1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75: (tiếp)
      Lúc này Úc Hàn Yên mới nhớ ra ý định ban đầu mình bảo Lăng Diệp và Tề Ngôn . nhìn vào mắt Dany, nghiêm túc hỏi:

      " cảm thấy Tề Ngôn thế nào?"

      Dany sững sờ, hình như ngờ đây chính là chuyện muốn riêng với mình. suy nghĩ lúc, đáp:

      "Rất tốt nha! ta đẹp trai, dịu dàng, còn biết chăm sóc người khác."

      "Tôi cũng cảm thấy ấy rất tốt." Úc Hàn Yên gật đầu ra sức tàn đồng.

      Dany liếc cái, nhắc nhở:

      "Nếu để người đàn ông của nghe thấy những lời này, xong đời đó."

      "Đây là tôi bình luận khách quan." Úc Hàn Yên gân cổ lên cãi.

      " cho rằng ta nghe lọt tai sao?" Dany sâu kín hỏi.

      Mấy ngày nay chung đụng, Dany có thể hiểu biết sâu sắc về Lăng Diệp. người đàn ông vợ như mạng, cưng chiều vợ như mạng, nhưng lại cũng rất dễ ghen tuông.

      Úc Hàn Yên nghĩ đến vẻ mặt trầm của Lăng Diệp, trong nội tâm dấy lên cảm giác vô lực sâu sắc. d⊹d⊹l⊹q⊹d quay lại chủ đề về Tề Ngôn:

      "Tôi cho biết, nụ hôn đầu của Tề Ngôn bị Mạc Vũ cướp mấy tháng trước."

      Ngay lập tức đôi mắt đẹp của Dany trợn trừng lên. thể tin, lẩm bẩm:

      " phải Mạc Vũ cùng với Thiên Nhất sao?"

      Bởi vì đến thăm Úc Hàn Yên quá thường xuyên, nên cũng hay nhìn thấy hai người kia, đến bây giờ với bọn họ cũng coi như là có quan hệ bạn bè.

      Úc Hàn Yên trợn mắt, :

      "Trọng điểm phải là điều này. Trọng điểm chính là nụ hôn đầu của ấy mới bị người khác cướp vào mấy tháng trước, hơn nữa lại bị chính người em của mình cướp ngoài ý muốn."

      Dany chớp chớp mắt, hỏi:

      "Sau đó sao? định gì?"

      " ấy rất trong sáng a." Úc Hàn Yên trợn mắt lên lần nữa, .

      Dany nhún nhún vai, lơ đễnh :

      "Tôi ta trong sáng."

      ". . . . . ." Nhìn phản ứng này, hẳn là chưa thích rồi. Trong lòng Úc Hàn Yên thầm mắt Tề Ngôn hồi, hành động chậm như vậy.

      cầm cái muỗng lên, đưa ngụm canh vào trong miệng, :

      "Bảo bọn họ vào ."

      Hình như Dany thể tin vào điều mình vừa nghe thấy, hỏi chắc chắn:

      "Đây chính là ‘chuyện riêng’ muốn với tôi?"

      Úc Hàn Yên lại cho ngụm canh nữa vào trong miệng, gật đầu:

      "Đúng vậy, đây chính là điều tôi muốn ."

      Lần này đến lượt Dany trợn trừng mắt lên, chậm rãi:

      "Tôi biết muốn tôi và Tề Ngôn ở chung chỗ, nhưng tôi rồi, tôi chủ động nữa."

      "Vậy nếu ấy theo đuổi thế nào

      hả?" Hai mắt Úc Hàn Yên sáng lên, hỏi.

      Dany xoay người mở cửa ra, thản nhiên.

      "Vậy cờ a theo đuổi tôi hãy ."

      nhìn về phía hai người trong phòng khách:

      "Được rồi."

      Lăng Diệp đứng phắt dậy, sải bước vào phòng của Úc Hàn Yên, trong lúc đó còn liếc Dany cái

      Dany sờ sờ mũi vô tội, giống như bị người ta liệt kê vào hàng ngũ muốn thấy mặt vậy.

      Tề Ngôn rất thức thời vào bên trong quấy rầy lăng Diệp và Úc Hàn Yên ăn. dựa vào ghế sofa, nhìn về phía Dany đứng ở bên cửa, cười :

      "Qua đây ngồi lát ."

      Dany gật đầu cái, tới chiếc ghế sofa bên cạnh Tề Ngôn ngồi xuông. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó bật cười.

      Tề Ngôn nhíu mày, tò mò hỏi:

      "Cười cái gì?"

      Dany đưa tầm mắt khóa chặt môi , cười hỏi:

      "Nụ hôn đầu của bị Mạc Vũ cướp sao?"

      Sắc mặt của Tề Ngôn lập tức đen lại. nghiến răng nghiến lợi hỏi:

      "Chị dâu với em?"

      Đây chính là chuyện riêng chị dâu ?!

      Dany nhìn thấy phản ứng của cũng biết là , có chút hả hê:

      "Nụ hôn đầu mình giữ hai mươi mấy năm, lại bị chính người em của mình cướp ngoài ý muốn, có cảm giác gì a?"

      Vẻ mặt Tề Ngôn lạnh lùng, đáp:

      "Cảm giác muốn giết người."

      "Phốc...." Dany biết mình nên cười, nhưng vẫn nhịn được.

      Tề Ngôn đứng vụt dậy, trong nháy mắt đứng trước mặt Dany, cúi người xuống chống hai tay lên thành ghế sofa, hôn lên môi Dany.

      Dany dám tin trợn trừng hai mắt, quên cả phản ứng.

      Tề Ngôn nhanh chóng đứng dậy, từ cao nhìn xuống , :

      "Đây là trừng phạt dành cho em."

      Dany phản ứng kịp, khuôn mặt nhắn đỏ hồng lên. bất ngờ đứng dậy, nhìn chằm chằm Tề Ngôn, quát:

      "Đây chính là nụ hôn đầu của bà ta!"

      Tề Ngôn nhiu mày, nhắc nhở:

      "Nụ hôn đầu của em sớm còn rồi."

      "Của mới còn!" Dany lại quát

      Tề Ngôn gật đầu, thành : "Tôi quả còn."

      "Mẹ kiếp!" Dany khẽ nguyền rủa tiếng.

      Đáy mắt Tề Ngôn tràn đầy ý cười. chậm rãi nhắc nhở.

      Lúc chơi bóng chuyền bãi biển ở Đỉnh Vô Danh, khi tôi cẩn thận ngã xuống hôn em. Tiếp đó, sau khi tôi đứng dậy, em lại cưỡng hôn tôi."

      "..........." Hình như là có chuyện này. Dany bưc bội "Hừ" mộ tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thèm để ý đến .

      "Tiểu Yên! Tiểu Yên! Em sao vậy? Bác sĩ!"

      Giọng cực kỳ hốt hoảng của Lăng Diệp vang lên, hai người trong phòng khách nghe được hẹn mà đều đứng dậy vào trong.

      "bác sĩ!"

      Hai người tới cửa, chỉ thấy tay Lăng Diệp đỡ vai Úc Hàn Yên, tay kia đặt lưng , quay về phía điện thoại quát, còn Úc Hàn Yên giống như nôn mửa.

      Tề Ngôn vội vàng đến nắm vào chiếc bàn giường, trong lòng ảo não vì mình mang theo ống nghe bệnh.

      Rất nhanh, đám bác sĩ y tá vào, người bác sĩ trong đó nhìn về phía Lăng Diệp và mọi người :

      "Người nhà ra ngoài trước ."

      Tề Ngôn kéo Lăng Diệp chịu xê dịch ra phòng khách.

      Lăng Diệp hoàn toàn để ý đến việc cả người vừa bị nôn vào. đứng sững người nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, hai mắt đỏ au.

      Tề Ngôn nhíu mày, chẳng lẽ là di chứng sau cuộc phẫu thuật mổ sọ?

      Dany cũng căng thẳng nhìn về phía cửa phòng. Những món ăn kia đều là những món ăn bình thường Hàn Yên vẫn ăn, tại sao lại có thể như vậy?

      Năm phút sau, cửa phòng mở ra.

      Lăng Diệp vội vàng đến, căng thẳng hỏi:

      " ấy sao rồi"

      Bác sĩ chậm rãi đáp

      "Tổng giám đốc, xin đừng lo lắng, phu nhân có gì đáng ngại."

      Lông mày Lăng Diệp cau lại, đợi đối phương tiếp câu sau, quát lên:

      "Ói thành ra cái dạng kia, ông còn dám có gì đáng ngại!"

      Tề Ngôn tới bên cạnh , :

      "Diệp, trước tiên cậu hãy để ông ta xem thế nào ."

      Bác sĩ đứng đầu nhìn Tề Ngôn cảm kích, trầm giọng :

      "Hình như phu nhân nôn nghén."

      Nôn nghén? Lăng Diệp nhớ lại, hình như hai tháng nay chưa thấy có kinh.

      Tề Ngôn nhìn về phía bác sĩ, lạnh lùng : "Đừng với chúng tôi cái từ 'hình như', chúng tôi cần chuẩn đoán chính xác!"

      Bác sĩ gật đầu đáp:

      "Đây là điều đương nhiên. Chúng tôi lấy máu của phu nhân, rất nhanh có được kết quả."

      Ông ta mấy vấn đề cần chú ý, sau đó cùng đám người rời khỏi phòng bệnh của Úc Hàn Yên.

      Lăng Diệp lao vội đến bên cạnh Úc Hàn Yên, cúi người đặt nụ hôn lên trán :

      "Tiểu Yên, em chịu khổ rồi."

      Úc Hàn Yên cười cười, vuốt bụng của mình, dùng giọng dám tin :

      "Diệp, chỗ này của em có thể có cục cưng của chúng ta."

      Lăng Diệp rất muốn nhìn liếc bụng cái, lạnh mặt :

      "Tuyệt đối tha thứ!"

      Úc Hàn Yên sững sờ lúc, ngẩng đầu nhìn hỏi:

      " tha thứ gì?"

      Giọng Lăng Diệp kiên quyết:

      " tha thứ nó làm tội em!"

      "............."
      Last edited by a moderator: 27/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Tình của


      "Diệp, cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt, nếu như chị dâu mang thai , đứa bé này cũng thể giữ lại được đâu." Tề Ngôn ngồi chiếc ghế sofa màu đen bằng da trong phòng khách, nhìn Lăng Diệp đứng đối mặt với cửa sổ sát đất, thấp giọng .

      Chân mày Lăng Diệp nhíu chặt lại. quay đầu nhìn Tề Ngôn, chậm rãi hỏi:

      "Tại sao? có ảnh hưởng tốt đối với thân thể của Tiểu Yên sao?"

      Tề Ngôn tì hai khuỷu tay lên hai đầu gối, cúi đầu nhìn xuống đất, từ từ :

      "Chị dâu nằm viện gần hai tháng rồi, cách khác đứa bé ở trong bụng kia ít nhất cũng ở trong đó với thời gian như vậy rồi. Sau khi thụ tinh được ba đến tám tuần, được coi là giai đoạn nhạy cảm dễ gây ra quái thai nhất. Thai nhi rất dễ bị ảnh hưởng bởi thuốc thang và các nhân tố khác bên ngoài mà gây dị dạng. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, chị dâu lại dùng thuốc ngừng, thậm chí việc tiêm chích hay uống thuốc còn như chuyện cơm bữa."

      dừng lúc, tiếp tục :

      "Sau khi biết đứa bé này tồn tại, việc dùng thuốc của chị dâu phải điều chỉnh lại, thậm chí thể uống thuốc, như vậy ảnh hưởng đến phục hồi của ấy."

      Lăng Diệp quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, im lặng hồi, sau đó đôi môi mỏng khẽ mở, :

      "Tôi cho phép bất kỳ ai trở thành mối uy hiếp đến sức khỏe của ấy, bao gồm cả đứa con của tôi."

      ra khi biết bị nôn dữ dội như vậy là vì mang thai, ngay lúc đó muốn xóa sạch đứa bé trong bụng của rồi.

      "Hàn Yên tỉnh rồi." Dany mở cửa phòng, với hai người đàn ông.

      Lăng Diệp xoay người chút chậm trễ, vào phòng của Úc Hàn Yên.

      Dany tới chiếc ghế sofa khác bên cạnh Tề Ngôn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hỏi:

      " gì với ta vậy? Cảm giác sắc mặt của ta hơi nặng nề."

      Tề Ngôn hề giấu giếm, kể lại chuyện mình với Lăng Diệp cho nghe.

      Dany thở dài cái, nhàng hỏi:

      "Nếu Hàn Yên muốn bỏ đứa bé kia ?"

      Tề Ngôn im lặng.

      "Dậy rồi sao?" Lăng Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt , dịu dàng nhìn ánh mắt có chút mông lung của , giọng hỏi.

      Úc Hàn Yên nhắm mắt lại, cọ sát khuôn mặt vào bàn tay Lăng Diệp, hình như vẫn còn chút mơ màng.

      Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp lóe lên tia cười. cởi giày ra, nằm xuống bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm vào lòng, đặt nụ hôn lên trán , dùng giọng trầm thấp khiêu gợi :

      "Ngủ thêm chút nữa ."

      Úc Hàn Yên vẫn mở mắt ra, lầm bầm:

      "Em muốn ngủ cùng em."

      Khóe môi Lăng Diệp cong lên đẹp. hôn mổ lên môi , từ từ :

      " phải ngủ cùng em sao?"

      Úc Hàn Yên lười biếng "Ừ" tiếng, ở trong lòng lại ngủ lần nữa.

      Lăng Diệp nhìn cái đầu vẫn quấn đầy băng gạt như trước của bằng con mắt sâu như biển, trong lòng có quyết định kiên định.

      Sau bữa tối, Úc Hàn Yên lại ói toàn bộ thức ăn trong bụng ra chừa lại chút nào.

      Lăng Diệp nhìn khuôn mặt tái nhợt của , tràn đầy đau lòng.

      Tề Ngôn và Dany cũng nhíu mày liên tiếp, trong mắt đều thoáng qua vẻ lo lắng.

      "Reng reng reng"

      Đúng lúc này bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm máu tới, Lăng Diệp cúi người nhìn Úc Hàn Yên, giọng :

      "Tiểu Yên, lúc trở lại."

      Úc Hàn Yên dựa đầu vào giường, với Lăng Diệp cho cự tuyệt:

      "Để bác sĩ vào ."

      Mày Lăng Diệp nhíu lại thành chữ "Sông" (川). đọ mắt với Úc Hàn Yên mấy giây, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

      Dany vừa thu dọn bát đũa, vừa ra vẻ như hề để ý, hỏi:

      "Hàn Yên thích trẻ con lắm sao?"

      Tề Ngôn dựa vào cạnh cửa nghe thấy thế, liền dồn tầm mắt tập trung mặt Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên cười cười, trong mắt tràn đầy ao ước:

      "Tôi muốn sinh con cho ấy."

      Lăng Diệp đứng ở ngoài phòng bệnh, hỏi:

      "Là mang thai sao?"

      Bác sĩ đưa bản báo cáo tới trước mặt Lăng Diệp, lên tiếng:

      "Dạ, bà tổng giám đốc có thai được hai tháng."

      Lăng Diệp đưa tay nhận lấy bản báo cáo, há miệng định gì đó, liền bị Dany cắt đứt.

      "Hàn Yên bảo để bác sĩ vào bây giờ."

      Lông mày Lăng Diệp cau lại, vẫn để cho bác sĩ vào.

      Úc Hàn Yên nhìn thấy bác sĩ, hỏi mang theo vẻ mong đợi:

      "Có tôi có thai ?"

      Bác sĩ gật đầu, cung kính :

      "Đúng vậy, phu nhân. Bà có thai được hai tháng."

      Úc Hàn Yên nghe xong, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. diiễn。đaàn。leê。quyý。đoôn Lăng Diệp nhìn thấy phản ứng của , trong nháy mắt mặt tối .

      Bác sĩ dám giấu giếm, tiếp tục :

      "Phu nhân, tốt hơn hết bà nên chuẩn bị tâm lý. Rất có khả năng cái thai này bị dị dạng."

      "Tại sao? !" Úc Hàn Yên nhìn bác sĩ dám tin, vẻ mặt kinh hãi.

      Bác sĩ bị áp suất thấp từ phía Lăng Diệp tản ra làm cho sợ đến nỗi dám thở mạnh tiếng, trán toát ra những giọt mồ hôi lạnh li ti:

      "Là như thế này phu nhân, bởi vì lúc trước biết bà có thai, cho nên khi lên đơn thuốc cho bà dùng, chúng tôi hoàn toàn cố kỵ điều này, thậm chí kê cho bà đơn thuốc cấm dùng cho phụ nữ có thai."

      Hai mắt Úc Hàn Yên nhìn xuống bụng, lâu gì.

      Lăng Diệp lừ bác sĩ cái, tới ngồi xuống bên giường, đưa mặt tới trước mặt , thầm:

      "Tiểu Yên, sao đâu, lần sau lại có thai là được rồi."

      Úc Hàn Yên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ, hỏi giống như hỏi:

      "Ông rất có khả năng, vậy cũng có nghĩa là thai nhi vẫn có thể bình thường, đúng !"

      Mày Lăng Diệp nhíu lại có thể kẹp chết con kiến. thấp giọng trách mắng:

      "Tiểu Yên!"

      Vị bác sĩ gật đầu cái, thành :

      "Bây giờ vẫn chưa biết được tình huống cụ thể của thai nhi, tất cả chỉ đều là phỏng đoán."

      Trong mắt Úc Hàn Yên thoáng qua tia sáng, hỏi:

      "Bao giờ mới có thể kiểm tra được?"

      Bác sĩ bị ánh mắt Lăng Diệp hù cho sợ, sắc mặt tái nhợt, dám lên tiếng.

      Giọng Úc Hàn Yên trở nên bén nhọn vài phần:

      "!"

      Bác sĩ đưa tay lên lau những giọt mồ hôi mặt, chậm rãi :

      "Siêu B có thể thực từ tuần thứ 12 đến 20 của thai kỳ, để phát ra tình huống phát triển của thai nhi, kịp thời loại bỏ thai nhi có dị tật."

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, đưa tay đặt lên vai Lăng Diệp, đợi quay đầu nhìn mình mới chậm rãi :

      "Vậy chờ đến khi có kết quả kiểm tra rồi hãy ."

      Tề Ngôn nhìn về phía bác sĩ, thấp giọng hỏi:

      "Nếu như tôi nhớ lầm, thời gian làm phẫu thuật phá thai tốt nhất là từ 45 đến 70 ngày."

      Bác sĩ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng , gật đầu lên tiếng:

      "Đúng vậy."

      "Bỏ lỡ thời gian tốt nhất, đến lúc đó nếu phát thai nhi bị dị dạng mới tiến hành làm phẫu thuật phá thai, tất có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể chị dâu tôi." Tề Ngôn cau mày .

      Bác sĩ nghiêm túc :

      "Đúng là như vậy, hơn nữa trong thời điểm nay, tình trạng của bà tổng giám đốc rất thích hợp cho việc mang thai, cho nên chúng tôi cho rằng, mấy ngày này nên làm phẫu thuật phá thai cho bà tổng giám đốc."

      "." Úc Hàn Yên cự tuyệt chừa lại chút nào cho thương lượng.

      Lăng Diệp quay đầu lại với Tề Ngôn và những người khác:

      "Mọi người ra ngoài ."

      Bác sĩ nghe thấy câu này như được đại xá, cúi người chào Lăng Diệp cái, như bay ra ngoài cửa.

      Dany nhấc túi đồ ăn bỏ bàn lên, cúi đầu với Úc Hàn Yên:

      "Hàn Yên, đừng quá kích động, nếu tốt cho đứa bé."

      Tề Ngôn nhìn Úc Hàn Yên sâu cái, xoay người rời .

      Sau khi ba người bọn họ rời , Lăng Diệp cởi giày ra, ngồi lên giường, ôm Úc Hàn Yên vào trong lòng mình, hai tay vòng chắc cơ thể , thầm bên tai :

      "Tiểu Yên, biết em muốn sinh con cho , nhưng phải là lúc này, được ?"

      Đôi mắt to xinh đẹp của Úc Hàn Yên phủ tầng hơi nước. quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ, chút tỳ vết của Lăng Diệp, có chút nghẹn ngào:

      "Tại sao ngay cả cũng như vậy? Nó là con của chúng ta………….."

      Lăng Diệp đưa tay đặt lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng như trước của , giọng có chút lạnh lẽo:

      "Nó có thể ở lại hai tháng trong bụng em là phúc phận tu luyện được kiếp trước của nó rồi."

      "Nó có thể bình thường." Nước mắt Úc Hàn Yên giàn giụa mặt, cố chấp.

      Lăng Diệp nghiêng đầu hôn những giọt nước mắt mặt , dằn lại lòng, dịu dàng :

      "Tiểu Yên, nghe được ? Chờ sau khi cơ thể em khỏe mạnh lại, em muốn bao nhiêu đứa bé chúng ta sinh bấy nhiêu."

      "Bỏ nó tạo thành tâm bệnh cho em, như vậy cũng có vấn đề gì sao?" Úc Hàn Yên nhìn xuống bụng mình, dùng giọng hết sức bình tĩnh .

      Trong nháy mắt thân thể Lăng Diệp cứng ngắc. nhìn Úc Hàn Yên hồi lâu, chậm rãi hỏi:

      "Em muốn thế nào?"

      "Ít nhất phải chờ có kết quả siêu B ." Úc Hàn Yên im lặng hồi, .

      dừng lúc, bổ sung:

      "Nếu xác định thai nhi dị dạng, em bỏ nó ."

      Con ngươi Lăng Diệp sâu thẳm như biển cả. im lặng mấy giây, lên tiếng:

      "Được."

      Ngay tức khắc, trong mắt Úc Hàn Yên bắn ra vô vàn tia sáng, kích động quay đầu lại, hôn cái kêu lên má Lăng Diệp, mừng rỡ :

      "Diệp, em !"

      Khóe môi Lăng Diệp nhếch lên khổ sở. đưa tay nhéo chóp mũi của , :

      "Phải nhớ lời em đó."

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, lên tiếng:

      "Em nhớ."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: (tiếp)


      Biết thai nhi dị dạng còn sinh ra, chính là hành vi vô trách nhiệm. Đứa con của và Diệp nên được tùy ý bay lượn bầu trời!

      "Đói ? Có muốn ăn gì ?" Lăng Diệp nhìn vào mắt , giọng hỏi.

      Hôm nay các thứ ăn đều bị nôn ra sạch, tiếp tục như thế sao được đây?

      Úc Hàn Yên suy nghĩ lúc, cười :

      "Muốn ăn cháo nấu."

      Lăng Diệp sững người lúc, ngờ như vậy. nhíu mày hỏi:

      "Em chắc chắn chứ?"

      Úc Hàn Yên nghiêm túc gật đầu cái, thánh thót:

      "Em muốn ăn cháo nấu."

      Lăng Diệp bất đắc dĩ nhàng đặt xuống giường, dùng giọng trầm thấp :

      " biết trong cái đầu của em suy nghĩ gì nữa."

      Úc Hàn Yên nhếch miệng tạo nên đường cong đẹp mắt, gắt lên:

      "Ai bảo từ trước đến giờ chưa bao giờ vì em mà vào bếp."

      Lăng Diệp dép xong, đứng dậy cúi đầu nhìn , dịu dàng :

      " ra phòng khách gọi điện thoại."

      Úc Hàn Yên cười "Ừ" tiếng.

      rất chờ đợi món ăn làm.

      Lăng Diệp ra tới phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, mở Laptop bàn ra, đồng thời bên cầm điện thoại di động, bấm dãy số, bật loa ngoài lên.

      vừa lên mạng, vừa vào điện thoại.

      "Diệp! Tôi nghe lầm chứ?!"

      Câu của đối phương khiến Lăng Diệp nhíu nhíu mày. Giọng trầm xuống:

      " nghe lầm, nhanh mang đồ đến đây cho tôi."

      "Được, lập tức đến ngay."

      Lăng Diệp cúp điện thoại, lại xem nội dung trong websites lần nữa, đứng dậy bước vào phòng.

      tới bên cửa, thấy Úc Hàn Yên cúi đầu nhìn xuống bụng mình, đồng thời bàn tay vuốt ve bụng.

      Bản tính thiện lương của Lăng Diệp giống như bị thứ gì đó hung hăng chèn ép cho ngủ đông, hai tay bất giác nắm chặt lại.

      Hình như Úc Hàn Yên cảm nhận được xuất của . ngẩng đầu nhìn về phía cười :

      " điện thoại xong rồi sao?"

      "Ừ." Lăng Diệp nhếch môi, mở hai chân thon dài, chậm rãi về phía Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên lại cúi đầu nhìn xuống bụng mình lần nữa, hạnh phúc :

      " thể tưởng tượng nổi, nơi này thế mà chứa đựng sinh mạng ."

      Lăng Diệp hề có chút vui vẻ nào của người làm cha, Úc Hàn Yên hề nhìn thấy, trong mắt chỉ tràn đầy lo lắng cùng thương tiếc.

      "Diệp, thích nó sao?" Úc Hàn Yên nghe thấy Lăng Diệp đáp lại, nhịn được ngẩng đầu lên hỏi.

      hít sâu hơi, chậm rãi :

      "Đối với có gì quan trọng hơn tâm trạng và sức khỏe của em."

      Úc Hàn Yên biết lo lắng cho mình, lại lần nữa:

      "Em đồng ý với , ngay khi phát ra thai nhi dị dạng, em bỏ nó . Đến lúc đó, em tin đây là kết cục tốt nhất cho nó."

      "Ừ." Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , lên tiếng.

      "Ngủ chút trước , nấu xong cháo kêu em." để giường bệnh nằm ngang xuống, đắp chăn lên cho , dùng giọng trầm thấp .

      Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm hai mắt , đưa tay nắm lấy ngực áo , kéo xuống người mình.

      Lăng Diệp nhíu mày, buông lỏng nửa người , để mặc trêu chọc mình.

      Úc Hàn Yên kéo về phía trước, khẽ ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi miêu tả đường viền môi hoàn mỹ của , sau đó lại đưa đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, động chạm cái, tiếp theo với tư thế sét đánh chịu bưng tai, đem lưỡi lùi về trong miệng mình.

      cười giống như con mèo ăn vụng, :

      "Lát nữa gọi em nha!"

      Lăng Diệp cười hôn mổ lên môi , đáp:

      " biết rồi, em ngủ ."

      Đột nhiên nhớ ra, mình cấm dục hai tháng. . . . . .

      Tại sao có cảm giác, kiếp sống cấm dục của nhìn thấy đầu ra đây?

      bất đắc dĩ thở dài cái, đắp chăn cẩn thận vào cho , ngồi ở bên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn ngủ.

      Sau đó lâu, tiếng chuông cửa được đặc chế vang lên, Lăng Diệp nhìn Úc Hàn Yên cái, thấy bị đánh thức mới đứng dậy ra mở cửa.

      Mạc Vũ tay xách túi đồ, tay dắt Thiên Nhất vào, buồn bực :

      "Cậu cần những thứ này để làm gì? Cũng may là Thiên Nhất có kinh nghiệm mua chúng."

      Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại:

      "Cậu nghĩ, tại sao tôi bảo cậu đưa tới?"

      Mạc Vũ sửng sốt chút, lẩm bẩm:

      " phải là bởi vì tổng công ty của tập đoàn Lăng Thị gần đây sao?"

      Lăng Diệp xách túi đồ về phía phòng bếp, nhàn nhạt :

      "Chủ yếu nhất là Thiên Nhất có kinh nghiệm."

      Thiên Nhất bất ngờ hất tay Mạc Vũ ra, theo sau lưng Lăng Diệp. vừa xắn tay áo lên, vừa :

      "Tổng giám đốc, để tôi."

      " cần, Tiểu Yên muốn ăn đồ tôi làm." Lăng Diệp cự tuyệt ý tốt của .

      Mạc Vũ ôm Thiên Nhất từ phía sau, tựa cằm lên vai , dùng đôi mắt đào hoa, lấp lánh nhìn bóng lưng Lăng Diệp, cười :

      "Mị lực của chị dâu lớn, lại dễ dàng làm cho cậu vào bếp."

      nghiêng đầu, cắn vào vành tai trắng nõn, tinh xảo của Thiên Nhất, thầm:

      "Chúng ta xem kịch vui ."

      Khuôn mặt Thiên Nhất đỏ bừng lên, hỏi có chút tự nhiên:

      "Kịch vui gì vậy?"

      Mạc Vũ tới bên người , ôm đến phòng bếp, dùng giọng đầy truyền cảm :

      "Diệp là người chưa từng nấu ăn."

      loại người, học cái gì cũng rất dễ dàng, trời sinh khiến người khác phải ghen tỵ. Lăng Diệp chính là người như thế.

      Mặc dù là lần đầu tiên xuống bếp, nhưng động tác của lại vô cùng thuần thục.

      Khóe miệng Mạc Vũ giật giật, lẩm bẩm:

      "Đúng là vở kịch vui tai vui mắt."

      Mỗi động tác của đối phương đều vô cùng ưu nhã, kết hợp với bộ dáng ngạo mạn cùng gương mặt đẹp trai, rối tinh rối mù của , quả muốn đoạt hồn đoạt phách người khác.

      Thiên Nhất quay đầu nhìn về phía Mạc Vũ, hỏi :

      " chắc chắn đây là lần đầu tiên tổng giám đốc xuống bếp?"

      Mặc Vũ vốn hết sức khẳng định, nhưng tại lại chắc chắn nữa rồi. nhìn Lăng Diệp, :

      " biết."

      Lăng Diệp vừa dùng muỗng canh khuấy đều cháo, vừa :

      "Hai người nhìn đủ chưa?"

      Mạc Vũ theo bản năng lắc đầu cái, lên tiếng:

      " có."

      Lăng Diệp quay đầu lạnh lùng nhìn , chậm rãi hỏi:

      "Chuyện công ty cậu xử lý xong chưa?"

      "Lúc cậu gọi điện cho tôi, tôi chuẩn bị tan sở." Mạc Vũ có chút tỏ vẻ.

      Khi vừa mới tiếp nhận tập đoàn Lăng Thị, quả thích ứng được lắm, nhưng hai tháng qua , những chuyện đó được xử lý thuận buồm xuôi gió.

      Động tác tay Lăng Diệp vẫn ngừng, nhíu mày hỏi:

      "Hả? Móng vuốt của tập đoàn Bạch Thị vươn rất dài, nhưng cậu vẫn chưa có được bài học, đúng ?"

      Mạc Vũ nhìn Lăng Diệp giống như nhìn thấy quỷ, thể tin nổi hỏi:

      " phải là cậu quanh quẩn bên chị dâu suốt 24 tiếng đồng hồ sao? Sao lại biết được những chuyện này?"

      "Tôi tự có biện pháp." Lăng Diệp cúi đầu nhìn nồi cháo nấu, thản nhiên .

      dừng chút, nhắc nhở:

      "Cho nên có phải hai người nên rồi ?"

      Mạc Vũ đặt trán lên vai Thiên Nhất, khóc lóc:

      "Thiên Nhất, chúng ta đáng thương, bị người ta dùng xong liền ném ."

      ". . . . . ." Thiên Nhất nhìn cái gì, quay mặt .

      "Vũ, có phải cậu lại ngứa da rồi ?" Lăng Diệp điềm nhiên hỏi.

      Mạc Vũ lập tức đứng thẳng người, phủ nhận:

      "Tuyệt đối ! Cậu nghĩ hơi nhiều rồi." Tiếp đó, quả quyết ôm Thiên Nhất rời .

      Sau khoảng thời gian ngắn, Lăng Diệp bưng cháo mình nấu xong vào trong phòng Úc Hàn Yên.

      đặt cháo lên chiếc bàn , sau đó đặt chiếc bàn lên đùi Úc Hàn Yên.

      "Tiểu Yên, dậy ăn cháo ." Lăng Diệp vừa dùng cái muỗng gảy cháo để cho cháo nguội , vừa dùng giọng trầm thấp gọi Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên nhíu mày cái, từ từ mở hai mắt ra. mất mấy giây để tỉnh táo lại, nhìn làn khói trắng bay lượn lờ bát cháo, hưng phấn hỏi:

      " làm sao?"

      Lăng Diệp gật đầu cái, lên tiếng:

      "Ừ, mau ăn thôi."

      đưa nửa muỗng cháo đến bên môi thổi thổi, sau khi xác định bị bỏng miệng mới đưa muỗng cháo đến bên miệng Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên hết sức phối hợp há miệng ra, nuốt cháo vào trong.

      Lăng Diệp nghiêm túc quan sát sắc mặt của , hỏi:

      "Dạ dày có làm phản hay ?"

      Úc Hàn Yên nhìn bày ra nụ cười tươi, :

      " buồn nôn chút nào, đồ ăn Diệp làm ngon nhất!"

      Lăng Diệp thở phào nhõm, cười :

      "Vậy ăn nhiều chút."

      rất kỳ quái, Úc Hàn Yên ăn cháo Lăng Diệp nấu xong, vẫn hề có dấu hiệu nôn mửa.

      Trước khi ngủ, Lăng Diệp hỏi:

      "Tiểu Yên, có phải chỉ cần ăn thứ nấu, em muốn ói?"

      Úc Hàn Yên "Ừ" tiếng, cười :

      "Vừa nghĩ đến tự tay làm cho em, khẩu vị của em liền tốt."

      Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, dùng giọng khêu gợi :

      "Vậy sau này muốn ăn gì cứ , làm cho em ăn."

      Vẻ mặt Úc Hàn Yên hạnh phúc, lên tiếng:

      “Được!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: Kiểm tra siêu B


      Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp tỉnh giấc, cũng ngủ thêm cùng Úc Hàn Yên hay ngồi ở mép giường nhìn nữa. rón rén vào phòng bếp, nấu cháo cho Úc Hàn Yên.

      Lúc Úc Hàn Yên tỉnh lại Lăng Diệp nấu xong cháo.

      Úc Hàn Yên nhìn bát cháo nghi ngút khói trước mặt, lông mày nhíu nhíu lại. nghiêng đầu nhìn Lăng Diệp, hỏi:

      "Sao ngủ nhiều hơn chút?"

      Lăng Diệp đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt có chút nghiêm túc của , cười đáp:

      " ngủ đủ bảy tiếng rồi."

      Sắc mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên, ra mình ngủ quá tham…. vừa ăn cháo Lăng Diệp đút cho, vừa :

      " nhắc Tề Ngôn đừng mang cháo đến đây nữa chưa?"

      ". vẫn chưa ăn sáng." Lăng Diệp thổi nhè muỗng cháo, thản nhiên .

      Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn , tò mò hỏi:

      "Sao ăn cháo? Ăn ngon a."

      Lăng Diệp tiến đến gần , liếm liếm bờ môi ẩm ướt của , dùng giọng trầm thấp :

      " nấu cho ."

      Úc Hàn Yên há miệng nuốt xong muỗng cháo, hỏi:

      "Vậy sao nấu cho ?"

      "Quên mất." Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, lơ đễnh đáp.

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên biết nên gì nữa. Trong mắt người này chỉ có , ngay cả bản thân mình cũng bị xếp ở sau rồi.

      Lăng Diệp nghe thấy tiếng chuông cửa, đặt muỗng vào trong tô cháo, dịu dàng nhìn vào mắt Úc Hàn Yên, :

      " mở cửa."

      "Vâng." Úc Hàn Yên gật đầu nhu thuận, sau khi Lăng Diệp xoay người , cầm muỗng cháo lên ăn.

      Lăng Diệp mở cửa ra, với Tề Ngôn xách theo bữa sáng:

      "Để đồ ở trong phòng khách , ấy nhìn hoặc ngửi thấy buồn nôn."

      Dany khẽ cau mày, lo lắng :

      "Tiếp tục như vậy, ấy biến thành người giấy mất."

      Tề Ngôn cũng cau mày, vừa xách bữa sáng về phía cái bàn trước ghế sofa, vừa :

      "Cậu thể thuyết phục được chị dâu?"

      Lăng Diệp cười khổ, chễ giễu:

      "Tôi lại bị ấy thuyết phục."

      "Oh? Cháo ở đâu vậy?" Giọng kinh ngạc của Dany từ trong phòng truyền ra.

      Tề Ngôn cúi người lấy bữa sáng từ trong túi ra, theo Lăng Diệp vào bên trong phòng.

      Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, :

      "Diệp tự làm."

      Lăng Diệp nghe thấy giọng tràn đầy hạnh phúc của , bất giác khóe miệng cong lên. tới ngồi xuống bên giường, cầm lấy chiếc muỗng từ tay Úc Hàn Yên, tiếp tục đút cháo cho .

      Cặp mắt Dany trừng to như chiếc chuông đồng, miệng cũng bởi vì kinh ngạc mà hơi há ra.

      Tề Ngôn nhíu mày, nhìn Lăng Diệp khác xa hoàn toàn với Liệt Diễm mà người ta mới nghe thấy phải sợ mất mật. chậm rãi hỏi:

      "Diệp, sao tôi biết cậu còn nấu được cháo?"

      Chính xác mà , chưa bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy đối phương vào bếp.

      Đôi mắt to của Úc Hàn Yên cũng hơi trợn trừng. dùng giọng thể tin nổi hỏi:

      "Thế nên tối hôm qua là lần đầu tiên nấu cháo?"

      Lần đầu tiên mà lại ngon như vậy?!

      Lăng Diệp lơ đễnh đáp:

      "Tối hôm qua là lần đầu tiên xuống bếp."

      "Em nghĩ rằng chỉ chưa nấu cho em ăn thôi, ngờ. . . . . ." Úc Hàn Yên nuốt miếng cháo xuống, lẩm bẩm.

      Đôi mắt hạnh đào của Dany nhìn Úc Hàn Yên trước mặt vô cùng ngưỡng mộ, :

      "Hàn Yên, lợi hại, lại huấn luyện được người như tổng giám đốc Lăng thành người chồng mẫu mực như vậy! dạy tôi !"

      Úc Hàn Yên liếc cái, :

      "Chờ tìm được nửa kia hãy ."

      Dany lộ ra vẻ mặt ai oán, tội nghiệp :

      "Hàn Yên, được chọc vào nỗi đau của người ta nha."

      "Vậy phải cảnh giác cao độ tìm nhanh lên ." Úc Hàn Yên tức giận .

      Dany thở dài cái, xa xôi:

      "Có thể là tôi già rồi, cũng có người theo đuổi nữa. Trước kia trong mắt, trong lòng tôi chỉ có Bạch Triết Hiên, cũng chưa từng có người theo đuổi. Còn bây giờ ngược lại, người chính thức cũng có, mà người theo đuổi cũng chẳng còn."

      Úc Hàn Yên theo bản năng nhìn về phía Tề Ngôn, chỉ thấy vẻ mặt đối phương đầy bí hiểm…… Khóe miệng đẹp của khẽ giật giật, hóa ra Tề Ngôn mới chính là nhân vật phúc hắc nhất (Phúc hắc ~ bụng dạ đen tối).

      mặc niệm trong lòng ba giây thay cho Dany, nhìn khuôn mặt buồn bực của Dany, thầm:

      "Tự mình cầu phúc cho mình ."

      Dany muộn màng phát ra vấn đề, mở to hai mắt nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:

      " nôn?"

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, vuốt vuốt bụng mình, cười đáp:

      "Có lẽ tên tiểu tử này biết đây là đồ cha nó nấu, còn hận ăn được nhiều hơn đây."

      bất chợt ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp hỏi:

      "Bữa sáng của đâu?"

      Lăng Diệp đưa muỗng cháo đến bên môi , thản nhiên :

      "Trong phòng khách."

      Úc Hàn Yên nghĩ nghĩ, cũng biết sợ mình nhìn thấy hoặc ngửi thấy nôn, cho nên mới mang vào. đoạt lấy chiếc muỗng trong tay , :

      " ra ngoài ăn sáng ."

      Dany nghe xong, lập tức :

      "Tôi chăm sóc Hàn Yên, hai đấng mày râu các ra ngoài ."

      Lăng Diệp đặt nụ hôn lên trán Úc Hàn Yên, nhìn chằm chằm mặt , dịu dàng :

      "Ăn chầm chậm nha."

      "Ừhm, ." Úc Hàn Yên tự đưa muỗng cháo vào miệng mình, thúc giục.

      Lăng Diệp cười cười, xoay người ra ngoài cùng Tề Ngôn.

      Lúc trong phòng chỉ còn hai người, Dany ngồi ở bên giường, nghiêng đầu nhìn Úc Hàn Yên hỏi:

      "Hàn Yên, Lăng Diệp đồng ý giữ đứa bé này lại sao?"

      Úc Hàn Yên gật đầu cái:

      "Tôi nếu bây giờ bỏ nó trở thành tâm bệnh của tôi, sau đó ấy đồng ý chờ đến khi xác định thai nhi dị dạng mới làm phẫu thuật."

      Dany lắc đầu cái, thở dài:

      "Làm ra quyết định này, ta hẳn cũng rất đau khổ……"

      dừng lúc, tiếp tục :

      "Hôm qua lúc ở phòng khách, ta rất kiên quyết là cho phép bất luận ai trở thành mối uy hiếp đến sức khỏe của , bao gồm cả đứa con của ta. ngờ, cuối cùng ta vẫn thỏa hiệp."

      Người Úc Hàn Yên cứng lại, chậm rãi :

      "Tôi rất hiểu ấy, có gì có thể quan trọng hơn tôi………."

      "Đứa bé kia ở càng lâu trong bụng chị dâu, tình cảm của chị dâu đối với nó càng sâu đậm." Tề Ngôn ngồi ở chiếc ghế sofa bên cạnh Lăng Diệp, nhìn ưu nhã ăn cơm, thấp giọng .

      Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, lên tiếng:

      "Tôi biết."

      "Biết sao cậu còn" Tề Ngôn định trách cứ mềm lòng của , lại nhìn thấy nụ cười khổ sở bất đắc dĩ của , liền im lặng.

      Sau lúc, giọng có chút nhiệt độ nào của Lăng Diệp vang lên:

      "Tôi để bác sĩ thay đổi thuốc dùng. Đứa bé kia có bị sao hay , cũng nằm trong phạm vi lo nghĩ của tôi."

      Tề Ngôn kinh hãi nhìn vẻ mặt có chút cảm xúc nào của Lăng Diệp, biết nên gì.

      Lăng Diệp ăn sáng xong, đến cửa phòng của Úc Hàn Yên :

      "Tiểu Yên, ra ngoài chút."

      Úc Hàn Yên đáp "Ừhm" tiếng, cũng hỏi ra ngoài làm gì.

      Ngoài phòng bệnh, Lăng Diệp dùng ánh mắt vô cùng áp bức nhìn bác sĩ điều trị chính cho Úc Hàn Yên, giọng lạnh lùng:

      "Chờ sau khi kiểm tra siêu B xử lý đứa bé."

      Mồ hôi rịn đầy trán bác sĩ, ông ta cung kính lên tiếng:

      "Vâng, tổng giám đốc. Tôi triệu tập tất cả mọi người, chế định ra loại thuốc tốt nhất cho phu nhân dùng, để giảm tối thiểu tác động của thuốc lên đứa bé."

      " cần, cứ sử dụng thuốc như trước là được." Giọng Lăng Diệp vô cùng kiên quyết, cho phép người khác làm trái.

      Bác sĩ do dự mấy lần, cuối cùng vẫn dũng cảm :

      "Tổng giám đốc, nếu làm như vậy, có thể bị sảy thai hoặc thai nhi bị dị dạng."

      Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, phun ra sáu chữ:

      "Tôi chỉ quan tâm người lớn."

      dừng lúc, sâu kín hỏi:

      "Thuốc ấy dùng bây giờ có phải là thuốc tốt nhất?"

      Bác sĩ vội vàng gật đầu, lên tiếng:

      "Đúng vậy."

      "Thế là được rồi, tiếp tục dùng thuốc cũ, như khi chưa có đứa bé." Lăng Diệp vô tình tàn nhẫn .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77: (tiếp)

      "Về rồi à?" Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp vào, mặt lộ ra nụ cười to, nghênh đón .

      Khóe môi Lăng Diệp từ từ nâng lên. tới ngồi xuống bên giường, hỏi:

      "Tiểu Yên, buổi trưa muốn ăn gì nào? bảo bọn họ mua nguyên liệu tới đây."

      Dany trừng to đôi mắt nhìn Lăng Diệp, dùng giọng thể tin nổi hỏi:

      " còn đích thân nấu bữa trưa?"

      Lăng Diệp nhìn Dany, đuôi lông mày hếch lên, hỏi ngược lại:

      " được?"

      "Được được được! Sao có thể được! Tôi chỉ quá kinh ngạc mà thôi." Dany kìm được nâng cao lượng, .

      cười vô cùng gian xảo:

      " biết tôi và Tề Ngôn có được vinh hạnh thưởng thức bữa trưa đại tổng giám đốc Lăng làm ."

      Lăng Diệp cự tuyệt chút do dự:

      " muốn ăn bảo Ngôn làm cho ăn."

      Dany liếc mắt, :

      "Tôi cũng chẳng phải là người nào đó của ta, sao ta phải đặc biệt làm cho tôi ăn."

      Úc Hàn Yên cười cười, giọng trong trẻo:

      " biến thành người nào đó của ấy, phải đương nhiên sai bảo được ấy sao?"

      Dany lại liếc mắt lần nữa, sâu kín hỏi:

      "Biến thành thế nào hả? Bá Vương ngạnh thượng cung(*)?"

      (*): Bá Vương ngạnh thượng cung có nghĩa bóng là QJ – cưỡng gian.

      ‘Bá Vương’ là hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán, ám chỉ kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược.

      ‘Ngạnh thượng cung’ tạm hiểu là ‘xuất ra ra uy lực còn mạnh hơn cả cung nỏ’. Mà ‘cường cung’ hiển nhiên bắn ra ‘cường tiễn’. Từ ‘cường tiễn’ đọc là “qiang jian” hài hoàn toàn với ‘cưỡng gian’. Thời xưa ‘cưỡng gian’ là từ đại kỵ húy, nên cổ nhân dùng năm từ ‘bá vương ngạnh thượng cung’ để thay thế cho hai từ ‘cưỡng gian’.

      "Luôn luôn chào đón." ❀diễn❀đàn❀lê❀quý❀đôn❀Chẳng biết Tề Ngôn vào từ lúc nào, con ngươi xanh biếc của sâu thấy đáy, khóe môi nâng lên, với giọng trầm thấp.

      Dany như bị sét đánh. từ từ quay đầu lại nhìn về phía Tề Ngôn, lẩm bẩm:

      " vào đây từ bao giờ."

      Tề Ngôn cười cười, đáp:

      "Từ lúc em muốn cưỡng gian tôi."

      "Mẹ kiếp! Bà đây muốn cưỡng gian lúc nào! Bớt dát vàng mặt mình ! có tắm rửa sạch , cởi hết nằm giường tôi đây cũng có hứng thú." Dany đỏ mặt, quát ầm ầm.

      Sắc mặt của Tề Ngôn lập tức nhăn nhúm lại. lạnh lùng hỏi:

      "Vậy em có hứng thú với ai? Bạch Triết Hiên?"

      "Hừ" tiếng, nhìn Dany từ xuống dưới, :

      "Đáng tiếc người ta lại coi em chẳng ra gì. Em có tắm rửa sạch , cởi đồ nằm giường ta cũng có hứng thú."

      Úc Hàn Yên tưởng niệm trong lòng thay cho Tề Ngôn, đặt trán lên bả vai Lăng Diệp, dùng giọng chỉ để người nghe thấy:

      "Tiêu đời rồi."

      Quả nhiên, Dany lập tức nổi giận. cũng chẳng thèm nhìn Tề Ngôn lấy cái, câu gì vòng qua người rời .

      Cái lạnh mạnh mẽ phủ xuống. . . . . .

      Úc Hàn Yên quay đầu nhìn Tề Ngôn đứng sững sờ tại chỗ, chỉ tiếc rèn sắt thành thép :

      "Còn đuổi theo ?"

      Tròng mắt Tề Ngôn vẫn nhìn xuống đất, chậm rãi :

      "Đuổi kịp gì đây?"

      Lông mày Lăng Diệp cau lại. nhìn Tề Ngôn, :

      "Cậu làm nhiều chuyện mờ ám ở sau lưng như vậy để làm gì? Thay vì cứ hao tổn tâm tư đuổi theo ấy, bằng đánh dấu trực tiếp lên người ấy . Trực tiếp bày tỏ tâm ý, ấy chấp nhận cậu dùng sức."

      ". . . . . ." d✣d-l☼q-d Úc Hàn Yên im lặng nhìn lên trần nhà, lý luận này lại xuất rồi.

      Câu kia vẫn mãi khắc sâu trong trí nhớ của —— mạnh mạnh thành quen.

      " ấy vẫn chưa quên được Bạch Triết Hiên." Tề Ngôn lên tiếng.

      biết là Úc Hàn Yên bị ảnh hưởng bởi logic cường đạo của Lăng Diệp hay là như thế nào, mà cũng :

      "Vậy liền dùng sức vào lòng ấy, dọn sạch Bạch Triết Hiên ra."

      Tề Ngôn im lặng hồi, câu "Tôi đây", liền xoay người rời .

      "Ba bữa cơm cần phải mang tới nữa." Lăng Diệp nhìn theo bóng lưng Tề Ngôn, căn dặn.

      Tề Ngôn gật đầu cái, biến mất khỏi tầm mắt của Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.

      biết rút cuộc Tề Ngôn có đuổi theo kịp Dany hay gì với ấy , mà trong vòng tháng sau đó, hai người hề xuất cùng nhau.

      Tề Ngôn lặng thinh gì về Dany, còn Dany nghe thấy Úc Hàn Yên nhắc tới Tề Ngôn cũng chỉ cười trừ, trước sau vẫn cười trừ.

      Ở trong tháng này, người trải qua cuộc sống vui nhất phải kể đến là Úc Hàn Yên. ăn ngon, ngủ ngon, chỉ có điều, có phải sung sướng hay cũng chẳng thể biết được.

      Đêm trước ngày kiểm tra siêu B, hai tay Úc Hàn Yên cứ che chắn bụng mình, hai mắt mở to chịu ngủ.

      Lăng Diệp biết sợ ngày mai kiểm tra thai nhi ra thành dị dạng, đau lòng thôi. nằm nghiêng đối mặt với , ôm vào trong lòng, thầm bên tai :

      "Tiểu Yên, bây giờ em lo lắng cũng làm được gì. Chúng ta ngủ, được ?"

      Trong bóng tối, giọng mang theo chút yếu ớt của Úc Hàn Yên truyền tới:

      "Diệp, em sợ."

      Lăng Diệp hôn cái lên má , dùng giọng trầm thấp hỏi:

      "Tiểu Yên, em có nhớ em đồng ý gì với ?"

      "Nếu phát thai nhi bình thường, em bỏ nó." Úc Hàn Yên im lặng lúc, chậm rãi .

      có chút kích động:

      "Nhưng em hy vọng nó bình thường. Đây là con của chúng ta!"
      Lăng Diệp ôm chặt hơn, dịu dàng :

      "Tiểu Yên, em đừng kích động, luôn ở bên em. Coi như nó có mất chỉ cần em muốn, chúng ta nhiều con."

      "Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta. . . . . ." Úc Hàn Yên xa xăm.

      "Nhưng cũng phải là đứa cuối cùng." Lăng Diệp


      Lập tức tiếp lời.

      thở dài cái, dung giọng đầy truyền cảm :

      “Tiểu Yên, tâm trạng của em rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé. Nếu như em cứ suy nghĩ lung tung, đứa bé vốn bình thường cũng có thể vì vậy mà trở thành kheo mạnh.”

      Hình như Úc Hàn Yên sợ, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, :

      “Em muốn, giờ ngủ thôi.”

      Tầm mắt Lăng Diệp xé rách bóng đêm, đặt gò má uhy, lẩm bẩm:

      “Tiểu Yên, đừng để phải hối hận vì quyết định ban đầu của mình.”

      Đừng để phải hối hận vì thỏa hiệp với em…

      Cả người Úc Hàn Yên cứng đờ, mãi lâu sau, có quyết tuyệt

      để phải hối hận.”

      Sang ngày hôm sau, dưới hướng dẫn của y tá, Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên tới phòng siêu B. vừa nhìn thấy bác sỹ kiểm tra cho Úc Hàn Yên là nam, khuôn mặt lập tức đen lại.

      nhìn viện trưởng đứng ở bên ngoài, :

      “Bác Chương, đổi lại bác sĩ nữ đến đây cho cháu.”

      Bác sĩ nam ở trong phòng siêu B dường như quen nghe thấy loại câu như thế này, nên mặt cũng lộ ra bất kỳ biểu cảm gì.

      Viện trưởng có phần đồng ý, :

      “Trong phương diện này, ta là người có uy tín nhất.”

      Lăng Diệp nghiêm mặt, lạnh lùng từng chữ từng chữ :

      “Cháu , đổi bác sĩ nữ.”

      Viện trưởng chịu nổi cái nhìn vô cùng áp bức đó, với y tá bên cạnh câu gì đó.

      Bác sĩ nam thấy mình còn chuyện gì ở đây nữa, liền tự giác rời khỏi phòng siêu B.

      Tâm trạng Úc Hàn Yên vốn thấp thỏm, thấy Lăng Diệp như thế lòng cũng bình tĩnh lại. buồn cười nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Lăng Diệp, :

      “Người ta là bác sĩ, chỉ đơn giản muốn kiểm tra cho em mà thôi.”

      “Bác sĩ sao!” Mặt Lăng Diệp khó chịu.

      Úc Hàn Yên liếc mắt, bất đắc dĩ :

      có thể đừng đem tính cầm thú của mình áp lên người người khác được ?”

      hiểu đàn ông hơn em.” Sắc mặt Lăng Diệp vẫn khó coi như cũ, cố chấp .

      “…”

      Lăng Diệp cúi người hôn cái lên bở môi mềm mại của úc Hàn Yên, dùng giọng khêu gợi :

      “Tiểu Yên, chúng ta lâu rồi chưa làm”.

      “Cốc cốc.”

      vị bác sĩ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi gõ gõ vào cửa rồi mở ra, hỏi:

      “Tổng giám đốc, bây giờ tôi có thể vào được chưa?”

      Lăng Diệp đứng dậy điềm nhiên như , gật đầu cái với bác sĩ.

      Cửa phòng siêu B vừa đóng vào lâu, Tề Ngôn xuất bên ngoài cửa.

      Viện trưởng nhìn thấy , khỏi tươi cười chào hỏi:

      “Cậu cũng tới rồi sao?”

      Tề Ngôn gật đầu cái thấp giọng :

      “Tôi muốn biết tình hình của đứa bé.”

      Viện trưởng thở dài cái, cảm thán:

      “Đứa bé kia quá ngoan cường, hy vọng nó có thể cười tới cuối cùng.”

      Tề Ngôn gật đầu cái, phụ họa:

      “Nó ngoan cường đến đáng sợ.”

      Thuốc chị dâu dung rất dễ làm cho phụ nữ sảy thai, nhưng đứa bé kia lại vẫn kiên trì bám trụ trong bụng chị dâu.

      Chỉ lát sau, Mạc Vũ toàn thân tây trang cùng với Thiên Nhất người là bộ đồ thoải mái tới, phía sau bọn họ còn có Dany với mái tóc vàng mắt xanh.

      Tề Ngôn nhìn thấy Dany hơi sững người, nhưng sau đó lại như có gì, di chuyển tầm mắt nơi khác.

      Mạc Vũ lắc đầu cái, kéo Thiên Nhất ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng siêu .

      Dany giống như nhìn thấy Tề Ngôn, trực tiếp qua người , ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhất.

      Trong nhất thời, ngoài hành lang yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.

      Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng siêu B được người bên trong mở ra, Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên mặt vẫn treo nụ cười ra.

      Mọi người vừa nhìn thấy phản ứng này của , liền biết được đứa bé có việc gì.

      Viện trưởng tiến lên, đối diện với bác sĩ nữ vừa kiểm tra cho Úc Hàn Yên hỏi:

      có bất kỳ vấn đề gì sao?”

      Bác sĩ nữ đáp “Vâng” tiếng, nghiêm túc :

      “Từ kết quả kiểm tra siêu B, trước mắt thai nhi tất cả vẫn bình thường.”

      Trong lòng Tề Ngôn chấn động đến tột đỉnh, thai nhi thế nhưng lại có việc gì!

      Quả nhiên là con của Diệp và chị dâu, dũng mãnh đến bất thường…

      Viện trưởng gật đầu cái, nhìn về Úc Hàn Yên :

      “Kiểm tra siêu B chỉ là để loại trừ tình huống dị dạng của đứa trẻ thôi. Tiếp theo còn rất nhiều các loại kiểm tra, Tiểu Yên phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

      Úc Hàn Yên đặt tay lên bụng mình, nhìn xuống bụng với vẻ mặt đầy dịu dàng. mỉm cười :

      “Cháu tin nó để cho cháu phải thất vọng.”

      Mạc Vũ kéo Thiên Nhất tới trước mặt Lăng Diệp, nhìn Úc Hàn Yên ở trong lòng Lăng Diệp, cười :

      “Chúc mừng phu nhân.”

      Dany đứng dậy, đợi Úc Hàn Yên nhìn sang, cười cười với úc Hàn Yên, bằng mắt với câu “Chúc mừng”, sau đó xoay người rời .
      Last edited: 9/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :