1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Cưng chiều như thế nào


      Tiểu thiếu gia chán ghét phụ nữ cũng là do thiếu gia ban tặng. Thiếu gia phong lưu phóng khoáng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, thỉnh thoảng lại còn mang theo phụ nữ về nhà, khiến cho thiếu phu nhân suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Tiểu thiếu gia rất oán hận những người phụ nữ khiến cho mẹ cậu phải đau lòng, nhưng ngờ, những người đó thấy vẻ ngoài cậu đáng , tinh tế, lại càng thích trêu chọc, động tay động chân với cậu hơn.

      Dần dần, mức độ chán ghét của cậu lên tới cực điểm. Lúc cậu được 7 tuổi, thiếu gia và thiếu phu nhân bị thiệt mạng trong vụ tai nạn máy bay. Kể từ đó về sau, trong nhà còn xuất người phụ nữ nào nữa.

      Như , cũng kể từ đó tiểu thiếu gia lớn nhanh như thổi. Trước kia cậu rất nhát gan, sợ phiền phức, luôn đứng khúm núm sau lưng thiếu phu nhân, nhưng sau vụ tai nạn của thiếu gia và thiếu phu nhân, cậu trở nên lạnh lùng ít , tính tình cũng bộc lộ ràng, dám biểu đạt suy nghĩ của riêng mình.

      Lăng Sanh nhìn nét mặt của lão Tôn, biết là ông lại chìm đắm trong ký ức, nên đưa tay vỗ vỗ vào vai ông, thở dài rồi tự trách:

      "Đều tại tôi hồi đó tham vọng quá cao mà lơ là để ý đến bọn chúng." Nếu phải vì ông bận bịu công việc, lơ là việc dạy dỗ Tiểu Danh, Tiểu Danh trở nên ăn chơi sa đọa, và Tiểu Diệp bây giờ cũng chán ghét phụ nữ.

      Lão Tôn nghe thấy giọng tràn đầy hối hận của người kia, vội vàng khuyên bảo:

      "Lão gia, chuyện qua đừng nên nhắc tới nữa. Ngài xem, tại thiếu gia rất tốt sao?"

      Lăng Sanh cười to tiếng, nâng cao lượng :

      "Đúng vậy! có ai ưu tú bằng Tiểu Diệp của chúng ta!" Dường như chỉ chuyện như vậy, tâm trạng ông mới tốt hơn được chút.

      " muốn xem tiểu thiếu phu nhân tương lai như thế nào nha!" Lão Tôn di dời chú ý của Lăng Sanh, để lại dấu vết gì.

      Quả nhiên, tâm trạng chán nản của Lăng Sanh bị cuốn trôi hết. Ông dương dương tự đắc :

      "Con bé a, là vô cùng ưu tú, rất xứng đôi với Tiểu Diệp! Nếu đời này có ai xứng với Tiểu Diệp, cũng chỉ có con bé đó thôi." Trong mắt của thấy có vẻ đa tình, thấy có hư vinh, chỉ thấy có chân thành, vô tư trong sáng.

      Nghĩ tới đây, đột nhiên ông hơi lo lắng, :

      "Lão Tôn, đưa điện thoại cho tôi! Với tính tình của Tiểu Diệp, rất dễ dọa người ta chạy mất. Tôi phải dạy cho thằng bé mới được!"

      "Vâng, ngài chờ lát." Khóe môi Lão Tôn khẽ nhếch lên, rất khó nhìn ra được. Ông để chiếc khay xuống đất cách đó xa, lấy chiếc điện thọai di động trong chiếc túi màu xám được dắt ở bên eo, sau đó nhập số điện thoại Lăng Diệp vào rồi đưa cho Lăng Sanh bằng hai tay.

      "Ông nội, chuyện gì vậy?"

      "Tiểu Diệp, Úc Hàn Yên có ở cạnh cháu ?" Lăng Sanh cười hỏi.

      "Có chuyện gì cứ việc thẳng."

      ". . . . . ." Quả nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn chưa quen được với lạnh lùng của Lăng Diệp. Lăng Sanh tự vỗ về tâm hồn bị tổn thương của mình, sâu sắc :

      "Tiểu Diệp, thích con bé phải đối xử tốt với con bé, để tâm thương con bé. Nhớ đấy, phụ nữ là để cưng chiều."

      Trong điện thoại truyền đến giọng mang theo ngờ vực:

      "‘Cưng chiều’ như thế nào?"

      Người ông nội này của cậu quả làm tròn trách nhiệm rồi. . . . . . Ông hít sâu hơi, định thao thao bất tuyệt:

      "‘Cưng chiều’ là…"

      "Được rồi! Được rồi! Ông cần phải , cháu tự có chủ trương." Chẳng biết tại sao đột nhiên Lăng Diệp lại đổi ý, muốn nghe người kia dạy dỗ nữa. đợi ông nội hết, ngắt lời.

      "Ạch. . . . . ." bứt rứt của Lăng Sanh bị treo lơ lửng giữa ngực, cho ra được, mà nén xuống cũng chẳng xong.

      " có việc gì nữa, vậy cứ như thế ."

      Tút tút tút. . . . . . Lăng Sanh cụt hứng đưa điện thoại cho Lão Tôn, miệng lẩm bẩm:

      "Tự mình gây nghiệt! Lúc đầu khi thằng bé cần tôi dạy dỗ, tôi lại keo kiệt dạy bảo thằng bé chút nào. Bây giờ tôi muốn dạy dỗ thằng bé, thằng bé lại cho tôi cơ hội."

      Hai tay Lão Tôn đón lấy chiếc điện thọai, thấp giọng an ủi:

      "Lão gia, tiểu thiếu gia chỉ muốn ngài quá lao tâm thôi, với lại cậu ấy cũng rất bận, ngài đừng nên đau lòng."

      Lăng Sanh cười chân biếm, :

      "Đúng vậy nha, lúc trước tôi cũng bận rộn như thằng bé vậy."

      Trong phòng chỉ huy trụ sở chính của bang Liệt Diễm. Lăng Diệp ném chiếc điện thọai di động qua bên, tiếp tục “chiến đấu". vừa mới nhận được tin, Nhan Dịch cho người cắt đứt con đường vận chuyển vũ khí sang Trung Đông của . Chiết tiệt! Hành động của bọn chúng nhanh.

      Công nhận có chút tài mọn, biết đánh vào mảng vũ khí của tập đoàn Lăng Thị. Trong giới ai mà chẳng biết, vũ khí của Tập đoàn Lăng Thị đều do bang Liệt Diễm chịu trách nhiệm vận chuyển. Bây giờ bọn chúng cắt đứt con đường vận chuyển của , thể nghi ngờ chính là giáng cái tát lên mặt bang Liệt Diễm. Chỉ có điều, nếu trước trưa mai số vũ khí đó vẫn tới được tay người mua bên Trung Đông, uy tín của tập đoàn Lăng Thị phải chịu đả kích .

      Nhan gia nuốt chỗ hàng này, muốn bọn họ nhổ ra là điều thể. Bây giờ chỉ còn cách chuyển khẩn cấp số vũ khí khác đến Trung Đông, tranh thủ giao kịp cho khách hàng trước 12h trưa mai. Cũng may là trong kho bọn họ vẫn còn hàng để thay thế, còn tổn thất của tập đoàn Lăng Thị, có cách để lấy lại.

      Lăng Diệp mang Microphone, đẩy chiếc hộp vuông nho màu đen lên khoảng 20cm, nối máy gọi điện đến tổng đài của tập đoàn Lăng Thị.

      "Thư ký Lý, lập tức chuẩn bị số vũ khí theo như đơn đặt hàng bên Trung Đông đặt trong tháng này."

      xong, dùng tay trái đẩy chiếc hộp vuông về vị trí cũ, đồng thời tay phải lại đẩy chiếc hộp vuông khác lên cao 20cm, thông qua Microphone, nhanh chóng ra lệnh:

      "Tất cả các thành viên trong đội Bạch Diễm lập tức qua ngay kho hàng số 11 của tập đoàn Lăng Thị, mang số vũ khí bên họ chuẩn bị sẵn chuyển đến tận tay khách hàng bên Trung Đông. Bằng mọi cách phải giao cho họ trước 12h trưa mai, ai cản trở, giết cần hỏi."

      Bang Liệt Diễm có tám đội tác chiến đặc biệt, mỗi đội đều có 108 thành viên. Dựa theo khả năng tác chiến, được phân theo cấp bậc từ thấp lên cao theo thứ tự như sau: Xích Diễm, Tranh Diễm, Hoàng Diễm, Lục Diễm, Thanh Diễm, Lam Diễm, Tử diễm, Bạch diễm. Lần này Lăng Diệp trực tiếp dùng Bạch Diễm có thể thấy được mức độ quan trọng của nhiệm vụ lần này.

      Lăng Diệp tắt kênh truyền tin này , sau đó mở ra tất cả các kênh truyền tin chung:

      "Đề cao cảnh giác để cho Nhan gia có bất kỳ cơ hội lợi dụng."

      Lăng Diệp phân phó xong, tháo chiếc Microphone xuống, sau đó ngồi vào trước chiếc máy vi tính có tính năng cao nhất. Hai mắt dán chặt vào mình, mười ngón tay thon dài múa may hoa cả mắt bàn phím.

      Tổn thất của tập đoàn Lăng Thị đương nhiên phải do Nhan gia gánh chịu rồi.

      Số tiền hoàng gia Monaco mua vũ khí của Nhan gia, mới vừa được chuyển đủ vào trong số những tài khoản của Nhan gia bên Newyork lúc 17h. Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi tự tin, số tiền này thu vậy. Kỹ thuật sử dụng máy tính của Lăng Diệp thua kém bất kỳ kẻ nào, chỉ là bình thường lười chẳng muốn tự tay động thủ mà thôi.

      Chỉ mất mười giây Lăng Diệp xâm nhập thành công vào mạng lưới nội bộ của ngân hàng Thụy Sĩ. Căn cứ theo số tiền cùng thời gian ghi sổ, rất nhanh chóng tìm ra được tư liệu của khách hàng, lọc ra hạng mục gửi cho Nhan gia, sau đó tách số tiền kia ra làm mấy phần , gửi vào tài khoản của mình.

      Làm xong những vấn đề này, Lăng Diệp vẫn chưa cảm thấy hài lòng lắm, tìm đến những chứng từ gửi tiền của Hoàng gia Monaco, lợi dụng kỹ thuật cao siêu làm di dời chú ý chỗ khác, mà để lại bất kỳ dấu vết gì. Lúc này mới nhàn nhã, thoải mái thoát ra khỏi mạng lưới nội bộ của ngân hàng Thụy Sĩ.

      rất chờ mong nhìn thấy Hoàng gia Monaco và Nhan gia câu xé thể diện của nhau. Nhan gia càng loạn, Nhan Hạo càng bận, như vậy còn đầu óc để tưởng nhớ đến người phụ nữ của nữa.
      Aries293Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Thưởng cho em nụ hôn

      Lăng Diệp đưa tay nhặt lấy chiếc điện thọai di động nằm chỏng chơ ghế sofa, vừa ra cửa vừa ấn gọi cho Mạc Vũ.

      Thanh Phong vẫn đứng đợi bên ngoài phòng chỉ huy, thấy Lăng Diệp ra, vội vàng theo.

      Rất nhanh, đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng thối tha của Mạc Vũ:

      "Diệp, có gì phân phó?"

      Lăng Diệp thẳng vào vấn đề chính luôn:

      "Chuyện được chuẩn bị đến đâu rồi?"

      "Nhất định ngày mai Nhan gia trở thành mớ hỗn độn." Mạc Vũ tuyên bố.

      Lăng Diệp gật đầu cười hài lòng, hào phóng :

      "Khi về cho cậu nghỉ phép tháng."

      Bởi vì câu này của Lăng Diệp mà Mạc Vũ vô cùng hưng phấn. kích động thét to vào điện thọai:

      "Diệp, cậu đối với tôi tốt! Cậu đúng là cha mẹ tái sinh của tôi! Tôi cậu chết mất. . . . . ."

      Đối phương dùng giọng high-decibel(*) thét đến chói tai, khiến Lăng Diệp im bặt. đưa điện thọai cách xa khỏi tai, đề phòng màng nhĩ của mình rách vì chấn động. Sau hai phút, thấy người kia vẫn thao thao bất tuyệt ngừng, mà có chút dấu hiệu nào im miệng, Lăng Diệp nghe nổi nữa, liền cúp luôn điện thọai. nhét điện thọai vào trong túi quần, đưa tay móc móc lỗ tai vừa bị Mạc Vũ tàn hại.

      (*) Decibel viết tắt là dB: Đơn vị để đo cường độ thanh. Tầm nghe của con người khoảng từ 0 đến 125 dB. Dưới 40 dB nghe rất khó, 105 dB tai bị đau đớn, và 115 dB nghe trong khoảng thời gian dài bị điếc vĩnh viễn.

      "Ông chủ, bữa tối chuẩn bị xong, ngài định dùng ở đâu ạ?" Thấy Lăng Diệp rảnh rang, Thanh Phong mới lên tiếng hỏi.

      Lăng Diệp nghĩ nghĩ lúc, :

      "Trong thời gian này, chuyển địa điểm ăn sang phòng y tế ."

      Mặc dù trong lòng Thanh Phong thấy hơi thắc mắc, nhưng vẫn cung kính lên tiếng:
      "Vâng! Ông chủ."

      Trong lúc ngủ mơ, đột nhiên Úc Hàn Yên nghe thấy những thanh “ken két”, lông mày nhíu chặt lại, cơn thịnh nộ trong lòng dâng cao lên.

      Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên nhíu mày, con ngươi đảo quanh mấy cái, biết tỉnh, lòng xẹt qua nụ cười, đưa tay nhéo lên mặt ,:

      "Mở mắt ra."

      Tên đàn ông xấu xa giết người bằng nghìn đao. ta vừa muốn nhanh khỏe lại vừa muốn quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của . . . . . . Úc Hàn Yên mắng thầm. Nếu phải tại tứ chi đều vô lực nhất định tung chăn trùm lên đầu ta, sau đó tay đấm chân đá.

      " đếm ba giây, nếu em còn mở mắt ra, mặc định là em mời hôn em đó."

      Tiếng chuông báo động trong lòng Úc Hàn Yên lại vang lên lần nữa. bất chợt mở choàng hai mắt ra, hung dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt cười xấu xa của Lăng Diệp. Giỡn sao! tại yếu như thế, để cho ta hôn cái, nhất định là chỉ có khí vào mà có khí ra nha.

      Lăng Diệp nhìn thấy ánh mắt căm phẫn, hận đến thể giết chết luôn được mình của Úc Hàn Yên, tâm trạng tốt hẳn lên :

      "Em nghe lời như vậy, phải thưởng cho em nụ hôn rồi!" được làm được, cúi người xuống, đặt nụ hôn lên môi Úc Hàn Yên.

      Ông trời! Đánh chết tôi . . . . . . Úc Hàn Yên chỉ lần vấn trời:

      "Kiếp trước tôi tạo ra nghiệt gì, mà gặp phải thứ người như thế này hả?"

      Lăng Diệp nhíu mày, nghiêm túc :

      "Kiếp trước em gây ra tội gì nên ông trời mới ban ơn cho em gặp được ."

      Đôi mắt Úc Hàn Yên trợn lớn, nghĩ thầm:

      "Hừ. . . . . . Vậy mà mình ra khỏi miệng rồi sao?"

      Thanh Phong mở chiếc lồng bàn đậy khay thủy tinh đựng thức ăn ra, nhắc nhở:
      "Ông chủ, có thể ăn được rồi."

      ra ông chủ bắt lại được này.Thảo nào ngài ấy lại muốn dùng cơm ở phòng y tế. Nhưng mà, sao ấy lại bị thương vậy? Thôi , việc này cũng phải là chuyện của .

      Lăng Diệp "Ừ" tiếng, vẫy tay bảo lui ra. Sau đó ngồi vào bàn ăn vừa mới được dọn lên, nhất thời trong phòng y tế chỉ còn lại hai người - và Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên bị mùi thơm của thức ăn làm cho mê hoặc. đưa tay sờ vào cái nút bên mép giường, điều chỉnh cho đầu giường lên cao, mắt nhìm chằm chằm chớp vào những món ăn đầy đủ hương sắc bàn cơm.

      Lăng Diệp nhếch mắt lên, nhìn hỏi:

      "Muốn ăn sao?"

      Úc Hàn Yên tưởng rằng để cho mình ăn, vội vui vẻ lên tiếng:

      "Uhm uhm uhm."

      Lăng Diệp vô cùng ưu nhã, cắt miếng thịt bò bít tết, cũng thèm nhìn đôi mắt lóe sáng của người kia, cự tuyệt chút do dự:

      "Suy nghĩ chút ."

      Mẹ nó. . . . . . Tên đàn ông thối tha! từ thiên đường rơi xuống địa ngục như thế nào? Tâm trạng của bây giờ chính là như thế. Úc Hàn Yên cắn răng nghiến lợi :

      " cho tôi ăn, tại sao còn dụ dỗ tôi?!"

      Lăng Diệp từ từ đưa miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng, nhai nuốt xong mới chậm rãi :

      "Con mắt nào của em nhìn thấy dụ dỗ em?"

      Úc Hàn Yên tức giận quát:

      "Hai con!"

      Hiếm khi thấy Lăng Diệp có được kiên nhẫn, giải thích cho :

      "Bây giờ lục phủ ngũ tạng của em đều rất yếu, chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng vào, thức ăn lỏng còn ăn được, huống chi là những thứ này?"

      Úc Hàn Yên im lặng, cơ thể mình như thế nào là người hiểu , đều là do cái tên khốn Nhan Hạo thiếu nợ . Nhưng mà, tuyệt đối để bị rơi vào tay lần nữa. Hơn nữa, mối thù này trả, thề làm người!

      " , nhanh khỏe lại nấu cơm cho ăn."

      Mặc dù mới chỉ ăn đồ nấu có lần thôi, nhưng lại nhớ rất cái hương vị kia. Quả là “từng gặp biển xanh khó muốn làm sông , khôn vờn qua núi phải mây." (*)

      (*) Đây là câu thơ của tác giả Nguyên Chẩn (TQ)
      - Nghĩa đen: từng qua biển cả, sông nước ở nơi khác còn hấp dẫn được nữa. Trừ phi trời quang mây tạnh, mây ở chỗ khác đều ảm đạm biến sắc.
      - Nghĩa bóng: Ám chỉ tình thủy chung, son sắt, có ai hoặc có gì có thể thay thế được.

      Úc Hàn Yên đảo mắt xem thường, hóa ra ta nghĩ là nô dịch.

      …………………..

      "Đương gia, Hoàng tử Anca Liệt chuyển tiền vào tài khoản cho chúng ta, nhưng người phụ trách của ngân hàng Thụy Sĩ lại khoản tiền đó vẫn chưa thấy về."

      Nhan Hạo ngồi ở trong thư phòng xem tài liệu liền cau mày lại. Theo lý thuyết mà , Anca Liệt có gan trả thiếu tiền , còn ngân hàng Thụy Sĩ cũng chẳng có khả năng chiếm dụng khoản tiền đó. Như vậy, trong đây xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người chuyển khoản tiền của ? Ai lại có khả năng lớn đến như vậy, dấu vết cũng hề lưu lại?

      Đế vương của hacker, năm năm trước từng tung hoành ngang dọc —— Thiên Nhất? Nhưng vì sao ta phải làm chuyện này? Hơn nữa, biến mất từ lâu rồi mà.

      …………

      "Dừng ở đây ."

      Mạc Vũ lạnh lùng ra lệnh qua Microphone. Giờ phút này, giống như thợ săn nhắm trúng con báo , toàn thân tản ra sức mạnh phi thường, trong đáy mắt có thể mơ hồ nhìn ra khát máu, khác xa hoàn toàn với cái “loa phát thanh” thường ngày.

      Bên cạnh người đàn ông trông rất thư sinh, có ngũ quan tinh xảo và làn da nõn nà. ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hết sức chăm chú, mười ngón tay thon dài, xinh xắn gõ thần tốc bàn phím. Nửa phút sau, từ trong miệng truyền ra giọng mỏng, dửng dưng:

      "Bốn, ba, hai, ."

      "Khởi động!"

      Cùng lúc đối phương ngừng đếm, Mạc Vũ cấp tốc ra lệnh. Độ phòng ngự ở trụ sở chính của Nhan gia khá tốt, ngoài mấy chiếc máy bay luôn trinh sát bên ngoài, còn có ba vũ khí laser hoạt động ngừng, bất kể ngày đêm, phóng ra những chùm tia có năng lượng cao. Ba vũ khí laser phóng xạ ngừng, xoay tròn bao trùm lên khắp trụ sở chính của Nhan gia. Máy bay hay tên lửa chỉ cần tiến lại gần bị phá hủy.

      Tuy nhiên, khi các vũ khí laser phóng xạ cùng lúc, cũng tự vạch trần ra vị trí của chính mình. Chỉ cần dùng chùm tia laser phóng xạ vào vũ khí laser của Nhan gia, bọn chúng trở nên tê liệt. Vì vậy mà Mạc Vũ đặt biệt đem ba chiếc máy bay duy nhất có vũ khí laser của bang Liệt Diễm đến đây.

      Sau tiếng hạ lệnh của , ba chùm tia laser được bắn ra chói mắt, phá tan bầu trời đêm tối, chia nhau ra chiếu thẳng về phía ba vũ khí laser hoạt động của Nhan gia.

      "Bắn tên lửa."

      Ngay tức khắc, tên lửa được bắn theo phía sau chùm laser, hướng thẳng về phía trụ sở chính của Nhan gia. Thừa dịp vũ khí laser của Nhan gia phá hủy, trong chớp mắt tấn công vào trụ sở của Nhan gia - đây chính là kế hoạch thứ nhất của Mạc Vũ.

      "Đương gia, có người phá hủy vũ khí laser của chúng ta, chuông báo động cảnh báo cấp độ cao nhất." người đàn ông rất cao, thân hình gầy tong teo chạy vội đến thư phòng của Nhan Hạo, thở hồng hộc báo cáo.

      Nhan Hạo nghe xong, đáy mắt chỉ còn lại vẻ rét lạnh cùng khát máu. Khóe miệng khẽ nâng lên:

      "Đúng là biết trời cao đất rộng. . . . . ."

      Tưởng rằng phá được ba vũ khí laser của , là có thể tấn công trắng trợn vào trụ sở chính của sao? ném tài liệu trong tay xuống, đứng dậy nhanh ra khỏi cửa.

      đến đây rồi, vậy cũng đừng mong rời .
      Aries293Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Thiên Nhất và Mạc Vũ

      "Có gì đó đúng." Thiên Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, đôi mày đẹp của nhăn tít lại, khiến người khác nhìn thấy muốn vuốt cho nó thẳng ra.

      Quả nhiên, lời vừa ra xong, từ trong trụ sở của Nhan gia bắn ra chùm tia sáng đủ các màu sắc khác nhau, giống như cái nắp, trùm kín cả trụ sở Nhan gia. Cũng vì chùm sáng dầy đặc này mà bầu trời trở nên sáng rực như ban ngày.

      "TMD. . . . . . Đành lòng dốc hết vốn thôi!" (TMD: từ chửi tục -> con mẹ nó hay mẹ nó chứ.)

      Mặc dù Mạc Vũ quen thấy những cảnh này, nhưng giờ trong lòng vẫn giấu được kinh hãi. Tia laser nhiều như vậy, cả chùm như thế, ngay con muỗi đến gần trụ sở Nhan gia cũng bị xuyên thủng.

      "Thiên Nhất, làm nhiễu sóng hệ thống thăm dò của bọn chúng ." Cũng may là lần này đều chọn máy bay và tên lửa tàng hình, chỉ cần bị phát thể bị phá hủy.

      Thiên Nhất "Ừ" tiếng, cấp tốc vào chương trình trong máy tính, chiếc mũi cao thẳng, thanh tú của lấm tấm những giọt mồ hôi hột.

      "Đương gia, dò ra được tung tích của bọn họ." giọng đàn ông rắn rỏi vang lên, chìm vào trong bầu khí căng thẳng ở phòng chỉ huy.

      Nhan Hạo hừ tiếng. Quả nhiên là Thiên Nhất! Trừ ra còn ai có khả năng lớn như vậy được. ngờ lại có thể làm việc cho bang Liệt Diễm, thể diện của Diễm lớn.

      "Dốc hết toàn lực, vô hiệu hóa việc nhiễu sóng của bọn họ. Chỉ cần tìm được vị trí của bọn họ, lập tức bắn tên lửa."

      Trong buồng lái, Mạc Vũ quan sát động tĩnh của trụ sở Nhan gia. Cứ giằng co như thế này cũng phải là biện pháp, khi bọn họ tới gần Nhan gia, bị chùm tia laser kia hủy diệt, nhưng nếu tới gần Nhan gia cũng chẳng làm gì được bọn , mà bọn cũng chẳng thể làm gì được Nhan gia.

      "Thao tác để máy bay người lái bị lộ, lấy Nhan gia làm trung tâm, tấn công theo hình quạt vào Nhan gia, trong lúc đó hai chiếc bay liền nhau cho tạo thành góc 60° để thu hút chú ý của Nhan gia." Dùng năm chiếc máy bay người lái “Ưng” làm vật thế thân, cũng tin là thể xuyên thẳng vào thành trì của Nhan gia.

      "Đương gia, phát ra dấu vết của năm chiếc máy bay." Giọng đàn ông rắn rỏi lại vang lên lần nữa, trong yên tĩnh của phòng chỉ huy.

      Nhan Hạo cười lạnh, hạ lệnh:

      "Nhắm bắn."

      Ngay tức khắc, năm tên lửa được bao kín trong chùm tia laser, thoát khỏi bảo vệ chia nhau ra lao về phía năm chiếc máy bay người lái của bang Liệt Diễm.

      Mạc Vũ thấy trụ sở Nhan gia được bao bọc của chùm tia laser xuất lỗ hổng trong phòng ngự liền thét to:

      "Tận dụng ngay lúc này!"

      Những người theo Mạc Vũ đến đây, đều là những người theo nhiều năm rồi, tuy rằng phải mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của , bọn họ đều hiểu như lòng bàn tay, nhưng lại hiểu rất phong cách hành của .

      Giọng vừa phát ra, chiếc máy bay chở cùng ba chiếc máy bay có vũ khí laser, liền đồng thời phóng tên lửa tàng hình về phía lỗ hổng được chùm laser bao bọc của trụ sở Nhan gia.

      Lúc máy bay người lái bị Nhan gia phá hủy, bầu trời ánh hào quang bắn ra bốn phía, cũng là lúc bốn tên lửa tinh hạ cánh xuống địa bàn của Nhan gia.

      Mạc Vũ thấy chuyển biến tốt liền thu quân, chút do dự ra lệnh khẩn cấp:

      "Rút lui!"

      Dưới rung chấn của mặt đất, cùng với thanh đinh tai nhức óc, cho Nhan Hạo biết đại bản doanh của bị nổ. Sắc mặt u ám có thể chảy ra nước, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

      "Đương gia, điện thoại của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Italy."

      Nhan Hạo hít sâu hơi, lấy chiếc khăn tay trắng tinh từ trong túi quần ra. lau lau vết máu tay, xong mới thong thả cầm lấy điện thoại Ngân Kiếm đưa cho. hề thu lại khí tức người mình, mà coi Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng giống như thủ hạ của mình, thờ ơ :

      "Nghe ông tìm tôi?"

      "Nhan đương gia, ngài có thể vui lòng tắt vũ khí laser cùng chùm tia phóng xạ được ? Phía bên rất khó báo cáo nha! Những thứ khác tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở, cùng lắm đó là do phần tử khủng bố tập kích, nhưng chùm tia phóng xạ kia lại ràng bắn ra từ địa bàn của ngài. Đúng là tôi cho phép ngài có thể sử dụng vũ khí laser bất kể thời tiết, tôi . . . . . ."

      Chân mày Nhan Hạo nhăn chặt lại, con ngươi hung ác trong mắt càng thêm điên cuồng, nhịn được cắt ngang:

      "Tôi thích nghe ông nhảm." xong liền cúp điện thoại, nhìn về phía mọi người trong phòng chỉ huy :

      "Vũ khí laser chỉ để lại ba cái ở trung tâm của trụ sở, những cái khác cho tắt hết ."

      "Đương gia, có muốn chúng tôi đuổi theo bọn họ ?" Ngân Kiếm đưa hai tay nhận lấy điện thoại từ Nhan Hạo, hỏi.

      Nhan Hạo bỏ lại hai chữ " cần" xong, biến mất khỏi phòng chỉ huy. Có Thiên Nhất ở đây, người của có đuổi theo bọn họ cũng bị làm nhiễu sóng để nhắm trúng được. Trang bị cao quan trọng rồi, nhưng nhân tài đỉnh cao còn quan trọng hơn.

      Thủ đô của Syria - Damascus, trong những chi nhánh của Nhan gia đặt tại đây.

      "Nhị Đương Gia, trụ sở chính vừa bị bang Liệt Diễm tấn công." người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ màu đen, chạy vào kho vũ khí, giọng lạnh lẽo nhưng đầy cung kính báo cáo với Nhan Dịch.

      Nhan Dịch nhíu mày, ngừng lại việc kiểm tra số vũ khí hôm nay vừa cướp được. đầu đuôi:

      "Những thằng cha kia nên gọi cho tôi rồi mới phải." Hôm nay bang Liệt Diễm làm được nhiều việc tốt. Đầu tiên là “tặng” cho số lượng lớn vũ khí, sau đó lại hung hăng tát cho Nhan Hạo cái……. Kết quả là, càng có thêm năng lực, người đứng về phía càng nhiều hơn.

      Quả nhiên, vừa dứt lời điện thoại di động vang lên. Đợi tiếng chuông reo đủ mười giây mới ấn nút nghe máy, nhàn nhạt hỏi:

      "Chuyện gì vậy?"

      "Nhị đương gia! Mới vừa phần trụ sở chính bị bang Liệt Diễm cho phá tung. Chúng tôi cần ngài về để chủ trì công việc."

      Nghe giọng mang theo nôn nóng cùng van nài của đối phương, khóe môi Nhan Dịch bất giác cong lên, giả vờ như rất kinh ngạc, căng thẳng hỏi:

      "Sao lại như vậy? phải đương gia trấn giữ ở trụ sở chính sao?"

      "Chúng tôi đều nhất trí cho rằng, ngài thích hợp làm đương gia hơn cả!"

      Nhan Dịch vừa ra cửa, vừa dùng giọng thể tưởng tượng nổi hỏi:

      "Đây là các ông muốn tôi cướp ngôi?"

      "Lão đương gia vốn muốn truyền lại vị trí chủ nhân cho ngài hơn."

      Nụ cười mặt Nhan Dịch càng tươi hơn, nhưng vẫn ra vẻ như cực kỳ khó xử :

      "Để tôi cân nhắc chút."

      "Nhị đương gia, Nhan gia có thể tiến được bao xa là nhờ ngài rồi! Xin ngài nhất định phải nhanh trở về!"

      Nhan Dịch cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, dùng giọng rất cợt nhả với người đàn ông áo đen theo sau :

      "Thời khắc hiếm hoi trăm năm có như thế này, sao có thể thiếu tôi được? Thu dọn đồ đạc, quay về trụ sở."

      đường về nước Mỹ,khuôn mặt tuấn của Mạc Vũ luôn treo nụ cười khó hiểu, trông giống như tên ngốc nghếch vậy.

      Thiên Nhất ngồi bên cạnh Mạc Vũ khẽ cau mày lại, quay sang nhìn mấy lần, cuối cùng đưa ra kết luận: Uhm, nghi ngờ gì nữa, có bệnh thần kinh.

      Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay tư nhân vô cùng lớn của bang Liệt Diễm, Thiên Nhất dẫn đầu xách theo túi lap top của . Vì an toàn tính mạng, muốn cách xa cái người có đại não co giật này chút.

      Mạc Vũ thấy Thiên Nhất xách chiếc túi laptop qua mặt mình, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. ưu nhã đứng dậy, hai tay cắm hờ hững vào hai bên túi của chiếc quần tây màu đen được cắt may thủ công, thong thả theo phía sau Thiên Nhất xuống máy bay.

      "Cùng uống chén thế nào?" vươn cánh tay lực lưỡng, mạnh mẽ ra kéo Thiên Nhất định lên xe ô tô lại, tâm trạng rất tốt đề nghị.

      Thiên Nhất đưa lưng về phía mạc Vũ, nghĩ đến nửa giây cự tuyệt thẳng thừng:

      " ." Chưa cần tới tửu lượng của chẳng ra gì, muốn dính líu quá nhiều với người đàn ông bất thường này, làm tốt, lúc đó đại não ta căng ra, ta diệt mình mất.

      Mạc Vũ nhíu mày, tay vẫn buông Thiên Nhất ra, :

      "Tôi phải cảm tạ hai lần ra tay trợ giúp tôi."

      Thiên Nhất nhét túi lap top vào băng ghế sau xe, sau đó xoay người, dùng cánh tay khác gạt tay Mạc Vũ giữ tay mình ra, lành lạnh :

      " cần."

      ràng tính khí Mạc Vũ tối nay tệ. Dắn hết sức kiên nhẫn :

      "Thế với tôi vậy."

      " muốn." Thiên Nhất ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Vũ, nghiêm túc .
      Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ nhíu lại, kéo mạnh người kia nhét ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái, đóng mạnh cửa xe lại, nghênh ngang lái chiếc xe Ferrari màu đỏ bảnh bao rời .

      Ban đầu, chỉ có ý rủ Thiên Nhất uống rượu với mình, nhưng lại thấy người kia tránh như ôn dịch khiến rất khó chịu. Hậu quả đích thực là người kia cũng bị khó chịu theo. phải là muốn tiếp xúc nhiều với tôi sao? Tôi còn muốn vào cuộc sống của cơ.
      G
      Aries293Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Nhà tư bản độc ác


      Trung tâm thành phố New York. Các tòa nhà cao chọc trời, đèn đuốc sáng trưng. con đường rộng thênh thang dòng xe cộ đông nghịt, qua lại dứt.

      Nằm ở vị trí đắc địa này là hộp đêm Cực Lạc với diện tích khoảng 8.000m2. Cực Lạc được trang bị đắt tiền, tiện nghi sang trọng và dịch vụ tại chỗ. Dĩ nhiên, vô số những người giàu có, quyền quý đổ xô đến hộp đêm này phải là vì những lý do vừa kể đến, mà quan trọng nhất là ở đây có đủ loại trai xinh, đẹp khác nhau.

      Mạc Vũ là ông chủ đứng sau hộp đêm này. Lúc có việc gì, chỉ thích tới đây để ủng hộ cho chính mình.

      Người quản lý của hộp đêm Cực Lạc nghe báo ông chủ đến, vội vàng tươi cười ra ngoài đón:

      "Ngài Mạc, ngài tới! Ặc, biết ngài đây phải xưng hô như thế nào?"

      Thiên Nhất đè xuống bụng thịnh nộ, lạnh lùng :

      "Thiên."

      Người quản lý ngây mặt ra lúc, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ tươi cười:

      "Ngài Thiên, xin chào!" Chuyện của ông chủ phải là việc của . Tiếp đó, quay sang Mạc Vũ dò hỏi:

      "Ngài Mạc, vẫn như cũ sao?"

      " tới đây rồi còn sợ tôi bỏ sao?" Thiên Nhất dùng sức vung vung cánh tay bị Mạc Vũ giữ chặt, giọng hơi mỉa mai. Tay người đàn ông này rất khỏe, làm thế nào cũng thể thoát ra được.

      Mạc Vũ nhíu mày, buông tay ra. Diiễn^đaàn^leê^quyý^đoôn là cầm cánh tay Thiên Nhất khiến có ảo giác như mình cầm tay phụ nữ vậy.

      "Coi như tôi kéo tới đây là để bồi thường . muốn chơi đùa như thế nào cứ chơi."

      Thiên Nhất trả lời vấn đề của Mạc Vũ, mà nhìn về phía người quản lý:

      "Vẫn như cũ là?"

      Người quản lý nhìn nhìn Mạc Vũ, thấy khẽ gật đầu mới :

      "Gọi toàn bộ các mỹ nữ còn trinh đến đây, để ngài tùy ý chọn lựa."

      Mẹ nó, lang chạ. . . . . . Thiên Nhất dùng ánh mắt chán ghét nhìn sang Mạc Vũ, với người quản lý:

      "Chọn phòng riêng cách tốt là được rồi, còn mỹ nữ gì đó miễn ." thích quá ồn ào, cũng thích đối mặt với đủ loại người, càng thích tình đêm.

      Dục vọng ai cũng có, nhưng nếu đối phương phải là người mình tình nguyện cùng tay phải của mình sống suốt cả đời. (Ô ô, ý ở đây là thủ dâm á^^)

      Phản ứng đầu tiên của người quản lý là nhìn phản ứng của Mạc Vũ. D~đ~l~q~đ thấy Mạc Vũ khẽ nhún nhún vai, tỏ vẻ sao cả, liền nhiệt liệt chào đón bọn họ đến phòng Đế vương của Cực Lạc.

      Mông Mạc Vũ vừa mới đặt lên chiếc ghế cao cấp điện thọai di động vang lên. lấy chiếc di động từ trong túi quần ra, nhìn số hiển thị màn hình, theo bản năng nghĩ là người kia muốn khen ngợi mình, liền hết sức phấn khởi ấn nút trả lời. đưa tai nghe áp vào tai, còn chưa kịp chào hỏi nghe thấy tiếng rít gào cực kỳ tức giận của người kia truyền đến.

      "Mạc Vũ! Cậu lại làm cho tôi tổn thất năm chiếc “Ưng”!"

      ra người kia gọi tới là để tính sổ? Mạc Vũ bị la hét hơi sửng sốt chút, giọng yếu ớt hỏi ngược lại:

      " phải cậu mặc kệ tôi dùng phương pháp gì, chỉ cần thả thành công trái bom vào trụ sở chính của Nhan gia là được sao?"

      Đầu điện thọai bên kia, Lăng Diệp dùng ngón tay di di hai bên huyệt thái dương của mình, tiếp tục rít gào:

      "Đúng! Nhưng tôi cũng đâu có , mặc kệ cậu tiên hao bao nhiêu tiền của! Nghỉ phép tháng giảm xuống thành ngày! Ngày mai cậu phải lăn về đây, chờ Châu Phi khai thác quặng."

      Mạc Vũ nghe xong, muốn cầu xin thương xót cho mình, nghe thấy tiếng “tút tút”. nhìn chiếc điện thọai di động trước mắt mà thể tin nổi, Diệp cứ như thế cúp máy? cho thương lượng chút nào?

      Thiên Nhất nhíu mày, miệng nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp. Cứ bảo sao, người này bất luận như thế nào cũng phải thả trái bom vào trụ sở Nhan gia, dù phải trả giá bằng năm chiếc "Ưng" cũng tiếc, ra là muốn nghỉ phép đến phát điên rồi.

      Mạc Vũ làm cách nào cũng thể tiêu hóa được, tháng nghỉ phép của mình biến thành ngày. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn ném chiếc điện thọai di động sang bên, cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, cắn răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa:

      "Đồ tư bản độc ác! Bản thân giàu nứt đố đổ vách, tiền nhiều hơn cả cát trong sa mạc, vậy mà vẫn còn để ý đến số tiền ít ỏi này."

      Hai chân Thiên Nhất vắt chéo lên nhau. dựa lưng vào ghế sofa, vừa nhìn menu rượu vang, vừa tốt bụng nhắc nhở người nào đó xù lông lên:

      "Năm chiếc “Ưng” cũng đâu phải là cái giá rẻ bèo như thế."

      Hơi thở của Mạc Vũ bị nghẹn lại trong cổ họng, lên được, mà xuống cũng chẳng xong. giọng than thở:

      " phải chỉ là hơn ba tỷ thôi sao. So với giàu có của Diệp, cũng chẳng bằng hạt cát trong sa mạc."

      "Tối nay mời?" Thiên Nhất chán chẳng muốn ở trong này nghe đối phương cằn nhằn. Từ trước đến giờ đều tôn sùng việc đánh nhanh thắng nhanh. phải là uống rượu sao? Vậy uống xong nhanh, được sớm. Nhưng mà, giá của những loại rượu trong menu này quả là. . . . . .

      Mạc Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, vô cùng hào phóng đáp:

      "Đương nhiên rồi, tự chọn ." Người ta bị lôi tới, dĩ nhiên phải do mời rồi.

      Đô mắt màu xanh lam sâu thăm thẳm của Thiên Nhất lóe ra nụ cười quỷ dị. sảng khoái giống như trả miếng được kẻ thù, đem menu rượu quăng lên bàn, dùng giọng rất nhàng :

      "Mang những loại rượu cao cấp, nổi tiếng nhất đến đây. Mỗi loại chai."

      Hộp đêm này khiến phải mở mang tầm mắt. ngờ ở đây lại có cả những loại rượu thượng đẳng, nổi tiếng thế giới như: vang đỏ Lafite 1982, vang đỏ Romanee Conti 1995, rượu Louie XIII và Hennessy Richard.

      Mạc Vũ làm trái ý , muốn lột lớp da của ta là điều thể. Mạc Vũ chết với hóa đơn thanh toán.

      Ngoài dự đoán của , Mạc Vũ nghe xong chân mày cũng chẳng hề nhíu lại, giống như tiền đối với chẳng có gì phải bận tâm vậy. Nhưng mà cũng chẳng có gì đáng để phải bận tâm cả, thứ nhất là chút tiền này đối với chẳng đáng gì; thứ hai là Cực Lạc do mở ra, có dùng cũng là dùng tiền trong ví của mình.

      Rất nhanh sau đó, đội ngũ nhân viên phục vụ được đào tạo nghiêm chỉnh nối đuôi nhau bê các loại rượu nổi tiếng vào, đủ 100 chai mới dừng lại. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cũng may gian trong phòng Đế Vương khá lớn, chiếc bàn rượu dài tám mét, rộng mét, nếu những thứ rượu mà người khác xem như vật báu này phải đặt ở dưới đất rồi.

      "Mở tất cả ra." Thiên Nhất nhìn bốn người phục vụ giúp bọn họ khui rượu , còn mình ngồi vào bên cạnh bàn rượu, cực kỳ ưu nhã nâng ly rượu đỏ đế cao lên nhấp ngụm. Đúng vậy! Là nhấp ngụm, nhiều hơn.

      là tửu lượng của chẳng ra gì cả. gọi nhiều rượu như thế, là để tiêu tiền của Mạc Vũ, hai là muốn nếm thử những loại rượu nổi tiếng, quý báu mà bên ngoài khó có thể thấy được này.

      Bởi vì ngày nghỉ phép của mình bị tụt xuống cách thảm hại, cho nên Mạc Vũ buồn bực mãi thôi. ngồi xuống cạnh bàn rượu, lấy chai rượu mạnh dốc vào miệng.

      Thiên Nhất từ từ thưởng thức hương vị chỗ rượu trong miệng, nhìn thấy người kia như thế, người bỗng ngơ ngẩn. nhìn lầm chai rượu trong tay Mạc Vũ là loại rượu mạnh 43 độ. ta uống hơi như thế mà mặt biến sắc?! Chẳng lẽ là nước cất?

      Trong lúc ngây ngẩn, Mạc Vũ cầm chai rượu mạnh khác lên, nín hơi còn giọt nào.

      Thiên Nhất nuốt mạnh nước bọt, cầm chai rượu đỏ khác lên, rót vào chiếc ly sạch, vừa nhè lắc lắc ly rượu, vừa hỏi đầy nghi ngờ:

      "Thứ uống là nước cất sao?"

      Mạc Vũ “lót bụng” được hai chai rượu, tâm tình cũng tốt hẳn lên. khẽ nâng khóe môi, xấu xa :

      "Có phải là nước cất hay , thử chút chẳng phải biết ngay?" đoán sai, tửu lượng của Thiên Nhất tốt, dám đụng vào rượu mạnh.

      Thiên Nhất suy nghĩ lúc, vẫn muốn tự mình kiểm chứng.

      Mạc Vũ giảm tốc độ uống rượu lại, vừa rót rượu vào trong ly, vừa :

      "Tại sao lại chọn làm việc cho Diệp?"

      Thiên Nhất hơi ngửa đầu lên, rượu đỏ theo chiếc ly từ từ chảy qua đôi môi mỏng của vào bên trong, rất mê người. diễn☺đàn☺lê☺quý☺đôn Đến khi giọt rượu cuối cùng trong ly biến mất, mới đặt chiếc ly trống rỗng lên bàn, giống như hồi tưởng lại :

      "Bởi vì ta thắng tôi."

      Mạc Vũ nhíu mày, hỏi:

      "Phương diện nào?" Cũng thể nào là phương diện kỹ thuật máy tính được.........

      Thiên Nhất cười cười:

      "Phương diện mà tôi tự cho mình là vô địch —— kỹ thuật máy tính."
      Aries293Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Khả năng của


      Câu của đối phương khiến cho Mạc Vũ phải hoảng sợ, rượu tới cổ họng đột nhiên mắc lại, bị sặc ho lên hai tiếng, vẻ mặt thể tin được.

      Thiên Nhất hết sức khinh bỉ lườm . Có gì mà ngạc nhiên? Uổng cho ta ở cùng với người kia lâu như vậy.

      " phải là biết, kỹ thuật máy tính của ta đạt đến trình độ càn quét thế giới đó chứ?"

      Mạc Vũ thành lắc lắc đầu. Đúng là biết ……. Phải là, bọn họ ở cùng với nhau hơn mười năm, nhưng điều nhận biết sâu sắc nhất về Diệp chính là bản lĩnh cao thâm khó lường. Ai bảo từng bị hại cho thê thảm đây.

      "Vậy còn ? Xem ra giống như vui lòng, mà đành phải theo người ta rồi. Vì sao lại làm nô dịch cho ta?" Đây là điểm thấy rất kỳ quái. Mạc Vũ muốn tiền có tiền, muốn năng lực có năng lực, muốn thể lực có thể lực, ràng là con mãnh hổ, nhưng lại nằm ngoan ngoãn trước mắt người kia, hiền lành giống như con mèo .

      Mạc Vũ nghe thế, cười thản nhiên :

      "Ai bảo tôi hèn hạ, trời sinh thích là nô dịch của cậu ấy."

      Bọn họ vào sinh ra tử mười mấy năm rồi. Diệp là người như thế nào ràng hơn cả. Cũng chính vì quá hiểu Diệp cho nên mới cam tâm làm thủ hạ của , ở lại bên cạnh .

      Ngay cả khả năng này Diệp cũng có. . . . . .

      Thiên Nhất im lặng. Mặc dù bề ngoài người kia lạnh lùng, chuyện rất sắc bén, thậm chí hề nể nang, nhưng lại khiến người khác thể dốc lòng vì . Cái này có thể được coi là có năng lực lãnh đạo tuyệt vời .

      Mạc Vũ đặt ly rượu xuống, lại cầm chai rượu lên. Cũng thể trách được, xung quanh có người đẹp cung phụng, ve vãn, muốn cứ từ từ uống từng ly ly , chẳng khác nào là muốn lấy tính mạng của .

      diễnđànlêquýđôn nhìn người bên cạnh uống rượu chậm rì rì, hỏi:

      " muốn thử chút?"

      Thiên Nhất lắc đầu, tiếp tục tao nhã uống ly rượu màu hồng nhạt.

      "Có đôi lúc tôi sư nghi ngờ là phụ nữ." Mạc Vũ xong, dốc nửa chai rượu vào trong miệng.

      Ngay tức khắc, khuôn mặt tinh xảo của Thiên Nhất phủ lớp màng đen. ghét nhất bị người ta giống phụ nữ! Lần này lại còn hơn cả thế, người ta thẳng là phụ nữ. nổi giận đùng đùng đến trước mặt Mạc Vũ, hận thể chặt người kia ra làm trăm mảnh, gân cổ gầm lên:

      "Ông đây có chỗ nào giống phụ nữ hả? “Hoa cúc” của bị ngứa phải ?" (Híhí, là hậu môn đó).

      "Phốc. . . . . ." Trong mắt Mạc Vũ người kia vẫn luôn tỉnh táo, bình tĩnh và ưu nhã. Bây giờ lại lại ra lời khiếm nhã như vậy, khiến cho người “trong khét ngoài sống” như tự chủ được, phun hết chỗ rượu trong miệng ra ngoài.

      nhìn Thiên Nhất đứng bên cạnh như rồng phun lửa, giống như phát ra đại lục mới, hỏi nghiền ngẫm:

      "Nếu lỗ đít của tôi ngứa, định làm như thế nào?"

      "Điều này còn phải thắc mắc sao? Ông đây lập tức làm ngươi!" Thiên Nhất hề suy nghĩ, chịu thua kém quát to.

      Trong mắt Mạc Vũ tràn đầy hưng phấn, thấy tức giận gì trước câu của người kia. dùng giọng nhàng :

      "Tốt! Tốt! Tôi vẫn chưa lên giường với đàn ông bao giờ!" Có vẻ như rất mong chờ đối phương đè lên mình.

      Chỉ có điều, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Nếu hai người kia mà ở cùng giường chắc chắn Thiên Nhất bị Mạc Vũ áp chế gắt gao ở bên dưới.

      "Ken két!"

      Dễ nhận thấy, Thiên Nhất ngờ Mạc Vũ như vậy, tức giận đến nỗi hai hàm răng va vào nhau đến ken két. cảm thấy nếu mình dùng chất lỏng lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng, bị chết cháy mất. diễnđànlêquýđôn gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vũ, tiện tay cầm chai rượu bàn dốc vào miệng.

      Mạc Vũ trừng mắt nhìn đầy vô tội. Việc này liên quan đến nha, là người kia tự mình uống rượu mạnh.

      Rượu mạnh chảy ngừng vào trong cơ thể Thiên Nhất. Hơn nữa, nó chẳng những dập tắt được ngọn lửa trong lòng , mà còn thiêu đốt cơ thể cùng đại não . Kỳ cũng uống nhiều, chỉ mới uống được phần ba chai, thế nhưng say rồi.

      Mạc Vũ nhìn người kia tự cởi áo của mình, gì chỉ bĩu môi. Đúng là tửu lượng kém đến mức thảm hại.

      Thiên Nhất lần mò hồi lâu cuối cùng cũng cởi được chiếc áo sơ mi trắng ra. ném chiếc áo xuống đất, cả người nằm sấp lên chiếc bàn thủy tinh trong suốt, lẩm bẩm trong miệng:

      "Uhm, mát hơn nhiều."

      ". . . . . ." Nóng như thế sao? Trước mặt là tấm lưng trắng tinh tì vết, óng ánh trong suốt ngừng đập thẳng vào tầm mắt Mạc Vũ. gật đầu cái, quả rất nóng.

      ép mình di chuyển tầm mắt , vừa điều chỉnh điều hòa trong phòng cho mát hơn, vừa tự nhủ trong lòng:

      "Mạc Vũ, đó là người đàn ông! Đàn ông mày biết hả? Cơ thể đó cũng có cấu tạo giống như mày! Cho nên mày sao có thể có cảm giác với được?"

      Mạc Vũ tiện tay cầm lấy chai rượu, ngẩng đầu lên, để mặc cho rượu chạy ào ào vào trong miệng. Trong lúc lơ đãng, liếc thấy khuôn mặt ngủ say, có chút phòng bị nào của Thiên Nhất, đôi mơi đỏ mọng của giống như mời mọc hôn. Mạc Vũ đứng phắt dậy bước nhanh ra ngoài.

      Nhất định là rất lâu chưa động vào phụ nữ rồi……….

      ………….

      Sáng sớm, Tề Ngôn như thường lệ đến kiểm tra, thay chai nước biển cho Úc Hàn Yên. thay xong mang chai ra cửa. diễnđànlêquýđôn Ở vị trí cửa phòng y tế, chỉ cần xoay người là xuống lầu dưới, đúng lúc đó Mạc Vũ lại mất hồn mất vía từ ngoài vào, nên hai người đụng vào nhau. Bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch đến cm nên hai chiếc môi vừa vặn chạm vào nhau.

      Đôi mắt Tề Ngôn trợn lên to. thể tin được cái tai họa vừa đột ngột đến này.

      Mạc Vũ lạc trong cõi thần tiên cũng vì biến cố bất thình này mà làm cho tỉnh lại. Cặp mắt đào hoa của mở to như chiếc chuông đồng lớn.

      Hai giây sau, hai người đột nhiên nhảy ra phía sau mình, sắc mặt đều khó coi như nuốt phải ruồi, cùng cúi đầu nôn mửa dồn dập, lấy tay ra sức lau miệng mình.

      Bạn giường của Tề Ngôn đều biết, điều cấm kỵ, đó chính là thể đụng vào môi . Trong tiềm thức của , muốn đem nụ hôn đầu tiên của mình trao cho người mình . Nhưng hôm nay, nụ hôn đầu giữ suốt hai mươi mấy năm qua, thể hiểu nổi cứ như thế lại bị cái tên hoa hoa công tử Mạc Vũ đoạt mất. phẫn nộ, cam lòng của còn từ ngữ nào có thể hình dung được nữa. ôm cả bụng tức giận, gầm lên:

      "Shit! Con mắt cậu để đâu mà nhìn đường hả!"

      Mạc Vũ biết mình đuối lý, cũng biết đó là điều cấm kỵ của Tề Ngôn, cho nên cứ để mặc cho đối phương mắng mình. Chỉ có điều, đến bây giờ biết , hóa ra xu hướng tình dục của thay đổi, mà Thiên Nhất là ngoại lệ. . . . . .

      Tề Ngôn thấy Mạc Vũ gì, đành ôm bụng tức giận xuống lầu , vào phòng đấm bốc. Nếu đem những buồn bực này phát tiết ra ngoài, nhất định bị điên mất.

      Úc Hàn Yên nghe thấy tiếng động bên ngoài khẽ cau mày lại. nghĩ nghĩ lúc, liền đưa tay ra nhấn vào nút đầu giường, giọng gọi:

      "Lăng Diệp."

      Nút đầu giường trong phòng y tế có phím rất giống với điện thọai di động, sau khi ấn vào nó tự động kết nối với đầu bên kia. Người giữ bộ phát tín hiệu nghe thấy giọng của người bệnh.

      Đúng ra bộ phát tín hiệu là Tề Ngôn giữ, vì dù sao cũng thành thạo y học, nhưng kể từ khi Úc Hàn Yên chuyển vào phòng y tế, Lăng Diệp chiếm lấy làm của riêng cho mình.

      Lăng Diệp ở phòng bên cạnh phòng y tế. vừa tắm xong, nhìn thấy bộ phát tín hiệu lóe sáng, cũng chẳng thèm mặc quần áo, để thân thể trần truồng tới chỗ bồn rửa tay. diễnđànlêquýđôn cầm bộ phát tín hiệu lên, nhấn phím nhận, thấy giọng hơi khàn khàn của Úc Hàn Yên truyền đến.

      Người kia chỉ kêu mỗi tên , chẳng thêm gì nữa. Trong nhất thời, Lăng Diệp lo lắng mãi thôi, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó. tiện tay cầm chiếc khăn tắm quấn quanh hông, bước vội về phía phòng y tế.

      "Bập" tiếng, cánh cửa phòng y tế đập vào vách tường, cùng lúc đó là giọng có chút căng thẳng của Lăng Diệp:

      "Sao vậy?"

      Úc Hàn Yên nghe thấy giọng , quay đầu nhìn về phía cánh cửa, đập vào mắt là dáng người như thần đá của Lăng Diệp.
      Aries293Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :