1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Về lăng sanh (1)


      Biểu của Lăng Sanh vẫn vô cùng bình tĩnh. Từ lúc ông bị bắt đến bây giờ, mặc dù bị giam trong môi trường hoàn toàn xa lạ, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn thốt lên câu nào, cũng cố gắng vùng vẫy, giống như chẳng hề để tâm đến chuyện sống còn của mình vậy.

      Nhan Hạo vào phòng Lăng Sanh, thấy ông ngồi nhàn nhã ghế sofa, tự pha trà cho mình hơi nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia hứng thú. ngồi xuống chiếc ghế sofa bằng da khác chỗ bàn trà.

      "Lăng lão tiên sinh hề có chút lo lắng nào cho tình cảnh của mình sao? Đó là do ông chắc chắn cháu trai ông đến cứu ông ra khỏi đây?"

      Lăng Sanh nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Hạo, khẽ cười hỏi:

      "Lo lắng cũng chẳng làm được gì phải sao? Chẳng lẽ nếu biểu của tôi rất hồi hộp, lo sợ, cậu thả tôi ra sao?"

      Nhan Hạo nhếch môi, tán dương:

      " hổ là người thấy đủ sóng to gió lớn, suy nghĩ quả nhiên thông suốt."

      Lăng Sanh rót cho mình ly trà, dựa lưng vào ghế sofa, chậm rãi :

      "Đời tôi, chuyện duy nhất chưa từng trải qua đó chính là bị bắt cóc. phải cảm ơn cậu vì cho tôi cái trải nghiệm này."

      Ông uống hớp trà, cuối cùng hỏi:

      "Cậu đưa ra điều kiện gì với Tiểu Diệp?"

      Nhan Hạo nâng bình trà lên, cũng tự rót cho mình ly, đưa lên mũi ngửi ngửi, đôi môi mỏng khẽ mở:

      "Úc Hàn Yên."

      dừng lúc, bổ sung:

      "Chỉ cần ta chịu đưa Úc Hàn Yên tới trước mặt tôi, tôi thả ông ra."

      Trong lòng Lăng Sanh rất kinh ngạc. Ông tưởng điều kiện của đối phương là bao nhiêu phần trăm cổ phần hoặc là bao nhiêu tiền mặt... thể ngờ điều muốn lại là Tiểu Yên. Thế nhưng lại là người Tiểu Diệp . . . . . .

      Ông đặt ly trà xuống bàn, cúi đầu nhìn làn khói lượn lờ mặt nước, nhàn nhạt :

      "Tiểu Yên là vợ chưa cưới của Tiểu Diệp, nó nhường Tiểu Yên cho cậu đâu, cho dù cậu dùng tôi để uy hiếp, nó cũng đồng ý."

      Nhan Hạo cười lơ đễnh, hề phô trương thanh thế:

      "Từ lúc tôi nhìn trúng Úc Hàn Yên, ấy chỉ có thể thuộc về tôi. Đừng bọn họ bây giờ còn chưa cưới xin, cho dù có cười rồi tôi cũng phải giành ấy về bằng được."

      nhìn về phía Lăng Sanh, dùng giọng đầy từ tính :

      "Tôi rất muốn nhìn xem, giữa ông và Úc Hàn Yên, phải chọn trong hai, Lăng Diệp chọn ai."

      tiếp:

      " là ông nội ở bên mình hai mươi mấy năm qua, là người phụ nữ chỉ mới ở bên mình được vài tháng."

      Lăng Sanh dựa lưng vào ghế sofa, bình tĩnh :

      "Nếu như là tôi...tôi chọn người phụ nữ của mình, bởi ấy mới là người ở với tôi đến trọn đời. Tôi nghĩ lựa chọn của Tiểu Diệp cũng như thế thôi."

      Khóe môi Nhan Hạo nhếch lên xem thường. lấy chiếc điện thọai di động ra, bấm dãy số, lên tiếng hỏi:

      "Tổng giám đốc Lăng, chọn xong chưa?"

      Lúc điện thọai di động của Lăng Diệp đổ chuông, và Úc Hàn Yên vừa mới vào ở trong khách sạn. Lăng Diệp đưa điện thọai tới trước mặt Úc Hàn Yên, dùng ánh mắt ra hiệu bảo nghe điện thọai, còn mình mở hành lý lấy chiếc laptop màu đen ra, mở nắp lên khởi động máy tính.

      Úc Hàn Yên cầm điện thọai di động vòng đến phòng ngủ mới ấn nút nghe, đề phòng việc đối phương nghe thấy tiếng gõ phát ra từ bàn phím. ngồi xuống bên mép giường, lên tiếng:

      "Tôi là vợ chưa cưới của Lăng Diệp, giờ ấy tắm, xin hỏi ông có chuyện gì ?"

      Nhan Hạo sững sờ lúc. ngờ người nhận máy là Úc Hàn Yên. cười ha ha:

      " , nhớ tôi ? Tôi nhớ em lắm lắm."

      Lăng Sanh khẽ nhíu mày, đối với việc Úc Hàn Yên nghe điện thọai cũng hơi bất ngờ.

      Cứ như là đến lúc này Úc Hàn Yên mới biết đầu điện thọai bên kia là Nhan Hạo vậy. hề che giấu chán ghét của mình, lạnh lùng :

      "Nhan Hạo, thủ đoạn của đúng là càng ngày càng bỉ ổi. Ông nội đâu?!"

      Nhan Hạo lơ đễnh đáp:

      "Bỉ ổi hay tôi quan tâm, có tác dụng là được rồi."

      dừng chưa được mấy giây, lại tiếp:

      "Xem ra Lăng Diệp kể hết mọi chuyện cho em nghe rồi. Vậy em có suy nghĩ gì? Nếu em muốn tốt cho hãy ngoan ngoãn tới chỗ của tôi."

      với , giống như con sói xám lớn dụ dỗ bé quàng khăn đỏ:

      "Chỉ cần em đến ở bên cạnh tôi, tôi thả Lăng Sanh rời có chút tổn hại nào, hơn nữa còn đảm bảo bao giờ tìm Lăng Diệp gây phiền phức nữa. Còn em, được hưởng thụ cuộc sống vô cùng tôn quý với quyền lực ngập trời. Những thứ Lăng Diệp có thể cho em, tôi cũng cho em thiếu; Thứ thể cho em, tôi vẫn có thể cho em."

      Lăng Sanh quan sát Nhan Hạo lần nữa, rút cuộc người này là ai? Mặc dù trông có vẻ là người có thế lực, nhưng quyền lực lại ngập trời. . . . . . Đột nhiên ông có cảm giác, người này có điểm gì đó rất giống với Lăng Diệp, cụ thể là gì ông cũng lắm.

      Úc Hàn Yên để ý đến lời của , dùng giọng cứng rắn, mạnh mẽ :

      "Để ông nội nghe điện thoại."

      Nhan Hạo hề để ý đến thái độ ác liệt của , đặt điện thọai xuống dưới bàn trà, bật loa ngoài lên.

      Lăng Sanh nhìn về phía chiếc điện thọai di động, cười ôn hòa :

      "Tiểu Yên à, ông nội đây."

      "Ông nội, ta có làm gì ông ?" Úc Hàn Yên quan tâm hỏi.

      mặt Lăng Sanh lộ vẻ vui mừng, ông cười ha ha đáp:

      "Bây giờ ông giống như là khách của cậu ta vậy."

      Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp vào, biết tìm ra vị trí cụ thể của ông nội nên vào điện thọai di động "Để Diệp chuyện với ông". xong, đưa điện thoại di động cho Lăng Diệp.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69-2

      Lăng Diệp tới bên giường, cầm điện thoại áp vào bên tai, ngồi xuống mép giường vừa ôm eo Úc Hàn Yên vừa :

      "Ông nội, cháu là Tiểu Diệp."

      Nhan Hạo nhíu mày, đổi người tiếp điện thoại.

      "Tiểu Diệp à, ông nội rất tốt, cậu ta làm gì ông cả." Lăng Sanh nghe thấy giọng của Lăng Diệp, hốc mắt hơi đỏ lên, cười .

      Tay Lăng Diệp đặt bên eo Úc Hàn Yên xiết chặt, giống như tuyên thệ:

      "Ông nội, ông ở đó chờ cháu chút, cháu qua đón ông về ngay."

      Nhan Hạo nghe được câu này khóe môi nhếch nhếch lên, biết được lựa chọn của Lăng Diệp. Rất tốt! Hắt rất thích đáp án này.

      Sắc mặt Lăng Sanh cứng đờ, dám tin hỏi:

      "Cháu dùng Tiểu Yên để đổi ông?"

      đợi người kia giải thích, ông vội vàng :

      "Tiểu Diệp à, ông nội sống đủ rồi, coi như cậu ta làm gì ông ông cũng sắp phải rời khỏi thế gian rồi."

      Nhan Hạo nhướng mày, đưa tay cúp điện thoại. Lăng Diệp vừa mới quyết định chọn Lăng Sanh, thể để cho thay đổi chủ ý được.

      "Ông đúng là người ông tốt." Nhan Hạo cầm điện thoại di động lên, hừ tiếng, châm chọc.

      Lăng Sanh cười gì. Ông chỉ mà thôi. Tính mạng của ông cũng chỉ còn lại ba tháng.

      Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp gì, chỉ ngồi cứng đờ ra khỏi có chút kỳ quái. khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, thử dò xét gọi:

      "Diệp?"

      Dường như lúc này Lăng Diệp mới phản ứng được. cúi đầu đặt nụ hôn lên môi Úc Hàn Yên :

      " sao."

      nhìn xuống chiếc điện thoại di động, lên tiếng lần nữa:

      " gọi điện thoại."

      Úc Hàn Yên ngoan ngoãn rúc vào lòng Lăng Diệp, thêm gì nữa.

      Lăng Diệp bấm dãy số, đưa điện thoại di động lên tai.

      "Tiểu thiếu gia phải ? Có phải có tin tức của lão gia?"

      Lăng Diệp thẳng vào trọng điểm:

      "Thân thể ông nội có vấn đề gì đúng ?"

      Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, có chuyện gì sao?

      Người đầu điện thoại bên kia chần chờ lúc, đáp:

      " có."

      Lông mày Lăng Diệp cau lại, giọng lạnh mấy phần:

      "Tôi hỏi lại lần nữa, thân thể ông nội có vấn đề gì đúng ?"

      Đầu điện thoại bên kia im lặng lúc, thở dài cái :

      "Ung thư não giai đoạn cuối."

      Lăng Diệp có cảm giống giống như mình rơi vào trong hầm băng, toàn thân lạnh lẽo, máu đông lại. ôm chặt Úc Hàn Yên, chậm rãi hỏi:

      "Còn có thể sống được bao lâu?"

      Lông mày Úc Hàn Yên nhíu càng thêm sâu, bệnh của ông nội nặng đến mức độ này rồi sao?

      "Tính đến thời điểm này còn khoảng ba tháng nữa."

      " phát ra từ khi nào?" Lăng Diệp cố gắng hấp thu nhiệt độ từ người Úc Hàn Yên, hỏi lần nữa.

      " tháng trước."

      tháng trước? Hai mắt Lăng Diệp đỏ lên, lạnh lùng hỏi:

      "Thế nên lần đó ông nội thực phải bị cảm?"

      " phải, cảm là lừa gạt cậu, ông ấy muốn được gặp cậu nhiều hơn."

      Lăng Diệp giống như là con thú bị mất cha mẹ, khẽ gầm lên:

      "Tại sao cho tôi?!"

      Úc Hàn Yên sợ hết hồn. chưa bao giờ thấy Lăng Diệp như vậy, phẫn nộ đến cách nào kiểm soát được. dịu dàng ôm lấy , hai tay nhàng xoa lưng .

      "Xin lỗi tiểu thiếu gia. Lão gia ra lệnh cấm mọi người được để cho cậu biết. Ông ấy cậu bận đủ rồi, muốn gây thêm phiền phức cho cậu nữa."

      Đúng vậy! Nếu ông nội chỉ bị cảm mạo, mình quá để ý ở trong lòng, nên dù thế nào chăng nữa, cuộc sống cũng bị ảnh hưởng quá nhiều. Lăng Diệp cười bi thương, tại sao mình ở bên ông nhiều hơn? Tại sao mình nhận ra được bất thường của ông?

      Nhưng mà, ông có biết tại sao mình lại hết lòng hết dạ quản lý tập đoàn Lăng thị ? Ông từng coi nó như là mạng sống của mình. Mình cho rằng, quản lý tốt tập đoàn chính là món quà lớn nhất dành cho ông. Nhưng kết quả là sao đây? Ông lại cho rằng tập đoàn đối với mình quan trọng hơn cả ông. . . . . .

      Mãi lúc lâu sau Lăng Diệp mới lên tiếng hỏi lần nữa:

      "Tại sao ông nội chấp nhận làm trị liệu?"

      "Khối u của lão gia thực phát triển rất nhanh, có trị liệu hiệu quả cũng cao."

      Lăng Diệp cúp máy, đặt điện thoại di động lên giường, hai tay ôm chặt người trong lòng.

      Đột nhiên Úc Hàn Yên cảm giác có giọt nước ấm áp rơi trán mình, cả kinh, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn Lăng Diệp. khóc. người đàn ông sắt đá như vậy, thế nhưng khóc.

      chui ra khỏi lồng ngực , đưa hai tay nâng đầu lên, luống cuống hôn lên giọt lệ nóng bỏng của . Thấy còn lệ nữa, liền ôm đầu vùi vào ngực mình, tay phải nhàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của .

      "Tiểu Yên, bất luận như thế nào cũng được rời xa được ?" Giọng buồn buồn của Lăng Diệp vang lên.

      Giọng cùng với lời lẽ như thế này khiến cho lòng Úc Hàn Yên đau đến sắp thở nổi. liều mạng gật đầu, giống như tuyên thệ:

      "Dù chết em cũng rời xa ."

      Lăng Diệp chợt ngẩng đầu lên, quát:

      " được từ ‘chết’! có lệnh của , cho phép em chết!"

      Úc Hàn Yên sững sờ lúc, sao lại kích động như vậy? hơi chần chờ hỏi:

      "Ông nội còn có thể sống được bao lâu?"

      "Ba tháng." Lăng Diệp chợt gõ mạnh cái xuống giường, đáp.

      Úc Hàn Yên im lặng lúc, dùng hai tay nâng mặt Lăng Diệp lên, dịu dàng :

      "Chúng ta cứu ông nội , ít nhất cũng phải để cho ông sống nốt ba tháng còn lại trong nhà."

      dừng lại lúc, tiếp:

      "Cho dù chỉ còn ba tháng chúng ta cũng ở bên cạnh ông."
      Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Về lăng sanh (2)


      Ngay đêm hôm đó, Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đột nhập vào Nhan gia. Hai người căn cứ theo vị trí tra được, nhanh chóng đến gần chỗ Lăng Sanh ở.

      Phòng thủ của Nhan gia phải là nghiêm, khắp nơi nơi đều có cả đội quân thường xuyên qua lại.

      Nhưng đối với Lăng Diệp và Úc Hàn Yên mà , cách phòng thủ này cũng chỉ có mà như . Dưới yểm trợ của bóng đêm, hai người vượt qua tất cả mọi người mà gây ra tiếng động nào, thành công tới nơi Nhan Hạo giam lỏng Lăng Sanh.

      Đây là tòa nhà ba tầng giống như nhà trọ, mỗi tầng đều có rất nhiều cửa. Hai người thấy thế cũng hơi cau mày, bộ dáng họ như vậy, thể nghi ngờ là việc tìm ra vị trí của Lăng Sanh tăng thêm khó khăn.

      "Chúng ta vào từng phòng kiểm tra." Lăng Diệp vào bên tai Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên đồng tình lắm, tìm thế này bao giờ mới xong? hạ thấp giọng, đề nghị:

      "Chúng ta chia nhau ra hành động."

      " được!" Lăng Diệp cự tuyệt chút do dự, trong giọng để chừa chút nào có thể thương lượng.

      Bất luận như thế nào, cũng để cho em rời khỏi tầm mắt của .

      Úc Hàn Yên cau mày nhìn cái, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo .

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, giống như hai con thằn lằn leo từ phía sau tòa nhà – nơi có Camera giám sát lên tầng ba. Hai người nhảy vào ban công dễ như trở bàn tay, sau đó qua chiếc cửa sổ mở vào bên trong.

      Hai người vừa vào bên trong, gian phòng tối om trong nháy mắt liền sáng trưng. Bọn họ cả kinh, vội vàng nấp vào phía sau chiếc rèm cửa sát đất, nhịn được suy đoán: "Chẳng lẽ Nhan Hạo đoán được bọn họ đến nên cố tình chờ bọn họ ở đây?"

      Tiếng bước chân nghe giống như là của người trải qua huấn luyện, giống như tiếng bước chân của người bình thường…….

      Lăng Diệp khẽ vén tấm rèm ra, qua khe hở nhìn về phía chủ nhân của tiếng bước chân, ngay lập tức trong mắt thoáng qua tia vui mừng. cảnh giác quan sát lượt quanh căn phòng, sau khi phát có bóng dáng của những người khác, mới quay đầu nhìn Úc Hàn Yên cái, sau đó ra trước.

      Úc Hàn Yên gật đầu, từ phía sau rèm nhanh chóng di chuyển ra ngoài, tay phải cầm khẩu súng lúc trước Lăng Diệp đưa cho .

      Hai người khom người, lần lượt theo góc chết của camera, chui vào trong gầm giường nơi Lăng Sanh ngủ.

      Lăng Sanh uống nước xong, chậm rãi đến nằm xuống giường. Ông tắt điện ngay, mà thở dài cái, sâu kín :

      "Tiểu Diệp, cháu ngàn vạn lần được đổi Tiểu Yên để cứu ông nha. đáng đâu!"

      Hốc mắt Lăng Diệp lại đỏ lên lần nữa. Úc Hàn Yên cũng cảm giác được chóp mũi mình cay cay, hốc mắt rưng rưng.

      Lăng Sanh lại thở dài cái nữa mới đưa tay tắt toàn bộ điện trong phòng .

      "Ông nội." Lăng Diệp giọng kêu.

      dám lên tiếng lúc đèn còn sáng, sợ phản ứng của ông nội quá mạnh, gây ra nghi ngờ cho nhóm người trong phòng giám sát.

      Trong mắt Lăng Sanh thoáng qua tia kinh hãi, nhưng ngay sau đó ông cười cười lắc đầu. Nhất định là ảo giác, bệnh của ông càng ngày càng nghiêm trọng rồi, thế mà xuất tình trạng nghe lầm.

      "Ông nội, cháu là Tiểu Diệp." Lăng Diệp lại lần nữa.

      Hai mắt Lăng Sanh trợn trừng, lặp lại khó tin:

      "Tiểu Diệp?"

      "Vâng, cháu và Tiểu yên tới đón ông về nhà." Lăng Diệp gõ cái vào ván giường, giọng .

      Lần này Lăng Sanh chắc chắn mình nghe nhầm rồi. Ông kinh ngạc thôi, lẩm bẩm:

      "Tại sao các cháu lại ở đây?"

      Lúc ban ngày từ ban công nhìn xuống khung cảnh bên dưới, ông thấy có từng đoàn từng đoàn người tuần, hơn nữa những người đó trông cũng giống như những người bảo vệ bình thường.

      "Ông nội, cháu giải thích với ông sau, bây giờ ông mặc quần áo của ông vào ." Ban đêm hơi lạnh, để ông nội bị cảm tốt.

      Úc Hàn Yên giọng nhắc nhở:

      "Đừng bật điện."

      Lăng Sanh cử động, có chút lo lắng khuyên nhủ:

      "Các cháu mau , đừng để ý đến ông già này. Ông tính ra cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng các cháu vì ông mà dễ bị phát đó."

      Chân mày Lăng Diệp nhíu lại dữ tợn, khóe miệng mím chặt lại:

      "Ông nội, ba người chúng ta bình an vô rời khỏi đây. Bây giờ ông mặc quần áo vào nhanh lên."

      "Ông nội trở thành gánh nặng cho các cháu." Lăng Sanh vẫn có động tác gì, cố chấp.

      Ông là người sắp chết, cần thiết phải vì ông mà làm gia tăng khó khăn cho bọn tẩu thoát.

      Lăng Diệp tức giận . chui ra khỏi gầm giường, tung chăn Lăng Sanh đắp ra, dùng ga trải giường cố định ông ở sau lưng mình, lạnh lùng :

      "Bất luận như thế nào cháu cũng phải đưa ông ."

      Động tác của cực nhanh, chờ đến khi Lăng Sanh phản ứng kịp bị Lăng Diệp cõng ở lưng rồi.

      Úc Hàn Yên cũng chui ra khỏi gầm giường. nhìn Lăng Diệp gật đầu cái, nhanh chóng đến gần ban công, súng ở tay phải được đổi thành dao găm. cắt thần tốc chiếc rèm cửa ra thành những mảnh vải dài, rồi buộc thắt nút chúng lại với nhau. Sau khi chuẩn bị xong, bò lổm ngổm đến ban công, buộc đầu dây vải vào lan can thép. Chuẩn bị xong xuôi, quan sát phía dưới, sau khi phát có ai liền ném đầu vải khác xuống, ngay sau đó tay giữ chặt vào lan can, lật người, theo sợi dây vải tuột thần tốc xuống dưới.

      Tiếp được đất, nép người vào vách tường chỗ tối đề cao cảnh giác, sau khi xác định trong thời gian ngắn có người tuần tra qua đây mới ra chỗ có thể nhìn thấy được Lăng Diệp, quơ quơ hai tay.

      Lăng Diệp thấy vậy, lao qua hàng rào, theo sợi dây vải nhanh chóng trượt xuống đất.

      Lúc này Lăng Sanh cũng dám câu gì, im lặng ở lưng Lăng Diệp, hai tay ôm lấy cổ để dễ dàng hành động.

      "Hai người chờ chút." Úc Hàn Yên , theo sợi dây vải leo trở lại ban công phòng của Lăng Sanh, động tác còn nhanh hơn cả khỉ. cởi sợi dây cột ở hàng rào ra, thu toàn bộ dây vải lại, sau đó ném qua cửa sổ vào trong phòng.

      Lăng Sanh thấy vậy, khỏi lo lắng hỏi:

      "Tiểu Yên phải làm sao đây?"

      " ấy xuống đây ngay." Lăng Diệp núp người vào trong tối, giọng đáp.

      Lăng Sanh định hỏi Lăng Diệp xuống bằng cách nào, nhìn thấy nhảy từ tầng ba xuống, trái tim ông vọt lên đến tận cổ.

      Sau khi tiếp đất, Úc Hàn Yên thu hồi sợi dây cường lực của mình lại, nhanh chóng tới bên cạnh Lăng Diệp.

      Lăng Sanh thấy Úc Hàn Yên xuống đất bình yên vô , lòng cũng buông lỏng trở lại. Ông lắc đầu cười cười, bản lĩnh của hai người bọn họ vượt xa tưởng tượng của ông.

      Bởi vì Lăng Diệp cõng Lăng Sanh cho nên Úc Hàn Yên phụ trách việc dẫn đường.

      Theo con đường phía trước, nếu Úc Hàn Yên dẫn bọn họ tới vị trí tường rào của Nhan gia an toàn, chỉ cần ra khỏi bức tường rào cao năm mét kia, xác suất bị phát của bọn họ giảm xuống còn 1%.

      Vấn đề chính là bức tường này. . . . . .

      Lúc bọn họ tới đây, hai người phóng qua bức tường rào như chim yến, nhưng mà bây giờ Lăng Diệp cõng Lăng Sanh, muốn phóng thẳng qua tường là điều thể. Điều tất yếu là phải có người ở kéo lên, hoặc phải đưa Lăng Sanh vượt qua khỏi tường trước, khiến cho tỉ lệ bị bại lộ của bọn họ tăng cao gấp mấy lần.

      Úc Hàn Yên và Lăng Diệp ở trong góc khuất tối tăm, im lặng chờ tốp người tiến gần về phía mình.

      Mặc dù Lăng Sanh nghe thấy có động tĩnh gì ở xung quanh, nhưng cũng dám thở mạnh.

      Đến khi ông thấy có hơn chục người mặc tây trang màu đen qua bên người bọn họ, rút cuộc cũng biết hai người này chờ gì.

      Đợi bọn người áo đen xa, Úc Hàn Yên chạy nước kiệu về phía tường rào, mượn lực quán tính giẫm ở mặt tường, bật người lên ngồi lên tường.

      cố định được tốt cho mình, liền đưa tay ấn vào chiếc vòng cổ tay phải của mình, trong nháy mắt đầu sợi dây cường lực có giác hút bắn về phía Lăng Diệp. Hai tay nắm chặt sợi dây cường lực, gật đầu cái với Lăng Diệp.

      Lăng Diệp đặt giác hút vào tay Lăng Sanh, vừa cấp tốc cởi tấm ga trải giường người Lăng Sanh ra vừa :

      "Ông nội, Tiểu Yên kéo ông lên."

      xoay người, hai tay thon dành mạnh mẽ giữ chặt eo Lăng Sang, nâng cả người ông lên.

      Lăng Sanh cũng chậm trễ, hai tay giữ chặt giác hút, hai châm giẫm mặt tường, dựa vào lực của Úc Hàn Yên, run rẩy trèo lên tường.

      còn gò bó của Lăng Sanh, Lăng Diệp chạy mau hai bước, mượn lực quán tính và lực phản tác dụng bật lên trung, sau đó chân giẫm vách tường, bật người cao quá tường, tay phải vịn vào tường nhảy xuống vách tường bên kia, đứng vững vàng.

      giang hai cánh tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Sanh, ý bảo ông nhảy xuống.

      Úc Hàn Yên cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. định đợi sau khi Lăng Sanh nhảy xuống mình nhảy xuống theo.

      Lăng Sanh định nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng súng cách đó xa, ông kịp suy nghĩ nhiều liền nhào về phía Úc Hàn Yên, dùng thân mình che chắn cho .

      Nghe thấy tiếng kêu rêu, Úc Hàn Yên dám tin nhìn Lăng Sanh. Tại sao ông lại nhào tới? Viên đạn này căn bản thể đánh trúng !

      Bởi vì động tác của Lăng Sanh mà hai người từ tường rơi xuống. Lăng Diệp đưa tay ra đón, nhưng vì hai người quá nặng nên ngã về phía sau đất.

      Tiếng chuông báo động của Nhan gia vang lên, bên trong liền nháo nhác.

      Úc Hàn Yên phản ứng kịp, dám nghĩ nhiều nhanh chóng đứng dậy, dìu Lăng Lanh về chiếc xe phía trước.

      Lăng Diệp đứng dậy, chạy thần tốc đến bên cạnh chiếc xe, mở cánh cửa chỗ tay lái ra vào ngồi xuống. Trong nháy mắt chiếc xe hơi màu đen chìm vào trong bóng đêm.

      Tiếng súng kia nghe thấy. cũng nhìn thấy động tác của ông nội, nhưng dám hỏi ông bị thương có sao , bởi sợ nghe thấy đáp án tốt.

      Úc Hàn Yên nhìn vị trí máu chảy ra phía sau lưng Lăng Sanh, chỗ này là vị trí của trái tim. . . . . .

      Đột nhiên tay chân trở nên lạnh toát, thử dò xét gọi:

      "Ông nội?"

      có tiếng trả lời.

      đặt Lăng Sanh dựa vào ghế ngồi, nhìn thấy cặp mắt khép chặt của ông, giọng có chút run rẩy gọi:

      "Ông nội?"

      Vẫn có bất kỳ tiếng đáp lại nào.

      Hai tay Lăng Diệp đặt tay lái nổi gân xanh, hai mắt phiếm đỏ, vành tai cũng đỏ giống như chiếc bông tai đong đưa phát ra ánh sáng diêm dúa lẳng lơ.

      Úc Hàn Yên buông Lăng Sanh ra, ngồi ngơ ngác ghế, im lặng đến đáng sợ.

      Xe chạy tới bên cạnh máy bay, Lăng Diệp ôm Lăng Sanh về phía bậc thang.

      Úc Hàn Yên xuống xe mà nhảy vào chỗ tài xế, lái xe nghênh ngang rời .

      Lăng Diệp nghe thấy tiếng động, lại nhìn xuống ông nội trong lòng có dấu hiệu dần mất sinh mạng, cuối cùng vẫn đuổi theo ngay. đặt ông nội lên chiếc ghế sofa trong buồng máy bay, lấy điện thoại ra bấm số của Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên nhìn thấy cuộc gọi đến điện thoại, ngay lúc đó định để mặc kệ, nhưng do dự chút vẫn ấn nút trả lời.

      " phải em rời khỏi sao?"

      Úc Hàn Yên nghe thấy giọng người kia bình tĩnh như vậy, trái tim cũng ngừng đập. chợt quay đầu lái xe quay trở lại.
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Tuyệt đối cho phép


      Xe dừng lại bên cạnh máy bay, Úc Hàn Yên vội vàng xuống xe, qua cầu thang chạy thẳng về phía cabin.

      Lăng Diệp dựa người vào cửa bên trong cabin chờ Úc Hàn Yên. vừa vào đến cửa cabin, Lăng Diệp liền đưa tay ôm vào lòng. ôm chặt giống như muốn vê vào trong cơ thể mình.

      Úc Hàn Yên ôm lại , lên tiếng giải thích:

      "Diệp, em… "

      " cần phải , biết em định quay lại liều chết với người của Nhan gia để trả thù cho ông nội, cũng là để phát tiết tâm trạng mình." Lăng Diệp buông lỏng người trong ngực, cúi đầu nhìn , đưa ngón ngỏ tay phải đặt lên bờ môi mềm mại của , chặn lại lời … giọng bình tĩnh .

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn , gật mạnh đầu cái.

      Lăng Diệp để cho ngón trỏ phải và ba ngón khác khẽ nắm hờ lại, ngón cái vuốt ve môi , dùng giọng khiến người khác phải đau lòng:

      "Chỉ lần này thôi, lần sau được làm như thế này nữa, biết ? Bất luận như thế nào cũng được rời khỏi ."

      Nước mắt Úc Hàn Yên tuôn rơi ngừng như đê vỡ. gật đầu mãi thôi, :

      "Uhm uhm uhm!"

      Lăng Diệp dùng hai ngón cái lau nước mắt mặt cho , cúi đầu hôn lên trán cái, dịu dàng :

      "Chúng ta trở về nước Mĩ trước được ?"

      Úc Hàn Yên lại gật đầu lần nữa:

      "Uhm."

      Lăng Diệp dắt tới phòng điều khiển, để ngồi xuống vị trí kế bên tay lái, rồi cúi người thắt dây an toàn cho xong mới ngồi trở lại vị trí tay lái, đóng cửa cabin, khởi động máy bay.

      biết trong lòng khó chịu thậm chí thua kém . có điều gì khiến người ta tự trách bằng việc người khác vì cứu mình mà chết, nó lại càng khiến người ta áy náy hơn. Huống hồ, người vì mình mà chết lại là người thân của người – là người đáng ra mình phải cứu.

      Cho nên cũng trách trong nhất thời vì lòng thù hận chi phối mà có hành động rời khỏi . Nếu , có thể còn nghe điện thoại, mà coi như là có nhận điện thoại cũng dễ dàng nghe lời trở lại như vậy. Nhất định phải phát tiết hết khó chịu trong lòng ra ngoài mới có thể lấy lại được lý trí.

      Máy bay dừng ở sân bay kho hàng số mười, lập tức có đoàn người mặc áo choàng trắng mang theo cáng vào khoang máy bay. Bọn họ nhàng đỡ Lăng Sanh có dấu hiệu mất sinh mạng lên cáng, rồi khiêng cáng đặt xuống máy bay.

      Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đứng ở bên cạnh xe của bệnh viện, im lặng nhìn Lăng Sanh được khiêng vào trong xe.

      Lăng Sanh được phẫu thuật, đây là ý của Lăng Diệp, muốn lấy viên đạn kia ra.

      Lúc viện trưởng bệnh viện Thiên Lăng gọi điện thoại đến hai người đưa mắt nhìn xe bệnh viện rời .

      Nhìn thấy số điện thoại hiển thị màn hình, Lăng Diệp chút do dự ấn nút nghe. áp máy vào bên tai, nhàn nhạt lên tiếng:

      "Bác Chương."

      "Tiểu Diệp, cuộc giải phẫu được sắp xếp xong xuôi, ba ngày sau tiến hành."

      Lăng Diệp im lặng mấy giây, cự tuyệt:

      " được."

      "Tiểu Diệp, cháu nghe bác Chương câu, bệnh tình của ấy thể kéo dài, càng phẫu thuật sớm càng tốt."

      "Ba ngày sau cử hành tang lễ cho ông nội." Lăng Diệp bình tĩnh đến kỳ cục .

      "Cháu tang lễ của ai?" Người đầu điện thoại bên kia dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, nâng cao lượng hỏi.

      "Ông nội." Lăng Diệp nhàn nhạt .

      "Tại sao lại như vậy? ràng ông ấy còn có thể sống được ba tháng cơ mà!"

      ra bác ấy cũng biết bệnh tình của ông nội? Đôi mắt Lăng Diệp sâu thấy đáy, dùng giọng rất hỏi:

      "Là bác ra lệnh giấu cháu?"

      Đối phương im lặng mấy giây, kích động :

      "Ông ấy cầu xin ta cháu biết ?! Ông ấy thế nhưng cầu xin ta!"

      Hai ngày nay Lăng Diệp quá bận bịu với việc chuẩn bị tang lễ cho Lăng Sanh, nên cũng có nhiều trao đổi với Úc Hàn Yên, cho dù là về thể xác hay tâm lý, vì vậy mà cho rằng bệnh tình của vẫn chỉ giống như lúc trước.

      Mà Úc Hàn Yên bởi vì muốn gây thêm phiền hà cho Lăng Diệp, nên cũng cho biết cơ thể mình có chỗ bình thường.

      Cho đến. . . . . .

      Buổi sáng ngày đầu tiên sau khi tang lễ cử hành xong, Úc Hàn Yên nhức đầu đến tỉnh giấc. yếu ớt mở mắt ra, thấy trước mặt là vùng tăm tối. đưa tay sờ soạng sang vị trí của Lăng Diệp, giường lạnh ngắt. nhíu nhíu mày, xoay người bật đèn đầu giường lên nhưng trước mắt vẫn như cũ, chỉ mảng tối đen như mực.

      Đúng là nghe thấy tiếng bật đèn, chẳng lẽ đèn bị hư?

      lần theo trí nhớ, mò mẫm tới chiếc đèn ở đầu giường bên kia, bật công tắc lên, vẫn là mảng đen kịt như trước.

      Úc Hàn Yên ngồi thừ người ở giường, cười chua xót lẩm bẩm:

      "Diệp, em lại để cho phải lo lắng rồi. . . . . ."

      Tối hôm qua, Lăng Diệp đợi Úc Hàn Yên ngủ liền xuống lầu dưới uống rượu, ngồi ngẫm nghĩ lại những chuyện qua, thoáng cái mà đến sáng. nhìn đồng hồ ngay lập tức liền đứng dậy. Thời điểm này là lúc đầu đau nhất.

      vừa mở cửa phòng ngủ thấy bên trong đèn bật sáng choang, mà Úc Hàn Yên ngồi ngây ngốc ở giường. khỏi có chút tự trách vì mình trở về phòng sớm hơn.

      Lăng Diệp nằm dài xuống giường, đưa tay ôm Úc Hàn Yên vào trong lòng, vỗ nhè lưng :

      "Ngủ thêm chút nữa."

      Úc Hàn Yên "Ừ" tiếng, nhắm hai mắt lại.

      Lăng Diệp đưa tay tắt hai chiếc đèn ở hai bên đầu giường , đắp kín chăn cho , giọng hỏi:

      "Có phải đầu em rất đau ?"

      "Diệp." Đột nhiên Úc Hàn Yên bình tĩnh kêu lên.

      Lăng Diệp vẫn vỗ vỗ lưng ngừng, dùng giọng đầy truyền cảm :

      "Ừ, đây."

      Úc Hàn Yên lên tiếng lần nữa, dùng giọng bình tĩnh thể tưởng nổi :

      "Em nhìn thấy gì."
      Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cả người Lăng Diệp cứng lại. thể tin nổi cúi xuống nhìn , biết mất đến bao lâu mới lên tiếng:

      "Em gì?"

      "Em nhìn thấy." Úc Hàn Yên lại lặp.

      Lăng Diệp bất chợt ngồi dậy, tay trái cầm chiếc điện thoại tủ đầu giường ấn số gọi. Bởi vì còn quá sớm, hình như đối phương chưa dậy nên mãi lâu vẫn chưa thấy nhận máy.

      Hai mươi giây sau đối phương nhận điện thoại, lúc này chân mày Lăng Diệp nhăn lại thành chữ "Sông" (川). quát:

      "Chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức cho cháu!"

      Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của viện trưởng biến mất sạch. Ông trầm giọng hỏi:

      "Sao hả?"

      " ấy mù rồi." Tay phải Lăng Diệp nắm chặt thành quyền, móng tay cũng đâm sâu vào trong thịt. hồi lâu sau, từ trong miệng mới phun ra bốn chữ này.

      "Được, cháu đưa ấy đến bệnh viện, chúng ta chụp phim trước, xem tình trạng như thế nào ."



      Lăng Diệp đặt điện thoại di động xuống, ôm Úc Hàn Yên vào trong ngực, giọng tràn đầy tự trách:

      "Tiểu Yên, xin lỗi, phát ra từ sớm, bệnh tình của em chuyển biến xấu."

      " biết cơ thể em có vấn đề?" Úc Hàn Yên nhíu mày, chậm rãi hỏi.

      Lăng Diệp "Ừ" tiếng, vừa xuống giường lấy quần áo từ trong tủ ra cho , vừa :

      "Trong đầu em có khối u."

      "Làm sao biết?" Úc Hàn Yên có chút khó tin hỏi. Hình như
      cũng chưa từng đến bệnh viện kiểm tra cơ thể.

      Lăng Diệp trở lại bên giường, vừa mặc quần áo cho vừa :

      "Lúc trước đến bệnh viện Thiên Lăng kiểm tra sức khỏe toàn diện, cho bác Chương nghe tình trạng mất trí nhớ của em."

      Mất trí nhớ? Có thể thế sao? hoàn toàn nhớ mình từng kiểm tra sức khỏe....Úc Hàn Yên để mặc mặc quần áo cho mình, im lặng hồi lâu, sâu kín hỏi

      "Tại sao với em?"

      Lăng Diệp nhìn khuôn mặt động tác mặc quần áo cho hơi dừng lại, chậm rãi :

      " định trước hôm phẫu thuật ngày cho em biết, nhưng mấy ngày qua bận rộn với việc của ông nội, cho nên đẩy lùi ngày phẫu thuật của em ra sau."

      cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , tiếp tục : "Tiểu Yên, để mình lo lắng, để mình sợ là đủ rồi."

      mình là đủ rồi, em cần phải bận tâm.

      Ngay tức khắc, nước mắt của Úc Hàn Yên trào ra. kích động :

      "Sao có thể làm như vậy? Tại sao lại có thể ích kỷ như thế! Cái gì cũng để mình gánh chịu! Em cũng đau lòng vì mà! Thấy tiều tụy em cũng khó chịu. Thấy bận rộn em cũng muốn được chia sẻ! Thấy ...."

      "Tiểu Yên!" Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên đột nhiên bất tỉnh ngã ra phía sau hốt hoảng thôi. vội vàng đưa tay đỡ lấy , lớn tiếng kêu.

      ôm ngang người lên, vội vàng xuống lầu, chạy thẳng về phía xe của mình, tầm mắt chưa hề rời khỏi khuôn mặt , trái tim hoảng loạn ngừng gọi :

      "Tiểu Yên! Tiểu Yên!...."

      Xin em! Xin em hãy tỉnh lại, đừng làm sợ! Ai cũng có thể rời bỏ , duy chỉ có em, duy chỉ có em là thể!

      tuyệt đối cho phép!

      tới nhà để xe, Lăng Diệp hề do dự chọn chiếc xe nhanh nhất. Ông nội còn nữa, cũng cần thiết phải giấu giếm thân phận của mình.

      mở cửa bên chỗ ghế phụ cạnh tay lái của chiếc Bugatti Veyron ra, đặt Úc Hàn yên vào trong ghế, sau đó mình ngồi vào ghế chỗ tay lái, đem đầu đặt lên đùi mình.

      Chiếc xe thể thao màu đen gầm thét, gầm thét khàn giọng, sẵn sàng để . tay Lăng Diệp cầm tay lái, tay đặt đầu Úc Hàn Yên, đề phòng bị trượt về phía trước bị tổn thương vùng đầu, sau đó lái xe như tên lửa lao vút ra ngoài.

      Cùng lúc đó, ở cửa bệnh viện Thiên Lăng tụ tập đống y tá cùng bác sĩ, chờ hai người tôn quý nhất thế giới đến.

      "Két" tiếng, chiếc Bugatti Veyron màu đen dừng chễm chệ trước cửa bệnh viện.

      Lăng Diệp nhanh chóng mở cửa xe, chạy đến phía bên phải xe, mở cửa ôm Úc Hàn Yên bất tỉnh nhân vào trong lòng, lao đến bên cạnh chiếc cáng giống như cơn gió, đặt lên đó, cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào khuôn mặt , quát mọi người:

      "Cứu ấy nhanh lên! Nếu ấy có chuyện gì bất trắc, toàn bộ các người đều bị chốn theo!"

      Mọi người ở đây cũng bị hù cho sợ, cái giọng tàn độc đến thấu xương đó khiến cho người ta hít thở cũng thông.

      Lúc phản ứng kịp, bọn họ dùng tốc độ trước đây chưa từng có đẩy người và trong phòng giải phẫu.

      Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, nên những người giỏi lúc trước viện trưởng liên lạc đều có ở bệnh viện, chờ đến khi bọn họ đến Lăng Diệp còn là Lăng Diệp nữa rồi, mà càng giống như ma quỷ. Ánh mắt đỏ au lạnh lùng nhìn chằm chằm hơn chục vị bác sĩ thở hổn hển, dùng giọng có chút nhiệt độ nào :

      " trả lại ấy nguyên vẹn cho tôi, các người cùng tất cả người nhà của các người, toàn bộ xuống hết địa ngục."

      có ai nghi ngờ tính chân trong lời của , bởi vì nhất định làm như vậy.

      Các bác sĩ ùa vào phòng giải phẫu, cửa chính phòng giải phẫu lại được đóng lại.

      Lăng Diệp nhìn chằm chằm chớp mắt cánh cửa phòng giải phẫu, cũng hề nhúc nhích giống như tác phẩm điêu khắc thời Hy Lạp cổ đại.

      Viện trưởng nhìn bóng lưng , trong mắt tràn đầy đau lòng, ông nội vừa mới hạ táng xong, vị hôn thê lại bị như vậy....Ông chậm rã hỏi:

      "Bác định qua phòng quan sát bây giờ, cháu có muốn cùng ?"

      Lăng Diệp vô cùng kiên quyết:

      " !" sợ nhìn thấy tình huống trong phòng giải phẫu nổi điên lên.

      Viện trưởng gật đầu cái, xoay người nhanh chóng rời .

      "Diệp! Chị dâu sao vậy?!" lâu sau đó, bởi vì có liên quan đến chiếc Bugatti Veyron mà Mạc Vũ và Tề Ngôn đều nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy tới đây. Mạc Vũ vừa nhìn thấy bóng lưng Lăng Diệp, quan tâm hỏi.

      Im lặng. Lăng Diệp cứ như vậy nhìn về phía cửa phòng giải phẫu, im lặng khiến cho người ta phải khiếp sợ.

      Mạc Vũ định điều gì đó liền bị Tề Ngôn hung hăng bụm miệng lại.
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :