn của cậu được."

      Những lời này châm ngòi lửa vào tâm trạng của Alex. Úc Hàn Yên nhìn thấy cảm xúc của Alex sắp bùng nổ vội đánh trống lảng sang chuyện khác:

      "Cho tôi xem thành quả cuối cùng của ."

      Nhắc tới lễ phục, tức giận của Alex thoáng cái còn sót lại chút nào. kiêu hãnh bảo trợ lý mở chiếc hộp đóng kín ra, hai tay đưa ra, kẹp hai bên trái và phải của phần bộ lễ phục, để nó buông lơi trong khí. Bộ lễ phục này làm mất rất nhiều thời gian của mình, sai, nhưng cho đến nay, nó chính là tác phẩm ưng ý nhất của mình.

      Đó là chiếc váy quây ngực dáng ngắn màu trắng. Phần trước của chiếc váy có ba dải đá kim cương tinh tế chạy uốn lượn từ bên dưới nách phải lên, cuối cùng tụ lại điểm bên ngực trái cùng với đóa hoa bách hợp đua nở. đỉnh của mỗi cánh hoa điểm những sắc tím li ti, bên trong cánh hoa điểm những hạt ngọc trai màu vàng được đính vào với nhau. Phía trước bên phải xương hông cũng có đóa hoa bách hợp nở to và rực rỡ hơn cả đóa hoa ở ngực trái. Vạt váy được thiết kế xòe, phía dưới được đính những hạt ngọc trai màu trắng tạo ra những hình tròn , có cảm giác nhấp nhô, trông rất sống động.

      hổ danh là nhà thiết kế bậc thầy được ái mộ, đẹp đến rung động lòng người. Úc Hàn Yên tiếc lời khen ngợi:

      "Rất đẹp."

      Nghe xong câu khen ngợi của , cả hai người đàn ông đều mỉm cười vui sướng. Alex vui mừng vì tác phẩm của mình được công nhận, còn Lăng Diệp vui mừng vì món quá của mình lấy được lòng người kia.

      "Chờ quay lại."

      Lăng Diệp cúi người xuống, hôn cái lên gương mặt trắng nõn gương của Úc Hàn Yên, .

      Úc Hàn Yên nhếch miệng, gợn lên đường cong đẹp mắt, nhàng đáp lại:

      "Uhm" .

      Lăng Diệp vừa , Alex liền với hai người trợ lý của mình:

      "Hai người giúp ấy thay đồ ."

      " cần đâu."

      Úc Hàn Yên cự tuyệt chút do dự. Ngoài Lăng Diệp ra, thực có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác. Lần trước ở studio A.L cũng là tự tay thay đồ, và lần này cũng ngoại lệ.

      Thay đồ xong, Úc Hàn Yên ra ngoài, trước ánh mắt kinh ngạc của Alex và hai người trợ lý, về phía bàn trang điểm của mình ngồi xuống.

      Alex là người phản ứng kịp đầu tiên, tới chỗ bàn trang điểm, bắt đầu giúp Úc Hàn Yên trang điểm. Thoa kem, đánh phấn, kẻ lông mày, tô môi. . . . . .

      Sau khi mặt được trang điểm xong, hai trợ lý của Alex vội vàng bước đến, cẩn thận đỡ tóc Úc Hàn Yên lên, cho đến khi chiếc vương miện công chúa bằng kim cương được đội lên đầu họ mới buông tay.

      Alex nhìn người trong gương, huýt sáo đểu cáng tiếng, đanh định lên tiếng biểu đạt cảm tưởng của mình, bị Lăng Diệp cầm hai hộp quà từ bên ngoài vào cắt ngang:

      "Lại dám huýt sáo đểu cáng với người phụ nữ của tôi, có phải cậu muốn sống nữa? Cút."

      Alex vẫy tay ra hiệu cho hai người trợ lý của mình ra ngoài, còn mình ngồi chiếc ghế sofa màu trắng, thảm thương:

      "Diệp, có người bạn nào như chứ, dùng xong người ta liền ném luôn."

      Lăng Diệp liếc xéo cái, thèm để ý đến , đặt chiếc hộp hình chữ nhật ở tay lên bàn chỗ ghế sofa, sau đó xoay chiếc ghế của Úc Hàn Yên lại, để đối diện với mình.

      Có thể , ngay sau đó, bị bất ngờ đến trầm trọng. dùng giọng trầm thấp :

      "Tiểu Yên, em đẹp quá."

      Khuôn mặt Úc Hàn Yên tự chủ được đỏ lên, lần đầu tiên mở miệng khen ngợi:
      " cũng rất đẹp trai."

      ". . . . . ." Alex hết ý kiến! Hai người này có còn để vào trong mắt nữa đây? Buồn nôn.

      ràng, bởi vì lời khen của mà Lăng Diệp rất vui mừng, nụ cười đong đầy trong mắt. mở nắp của hộp quà tinh xảo ra, ngay tức khắc ánh sáng chói mắt phát ra bên ngoài.

      "Mẹ kiếp. . . . . . Đúng là có tiền!" Alex nhìn thấy bộ khuyên tai, chiếc vòng cổ cùng nhẫn đều bằng kim cương nằm yên tĩnh trong chiếc hộp, khỏi kinh ngạc, thở dài .

      Phía bên trái hộp quà là đôi khuyên tai kim cương hình giọt nước, phía bên phải hộp quà là chiếc nhẫn đính kim cương hình bầu dục, còn phía bên dưới là chiếc vòng cổ bằng kim cương. Trọng điểm chính là chiếc vòng cổ. chiếc vòng cổ gắn những viên kim cương hình tròn và hình quả lê được chế tác thủ công, nổi bật là viên kim cương cao cấp 100 carat ở chính giữa được bao quanh bởi vô số những viên kim cương .

      Nếu Alex biết rằng, những viên kim cương này đều từ khối kim cương có cấp độ màu D, độ tinh khiết FL hiếm có được, càng kinh hãi hơn rồi.

      Cấp độ màu D: Theo thang chia cấp độ màu kim cương “D - Z Color scale”, cấp độ màu càng cao giá kim cương càng tăng, cấp độ màu cao nhất trong nhóm D -Z color scale là D và giảm dần tới Z.

      Độ tinh khiết FL: Là những viên kim cương hoàn hảo rất hiếm khi sử dụng trong đồ trang sức. Chúng thường được lưu giữ ở những nơi an toàn.

      Sau khi Úc Hàn Yên nhìn thấy chiếc nhẫn, còn suy nghĩ biết Lăng Diệp có quỳ chân xuống để cầu hôn với mình , cảm thấy tay trái của mình bị cầm lên, lúc còn chưa kịp phản ứng chiếc nhẫn được đeo lên ngón áp út của .
      ". . . . . ." Đúng là, nên có quá nhiều kỳ vọng.

      Lăng Diệp giữ chặt bàn tay trái của Úc Hàn Yên, nhìn lúc lâu, sau khi gật đầu hài lòng cái mới đeo khuyên tai và vòng cổ cho . Mặc dù đây là lần đầu tiên đeo khuyên tai và vòng cổ cho người khác, nhưng bởi vì tập trung toàn bộ tâm tư vào đó, cho nên cũng mắc phải sai lầm nào.

      Alex nhìn Úc Hàn Yên được ăn mặc chỉnh chu xong thét to lên:

      "Diệp! Người phụ nữ của đây là muốn đoạt hồn con người ta nha!"

      Đồ trang sức chẳng những làm lu mờ vẻ đẹp của , mà ngược lại, càng nổi bật hơn nó.

      Lăng Diệp vừa mở hộp quà thứ hai ra, vừa kiêu hãnh :

      "Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là tốt nhất rồi."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Trước bữa tiệc


      Bên trong hộp quà thứ hai đôi giày thủy tinh nằm yên tĩnh.

      Úc Hàn Yên nhìn đôi giày thủy tinh đầy kinh ngạc . nghĩ như thế nào cũng thể ngờ được, Lăng Diệp lại có phần lãng mạn như thế này.

      "Oh, my God! Đây phải là đôi giày thủy tinh - kiệt tác của ngài Martin sao? Alex trừng lớn hai mắt, ngồi ghế sofa cũng đột nhiên bật dậy, để ý gì đến hình tượng của mình, giơ tay phải ra chỉ vào đôi giày thủy tinh thét to lên.

      Úc Hàn Yên liếc mắt, nhìn xem thường :

      "Kích động đến mức như vậy sao?"

      Alex liếc Úc Hàn Yên cái, tỏ vẻ như biết tí gì, dùng giọng vô cùng sùng bái :

      "Đôi giày thủy tinh này được ngài Martin thiết kế từ 30 năm trước, nhưng đến tận bây giờ nó vẫn chỉ là bản thiết kế, chứ chưa cho ra thành phẩm. có vô số người giàu có, quyền quý muốn mua lại nó, nhưng tất cả đều bị ngài Martin từ chối."

      "Nghe bản thiết kế được lấy cảm hứng từ giấc mơ, cho dù là ngài Martin, cả cuộc đời cũng thể có thêm được tác phẩm có thể sánh ngang với nó. Trong mắt người đời nó chính là báu vật vô giá, có được nó là có được ánh mắt ngưỡng mộ của toàn thế giới, cũng như là có được lời chúc phúc của ngài Martin. Chỉ cần đôi tình nhân nào được ngài ấy chúc phúc đều ngoại lệ, có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn cả đời."

      "Diệp, tin ?" Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Diệp, hỏi câu đầu đuôi.

      Lăng Diệp nghe xong, biết hỏi về câu sau cùng của Alex, cầm chiếc giày thủy tinh trong đó lên, lơ đễnh đáp:

      " cảm thấy nó thích hợp với em thôi."

      ". . . . . ." Alex bị châm chọc đến bất lực rồi. Cảm thấy thích hợp với , cho nên bất luận như thế nào cũng phải có bằng được nó sao?

      Trước con mắt khiếp sợ nhìn mình chăm chăm của Úc Hàn Yên và Alex, Lăng Diệp quỳ chân lên đất, đặt chân trái của Úc Hàn Yên lên đùi mình, rồi cầm chiếc giày thủy tinh lồng vào bàn chân trái xinh xắn, trắng noãn của , sau đó lại tiếp tục chiếc bên phải.

      Úc Hàn Yên ngẩn ngơ nhìn Lăng Diệp, đầu óc rối tinh rối mù, thể suy nghĩ được gì nữa. Mặc dù mới vừa rồi còn ảo tưởng trong đầu là quỳ chân xuống đất, d»đ»l»q»đ thế nhưng khi làm như vậy lại hoàn toàn dám tin.

      Sau khi Alex kinh hãi đủ, liền cười thầm trong bụng, xem ra trong lòng Diệp ấy quan trọng đến mức thể thay thế được rồi. Sức mạnh của tình quả nhiên là vĩ đại. đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi gian ái muội này, nghĩ thầm: " đến lúc chuẩn bị váy cưới."

      Bữa tiệc tối nay được cử hành hết sức long trọng, chỉ cần nhìn số lượng thực khách gấp ba lần năm trước cũng đủ biết. Những người được mời đều là những người ưu tú thế giới, thậm chí trước đây tất cả các ký giả đều được phép vào, lần này đều được mời đến. Những người may mắn nhận được thiệp mời khỏi cảm thấy hãnh diện. Bữa tiệc tối nay thể nghi ngờ, chính là cơ hội rất tốt để cho bọn họ làm quen với các giới quyền uy. Điều này có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đối với tiền đồ rộng mở của bọn họ, cho nên những người nhận được thiệp mời, cho dù là bận rộn cũng phải dành thời gian ra để tham dự bữa tiệc này.

      Chỉ có điều, hình như bữa tiệc tối nay chỉ đơn thuần là tổ chức sinh nhật cho ông cụ, bởi vì bên thiệp mời chỉ nhắc đến địa điểm tổ chức. Những người trước đó từng tham dự tiệc mừng sinh nhật của ông cụ, khi đến biệt thự nhìn thấy lượng khách đến tham dự tăng hơn rất nhiều so với trước đó cũng chỉ cho nguyên nhân là năm nay làm mừng đại thọ 70 cho ông cụ mà thôi.

      Lúc này cũng sắp đến giờ tổ chức tiệc, cho nên Alex vào phòng khách - nơi tụ tập hàng loạt khách khứa. Bọn họ hoặc là những người trẻ tuổi hay người già, hoặc cao hay thấp, tất cả đều là những nhân sĩ trong xã hội thượng lưu.

      Dựa vào chiều cao 1m9, Alex vội vàng tìm kiếm người quen của mình. chẳng có hứng thú tiếp xúc với những người giả dối này, nếu phải tối nay là ngày đính hôn của Diệp chuồn từ sớm rồi. Đột nhiên, bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của . Đối phương bị nhóm người vây quanh, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều có đủ.

      Khóe miệng Alex khẽ giật giật, người này đúng là bị cả nam lẫn nữ đều xơi tái rồi. Tinh thần trọng nghĩa khí vô bờ trong trỗi dậy, trong nháy mắt hóa thân thành hùng cứu “mỹ nhân”. xuyên qua đám người tới bên cạnh người kia, đưa tay kéo cánh tay , lôi thẳng ra ngoài.

      Trước đó Thiên Nhất còn muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy là Alex liền để mặc cho kéo mình .

      "Người đàn ông đó là ai vậy? Sao lại khiếm nhã như thế chứ?" vị khách nam trẻ tuổi .

      "Đúng thế, đúng là có giáo dục. thấy chúng ta chuyện với chàng trai xinh đẹp đó sao? Thế mà lời nào, kéo luôn người ta ." quý bà phụ họa vào.

      "Ngay cả ta các vị cũng biết sao? chính là ông chủ của Studio A.L đó!" trẻ lên tiếng.

      "Đúng là coi ai ra gì, giống hệt như tin đồn mà." Mấy người hẹn mà đều cùng lên tiếng.

      . . . . . .

      Alex giữ cánh tay Thiên Nhất kéo mạch ra ngoài, tới vườn hoa bên ngoài biệt thự mới dừng lại. buông cánh tay Thiên Nhất ra, cả người dựa vào chiếc cột lớn màu trắng, cười như cười nhìn lên bầu trời.

      "Khụ khụ, Alex, cám ơn kéo tôi ra khỏi đám người kia." Thiên Nhất bị ánh mắt đối phương làm cho xấu hổ, sau khi hắng giọng cái mới .

      Alex có ý định cứ như vậy mà buông tha cho , tấm tắc:

      " nhìn ra người có cái thân xác như thế này lại được hoan nghênh như vậy nha~"

      ". . . . . ." Thiên Nhất thức thời chọn cách để ý đến lời của đối phương, khẽ ngẩng đầu lên, nghiêm túc với đối phương:

      " làm như thế sao đó chứ? Tính khí của những người đó cũng được tốt đâu."

      Alex nhún nhún vai xem thường, lơ đễnh đáp:

      "Dù sao tôi cũng có tiếng là tên quái đản rồi."

      dừng chút, chuyển sang đề tài khác:

      "Lúc trước phải ở Trung Quốc sao?"

      ràng Thiên Nhất muốn đề cập đến vấn đề này, hơi buồn bực :

      "Tổng giám đốc gọi tôi về tham dự bữa tiệc tối nay." Kỳ có chút thắc mắc, tại sao tổng giám đốc lại muốn tham dự bữa tiệc này, dù sao cũng chỉ là cấp dưới của tổng giám đốc mà thôi.

      Alex nhíu lông mày có chút thoải mái, cũng truy cứu nguyên nhân Thiên Nhất Trung Quốc. ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn bầu trời, nhếch nhếch khóe môi, chậm rãi:

      "Tôi nghĩ, ngay sau đây thôi biết lí do tại sao Lăng Diệp lại gọi về tham dự bữa tiệc tối nay."

      Alex nghĩ rằng Lăng Diệp muốn để cho càng nhiều người chia sẻ niềm vui với mình càng tốt, nên mới cho gọi Thiên Nhất về. Còn có phải như thế hay cũng chỉ có bản thân Lăng Diệp mới biết.

      Cùng lúc đó, tại góc khác trong phòng tiệc, có mái tóc xoăn, dáng rất đẹp đứng chuyện chăm chú với người đàn ông cao to, tuấn đối diện với mình.

      ", thay đổi."

      Khóe môi người đàn ông hơi giật giật, đáp lại câu của ta.

      " phải là thích ai rồi đó chứ? Nếu tại sao đột nhiên lại ‘giữ mình trong sạch’, qua lại với những người phụ nữ kia nữa, lại còn thẳng thừng cự tuyệt hôn ông nội an bài cho ."

      Người đàn ông cười khổ cái, thấy Lăng Sanh xuất tại phòng tiệc thản nhiên :

      "Bữa tiệc bắt đầu rồi."

      Đối diện với cửa chính của phòng tiệc là chiếc cầu thang chạy thẳng lên lầu hai. Ở chính giữa cầu thang, hành lang lầu hai đặt chiếc bục hình vuông, lúc này Lăng Sanh đứng trước chiếc bục có chiều dài và chiều rộng đều ba mét, áp sát vào micro, chỉ nghe thấy giọng rất vui mừng của ông:

      "Chào mọi người, cảm ơn mọi người bớt chút thời gian bận rộn của mình để tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của Lăng mỗ tôi! Nhìn thấy mọi người đến tham dự Lăng mỗ tôi rất vui."

      Ông dừng lúc, quăng trái bom về phía đám đông:

      " ra hôm nay ngoài sinh nhật của Lăng mỗ tôi ra, còn là ngày đính hôn của cháu trai Lăng mỗ tôi."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Lúc bữa tiệc diễn ra (1)

      Lời của Lăng Sanh khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc thôi. Bọn họ thầm to với nhau, nhất thời trong phòng tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Đột nhiên, đèn điện trong phòng tiệc vụt tắt, chùm ánh sáng chiếu về phía cầu thang, chiếu thẳng lên người Úc Hàn Yên và Lăng Diệp. Mọi người hẹn đều im bặt, nhìn về phía hai người vừa mới xuất đầy kinh ngạc, đến nỗi quên cả hô hấp.

      Chỉ thấy mái tóc của dâu được cuộn lại, chiếc vương miện cài chặt vào tóc. Chiếc vương miện công chúa bằng kim cương được cài đầu , phát ra ánh sáng chói lóa như vì sao trời, khiến trông giống như nàng tiên nữ giáng trần. Đôi khuyên tai hình giọt nước đeo, trông ướt át, trong suốt như giọt nước , càng làm nổi bật lên khí chất cùng vẻ đẹp có hai của . Sợi dây chuyền kim cương quyện vào chiếc cổ vô cùng hoàn mỹ, theo từng động tác giơ tay nhấc chân của mà phát ra những ánh sáng lấp lánh.

      Vóc dáng ma hoàn hảo của dâu tương lai được bao bọc trong chiếc váy màu trắng xinh đẹp đến kinh người. Chiếc váy ngắn đầu gối giúp phô ra đôi chân thon dài, cân đối gần như hoàn mỹ của . Dưới chân là đôi giày cao gót thủy tinh có hai đời.

      Cao quý, thuần khiết, thần tiên, thanh lịch, tuyệt đẹp. . . . . .

      Chú rể tương lai, người là bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công vô cùng khéo léo, tôn lên triệt để dáng người cao to, khỏe đẹp của . Bên trong, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, hai cúc mở ra, càng làm nổi bật lên khí chất hào hiệp cùng hoang dã của . dái tai trái rũ xuống là chiếc khuyên tai màu đỏ, gặp ánh đèn trắng rọi vào tạo nên vẻ đẹp cực kỳ diêm dúa, lẳng lơ cùng khát máu.

      Khí phách, hoang dã, cao quý, lịch lãm, tuấn kiệt. . . . . .

      "Mẹ kiếp! Hai người bọn họ đúng là đẹp đến chết người! Mẹ nó, đẹp đôi thế!" Mạc Vũ đứng trong đoàn người nhịn được thở dài . Tối nay người cây trắng, trông giống hệt như chàng bạch mã hoàng tử từ trong chuyện cổ tích bước ra.

      "Đúng vậy! Bọn họ giống như trời xinh đôi." Người mặc bộ âu phục màu tím - Tề Ngôn gật đầu phụ họa.

      Khi Úc Hàn Yên và Lăng Diệp đến bên cạnh Lăng Sanh, toàn bộ đèn điện trong phòng tiệc đều được bật lên, trong nháy mắt gian trở nên sáng ngời vô cùng.

      thay đổi của ánh sáng mang ý thức của nhóm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp trở lại. Bọn họ nhao nhao đem camera nhắm thẳng vào hai kiệt tác của thượng đế, hưng phấn giống như phát ra kho báu độc nhất vô nhị vậy. Hai người kia hấp dẫn bọn họ hoàn toàn, hơn hẳn bất kỳ người mẫu nào.

      Lăng Diệp đưa tay trái ra nhận lấy chiếc micro từ tay Lăng Sanh. Tay phải cầm tay trái đeo nhẫn của Úc Hàn Yên giơ lên cao, dùng giọng trầm thấp, dễ nghe :

      "Vị hôn thê của tôi - Úc Hàn Yên. Cả đời này phụ nữ của tôi chỉ có ấy. Mà đàn ông của ấy cũng chỉ có thể là tôi."

      dừng lúc, liếc nhìn Bạch Triết Hiên cái, dùng giọng lạnh lùng, sắc bén :

      "Nhưng nếu có người thức thời, dám có ý định với người phụ nữ của tôi cũng đừng trách tôi hạ thủ lưu tình."

      "Đây chính là Tổng giám đốc của Lăng Thị?" Bạch Triết Nhã thầm, trong mắt ta tràn đầy khát vọng. Người đàn ông này, muốn.

      ta nhìn về phía trai, định cảm ơn để làm bạn tối nay, lại kinh ngạc khi phát ra trai mình ngẩn ngơ nhìn dâu tương lai của Lăng Diệp.

      Úc Hàn Yên nhếch nhếch khóe môi, đưa tay phải cầm lấy chiếc micro trong tay Lăng Diệp, đặt tới sát môi mình, quét mắt nhìn lượt đám đông phía dưới, chiếc miệng khẽ mở, tản ra hơi thở mùi đàn hương, sâu kín :

      "Người đàn ông này là của Úc Hàn Yên tôi. Từ đầu đến chân đều là của tôi. Nếu có người phụ nữ nào dám có ý định với người đàn ông của tôi cũng đừng trách tôi hạ thủ lưu tình."

      vừa dứt lời, tất cả mọi người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi.

      " ngạo mạn! ta là con nhà nào vậy? Lại dám cả gan ra câu như thế!"

      "Hình như tự nhiên xuất , biết thân phận ta như thế nào."

      " ta phải là bạn của tổng giám đốc Lăng trong cuộc gặp gỡ thương nhân lần trước sao?"

      . . . . . .

      Bạch Triết Nhã cười khinh khỉnh. d»đ»l»q»đ Người đàn ông này, nhất định ta phải giành được. vất vả mới có người đàn ông làm cho trái tim ta đập rộn lên, ta sao có thể buông tha đây.

      Mặc dù mọi người bên dưới bàn luận rất , nhưng cũng lọt qua được lỗ tai Úc Hàn Yên. cười lơ đễnh, dù sao mình cũng cảnh cáo các rồi, nếu như vẫn có người thức thời cũng đừng trách tàn nhẫn.

      Mạc Vũ huýt sáo đểu cáng, sợ chết hét lên:

      "Hôn cái, hôn cái!"

      Đám công tử ăn chơi cũng thi nhau gào lên:

      "Hôn cái, hôn cái. . . . . ."

      Ngoài dự đoán của mọi người, mặt Lăng Diệp hề lạnh lùng, khóe miệng khẽ nâng lên thành đường cong đẹp mắt, xoay người lại đối mặt với Úc Hàn Yên, tay trái vòng quanh eo , tay phải đặt lên gáy , kéo sát vào mình, lúc này mới biểu diễn nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.

      Nhìn thấy cảnh này, trong phòng tiệc trở nên náo nhiệt đến điên cuồng.

      Mạc Vũ nhìn cục diện này cực kỳ hài lòng, đột nhiên cảm thấy Tề Ngôn bên cạnh quá trầm mặc vỗ vỗ vai Tề Ngôn, hỏi:

      "Sao vậy?"

      "Hình như vừa rồi tôi nhìn thấy Thiên Nhất." Tề Ngôn nhìn ra cửa phòng tiệc, cau mày . Mặc dù trong thời gian qua Mạc Vũ ở cùng với bọn như có chuyện gì cả, nhưng nhiều đêm tỉnh dậy ra ngoài uống nước, đều nhìn thấy Mạc Vũ ngồi uống rượu mình. Mạc Vũ đối với Thiên Nhất là lòng.

      "Ở đâu?!" Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ mở to vô hạn, nhìn ra phía cửa, đầy khẩn trương cùng mong chờ hỏi.

      Tề Ngôn nhớ lại người mình vừa mới nhìn thấy, :

      " nhầm vừa ra khỏi cửa phụ.

      Mạc Vũ hai lời, vội vàng nhấc chân ra khỏi cửa.

      Lăng Diệp cùng Úc Hàn Yên hàn huyên với khách khứa, thấy bóng trắng vội vàng lướt qua, trong mắt thoảng qua nụ cười.

      "Tại sao lại ra đột ngột như vậy?" Alex nhìn Thiên Nhất đứng trong góc tối, kỳ quái hỏi.

      " có gì, thích quá náo nhiệt thôi." nhìn thấy nét mặt Thiên Nhất, chỉ nghe thấy giọng của quá cao.

      Alex thấy cho qua chuyện hỏi :

      " phải là thích người phụ nữ của Diệp đó chứ?!" thể trách nghĩ như vậy. Lúc Thiên Nhất nghe thấy mọi người hô “hôn cái”, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó liền chạy ra đây.

      Thiên Nhất im lặng, tức giận nhìn đối phương :

      " nghĩ quá nhiều rồi."

      Alex nghe xong đưa tay kéo Thiên Nhất ra khỏi góc tối, nhìn nghiêm túc :

      "Tôi cảm thấy tôi là người biết lắng nghe."

      Lúc Mạc Vũ nhìn thấy Thiên Nhất, định đến chuyện đường hoàng, lại nhìn thấy người trong lòng mình để mặc cho tên đàn ông khác giữ chặt cánh tay, lý trí đều biến mất. bước vội lên trước, giơ tay trái ra năm ngón tay khép chặt lại, dùng sức bóp mạnh cổ tay Alex, sau khi làm cho đối phương buông tay ra, tay phải lại trực tiếp “thăm hỏi” chiếc cằm của .

      Động tác của đối phương quá nhanh, đến khi Thiên Nhất kịp phản ứng lại Alex ngã nằm vật vã đất, máu tươi ở khóe miệng chảy ra. Thiên Nhất vội vàng rút chiếc khăn tay từ trong ngực ra, bước vội đến bên Alex, ngồi xổm xuống, vừa lau máu cho vừa hốt hoảng hỏi:

      " có sao ?"

      Mạc Vũ thấy vậy càng tức giận hơn. kéo Thiên Nhất ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Thiên Nhất, cười lạnh :

      "Quan tâm ta như thế? Vậy nếu tôi đánh chết thế nào?"

      " phát điên cái gì? ta là bạn tôi!" Thiên Nhất chỉ sợ Mạc Vũ lại ra tay lần nữa, vội vàng quát lên.

      Mạc Vũ hừ tiếng, lại đạp cho Alex cái, lạnh lùng :

      "Bạn sao nào? Nếu đụng vào phải chịu cơn thịnh nộ của tôi."

      Thiên Nhất vô cùng tức giận, lại thể thoát khỏi kìm hãm của đối phương. thét to lên:

      " cho rằng ai cũng xấu xa giống như sao? Mạc Vũ, tôi cho biết, còn dám ra tay với ta, tôi chết cũng bỏ qua cho ."

      Mạc Vũ nghe xong, càng thêm phẫn nộ. đẩy Thiên Nhất vào sát chiếc cột, mạnh mẽ hôn. (Ặc ^^)

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 34: Lúc bữa tiệc diễn ra (2)

      Alex vốn trong tình trạng hiểu gì, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lại nhìn thấy Thiên Nhất bị hôn mãnh liệt, rút cuộc cũng hiểu ra vì sao mình bị đánh. Nhưng mà người đàn ông này có ham muốn chiếm hữu cũng quá cao . Mình mới chỉ kéo cánh tay Thiên Nhất thôi mà.

      nhổ máu trong miệng ra đất, vùng vẫy đứng dậy, nhấc chân lên hung hăng đá về phía Mạc Vũ. phải là người hào phóng đến nỗi bị đánh mà trả miếng lại.

      Lúc chạm vào môi Thiên Nhất, lửa giận trong người Mạc Vũ cũng tiêu tan hoàn toàn, còn chút tăm hơi gì. Môi đối phương vẫn tốt đẹp như cũ - mềm mại, ngọt ngào, làm thể thoát ra được. Lúc mặc sức nhấm nháp môi lưỡi mình ấp ủ bấy lâu, chợt cảm thấy phía sau có nguy hiểm, mau chóng xoay người, đồng thời chiếc chân trái thon dài, mạnh mẽ đá thẳng ra ngoài hề thương tiếc.

      Tề Ngôn thấy Mạc Vũ được lúc nhưng vẫn chưa trở lại, trong lòng thấy kỳ quái liền ra cửa, ngờ nhìn thấy đúng cảnh này. Nếu chiếc chân đá của Mạc Vũ là chân phải, đối phương bị chết cũng bị tàn phế rồi. Nhìn nét mặt Thiên Nhất lo lắng như thế cũng biết, người này xong đời rồi, Mạc Vũ phải đùa.

      Tề Ngôn cân nhắc lợi hại xong, vội vàng kéo người kia ra phía sau mình, cau mày :

      "Mạc Vũ, bình tĩnh chút."

      "Tự vệ thôi mà." Mạc Vũ túm lấy Thiên Nhất định thoát khỏi vòng tay mình, giữ chặt trong ngực, lơ đễnh .

      Thiên Nhất thể cử động được, giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thốt lên:

      "Tề Ngôn, ta là bạn của tổng giám đốc - Alex."

      ". . . . . ." Thân thể Mạc Vũ cứng đờ, nhìn về phía người vừa bị đánh, sao biết, Diệp lại có người bạn yếu ớt như vậy? Hơn nữa, đối phương ràng là đàn ông, nhưng sao lại chẳng thấy tí khí chất nào của đàn ông vậy.

      Tề Ngôn quay đầu nhìn người sau lưng mình, thấy khóe miệng đối phương rỉ máu, trong nhất thời có cảm giác vô lực. Mạc Vũ lỗ mãng, lần trước tự động dẫn Úc Hàn Yên đến phòng huấn luyện, Diệp phạt rồi, bây giờ lại đánh cho bạn Diệp thành ra bộ dạng như thế này. . . . . .

      "Diệp quen biết loại người lỗ mãng như , là xui xẻo ba đời." Alex nhìn Mạc Vũ giễu cợt.

      Mạc Vũ nghe xong lại xù lông lên, nhìn Alex quát:

      "Mẹ kiếp, đồ Lessbian, vẫn còn được sao!"

      Sắc mặt Alex vốn khó coi càng thêm khó coi hơn, chửi lại:

      "Còn đồng tính, cả và gia đình đều là đồng tính!"

      Tề Ngôn liếc xéo Mạc Vũ cái, hỏi:

      "Cậu đánh ta vào đâu?"

      Mạc Vũ "hừ" tiếng trả lời.

      Thiên Nhất thấy Alex vẫn dùng tay trái nắm cổ tay phải mình, vội vàng :

      " xem cổ tay ta xem có bị trật khớp ?"

      Mạc Vũ lấy tay che miệng Thiên Nhất lại. ghét nhất là miệng người kia thốt ra những lời quan tâm người khác. nhún nhún vai, hào phóng :

      "Tôi đánh ở đâu đánh lại tôi ở đó . Tôi tuyệt đối đánh lại."

      Alex cảm nhận được đau đớn từ cổ tay phải và chỗ dưới cằm truyền đến, cười lạnh :

      " cho rằng như vậy huề nhau? Đừng có mơ." Dĩ nhiên cũng từ chối việc Tề Ngôn nắn xương lại cho , bởi trong tiềm thức của , Tề Ngôn là người rất tốt.

      Cảm thấy Mạc Vũ có xu hướng động thủ, Thiên Nhất hung hăng cắn cái vào bàn tay .

      "Cắn cho thỏa thích . Cắn xong theo tôi về nhà." chú ý của Mạc Vũ bị kéo trở lại, rút tay mình ra, để mặc đối phương cắn, nghiêm túc .

      Lúc này bên trong phòng tiệc, những giai điệu rung động lòng người từ từ vang lên. d»đ»l»q»đ Úc Hàn Yên nhìn xung quanh, từng đôi đôi kéo nhau vào sàn nhảy, hai tay vòng quanh hông Lăng Diệp, để quay sang phía mình, cười hỏi:

      "Quý ông đẹp trai, biết tôi có vinh hạnh được mời ngài nhảy chung điệu ?"

      rất muốn biết, lạnh lùng cùng bá đạo như khi nhảy Waltz ra cái dạng gì.
      Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu xuống mổ mổ lên môi Úc Hàn Yên, áp đến tai , lè lưỡi liếm liếm vành tai , dùng giọng khiêu gợi :

      "Như em mong muốn."

      ". . . . . ." Tại sao cứ có cảm giác người Lăng Diệp tản mát ra hơi thở nguy hiểm vậy? hắng giọng cái, nghiêm túc :

      "Đột nhiên em muốn khiêu vũ nữa."

      "Hử?" Thanh của Lăng Diệp được kéo ra dài, cuối đưa lên cao, tràn đầy khêu gợi.

      Ánh mắt Úc Hàn Yên lóe lên, dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, :

      "Chân em đau."

      Trong lòng Lăng Diệp lướt qua nụ cười, người này biết mỗi khi dối ánh mắt lóe lên. Đột nhiên ngồi xổm xuống, mạnh mẽ cởi đôi giày thủy tinh của Úc Hàn Yên ra, hai tay vòng chắc quanh eo , hơi dùng sức nhấc lên, đặt giẫm lên giầy mình, sau đó sải bước đến sàn nhảy.

      ". . . . . ." Nhìn đôi môi mỏng của đối phương gần mình trong gang tấc, người nào đó trì trệ rồi. ràng là muốn giữ khoảng cách nhất định với nhân vật nguy hiểm này, nhưng sao cuối cùng lại ngược lại, kề sát đối phương thế này chứ?

      Lăng Diệp là bang chủ của bang Liệt Diễm, đồng thời cũng là con nhà quyền quý, cho nên việc khiêu vũ chẳng thể thành vấn đề. Cho dù có mang theo người cũng hề ảnh hưởng đến kỹ thuật khiêu vũ đẹp mắt của .

      Úc Hàn Yên có tâm trạng muốn khóc. Tay trái Lăng Diệp lên xuống trêu chọc sau lưng , hơi thở ấm áp như có như phả vào tai , đôi môi đỏ mọng thi thoảng lướt qua gương mặt . . . . . . Đúng là, lòng hiếu kỳ hại chết con mèo. Nếu đề cập đến chuyện khiêu vũ bây giờ đâu có phải bị như thế này.

      Lăng Diệp cực kỳ hài lòng khi thấy cơ thể trong lòng mình càng lúc càng mềm mại. rất hưởng thụ nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ hồng trước mặt.

      "Diệp, em muốn nhảy nữa." Giọng Úc Hàn Yên hơi nghẹn ngào, thào.

      Rất tốt, sinh ra dục vọng với mình rồi. Con ngươi đen láy của Lăng Diệp phát ra tia sáng, d✩đ✩l✩q✩đ giống như là trả đũa người kia để nhìn thấy mà ăn được vậy, chỉ nghe thấy giọng chậm rãi của :

      " muốn nhảy."

      ". . . . . ."

      Bạch Triết Nhã liếc nhìn hai người nổi bật trong sàn nhảy, lại nhìn bộ dáng chán nản, thất thần của trai, giọng :

      ", thích phải chủ động theo đuổi, phải có dũng khí bất chấp tất cả xông về phía trước."

      Thấy bộ dáng đối phương vẫn như cũ, ta cũng mặc kệ, xoay người về phía Lăng Sanh ngồi cách đó xa.

      "Ông Lăng, chúc ông sinh nhật vui vẻ!"

      Lăng Sanh lục tìm tên đối phương trong đầu mình, nhưng lại nhớ ra có biết người nào như thế, ông cười hòa ái :

      "Ha ha, cám ơn, là?"

      Bạch Triết Nhã cười cười lơ đễnh, dùng giọng dễ nghe :

      "Cháu là cháu của Bạch Lê."

      Cháu Bạch Lê? Có vẻ như trong đầu có chút ấn tượng gì đó, ông cười :

      "Aiz! Cháu xem trí nhớ của ta xem! Người già dùng được nữa rồi."

      "Đâu có, trí nhớ của ông Lăng vẫn còn tốt lắm! Triết Nhã sống ở nước mấy chục năm rồi, hôm qua mới về nước, ông Lăng nhận ra cháu cũng là chuyện rất bình thường mà." ta xong, dừng lúc, giống như lơ đãng nhìn về phía sàn nhảy, thở dài :

      "Tổng giám đốc Lăng đối với vị hôn thê tốt! Lại còn để ấy giẫm lên chân mình khiêu vũ."

      Lăng Sanh xông pha trong thương trường mấy chục năm, nhất định là người tinh tường trong những người tinh tường. d‿đ‿l‿q‿đ Ông nghe ra giọng khích bác về mối quan hệ của cháu mình với Tiểu Yên, mặt ông đổi sắc :

      "Tên nhóc đó có thể được ở cùng chỗ với Tiểu Yên là có phước lắm rồi. Nếu dám đối xử tốt với Tiểu Yên ta là người đầu tiên tha cho !"

      Xem ra xuống tay từ người này được rồi. . . . . . Đôi mắt Bạch Triết Nhã phát ra ánh sáng mê người, giọng ta lộ ra hưng phấn:

      "Oa, biết ấy là thiên kim nhà ai ạ? Triết Nhã thấy rất tò mò, ai mà nuôi dưỡng được người ưu tú như vậy."

      Trong mắt Lăng Sanh thoảng qua coi thường, nghĩ lại dám lời sáo rỗng qua mặt ông, ta còn quá non. Ông tránh nặng tìm :

      "Triết Nhã cũng rất tốt."

      Lão hồ ly! Bạch Triết Nhã biết mình có nữa cũng chẳng thu được gì, muốn lãng phí thời gian tán gẫu với Lăng Sanh, ta cười khôn khéo :

      "Cảm ơn ông Lăng khích lệ! trai chờ Triết Nhã, vậy Triết Nhã xin phép qua đấy ạ!"

      Vẻ mặt Lăng Sanh ôn hòa, đáp lại:

      "Được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :