1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: (tiếp)

      Sau khi trở lại biệt thự, Úc Hàn Yên chủ động ra tay nấu ăn. Giống như để lấy lòng Lăng Diệp, để tâm làm bàn đầy thức ăn. Lúc ăn tối, lại còn chủ động gắp thức ăn cho - việc hiếm có.

      Lăng Diệp yên tâm thoải mái hưởng thụ lấy lòng của .

      "Chúng ta ngủ ." Úc Hàn Yên buông tóc, mặc váy ngủ tới trước cửa thư phòng, với người nào đó vùi đầu vào công việc.

      Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn đến gần mười giây, lúc sắp sửa chạy trối chết liền đứng dậy, vừa ra khỏi thư phòng vừa đáp:

      "Được."

      Úc Hàn Yên nhìn người nào đó về phía mình, đột nhiên có chút khẩn trương. cực nhanh câu "Em lên giường trước chờ ", sau đó chạy nước kiệu vào phòng ngủ, chui tọt vào trong chăn.

      Đáy mắt Lăng Diệp xẹt qua ý cười. chậm rãi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhìn người toàn tâm toàn ý nằm trong chăn giường, khóe môi nhếch lên, vào phòng tắm.

      Úc Hàn Yên nằm chôn trong chăn, nhận thức sâu sắc cái gì gọi là giây như cả phút. thấp thỏm vén chăn lên góc, nhìn về phía phòng tắm.

      Xuyên qua kính thủy tinh, nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của đàn ông, vòng eo gầy gò, cái mông cao vút, hai chân thon dài. . . . . .

      Úc Hàn Yên nhịn được trong đầu liền lên màn cấm trẻ con. mắng thầm mình: "Sắc nữ!" Sau đó lại chui đầu vào trong chăn.

      Lăng Diệp tắm xong, cầm khăn tắm bao quanh nửa người dưới của mình, sau khi lấy máy sấy ra sấy tóc xong, cởi khăn tắm chui vào trong chăn nằm. Tiếp đó hề có động tác gì nữa.

      rất muốn biết, bước tiếp theo Tiểu Yên của làm gì.

      Úc Hàn Yên cắn răng, dán thân thể mình vào sát thân thể đối phương, cảm nhận được trần truồng, khuôn mặt bé của tự chủ được đỏ lên. đưa tay xoa xoa lồng ngực Lăng Diệp, lúc đụng vào vết sẹo ngừng lại, hỏi có chút sợ hãi:

      "Nếu lúc ấy tránh được viên đạn này, để nó bắn trúng tim bây giờ phải làm sao đây?"

      Lăng Diệp ôm vào lòng, giống như trần thuật câu chuyện :

      "Cho dù em bắn bao nhiêu lần, cũng đều có thể tránh được hết."

      ". . . . . ." Ngay tức khắc, cảm xúc sợ hãi trong lòng Úc Hàn Yên bị tan rã, tiếp theo đó, ý nghĩ chủ động trêu chọc cũng bị dập tắt. tự tin của người này đúng là có thừa. Mặc dù rất lợi hại, nhưng khả năng bắn súng của cũng hề thua kém được hả!

      "Hừ" tiếng, xoay người thoát ra khỏi ngực Lăng Diệp, đưa lưng về phía .

      Khóe miệng Lăng Diệp tự chủ được kéo ra, có chút khó tin hỏi:

      "Ngủ?"

      Tối nay phải muốn làm sao? Chẳng lẽ hiểu lầm?

      Úc Hàn Yên quay đầu lại đáp:

      "Ừ, ngủ."

      Lăng Diệp thở dài cái, lật người để quay mặt về phía mình, dùng giọng đầy mê hoặc hỏi:

      "Sao vậy?"

      Úc Hàn Yên bĩu môi, buồn buồn đáp:

      "Thuật bắn súng của em rất chuẩn xác!"

      Lăng Diệp hiểu gì, nhìn trước mặt :

      " nha."

      "Nhưng , cho dù em có bắn bao nhiêu lần cũng đều có thể tránh được hết." Úc Hàn Yên mở mắt ra, giống như con mèo xù lông, nhìn .

      ra là bởi vì câu này. . . . . . Lăng Diệp đặt nụ hôn lên mi tâm của , thầm:

      " muốn em yên tâm nên mới như vậy."

      So với tính phúc lợi mà , những chuyện này quả chẳng đáng gì. Lùi bước đầu lưỡi lại khiến người khác vui vẻ, sao có thể làm đây.

      Úc Hàn Yên chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hỏi:

      " sao?"

      Lăng Diệp hết sức khẳng định, gật gật đầu.

      Vì vậy, người nào đó mừng rỡ như điên, dâng hiến nụ hôn của mình cho con sói. Tiếp theo, người đó bị con sói ăn hết vào bụng, còn để sót lại chút cặn bã nào.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61 (tiếp):

      Giữa trưa ngày hôm sau Úc Hàn Yên mới nhàn nhã tỉnh giấc. ngồi dậy, chiếc chăn bằng tơ tằm màu trắng từ từ rớt xuống, để lộ ra những dấu hôn bầm tím trải rộng khắp da thịt. đưa tay xoa xoa thắt lưng, mắng thầm:

      "Chầm thú! ta muốn lấy mình bù lại toàn bộ hai mươi mấy năm ta làm sao?!"

      " tỉnh rồi hả?" Giống như Lăng Diệp lắp camera trong phòng ngủ vậy. Úc Hàn Yên vừa tỉnh, liền có mặt ngay.

      Úc Hàn Yên liếc cái, tức giận :

      "Hỏi thừa."

      Lăng Diệp để tâm đến thái độ ác liệt của , cặp mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào khoảng da thịt phơi bày trong khí.

      Úc Hàn Yên muộn màng phát ra mình bị người ta nhìn thấy hết, chờ kịp kéo chiếc chăn lên, con sói nào đó tiến công áo đảo , sau đó hai lời lại bắt đầu gặm nhấm.

      "Em muốn nữa..."

      "Em muốn....."

      "Hu hu, xin ....."

      "Lăng Diệp, em trở thành người phụ nữ đầu tiên chết ở giường!"

      ".........."

      Mỗi câu của Úc Hàn Yên, đổi lại là Lăng Diệp càng tiến sâu hơn.

      Sau khi Lăng Diệp ăn no thỏa mãn, ôm người phụ nữ giả chết ở giường vào phòng tắm. Ý định ban đầu là giúp làm sạch thân thể, nhưng lúc tắm cho nhịn được thương, người kia lại bị phen mềm nhũn ra.

      Xong chuyện, Úc Hàn Yên ngay cả đứng cũng đứng nổi. vừa đánh răng vừa nhìn qua gương, tức giận nhìn người phía sau ôm mình để đề phòng minh bị té ngã.

      Lăng Diệp ngược lại, hết sức hưởng thụ ánh mắt của . Như thế này tốt, trong mắt , trong lòng đều chỉ có mình , còn suy nghĩ được chuyện gì khác nữa.

      Đợi rửa mặt xong, Lăng Diệp bế xuống tầng dưới, ôm ngồi xuống cạnh bàn ăn, sau đó tự mình giúp ăn.

      Úc Hàn Yên bị dày vò đến nỗi ngay cả động tác giơ tay lên cũng thấy mệt. quyết định vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Lăng Diệp, yên tâm thoải mái hưởng thụ đãi ngộ dành cho bậc nữ vương. nhìn thẳng vào gò má tuấn mỹ cương nghị của , cũng chẳng quản đối phương đút gì cho mình, cứ thế há miệng ra ăn, giống như tưởng tượng thức ăn trong miệng chính là người trước mắt vậy.

      Sau bữa trưa, Lăng Diệp bế người nào đó đặt ngồi lên xe, chiếc ghế kế bên tay lái. Sau khi thắt dây an toàn xong cho , đóng cửa xe lại, lúc này mới vòng qua bên kia, ngồi vào chỗ tay lái.

      "Đường này phải là đường làm?" Úc Hàn Yên nhìn phong cảnh xa lạ bên ngoài cửa xe, hỏi giống như hỏi.

      Nét mặt lăng Diệp thay đổi, vẫn vững vàng lái xe đáp:

      "Dĩ nhiên phải."

      Úc Hàn Yên quay đầu, ánh mắt đầu nghi ngờ nhìn về phía Lăng Diệp, hỏi:

      "Giờ đâu vậy?"

      Trong đôi mắt sâu thấy đáy của Lăng Diệp hơi gợn sóng, môi khẽ cong lên đẹp mắt, dùng giọng đầy sắc thái :

      "Cục dân chính."

      Cục dân chính? Úc Hàn Yên nghĩ lại, hình như hôm qua có đề cập đến chuyện lấy giấy đăng ký kết hôn. đưa tay lên day day huyệt thái dương của mình, gần đây trí nhớ của giảm sút rệt.....

      Tới bộ phận đăng ký kết hôn của cục dân chính, ngay lập tức Úc Hàn Yên liền đứng sững tại chỗ. nuốt ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp đề nghị:

      "Nhiều người như vậy, hay là để lần sau chúng ta đến ."

      Lăng Diệp nhìn đám người tấp nập phía trước, cúi đầu xuống với Úc Hàn Yên:

      "Em ở đây chờ lúc.... gọi điện thoại."

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, buông tay ra:

      " , người bạn đời của tới sao?" Hai ông bà già tóc bạc phơ làm xong giấy đăng ký kết hôn dìu dắt nhau ra ngoài, nhìn thấy mình Úc Hàn Yên đứng ở đây, người trong đó lên tiếng hỏi.

      Úc Hàn Yên cười ôn hòa, giải thích:

      " ấy gọi điện thoại ở bên ngoài."

      Bà lão hòa ái nhìn , chân thành chúc phúc:

      "Chúc các cháu hạnh phúc bền lâu."

      Úc Hàn Yên cười hề có chút giả vờ nào, đáp:

      "Cảm ơn bà chúc phúc. Chúng cháu hạnh phúc mãi mãi, ông bà cũng thế nha."

      Ông lão cùng bà lão liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười hạnh phúc, sau đó dìu nhau rời .

      Nhìn bóng lưng bọn họ, đột nhiên Úc Hàn Yên có chút đợi chờ lấy giấy đăng ký kết hôn với Lăng Diệp.
      Last edited: 1/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chỉ lát sau Lăng Diệp trở lại, theo sau còn có người đàn ông trung niên bụng bia.

      "Vị này chính là quý phu nhân . Đúng là trai tài sắc, ông trời tác hợp nha." Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lăng Diệp ôm eo Úc Hàn Yên, liền tán dương.

      Môi Lăng Diệp khẽ nâng lên, mở miệng :

      "Cám ơn."

      thích nghe người khác và Tiểu Yên xứng đôi.

      Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt, kinh ngạc trước bình dị gần gũi của Lăng Diệp. Bên ngoài đều đồn lạnh lùng vô tình, cười ha ha :

      "Mời hai người qua bên này."

      Úc Hàn Yên chớp chớp mắt nhìn, dùng ánh mắt dò hỏi Lăng Diệp.

      Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, giải thích:

      "Chúng ta chụp ảnh."

      Dưới hướng dẫn của người đàn ông trung niên, hai người am hiểu được tình huống ở bên ngoài, được dẫn thẳng đến gian phòng của nhiếp ảnh gia.

      Nhiếp ảnh gia nhìn thấy hai người bọn họ, hai mắt khỏi phát sáng, đồng thời thở dài cảm thán: hai người kia mà sinh con, hiểu đứa bé nghiệt đến mức nào!!

      Sau khi chụp ảnh xong, người đàn ông trung niên lại dẫn hai người đến phòng làm việc có điều kiện tệ.

      Ngồi chiếc ghế bằng da màu đen, nhấm nháp ly trà la ó người đàn ông trung niên, Úc Hàn Yên khỏi nảy sinh cảm giác cấp dưới chiêu đãi cấp .

      Sau khi người đàn ông trung niên cầm thứ gì đó Lăng Diệp đưa cho, liền ra khỏi phòng. Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Úc Hàn Yên và Lăng Diệp. Úc Hàn Yên đặt ly trà xuống, ghé sát vào tai Lăng Diệp, giọng :

      "Trong cái túi màu đen đưa cho ông ta phải là tiền đó chứ."

      Lăng Diệp buồn cười nhéo nhéo chóp mũi của , đáp:

      "Bên trong là sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai chúng ta."

      Úc Hàn Yên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi:

      "Vậy tại sao người ta lại dành cho phục vụ đặc biệt như vậy?"

      Lăng Diệp cười cười, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra sáu chữ:

      "Bởi vì là Lăng Diệp!"

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên liếc mắt, phải chỉ là nhiều tiền thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, xí.

      Rất nhanh, người đàn ông trung niên trở lại, trong tay ngoài cái túi màu đen Lăng Diệp vừa đưa, còn có thêm hai quyển sổ màu đỏ.

      đưa cái túi đen trả lại cho Lăng Diệp, chìa hai quyển sổ màu hồng ra trước mặt hai người, cung kính :

      "Mời ký tên."

      Hai người cầm bút lên, thay nhau ký tên mình vào quyển sổ màu đỏ.

      "Chúc mừng hai người. Hai người là vợ chồng hợp pháp." Người đàn ông trung niên cười chúc mừng.

      Lăng Diệp cất kỹ hai quyển sổ đăng ký kết hôn bảo bối của mình , ôm Úc Hàn Yên đứng dậy, nhàn nhạt với người đàn ông trung niên:

      "Cám ơn."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 62: Thừa lúc yếu ớt mà vào

      " về chưa?" Tay trái Lăng Diệp cầm điện thoại áp vào tai, tay phải vuốt ve khuôn mặt mềm mịn của Úc Hàn Yên đặt đùi mình.

      "Vừa đến nơi."

      Úc Hàn Yên đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại tay , áp vào tai mình hỏi:

      "Dany tỉnh lại chưa?"

      "Tỉnh rồi."

      Úc Hàn Yên ngồi dậy, dép vào xong :

      "Vậy chúng tôi qua thăm ấy."

      " ấy có ở chỗ tôi."

      Úc Hàn Yên sửng sốt lúc, khẽ cau mày hỏi:

      "Vậy ấy ở đâu?"

      "Chiều hôm qua người nhà của ấy đến Đỉnh Vô Danh đón ấy về."

      Úc Hàn Yên giống như quả bóng cao su xì hơi, lần nữa xụi lơ vào lòng Lăng Diệp, chậm rãi hỏi:

      "Sao người nhà của ấy lại biết chuyện ấy bị thương? phải là ấy mình tới Đỉnh Vô Danh đỉnh sao?"

      "Người nhà ấy gọi điện thoại ."

      Lông mày Úc Hàn Yên cau lại, chỉ tiếc rèn sắt thành thép :

      "Tề Ngôn, ngốc hả!" Cơ hội khó có được, thế nhưng lại biết nắm bắt! ràng là hai người có thể an tĩnh, thân mật ở cùng với nhau, ràng đó là cơ hội tốt để phát triển tình cảm, thế nhưng lại khước từ!

      Hơn nữa, phụ nữ lúc yếu đuối dễ bị cảm động nhất. Lúc trước cũng là như vậy mới bị Lăng Diệp cảm động. . . . . .

      Nghĩ tới đây, trừng mắt nhìn Lăng Diệp. Nhất định là người này mưu tính trước!

      Người đầu điện thoại bên kia im lặng mấy giây, thản nhiên :

      "Tôi chỉ đưa điện thoại đến tai ấy mà thôi. Là ấy chuyện với người nhà của mình."

      Úc Hàn Yên hơi sửng sốt, ngờ lại là tình huống này, xa xôi:

      "Được rồi. . . . . ."

      Lăng Diệp giành lấy chiếc điện thoại di động từ người nào đó, nhanh chóng câu “Cứ như vậy ” với người bên kia, sau đó cúp điện thoại.

      Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm, tức giận :

      "Em còn chưa hỏi ta có biết Dany ở bệnh viện nào hay !"

      Lăng Diệp đưa tay bắt lấy chiếc cằm hoàn mỹ của , giống như loại trừng phạt, ngấu nghiến bờ môi hồi, sau đó như giải thích:

      " chuyện điện thoại với người đàn ông khác quá lâu."

      Úc Hàn Yên nghe vậy, bất chợt liếc mắt, bất đắc dĩ nhắc nhở:

      "Đó là Tề Ngôn."

      Ngón tay cái của Lăng Diệp nhàng ma sát qua lại bờ môi sưng đỏ của , lơ đễnh đáp:

      "Vậy sao nào? Còn phải là đàn ông?"

      ". . . . . ." Lăng Diệp, đúng là vại dấm chua!

      Úc Hàn Yên nghĩ ra điều gì, đột nhiên khí thế hung hăng, chất vấn đối phương:

      "Lúc em bị thương, đối với em tốt như vậy, có phải là có mưu tính từ trước rồi !"

      Lăng Diệp buồn cười nhìn , khóe miệng nhếch lên, hỏi:

      "Em xem?"

      Đôi mắt lưu ly của Úc Hàn Yên nhìn chớp, khẳng định:

      " muốn thừa lúc yếu ớt mà vào!"

      Đôi mắt đen nhánh của Lăng Diệp thoáng qua tia cười. dùng giọng từ tính :

      "Cũng phải là có khả năng đó."

      ra lúc đó chỉ muốn tận tay chăm sóc , căn bản có suy nghĩ được nhiều thứ như vậy.

      Úc Hàn Yên bày ra vẻ mặt biết ngay mà. há miệng cắn ngón cái của , mơ hồ :

      "Gian thương."

      Lăng Diệp rút ngón tay trở về, để mặc cho cắn, tay trái vuốt ve eo , nhìn mang theo ý cười, chậm rãi hỏi:

      "Vậy em có muốn người gian thương này cho em biết, Dany ở bệnh viện nào ?"

      Úc Hàn Yên cũng dùng sức cắn ngón tay , mà chỉ để răng đụng vào tay mà thôi. đưa đầu lưỡi đẩy cái dị vật trong miệng mình ra, mắt chớp chớp nhìn người trước mặt, xin ý kiến:

      "Được nha."

      Dany là người bạn cùng phái đầu tiên của , cũng là người phụ nữ đầu tiên để tâm.

      Lăng Diệp đưa ngón tay cái bị Úc Hàn Yên cắn lên miệng, thè lưỡi ra mập mờ liếm láp, sâu kín:

      "Nếu thu bất kỳ lợi tức nào mà cho em biết bệnh viện nơi Dany ở, phải là rất thích hợp với thân phận gian thương của sao?"

      Thiếu chút nữa Úc Hàn Yên cắn vào đầu lưỡi mình, lập tức sửa lại lời :

      "Sao có thể là gian thương được? thế giới này, chỉ có là người lương thiện nhất thôi!"

      Lăng Diệp bế lên vào trong phòng ngủ, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ:

      "Muộn rồi."

      Ngậm ngón tay cái của sai. Sao có thể làm động tác có tính trêu đùa như vậy được? người đàn ông khỏe mạnh sao có thể thờ ơ khi nhìn thấy hành động này của người mình đây?

      Nơi bị răng chạm vào, giống như có dòng điện chạy qua, kích thích hồi, khiến lòng tự chủ được run rẩy; Nơi bị đầu lưỡi ướt át của quét qua, càng giống như bốc cháy, như lấy xu thế của từng đốm lửa , thiêu đốt từng tấc da thịt cùng máu trong người .

      "Diệp, muốn mà, bị cạn kiệt linh lực mà chết đó . . . . . ." Hai tay Úc Hàn Yên đẩy lồng ngực Lăng Diệp ra, vùng vẫy giãy chết .

      Lăng Diệp cực nhanh câu " ", liền dùng môi chặn lại hơi thở mùi đàn hương từ miệng phả ra.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62: (tiếp)

      Bệnh viện Ái Dân, tầng 36, trong phòng bệnh VIP xa hoa cấp cao.

      Lam Nguyệt ngồi ở bên mép giường, nghe thấy tiếng chuông cửa rung trong mắt thoáng qua tia nghi ngờ. Bà đến cạnh cửa nhìn lên màn hình hiển thị, thấy người đến là Tổng giám đốc Lăng và vợ chưa cưới của khỏi có chút kinh ngạc. Bà mở cửa, khuôn mặt tái nhợt nở rộ nụ cười, chào hỏi:

      "Chào tổng giám đốc Lăng, chào Úc tiểu thư."

      Úc Hàn Yên quan sát Lam Nguyệt lúc, thấy bà và Dany có nhiều nét giống nhau, đoán được bà là mẹ của Dany, nên cười :

      "Chào bác , chúng cháu đến thăm Dany ."

      Lam Nguyệt hơi sửng sốt, sao bà lại biết, từ lúc nào mà Dany lại có quan hệ tốt với bọn họ như vậy chứ? Bà đứng tránh sang bên, khách sáo :

      "Mời vào."

      Úc Hàn Yên đưa bó hoa cẩm chướng màu đỏ cầm trong tay cho Lam Nguyệt, :

      "Hy vọng Dany sớm hồi phục."

      Lam Nguyệt đưa hai tay nhận lấy bó hoa, cảm kích:

      "Cám ơn."

      Bà dẫn hai người đến giường bệnh của Dany, cắm bó hoa vào trong bình, sau đó với Dany:

      "Vậy mọi người chuyện , mẹ qua phòng khách, có chuyện gì gọi mẹ."

      Đôi môi có quá nhiều huyết sắc của Dany cong lên thành đường cong đẹp mắt, giọng có chút suy yếu :

      "Vâng, mẹ nghỉ ."

      Sau khi Lam Nguyệt đóng cửa rời , Lăng Diệp buông eo Úc Hàn Yên ra, mình tới trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh phía bên ngoài.

      và Dany quen, cũng chẳng có gì hay để , nếu phải vì Tiểu Yên, chẳng đến đây.

      Dany nhìn Úc Hàn Yên ngồi ở mép giường, trong mắt đầy cảm kích. ๖ۣۜd⊹đ๖ۣۜl⊹q⊹đ dùng giọng mong manh :

      "Hàn Yên, có thể đến thăm tôi… tôi rất vui."

      Úc Hàn Yên mỉm cười:

      "Chúng ta phải là bạn bè sao?" chừng, về sao có thể là vợ của Tề Ngôn đấy… Khi đó là người nhà rồi.

      Đột nhiên Dany cảm thấy chóp mũi cay cay, phải là vì tiền và thế lực của nhà , người chỉ đơn thuần đối xử tốt với , đối phương là người đầu tiên. Hốc mắt hơi đỏ, lại cố kiên cường để nước mắt chảy ra, giọng khí phách:

      " uổng cho tôi kết giao với người bạn tốt này!"

      Úc Hàn Yên cười cười, nghĩ đến mối nghi vấn trong lòng mình liền hỏi:

      "Tề Ngôn chăm sóc được tốt sao?"

      Ngay tức khắc Dany hiểu gì, hỏi:

      "Sao lại hỏi như vậy?"

      Úc Hàn Yên đứng dậy, tự rót cho mình ly nước :

      "Sao lại người nhà đón về? phải là ta chăm sóc tốt cho sao?"

      khuôn mặt yếu ớt của Dany xuất hai mảng đỏ, đáp:

      "Ở cùng chỗ với người đàn ông, khiến toàn thân tôi đều được tự nhiên."

      Làm thế nào cũng ngờ được, mình vừa mở mắt ra nhìn thấy Tề Ngôn, hơn nữa lại cứ nhìn chằm chằm lúc lâu. d⊹d⊹l⊹q⊹d thấy tỉnh còn ân cần thăm hỏi, thái độ của đối với quá khác lúc trước, khiến cứ cảm thấy là lạ.

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, đề cập đến vấn đề rối rắm này nữa.

      Lăng Diệp xoay người, tới bên cạnh Úc Hàn Yên, ôm eo của với Dany:

      "Vậy dưỡng bệnh cho tốt, chúng tôi trước đây."

      Úc Hàn Yên biết tham muốn chiếm giữ của người này lại phát tác rồi, cũng với Dany:

      "Tôi về đây, mấy hôm nữa lại đến thăm ."

      Dany cười cười nhìn bọn họ, :

      "Được."

      Chưa được hai bước, Úc Hàn Yên liền quay đầu nhìn về phía Dany :

      "Là Tề Ngôn làm phẫu thuật cho , lúc hôn mê cũng là mình ấy chăm sóc ."

      xong, đợi Dany phản ứng, liền cùng Lăng Diệp rời .

      Dany sửng sốt chút, sau đó khóe miệng giật giật, lẩm bẩm: " coi mình là ân nhân cứu mạng."

      thở dài cái, nếu Bạch Triết Hiên cũng có thể đối xử với mình được như vậy tốt. Đáng tiếc, thậm chí còn thèm tới thăm lấy lần.

      Bạch Triết Nhã dạo quanh hành lang bệnh viện, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Lăng Diệp và Úc Hàn Yên ra từ phòng bệnh. ta liền thấy rất tò mò về người nằm trong phòng bệnh đó.

      Chờ sau khi hai người bọn họ biến mất, ta mới tới bên cạnh cửa phòng bệnh, nhìn lên tên bệnh nhân - Dany? Sao lại là ta? ta và hai người kia có quan hệ như thế nào? Tại sao bọn họ lại chủ động đến đây thăm ?

      Trong đầu Bạch Triết Nhã đại khái vẽ lên kế hoạch lớn. ta quay lộn lại phòng bệnh của mình, thẳng về phía chiếc điện thoại.
      Họa Sa thấy ta ra ngoài chưa được bao lâu quay trở về, khỏi có chút tò mò hỏi:

      "Tiểu Nhã, phải là con muốn mình ra ngoài giải khuây lúc sao?"

      Bạch Triết Nhã đưa tay trái cầm ống nghe áp vào tai mình, tay phải nhấn dãy số xong, đặt ngón trỏ lên môi mình, ý bảo Họa Sa đừng gì.

      "Mẹ à?"

      Bạch Triết Nhã ngồi chiếc ghế sofa bằng da màu đỏ sẫm, dựa vào chỗ tay vịn to, nhàn

      nhạt :

      "Em là Tiểu Nhã."

      "A, Tiểu Nhã, có chuyện gì ?"

      Bạch Triết Nhã cũng vòng vo, ngay vào điểm chính:

      ", có biết chuyện Dany nằm viện hay ?"

      "Dany? lắm. ấy nằm viện sao?"

      Bạch Triết Nhã lấy được thông tin mình muốn, câu: "Vậy thôi nhé", liền cúp điện thoại.

      Bạch Triết Hiên nghe thấy tiếng 'tút tút' từ đầu bên kia truyền đến, nhìn chiếc điện thoại di động trước mắt thể tin nổi. Tính khí của Tiểu Nhã càng ngày càng tồi tệ. Nhưng mà, cũng thể trách con bé được, dù sao cũng xảy ra chuyện đó...

      Vì sao và Tiểu Nhã đều có loại video này chứ? Nghĩ đến đoạn video của mình vẫn bị Lăng Diệp nắm trong tay, liền muốn phát điên lên; lại nghĩ đến việc mình phải tốn mất 75 tỷ Dollar Lăng Diệp mới đồng ý hạ lệnh phong tỏa tin tức vụ xì căng đan của Tiểu Nhã, càng muốn thổ huyết

      "Cốc cốc..."

      Bạch Triết Hiên thu hồi suy nghĩ của mình lại, mở miệng :

      "Vào ."

      "Tổng giám đốc, đến giờ họp."

      tóc dài, có dáng đẹp đẽ mở cửa ra, dùng giọng dịu dàng :

      Bạch Triết Hiên gật đầu cái, nhàn nhạt đáp:

      "Tôi biết rồi."

      cười ngọt ngào đóng cửa lại. Cửa vừa đóng xong, nụ cười mặt ta cũng biến mất trong chớp mắt. ta cam lòng dậm chân rời .

      Trước kia bên cạnh tổng giám đốc có rất nhiều phụ nữ, khi đó thi thoảng sinh ra hứng thú đối với ta. Mỗi lần khi xong việc, ta được khoản 'tiền thưởng' hậu hĩnh. Bây giờ bên cạnh chẳng còn Hoàn phì Yến sấu (*) nữa rồi, nhưng đối với ta lại vẫn lạnh nhạt như .

      (*) Hoàn phì Yếu sấu (Ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy) để chỉ đối nghịch về hỉnh thể của hai đại mỹ nhân. Dương Qúy phi là người đẹp "khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang", nhan sắc của bà chỉ nức tiếng trong thiên hạ, mà còn vào thi ca, còn Triệu Phi Yến lại vốn nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhàng tựa chim yến.

      Bạch Triết Nhã suy nghĩ lúc,đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.

      ta tới bên ngoài phòng bệnh của Dany, ấn vào chiếc chuông cửa được đặc chế.

      Lam Nguyệt cầm chiếc muỗng trong tay liền dừng lại. Bà đặt chiếc muỗng xuống, nhìn Dany :

      "Mẹ xem sao."

      Dany mỉm cười, gật đầu.

      Sau khi thấy người ngoài cửa là Bạch Triết Nhã, theo bản năng Lam Nguyệt mở cửa ra. Chuyện của Bạch Triết Nhã bà cũng nghe thấy, bà tuyệt đối muốn con mình có quan hệ với loại người như thế này. Bà thấy vô cùng may mắn vì lúc trước chính Bạch Triết Hiên cự tuyệt chuyện kết hôn với Tiểu Ny

      Nhưng mà sao ta cũng mặc đồng phục bệnh nhân.

      Bạch Triết Nhã nhấn chuông cửa hồi lâu, vẫn thấy có người ra mở cửa, sắc mặt ta khỏi có chút khó coi.

      "Mẹ, ai ở bên ngoài vậy?" Dany uống xong hớp canh cá, hỏi.

      Trong mắt Lam Nguyệt thoáng qua tia vui, cười :

      "Người liên quan."

      Dany tin, dùng giọng cho cự tuyệt :

      "Mẹ để cho người bên ngoài vào ."

      Lam Nguyệt đứng dậy, lại múc muỗng canh đút cho người kia, đồng thời :

      "Bên ngoài là Bạch Triết Nhã. Mẹ muốn con và ta có quá nhiều giao thiệp."

      Dany nghĩ đến chuyện mình đọc được mạng, cũng nhịn được nhíu nhíu mày, nhưng lại nghĩ đến đối phương là em của Bạch Triết Hiên, nên :

      "Để ta vào , con có chừng mực."

      Lam Nguyệt nhìn cái, đặt chiếc muỗng vào trong ly, đứng dậy ra bên ngoài mở cửa.

      "Chào bác ." Bạch Triết Nhã bày ra nụ cười tươi, với Lam Nguyệt.

      Lam Nguyệt cười, đứng dịch sang bên :

      "Bạch tiểu thư à, mời vào." Đưa tay đánh vào mặt trời....

      Dường như Bạch Triết Nhã hề có chút để ý nào đến việc đối phương để cho mình đứng chờ hồi lâu ngoài cửa, cười với Lam Nguyệt:

      "Bác cần phải khách sáo như vậy, gọi cháu là tiểu Nhã là được rồi."

      ta dừng chút, nhìn về phía phòng bệnh, quan tâm hỏi:

      "Chị Dany bị bệnh sao? Cháu thấy ở ngoài cửa phòng có đề tên chị ấy, nên muốn vào thăm chị ấy chút."

      Nụ cười vẫn treo mặt Lam Nguyệt, bà vừa dẫn ta tới giường bệnh của Dany, vừa :

      "Cám ơn Bạch tiểu thư quan tâm, Tiểu Ny đỡ rồi."

      "Chị, chị sao vậy? Chị đỡ chưa?" Sau khi Bạch Triết Nhã nhìn thấy Dany, vẻ thân thiết quan tâm hỏi.

      Dany cười cười, đáp:

      " làm phẫu thuật tốt hơn nhiều rồi."

      Bạch Triết Nhã nhìn về phía Lam Nguyệt, giọng mang theo vài phần cẩn trọng cùng thỉnh cầu:

      "Bác , bác có thể ra ngoài để cháu chuyện riêng với chị lúc được ."

      Dany thấy mẹ mình đứng bất động liền :

      "Mẹ, mẹ ra ngoài lát ."

      Vẻ mặt Lam Nguyệt đồng ý, nhưng cũng chống lại lời của đối phương, dù sao người bệnh cũng là nhất, nên bà bưng canh ra ngoài.
      Last edited: 3/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :