Chương 75: (tiếp)
Lúc này Úc Hàn Yên mới nhớ ra ý định ban đầu mình bảo Lăng Diệp và Tề Ngôn . nhìn vào mắt Dany, nghiêm túc hỏi:
" cảm thấy Tề Ngôn thế nào?"
Dany sững sờ, hình như ngờ đây chính là chuyện muốn riêng với mình. suy nghĩ lúc, đáp:
"Rất tốt nha! ta đẹp trai, dịu dàng, còn biết chăm sóc người khác."
"Tôi cũng cảm thấy ấy rất tốt." Úc Hàn Yên gật đầu ra sức tàn đồng.
Dany liếc cái, nhắc nhở:
"Nếu để người đàn ông của nghe thấy những lời này, xong đời đó."
"Đây là tôi bình luận khách quan." Úc Hàn Yên gân cổ lên cãi.
" cho rằng ta nghe lọt tai sao?" Dany sâu kín hỏi.
Mấy ngày nay chung đụng, Dany có thể hiểu biết sâu sắc về Lăng Diệp. là người đàn ông vợ như mạng, cưng chiều vợ như mạng, nhưng lại cũng rất dễ ghen tuông.
Úc Hàn Yên nghĩ đến vẻ mặt trầm của Lăng Diệp, trong nội tâm dấy lên cảm giác vô lực sâu sắc. d⊹d⊹l⊹q⊹d quay lại chủ đề về Tề Ngôn:
"Tôi cho biết, nụ hôn đầu của Tề Ngôn bị Mạc Vũ cướp mấy tháng trước."
Ngay lập tức đôi mắt đẹp của Dany trợn trừng lên. thể tin, lẩm bẩm:
" phải Mạc Vũ cùng với Thiên Nhất sao?"
Bởi vì đến thăm Úc Hàn Yên quá thường xuyên, nên cũng hay nhìn thấy hai người kia, đến bây giờ với bọn họ cũng coi như là có quan hệ bạn bè.
Úc Hàn Yên trợn mắt, :
"Trọng điểm phải là điều này. Trọng điểm chính là nụ hôn đầu của ấy mới bị người khác cướp vào mấy tháng trước, hơn nữa lại bị chính người em của mình cướp ngoài ý muốn."
Dany chớp chớp mắt, hỏi:
"Sau đó sao? định gì?"
" ấy rất trong sáng a." Úc Hàn Yên trợn mắt lên lần nữa, .
Dany nhún nhún vai, lơ đễnh :
"Tôi có ta trong sáng."
". . . . . ." Nhìn phản ứng này, hẳn là chưa thích rồi. Trong lòng Úc Hàn Yên thầm mắt Tề Ngôn hồi, hành động chậm như vậy.
cầm cái muỗng lên, đưa ngụm canh vào trong miệng, :
"Bảo bọn họ vào ."
Hình như Dany thể tin vào điều mình vừa nghe thấy, hỏi chắc chắn:
"Đây chính là ‘chuyện riêng’ muốn với tôi?"
Úc Hàn Yên lại cho ngụm canh nữa vào trong miệng, gật đầu:
"Đúng vậy, đây chính là điều tôi muốn ."
Lần này đến lượt Dany trợn trừng mắt lên, chậm rãi:
"Tôi biết muốn tôi và Tề Ngôn ở chung chỗ, nhưng tôi rồi, tôi chủ động nữa."
"Vậy nếu ấy theo đuổi thế nào
hả?" Hai mắt Úc Hàn Yên sáng lên, hỏi.
Dany xoay người mở cửa ra, thản nhiên.
"Vậy cờ a theo đuổi tôi hãy ."
nhìn về phía hai người trong phòng khách:
"Được rồi."
Lăng Diệp đứng phắt dậy, sải bước vào phòng của Úc Hàn Yên, trong lúc đó còn liếc Dany cái
Dany sờ sờ mũi vô tội, giống như bị người ta liệt kê vào hàng ngũ muốn thấy mặt vậy.
Tề Ngôn rất thức thời vào bên trong quấy rầy lăng Diệp và Úc Hàn Yên ăn. dựa vào ghế sofa, nhìn về phía Dany đứng ở bên cửa, cười :
"Qua đây ngồi lát ."
Dany gật đầu cái, tới chiếc ghế sofa bên cạnh Tề Ngôn ngồi xuông. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó bật cười.
Tề Ngôn nhíu mày, tò mò hỏi:
"Cười cái gì?"
Dany đưa tầm mắt khóa chặt môi , cười hỏi:
"Nụ hôn đầu của bị Mạc Vũ cướp sao?"
Sắc mặt của Tề Ngôn lập tức đen lại. nghiến răng nghiến lợi hỏi:
"Chị dâu với em?"
Đây chính là chuyện riêng chị dâu ?!
Dany nhìn thấy phản ứng của cũng biết là , có chút hả hê:
"Nụ hôn đầu mình giữ hai mươi mấy năm, lại bị chính người em của mình cướp ngoài ý muốn, có cảm giác gì a?"
Vẻ mặt Tề Ngôn lạnh lùng, đáp:
"Cảm giác muốn giết người."
"Phốc...." Dany biết mình nên cười, nhưng vẫn nhịn được.
Tề Ngôn đứng vụt dậy, trong nháy mắt đứng trước mặt Dany, cúi người xuống chống hai tay lên thành ghế sofa, hôn lên môi Dany.
Dany dám tin trợn trừng hai mắt, quên cả phản ứng.
Tề Ngôn nhanh chóng đứng dậy, từ cao nhìn xuống , :
"Đây là trừng phạt dành cho em."
Dany phản ứng kịp, khuôn mặt nhắn đỏ hồng lên. bất ngờ đứng dậy, nhìn chằm chằm Tề Ngôn, quát:
"Đây chính là nụ hôn đầu của bà ta!"
Tề Ngôn nhiu mày, nhắc nhở:
"Nụ hôn đầu của em sớm còn rồi."
"Của mới còn!" Dany lại quát
Tề Ngôn gật đầu, thành : "Tôi quả còn."
"Mẹ kiếp!" Dany khẽ nguyền rủa tiếng.
Đáy mắt Tề Ngôn tràn đầy ý cười. chậm rãi nhắc nhở.
Lúc chơi bóng chuyền bãi biển ở Đỉnh Vô Danh, khi tôi cẩn thận ngã xuống hôn em. Tiếp đó, sau khi tôi đứng dậy, em lại cưỡng hôn tôi."
"..........." Hình như là có chuyện này. Dany bưc bội "Hừ" mộ tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thèm để ý đến .
"Tiểu Yên! Tiểu Yên! Em sao vậy? Bác sĩ!"
Giọng cực kỳ hốt hoảng của Lăng Diệp vang lên, hai người trong phòng khách nghe được hẹn mà đều đứng dậy vào trong.
"bác sĩ!"
Hai người tới cửa, chỉ thấy tay Lăng Diệp đỡ vai Úc Hàn Yên, tay kia đặt lưng , quay về phía điện thoại quát, còn Úc Hàn Yên giống như nôn mửa.
Tề Ngôn vội vàng đến nắm vào chiếc bàn giường, trong lòng ảo não vì mình mang theo ống nghe bệnh.
Rất nhanh, đám bác sĩ y tá vào, người bác sĩ trong đó nhìn về phía Lăng Diệp và mọi người :
"Người nhà ra ngoài trước ."
Tề Ngôn kéo Lăng Diệp chịu xê dịch ra phòng khách.
Lăng Diệp hoàn toàn để ý đến việc cả người vừa bị nôn vào. đứng sững người nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, hai mắt đỏ au.
Tề Ngôn nhíu mày, chẳng lẽ là di chứng sau cuộc phẫu thuật mổ sọ?
Dany cũng căng thẳng nhìn về phía cửa phòng. Những món ăn kia đều là những món ăn bình thường Hàn Yên vẫn ăn, tại sao lại có thể như vậy?
Năm phút sau, cửa phòng mở ra.
Lăng Diệp vội vàng đến, căng thẳng hỏi:
" ấy sao rồi"
Bác sĩ chậm rãi đáp
"Tổng giám đốc, xin đừng lo lắng, phu nhân có gì đáng ngại."
Lông mày Lăng Diệp cau lại, đợi đối phương tiếp câu sau, quát lên:
"Ói thành ra cái dạng kia, ông còn dám có gì đáng ngại!"
Tề Ngôn tới bên cạnh , :
"Diệp, trước tiên cậu hãy để ông ta xem thế nào ."
Bác sĩ đứng đầu nhìn Tề Ngôn cảm kích, trầm giọng :
"Hình như phu nhân nôn nghén."
Nôn nghén? Lăng Diệp nhớ lại, hình như hai tháng nay chưa thấy có kinh.
Tề Ngôn nhìn về phía bác sĩ, lạnh lùng : "Đừng với chúng tôi cái từ 'hình như', chúng tôi cần chuẩn đoán chính xác!"
Bác sĩ gật đầu đáp:
"Đây là điều đương nhiên. Chúng tôi lấy máu của phu nhân, rất nhanh có được kết quả."
Ông ta mấy vấn đề cần chú ý, sau đó cùng đám người rời khỏi phòng bệnh của Úc Hàn Yên.
Lăng Diệp lao vội đến bên cạnh Úc Hàn Yên, cúi người đặt nụ hôn lên trán :
"Tiểu Yên, em chịu khổ rồi."
Úc Hàn Yên cười cười, vuốt bụng của mình, dùng giọng dám tin :
"Diệp, chỗ này của em có thể có cục cưng của chúng ta."
Lăng Diệp rất muốn nhìn liếc bụng cái, lạnh mặt :
"Tuyệt đối tha thứ!"
Úc Hàn Yên sững sờ lúc, ngẩng đầu nhìn hỏi:
" tha thứ gì?"
Giọng Lăng Diệp kiên quyết:
" tha thứ nó làm tội em!"
"............."
Last edited by a moderator: 27/1/15