1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59: (tiếp)

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, hai lời liền động thủ. di chuyển đến bên cạnh người đàn ông mặc đồ đen gần mình nhất, tay trái chộp lấy cổ tay phải của , để cố định cho nhúc nhích, tay phải cực nhanh đoạt lấy khẩu súng của , sau đó xoay người, chuyển ra phía sau để làm bia chắn, ngăn chặn những viên đạn mấy người khác bắn tới.

      Cùng lúc đó, Lăng Diệp tay đối phó với Nhan Hạo. Các bộ phận cơ thể hai người đều được trải qua thời gian huấn luyện lâu dài, đạt tới đỉnh cao tột cùng. Từ tốc độ đến trình độ phối hợp, nhanh nhẹn hay sức mạnh v.v… của bọn họ, đều vượt ra ngoài phạm vi khả năng của con người.

      Đối với bản lĩnh của Lăng Diệp, Nhan Hạo cảm thấy vô cùng bất ngờ. vốn định chỉ cần dùng khả năng gà mờ của mình để đối phó với Lăng Diệp, nhưng giờ cũng thể nghiêm túc mà toàn lực ứng phó.

      Con mắt Úc Hàn Yên giống như được trải dài khắp cơ thể, người lại giống như xương, bất kể là đạn được bắn tới từ phía nào, cũng đều có thể tránh được.

      Đột nhiên hồi tiếng bước chân dồn dập, thanh rất vang lên, ngay sau đó nhóm người mặc đồ ngụy trang xông vào cửa khách sạn, thoạt nhìn rất giống bộ đội đặc chủng. d๖ۣۜđ-l-q๖ۣۜđ Bọn họ vây thành hình tròn, bao vây quanh Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.

      Nhan Hạo thất thần, lồng ngực vừa chịu đòn tấn công mạnh mẽ của Lăng Diệp, tự chủ được lui về phía sau vài bước.

      Trong nháy mắt, đám người mặc đồ ngụy trang bao vây quanh , chĩa thẳng súng về phía mặt biến sắc.

      Nhan Hạo nhíu mày, lau vết máu tràn ra khóe miệng, trấn tĩnh lại tinh thần, nhìn về phía người trong đó, sau đó :

      "Tổng giám đốc Lăng đúng là phô trương. Nhóm người này được nuôi làm vệ sĩ riêng cho mình sao?"

      Bọn họ khiến cho người ta có cảm giác, giống như là bộ đội đặc chủng lên núi đao xuống biển lửa vậy. người bọn họ lại có bất kỳ dấu hiệu nào là của bộ đội, vậy là của cá nhân rồi. . . . . .

      Cũng tại giờ khắc này, Úc Hàn Yên giải quyết xong tất cả những tên mặc đồ đen. ném khẩu súng trong tay xuống, tới bên cạnh Lăng Diệp.

      Lăng Diệp khẽ nhếch môi, ôm eo Úc Hàn Yên, nhìn về phía Nhan Hạo dùng giọng đầy từ tính :

      "Là tôi nuôi sao? Mà phải thế nào?"

      Trong đáy mắt màu xanh lam của Nhan Hạo thoáng qua tia lạnh cực nhanh, cười khẽ :

      "Chẳng thế nào cả, chỉ là, tổng giám đốc Lăng cho là tôi đến đây chỉ mang theo ít người như vậy thôi chứ?"

      Lời của vừa dứt, nhất thời bốn xung quanh có rất nhiều người mặc tây trang màu đen, tay cầm súng ồ ạt tiến vào. Bọn chúng quây thành vòng tròn, vây tất cả mọi người bên trong lại.


      Mạc Vũ vốn định kéo Thiên Nhất dạo bãi biển lúc, nhưng khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy tình huống ở đại sảnh khách sạn, sau khi cực nhanh câu "Em về trước ” với Thiên Nhất, liền nhấn nút đóng cửa lại, còn mình lao ra khỏi thang máy giống như cơn gió.

      Thiên Nhất cũng nhìn thấy tình huống ở đại sảnh khách sạn, đối với sắp xếp của Mạc Vũ cũng có bất kỳ phản kháng nào. biết, cho dù có ở lại nơi này cũng chỉ là gánh nặng.

      Mạc Vũ thấy thang máy vẫn ngừng lên mới thở phào nhõm. quay đầu, mặt cười đến nghiệt tiến gần tới chỗ mọi người, đồng thời :

      "Lúc đặc sắc như thế này, sao lại thiếu tôi được nha?"

      Lăng Diệp và Úc Hàn Yên cần quay đầu lại nhìn cũng biết được chủ nhân của giọng đó là ai. Hai người vẫn nhìn chằm chằm Nhan Hạo như cũ.

      Nhan Hạo nhìn về phía phát ra tiếng , sau khi thấy người tới, trong mắt thoáng kia tia kinh ngạc. cũng ngờ quan hệ của Lăng Diệp và Liệt Diễm lại thân thiết đến mức như vậy, ngay cả người đứng thứ hai trong bang Liệt Diễm, Lăng Diệp cũng có thể sai khiến được. nhếch khóe môi, cười chế giễu:

      "Sao vậy? Bang Liệt Diễm nuôi nổi Mạc Đường chủ nữa sao? Nếu là như vậy, tôi đây rất hân hạnh dành cho vị trí tốt."

      Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ tản ra tia lạnh lẽo, cười đáp:

      "Điều này cần phải nhọc lòng lo."

      Lăng Diệp chẳng muốn nán lại thêm giây phút nào nữa, ngay vào trọng điểm:

      "Nhan đương gia vẫn định nhường đường sao?"

      Khóe miệng Nhan Hạo giật giật, dùng giọng cao thấp :

      "Sao có thể chứ, xin mời." Còn giằng co thêm nữa cả hai bên đều bị tổn thương, mặc dù cam lòng, nhưng. . . . . .

      Đám người dưới của nghe thấy thế, liền nhường ra đường cho Lăng Diệp và Úc Hàn cùng đám người của .

      Lăng Diệp câu " gặp lại" xong, thu hồi ánh
      Mắt, ôm Úc Hàn Yên ra ngoài.

      Nhóm người mắc đồ ngụy trang thấy vậy, xúm xít vậy quanh cạnh Lăng Diệp và Úc Hàn Yên hộ tống bọn họ rời .

      Nhan Hạo để tâm đến lời của Lăng Diệp, đôi mắt xanh lam của nhìn chằm chằm Úc Hàn Yên, bùi ngùi :

      , em khiến tôi phải bất ngờ. Làm sao đây, càng lúc tôi càng cảm thấy thể buông tha em.”

      Mặc dù ở lần gặp thứ hai biết bản lĩnh của , nhưng bản lĩnh lúc đó còn xa mới so được với lần này. Sáu người vừa chết dưới tay đúng là hộ vệ bên người , bản lĩnh của bọn họ tốt hơn rất nhiều so với những người bình thường khác, huống hồ bọn họ đều cầm cả súng.

      Bản lĩnh như vậy, đủ xứng với thân phận “Chủ mẫu của Nhan gia này.

      Úc Hàn Yên dùng ánh mắt ngăn cản kích động muốn động thủ của Lăng Diệp. quay đầu lại, lạnh lùng :

      thất khiến tôi phải ghê tởm. Lần sau tôi còn nhìn thấy , chính là ngày tận số của ”.

      Nhan Hạo sững sờ lúc, sau đó cười ha ha đáp.

      , tôi chờ đến lúc đó.”

      Hai tay Mạc Vũ nắm hờ hững trong túi quần, theo sát phía sau Lăng Diệp và Úc Hàn Yên giống như tên du côn. nhàn nhã thoải mái về phía cửa khách sạn, lúc qua người Nhan Hạo xa xôi:

      “Người phụ nữ của cậu ấy, phải là người có thể mơ tưởng đâu”.

      Nhan Hạo xem thường, từng chữ từng chữ

      “Chúng ta cứ chờ xem”.

      Người cảu Lăng Diệp vừa , đám người áo đen liền vây lại bên Nhan Hạo. Nhan Hạo nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Úc Hàn Yên, trong mắt mang theo vẻ khát khao.

      Trong xem, Lăng Diệp nhìn Mạc Vũ được mời mà tự nhiên vào, đầu mày cau lại. vừa lái xe về phái sân bay vừa :

      phải là cậu quên mất người của mình rồi đó chứ?”

      Mặc Vũ dựa vào ghế xem lơ đễnh đáp:

      “Tôi đưa tiễn hai người”.

      Khóe miệng Úc Hàn Yên mấp máy. nhìn ra ngoài phía cửa sổ, cách của người này đúng là kiểu cách nha.....

      Lăng Diệp thêm gì nữa. biết vì sao Mạc Vũ lại làm như vậy. sơh lại gặp nguy hiểm cho nên mới muốn tận mắt nhìn thấy lên máy bay.

      Lúc tới sân bay, máy bay tư nhân của Lăng Diệp sẵn sàng cất cánh.

      Lăng Diệp quay đầu nhìn lưng Mạc Vũ nhàn nhạt :

      “Cho cậu nghỉ ngơi ngày. Ngày mai trở về cùng Tề Ngôn”.

      Mạc Vũ hớn hở ra mặt, dường như thể tin nổi, hỏi:

      “Diệp, cậu là tôi cần trở lại cái nới đảo người khỉ ho cò gáy kia nữa sao? Hơn nữa còn cho tôi thả phanh ngày?”

      Lăng Diệp nhíu mày, hỏi ngược lại:

      “Sao hả, cậu rất muốn ?”

      Mạc Vũ vội vàng lắc đầu, hưng phấn :

      “Diệp, cậu là người tốt!”

      dừng chút, réo gọi Lăng Diệp lên máy bay lại hỏi:

      “Vậy còn nhóm người tôi mang theo?”

      Lăng Diệp khẽ cau mày, dừng bước,lại quay đầu nhìn lần nữa, giọng mang theo ý vị chỉ hận rèn sắt thành thép được, hỏi:

      “Đảo người có huấn luyện viên sao?”

      Mạc Vũ nghe xong, đưa tay lên vò đầu, cười khúc kha khúc khích ngừng.

      qua cửa máy bay, Úc Hàn Yên thẳng vào phong ngủ. muốn ngủ bù!

      Lăng Diệp thấy vậy cười cười, cũng theo vào phòng ngủ.

      Vào phòng ngủ, Úc Hàn Yên chạy thẳng tới chỗ tử treo quần áo, xô hề ngạc nhiên khi thấy bên trong có mấy chiếc váy ngủ. ở chung với người kia, chưa bao giờ phải lo lắng những chuyện như thế này. đưa tay cầm chiếc váy lụa màu đỏ trong đó, cũng chẳng cần vao phòng tắm thay đồ, liền cởi luôn quần áo trước mặt con lang sói nào đó.

      Ánh mắt của Lăng Diệp tối mấy phần, nuốt ngụm nước miếng, dùng giọng khêu gợi hỏi:

      “Tiểu Yên, đây là em dụ dỗ ?”

      Úc Hàn Yên nhanh chóng cởi áo sơ mi cùng quần dài ra, cầm váy mặc vào người sau đo mới đưa tay ra phía sau tháo móc áo lót.

      Lăng Diệp bước hai bước đến, càng áp sát vào người Úc Hàn Yên. cúi người rủ rỉ vào tai :

      “Tiểu , ra em có thể cởi áo lót rồi mới mặc váy ngủ mà”.

      Úc Hàn Yên nhất cổ tác khí (*)lấy chiếc áo lót ra, sau đó cả người chui vào trong chăn, thèm để ý đến ánh mắt như lang hổ của người kai. cũng phải kẻ ngốc, trước mặt mà cởi áo lót còn bị ăn sạch sàng sanh sao?

      (*) Nhất cổ tác khí: chữ “cổ” ở đây chỉ trống trận, còn “tác khí” có nghĩa là tinh thần hăng hái. Nguyên ý của câu thành ngữ này chỉ bắt đầu chiến đấu tinh thần chiến đấu của binh sĩ rất hăng hái. Giờ thường dùng để ví nhân lúc tinh thần còn dâng cao làm ngay cho xong việc.

      Lăng Diệp nhìn Úc Hàn Yên chỉ chừa ít đầu ra bên ngoài buồn cười, xoay người ngồi vào ghế trước máy tính, bất máy lên check mail.

      ...................
      Last edited by a moderator: 24/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: làm là được rồi

      Người nào đó bị nhịn ăn đồ lạnh mấy hôm rồi, thế nên ôm ngay đống toàn kem là kem ra, dùng chân đóng cửa tủ lại, sau đó tới đặt đồ ăn trong tay lên bàn, rồi ngồi lên chiếc ghế sofa dành riêng cho mình.

      nâng nắp chiếc Laptop lên, mở video, vừa xem tay vừa cầm lấy chiếc kem.

      Lăng Diệp thấy vậy, đứng dậy tới trước bàn của , gì đem đống kem kia cất trở lại vào trong tủ lạnh.

      Úc Hàn Yên liếc nhìn theo cử động của , vội vàng giương mắt lên :

      " được cất , để đây cho em, em muốn ăn!"

      Lăng Diệp lườm cái, về phía bàn làm việc của mình, đồng thời ném lại cho hai chữ:

      " được!"

      Đôi mắt to trắng đen ràng của Úc Hàn Yên trợn tròn, tức giận hỏi:

      "Vì sao?"

      Lăng Diệp ngồi chiếc ghế dựa xoay, mở tài liệu ra, cũng ngẩng đầu lên nhàn nhạt đáp:

      "Ăn liền lúc quá nhiều tốt cho cơ thể."

      "Cơ thể em rất tốt! Có cần bệnh viện kiểm tra để chứng minh cho xem !" Úc Hàn Yên chịu từ bỏ gân cổ lên cãi.

      Tay Lăng Diệp lật tài liệu hơi dừng lại. đóng tập tài liệu vào, đứng dậy nhìn Úc Hàn Yên, dùng giọng dễ nghe :

      " thôi."

      Úc Hàn Yên hơi sững sờ, chớp chớp đôi mắt to hỏi:

      " đâu?"

      Lăng Diệp nhíu mày, phải vừa là muốn đến bệnh viện làm kiểm tra để chứng minh sao? nhắc nhở:

      "Bệnh viện."

      Úc Hàn Yên trợn trừng mắt bất đắc dĩ, mình chỉ thuận miệng thế thôi nhưng người kia lại cho thành luôn. quay đầu , chút do dự cự tuyệt:

      "Cơ thể em rất tốt, cần phải đến bệnh viện kiểm tra."

      Đột nhiên Lăng Diệp cười nghiệt. tới trước người , cúi người cầm chiếc kem trong tay ném vào thùng rác, rồi đè xuống ghế sofa, cúi đầu ngậm vành tai nỉ non:

      "Nếu cơ thể em tốt như vậy nhanh sinh cho đứa bé ."

      Mặc dù quá thích trẻ con, nhưng nghĩ đến đó là con của hai người lại có chút mong đợi. Huống hồ ông nội lúc nào cũng mong có đứa chắt trai.

      Úc Hàn Yên vội vàng dùng tay đẩy lồng ngực to lớn của Lăng Diệp ra, mặt đỏ lên :

      "Dừng lại! tại em tiện vận động."

      Trong đôi mắt hẹp dài của Lăng Diệp thoáng qua tia nghi ngờ. dùng giọng từ tính hỏi:

      "Tại sao?"

      "Bụng em rất no." Úc Hàn Yên quay đầu vào lưng ghế sofa, ánh mắt lóe sáng .

      Lăng Diệp ngồi lên người , từ cao nhìn xuống, tay phải ưu nhã chậm rãi cởi cúc áo sơ mi ra, theo lời của …. dùng giọng rất hỏi:

      "Vậy hả? Tiểu Yên của , em ăn gì rồi?"

      Úc Hàn Yên suy nghĩ lúc, hình như cả ngày hôm nay tính đến thời điểm này chưa ăn gì cả……. Vẻ mặt trở nên quẫn bách, chắc chắn lắm:

      "Em ăn kem rồi. . . . . ."

      Trong mắt Lăng Diệp nổi lên ý cười, tiếp tục cởi cúc áo sơ mi của mình, kéo giọng dài ra đầy mê người, :

      "Ồ. . . . . ."

      Úc Hàn Yên mím mím môi, đôi mắt to lên tầng hơi nước mỏng, tội nghiệp nhìn Lăng Diệp, hai tay bắt lấy vạt áo :

      "Em muốn làm nha ~"

      tại thắt lưng của vô cùng đau nhức, còn thêm lần nữa phần và dưới của phân ly mất.

      Lăng Diệp đáp "Uhm" tiếng, cởi áo của mình ra, ép xuống người , đồng thời cực nhanh:

      "Em cần phải làm, làm là được rồi."

      ". . . . . ." Có khác nhau sao?

      Thế là, đại tổng giám đốc Lăng của chúng ta lại bắt đầu tự mình gieo mầm kiếp sống.

      "Lăng Diệp! Em cảnh cáo dám làm nữa, tối nay phải ra ngoài ghế sofa ngủ!" Sau tiếng đồng hồ, giọng hổn hển của người nào đó vang lên.

      Lăng Diệp nhíu mày, ‘tu bổ’ tạm rồi nên thu hoạch thôi. dựa vào sức kiểm soát mạnh mẽ của mình, cho hóa thành vũng nước vào trong cơ thể người nào đó, cố gắng để mình nhìn thấy màn kiều diễm sinh động ghế sofa, mặc quần áo vào người.

      Vừa được tự do, Úc Hàn Yên cũng chẳng kịp để ý đến toàn thân đau nhức, vội vàng mặc quần áo vào. Để đề phòng người kia thay đổi chủ ý, phải mau chóng dậy sửa soạn chỉnh chu lại cho mình.

      Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp nhàn nhã cài nút tay áo, giận dữ :

      "Mặt người dạ thú."

      Động tác ở tay Lăng Diệp hơi dừng lại, mặt biến sắc nhắc nhở:

      "Từ chiều qua đến giờ, em từ ‘cầm thú’ này dưới mười lần rồi."

      Úc Hàn Yên vừa nghe thế liền kích động. đứng phắt dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn ra, nhanh tay nhanh mắt vịn vào bên mép bàn, mở to đôi mắt nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ có hai của Lăng Diệp, gầm :

      "Đều là lỗi của !"

      Lăng Diệp tiến đến bế lên, vừa ra phía bên ngoài phòng làm việc, vừa dỗ dành:

      "Đúng vậy, đều là lỗi của , em đừng kích động."

      Úc Hàn Yên rất hài lòng "Hừ" tiếng, đưa hai tay giắt lên chiếc cổ cao to đẹp đẽ của Lăng Diệp, đầu tựa vào ngực , hỏi:

      " đâu vậy?"

      Lăng Diệp vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đưa tay ra ấn vào phím đề số 1, đáp:

      " ăn gì đó."

      Úc Hàn Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, tỏ suy nghĩ của mình:

      "Em nấu cho đâu!"

      Mệt chết rồi, lại còn muốn nấu cơm. Đừng là cửa lớn, mà ngay cả cửa sổ cũng được. (Ám chỉ việc có khả năng a~)

      Lăng Diệp nhếch nhếch môi bất đắc dĩ, giọng hỏi:

      "Mèo hoang , em nấu cơm sao?"

      mới là mèo hoang , cả nhà đều là mèo hoang ! mặt Úc Hàn Yên thoáng qua vẻ lúng túng, :

      "Ai bảo lúc trước toàn bắt em nấu cơm."

      Lăng Diệp bế ra khỏi thang máy, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng bước bước đến cửa cao ốc, đồng thời nghiêm túc :

      "Vợ nấu cơm cho chồng ăn phải là chuyện rất tự nhiên sao?"

      Úc Hàn Yên lại dựa sát đầu vào ngực , lẩm bẩm:

      "Ai là vợ của chứ."

      Lăng Diệp dừng bước, yên lặng nhìn người trong ngực, mắt sâu thấy đáy.

      Úc Hàn Yên rụt đầu lại, giống như thanh minh cho câu của mình, làu bàu:

      "Đúng là như thế nha. Chúng ta còn chưa kết hôn."

      Lăng Diệp gật đầu cái, tiếp tục bước về phía xe của mình, đồng thời :

      "Sau khi ăn cơm xong lấy giấy đăng ký kết hôn."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60: (tiếp)

      Trông Úc Hàn Yên nhìn Lăng Diệp đứng trước mặt giống như ngốc, mãi đến khi mình bị nhét ngồi vào ghế kế bên tay lái của xe ôtô mới tỉnh, vừa thắt dây an toàn vừa :

      " cho rằng đối với người như em đây, lấy giấy đăng ký kết hôn rồi có ý nghĩa?"

      Cái tên "Úc Hàn Yên" này là do tự đặt cho mình, ngay cả chứng minh thư hay sổ hộ khẩu, tất cả cũng đều là do thừa lúc ban đêm gió lớn xông vào đồn công an làm lén. Tất cả đều là giả. . . . . .

      Lăng Diệp gật đầu chút do dự, nghiêm túc :

      "Đương nhiên là có ý nghĩa. Điều này thể là hôn nhân của chúng ta có giá trị pháp lý."

      Điều thích chính là tên của được đặt chung chỗ, chính là trong tấm ảnh có hình .

      Úc Hàn Yên thêm gì nữa, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nếu muốn làm như vậy cứ làm thế , dù sao cũng chẳng có vấn đề gì. Có tờ giấy đăng ký kia hay đối với , cũng chẳng có ảnh hưởng gì to lớn, bất luận như thế nào cũng ở bên cạnh trừ phi phản bội . Nhưng tin bao giờ phản bội . Chẳng tại sao cả, nhưng chắc chắn như vậy.

      Xe dừng lại trước cửa khách sạn xa hoa. Úc Hàn Yên cởi thắt dây an toàn ra khỏi xe, nhìn thấy phong cảnh nơi này vừa quen vừa lạ bùi ngùi hồi. Lúc trước khi tới nộp hồ sơ xin làm trợ lý đặc biệt cho Lăng Diệp, ở trong khách sạn này.

      Lăng Diệp tới bên cạnh , thấy nhìn bốn chữ “Cung điện Lăng Thị” to đùng được mạ vàng có chút mất hồn, nhịn được lên tiếng hỏi:

      "Sao vậy?"

      Úc Hàn Yên cười cười, kéo tay vào bên trong đáp:

      " có gì."

      Trong lòng Lăng Diệp có chút kỳ quái nhưng thấy muốn cũng hỏi tới nữa.

      Cung điện Lăng Thị có tổng cộng 78 tầng. 70 tầng phía là phòng để cho khách thuê ở, 8 tầng phía dưới dùng làm phòng ăn, trong đó có đầy đủ những món sơn hào hải vị thế giới.

      "Chào tổng giám đốc, chào bà tổng." Người tổng quản vừa nhìn thấy Lăng Diệp ở đại sảnh khách sạn, cười rạng rỡ tiến lên nghênh đón, chào cung kính.

      Lăng Diệp nhìn cái, lạnh nhạt căn dặn:

      "Vị trí cũ."

      "Dạ, tổng giám đốc."

      Dưới dẫn dắt của người tổng quản, hai người tới gian phòng cổ kính đậm chất Trung Quốc ở tầng ba.

      Úc Hàn Yên ngồi lên ghế, đôi mắt to nhìn đánh giá xung quanh, quan sát bài trí bên căn phòng.

      Tất cả mọi thứ bên trong căn phòng đều được chế tác từ gỗ . Trong đó bàn ăn, ghế ngồi và bình phong bằng gỗ đều được sơn màu đỏ thẫm, dưới sàn nhà là màu nâu đỏ. Hoa văn điêu khắc nổi và điêu khắc kiểu rỗng cùng đồ thủ công mỹ nghệ trong đây đều được sử dụng vô cùng tinh tế. Trong bốn góc phòng đều được đặt đèn lồng, chiếc bàn dài sát tường được bày con kỳ lân trông giống như . Phía kỳ lân, tường được treo bức tranh thủy mặc Trung Quốc, khiến cho người ta có cảm giác, giống như ở trong thời Trung Quốc cổ đại vậy.

      Úc Hàn Yên nhíu mày, nhìn về phía Lăng Diệp ngồi cạnh mình hỏi:

      " thường xuyên đến đây?"

      ngờ, mà cũng thích loại phong cách trong căn phòng này.

      Lăng Diệp chọn vài món ăn, đóng quyển thực đơn lại hỏi:

      "Em còn muốn ăn gì nữa ?"

      Úc Hàn Yên vừa mở quyển thực đơn trước mặt ra, vừa nhấn mạnh:

      " vẫn chưa trả lời vấn đề của em?"

      Lăng Diệp tựa lưng vào ghế, dùng giọng đầy từ tính :

      "Đại khái là tháng tới lần."

      Úc Hàn Yên chọn thêm vài món ăn khác mà mình muốn ăn, sau đó khép quyển thực đơn lại, nhìn hỏi đầy kinh ngạc:

      " mình ?"
      Lăng Diệp lắc đầu, lạnh nhạt đáp:

      cùng với ông nội.” Xem như là liên hoan gia đình ..........

      Úc Hàn Yên nghe xong, cảm giác tội ác nảy sinh ầm ầm. Từ sau khi mình xuất , còn tới đây ăn nữa. nhìn Lăng Diệp nghiêm túc hỏi:

      ông nội có trách em đoạt mất người cháu trai của ông ?”

      “Chắc , nửa tháng trước chúng ta đến đó rồi mà.” Lăng Diệp quả quyết đáp.

      Úc Hàn Yên suy nghĩ lúc, :

      “Hay là chúng ta gọi điện cho ông nội tới đây cùng ăn .” Hình như ông nội rất đơn, trống trải....

      Lăng Diệp giơ tay trái của mình ra trước mặt Úc Hàn Yên, buồn cười :

      “Em xem bây giờ là mấy giờ rồi.”

      Úc Hàn Yên cúi đầu nhìn, khóe miệng tự chủ được kéo ra, 1h30 chiều....

      Lăng Diệp thu hồi cánh tay của mình lại, nhàn nhạt :

      “Muốn ăn cơm cùng ông nội đâu cần phải gấp gáp, lúc nào ăn cũng được mà.”

      ra lúc trước, cứ khoảng tháng mới ăn cơm cùng ông lần, phải là vì có thời gian, mà vì biết ở cùng với ông như thế nào. Mỗi lần ăn cơm, gần như chỉ mình ông độc thoại, hơn nữa khi đó phần lớn cũng chỉ về chuyện hôn nhân đại của .

      Rất nhanh món ăn được đưa ra, Úc Hàn Yên hề khách sáo cầm đũa lên nhấm nháp từng miếng từng miếng , thi thoảng còn mở miệng tán thưởng:

      tệ, tệ.”

      Lăng Diệp cười cười, cũng cầm đũa lên gắp thức ăn.

      Úc Hàn Yên khỏi kinh ngạc trước cách cầm đũa của Lăng Diệp. vừa nhai thức ăn vừa mơ hồ hỏi:

      dạy dùng đũa vậy?”

      Động tác gắp thức ăn của Lăng Diệp hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào trong chén của mình, đáp:

      “Mẹ.”

      Úc Hàn Yên nhíu mày, “Ồ” lên tiếng rồi gì thêm nữa, cố gắng chiến đấu với những món ăn trước mắt.

      Buổi sáng chưa ăn gì, sau đó lại bị ép ‘vận động’, đói đến nỗi cái bụng xẹp lép dính vào lưng rồi. Bây giờ trước mắt đều là những món sơn hào hải vị, dĩ nhiên phải đâm đầu nhét hết bọn chúng vào trong bụng rồi.

      Lăng Diệp nhìn người kia ăn như hổ đói, bất đắc dĩ :

      “Ăn chậm chút, coi chừng mắc nghẹn.”

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, tốc độ ăn cũng giảm.

      Đột nhiên đặt đũa xuống, bưng ly trà lên dốc vào miệng. Sau khi uống xong lại nhấc bình trà lên rót đầy vào ly rồi dốc vào miệng mình.

      “Phốc....”

      Lăng Diệp thấy vậy, vội vàng cầm ly trà mình uống dở có nhiệt độ vừa phải đưa vào tay , đồng thời vuốt nhè lưng cho .

      Úc Hàn Yên dốc mạnh ly trà vừa được đưa vào trong miệng, sau khi cảm thấy rút cuộc vật bị mắc trong cổ họng cũng trôi xuống mới thở sâu hơi. xoay người lại, nước mắt lã chã nhìn Lăng Diệp, giọng ủy khuất, chờ đợi:

      “Đầu lưỡi của em nóng.....”

      Lăng Diệp hai lời, cúi đầu hôn lên môi , đưa cái lưỡi mát lạnh của mình vào.

      Giống như người bị đói khát lâu trong sa mạc nhìn thấy suối nước trong mát, Úc Hàn Yên tham lam mút lấy đôi môi mát lạnh kia.

      Sau hồi, Lăng Diệp tách môi hai người ra, giọng trầm, khàn mấy phần:

      đút cho em ăn.”

      xong, ngồi trở lại ghế của mình, sau đó đặt Úc Hàn Yên lên đùi, ôm lấy , đút cho ăn.
      Last edited: 31/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lần này Úc Hàn Yên an phận, ra dáng thục nữ, nhai kỹ nuốt chậm.

      Đột nhiên :

      "Ngày mai chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn nha."

      "Tại sao?" Lăng Diệp nhíu nhíu mày, hỏi.

      "Lại phải về nhà lấy sổ hộ khẩu là phiền phức." Úc Hàn Yên nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, đáp.

      Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, cái này có gì mà phiền toái? Nhưng vẫn đáp:

      "Được! Vậy để mai ."

      Sau khi ăn xong, Lăng Diệp lái ô tô đưa trở về công ty.

      Úc Hàn Yên là điển hình của mẫu người ăn no là ngủ. lúc sau, mí mắt của nặng trĩu. quyết định nhắm mắt lại, dù sao cũng có Lăng Diệp ở bên cạnh, cũng phải lo lắng đụng phải ai, hay là giẫm phải cái gì đó.

      Trở lại phòng làm việc, chạy thẳng tới ghế sofa, tiếp tục giấc ngủ của mình.

      Lăng Diệp cười cười, ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu xử lý đống tài liệu chất cao như núi bàn làm việc.

      "Reng reng reng. . . . . ."

      3h40 phút chiều, điện thoại trong phòng vang lên.

      Lăng Diệp nhíu mày, đem tầm mắt rời khỏi đống tài liệu, cầm ống lên, nhìn về phía người nào đó vẫn ngủ say ghế sofa, thấy bị đánh thức mới giọng hỏi:

      "Chuyện gì?"

      "Tổng giám đốc tập đoàn Bạch Thị Bạch Triết Hiên đến ạ."

      Lăng Diệp suy nghĩ lúc, giọng đáp:

      "Bảo ta đến quán cà phê Thiên Uyển bên cạnh chờ tôi."

      "Dạ, tổng giám đốc."

      Lăng Diệp cúp điện thoại, cầm bút máy viết lời nhắn lên tờ giấy trắng rồi đặt bút xuống, đứng dậy đem tờ giấy đặt lên bàn của Úc Hàn Yên, sau khi cúi đầu đặt nụ hôn lên mới ra khỏi phòng làm việc đóng cửa lại.

      " được cho phép bất kỳ người nào vào trong phòng làm việc của tôi." Lúc Lăng Diệp qua phòng thư ký, nhìn mấy người thư ký bên trong dặn dò.

      "Dạ, tổng giám đốc." Sáu người ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, hẹn mà cùng lên tiếng.

      Lăng Diệp vừa lâu Úc Hàn Yên liền tỉnh lại. Sau khi mở mắt ra, thấy bóng dáng người kia đâu, ngồi vụt dậy, phát ra tờ giấy sờ sờ bàn với lời nhắn lại:

      " qua quán cà phê Thiên Uyển bên cạnh lát, trở về ngay."

      nhíu mày, nghĩ thầm: " gặp ai? Sao lại phải tự mình tới quán cà phê?" Lúc này, hoàn toàn quên mất Lăng Diệp có hẹn với Bạch Triết Hiên.

      Từ trước đến giờ, đều chẳng hề để tâm đến những chuyện râu ria.

      Úc Hàn Yên nằm trở lại ghế sofa, nhưng phát ra lăn qua lăn lại hồi mà vẫn thể ngủ được.

      phút sau, gào khóc:

      "Còn trở lại ngay, sao lâu như thế rồi còn chưa trở lại vậy?!"

      đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, từ xuống dưới đều mang theo vẻ bực dọc.

      Sáu vị thư ký nghe thấy tiếng đóng cửa, hẹn mà đều ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy vội chào:

      "Chào bà tổng."

      Úc Hàn Yên đáp "Ừ" tiếng, thẳng vào thang máy.

      Sau người đàn ông nhìn tôi…. tôi nhìn , nghĩ thầm: "Tổng giám đốc chỉ để cho người khác vào trong phòng làm việc, cũng để cho người ra khỏi phòng làm việc."

      ………………….
      Lăng Diệp vừa vào quán cà phê Thiên Uyển nhìn thấy Bạch Triết Hiên thân tây trang trắng ngồi bên cạnh cửa sổ. đến ngồi xuống chỗ đối diện với Bạch Triết Hiên, với nhân viên phục vụ:

      " ly Latte đường." ( loại cà phê Ý)

      Nhân viên phục vụ gật đầu với cái, cười nhã nhặn đáp:

      "Vâng, xin ngài chờ lát."

      Bạch Triết Hiên thấy Úc Hàn Yên cùng Lăng Diệp khỏi có chút ngoài ý muốn, thốt lên:

      " ấy đâu?"

      ra nếu nhìn ra tình cảnh của mình nên quan tâm đến Úc Hàn Yên. Bởi vì quan tâm đến , chỉ càng khiến cho Lăng Diệp bỏ qua cho mà thôi.


      Lăng Diệp hề che giấu vui của mình, dựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn Bạch Triết Hiên :

      "Tôi hề thấy chút thành ý nào của ."

      Bạch
      Bạch Triết Hiên cười lơ đễnh, đáp:

      “Tổng giám đốc Lăng cần phải khẩn trương quá mức như vậy. Tôi chỉ tò mò chút thôi. Là của , cuối cùng là của , phải của , có muốn níu giữ cũng được.”

      Lăng Diệp nhíu mày, cười lạnh:

      sai rồi, là của tôi cuối cùng vẫn là của tôi, mà phải của tôi, tôi cũng nắm chặt trong tay.”

      dừng lúc, đôi môi mỏng lại mở ra lần nữa, nhấn mạnh từng chữ :

      “Người bị tôi nhìn trúng cũng vậy, mà vật cũng vậy, đều chỉ có kết cục, đó chính là của tôi.”

      Khóe miệng Bạch Triết Hiên giật giật, giống như loại giễu cợt:

      tự tin của Tổng giám đốc Lăng .”

      “Tiên sinh, cà phê của ngài.” Nhân viên phục vụ cúi người đặt ly cà phê xuống trước mặt Lăng Diệp, dùng giọng khiến người nghe thoải mái .

      Lăng Diệp gật đầu cái, đợi nhân viên phục vụ mới nhìn về phía Bạch Triết Hiên, cười như cười đáp:

      tự tin của tôi có đủ hay tôi biết, nhưng tôi lại biết lời của tôi có độ tin cậy 100%. xem, phải là bây giờ tìm tới tôi sao?”

      Trong lòng Bạch Triết Hiên cả kinh, thiếu chút nữa quên mục đích ban đầu đến gặp Lăng Diệp. nhấp ngụm cà phê, dùng giọng giống như đàm phán hỏi:

      ra điều kiện .”

      Khóe môi Lăng Diệp cong lên đẹp mắt, dùng giọng từ tính hỏi:

      “Điều kiện gì cũng đồng ý sao?”

      Bạch Triết Hiên hơi sửng sốt, ngờ đối phương hỏi như vậy. đáp chút do dự:

      .”

      Lăng Diệp nhấp hớp cà phê, điềm nhiên hỏi:

      “Vậy Tổng giám đốc Bạch có thể ra giá cao nhất được bao nhiêu?”

      “Mười tỷ Dollar.” Bạch Triết Hiên trầm tư hai giây, mở miệng .

      Lăng Diệp cười châm biếm:

      “Đây là Tổng giám đốc Bạch đuổi tên ăn mày sao?”

      Bạch Triết Hiên bình tĩnh được nữa rồi, nhìn Lăng Diệp có chút kích động:

      “Lòng tham của cũng quá lớn rồi đó? bán vụ scandal của Tiểu Nhã có thể kiếm được đến mười tỷ dollar sao?”

      Lăng Diệp ưu nhã uống hớp cà phê, chậm rãi :

      “Quả là tôi thể kiếm được mười tỷ dollar, nhưng mà số tổn thất cũng phải là con số này.”

      Sắc mặt Bạch Triết Hiên trở nên khó coi hơn mấy phần. Đúng là vụ scandal của Tiểu Nhã ảnh hưởng rất lớn đến hình ảnh của tập đoàn. Sở dĩ bị ảnh hưởng lớn như vậy là vì Tiểu Nhã là đại sứ hình ảnh của tập đoàn!

      “Cao nhất là 30 tỷ dollar.” cắn răng .

      Lăng Diệp buông ly cà phê trong tay xuống, dùng ánh mắt đầy áp bức nhìn :

      “80 tỷ dollar.” mất nhiều tiền mua cổ phiếu của tập đoàn Bạch Thị như vậy, dù sao cũng phải bù lại chút chứ.

      Ánh mắt Bạch Triết Hiên rét lạnh, giễu cợt:

      “Tổng giám đốc Lăng, đây là bắt chẹt người?”

      Lăng Diệp nhếch môi, miễn cho ý kiến.

      Bạch Triết Hiên tái mặt, lên tiếng lần nữa:

      “40 tỷ dollar.”

      Lăng Diệp bưng ly cà phê lên nhấp ngụm, vẫn ung dung tự tại.

      “50 tỷ.” Mười giây sau, Bạch Triết Hiên lại .

      Lăng Diệp vẫn như cũ, gì.

      “60 tỷ.” Bạch Triết Hiên nhìn chòng chọc người đối diện gần hai mươi giây, lại lên tiếng.

      Lăng Diệp vẫn im lặng như trước.

      Bạch Triết Hiên cắn răng, nửa phút sau mặt đen lại :

      “Tối đa là 70 tỷ dollar.”

      Lăng Diệp đặt ly cà phê xuống, rốt cuộc cũng mở miệng, lạnh nhạt :

      “75.”

      Bạch Triết Hiên tức giận trừng mắt nhìn Lăng Diệp, thiếu chút nữa hộc máu. đứng dậy :

      “Hi vọng Tổng giám đốc Lăng giữ lời hứa.” Rồi sải bước ra khỏi quán cà phê.

      Còn ở lại nhìn Lăng Diệp thêm giây nữa, nhịn được mà ra tay đánh người.

      Lăng Diệp cười cười, sau khi thanh toán xong liền rời .

      Sau khi Úc Hàn Yên xuống tầng trệt, vừa ra khỏi cửa tòa nhà đồ sộ, liền cảm thấy có người theo dõi mình. Đôi mắt to xinh đẹp của thoáng qua tia rét lạnh, muốn nhìn xem rút cuộc người nào lại dám cả gan theo dõi !

      ra khỏi tòa nhà của Lăng Thị được khoảng 100m, liền có hai chiếc xe hơi màu đen lao về phía mình, tiếp đó năm người áo đen từ trong xe bước ra, nhanh chóng tiếp sát .

      Úc Hàn Yên phản kháng giống như những người phụ nữ bình thường khác, sau đó để mặc bọn họ nhét mình vào trong xe.

      -------

      Lăng Diệp mở cửa phòng làm việc ra, thấy bóng dáng Úc Hàn Yên đâu, nhíu nhíu mày, gọi thử:

      “Tiểu Yên?”

      Người ở trong phòng thư ký ngẩng đầu lên nhìn về phía Lăng Diệp, hẹn mà đều lên tiếng:

      “Phu nhân ra ngoài rồi ạ.”

      ra ngoài? Hô hấp của Lăng Diệp khỏi rối ren mấy phần, vừa bước về phía thang máy, vừa gọi điện thoại cho Úc Hàn Yên.

      Nhóm thư ký đưa mắt nhìn nhau, hiểu tại sao.

      “Xin lỗi, số điện thoại của quý khách gọi tắt máy.”

      Giọng nữ lạnh lẽo truyền đến làm cho hai tay Lăng Diệp tự chủ được nắm chặt lại.
      Last edited: 31/12/14
      hoa nở mùa hè thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Tại sao

      Lăng Diệp tới xe của mình, ngồi vào chỗ tay lái rồi mở hệ thống định vị điện thọai ra, nổ máy, nhanh chóng phi xe tới điểm đỏ.

      Bên trong xe của bọn bắt cóc, Úc Hàn Yên bày ra nét mặt sợ hãi, mang theo vẻ yếu đuối nhưng có chút kiên cường :

      "Tại sao các lại bắt tôi? Tôi chính là vợ chưa cưới của Lăng Diệp."

      Người xe giống như câm điếc, im lặng gì.

      Úc Hàn Yên cúi đầu, lúc bọn nhìn về phía mình trợn trừng mắt lên. mất công giả bộ vất vả như vậy rồi, thế nhưng bọn chúng lại thèm ngó ngàng đến !

      Hai bên cửa kính trái và phải của xe được dán thêm lớp giấy đặc biệt nên người ở bên trong thể nhìn thấy phong cảnh phía bên ngoài, mà người bên ngoài cũng thể nhìn thấy được tình huống bên trong. Xuyên qua lớp kính phía trước, chỉ có thể nhìn thấy được cái đuôi phách lối của con xe Minibus.

      Có lẽ là qua khoảng nửa tiếng chiếc xe mới dừng lại. Người áo đen cầm cánh tay Úc Hàn Yên lôi xuống vào trong nhà xưởng bỏ hoang.

      Úc Hàn Yên kiềm chế cơn kích động muốn động thủ của mình, để mặc bọn chúng kéo cánh tay mình, đồng thời quan sát khung cảnh phía xung quanh.

      Điều ngạc nhiên là, bên trong nhà xưởng cũ nát này lại được bày bộ bàn ghế chế tác rất tinh tế. Lúc này, có người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi ngồi lù lù vị trí chủ vị. Chỉ thấy mặt có vẻ gian xảo, mặt còn hơi bầm tím giống như là bị người ta đánh.

      Úc Hàn Yên nhíu mày, biết người này.

      Người đàn ông nhìn thấy Úc Hàn Yên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. vội vàng đứng dậy, quở mắng những người áo đen vừa mới vào:

      "Tôi bảo các mời người tới, đây chính là phương thức mời của các sao?!"

      Những người kia bị mắng rối rít cúi đầu, bàn tay lôi kéo cánh tay Úc Hàn Yên cũng buông ra.

      Người đàn ông trưng ra nụ cười, chỉ vào chiếc ghế dựa dài :

      "Mời ngồi."

      Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày theo bản năng, ngồi xuống chiếc ghế chút khách khí, mặt lạnh hỏi:

      " là chủ của bọn họ? Đưa tôi tới đây là chủ ý của ?"

      Người đàn ông ngồi trở lại chiếc chủ vị, người hơi khựng lại. Khí thế của sao lại mạnh mẽ như vậy? So với cha còn hơn hẳn bậc. lắc lắc đầu cho là mình bị ảo giác, cười lên tiếng đáp:

      "Tôi là ông chủ tương lai của bọn họ, nhưng cho người dẫn tới đây là chủ ý của tôi."

      Những người vừa ngồi cùng chiếc xe với Úc Hàn Yên, thấy người tản ra khí lạnh, trong nháy mắt máu đông cứng lại. Trực giác cho bọn họ biết, đây mới chính là con người của . tuyệt đối phải là người dễ trêu chọc.

      Úc Hàn Yên ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo lên nhau, kiêu ngạo nhìn , có điểm nào là của người bị bắt cóc. nhếch nhếch khóe môi, giễu cợt:

      "Thế hả? Vì sao lại ‘mời’ tôi tới đây?"

      Người đàn ông nâng ly trà lên, nhìn làn khói trắng phả ra, đáp:

      "Tôi vốn định hỏi mượn Lăng Diệp ít tiền để tiêu, nhưng bây giờ…."

      đem tầm mắt chuyển lên người Úc Hàn Yên, nhìn từ đầu xuống chân, đôi mắt nổi lên tia dâm tà, tiếp tục :

      "Tôi chỉ muốn tiền, mà còn muốn cả ."

      cực phẩm như vậy được đưa đến trước mặt , sao có thể bỏ qua được.

      Hỏi mượn Diệp ít tiền? Muốn ? Úc Hàn Yên khẽ cười tiếng, là quá ngu hay là quá ngây thơ đây?

      đứng dậy, từ cao nhìn xuống người đàn ông, dùng giọng rất hỏi:

      " dựa vào cái gì mà muốn tôi?"

      Người đàn ông cười dâm đãng, định mở miệng lại cảm thấy phía dưới truyền đến trận đau nhức kịch liệt. cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy quần mình bị cắt miếng, mà ‘cậu em’ cũng thấy tăm hơi đâu. Sau khi muộn màng phát ra, dùng hai tay ôm lấy vết thương, người co rúm lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Mười người áo đen xung quanh thấy thế, lấy súng ra thi nhau chĩa về phía Úc Hàn Yên.

      Cùng lúc đó, cửa chính của nhà xưởng cũng bị đạp ra, Lăng Diệp đứng sừng sững ở giữa cửa như sát thần. Hai mắt đỏ au, người tản ra vô vàn sát khí.

      Đám người áo đen tự chủ được nhìn về phía cửa chính, trong nhất thời bọn họ như bị rơi vào trong hầm băng. Bọn họ cũng là những người ở trong mưa bom lửa đạn thời gian dài, nên khứu giác đặc biệt nhạy bén đối với cái chết chóc.

      Dĩ nhiên lúc bọn họ phân tâm Úc Hàn Yên cũng phân tâm. Trong chớp mắt di chuyển đến bên cạnh người đứng gần mình nhất, dùng con dao găm sắc bén cắt đứt động mạch cổ của , đồng thời tay trái cướp lấy khẩu súng tay đối phương hề có áp lực.

      Lăng Diệp giống như con báo săn nhìn trúng thức ăn của mình, nhanh chóng phát động cuộc tiến công. tới sau lưng người gần mình nhất, tay trái tóm lấy cánh tay trái của đối phương, tay phải chụp lên bàn tay cầm súng của , nhằm thẳng vào chỗ hiểm của từng tên áo đen , nổ súng chút do dự.

      Đạn được bắn ra viên nào bị hỏng. Những người bị trúng đạn đều chết ngay từ phát đầu. Rất nhanh, bên trong nhà xưởng trừ người áo đen bị Lăng Diệp giữ ra, tất cả đều bị ngã xuống đất.


      Lăng Diệp buông ‘tấm chắn’ trước người ra, bị bắn thành như tổ ong vẽ, người cứng ngắc ngã về phía trước.

      Úc Hàn Yên nhào tới bên người Lăng Diệp như con chim , hưng phấn hỏi:

      "Sao biết mà tới nha?"

      "Tại sao phản kháng?"

      Lăng Diệp ôm , chỉ cúi đầu hỏi có chút giận dữ.

      Úc Hàn Yên hơi tủi thân nép vào lồng ngực Lăng
      Lăng Diệp, giọng đáp:

      “Em muốn nhìn xem ai bắt cóc em, tại sao lại bắt em.”

      Đột nhiên, viên đạn từ phía sau lưng Úc Hàn Yên lao tới, nhắm thẳng về phía .

      Lăng Diệp thấy vậy, ôm di chuyển thần tốc qua bên, đồng thời đá khẩu súng lên, tay phải đón nhận, nhắm thẳng vào tay người cầm súng bóp cò.

      Lúc này Úc Hàn Yên mới nhớ ra, vẫn còn người chưa bị giết chết. ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hằn lên tia máu của Lăng Diệp tố cáo:

      “Diệp, chính là kẻ sai người bắt em! muốn hỏi mượn tiền của , còn muốn em nữa!”

      Lăng Diệp giận quá hóa cười. buông eo Úc Hàn Yên ra, bước từng bước đến bên cạnh người đàn ông nằm co ro mặt đất, giống như tử thần cười lạnh :

      “Chỉ bằng cậu mà cũng dám mơ tưởng đến người phụ nữ của tôi?”

      từ cao nhìn xuống người nằm đất, chiếc chân thon dài, mạnh mẽ giẫm lên mu bàn tay của đối phương, dùng sức day day. Trong khí truyền đến những tiếng gãy đứt của xương cốt.

      Người đàn ông đau đớn nhăn mặt lại, tức giận nhìn Lăng Diệp cảnh cáo:

      “Tôi là con trai của ban chủ bang Thanh Long! dám làm gì tôi, cha tôi nhất định bỏ qua cho !”

      thấy Lăng Diệp vẫn để ý đến lời của mình, bàn chân giẫm lên tay trái của càng dùng sức hơn, tiếp:

      “Đừng có ỷ vào việc mình có quan hệ tốt với Liệt Diễm ai dám động vào ! Tôi cho biết, Liệt Diễm là ông chủ biết thức thời, mà chống lại với toàn thể bang Thanh Long chúng tôi đâu!”

      Úc Hàn Yên đứng bên xem kịch vui, nhìn người đàn ông vùng vẫy chết mà buồn cười.

      Lăng Diệp nâng chân phải lên, lúc người đàn ông tưởng rằng bỏ qua cho , đá cái vào ngực . cúi thấp người, nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của , dùng giọng từ tính hỏi:

      “Tôi thấy rất kỳ quái, tại sao cha cậu lại có thể có đứa con trai ngu ngốc như cậu?”

      dừng lúc, dụ dỗ:

      “Chỉ cần cậu cho tôi biết, tại sao cậu lại nghĩ ra ý tưởng hỏi tiền từ tôi tôi tha cho cậu. Theo tôi được biết, bang Thanh Long cũng đâu có nghèo.”

      Người đàn ông im lặng lúc :

      “Cha vì cứu tôi mà phải dâng Đỉnh Vô Danh cho Liệt Diễm. Mất Đỉnh Vô Danh làm cho ông ấy rất tức giận, nên chặt đứt tất cả các nguồn tiền của tôi.”

      Khóe môi Lăng Diệp nhếch lên giễu cợt, tiếp tục hỏi:

      “Người có tiền rất nhiều, tại sao cậu lại chọn tôi? Cậu cũng biết quan hệ của tôi với Liệt Diễm cũng tệ, phải sao?”

      Người đàn ông hối hận đến nỗi ruột gan cũng xanh lè rồi. Nếu có thể được chọn lại lần nữa, tuyệt đối ra tay với Lăng Diệp và vợ chưa cưới của . Ai biết được năng lực của cả hai đều mạnh đến như vậy! lên tiếng đáp:

      “Bởi vì nhiều tiền nhất.”

      Úc Hàn Yên im lặng nhìn trần nhà dày đặc tơ nhện. Tâm người này cũng lớn , sợ bị mắc nghẹn.

      Lăng Diệp chỉa súng vào trái tim người đàn ông, gằn từng chữ :

      “Nhờ cậu ban tặng mà từ nay bang Thanh Long biến mất thế giới.” Sau khi xong, liền bóp cò hề do dự, kết thúc sinh mạng của người đàn ông.

      biết dạy con là lỗi của cha. Cho nên bang Thanh Long cũng cần phải tồn tại nữa.

      Lăng Diệp ném súng xuống, tới bên cạnh Úc Hàn Yên, tay trái ôm eo , tay phải đưa điện thoại lên áp vào tai, lạnh lùng phân phó:

      “Diệt bang Thanh Long.”

      Mặc dù bang Thanh Long cũng là bang phái có tiếng nước Mĩ, nhưng người ở đầu kia điện thoại nghe xong cũng hề có chút chần chờ nào, lập tức lên tiếng đáp:

      “Dạ, bang chủ.”

      Lăng Diệp cúp máy xong, nhét điện thoại vào trong túi quần, thêm câu gì nữa.

      Úc Hàn Yên biết tức giận, cũng dám làm gì, chỉ ngoan ngoãn theo .

      Sau khi lên xe, Lăng Diệp thấy vẫn cài dây an toàn cho mình liền đưa người sang cài dây an toàn cho .

      Úc Hàn Yên ôm lấy hông của , dán vào bờ môi hơi lạnh của , có chút bối rối :

      “Em sai rồi, đừng gì với em.”

      Con ngươi trong mắt Lăng Diệp tối vài phần, hôn mãnh liệt lên đôi môi .

      Mãi lâu sau mới buông môi Úc Hàn Yên ra, nhìn hai tròng mắt có chút mê ly của , dùng giọng hơi khàn khàn :

      rất lo lắng cho em.”

      Phát thấy đâu, lo lắng đến nỗi thở cũng được. Nỗi sợ bị thương xâm chiếm, vây hãm các dây thần kinh yếu ớt của .

      Úc Hàn Yên nghe xong, chóp mũi đột nhiên có chút cay cay. đưa đôi môi đến, hôn lên môi Lăng Diệp, cam đoan:

      “Em làm như vậy nữa.”

      Lăng Diệp “Ừ” tiếng, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình khởi động xe. Ngay tức khắc, chiếc xe Maybach màu đen giống như cơn gió lao vút .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :