1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: chỉ là thích


      "Pho tượng David sống!" (*) Đây là phản ứng đầu tiên của Úc Hàn Yên. Nổi bật lên là khuôn mặt đẹp trai; bờ vai rộng lớn, rắn rỏi; đường cong cơ ngực ràng; cơ bụng tráng kiện, đẹp đẽ; vòng eo thon gọn, rắn chắc; đôi chân thon dài thẳng tắp. . . . . .

      (*) Tượng David: Là bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là kiệt tác của điêu khắc thời Phục Hưngvà là trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo (cùng với Pietà). Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này được xem như là biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh.
      Có lẽ khá gấp gáp, tóc còn chưa kịp lau khô, những giọt nước trong suốt, óng ánh như pha lê từ từ chảy xuống chiếc cổ to dài, qua ngực chảy xuống chiếc bụng sexy màu mật ong trông vô cùng quyến rũ. Khi đến gần, còn có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm.

      “Sắc hương” cũng có, nhưng biết mùi vị như thế nào. . . . . .

      Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên nhìn mình chớp mắt, như thể hận thể nhào đến ăn mình hết sức buồn cười. Nếu như có thể, muốn trêu cho phen, nhưng vẫn chưa quên mục đích ban đầu phải vội vàng đến phòng y tế. Đôi môi mỏng của khẽ nâng lên, giọng gợi cảm rót mật vào tai :

      "Có chỗ nào thoải mái sao? Hay là muốn uống nước?"

      Giọng bên tai làm Úc Hàn Yên bừng tỉnh, cũng ý thức được vẻ ngây ngốc của mình vừa rồi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên. cúi đầu ảo não thầm mắng chính mình: "Đồ háo sắc!"

      Lăng Diệp cúi người, đưa ngón trỏ tay phải ra chạm lên chiếc cằm , khiến cho và mình bốn mắt nhìn nhau, trêu chọc:

      "Sáng tinh mơ muốn rồi sao?"

      Muốn cái đầu ! Úc Hàn Yên giận dữ thôi. nghiêng nghiêng đầu, thoát khỏi ngón tay trỏ của , sau đó xoay đầu lại, cắn chặt ngón trỏ để lửng lơ giữa trung kia.

      Lăng Diệp nhìn người trước mắt xù lông, mặt tràn đầy hứng thú. d☾đ☽l☾q☽đ Khóe miệng đẹp của hơi nâng lên, cũng thèm rút ngón tay lại, để mặc cho người kia gặm cắn. Ngón tay trỏ còn xấu xa, ngừng khuấy động với chiếc lưỡi trong miệng .

      Lúc này yên tĩnh. . . . . .

      Lông tơ của Úc Hàn Yên dựng đứng hết lên. vội vàng mở miệng, buông ngón tay trỏ của Lăng Diệp ra, sợ nó nghe lời ra ngoài, còn dùng đầu lưỡi đẩy mạnh ra.

      Lăng Diệp vô cùng ưu nhã rút ngón trỏ ra, đưa lên trước môi mình, thè lưỡi ra liếm liếm.
      Liếm, liếm. . . . . .

      Hình ảnh vô cùng shock này, ngay lập tức làm cho Úc Hàn Yên trở nên hỗn độn. ta biết ghê tởm hay sao? Lại còn liếm láp?

      Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên ở trong thế “sắp vỡ tràn”, tốt bụng trêu chọc nữa. chỉ vào cái nút đầu giường, nghiêm túc hỏi:

      "Em gọi vì chuyện gì?"

      Đôi mắt to của Úc Hàn Yên chớp chớp, kịp thời phản ứng:

      "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng Tề Ngôn mắng người. Muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì, ta đâu có giống kiểu người dễ dàng tức giận như vậy."

      dịu dàng cùng nụ cười trong mắt Lăng Diệp biến mất. Đôi môi mím chặt, lạnh lùng hỏi:

      "Em quan tâm cậu ta như vậy?"

      Úc Hàn Yên hiểu tại sao Lăng Diệp lại đột nhiên thay đổi nét mặt như thế. hơi buồn bực :

      "Quan tâm chút được sao? Người ta hết lòng điều trị cho tôi như thế."

      "Đương nhiên được rồi. Em chỉ cần quan tâm đến là đủ rồi." Lăng Diệp nâng cao lượng, quả quyết. Xem ra sau này phải đề phòng Tề Ngôn mới được, đừng có mơ tưởng ở riêng với nhau…….

      Úc Hàn Yên thấy cái mặt kia đen lại, dáng vẻ được tự nhiên, thể hiểu nổi lẩm bẩm:

      "Đây là ghen?"

      Bị vạch trần tâm tư, Lăng Diệp cũng có chút nào xấu hổ. hề giấu diếm, hào phóng thừa nhận:

      "Đúng!"

      " thích tôi?" Úc Hàn Yên thể tin được, lại hỏi lần nữa. d-iễnđ-ànl-êq-uýđ-ôn Đôi mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Diệp, chỉ sợ bỏ qua mất biểu cảm nào đó gương mặt .

      Lăng Diệp đứng đối mặt với , nghiêm túc :

      " muốn trong mắt em, trong lòng em chỉ có . Muốn em sinh con dưỡng cái cho . Muốn em cùng sống đền đầu bạc răng long. Đây có lẽ chỉ đơn giản là thích như vậy chứ."

      Đây là thổ lộ? Úc Hàn Yên cũng chưa thể thích ứng được với câu thổ lộ bất thình lình này của Lăng Diệp, nhưng cũng thể thừa nhận, trong mắt người kia, tất cả đều chỉ thấy chân thành. thấy rất kỳ quái, người đàn ông đứng đỉnh của thế giới này, tại sao lại thích mình chứ. ràng chẳng cần phải làm gì, cũng có hàng ngàn người phụ nữ xinh đẹp tự đưa tới cửa. Vì vậy, càng gặng hỏi kỹ càng hơn:

      "Tại sao?"

      " có tại sao cả. Em ngoan ngoãn làm người phụ nữ của là được rồi." Lăng Diệp khôi phục lại bản tính của mình, bá đạo lên tiếng.

      Úc Hàn Yên kiềm chế được, trợn trừng mắt lên. Người đàn ông chuyên chế độc tài!

      Đột nhiên Lăng Diệp nhớ ra hôm nay còn chưa lau người cho Úc Hàn Yên, :

      " ra ngoài ." xong, liền xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng cao lớn của , Úc Hàn Yên cảm thấy, hình như bị thích cũng tồi, ít nhất là hề thấy ghét.

      Chỉ lúc sau, Lăng Diệp mặc bộ đồ ở nhà vào, tiện tay khóa trái cửa phòng y tế lại.

      "Chậc chậc… Quả nhiên vóc dáng trời sinh, mặc gì trông cũng đẹp." Úc Hàn Yên thở dài trong lòng . Nhưng mà ta khóa cửa để làm gì?

      Lăng Diệp vén tay áo lên, vào phòng vệ sinh khép kín trong phòng y tế. bẻ cổ lúc, rồi bưng chậu nước tới bên giường Úc Hàn Yên. đặt chậu nước xuống đất, lật cái chăn người Úc Hàn Yên ra, đặt sang bên giường.

      Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm vào hai bộ móng vuốt để trước ngực mình, vô cùng tức giận :

      " định làm gì?!"

      Lăng Diệp để ý, tiếp tục cởi cúc áo ra, dùng giọng xem thường :

      " tưởng rằng, việc này rất rồi? Giúp em lau người."

      "Tôi tự làm được!"

      Theo lời Tề Ngôn , Lăng Diệp lau người cho từ lâu rồi, thế nhưng dù sao chuyện đó cũng xảy ra khi hôn mê nha. diễn☼đàn☼lê☼quý☼đôn Làm sao có thể đánh đồng nó với tại được! Lúc tỉnh táo, để người đàn ông này lau người cho , quả chính là lấy mạng của .

      Dễ nhận ra, Lăng Diệp cũng chẳng thèm để ý đến lời người kia, động tác tay dừng lại chút nào, nhàn nhạt :

      "Em vẫn chưa thể cử động."

      Hàm răng ngọc ngà của Úc Hàn Yên sít chặt lại. nhắm mắt, biểu tình phó mặc chịu chết, :

      " đánh cho tôi bất tỉnh !"

      " muốn." Sau câu này, toàn bộ cúc áo của Úc Hàn Yên cũng được mở ra.

      Cự tuyệt nhanh gọn, trong nháy mắt Úc Hàn Yên bị đẩy xuống vách núi. dễ dàng cảm nhận được, phần áo trước ngực bị đẩy ra hai bên rồi. . . . . .

      Có câu "trước lạ sau quen". Lăng Diệp có kinh nghiệm từ mấy lần trước, nên động tác thành thạo hơn rất nhiều. vắt khô chiếc khăn lông, lau chùi tỉ mỉ từng tấc da thịt ngực và bụng , độ mạnh vừa phải, quá cũng mạnh quá. Vẻ mặt hết sức nghiêm túc thận trọng này của , khiến cho người ta có cảm giác, người trước mắt chính là báu vật có hai.

      Chiếc khăn lông ướt từ trước ngực ra sau lưng, mỗi chỗ nó qua hề có cảm giác mát rượi, mà ngược lại, giống như loại thiêu đốt, nhiệt độ cao đến dọa người. Cảm nhận được người kia cài lại cúc áo cho mình, Úc Hàn Yên thở phào hơi, đây có lẽ là mười phút chịu đựng dài nhất trong cuộc đời của .

      Sau khi Lăng Diệp cài xong chiếc cúc áo cuối cùng cho , lại nhàng xắn tay áo của lên, lau hai cánh tay cho . diễ⊹nđà⊹nlê⊹qu⊹ýđô⊹n Lau xong, thả tay áo xuống cho , bưng chậu nước mặt đất lên, xoay người vào phòng vệ sinh.

      Úc Hàn Yên chợt mở mắt ra, cảm ơn trời đất, Lăng Diệp làm chuyện gì khuất tất, nếu xấu hổ chết mất. Điều may mắn nhất là, ta cởi quần của !

      chứng minh, Úc Hàn Yên vui mừng quá sớm, bởi vì Lăng Diệp lại bê chậu nước nữa ra.

      " bẩn, cần lau." Lúc đôi tay hơi lạnh của người kia chạm vào chiếc quần lót của , Úc Hàn Yên vội vàng nhấn mạnh.

      Lăng Diệp nhíu mày, nhìn vào mắt , cho là đúng :

      "Em còn xấu hổ gì nữa? Có chỗ nào người em mà chưa nhìn qua, chưa sờ qua đâu?"

      ". . . . . . Hãy để tôi chết ." Úc Hàn Yên cam chịu nhắm chặt hai mắt lại, có cảm giác như "tráng sĩ trở về".



      Tượng David nè mọi người. Mọi người cứ tha hồ tưởng tượng nha. Cơ mà trong trí tưởng tượng của ta, Lăng Diệp đẹp trai hơn nhiều cơ à ^^
      [​IMG]
      Aries293, linhdiep17Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Kiếp trước nợ


      Dường như Lăng Diệp cũng hiểu quẫn bách của Úc Hàn Yên, gì, chỉ yên phận lau sạch người cho , ngay cả động tác dư thừa cũng có.

      Đợi người kia đắp tấm chăn lên người mình, sau đó bưng chậu nước trở vào phòng vệ sinh, Úc Hàn Yên mới trì trệ. Chẳng lẽ sức cuốn hút của mình kém đến như vậy sao? Trước thân thể trần truồng của mình, người kia ngay cả hô hấp cũng chưa từng dồn dập qua?

      Lăng Diệp đóng cửa phòng vệ sinh, đặt chậu nước ở bên, mở khóa vòi nước, rửa tay có chút vội vàng, sau đó. . . . . . (Biết “…” là gì nhưng lần này ko á, ko mọi người lại bảo ta trong sáng ^^)

      cười chế giễu, đúng là tự mình gây nghiệt. biết mỗi lần lau người giúp , đều khiến cho lửa dục trong thiêu đốt, nhưng vẫn cứ cố chấp để mình tự làm. Kiếp trước nợ . . . . . .

      Mấy phút trôi qua, Úc Hàn Yên vẫn chưa thấy Lăng Diệp ra. khỏi có chút kỳ quái, thử gọi thăm dò:

      "Lăng Diệp?"

      Sao vẫn dọa được ngươi mềm vậy? Lăng Diệp im lặng, nhìn thứ trong tay mình bởi vì tiếng gọi của Úc Hàn Yên mà càng trở nên khổng lồ, chỉ đáp lại tiếng “Uhm”, đồng thời động tác trong tay phải càng tăng nhanh.

      Úc Hàn Yên nghe thấy thanh này, khuôn mặt nhắn tự chủ được đỏ lên. Trầm thấp, khàn khàn, gợi cảm… phải là ta ở bên trong làm chuyện đó chứ? Đột nhiên Úc Hàn Yên cảm thấy có chút vui mừng, ra sức quyến rũ của mình vẫn chưa giảm.

      ngây ngốc mà hề phát ra phản ứng ổn của mình. Trong tình huống này, người con bình thường làm sao có thể bởi vì người con trai sinh ra dục vọng với mình mà nhảy nhót chứ? Trừ phi ấy có tình cảm với người con trai kia, thậm chí thích.

      Mười mấy phút sau, cửa phòng vệ sinh được người ở bên trong mở ra. Lăng Diệp ra như có chuyện gì, liếc thấy khuôn mặt ửng đỏ của Úc Hàn Yên, nhếch nhếch khóe môi, tới bên người , cúi người xuống thầm vào tai :

      "Chắc em đoán được vừa làm gì?"

      đời nay phải người ta vẫn "có tật giật mình" sao? Sao ta lại có chút chột dạ nào vậy? Úc Hàn Yên rất thức thời, bỏ ngoài tai lời của , ra vẻ như nghe thấy gì.

      "Em nhanh khỏe lên , bây giờ muốn sống bằng chính sức của mình nữa đâu." Lăng Diệp ngồi thẳng dậy, từ cao nhìn xuống .

      Mẹ nó. . . . . . Úc Hàn Yên thẹn quá hóa giận, cặp mắt bốc lửa, quát lên:

      "Lăng Diệp! trêu chọc tôi giây, thấy cả người được thoải mái có đúng hả?!"

      Rất đáng quý trọng là, Lăng Diệp lại hùng hồn gật đầu. thích cái bộ dạng xù lông, giương nanh múa vuốt này của . Rất thú vị! Đương nhiên những lời này ra. cũng muốn sau khi nghe xong, vật lộn với tính mạng của chính mình.

      Lăng Diệp :

      "Em nghỉ ngơi , có chuyện gì gọi " xong, liền ra khỏi phòng y tế. Đúng vậy! Như Tiểu Yên , Tề Ngôn phải là người dễ tức giận như vậy. Nếu như cậu ấy nổi giận nhất định phải có chuyện gì đó xảy ra. Có thể làm cho Ngôn tức giận, trừ mình ra cũng chỉ có Mạc Vũ thôi.

      " cho tôi biết, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Lăng Diệp ngồi ghế trong thư phòng xử lý công việc. cúi đầu xem văn kiện, nghe thấy có tiếng người chưa gõ cửa xông vào, biết ngay người tới là Mạc Vũ, cũng thèm ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi.

      Đừng là Mạc Vũ có bao nhiêu kìm nén. Diễn‼đàn‼Lê‼Quý‼Đôn Đầu tiên là nghe thông báo tháng nghỉ phép giảm xuống còn ngày, sau đó suốt tối hôm qua cả người đều bị hành hạ, vừa trở về bị Tề Ngôn mắng, giờ lại bị Lăng Diệp chất vấn. đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lăng Diệp, dựa người vào thành ghế, thở dài buồn rầu :

      " cẩn thận, cướp mất nụ hôn đầu của Ngôn."

      Lăng Diệp sững sờ, từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thể tin được nhìn đối phương, chờ giải thích.

      Mạc Vũ đưa tay lên vò vò đầu, có chút ảo não:

      "Vừa vừa suy nghĩ, để ý thấy ."

      Lăng Diệp định mở miệng gì đó bị hồi chuông cắt ngang. nhìn số hiển thị màn hình - là số lạ, nhíu nhíu lông mày, nhưng vẫn ấn nút nghe.

      "Tổng giám đốc, tôi là Thiên Nhất, có thể cho xe tới đón tôi được ?"

      Lăng Diệp hỏi tại sao, trực tiếp hỏi:

      " ở đâu?"

      "Hộp đêm Cực Lạc."

      Lăng Diệp nghĩ sâu xa, liếc nhìn Mạc Vũ cả đêm về, lạnh nhạt :

      "20 phút."

      Sau khi cúp điện thoại, Lăng Diệp ngồi vắt chéo hai chân, tựa lưng vào ghế, khẳng định:

      "Cậu dẫn Thiên Nhất tới Cực Lạc."

      Mạc Vũ cảm thấy có chút khó tin. Sao Diệp lại biết được? phải bình thường cậu ta đều để ý đến việc mình đâu sao?

      Lăng Diệp để cho tiếp tục suy nghĩ lung tung, dùng giọng hơi lạnh :

      "Tại sao lại vứt ở đó? Tôi đoán sai, cậu kéo đến Cực Lạc." Thiên Nhất là trạch nam(*), tuyệt đối chủ động hộp đêm.

      (*) Trạch nam: con trai thích ru rú ở nhà.

      Mạc Vũ đột nhiên nghĩ lại, hình như tối hôm qua Thiên Nhất bị mình kéo lên xe, người mang theo gì cả. Mà mình lại thừa dịp lúc chưa ngủ dậy, bỏ chạy. . . . . . Ý thức được mình sai, đứng phắt dậy, :

      "Tôi đón ."

      Lăng Diệp hơi bất ngờ trước phản ứng của Mạc Vũ. Phản ứng này hình như có chút hơi quá. Xem ra giữa bọn họ xảy ra chuyện gì rồi.

      Mạc Vũ tới cửa, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lăng Diệp, hỏi:

      "Nếu mang theo điện thoại di động, tại lại gọi vào số di động của cậu?" Mình cũng cho Thiên Nhất số điện thoại di động của mình, sao thấy Thiên Nhất gọi cho mình?

      Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại:

      "Nhớ số điện thoại cấp trực tiếp của mình là rất kỳ quái sao?"

      "Kỳ quái." Mạc Vũ hung hăng gật đầu cái, mặt khó chịu, giống như ông chồng ghen tuông.

      Lăng Diệp chẳng muốn những lời vô nghĩa với , lành lạnh :

      "Cậu có nhiều vấn đề như thế, vậy ở lại đây , chúng ta từ từ thảo luận."

      ràng chỉ là câu rất bình thường, nhưng lại khiến cho Mạc Vũ run rẩy ngừng. mới chẳng thèm tốn thời gian thảo luận vấn đề này với người kia, đứng trước mặt Thiên Nhất chất vấn là tốt hơn cả. Vì vậy, vội vàng xoay người rời , giống như sau lưng có hổ báo đuổi theo vậy.

      Lăng Diệp nhìn bóng lưng Mạc Vũ vội vã rời , trong lòng thoáng qua tia khác thường. Cậu ta phải là thích Thiên Nhất đó chứ? Cũng phải là bản thân chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái, chỉ có điều hơi khó hiểu, ràng từ trước đến giờ Mạc Vũ đều thích phụ nữ mà.

      Nhưng vẫn rất vui khi thấy người em của mình tìm được nửa của riêng mình.

      "Chủ nhân, ngài mau qua phòng đấm bốc . Đường chủ Tề đánh ngã tất cả những người tập luyện trong đó rồi, nhưng ngài ấy vẫn chịu dừng tay." Thanh Phong cuống ca cuống quýt chạy đến thư phòng của Lăng Diệp, thỉnh cầu. Chỉ chủ nhân mới có thể ứng phó được với cơn thịnh nộ của đường chủ Tề, những người khác, chỉ có bị ngược cho đến chết thôi. Nếu để mặc cho Đường chủ tiếp tục đánh, những người trong phòng đấm bốc chết thẳng cẳng hết mất.

      Lăng Diệp vuốt vuốt lông mày có chút bất đắc dĩ. đứng dậy về phía phòng đấm bốc.

      Lúc này phòng đánh bốc có thể là “xác chết rải đầy”, chỉ còn duy nhất Tề Ngôn đứng.

      Lăng Diệp thẳng đến trước mặt , lạnh lùng :

      "Đánh với tôi." Chỉ có phát tiết ra đủ, chuyện này mới có thể cho qua được.

      Tề Ngôn ném người còn chút sức lực phản kháng nào trong tay xuống, hai lời, liền ra tay với Lăng Diệp.

      Lăng Diệp cũng phải là người mềm lòng, chưa từng hạ thủ lưu tình với người nào, ngoại trừ Úc Hàn Yên.

      Chẳng bao lâu sau, hai người đánh nhau túi bụi, đấm, tôi đá, động tác nhanh thể tưởng được.

      Tề Ngôn vốn phải là đối thủ của Lăng Diệp, hơn nữa trước đó đánh lâu như vậy rồi, cũng tiêu hao ít thể lực, nên mười phút sau dần dần yếu thế, hai mươi phút sau nằm thẳng cẳng mặt đất, thở phì phò từng trận từng trận .
      Aries293 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Thiếu người dẫn đường

      Nhìn lại Lăng Diệp, đến cả thở gấp cũng thấy. ngồi xuống bên người Tề Ngôn :

      "Cho dù cậu có chấp nhận hay chuyện cũng xảy ra rồi."

      Tề Ngôn nhắm mắt lại, hô hấp sâu, qua mấy chục giây mới chậm rãi lên tiếng đáp:

      "Tôi biết."

      Chỉ là có chút cam lòng mà thôi. . . . . . Mình cẩn thận giữ gìn lâu như vậy rồi, cuối cùng vẫn cánh mà bay, thể trao cho chính người mình muốn, mà lại trao cho cái tên kia.

      Lăng Diệp gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh đối phương.

      Ở chỗ kia, Thiên Nhất vừa mới ra khỏi cửa chính của hộp đêm Cực Lạc chiếc xe Ferrari màu đỏ đỏm dáng dừng lại trước mặt . cần nhìn cũng biết người ngồi trong xe là Mạc Vũ. nhớ rất , tối hôm qua Mạc Vũ lôi đến đây bằng chiếc xe này.

      Cửa xe được hạ xuống, khuôn mặt tuấn của Mạc Vũ lộ ra, giọng mang theo phấn khích thể hiểu được :

      "Lên ."

      Thiên Nhất rất muốn kiêu ngạo xoay người bỏ . Nếu phải người đàn ông này kiên quyết lôi tới đây, sao có thể uống rượu? Nếu phải người đàn ông này dùng lời khích bác , sao có thể uống nhầm rượu? Nếu phải người đàn ông này thừa dịp lúc ngủ, lén lút rời , sao phải đứng ở chỗ này để chờ xe? Tiếc rằng người có gì cả, bản thân lại mù tịt về đường, nhà ở vùng ngoại ô, hông thể làm gì khác hơn đành miễn cưỡng ngồi vào chỗ ghế phụ bên cạnh tay lái.

      Mạc Vũ phát ra sắc mặt tốt, vừa lái xe vừa giải thích:

      "Lúc trước biết phải đối mặt với như thế nào, nên tôi mới thừa lúc ngủ mà rời ."

      Thiên Nhất khẽ nhíu mày, biết phải đối mắt với mình như thế nào? khổ sở nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng có kết quả. Giọng tràn đầy mê muội hỏi:

      "Chẳng lẽ thực làm chuyện gì có lỗi với tôi?"

      Lúc đường đón Thiên Nhất, Mạc Vũ quyết định phơi bày hết tâm trí của mình. Đàn ông sao nào, thích nhích thôi. nhấn cái nút, trong nháy mắt trong xe truyền đến những thanh rất , sau đó mới mở miệng :

      "Tối hôm qua uống say, tự cởi áo sơ mi ra."

      Trong lòng Thiên Nhất tự chủ lên dự cảm xấu.

      "Nhìn thấy lưng , thân thể tôi liền có cảm giác."

      Tóc gáy của Thiên Nhất dựng đứng lên, người như đứng đống lửa.

      Mạc Vũ ràng có ý định buông tha cho , tiếp tục :

      "Tôi tưởng rằng, quá lâu mình đụng vào phụ nữ, nên tìm phụ nữ. Nhưng trước khiêu khích của người ta, cậu em của tôi chẳng những cứng lên, ngược lại chỉ ỉu xìu. Cuối cùng tôi phải tưởng tượng người dưới thân là , mới có được cảm giác."

      "Dừng xe, tôi có hứng thú ở cùng chỗ với cầm thú." Sắc mặt Thiên Nhất tái mét, giọng nguội lạnh . Nhìn ra được rất tức giận.

      Mạc Vũ dừng xe, lại :

      "Sau khi xong chuyện, tôi quay lại phòng, nhìn ngủ, uống rượu suốt cả đêm. thành ra như vậy, tôi cũng biết tại sao mình lại có cảm giác với người đàn ông nữa."

      Thiên Nhất định nhảy ra khỏi xe, nhưng lại phát ra, làm cách nào cũng mở được cửa. tức giận quay đầu nhìn Mạc Vũ, hận thể chặt ra làm trăm mảnh.

      Mạc Vũ nhìn , thèm đếm xỉa đến cơn tức giận của , :

      "Nhưng bây giờ tôi hiểu, tôi thích , liên quan gì đến giới tính."

      Thiên Nhất giận quá hóa cười:

      "Ah, đáng tiếc, đối với , ông đây ngoài chán ghét chỉ có chán ghét!"

      Mạc Vũ hoàn toàn để ý đến giọng cùng thái độ ác liệt đối phương, cười xấu xa :

      "Tối hôm qua lúc tôi hôn , đáp lại rất nhiệt tình."

      Hôn? Thiên Nhất tức giận đến trắng bệch cả mặt, bất chấp việc Mạc Vũ lái xe, đấm phát thẳng vào sống mũi .

      Mạc Vũ cũng chẳng hề chớp mắt, đón nhận cú đấm mà ra bất kỳ động tác tránh né nào. Nhưng khi đối phương định đánh lần nữa, liền dùng tay phải ngăn chặn hành động của đối phương, :

      "Cú đấm vừa rồi là cái giá phải trả cho việc tôi hôn trộm . Nhưng mà ngoài chuyện đó ra, tôi cảm thấy tôi đáng bị đánh, thích cũng phải là chuyện tôi có thể khống chế được."

      Thân hình Thiên Nhất gầy gò, bình thường ít rèn luyện, sao có thể thoát khỏi áp chế của Mạc Vũ. chọn cách khôn ngoan, dừng động tác giãy giụa vô ích, nhắm mắt lại, coi đối phương như tồn tại, trong lòng cho Mạc Vũ xếp vào danh sách đen.

      Đột nhiên Mạc Vũ nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:

      "Sao lại nhớ được số điện thoại của Diệp?"

      Thiên Nhất kiên quyết coi như tồn tại, miệng mím chặt.

      "Nhớ kỹ số của tôi, những số khác tìm trong danh bạ điện thoại là được rồi." Mạc Vũ . Thấy đối phương vẫn như cũ có phản ứng gì, đôi mắt đào hoa của lóe lên bất đắc dĩ, sau đó mở miệng, giống như con vẹt, đọc ngừng lặp lặp lại số di động của mình.

      Xem ra con đường để cưa đổ bà xã của , còn rất dài. . . . . .

      Dự cảm của Mạc Vũ vô cùng linh nghiệm, bởi vì sau ngày hôm đó, Thiên Nhất biến mất hoàn toàn. Cho dù vận dụng tất cả thế lực của bang Liệt Diễm những vẫn thể tìm ra đối phương. biết, nhất định là Diệp đáp ứng cầu của Thiên Nhất, giúp nấp. Chỉ có điểu, bất luận cầu xin Diệp thế nào, Diệp cũng chịu ra nửa lời.

      Y thuật của Tề Ngôn rất tinh xảo. Tất cả những loại thuốc cho Úc Hàn Yên dùng đều là thuốc tốt nhất. Sau tháng, thân thể Úc Hàn Yên khôi phục được bảy tám phần. có thể coi như là như thế rồi, nhưng vẫn thể ra khỏi phòng y tế bước.

      Lăng Diệp chuyển địa điểm làm việc đến phòng y tế. oai là để dễ dàng chăm sóc bệnh nhân, còn về phần có phải để bồi dưỡng tình cảm, hay giám sát những thành phần khác đến đây , cũng biết được.

      Dù sao , thi thoảng cũng được trêu chọc Úc Hàn Yên, được ăn đậu hũ của , cũng còn chuyện người khác được ở riêng với nữa, bao gồm cả bác sĩ điều trị cho —— Tề Ngôn.

      Trong tháng này, Nhan gia rối bời thể gỡ ra nổi, Nhan Hạo bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chẳng còn hơi sức mà gây phiền toái cho bang Liệt Diễm, mà bang Liệt Diễm hình như cũng rất đạo đức, hề nước đục mà thả câu.

      "Ồ, chị dâu, được phóng thích rồi hả?" Mạc Vũ ngang qua phòng y tế, đúng lúc nhìn thấy Úc Hàn Yên mặc đồng phục bệnh nhân mình ra. cần hỏi cũng biết, người này nhất định là thừa lúc Diệp có ở đây lén ra ngoài. Diệp vẫn cho phép ra khỏi giường, càng thể yên tâm để mình ra ngoài như lúc này được.

      Úc Hàn Yên tức giận liếc xéo cái. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, tất cả mọi người tương đối quen thuộc, cũng coi cái người ba lăng nhăng, hay cợt nhả này là bạn của mình rồi. vừa bước được hai bước hành lang, đột nhiên quay đầu lại, cặp mắt sáng lên nhìn Mạc Vũ, có chút hưng phấn:

      "Tôi cần người dẫn đường!"

      Mạc Vũ nhớ lại mỗi lần mình ở trong phòng y tế chuyện phiếm với Úc Hàn Yên, người Diệp đều phát ra khí lạnh, bất giác rùng mình cái. chợt lùi về phía sau hai bước, ra sức lắc đầu, cự tuyệt:

      "Chị dâu, tôi còn có việc, hay chờ Diệp về rồi ."

      Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, bực dọc :

      "Phản ứng này của là thế nào hả? Tôi là nước lũ, hay thú dữ sao?"

      " phải là nước lũ hay thú dữ, nhưng người kia nhà nhất định là thế nha." Mạc Vũ thầm trong lòng. cười hề hề :

      "Chị dâu, nghĩ hơi nhiều rồi. Đột nhiên tôi đứng vững mà thôi."

      "Vậy mình tôi dạo là được rồi." Úc Hàn Yên nhìn hết sức coi thường, cái lý do dở ẹc như thế mà cũng đưa ra được. cũng chẳng muốn truy cứu nguyên do trong đó, xoay người tự mình xuống lầu nhanh chậm.

      Mạc Vũ nhìn bóng lưng lẻ loi của Úc Hàn Yên, nghĩ thầm: "Đến lúc đó có khi nào Diệp lại trách mình dẫn đường cho ấy nha? Hoặc là nếu chẳng may ấy cẩn thận bị ngã, chẳng phải mình chết toàn thây sao?"

      Nghĩ tới đây, vội vàng chạy đuổi theo Úc Hàn Yên, nịnh bợ:

      "Chị dâu, công việc của tôi để sau , tôi đưa chị tham quan!"
      Aries293 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Hoạt động gân cốt

      Úc Hàn Yên cảm thấy hơi kỳ quái trước thay đổi của , nhưng mà có người dẫn đường miễn phí cũng tốt hơn là để tự dạo lung tung, cho nên liền gật đầu đồng ý.

      "Chị dâu muốn chỗ nào trước?" Mạc Vũ vừa , vừa cười hỏi.

      Úc Hàn Yên nghĩ nghĩ lúc, :

      "Nếu là trụ sở của Liệt Diễm, kiểu gì chẳng có phòng luyện tập?" Úc Hàn Yên nằm giường tháng, toàn thân cũng sắp mốc lên rồi, muốn hoạt động gân cốt chút.

      Mạc Vũ nhíu mày, giọng mang theo vẻ khó tin hỏi:

      "Chị dâu muốn tham quan phòng luyện tập để…?" phải người bệnh nên đến các nơi như vườn hoa sao?

      Úc Hàn Yên gì, lườm cái xem thường. Phòng luyện tập gì mà tham quan chứ. hùng hồn :

      "Đương nhiên là để hoạt động gân cốt!"

      Mạc Vũ khẽ thở dài cái, cẩn thận khuyên nhủ:

      "Chị dâu à, cơ thể còn chưa bình phục hẳn, nếu để Diệp biết được, cả hai chúng ta xong đời đó." hổ danh sinh ra là sát thủ, quá quen với cuộc sống đao kiếm, máu me. Quả nhiên hằn sâu vào xương tủy rất khó thay đổi, cho dù từng muốn ở .

      Đứng ở lầu phòng khách, Úc Hàn Yên quay đầu nhìn Mạc Vũ đứng bên tay phải mình, hỏi ngầm đe dọa:

      " ?" Có loại cảm giác, giống nhau ... dám , tôi giết .
      Mạc Vũ nuốt ngụm nước miếng, yếu ớt:

      " có."

      Úc Hàn Yên gật đầu hài lòng:

      " , tôi , sao ta biết được?"

      Phòng luyện tập đâu phải chỉ có hai người chúng ta. . . . . . Mạc Vũ thấy đối phương hạ quyết tâm, thể thay đổi được khỏi đau đầu. Đúng là phải cùng loại người vào cùng nhà mà. và Diệp đều thích tìm niềm vui nỗi đau khổ của . Nếu đồng ý với , bị Diệp ngược, đồng ý với , ngược .

      "Nhanh lên chút ! Tôi biết chính xác khi nào ta trở lại, bị bắt gặp tốt đâu." Úc Hàn Yên thấy do dự thúc giục.

      Đưa đầu ra bị đao, rụt đầu vào cũng bị đao, thôi, kiểu gì chả thế. Mạc Vũ hạ quyết tâm, dẫn Úc Hàn Yên đến phòng luyện tập dưới lòng đất.

      Tới phòng dưới lòng đất, đập vào mắt Úc Hàn Yên là mấy chữ “Phòng bắn súng” ở cách đó xa, bên phía tay trái. Nhiệt huyết trong lòng Úc Hàn Yên sôi trào, chỉ về phía “Phòng bắn súng”, chút do dự:

      "Vào nơi đó trước." muốn chơi đùa ở từng phòng luyện tập !

      Mạc Vũ nhìn bộ dáng nóng lóng muốn thử của đối phương, im lặng hoàn toàn.

      Trong phòng bắn súng, huấn luyện viên bắn súng đứng khoanh tay, giảng giải cho hai mươi người đứng thành hàng thẳng tắp.

      Úc Hàn Yên và Mạc Vũ đến làm kinh động bọn họ, bởi vì trong lúc huấn luyện, người ngoài đều thể tùy tiện vào, trừ nhân viên cao cấp ra.

      21 đôi mắt cùng đồng loạt nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy người tới, bọn họ hẹn mà đều cung kính hô:

      "Chào phu nhân! Chào Mạc đường chủ!"

      ". . . . . ." Cái tiếng “Phu nhân” đinh tai nhức óc này khiến Úc Hàn Yên choáng váng. quay đầu nhìn về phía Mạc Vũ mang vẻ mặt vô tội, cắn răng nghiến lợi :

      "Đừng với tôi là tất cả mọi người trong bang Liệt Diễm đều biết đến tồn tại của tôi đó."

      Mạc Vũ hả hê :

      "Đó là điều hiển nhiên nha. Sau hôm đưa trở lại trụ sở chính, Diệp lấy hình của , phát cho từng thanh viên trong bang."

      Lăng Diệp chết tiệt! Trong lòng Úc Hàn Yên dấy lên trận lửa giận, quăng ra câu:
      "Chuyển sang mức độ khó nhất." thẳng vào vách ngăn , tiện tay cầm khẩu súng lục người khác đặt sẵn bàn lên lắp ráp.

      Bảy giây. . . . . . Tốc độ nhanh! Mạc Vũ nhếch nhếch khóe môi - để mức độ khó nhất.

      Nhất thời, hai mươi đầu người cùng bia đều di chuyển, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc xa hoặc gần, tuân theo quy luật nhất định nào.

      Lúc này, tính cách của Úc Hàn Yên thay đổi hoàn toàn. vô cùng khí thế, mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu, có cao ngạo để ý đến bất kỳ điều gì trong mắt.

      như vậy, thể nghi ngờ chính là đóa hoa túc xinh đẹp rực rỡ, mang theo vẻ cuốn hút chết người.

      Lăng Diệp nổi giận đùng đùng vào phòng bắn súng, vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này. Chỉ bóng lưng đủ làm phải dừng bước, tức giận cũng cánh mà bay. giơ tay lên, ngăn cản hành động chào hỏi của mọi người, đứng bên cạnh cửa im lặng nhìn Úc Hàn Yên nổ súng.

      Mạc Vũ vừa khéo lại đứng ngay phía trước Lăng Diệp, toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên người Úc Hàn Yên, nên hoàn toàn biết đến tồn tại của Lăng Diệp.
      Úc Hàn Yên nhìn những cái bia di động trước mắt, nhếch môi khinh thường. bắn liền 20 phát, phát nào phát nấy đều trúng giữa tâm, lệch phát nào.

      Mười hai giây. . . . . . Mạc Vũ nhìn thành tích biểu đồng hồ tính giờ khỏi kinh hãi, lẩm bẩm:

      " hổ danh là kim bài sát thủ, ngay cả tay súng thần cũng chỉ có thể được như thế."
      Úc Hàn Yên phát tiết xong, tâm tình tốt hơn rất nhiều. vừa ung dung nạp đạn vào súng, vừa nhàng :

      "Tôi nghĩ, chắc hẳn mọi người với Lăng Diệp là tôi tới đây?"

      Giọng cùng với động tác của , làm cho người ta chút nghi ngờ, chỉ cần bọn họ dám mở miệng, tập tức giết chết bọn họ.

      Uy hiếp trắng trợn…

      Mọi người cùng nhìn Lăng Diệp, lại nhìn nhìn Úc Hàn Yên, khuôn mặt méo mó, dám lời nào.

      Chỉ có Mạc Vũ lên tiếng nịnh bợ:

      "Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo, tuyệt đối cho Diệp biết."

      Lăng Diệp vừa về phía Úc Hàn Yên, vừa cười lạnh :

      "Đầu của cậu tôi thu."

      vừa thốt ra tiếng, Úc Hàn Yên liền vội vàng buông súng xuống, quay đầu lại cười hì hì ngây ngô, bộ rất hồn nhiên.

      Cả người Mạc Vũ cứng ngắc, trong lòng hét lên:

      "Mạng mình mất!"

      "Học được cách gạt rồi? Hả?"

      Lăng Diệp đứng trước mặt Úc Hàn Yên, tay trái vòng qua chiếc eo thon gọn của , tay phải chút lưu tình dùng sức phát vào chiếc mông săn chắc của cái, dùng giọng lạnh lẽo hỏi.

      "Hí. . . . . . Đau. . . . . ." Úc Hàn Yên bị đánh vào mông, khuôn mặt nhắn tự chủ được đỏ lên. dám nhìn người khác, vùi đầu vào ngực Lăng Diệp, trong lòng thầm đem tổ tông mười tám đời của Lăng Diệp ra “ân cần thăm hỏi”.

      Đối phương dùng giọng nũng nịu, cùng hành động kề sát mặt vào ngực Lăng Diệp để lấy lòng , nhưng mặt vẫn lạnh như cũ :

      "Đây chính hậu quả của việc em nghe lời."

      để ý đến những biểu kinh ngạc của mọi người, ôm ngang Úc Hàn Yên lên, trước ánh mắt của mọi ra ngoài cửa, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Mạc Vũ lấy cái.
      Nhưng Mạc Vũ lại cảm thấy người như ở trong hầm đá, lạnh đến thấu xương. Đối phương càng trì hoãn việc trừng phạt muộn, càng có nghĩa hình phạt nặng hơn. Hơn nữa, thời gian chờ đợi, tuyệt đối cũng là loại cực hình.

      Vừa đến chỗ có ai, Úc Hàn Yên liền giùng giằng muốn xuống để tự mình . Vừa nãy ở trước mặt mọi người, muốn gây chuyện với Lăng Diệp, tránh người ta chê cười. Nhưng bây giờ khác, đẩy đẩy vào lồng ngực :

      " thả tôi xuống."

      Lăng Diệp nhíu mày, cúi đầu nhìn Úc Hàn Yên, lành lạnh :

      "Mông của em vẫn chưa đau? Có phải muốn phát cho cái nữa ?"

      nhắc đến thôi, nhắc tới lại khiến Úc Hàn Yên bốc lửa. Quỷ tha ma bắt, dám đánh mạnh như thế. Bây giờ mông vẫn còn nóng ran. gào lên giống như con thú sau khi biết kẻ khác xâm phạm vào lãnh thổ:

      "Sao có thể đau! Nếu cũng thử để tôi đánh cái ! Hơn nữa, đánh vào mông tôi ở trước mặt bao nhiêu người như thế, tôi còn mặt mũi nào sống tiếp, làm sao chịu nổi đây?!"

      Lăng Diệp nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của , khỏi buồn cười. cúi đầu thấp xuống, rủ rỉ bên tai :

      "Bất kể là ở đâu, khi nào, đều rất hoan nghênh em đánh vào mông ."

      Grừ grừ! Đồ da mặt dày! Khuôn mặt Úc Hàn Yên đỏ hồng như tôm luộc, giọng lầu bầu:

      "Ai thèm đánh vào mông ."

      Đúng là, công phu đủ sâu, cứ bảo sao bị ngược đãi.
      Aries293 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Nên trừng phạt như thế nào?

      "Lăng Diệp, cơ thể tôi cũng khá hơn rồi." Úc Hàn Yên ngẩng đầu lên, đập vào mắt là chiếc cằm hoàn mỹ của Lăng Diệp, thầm.

      Đôi mắt Lăng Diệp hơi híp híp, lộ ra mười phần nguy hiểm, giống như chẳng để ý đến điều , hỏi:

      "Em gọi là gì?"

      "Diệp!" Úc Hàn Yên phải thừa nhận đứng trước mặt Lăng Diệp rất có khí khái, rất có nguyên tắc, nhưng ai bảo khắp nơi của đều bị người ta áp chế đây? Mỗi lần ta dùng giọng kiểu này, y như rằng có chuyện hay xảy ra.

      Lăng Diệp hài lòng nhếch nhếch khóe môi, xem như cóchút dịu dàng:

      "Cho nên em muốn như thế nào?"

      Úc Hàn Yên vừa nghe xong, ngay tức khắc khuôn mặt nhắn nở rộ như đóa hoa, có hy vọng rồi! vội vàng :

      "Tự do hoạt động! Ví dụ như tự ý lại, ăn gì… "

      "Được." Lăng Diệp sảng khoái đồng ý, chút nào do dự.

      "?!" Úc Hàn Yên nâng cao lượng hỏi, trong giọng tràn đầy hưng phấn. Niềm ao ước bao ngày đêm đột nhiên rơi trúng đầu, sao có thể làm cho kích động được?

      Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, phun ra từ khiến cho khuôn mặt của đối phương phải biến sắc:

      "Giả!"

      ". . . . . ."

      Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên trở về phòng y tế mà nhét vào xe, còn mình ngồi vào vị trí tay lái.

      Úc Hàn Yên nhìn nhìn bộ quần áo bệnh nhân của mình, lại nhìn người vừa mới ngồi vào vị trí tài xế, tò mò hỏi:

      " đâu vậy?"

      Lăng Diệp xoay người, áp sáp đến trước mặt , diễn♡đàn-lê-quý♡đôn giúp thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, vẻ mặt có biểu cảm gì, :

      "Đến chỗ ông nội."

      Ông nội? Úc Hàn Yên nghĩ ngay tới ông cụ tràn đầy sức sống mà nhìn thấy khi tới Lăng Thị phỏng vấn. cũng chẳng đòi hỏi bắt buộc phải đâu, chỉ cần có thể ra khỏi phòng y tế là tốt rồi. Vừa nghĩ tới mình ở đó suốt cả tháng trời, da đầu bất giác ngứa ngáy tùm lên.

      Làm sao có thể cầu con chim thích tự do, sống cuộc sống “giam cầm” được đây?

      "Mệt nghỉ ngơi chút ." Lăng Diệp điều chỉnh nhiệt độ trong xe cho thích hợp, .

      Úc Hàn Yên đáp lơ đễnh tiếng, đôi mắt to của bỏ sót cảnh vật nào ven đường, mặt che giấu nổi thích thú tràn trề của mình. ràng mới chỉ có tháng thôi, nhưng lại có cảm giác giống như mình đoạn tuyệt với nhân thế cả thế kỷ vậy.

      Xe càng chạy càng vắng vẻ, nhà cao tầng xung quanh ít dần , cây cối dần dần nhiều hơn, con đường cái quanh co chỉ còn lác đác mấy chiếc xe phi như bay.

      Sau đó lâu, chiếc cổng màu đen to lớn bằng sắt, được chạm trổ hoa văn rỗng đập vào tầm mắt của Úc Hàn Yên. Bên trái và phải của chiếc cổng là hai người lính gác mặc quần áo đồng phục, đứng ngay ngắn, thẳng tắp hai bên. Đến khi chiếc xe chạy tới gần, hình như họ nhìn biển số xe nên nghiêm cẩn đẩy cổng ra, cơ thể cúi thấp về phía trước 45 độ, nghênh tiếp người tới.

      qua cánh cổng, hai bên đường xi măng là những khóm hoa được cắt tỉa cẩn thận, rất có trật tự. Xe chạy được đoạn dừng lại trước tòa nhà được trang hoàng theo phong cách cung điện, cùng với đài phun nước được điêu khắc rất sống động.

      Trước cửa tòa nhà lộng lẫy là tám người đàn ông mặc âu phục màu đen xếp thành hàng dài, cơ thể đều cúi thấp 45 độ về phía trước, hình như nghênh đón Lăng Diệp đến. diⓔn♡đànⓛê♡quý♡đⓞn Thấy xe ngừng lại, hai người trong số đó lon ton chạy đến, chia nhau ra mở hai bên cửa xe.

      Úc Hàn Yên xuống xe, vừa mới đứng vững liền cảm thấy cả người bị người cường thế ôm vào trong ngực. cực kỳ phẫn nộ, thấp giọng :

      "Chân tôi què."

      Lăng Diệp đáp cộc lốc:

      " biết." Sau đó nện bước mạnh vào phòng khách rộng lớn.

      "Tiểu Diệp, cháu dẫn cháu dâu ông trở về sao! Xem ra cháu còn chưa quên người ông này!" Bước chân Lăng Sanh có chút gấp gáp tiến lên tiếp đón, vui mừng , giống như trẻ con được cho kẹo vậy.

      "Tiểu thiếu gia." Lão quản gia khom lưng dìu Lăng Sanh xuống, cung kính chào hỏi Lăng Diệp, trong mắt tươi cười.

      Úc Hàn Yên hung hăng bấm vào eo Lăng Diệp cái, ý bảo đặt xuống, hậu bối như đâu có thể chào hỏi bậc trưởng bối như thế được chứ?

      Lăng Diệp ngoan ngoãn buông xuống, để đứng trước mặt mình rồi hai tay từ phía sau luồn qua eo . ném cho ông nội ánh mắt sắc bén, lạnh lùng :

      "Cơ thể khỏe sao nằm giường?"

      Úc Hàn Yên giẫm lên chân Lăng Diệp. Sao ta lại có thể chuyện với ông nội mình như thế được? kéo ra nụ cười tươi, cung kính lễ phép với Lăng Sanh:

      "Ông Lăng, chào ông! Cháu là Úc Hàn Yên!" Đối với việc Lăng Sanh mình là cháu dâu Úc Hàn Yên cũng chẳng có cảm giác gì. Dù sao toàn thế giới cũng đều cho rằng là vợ của Lăng Diệp rồi, có phản kháng cũng chẳng cứu vãn được gì.

      Chân Lăng Diệp bị giẫm, khuôn mặt trong nháy mắt đen lại, nhưng kiềm chế để phát tác ra ngoài.

      Lúc này Lăng Sanh mới phát ra bộ đồ bệnh nhân người Úc Hàn Yên. Ông khỏi quan tâm hỏi:

      "Sao Tiểu Yên lại mặc quần áo bệnh nhân vậy?"

      Úc Hàn Yên cười khôn khéo :

      "Trước đó thân thể cháu có chút khỏe, nhưng mà bây giờ phục hồi được bảy tám phần rồi ạ."

      Lăng Sanh nghe xong, chĩa mũi nhọn về phía người nào đó trước mặt, quát:

      "Cháu chăm sóc người ta kiểu gì vậy? đến việc làm cho người ta bị bệnh, lại còn chưa khỏi mang ra ngoài, nếu bệnh tái phát lại làm thế nào hả?!"

      "Ông Lăng, cháu bị bệnh là do lỗi của cháu, ngược lại Lăng Diệp luôn luôn chăm sóc cháu. Hơn nữa, cháu cảm thấy ở trong phòng y tế rất nhàm chán, nên mới muốn ra ngoài!" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Đầu Úc Hàn Yên đầy vạch đen, giải thích.

      ràng Lăng Sanh tin lời của Úc Hàn Yên, hào phóng :

      "Tiểu Yên à, cháu phải tốt cho . cho ông biết, có phải Lăng Diệp bắt nạt cháu ? Ông làm chủ cho cháu!"

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên hết ý kiến.

      Lăng Diệp để ý đến Lăng Sanh, nhìn thẳng về phía quản gia, mang theo áp bức hỏi:

      "Quản gia Tôn, ông cảm thấy bệnh nhân nên nằm giường nghỉ ngơi sao?"
      Quản gia gật đầu, đáp lại:

      "Dạ, tiểu thiếu gia." Sau đó xoay người, khom lưng chỉ về phía phòng ngủ của Lăng Sanh, nhàn nhạt :

      "Lão gia, xin mời."

      Lăng Sanh tức tối lườm cháu trai, “hừ” tiếng mới miễn cưỡng về phía phòng ngủ.
      ". . . . . ." Úc Hàn Yên trợn tròn mắt, ra cái nhà này cũng đều do Lăng Diệp định đoạt.

      Lăng Sanh vừa xong, Lăng Diệp chút do dự, liền bồng Úc Hàn Yên lên, về phía phòng ngủ ở lầu hai.

      Úc Hàn Yên nhìn Lăng Diệp, cảm khái trận. ràng người này rất quan tâm đến ông nội, nếu như vậy đột nhiên trở về đây, thế nhưng lại biểu đạt ra ngoài.

      Lăng Diệp vào phòng ngủ, đặt Úc Hàn Yên xuống chiếc giường lớn, sau đó đè lên người , dĩ nhiên đem hết trọng lượng của mình đặt lên hai tay chống giường, cùng với hai đầu gối rồi.

      Ngay tức thời Úc Hàn Yên thể phản ứng kịp. chớp chớp hai mắt, ngây ngẩn nhìn Lăng Diệp.

      " lần bấm . lần giẫm . lần gọi đầy đủ tên . Tiểu , em , nên trừng phạt em như thế nào mới phải?" Giọng tràn đầy ma lực của Lăng Diệp vang lên, làm cho người ta nhịn được muốn trầm luân.

      Trong lòng Úc Hàn Yên kêu lên tiếng “ được rồi”. há miệng ra định giải thích, liền bị đối phương hung hăng chặn môi lại.

      Đầu lưỡi Lăng Diệp tiến quân thần tốc, càn quét xung quanh khoang miệng ấp áp, thơm ngát của , bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, lấy thế như chẻ tre đánh chiếm thành trì.

      biết là do kỹ thuật hôn của Lăng Diệp cao, hay là sức chống cự của lưỡi Úc Hàn Yên thấp, tóm lại, bị hôn đến lên bờ xuống ruộng, vô ý thức dâng chiếc lưỡi thơm tho của mình ra, để cùng dây dưa, chơi đùa với đối phương.

      Hôn xong, sắc mặt Úc Hàn Yên ửng hồng, hai tròng mắt đầy nước, đôi môi đỏ tươi, xinh đẹp đến chấn động lòng người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :