Cả người Lăng Diệp cứng lại. thể tin nổi cúi xuống nhìn , biết mất đến bao lâu mới lên tiếng:
"Em gì?"
"Em nhìn thấy." Úc Hàn Yên lại lặp.
Lăng Diệp bất chợt ngồi dậy, tay trái cầm chiếc điện thoại tủ đầu giường ấn số gọi. Bởi vì còn quá sớm, hình như đối phương chưa dậy nên mãi lâu vẫn chưa thấy nhận máy.
Hai mươi giây sau đối phương nhận điện thoại, lúc này chân mày Lăng Diệp nhăn lại thành chữ "Sông" (川). quát:
"Chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức cho cháu!"
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của viện trưởng biến mất sạch. Ông trầm giọng hỏi:
"Sao hả?"
" ấy mù rồi." Tay phải Lăng Diệp nắm chặt thành quyền, móng tay cũng đâm sâu vào trong thịt. hồi lâu sau, từ trong miệng mới phun ra bốn chữ này.
"Được, cháu đưa ấy đến bệnh viện, chúng ta chụp phim trước, xem tình trạng như thế nào ."
Lăng Diệp đặt điện thoại di động xuống, ôm Úc Hàn Yên vào trong ngực, giọng tràn đầy tự trách:
"Tiểu Yên, xin lỗi, phát ra từ sớm, bệnh tình của em chuyển biến xấu."
" biết cơ thể em có vấn đề?" Úc Hàn Yên nhíu mày, chậm rãi hỏi.
Lăng Diệp "Ừ" tiếng, vừa xuống giường lấy quần áo từ trong tủ ra cho , vừa :
"Trong đầu em có khối u."
"Làm sao biết?" Úc Hàn Yên có chút khó tin hỏi. Hình như
cũng chưa từng đến bệnh viện kiểm tra cơ thể.
Lăng Diệp trở lại bên giường, vừa mặc quần áo cho vừa :
"Lúc trước đến bệnh viện Thiên Lăng kiểm tra sức khỏe toàn diện, cho bác Chương nghe tình trạng mất trí nhớ của em."
Mất trí nhớ? Có thể thế sao? hoàn toàn nhớ mình từng kiểm tra sức khỏe....Úc Hàn Yên để mặc mặc quần áo cho mình, im lặng hồi lâu, sâu kín hỏi
"Tại sao với em?"
Lăng Diệp nhìn khuôn mặt động tác mặc quần áo cho hơi dừng lại, chậm rãi :
" định trước hôm phẫu thuật ngày cho em biết, nhưng mấy ngày qua bận rộn với việc của ông nội, cho nên đẩy lùi ngày phẫu thuật của em ra sau."
cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , tiếp tục : "Tiểu Yên, để mình lo lắng, để mình sợ là đủ rồi."
mình là đủ rồi, em cần phải bận tâm.
Ngay tức khắc, nước mắt của Úc Hàn Yên trào ra. kích động :
"Sao có thể làm như vậy? Tại sao lại có thể ích kỷ như thế! Cái gì cũng để mình gánh chịu! Em cũng đau lòng vì mà! Thấy tiều tụy em cũng khó chịu. Thấy bận rộn em cũng muốn được chia sẻ! Thấy ...."
"Tiểu Yên!" Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên đột nhiên bất tỉnh ngã ra phía sau hốt hoảng thôi. vội vàng đưa tay đỡ lấy , lớn tiếng kêu.
ôm ngang người lên, vội vàng xuống lầu, chạy thẳng về phía xe của mình, tầm mắt chưa hề rời khỏi khuôn mặt , trái tim hoảng loạn ngừng gọi :
"Tiểu Yên! Tiểu Yên!...."
Xin em! Xin em hãy tỉnh lại, đừng làm sợ! Ai cũng có thể rời bỏ , duy chỉ có em, duy chỉ có em là thể!
tuyệt đối cho phép!
tới nhà để xe, Lăng Diệp hề do dự chọn chiếc xe nhanh nhất. Ông nội còn nữa, cũng cần thiết phải giấu giếm thân phận của mình.
mở cửa bên chỗ ghế phụ cạnh tay lái của chiếc Bugatti Veyron ra, đặt Úc Hàn yên vào trong ghế, sau đó mình ngồi vào ghế chỗ tay lái, đem đầu đặt lên đùi mình.
Chiếc xe thể thao màu đen gầm thét, gầm thét khàn giọng, sẵn sàng để . tay Lăng Diệp cầm tay lái, tay đặt đầu Úc Hàn Yên, đề phòng bị trượt về phía trước bị tổn thương vùng đầu, sau đó lái xe như tên lửa lao vút ra ngoài.
Cùng lúc đó, ở cửa bệnh viện Thiên Lăng tụ tập đống y tá cùng bác sĩ, chờ hai người tôn quý nhất thế giới đến.
"Két" tiếng, chiếc Bugatti Veyron màu đen dừng chễm chệ trước cửa bệnh viện.
Lăng Diệp nhanh chóng mở cửa xe, chạy đến phía bên phải xe, mở cửa ôm Úc Hàn Yên bất tỉnh nhân vào trong lòng, lao đến bên cạnh chiếc cáng giống như cơn gió, đặt lên đó, cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào khuôn mặt , quát mọi người:
"Cứu ấy nhanh lên! Nếu ấy có chuyện gì bất trắc, toàn bộ các người đều bị chốn theo!"
Mọi người ở đây cũng bị hù cho sợ, cái giọng tàn độc đến thấu xương đó khiến cho người ta hít thở cũng thông.
Lúc phản ứng kịp, bọn họ dùng tốc độ trước đây chưa từng có đẩy người và trong phòng giải phẫu.
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, nên những người giỏi lúc trước viện trưởng liên lạc đều có ở bệnh viện, chờ đến khi bọn họ đến Lăng Diệp còn là Lăng Diệp nữa rồi, mà càng giống như ma quỷ. Ánh mắt đỏ au lạnh lùng nhìn chằm chằm hơn chục vị bác sĩ thở hổn hển, dùng giọng có chút nhiệt độ nào :
" trả lại ấy nguyên vẹn cho tôi, các người cùng tất cả người nhà của các người, toàn bộ xuống hết địa ngục."
có ai nghi ngờ tính chân trong lời của , bởi vì nhất định làm như vậy.
Các bác sĩ ùa vào phòng giải phẫu, cửa chính phòng giải phẫu lại được đóng lại.
Lăng Diệp nhìn chằm chằm chớp mắt cánh cửa phòng giải phẫu, cũng hề nhúc nhích giống như tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại.
Viện trưởng nhìn bóng lưng , trong mắt tràn đầy đau lòng, ông nội vừa mới hạ táng xong, vị hôn thê lại bị như vậy....Ông chậm rã hỏi:
"Bác định qua phòng quan sát bây giờ, cháu có muốn cùng ?"
Lăng Diệp vô cùng kiên quyết:
" !" sợ nhìn thấy tình huống trong phòng giải phẫu nổi điên lên.
Viện trưởng gật đầu cái, xoay người nhanh chóng rời .
"Diệp! Chị dâu sao vậy?!" lâu sau đó, bởi vì có liên quan đến chiếc Bugatti Veyron mà Mạc Vũ và Tề Ngôn đều nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy tới đây. Mạc Vũ vừa nhìn thấy bóng lưng Lăng Diệp, quan tâm hỏi.
Im lặng. Lăng Diệp cứ như vậy nhìn về phía cửa phòng giải phẫu, im lặng khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Mạc Vũ định điều gì đó liền bị Tề Ngôn hung hăng bụm miệng lại.
Last edited by a moderator: 19/1/15