Chương 54: Đỉnh Vô Danh (tiếp)
Giữa phòng khách và phòng ăn là chiếc cửa nửa trong suốt, các cạnh cửa đều được nạm vàng. bên phòng ăn là chiếc bồn rửa tay được lồng trong chiếc tủ gỗ , phía bên kia phòng ăn là chiếc ghế sofa cao cấp hình cung màu mận chín được đặt sát vách máy bay. Bao vây lưng chừng chiếc ghế sofa là chiếc bàn ăn hình tròn bằng gỗ màu đỏ thẫm. Dưới sàn phòng ăn vẫn được phủ kín bằng chiếc thảm dày màu trắng như cũ.
Trong lòng Lăng Diệp thoảng qua tia đau đớn rất nhanh, nghiêm túc :
" đặt sinh mạng vào tay những người tin tưởng."
Úc Hàn Yên rất muốn hỏi tại sao lại giữ thành kiến như thế này đối với người của hàng , nhưng cuối cùng vẫn đem lời vừa ra tới miệng nuốt trở vào bên trong. Mỗi người đều có bí mật riêng, cũng muốn miễn cưỡng.
Tề Ngôn khẽ thở dài cái, xem ra, chuyện cha mẹ Diệp bị biến mất đời vì máy bay rơi, tạo cho vết thương vẫn chưa khép lại.
Chỉ có điều, về tình cũng có thể hiểu được. Đối với tuổi thơ của , mẹ chính là tất cả. Đối với mà , mẹ qua đời chẳng khác nào trời sập.
Cho dù tại lớn mạnh như vậy, nhưng trước sau vẫn quên được nỗi đau lúc .
Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên vào gian phòng ngủ duy nhất trong máy bay như chuyện đương nhiên, hoàn toàn để ý tới Tề Ngôn sau lưng.
Tề Ngôn sờ sờ mũi, nằm vật xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách. Loại người đơn như , ngủ ngoan ngoãn an phận ghế sofa là tốt rồi.
Úc Hàn Yên quay đầu nhìn về phía Tề Ngôn, thấy nằm xuống ghế, liền yên tâm thoải mái theo Lăng Diệp vào phòng ngủ.
Mặc dù phòng ngủ , nhưng cái gì cũng đủ cả. Tivi màn hình phẳng, Laptop, giường lớn, tủ treo quần áo, phòng vệ sinh, thiếu thứ gì.
Úc Hàn Yên vừa vào, Lăng Diệp liền đè lên cửa. cúi xuống bắt lấy đôi môi đỏ mọng của đối phương, chút khách khí hôn lên đó, mang theo chút vội vàng. hôn đôi môi mềm mại của người kia mãi buông, dùng hơi thở bá đạo của mình vây quanh .
muốn làm như thế này lâu rồi, từ lúc ở Thiên đường Cực Lạc cơ. . . . . .
Úc Hàn Yên nhắm mắt lại, hai tay tự chủ được vòng qua chiếc eo săn chắc, thon gọn của Lăng Diệp. hơi ngửa đầu, hưởng thụ nhiệt tình của , hít thở, xung quanh chỉ còn lại mùi thơm nước hoa nhàn nhạt từ người đàn ông truyền đến.
Lúc người đàn ông động tình, hai tay luôn thích sờ soạng, Lăng Diệp cũng ngoại lệ. Hai tay của giống như mang theo ma lực, đến đâu, dấy lên lửa nóng đến đó. buông môi Úc Hàn Yên ra, hai tay kéo áo lên phía đầu.
Úc Hàn Yên liếc mắt, rất muốn : " cởi được có thể làm được gì? Có thể nhìn, có thể sờ nhưng thể ăn, đến lúc đó chỉ có là người khổ thôi?!" Nhưng mà, rất sáng suốt chọn cách im lặng, hơn nữa, để mình chịu khổ, còn rất phối hợp giơ hai tay lên, để dễ dàng cởi đồ của mình ra.
Lăng Diệp hôn như vũ bão xuống giữa trán Úc Hàn Yên, xuống mũi, xuống má, xuống môi, xuống cằm, xuống cổ, xương quai xanh của . . . . . . Thẳng đường xuống, buông tha bất kỳ tấc da thịt nào.
Đỉnh Vô Danh nằm hòn đảo biệt lập ở Thái Bình Dương, có diện tích khoảng 236km2. đảo bốn mùa đều như mùa xuân, cây cối um tùm, rất thích hợp cho con người sinh sống. Đáng tiếc, người dân bản xứ ở đây đều bị đuổi hết , chỉ còn lưu lại mấy nhân viên ưu tú làm dẫn đường. Nhà cửa của bọn họ cũng bị dỡ hết, thay vào đó, chỉ còn những kiến trúc nền nã, thanh lịch hòa hợp với môi trường tự nhiên xung quanh.
Ba tiếng sau, máy bay tư nhân của Lăng Diệp đáp xuống sân bay của Đỉnh Vô Danh. Tề Ngôn mở mắt ra, đứng dậy, trong đôi mắt là mảnh thanh tĩnh.
nhìn về phía cửa chính của phòng ngủ, nghĩ có nên gọi hai người kia dậy hay thấy cửa được mở từ bên trong, Lăng Diệp bế ngang người Úc Hàn Yên bị quấn kín, chỉ để lộ cái đầu ra.
Khóe miệng Tề Ngôn tự chủ được kéo ra, có cần phải khoa trương đến như vậy ? Chỉ có điều thấy hai mắt chị dâu nhắm nghiền, cũng mở miệng chế giễu nữa, tránh trường hợp đến lúc đó lại bị người kia chỉnh cho, đến ngay cả cặn bã
cũng còn.
Lăng Diệp tới cạnh chiếc xe ô tô màu đen dừng lại. dùng ánh mắt nhìn về phía Tề Ngôn ý bảo lái xe, sau đó mở cửa xe sau, bế người kia ngồi vào.
Xe ở Đỉnh Vô Danh được miễn phí, bất kỳ người khác nào tới đây cũng có thể tự lái xe vô điều kiện.
Tề Ngôn cam chịu số phận ngồi vào chỗ tay lái, dựa theo bản đồ, lái xe đến khách sạn duy nhất đảo.
Mặc dù lúc này là 1h đêm nhưng mấy người nhân viên phục vụ tinh thần vẫn phấn chấn như trước. Bọn họ đứng xếp hàng thẳng tắp bên ngoài khách sạn, vừa thấy có khách đến, hai người trong đó lập tức tiến lên cung kính mở cửa xe bên trái trước và sau ra.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, biết lúc này nên dùng vẻ mặt gì, cho nên khi nhìn thấy bị bọc kín, cũng đem ánh mắt tập trung quá lâu người , mặt cũng có bất kỳ biểu cảm khác lạ nào.
Tề Ngôn xuống xe sau, theo Lăng Diệp vào đại sảnh khách sạn. hổ là khách sạn cao cấp bảy sao, bầu khí đủ loại xa hoa, chỉ riêng bức tượng David giống như vàng ròng này thôi, cũng biết tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi.
tầng mặt ngoài cửa sàn nhà là trong suốt, tầng bên trong do ba màu đỏ, đen và vàng tạo thành những hoa văn. Tiếng giày đặ len sàn nhà phát ra thanh trong trẻo như ngọc rơi khay ngọc.
Tề Ngôn thấy Lăng Diệp bế người kia ngồi xuống chiếc ghế sofa trong đại sảnh, liền rất tự giác tới trước quầy, :
"Hai 'phòng tổng thống'"
Nữ thu ngân xinh đẹp có phong cách rất tốt lộ ra tám chiếc răng chỉnh tề trắng tinh, dùng giọng ngọt ngào :
'Dạ, xin ngài chờ lát."
Lăng Diệp thấy Tề Ngôn nhận được hai chiếc thẻ vàng mở cửa phòng, liền bế người kia đến bên cạnh , đưa tay rút chiếc thẻ phòng, sau khi liếc qua số phòng đó, bế người kia về phía thang máy.
Tề Ngôn thấy vậy, vội bước theo.
Vận khí của bọn họ tệ, ở nơi đây thường xuyên trong tình trạng chật ních, thế mà đêm khuya tới vẫn còn trống hai 'phòng tổng thống'. Hơn nữa, lại là hai 'phòng tổng thống' kề nhau.
"Ding" tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 13, Lăng Diệp tức giận trừng mắt nhìn chiếc thang máy, hình như chê tiếng nó phát ra. cúi đầu nhìn người trong ngực, thấy vẫn chưa tỉnh dậy thở phào nhõm. bế người kia ra khỏi thang máy, ngẩng đầu nhìn bảng số phòng, rất nhanh tới chỗ phòng của mình. Sau khi cửa phòng nhận được thẻ, rít lên tiếng "két". Lăng Diệp dùng chân đá văng cửa ra, cũng chẳng thèm quay đầu lại, thẳng vào phòng. Nhìn lại lần nữa cửa phòng được đóng kín.
Tề Ngôn nhìn cánh cửa đóng chặt, hồi nên lời. Đúng là có người khác phái còn nhân tính. Lúc cần gì, coi như người hầu, đến khi cần, coi như khí, tồn tại...
Lăng Diệp đặt Úc Hàn Yên nhàng lên giường, gỡ chiếc chăn quấn quanh người ra, sau đó vén chiếc chăn giường lên, đặt đối phương người chỉ còn chiếc quần lót vào bên trong. Sau đó, tự cởi áo sơ mi cùng quần âu của mình ra, nằm xuống bên cạnh co, đặt vào trong lòng mình.
thích được tiếp xúc da thịt với , mặc dù như vậy rất khó chịu nhưng vẫn rất thích.
Úc Hàn Yên ở trong lòng vô ý thức cọ cọ người, tìm được vị trí thoải mái mới hài lòng ngủ tiếp.
Khóe môi Lăng Diệp cong lên, trong mắt là mảng như tình. cúi đầu xuống đặt nụ hôn lên tóc , thầm trong lòng:
"Ngủ ngon nha vợ ."
Ha ha... rất chờ đợi buổi tối ngày mai.
Úc Hàn Yên ngủ ngon cả đêm, đến sáng hôm sau, dưới vuốt ve của ánh nắng ấm áp, lười biếng duỗi lưng cái, sau đó đôi mắt lim dim mở ra, phát mình ở nơi hoàn toàn xa lạ, nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, liền mở to mắt ra nhìn, ra đến Đỉnh Vô Danh...
Đầu xoay quanh vòng, tìm ra bóng dáng mục tiêu mình cần, nhíu mày cái, ngồi dậy, lại cảm thấy người chợt lạnh. cúi đầu nhìn xuống người mình - trần trụi, hơn nữa còn mảng bầm tím của vết hôn...
Khuôn mặt nhắn của tự chủ được đỏ lên, mắng:
"Đồ cầm thú."
Đột nhiên, chiếc váy trắng chiếc chăn thu hút tầm mắt của . đưa tay kéo chiếc váy lại gần, là bộ jumpsuit dài tay kèm theo chiếc khăn quàng cổ.....
trán Úc Hàn Yên ra mấy vạch đen, sớm biết việc che chắn dấu hôn phiền phức như vậy cũng đừng để lại khắp nơi như thế chứ... Nhưng mà, đối với hành động thân mật này của Lăng Diệp, vẫn có chút vui mừng.
Last edited by a moderator: 6/12/14