1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55: Đỉnh Vô Danh (2)

      Lúc này trong phòng ăn cũng có nhiều người, hai người Tề Ngôn và Dany mỗi người chọn cái bàn ngồi xuống. Úc Hàn Yên ở phía sau, nhìn nhìn Tề Ngôn lại nhìn nhìn Dany, biết nên ngồi ở bàn người nào. Lăng Diệp kéo tay qua hai cái bàn của bọn họ, đến chiếc bàn cạnh cửa sổ buông lỏng tay ra, để ngồi đối diện với nhau. nhìn Úc Hàn Yên, dịu dàng hỏi:

      "Em muốn ăn gì?"

      Dany đứng dậy, như nhìn thấy sắc mặt của Lăng Diệp, đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Úc Hàn Yên.

      Tề Ngôn liếc mắt nhìn thấy cảnh này, áp chế cơn tức giận để vọt ra ngoài. Lẽ ra phải là mình và hai người kia ăn cùng nhau, sao bây giờ lại thành ngược lại, chỉ còn mình là thế nào? ném quyển thực đơn xuống, đứng vụt dậy, tới ngồi xuống cái ghế bên cạnh Lăng Diệp.

      Sắc mặt Lăng Diệp cực kỳ khó coi, cả hai người này tới đây làm gì đây hả?!

      Úc Hàn Yên chớp mắt hai cái, nhìn nhìn Tề Ngôn lại nhìn nhìn Dany, sau đó rất sáng suốt mà đem tầm mắt đặt thực đơn.

      Dany liếc xéo Tề Ngôn phía đối diện, khinh khỉnh :

      " tới đây làm gì!"

      Tề Ngôn trầm mặt xuống, :

      "Chân ở người tôi, tôi muốn đến đâu đến đó, mắc mớ gì tới ?"

      Dany đóng quyển thực đơn lại, rất muốn nhìn thấy mặt :

      "Ngồi ăn cùng với loại người như , đúng là mất khẩu vị của tôi."

      Tề Ngôn lạnh lùng cong môi lên, từng chữ chữ :

      "Vậy mời đứng dậy, xoay người sau đó bước đều bước."

      Dany cười khẽ, :

      " bảo tôi là tôi , phải rất mất mặt sao?" mở thực đơn ra lần nữa, chọn món ăn sáng cho mình.

      Bữa sáng với những cơn sóng ngầm cuối cùng cũng kết thúc.

      Dany dùng khăn ăn lau miệng, sau đó quay đầu nhìn Úc Hàn Yên, hỏi:

      "Tiếp theo đây có hoạt động gì ?"

      Úc Hàn Yên lắc đầu, dùng giọng dễ nghe, thánh thót:

      "Còn tùy thuộc vào sắp đặt của Diệp."

      Đối với câu trả lời của Úc Hàn Yên, Lăng Diệp hết sức hài lòng. Đôi môi mỏng của khẽ cong lên, nhìn người kia :

      "Em muốn như thế nào, chúng ta làm thế đó."

      Khóe miệng Dany giật giật. Được rồi! Hai người đều suy nghĩ cho nhau, tương thân tương ái biết bao, người khác ghen tị đến chết đây. mở miệng đề nghị:

      "Cùng đánh golf thế nào hả?"

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên chẳng có chút hứng thú nào với việc đánh golf. suy nghĩ lúc, :

      "Đánh cặp bóng chuyền bãi biển ."

      Dany vốn tưởng rằng người kia thích vận động kịch liệt như thế, cho nên đưa ra đề nghị này. Giờ thấy đối phương chủ động đề nghị, khỏi vui vẻ cười :

      "Được được."

      Bóng chuyền bãi biển là trong những hoạt động thể thao thích nhất. . . . . . Mỗi lần chơi xong, giống như đem hết những suy nghĩ tiêu cực trong lòng phát tiết ra ngoài.

      Lăng Diệp nhíu mày, nhìn Úc Hàn Yên, dùng giọng đầy từ tính hỏi:

      "Em chắc chứ?"

      Úc Hàn Yên nhìn lại người kia, hiểu gì. Bóng chuyền bãi biển có gì là ôn đâu?

      Thấy bộ dáng mơ hồ này của , Lăng Diệp lắc đầu bất đắc dĩ, hỏi:

      "Tại sao hôm nay em phải mặc chiếc váy này?"

      Dany và Tề Ngôn nghe xong, đều ám muội nhìn Úc Hàn Yên, duy chỉ có Úc Hàn Yên là vẫn ngây ngốc :

      "Là chọn nha."

      ". . . . . ." Từ trong đáy lòng Lăng Diệp dâng lên cảm giác vô lực. hắng giọng cái, :

      "Ừ, vậy chơi bóng chuyền hai người . Ngôn, cậu và Dany đội."

      Tề Ngôn và Dany đều chán ghét nhìn nhau, hẹn mà cùng :

      "Ai thèm cùng đội với ta."

      "Ai thèm cùng đội với ta."

      Lăng Diệp nhíu mày, lành lạnh :

      "Hoặc là hai người cùng đội, hoặc là chơi nữa."

      Thấy cả hai người bọn họ đều gì, Lăng Diệp đứng dậy tới bên Úc Hàn Yên, dắt tay vừa ra khỏi nhà hàng vừa :

      "Ba mươi phút nữa gặp nhau." cũng có hứng thú để người khác lại theo mình.

      Dany thấy vậy, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Tề Ngôn cái, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.

      Trở lại ‘phòng tổng thống', Úc Hàn Yên lười biếng nằm ghế sofa, gối đầu lên đùi Lăng Diệp, hai tay vuốt vuốt bàn tay to lớn của , hỏi:

      "Tại sao vừa rồi ở phòng ăn hỏi như thế?"

      Lăng Diệp bật TV, đặt cái điều khiển lên bàn, cúi đầu xuống nhìn , dùng giọng khiêu gợi :

      "Em giơ chân lên nhìn xem."

      Úc Hàn Yên giơ chân trái lên, chiếc váy lụa mỏng màu trắng trượt lên bắp đùi mịn màng, nhẵn bóng như tơ lụa của , ngay tức khắc, đập vào mắt là những vết bầm tím của dấu hôn. ngồi vụt dậy, ảo não nhìn Lăng Diệp, nghiến răng nghiến lợi :

      "Đều là lỗi của !"

      Lăng Diệp nhìn người kia xù lông khỏi buồn cười. Đôi môi mỏng của cong lên, hùa theo:

      "Ừ, đều là lỗi của ."

      Úc Hàn Yên tức giận trừng cái, sau đó ngồi xụi lơ chiếc ghế sofa giống như quả bóng cao su xì hơi, lẩm bẩm:

      "Em phải làm thế nào đây?" Bikini thể mặc, quần áo ngắn cũng thể mặc. . . . . .

      Lăng Diệp đặt đầu lên đùi mình, vuốt vuốt mái tóc :

      "Em mặc cái này."

      Để làm cho em mặc được bikini, tối hôm qua phải rất cố gắng trồng trọt.

      Úc Hàn Yên xoay người, quay mặt về phía bụng Lăng Diệp, tiu nghỉu :

      "Có ai ăn mặc thế này đánh bóng chuyền bãi biển chứ . . . . . ."

      Tuy cái quần này chẳng ảnh hưởng đến co duỗi của tay chân , nhưng mà mặc nó đánh bóng chuyền, nhất định là tâm điểm của công chúng.

      Lăng Diệp cười cười, giọng :

      "Em nha"

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên giận đến muốn chết. Người này quá ác liệt rồi! đưa tay đến bên hông người kia, định véo cái, nhưng thịt của quá rắn chắc, véo lên nổi. dùng ngón trỏ và ngón cái véo lớp da bên hông lên, xoay tròn 360 độ chút khách khí.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55.2


      Nửa giờ sau, Lăng Diệp cởi trần, mặc chiếc quần đùi đôi dép lê xuất bãi biển. Úc Hàn Yên gần như lúc trước, lại mặc bộ jumpsuit dài màu trắng, nhưng dưới chân thay vì đôi giày cao gót được đổi thành đôi dép lê.

      Bởi vì hai người đều quá xuất chúng, quay đầu lại có thể là 100%, nên muốn tìm bọn họ rất dễ, tầm mắt mọi người đổ dồn về đâu, chính là bọn họ ở đó.

      Trang phục của Tề Ngôn cũng rất giống Lăng Diệp, cũng là cởi trần, mặc quần đùi, dép lê. cầm trong tay quả bóng chuyền, nhanh chậm về phía Lăng Diệp và Úc Hàn Yên.

      " mặc cái này để chơi?" dừng lại trước mặt hai người, nhìn Úc Hàn Yên dùng giọng thể tin được hỏi.

      Lăng Diệp chặn lại tầm mắt của , thờ ơ :

      "Có gì được?"

      Dù là em cũng thể nhìn người phụ nữ của có chút kiêng kỵ nào như thế!

      Khóe mắt Tề Ngôn kiềm chế được kéo ra, đối với hành động của Lăng Diệp, im lặng hoàn toàn rồi. Nhìn chút cũng được, tốt nhất là giấu kín .

      "Hàn Yên, chơi sao?" Tóc Dany được búi cao lên, toàn thân là bộ bikini màu xanh dương nhạt, vừa thong thả về phía bọn họ vừa hỏi.

      thể , dung mạo của rất xuất sắc, bất luận là dáng người hay khuôn mặt đều thuộc vào hạng nhất. Ở chỗ nên nhiều thịt tuyệt nhiên thiếu miếng thịt, ở chỗ nên ít thịt lại tuyệt nhiên thừa miếng.

      Trong mắt Tề Ngôn thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh tan biến mất.

      Úc Hàn Yên nhìn Dany, dùng giọng trong trẻo :

      "Chơi chứ."

      Dany trợn trừng đôi mắt đẹp, lẩm bẩm:

      " mặc cái này chơi?"

      "Ừ, yên tâm , nhất định đánh cho hai người hoa rơi nước chảy." Úc Hàn Yên muốn vì cách ăn mặc của mình mà đối phương nhường, nên mới buông ra câu tự cao như vậy. muốn kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ.

      "Khụ khụ. . . . . ." Dany ngờ như vậy, suýt nữa bị sặc chính nước miếng của mình. nhìn về phía Tề Ngôn, giống như nữ vương:

      " có nghe thấy hả?"

      Trước mặt là cuộc tranh tài, ân oán cá nhân lúc trước đều có thể gạt qua bên, nhưng mà, hình dáng người này đúng là tệ nha, chút thịt thừa nào cả.

      lại nhìn sang dáng người Lăng Diệp, tự chủ được nuốt ngụm nước bọt. Mặc dù chiều cao của hai người tương đương nhau, đều khoảng 1m90, nhưng da của Lăng Diệp đen hơn , bả vai rộng hơn chút, cơ bắp cùng đường cong hoàn mỹ hơn chút. Dường như có thể nhìn thấy sức di chuyển của sâu trong làn da này. Loại đàn ông này giống như loài báo săn, có tính xâm lược cực kỳ, ngang ngược, có sức hấp dẫn trí mạng đối với phụ nữ.

      Tề Ngôn sau khi câu "Mỏi mắt mong chờ", liền dẫn đầu đến nơi tranh tài. là, chắc thắng được hai người kia. Thứ nhất, thân thể bọn họ có độ mềm mại, có sức bật, cánh tay và eo có lực, thị lực cũng đạt tới tình trạng cao nhất, người bình thường tuyệt đối phải là đối tượng để so sánh với bọn họ, mà đồng đội của lại chính là người bình thường. Thứ hai, hai người kia ở cùng với nhau lâu như vậy, về độ ăn ý ràng hơn hẳn và Dany mới chỉ vừa biết nhau.

      Nhưng mà, thử làm sao biết? Huống hồ chị dâu lại mặc chiếc quần dài thế kia. . . . . .

      Dany cười cười, nhìn về phía Úc Hàn Yên câu "Gặp lại sân đấu " rồi theo sau lưng Tề Ngôn đến chỗ so tài.

      Lăng Diệp dắt tay Úc Hàn Yên, từ từ tới chỗ đối diện với chỗ của Tề Ngôn.

      Úc Hàn Yên cởi dép để sang bên, vừa vào trong sân vừa :

      "Hình như chúng ta có trọng tài. . . . . ."

      Nam nam nữ nữ xung quanh thấy tuấn nam mỹ nữ đánh bóng chuyền tụ tập hết lại nơi đây. Giờ nghe thấy câu của Úc Hàn Yên, ai cũng xung phong nhận việc:

      "Để tôi làm trọng tài cho!"

      Lăng Diệp nhìn về phía Tề Ngôn, :

      "Để cho công bằng mỗi bên tự chỉ định trọng tài." xong, chỉ về phía người đàn ông có làn da ngăm đen dáng người thể thao, cổ đeo chiếc còi, lạnh nhạt :

      "Vậy nhờ làm trọng tài cho chúng tôi lúc."

      Tề Ngôn gật đầu cái, chỉ về phía có làn da lúa mì, dáng người thể thao :
      "Làm phiền ."

      Hai người được chỉ định đều gật gật đầu kích động, bộ để cho các người phải thất vọng. Bọn họ tới đứng bên cạnh đường lưới bóng chuyền, sau khi hai người thương lượng hồi, người đàn ông giơ cánh tay phải lên :

      "Chuẩn bị."

      đưa cái còi vào trong miệng, dùng sức thổi cái, theo tiếng “tuýt” của còi, cánh tay phải của cũng đồng thời đặt xuống bên người.

      Tề Ngôn dùng tay trái tung quả bóng lên cao, nhảy lên tạo thành hình cung, mượn sức của eo cùng cánh tay phải, phát mạnh quả bóng sang góc hẹp của sân đối phương.

      Mọi người hít vào hơi, vừa mới bắt đầu khốc liệt như vậy rồi!

      Lăng Diệp phản ứng cực nhanh, chạy về phía đường biên phía sau, hai chân đạp đất, cả người nghiêng xuống sát mặt đất về phía vị trí bóng rơi, đồng thời đưa tay phải ra quá đỉnh đầu, nửa nắm thành quyền, trong giây phút tưởng chừng quả bóng chạm đất, phát ngược quả bóng lên giữa trung.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Gặp lại ám sát

      Quả bóng chuyền xẹt trung tạo thành đường vòng cung hoàn mỹ rơi xuống vị trí của Úc Hàn Yên. Úc Hàn Yên đưa hai tay lên tạo thành hình bán cầu, hai ngón cái để ngược nhau tạo thành chữ “nhất” (一), chân đạp đất, người đưa về phía trước nghênh tiếp bóng. phát bóng thẳng đến sân đối phương mà khống chế lực để bóng bay thành đường cong, điểm cao nhất vẫn nằm trong khu vực sân mình, ngay cạnh đường lưới.

      Giống như được diễn tập vô số lần, ngay tức khắc Lăng Diệp đọc được ý đồ của . dùng tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng được, từ đường biên phía sau phi đến trước đường lưới, hai chân đạp đất, tung người lên cao, tay phải đưa lên, khi đạt tới điểm cao nhất của quả bóng chuyền, giữ bóng gần như thẳng đứng.

      Nhưng cũng bởi vì điểm khác biệt này, mà quả bóng chuyền xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lúc đối phương còn chưa kịp ra tay nó phi thẳng xuống bãi biển, cách đường lưới khoảng 5 centimet trong sân đối phương làm cát bay lên tung tóe.

      Người xung quanh bất giác lên tiếng thán phục, quá đáng xem! Tất cả mọi người đều ngừng thở chỉ sợ trong nháy mắt mình bỏ qua mất màn đặc sắc.

      Lần này đến Lăng Diệp phát bóng, tiếng còi của trọng tài vừa vang lên, d«đ-l-q»đ Lăng Diệp dùng tay trái tung bóng lên trung, thậm chí hai chân còn rời khỏi mặt đất, hai đầu gối chỉ hơi hơi cong lại, đồng thời đưa tay phải lên, dùng quá nhiều sức phát bóng .

      Bóng chuyền bay hơi cao, đạt tới điểm cao nhất cách đường lưới bên sân đối phương khoảng 10 centimet, sau đó bay nhàng về phía đường biên sau của sân đối phương.

      Tề Ngôn thấy vậy, chạy nhanh đến vị trí quả bóng rơi xuống, hai chân đạp đất, tay phải đưa thẳng qua đỉnh đầu, cả người gần như bay về phía quả bóng chuyền, nhưng đáng tiếc chậm chút, quả bóng lướt qua ngón tay , tiếp xúc thân mật với bãi biển cách đường biên sau khoảng 2 centimet, sau đó lại tạo thành đường cong , bay ra khỏi đường biên.

      "Ôi trời! Điều khiển bóng quá tuyệt!"

      "Cho dù là cầu thủ tốt nhất của đội tuyển Quốc gia cũng chỉ có thể được đến như thế này thôi!"

      "Quá tuyệt! Quá kinh khủng! Đáng tiếc vừa rồi ghi lại được màn đó."

      ". . . . . ."

      Người xem nhao nhao bàn luận, tuy nhiên bốn người trong sân vẫn chỉ im lặng.

      Tề Ngôn rất chán nản vì mình đón được quả bóng ở thời khắc vừa rồi.

      Dany bị thực lực của Lăng Diệp và Tề Ngôn làm cho chấn động. Tuy vừa rồi Tề Ngôn đón được quả bóng Lăng Diệp phát tới, nhưng quả bóng đó, nếu đổi lại là người khác, nhất định thể nào chạm tới được cơ. Hơn nữa, thực lực của Úc Hàn Yên cũng tầm thường nha, mặc dù chỉ là chuyền bóng đơn giản thôi, nhưng ấy khống chế được lực cùng góc độ vô cùng tốt.

      Xem ra đúng là mình và Tề Ngôn bị đánh cho hoa rơi nước chảy rồi. . . . . .

      Úc Hàn Yên và Lăng Diệp liếc mắt đưa tình với nhau, ánh mắt trao đổi còn hơn cả hàng vạn lời .

      Vừa rồi lại là Lăng Diệp phát bóng. Lần này tư thế phát bóng của khác lần trước là mấy, nhưng nhìn có vẻ như lực phát bóng hơn chút, điểm phát cũng khác nhau. Bóng chuyền xẹt đường rất chậm trung, lúc mọi người tưởng rằng quả bóng thể qua được đường lưới nó vụt qua tấm lưới, sà xuống sân đối phương.

      Phản ứng của Dany nhanh hơn rất nhiều. d♥đ♦l♦q♥đ chạy nước kiệu hai bước, hai chân đạp đất, nhảy vọt lên trung, chân gấp khúc lại, đồng thời hai tay ôm lấy nhau, hai ngón cái đưa song song lên , tiếp đó hai đầu gối để theo hình thức quỳ xuống đất, dùng hai tay chuyền bóng lên.

      Tề Ngôn thấy vậy, như gió phi đến bên cạnh Dany, tiếp đó hai chân đạp đất, mượn lực bật, cả người nẩy lên cao, đưa tay phát bóng tới gần biên giới của đối phương.

      Úc Hàn Yên nhíu mày, chiếc quần lụa mỏng màu trắng xẹt trung, nghiêng người, dùng hai tay chuyền bóng vào giữa sân bên mình.

      Lăng Diệp đến đón bóng, mà tới ôm chiếc eo của Úc Hàn Yên, thoải mái nhàn nhã nhìn về phía Tề Ngôn và Dany.

      Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của cũng nhìn sang, bất ngờ nhìn thấy Tề Ngôn đè lên người Dany, hai người môi kề môi! Đôi mắt mở to, nhìn chớp về phía bên kia, xem tình huống phát triển của việc.

      Những người xung quanh cũng đem hết tầm mắt tập trung lại hai người bọn họ, hề chớp mắt dù chỉ cái.

      Tề Ngôn làm thế nào cũng ngờ được lúc mình hạ xuống, lại giẫm trúng chân Dany. càng ngờ rằng, mình đứng vững mà ngã lên người , điều ngờ nhất là chết tử tế cũng xong, mà lại vừa vặn môi chạm môi với . nhìn Dany ba giây, sau đó đột ngột đứng dậy, lấy tay lau lau môi mình.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chươnng 56.2

      Khốn kiếp! Nụ hôn đầu bị Mạc Vũ cướp tính rồi, giờ nụ hôn đầu với nữ sinh cũng cánh mà bay mất.

      Dany phản ứng kịp, cũng đứng dậy, thấy hành động lau môi của Tề Ngôn, cơn tức giận liền ùa tới. mới bị thua thiệt ! Lau môi cũng tới lượt ta lau nha! kích động đến mức đánh mất hết lý trí, tới trước mặt Tề Ngôn, bất ngờ kéo đầu xuống thấp, đồng thời nhón chân lên, hai lời hôn lên môi Tề Ngôn.

      ". . . . . ." Táo bạo! Hai mắt Úc Hàn Yên mở lớn như chiếc chuông đồng, thể tin được nhìn Dany cưỡng hôn Tề Ngôn.

      Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ cong lên, cúi đầu thấp xuống bên tai Úc Hàn Yên, cắn cắn vành tai , dùng giọng đầy từ tính :

      "Tiểu Yên, rất sẵn lòng để em cưỡng hôn."

      "Ai muốn cưỡng hôn !" Úc Hàn Yên hờn dỗi nhìn , đỏ mặt thẳng thừng.

      Ánh mắt Lăng Diệp chợt lóe sáng, câu “ muốn cưỡng hôn em" cực nhanh, sau đó biến luôn thành hành động.

      Mọi người xung quanh thấy thế, nhất thời trở nên ồn ào, có huýt sáo, có vỗ tay, có tiếng thét chói tai. . . . . .

      Tề Ngôn giật mình tỉnh lại, đẩy mạnh Dany ra, nhìn giống như kẻ thù:

      "Đừng tưởng là phụ nữ tôi dám làm gì !"

      Dany sau khi đứng vững, khoanh hay tay trước ngực, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi mình vô cùng khiêu khích, khẽ cười hỏi:

      "Trừ câu đó ra còn được câu nào khác nữa ?"

      Tề Ngôn giận đến muốn chết. Ngay cả cũng hiểu nổi chính mình tại sao lại thể ra tay đánh Dany. Dù thế nào bản thân cũng chẳng phải là kẻ nhân từ biết nương tay gì. Hơn nữa điều bực mình nhất là, bị cưỡng hôn thân thể lại còn có phản ứng.

      "Shit!" lườm Dany cái, về phía biển nhảy vào trong dòng nước bơi .

      Từ trước đến giờ Lăng Diệp đều bá đạo, coi như Úc Hàn Yên có giãy dụa cũng chẳng thể làm được gì. hôn đến thỏa thích mới dừng lại.

      Úc Hàn Yên thẹn quá hóa giận, trừng mắt với cái sau đó đưa chân giẫm lên chân . Chỉ có điều cố ý dùng lực rất , cho nên tính uy hiếp gần như bằng .

      Lăng Diệp kéo vào trong ngực, đưa tay vuốt chầm chậm theo mái tóc dài của , đồng thời dùng đôi mắt sắc nhọn quét lượt đám nam nữ vây xung quanh.

      Ánh mắt của quá áp bức và lạnh lẽo, làm cho những người bị mắt quét phải tự chủ được con người đều cụp xuống, sau cùng đều tan tác như chim muông.

      "Đáng ghét!" Úc Hàn Yên đưa tay đấm đấm vào lồng ngực to lớn của Lăng Diệp, xấu hổ .

      Lăng Diệp cúi đầu hôn lên mái tóc , lên tiếng:

      "Ừ, rất đáng ghét."

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên thoát khỏi vòm ngực của , vừa về phía Dany vừa làm nũng :

      " thèm để ý đến nữa."

      Sắc mặt của Lăng Diệp lập tức tối , kéo tay lại, trầm giọng :

      "Em dám!"

      Úc Hàn Yên dừng bước, xoay người ngẩng đầu trừng , cự nự:

      "Em để ý tới nữa!"

      Lăng Diệp mắt đối mắt với mấy giây. thua trận, thở dài cái, dịu dàng :

      "Bà xã, sai rồi."

      Úc Hàn Yên "Hừ" tiếng, đôi mắt chớp chớp, giọng :

      "Ai là bà xã của ."

      Lăng Diệp cười rực rỡ, hùng hồn :

      "Em nha." Lúc cần thiết, cũng chẳng ngại lợi dụng "sắc đẹp" để mê hoặc con mèo hoang nhà mình.

      Úc Hàn Yên thấy nụ cười của thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh, đưa hai tay lên che miệng lại, làu bàu:

      " được cười!"

      "Ừ, cười." Lăng Diệp nhìn mặt tràn đầy ý cười, giọng đáp.

      Úc Hàn Yên tức giận trợn mắt nhìn cái, :

      " bơi cùng Tề Ngôn , em với Dany ở đây nghỉ ngơi."

      Lăng Diệp quay đầu nhìn ra bờ biển, lại nhìn Úc Hàn Yên, giọng :

      "Vậy nha, thấy chán gọi ."

      Úc Hàn Yên gật đầu, xoay người trước, đến chỗ Dany cách đó xa.

      Lăng Diệp đưa mắt nhìn theo bóng lưng của mấy giây sau đó mới về phía bờ biển.
      Last edited: 10/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56.2


      " ngờ Triết Nhã lại làm ra loại chuyện như thế này?!" Dưới chiếc dù che nắng, Dany cầm ipad nằm chiếc ghế dựa nhìn thấy Úc Hàn Yên tới, khó tin .

      Úc Hàn Yên nằm xuống chiếc ghế dựa khác bên trong chiếc dù che nắng, nhận lấy Ipad từ tay đối phương cũng chẳng quan tâm chút nào đến nội dung bên trong trang web. ra cần đọc cũng có thể đoán được đại khái nội dung bên trong.

      "Em của chủ tịch tập đoàn Bạch Thị chơi 4P, cuộc sống riêng tư trụy lạc, thối nát."

      quét mắt nhìn qua nội dung, trả ipad lại cho Dany, xa xôi:

      "Nhìn ảnh chân nha."

      ngờ những người kia làm việc cũng có chút thủ đoạn, hề nhìn ra Bạch Triết Nhã bị bỏ thuốc kích dục.

      Dany khó tin lại xem lại nội dung trong trang web lần nữa, lẩm bẩm:

      "Đúng là nhìn ra ta là loại người như thế. . . . . ."

      Úc Hàn Yên nhíu mày, cầm ly nước trong khay từ người phục vụ uống hớp, dùng giọng trong trẻo hỏi:

      " quen ta sao?"

      Dany đóng trang web vào, đặt ipad lên chiếc bàn gỗ hình tròn, ngồi thẳng người dậy, đưa thìa kem vào trong miệng, :

      "Từ ấy được gửi sang nước học nội trú toàn phần trong trường dành cho những quý tộc. Khi ở Oxford chúng tôi cũng qua lại mấy lần, cơ hội tiếp xúc cũng quá nhiều, cho nên cũng hẳn là rất quen."

      Huống chi, cũng chẳng ưa thích gì ta, có cảm giác ta rất làm bộ, còn ỷ thế mình thanh cao nữa.

      Úc Hàn Yên gật đầu cái, đặt ly nước bằng thủy tinh lên cái đĩa ở bàn, mắt hơi híp lại nhìn về phía Lăng Diệp bơi lội ở nơi xa xa.

      Đột nhiên tầm mắt quen thuộc rọi vào đầu . Ánh mắt rét lạnh, đột ngột quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng hề phát ra có điểm gì khác thường, ngay sau đó tầm mắt kia cũng biến mất thấy đâu.

      "Sao vậy?" Dany thấy nét mặt cảnh giác, nhịn được lên tiếng hỏi.

      Úc Hàn Yên thu hồi ánh mắt, cười thờ ơ đáp:

      " có gì."

      Tầm mắt kia nhớ sai. . . . . . Cũng phải là nhớ mãi quên được , chỉ là bị nhìn mấy chục năm, loại cảm giác đó ăn sâu vào tận trong xương tủy, muốn quên cũng thể quên được. Chỉ ngờ lại xuất ở nơi đây. Đúng là mòn giày sắt chẳng thể tìm được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức.

      Nếu ở đây vậy gần đây cũng phải có người của rồi!

      Nghĩ vậy, đứng phắt dậy, câu “ trở về phòng nhanh lên”, liền để chân trần chạy vội vã về phía Lăng Diệp.

      Mặc dù Lăng Diệp bơi biển, nhưng lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của Úc Hàn Yên. Lúc này thấy dùng tốc độ cả người bình thường hình như chạy về hướng mình, lòng khỏi trầm xuống, nếu có tình huống đặc biệt để lộ thực lực của mình ra ngoài.

      đề cao cảnh giác, hết sức lưu ý động tĩnh xung quanh, gọi “Ngôn” tiếng, đồng thời vội vàng bơi về phía Úc Hàn Yên. thể để mình đối mặt với nguy hiểm.

      Tề Ngôn ở cách đó xa, nghe thấy người kia gọi mình, lại thấy bơi rất nhanh vào bờ, đoán có chuyện nên cũng cảnh giác, đồng thời bơi theo hướng Lăng Diệp.

      Đột nhiên dưới nước có hai người bơi về phía Lăng Diệp, giống như muốn kéo xuống đáy biển, sắc mặt sa sầm lại, hai chân đột ngột kẹp đầu tên trong đó lại, người xoay tròn 360 độ. Sau khi buông hai chân ra, xoay người nghênh đón tên khác phía trước.

      Tề Ngôn và Úc Hàn Yên thấy bóng dáng Lăng Diệp biến mất ở trong biển, ánh mắt đều lộ ra tia sắc bén. Tề Ngôn ra sức bơi về phương hướng Lăng Diệp biến mất. Úc Hàn Yên định nhảy vào trong biển, liền cảm thấy sau lưng có nguy hiểm, cười lạnh trong lòng, :

      " có cảm giác ngon miệng cũng cần gì phải nhiều đồ ăn đến như vậy!"

      mau lẹ cúi người xuống, thoát khỏi động tác con dao gọt hoa quả định đặt cổ mình, đồng thời lấy chân trái làm điểm cố định, rất nhanh xoay người 180 độ ngó mặt kẻ địch. Tay phải bắt được bắp chân đối phương, dùng sức kéo ra phía sau mình, trong lúc ngã xuống, tay trái tạo thành góc quỷ dị, chộp vào cổ tay phải cầm dao của , vặn chút thương tiếc.

      Cùng với tiếng xương gãy “răng rắc” là con dao gọt hoa quả rơi xuống mặt đất.

      Úc Hàn Yên đưa chân phải lên, đạp mạnh vào điểm chí mạng của đối phương. Đánh nhau chính là từ thủ đoạn nào. Phải làm thế mới có lợi, mới bước tiếp được.

      Người đàn ông “A” lên tiếng, cả người cuộn lại, khuôn mặt rất dữ tợn. Thành viên của tổ chức đệ nhất sát thủ đều được trải qua lớp huấn luyện phải của con người, với cơn đau thông thường tuyệt đối rên lên tiếng. Giờ đây người đàn ông kia lại kêu lên thành tiếng, có thể thấy được Úc Hàn Yên dùng sức như thế nào, đại khái là, đạp cho tan xương nát thịt.

      Úc Hàn Yên cũng có cứ như thế mà buông tha cho người đàn ông, nhìn như còn tính ưu hiếp nào,. Loại người như bọn , trừ phi chết nếu nhất định quay lại cắn người cái bất cứ lúc nào. dùng chân trái đỡ lấy cái cán của con dao gọt hoa quả, trong nháy mắt con dao đâm thẳng vào động mạch cổ của người đàn ông.

      Tất cả mọi người du ngoạn bãi biển đều sợ ngây người, sững sờ đến quên cả phản ứng. Bất chợt người phụ nữ thét lên bỏ chạy, những người khác mới tới tấp bừng tỉnh, sau đó đua nhau chạy .

      Ở dưới nước, Lăng Diệp dùng hai tay chia ra hai bên, vặn gãy tay trái và tay phải của đối phương, sau đó gập hai chân xuống kiểu quỳ gối, giẫm lên bả vai người kia, nhờ tác dụng phản ngược mà dễ dàng ngoi lên mặt biển, trước vẻ mặt lo lắng của Tề Ngôn, nhếch nhếch khóe môi, sau đó xoay người bơi vào bờ.

      Nhìn thấy Úc Hàn Yên vẫn khỏe mạnh khỏi thở phào nhõm. Biết rất người khác thể làm gì được , nhưng vẫn nhịn được lo lắng. . . . . .

      Tề Ngôn thấy Lăng Diệp nhếch nhếch khóe môi, biết việc gì, trái tim lơ lửng rút cuộc cũng được hạ xuống, đồng thời khỏi tự hỏi, rút cuộc là ai ra tay?

      Úc Hàn Yên giải quyết xong tên kia, hề chậm chễ lại xoay người tìm kiếm bóng dáng của Lăng Diệp. Lúc này nhìn thấy hình dáng vẫn nguyên vẹn như lúc đầu về phía mình, liền như con chim lao vào ngực , kích động :

      "Diệp, em ."

      Lúc nhìn thấy trong chớp mắt biến mất biển, tưởng rằng xảy ra chuyện gì, loại cảm giác đó giống như ngày tận thế đến, muốn lại có thêm lần thứ hai.

      Lăng Diệp ôm lấy , trong mắt tràn đầy dịu dàng, giọng :

      " cũng em."

      Tề Ngôn nhìn thấy màn ấm áp này, nhếch miệng lên. Nhớ tới cưỡng hôn mình, khỏi có chút lo lắng, cặp mắt quét khắp bốn phía lượt, nhận ra đứng mình dưới chiếc dù che nắng, bàng hoàng nhìn sang bên này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :