1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: Tha thứ cho mẹ

      "Tôi muốn có đơn thuốc chị dâu dùng mấy tháng nay." Tề Ngôn gõ cửa, vào phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính cho Úc Hàn Yên, trực tiếp cầu.

      Bác sĩ ngẩng đầu lên, thấy người tới là em của tổng giám đốc liền lễ phép :

      "Xin ngài đợi chút."

      Tề Ngôn gật đầu, đứng im lặng trước bàn làm việc của bác sĩ. muốn nghiên cứu xem, có phải những vị thuốc kia kết hợp cùng với nhau biến đổi thành vô hại, nên đứa bé trong bụng chị dâu mới bị làm sao hay .

      Sau đó lâu, bác sĩ in từ máy tính ra xấp tài liệu đưa cho Tề Ngôn, :

      "Đây là đơn thuốc phu nhân tổng giám đốc dùng trong mấy tháng nay."

      Tề Ngôn đưa tay nhận xấp tài liệu, “cám ơn” với bác sĩ xong xoay người rời .

      Đại khái bác sĩ cũng biết được Tề Ngôn lấy đơn thuốc để làm gì. Ông nghĩ tới kết quả kiểm tra siêu B buổi sáng, khỏi cảm thán:

      "Cái thai đó bị sảy cũng bị dị dạng, quả khiến cho người ta quá bất ngờ."

      "Diệp, con của chúng ta khỏe mạnh!" Úc Hàn Yên uống hớp canh, hưng phấn .

      Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen. Từ lúc ở phòng siêu B ra ngoài đến bây giờ, câu này dưới mười lần rồi. d⊹d⊹l⊹q⊹d dịu dàng nhìn , khóe môi cong lên, dùng giọng trầm thấp khêu gợi :

      "Ừ, con chúng ta khỏe mạnh."

      Cặp mắt Úc Hàn Yên tỏa sáng như vì sao, mạnh miệng:

      "Em muốn xuất viện!"

      Lăng Diệp đem muỗng canh đến bên môi , đá quả bóng sang cho bác sĩ điều trị chính cho Úc Hàn Yên:

      "Bác sĩ hề em có thể xuất viện."

      "Ông ấy cũng em thể xuất viện! Em mặc kệ, em muốn xuất viện." Úc Hàn Yên vừa nghiêng đầu né tránh vừa bĩu môi .

      Khóe miệng Lăng Diệp giật giật. Hôm nào phải hỏi bác sĩ chút, xem có phải người mang thai tính tình quay trở về tuổi thơ hay . lại đưa muỗng canh đến trước miệng Úc Hàn Yên lần nữa, dịu dàng :

      "Trước tiên em phải uống xong canh ."

      Úc Hàn Yên để ý tới , lại nghiêng nghiêng đầu né tránh lần nữa, đáp:

      " cho em xuất viện, em A!"

      Lăng Diệp nhăn nhăn đôi mày xinh đẹp, thả cái muỗng vào lại trong chén, hai tay chống ở hai bên Úc Hàn Yên, nhìn đầy áp bức, xa xôi:

      "Tiểu Yên, gan cũng lớn rồi a? Còn dám tuyệt thực để kháng nghị, hả?"

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên rụt cổ cái, ánh mắt lảng tránh, trong nháy mắt khí thế của giảm xuống mấy phần. Từ lúc nằm viện đến giờ, Lăng Diệp đối với gần như là muốn gì được nấy, làm cho suýt nữa quên mất bản tính bạo chúa khát máu của .

      Lăng Diệp đưa tay nâng cằm lên, giọng hỏi:

      "Muốn xuất viện rồi hả ?"

      Úc Hàn Yên gật đầu hết sức khó khăn, lùi người về phía sau. Ánh mắt của quá mức xâm lược, giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      "Vậy trước tiên phải để kiểm tra tốt cơ thể của em ." Lúc Lăng Diệp hai chữ " tốt" đặc biệt nhấn mạnh, kết hợp với ánh mắt như lang như hổ của , kẻ ngốc cũng biết được định kiểm tra như thế nào.

      Úc Hàn Yên cố gắng để ý đến hormone nam phát ra từ người , cười khúc khích :

      "Chuyện kiểm tra cơ thể giao cho bác sĩ , cần phải phí tâm nha."

      Hình như Lăng Diệp bị thuyết phục. đứng dậy thu thập bàn ăn giường xong, cầm chiếc khăn ướt, ung dung thong thả lau tay, đột nhiên hỏi:

      "Tiểu Yên, em có cảm thấy con của chúng ta rất kiên cường ?" (Hô hô, ý gài bẫy chị nè ^^ Cao thủ! Cao thủ!)

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, khen tiếc lời:

      "Rất kiên cường! Cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nó cũng đều có thể bình yên vô ở trong bụng em."

      Khóe môi Lăng Diệp nâng lên thành đường cong đẹp mắt. diiễn。đaàn。leê。quyý。đoôn Rất nhanh đè Úc Hàn Yên ở phía dưới, hai bờ môi mỏng rà qua má chạy thẳng đến vành tai, dùng giọng khêu gợi thủ thỉ:

      " cũng cảm thấy như vậy, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nó cũng đều có thể bình yên vô ở trong bụng em."

      hồi chuông cảnh báo vang dội trong lòng Úc Hàn Yên. nhìn chằm chằm gương mặt để nghiêng của Lăng Diệp, dùng tay đẩy lồng ngực ra, :

      "Tại sao lại dùng tư thế này để chuyện với em?"

      Con ngươi đen nhánh của Lăng Diệp sâu thấy đáy. ngoắc ngoắc khóe môi, chìa đầu lưỡi ướt át ấm áp ra, liếm láp ngừng vành tai Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên bất giác rên lên tiếng, hai tay đẩy lồng ngực Lăng Diệp chuyển thành vòng chắc qua cổ , cơ thể ngừng áp sát lại gần .

      Lăng Diệp như phát ra được vùng đất mới, con ngươi sáng đến kinh người. dùng giọng khàn khàn mê người :

      "Tiểu Yên, em trở nên mẫn cảm."

      Gương mặt Úc Hàn Yên đỏ lừ như con tôm luộc. ngượng ngùng quay mặt , nhìn vào mắt Lăng Diệp nữa.

      Lăng Diệp lại bao phủ vành tai Úc Hàn Yên lần nữa, trong khi tay cởi cúc áo ra.

      người Úc Hàn Yên chợt lạnh, giống như bị người ta dội nước lã, trong nháy mắt từ trong cói đam mê bừng tỉnh lại. đưa tay bắt được móng vuốt của Lăng Diệp, ngăn cảnh cho tiếp tục làm chuyện xấu, trước ánh mắt khó hiểu của , cảnh cáo:

      " được! làm tổn thương đến đứa bé."

      Lăng Diệp gia tăng sức lực, tiếp tục động tác trong tay mình. bên môi Úc Hàn Yên:

      "Con chúng ta rất kiên cường, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nó cũng đều có thể bình ở trong bụng em."

      xong, đợi đối phương kịp phản ứng, liền lật người lại, để quỳ giường.

      Úc Hàn Yên hận thể cắn đứt luôn đầu lưỡi mình. Cũng được bao lâu, bị trêu chọc đến chịu được, dưới bụng cảm giác như có đốm lửa thiêu đốt, thầm trong lòng:

      "Cục cưng, tha thứ cho mẹ lần."

      Lăng Diệp rất nhanh nhận được phối hợp cùng nhiệt tình của , kèm theo đó là loạt tiếng kêu rên thỏa mãn. d⊹đღlღq⊹đ Xa cách ba tháng, lại được xâm nhập vào nơi ngày nhớ đêm mong của mình.

      phòng kiều diễm. . . . . .

      "Tiểu Yên, biểu vừa rồi của em khiến rất hài lòng." Lăng Diệp nằm nghiêng, ôm Úc Hàn yên đưa lưng về phía mình, dùng giọng mê người .

      ". . . . . ." nhất định thừa nhận tính dục của mình trở nên mạnh mẽ.

      Môi Lăng Diệp cong lên đẹp mắt, tiếp tục :

      "Giống như tiểu tinh nhiệt tình."

      ". . . . . ." Choáng nha! chết à!

      Úc Hàn Yên nhớ tới mình vừa bị châm ngòi, đột nhiên xoay người lại đối mặt với Lăng Diệp, cười giống như con hồ ly:

      " rất hài lòng đúng ?"

      Lăng Diệp nhìn ra tính toán trong mắt , dùng giọng trầm thấp hỏi:

      "Ừ, em định để hài lòng hơn nữa sao?"

      Úc Hàn Yên kiềm chế cơn kích động muốn đánh người của mình lại, dùng giọng trong trẻo, ngọt ngào :

      "Vậy có phải em có thể xuất viện rồi ?"

      "Điều này chắc lắm, phải hỏi bác sĩ mới biết được." Lăng Diệp nghiêm túc .

      Úc Hàn Yên thể tin vào điều tai mình vừa nghe thấy, đôi mắt đẹp của trợn tròn lên. nghiến răng nghiếng lợi :

      " phải kiểm tra cơ thể của em rồi sao? Hơn nữa, chính vừa mới , rất hài lòng!"

      Lăng Diệp gật đầu cái, cực kỳ vô tội :

      " vốn định nếu mình hài lòng để cho em xuất viện, nhưng em lại , chuyện kiểm tra cơ thể là của bác sĩ."

      dừng lúc, tiếp tục :

      "Cho nên, chuyện xuất viện phải hỏi bác sĩ mới được."

      "!" Úc Hàn Yên giận đến chịu được. nhào đến ngực , đưa hàm răng trắng noãn ra, cắn cái vào cổ, rồi tiếp đó vào bả vai .

      Lăng Diệp cười đến nghiệt, để mặc cho lưu lại dấu vết thân thể mình.

      Con mèo của rất lâu rồi chưa xù lông.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: (tiếp)

      Úc Hàn Yên hung hăng để lại hai dấu răng người Lăng Diệp xong, hừ tiếng xoay người đưa lưng về phía .

      Lăng Diệp hôn cái lên vành tai để lộ ra giữa khí của , dịu dàng :

      " trao đổi với bác sĩ."

      biết muốn ở mãi nơi này, giống như trước kia lúc ở phòng y tế. muốn xuất viện từ lâu rồi, chỉ vì yên tâm về cái thai trong bụng nên mới đề cập đến mà thôi. Hôm nay loại bỏ được trường hợp thai nhi bị dị dạng, an tâm hơn, đưa ra vấn đề “xuất viện” cũng là việc nằm trong dự liệu của .

      Hai mắt Úc Hàn Yên sáng lên, xoay người nhìn khuôn mặt tuấn mê người của Lăng Diệp, hưng phấn hỏi:

      "?"

      Lăng Diệp cười cười, nhàng đáp:

      "Ừ."

      "Diệp, tốt! thế giới này chỉ có là tốt nhất!" Úc Hàn Yên dùng sức hôn cái lên môi Lăng Diệp, phấn khích .

      Con ngươi Lăng Diệp tối , lại hóa thân thành loài lang sói kích động, nhưng nghĩ tới việc vừa mới khỏi bệnh liền ức chế dục vọng của mình lại.

      Lăng Diệp ra tay tuyệt thể trượt.

      Sáng ngày hôm sau, Dany xách túi trái cây đứng trước cửa phòng bệnh của Úc Hàn Yên, còn chưa kịp ấn chuông cửa cửa được mở ra từ bên trong. dღđ。l。qღđ Úc Hàn Yên xuất trước mắt , cười đến giống như đóa hoa.

      thấy đầu đối phương đội mũ, mặc quần áo thoải mái cặp mắt hơi trợn lên, hỏi có chút khó tin:

      "Hàn Yên, xuất viện?"

      Úc Hàn Yên thấy Dany sửng sốt, áy náy :

      "Quyết định đột ngột, thể báo trước cho được."

      Dany cười cười, :

      " sao, phải tôi cũng gặp sao?"

      Lăng Diệp xách theo chiếc máy vi tính ra, đưa tay ôm chiếc eo chưa đủ nắm của Úc Hàn Yên, gật đầu với Dany cái coi như chào hỏi.

      Úc Hàn Yên đưa tay đỡ lấy chiếc túi Dany xách, mời:

      "Buổi tối cùng ăn chúc mừng tôi xuất viện nha."

      Lăng Diệp thấy vậy nhíu nhíu mày. cầm lấy túi trái cây Úc Hàn Yên xách, chuyển qua tay cầm máy tính, tay phải vẫn đặt bên eo Úc Hàn Yên.

      Dany suy nghĩ lúc, lắc lắc đầu :

      "Tôi đâu."

      Úc Hàn Yên quay đầu nhìn Dany, lại hỏi lần nữa:

      "Rút cuộc và Tề Ngôn là thế nào hả?"

      Dany cười cười, nhàng đáp:

      " có gì."

      Chân mày Úc Hàn Yên nhíu chặt. có chút tức giận:

      " cho tôi là kẻ ngốc sao?"

      thấy Dany gì, lại hỏi tiếp:

      "Hai người cũng chiến tranh lạnh tháng rồi, có phải nên bắt tay giảng hòa rồi ?"

      Dany quay mặt , thản nhiên :

      "Tôi với ta là người xa lạ, chẳng có gì để giảng hòa cả."

      Lăng Diệp đột nhiên lên tiếng:

      "Tiểu Yên, phải là em cần toilet trước sao? Buổi tối uống nhiều nước như vậy rồi."

      Úc Hàn Yên vừa nghe Lăng Diệp thế, đúng là có chút buồn rồi. nhìn nhà vệ sinh nữ phía trước xa lắm, :

      "Hai người chờ tôi ở đây nha."

      " , có chuyện gì gọi ." Lăng Diệp nhìn , dịu dàng .

      Dany cũng nhìn về phía Úc Hàn Yên mỉm cười gật đầu.

      Sau khi Úc Hàn Yên rời , Lăng Diệp xoay người nhìn về phía Dany, đáy mắt mảng lạnh lẽo. lạnh lùng :

      "Tôi mặc kệ và Ngôn đến tột cùng là như thế nào, nhưng ở trước mặt Tiểu Yên, phải giả vờ cho tôi. Câu vừa lúc trước, đừng để Tiểu Yên nghe được lần thứ hai."

      nể nang:

      "Nếu bởi vì chuyện của hai người mà khiến ấy phải sầu muộn trong lòng cũng đừng trách tôi khách khí."

      Dany rung động trước tình của đối phương. diễn♥đàn♥lê♥quý♥đôn muốn tạo cho Úc Hàn Yên môi trường sống vô ưu vô lo.

      gật đầu cái, lên tiếng:

      "Tôi biết rồi."

      Lăng Diệp thu hồi tầm mắt vô cùng áp bức của mình lại, về phía nhà vệ sinh nữ.

      Úc Hàn Yên vừa ra nhìn thấy Lăng Diệp đứng cách mình chưa tới hai mét. cười cười kéo cái tay cầm gì của , hỏi giống như hỏi:

      " sợ em té xuống?"

      Từ trong cổ họng Lăng Diệp phát ra tiếng:

      "Ừ" .

      Úc Hàn Yên liếc mắt, tức giận :

      " té xuống có!"

      Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, miễn tranh luận cùng .

      "Dany, tới sao? Bữa tối Diệp tự mình xuống bếp đó." Úc Hàn Yên lại lên tiếng mời lần nữa.

      Lăng Diệp nhíu mày, bữa ăn tối của đúng là tự xuống bếp sai, nhưng cũng có nghĩa là những người khác cũng được như thế nha.

      "Tổng giám đốc Lăng trổ tài nấu nướng, đương nhiên tôi cũng muốn nếm thử rồi." Dany cười .

      dừng lúc, nhíu mày hỏi:

      "Địa điểm ở đâu?"

      Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Diệp, trong mắt tràn đầy ý hỏi.

      Dany thấy vậy vỗ trán vô lực. Tình cảm của , biết về đâu đây.

      Lăng Diệp nhìn về phía Dany, nhàn nhạt :

      "Chỗ ở lần trước. Đến lúc đó có người đón ."

      Khóe miệng Dany giật giật, buồn bực :

      " phải tôi lại bị bịt mắt đó chứ?"
      căn bản biết chỗ kia ở đâu. Lúc vào ở trong tình trạng hôn mê, còn lúc ra lại bị che mặt.

      Chỉ có điều dựa theo tình huống như vậy mà , nơi đó hẳn là căn cứ điểm rất quan trọng của tổ chức hắc bang .

      Úc Hàn Yên trừng mắt lên nhìn, lặp lại:

      "Bịt mắt?"

      Diệp gật đầu, giải thích:

      “Đây là quy định.”

      nhìn về phía Dany, nhàn nhạt :

      muốn bịt mắt cũng được, vậy trở thành người phụ nữ của Ngôn .”

      Dany mím môi, :

      “Vậy tôi thà bị che mắt còn hơn. Mắt bị miếng vải đen che kín chỉ là chuyện lúc, còn trở thành người phụ nữ của ta là chuyện cả đời, tôi chưa có ngu như vậy.”

      biết có phải là do ảo giá hay mà Úc Hàn Yên cảm giá thái độ của Dany đối với Tề Ngôn còn giống như trước.

      Ra tới bãi đậu xe, Úc Hàn Yên vẫy tay từ biệt Dany, sau đó bị Lăng Diệp dẫn tới trước chiếc xe thể thao màu đen. rang trong bãi đậu xe, xe cộ chen lấn muốn chết, nhưng lại chiếc xe nào dám đậu gần xe của Lăng Diệp.

      chỉ vào chiế xe, nhìn Lăng Diệp dám tin hỏi:

      tiết lộ thân phận của mình ra ngoài?”

      Lăng Diệp để ý “Ừ” tiếng. mở cửa chỗ ghế phụ để Úc Hàn Yên ngồi vào trong, thắt dây an toàn lại cho .

      “Tại sao?” Úc Hàn Yên quay đầu nhìn Lăng Diệp ngồi vào chỗ tay lái, chậm rãi hỏi.

      Lăng Diệp khởi động xe, đáp:

      “Ông nội còn nữa, cũng chẳng cần thiết phải giấu diếm.”

      Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, ràng tin lời lắm.

      “Vậy cũng đâu cần thiết phải cố tình tiết lộ ra?”

      Lăng Diệp cũng dấu diếm, giải thích:

      “Bởi vì nó là xe có tốc độ nhanh nhất trong ga-ra của .”

      Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm Lăng Diệp hồi, đau lòng :

      “Diệp, em để phải lo lắng nữa.”

      Lăng Diệp thò người sang đặt nụ hôn lên trán Úc Hàn Yên giọng :”

      “Được.”

      ngồi thẳng người lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, phóng x era ngoài. Lần này lái xe so với những lần trước hình như lái cẩn thận hơn hẳn.

      Lúc Tề Ngôn kéo lê thân thể mệt mỏi từ phòng máy móc ra, vửa đúng lúc đối mặt với Lăng Diệp và úc Hàn Yên. sững sở lúc,hơi kinh ngạc hỏi:

      “Chị dâu xuất viện? Hình như đâu có nhanh như vậy khỏi rồi.”

      Mặt Úc Hàn Yên biến sắc, :

      khí nơi đó ttos, ảnh hưởng đến phát triển của cục cưng.”

      “…” Khéo miệng Lăng Diệp giật giật. ràng là muốn ở lại nơi đo,s giờ lại vịn vào đứa bé.

      Tề Ngôn gật đầu cái chậm rãi :

      “Trở về cũng tốt, dù sao có tôi trông nom cũng chẳng xảy ra chuyện gì được.”

      Úc Hàn Yên nhìn bộ dáng cùng khuôn mặt tiều tụy của Tề Ngôn, khỏi quan tâm hỏi:

      “Tối hôm qua lại thức suốt đêm trong phòng máy móc?”

      Tền ngôn đưa tay lên day day huyệt thái dương, đáp:

      “Ừhm, chú ý thời gian, ngờ đến sáng.”

      Lăng Diệp nhíu mày, dung giọng trầm thấp hỏi:

      “Điều gì khiến cậu phải chuyên chú như vậy?”

      Tề Ngôn buôn tay xuống, thấp giọng :

      “Thuốc của chị dâu dung mấy tháng nay.”

      “Có vấn đề gì ?” Lăng Diệp vừa nghe xong, có chút căng thẳng hỏi.

      Tề Ngôn lắc đầu cái, nhàn nhạt :

      có vấn đề gì. Tôi chỉ tò mò là, tại sao thai nhi ở trong bụng chị dâu chịu ảnh hưởng bởi lượng thuốc vô cùng lớn như vây, mà lại bị sảy thai hay dị dạng.”

      cần nghiên cứu đâu.” Úc Hàn Yên xa xôi.

      “Tại sao? Chẳng lẽ chị dâu biết nguyên nhân?” Tề Ngôn nhíu nhíu mày, hỏi.

      Úc Hàn Yên cười có chút thần bí, đáp:

      “Đương nhiên tôi biết nguyên nhân.”

      Ngay tức khắc, ánh mắt Tề Ngôn lóe sáng. nhìn Úc Hàn Yên bằng ánh mắt lấp lánh, rất muốn biết, hỏi:

      “Nguyên nhân là gì?”

      Lăng Diệp nhíu mày, Tiểu Yên biết nguyên nhân? Các bác sĩ đều lắm, nhưng Tiểu Yên lại biết?

      Úc Hàn Yên ra vẻ :

      “Bởi vì nó là con của tôi và Diệp.”

      “…” Tề Ngôn nhìn Úc Hàn Yên biết gì, đột nhiên thấy bao tử hơi đau.

      Khóe môi Lăng Diệp tự chủ được nâng lên, nguyên nhân này rất hay.

      nhìn về phía Tề Ngôn, nhàn nhạt :

      “Cậu ngủ , chuyện trong bang tôi xử lý.”

      Tề Ngôn gật đầu cái, về phía phòng ngủ của mình.

      Úc Hàn Yên nhìn theo bóng lưng của Tề Ngôn, :

      “Buổi tối dậy ăn cơm Diệp tự tay làm nha. Bỏ qua lần này có cơ hội nữa đâu.”

      Tề Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Diệp, vẻ mặt dám tin.

      Trước vẻ mặt mong đợi của úc Hàn Yên, Lăng Diệp từ từ gật đầu cái.

      Tề Ngôn câu “Nhất định dậy” rất kiên quyết xong, về phía phòng ngủ của mình.

      Lăng Diệp vừa ôm Úc Hàn Yên về phía phòng ngủ, vừa dùng giọng vô cùng nguy hiểm :

      “Tiểu Yên, em vì muốn tạo cơ hội giảng hòa cho Dany và Ngôn, đúng là từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào nha, ngay cả cũng dám lợi dụng, hà?”

      Úc Hàn Yên nhớ tới kết quả ngày hôm qua của mình khi dùng loại giọng này, thái độ lập tức trở nên vô cùng tốt, :

      “Em sai rồi.”

      Lăng Diệp ôm đến bên giường, dùn đôi mắt màu xanh lục khóa lại giọng của , ung dung cởi cúc áo sơ mi của mình ra, :

      muộn.”
      Last edited: 9/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: Tôi gả cho cậu


      Trong phòng bếp đầy đủ tiện nghi, người đàn ông tuấn làm bữa tối. Mỗi động tác của trông đến vui tai vui mắt, thu hút tầm mắt của người khác. Nếu có gì đó ăn khớp với phòng bếp sa hoa phải đến tiếng lật mở sách nấu ăn liên tục.

      Người đàn ông làm bữa tối xong, tháo chiếc tạp dề xuống, mở đôi chân thon dài ra khỏi phòng bếp.

      vừa rời , ngay lập tức có đám đàn ông mặc tây trang thân hình cao lớn ùa vào phòng bếp, bọn họ giống như thành kính bưng các đĩa đồ ăn mâm lên, mang ra khỏi phòng bếp.

      "Ưmh. . . . . ." Trong giấc mộng Úc Hàn Yên bất giác phát ra tiếng rên mê người, hai tay vô thức quằng lên cổ người nào đó.

      Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua nụ cười, đối với hành động vô ý thức của , đặc biệt hài lòng.

      kéo khoảng cách giữa hai người ra, nhìn khuôn mặt gần kề của Úc Hàn Yên trước mặt, dùng giọng trầm thấp khêu gợi :

      "Tiểu Yên, phải rời giường thôi."

      Im lặng.

      Lăng Diệp nhíu mày, lại hôn lên môi Úc Hàn Yên lần nữa, khác hẳn với lần trước, mãnh liệt mà phóng đãng.

      Úc Hàn Yên có cảm giác dưỡng khí trong cơ thể bị hút cạn kiệt, gần như thể hít thở nổi khiến hai mắt choàng mở ra.

      Lăng Diệp thấy vậy, lại kéo khoảng cách giữa hai người ra lần nữa, dùng giọng mang theo chút lửa dục :

      "Tiểu Yên, bữa tối ăn được rồi."

      Úc Hàn Yên nhìn như kẻ địch, :

      " trước tiên xuống khỏi người em ."

      ". . . . . ." Khóe miệng Lăng Diệp hơi giật giật, hết sức phối hợp xuống khỏi người , đứng ở bên cạnh giường.

      phải là thể khống chế ngay được mình mà lại ăn sạch sành sanh nha, có cần sợ đến như vậy ?

      " quay người ra chỗ khác." Úc Hàn Yên ngồi dậy, chiếc chăn tơ tằm từ từ tuột xuống, để lộ ra những dấu hôn bầm tím chằng chịt cơ thể . lập tức đưa tay kéo chăn lên, với Lăng Diệp.

      Lăng Diệp vẫn nhúc nhích, nhìn chằm chằm , ánh mắt vô cùng xâm lược.

      Úc Hàn Yên nhìn mấy giây, bất chợt tung chăn ra, đưa lưng về phía , vội vã mặc nội y vào.

      Lăng Diệp dán chặt mắt vào lưng , tự chủ được cúi người đặt xuống đó nụ hôn.

      Úc Hàn Yên vẫn cài quay áo lót, chẳng thèm để ý, nhảy vọt sang bên, đôi mắt to trong veo như nước nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây chuyện, hơi nâng cao lượng :

      " còn động tay động chân với em nữa tối nay phải ngủ trong thư phòng!"


      Lăng Diệp cười cực kỳ nghiệt, dùng giọng trầm thấp khêu gợi :

      "Tiểu Yên, em cũng hề động chân động tay với em nha."

      dùng ngón trỏ thon dài chỉ vào môi của mình, nhấn mạnh:

      " động là cái này."

      Úc Hàn Yên chán phải lý luận với , dù sao cũng chẳng lại được . lại đưa lưng về phía Lăng Diệp lần nữa, tiếp tục mặc quần của mình.

      Lăng Diệp hít sâu hai cái, áp chế lửa dục trong cơ thể xuống, từ từ đến trước người Úc Hàn Yên mặc quần áo tử tế xong, dùng giọng mang theo chút nhẫn :

      " bế em xuống."

      Lúc Mạc Vũ biết tối nay Lăng Diệp xuống bếp, lập tức ném luôn tờ hóa đơn vài tỷ đô , trước ánh mắt chết lặng của đối tác, sải bước rời khỏi nơi đàm phán.

      Tiền có có thể kiếm, tài nấu nướng của Diệp cũng phải dễ mà được nếm, huống hồ số tiền tổn thất cũng phải là của .

      "Thiên Nhất, xuống , giờ chúng ta về." vừa , vừa vào điện thoại.

      ra cũng chẳng muốn tách khỏi Thiên Nhất chút nào, nhưng rất thích những tầm mắt đổ dồn về phía Thiên Nhất.

      Thiên Nhẫn vẫn còn viết chương trình phần mềm trong phòng giám đốc hơi sửng sốt, hơi chần chừ hỏi:

      "Bây giờ? phải bảo hôm nay về muộn sao?"

      "Ừ, tối nay Diệp xuống bếp." Mạc Vũ ngồi vào xe của mình, tay thắt dây an toàn, tay cần điện thoại di động .

      Thiên Nhất hiểu! có thể tưởng tượng ra nét mặt Mạc Vũ bây giờ, nhất định là hai mắt tỏa sáng, khóe miệng bất giác cong lên.

      Nhưng mà, tổng giám đốc xuống bếp. . . . . .

      Thiên Nhất nhớ lại dáng vẻ tổng giám đốc nấu cháo trong phòng bệnh VIP, trong lòng cũng khỏi có chút mong đợi bữa ăn tối nay.

      Mặc dù chất xám của Tề Ngôn bị tiêu hao rất nghiêm trọng, nhưng vẫn tỉnh dậy trước bữa tối. mặc bừa bộ đồ màu xám thoải mái, xuống dưới tầng.

      vừa xuống đến tầng liền nghe thấy tiếng chuông cửa, cái tên Vũ kia lại mang chìa khóa? nhíu nhíu mày tới cửa, cũng chẳng thèm nhìn hình ảnh hiển thị màn hình theo dõi, liền mở cửa ra. Nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, đột nhiên giật nảy mình – cảm giác cách cả thế hệ.

      Dany thấy Tề Ngôn cũng hơi sững người, sau đó cười cười xã giao giống như đối với người mới gặp lần đầu tiên:

      "Hàn Yên mời tôi tới ăn tối."

      Tề Ngôn gật đầu cái, muốn gì đó nhưng lại vẫn im lặng, chỉ hơi nghiêng nghiêng người nhường chỗ để vào.

      Nhưng khi Dany lướt qua người như có chuyện gì, liền nhanh chóng đóng cửa lại, đè lên sau cửa, con mắt sâu như biển cả nhìn chằm chằm .

      Trong mắt Dany thoáng qua vẻ bối rối, cố giả vờ trấn tĩnh lại :

      "Tề Tiên Sinh, thứ lỗi cho tôi thể giải thích được, tại sao ngài lại có hành động khiếm nhã như vậy."

      Tề Ngôn thấy thái độ lạnh lùng của , trong lòng giống như bị ong độc châm đốt, trong nháy mắt nỗi đau lan tràn ra toàn thân.

      muốn xé rách cái mặt nạ lạnh lùng này của , và thực tế cũng làm như vậy.

      Dany dám tin nhìn gương mặt phóng đại của trước mặt, đây coi là gì hả? Vừa cười nhạo hấp dẫn, lại lần hai lượt hôn .

      Tề Ngôn thừa dịp sững người, dùng đầu lưỡi cậy hàm răng ra, mạnh mẽ xâm chiếm vào khu vực riêng tư của .

      Dị vật có chút lạnh xông vào trong miệng, ngay lập tức Dany phản ứng kịp, tức giận trận, lúc này muốn cắt đứt luôn đầu lưỡi đối phương.

      Tề Ngôn giống như biết được cắn đầu lưỡi mình, liền thu hồi nó về trong miệng. dùng con ngươi sâu thẳm như đại dương, nghiêm túc nhìn vào mắt Dany, ra câu đầu tiên từ lúc hai người chiến tranh lạnh:

      " xin lỗi."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trong mắt Dany thoáng qua tia kinh ngạc, chỉ có điều rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. đưa tay phải cầm đồ của mình lên chùi chùi môi, cười lạnh tiếng giễu cợt:

      " xin lỗi về cái gì? Chuyện có lỗi với tôi nhiều lắm, muốn xin lỗi về chuyện nào?"

      "Tất cả." Tề Ngôn dùng giọng trầm thấp .

      dùng lúc, lại bổ sung:

      "Trừ chuyện em chưa cho phép tôi khiếm nhã hôn em."

      Sắc mặt Dany rất khó coi, nhìn Tề Ngôn, trong mắt là mảng lạnh lẽo:

      "Tề Tiên Sinh, hormone nam tính trong tiết ra quá nhiều, có chỗ phát tiết sao? Với điều kiện của , hẳn là có rất nhiều phụ nữ ùa đến, vậy là sợ có đủ tiền nuôi họ? Nếu là như thế, tôi có thể suy tính cho vay tiền."

      "Tôi"

      Tề Ngôn liền im bặt, buông Dany ra chút lưu luyến, xoay người về phía sofa trong phòng khách.

      Chân mày Dany nhíu chặt lại thể giải thích nổi, nhưng mà rất nhanh sau đó biết được nguyên nhân vì sao lại như vậy.

      Có người trở về....

      Mạc Vũ mở cửa, nhìn thấy Dany đứng trước mặt, theo phản xạ tự nhiên tìm kiếm bóng dáng Tề Ngôn. thấy đối phương ngồi thu lu ghế sofa liền thu hồi tầm mắt, nhìn Dany cười cười :

      " đến rồi sao?"

      Lúc này Úc Hàn Yên được Lăng Diệp bế xuống như bế công cháu cũng phát ra diện của Dany. liếc mắt nhìn về phía Tề Ngôn ghế sofa, lại nhìn về phía Dany, dùng giọng trong trẻo :

      "Mau tới a, đứng ở đó làm gì."

      Dany cười cười, xách túi đồ về phía sofa cách xa chỗ Tề Ngôn nhất.

      Thiên Nhất nhìn về phía Lăng Diệp và Úc Hàn Yên, cung kính chào:

      "Chào tổng giám đốc, chào phu nhân."

      Mạc Vũ nghe thấy cách xưng hô của , có cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc. Mặc dù sửa cho cả trăm lần rồi, nhưng lần thứ trăm lẻ vẫn cứ xưng hô như vậy.

      Lăng Diệp nhàn nhạt gật đầu, Úc Hàn Yên nhìn về phía Thiên Nhất cười nở rộ.

      Úc Hàn Yên được Lăng Diệp bế xuống lầu, liền giọng :

      "Thả em xuống ."

      vẫn chưa quen có hành động quá thân mật với Lăng Diệp ở trước mặt mọi người.

      Lăng Diệp nhíu mày, hỏi sâu xa:

      "Em chắc chắn chứ?"

      Úc Hàn Yên nghiêm túc gật đầu cái, từ giữa cổ họng phát ra tiếng "Ừ."

      Lăng Diệp cũng gì, từ từ buông ra khỏi ngực mình.

      Úc Hàn Yên vừa thoát khỏi lồng ngực Lăng Diệp, thiếu chút nữa vấp ngã.

      Lăng Diệp nhanh tay nhanh mắt ôm vào lòng.

      "Hàn Yên, sao chứ?" Đúng lúc Dany cũng nhìn thấy màn này, khỏi quan tâm hỏi.

      Mặt Úc hàn Yên đỏ bừng lên, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với tên đầu sỏ làm cho chân mình bị mềm nhũn, rồi nhìn về phía Dany :

      " sao cả."

      Mạc Vũ thân kinh bách chiến (từng trải, nếm đủ mọi chuyện) cũng hiểu ràng tại sao lại như vậy. dắt Thiên Nhất ngồi xuống ghế sofa, sợ chết.

      "Diệp, chị dâu là người có bầu, thế nhưng cậu vẫn xuống tay được."

      Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều hiểu được là chuyện gì xảy ra.

      Úc Hàn Yên hận tìm được cái lỗ nào đó để chui xuống.

      Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên về phía phòng ăn, hỏi ngược lại:

      "Tại sao được xuống tay?"

      "........" ít câu chết sao? Úc Hàn Yên bất chợt lừ mắt, nếu im lặng cái đề tài này có khả năng duy trì được lâu.

      Mặt Dany cũng khỏi hơi nóng lên, người này......

      Mạc Vũ bị lời của Lăng Diệp làm cho nghẹn lại, trước đây sao mình hề phát ra bản chất cầm thú của Diệp?

      Tầm mắt Tề Ngôn đặt toàn lực chú ý người Dany liền chuyển hướng ra ngoài. đứng dậy vừa về phía phòng ăn vừa nghiêm túc :

      "Diệp, tuy rằng bây giờ cuốn rốn vững vàng, nhưng cũng nên buông thả chuyện tình dục."

      "..........." còn có thể thẳng tuột hơn chút ? Úc Hàn Yên lừ mắt lần nữa im lặng triệt để rồi.

      Lăng Diệp nhíu mày, nghiêm túc :

      "Nếu nó yếu ớt như vậy, cũng xứng làm con của Lăng Diệp tôi."

      Khóe miệng Tề Ngôn giật giật, gì thêm nữa.

      Mạc Vũ: "..........."

      Thiên Nhất: "..............."

      Dany: ".............."

      Úc Hàn Yên: "!"

      "Diệp, đừng với tôi tất cả những thứ này đều là từ tay cậu làm đó!" Giọng thể tin được của Mạc Vũ đột ngột vang lên.

      Mọi người nghe thấy thế đều nhìn về phía bàn ăn, chỉ thấy bàn ăn đặt đủ loại món ăn có thể so sánh với đồ ăn của khách sạn năm sao.

      Lăng Diệp thản nhiên đáp "Ừ" tiếng, ôm Úc Hàn Yên ngồi xuống bên đầu chiếc bàn dài.

      Ngoại trừ Úc Hàn Yên ra, tất cả những người khác đều kinh hãi thôi, nhao nhao ngồi xuống, vội vàng nếm thử.

      Mạc Vũ vừa ăn được miếng xong, hai mắt phát điện nhìn Lăng Diệp :

      "Diệp, hay là tôi gả cho cậu nha!"

      "Phốc!"

      Canh trong miệng Úc Hàn Yên cùng rượu đỏ trong miệng Thiên Nhất cùng phun ra ngoài.

      Thiên Nhất bối rối cầm khăn ăn lên lau miệng mình, với vẻ áy náy:

      "Xin lỗi."

      Dany và Tề Ngôn giống như quen, sau khi hơi sững người, lại tiếp tục ăn.

      Lăng Diệp rất bình tĩnh cầm khăn ăn lên lau nhè sạch miệng cho Úc Hàn Yên, thản nhiên :

      "Tôi thấy cậu gai mắt."
      Last edited by a moderator: 6/2/15
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Dưỡng thai như thế (1)

      "Hàn Yên, tôi quyết định sau này bao giờ ăn đồ ăn chồng làm nữa!" Dany dựa lưng vào ghế sofa, tay vuốt cái bụng phình to của mình thề thốt.

      Úc Hàn Yên ngồi đùi Lăng Diệp, lười biếng dựa vào lồng ngực to lớn của , tò mò hỏi:

      "Tại sao? phải rất thích ăn sao?"

      Lúc này, Tề Ngôn đặt ly trà bốc khói nghi ngút xuống trước mặt Dany, sau đó trở về vị trí cũ ngồi xuống, từ đầu đến cuối vẫn gì.

      Trong mắt Úc Hàn Yên thoáng qua tia sáng, đây là lấy lòng?

      Mạc Vũ dựa lưng vào ghế sofa, tay ôm chiếc eo ếch của Thiên Nhất, tỏ ra bất mãn, nhíu mày nhìn Tề Ngôn dùng trà, :

      "Sao có ly của tôi?"

      Tề Ngôn nhìn Mạc Vũ, giọng hỏi:

      "Cậu có tay sao?"

      ". . . . . ." Chẳng lẽ Dany có tay? Mạc Vũ cọ cọ đầu vào cổ Thiên Nhất, đúng lúc thấy giơ ly trà lên, liền đưa tay phủ lên bàn tay cầm ly trà của , điều chỉnh lại phương hướng của ly trà, đưa vào bên môi mình uống ngụm, lẩm bẩm:

      "Vẫn là em tốt."

      ". . . . . ." Thiên Nhất bất giác trợn trừng mắt lên, mình đâu có định cho ta uống chứ hả.

      Dany liếc nhìn ly trà trước mắt cái, thu hồi tầm mắt lên tiếng:

      "Thích nên kết quả là ăn quá no."

      vô cùng ảo não:

      "Ăn bữa như thế, tôi phải mất tháng để giảm cân……."

      Úc Hàn Yên liếc , tức giận :

      "Bữa nào tôi cũng ăn nhiều như thế, sao thấy béo lên?"

      "Béo." Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên, bất thình lình buông ra câu.

      Mọi người có mặt khóe miệng đều cong lên, nhìn Lăng Diệp và Úc Hàn Yên xem kịch vui.

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu, hai mắt tức giận nhìn người kia, giống như :

      "Cho dù có béo cũng thể phá vỡ kế hoạch của em nha!"

      Lăng Diệp rất đương nhiên mà cho rằng đây chính là ánh mắt gạ hôn, vì vậy cúi đầu chút do dự, làm thỏa mãn nguyện vọng của người kia.

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên tức giận nhìn chằm chằm Lăng Diệp, giống như con mèo xù lông.

      "Khụ khụ, hai người các người có thể để ý xung quanh chút được ?" Khóe miệng Mạc Vũ tự chủ được kéo ra, giọng có chút bất đắc dĩ.

      Lăng Diệp kết thúc nụ hôn, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vũ, đôi môi mỏng khẽ mở, khạc ra hai chữ:

      " thể."

      ". . . . . ." Bốn người nhớn nhác.

      Hôm nay rút cuộc Úc Hàn Yên cũng biết cái gì gọi là "Người biết xấu hổ, vô địch thiên hạ" rồi. vùi đầu lên bả vai Lăng Diệp, cắn răng nghiến lợi thấp giọng :

      " để em gặp người khác như thế nào đây!"

      Trong lúc lơ đãng Dany liếc thấy thời gian hiển thị chiếc tivi tinh thể lỏng 54 inch phía trước, :

      "Tôi phải về rồi."

      Úc Hàn Yên quay đầu nhìn về phía Dany, hỏi:

      "Sớm như vậy?"

      Dany đứng dậy, vừa cầm chiếc túi của mình vừa :

      "Về còn có chút việc."

      nhìn chiếc túi mình vừa cầm lên, lấy đồ vật ở bên trong ra đặt lên bàn – quyển sách dày cộp cùng mấy chiếc đĩa cd, giới thiệu:

      "Đây là quyển sách dưỡng thai quyền uy nhất trong nước, còn những chiếc cd này là nhạc bác sĩ chuyên ngành khuyên nghe để dưỡng thai."

      "Ừ, nhắc đến việc này tôi quên mất." Úc Hàn Yên đưa tay cầm lấy quyển sách, tùy ý lật.

      Lăng Diệp nhìn về phía Tề Ngôn bồn chồn, rục rịch, :

      "Ngôn, cậu đưa ấy về."

      Lúc này Dany muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến những lời buổi sáng Lăng Diệp với mình, lại im lặng.

      " thôi." Tề Ngôn đứng dậy đến bên quầy cầm chìa khóa lên, nhìn Dany .

      Dany khẽ gật đầu cái, cười phất tay với Úc Hàn Yên sau đó rời .

      Mạc Vũ rất thức thời kéo Thiên Nhất lên lầu, để lại gian riêng cho hai người đứng đắn kia.

      Úc Hàn Yên cầm bừa chiếc đĩa cd ở bàn, xoay người với Lăng Diệp:

      "Bật cho em nghe."

      Lăng Diệp cau mày, con của cần có quá nhiều tế bào nghệ thuật, chỉ có điều vẫn gì. đặt Úc Hàn Yên ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy chiếc đĩa cd trong tay , về phía tủ tivi.

      Rất nhanh, thanh trong ti vi biến mất, thay vào đó là tiếng nhạc du dương.

      Úc Hàn Yên vùi người vào lòng Lăng Diệp, chậm rãi lật sách.

      Chưa đến ba mươi phút, động tác trong tay ngưng lại.

      Lăng Diệp cúi đầu kiểm tra, chỉ thấy hai mắt khép chặt.

      thở dài cái, hi vọng nghe thứ nhạc này nữa.

      Sáng ngày hôm sau, Úc Hàn Yên tỉnh dậy phát ra mình nằm giường, khỏi mắng thầm trận trong bụng những bài hát ru con tối hôm qua.

      " tỉnh rồi hả?" Lăng Diệp dựa người vào đầu giường, trong tay ràng là quyển sách dưỡng thai tối hôm qua Dany đưa.

      Con ngươi Úc Hàn Yên phát sáng, chui vào lòng Lăng Diệp, tựa đầu lên vai , cùng đọc sách, đồng thời có chút mừng rỡ:

      "Em tưởng là coi trọng nó."

      Quả , dựa vào những biểu cùng lời của Lăng Diệp, chưa bao giờ coi trọng đứa bé này.

      Lăng Diệp thành gật đầu cái, giọng trầm thấp từ đầu truyền xuống, lọt vào tai :

      "Trong lòng , nó bằng được 1% em. để ý đến nó, đơn giản vì nó là con của em."

      Úc Hàn Yên đưa tay đẩy quyển sách trong tay ra, nằm ở người , hai tay vòng qua cổ , nhấn mạnh:

      "Diệp, nó là con của chúng ta."

      Lăng Diệp đặt quyển sách lên chiếc tủ đầu giường, hai tay vòng qua eo , hôn cái lên môi , thản nhiên:

      " biết."

      " ném mấy chiếc đĩa cd kia rồi." đột nhiên .

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, cho dù ném cũng ném. Dường như cảm thấy nằm sấp rất mỏi người, dứt khoát giạng chân ra nằm người Lăng Diệp, với :

      "Trải qua kiện nhạc tối hôm qua, em muốn dưỡng thai theo ý của mình."

      Con mắt Lăng Diệp tối lại, hai tay đặt eo Úc Hàn Yên nhàng vuốt ve, dùng giọng có chút chịu đựng :

      "Được."

      Úc Hàn Yên chớp chớp mắt, sửng sốt hỏi:

      " hỏi ý của em là như thế nào sao?"

      Lăng Diệp hỏi hết sức phối hợp:

      "Ừ, em định như thế nào?"

      Úc Hàn Yên cười cười, chậm rãi :

      "Em coi nó như sát thủ để bồi dưỡng."

      Đây là việc làm mấy chục năm, cũng là sở trường của .

      Lăng Diệp đáp chút chậm trễ:

      "Ừ."

      "Còn phải coi nó như thương nhân để bồi dưỡng, thỉnh thoảng phải chút chuyện kinh doanh với nó." Úc Hàn Yên lại bổ sung.

      Lăng Diệp nhìn hồi lâu, :

      " dẫn em đến những cuộc gặp gỡ kinh doanh nhiều hơn là được."

      ra Úc Hàn Yên cũng cảm thấy ra cầu này chắc chắn người kia đồng ý. Muốn giảng giải vấn đề với cái bụng của mình, đó là chuyện có khả năng.

      "Nhưng mà, có việc có thể dạy nó." Lăng Diệp đưa đôi môi tiến tới bên tai Úc Hàn Yên, dùng giọng khàn khàn mê người .

      Mặc dù trong lòng Úc Hàn Yên vang lên hồi chuông báo động, nhưng vẫn kìm nổi lòng hiếu kỳ, hỏi:

      "Việc gì?"

      Lăng Diệp khẽ cắn chặt vành tai tinh xảo, xinh xắn của , đôi môi quyến rũ nâng lên, chậm rãi :

      "How to make love."

      xong, lật người đè xuống dưới, vội vàng thể chờ được bắt đầu việc "dạy" của mình.

      hồi mây mưa qua , Úc Hàn Yên nằm giường đến đấy ngón tay cũng muốn cử động. tức giận nhìn người đàn ông với tinh thần sảng khoái đứng ở bên giường mặc áo sơ mi trắng, cắn răng nghiến lợi :

      "Mặt người da thú."

      Động tác cài nút áo trong tay Lăng Diệp hơi dừng lại, khóe môi khẽ cong lên, dùng giọng trầm thấp :

      "Tiểu Yên, em lại dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn , chắc là mình làm lần nữa đâu."

      Úc Hàn Yên vội vàng xoay người lại, đưa lưng về phía , lẩm bẩm lần nữa:

      "Mặt người dạ thú."

      "......"

      "Cốc cốc."

      Lăng Diệp nhíu nhíu mày, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ.

      "Có chuyện gì sao?"

      Mạc Vũ mang theo chút nịnh hót:

      "Diệp, hôm nay tôi có thể nghỉ được ?"

      "Có chuyện gì sao?"

      Khóe miệng Mạc Vũ giật giật, lần đầu tiên phát ra, hai chữ "có chuyện" lại có công dụng đến như vậy.

      Sắc mặt hơi đỏ lên, ấp úng: "Cái đó, hôm nay Thiên Nhất khỏe."

      "Cậu làm ?" Lăng Diệp ngược lại như trông thấy gì, hỏi trắng ra.

      "....."

      Lăng Diệp nhìn nét mẹt của cũng biết là mình đoán đúng, hơn nữa cuộc chiến tối hôm qua hẳn là rất kịch liệt . thản nhiên :

      "Bắt đầu từ hôm nay, cần phải làm việc thay tôi nữa."

      Trong nháy mắt Mạc Vũ quên mất xấu hổ lúc trước, hưng phấn :

      "?!"

      Lăng Diệp "ừ" tiếng, xoay người định mở cửa phòng ngủ, đột nhiên quay đầu lại hỏi:

      "Lần đầu tiên?"

      "......"

      Sau khi phản ứng kịp câu hỏi của đối phương, ánh mắt Mạc Vũ mơ hồ, thấp giọng :

      "Tối hôm qua cậu ấy có chút giận dỗi, tôi nhất thời kích động nên làm cậu ấy."

      Lăng Diệp nhàn nhạt câu: "Trơn, thuần khiết", rồi mở cửa vào phòng ngủ.

      "......"

      Trở lại phòng ngủ, Lăng Diệp tới bên giường, ánh mắt u ám nhìn người nào đó lộ cái đầu ra ngoài, :

      "Hôm nay muốn đến công ty."

      " nhanh lên chút a." Giọng kích động khác thường của Úc Hàn Yên truyền đến.

      Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, vốn định đưa cùng. nhìn cái đầu mấy giây, :

      " về làm bữa trưa cho em."

      "Ừ, mau ." Úc Hàn Yên lại thúc giục lần nữa, giọng tràn đầy hưng phấn, giống như đứa trẻ bị quản thúc lâu ngày biết mình sắp có được tự do vui vẻ vậy.

      "......"

      Sau khi Lăng Diệp , Úc Hàn Yên từ giường ngồi bật dậy. đưa tay cầm lấy chiếc váy ngủ bị tên cầm thú nào đó ném ở chăn mặc vào người, đến phòng vệ sinh rửa mặt.

      cúi người đánh răng nhìn qua gương thấy mái tóc dài của mình chỉ có lưa thưa, lắc đầu cái. hiểu, đối với bộ dạng mình như vậy, sao vẫn còn như lang như hổ được.

      Đột nhiên, ý nghĩ bắt đầu nảy sinh trong đầu .

      "Chị dâu?" Tề Ngôn tới đây lúc lâu, nhìn thấy tóc ngắn ngồi ghế sofa trong phòng khách xem báo, biết mất bao lâu mới kêu lên.

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Ngôn, cười :

      " đến đúng lúc lắm, dẫn tôi đến khu huấn luyện của ."

      Tề Ngôn nhíu nhíu mày, hôm qua vẫn còn nhìn thấy mái tóc dài của , sao hôm nay biến mất rồi? hỏi:

      " cắt tóc khi nào vậy?"

      Úc Hàn Yên có chút hả hê:

      "Sáng sớm hôm nay, sau khi ấy đến công ty, tôi tự cắt tóc, đẹp trai chứ?"

      Mặc dù khí chất tuấn tú nhưng có điểm lạ lẫm, chỉ khoảng 5, 6cm.... Tề Ngôn hỏi:

      "Diệp biết cắt tóc?"

      Úc Hàn Yên lắc đầu cái, lơ đễnh đáp:

      " ấy biết, lại dài lại ngắn, nhìn chướng mắt."

      Tề Ngôn rất sáng suốt tiếp tục đề tài này nữa, nghĩ đến vấn đề giao phó, hỏi:

      "Chị dâu, phải là nghĩ, thừa dịp lúc Diệp có ở đây, đào tạo bản lĩnh của mình đó chứ?"

      Úc Hàn Yên đặt tờ báo lên bàn, đứng dậy tới bên cạnh Tề Ngôn, nghiêm túc :

      "Tôi đến đó để tiến hành dưỡng thai."

      Đến khu huấn luyện tiến hành dưỡng thai? nghe lầm ?
      Last edited by a moderator: 15/2/15
      Bối Nhi, tieunhuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :