1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 102: Hậu hôn lễ

      Lăng Diệp nhìn Bạch Triết Hiên cười như cười, lại : "Nếu đổi với Ngôn ."

      Bạch Triết Hiên kinh hãi hồi, sao cái gì cũng biết vậy?

      Mắt Tề Ngôn thoáng qua tia kinh ngạc, muốn ra tay với mình? Suy nghĩ kĩ chút, lại cảm thấy có lý, có thể nghĩ mình cho người cướp sạch Bạch gia.

      " phải là trong đó có gì đấy chứ?" Người phụ nữ nhìn thấy phản ứng này của Bạch Triết Hiên, nhịn được rút tay mình ra khỏi khủy tay của , nguội giọng hỏi.

      Là mình dẫn vào, nếu xuống tay với đám người Lăng Diệp, phải liên lụy đến mình sao?

      Lăng Diệp khẽ mở đôi môi mỏng, gọi: "Ngôn."

      Tề Ngôn hiểu , bưng ly rượu trước người mình lên, bất ngờ tới trước mặt Bạch Triết Hiên, nhấc chân đá cái vào chân , sau khi quỳ xuống, bóp miệng , dốc toàn bộ chỗ rượu vào.

      Hình ảnh biểu màn hình lớn, khiến mọi người đều nín thở, sợ ngọn lửa chiến tranh lan đến người mình.

      Tề Ngôn lúc này làm Dany có chút sợ, nhưng vẫn ngừng tự nhắc nhở mình tỉnh táo: " cần phải sợ, ấy chỉ đối phó với kẻ chọc đến mình mà thôi."

      Đan Liên và Lam Nguyệt nhìn thấy Tề Ngôn lúc này, cũng khỏi kinh hãi, hình như bọn họ quên chưa hỏi thăm thân phận của ……….. Nhưng mà, nhìn bộ dáng của , dù thế nào cũng thể tưởng tượng được có bản lĩnh này, ngờ lộ ra nét mặt máu lạnh như vậy

      Ở dưới tay , Bạch Triết Hiên có bất kỳ năng lực chống cự nào………….

      Người phụ nữ đứng bên cạnh Bạch Triết Hiên nhìn thấy cảnh này, nhịp tim cũng ngừng đập.

      Tề Ngôn buông Bạch Triết Hiên ra, lạnh lùng theo dõi phản ứng của .

      Bạch Triết Hiên lấy được tự do, lập tức dùng tay phải móc họng, muốn phun thứ vừa uống vào trong bụng ra ngoài.

      Nhìn thấy phản ứng này của , tất cả mọi người đều đoán được cho thứ gì đó vào trong rượu.

      Người phụ nữ dẫn Bạch Triết Hiên mặt biến sắc, ném ly rượu trong tay xuống đất, chợt nhìn về phía Lăng Diệp, ra sức phủi sạch quan hệ của mình: "Tổng giám đốc Lăng, việc này liên quan đến tôi, tôi hoàn toàn biết ta lại to gan lớn mật dám xuống tay với các . Tôi vô tội, phải tin tôi."

      Lăng Diệp nhíu mày, nhìn ta, hỏi: " làm thế nào để chứng minh trong sạch của mình?"

      Sau thời gian nỗ lực, Bạch Triết Hiên mất ý thức, "bịch" tiếng, ngã xuống đất.

      Toàn hội trường náo động.

      Lòng Dany bị nhéo nghiêm trọng, nếu lúc nãy Ngôn uống, người ngã xuống chính là ………..

      Người phụ nữ quỳ hai chân xuống đất, với Lăng Diệp: "Tôi bị lợi dụng. Tôi với các thù oán, sao phải xuống tay với các ?"

      "Vẫn còn hô hấp." Tề Ngôn ngẩng đầu với Lăng Diệp.

      Lăng Diệp giơ tay gọi mấy người mặc âu phục đen tới, thản nhiên : "Dẫn ."

      "Tổng giám đốc Lăng, tôi vô tội." Người phụ nữ thét to.

      Lăng Diệp cau mày để lại dấu vết, nhìn về phía mấy người mặc áo đen, : "Bịt miệng ta lại."

      Sau khi hai người bị đưa , Tề Ngôn bưng ly rượu trước mặt Lăng Diệp lên, nhìn cái.

      " ." Lăng Diệp gật đầu, .

      Trước khi , Tề Ngôn đưa mắt nhìn Dany, thấy sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt hơi sợ hãi, liền thu hồi tầm mắt, mở hai chân thon dài, sải bước rời .

      Dany đấu tranh hồi, nhìn về phía Úc Hàn Yên, tựa như muốn rời .

      Úc Hàn Yên nâng khóe môi lên, gật đầu cái.

      Sau khi có được cho phép, Dany mang giày cao gót "cộp cộp cộp" chạy theo hướng Tề Ngôn.

      Lam Nguyệt nhịn được đứng dậy, lo lắng gọi: "Tiểu Ny!"

      Đan Liên đứng dậy đỡ Lam Nguyệt, nhìn Dany bỏ chạy, trầm giọng : "Đây là lựa chọn của con bé."

      Lam Nguyệt quay đầu nhìn ông, cau mày : "Nếu cậu ấy là…………"

      Đan Liên lên tiếng cắt ngang lời bà, ở chỗ này có ít người của hắc đạo, để họ nghe được cũng hay: "Đối với Tiểu Ny, đứa này móc hết tim phổi ra rồi."

      Tề Ngôn nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, khỏi dừng lại, quay đầu nhìn, thấy người đến là Dany, nhịn được trợn trừng mắt lên, vẻ mặt dám tin.

      Dany đuổi kịp , khoác bên tay cầm ly rượu của , thở phào cái, : "Rốt cuộc cũng đuổi kịp."

      Tề Ngôn ngây ngốc hỏi: "Em đuổi theo làm gì?"

      Dany liếc cái, đáp: "Đương nhiên là đâu, em phải đó."

      "Em sợ?" Tề Ngôn đè nén niềm vui tràn đầy xuống, hỏi.

      Dany nghiêm túc : "Sợ, nhưng em càng sợ khoảng cách giữa chúng mình càng ngày càng xa."

      Tề Ngôn kìm được, cúi đầu hôn cái lên môi , vui vẻ : "Chúng ta cùng ."

      Dany vốn vừa vận động hai gò mã hơi ửng hồng, lúc này càng thêm nóng hơn, có chút thẹn thùng đáp: "Ừm."

      "Tôi thiết nghĩ, việc nho ngoài ý muốn này ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của mọi người ?" Lăng Diệp nhìn về phía mọi người, vào Microphone.

      " có." Mọi người rối rít lắc đầu, cười đáp.

      Người trong ban nhạc theo chỉ thị, chuyển sang khúc nhạc êm ái, tuyệt vời, nhất thời, khí trong đại sảnh bữa tiệc khôi phục lại lãng mạn, vui vẻ, phấn khởi.

      Chỉ có điều, còn ai dám lên mời rượu Lăng Diệp nữa.

      "Lão Tôn, ông ổn chứ?" Úc Hàn Yên nhìn về phía lão Tôn, hỏi.

      Lão Tôn thu hồi tâm tư của mình, cười với Úc Hàn Yên: "Cám ơn Tiểu Thiếu phu nhân quan tâm, tôi rất tốt."

      Úc Hàn Yên gật đầu cái thu hồi tầm mắt của mình, với Lăng Diệp bên cạnh bằng giọng khẳng định: " biết có mang theo thứ đó lên đảo."

      Mỗi người muốn lên được đảo đều phải qua kiểm tra, Bạch Triết Hiên có thể mang đồ vào, nhất định là do Lăng Diệp bảo người ta mở đường.

      Lăng Diệp cũng giấu giếm, từ trong cổ họng phát ra chữ: "Ừ."

      "Tại sao?" Úc Hàn Yên hỏi đầu đuôi.

      Lăng Diệp lại hiểu ý tứ của đối phương, ý hỏi là tại sao biết có ý đồ xấu mà vẫn cho lên đảo; tại sao ràng có thể ngăn được việc ra tay, mà vẫn ngăn lại.

      chỉ thản nhiên ra bốn chữ: "Giết gà dọa khỉ."

      "Người phụ nữ kia đâu rồi?" Úc Hàn Yên lại hỏi.

      Lăng Diệp nhíu nhíu mày, : "Tình huống của ta hơi phức tạp."

      còn muốn giải thích thêm, nhưng bị Úc Hàn Yên cắt lời, hỏi tựa như hỏi: " ta cũng biết Bạch Triết Hiên làm ra chuyện như vậy."

      Lăng Diệp gật đầu cái, trầm giọng : "Nhìn phản ứng của ta, đúng là biết."

      "Em biết rồi." Úc Hàn Yên nhíu mày, lên tiếng.

      Lăng Diệp phản ứng kịp, nhìn Úc Hàn Yên, có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Yên, em giận đó chứ?"

      Úc Hàn Yên buồn cười hỏi lại: "Sao em phải giận?"

      "Em để ý việc trong ngày hôn lễ lại làm ra chuyện như vậy sao?" Lăng Diệp hỏi.

      "Tại sao phải để ý?" Úc Hàn Yên cười hỏi ngược lại.

      Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ cong, áp vào tai Úc Hàn Yên thủ thỉ: "Tiểu Yên, em."

      "Ừ, em biết." Úc Hàn Yên dịu dàng đáp.

      thấy đối phương vẫn nhìn chằm chằm mình, đầu khỏi đầy vạch đen, bất đắc dĩ : "Em cũng ."

      Lăng Diệp thỏa mãn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đây là hôn lễ thế kỷ khiến người ta phải kinh thán (kinh ngạc + thán phục), cho dù là thân phận, số lượng khách quý đến tham dự, hay là duy mô, cách bài trí của nơi tổ chức, hoặc là những phương diện khác……………

      Khi những người bên ngoài vẫn còn thảo luận về khí thế ngất trời hôn lễ của bọn họ, trong những nhân vật chính vào giấc mộng ngon lành.

      Có lẽ là do quá mệt mỏi, Lăng Diệp tắm rửa sạch ra ngoài, chỉ thấy người giường ngủ mất.

      ngồi xuống mép giường, tràn đầy thâm tình nhìn dung nhan hoàn mỹ của khi ngủ, miệng nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, từ nay về sau, chúng ta chính thức là vợ chồng……….. gì có thể tách chúng ta ra được!

      Cùng là đêm động phòng hoa chúc, bên này yên tĩnh ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động, còn bên kia kích tình bắt ra bốn phía, đủ loại tiếng rên rỉ, đủ những tiếng thở hổn hển, đủ những tiếng nước chảy ……..

      Qua rất lâu, rốt cuộc phòng ngủ cũng yên tĩnh trở lại, Thiên Nhất còn hơi sức nằm ở giường nhắm mắt lại, còn người kia tinh thần vẫn sáng lạn như cũ.

      Mạc Vũ cầm bàn tay trái của Thiên Nhất, ngắm nghía ngừng.

      " làm gì thế?" Thiên Nhất nhíu nhíu mày, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi.

      Mạc Vũ hôn cái lên ngón tay đeo nhẫn của Thiên Nhất, dùng giọng nhuốm đầy tình dục : " là đẹp."

      ~*~Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho~*~

      Thiên Nhất có chút lên lời: " nhàm chán."

      Đột nhiên, cảm thấy có cái gì đó ấm áp, ướt át hôn vào lòng bàn tay mình, giống như tránh né loại rắn rết, đột ngột rút tay lại, bất đắc dĩ : " được làm loạn."

      Mạc Vũ bỗng lật người, lại đem Thiên Nhất đè ở dưới lần nữa, đôi mắt đào hoa mờ ám nhìn người trước mặt.

      Thiên Nhất dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm ,: " có thôi hay hả?!"

      "Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Mạc Vũ khẽ cắn vành tai của , .

      "Vậy sao? Từ sau bữa tiệc trở về, cũng chưa từng ngừng nghỉ!" Thiên Nhất tiếp tục quát.

      Mạc Vũ ghé sát vào tai , thủ thỉ: " vẫn còn tinh lực."

      "Tôi còn tinh lực!" Thiên Nhất lập tức đáp.

      Mạc Vũ ngoắc ngoắc khóe môi, : " sao, em cần phải làm gì cả, làm là tốt rồi."

      Đêm dài dằng dặc, đêm dài dằng dặc……….

      Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp bưng bữa sáng ra khỏi phòng ăn, vừa vặn đụng trúng Mạc Vũ vào.

      Mạc Vũ nhìn lướt qua đồ Lăng Diệp bưng, tò mò hỏi: "Chị dâu cũng xuống được giường hả?"

      "Sao?" Lăng Diệp nhíu mày, hỏi.

      "Khụ khụ. . . . . . Cậu hiểu, cậu hiểu mà." Mạc Vũ có chút ngượng ngùng.

      Tầm mắt Lăng Diệp dừng lại mặt Mạc Vũ hồi, chỉ nghe thấy giọng nghiêm túc : "Túng dục quá độ." (Buông thả tình dục)

      ". . . . . . Chúng ta tám lạng nửa cân." Mạc Vũ tức giận .

      "So sánh cơ thể của tôi với cậu được, còn cái đó của tôi thuộc loại phát tiết bình thường." Lăng Diệp giống như trần thuật .

      xong, để ý đến nét mặt vô cùng đặc sắc của Mạc Vũ, vòng qua Mạc Vũ, rời .

      ~*~Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho~*~

      Mạc Vũ nhìn theo bóng lưng , hận nghiến răng nghiến lợi, đây chính là vấn đề trọng đại liên quan đến tôn nghiêm đàn ông của nha!

      Khi Mạc Vũ nhìn thấy được mình nữa, Lăng Diệp mới ngoắc ngoắc khóe môi, cậu ta ngàn vạn lần đừng có khoe khoang trước mặt mình chứ, chẳng lẽ nhìn thấy mấy chữ "Chưa thỏa mãn dục vọng" mặt mình sao?

      , Mạc Vũ hề có chút ý khoe khoang gì cả, nhìn thấy Lăng Diệp bưng bữa sáng, theo bản năng liền cho rằng dâu mới cũng bị làm cho xuống được giường, liền thuận miệng hỏi thăm chút mà thôi.

      Úc Hàn Yên tựa vào đầu giường nhìn thấy Lăng Diệp bưng bữa sáng vào, cười : " về rồi à."

      "Ừ, đụng phải Vũ, tinh thần cậu ta rất sảng khoái, bộ tiểu nhân đắc ý." Lăng Diệp ngồi ở bên giường, đặt cái khay lên tủ đầu giường, đồng thời .

      ". . . . . ." Đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng là đáng sợ nhất rồi, nhìn cái gì cũng thấy vừa mắt.

      Lăng Diệp đưa tay vén vén tóc mái của , dịu dàng hỏi: "Đầu còn choáng váng ?"

      "Khá tốt rồi." dâu mới nhếch miệng lên, .

      Lăng Diệp bưng khay có đặt cháo qua, dùng cái muỗng khuấy khuấy cho đỡ nóng, : "Ừ, ăn sáng trước . Sau đó Ngôn qua, để cậu ấy xem cho chút."

      từng có vết xe đổ, Úc Hàn Yên cũng dám lơ là cơ thể của mình. ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

      Lăng Diệp đưa muỗng cháo lên miệng thổi thổi, đút vào miệng Úc Hàn Yên.

      "Bạch Triết Hiên sao rồi?" Úc Hàn Yên nuốt cháo xong, tò mò hỏi.

      Lăng Diệp tiếp tục đút cháo cho , lơ đễnh đáp: "Vẫn còn hôn mê."

      " biết cho thuốc gì vào trong rượu chưa?" Úc Hàn Yên lại hỏi.

      Lăng Diệp trầm giọng đáp: "Kết quả phân tích có, cụ thể phải chờ Ngôn đến mới biết được."

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, còn muốn gì đó, liền bị Lăng Diệp ngắt lời: "Em chính là lo nghĩ quá nhiều, làm cho não bộ quá độ, nên mới bị choáng váng đầu."

      ~*~Các bạn đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho~*~

      lo nghĩ cái gì? Úc Hàn Yên thầm: "Em chính là có gì để suy nghĩ, mới làm cho não bộ han rỉ, đầu mới bị choáng váng."

      Lăng Diệp nghiêm túc nhìn .

      Úc Hàn Yên mím mím môi, thỏa hiệp: "Đúng đúng đúng, em lo nghĩ nữa."

      Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, hết sức thân mật: "Ừ, ngoan."

      Ngoan cái rắm, tôi đây là khuất phục trước cách lạm dụng uy quyền của . . . . . . Úc Hàn Yên thầm trong bụng.

      "Em nghỉ ngơi lúc ." Cho ăn bữa sáng xong, Lăng Diệp dịu dàng với Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên dám nhìn thẳng mặt Lăng Diệp, : "Bụng em hơi no. . . . . ."

      Quả nhiên, Lăng Diệp nghe xong, mặt liền biến sắc. đặt tay lên cái bụng lùm lùm của , xoa chầm chậm nhàng, trách cứ: "Lúc ăn no no sao với ?"

      " ý thức được." Úc Hàn Yên như đứa bé làm chuyện sai.

      Lăng Diệp nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt , trầm giọng hỏi: "Vừa rồi em nghĩ đến điều gì?"

      "Nhìn ." Úc Hàn Yên rất thành đáp.

      Tức giận tích lũy trong lòng Lăng Diệp trong nháy mắt tiêu tan, buồn cười hỏi: "Thế nên vừa rồi em chuyên chú như thế là do nhìn ?"

      "Ừ." Úc Hàn Yên gật đầu như gà con mổ thóc, đáp.

      " với trước đây có gì khác hay sao?" Lăng Diệp nhíu mày, hơi tò mò hỏi.

      Úc Hàn Yên lắc đầu cái.

      "Vậy bây giờ em nhìn đủ chưa? Có muốn cởi hết đồ ra cho em nhìn ?" Lăng Diệp đùa.

      Úc Hàn Yên liếc mắt, có chút lên lời: "Đồ điên. . . . . ."

      Lăng Diệp cười cười, trêu nữa, bưng cái khay lên, đứng dậy, với : "Có lẽ Ngôn đến rồi, xuống trước đây. Em ở đây nghỉ ngơi chút, lát nữa dẫn cậu ấy lên."

      Úc Hàn Yên gật đầu : " , ."

      xuống tầng, Lăng Diệp ngồi xuống bên cạnh Tề Ngôn, đặt cái khay lên mặt bàn, hỏi: "Sao rồi?"

      "Thuốc đó là đồ của Nhan gia, nếu dùng với liều lượng đủ lớn, có thể làm cho người ta chết luôn. Dựa theo tình huống tại của Bạch Triết Hiên xem ra, đổ phần số thuốc đó vào trong hai ly rượu." Tề Ngôn thấp giọng .

      "Oh, đúng là số mệnh của vẫn chưa đến đường cùng." Lăng Diệp giễu cợt.

      "Có muốn làm cho tỉnh lại để hỏi xem làm thế nào mà có được chỗ thuốc này ?" Tề Ngôn hỏi.

      Lăng Diệp thản nhiên : " cần. 89% là Nhan Hạo đưa, muốn mượn tay Bạch Triết Hiên để đối phó tôi. Nếu phải người của chúng ta làm được việc, hôm nay nhất định đến cướp dâu."
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      rina93, Vân Chóe, Aries2932 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103: Quỷ dữ giáng lâm

      "Chị dâu sao cả, chỉ hơi tụt huyết áp thôi, ăn uống hợp lý là được." Tề Ngôn với Lăng Diệp.

      Lăng Diệp nhíu nhíu mày, xem ra phải bố trí chuyên gia dinh dưỡng mới được.

      Úc Hàn Yên tuân thủ theo nguyên tắc, nhân lúc người ta yếu, phải lấy luôn mạng, lên tiếng: "Diệp, em nghĩ chúng ta nên làm chút gì đó với Nhan gia được rồi."

      Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ cong, trầm giọng đáp: "Ừ, cũng có ý đó."

      dừng chút, lại : "Những chuyện này cứ giao cho xử lý là được rồi, em cứ an tâm dưỡng thai ."

      "Em bị nghén nữa rồi." Úc Hàn Yên câu chả liên quan gì.

      Lăng Diệp nhíu mày, hỏi: "Cho nên?"

      "Cho nên phải bớt thời gian để xuống bếp nữa." Úc Hàn Yên nghiêm túc .

      Lăng Diệp im lặng hồi, : "Được, nhưng em cũng thể xuống bếp được."

      Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Tại sao? Em thích xuống bếp."

      Lăng Diệp liếc nhìn Tề Ngôn, ý bảo Tề Ngôn trả lời, dù sao cậu ta cũng là bác sĩ, Tiểu Yên nghe lọt tai hơn.

      Khóe miệng Tề Ngôn bất giác rút rút, nhìn về phía Úc Hàn Yên, trầm giọng : "Phụ nữ có thai tốt nhất là nên xuống phòng bếp."

      Úc Hàn Yên bất chợt vuốt ve cái bụng dưới chăn của mình, chậm rãi lên tiếng: "Được rồi."



      Những ngày tiếp theo, lịch trình mỗi ngày của Úc Hàn Yên ước chừng như sau: "Buổi sáng 8h ra khỏi giường rửa mặt; 8h30 dùng bữa sáng do đầu bếp chuyên nghiệp nấu theo dặn dò của chuyên gia dinh dưỡng; khoảng 9h30 đọc sách trong thư phòng; 12h: ngủ; Buổi chiều 3h bơi trong hồ bơi; 4h chiều nằm giường hoặc ghế dài cạnh hồ bơi tắm nắng, ngắm phong cảnh; 5h chiều ăn ; 7h tối ăn tối cùng Lăng Diệp; 10h30 tối ngủ."

      Cứ như thế, chưa đầy tháng, cơ thể Úc Hàn Yên bắt đầu mượt mà. Đương nhiên, so với những nơi khác mà , bụng của vẫn là to nhanh nhất. Trước đây chỉ hơi nhô ra thôi, mặc đồ hơi rộng nhìn ra gì, còn bây giờ cho dù có mặc đồ rộng cũng có thể nhìn ra được dấu vết.

      Đối với thay đổi từ xuống dưới của cơ thể , ngoại trừ cái bụng ra Lăng Diệp tương đối hài lòng. Về phần bụng, khụ, nhìn thấy cái bụng đó, lại phải cố gắng áp chế dục vọng sôi sục trong cơ thể xuống, bởi vì sợ mình cẩn thận chèn ép vào nó, lúc nhịn được nữa, sử dụng vào từ phía sau.

      Gần như ngày nào Lăng Diệp cũng ở trong trạng thái chưa thỏa mãn dục vọng. Mọi người nhìn thấy đều tránh xa như rắn rết, sợ mình tới gần rồi, gặp phải tai bay vạ gió.

      Ngay cả Mạc Vũ cũng dám có ánh mắt gì, dám làm càn, đối phương gì, gật đầu cái đó, tuyệt phản đối, tuyệt cò kè mặc cả.

      Cùng với cái “vấn đề” phát ra được kia, Lăng Diệp đặt toàn bộ tinh lực vào Nhan gia, như vậy hiệu quả hết sức ràng. Nhan gia tồn tại được là do Nhan Hạo, mới có thể ngang hàng được với bang Liệt Diễm; tại Nhan Hạo bị hôn mê sâu, Nhan gia hiển nhiên phải là đối thủ của bang Liệt Diễm.

      Thế lực của Nhan gia suy giảm.

      Thời điểm mang thai đến tháng thứ tám, bụng của Úc Hàn Yên đặc biệt lớn.

      Lăng Diệp đem toàn bộ chuyện trong bang cùng việc của tập đoàn quăng cho hai người Mạc Vũ và Tề Ngôn, cà ngày canh giữ bên cạnh Úc Hàn Yên, rời bước, cũng bắt các bác sĩ trong bệnh viện phải chọn phương pháp phẫu thuật tốt nhất cho .

      Các hành động chèn ép Nhan gia vẫn tiếp tục, mặc dù thế lực của Nhan gia sớm còn như trước nữa, cho dù bây giờ Nhan Hạo có tỉnh lại cũng bất lực, thể lật lại được.

      Điều đáng tới chính là, Tề Ngôn vốn định kết hôn lúc này, lại bị Lăng Diệp lấy cớ vợ nên ra ngoài mà bác bỏ. Dưới đòi hỏi của Lăng Diệp, phải đẩy lùi hôn lễ của mình sang ba tháng sau.

      Dany cũng bận tâm lắm, tình cảm của hai người đến bước này, chờ mấy tháng nữa kết hôn cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát lắm. Hàng ngày cứ rảnh rỗi hầu như đều chạy đến biệt thự của Lăng Diệp, ra cho oai là: cùng giao lưu tình cảm với cục cưng, lại phải rước lấy đủ loại biểu hiệu muốn gặp của Lăng Diệp.

      Sau khi nấu chín, Dany còn sợ Lăng Diệp nữa, cho dù mặt có đen lại, cũng bị lay động, thậm chí cảm thấy rất tức cười.

      Lăng Diệp muốn gặp nguyên nhân rất đơn giản, mỗi lần tới ở lại mấy tiếng, mà mấy tiếng đó, gần như đều dính lấy Úc Hàn Yên. Mỗi lần nhìn thấy móng vuốt của đặt lên bụng của Úc Hàn Yên, liền muốn đánh người.

      Lúc vừa mới bắt đầu, thường bảo Tề Ngôn nhắc , nhưng cũng hiểu tại sao, Dany lại cứ sống chết chịu , làm cho Tề Ngôn cũng hết cách đành bó tay. Dần dần, cũng lười bảo Tề Ngôn nhắc , bởi vì có bảo cũng vô dụng.

      Đối với việc hầu như ngày nào Dany cũng ở lại biệt thự của Lăng Diệp mấy tiếng đồng hồ, ngược lại bản thân Tề Ngôn cũng chẳng có ý kiến gì, bởi vì đúng lúc có thể lợi dụng mấy tiếng này để xử lý chuyện trong bang.

      Mạc Vũ biết dục vọng độc chiếm biến thái của Lăng Diệp, nên rất thức thời mà thường xuyên đến "thăm hỏi", thi thoảng mới tới lần, cũng đều là đưa Thiên Nhất cùng.

      Tình tình của Thiên Nhất hòa đồng hơn chút, tối thiểu là lúc ở chung với mọi người, đến mức mãi luôn im lặng nữa.

      Bởi vì vào đúng ngày và Mạc Vũ thành đôi, mọi người bên ngoài đều hiểu được quan hệ của bọn họ, đám phụ nữ đều than thở: "Đột nhiên lại bị mất hai người đàn ông…………"

      " xem gì vậy?" Mạc Vũ tắm rửa xong, từ phòng tắm ra, thấy người kia mỗi ngày đều dán mắt vào máy vi tính, khỏi vừa về phía , vừa hỏi.

      "Xem thứ có liên quan đến trẻ con." Thiên Nhất quay đầu lại đáp, dường như đối với thứ xem đặc biệt có hứng thú.

      Mạc Vũ ôm đứng dậy, rồi mình ngồi xuống chiếc ghế dựa xoay, để Thiên Nhất ngồi lên đùi mình, nhìn lướt qua màn hình, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Rất đẹp sao?"

      Thiên Nhất chỉ vào tấm ảnh trong trang web, giọng nhuốm chút hưng phấn: "Ừ, nhìn bộ quần áo này lại như vậy, tuyệt."

      Mạc Vũ thuận miệng đáp: "Đúng là rất ."

      nhìn vào hai mắt của Thiên Nhất, hỏi: "Nhưng mà, tại sao em lại đột nhiên xem những thứ này?"

      Thiên Nhất thành thực đáp: "Em biết đến lúc đó phải mua gì cho cục cưng, cho nên mới xem."

      "Em rất thích trẻ con?" Mạc Vũ nhíu mày, hỏi.

      Thiên Nhất theo bản năng gật đầu cái, tiếp đó lại lắc đầu ngay lập tức, : " phải là rất thích."

      Mạc Vũ cười cười, : "Em cần dối. Vả lại, thích trẻ con cũng có gì là tốt cả."

      "Muốn đứa bé của và em ?" dùng giọng trầm thấp khêu gợi hỏi.

      Giọng Thiên Nhất mang theo chút tiếc nuối: "Muốn, nhưng bất luận là em, hay cũng đều sinh được."

      Mạc Vũ đưa tay cọ cọ vào sống mũi cao của , cười : "Chỉ cần em muốn, làm cho nó xuất ngay trước mặt em."

      " phải là của và người phụ nữ khác ?" Thiên Nhất nhăn mày hỏi.

      Khóe miệng Mạc Vũ giật giật, giải thích: "Từ sau khi xác định mình thích em, liền chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào."

      "Để cho trứng thụ tinh với hai tinh trùng của chúng ta là giải quyết được vấn đề rồi. Đến lúc đó, tìm người đẻ thuê là được."

      Thiên Nhất chớp chớp đôi mắt to, hỏi: "Sao biết?"

      " nhìn ánh mắt em khi nhìn bụng chị dâu, liền đoán được em thích trẻ con, cho nên cho người thu thập thông tin về vấn đề này." Mạc Vũ .

      Con ngươi Thiên Nhất sáng long lanh, chợt hôn cái lên má Mạc Vũ, tỏ ý cảm ơn.

      Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ tối sầm lại, ôm người kia về phía chiếc giường lớn, hỏi đầy nguy hiểm: "Thế này làm sao đủ?"

      Dự tính là chưa đến mười ngày nữa Úc Hàn Yên sinh, Lăng Diệp liền cho nhập viện luôn, cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

      "Diệp, em cảm thấy hạ thân dính dính, có phải vỡ ối rồi ?" Đêm khuya, Úc Hàn Yên đột nhiên mở mắt, lay lay Lăng Diệp bên cạnh, giọng có chút căng thẳng.

      Lăng Diệp gần như tỉnh ngay trong nháy mắt, đưa tay tự sờ sờ vào trong đùi , sau đó lập tức đứng dậy, bật đèn, gọi bác sĩ đến.

      Bác sĩ vội vàng chạy tới, nhìn thấy phía dưới Úc Hàn Yên chảy nước, liền cho người đẩy vào phòng sinh.

      Lăng Diệp vẫn luôn canh chừng ở bên cạnh Úc Hàn Yên.

      "Cứ để cho nước ối chảy ra như vậy?" Nửa tiếng sau, mặt lạnh hỏi bác sĩ sản khoa.

      "Cửa tử cung của phu nhân vẫn chưa mở." Bác sĩ điềm tĩnh đáp.

      Lại qua tiếng nữa, Lăng Diệp cảm thấy bàn tay dùng lực mạnh, khỏi lo lắng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay bé, hỏi: "Tiểu Yên, có phải rất đau ?"

      Úc Hàn Yên cười cười, đáp: "Hơi hơi."

      Lăng Diệp đau lòng vuốt ve mặt , dịu dàng : "Đau với ."

      Bác sĩ kiểm tra tình huống cửa tử cung mở ra của Úc Hàn Yên xong, vẫn có động thái gì.

      Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Úc Hàn Yên càng ngày càng tái nhợt, mặt lấm tấm mồ hôi.

      Lăng Diệp hận mình thể đau thay được, : "Tiểu Yên, sinh mổ ."

      Các bác sĩ nghe thấy thế, hận thể đuổi ra khỏi phòng sinh, nhưng ngại thân phận của , nên dám gì.

      "." Úc Hàn Yên lên tiếng hết sức kiên quyết.

      Mày Lăng Diệp nhíu lại thành đường, kêu: "Tiểu Yên!"

      Úc Hàn Yên trừng mắt liếc cái, vẻ mặt kiên định.

      Lúc này, Lăng Diệp rất ghét đứa bé trong bụng Úc Hàn Yên, hi vọng nó nhanh ra ngoài chút, như vậy đúng là làm khổ còn gì?!

      Lại qua khoảng thời gian nữa, bác sĩ, y tá đều bận rộn lên rồi.

      Tóc Úc Hàn Yên cũng ướt, đôi môi mím chặt, để cho mình phát ra tiếng.

      Thấy bộ dạng này của Úc Hàn Yên, Lăng Diệp cảm giác giống như lòng mình bị ai xoắn chặt, hung hăng vặn mấy cái. đưa cái tay cầm tay Úc Hàn Yên đến trước môi , : "Tiểu Yên, em cắn ."

      Vừa mới bắt đầu Úc Hàn Yên còn chấp nhận, sau đó, hai tay cầm lấy bàn tay đưa lên, cắn thương tiếc.

      Dường như Lăng Diệp nhận biết được đau đớn, dịu dàng nhìn Úc Hàn Yên, tựa như muốn : cắn , cắn , dùng sức mà cắn, để cho được chịu đau cùng em.

      "Phu nhân, cố lên, dùng thêm chút sức nữa! thấy đầu đứa bé rồi!" câu khích lệ lọt vào trong tai Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên hít sâu hơi, sử dụng toàn bộ sức lực.

      Chỗ bị cắn của Lăng Diệp chảy ra máu, nhưng lại chỉ nghe thấy : "Tiểu Yên, bên cạnh em."

      "Rất tốt! Phu nhân, lần nữa!" Giọng kia lại vang lên lần nữa.

      Úc Hàn Yên hít sâu mấy cái, từ từ lấy lại sức, lại hít sâu hơi, dốc toàn bộ sức lực, muốn đẩy đứa bé ra ngoài.

      " ra rồi! ra rồi!" Giọng kia lại vang lên.

      Ngay sau đó, trong khí truyền đến tiếng khóc non nớt, lanh lảnh.

      Úc Hàn Yên buông miệng mình ra, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng xong………

      "Chúc mừng tổng giám đốc, chúc mừng phu nhân! Là tiểu thiếu gia!" Tiếng chúc mừng truyền đến.

      Lăng Diệp nhìn cũng nhìn đứa bé kia cái, trực tiếp phất tay : "Mang ra ngoài."

      Thái độ muốn nhìn của khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc trận, sau khi thấy thâm tình khẩn thiết nhìn người giường, dường như hiểu ra gì đó.

      Lăng Diệp cúi người xuống, thủ thỉ bên tai Úc Hàn Yên: "Tiểu Yên, em."
      Last edited by a moderator: 16/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: Kết cục phải là kết cục

      Bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh Úc Hàn Yên ngủ mất.

      Lăng Diệp để bác sĩ khử độc băng bó vết thương cho mình, nhưng tầm mắt vẫn đặt khuôn mặt ngủ của .

      Cục cưng được ôm ra khỏi phòng sinh chưa đầy nửa tiếng, được y tá ôm trở lại.

      Lăng Diệp nhìn thoáng qua cục cưng, chân mày nhíu lại để lộ dấu vết, thấp giọng hỏi dò: "Có chuyện gì?"

      "Tổng giám đốc, phu nhân tại thông sữa chưa ạ?" Y tá dừng lại bên cạnh Lăng Diệp, hỏi.

      Lăng Diệp nhìn lướt qua diện mạo của cục cưng, vẻ mặt ghét bỏ, ngoài đôi mắt đẹp thể tưởng tượng nổi ra, chẳng có gì đáng xem cả.

      Đột nhiên, chợt giật mình.

      cho là ảo giác của mình, liền đem tầm mắt khóa chặt cặp mắt đen nhánh xinh đẹp của cục cưng, đôi mắt to cuộn tròn.

      trừng mình………….

      Điều này làm cho Lăng Diệp nổi cơn tam bành, vì vậy, làm ra hành động hết sức ngây thơ —— trừng lại.

      Y tá cho là Lăng Diệp cân nhắc cái lợi hại của việc thông sữa lúc này, liền giải thích: "Tổng giám đốc, Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc ngay từ năm 1989 , sau khi sinh nửa tiếng là thời gian hoàng kim nhất để cho cục cưng ăn."

      biết Úc Hàn Yên tỉnh dậy từ bao giờ, lúc này mở đôi mắt mệt mỏi ra, dùng giọng vẫn vô lực như trước : "Thông bây giờ ."

      Y tá mỉm cười với Úc Hàn Yên, ôm cục cưng đến trước người .

      Úc Hàn Yên rón ra rón rén đón cục cưng từ trong tay y tá ôm vào lòng mình, sau khi nhìn thấy diện mạo của cục cưng, khỏi ngẩn ra, sao bộ dáng nó trông lại như vậy…………. Khuôn mặt nhắn dúm dó, tóc mỏng manh lưa thưa.

      Chỉ có điều cũng may là, đôi mắt này rất đẹp, khiến cho cục cưng rạng rỡ ít.

      Cục cưng dường như nhận thấy mẹ hài lòng với diện mạo của mình, nhất thời lộ ra vẻ mặt uất ức, có dấu hiệu muốn khóc.

      Úc Hàn Yên hơi sững người, khóe miệng cong lên, dịu dàng : "Cục cưng đẹp nhất."

      Tiếp đó, đưa cái miệng nhắn, mềm mại của cục cưng đến gần nụ hoa cũng mềm mại như vậy của mình. Tiểu tử ngửi được mùi người mẹ, cảm giác được từ miệng truyền tới xúc giác, khép ánh mắt quay tròn lại, mở cái miệng nhắn ra, ngậm nụ hoa của Úc Hàn Yên, theo bản năng bú.

      Úc Hàn Yên nhìn cảnh này, tình thương của người mẹ tự nhiên thăng hoa, ánh mắt nhìn đứa bé còn hơn cả dịu dàng.

      Mặt Lăng Diệp tái , trong ánh mắt tỏa ra đều là lửa, hàm răng đánh ken két, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như chỉ có như vậy, mới có thể khống chế được mình ném luôn cục cưng xâm phạm vào lĩnh vực giành riêng cho mình ra.

      Áp suất quanh người rất thấp, khiến y tá đứng bên cúi đầu xuống, cố gắng thu mình, lại vẫn cảm giác được tồn tại của chính mình.

      Rốt cuộc cục cưng cũng được ôm , Lăng Diệp hai lời, cởi cúc áo Úc Hàn Yên, đem chính môi mình bao phủ những nơi cục cưng chạm qua.

      Úc Hàn Yên lên lời: " vẫn còn bé sao?"

      Ư a hồi lâu, Lăng Diệp lưu luyến cài lại áo cho , dùng giọng u uất, hùng hồn : " chỉ quét sạch dấu vết người khác để lại người em thôi."

      Người khác. . . . . .

      Úc Hàn Yên tức giận: "Nó phải là người khác, nó là con của chúng ta!"

      "Ngoài và em ra, chính là người khác." Lăng Diệp nghiêm túc .

      Úc Hàn Yên trừng mắt liếc cái, lười phải lý luận với .

      Dường như ngay tức khắc Lăng Diệp nhớ ra bộ dạng tiểu tử kia trừng mình lúc trước đó, ra là di truyền từ …………

      "Cục cưng của chúng ta tên là gì nha?" Úc Hàn Yên ý thức được vấn đề, mà cái vấn đề đó lập tức chiếm cứ tất cả suy nghĩ của .

      Lăng Diệp dịu dàng nhìn , hỏi: "Lăng Húc thế nào?"

      "Lăng Húc?" Úc Hàn Yên lặp lại, dư vị hai chữ này vẫn còn đọng môi.

      khuôn mặt vẻ mặt với tên gọi là "Sáng tỏ thông suốt: "Được! Vậy lấy tên này , Lăng Húc!"

      hưng phấn qua , chớp chớp mắt nhìn Lăng Diệp, tò mò hỏi: " đặt tên cho cục cưng từ lâu rồi?"

      Lăng Diệp đáp thản nhiên: "Rảnh rỗi có việc gì làm, nghĩ ra."

      Rảnh rỗi có việc gì làm…………. ràng là chính mình cố tình đặt tên cho cục cưng, lại còn lấy cái lý do sứt sẹo như vậy. Úc Hàn Yên ranh mãnh nhìn Lăng Diệp, mặt tràn đầy hạnh phúc.

      Trước đây còn lo sợ người kia thích cục cưng, dù sao cho tới bây giờ, biểu ra chưa là thích, lại ngờ ra rất để ý tới cục cưng.

      "Đúng rồi, báo cho Dany chưa? Trước đó lúc nào ấy cũng làm ầm lên là, lúc sinh Tiểu Húc, nhất định phải cho ấy biết."

      Lăng Diệp thành đáp: "Chưa."

      Đến đây Úc Hàn Yên mới nhận ra rằng, hình như luôn canh giữ bên cạnh rời nửa bước, khi đó còn cắn ! nhìn cánh tay phải của , băng trắng quấn quanh như kim châm vào trong mắt .

      lẩm bẩm: " chảy ít máu ."

      Lăng Diệp thấy ánh mắt dừng lại cánh tay phải của mình, biết ám chỉ điều gì, liền dửng dưng: "Chảy đâu có nhiều bằng em."

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên gì liếc mắt, có kiểu so sánh này nữa sao?

      Chỉ có điều, bị làm cho câu như vậy, trong lòng cũng còn khó chịu nhiều nữa.

      " báo tin vui này cho bọn họ biết . Ưmh, Tề Ngôn, Dany, Mạc Vũ, Thiên Nhất, lão Tôn." Úc Hàn Yên nhàng .

      dừng lúc, lại bổ sung: "Tiện thể báo cho cả Alex nữa."

      Lăng Diệp hết sức phối hợp: "Ừ, em sao là vậy."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ra ngoài cửa, dùng điện thoại di động soạn hai chữ —— sinh rồi, chọn các số điện thoại trừ số của lão Tôn ra, ấn phím gửi.

      Tiếp đó, bấm số điện thoại của lão Tôn.

      "Tiểu thiếu gia." Giọng Lão Tôn truyền đến.

      Ngay cả Lăng Diệp cũng ý thức được, miệng mình nhếch lên, vẻ mặt thoảng qua tia hạnh phúc: "Tiểu Yên sinh rồi, là bé trai."

      " tốt quá! Chúc mừng tiểu thiếu gia! Tôi có thể qua đó thăm tiểu thiếu phu nhân và… ách" Lão Tôn biết mình nên xưng hô đứa bé như thế nào với người kia, chẳng lẽ lại gọi là tiểu tiểu thiếu gia?

      Lăng Diệp cười cười, : "Lão Tôn, gọi nó là Tiểu Húc được rồi, muốn tới đây cứ tới thôi."

      nghe thấy những cuộc gọi ngừng gọi tới, đành : "Trước tiên cứ như vậy ."

      ngắt cuộc gọi với Lão Tôn, tiếp nhận điện thoại của Mạc Vũ.

      "Diệp, chị dâu sinh rồi? Sao mà im hơi lặng tiếng thế sinh rồi?"

      Lăng Diệp thở dài cái, đau lòng : "Mất sức của chín trâu hai hổ mới sinh ra được đấy."

      "Mẹ kiếp, tiểu tử kia lại có năng lực dày vò người ta như vậy? hổ là giống của cậu! Vậy bây giờ chị dâu khá chưa?"

      Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen, nó có năng lực dày vò người khác liên quan gì đến mình? đáp: "Cũng tạm, cứ như vậy ", cúp điện thoại của Mạc Vũ, tiếp nhận điện thoại của Dany.

      " đúng thế sao? Tiểu Yên sinh rồi?!" Giọng High-decibel xen lẫn hưng phấn truyền ra.

      Lăng Diệp đưa điện thoại di động ra xa lỗ tai của mình chút, đáp: "Đúng, sinh rồi."

      "Tôi muốn tới thăm cục cưng!" Giọng high-decibel của khiến Tề Ngôn ngồi bên cạnh cũng nhịn được liếc xéo.

      Lăng Diệp thản nhiên: " ai ngăn cản ."

      Lúc này điện thoại của Alex lại chen vào.

      Lăng Diệp ấn nút tiếp nhận, nghe giọng đối phương rất mệt mỏi: "Hàn Yên sinh rồi? Chúc mừng nha!"

      Lăng Diệp biết, thời gian gần đây phải chuẩn bị trang phục cho cuộc trình diễn thời trang của mình, liền quan tâm hỏi: "Ừ, trang phục của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?"

      "Chậc chậc chậc, làm cha rồi có khác, thế nhưng lại quan tâm tôi. Chuẩn bị được bảy, tám mươi phần trăm rồi, đến lúc đó nhớ đến vụ người mẫu cho tôi là được."

      Những chuyện Lăng Diệp đồng ý rồi, đương nhiên nuốt lời.

      Cúp điện thoại, trở về bên giường, thấy người giường lại ngủ, liền ngồi ở bên nhìn.

      Sau đó lâu, Mạc Vũ và Thiên Nhất đến. Lăng Diệp sợ bọn họ đánh thức Úc Hàn Yên, liền dẫn bọn họ ra ngoài.

      " ấy mất sức quá." Lăng Diệp giải thích.

      Mạc Vũ và Thiên Nhất đều nhao nhao gật đầu.

      Mạc Vũ thấy dáng vẻ Thiên Nhất cứ như muốn lại thôi, liền lên tiếng giúp : "Cục cưng đầu rồi?"

      "Cộp cộp cộp", ngoài hành lang yên tĩnh, tiếng giày cao gót nện mặt đất phát ra càng lanh lảnh, chói tai.

      "Cục cưng đâu, cục cưng đâu rồi?" Dany vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, hỏi.

      Tề Ngôn thấy bộ dạng này của , khỏi có chút bất đắc dĩ.

      "Lăng Húc." Lăng Diệp ra tên của cục cưng.

      "Lăng Húc? Tên rất hay!" Mạc Vũ khen ngợi.

      Lăng Diệp vẫy tay gọi y tá đến, để ta dẫn đám Mạc Vũ thăm Lăng Úc.

      Còn lại quay về bên giường của Úc Hàn Yên, chẳng có gì quan trọng hơn việc trông coi người phụ nữ của .

      Mà bốn người kia sau khi nhìn thấy Lăng Húc, mắt đều trợn trắng lên, hẹn mà đều than thở: "Làm sao mà như vậy . . . . . ."

      "Có ý kiến gì ?" Mạc Vũ cúi đầu nhìn Thiên Nhất, cười hỏi.

      " đáng , xem hai cái tay bé đặt hai bên đầu kìa, giống như đầu hàng vậy." Thiên Nhất trìu mến .

      "Nếu Diệp nghe , con trai cậu ấy ngủ trong hình dạng đầu hàng, vẻ mặt nhất định vô cùng đặc sắc." Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ sóng nước mênh mông, dùng giọng trầm thấp .

      Dany nhìn hồi lâu, : "Ạch, hình như tướng mạo này có chút chênh lệch với cha mẹ…………."

      Tề Ngôn đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc dài của , : "Đứa trẻ nào vừa sinh ra cũng như vậy, lột xác rất nhanh thôi. Tướng mạo của Diệp và chị dâu xuất chúng như vậy, tướng mạo của Tiểu Húc đương nhiên thua kém đâu."

      Đúng như lời Tề Ngôn , chưa tới tháng, Lăng Húc lột xác trở thành cục cưng ngọt ngào, trắng trẻo hồng hào, đường nét tinh xảo tả được, đặc biệt là cặp mắt kia, giống như có phép thuật, để mỗi tầm mắt khi nhìn vào, linh hồn đều bị cuốn hút vào trong.

      Tiểu tử đặc biệt dính Úc Hàn Yên, mỗi lần thấy khóc; còn đối với Lăng Diệp, tiểu tử vẫn trước sau như – đều trừng mắt lên nhìn.

      Lăng Diệp tuân theo nguyên tắc "Ăn miếng trả miếng", cũng trừng mắt nhìn lại.

      " làm gì thế?" Úc Hàn Yên nhìn thấy cái tay giữ áo mình lại, hỏi.

      Lăng Diệp trừng mắt nhìn Lăng Húc nữa, hỏi : "Vậy em làm gì?"

      "Tiểu Húc đói bụng." Úc Hàn Yên liếc mắt, nhìn cục cưng mềm mại mình ôm ở bên tay kia, đáp.

      "Oh." Lăng Diệp buông Úc Hàn Yên ra, xoay người đến chỗ cách đó xa, lấy từ trong túi ra vật gì đó đưa tới trước mặt .

      "Đó là cái gì?" Úc Hàn Yên nhìn thứ gì đó trong tay , chớp chớp mắt, tò mò hỏi.

      "Máy hút sữa." Lăng Diệp giải thích với vẻ mặt thản nhiên.

      " cần thứ này, phiền phức như vậy làm gì, để Tiểu Húc bú trực tiếp là được rồi." Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, .

      " có cửa đâu." Lăng Diệp lườm Lăng Húc cái, giọng kiên quyết.

      "Tại sao?!" Úc Hàn Yên nhìn , đầu đầy mờ mịt.

      "Nó là con trai!" Lăng Diệp đem vấn đề về giới tính mà hết sức để ý ra.

      "Nó cũng là con trai !" Úc Hàn Yên chợt liếc mắt, nhấn mạnh.

      " Nếu xem nó là con trai , em cho rằng có thể chịu để cho nó xâm phạm lĩnh vực dành riêng cho mình trong suốt tháng qua ” Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại.

      Úc Hàn Yên khỏi đau đầu trận: " phải là lần nào cũng tự mình quét sạch dấu vết của nó sao?"

      "Như vậy cũng làm thay đổi được xâm phạm vào lĩnh vực dành riêng cho !" Mặt Lăng Diệp đen lại, .

      Cuối cùng, trước đòi hỏi mãnh liệt của , Úc Hàn Yên sử dụng máy hút sữa.

      Giống như Lăng Húc biết được chuyện gì đó, càng thêm muốn gặp Lăng Diệp.

      Lăng Diệp cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao bị chính con trai của mình trừng phải là chuyện ngày ngày hai.

      Đối lập với lễ cưới long trọng, tiệc đầy tháng của cục cưng có thể là đơn giản đến thảm hại, bất kể là số lượng khách mời hay là quy mô của nơi tổ chức.

      Danh sách khách mời: Tề Ngôn, Mạc Vũ, Dany, Thiên Nhất, lão Tôn.

      Địa điểm bữa tiệc: Chỗ ở tại của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên – biệt thự nhìn ra biển.

      Sau khi Lăng Húc đầy tháng, nhà ba người lần đầu tiên ra ngoài, tham dự hôn lễ của Tề Ngôn - Dany.

      Tuy về tất cả các mặt, hôn lễ của Tề Ngôn – Dany đều thua kém hôn lễ của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên bậc, nhưng cũng là hôn lễ long trọng, xa xỉ hiếm thấy, có tiếng vang ở Mĩ.

      Sau hôm Tề Ngôn Dany hưởng tuần trăng mật trở về, liền bị Lăng Diệp túm làm người mẫu cho Alex.

      Dany cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao cũng quen với việc đứng trước đám đông.

      Tề Ngôn càng phản đối, bởi vì có thói quen nghe theo lời của Lăng Diệp.

      Mạc Vũ vốn có chút áy náy với Alex, hôm nay vừa nghe là làm người mẫu cho , đương nhiên là bằng lòng vô điều kiện rồi, ai bảo lần đầu tiên gặp mặt người ta, chưa có bất kỳ lời giải thích nào đánh người ta.

      Thiên Nhất ngược lại có chút do dự, mặc dù với Alex là bạn, nhưng với tính cách có chút hướng nội lại trưng ra ở đó , chỉ có điều, cho dù trăm lần muốn, vẫn phải đồng ý, ai bảo sợ Lăng Diệp chứ.

      Lăng Húc cũng được đưa tới trường, cậu bé ngồi vững vàng đùi Lão Tôn, con ngươi đảo liên tục, tò mò quan sát tất cả các thứ xung quanh.

      Lúc sáu người cùng xuất trước mắt Alex, tỏa sáng tưởng chừng như làm mù mắt . hít sâu hơi, làm cho tâm tình của mình bĩnh tĩnh lại chút, cảm thán: "Đây nhất định bữa tiệc của thị giác……………."
      tieumieumieu, Diệp Nhu, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :