1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Canh Chan Cơm

      Canh Chan Cơm Active Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      111
      tr hay . mới đọc mà thấy hấp dẫn . rất thích mấy tr kiểu này. thanks @banglangtrang123
      banglangtrang123 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Cuộc gặp gỡ thương nghiệp

      Úc Hàn Yên bị Lăng Diệp nhìn chằm chằm khiến cả người được tự nhiên. Ánh mắt của quá trần trụi, quá nóng bỏng, làm có cảm giác giống như mình mặc gì, để trần trụi trước mặt vậy. Cuối cùng nhịn được, lên tiếng:

      "Sao cứ nhìn tôi vậy?"

      Lăng Diệp đứng dậy, từ từ đến trước mặt Úc Hàn Yên, cúi đầu xuống đặt nụ hôn lên môi , dùng giọng trầm ấm, khêu gợi thầm vào tai :

      "Rất đẹp."

      Khuôn mặt nhắn luôn ráo hoảnh trước những tình huống quá quen thuộc này của Úc Hàn Yên, đột nhiên trở nên lúng túng. đứng yên tại chỗ, im lặng biết làm gì.
      Lăng Diệp nhếch miệng gợi lên đường cong đẹp mắt. cầm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của , dắt ra cửa.

      Ngồi xe, Úc Hàn Yên ngừng liếc trộm Lăng Diệp. Trong đầu ngừng lặp lặp lại câu Alex ——"Tính cách của tôi đắc tội với rất nhiều người, nhưng tôi vẫn được bình yên vô là nhờ có Lăng Diệp ở đằng sau. ấy lặng lẽ giải quyết những người đó giúp tôi. ấy là người rất đơn giản. Nếu lòng đối với ấy, ấy cũng dùng chân thành để đáp lại ."

      "Có phải em muốn hôn em ?"

      Mặc dù Lăng Diệp vẫn nhìn về phía trước, nhưng đối với mọi cử động của Úc Hàn Yên, đều nắm như lòng bàn tay. lên tiếng trêu chọc .

      ". . . . . ." Grừ… Grừ… Tên đàn ông đáng ghét! Úc Hàn Yên xoay khuôn mặt nhắn ửng hồng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Xe chạy qua đoạn đường sầm uất, dừng lại trước khách sạn được thiết kế theo phong cách hoàng cung, bật đèn sáng trưng. Khách sạn có diện tích rộng lớn, khí thế phi phàm, tổng cộng có hai tầng, chỉ cần đứng ở cửa thôi cũng cảm nhận được xa hoa, sang trọng của nó rồi. Các phòng ốc bên trong khách sạn đập vào mắt toàn là màu vàng, nhưng lại hề có chút thô tục nào. Tất cả các chi tiết trong khách sạn từ lớn cho đến đều được xử lý giống như phong cách lịch lãm, khiêm nhường của thân sĩ và thanh lịch, nhàng của thục nữ.

      Giữa trần nhà trong phòng khách được treo chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ óng ánh sắc vàng, nhìn nhàng giống như chiếc vay thướt tha của người vũ nữ. Bao quanh chiếc đèn khổng lồ là vô số đèn , khiến cho cả hội trường càng thêm nguy nga lộng lẫy. Thẳng phía dưới chiếc đèn chùm là đài phun nước, đặt giữa hồ nước hình tròn. Bên đài đặt pho tượng nữ thần Hy Lạp cổ đại thanh lịch, cao quý, giơ cao chiếc gậy quyền. Xung quanh nữ thần là bảy thiên thần . Tất cả các pho tượng đều được đúc bằng vàng ròng, trông vô cùng sống động. Từ cây gậy cầm quyền của nữ thần từng dòng nước được phun ra, chảy vào miệng những thiên thần vô cùng chính xác.

      Lúc này trong phòng khách tụ tập rất nhiều nam thanh nữ tú trong những bộ đồ lộng lẫy. Mọi người ưu nhã nâng ly, chuyện trò rất vui vẻ, hài hòa.

      Người đứng ở cửa vào phòng khách lớn tiếng tuyên bố:

      "Chủ tịch tập đoàn Lăng Thị —— ngài Lăng Diệp đến."

      Trong nhất thời, những người tham dự hẹn mà đều ngưng chuyện, tất cả đều xoay người nhìn về phía người vừa tới, làm tư thế chào đón hết sức tôn kính, giống như nghênh đón Hoàng Đế vậy.

      Lăng Diệp là hoàng đế trong giới thương nghiệp cũng quá đáng. ai có thể biết được gia tài của tổng cộng có bao nhiêu. Sản nghiệp của tập đoàn Lăng Thị trải dài khắp toàn cầu, liên quan đến tất cả các ngành nghề khác nhau, bao gồm vũ khí, dầu hỏa, than đá, tài chính, truyền thông, giao thông vận tải, châu báu, bất động sản, và các ngành công nghiệp khác. Nghe , riêng mình nắm giữ 80% số cổ phần của tập đoàn Lăng Thị rồi. Nếu chuyển đổi ra tiền, thể nghi ngờ con số thiên văn (con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên).

      Lăng Diệp ngoài điểm nhiều tiền ra, còn có bốn điểm thu hút người khác: rất có đầu óc kinh doanh, thủ đoạn cao siêu; hai là tuấn đẹp trai, sức hấp dẫn bắn ra bốn phía; ba là giữ mình trong sạch, đến nay vẫn độc thân; bốn là có quan hệ mật thiết với bang chủ của bang Liệt Diễm, hắc bạch đều “chơi” được tất.

      Mọi người đều tưởng rằng, trong cuộc gặp gỡ thương nghiệp này nhìn thấy đến mình, ngờ lại dẫn theo bạn . Đây chính là tin tức vô cùng nóng hổi. Ai mà chẳng biết chủ tịch tập đoàn Lăng Thị từ trước đến giờ đều cho phép ai đến gần, đặc biệt là phụ nữ chứ. Thế nhưng lúc này lại tiếp xúc rất thân mật với người bạn bên cạnh.

      Nhưng mà bạn tối nay của đúng là tuyệt sắc giai nhân, khó ai sánh được. Bộ lễ phục màu đỏ lộ vẻ diễm lệ, quý phái, đầy quyến rũ, thanh lịch của . Nhìn hình ảnh hai người cùng nhau vô cùng đẹp mắt, khiến người ta tự chủ được mà cho rằng họ chính là đôi do trời đất tạo nên.

      Đàn ông nhìn Úc Hàn Yên si mê, chị em phụ nữ nhìn ghen tỵ, mà ai để ý tới vẻ mặt Lăng Diệp càng lúc càng đen lại.

      Úc Hàn Yên cảm nhận được cái lạnh phát ra từ người Lăng Diệp, ù ù cạc cạc, hiểu được tại sao, nghĩ thầm: "Là ai chọc vào ta rồi đây?"

      "Chào mừng các người đẹp, các quý ông tới tham dự cuộc gặp gỡ thương nghiệp hàng năm!" Sau giọng tràn đầy phấn khởi, cuốn hút của người đàn ông, giai điệu nhàng, du dương từ từ vang lên.

      Mọi người đem tầm mắt để người Úc Hàn Yên dời , cùng nhau nhảy nhót khiêu vũ, nâng ly uống rượu, trò chuyện tán gẫu… Lúc này, sắc mặt của Lăng Diệp mới khá hơn chút, cái lạnh người cũng dịu .

      Úc Hàn Yên đói bụng chịu được nữa rồi. định rủ Lăng Diệp kiếm chút gì đó để ăn, nhìn thấy mấy người đàn ông trung tuổi gạt bạn mình sang , nhao nhao về phía Lăng Diệp. rất thức thời chỉ về cái bàn dài bên phải bày đồ ăn :

      "Tôi qua bên kia ăn chút gì đó."

      Lăng Diệp dùng cặp mắc sắc bén quét vòng tình hình phía bên phải, xong mới nhàn nhạt lên tiếng:

      "Ừ."

      Nhận được phê chuẩn, Úc Hàn Yên hai lời, buông cánh tay Lăng Diệp ra xoay người đến nơi cần đến. vừa mới bước được hai bước bị người kia kéo lại. dừng lại, nhìn đầy thắc mắc.

      Lăng Diệp hơi cong môi lên, tiến lên trước bước, vòng tay qua eo Úc Hàn Yên, cúi đầu đặt lên môi nụ hôn :

      "Em ."

      ". . . . . ." Đây là cái gì vậy hả? Hôn tạm biệt? Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, hết chỗ rồi.

      Úc Hàn Yên hiểu, nhưng ở phía xa kia, người đàn ông ngồi chiếc ghế salon được vây quanh bởi đám người đẹp hiểu , hành động bất ngờ này của Lăng Diệp chứa ý nghĩa sâu xa. ta dùng phương thức này để cho mọi người biết, Úc Hàn Yên là người phụ nữ của ta, bất kỳ ai dám ngấp nghé đến , đều có được kết cục tốt.

      Nhưng phải làm thế nào đây? nhìn trúng . Cái vẻ lạnh lùng như có như , vẻ bất cần coi ai ra gì, vẻ đoan trang cao quý cho phép người khác coi thường, thu hút mãnh liệt. Bạch Triết Hiên từ từ đứng dậy, vài ba câu để thoát khỏi đám người đẹp vây quanh mình, sau đó bày ra nụ cười tự tin về phía Úc Hàn Yên.

      Đám đàn ông quanh đó đương nhiên cũng nhìn thấy hành động cuối cùng của Lăng Diệp, chính vì điều này mà ai cũng ngập ngừng dám đến gần Úc Hàn Yên. Những người đẹp cùng bọn họ nhìn thấy người đàn ông của mình thi thoảng liếc trộm vô cùng khó chịu. Các nhìn Úc Hàn Yên đầy khinh bỉ, cho rằng chính là do quỷ đói chết đầu thai vào.

      Vẻ mặt Úc Hàn Yên thưởng thức đồ ăn đầy hưởng thụ, hoàn toàn để ý tới ánh mắt của người khác.

      " bao lâu rồi chưa ăn đây?" Bạch Triết Hiên đứng bên cạnh Úc Hàn Yên, dịu dàng quan tâm hỏi.

      Mọi người nhìn thấy Bạch Triết Hiên chủ động đến gần Úc Hàn Yên, phản ứng cũng khác nhau, nhưng phần lớn đều là muốn xem kịch vui. Bạch Triết Hiên - chủ tịch tập đoàn Bạch Thị - doanh nghiệp duy nhất có khả năng đối kháng với Lăng Diệp.

      Mặc dù Lăng Diệp đàm đạo cùng người khác, nhưng vẫn ngừng để ý đến tình huống xung quanh Úc Hàn Yên, cho nên ngay từ đầu phát ra hành vi tiếp cận của Bạch Thiết Hiên. áp chế lửa giận trong lòng, mặt biến sắc tiếp tục trò chuyện cùng người khác. muốn để xem thái độ của Úc Hàn Yên như thế nào.

      Úc Hàn Yên dùng dĩa xiên miếng thịt bò bít tết cho vào trong miệng, xong mới tò mò quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng - tóc đen, mắt màu xanh lục, khuôn mặt như dao gọt, thân hình cao to. xem xét xong đưa ra kết luận: đẹp trai, rồi lại đưa tầm mắt về khay thức ăn, vừa xắt thịt bò bít tết, vừa lạnh nhạt :

      "Bảy tiếng."
      Đọc cái này thấy hay quá, biết tựa truyện, bạn nào biết giúp mình tìm cái tựa, cám ơn nhiều^^


      "Nam 9 bị kẻ gian hãm hại đánh xuống vách núi đá được nữ 9 và mẹ nữ 9 cứu giúp đưa vào sơn cốc. Nam 9 giả vờ nghe lời nữ 9 để lợi dụng giúp ra khỏi sơn cốc trả mối thù chứ trong lòng vẫn nhớ đến vị hôn thê ngày xưa. Sau đó mấy năm, khi và nữ 9 đường tìm cha nữ 9, lừa nàng ngang qua gia trang của để trả thù, gặp lại vị hôn thê giờ là vợ của biểu ca/biểu đệ của nam 9, vẫn có tình cảm với nam 9, sau đó bị nữ 9 phát ra lừa nàng bấy lâu nay, thất vọng thốt lên ko còn là người của nàng nữa, bỏ 1 mình tìm cha là 1 hoà thượng và về cốc với mẹ Nam 9 lúc này mới phát mình , quay về cốc tìm kiếm nhưng và cha mẹ bỏ tiêu dao giang hồ Nam 9 đau khổ chờ đợi, tìm kiếm nhiều năm, quay về cốc nhiều lần, mới tình cờ gặp lại đường. Sau đó quyết tử triền lạn đánh để theo đuổi Truyện này mình đọc lâu lắm rồi, thể loại cổ đại, ngắn cỡ 10 chương, nam chính sạch, giờ bỗng dưng muốn tìm đọc lại nhưng ko thể nhớ nó tên gì." - trích của bạn khanh_linh1187

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Tùy ý em!


      Bạch Triết Hiên khỏi cảm thấy có chút thất bại. Chẳng lẽ lực hấp dẫn của còn bằng món thịt bò bít tết kia sao? dằn lòng lại, cười nhìn Úc Hàn Yên từ xuống dưới, thở dài :

      "Chắc từ hồi em khiến người cùng giới phải ghen tỵ rồi đúng ?"

      Úc Hàn Yên lại xiên miếng thịt bò bít tết cho vào miệng, rồi mới hơi cau mày nhìn , tựa như chờ câu tiếp theo của .

      Bạch Triết Hiên nhìn thấy bộ dạng tham ăn này của , cảm thấy vô cùng đáng . hài hước giải thích:

      "Em có thể ăn được như thế, đúng là người khác đều cầu mà có được dáng người mê hoặc như em."

      Úc Hàn Yên nhai xong miếng thịt bò trong miệng, gật đầu cái, xong lại cúi đầu tiếp tục ra sức ăn.

      Đối với hành động của , Lăng Diệp rất hài lòng. Thậm chí có thể nhìn ra Úc Hàn Yên xây lên bức tường vô hình giữa và Bạch Triết Hiên.

      Bạch Triết Hiên là người từng trải trong tình trường, hiển nhiên cũng nhìn ra xa cách và lạnh lùng của Úc Hàn Yên đối với , nhưng mà cũng vì vậy mà lui bước. Từ trước đây giờ, luôn thích khiêu chiến, Úc Hàn Yên như thế khiến nảy sinh dục vọng chinh phục mãnh liệt. nhìn thấy mấy lọn tóc của bị rũ xuống do cúi đầu, liền nhịn được đưa tay ra vén bọn chúng về yên vị.

      Lăng Diệp để ý thấy động tác của Bạch Triết Hiên, nhăn mày lại, ánh mặt lộ ra tia rét lạnh. bỏ lại người khách bàn chuyện làm ăn với mình, bước nhanh về phía Úc Hàn Yên.

      Động tác xắt thịt của Úc Hàn Yên đột nhiên dừng lại. kìm nén kích động muốn chĩa dao về phía người kia, hơi lùi về phía sau đẩy tay của ra, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn , nghiêm giọng :

      "Tôi thích người khác đụng vào mình."

      Bạch Triết Hiên thu hồi cánh tay lơ lửng giữa trung, giải thích có chút oan ức:

      "Tôi có ác ý. Tôi chỉ muốn giúp em vén lại mấy sợi tóc thôi."

      Lăng Diệp tới bên người Úc Hàn Yên, tay trái vòng qua eo , tay phải cắm trong túi quần, khinh khỉnh nhìn Bạch Triết Hiên, thầm tuyên thệ chủ quyền của mình.

      Bạch Triết Hiên thấy Úc Hàn Yên hề né tránh hành động động chạm của Lăng Diệp, mặt có chút muốn, trong lòng cũng được tốt lắm, ra ấy “người khác” là ngoại trừ Lăng Diệp ra. Nhưng cũng phải là người dễ dàng buông tha như vậy. Lịch sử chứng minh, những người phụ nữ muốn cuối cùng đều ai là ngoại lệ, đều phải quỳ gối trước sức hấp dẫn của .

      bày ra nụ cười lễ độ, đưa tay phải ra chào hỏi:

      "Chào tổng giám đốc Lăng."

      Lăng Diệp nhíu mày, đưa tay phải ra dùng sức cầm lấy tay đối phương, ngoài mặt cười, nhưng trong lòng như thế, đáp lại:

      "Chào tổng giám đốc Bạch."

      Tay hai người thầm so tài, nắm được phút rồi vẫn buông ra. ràng Bạch Triết Hiên khỏe bằng Lăng Diệp, sắc mặt của chuyển thành xanh rồi, trán cũng toát mồ hôi lạnh, trong khi mặt Lăng Diệp vẫn đỏ, hơi thở gấp gáp mà rất nhàng.

      Nhìn hành động trẻ con của hai người trước mặt, đầu Úc Hàn Yên đầy vạch đen. có chút bất đắc dĩ:

      "Các cầm tay nhau đủ chưa?"

      Hai người nghe thấy thế, hẹn mà cùng buông tay ra, nhưng trong lòng bọn họ lại hề giống nhau. Bạch Triết Hiên rất vui mừng, bởi vì cảm thấy Úc Hàn Yên giúp . Còn Lăng Diệp lại rất tức giận, bởi vì cũng cảm thấy Úc Hàn Yên giúp Bạch Triết Hiên.

      Nhận thấy Lăng Diệp tức giận, mặc dù Úc Hàn Yên biết tức gì, nhưng vẫn cảm thấy ít nhiều cũng có liên quan đến người đàn ông trước mặt này, vì vậy chủ động đưa tay ra đặt lên tay trái , nhìn ánh mắt phảng phất lửa giận của :

      "Cùng nhau nhảy điệu được ?"

      cũng biết tại sao mình lại quan tâm đến việc Lăng Diệp có tức giận hay nữa.

      Lăng Diệp gì, dẫn ra phía cửa khách sạn.

      Bạch Triết Hiên thấy vậy, cố giấu cam lòng, thừa lúc bọn họ mới được hai bước, cười :

      " xinh đẹp, nhớ kỹ đấy, tôi là Bạch Triết Hiên."

      Vòng tay Lăng Diệp đặt eo của Úc Hàn Yên chợt siết chặt, khí lạnh người thồi vù vù ra bên ngoài, khiến cho nhiệt độ trong vòng bán kính hai mét giảm xuống độ.

      Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, để ý đến thoải mái của cơ thể, :

      " làm gì vậy?"

      Từ đầu đến cuối, đều cho Bạch Triết Hiên câu trả lời nào.

      Bạch Triết Hiên cũng chẳng bận tâm, thấy hai người biến mất trong tầm mắt mới cúi đầu nhìn xuống tay mình cười khổ, biết có bị gãy xương đây. Sức lực của Lăng Diệp đúng là vô cùng khỏe.

      Lăng Diệp muốn đương nhiên ai dám ngăn cản . Phục vụ khách sạn lái xe đến trước mặt , cung kính mở cửa xe giúp . Lăng Diệp buông bàn tay đặt eo Úc Hàn Yên ra, ngồi vào vị trí tay lái, nhấn mạnh ga, phi như bão táp.

      Im lặng! Im lặng! Ngoài im lặng vẫn chỉ có im lặng. khí trong xe cực kỳ áp lực, cực kỳ nặng nề, giống như giông bão chuẩn bị ập đến vậy. Lăng Diệp như vậy khiến Úc Hàn Yên cảm thấy rất xa lạ.

      Úc Hàn Yên vừa mới bước vào nhà, liền bị Lăng Diệp áp vào cửa. chưa kịp hiểu ra chuyện gì, bị hôn tới tấp lên mặt, từ trán, mắt, mũi, môi, má, tai… tấc da thịt nào có thể may mắn thoát nạn.

      Đôi tay Lăng Diệp rời khỏi người Úc Hàn Yên, giống như tìm tòi gì đó, “roạt” tiếng, chiếc khóa bộ váy dài của người kia bị kéo xuống dưới.

      Đôi tay Úc Hàn Yên giữ gắt gao phần váy trước ngực tránh cho nó tuột xuống. Đôi mắt đẹp của trợn tròn nhìn chằm chằm Lăng Diệp, lớn tiếng chất vấn:

      "Rút cuộc là tức giận cái gì hả?!"

      Lăng Diệp dừng động tác lại, nhìn Úc Hàn Yên nhấn mạnh:

      "Em là của !"

      xong đợi Úc Hàn Yên phản ứng, đôi môi mỏng của lại hôn lên cổ , đồng thời hai tay dừng sức kéo chiếc váy tràn ngập nguy cơ kia xuống.

      Với người bình thường mà , sức lực của Úc Hàn Yên là rất lớn rồi, nhưng so với Lăng Diệp quả phải gọi bằng sư phụ. Lăng Diệp kéo chiếc váy của xuống hai phần ba rồi. Úc Hàn Yên cấp bách, căn bản mặc nội y, lúc này để ý được nhiều như thế, chợt đưa tay ra ôm chặt lấy Lăng Diệp, tránh cho cảnh xuân trước ngực lộ hết ra ngoài, thức thời :

      "Tôi là của . Tôi vốn là của ." Trước tiên phải dụ dỗ tên bạo chúa thất thường này .

      Cảm thấy tức giận người Lăng Diệp dịu chút, cố gắng để ý đến những nụ hôn ngừng rơi cổ, vai và lưng mình, hai bàn tay vuốt ve khắp mông . dịu dàng hỏi:

      "Tôi , tôi phải của khi nào?"

      Lăng Diệp ngẩng đầu, trịnh trọng :

      "Bạch Triết Hiên ham muốn em."

      xong, nghiêm túc quan sát sắc mặt của Úc Hàn Yên.

      Mẹ kiếp! Chỉ vì điều này? Cơn tức giận của Úc Hàn Yên dần dần bốc lên. gào lên giận dữ:

      " ta ra sao liên quan gì tới tôi! Tôi chẳng có chút hứng thú nào với cả!"

      Bạch Triết Hiên hề biết, vào giờ phút này, bị Úc Hàn Yên cấp cho chữ “hận”…

      Lăng Diệp cười, cười đến dịu dàng duyên dáng, quỷ dị ai bằng. Đột nhiên đưa tay lần xuống phần dưới của Úc Hàn Yên, cách chiếc quần lót mò mẫm. áp gần vào tai , dùng giọng trầm thấp gợi cảm :

      " ướt hết rồi sao!"

      ". . . . . . Lăng Diệp, vô liêm sỉ!" Trong chớp mắt, khuôn mặt của Úc Hàn Yên đỏ như con tôm hấp.

      Lăng Diệp chẳng bận tâm đến câu chửi bới của , hai tay tiếp tục vuốt ve da thịt mịn màng như tơ lụa của , hưởng thụ từng trận run rẩy cơ thể .

      Cảm thấy mình chẳng khác gì cá thịt, còn người kia chính là dao thớt. Đôi tay Úc Hàn Yên chợt ôm chặt cổ Lăng Diệp, đu người lên, hai chân kẹp chặt vòng eo rắn chắc của , treo mình người giống như con gấu Koala (gấu túi). đưa đôi môi đến gần động mạch bên cổ trái của Lăng Diệp, uy hiếp:

      " còn động thủ lần nữa, tôi cắn ."

      tay Lăng Diệp đỡ lấy cái mông đầy đặn, vểnh lên của , tay tiếp tục ngao du lưng . ôm về phía phòng ngủ, hào phóng :

      "Tùy ý em."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Người đứng đầu Nhan gia


      Úc Hàn Yên giận đến nghiến răng. nghiêng đầu, cắn cái lên cổ Lăng Diệp, hàm răng kiên cường nghiến vào da thịt mềm mại của chút thương tiếc. Mùi máu tanh môi và răng thông qua các dây thần kinh truyền lên đại não.

      Lăng Diệp nhận ra động tác của , nhếch nhếch môi như có việc gì xảy ra, bước lên lầu, để mặc phát tiết. Mỗi lần thấy bị mình làm cho tức giận đến phát điên lên, tâm tình của lại thấy vô cùng tốt.

      Cuối cùng Úc Hàn Yên vẫn đủ ác độc cắn vào động mạch cổ . cực kỳ khinh bỉ thiện lương này của mình. cắn cổ Lăng Diệp cho đến khi tức giận trong người dần dần hết hẳn mới buông ra.

      "Đủ rồi sao?"

      đặt lên giường, đè lên người , nhìn đôi môi đỏ hồng bởi vì dính máu mà trở nên mê hoặc đến dị thường, dùng giọng hơi khàn khàn hỏi.

      Lúc Úc Hàn Yên bị Lăng Diệp đè lên, trong nháy mắt cảm thấy bộ phận nào đó người thức tỉnh. Khuôn mặt nhắn của đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp dám nhìn . Đối với vấn đề đưa ra, cũng chỉ chọn cách im lặng.

      Đôi mắt màu xanh lam của Lăng Diệp dán chặt lên mặt Úc Hàn Yên. nhìn chằm chằm giống như nhìn con mồi. Đột nhiên cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp môi cách dịu dàng. cẩn thận như vậy, ngọt ngào như vậy, giống như nâng niu báu vật, lại giống như vuốt ve người của mình.

      Úc Hàn Yên chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người khác, Lăng Diệp là trường hợp ngoại lệ. Lúc này như con chim non chịu đựng tấn công dịu dàng của Lăng Diệp. Mặc dù Lăng Diệp cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng trong lĩnh vực này, đàn ông trời sinh chiếm thế trội rồi, cho nên cần thầy dạy cũng dễ dàng biết được.

      Lăng Diệp thấy đôi mắt đẹp của Úc Hàn Yên híp lại, thân thể cũng thả lỏng hơn, ánh mắt lóe lên nụ cười thích thú. Hai tay đè chặt tay xuống giường, đồng thời cái đầu nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Động tác liền mạch, dây dưa dài dòng chút nào, chờ đến khi Úc Hàn Yên kịp phản ứng lại, Lăng Diệp hôn lên điểm phấn hồng trước ngực rồi.

      "Lăng Diệp!"

      Úc Hàn Yên xấu hổ vì mình có thể bị “chảy nước”. Tay chân đều bị tay chân người kia áp chặt, cử động cũng cử động được, nhưng cam lòng để cho tùy ý nhấm nháp mình. vừa giận vừa xấu hổ kêu lên.

      Lăng Diệp thờ ơ, ra sức dây dưa, tiếp tục động tác dịu dàng của mình.

      Úc Hàn Yên thể khống chế được phản ứng của cơ thể, đành lạnh lùng :

      "Đừng để tôi phải hận ."

      Lăng Diệp ngẩng đầu lên, thấy quyết liệt trong mắt nhất thời trở nên luống cuống. lập tức buông Úc Hàn Yên ra, đứng ở bên giường đưa lưng về phía :

      " xin lỗi". xong đóng cửa rời .

      Úc Hàn Yên nằm thẫn thờ giường lúc, sau đó đứng dậy mặc bừa bộ đồ mặc ở nhà ra ngoài. Lúc qua cánh cửa thư phòng, dùng giọng rất nhưng cho từ chối :

      "Tôi ra ngoài dạo chút."

      Lăng Diệp đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa ra vào cũng lên tiếng ngăn cản, bởi vì biết, nhất định về. Nếu như vậy, cứ để giải sầu cũng chẳng sao.

      Đây là khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh, dưới ánh trăng cùng ngọn đèn chiếu sáng, Úc Hàn Yên dọc theo con đường. Cơn gió nhàng mang theo mùi hương hoa dịu thổi vào người , làm tan những phiền muộn trong lòng.

      dừng lại, nhắm mắt đón từng cơn gió dễ chịu thổi đến, rồi khẽ ngẩng đầu lên, hít hơi sâu. Đúng! Chính là cảm giác này - hơi thở tuyệt vời của cuộc sống. mở đôi mắt còn sáng hơn cả sao ra, cười mãn nguyện, lộ đôi lúm đồng tiền như hoa, biết làm say mắt người.

      Trong chiếc xe dài ở phía xa xa, trong tay Nhan Hạo cầm chiếc ống nhòm nhìn thấy hình ảnh này, nhếch miệng lên lộ ra đường cong mê hoặc lòng người, sau đó ra dấu tay bảo tài xế gần đến chỗ Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên thấy có hai chiếc xe tiến đến gần, liền dịch vào ven đường, tiếp tục ung dung tản bộ, lại ngờ hai chiếc xe kia chạy đến trước mặt dừng lại. khẽ cau mày, nhìn về phía bốn người đàn ông tới gần mình.

      "Úc tiểu thư, chủ nhân chúng tôi cho mời ." người đàn ông trong số đó cúi người, ra tư thế “mời” .

      Úc Hàn Yên nhíu mày. Đây hẳn là lời mời đơn giản như vậy . bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ hỏi:

      "Chủ nhân các là ai?"

      Thân phận cùng với khuôn mặt tại này , chỉ mới dùng được tháng, hơn nữa, tự nhận thấy trong thời gian này cũng chưa gây ra chuyện gì, tại sao bọn họ lại chủ nhân của bọn họ tìm ?

      "Chủ nhân chúng tôi xe, Úc tiểu thư qua đó biết."

      Úc Hàn Yên vẫn nhúc nhích, khẽ cười :

      "Để thể thành ý của , bảo ra đây gặp tôi."

      Nhan Hạo nghe xong, trong mắt lóe lên tia hứng thú. ngờ, bị bốn tên đàn ông mặt đằng đằng sát khi vây quanh mà vẫn có chút sợ hãi nào, thậm chí còn dám ngang nhiên khiêu khích đối phương.

      "Hỗn xược! cũng được, cũng phải ."

      Người kia mặt lạnh quát lên, đồng thời ra tay định bắt Úc Hàn Yên, ép đến gặp Nhan Hạo.

      Nhan Hạo là người cực kỳ thích sạch , thích người khác động chạm vào thứ gì của . Úc Hàn Yên là người nhìn trúng, dĩ nhiên cũng thuộc sở hữu của . Chính vì vậy, trước đó cũng chỉ bảo thuộc hạ “mời” tới đây, chứ bảo “bắt” đến đây. Trong đôi mắt dài của tóe ra tia lửa, định lên tiếng ngăn chặn hành vi của thuộc hạ, nhưng chuyện xảy ra tiếp đó khiến phải đem lời định ra nuốt vào trong cổ họng.

      Cơn tức giận trong lòng Úc Hàn Yên vừa mới được thổi tan, lại bị ập đến. Lúc này cực kỳ khó chịu, vô cùng, vô cùng khó chịu! Bị Lăng Diệp ra sức đè ép là quá lắm rồi, vậy mà ngay cả con chó con, con mèo con cũng dám la ó với , thậm chí còn đòi ra tay với . Mẹ nó! giáo huấn bọn họ, thề phải là người nữa.

      Úc Hàn Yên dùng lực tì hai chân xuống đất, sau đó tung người lên độ cao thể tin được. giang hai chân thẳng ra, mỗi chân đá vào bên cằm của hai tên muốn động thủ với mình. "Bộp!" Hai tên ngã lăn xuống đất. Sau đó, để cho hai tên còn lại có thời gian ra tay hành động, trong chớp mắt lao đến bên tên, đá vào lồng ngực , vả cái, đảo tay thêm cái nữa.

      Tên duy nhất còn lại đứng yên thấy thế, vội lao về phía Úc Hàn Yên. Úc Hàn Yên cười khinh miệt, tiến về phía đối phương, tung người lên vuông góc với bả vai , hai chân kẹp chặt cổ , “rắc” kết liễu.

      Úc Hàn Yên vỗ vỗ tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông tóc vàng, mắt màu lam từ chiếc xe dài ra. Trong đầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin về người “chủ nhân” này. Chẳng lẽ là người đứng đầu dòng Nhan gia?

      Bốn tên bị đánh cho tơi tả mặt đất nhìn thấy toát mồ hôi lạnh, vội vàng vùng vẫy đứng dậy, sau đó khom lưng cúi đầu cung kính hô:

      "Chủ nhân."

      "Tự mình chịu phạt ." Nhan Hạo lườm bọn họ, lạnh nhạt .

      "Vâng."

      Bốn người đều dám oán thán câu nào, hẹn mà cùng đáp.

      Úc Hàn Yên tuân theo nguyên tắc "Địch động ta, ta động. Địch muốn động ta, ta ra tay trước", im lặng theo dõi diễn biến tình hình.

      Nhan Hạo tới cách Úc Hàn Yên khoảng mét dừng lại, lịch thiệp tự giới thiệu mình:

      "Úc tiểu thư, tôi là Nhan Hạo."

      Úc Hàn Yên nhíu mày, lạnh nhạt :

      "Tôi quen biết ."

      Tại sao người đứng đầu Nhan gia lại xuất địa bàn của bang Liệt Diễm?
      Aries293Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Thói quen mình


      " sao, bây giờ biết cũng muộn." Nhan Hạo cười cười, thèm để đến thái độ của đối phương, hào phóng .

      Úc Hàn Yên chán chẳng muốn tranh luận với , hỏi thẳng vào vấn đề chính:

      "Tìm tôi có chuyện gì?"

      "Làm người phụ nữ của tôi." Trong mắt Nhan Hạo tràn đầy hứng thú, cuồng vọng tuyên bố.

      Đối phương vừa dứt lời, Úc Hàn Yên cười lạnh lùng hỏi:

      "Lý do?"

      "Đôi mắt của em quá đẹp, làm tôi nhịn được muốn giữ chặt lấy nó."

      Nhan Hạo nhìn vào mắt Úc Hàn Yên đầy si mê, toạc ra. Mặt đầy nghiêm túc, có chút nào giống như láo.

      ". . . . . ." Lại là đôi mắt! Bởi vì đôi mắt này mà bị Lăng Diệp nhận ra; Giờ cũng vì đôi mắt này mà bị Nhan Hạo nhìn trúng. Tại sao mấy tên cầm đầu trong hắc đạo, tên nào cũng bị đôi mắt của làm cho sinh tình vậy? Úc Hàn Yên cười khẽ :

      "Tôi móc mắt đưa cho , thấy thế nào hả?"

      Nhan Hạo dĩ nhiên nghĩ tới Úc Hàn Yên như vậy. ngẩn ra, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm hừng hực. thích cách đùa tanh mùi máu như thế này.

      "Hứng thú của tôi đối với em càng lúc càng sâu nặng rồi."

      Úc Hàn Yên liếc mắt nhìn Nhan Hạo giống như nhìn ruồi bọ, chút do dự dội cho gáo nước lạnh:

      "Đáng tiếc, tôi chẳng có chút hứng thú nào với cả."

      Nhan Hạo nhếch miệng cười đểu cáng, úp mở:

      " vội, vẫn còn nhiều thời gian mà." Đồng thời, nhanh như tia chớp đưa tay về phía Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên còn chưa kịp hiểu những lời là có ý gì, bị đối phương dùng khăn ướt chặn vào mũi và miệng. Ý thức của dần dần tiêu tan, trong tâm trí chỉ kịp lóe lên ý nghĩ cuối cùng: Hèn hạ! Đường đường là người đứng đầu Nhan gia, vậy mà sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế…

      Nhan Hạo ôm lấy người vừa gục vào lòng mình, về phía chiếc xe dài. nhếch khóe môi thành đường cong đẹp, nỉ non:

      "Thuốc mê này là tôi đặc biệt chuẩn bị cho em, để em có thể hôn mê ngay tức khắc, mà lại làm tổn thương đến thân thể em, cũng là dịu dàng xiết bao rồi”

      Chung quy cũng tại thói quen mình của Úc Hàn Yên - thói quen dựa vào chính mình. ràng chỉ cần la lên là Lăng Diệp nghe được rồi. . . . . .

      Nửa giờ sau Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên vẫn chưa quay trở lại chau mày. vội vàng xuống lầu, vừa vừa dùng di động dò tìm vị trí của . Tốc độ di chuyển này… máy bay…. Trong nháy mắt khuôn mặt của đen lại, tức giận giàn giụa cả ra ngoài, rốt cuộc là ai dám cả gan động đến người phụ nữ của ?!

      Lăng Diệp lái xe ra khỏi bịệt thự chưa được bao lâu dừng lại. Từ trước đến giờ nơi đây đều rất sạch , tại sao lại có chiếc khăn tay nằm giữa đường? Đột nhiên trong đầu lên bóng dáng của Nhan Hạo. Người đó có tính thích sạch trầm trọng, mỗi lần tự tay động thủ xong đều dùng khăn tay lau chùi hai tay mấy lần từ trong ra ngoài, rồi mới quẳng khăn .

      Lăng Diệp xuống xe, nhặt chiếc khăn tay lên. quan sát hồi cẩn thận, quả nhiên là khăn tay chuyên dụng của Nhan Hạo. Đáng chết! Đúng là càn quấy mà. Dám cướp người địa bàn của ?

      giây sau, trong trụ sở chính của bang Liệt Diễm tiếng lãnh khốc của Lăng Diệp vang lên:

      "Chuẩn bị bốn chiếc máy bay chiến đấu loại 79, cùng đội máy bay quân dụng loại XNA, sẵn sàng đợi lệnh."

      Mạc Vũ và Tề Ngôn nhìn nhau, máy bay chiến đấu loại 79? Tính đến thời điểm này, đây chính là loại máy bay chiến đấu tiên tiến nhất thế giới. Chi phí của nó vô cùng đắt đỏ, xác thực mà là lấy tiền ném vào máy bay. Ưu điểm của máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng là tốc độ nhanh, hỏa lực mạnh, có khả năng tác chiến trong khoảng thời gian vượt mức bình thường. Mặc dù trong lòng hai người đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng hành động.

      ......................

      vùng trời Đại Tây Dương, trong máy bay tư nhân của Nhan Hạo, áp suất khí vô cùng thấp, trong khi đó trung tâm của áp suất thấp chính là Nhan Hạo.

      ngần ngại, hết lần này đến lần, kiên nhẫn dùng khăn lông lau chùi vết hôn cổ Úc Hàn Yên, cho đến khi làn da mỏng manh của bị lau chùi đến rách nát mới chịu dừng lại. nhìn những dấu hôn bầm tím cổ dần được thay thế bởi những tia máu đỏ rần cười hài lòng.

      "Phì. . . . . ."

      Úc Hàn Yên bị đau ngừng nên tỉnh dậy. Cảm giác đau giống như có người cạo lớp da cổ , dùng bàn chải chà xát da thịt . mở mắt chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn gần trong gang tấc của Nhan Hạo, hai mắt nhìn chằm chằm. lay lay người, cảm giác thân thể của mình vẫn chưa hồi phục lại liền nhíu nhíu mày, dùng đôi mắt sáng quét hồi khung cảnh xung quanh, nhàng giễu cợt :

      "Ông chủ Nhan muốn “mời” tôi đâu đây?"

      "Đương nhiên là tổng hành dinh của Nhan gia rồi."

      Đôi mắt Nhan Hạo vẫn khóa chặt đôi mắt của Úc Hàn Yên, để tìm kiếm sợ hãi trong . Úc Hàn Yên thể cho rằng, đến ngày nào đó đối phương moi mắt của ra, cất giấu để từ từ thưởng thức. dùng toàn bộ sức lực ngồi thẳng người dậy, trong lúc lơ đãng nhìn thấy mình trong gương, lặng người. đưa tay chạm nhàng vào vệt máu đỏ cổ, rất đau. . . . . .

      "Em nên để cho người khác đụng vào em." Nhan Hạo mang theo tức giận, lạnh lùng .

      Úc Hàn Yên cười nhạo báng:

      "Cho nên đây chính là công trình to lớn của , để xóa vết hôn cổ tôi?"

      "Bẩn." Đôi mày đẹp của Nhan Hạo cau có lại, khinh bỉ .

      Úc Hàn Yên hít sâu hơi, áp chế ngọn núi lửa sắp bộc phát trong lòng, cắn răng nghiến lợi hỏi:

      "Có là bẩn cũng là bẩn ở người tôi, liên quan gì đến ?"

      Nhan Hạo lắc đầu đồng ý, dùng giọng hiển nhiên :

      "Tôi nhìn trúng em, em chính là của tôi. Nếu là đồ của tôi, dĩ nhiên thể có dấu vết của người khác."

      Cái logic lung tung lộn xộn này là như thế nào vậy? Tại sao nhìn trúng mình, mình liền biến thành là của hẳn? coi người khác ra gì mà. đúng! Trong mắt chẳng qua chỉ là thứ đồ vật mà thôi. Úc Hàn Yên hừ tiếng, đổ thêm dầu vào lửa:

      "Đây phải là tự lừa dối mình sao? có thể lau chùi dấu vết bên ngoài người tôi, nhưng vĩnh viễn thể thay đổi được thực là tôi bị người khác chạm vào."

      Nhan Hạo nắm chặt phần tóc phía sau gáy của Úc Hàn Yên, làm cho ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy u nhìn chằm chằm, tàn bạo :

      "Tốt nhất em nên chọc cho tôi tức giận." xong, nổi giận đùng đùng bỏ .

      Úc Hàn Yên nhìn mình trong gương có chút thảm hại, mỉm cười chế giễu.

      …………….

      " xảy ra chuyện gì?"

      Mạc Vũ vừa thấy Lăng Diệp chờ được liền hỏi luôn.

      Lăng Diệp ngồi vào vị trí điều khiển, tự mình khởi động máy bay, mặt đầy u ám, dùng giọng rét lạnh như gió bấc :

      "Nhan Hạo đến khu biệt thự của tôi, cướp người của tôi ."

      Tề Ngôn và Mạc Vũ nghe xong, chân mày cũng nhăn thành chữ "Sông" (川). Tề Ngôn trầm giọng hỏi:

      "Ai mà có thể khiến ngại mạo hiểm bước vào địa bàn của chúng ta?"

      "Chủ nhân của mặt dây chuyền."

      Lăng Diệp điều khiển máy bay tăng tốc độ tối đa, nhanh chóng tiến gần đến vị trí của Úc Hàn Yên, trả lời ngắn gọn.

      "Cậu tìm được ấy rồi?!"

      Mạc Vũ kinh ngạc thôi. vận dụng tất cả thế lực của bang Liệt Diễm, rốt cuộc tháng cũng tìm được , còn cho rằng biến mất khỏi thế gian rồi.

      Nhắc tới đề tài này, tâm tình Lăng Diệp cải thiện đáng kể. ngoắc ngoắc khóe môi, :

      " ấy xin làm trợ lý đặc biệt của tôi."

      Mạc Vũ nhíu mày, nửa đùa:

      "Đúng là định mệnh rồi."
      Aries293, linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :