1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Kết cục của ta (1)

      - -
      Ăn sáng xong, Mạc Vũ mang đồ ăn về phòng cho Thiên Nhất còn Lăng Diệp và Tề Ngôn tới phòng tra tấn.

      Tới cửa chính của phòng tra tấn, đột nhiên điện thoại của Lăng Diệp vang lên. dùng mắt ý bảo Tề Ngôn vào trước, còn mình móc điện thoại trong túi quần ra, nhìn thấy số thị màn hình khóe miệng nhếch lên thành đường cong, đưa tay nhấn nút trả lời.

      "Tổng giám đốc Lăng, xin hỏi có thấy Tiểu Nhã ?"

      Lăng Diệp nghe giọng đối phương hơi lo lắng, thành đáp:

      " thấy."

      Đúng là thấy . Tối hôm qua sau khi Bạch Triết Nhã bị mang về, liền bị tống thẳng vào phòng tra tấn, mà tại vẫn còn đứng ở trước cửa phòng tra tấn nha.

      "Có người nhìn thấy vệ sĩ của Hàn Yên dẫn con bé ."

      Sắc mặt Lăng Diệp hơi lạnh , đôi môi mỏng khẽ mở:

      "Hình như người phụ nữ của tôi quen biết gì , tổng giám đốc Bạch."

      dừng chút, tiếp:

      "Tôi có thể cho biết, em giờ ở trong tay tôi. Nếu như muốn ta xảy ra chuyện gì đó hãy chú ý cách dùng từ của mình." (Ô ô, ý lại ghen vì BTH dám gọi trống là HY á ^^)

      Người đầu bên kia im lặng mấy giây, sau mới lên tiếng chậm rãi hỏi:

      "Xin hỏi, Tiểu Nhã làm sai chuyện gì?"

      Lăng Diệp "Hừ" tiếng, :

      "Có lẽ nên hỏi ta tốt hơn."

      Lăng Diệp xong vào phòng tra tấn, đưa tay ngăn cản hành động chào hỏi của những người khác, tới trước mặt Bạch Triết Nhã bị trói cây thánh giá giống như chúa Jesus, bật loa ngoài :

      "Bạch Triết Nhã, tò mò muốn biết làm chuyện gì đó."

      "Tiểu Nhã, em làm gì Úc tiểu thư hả?"

      Hình như Bạch Triết Nhã sợ hãi đến cực độ, ta vừa nghe thấy giọng của Bạch Triết Hiên nước mắt lập tức ‘tuôn trào’ rơi xuống đất:

      ", cứu em! Em muốn ở lại cái nơi quỷ quái này."

      Khóe môi Lăng Diệp nâng lên đẹp mắt, ta nhìn thấy những tên tội phạm bị tra tấn nên sợ rồi.

      "Tiểu Nhã, em đừng sợ, em cho biết, rút cuộc em làm gì Úc tiểu thư?"

      Khuôn mặt Bạch Triết Nhã đột nhiên dữ tợn, rống lên:

      "Úc tiểu thư, Úc tiểu thư! có biết chính cái tên Úc tiểu thư vừa ra hại em bị người ta cưỡng dâm khônh! Hừ, đúng là em muốn làm ngược lại với ta, nhưng mà em cũng chưa làm được gì cả!"

      "Tiểu Nhã, chuyện có chứng cứ, em được lung tung."

      Tâm trạng của Bạch Triết Nhã sớm ở bên rìa của bùng nổ, d⊰đ~l~q⊰đ bây giờ càng trở nên mất lí trí:

      "Trước đó đúng là em tìm người ghép ảnh ta lên giường cùng với người đàn ông khác, em có làm gì nữa đâu! Tại sao em lại phải chịu cái loại đày đọa, ngược đãi đó!"

      Giọng Tề Ngôn chen vào:

      "Cho nên muốn bản thân ấy phải cảm nhận chuyện gặp phải?"

      Lời của Bạch Triết Nhã chưa qua khỏi não bộ chạy ra ngoài:

      "Đúng! Đúng là tôi muốn cho bọn họ nếm thử chút tư vị của địa ngục! Bình ngọc nữ đó tôi phải bỏ ra món tiền khổng lồ mới mua được, ngờ con ả Úc Hàn Yên đê tiện đó lại uống!"

      Ánh mắt Lăng Diệp run lên, cúp điện thoại, vả cho ta cái chút lưu tình, khiến miệng ta chảy đầy máu.

      Tề Ngôn đứng ở trước mặt Bạch Triết Nhã, sâu kín hỏi:

      "Vậy tại sao lại xuống tay với Dany?"

      "Bởi vì ta là bạn của con đê tiện đó." Bạch Triết Nhã nhổ bãi máu xuống đất, cắn răng nghiến lợi .

      Lăng Diệp tát cho ta thêm cái nữa, lần này tát thẳng vào giữa hai hàm răng của ta.

      Đột nhiên giọng của Tề Ngôn trở nên rất , ánh mắt cũng trở nên rất quỷ dị:

      "Nhìn vào mắt tôi, nhìn vào mắt tôi. . . . . ."

      Lăng Diệp nhíu mày, ngờ Tề Ngôn lại dùng phương thức này để trừng phạt Bạch Triết Nhã. d⊹đღlღq⊹đ Nhưng mà, cũng thể thừa nhận, đây chính là phương pháp hành hạ tốt. đứng im lặng sau lưng Tề Ngôn, hai tay cắm nghiêng trong túi quần.

      Ma xui quỷ khiến thế nào, Bạch Triết Nhã liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tề Ngôn, tiếp đó con mắt của ta di chuyển nữa, dần dần trở nên trống rỗng.

      " sợ chuyện gì nhất?" Tề Ngôn dùng giọng rất hỏi.

      "Bị hiếp dâm ở trước công chúng nhưng người nào cứu tôi. Bọn họ chế nhạo tôi, nhìn tôi bị hiếp dâm như xem loại kịch vui."

      Tề Ngôn lại lên tiếng lần nữa:

      "Bây giờ ở giữa trung tâm của quảng trường Thất Nguyệt tấp nập, đột nhiên có mấy tên du côn cười dâm đãng về phía . Bọn họ vây quanh , giở trò với . Người xung quanh thấy vậy đều đứng lại, nhao nhao nhìn bọn . Nhóm du côn để ý đến giãy giụa của , trước mặt hơn nghìn người lột hết quần áo người ra, đè ở dưới. khóc lóc, thét lên, cầu cứu, nhưng ai chìa tay ra giúp . Đám đàn ông lộ ra vẻ mặt dâm đãng, còn phụ nữ khinh thường , cười nhạo , ghê tởm . . . . . ."

      "A a a. . . . . ."

      Bạch Triết Nhã phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, chìm đắm trong hoàn cảnh Tề Ngôn đặt ra cho mình mà thể tự thoát ra được.

      Tề Ngôn thu hồi tầm mắt của mình lại, sắc mặt hơi tái nhợt. đưa tay day day huyệt thái dương có chút căng đau của mình.

      Lăng Diệp đặt tay lên vai , chờ đối phương ngẩng đầu nhìn về phía mình mới sử dụng ánh mắt ý bảo ra ngoài.

      Tề Ngôn gật đầu cái, bước nhàng theo sau Lăng Diệp rời khỏi nơi này, để lại Bạch Triết Nhã lạc trong suy nghĩ của chính mình.
      Ra khỏi phòng tra tấn, Lăng Diệp nhàn nhạt lên tiếng sắp xếp cách hợp lý cho Tề Ngôn cự tuyệt:

      "Cậu nghỉ ngơi ."

      Tề Ngôn "Ừ" tiếng, đúng là cần nghỉ ngơi . Tối qua tập trung cao độ, sau khi chế thuốc gần ba tiếng đồng hồ người cạn kiệt sức, vừa rồi lại thôi miên càng khiến cho sinh lực của tiêu hao.

      Sau khi Lăng Diệp trở về phòng, Úc Hàn Yên mới từ từ tỉnh lại. Hình như so với các thời điểm khác trong ngày, sáng sớm là lúc người dính dính nhất. mở mắt ra nhìn thấy Lăng Diệp ngồi trước bàn máy tính cách đó xa, liền dùng giọng mũi, nũng nịu gọi:

      "Diệp ~"

      Lăng Diệp nghe thấy giọng của , lòng cũng yếu mềm. diễ●n☺đ●ànlê☺q●uý☺đ●ôn Ánh mắt tối , miệng nhếch lên cười, đứng dậy tới bên giường, cúi người nâng người giường lên, ôm vào trong lòng.

      Úc Hàn Yên đưa tay ôm lấy cổ Lăng Diệp, dùng hai chân thon dài, cân đối kẹp chặt vòng eo đanh thép của , khởi động hình thức của gấu túi Koala.

      Ngay sau đó, đưa đôi môi đặt lên má của Lăng Diệp, thưởng cho nụ hôn kêu.

      Lăng Diệp cười cười, đưa ngón tay chỉ chỉ vào môi của mình, ý bảo hôn vào nơi đó.

      Úc Hàn Yên lắc đầu giống như trống lắc, dùng giọng hơi khàn khàn :

      "Em chưa đánh răng."

      " ngại." Lăng Diệp rất phóng khoáng .

      Úc Hàn Yên khua khua gương mặt :

      "Em ngại."

      Lăng Diệp cực nhanh câu "Cũng đâu phải là chưa từng hôn qua", liền chủ động hôn lên đôi môi đối phương.

      Núi đến dựa vào ta, ta tới dựa vào núi.

      Hai phút trôi qua, Lăng Diệp kết thúc nụ hôn ướt át kiểu Pháp của mình, ôm tới phòng rửa mặt.

      Úc Hàn Yên nặn kem đánh răng vào bàn chải của mình xong, đưa vào miệng chà được hai cái, nhìn qua gương thấy Lăng Diệp đứng sau lưng với ánh mắt như lang sói, liền lên lời. cắn chặt răng chà bàn chải, sau đó cầm bàn chải của Lăng Diệp lên nặn kem đánh răng vào, rồi xoay người đưa tới trước môi , giọng mơ hồ :

      "Đánh răng."

      Lăng Diệp nhíu mày, đưa tay nhận bàn chải đánh răng, đôi môi mỏng khẽ mở đáp:

      " đánh rồi."

      Úc Hàn Yên đạt được mục đích quyết bỏ qua:

      " vừa mới hôn em, vi khuẩn trong cổ họng em truyền hết vào trong miệng rồi."

      Lăng Diệp vẫn đưa tay ra nhận bàn chải đánh răng đối phương đưa tới. nhìn vào đôi mắt trắng đen ràng của , từ từ lên tiếng:

      "Nếu như em cho biết suy nghĩ của em, suy xét nghe theo lời của em."

      Mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên. nhét bàn chải đánh răng vào tay , xoay người lẩm bẩm:

      "Kem đánh răng này có vị bạc hà đậm đặc."

      Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia nghi ngờ, dò hỏi:

      "Cho nên?"

      "Lạnh a!" Úc Hàn Yên vừa đánh răng, vừa lên tiếng.

      Lăng Diệp nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi:

      "Lạnh thế nào?"

      "Làm giảm máu thú tính dâng trào trong người xuống!" d⊹d⊹l⊹q⊹d Động tác trong tay Úc Hàn Yên ngừng, ngẩng đầu, qua tấm gương đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của người nào đó, liếc mắt, tức giận .

      Khóe miệng Lăng Diệp tự chủ được kéo ra, buồn bực chà răng.

      …………………

      Sau khi Dany tỉnh lại, nhìn thấy mình nơi xa lạ khỏi có chút kinh ngạc.

      ngồi dậy, cúi đầu lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, suy nghĩ lại chuyện ngày hôm qua. nhớ lang máng, hình như mình rất nóng, sau đó hình như mình hôn Hàn Yên?!

      Tiếp theo sao? Hình như mơ mơ màng màng thấy Tề Ngôn, lẽ ta đè mình ở phía dưới rồi?! Tối qua hình ảnh sau cùng mình nhìn thấy trước khi mất ý thức, đúng là ta sai. . . . . .

      chợt vén chăn lên nhìn xuống thân thể mình, phải trần truồng, vẫn mặc chiếc váy ngày hôm qua, chỉ có điều, hình như nó hơi nhăn nhúm?

      " tỉnh?" Úc Hàn Yên quấn cái khăn tơ tằm to, che kín mít chiếc cổ lại. đẩy cửa phòng bệnh, thấy Dany ngồi giường vẫn còn mặc nguyên chiếc váy ngày hôm qua khỏi thở phào nhõm. Nếu tối qua Tề Ngôn ăn Dany biết phải đối mặt với Dany như thế nào nữa.

      Mặc dù rất vui nếu Dany và Tề Ngôn ở cùng chỗ với nhau, nhưng tại bây giờ Dany vẫn còn thích Bạch Triết Hiên.

      "Ừ… chuyện đó… Hàn Yên… hôm qua. . . . . ." Dany nhìn về phía Úc Hàn Yên, ấp úng.

      Úc Hàn Yên trợn tròn mắt, sao ấy lại ngượng nghịu như vậy?

      "Trong ly Cappuccino của Bạch Triết Nhã có thuốc kích dục, sau đó tôi đưa về đây để Tề Ngôn giải thuốc giúp ."

      Bạch Triết Nhã? Thuốc kích dục? Dany nghe xong ánh mắt lộ ra tia rét lạnh. d‿đ‿l。q‿đ Chẳng lẽ người kia cũng muốn cho những người khác đều phải nếm trải cái tư vị bị cưỡng dâm giống mình. Vấn đề là, chọc tới ta lúc nào hả?

      Dany lại nhìn xuống thân thể mình, xác định mình chưa bị ooxx, khỏi tò mò hỏi:

      " ta giải như thế nào?"

      Úc Hàn Yên ngồi ở ghế cạnh mép giường, nhàng dựa lưng vào ghế, đáp:

      "Chế thuốc a, ta là kỳ tài trong y học đó."

      Dany "Oh" tiếng, nhìn vào ánh mắt có phần kỳ quái của Úc Hàn Yên, đỏ mặt lúc mới đem lời kìm nén lâu ra khỏi miệng:

      "Hôm qua tôi làm gì đó chứ?"

      Úc Hàn Yên lại trợn tròn mắt lên lần nữa, hỏi ngược lại:

      " có thể làm gì tôi đây?"

      Mặt Dany đỏ hồng lên, đột nhiên tiến tới trước người Úc Hàn Yên, bất ngờ đưa tay cởi khăn quàng cổ của , thấy cổ đầy dấu hôn bầm tím khỏi trợn to hai mắt, bộ mặt thể tin nổi lẩm bẩm:

      "Tôi hôn?!"

      Nếu là hôn, tôi xuống được giường mới lạ đó. Úc Hàn Yên lấy lại tự nhiên, quàng lại khăn, lạnh nhạt đáp:

      " phải ."

      Dany nghe thấy đáp án đó thở phào nhõm. đưa tay vỗ ngực nhè , cảm thán:

      "Cũng may phải là của tôi, nếu bình dấm chua trong người đàn ông của lật úp mất."

      ". . . . . ." lật rồi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66: Kết cục của ta (2)

      "Đây là đâu?"

      Dany đưa chân đặt xuống đất nhưng cơ thể còn yếu nên đứng được vững. Úc Hàn Yên nhanh tay nhanh mắt đỡ cánh tay , tránh cho bị ngã xuống.

      Úc Hàn Yên khỏi quan tâm hỏi:

      " khó chịu ở đâu? Đầu vẫn còn choáng váng hả?"

      Dany ngồi ở giường, mày hơi cau lại đáp:

      "Cảm giác cơ thể rất trống rỗng, giống như bị người ta móc rỗng vậy."

      Úc Hàn Yên nghe xong, lẩm bẩm:

      "Chắc thuốc kích dục đó quá mạnh."

      Dany đưa tay phải vịn lên bàn cạnh mép giường, từ từ đứng dậy, dùng giọng lạnh lẽo mấy phần hỏi:

      "Bạch Triết Nhã ở đâu?"

      rất muốn xem, rút cuộc tại sao Bạch Triết Nhã lại đối với như vậy! làm gì mà khiến cho Bạch Triết Nhã đối xử với mình như vậy chứ?!

      Úc Hàn Yên đứng dậy, đặt tay lên vai Dany, đè ngồi xuống giường, dùng giọng cho phép phản kháng :

      " bây giờ cần phải nghỉ ngơi."

      dừng chút, chậm rãi hỏi:

      " muốn chất vấn ta, tại sao lại đối xử với như vậy?"

      Dany chống lại ý nguyện của Úc Hàn Yên, ngoan ngoãn nằm trở lại giường, tựa đầu vào thành giường, gật đầu với Úc Hàn Yên cái.

      Úc Hàn Yên nhìn thẳng vào mắt , chút giấu giếm :

      "Bởi vì là bạn của tôi."

      Lăng Diệp với như thế, vậy cũng với Dany như vậy. d‿đ‿l。q‿đ Nếu như vì thế mà Dany muốn có quá nhiều liên quan với nữa, cũng tôn trọng ý của ấy.

      Dany sững sờ lúc, ngờ là cái dạng này. ghê tởm :

      " đời này sao lại có thứ người như Bạch Triết Nhã thế!"

      đổi lại giọng điệu, tiếp tục với Úc Hàn Yên:

      "Tôi là bạn của thế nào hả? Dính dáng cái rắm gì đến ta! Tôi lại cứ thích làm bạn với đó."

      Đôi mắt Úc Hàn Yên rực sáng kinh người, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, nhắc nhở:

      "Vì vậy nên ta đối xử với như thế."

      Vẻ mặt Dany khinh thường:

      "Muốn đối với tôi như vậy cứ làm , có gì đặc biệt hơn người đâu! Đáng đời cái danh dự sạch của của ta!"

      Úc Hàn Yên nhíu mày, chậm rãi:

      " như vậy sao còn có thể làm chị dâu của ta đây?"

      Dany sững sờ lúc, sau đó cười khổ:

      "Tôi là chị dâu của ta."

      "Nhưng phải là thích Bạch Triết Hiên sao? Hơn nữa tôi nhớ cách đây lâu, vẫn còn tự cho ta là vị hôn thê của mình cơ mà." Úc Hàn Yên đem chính nghi ngờ trong lòng của mình ra hỏi.

      Đối với thẳng thừng của Úc Hàn Yên, Dany cũng có cảm giác bất ngờ. cười chua xót, nhún nhún vai, cố làm ra vẻ thoải mái :

      "Tôi thích ta, đáng tiếc ta lại thích tôi."

      cúi đầu, bình tĩnh đến tưởng nổi :

      "Tất cả đều là do tôi đơn phương."

      Úc Hàn Yên nhăn mày, thích dáng vẻ này của Dany. d‿đ⊹l⊹q‿đ muốn hỏi tại sao Dany lại thích Bạch Triết Hiên, nhưng nghĩ lại, nếu có người hỏi tại sao thích Lăng Diệp cũng thể trả lời được, nên cuối cùng vẫn hỏi nữa.

      giống như lơ đãng:

      "Tôi lại cảm thấy so với Bạch Triết Hiên, Tề Ngôn được hơn. Khi nào còn thích Bạch Triết Hiên nữa, thử đổi sang thích Tề Ngôn xem."

      Dany nghe xong, tâm trạng cũng quá kích động. nhàn nhạt :

      "Tôi chủ động nữa đâu. Nhiều năm theo đuổi sau lưng Bạch Triết Hiên, tôi mệt rồi. Muốn tôi thích Tề Ngôn, trừ phi ta thích tôi rồi chủ động theo đuổi tôi."

      Úc Hàn Yên tiếp tục đề tài này nữa. Tề Ngôn có để ý đến Dany, nếu hôm qua lúc nhìn thấy ôm Dany về, cũng lo lắng đến như vậy. Nhưng mức độ thích đến đâu, cũng ràng lắm.

      "Grừ grừ ~"

      Đột nhiên trong túi xách Úc Hàn Yên truyền đến đợt chấn động. kéo khóa ra, phát bên trong có hai chiếc điện thoại di động mới nhớ, mình quên trả lại điện thoại cho Dany.

      lấy điện thoại di động đưa cho Dany, giải thích:

      "Hôm qua điện thoại của bị rớt trong quán cà phê, vệ sĩ đưa nó cho tôi."

      Dany cười cười tỏ ý sao cả. nhìn số hiển thị màn hình, thấy là số của Bạch Triết Hiên khỏi có chút bất ngờ. Số lần gọi cho có thể là đếm đầu ngón tay. ấn nút nghe, áp điện thoại vào bên tai, đè nén vui sướng trong lòng xuống, thả nhiên :

      "Alo."

      "Dany, giờ ở đâu?"

      Trực giác Dany mách bảo có chuyện gì đó, liền hỏi:

      "Rút cuộc là muốn biết điều gì?"

      " có biết Tiểu Nhã giờ ở đâu ? Tôi nghe hôm qua và Tiểu Nhã gặp nhau."

      Dany "Hừ" tiếng, tự hỏi tại sao Bạch Triết Hiên lại đột ngột gọi điện thoại cho , ra là tìm em của mình. lạnh nhạt :

      "Tôi lắm."

      "Tôi nghe hôm qua Hàn Yên ôm từ quán cà phê ra. Tối qua cũng về nhà, hẳn là bây giờ ở chỗ Hàn Yên ."

      Khóe miệng Dany kéo ra giễu cợt, hỏi:

      "Tại sao quan tâm tôi chút? Sao hỏi tại sao Hàn Yên lại phải ôm tôi ra khỏi đó?"

      Người đầu điện thoại bên kia im lặng lúc, hỏi:

      " bị sao vậy?"

      Dany khẽ cười đáp:

      "Nhờ em ban tặng, tôi trúng phải thuốc kích dục."

      ". . . . . . Vậy bây giờ Tiểu Nhã ở đâu?"

      Dany nghe xong, tâm trạng vô cùng kích động, nâng cao lượng :

      "Tại sao hỏi tôi, giờ tôi thế nào rồi?!"

      Aizz, người thờ ơ với mình như vậy, tại sao mình lại thích lâu như thế đây?

      Đến lúc nên buông tay rồi, người như vậy đáng. . . . . .

      " hẳn là có việc gì , dù sao cũng có Hàn Yên ở bên cạnh ."

      Dany cười ha ha:

      "Vậy thôi nhé, tôi chẳng có gì để với cả."

      " Chờ chút...!"

      Chân mày Dany cau lại để lộ dấu vết, nhàn nhạt hỏi:

      "Còn có chuyện gì sao? Tổng giám đốc Bạch."

      "Tôi biết Tiểu Nhã phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng tôi mong mọi người có thể bỏ qua cho nó. Mẹ tôi. . . . . ."

      "Dừng lại." Dany cắt đứt lời của , nhàn nhạt :

      "Mẹ thế nào chẳng có liên quan gì đến tôi."

      Dany xong cúp luôn máy. nhìn thấy điện thoại báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ của cha mẹ, liền với Úc Hàn Yên:

      "Tôi gọi điện về nhà."

      Úc Hàn Yên gật đầu, câu " cứ tự nhiên", rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

      "Alo, mẹ à." Dany dịu dàng hỏi.

      "Tiểu Ny, tối qua con ở đâu? Sao mẹ gọi con nghe máy?"

      Dany cười ấm áp, chậm rãi :

      "Mẹ, phải tôi qua con với mẹ con gặp Hàn Yên sao? Tối qua con ở chỗ của ấy, bây giờ vẫn ở đây."

      "À à, vừa nãy tổng giám đốc Bạch gọi điện thoại đến nhà, hỏi tối qua con có về nhà ."

      Dany "Uhm" nhàn nhạt tiếng.

      Đầu điện thoại bên kia Lam Nguyệt im lặng lúc, hơi chần chờ, hỏi cẩn thận từng li từng tí:

      "Tiểu Ny, con vẫn định nêu phải là Bạch Triết Hiên lấy chồng sao?"

      Nếu phải là ta lấy chồng? Ha ha, hình như đúng là trước đây mình có với cha mẹ như thế. ra cha mẹ cũng thích Bạch Triết Hiên, bởi vì tình sử của ta cũng đáng nể, số phụ nữ ngủ cùng với ta thể đếm xuể. Nhưng cha mẹ vì mà đành bất đắc dĩ đón nhận ta, còn hết lần này đến lần khác thông gia với Bạch gia.

      Dany hít sâu hơi, giọng nhàng : 'Mẹ, con thích Bạch Triết Hiên nữa rồi."

      "Tiểu ny, có phải con xảy ra chuyện gì ?"

      Những lời này làm cho chóp mũi của Dany cay cay, nước mắt cũng tràn mi. Người quan tâm mình nhận ra ngay được tâm trạng biến đổi của mình. cố gắng làm cho giọng của mình có chút gì bất thường:

      "Mẹ, yên tâm , con có chuyện gì cả, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi."

      Lam Nguyệt cảm thấy con mình muốn , cũng tiếp tục hỏi nữa, chỉ :

      "Đúng là mẹ và cha con đều thích tính lăng nhăng của cậu ta. Bây giờ em cậu ta còn xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ cũng muốn gả con vào Bạch gia nữa."

      Dany đưa tay lau lau nước mắt, :

      "Con biết rồi mẹ."

      Lam Nguyệt cười cười, dịu dàng :

      "Biết được suy nghĩ của con rồi, cha mẹ biết phải làm như thế nào. Cứ như vậy , con ở chỗ Hàn Yên chơi cho vui vẻ, lúc nào về về, mẹ chờ con ở nhà."

      Dany chợt gật đầu, lên tiếng:

      "Vâng vâng!"

      dừng lại mấy giây, trong mắt là nghiêm túc trước nay chưa từng có:

      "Mẹ, con mẹ!"

      Lam Nguyệt sững sờ lúc, có chút nghẹn ngào :

      "Đứa ngốc."

      Sau khi cúp máy, Dany nắm chặt điện thoại trong tay, cả người nằm xuống giường, để mặc cho nước mắt cứ chảy ra. Đây phải là nước mắt đau lòng vì Bạch Triết Hiên, mà là nước mắt cảm động vì tình cảm của cha mẹ.

      Úc Hàn Yên nhún nhẩy đến thư phòng, nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy người nào đó vùi đầu vào làm việc, nhịp tim khỏi đập nhanh hơn mấy phần. Thảo nào người ta vẫn , người đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc hấp dẫn nhất!

      Qua hai phút Lăng Diệp ngẩng đâu lên, trước ánh mắt chút kiêng kỵ của Úc Hàn Yên, dùng giọng mê hoặc :

      "Nhìn được ?"

      Úc Hàn Yên nghe xong, gật gật đầu giống như gà con mổ thóc.

      Con ngươi đen nhánh của Lăng Diệp sâu thấy đáy. đặt bút máy xuống, xoay chiếc ghế dựa sang, giang hai cánh tay về phái Úc Hàn Yên, nhàng :

      "Đến đây."

      Qủy thần xui khiến thế nào Úc Hàn Yên liền chạy tới, cả người nhào vào lòng Lăng Diệp, hai tay ôm cổ , bắt được môi , ngậm cánh môi dưới của , say sưa mút ngon lành.

      Tiếng cười bị bóp nghẹt từ lồng ngực Lăng Diệp truyền ra, khiến cho người trong lòng ngưa ngứa. ôm Úc Hàn Yên, dễ dàng đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng .

      "Ặc..... Tôi tuyệt đối phải là cố ý!"

      Mạc Vũ qua thư phòng của Lăng Diệp, thấy cửa phòng khóa, liền tò mò vào. nhìn thấy màn nóng bỏng này, lập tức tuyên thệ đồng thời cũng biến mất như cơn gió.

      Úc Hàn Yên đẩy Lăng Diệp ra, tựa đầu vào trong ngực , tức giận :

      "Đều tại !"

      Khóe miệng Lăng Diệp tự chủ được kéo ra, hình như người khơi lửa phải là mình nha.... Chỉ có điều lúc này, cũng nên chọc vào con mèo ngượng ngùng này.

      Về phần Mạc Vũ, tên đầu sỏ phá hỏng giây phút thân mật của và Tiểu Yên, bỏ qua.

      Qua lúc lâu, nhiệt độ mặt Úc Hàn Yên mới giảm xuống. từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Diệp hỏi:

      "Tâm tình của Bạch Triết Nhã gần suy sụp rồi phải ?"

      Lăng Diệp gật đầu, trầm giọng hỏi:

      "Sao vậy?"

      Úc Hàn Yên cười giống như con mèo ăn vụng:

      "Cho ta vào bệnh viện tâm thần." Ở nơi đó lâu rồi, phải là kẻ điên cũng trở thành điên.

      Lăng Diệp nhíu mày, khóe môi nâng lên đẹp mắt, hiếm khi khen ngợi:

      "Ý kiến hay."

      Cho ta vào bệnh viện tâm thần, sau đó nhờ viện trưởng "chăm sóc", cả đời ta cũng đừng mơ rời khỏi nơi đó.
      Last edited: 12/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67: Bệnh tình của

      "Tiểu Hiên, tìm thấy Tiểu Nhã chưa?" Họa Sa vừa mở mắt ra thấy con trai mình như muốn rời , liền vội vàng hỏi.

      Bạch Triết Hiên nghe thấy giọng của mẹ, trong mắt xẹt qua tia vui mừng. quay người lại, ngồi xuống mép bệnh, hỏi liên tục:

      "Mẹ, mẹ dậy rồi sao? Mẹ đỡ hơn chút nào ? Có thấy khó chịu ở chỗ nào ?"

      Họa Sa đưa bàn tay phải trong chăn ra, nhàng cầm tay Bạch Triết Hiên, khuôn mặt tái nhợt lên nụ cười, :

      "Mẹ đỡ hơn nhiều rồi."

      Bà dừng lúc, lại :

      "Tiểu Nhã. . . . . ."

      Từ sâu trong lòng Bạch Triết Hiên nổi lên cảm giác vô lực. Mẹ quan tâm quá mức đến Tiểu Nhã. Chỉ mới biết Tiểu Nhã cả đêm về nhà, bà trở nên hôn mê luôn rồi. nhìn xuống những ngón tay mảnh khảnh của mẹ, vẻ mặt mù mịt, chậm rãi hỏi:

      "Mẹ, tại sao mẹ lại quan tâm đến Tiểu Nhã nhiều như vậy?"

      Họa Sa sững sờ lúc, ngờ lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. Bà cười cười đáp:

      "Bởi vì Tiểu Nhã là con của mẹ."

      "Vậy con phải là con trai của mẹ sao?" Bạch Triết Hiên đưa tầm mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Họa Sa, thấp giọng hỏi.

      "Con là con trai của mẹ! Con sao vậy, Tiểu Hiên?" Họa Sa hơi xiết chặt khớp xương ràng tay Bạch Triết Hiên, nhìn dịu dàng .

      Tròng mắt Bạch Triết Hiên lại chuyển xuống bàn tay đặt tay mình, giọng :

      "Mẹ chưa từng quan tâm đến con như vậy."

      ! Phải là, trong nhà trừ Tiểu Nhã ra, có người nào có thể khiến cho mẹ để tâm lo lắng đến như vậy.

      Họa Sa nhìn Bạch Triết Hiên, mà chuyển tầm mắt nhìn lên trần nhà, xa xôi:

      "Tiểu Nhã từ lúc sáu tuổi phải chuyển đến trường học dành cho những quý tộc ở . Con bé phải tiếp nhận toàn bộ những phương thức giáo dục khép kín. Sáu tuổi nha! Mẹ cầu xin cha con, cầu xin ông nội con, nhưng có người nào chịu thay đổi chủ kiến của mình. Lý do bọn họ đưa ra đều giống như nhau, hổ là hai cha con."

      Bạch Triết Hiên nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi:

      "Lý do là gì?"

      "Để mang đến lợi ích lớn nhất cho gia tộc, tiểu thư của Bạch gia phải đủ ưu tú, mà trường học dành cho các quý tộc ở chính là cái nôi bồi dưỡng nên những đẹp nết na. Càng được tiếp nhận các nguyên tắc giáo dục đó sớm càng tốt. Bọn họ đưa Tiểu Nhã chưa được sáu tuổi ra nước ngoài." Họa Sa giống như hồi tưởng lại, dùng giọng rất .

      "Mẹ chỉ muốn bù đắp cho con bé."

      Bạch Triết Hiên chần chờ lúc, cuối cùng :

      "Mẹ, mẹ coi như là Tiểu Nhã lại ra nước ngoài học lần nữa ."

      muốn cho mẹ biết những chuyện Tiểu Nhã làm. d⊹đღlღq⊹đ càng muốn cho bà biết chuyện Tiểu Nhã bị người ta trả thủ.

      Họa Sa nhíu nhíu mày, nhìn Bạch Triết Hiên hỏi:

      "Tại sao lại như vậy? Con có tin tức của Tiểu Nhã?"

      "Mẹ, trước hết mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt . Chờ mẹ bình phục rồi con đưa mẹ thăm Tiểu Nhã." Bạch Triết Hiên nhét tay Họa Sa vào trong chăn, đắp kín chăn lên cho bà, nhàn nhạt .

      Trong lòng Họa Sa đột nhiên dâng lên dự cảm xấu, bà vội vàng hỏi:

      "Tiểu Nhã ở đâu? Tại sao cho mẹ gặp con bé? Con bé bị thương sao?"

      Bạch Triết Hiên thở dài cái, chậm rãi :

      "Tiểu Nhã ở trong bệnh viện tâm thần." Hơn nữa, ngay cả cũng thể dẫn Tiểu Nhã ra khỏi bệnh viện tâm thần.

      "Con gì?!" Họa Sa khẽ nâng nửa người lên, mặt tràn đầy kinh hãi, sau đó thể thở nổi ngất .

      Bạch Triết Hiên thấy vậy, trái tim cũng vọt lên đến tận cổ họng. vừa bấm cái nút đầu giường, vừa lớn tiếng hô:

      "Bác sĩ, bác sĩ!"

      Lúc thân thể Dany khá hơn chút, liền với Úc Hàn Yên mình muốn về nhà. Úc Hàn Yên cũng phản đối, cùng Lăng Diệp đưa trở về Đan gia. Dĩ nhiên, lúc Dany rời , cũng biết được chỗ mình ở chính là trụ sở của Liệt Diễm.

      Dany về nhà, Lăng Diệp dĩ nhiên vui sướng đến độ vỗ tay nhịp chân, bởi vì rút cuộc cũng có thể đưa Úc Hàn Yên trở về biệt thự, sống trong thế giới của hai người, hơn nữa, còn ai giành lấy chú ý của người kia nữa. Chỉ ba ngày thôi, thế nhưng lại cảm thấy như quá lâu rồi.

      "Diệp, bao giờ chúng ta mới mời ông nội đến dùng cơm?" Úc Hàn Yên nằm lỳ giường, hai chiếc chân trần đong đưa, tinh thần sáng lạn nhìn Lăng Diệp ngồi trước bàn máy tính hỏi.

      Bàn tay bàn phím của Lăng Diệp dừng lại. khẽ cau mày, đứng dậy tới bên giường ngồi xuống, ôm dựa vào lòng mình, dịu dàng hỏi:

      "Tiểu Yên, em có nhớ chuyện chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn ?"

      Úc Hàn Yên trợn tròn mắt khó hiểu, nhìn Lăng Diệp có chút kỳ quái :

      "Nhớ nha."

      Lăng Diệp đưa ngón tay phải nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại đỏ mọng của , lại hỏi:

      "Tại sao Tiểu Yên lại muốn ông nội tới đây dùng cơm?"

      "Bởi vì lâu rồi chúng ta gặp ông nội nha." Úc Hàn Yên nhìn tỏ ý ngốc, .

      Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp xẹt qua tia lo lắng nhanh. cười hỏi:

      " bao lâu rồi?"

      Úc Hàn Yên suy nghĩ lúc, hơi chần chờ :

      "Gần tháng rồi."

      "Từ lúc chúng ta đính hôn đến bây giờ." lại bổ sung.

      Ngón cái Lăng Diệp vuốt ve bờ môi của dừng lại. có thể cảm giác được máu trong người mình đông lại. cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , ôm chặt, lâu gì.
      "Diệp, ôm chặt quá." Úc Hàn Yên dùng sức đẩy lồng ngực Lăng Diệp ra, có chút cố hết sức .

      Lăng Diệp chợt buông người trong lòng ra, xin lỗi:

      " muốn vê em vào trong người , ngờ lại làm như vậy ."

      Úc Hàn Yên trừng mắt, thở từng hồi hồi .

      "Ngày mai chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện." Lăng Diệp lấy mấy sợi tóc quyện vào miệng ra, dùng giọng cho kháng cự .

      Đây phải là lần đầu tiên mình phát ra ấy nhớ được.

      Úc Hàn Yên nhíu mày, tò mò hỏi:

      "Tại sao?"

      Lăng Diệp đặt bàn tay lên chiếc bụng phẳng lỳ của , khóe môi cong lên, dùng giọng từ tính :

      "Xem xem trong bụng em có con của chúng ta chưa."

      Khuôn mặt nhắn của Úc Hàn Yên đỏ lên, thầm:

      "Sao có thể có thai nhanh như vậy được. . . . . ."

      "Ý của em là đủ cố gắng?" Lăng Diệp nhíu mày, sâu xa hỏi.

      "! cực kỳ cố gắng rồi! cần phải cố gắng nữa!" Úc Hàn Yên khoát khoát tay, kiên định .

      "Nếu cố gắng như
      vậy rồi, sao lại thể có thai? Em đây là khinh thường con của ?" Đôi mắt Lăng Diệp nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên, hỏi với tính nguy hiểm tràn đầy.

      Úc Hàn Yên chợt lắc đầu, giải thích:

      "Sao em dám khinh thường con của ? Chẳng qua mang thai là trường hợp có xác suất , hơn nữa chúng ta mới cái kia chưa được tháng."

      "Cái gì?" Lăng Diệp nhíu mày, khóe môi cong lên thành đường cong đẹp mắt hỏi.

      Mặt Úc Hàn Yên lại đỏ lên lần nữa, hai vành tai cũng lộ ra màu phớt hồng mê người, lẩm bẩm:

      "Là cái đó nha."

      Lăng Diệp ngại làm phiền người khác, tiếp tục hỏi:

      "Cái gì?"

      Mẹ nó..... Úc Hàn Yên mở miệng, quát lên:

      "Makelove."

      Nhìn Lăng Diệp cười trông đến giống con mèo ăn trộm thịt, còn người nào đó vẻ mặt buồn bực. tiếp tục đề tài lúc trước:

      "Muốn biết có thai hay kiểm tra máu là được rồi, đâu cần phải kiểm tra sức khỏe toàn diện làm gì."

      Lăng Diệp nghe xong, nghiêm túc :

      "Coi như là kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân."

      "........" Đôi mắt Úc Hàn Yên hơi trừng lớn, lẩm bẩm:

      "Sao em còn biết chúng ta kết hôn?"

      Đúng là còn nhớ chút nào chuyện ông nội đến ăn tối hôm đó.... Lăng Diệp cong môi, nhéo nhéo chóp mũi :

      " nhờ ông nội chọn ngày rồi."

      "Oh oh..." Úc Hàn Yên đáp lại hai tiếng, làm dâu của sao?

      làm cho người ta chờ mong nha....

      Sáng sớm ngày hôm sau, đợi Úc Hàn Yên tự động tỉnh dậy Lăng Diệp liền dẫn tới bệnh viện nhà mình -- Bệnh viện Thiên Lăng.

      Hình như trước đó chuyện với viện trưởng cho nên khi bọn xuất ở bệnh viện, viện trưởng bình thường chỉ thấy đầu thấy đuôi, liền tươi cười lên chào đón.

      "Bác Chương, đây là vợ chưa cưới của cháu." ngờ, Lăng Diệp lại có vẻ như ôn hòa, chủ động .

      Chương Long - ngôi sao sáng trong giới y học, ông có thể ở lại bênh viện Thiên Lăng là hoàn toàn nhờ vào mối thâm tình với ông nội.

      Viện trưởng cười hòa ái với Lăng Diệp, sau đó quay sang nhìn Úc Hàn Yên, :

      "Tên Lăng Sanh kia cũng ít lần khoe khoang cháu dâu của mình với ta! Làm cho ta ngưỡng mộ và ghen tỵ!"

      Úc Hàn Yên cười ngượng ngùng :

      "Ông nội thương nên quá."

      Viện trưởng lắc đầu, cười nios:

      "Ta lại cảm thấy ông ấy sai. Nếu cho ta người cháu dâu như vậy, ta cũng khoe khoang khắp nơi nha! Đáng tiếc, cháu của ta được xuất sắc như Tiểu Diệp, cũng lấy được người vợ ưu tú như cháu đây."

      "Bác Chương, nếu cháu nhớ lầm cháu trai của bác mới được mười tuổi." Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, nhắc nhở.

      Viện trưởng cười xấu hổ, gãi gãi mái tóc bạc trắng.

      Khóe miệng Úc Hàn Yên tự chủ được cong lên, chẳng trách ông nội và người này hợp nhau.

      "Tiêu Yên, em theo y tá làm kiểm tra sức khỏe, có chút chuyện cần thương lượng với bác Chương."

      Lăng Diệp quay đầu nhìn Úc Hàn Yên, chỉ về phía người y tá đứng trước , căn dặn.

      Chân mày Úc Hàn Yên cau lại để lộ dấu vết, lẩm bẩm:

      " kiêm tra sức khỏe?"

      Lăng Diệp lắc đầu giải thích:

      "Ba tháng trước làm kiểm tra rồi."

      Úc Hàn Yên chất vấn:

      " phải tối qua 'chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện' sao?"

      Lăng Diệp nhíu mày.

      "Đúng vậy, phải tới bệnh viện rồi sao?"

      "............." Úc Hàn Yên trừng mắt, lườm cái, nhìn về phía người y tá :

      " thôi."

      Đợi Úc Hàn Yên xa Lăng Diệp mới thu hồi tầm mắt lại. vừa vào thang máy cùng viện trưởng vừa :

      "Bác Chương, theo như tình trạng cháu bác cảm thấy có thể là bệnh gì?"

      "U não." Viện trưởng dựa vào kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm của mình, đưa ra kết luận.

      Sau khi làm kiểm tra sức khỏe xong, Lăng Diệp dẫn Úc Hàn Yên đến nhà hàng ăn trưa.

      Hai người vừa vào tới cửa, liền thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

      Mặt Lăng Diệp tối sầm. quay đầu định dắt Úc Hàn Yên rời khỏi đây. Mình chưa tới nhà hàng này ăn bao giờ, trông cảnh vật chung quanh có vẻ rất được nên mới chọn ăn ở đây, ngờ....

      Úc Hàn Yên kéo vào bên trong, nhà hành dành cho tình nhân tốt như vậy, còn chưa được tới lần nào nha.

      Lăng Diệp bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn đành dắt tới góc . để ngồi phía trong, còn mình ngồi đối diện với , đưa lưng về phía mọi người, ngăn chặn tầm mắt người khác nhìn thẳng vào mắt Úc Hàn Yên.

      Tiểu Yên là bảo bối của , thể để cho người khác mơ tưởng được.

      "Hai người kia là ai vậy? Nam tuấn, nữ xinh đẹp!"

      "Hai người bọn họ đều là những người sát trai, sát nha!"

      "Người ta cứ , bây giờ đàn ông toàn là gay, còn phụ nữ đều là les! Mọi người nhìn đôi tình nhân kia xem!"

      "............."
      Last edited: 13/1/15

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 68: Khối u trong đầu

      5h sáng ngày hôm sau, đột nhiên Lăng Diệp bị tỉnh giấc vì tiếng rên đau đớn của Úc Hàn Yên. chợt mở hai mắt ra, đưa tay phải bật công tắc đèn ở đầu giường lên, sau đó tay trái chống xuống giường, xoay người quan sát tình trạng của Úc Hàn Yên.

      nhìn thấy chân mày đối phương nhíu chặt lại, khuôn mặt nhắn vo thành nắm, giống như bị cái gì đó hành hạ.

      Đau đầu sao? Hôm qua bác Chương có , nếu là u não rất có thể kèm theo triệu chứng nhức đầu vào sáng sớm, ngờ. . . . . . Trong mắt Lăng Diệp tràn đầy lo lắng và đau lòng. đè dưới thân, lúc khẽ nhếch miệng lên, liền đưa đầu lưỡi hơi lạnh của mình vào trong.

      Nụ hôn lần này của dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào khác, hết sức triền miên. dùng đầu lưỡi vuốt ve qua lại đối phương, tay trái đặt dưới đầu để tiếp xúc với gối, tay phải nhàng vuốt ve khuôn mặt .

      "Ưm. . . . . ." Úc Hàn Yên tự chủ được rên nên tiếng, nhưng mà lần này mặt là niềm vui sướng. mở mắt ra mà chỉ động đậy con mắt, hay tay vòng qua chiếc eo gầy gò của Lăng Diệp, để thân thể mình áp vào gần .

      Lăng Diệp biết tỉnh, liền đưa chiếc tay đặt di dời xuống, đầu ngón tay nặng chạm vào da thịt trơn bóng của . Đầu ngón tay xẹt qua da thịt giống như sản sinh ra dòng điện khiến cho thân thể Úc Hàn Yên nhịn được khẽ run lên.

      Trong cả quá trình, cặp mắt Lăng Diệp vẫn dán chặt vào khuôn mặt người phía dưới. Ánh mắt đầy phức tạp, có thương , có dục vọng, có thương tiếc, có lo âu. . . . . .

      Tiểu Yên, hy vọng thú vui thể xác có thể hóa giải cơn đau trong đầu em.

      Buổi tối hôm đó, lúc Úc Hàn Yên nấu cơm ở trong phòng bếp, Lăng Diệp ngồi ghế sofa xem văn kiện nhận được điện thoại của viện trưởng bệnh viện Thiên Lăng.

      "Khối u lành tính mới xuất trong đầu, đề nghị phải sớm làm giải phẫu mổ sọ để loại bỏ khối u ."

      U não? phải là nên cảm thấy may mắn vì nó phải ác tính sao? có nên cảm thấy may mắn vì phát khi còn chưa muộn ? Lăng Diệp nhìn về phía phòng bếp, thấp giọng :

      "Cháu muốn tỉ lệ thành công của giải phẫu là 100%."


      Người đầu bên kia trầm mặc hồi :

      "Cuộc giải phẫu nào cũng có những tính rủi ro nhất định, huống chi đây lại là cuộc giải phẫu mổ sọ, có ai dám đảm bảo tỉ lệ thành công là 100% cả. Chỉ có điều, khối u lành tính mới xuất trong đầu tỉ lệ thành công của giải phẫu tương đối cao."

      Bàn tay đặt ghế sofa của Lăng Diệp nắm chặt thành quyền, cho phép Tiểu Yên có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!

      hồi lâu viện trưởng nghe thấy Lăng Diệp gì, lại tiếp:

      "Tiểu Diệp, cháu phải suy nghĩ kỹ, nhưng bác Chương hy vọng cháu đừng để quá lâu. Khối u trong đầu của con bé lan rộng có thể chèn lên giây thần kinh thị giác, khiến cho thị lực bị giảm, thậm chí là bị mù."

      Trong mắt Lăng Diệp tràn đầy kiên định:

      "Chuẩn bị cho cháu đội giải phẫu tốt nhất, mau sắp xếp thời gian giải phẫu."

      Nếu Tiểu Yên có chuyện gì, toàn bộ các người phải chôn theo.

      "Việc này cháu yên tâm, tất cả các nhân viên trong đội giải phẫu đều là những người đứng hàng đầu thế giới. Bác để cho bọn họ làm giải phẫu mẫu nhiều lần, để nâng cao độ ăn ý của bọn họ."

      Cúp điện thoại xong, Lăng Diệp mở hai chân có chút cứng đờ ra, bước chân hơi nặng nề về phía phòng bếp.

      Úc Hàn Yên băm thịt thớt, mắt liếc thấy bóng dáng của Lăng Diệp, khỏi có chút tò mò quay đầu nhìn đối phương hỏi:

      "Sao thế?"

      Đôi môi mỏng của Lăng Diệp nhếch lên, tới sau lưng Úc Hàn Yên, hai tay vòng chắc qua eo , đầu tựa sát vào tai , thầm:

      "Nhớ em."

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên trợn trừng mắt gì, mới có mười mấy phút thấy thôi.

      Chỉ có điều, rất thích được ôm từ phía sau. Rất an toàn, ấm áp.

      Hai tay Lăng Diệp vẫn vòng qua eo đối phương buông ra, mặc kệ đâu, vẫn như hình với bóng.

      " thả em ra trước ." Úc Hàn Yên đứng ở trước cửa toilet, quay đầu nhìn , có chút bất đắc dĩ .

      Đột nhiên tính khí trẻ con thích đùa bỡn của Lăng Diệp nổi lên, ngoan cố :

      " thả."

      ". . . . . ."

      Mắt to trừng mắt phút, Úc Hàn Yên đỏ mặt, quát:

      "Em muốn toilet."

      " biết." Lăng Diệp lơ đễnh đáp.

      Khóe miệng Úc Hàn Yên tự chủ được kéo ra, buồn bực :

      "Vậy sao còn buông tay?"

      Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn thể tin nổi, lẩm bẩm:

      "Chẳng lẽ muốn vào toilet cùng với em?"

      Lăng Diệp gật đầu cái, hỏi ngược lại:

      "Có vấn đề gì ?"

      ". . . . . ." Vấn đề lớn !

      Úc Hàn Yên đưa hai tay nắm chặt hai cổ tay Lăng Diệp, bất ngờ dùng sức tách hai tay ra hai bên, đồng thời đưa chân phải lên, giẫm cái lên dép . Thừa dịp vòng ôm của có chút buông lỏng, liền nhảy vọt vào toilet giống như con lươn, "bùm" tiếng đóng cửa lại.

      Lăng Diệp cúi đầu nhìn xuống vòng tay trống rỗng của mình, nỗi sợ hãi trong lòng với khí thế sét đánh kịp bưng tai thâm nhập vào từng dây thần kinh của .

      Úc Hàn Yên vệ sinh xong, mở cửa ra thấy Lăng Diệp đứng chắn ở trước cửa. chớp mắt hai cái, kỳ quái nhìn hỏi:

      " đứng ở đây làm gì?"

      "Chờ em." Lăng Diệp xoay người, đưa tay vòng chắc qua eo Úc Hàn Yên, cùng tới bàn ăn.

      Úc Hàn Yên khẽ cau mày, có chút nghiêm túc:

      "Em cảm thấy hành động của rất kỳ quái."

      Lăng Diệp cười cười, đáp:

      "Em nghĩ nhiều rồi. tại khá rảnh rỗi mà thôi."

      có ý định cho biết nhanh như vậy, cho dù là để cho sống thêm ngày buồn lo cũng được.

      "Vậy sao?" Chân mày Úc Hàn Yên vẫn nhăn lại như cũ, tin hỏi.

      tới bên cạnh bàn ăn, Lăng Diệp ngồi lên ghế, ôm Úc Hàn Yên ngồi lên đùi mình, nhàn nhạt lên tiếng:

      "Ừ."

      thấy ánh mắt đối phương vẫn nghi ngờ nhìn mình, liền dùng nĩa lấy miếng dưa chuột bỏ vào miệng :

      " tối nhanh lên, nghĩ nhiều như thế có làm được gì đâu?"

      Việc dùng đầu óc cứ để là được rồi, em chỉ cần sống vui vẻ thôi.

      "Reng reng reng. . . . . ."

      Hai người ăn tối xong, vừa nhàn nhã đến phòng khách liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên.

      Lăng Diệp nhíu nhíu mày, số điện thoại trong nhà có mấy người biết, người biết cũng gọi vào đó mà bình thường đều gọi vào di động của . tới bên cạnh điện thoại cầm ống nghe lên, còn chưa kịp trong ống nghe truyền đến giọng gấp gáp, hốt hoảng:

      "Tiểu thiếu gia, lão gia bị người ta bắt rồi."

      " gì?!" Lăng Diệp thể tin nổi vào tai của mình, cả kinh .

      Ở biệt thự của ông nội, mình an bài đội bảo vệ tuần tra 24h, bọn cướp giật căn bản thể đến gần đó được. Người có năng lực xông vào. . . . . .

      Úc Hàn Yên nhìn thấy điện thoại di động của Lăng Diệp ghế sofa nhấp nháy, liền tới cầm điện thoại lên nhìn, ba cuộc gọi nhỡ, đều là số điện thoại từ biệt thự của ông nội gọi đến. Lúc này, nghe thấy giọng có chút hốt hoảng của Lăng Diệp, liền ngẩng đầu lên nhìn . xảy ra chuyện gì sao?

      Chuyện có thể khiến cho Lăng Diệp biến sắc, là chuyện gì được đây? Chẳng lẽ ông nội xảy ra chuyện?!

      " đám người mặc tây trang màu đen, cầm súng xông vào bắt lão gia rồi."

      Sắc mặt Lăng Diệp vô cùng u, lạnh lùng :

      "Tôi biết rồi."

      Nếu như đoán sai, đối tượng của bọn họ chính là .

      Đột nhiên, điện thoại di động tay Úc Hàn Yên rung lên, nhìn số hiển thị màn hình, với Lăng Diệp:

      " số."
      Last edited by a moderator: 15/1/15
      Gấu's thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 68: (tiếp)

      Lăng Diệp đến trước mặt Úc Hàn Yên, cúi người nhận lấy chiếc điện thọai di động tay , ấn nút nghe áp vào tai :

      "Tôi là Lăng Diệp."

      "Chắc nghe ra tôi là ai?"

      Tròng mắt đen nhánh của Lăng Diệp gió êm sóng lặng nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nặng nề. Điều này đại khái chính là dấu hiệu báo trước cơn giông bão sắp tới. Giọng rét lạnh:

      "Nhan đương gia."

      Úc Hàn Yên nghe xong bất giác nhăn mày, là người đàn ông u như con rắn đó.

      "Tôi cho người mời ông nội đến làm khách chỗ tôi, uhm, nghe tại bầu trời Đại Tây Dương."

      Con mắt sắc bén của Lăng Diệp thay đổi từng chút chút , màu đỏ dần dần thay thế cho màu đen. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn biết đối phương làm như thế là vì cái gì, nhưng thể đáp ứng cầu của đối phương được. hỏi dù biết:

      " , muốn gì?"

      "Tổng giám đốc Lăng quả nhiên thẳng thắn. Từ đầu đến cuối thứ tôi muốn đều chỉ là ấy."

      Úc Hàn Yên thấy sắc mặt Lăng Diệp rất khó coi, liền đứng dậy đến trước mặt , vòng hai tay qua hông , dựa đầu vào lồng ngực .

      Lăng Diệp đưa tay cầm điện thoại đặt lên eo Úc Hàn Yên, khẽ cười đáp:

      " cảm thấy có khả năng sao?"

      " có gì là thể, đổi , giao dịch hết sức công bằng."

      Lăng Diệp châm chọc:

      "Tôi tự hỏi, tại sao từ lúc ở Đỉnh Vô Danh về, Nhan đương gia lại chưa có hành động gì, ra là dùng phương pháp này sao?"

      "Ừ, bắt ông nội của thế nhưng lại khiến tôi hao tốn sức lực lớn. Đội quân bảo vệ hùng hậu như vậy, khiến tôi tưởng rằng người trong đó chính là ông nội của Liệt Diễm đấy."

      Lăng Diệp tiếp lời , mà hỏi ngược lại:

      "Nếu tôi đồng ý cầu của ?"

      "Vậy tôi thể làm gì khác hơn là thay tận hiếu rồi. yên tâm, tôi để cho ông ấy trước khi chết được nếm đầy đủ các cực hình của Nhan gia."

      Bàn tay Lăng Diệp đặt bên eo Úc Hàn Yên xiết chặt lại, :

      "Cho tôi thời gian ba ngày để suy nghĩ."

      "Được! Khi ông nội đến Nhan gia, tôi chuyện hàn huyên trời dưới đất với ông ấy vậy. Nhưng mà, cũng đừng để cho tôi chờ lâu quá đấy."

      Nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng "tút tút", bàn tay Lăng Diệp cầm điện thọai từ từ buông thõng xuống bên bắp đùi.

      " ta gì?" Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt quan tâm hỏi.

      Lăng Diệp ném điện thọai lên ghế sofa, hai tay ôm chặt Úc Hàn Yên, nhàn nhạt :

      " có gì, chút chuyện vặt vãnh thôi."

      Chân mày Úc Hàn Yên nhăn lại dữ tợn, chuyện vặt vãnh?! Coi là con ngốc sao? ràng là chuyện có liên quan đến ông nội! có vẻ tức giận, giọng lạnh mấy phần:

      "Lăng Diệp! Em hỏi lại lần nữa, xảy ra chuyện gì?"

      Lăng Diệp biết tức giận, cũng dám lừa gạt nữa. thở dài cái, chậm rãi :

      "Nhan Hạo bắt ông nội , muốn dùng em để đổi."

      Úc Hàn Yên im lặng hồi, vẻ mặt mịt mù hỏi:

      "Vậy định làm gì?"

      " tuyệt đối nhường em cho bất kỳ ai!" Lăng Diệp giống như tuyên thệ, giọng vô cùng kiên định.

      Khóe miệng Úc Hàn Yên tự chủ được cong lên thành đường cong đẹp mắt, cuộc đời này có là đủ rồi.

      "Chúng ta cùng Italy ."

      Lăng Diệp cúi đầu nhìn hồi lâu. Lúc Úc Hàn Yên tưởng rằng cự tuyệt :

      "Được."

      muốn cột vào bên cạnh mình từng thời từng khắc, để đề phòng quên .

      Tối nay, Lăng Diệp đè Úc Hàn Yên xuống giường từ rất sớm, như lời là muốn làm bù cho mấy ngày tiếp theo đây.

      ra làm thế là vì muốn để cho phải nghĩ ngợi đến những chuyện khác, như là lo lắng cho an nguy của ông nội, nghĩ cách cứu ông nội… lo là được rồi.

      Úc Hàn Yên mệt đến mức ngủ mê man Lăng Diệp mới nhàng đặt nụ hôn lên trán , xoay người ra khỏi giường, sau khi mặc áo ngủ xong liền tới thư phòng. muốn thu xếp mọi chuyện ở đây cho ổn. phải lo nghĩ chuyện ở nhà mới có thể buông tay làm việc được.

      ngồi trước bàn đọc sách, nhìn Tề Ngôn qua màn hình máy vi tính, nhàn nhạt :

      "Gọi Vũ lại đây."

      Chỉ lát sau, thấy bóng dáng Mạc Vũ cũng xuất màn hình máy vi tính.

      Lăng Diệp dựa lưng vào ghế, căn dặn:

      "Tôi với Tiểu Yên phải Italy chuyến, tập đoàn và chuyện trong bang giao lại cho hai người. Vũ, cậu phụ trách chuyện tập đoàn; Ngôn, cậu phụ trách chuyện trong bang."

      Mạc Vũ và Tề Ngôn hẹn mà cùng nhíu nhíu mày, lúc này đây, bộ dáng ba lăng nhăng của Mạc Vũ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm ổn nghiêm túc. nhìn về phía Lăng Diệp hỏi:

      "Hai người Italy làm gì? Nơi đó là địa bàn của Nhan gia."

      "Ông nội bị Nhan Hạo bắt ." Lăng Diệp chút giấu diếm với bọn
      Chương 68 (tt): Tình bá đạo

      họ.

      Mạc Vũ nhớ lại chuyện lần trước Nhan Hạo chạy qua đây để bắt chị dâu, lại nhớ đến xuất của ở Đỉnh Vô Danh rồi khẳng định.

      " ta là vì chị dâu."

      Lăng Diệp gật đầu cái.

      "Cậu định để hai người hành động?" Mạc Vũ lên tiếng hỏi lần nữa.

      Lăng Diệp bác bỏ suy đoán của , :

      "Ông nội ở trụ sở của Nhan gia, nhiều người dễ bị lộ."

      "Tôi cùng hai người." Mạc Vũ với thái độ rất kiên quyết.

      dừng chút, lại :

      "Coi như tuần cậu làm tập đoàn Lăng thị cũng có bất kỳ vấn đề gì cả."

      "Đấy là lúc bình thường. Với thời điểm bây giờ, ai có thể đảm bảo được là Nhan Hạo thừa lúc tôi có ở đây mà ra tay với tập đoàn chứ." Lăng Diệp cự tuyệt , .

      Trước khi Mạc Vũ định lên tiếng lần nữa, Tề Ngôn lên tiếng trước. với Lăng Diệp.

      "Cậu cứ yên tâm . Tôi và Vũ xử lý tốt chuyện trong bang và tập đoàn."

      "Ừ." Lăng Diệp đáp lại tiếng, đóng video vào rồi tắt máy tính . đứng dậy khép máy tính lại, về phía phòng ngủ.

      Vào đến phòng ngủ, thẳng đến phòng tắm rửa tay, dùng chiếc khăn lông sạch lau khô tay xong mới đến giường ngủ cởi áo ngủ ra, nằm xuống bên cạnh Úc Hàn Yên.

      cẩn thận từng li từng tí đưa tay ôm vào trong lòng, cúi đầu đặt nụ hôn lên trán , từ từ khép lại hai mắt.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Hàn Yên lại phát ra tiếng rên đau đớn.

      Lăng Diệp lại lặp lại chiêu cũ, lại thương hồi vô cùng dịu dàng.

      Chờ Úc Hàn Yên tỉnh lại lần nữa là 9 giờ sáng. Hai người ăn sáng xong, Lăng Diệp liền lái xe chở tới kho hàng số 10 của tập đoàn Lăng thị.

      Kho hàng số 10 chuyên dùng để đặt máy bay tư nhân, bên trong đó có sân bay.

      Lăng Diệp dẫn theo Úc Hàn Yên chọn chiếc máy bay tư nhân có vẻ bề ngoài hết sức bình thường, sau khi vào buồng lái tự lái máy bay .

      "Tại sao lại chọn chiếc này?" Úc Hàn Yên hơi ngạc nhiên hỏi.

      Trong sân bay của trụ sở Liệt Diễm phải cũng có mấy chiếc máy bay tư nhân của sao?

      Hai tay Lăng Diệp vẫn điều khiển đống các nút, nhàn nhạt đáp:

      "Chiếc máy bay này được sản xuất hàng loạt, có lợi cho chúng ta thoát khỏi tai mắt của Nhan gia."

      Bệnh viện Ái Dân, trong phòng bệnh VIP cao cấp, tầng 36.

      Sau khi Họa Sa mở mắt, bà người làm liền tới phòng khách, cung kính với Bạch Triết Hiên vùi đầu vào công việc:

      "Thiếu gia, phu nhân tỉnh."

      Trong mắt Bạch Triết Hiên thoáng qua tia vui mừng. dẹp công việc qua bên, đứng dậy tới phòng của Họa Sa.

      Ở trong nhà, người có thể khiến cho cảm nhận được thân tình, cảm thấy ấm áp cũng chỉ có mẹ thôi, cho nên bà thể có việc gì được. Những người khác chẳng quan tâm.

      "Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào chưa?" Bạch Triết Hiên cười dịu dàng, ngồi xuống mép giường nhìn về phía Họa Sa thấp giọng hỏi.

      Họa Sa có chút bất ngờ khi nhìn thấy . Lần trước bà tỉnh lại cũng thấy ở đây, chẳng lẽ những ngày qua đều chăm sóc bà? Bà dùng giọng có chút yếu ớt hỏi:

      "Tiểu Hiên, con làm sao?"

      Bạch Triết Hiên lắc đầu, lơ đễnh :

      "Con , ở đây làm việc cũng giống thế thôi."

      Họa Sa nhìn Bạch Triết Hiên thương tiếc. Bà đưa tay vuốt ve khuôn mặt có chút tiều tụy của . Qua lúc lâu, giọng có chút cầu xin của bà mới vang lên:

      "Tiểu Hiên, dẫn mẹ gặp Tiểu Nhã chút thôi."

      Vẻ mặt Bạch Triết Hiên đồng ý, :

      "Mẹ, cơ thể của mẹ chưa thể ra viện được."

      Họa Sa rất kiên quyết:

      "Chỉ cần cho mẹ nhìn con bé chút, trở về mẹ an tâm dưỡng bệnh."

      Bạch Triết Hiên nhìn bà lúc, gật đầu:

      "Được."

      Tới bệnh viện tâm thần, Bạch Triết Hiên dìu Họa Sa theo y tá về phía phòng cách ly đặc biệt.

      " thể để cho tôi vào trong phòng trò chuyện với con bé được sao?" Họa Sa nhìn qua tấm kính thủy tinh thấy bên trong phòng con ngồi ngẩn người giường nước mắt chảy lã chã xuống đất, lẩm bẩm.

      Y tá lắc đầu cái, đáp:

      "Xin lỗi phu nhân, thể để cho người ngoài gặp ấy được. ấy có chứng vọng tưởng bị hại cực kỳ mãnh liệt, trông thấy bất kì ai cũng khiến cho cảm xúc của ấy dâng trào."

      Bạch Triết Hiên nhìn thấy bộ dạng Bạch Triết Nhã như thế cũng chẳng có cảm xúc gì quá lớn. thực thẻ tin nổi, em của mình làm ra những loại chuyện như vậy, ghép hình phá hỏng tình cảm của người khác, rồi bỏ thuốc....Có lẽ, nơi này chính là kết cục tốt nhất của nó.

      cầm khăn giấy lau nước mắt mặt cho Họa Sa, mạnh mẽ dìu bà rời , dùng giọng cho phép kháng cự :

      "Mẹ, mẹ phải về rồi."

      Họa Sa nhìn Bạch Triết Nhã cái sâu, lau nước mắt chảy ngừng rời .
      Last edited by a moderator: 14/1/15
      Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :