1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jena

      Jena Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      101
      aaaa, chương mới.
      Hàm Yên tội quá, biết khi nào mới khôi phục gương mặt được.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Nhìn chướng mắt


      Mạc Vũ dừng chút, xoa xoa tay :

      "Diệp, dùng ‘Ưng’ thế nào? Vừa đúng lúc ta có thể kiểm tra uy lực của nó."

      Máy bay người lái "Ưng" cần phải lập trình trước trình tự các nhiệm vụ, cũng cần phải chỉ huy qua hộp điều khiển từ xa. Nó có phần cứng đóng vai trò như bộ não của máy bay, cần người ở dưới mặt đất, hay , mà tự thực những tính toán cần thiết để đưa ra những quyết định thích hợp thay người lái.

      Lăng Diệp gật đầu :

      "Ừ, rất hợp ý tôi. Vậy chuyện này giao cho cậu xử lý." Vừa để thử nghiệm máy bay, vừa để công kích gia tộc Nhan Thị.

      Mạc Vũ nóng lòng muốn thử, cười :

      "Yên tâm, tôi nhất định làm cho nó bị hủy diệt hoàn toàn." vào giới hắc đạo, người nào trong máu chẳng có chút háo chiến, yếu tố khát máu.

      Khóe miệng Lăng Diệp hơi nhếch lên thấy , :

      "Tôi để Thiên Nhất hỗ trợ cho cậu."

      Tề Ngôn vuốt vuốt lông mày. Lần này Diệp quyết tâm làm suy giảm thế lực của gia tộc Nhan thị. Thiên Nhất - đế vương của hacker, năm năm trước tung hoành ngang dọc, có thể tự do đột nhập vào bất kỳ hệ thống nào để ăn cắp dữ liệu, sửa đổi thông tin.

      Bốn năm trước bị Lăng Diệp thu phục. giờ vẫn an phận làm việc tại trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật cao cấp của tập đoàn Lăng Thị. Lần này Diệp điều động , đủ thấy mức độ nghiêm túc của .

      Vì Lăng Diệp muốn tự tay chăm sóc cho Úc Hàn Yên, nên trở về biệt thự. Phòng y tế được kê thêm chiếc giường lớn để nằm ngủ. Hôm sau cũng đến công ty làm việc, mà xử lý công việc luôn tại phòng khách ở lầu của trụ sở bang Liệt Diễm.

      "Reng reng reng. . . . . ."

      Lăng Diệp liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị màn hình. ấn nút nghe, nhàn nhạt :

      "Có chuyện gì?"

      "Tổng giám đốc, chủ tịch của tập đoàn Bạch Thị cho người mang tới 99 bông hồng đỏ, là nhất định phải giao tận tay cho tiểu thư Úc Hàn Yên."

      Chiếc bút máy trong tay Lăng Diệp “pằng” tiếng, gẫy thành hai đoạn. hít sâu hơi, lạnh lùng :

      "Ném cả người và hoa ra ngoài."

      "Vâng. Tôi biết rồi."

      Lăng Diệp cúp điện thoại, trong lòng đầy phiền não. thích Úc Hàn Yên bị người khác nhớ đến, nhưng mà hết lần này đến lần khác, lại bị người khác nhớ thương. Hơn nữa, phải chỉ có người, mà còn……. Hai người bọn họ, là đối thủ của trong giới bạch đạo, còn người kia lại là đối thủ của trong giới hắc đạo.

      gác công việc lại, đứng dậy vào phòng y tế. đứng cạnh giường Úc Hàn Yên, cúi người nhìn xuống gương mặt ngủ đầy ngây thơ của . đưa tay ra, dùng sức nhéo nhéo vào làn da mịn màng của , giống như mượn cách này để trút ra hết những cảm xúc khó chịu trong lòng vậy.

      Buổi chiều cùng ngày.

      "Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị muốn hẹn gặp ngài. Ngài ấy là muốn bàn bạc với ngài về vụ đấu thầu mảnh đất bên Manhattan."

      Mặt Lăng Diệp tối sầm, ngắn gọn nhưng quả quyết:

      " gặp."

      Chủ ý của Bạch Triết Hiên rất . Chẳng phải là muốn tăng cơ hội hợp tác giữa hai bên, mà cố tình tạo cơ hội để được gặp Úc Hàn Yên. Chuyện đấu thầu mảnh đất đó chẳng có gì hay để thương lượng cả. Tất cả đều là chiêu trò của .

      "Vâng, tổng giám đốc. Tôi biết rồi."

      Lăng Diệp cúp điện thoại. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, gần bằng độ C. Mặc Vũ vừa từ bên ngoài trở về thấy thế, lại tưởng rằng Lăng Diệp tức giận vì chưa nghe thấy thông tin trung tâm số 3 bị phá hủy, thân thể co rút, rón rén xoay người rời .

      phải là chưa có động tĩnh, mà dù sao cũng phải có kế hoạch tinh vi! thế nào Trung tâm số 3 cũng là địa bàn của Nhan Thị, sao có thể tấn công tùy tiện được. Hơn nữa, cũng thể để cho “Ưng” gây náo loạn khắp nơi giữa ban ngày ban mặt được. . . . . . Đến lúc đó, người dân các nước hoang mang, chính phủ các nước cảnh giác rất phiền toái.

      9h sáng ngày thứ ba.

      "Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị cho người mang đến 99 bông hồng đỏ, là nhất định phải đưa tận tay cho tiểu thư Úc Hàn Yên."

      Cây bút máy trong tay Lăng Diệp "pằng" tiếng, lại gẫy làm hai đoạn. hít sâu hai hơi, lạnh lẽo :

      "Phàm là đưa hoa cho Úc Hàn Yên, bất luận là ai đều cho vào."

      Lăng Diệp xong, ném chiếc điện thoại di động vào góc ghế salon giống như ném rác. Mạc Vũ mới từ lầu xuống, vẫn còn ngái ngủ rất may lại nhìn thấy cảnh này. sợ cái mạng của mình cũng giống như chiếc điện thoại kia, cơn buồn ngủ nhanh chóng tiêu tan, vội vàng :

      "Tôi đảm bảo là tối hôm Trung tâm số ba bị phá hủy còn mảnh nào."

      Lăng Diệp ngẩng đầu, nhìn kinh ngạc.

      Mạc Vũ bị nhìn thế thấy sợ hãi, cấp tốc :

      "Bên chúng ta tổn thất người nào. việc sau đó cũng được xử lý rất êm đẹp, tuyệt đối bị người khác bắt được nhược điểm nào."

      Lăng Diệp có vẻ như hiểu ra gì đó, buồn cười :

      "Tôi có gì cậu hả?"

      Mạc Vũ chớp mắt hai cái, thở phào nhõm. vỗ vỗ ngực giống như an ủi trái tim mềm yếu của mình, lẩm bẩm:

      "Ma vương tức giận phải nhằm vào ta, tốt."

      khôi phục bình tĩnh, Mạc Vụ lại trở về với bộ dáng ba lăng nhăng. về phía Lăng Diệp, cười nỗi đau khổ của người khác:

      "Là ai có mắt chọc tới Ma Vương đại nhân của chúng ta vậy?"

      Lăng Diệp trả lời vấn đề của , mà trầm hỏi:

      "Cậu rất rảnh rỗi?"

      Trong lòng Mạc Vũ “lộp bộp” phen, cười ngây ngốc đáp:

      "Được rồi, được rồi."

      "Cho gia tộc Nhan Thị thêm trận lửa nữa, bây giờ bọn họ vẫn chưa đủ loạn đâu."

      Lăng Diệp dừng lúc, lại tiếp tục :

      "Lần này là người trong gia tộc Nhan ."

      Mạc Vũ cười khổ :

      "Diệp, cậu đúng là coi cái mạng của tôi ra gì mà." Người trong gia tộc Nhan gia có thể đến là đến, sao?

      Lăng Diệp hoàn toàn bị đối phương làm ảnh hưởng, nhàn nhạt :

      "Mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, chỉ cần quăng xuống quả bom là coi như thành công. Sau khi thành công, phần thưởng tùy ý cậu."

      Ánh mắt Mạc Vũ đột nhiên nở rộ vô cùng rực rỡ. hưng phấn hỏi:

      "?"

      Lông mày Lăng Diệp nhướng lên, hỏi ngược lại:

      "Cậu xem?"

      "Tôi muốn được nghỉ phép tháng!" Mạc Vũ lớn tiếng , trong giọng tràn đầy vui sướng.

      Lăng Diệp miễn cho ý kiến, đứng dậy tới trước tủ để TV. cúi người kéo ngăn kéo lấy ra cây bút máy màu đen mới tinh, định quay về làm việc tiếp nghe thấy giọng của Tề Ngôn truyền đến:

      "Diệp, của cậu tỉnh."

      Trong mắt thoáng qua tia vui mừng, tiện tay đặt cây bút lên bàn, nhanh lên tầng hai.

      Mạc Vũ nghe Tề Ngôn , kinh ngạc đến nỗi thể khép miệng lại được. Năng lực phục hồi của này quá mạnh. . . . . .

      Lăng Diệp vào phòng y tế, đứng lúc nhìn thấy Úc Hàn Yên mở mắt. vội vàng hỏi:

      "Thấy thế nào rồi?"

      Úc Hàn Yên nhìn tức giận, điều này còn phải hỏi sao? Nhất định là rất đau, toàn thân giống như bị bánh xe lăn qua. Chỉ có điều, làm nũng với người khác phải là phong cách của , cho nên chỉ nhàn nhạt đáp:

      "Tốt rồi."

      Đầu của Lăng Diệp trì trệ, lại tin lời người kia , cảm thấy may mắn. gật đầu cái, nghiêm túc :

      "Ừ, thế là được rồi. Em nhanh khỏe lên chút, ốm đau nằm lỳ giường nhìn rất chướng mắt."

      Mạc Vũ trợn trừng mắt, kiểu đối thoại này. . . . . . Đúng là, hai người chuyện với nhau cũng sử dụng ánh mắt bình thường. kéo kéo vạt áo Tề Ngôn, ra hiệu bằng mắt ý bảo ra ngoài.

      "Chuyện gì vậy?"

      Tề Ngôn ra ngoài, khẽ đóng cửa lại hỏi.

      Mạc Vũ đứng trước cửa phòng y tế, thầm:

      "Thương tích người ấy thế nào rồi?"

      Tề Ngôn khẽ cau mày, hai tay cắm trong túi quần. dựa khẽ người vào tường, chậm rãi :

      "Tốc độ khôi phục của cơ thể ấy cũng giống như những người khác, nhưng thời gian tỉnh lại so với người bình thường lại nhanh hơn quá nhiều."

      Mạc Vũ hiểu ra, bình tĩnh :

      " sát thủ ưu tú cho phép mình hôn mê bất tỉnh trong thời gian quá lâu, mà ấy lại là trong những người nổi bật." Càng tỉnh lại sớm, cơ hội sống sót càng lớn.
      Aries293, Bối NhiChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Dầu bôi trơn


      Tề Ngôn trầm mặc, ấy nên hôn mê lâu hơn, khi ý thức trở lại đau đớn cũng đến. Mặc dù Diệp cũng giống như , khi bị thương nặng cũng tỉnh lại rất nhanh, nhưng cơ thể của Diệp có khả năng phục hồi mạnh hơn người khác rất nhiều, cho nên cũng đến mức khổ sở.

      " đây, đây." Đột nhiên Mạc Vũ nâng cao lượng , rồi xuống lầu dưới.

      " đâu?" Tề Ngôn cảm thấy lạ hỏi.

      "Tìm Thiên Nhất, bàn bạc với tìm cách đánh hạ người trong Nhan gia." Giọng Mạc Vũ vang lên nhàng, giống như muốn , hôm nay thời tiết rất tốt.

      ". . . . . ." Tề Ngôn nhìn cánh cửa phòng y tế đóng chặt, lại thấy tâm tình Mạc Vũ rất tốt, im lặng hoàn toàn.

      Bên trong phòng y tế.

      Dường như Lăng Diệp quên mất Úc Hàn Yên vẫn còn là bệnh nhân. lạnh lùng hỏi như thẩm vấn phạm nhân:

      "Sao em lại trêu chọc vào Nhan Hạo?"

      Vừa nhắc tới người kia, Úc Hàn Yên liền thể hiểu nổi, cộng thêm lửa giận tràn ngập, cắn răng nghiến lợi :

      "Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy !"

      Lăng Diệp mày khẽ cau, trầm mặc hồi lâu, giọng ôn hòa hơn hỏi:

      " gì với em?" Ngàn vạn lần đừng giống như suy đoán. thà rằng Nhan Hạo bắt là vì muốn uy hiếp .

      Úc Hàn Yên nghĩ đến câu tuyên ngôn của Nhan Hạo, nhịn được trợn trắng mắt lên, chút giấu diếm:

      " , muốn tôi làm người phụ nữ của ." Giong vô cùng bực dọc.

      Quả nhiên là như vậy sao? Tên Nhan Hạo đáng chết! Lại dám mơ tưởng đến người phụ nữ của ! Lăng Diệp cúi người, đưa tay phải ra dán chặt vào bên má trái của Úc Hàn Yên, trước ánh mắt dò hỏi của , từng chữ, từng chữ , cho phép kháng cự:

      " rồi, em là của ."

      Úc Hàn Yên liếc nhìn lần nữa, Lăng Diệp và Nhan Hạo giống hệt nhau, đều bá đạo, cuồng vọng như vậy, thích mạnh mẽ chiếm đoạt. Nhưng mà, rút cuộc có gì để hấp dẫn cả hai vị bá chủ trong giới hắc đạo đây? đổi nghề được ?

      Dễ dàng nhận thấy, Lăng Diệp rất hài lòng với phản ứng của Úc Hàn Yên, lại bắt đầu “vù vù vù”, khí lạnh được phóng thích ra ngoài. Bàn tay dán , trực tiếp chuyển thành nắm cằm , giọng rét lạnh giống như truyền tới từ địa ngục:

      "Em tán thành?"

      Hỏi thừa! Tại sao lại là của ta?! Úc Hàn Yên chán chẳng muốn tranh luận cùng , nhắm mắt lại, hạ lệnh đuổi khách:

      "Tôi mệt rồi."

      Mặt Lăng Diệp đen xì chẳng khác gì đáy nồi. kiềm chế cơn kích động muốn xé rách người kia ra, đứng bật dậy, tức giận hằm hằm ra.

      Tề Ngôn dựa người vào tường, cúi đầu trầm tư, đột nhiên cảm thấy có trận gió xoáy mang theo khí lạnh ập đến, cần ngẩng đầu cũng biết người nào vừa qua.

      Tề Ngôn vuốt vuốt lông mày, hai người đều kiên cường khí khái như thế, muốn ở chung mà có xung đột là điều thể. Để tránh cho việc núi lửa đụng độ địa cầu xuất , giúp bọn họ thêm dầu bôi trơn vậy.

      "Diệp rất lo lắng cho ." Tề Ngôn vừa , vừa quan sát “tốc độ dòng chảy”.

      Tề Ngôn vừa vào cửa, trong nháy mắt Úc Hàn Yên mở mắt ra. thấy người vào là người ở cùng máy bay với Lăng Diệp, mới buông lỏng phòng bị xuống, để mặc đến gần mình.

      Tề Ngôn thấy gì, liền tự tiện ngồi chiếc ghế cạnh mép giường. chỉ vào chiếc giường lớn khác trong phòng :

      "Đây là chỗ ngủ của Diệp từ sau khi bị thương."

      Úc Hàn Yên hơi bất ngờ, lẩm bẩm:

      " phải là vì chăm sóc tôi chứ?"

      Tề Ngôn nhếch nhếch môi, :

      " may là để thuận tiện cho việc chăm sóc ."

      Úc Hàn Yên thể tin được, nâng cao lượng hỏi:

      "Cho nên, hai ngày nay đều là ta tự tay chăm sóc tôi?"

      Tề Ngôn rất hài lòng đối với phản ứng của . ngồi dựa lưng vào ghế, nhanh chậm:

      "Ừ, cậu ấy thay quần áo cho , lau người cho , bôi thuốc cho , băng bó cho ."

      Úc Hàn Yên rất bình tĩnh với việc Lăng Diệp nhìn thấy hết cơ thể mình. Dù sao trước đó cũng chẳng khác gì thấy. Điều hiểu được là, người như Lăng Diệp sao lại có thể hạ thấp bản thân để chăm sóc cho ? Hơn nữa, việc ta cứu cũng là điều nằm ngoài dự đoán của rồi.

      "Tại sao?" Đối với ta, phải chỉ là người đầy tớ thôi sao? Chẳng lẽ đó là vì dục vọng thích được độc chiếm giải thích được của ta? Giống như Nhan Hạo, muốn người khác đụng vào đồ của mình?

      Tề Ngôn trả lời vấn đề của Úc Hàn Yên, mà ném tảng đá lớn vào giữa mặt hồ lăn tăn gợn sóng:

      "Vì Nhan Hạo làm bị thương tổn, Diệp ra tay với Nhan gia."

      xong, trước ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Úc Hàn Yên, nhàn nhạt tiếp:

      " nghỉ ngơi cho tốt để sớm bình phục lại, nếu , biết Diệp làm ra những chuyện gì nữa đâu."

      Đối với hành vi của Lăng Diệp, Úc Hàn Yên nghĩ mãi ra, cuối cùng cũng chẳng thèm tìm ra đáp án nữa, từ từ vào giấc ngủ.

      Italy, phòng nghị , trụ sở Nhan gia.

      "Tra ra được là ai làm chưa?"

      Nhan Hạo ngồi ở vị trí chủ trì, hai tay đặt lên đùi, nhìn đám người đen kịt phía dưới chậm rãi hỏi. ra trong lòng khẳng định tám phần là do người của bang Liệt Diễm làm, nhưng những loại chuyện như thế này thể chỉ dựa vào phán đoán, mà phải đưa ra được bằng chứng, nếu tốt nếu hiểu lầm đối phương.

      Nhan Dịch cười lạnh :

      "Dám đối nghịch với chúng ta, trừ người của bang Liệt Diễm còn có ai được chứ?"

      như thế, nhưng hàm ý trong mắt đầy khó hiểu, nhìn chằm chằm Nhan Hạo, giống như biết được điều gì đó.

      Tiếng của vừa dứt, nhất thời phòng nghị như bị nổ tung, cực kỳ ồn ào.

      "Có thể , chúng ta và bang Liệt Diễm chung sống hòa bình trong thời gian rất dài, tại sao đột nhiên lần này họ lại ra tay với chúng ta?"

      "Tôi thấy bang Liệt Diễm có khả năng làm chuyện này, mà giống như có thế lực đen tối muốn Liệt Diễm và Nhan gia chúng ta tranh đấu, để làm ngư ông đắc lợi.

      "Chẳng lẽ có ai động chạm vào điều cấm kỵ của Liệt Diễm sao?"

      . . . . . .

      Nhan Hạo khẽ nâng chiếc nhẫn màu đen tay phải lên, phòng nghị lập tức trở nên yên lặng, ngay cả cây kim rơi xuống cũng nghe thấy . lạnh nhạt :

      "Chứng cứ." Giống như chút tức giận nào với việc Trung tâm số ba bị phá hủy vậy.

      Người ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái Nhan Hạo - Nhan Dịch nhún nhún vai, lơ đễnh :

      " có chứng cứ, nhưng mà, cũng bởi vì đối phương để lại bất kỳ chứng cứ nào, mới chứng tỏ là do bọn họ gây ra. Chỉ có bọn họ mới có trang bị hùng mạnh, kỹ thuật cao siêu đến như vậy. Hệ thống phòng ngự của Trung tâm số ba có thể thể phá vỡ, nhưng mà tối hôm qua, ở Trung tâm số ba, ngay cả chuông báo động cũng kêu."

      "Suy đoán của nhị đương gia dường như rất có lý, chỉ có điều, tại sao bang Liệt Diễm lại đột nhiên phát động công kích chúng ta? Gần đây giữa chúng ta và họ cũng đâu có xung đột lợi ích gì." người hỏi.

      Nhan Dịch gợn lên nụ cười châm chọc, việc liên quan đến mình:

      "Vậy phải hỏi đương gia của chúng ta có làm gì rồi."

      Nhan Hạo tuyệt nhiên bất ngờ với chuyện Nhan Dịch biết được hành trình của mình, dù sao cũng cố tình giấu diếm. Chỉ có điều, cũng định giải thích với những người khác, chỉ :

      "Nếu mọi người đều cho là người của bang Liệt Diễm gây ra, vậy tại sao chúng ta cho bọn họ biết tay? Chuyện này cứ giao cho Nhan Dịch phụ trách . Đồng thời, các bộ phận khác của Nhan gia cũng phải chuẩn bị sẵn sàng tác chiến, được buông lỏng chút nào."

      "!" Trăm miệng lời đều lên tiếng, thanh vang dội ngừng.

      Nhan Hạo gật đầu cái, dẫn đầu ra khỏi phòng nghị . Bè cánh của Nhan Hạo thấy thế, cũng rối rít rời , nhất thời trong phòng nghị chỉ còn lại Nhan Dịch và những người ủng hộ .
      Aries293Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Lập tức đính hôn


      Thay vì là người ủng hộ , đúng hơn là những người có lòng trung thành mù quáng với cha . Có lẽ bởi vì cha - cũng chính là chủ nhân trước của bọn họ, có ân trọng như núi với bọn họ. Bọn họ muốn dùng cả đời để báo đáp, cho nên sau khi cha qua đời, những người này vẫn sống theo lời trăn trối của ông.

      Trước khi ông cụ qua đời, trước mặt mọi người nhìn về phía đại ca - lúc ấy là người đứng đầu :

      "Cha cho con hai lựa chọn, là tiếp tục làm đương gia, để Tiểu Dịch làm nhị đương gia và phải đảm bảo cả đời được động thủ với em; hai là con nhường lại vị trí chủ nhân đó cho Tiểu Dịch, sau đó ở lại bên cạnh giúp em xử lý mọi việc."

      ra ngay từ đầu, ông cụ coi trọng và đánh giá cao Nhan Hạo hơn rồi, nếu ông đem địa vị truyền lại cho . Cho đến ngày, ông cụ nhìn thấy Nhan Hạo đè vợ bé mới cưới của ông dưới thân. . . . . .

      Nghĩ tới đây Nhan Dịch cười. Vẻ ngoài quá nghiệt cũng là sai lầm. Lúc đó, trùng hợp là tận mắt chứng kiến tất cả quá trình, mẹ kế của có ý đồ với Nhan Hạo nên hạ thuốc . . . . . . Chỉ có điều, loại chuyện như thế này, Nhan Dịch sao có thể ngu mà ra.

      "Nhị đương gia, đương gia làm như vậy ràng làm trái với lời trăn trối của chủ nhân tiền nhiệm. Ngài ấy sao có thể để ngài vào trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế?"

      "Đúng vậy, nếu đối phương là bang phái khác sao, nhưng đây lại là người của bang Liệt Diễm, họ có thể lực thua gì chúng ta!"

      "Tại sao đương gia tự mình xuất quân, đập tan kiêu ngạo, phách lối của bang Liệt Diễm? ràng ngài ấy là người hiểu tính tình của bang chủ bang Liệt Diễm nhất, dù sao trước đó cũng chỉ có ngài ấy là người liên hệ với Liệt Diễm."

      ". . . . . ."

      Nhan Dịch ngồi lặng lẽ ghế, nhãn nhã uống trà, để mặc cho các nguyên lão đầy lòng căm phẫn, tranh luận đến đỏ mặt tía tai. Đợi mọi người được cũng kha khá rồi, mới lên tiếng nhanh chậm :

      "Đương gia quyết định như vậy tự có lý của ấy. Chúng ta thân là thuộc hạ, chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của ấy là được rồi."

      "Nhưng. . . . . ." Mọi người nghe xong, càng thêm phục Nhan Hạo. Tại sao đương gia lại có thể độc tài độc đoán như vậy. nguyên lão lại .

      Nhan Dịch ngồi thẳng lên, chặn ngang lời người kia:

      "Đương gia bị thương, thích hợp cho những chuyến dài. ấy ở lại trụ sở phát huy được tác dụng lớn nhất. Được rồi, giải tán thôi."

      "Đương gia bị thương?"

      Mọi người đều mở to hai mắt, nâng cao lượng hỏi, giọng tràn đầy khó tin. Tám năm rồi, kể từ ngày đại thiếu gia ngồi lên vị trí gia chủ, chưa bao giờ thấy bị thương. Hôm nay lại nghe bị thương, sao có thể làm cho người ta kinh ngạc được. Rút cuộc là người phương nào mà lại có khả năng làm cho đương gia bị thương chứ?

      Nhan Dịch dùng cặp mắt bén nhọn nhìn lướt qua mọi người, vỗ tay “bốp” tiếng khiến cho phòng nghị yên tĩnh trở lại. rất nghiêm túc:

      "Việc này thể đưa ra xì xào bàn tán được. Nếu bây giờ thông tin đương gia bị thương truyền ra ngoài, dẫn tới hoang mang cho người trong gia tộc. Đương gia bị thương cũng là do người của bang Liệt Diễm làm, vì vậy chúng ta nhất định phải dốc toàn lực để đập tan thế lực của bọn họ."

      "Việc đó, Nhị đương gia có biết vì sao bang Liệt Diễm lại ra tay với đương gia ?" nguyên lão giọng hỏi. Bao lâu nay hai bên đều sống yên ả trong hòa bình, đột nhiên trở mặt nhất định phải có nguyên nhân.

      Nhan Dịch ném câu ra khắp phòng nghị :

      "Đương gia vì tìm chủ mẫu cho chúng ta, đến địa bàn của bang Liệt Diễm, cướp người phụ nữ của Lăng Diệp —— người huynh đệ tốt nhất của Liệt Diễm."

      Các vị nguyên lão nghe xong, bất mãn đối với Nhan Hạo có thể là lên tới cực điểm.

      ……………………..

      "Đương gia, phải làm như vậy sao?"

      Ngân Kiếm vừa thay thuốc cho Nhan Hạo, vừa thấp giọng hỏi. Ở Nhan gia, nếu hỏi có ai dám cả gan chất vấn quyết định của Nhan Hạo, cũng chỉ có Ngân Kiếm thôi. Từ Ngân Kiếm theo bên cạnh Nhan Hạo, cùng vượt qua đủ những tháng ngày bôn ba, cũng được coi như là bạn thân của .

      Nhìn sắc mặt Nhan Hạo lúc này tốt lắm, khác xa hoàn toàn với vẻ khỏe mạnh lúc ở phòng nghị . cười yếu ớt, điềm nhiên :

      "Để Nhan Dịch đối kháng với bang Liệt Diễm là cách tốt nhất. Nếu cẩn thận bị chết, cha và đám chó trung thành kia cũng thể trách tôi được, vì dù sao tôi cũng động thủ với . Còn nếu chết, sau khi tranh đấu với bang Liệt Diễm trở về, đám người ủng hộ cũng bị tôi xử lý gần như xong rồi."

      dừng chút, tiếp tục :

      "Cậu nghĩ, Liệt Diễm trực tiếp tuyên chiến với chúng ta, phá hủy Trung tâm số 3, đến tột cùng là vì sao hả? Chỉ là muốn thừa dịp tôi bị thương, làm suy yếu thế lực của Nhan gia? Hay là vì muốn báo thù cho người phụ nữ kia?"

      Úc Hàn Yên. . . . . . phải chết chứ? Nhưng mà, nhảy từ độ cao như thế xuống, bị chết cũng chẳng có gì lạ. đáng tiếc! dễ gì mới có người phụ nữ khiến động lòng.

      Ngân Kiếm băng bó cẩn thận vết thương cho Nhan Hạo, giúp mặc quần áo chỉnh tề xong, cung kính :

      "Có lẽ là cả hai nguyên nhân."

      Newyork, 3h chiều tại trụ sở bang Liệt Diễm.

      "Tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn Bạch Thị mời ngài 7h tối nay dùng cơm tại Thiên Thượng Nhân Gian. Ngài ấy là sau khi ăn xong muốn trao đổi với ngài về cuộc thi thiết kế đá quý “Giấc mơ màu xanh”."

      Mẹ nó. . . . . . Vẫn còn bám đến nghiện sao?! Lăng Diệp đứng phắt dậy, mặt đen lại, quát to vào di động:

      "Gửi số điện thoại di động của tên khốn Bạch Triết Hiên cho tôi."

      Nửa phút sau.

      "Tổng giám đốc Lăng, hiếm thấy nha, lại đích thân gọi điện cho tôi."

      Lăng Diệp thèm để ý tới câu chào hỏi hàn huyên của , thô lỗ cắt ngang lời , lạnh lùng cảnh cáo:

      "Bạch Triết Hiên, đừng tưởng là tôi biết vì sao muốn gặp tôi tới tấp. Tôi khuyên , tốt nhất nên sớm quên việc tơ tưởng đến Úc Hàn Yên , đừng có mà giở mánh khóe trước mặt tôi. Phụ nữ đời đầy rẫy, muốn ai cũng được, ngoại trừ Úc Hàn Yên. Bởi vì, ấy là người phụ nữ của tôi."

      Người ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc lúc lâu, sau đó nhàn nhạt :

      "Hai người đính hôn rồi sao?"

      Lăng Diệp sững sờ, lập tức lên tiếng:

      "Lập tức."

      Người đầu điện thoại bên kia lại trầm mặc hồi lâu, sợ chết:

      "Đây phải là chưa đính hôn sao? Với lại, cứ coi như là đính hôn , cũng có thể từ hôn; cho dù là kết hôn, vẫn có thể ly hôn. Huống hồ tại nam chưa cưới, nữ chưa gả, chẳng có gì gò bó cả, tôi muốn theo đuổi ấy, có gì là được?"

      "!" Vẻ bình tĩnh thường ngày của Lăng Diệp đều mất hết, dường như chỉ cần đụng đến vấn đề của Úc Hàn Yên, rất dễ trở nên luống cuống, giống như lúc này, muốn lấy sinh mạng của Bạch Triết Hiên. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền điềm tĩnh lại, tự tin :

      " ấy thích đâu, nên sớm từ bỏ ."

      "Vì sao lại khẳng định như thế?"

      Ánh mắt Lăng Diệp lấp lánh, tâm trạng rất tốt :

      " nhớ là ấy thích đụng vào người ấy sao?"

      "Đây chỉ là tạm thời thôi. Chờ sau khi chúng tôi chín mùi rồi, ấy tự nhiên còn bài xích chuyện tôi đụng vào nữa."

      Lăng Diệp nhíu mày, dội cho gáo nước lạnh :

      "Người phụ nữ này thích người có thân thể sạch . cho rằng, ấy thích người ngủ với hàng ngàn người phụ nữ như sao? A, chân thành nhắc nhở chút, chỗ này của tôi còn có đoạn video quay lại cảnh làm tình của và hai người phụ nữ đó. yên tâm, tôi để cho ấy xem kỹ. cứ chờ phản hồi của ấy ."

      Lúc trước khi Mạc Vũ đưa đoạn video này cho xem, còn chửi bới trận, ngờ, hôm nay nó lại có thể phát huy tác dụng lớn đến như vậy. Bây giờ cảm thấy vô cùng may mắn, vì mình xóa đoạn video kia .
      Aries293, Bối NhiChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Làm người phụ nữ của


      Quả , Bạch Triết Hiên thể tin vào tai mình, đoạn video kia. . . . . . phải là cho người xử lý sạch rồi sao? Tại so Lăng Diệp lại có được? trấn định lại vẻ bình tĩnh, chế giễu:

      " ngờ đường đường là chủ tịch tập đoàn Lăng Thị cũng dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy. khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt."

      Đối với câu châm chọc của đối phương, Lăng Diệp tức giận chút nào, rủ rỉ :

      " cũng có thể làm như thế."

      Bạch Triết Hiên tức giận sôi lên. Ai mà chẳng biết Lăng Diệp gần phụ nữ, thân thể vô cùng sạch . muốn làm như thế cũng phải có chứng cớ mới được. Nhưng chuyện chưa từng xảy ra sao có thể có chứng cớ được? Ngụy tạo chứng cớ? Bạch Triết Hiên coi khinh.

      " , phải như thế nào mới đưa đoạn video đó cho ấy xem?"

      Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, :

      " được có ý đồ với ấy."

      Rút cuộc Bạch Triết Hiên cũng biết cái gì là lần sảy chân để hận nghìn đời rồi. Chết tiệt! Lúc trước nên đem người phụ nữ đặt trộm máy quay trong phòng , băm ra thành nghìn mảnh mới đúng, chứ chỉ đơn giản để cho ta sống nốt quãng đời còn lại trong ngục. chần chờ lúc mới :

      "Được." xong, trong lòng bồi thêm câu: "Mới lạ."

      Lăng Diệp lấy được đáp án mong muốn liền hài lòng cúp điện thoại. Chẳng biết tại sao, bây giờ rất muốn trêu chọc Úc Hàn Yên, để cùng chia sẻ niềm vui với mình. Nghĩ vậy, bước chân vô tình tới phòng y tế.

      "Em làm gì đó!"

      Lăng Diệp vừa mở cửa, chỉ thấy Úc Hàn Yên tung chăn ra, định đứng dậy.

      Úc Hàn Yên chớp chớp mắt, hiểu tại sao lại tức giận như thế. chỉ về phía bình nước cách đó xa :

      "Muốn uống nước."

      Lăng Diệp bước qua, hai tay đặt lên hai vai , ấn trở về giường, sau đó giúp đắp lại chăn, rồi mới quát lên:

      "Đầu giường em phải có cái nút sao? Muốn uống nước sao đưa tay ra ấn vào đó? Cậy khỏe gì chứ! Nhìn xem cơ thể em đến bao giờ mới hồi phục lại được! Lúc trước cũng như vậy, ràng chỗ bị Nhan Hạo bắt ngay sát biệt thự, chỉ cần em lớn tiếng kêu lên là nghe thấy rồi. . . . . ."

      Nhìn người đàn ông lải nhải trước mặt, đầu Úc Hàn Yên đầy vạch đen, yếu ớt:

      "Cái đó, có thể lấy cho tôi ly nước được ?"

      Lăng Diệp nghe xong liền xoay người lấy nước cho , nhưng vẫn chưa thấy quở trách đủ lại :

      "Cũng biết trong óc em là mớ hỗn độn gì nữa? Chẳng lẽ đáng để em tin tưởng đến như vậy sao? đáng để em dựa vào sao?"

      Úc Hàn Yên nghe đến đó, giọng lẩm bẩm:

      "Lệ thuộc vào người khác tôi chết từ lâu rồi."

      Bản tính thiện lương của Lăng Diệp giống như ngủ đông gặp trận khó chịu. quên mất là “Ảnh”, quên mất việc luôn phải dựa vào chính bản thân mình để đến ngày hôm nay. cầu người từ bỏ thói quen được hình thành mấy chục năm trong thời gian ngắn là điều thể. Giọng ôn hòa xuống, :

      "Nhớ đó, từ nay về sau em có thể tha hồ dựa vào ."

      "Tại sao?"

      Trước ánh mắt nghiêm túc của Lăng Diệp, Úc Hàn Yên lẩm bẩm hỏi. Tại sao cứu ? Tại sao phải chăm sóc ? Tại sao phải báo thù cho ? Tại sao muốn phải nương tựa vào ? hiểu rút cuộc là trong đầu Lăng Diệp suy nghĩ gì.

      Lăng Diệp nâng đầu giường lên cao để Úc Hàn Yên uống nước được dễ dàng. Lúc này mới đưa chiếc ly có bảy phần ba nước đến trước miệng , vụng về giúp uống.

      Chỉ lát sau Úc Hàn Yên uống hết ly nước.

      Lăng Diệp thấy vậy dịu dàng hỏi:

      "Uống nữa ?"

      Thấy người kia khẽ lắc đầu, xoay người đặt chiếc ly lên bàn, rồi quay lại đứng trước mặt , mặt đầy nghiêm túc :

      "Bởi vì em là người phụ nữ của ."

      Úc Hàn Yên đảo mắt khinh khỉnh. phải mới chỉ hôn mê giấc thôi sao? Như thế nào trở thành người phụ nữ của ta rồi hả? bĩu môi, lẩm bẩm:

      " phải là người hầu sao?"

      Lăng Diệp nhếch nhếch môi, nhanh chậm:

      "Chăm sóc + ngủ cùng là người hầu; chăm sóc + được thương + ngủ cùng là người phụ nữ của . Em chọn cái nào?"

      "Kẻ ngốc cũng biết phải chọn làm người phụ nữ của !" Úc Hàn Yên buông ra câu cần suy nghĩ.

      Mưu kế của Lăng Diệp đạt được. lộ ra nụ cười, cúi thấp đầu xuống, rủ rỉ bên tai :

      "Cho nên em vui mừng, hề do dự liền chọn làm người phụ nữ của ?"

      . . . . . . Khuôn mặt nhắn của Úc Hàn Yên bất giác đỏ lên, biết phải lại như thế nào. nhắm mắt lại, nằm cứng đơ giường.

      Lăng Diệp cho rằng mệt, liền giúp hạ giường thấp xuống ngang bằng. Trước khi , đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi:

      "Em quen dùng súng hay là dao găm?" thể đảm bảo lúc nào cũng ở bên cạnh được, để phòng ngừa, vẫn nên để mang theo vũ khí tùy thân hơn.

      "Đều dùng được." Đối với sát thủ ở trình độ như , chẳng có lọai vũ khí nào mà biết dùng cả. Người sát thủ đỉnh cao chọn vũ khí. Mỗi lần làm nhiệm vụ, chọn vũ khí đều căn cứ vào tính chất nhiệm vụ.

      Mấy ngày trước còn cho rằng, mình được sống những ngày bình thường, nhưng bây giờ cái ý nghĩ đó bị bóp chết hoàn toàn rồi.

      "Ừ." Lăng Diệp đáp tiếng rồi ra khỏi phòng.

      "Diệp, quả nhiên cậu ở chỗ này." Tề Ngôn vừa lên tới lầu hai thấy Lăng Diệp ra từ phòng y tế.

      Lăng Diệp vừa về phía Tề Ngôn, vừa nhàn nhạt hỏi:

      "Chuyện gì?"

      "Bên Italy vừa báo tin, bên Nhan gia có hành động rồi."

      Lăng Diệp dừng lại bên cạnh Tề Ngôn, hỏi tiếp:

      "Ai nhận nhiệm vụ đối phó chúng ta?"

      "Nhan Dịch. Còn về Nhan Hạo, nghe trấn giữ ở trụ sở chính." Tề Ngôn lên tiếng.

      Lăng Diệp đưa tay vỗ vỗ lên vai Tề Ngôn, dùng giọng cho cự tuyệt:

      "Trong khoảng thời gian này, cậu chỉ cần nghĩ cách để cho thân thể ấy tốt lên là được, những việc khác cứ để tôi lo."

      Tề Ngôn muốn lại thôi, cuối cùng chỉ đáp lại:

      "Được!" Diệp quyết định như vậy chứng tỏ cậu ấy nắm chắc, mình chỉ cần nghe theo sắp xếp của cậu ấy là được.

      Khu vực ngoại thành Newyork. Trong ngôi biệt thự mang phong cách rực rỡ có diện tích khoảng 4000m2. ông lão cao tuổi nhưng tinh thần tràn đầy năng lượng, đầu đội chiếc nón lá cắt tỉa cây cảnh. Dường như ông cụ coi đám hoa cỏ như là những đứa con của mình vậy, ông ra sức “trang điểm” cho chúng xinh đẹp.

      "Lão gia, hai ngày nay đều thấy tiểu thiếu gia đến công ty." ông lão cũng khoảng tuổi như thế, bưng ly nước đến sau lưng ông lão kia, báo cáo.

      Có vẻ như ông lão cũng chẳng để ý lắm, động tác tay hề dừng lại:

      " bé kia đâu?"

      "Cũng thấy xuất ở công ty." Lão quản gia từ tốn bẩm báo.

      Ông lão dừng động tác trong tay lại, đặt dụng cụ lên cỏ, rồi ngồi thẳng người bê ly nước lên uống. Ông uống được hớp liền đặt chiếc ly lại trong khay, mặt mang theo nụ cười hỏi:

      "Lão Tôn, ông cảm thấy Lăng Diệp nhà chúng ta sắp có chuyện tốt rồi sao?"

      Vẻ mặt ngàn năm đổi của Lão Tôn cũng lên nụ cười. Ông cụ lên tiếng đầy mong chờ:

      "Hy vọng là như vậy."

      Tiểu thiếu gia chán ghét phụ nữ như thế nào, ông đều biết . Bây giờ lại nghe thấy có người phụ nữ đến gần được cậu, tin tức này thể nghi ngờ làm cho lòng người phấn chấn. Có lần ông từng tưởng rằng, tiểu thiếu gia sống mình cả đời……….
      Aries293Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :