1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: 100% trách nhiệm


      Mạc Vũ chậm chạp phát ra bất thường của Lăng Diệp. hỏi thêm gì nữa, lẳng lặng đứng dựa vào tường, cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền.

      Tề Ngôn thấy Mạc Vũ như vậy, cũng dựa vào bức tường khác, hai tay cắm nghiêng trong túi quần, cúi đầu biết nghĩ gì.

      Thời gian chầm chập trôi qua, yên tĩnh ngoài phòng giải phẫu khiến cho người ta phải khiếp sợ.

      giờ qua lại giống như trải qua cả thế kỷ.

      "Mấy ngày trước lúc kiểm tra phát ra có khối u lành tính trong đầu, nhưng tôi hiểu tại sao đột nhiên Hàn Yên lại bị mù, sau đó lại đột ngột hôn mê!" Lăng Diệp chậm rãi lên tiếng, giọng chán chường mang theo chút run rẩy.

      Lăng Diệp chợt xoay người, tới trước mặt Tề Ngôn, hai tay chống bả vai , dùng con mắt hẹp dài đỏ rực dán chặt vào mắt , giọng xen lẫn chút yếu đuối dễ phát ra:

      "Ngôn, cậu như vậy là sao? phải là lành tính sao? phải là giai đoạn đầu sao? Sao lại khuếch tán nhanh như vậy?!"

      Tề Ngôn dám bừa điều gì, sợ lời của mình càng khiến cho tâm trạng của Lăng Diệp thêm kích động.

      Khối u lành tính trong đầu chuyển thành ác tính cũng phải là có. Nếu đoán sai chị dâu thuộc trường hợp này.

      Tề Ngôn đứng thẳng người, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Lăng Diệp, chậm rãi hỏi:

      "Cậu muốn biết đáp án sao?" Cho dù làm cậu lo lắng, sợ hãi hơn cũng có vấn đề gì?

      Lăng Diệp lấy hai tay từ bả vai Tề Ngôn ra, xoay người đối mặt với cánh cửa phòng giải phẫu, lại khôi phục thành bộ dáng điêu khắc trước đó.

      lúc sau, giọng có chút khàn khàn của truyền đến:

      "Tôi muốn biết."

      Mạc Vũ quay đầu nhìn cái, trong con ngươi chứa đựng đau lòng.

      Tề Ngôn thấp giọng lên tiếng:

      "Được"

      xoay người rời . Đối với người làm phẫu thuật có thân phận đặc biệt nhất định trong phòng giám sát có người theo dõi toàn bộ quá trình giải phẫu.

      Tề Ngôn tới phòng giám sát, chỉ thấy mấy vị mặc áo choàng trắng ngồi xếp thành hình số “” cạnh chiếc bàn dài trước cửa sổ thủy tinh lớn, quan sát tình hình bên trong phòng giải phẫu. Trước mặt mỗi người đều đặt chai nước suối và chiếc Microphone.

      tới sau lưng người ở chính giữa, vừa cúi đầu nhìn tình huống bên trong phòng giải phẫu, vừa lên tiếng hỏi:

      "Bệnh tình của chị dâu là thế nào?"

      Hình như đến lúc này mấy người trong phòng giám sát mới phát ra người khách mời mà đến, liền quay đầu lại nhìn .

      Người ngồi ở chính giữa đứng lên, xoay người dùng mắt ra hiệu cho Tề Ngôn, ý bảo ra ngoài.

      Tề Ngôn gì, nhìn tình huống bên trong phòng giải phẫu lần nữa mới xoay người theo đối phương ra khỏi phòng giám sát.

      " Tiểu Diệp bảo cậu đến đây hỏi?" Viện trưởng đứng ở hành lang bệnh viện, ngẩng đầu nhìn về phía Tề Ngôn hỏi giống như hỏi.

      Tiểu Diệp? Tề Ngôn nhíu mày, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đối phương, hình như trong lễ tang của ông nội nhìn thấy người này. gật đầu cái, đáp:

      " qua giờ rồi."

      Viện trưởng nghĩ đến tình trạng lạc quan của Úc Hàn Yên, bất giác thở dài cái, chậm rãi :

      "Khối u trong não trở thành ác tính."

      Khối u não lành tính chuyển hóa thành khối u ác tính có xác suất rất , nguyên nhân gì khiến chị dâu trở thành đặc biệt như vậy? d⊹d⊹l⊹q⊹d Tề Ngôn im lặng mấy giây, hỏi:

      "Nguyên nhân dẫn đến là gì?"

      Viện trưởng lắc đầu cái, từ từ :

      " lắm, tôi nghĩ có thể có liên quan đến tâm trạng của ấy."

      Trừ điều đó ra, ông nghĩ ra vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, khối u lành tính liền trở thành ác tính, hơn nữa lại còn khuếch tán ra nhanh như vậy……..

      Tâm trạng? Tề Ngôn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ chuyện ông nội qua đời gây ảnh hưởng lớn đến chị dâu như vậy? Hay là ở Italy xảy ra chuyện gì khiến cho khó có thể tiếp nhận được?

      trầm giọng hỏi:

      "Tính sơ sơ cuộc giải phẫu còn phải cần bao nhiêu thời gian nữa?"

      "Thuận lợi bảy tiếng." Viện trưởng nhìn xuống đất, nghĩ sâu xa lúc, chậm rãi.

      Ông bảo đảm có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, đương nhiên, ông tuyệt đối hy vọng có vấn đề bất trắc xảy ra.

      Bảy tiếng?! diiễn。đaàn。leê。quyý。đoôn Mày Tề Ngôn nhíu lại có thể kẹp chết con kiến. hơi kinh ngạc hỏi:

      "Tại sao lại lâu như vậy?"

      Nếu là bảy tiếng theo như lời ông cũng biết Diệp biến thành như thế nào nữa……..

      "Khối u khuếch tán, thậm chí lan tràn tới số nơi rất khó giải phẫu, ngoài việc chèn ép lên phía ngoài giây thần kinh thị giác, còn ảnh hưởng đến cả những vị trí khác." Viện trưởng nhớ lại tình huống mình nhìn thấy trong não bộ của Úc Hàn Yên qua màn hình, đáp.

      Tề Ngôn nắm chặt hai tay lại, tại sao bi kịch lại xảy ra liên tiếp người Diệp? cúi người trước viện trưởng, :

      "Nhất định phải trả ấy lại nguyên vẹn cho Diệp."

      Nếu , cậu ấy biến thành tử thần………..

      Viện trưởng vội vàng đưa tay nâng lên, cười khổ đáp:

      "Chúng tôi cũng hy vọng trả lại người nguyên vẹn cho Tiểu Diệp, chưa đến việc bỏ qua đạo đức nghề nghiệp, đây cũng chính là mối đe dọa cho tính mạng của chúng tôi và người nhà của chúng tôi."

      Ông câu "Vậy tôi vào trước”, sau đó xoay người trở lại phòng giám sát.

      Tề Ngôn nhìn bóng lưng ông cái, xoay người về phía phòng giải phẫu.
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoài phòng giải phẫu, Lăng Diệp vẫn duy trì tư thế đứng thẳng người như cũ, mà Mạc Vũ ngồi ghế, hai khuỷu tay chống đùi, cúi đầu nhìn xuống đất, vẻ mặt thấy .

      Lăng Diệp nghe thấy tiếng bước chân của Tề Ngôn càng lúc càng tới gần, vẫn như cũ hề có động tác gì, nhưng nếu nhìn cẩn thận phát ra thân thể của cứng ngắc.

      Ngược lại với Lăng Diệp, Mạc Vũ vừa nghe thấy tiếng bước chân của Tề Ngôn liền đứng phắt dậy. sải bước đến trước mặt Tề Ngôn, nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, hồi hộp hỏi:

      "Sao rồi? Tình hình như thế nào?"

      Tề Ngôn nhìn bóng lưng kiên cường chống đỡ của Lăng Diệp, trong lòng thở dài cái. dùng giọng đủ để những người ở đây có thể nghe thấy, chậm rãi :

      "U não ác tính, mức độ khó khăn của giải phẫu có phần cao."

      Chân mày Mạc Vũ nhíu chặt lại, hỏi:

      "Vậy còn bao lâu nữa chị dâu mới có thể được đưa ra khỏi phòng giải phẫu?"

      Tầm mắt Tề Ngôn vẫn đặt bóng lưng cao lớn khiến người ta đầy thương tiếc của Lăng Diệp. trầm giọng :

      "Thuận lợi bảy tiếng."

      "Tại sao lại chuyển hóa thành u não ác tính? chuẩn đoán sai?" Qua mấy phút, giọng có chút nhiệt độ nào của Lăng Diệp vang lên.

      Mạc Vũ và Tề Ngôn đều chút nghi ngờ, chỉ cần Lăng Diệp nghe thấy đối phương ra bốn chữ “ chuẩn đoán sai” nơi này bị san bằng.

      Tề Ngôn ngồi xuống chiếc ghế dựa, nhìn Diệp như thế lòng cũng đau chịu nổi, giống như bằng kinh nghiệm mình trải qua, dựa lưng vào ghế, chậm rãi :

      "Có lẽ phải chuẩn đoán sai. Cũng có trường hợp u lành tính chuyển biến thành u ác tính. Hình như chị dâu bị kích động rất lớn nên mới dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu."

      "Kích động? Diệp, có phải Nhan Hạo làm chuyện gì với chị dâu rồi ?" Trong mắt Mạc Vũ tóe ra ngọn lửa. tuyệt đối thể tha thứ, nhất định thể tha thứ cho Nhan Hạo! Chị dâu là người quan trọng nhất của Diệp!

      Mạc Vũ xoay người, hùng hổ rời , đồng thời :

      "Ngay bây giờ tôi tới hang ổ của !"

      Tề Ngôn vội vàng đứng dậy, chạy đến sau lưng Mạc Vũ, kéo cổ áo lại, thấp giọng trách mắng:

      "Cũng nhìn xem lúc này là lúc nào, cậu còn muốn gây thêm phiền phức cho Diệp sao?"

      Mạc Vũ xoay người, đưa chân đá cái vào vách tường trắng như tuyết, ngồi trở lại ghế, động tác vẫn giống hệt như trước.

      Tề Ngôn nâng đôi chân thon dài lên, tới bên ngồi xuống bên cạnh Mạc Vũ, đầu tựa vào tường, ngẩng đầu nhìn lên chỗ giao nhau giữa vách tường và trần nhà, biết suy nghĩ gì.

      Kích động? Khóe miệng Lăng Diệp giật giật. biết! Nhưng lại quan tâm đến nhiều hơn! phát ra điều bất thường ở từ sớm, cho dù là cơ thể hay là trong suy nghĩ của .

      Cho nên Tiểu Yên của mới biến thành bộ dạng như vậy. muốn gánh chịu 100% trách nhiệm! Ha ha, đều là nỗi của ! Uổng cho tự nhận là hơn tất cả.

      Tiểu Yên! xin lỗi. . . . . .

      "Tách tách tách. . . . . ."

      Sao ở đây lại có tiếng chất lỏng rơi? Tề Ngôn và Mạc Vũ đều tới tấp nhìn về phía nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy từ trong bàn tay nắm chặt thành quyền buông thõng chỗ bắp đùi của Lăng Diệp, từng giọt máu đỏ tươi rớt xuống.

      Hai người vội đến hai bên Lăng Diệp, cầm tay lên, cố gắng tách ngón tay ra, ngăn chặn hành động tự hành hạ mình của lại.

      Mạc Vũ nhìn chằm chằm bên má Lăng Diệp, kích động quát lên:

      "Diệp, cậu làm gì vậy hả?!"

      Lăng Diệp lùi cực nhanh về phía sau bước, đồng thời rút mạnh hai tay thoát khỏi trói buộc của Tề Ngôn và Mạc Vũ.

      thể tha thứ cho mình. . . . . .

      Tề Ngôn nhìn từng giọt máu tươi vẫn xuống từ hai tay Lăng Diệp, trái tim bị nhéo đến hung hãn. Rút cuộc là cậu ấy dùng đến bao nhiêu sức lực mới có thể khiến cho móng tay đâm vào lòng bàn tay đến gần cm?

      Mạc Vũ lại tới bên cạnh Lăng Diệp, muốn giữ tay lại bị né tránh lần nữa.

      " phải là cậu cần chỗ để phát tiết sao? Tới đánh với tôi trận, sao phải ngược đãi chính mình?!" Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ cũng dần dần xâm chiếm bởi màu đỏ, nhìn về phía Lăng Diệp rống to.

      "Mạc Vũ! Cậu im miệng lại cho tôi! chuyện lớn tiếng như vậy, nếu ảnh hưởng đến các bác sĩ phẫu thuật cho chị dâu phải làm sao đây?!" Tề Ngôn tới bên cạnh Mạc Vũ gầm .

      Mạc Vũ nhìn Lăng Diệp sâu cái, xoay người hung hăng đấm phát lên tường, khiến cho mặt tường hơi lõm vào.

      Tề Ngôn từ từ tới trước mặt Lăng Diệp, thấy bởi vì cúi mặt mà tóc che mất cả mắt. hỏi bằng giọng rất :

      "Nếu sau này chị dâu hỏi sao lại có vết sẹo tay cậu, cậu giải thích như thế nào đây?"

      dừng lúc, lại :

      "Chị dâu đau lòng đó."

      đau lòng? Hình như trước lúc hôn mê như vậy. . . . . . Lăng Diệp vẫn cúi gằm mặt nhìn xuống đất như cũ, giống như vì câu của Tề Ngôn mà có bất kỳ thay đổi nào, nhưng nếu nhìn kỹ tay của , phát ra ngay nắm đấm dần dần buông lỏng.

      Tề Ngôn thấy vậy, bất giác thở phào nhõm, lại quay trở về ngồi ghế. gọi y tá lấy nước sát trùng miệng vết thương với băng bó cho Lăng Diệp, bởi vì cho dù có lấy ra, đối phương cũng dùng.

      Bốn giờ qua , Lăng Diệp vẫn cứ đứng như vậy, nhúc nhích giống như cái xác hồn.

      Mạc Vũ nhiều lần định lên đánh , nhưng đều bị Tề Ngôn cản lại.

      "Phu nhân sao rồi?" Thiên Nhất xách theo túi đồ to tới, khuôn mặt bởi vì cánh tay dùng sức mà hơi ửng hồng.

      Trong mắt Mạc Vũ thoáng qua tia bất ngờ. ngờ Thiên Nhất lại tới đây. đến bên cạnh đỡ lấy túi đồ tay đối phương, hỏi:

      "Sao em biết mà tới đây?"

      Nhiệt độ mặt Thiên Nhất hơi tăng cao, giọng đáp:

      " lâu về, tôi hỏi người trong bang đâu. Biết các đều đến bệnh viện Thiên Lăng nên tôi liền xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, phát ra hôm nay phu nhân làm phẫu thuật."

      Nếu là bình thường nhất định Mạc Vũ kích động mà đem Thiên Nhất đè vào tường để cưỡng hôn, nhưng hôm nay có tâm trạng đó. “Ừ” tiếng, đặt túi lên ghế rồi lấy các thứ bên trong ra.

      hơn kém, đúng ba hộp cơm với ba chai nước.

      Mạc Vũ đưa hộp cơm đến trước mặt Lăng Diệp, giọng :

      "Ăn chút ."

      Lăng Diệp có bất kỳ động tác gì, chỉ dùng giọng lạnh lẽo thấu xương :

      " ăn."

      Mạc Vũ nhìn có chút tức giận, xoay người lấy ra chai nước đưa tới trước mặt , gầm :

      " ăn vậy uống nước cũng được!"

      " uống." Giọng lạnh lẽo của Lăng Diệp lại vang lên lần nữa, cự tuyệt dứt khoát để chừa chút nào cho thương lượng.
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: ấy đau lòng


      "Mẹ kiếp, cậu định đứng như bức tượng thế này đến bao giờ?!" Mạc Vũ tức giận, tay phải cầm nước vung lên, đấm phát vào chiếc cằm hoàn mỹ tỳ vết của Lăng Diệp.

      Trong con mắt đỏ au, quyến rũ của Lăng Diệp gợn lên từng đợt sóng lăn tăn. Hai chân vẫn di chuyển, tay nhanh chóng đưa lên, hóa giải đòn công kích của Mạc Vũ, đồng thời tay phải nắm thành quyền, vung về phía gò má của đối phương chút lưu tình.

      Mạc Vũ né kịp, kết quả bị trúng đấm. vô cùng buồn bực, dùng đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lăng Diệp. Với cái tư thế điêu khắc này của Diệp, phải là ra tay đánh trả sao?

      Chỉ có điều, trong lòng Mạc Vũ lại vui sướng càng thêm nhảy nhót, rút cuộc Diệp cũng chịu động thủ rồi!

      Thiên Nhất thấy thế, trong mắt thoáng qua vẻ căng thẳng. Ngay cả cũng biết tại sao vừa rồi tim của mình lại nhảy vọt ra ngoài nữa. tự chủ được đứng dậy, nhưng bị Tề Ngôn dùng tay ngăn lại.

      Tề Ngôn vẫn nhìn Lăng Diệp và Mạc Vũ như cũ, giọng trầm xuống với Thiên Nhất:

      " sao đâu."

      hi vọng Mạc Vũ có thể chọc cho Diệp giận, để Diệp ra tay động thủ. Phát tiết chút cho cảm xúc trong lòng mau trào ra cũng tốt.

      Lúc này Thiên Nhất mới phát ra hành vi của mình. Mặt khỏi ảo não, ngồi trở lại ghế.

      thấy hộp cơm và chai nước ở ghế, nhìn nửa bên mặt của Tề Ngôn, chậm rãi hỏi:

      " cũng ăn uống gì sao?"

      Tầm mắt Tề Ngôn vẫn như cũ, khóa chặt hai người kia, nhàn nhạt đáp:

      "Tôi đói, cũng khát."

      Thiên Nhất khẽ thở dài cái. có cảm giác giữa ba người này có loại từ trường thể lên thành lời mà bất cứ ai cũng thể phá hủy được. Bọn họ kết hợp với nhau giống như là những cặp song sinh, có thể hiểu được ràng những thay đổi cảm xúc của nhau, cảm thụ được toàn bộ những cảm nhận của đối phương.

      Mạc Vũ xoay người, tiếp tục ra đòn công kích về phía Lăng Diệp. Nhiều chiêu đưa ra rất tàn nhẫn, chút lưu tình, giống như Lăng Diệp chính là kẻ địch của mình vậy.

      Lăng Diệp bắt đầu di chuyển nhiều hơn để né tránh, dần dần cũng quyết tâm rồi. đưa tay phải chụp cổ tay trái định đánh úp về phía lồng ngực mình của Mạc Vũ, kéo đối phương về phía mình, đồng thời nâng chiếc chân trái thon dài, có lực lên, quét về phía hai chân Mạc Vũ, ngay sau đó, dùng khuỷu tay trái ra đòn vào lưng Mạc Vũ.

      Mạc Vũ rên lên tiếng, ngã xuống đất. đứng dậy, công kích Lăng Diệp nữa mà đưa tay ra xoa xoa chỗ lưng vừa bị đánh, ảo não nhìn Lăng Diệp, buồn bực :

      "Cậu thể để cho tôi đánh cậu được cái sao?"

      " được." Lăng Diệp trả lời ngắn gọn nhưng đanh thép.

      Mạc Vũ nhíu mày, trước đây khi đánh nhau Diệp vẫn có thể để cho mình có chút điểm, ít nhất cậu ấy để cho mình đánh trúng hoặc đá trúng được lần. Thế nhưng hôm nay cậu ấy lại hề nhường nhịn.

      "Tại sao hả? Điều này quá công bằng nha?"

      Khóe miệng Tề Ngôn tự chủ được kéo ra. giờ mới công bằng , trước kia đều là Diệp nhường.

      "Tiểu Yên đau lòng." Giọng lạnh lùng của Lăng Diệp vang lên, mang theo chút yếu đuối dễ phát ra.

      Nếu có vết bầm tím, Tiểu Yên tỉnh lại nhìn thấy đau lòng, cho nên thể để người khác lưu lại dấu vết người mình được.

      ". . . . . ." Đột nhiên Mạc Vũ biết nên gì. cũng đâu có đáng bị đánh. đến bên cạnh Thiên Nhất, nằm bò lên ghế, hai chân thon dài chiếm phần lớn diện tích của ghế. đặt lồng ngực lên đùi Thiên Nhất, làm nũng:

      "Mau mau giúp xoa, đau chết mất."

      Mạc Vũ ngoa, đau . Da thịt nóng rát giống như có hàng vạn con kiến cắn.

      Tề Ngôn liếc cái coi thường, tiếp tục để ý đến tình huống của Lăng Diệp.

      Mạc Vũ sờ sờ mũi vô tội, có bản lĩnh cậu tự mà đánh nhau với Diệp!

      Thiên Nhất đưa tay lên, chần chờ lúc rút cuộc cũng đặt tay lên vùng lưng Mạc Vũ.

      Khóe môi Mạc Vũ nâng lên hài lòng, bỏ tay mình ra khỏi lưng.
      …………….

      Italy, Nhan gia, thư phòng Nhan Hạo.

      "Đương gia, theo báo cáo của thám tử ở Newyork, tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Thị - Lăng Diệp, chính là bang chủ Liệt của bang Liệt Diễm." người đàn ông mặc tây trang, khuôn mặt biểu cảm, hơi khom lưng, hai tay chồng lên nhau thành trục hoành đặt trước người, cúi đầu cung kính với người ngồi chiếc ghế xoay bằng da trước bàn đọc sách.

      Nhan Hạo nhíu mày, quả nhiên là cùng người? nghi ngờ điều này từ lâu rồi, chỉ có điều chưa chắc chắn mà thôi. Từ lúc Liệt Diễm bất chấp việc đụng mặt với để cứu bằng được Úc Hàn Yên, đến sau đó là việc phát động công kích với Nhan gia, rồi lần trước ở Đỉnh Vô Danh đột nhiên xuất số lượng lớn quân binh tinh nhuệ cùng Mạc Vũ, gần như giải thích ràng Lăng Diệp và Liệt Diễm chính là người.

      Chỉ có điều, trước đây có chứng cứ xác thực nên cũng dám bừa bãi. Dù sao cũng có thể là quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, như tình em nên mới thế.

      Nhưng mà, tại sao Lăng Diệp giấu giếm thân của mình nữa?

      Nhan Hạo dựa lưng vào ghế, chậm rãi hỏi:

      "Chứng cớ đâu?"

      Người áo đen kể lại ngọn ngành:

      "Rạng sáng giờ Newyork, Lăng Diệp lái xe của Liệt Diễm đến bệnh viện Thiên Lăng. lâu sau đó hai đại đường chủ của bang Liệt Diễm cũng đồng thời xuất , kéo theo đó là toàn bộ người của bang Liệt Diễm cũng vây quanh bệnh viện."

      Nhan Hạo nhàn nhạt hỏi:

      "Người nằm viện là ai?" Lái chiếc xe của Liệt Diễm quả đại diện cho thân phận của ta. Hơn nữa, cả hai người Tề Ngôn và Mạc Vũ đều xuất , lúc đó lại thấy bóng dáng của Liệt Diễm đâu, chứng tỏ Lăng Diệp chính là Liệt Diễm!

      "Vợ chưa cưới của Lăng Diệp —— Úc Hàn Yên." Người áo đen khúm núm .

      Đúng là cùng người! Lăng Diệp giấu giếm thân phận của mình là vì Úc Hàn Yên? Nhưng mà, kia sao lại nhập viện?

      Nhan Hạo nhíu mày cái, trầm giọng hỏi:

      "Tại sao ấy phải nằm viện?"

      " lắm, nhưng nghe ấy được đưa vào phòng giải phẫu hơn sáu tiếng rồi." Người áo đen cúi đầu đáp.

      "Đến giờ vẫn còn giải phẫu?" Chân mày Nhan Hạo vắt thành cục, hỏi có chút kinh hãi.

      "Đúng vậy thưa đương gia."

      Nhan Hạo phất phất tay với người mặc tây trang màu đen, nhàn nhạt :

      "Cậu lui ra ."

      Tại sao Úc Hàn Yên nằm viện? Tại sao giải phẫu lại lâu như vậy? ấy chết sao?

      Nhan Hạo đứng dậy, tới trước cửa sổ sát đất, hai tay cắm nghiêng trong túi quần, nhìn phong cảnh phía ngoài lẩm bẩm:

      " , em đừng chết! Em chết rồi tôi được nhìn thấy đôi mắt có thể chiếu sáng cuộc sống tăm tối của tôi, tẩy rửa linh hồn dơ bẩn của tôi."

      Thời gian chầm chậm trôi qua, nhiệt độ ngoài phòng giải phẫu càng lúc càng thấp, khí càng lúc càng nặng nề.

      Tề Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay có chút sốt ruột. trở về từ phòng giám sát tính ra hơn bảy tiếng rồi. Người kia nếu thuận lợi chưa đầy bảy tiếng kết thúc cuộc giải phẫu, vậy bây giờ………

      Mạc Vũ tách ra khỏi người Thiên Nhất từ lâu, dựa vào tường. Coi như có thích thân mật với Thiên Nhất ở trong hoàn cảnh này cũng chẳng có tâm trạng.

      Thiên Nhất dựa lưng vào ghế, đầu cúi xuống biết nghĩ gì.

      Sát khí người Lăng Diệp bị đè nén được, tản ra từng chút chút , bao trùm lên thân hình thon dài của , giống như muốn cải tạo .

      giờ qua , hai người tương đối nhạy cảm với sát khí là Tề Ngôn và Mạc Vũ cảm thấy khí thế xung quanh người Lăng Diệp thay đổi. Dưới chân , dường như có cái tu la tràng(*) xoay tròn với tốc độ cao, như muốn hủy diệt thế giới này.

      (*)Tu La tràng: Trong truyền thuyết Phật giáo, Atula Vương thường đánh nhau với Đế Thích Thiên, vì Atula có mỹ nữ mà có mỹ thực, ngược lại Đế Thích Thiên có mỹ thực mà có mỹ nữ, đôi bên đố kị mà tranh giành lẫn nhau, mỗi lần xảy ra ác chiến đều long trời lở đất, cụm từ Tu La tràng là để diễn tả cảnh tượng .

      Hai giờ trôi qua, người có thân thủ là Thiên Nhất cũng nhận ra thay đổi của Lăng Diệp. ràng vẫn là , nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác khác nhau hoàn toàn. bây giờ giống con người, mà giống như là ma quỷ nhập nhập vào trong thân xác vậy.

      "Thiên Nhất, đưa" Giọng lạnh lẽo thấu xương hề có điềm báo trước của Lăng Diệp vang lên, nhưng lại kết thúc đột ngột.

      Ba người kỳ quái, chỉ thấy đèn cửa phòng giải phẫu tắt, tiếp đó cửa phòng bị người bên trong mở ra, hơn mười vị bác sĩ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt bước ra ngoài.

      Bọn họ vừa nhìn thấy Lăng Diệp đứng ở trước cửa, liền vội vàng :

      "Phẫu thuật thành công, bệnh nhân được chuyển đến phòng bệnh ICU (phòng chăm sóc đặc biệt)."

      Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia vui mừng. cũng chẳng thèm hỏi nguyên nhân thời gian phẫu thuật bị dài hơn, mà giống như cơn gió, biến mất khỏi hành lang phòng giải phẫu.

      Mạc Vũ và Tề Ngôn hẹn mà đều thở phào nhõm. Cũng may mà phẫu thuật thành công, nếu thế giới này biến thành địa ngục mất.

      Mạc Vũ cúi đầu thấy Thiên Nhất nhặt ba chai nước còn nguyên bỏ vào trong cái túi to. nhìn về phía Tề Ngôn :

      "Cậu tới chỗ Diệp trước ."

      khi tinh thần thả lỏng phải nghĩ tới chuyện khác thôi.

      Tề Ngôn gật đầu, thâm sâu nhìn thoáng qua Thiên Nhất, sau đó về phía phòng bệnh ICU.

      Mạc Vũ im lặng tới sau lưng Thiên Nhất tiếng động. Đôi mắt đào hoa của lấp lánh, dụ người.

      Thiên Nhất xách chiếc túi to lên, quay người lại, liền bị ôm cách triệt để.

      " muốn uống nước." Mạc Vũ cúi đầu, cắn vành tai trắng nõn của Thiên Nhất, dùng giọng khêu gợi thầm.

      Thiên Nhất cảm giác có luồng điện xuyên qua màng nhĩ chạy thẳng đến trái tim. Thân thể tự chủ được run lên. giơ tay phải xách cái túi lên cao hơn chút, đỏ mặt :

      "Nước ở trong đây."

      Dường như Mạc Vũ vô cùng chán ghét. tự tay cầm lấy chiếc túi tay Thiên Nhất ném xuống ghế, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thiên Nhất, nghiêm túc :

      " muốn uống thứ nước đó, giải khát được."

      Thiên Nhất trừng mắt nhìn , ngơ ngác hỏi:

      "Vậy muốn uống nước gì?"

      Mạc Vũ vừa kéo Thiên Nhất đến bên cạnh vách tường có ghế, vừa dùng giọng mị hoặc hỏi:

      " muốn nước gì em đều cho sao?"

      Thiên Nhất gật đầu ngay, mà tự hỏi, thứ nước Mạc Vũ muốn uống có thể là nước gì đây?

      Mạc Vũ thấy ngẩn ra cũng để phải rối rắm tìm ra đáp án nữa, mà trực tiếp đè lên tường, cực nhanh câu: " muốn uống nước miếng của em", hôn lên môi Thiên Nhất.

      Thiên Nhất bởi vì câu này của Mạc Vũ mà mang tai cũng đỏ hết cả lên.

      Có vẻ như Lăng Diệp đúng,

      “Mạnh mạnh thành quen.” Thiên Nhất còn phản kháng trước động chạm hay nụ hôn của Mạc Vũ nữa. Có thể là bởi vì có phản kháng cũng vô dụng, và điều này mọc rễ ăn sâu vào trong đầu .

      Lăng Diệp vào phòng bệnh của úc Hàn Yên, ngồi xuống bên cạnh , tham lam nhìn . Mới chỉ qua mười tiếng, nhưng lại cảm thấy như trải qua cả thế kỷ.

      Mặc dù đầu bị quấn đầy băng gạc, mặt cũng còn giọt máu, còn mang cả máy thở oxy nhưng lại vẫn thấy đẹp như trước, rung động lòng người.

      Chỉ cần nhìn thấy , trái tim nóng nảy của cũng an tĩnh lại.

      Viện trưởng tới bên ngoài phòng bệnh của úc Hàn Yên, nhìn tình huống bên trong qua tấm kính thủy tinh.

      Tề Ngôn tới từ hướng khác thấy vậy, nhịn được lên tiếng hỏi:

      “Thân thể chị dâu còn có vấn đề gì nữa ?”

      Viện trưởng nghe thấy tiếng quay đầu nhìn lại, nhận ra đó chính là người đàn ông xông vào phòng giám sát lúc trước. Ông lắc đầu, cười :

      “Tôi định qua giải thích chút với Tiểu Diệp về nguyên nhân cuộc phẫu thuật bị kéo dài hơn, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên trong tôi liền dừng bước, đành lòng phá hỏng yên tĩnh này.”

      Tề Ngôn nhíu mày, cũng tới đứng trước cửa sổ thủy tinh. thấy tình huống bên trong phòng bệnh, khóe môi tự chủ được nâng lên, dường như cũng cảm nhận được vui sướng của Lăng Diệp.

      cần giải thích, chỉ cần chị dâu bình yên khỏe mạnh, Diệp trách mọi người.”

      Tề Ngôn dừng chút, lạnh lùng .

      “Đươn nhiên nếu sau khi chị dâu tỉnh lại có bất kỳ vấn đề gì, các ông có muốn giải thích cũng vô dụng. ai có thể chịu được lửa giận của cậu ta đâu.”

      Viện trưởng tức cười. tại ông nhớ lại giọng có chút nhiệt độ nào của tiểu diệp trước lúc giải phẫu, tim cũng nhịn được đập nhanh.

      Qua tấm kính thủy tinh, Tề Ngôn đưa mắt nhìn Lăng Diệp cái, sau đó xoay người rời .

      nên chuẩn bị cho Diệp chút thức an…

      Tề Ngôn lái xe tới cung điện lăng thị, vừa mới bước vào cửa hẹn mà gặp lại Dany. kéo tay quý bà, mà đứng bên cạnh quý bà đó là người trung niên nho nhã, hình như là ba người vừa dùng cơm xong, chuẩn bị rời .

      Dany hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tề Ngôn, cười :

      “Hey, trung hợp.”

      Tề Ngôn cười lễ độ, hỏi:

      biết hai vị này là?”

      “Ah, quý ông nho nhã này là cha tôi, còn quý bà xinh đẹp này là mẹ tôi.” Dany giới thiệu từng người .

      Tiếp đó chỉ về phía Tề Ngôn giới thiệu với cha mẹ mình.

      “Đây là Tề Ngôn.”

      Tề Ngôn cười đúng mực, đến nỗi quá lạnh nhạt mà cũng trở nên quá nhiệt tình. chảo hỏi:

      “Chảo bác trai, bác .”

      Tề Ngôn? Hai mắt Lam Nguyệt hơi mở to, hỏi:

      “Cậu chính là người giúp chúng tôi chăm sóc Ny lúc ở Đỉnh Vô Danh?”

      Tề Ngôn lắc đầu ngượng ngùng :

      “Dany cứu cháu, cháu chăm sóc ấy là việc nên làm.”

      Chuyện này Dany giải thích tường tận với cha mẹ. Lam Nguyệt và Đan Liên nhìn nhau cười, ý trời như vậy có phải là muốn ám thị điều gì ?

      Chàng trai này có vẻ ngoài tuấn đẹp trai, khiến chon g ta cảm nhận được cậu ta rất điềm tĩnh, có giáo dưỡng. tệ! tệ!

      Dany thấy cha mẹ mình nhìn Tề Ngôn như quan sát con rể, da đầu khỏi tê dại. nhìn xung quanh Tề Ngôn, thấy cùng bạn, nhịn được hỏi:

      mình tới đây ăn tối sao?”

      Tề Ngôn cươi cười giải thích:

      “Tôi tới lấy bữa tối mang về cho Diệp.”

      Dany trợn tròn mắt, tò mò hỏi:

      “Hàn Yên đâu? Tại sao lấy cho hai người, hoặc hai người bọn họ tự ra ngoài ăn?”

      Tề Ngôn nghĩ đến mối thâm giao giữa và chị dâu, cũng giấu giếm :

      “Chị dâu vừa làm phẫu thuật xong, vẫn còn chưa tỉnh.”

      “Sao hả?! Hàn Yên làm phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì?” Dany khiếp sợ thôi, kiềm chế được nâng cao lượng hỏi.

      Lam Nguyệt cũng rất có thiện cảm với úc Hàn Yên, nên giờ nghe làm phẫu thuật, cũng khỏi quan tâm:

      “Rút cuộc là Hàn Yên làm sao vậy? Tại sao phải phẫu thuật?”

      “U não.” Tề Ngôn quá cặn kẽ, chỉ đơn giản.

      Nhất thời Dany liền cảm thấy cay cay chóp mũi. Tại sao có thể như thế được? ràng mới gặp chẳng bao lâu… quay đầu với cha mẹ mình:

      “Cha, mẹ, con muốn đến bệnh viện thăm Hàn Yên.”

      Lam Nguyệt và Đan Liên hẹn mà đều gật đầu. Lam Nguyệt nhìn về phía Tề Ngôn, :

      “Vậy làm phiền Tề tiên sinh rồi.”

      Tề Ngôn cười cười, dùng giọng giàu từ tính :

      “Bác cần phải khách khí, gọi cháu là Tiểu Tề là được rồi. Đến lúc đó cháu đưa Dany an toàn về nhà.”

      Đan Liên nhìn Dany :

      “Vậy cha mẹ trước.”

      Sau đó lại nhìn về phía Tề Ngôn cười ôn hòa:

      “Tiểu Tề, chúng tôi trước đây.”

      “Vâng, bác trai và bác thong thả.” Tề Ngôn lách người, nhường đường .
      Last edited by a moderator: 9/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: trở lại


      Đồ ăn được đóng gói xong, Tề Ngôn lái xe chở Dany tới bệnh viện Thiên Lăng. Hai người vừa mới đến bên ngoài phòng bệnh của Úc Hàn Yên nhìn thấy Mạc Vũ dắt tay Thiên Nhất hình như định rời .

      Tề Ngôn hơi sững sờ, hỏi:

      "Diệp bảo hai người ?"

      Mạc Vũ dùng đôi mắt đào hoa mập mờ quét vòng hai người đối diện, nghe thấy câu hỏi của Tề Ngôn, khỏi cười khổ tiếng, chậm rãi :

      "Cậu ta căn bản chuỵên với chúng tôi."

      "Vậy hai người?" Tề Ngôn khẽ cau mày, hỏi lại.

      Mạc Vũ hất cằm về phía cửa phòng bệnh, bất đắc dĩ :

      "Cậu ta khóa trái cửa phòng bệnh cho người khác vào."

      Đôi mắt đẹp của Dany trừng lớn, thể tin nổi hỏi:

      "Ai cũng được phép vào?"

      "Ngoại trừ y tá và bác sĩ." Mạc Vũ đưa tay lên gãi gãi mái tóc ngắn, bất lực .

      ". . . . . ." Khóe miệng Dany tự chủ được kéo ra. Tham muốn chiếm giữ của người này đến mức biến thái rồi. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn tới trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào bên trong phòng bệnh, chỉ thấy Úc Hàn Yên đầu bọc kín băng gạt nằm giường bệnh, người được kết nối với đống dụng cụ, còn Lăng Diệp ngồi ở ghế cạnh mép giường, hai tay nắm tay phải của Úc Hàn Yên, nhìn chằm chằm khuôn mặt chớp mắt.

      "Cậu đến hoàng cung Lăng Thị?" Mạc Vũ chỉ vào túi đồ trong tay Tề Ngôn, hỏi.

      Tề Ngôn cúi đầu nhìn túi đồ ăn mình xách, thở dài cái đáp:

      "Ừ, nhưng xem ra Diệp chắc chắn ăn rồi."

      "Vậy cho tôi ." Mạc Vũ dắt Thiên Nhất lướt qua người Tề Ngôn, nhân tiện cầm luôn túi đồ ăn tay .

      Tề Ngôn hơi cau mày, quay đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn của Mạc Vũ, hỏi:

      "Cậu về nhà sao?"

      "Tôi còn phải đến công ty Diệp làm thêm giờ." Mạc Vũ quay đầu lại đáp.

      Tề Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dany vẫn đứng ở trước cửa sổ thủy tinh như cũ, nhàn nhạt :

      "Vậy tôi đưa em về."

      dừng lúc, lại bổ sung:

      "Diệp để em vào đâu, để mấy ngày nữa quay lại."

      Dany gật đầu cái, lưu luyến thu hồi tầm mắt của mình, xoay người cách hợp tình hợp lý:

      " cần phiền hà, tôi tự bắt xe về là được rồi."

      " được, tôi đưa em về." Con mắt Tề Ngôn sâu như biển, cự tuyệt chút do dự.

      Dany nhìn ánh mắt kiên định của , cũng thỏa hiệp, thở dài cái sau đó nhàng :

      "Vậy thôi."

      muốn ở riêng với trong gian hạn hẹp như vậy. Lúc ở trong xe, biết có phải là do cảm giác của hay cứ cảm thấy tầm mắt của Tề Ngôn như có như rơi vào người mình, hại cả người đều được tự nhiên.

      Năm tiếng sau, Úc Hàn Yên vẫn hề có dấu hiệu tỉnh dậy, lo lắng trong lòng Lăng Diệp lan rộng ngừng, lòng bàn tay cũng càng ngày càng lạnh lẽo. d«đ-l-q»đ Lúc định gọi bác sĩ thấy ngón trỏ tay phải của Úc Hàn Yên đột nhiên động đậy, mặc dù chỉ là chấn động rất thôi, nhưng vẫn cảm nhận được.

      Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia vui mừng, đôi tay nắm bàn tay phải của Úc Hàn Yên hơi xiết chặt, giọng gọi:

      "Tiểu Yên."

      Hình như Úc Hàn Yên cũng nghe thấy tiếng gọi của , ngón trỏ phải của động mạnh hơn chút.

      Lăng Diệp hớn hở ra mặt, tầm mắt khóa chặt khuôn mặt , ngừng gọi vô cùng dịu dàng:

      "Tiểu Yên, Tiểu Yên, Tiểu Yên………"

      Úc Hàn Yên bật ra tiếng rên rất , chân mày hơi nhíu lại, hai mắt khẽ lay động.

      "Tiểu Yên, em mở mắt, muốn em ngay ở đây." Lăng Diệp giơ bàn tay phải của Úc Hàn Yên lên, cúi đầu hôn từng ngón tay , giọng uy hiếp.

      Hai mắt Úc Hàn Yên đột nhiên mở ra, dường như quá thích nghi với ánh sáng nên hơi khép lại, sau lát lại mở ra lần nữa.

      Lăng Diệp cũng biết mình nên cười hay khóc nữa. Mặc dù lúc trước phát ra, dùng cách này gọi dậy rất có hiệu quả, nhưng ngờ nó lại có hiệu quả đến mức này, trở thành phản xạ có điều kiện. Rút cuộc là cầm thú đến mức nào mà khiến phải sợ hãi đến như vậy. . . . . .

      đứng dậy, đưa mặt tiến đến trước mặt Úc Hàn Yên để cho dễ nhìn thấy mình, hỏi cẩn thận từng li từng tí:

      "Tiểu Yên, em có nhìn thấy ?"

      "Diệp." Giọng Úc Hàn Yên hơi khàn khàn, hình như là do quá lâu uống nước. Ánh mắt khóa chặt khuôn mặt Lăng Diệp, tham lam nhìn.

      Lăng Diệp giống như nghe thấy được thanh của thiên nhiên, tinh thần trở nên sảng khoái. hỏi lại lần nữa:

      "Tiểu Yên, nhìn thấy ?" Giọng mang theo chút run rẩy cùng sợ hãi, khiến người nghe thấy cũng phải đau lòng.

      Ngay lập tức, hốc mắt Úc Hàn Yên tràn ngập nước mắt. Những giọt lệ trong suốt, lấp lánh hơn cả những viên đá quý. từ từ đưa tay đặt lên má Lăng Diệp, có chút nghẹn ngào :

      "Em có thấy."

      Rút cuộc Lăng Diệp cũng thở phào nhõm, trong giờ phút này dây thần kinh bị xiết chặt cũng được buông lòng. đưa tay phải lau những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống gương mặt Úc Hàn Yên, thương :

      "Đứa ngốc, khóc gì hả?"

      còn chưa dứt, Úc Hàn Yên càng khóc lợi hại hơn, mưa biến thành mưa to.

      Nhìn thấy tình cảnh này dọa cho Lăng Diệp sợ hãi. Người bình thường bao giờ khóc đột nhiên nước mắt lại như mưa, sao có thể khiến người ta lo lắng được đây. căng thẳng hỏi dứt:

      "Tiểu Yên, có phải em khó chịu ở đâu ?"

      " có." Đôi môi bị chụp dưới máy thở ôxy của Úc Hàn Yên cong lên thành đường cong đẹp mắt, tiếp tục dùng giọng ràng .

      đưa ngón cái tay phải chạm vào bên môi Lăng Diệp, nhàng vuốt ve bờ môi mỏng của , cảm thụ hơi thở ấm áp của , chậm rãi :

      "Diệp, Tiểu Yên của trở lại, để phải lo lắng nữa."

      Con mắt Lăng Diệp gợn sóng yên ả. lộ vẻ xúc động:

      "Tiểu Yên, hoan nghênh em trở lại."

      Úc Hàn Yên nhìn gương mặt có chút tiều tụy của , đột nhiên :

      "Diệp, em muốn nhìn bộ dáng ăn cơm."

      mới vừa nhìn đến đồng hồ đeo tay, là mười giờ đêm rồi. Dựa vào tính cách của , hẳn là vẫn chưa ăn gì .

      Nụ cười tràn đầy trong mắt Lăng Diệp, dùng giọng khêu gợi hỏi:

      "Tại sao?"

      biết, Tiểu Yên của muốn để ăn thứ gì đó, nhưng vẫn muốn nghe xem trả lời mình như thế nào.

      Úc Hàn Yên dùng đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn chằm chằm Lăng Diệp, nghiêm túc :

      "Nhìn ăn cơm là loại tiệc của thị giác. Mỗi lần nhìn ưu nhã đưa món ăn vào trong miệng, em liền hận thể biến mình thành món ăn để được ăn; lúc nhìn thấy dáng vẻ nuốt thức ăn, yết hầu chuyển động, em chỉ muốn biến mình thành lang sói."

      ". . . . . ." Đây là gì chứ hả? Trêu ngươi sao? d๖ۣۜđ-l-q๖ۣۜđ Đôi mắt Lăng Diệp tối vài phần, khẽ há miệng, ngậm ngón tay cái Úc Hàn Yên để bên môi mình, ra sức liếm láp triền miên.

      Nếu phải bây giờ nằm giường bệnh, nhất định ăn sạch để lại chút cặn bã nào.

      Cuối cùng Lăng Diệp vẫn làm cho quá kích động, buông ngón cái của ra, đặt tay vào trong chăn, dịu dàng hỏi:

      "Vậy Tiểu Yên thích nhìn ăn đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn Tây?"

      Úc Hàn Yên suy nghĩ nghiêm túc lúc, :

      "Đồ ăn Trung Quốc."

      Đồ ăn Trung Quốc dễ tiêu hóa hơn, dù sao cả ngày cũng chưa ăn gì………..

      "Được, vậy ra ngoài gọi điện bảo bọn họ mang tới." Lăng Diệp dịu dàng nhìn , .

      Khuôn mặt Úc Hàn Yên tươi cười, nhàng đáp:

      "Uhm".

      Trong giấc mơ, thấy mình biến thành linh hồn trong suốt. thấy hàng đêm đều ôm tro cốt của ngủ. thấy càng ngày càng gầy, thấy dần dần biến thành tử thần, biến thế giới này thành địa ngục……….

      Lăng Diệp ra ngoài, đứng đối diện với cửa sổ thủy tinh phòng bệnh, cặp mắt vẫn dán chặt vào người Úc Hàn Yên nằm giường. bấm dãy số, áp vào tai :

      "Tôi muốn ăn đồ ăn Trung Quốc."

      Người đầu điện thọai bên kia hơi sững người, sau khi phản ứng kịp, vô cùng vui mừng :

      "Diệp, cậu muốn ăn phải ? Được, được, được! Đồ ăn Trung Quốc phải ? Đưa đến ngay lập tức."

      Lăng Diệp cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nâng lên, cứ như vậy, hai người bọn họ có thể yên tâm rồi.

      Thiên Nhất ngồi chiếc ghế sofa dành riêng cho Úc Hàn Yên, nghe thấy giọng kích động của Mạc Vũ, nhịn được ngẩng đầu lên hỏi:

      "Phu nhân tỉnh chưa?"

      Mạc Vũ đưa tay cầm chiếc áo vest vắt ghế lên, tới trước người Thiên Nhất, ôm ngang dậy, vừa vội vàng ra phía ngoài phòng làm việc, vừa khẳng định:

      "Đương nhiên, nếu Diệp ăn."

      Thiên Nhất bị ôm như kiểu ôm con , toàn thân đều được tự nhiên. đẩy lồng ngực Mạc Vũ ra, đỏ mặt :

      "Tôi có thể tự được."

      "Em quá chậm." Mạc Vũ để ý đến động tác của , nghiêm túc .

      Thiên Nhất trợn trừng đôi mắt to nhìn Mạc Vũ, tức giận :

      "Tôi cũng có thể được rất nhanh."

      "Đing" tiếng, cửa thang máy mở ra, Mạc Vũ ôm Thiên Nhất giống như cơn gió lao đến bên cạnh xe của mình. mở cửa xe bên ghế phụ, nhét Thiên Nhất vào bên trong, sau đó mình nhanh chóng ngồi vào chỗ ghế lái.

      Lúc này Thiên Nhất mới biết được, ra Mạc Vũ đúng, so với tốc độ của Mạc Vũ, quả tốc độ của quá chậm.

      Chương 74: (tiếp)


      Mạc Vũ tay lái xe, tay gắn tai nghe Bluetooth lên tai mình, nhập dãy số vào di động, vui mừng :

      "Ngôn, chị dâu tỉnh rồi."

      "Có để lại di chứng gì ?"

      Mạc Vũ khẳng định:

      "Ít nhất là cho tới bây giờ tất cả đều bình thường."

      "Sao cậu biết?"

      "Diệp vừa mới gọi điện cho tôi. Cậu ấy muốn ăn đồ Trung Quốc, hơn nữa giọng còn lộ vẻ vui sướng." Mạc Vũ phân tích.

      Lúc này người có thể bảo được cậu ấy ăn, trừ chị dâu ra chẳng còn ai nữa; Lúc này người có thể làm cho cậu ấy vui vẻ, trừ chị dâu ra cũng chẳng còn có người nào khác.

      "Ừ, vậy tốt rồi. Cậu biết cậu ấy thích ăn món Trung Quốc nào ?"

      Cặp mắt Mạc Vũ nhìn chằm chằm về phía trước, ra vẻ :

      "Dĩ nhiên biết."

      Chiếc Ferrari màu đỏ dưới điều khiển như tay đua chuyên nghiệp của Mạc Vũ, vượt qua từng chiếc xe đường cái, cuối cùng dừng chễm chệ trước cửa Hoàng cung Lăng Thị.

      Lăng Diệp quay trở lại ngồi bên giường, thấy Úc Hàn Yên có vẻ buồn ngủ, liền dịu dàng :

      "Tiểu Yên, em có mệt ?"

      " mệt." Úc Hàn Yên cười cười, cố chấp .

      "Trước tiên em cứ nhắm mắt lúc, chờ Vũ mang đồ ăn đến đánh thức em dậy." Lăng Diệp dùng giọng rất , nhưng để cho cự tuyệt .

      Úc Hàn Yên "Ừhm" tiếng, từ từ khép hai mắt lại.

      Lăng Diệp có chút đau lòng canh chừng mặt . thầm:

      " để em phải lo lắng nữa."

      ấy vậy mà lại sợ mình ngủ rồi ăn, nên cố nén mệt mỏi lại……….

      Rất nhanh thấy bóng dáng của Mạc Vũ và Thiên Nhất xuất ở bên ngoài phòng bệnh của Úc Hàn Yên. Mạc Vũ gõ cửa, đứng im lặng chờ đợi.

      Lăng Diệp nhìn Úc Hàn Yên cái, nhàng đứng dậy, tới mở cửa ra.

      Mạc Vũ và Thiên Nhất thấy Úc Hàn Yên vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, hẹn mà đều nhíu nhíu mày.

      "Chị dâu vẫn chưa tỉnh lại sao?" Mạc Vũ đặt chiếc túi lớn xách tay xuống chiếc bàn dài cách giường xa, vừa lấy đồ ăn ra vừa giọng hỏi.

      Lăng Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn dài, lại nhìn khuôn mặt Úc Hàn Yên, giọng đáp:

      " tỉnh lần rồi."

      Trái tim Mạc Vũ treo lơ lửng cũng được rơi vào vị trí. rồi, sao chị dâu có thể chưa tỉnh được chứ.

      Nếu như chị dâu chưa tỉnh, bây giờ Diệp muốn ăn cũng quá khiến cho người ta lo lắng.

      Mạc Vũ dọn thức ăn ra xong, có chút thấp thỏm hỏi:

      "Cậu thế mà bảo chúng tôi ?"

      Lăng Diệp đưa muỗng canh vào miệng, nhàn nhạt đáp:

      "Chờ tôi ăn xong, các cậu mang đồ bỏ luôn."

      Mạc Vũ vô cùng ảo não :

      "Ra cửa quẹo phải, về phía trước mười mét có thùng rác."

      Tầm mắt Lăng Diệp lại chuyển qua giường bệnh lần nữa, thấp giọng :

      "Tôi thể để Tiểu Yên rời khỏi tầm mắt của tôi được."

      ". . . . . ." Mạc Vũ gì nữa. hiểu được tâm trạng này của đối phương. Nếu bây giờ người nằm giường là Thiên Nhất, cũng trông chừng tấc cũng rời.

      Đêm khuya, Úc Hàn Yên lại mở mắt ra lần nữa. thấy trong bóng đêm có tầm mắt vô cùng mãnh liệt khóa chặt mặt mình. thở dài cái, giọng gọi:

      "Diệp."

      sợ sau khi mình ngủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao.

      Lăng Diệp nghe thấy giọng của , lập tức bật đèn lên, hốt hoảng đứng dậy, cúi đầu nhìn hỏi:

      "Tiểu Yên, có phải em thoải mái ở đâu ?"

      Mắt bị ánh sáng kích thích, Úc Hàn Yên tự chủ được nheo nheo mắt lại.

      Lăng Diệp thấy vậy vội vàng tắt đèn , hỏi lại lần nữa:

      "Tiểu Yên, có phải đầu em lại đau hả?"

      Úc Hàn Yên nghe thấy giọng hốt hoảng của , đau lòng thôi. từ từ đưa tay đặt lên lồng ngực , nhàng:

      " có chỗ nào thoải mái cả, đừng lo."

      "Vậy tại sao lại tỉnh?" Hình như Lăng Diệp tin lời , hỏi vặn lại.

      Úc Hàn Yên dùng bàn tay mềm mại có sức lực kéo kéo ngực áo sơ mi , chậm rãi :

      "Em muốn lên giường ngủ cùng với em."

      Lăng Diệp sững sỡ lúc, nhận ra được ý đồ của , khóe môi nâng lên thành đường cong đẹp mắt, dùng giọng đầy truyền cảm :

      "Được."

      Giường bệnh rất lớn, hai người nằm ngửa cũng chẳng hết được chỗ, nhưng Lăng Diệp lại cố tình nằm nghiêng để nhìn thấy Úc Hàn Yên, để rời khỏi tầm mắt của mình.

      Úc Hàn Yên bất đắc dĩ thở dài cái, chậm rãi :

      "Diệp, mặt của em bị nhìn chằm chằm cũng nở thành hoa rồi."

      "Hoa làm sao có thể đẹp bằng Tiểu Yên của ?" Lăng Diệp nhíu mày, .

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên liếc mắt, đúng là, đàn ông cho dù là ai, lạnh lùng hay bá đạo, đều có thiên phú lời ngon tiếng ngọt.

      " nhắm mắt, em cũng nhắm mắt." ném ra đòn sát thủ.

      Ngay lập tức Lăng Diệp nhắm hai mắt lại, dùng giọng êm tai :

      " nhắm mắt rồi."

      Khóe môi Úc Hàn Yên bất giác cong lên. Người đàn ông này a ~ từ từ khép hai mắt mình lại, dịu dàng :

      "Diệp, đừng căng thẳng như vậy, em… em sao."

      Lăng Diệp im lặng mấy giây, nhàng đáp:

      "Ừhm."

      đến đây Úc Hàn Yên vẫn chưa dừng lại, lại tiếp tục :

      "Nếu như muốn em đau lòng phải tự chăm sóc tốt cho cơ thể mình."

      Hai chữ "đau lòng" này trở thành nút thắt trong lòng Lăng Diệp. Nếu phải hại kích động như vậy, lúc ấy bất tỉnh.

      cam kết:

      "Ừ, em yên tâm."

      "Nếu để em phát ra tối ngủ cứ nhìn chằm chằm em, em trừng phạt !" Úc Hàn Yên uy hiếp.

      Tiếng cười trầm thấp bật từ lồng ngực Lăng Diệp ra. rất hứng thú hỏi:

      "Tiểu Yên muốn trừng phạt thế nào?"

      Úc Hàn Yên suy nghĩ nghiêm túc lúc, nghĩ ra thủ đoạn trừng phạt hữu hiệu nhất. giọng :

      "Bị em bắt được lần được chạm vào em tháng; hai lần hai tháng, cứ thế mà suy ra."

      ". . . . . ." Khóe miệng Lăng Diệp khẽ co quắp, trừng phạt kiểu này quá tàn khốc rồi?

      hắng giọng cái, cò kè mặc cả:

      " tháng quá lâu. Bị em bắt lần, được chạm vào ngày."

      "Sao có chuyện dễ dàng như vậy được?" Úc Hàn Yên chịu nhả ra.

      " chạm ngày." Lăng Diệp ra vẻ rất nhượng bộ.

      Úc Hàn Yên chán chẳng muốn mặc cả mè nheo với , giọng kiên quyết:

      " tháng!"

      Lăng Diệp sợ bị kích động, thể làm gì khác hơn đành thỏa hiệp:

      "Được được được, em sao là thế."

      Úc Hàn Yên nhếch nhếch khóe môi, thong dong:

      "Diệp, chúng ta ngủ thôi."

      "Ừ." Lăng Diệp lên tiếng vô cùng phối hợp.

      "Nhớ nha, lần tháng!" Úc Hàn Yên nhấn mạnh.

      Lăng Diệp cười hồi trong bụng, dùng giọng khêu gợi :

      "Ừ, nhớ rồi."

      "Ngủ ngon, Diệp." Úc Hàn Yên với vẻ mặt hạnh phúc.

      Lăng Diệp chống người, nhàng đặt nụ hôn lên trán , dùng giọng trầm thấp :

      "Ngủ ngon, Tiểu Yên của ."

      Khoảng 9h sáng ngày hôm sau, Tề Ngôn xách theo đồ ăn sáng cùng bộ đồ mới cho Lăng Diệp bước từ xe xuống thấy Dany lái chiếc Porsche màu trắng qua trước mặt mình, giống như tìm chỗ đậu xe.

      Dany đậu xe xong, vừa ôm bó hoa tươi ra khỏi xe nhìn thấy Tề Ngôn đứng cách đó xa nhìn về phía mình. hơi sững người lại, giơ tay lên vẫy vẫy đối phương, cười cười về phía .

      "Hey, trùng hợp quá."

      Tề Ngôn gật đầu cái, chậm rãi :

      "Đúng vậy."

      Hai người hề hẹn trước vậy mà xuất cùng lúc tại cùng địa điểm, hơn nữa, loại ngẫu nhiên này hôm qua cũng xảy ra lần rồi.

      Dany đến gần , cúi đầu nhìn túi đồ trong tay , hỏi:

      " mang bữa sáng cho Lăng Diệp hả?"

      "Ừ, cả quần áo nữa." Tề Ngôn giơ tay phải lên để nhìn thấy túi quần áo lớn, rồi cùng Dany về phía khu nội trú.

      Dany nhịn được cảm thán:

      "Quan hệ của các tốt."

      Tề Ngôn nhếch miệng lên thành đường cong đẹp mắt, câu gì.

      Dùng bất kỳ lời nào để hình dung về tình bạn của ba người bọn họ cũng đều chỉ là nhạt nhòa.

      Hai người tới trước cửa phòng bệnh của Úc Hàn Yên ngừng lại, Dany đưa tay phải lên gõ cửa.

      Lăng Diệp nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn qua tấm kính thủy tinh bên phía cửa phòng bệnh, thấy Dany và Tề Ngôn đứng ở ngoài cửa, trong mắt khỏi thoáng qua tia ngoài ý muốn.

      đứng dậy đến mở cửa để cho hai người vào.

      Dany mỉm cười với , sau đó ôm hoa vào phòng bệnh. thấy Úc Hàn Yên vẫn nhắm nghiền hai mắt, quay đầu nhìn về phía Lăng Diệp, quan tâm hỏi:

      "Hàn Yên vẫn chưa tỉnh sao?"

      Lăng Diệp ngồi chiếc ghế dựa chỗ bàn dài, chuẩn bị ăn cơm. nhìn thoáng qua Úc Hàn Yên, giọng đáp:

      "Tối hôm qua tỉnh lại rồi."

      Dany khỏi thở phào nhõm, đem bó hoa cắm vào chiếc bình bên cạnh giường.
      Last edited: 23/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 75: Phong thái nữ vương

      "Diệp, cậu tắm , tôi ở đây trông chừng chị dâu." Đợi Lăng Diệp ăn điểm tâm xong, Tề Ngôn vừa dọn dẹp đồ ăn còn thừa bàn vừa .

      Lăng Diệp đứng dậy, đến ngồi xuống bên giường nhìn Úc Hàn Yên vẫn nhắm chặt hai mắt, đáp:

      " ."

      Hình như Dany đoán ra điều gì đó, :

      "Tôi cũng ở lại đây trông chừng ấy."

      Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn cái, đứng dậy cầm túi quần áo, câu “Tôi trở lại ngay”, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

      Vẻ mặt Tề Ngôn khó hiểu, nhìn Dany loay hoay với bó hoa bên cạnh giường, có chút buồn bực hỏi:

      "Tại sao cậu ấy nghe em cũng ở lại đây liền thay đổi ý định?"

      Dany ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Úc Hàn Yên, cười đáp:

      "Bởi vì là đàn ông, ta để Úc Hàn Yên ở riêng với đàn ông."

      ". . . . . ." nhớ trước đây Diệp cũng đâu có khoa trương như vậy, sao giờ lại biến thành như thế?

      Tề Ngôn thu dọn đồ ăn còn sót lại bàn xong, cũng đem đồ thừa ném mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn dài, luôn luôn để ý đến từng dấu của Úc Hàn Yên.

      Trước lúc Diệp trở lại, thể rời khỏi đây bước được.

      Tám phút sau, Lăng Diệp xuất bên ngoài phòng bệnh của Úc Hàn Yên. thấy có đống người cầm quà cáp đứng vây quanh phòng bệnh, khuôn mặt lập tức đen như đáy nồi. định lên tiếng thấy điện thoại trong túi quần chấn động.

      Khuôn mặt thoáng qua tia kiên nhẫn, lấy điện thoại di động ra, nhìn số hiển thị màn hình, ấn nút nghe, lạnh lùng :

      "Có chuyện gì mau."

      Có người nghe thấy giọng truyền tới từ phía sau, bất giác quay đầu lại, thấy đối phương là Lăng Diệp, ngay tức khắc khuôn mặt liền hớn hở, vây quanh .

      "Cuộc phẫu thuật của ấy thuận lợi chứ? tại ấy thế nào rồi? tỉnh chưa?"

      Khắp nơi trong mắt Lăng Diệp đều đóng băng lạnh lẽo. dùng giọng có chút nhiệt độ nào hỏi:

      " có được thông tin này từ đâu?"

      " báo và internet đều có."

      Lăng Diệp lập tức cúp điện thoại, đưa điện thoại ra trước mắt định gọi đột nhiên động tác của ngừng lại. ngước mắt lên, dùng ánh mắt lạnh lẽo như vùng Seberia quét qua mấy người nhìn chằm chằm mình, đôi môi mỏng khẽ mở:

      "Nếu như muốn lưu lạc tới tầng lớp dưới đáy của xã hội, ngay lập tức cút cho tôi."

      "Tổng giám đốc Lăng, chúng tôi có ý gì khác, chỉ muốn đến thăm vợ chưa cưới của ngài thôi." người đàn ông tai to béo tốt trong đó cười lấy lòng .

      "Đừng để tôi phải lặp lại." Con ngươi Lăng Diệp sâu thấy đáy, như muốn hút người ta vào.

      " xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi luôn bây giờ." Mấy người hẹn mà đều cúi người chào, cầm quà cáp bỏ chạy nhanh hơn cả thỏ.

      Mấy người vây quanh phòng bệnh nghe thấy động tĩnh phía sau cũng nhao nhao quay đầu lại, thấy Lăng Diệp nhìn bọn họ giống như người chết, bất giác sắc mặt bọn họ đều trắng bệch lên, mồ hôi trán chảy ra, vội vàng cầm quà của mình biến khỏi tầm mắt của .

      Lăng Diệp tới đứng trước cửa phòng bệnh, qua tấm kính thủy tinh nhìn vào bên trong. bấm số điện thoại, đợi đối phương lên tiếng, hỏi:

      "Là ai tiết lộ thông tin ra ngoài?"

      "Diệp, ngờ cậu vẫn biết được. Sáng sớm hôm qua lúc cậu đưa chị dâu đến bệnh viện bị ký giả nhìn thấy. ta cắm ở bệnh viện đến mười giờ, đợi bác sĩ phẫu thuật cho chị dâu xong ra, liền phỏng vấn ba người trong số đó."

      "Ba người kia đều hết ra?" Lăng Diệp lạnh lùng hỏi.

      ", chỉ có người , còn hai người kia gì."

      Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia rét lạnh, phân phó:

      "Nhốt tên ký giả và bác sĩ kia vào nhà tra tấn, mỗi ngày đánh đập ba lần, về phần người nhà của bọn họ, để cho ăn xin hết. Còn nữa, tòa soạn của tên phóng viên kia, cần phải tồn tại nữa đâu."

      "Được."

      Lăng Diệp lại hỏi:

      " tại tin tức được phong tỏa chưa?"

      " phong tỏa.”

      Lăng Diệp đáp lại tiếng xong cúp máy.

      nhét điện thoại vào trong túi quần, định đẩy cửa vào lại phát ra cửa bị khóa trái.

      nhíu nhíu mày gõ cửa.

      Tề Ngôn nhìn qua tấm kính thủy tinh cửa thấy Lăng Diệp, vội vàng đứng dậy đến mở cửa cho .

      Lăng Diệp vào phòng bệnh với hai tay trống trơn, thấy người giường vẫn chưa mở mắt, liền ngồi xuống mép giường, sắp xếp cách hợp tình hợp lý:

      "Phái người bảo vệ các hướng đến phòng bệnh của Tiểu Yên, trừ bác sĩ, y tá và người nhà của mình ra, cho phép bất luận kẻ nào đến gần."

      Dany đứng ở bên cửa sổ, thấy tay vào khỏi nhếch miệng lên cười, quả nhiên là vứt luôn quần áo mặc ngày hôm qua .

      Tề Ngôn gật đầu cái, giải thích:

      "Chẳng hiểu tại sao đột nhiên bên ngoài phòng bệnh có nhóm người, chúng tôi liền kéo rèm cửa sổ và khóa trái cửa lại."

      "Có người tiết lộ thông tin Tiểu Yên nằm viện." Sắc mặt Lăng Diệp xanh mét, thấp giọng .

      Sắc mặt Tề Ngôn cũng rất khó coi. đến bên chiếc bàn dài, cầm đồ đỏ , vừa về phía cửa phòng bệnh vừa :

      "Tôi về chọn người."

      thể để cho người khác quấy rầy đến chị dâu được.

      Lăng Diệp liếc mắt nhìn Dany, sắp xếp hợp lý :

      "Mang Dany cùng ."

      Dany buồn bực hồi, lời này nghe sao lạ vậy? cũng đâu phải là gì của Tề Ngôn, tại sao lại bảo Tề Ngôn mang .

      Tề Ngôn nhìn về phía Dany với con mắt sâu như biển, :

      " thôi."

      Dany hục hặc trong lòng hồi, nhưng vẫn theo Tề Ngôn ra khỏi phòng.

      ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là Úc Hàn Yên chưa tỉnh, nếu Tề Ngôn rời cũng biết ở cùng với Lăng Diệp như thế nào.

      Sau khi hai người rời , hai tay Lăng Diệp cầm lấy tay phải của Úc Hàn Yên, đưa lên môi tỉ mỉ hôn lên từng đầu ngón tay mượt mà của , nhìn khuôn mặt với ánh mắt tràn đầy nhu tình.

      Dưới con mắt nhiệt tình như lửa của , Úc Hàn Yên từ từ mở mắt ra.

      Lăng Diệp thấy vậy, khóe môi tự chủ được nâng lên. khẽ đứng dậy, đặt nụ hôn lên trán Úc Hàn Yên, dịu dàng :

      "Buổi sáng tốt lành, Tiểu Yên của ."

      Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, đáp lại:

      "Buổi sáng tốt lành, Diệp."

      dừng lúc, chậm rãi hỏi:

      " ăn sáng chưa?"

      Lăng Diệp gật đầu cái, dịu dàng :

      "Ăn rồi, yên tâm ."

      Hình như Úc Hàn Yên tin tưởng lời lắm, hỏi vặn:

      " tự ra ngoài mua bữa sáng?"

      "! Ngôn mang tới."

      Lăng Diệp chỉ vào bình hoa tươi bàn, lại :

      "Hoa này là Dany mang tới."

      Theo ngón tay chỉ, Úc Hàn Yên nhìn thấy bình hoa cẩm chướng mềm mại, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lăng Diệp, hỏi hiếu kỳ:

      "Bọn họ đến cùng nhau?"

      Lăng Diệp thấy mắt sáng lên, khỏi buồn cười trong bụng. nhàng lên tiếng:

      "Uhm, cùng đến."

      "Bọn họ ở cùng chỗ với nhau?" Mắt Úc Hàn Yên sáng lên, tò mò hỏi.

      Lăng Diệp thành lắc lắc đầu, :

      " lắm, nhưng cảm thấy giống như vậy."

      Con mắt Úc Hàn Yên ảm đạm, vẻ mặt thất vọng.

      "Tại sao Tiểu Yên lại muốn hai người bọn họ ở cùng chỗ?" Lăng Diệp muốn thấy thất vọng, chậm rãi hỏi.

      Úc Hàn Yên nhìn về phía Lăng Diệp, chậm rãi :

      "Dany quá mệt mỏi. Em hy vọng có người đàn ông mạnh mẽ có thể xóa hình bóng Bạch Triết Hiên trong lòng ấy, mang đến hạnh phúc cho ấy. Người ấy cũng phải nhất định là Tề Ngôn, nhưng mà em cảm thấy bọn họ cũng rất xứng đối."

      Lăng Diệp nhếch miệng tạo nên đường cong đẹp mắt, :

      "Em muốn bọn họ ở cùng chỗ, vậy bọn họ ở cùng chỗ."

      câu quyết định luôn tương lai của Tề Ngôn và Dany.

      Úc Hàn Yên trừng mắt, coi như nghe thấy lời vừa .

      Lăng Diệp cười cười, gì nữa.

      Chỉ cần em muốn, giúp em đạt được hết. . . . . .

      Kể từ đó, mỗi ngày ít nhất Dany nhận được ba cuộc điện thoại của Tề Ngôn, nội dung cuộc trò chuyện cũng khác nhau lắm, hỏi có muốn đến bệnh viện thăm Úc Hàn Yên . Nếu như muốn , đưa đến đó.

      Thường xuyên qua lại, thời gian hai người ở cùng nhau nhiều hơn, quan hệ cũng dung hòa ít.

      Úc Hàn Yên chuyển sang phòng bệnh VIP từ sớm, ngày ngày thấy bọn họ sánh đôi vào, khỏi nghĩ thầm, hy vọng.

      Giữa trưa hôm nay, hai người lại cùng nhau mang bữa trưa đến cho Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên nhiền quét qua Lăng Diệp và Tề Ngôn vòng, :

      "Hai người các ra phòng khách trước , em muốn chuyện với Dany lúc."

      Lăng Diệp nhíu nhíu mày, tán thành:

      "Ăn trưa xong rồi , ăn sau nguội mất."

      "Em muốn bây giờ." Giống như Úc Hàn Yên muốn khiêu chiến với Lăng Diệp, lườm cái, bĩu môi .

      ". . . . . ." Tề Ngôn thấy chị dâu giận dỗi như đứa trẻ, khỏi buồn cười hồi.

      Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, bất đắc dĩ :

      "Được được được, vậy bây giờ." nhìn Tề Ngôn, xoay người ra phòng khách.

      Tề Ngôn khỏi cảm thán, Diệp càng ngày càng có địa vị rồi… cười lặng lẽ, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

      Dany cúi người bày biện bữa trưa ra cho Úc Hàn Yên và Lăng Diệp, cười trêu chọc:

      "Hàn Yên càng ngày càng có phong thái nữ vương nha."

      Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, :

      "Bất luận tôi có như thế nào, trước sau ấy cũng đều cưng chiều tôi."

      Dany bày biện bữa trưa xong, đứng dậy dựa người vào giường của Úc Hàn Yên, nhìn xấu xa hỏi:

      " chắc chứ?"

      "Ách. . . . . . Ánh mắt của là như thế nào?" Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn Dany, hỏi.

      Dany cười cười, từ từ :

      "Nếu chống lại việc tôi động chạm ……… người đàn ông của như thế nào?"

      Khuôn mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên, yếu ớt :

      "Được rồi, chỉ cần trong lòng tôi có người khác, cũng để cho người khác chạm vào mình ấy cưng chiều tôi."

      Dany cười càng sáng lạn hơn, lúc Úc Hàn Yên định xù lông lên, hắng giọng cái hỏi:

      " định gì với tôi?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :