1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang - Vũ Bộ Sinh Liên (Full 104c - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Tiêu diệt người

      tiếng sau, Tề Ngôn vội vã chạy về, tay phải cầm túi đồ, theo sau còn có người đàn ông thân hình cao lớn.

      Úc Hàn Yên ngồi ghế đứng dậy, tới bên cạnh người kia, nhìn giống hệt như cha mẹ vợ quan sát con rể tương lai. Sau khi nhìn từ xuống dưới lượt, mỉm cười hài lòng :

      " sai! sai! Vóc dáng quả rất giống, kiểu tóc cũng rất giống."

      Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên nhìn chằm chằm người đàn ông khác, vô cùng khó chịu, liền xoay đầu lại, để nhìn vào mình. Mặt đen xì, lạnh lùng :

      " được nhìn người khác."

      ". . . . . ." Ba người trong phòng làm việc nghe xong, đầu đầy vạch đen. Người này đúng là thích ăn dấm chua. Động chút đổ cả thùng dấm chua rồi.

      Úc Hàn Yên thức thời gật đầu :

      "Ừ, em nhìn người khác."

      Hai tay Lăng Diệp chuyển qua eo Úc Hàn Yên, giữ chặt lấy , giống như lời tuyên cáo quyền sở hữu của mình.

      Như thế này sao có thể làm việc được? d⊹đღlღq⊹đ Úc Hàn Yên vuốt vuốt lông mày, bất đắc dĩ :

      "Ôm em đến ghế sofa ngồi ."

      Lăng Diệp nghe xong, hai lời bồng Úc Hàn Yên lên, đến ghế sofa ngồi xuống, để ngồi lên đùi mình.

      Úc Hàn Yên cũng giãy giụa, được miễn phí cái ghế thịt người, có ngu mới ngồi. đổ túi đồ Tề Ngôn mang tới ra, cũng sợ bị kẻ khác học mót nghề, trực tiếp nhào nặn theo phương thức bí truyền mình nghiên cứu ra.

      Chỉ có điều, bọn họ có nhìn được cũng vô ích. Bởi vì biết liều lượng pha chế. Tỉ lệ các nguyên vật liệu khác nhau, mỗi thứ cần điều chế cũng giống nhau, thậm chí muốn đạt đến mục tiêu còn xa tít mù tắp.

      Động tác của Úc Hàn Yên rất nhanh, chưa tới hai mươi phút, chiếc mặt nạ giống da người đến 99. 9% hoàn thành xong.

      Từ lúc Tề Ngôn phụ giúp bắt tay vào làm việc này, rơi vào trạng thái kinh hãi. Hơn hai mươi loại nguyên liệu phụ gia cùng liều lượng của nó đều nhớ hết. Điều khó tin nhất là ước lượng nguyên liệu hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác.

      "Đeo lên cho ." Tay trái Úc Hàn Yên cầm góc chiếc mặt nạ để cho nó thẳng ra, .

      Tề Ngôn bán tin bán nghi cầm lấy chiếc mặt nạ. Tay vừa chạm vào chiếc mặt nạ, ngay tức khắc mắt trở nên ngây dại. Cảm giác khi sờ vào….. quá giống .

      "Nhanh lên ! Gần ba tháng chưa làm, biết tay nghề có bị giảm nữa." Úc Hàn Yên thấy người kia vẫn đứng sững sờ giục.

      Tề Ngôn bừng tỉnh, cầm chiếc mặt nạ trong tay đeo lên mặt người đứng lẳng lặng bên cạnh mình. d✩đ✣l♡q♦đ Sau khi đeo cho người kia xong, nhìn về phía Lăng Diệp, lại nhìn về phía người bên cạnh mình, nhìn qua nhìn lại mấy lần, thở dài :

      "Xem ra hôm nay tôi được mở mang kiến thức."

      Quá giống với Diệp. Nếu như phải là khí thế của hai người khác nhau suýt nữa phân biệt được đâu là người , đâu là người giả rồi.

      Úc Hàn Yên nhìn người vừa được đeo mặt nạ, hài lòng gật đầu cái, lẩm bẩm:

      "Cũng may tay nghề chưa có thuyên giảm." xong, lại bắt đầu tập trung tinh thần nhào nặn đống nguyên liệu bàn.

      Lăng Diệp cũng cảm thấy rất khó tin, cúi đầu hỏi:

      "Tiểu Yên, sao em học được cách chế tác nó?"

      Động tác tay Úc Hàn Yên ngừng, lơ đễnh :

      "Trong lần tình cờ em tiếp xúc với môn mặt nạ học của Trung Quốc cổ đại, từ đó sinh ra niềm đam mê với nó."

      Thay vì sinh ra niềm đam mê với nó, chính xác hơn là nảy sinh ý nghĩ thay đổi dung mạo của mình để sau này có thể thành công ở . Trong quá trình tìm tòi, tìm đọc tất cả những tài liệu có liên quan đến nó, thí nghiệm vô số lần và cũng từng thất bại vô số lần……..

      "Trung Quốc đúng là đất nước có lịch sử thần bí, lâu đời." Lăng Diệp cảm khái .

      Úc Hàn Yên giơ chiếc mặt nạ trong tay lên, xoay người lại nhìn Lăng Diệp, :

      "Đừng động."

      Sau đó, cẩn thận đeo mặt nạ lên cho . Đeo cho xong, vỗ tay cái, giọng bẫng:

      " xong nhiệm vụ!"

      Tề Ngôn nhìn Lăng Diệp thay đổi thành hình dạng khác, lần nữa lại nhận thức sâu sắc lợi hại của Úc Hàn Yên.

      "Các đều mang theo súng ?" Úc Hàn Yên đứng lên, vừa về phía cửa sổ sát đất, vừa .

      nghe thấy tiếng trả lời, bất ngờ kéo chiếc rèm cửa sổ ra để ánh mặt trời chiếu vào. Im lặng chính là đồng ý.

      Sau khi rèm cửa được kéo ra, xoay người ra khỏi phòng làm việc, đồng thời nhìn về phía người được Tề Ngôn dẫn tới, hạ lệnh:

      "Ba phút sau từ từ trước cửa sổ sát đất. Chỉ cần giữ được bình tĩnh, tôi làm cho được bình an vô ."

      ", thưa phu nhân." d⊰đ~l~q⊰đ Người kia mở miệng, phát ra giọng thiết huyết (*). (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)

      Tề Ngôn và Lăng Diệp thấy thế, vội vàng theo sau Úc Hàn Yên.

      Sau khi vào trong thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, Úc Hàn Yên thấp giọng :

      "Diệp, tới cao ốc Lam Thiên, lên phòng 10011 ở tầng 100. Tề Ngôn, tới phòng 10009 tầng 100 của cao ốc đó."

      Dựa vào hiểu biết của đối với Hắc Ưng, muốn bắn tỉa vào phòng làm việc của Lăng Diệp ở trụ sở chính, 0,5% là chọn phòng 10011 cao ốc Lam Thiên; 1% là chọn phòng 10009 để ngắm bắn. Còn chọn phòng 10110, khả năng lên tới 98,5%.

      Cả Lăng Diệp và Tề Ngôn đều im lặng trước sắp xếp của người kia. So với bọn họ, hiểu Hắc Ưng hơn bất kỳ người nào.

      Trong nháy mắt, ba người ở trong thang máy của cao ốc Lam Thiên Cao. Ba phút đến nơi.

      Người đàn ông đeo mặt nạ Lăng Diệp qua lại trước cửa sổ sát đất, giống như suy tư điều gì đó. Cùng lúc này, trong phòng 10010 của cao ốc Lam Thiên Cao, người mặc bộ âu phục màu đen, xách theo hai chiếc cặp da màu đen dập tắt điếu thuốc lá, bước qua người đàn ông trung niên nằm hôn mê đất ra ngoài.

      Đến tầng 100 của cao ốc Lam Thiên, Lăng Diệp và Tề Ngôn hẹn đều quay đầu nhìn sang Úc Hàn Yên. Thấy gật đầu, hai người liếc nhìn nhau, nhanh chân ra khỏi thang máy.

      Sau khi tới tầng 101, Úc Hàn Yên bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, nhanh chậm về phía điểm cần đến.

      Đứng ở trước phòng 10110, Úc Hàn Yên hề bất ngờ khi thấy cửa đóng chặt. giơ tay lên, gõ mạnh hai cái, lại gõ ba cái, lại gõ mạnh hai cái nữa, sau đó đứng trước cửa chờ người ra mở.

      Đây là ám hiểu của tổ chức sát thủ hàng đầu, Hắc Ưng nghe xong nhất định ra mở cửa.

      Quả nhiên, "két " tiếng, cửa được mở ra khe .

      Úc Hàn Yên nhếch nhếch miệng, đá mạnh cái vào cửa, đồng thời tay phải nhanh chóng rút khẩu súng Lăng Diệp đưa cho ra, trong nháy mắt cả người tiến vào trong phòng, đưa chân ra sau đá cửa lại.

      Hắc Ưng có phòng bị, bị đập mạnh cái vào ngực, cả người lùi về phía sau vài bước. d✩đ✣l♡q♦đ Trong mắt thoáng qua tia kinh hãi, chẳng lẽ phải là người của tổ chức?! phản ứng nhanh lẹ, rút khẩu súng từ trong túi quần ra.

      "Hắc Ưng, tốc độ của chậm quá." Sau khi Úc Hàn Yên bắn phát vào cổ tay Hắc Ưng, sâu kín .

      "Pằng" tiếng, súng trong tay Hắc Ưng rơi xuống đất. Đối với Hắc Ưng mà , lúc này đau đớn từ cổ tay truyền tới bằng khiếp sợ mãnh liệt trong lòng . Giọng này…….. Người kia phải chết rồi sao? Hắc Ưng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng .

      Ánh mắt giống nhau! Cái loại ánh mắt nhìn xuống chúng sinh, ánh mắt áp đảo hết tất cả các ánh mắt khác!

      "Ảnh?!" Mặc dù người trước mặt xinh đẹp hơn Ảnh rất nhiều, nhưng trực giác, người đứng trước mặt mình chính là – người chết!

      Úc Hàn Yên cười tiếng, bẫng:

      "Đúng vậy."

      Đồng thời nhả phát súng vào tim chút lưu tình.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: ấy chỉ tôi

      Sau khi Hắc Ưng ngã xuống đất, chết nhắm mắt. Úc Hàn Yên cất súng xong, chỉnh trang lại quần áo ra khỏi phòng 10110 như có chuyện gì xảy ra, giống như chỉ là nhân viên bình thường làm việc vậy. Dường như lơ đãng nghếch đầu lên, quả nhiên nhìn thấy camera được xử lý. nâng khóe môi thành đường cong đẹp mắt, Hắc Ưng tiết kiệm được cho ít chuyện.

      Đột nhiên, hồi chuông truyền đến ong ong gây chấn động. Úc Hàn Yên vừa về phía thang máy, vừa lấy chiếc điện thoại di động từ trong chiếc túi xách màu đen ra, ấn nút nhận. còn chưa kịp gì, bên kia truyền đến giọng có chút sốt ruột:

      "Tiểu Yên, em sao chứ?!"

      Úc Hàn Yên tự chủ được bật cười, đôi mắt to xinh đẹp của càng thêm lóa mắt, giọng nhàng:

      " tổn thương đến cả sợi tóc."

      Người đầu bên kia thở phào nhõm, thấp giọng:

      " chờ em ở tầng 100."

      Úc Hàn Yên vào thang máy, ấn nút “100”, giọng đáp:

      "Ừ."

      Rất nhanh, "ding" tiếng, cửa thang máy mở ra. d‿ đ✩l‿ q✩đ Đôi chân thon dài của Lăng Diệp được mở ra, bước nhanh đến chỗ Úc Hàn Yên.

      Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn, người kia làm sao vậy?

      Lúc cửa thang máy đóng lại, tay trái Lăng Diệp cũng đồng thời vòng chắc qua eo Úc Hàn Yên, tay phải luồn qua mái tóc mềm mại của , đặt lên gáy . Khoảng cách giữa hai người gần hơn, cúi đầu hôn thẳng xuống môi .

      hôn rất dữ dội, giống như chỉ có như thế mới có thể tin chắc được đối phương vẫn khỏe mạnh ở bên cạnh mình vậy.

      Mặc dù Úc Hàn Yên còn bỡ ngỡ với những nụ hôn, nhưng lần này vẫn bị hôn đến thở nổi. định đẩy đối phương ra để thở hồi thỏa thích, nhưng khi nhìn thấy lo lắng trong mắt , bỏ qua giãy giụa, nhắm mắt lại, hai tay vòng qua eo , sống chết triền miên với .

      Thang máy đến tầng 20 dừng lại. Lăng Diệp kịp thời buông Úc Hàn Yên ra, lợi dụng chiều cao ưu thế của mình, "giấu kín" . muốn người khác nhìn thấy người phụ nữ của , trong bộ dạng dễ làm cho người ta phạm tội thế này.

      Mấy người từ bên ngoài vào thấy người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cửa thang máy, hẹn đều nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên phía trước người phụ nữ. Bọn họ đều rất biết ý chuyển tầm mắt hướng khác, ra vẻ như nhìn thấy gì. Chuyện như thế này cứ coi như là thấy gì .

      Úc Hàn Yên yếu ớt dựa vào trước người Lăng Diệp, chiếc miệng xinh đẹp khẽ nhếch tản ra hơi thở mùi đàn hương, ngực phập phồng lên xuống ngừng.

      lâu sau đó, thang máy chễm trệ ở tầng . Đợi mọi người trong thang máy ra hết sạch, Lăng Diệp mới dắt tay Úc Hàn Yên ra.

      Úc Hàn Yên cũng trở lại bình thường. d✣d-l☼q-d Trừ gương mặt cùng đôi môi có hơi hồng ra cũng có gì khác thường nữa. Lúc này mới nhớ ra thiếu người, liền ngẩng đầu lên hỏi:

      "Tề Ngôn đâu?"

      Lăng Diệp lạnh nhạt :

      "Về rồi." Từ trước đến nay, đều cần bóng đèn.

      Đột nhiên, quay đầu nhìn Úc Hàn Yên chăm chú, lại trịnh trọng :

      "Tiểu Yên, về sau được mình đối mặt với nguy hiểm." phải là tin tưởng vào năng lực của , mà lo lắng quá đầy đọa .

      Úc Hàn Yên định có nguy hiểm gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

      "Được."

      Bạch Triết Nhã ngồi ở băng ghế phía sau xe ô tô, chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lúc lơ đãng ta nhìn thấy vợ chưa cưới của Lăng Diệp nắm tay người đàn ông xa lạ, từ cao ốc Lam Thiên ra. Khóe môi ta lên nụ cười giễu cợt, lạnh nhạt :

      "Lão Lưu, dừng xe."

      "Dạ, tiểu thư." Người tài xế trung niên cung kính đáp, sau đó táp xe vào bên đường dừng lại.

      Úc Hàn Yên và Lăng Diệp tay trong tay , đột nhiên nhìn thấy người mặc chiếc váy công chúa màu trắng về phía bọn họ.

      "Úc tiểu thư, chào ." Bạch Triết Nhã dừng lại trước bọn họ khoảng bước, cười ngọt ngào chào hỏi. Lần này ta rất sáng suốt đưa tay ra.

      Úc Hàn Yên nhíu mày, hình như mình với ta quen thuộc ? cười ưu nhã, dịu dàng :

      "Bạch tiểu thư, chào . biết Bạch tiểu thư có chuyện gì ?"

      Bạch Triết Nhã liếc mắt nhìn người bên cạnh Úc Hàn Yên cái, rất khó nhìn ra đầu lông mày ta hơi nhíu nhíu lại. d⊹đღlღq⊹đ Người đàn ông này nhìn từ xuống dưới đều bằng Lăng Diệp, sao Úc Hàn Yên lại cấu kết ở chung với ? Chỉ có điều, nếu vội vàng đẩy Lăng Diệp ra ta cũng ngại tiếp nhận.

      Giống như bây giờ ta mới nhìn thấy Úc Hàn Yên nắm tay người khác vậy, tò mò hỏi:

      " biết vị này là?"

      Úc Hàn Yên chút do dự:

      "Người đàn ông của tôi."

      Lăng Diệp bị những lời này lấy lòng. vòng tay qua eo Úc Hàn Yên, rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại gần hơn.

      Dễ nhận ra, Bạch Triết Nhã ngờ đối phương thừa nhận thản nhiên như vậy. ta hơi sửng sốt, đôi mắt đẹp trợn tròn, kinh ngạc :

      " phải là vị hôn thê của tổng giám đốc Lăng sao?"

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn lên mặt Lăng Diệp, cuối cùng cũng phát ra trong mắt người khác phải là Lăng Diệp, chỉ có điều bỡn cợt với nàng này cũng tệ , dù sao tâm tình lúc này cũng tốt. gật đầu, nhàng :

      "Đúng vậy, tôi là vợ chưa cưới của Diệp. Có gì ổn sao?"

      Bạch Triết Nhã khoanh hai tay trước ngực, cười châm chọc:

      " thân là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lăng, nhưng lại thân mật với người đàn ông khác như thế, sợ tổng giám đốc Lăng biết sao?"

      Úc Hàn Yên re vẻ ngây ngô biết gì, lên tiếng:

      " sợ nha." xong, còn cọ cọ vào người Lăng Diệp.

      Lăng Diệp cười trận trong bụng, sờ sờ vào chóp mũi tinh xảo của Úc Hàn Yên đầy cưng chiều.

      Bạch Triết Nhã bị nghẹn phen. d✩đ✣l♡q♦đ Hơi thở ta bị kìm lại ở cổ họng, lên cũng được mà xuống cũng chẳng xong. ta nhìn Úc Hàn Yên giống như nhìn loại ruồi bọ, mỉa mai:

      "Đúng là vô địch thiên hạ về độ biết xấu hổ! Loại người như , xách giày cho tổng giám đốc Lăng cũng xứng!"

      Úc Hàn Yên đưa tay sờ sờ vào bàn tay đặt eo mình của Lăng Diệp, ý bảo được nhúng tay vào. Sau khi quan sát Bạch Triết Nhã từ đầu xuống chân lần, giọng xem thường:

      "Vậy làm gì cho ta? Ấm giường sao?"

      Từ đầu đến cuối Bạch Triết Nhã đều phủ nhận. ta ưỡn bộ ngực cao vút ra, hả hê :

      "Dĩ nhiên rồi! So với tôi còn sạch gấp trăm ngàn lần!"

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, từng chữ từng chữ :

      "Xem ra diễm phúc của ta cũng ít nha ~"

      ". . . . . ." Lăng Diệp gì. Điều này chẳng có chút xíu quan hệ gì với . Phụ nữ chạm qua cũng chỉ có duy nhất người trong ngực này thôi.

      " hiểu nổi, sao tổng giám đốc Lăng lại có thể chọn loại phụ nữ lẳng lơ như để làm vị hôn phu của mình chứ! Tôi cảm thấy thương thay cho ta nha." Bạch Triết Nhã căm ghét liếc xéo Úc Hàn Yên cái, .

      nhẫn nại của Úc Hàn Yên cũng dùng gần hết rồi, lạnh nhạt :

      "Ồ, tôi giúp chuyển lời đến ấy. Như vậy nha, tạm biệt."

      Lăng Diệp muốn rời từ lâu rồi, bây giờ nghe Úc Hàn Yên lời tạm biệt, hai lời, ôm thẳng tiến về phía trước. phải rồi! Từ trước đến giờ đều có thói quen nhường đường.

      Bạch Triết Nhã thấy hai người thẳng về phía mình, sợ bọn họ quật ngã mình, vội vàng dịch sang bên cạnh hai bước, miệng mắng:

      "Đúng là có giáo dục."

      Lăng Diệp lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt bắn ra vô số mũi kim châm, đâm chi chít về phía ta.

      Úc Hàn Yên dừng lại bên cạnh Bạch Triết Nhã, giọng khiêu khích:

      "Đúng rồi, quên cho biết, cho dù tôi có làm gì Diệp cũng chỉ mình tôi."

      Bạch Triết Nhã tức đến ói máu, sắc mặt ta cực kỳ khó coi, hung hăng :

      "Chúng ta chờ xem." ta cũng tin, đấng mày râu bị cắm sừng mà vẫn có động thái gì.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Kích thích tế bào

      "Để tâm trạng được tốt nghênh đón bữa tiệc đêm khuya hôm nay, em nghĩ chúng ta nên kích thích tế bào chút!" Úc Hàn Yên vừa kéo Lăng Diệp vào bãi đậu xe trong cao ốc rộng lớn của Tập đoàn Lăng Thị, vừa nghiêm trang .

      Lăng Diệp nghe xong, trong mắt lên tia hứng thú, khóe môi khẽ nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, cưng chiều :

      "Em muốn kích thích như thế nào?"

      Úc Hàn Yên cười hì hì, đề nghị:

      "Đua xe siêu tốc sao?"

      Bước chân Lăng Diệp hơi dừng lại, quay đầu đối mặt với ánh mắt chờ đợi của , cự tuyệt:

      "Chuyển cái khác."

      Miệng Úc Hàn Yên mím lại, đáng thương hỏi:

      "Tại sao?"

      "Nguy hiểm." Lăng Diệp thản nhiên.

      Đôi mắt Úc Hàn Yên trừng to nhìn Lăng Diệp. d๖ۣۜđ-l-q๖ۣۜđ Mẹ kiếp…. Giết người nguy hiểm? Sao thấy ngăn cản việc giết người ?

      Hình như Lăng Diệp biết được suy nghĩ gì, giải thích:

      "Đối với em, lấy tính mạng người khác chỉ là việc bình thường đơn giản như cơm bữa. thế giới này, có được mấy người có thể gây thương tổn cho em, cho nên mới ngăn cản việc em ra tay giết người."

      Khóe miệng Úc Hàn Yên hơi nhếch rất khó nhìn ra. giống như giết rất nhiều người vậy. Được rồi! thừa nhận, người chết trong tay đúng là cũng ít, nhưng sao nghe thấy cứ có cảm giác thoải mái vậy?

      bỏ qua vấn đề rối rắm này, lại đề nghị lần nữa:

      " như vậy đến công viên trò chơi của Lăng Thị . Nghe ở đó có tàu lượn siêu tốc rất kích thích."

      Lăng Diệp đứng bên cạnh xe, nhìn Úc Hàn Yên khoảng ba giây, gật đầu :

      "Được."

      Trò tàu lượn trong công viên trò chơi của Lăng Thị được coi là trò tàu lượn siêu tốc kích thích nhất thế giới. Trong đó trò nổi trội nhất —— tàu lượn đổ vuông góc thẳng từ độ cao 90 xuống, tương đương với việc nhảy từ lầu thứ ba mươi xuống.

      Trò chơi này đối với người bình thường mà , nhất định là vô cùng kích thích. Nhưng đối với người kia chẳng tính là gì.

      Úc Hàn Yên ngồi vào chỗ kế bên tay lái, đóng cửa xe lại, đưa tay tháo chiếc mặt nạ mặt Lăng Diệp xuống.

      Hình như hiểu, tại sao trước kia Lăng Diệp lại đeo mặt nạ trông rất chướng mắt rồi.

      Lăng Diệp nhíu mày, đưa người sang phía Úc Hàn Yên giúp thắt dây an toàn, nhân tiện còn đoạt lấy nụ hôn từ cặp môi thơm tho kia.

      Chiết Maybach màu đen chạy qua trung tâm thành phố tới khu vực nội thành cạnh đó.

      Lăng Diệp dừng xe ở bãi đậu, bước ra khỏi xe nhìn dòng chữ cái to đùng ở công viên trò chơi của tập đoàn Lăng Thị cách đó xa.

      Úc Hàn Yên tới bên cạnh Lăng Diệp, cảm thấy tâm trạng của được tốt lắm, đưa bàn tay bé ra nắm lấy bàn tay to lớn của , ngẩng đầu quan tâm hỏi:

      "Sao vậy?"

      Lăng Diệp nắm chặt bàn tay mềm mại, trắng nõn của Úc Hàn Yên, nhàn nhạt :

      "Lúc trước mẹ từng dẫn tới đây lần."

      Úc Hàn Yên xoay người đối mặt với Lăng Diệp, tay trái kéo thấp đầu xuống, đôi chân nhón lên, ngẩng đầu đặt nụ hôn lên trán .

      Dịu dàng :

      "Em ở bên cạnh mãi mãi. sống em sống, chết em cũng chết."

      Lăng Diệp cười, cười đến vô cùng rực rỡ, so với ánh mặt trời còn chói lóa hơn. d♥đ♦l♦q♥đ dùng giọng tràn đầy tình cảm, giọng đáp:

      "Ừ."

      Hai người nắm tay nhau, từ từ vào cửa mà như hoàn toàn ý thức được, bọn họ gây ảnh hưởng đến những người xung quanh.

      Hai người có vẻ ngoài cực kỳ ưu tú lại xuất cùng nhau, thể nghi ngờ vẻ đẹp lóa mắt thu hút tất cả ánh mắt của cả nam lẫn nữ bên đường, khiến họ tự chủ được đều theo sát theo bước chân di chuyển của hai người.

      "Hai người kia là ai vậy? Nam thanh nữ tú, đẹp quá!"

      "Bọn họ là diễn viên hả?"

      "Chúa ơi! Hai người cùng nhau tạo nên bức tranh hoàn mỹ!"

      . . . . . .

      "Cho hai vé." Lần này, Lăng Diệp lợi dụng chức quyền của mình, mà mua vé vào cửa giống như những người bình thường khác.

      Người bán vé nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, miệng há hốc thành hình chữ "O", sững sờ nhìn Lăng Diệp, quên cả phản ứng.

      Từ khi chính thức nhận việc, nhân viên tập đoàn Lăng Thị đều được cầu phải nhớ mặt Lăng Diệp, để tránh xảy ra cố nực cười.

      Lăng Diệp bực mình lừ người bán vé cái.

      Người bán vé phục hồi lại tinh thần, ra trước cúi người xuống 45 độ, nơm nớp lo sợ hô to lên:

      "Tổng… tổng giám đốc."

      Đám người xếp hàng phía sau thấy thế, nhao nhao bàn luận.

      "Đây là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị ư? Thảo nào nhìn cứ thấy quen quen!"

      "Người bên cạnh là vị hôn thê của ấy . Đúng là rất đẹp!"

      " ngờ bọn họ cũng đến công viên chơi, giống như những đôi tình nhân bình thường khác!"

      . . . . . .

      Sắc mặt Lăng Diệp hơi đen, nhận lấy cặp vé người bán vé đưa ra bằng hai tay, dắt Úc Hàn Yên qua cửa.

      Úc Hàn Yên vừa theo , vừa giống như đứa con nít, nhìn ngắm khắp nơi khung cảnh bên trong công viên.

      Từ lúc biết đến bây giờ, đây là lần đầu tiên đến khu vui chơi. Cảm giác ban đầu đúng là tệ.

      Lăng Diệp tới khu có ai, tay phải cầm lên tấm bản đồ. Tuy công viên này là do nhà mở ra, nhưng chưa thông thuộc hết các cấu tạo bên trong.

      Úc Hàn Yên nghiêng nghiêng người, đưa tay trái phối hợp kéo tấm bản đồ căng ra cùng . Hai bàn tay nắm lấy nhau, d«đ-l-q»đ giống như bị nhựa cao su dính chặt, cứ thế tách ra được.

      "Phía trước quẹo trái là tàu lượn 15 vòng. Là nó đó." Úc Hàn Yên hưng phấn .

      Lăng Diệp đáp lại tiếng "Ừ", rồi gấp tấm bản đồ lại, dắt người kia về phía trước.

      Đến chỗ tàu, người phía trước cũng vừa ngồi vào trong, Úc Hàn Yên nhìn lúc, kéo thẳng Lăng Diệp đến chỗ đầu tàu.

      Ngồi chỗ đầu tiên mới có cảm giác mạnh hơn chút.

      Nhìn bộ dáng nhao nhao muốn thử của người kia, đầu Lăng Diệp đầy vạch đen:

      "Tiểu Yên, trước kia em được huấn luyện về rơi tự do sao?"

      Huấn luyện rơi tự do? người có thể nâng cao năng lực chịu đựng, vượt qua được bản thân là dựa vào những sai sót nảy sinh để cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng bởi nó, ngay cả trong những tình huống rơi tự do cũng có thể phát huy được năng lực của mình như thường. Sát thủ xuất sắc đều vượt qua các hạng mục rèn luyện hàng ngày có lý do gì mà chưa trải qua hạng mục huấn luyện này.

      Hai mắt Úc Hàn Yên cụp xuống, lẩm bẩm:

      "Có nha, nhưng em chưa từng ngồi tàu siêu tốc."

      Trước kia huấn luyện rơi tự do tiến hành bằng hình thức nhảy Bungee.

      Hai phút sau, tàu siêu tốc dừng ở trước mặt bọn họ, đa số người tàu mặt đều tái mét, chỉ còn số ít là xem ra có chuyện gì.

      Lúc bọn họ hết, nhân viên nghiệp vụ mở cánh cửa ra, nhìn thấy Lăng Diệp và Úc Hàn Yên ở đây, trợn tròn mắt lên. d-đ-l-q-đ Người nhân viên khống chế được cảm xúc của mình, định chào hỏi thấy tổng giám đốc của mình phất phất tay.

      hiểu ý cười cười, giúp bọn họ mở cửa ra, xoay người qua bên cạnh chờ đợi hai người vào.

      Úc Hàn Yên chờ được, ngồi luôn vào ghế bên trái hàng đầu tiên, chuẩn bị sẵn sàng.

      Sau khi Lăng Diệp ngồi xuống, đưa người sang kiểm tra cho hồi xong mới kéo chốt an toàn ở ghế vào cho mình.

      Úc Hàn Yên quay đầu cười cười với , đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay trái của .

      Chỉ lúc sau, tàu siêu tốc phi ra ngoài. Sau khi nó leo lên sườn núi, lập tức từ cao lao thẳng xuống dưới, tiếp đó lại xoay tròn như chong chóng, khí tràn ngập những tiếng la hét từng hồi, từng hồi , rất thê thảm.

      Cả hai người, Úc Hàn Yên và Lăng Diệp mở to mắt, mặt đỏ tim đập nhanh, nhìn cũng chẳng giống như là ngắm cảnh, cũng chưa từng rên lên dù chỉ tiếng.

      Sau khi tàu quay được 15 vòng dừng lại, những người đứng đợi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của bọn họ, đều kinh hãi hồi.

      Úc Hàn Yên còn muốn giết người đền mạng, mở miệng :

      "Có trò gì hơn trò này ."

      Lăng Diệp đoán được kết quả như thế này từ lâu rồi. thản nhiên :

      "Ngồi tàu siêu tốc thẳng đứng ." Trong mắt người khác, đây chính là trò chơi kích thích nhất. Nếu như vẫn thỏa chí cũng chịu rồi.

      "Được." Úc Hàn Yên nghe xong, hào hứng kéo đối phương về phía tàu siêu tốc thẳng đứng.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Bữa tiệc đêm khuya


      Thẳng đích hai người đến, rất nhanh tới nơi chỉ có những tiết la hét chói tai. Vận khí hai người rất tốt, lần nữa lại được ngồi lên hàng đầu. Chiếc tàu khởi động chầm chậm, từ từ leo lên cao. Tàu leo lên đến giữa trung, hề báo trước đột ngột bổ nhào xuống, cảm giác đến nỗi khiến người ta thấy như mình nhảy từ lầu cao 90m xuống vậy.

      Úc Hàn Yên hưng phấn huýt sáo tiếng, để lộ ra hai hàng răng trắng toát, đều đặn.

      Lăng Diệp quay đầu liếc mắt nhìn , cong khóe môi lên đẹp, tay nắm chặt tay . Lúc tàu lao thẳng xuống, đột nhiên có cảm giác chỉ cần được ở cùng với , chết cũng là niềm hạnh phúc.

      Tiếng cười thánh thót của Úc Hàn Yên hòa với những tiếng la hét chói tai high-decibel sau lưng, tạo nên tương phản rệt. Những người ngồi cùng chuyến tàu này, ngoài nhớ cái cảm giác kích thích cực hạn ra, còn có tiếng cười vui sướng dị thường của người. Sau khi tàu dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn Úc Hàn Yên giống như nhìn quái vật.

      Úc Hàn Yên đứng thẳng người, nhón chân đặt lên môi Lăng Diệp nụ hôn, thoải mái :

      "Cảm giác tệ!"

      ". . . . . ." Mọi người nghe xong, tự chủ được móc móc lỗ tai, bọn họ nghe lầm đó chứ?

      "Ừ, còn muốn chơi trò nào khác nữa ?" Lăng Diệp xoay người, giúp vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi loạn lên, dùng giọng mê người hỏi.

      Úc Hàn Yên lắc đầu cái, ghé sát vào tai thầm:

      " tại em thể chờ được muốn mở màn bữa tiệc đêm nay."

      Hai người ra khỏi công viên trò chơi, ngồi vào trong xe. Đột nhiên Lăng Diệp xoay người, đưa tay phải lên vuốt ve khuôn mặt nhẵn bóng của , tâm trạng phức tạp, :

      "Tiểu Yên, biết em cũng thích giết người nữa, nếu lúc đầu em chọn cách giả chết để ở rồi." Là kéo em trở về với thế giới đẫm máu này. xin lỗi! Nhưng bất luận như thế nào cũng để em rời khỏi .

      Úc Hàn Yên đưa tay đặt lên bàn tay để mặt mình, nhìn nghiêm túc :

      "Người đụng ta, ta đụng người; Nếu người đụng ta, ta nhất định phải đụng người." Người ta có ý đánh vào đầu người đàn ông của , chẳng có lý do gì để ngồi chờ chết cả.

      ... ...... .......

      12h đêm, tám chiếc máy bay trực thăng lượn lờ thành hình tròn giữa bầu trời, khu rừng rậm ở vùng ngọai ô nước Mĩ. Giống như được diễn tập vô số lần, cánh cửa cabin của tám chiếc máy bay được đồng loạt mở ra, những chiếc thang dây được ném ra ngoài.

      Tiếp theo, tất cả những người bên trong máy bay, từng người từng người đều được trang bị đầy đủ vũ khí, theo thang dây leo xuống, nhảy vào trong rừng rậm. Động tác của bọn họ hề thua kém bộ đội đặc chủng.

      Dường như gian cũng ủng hộ họ. Mây đen che kín sao, ánh trắng nhuốm màu máu.

      Úc Hàn Yên và Lăng Diệp liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng về phía căn nhà nằm trong rừng rậm.

      có tiếng súng nhưng trong khí lại tản ra mùi máu tươi. Toàn bộ nhân viên tạo thành vòng vây, thẳng tiến về phía đích, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

      Hang ổ của tổ chức sát thủ hàng đầu chưa từng có người nào bên ngoài biết. căn cứ địa an toàn, thể nghi ngờ, đối với phát triển của tổ chức là vô cùng có lợi. Đây cũng là trong những nguyên nhân vì sao lúc trước thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hàng đầu lại hạ lệnh phải giết chết Úc Hàn Yên.

      biết căn cứ địa của tổ chức, hiểu cách bố trí canh phòng, ngay cả cách vận hành bên trong cũng có thể là hiểu . Phóng thích ra khỏi tổ chức, cũng giống như là đặt quả bom hẹn giờ bên cạnh mình vậy.

      lâu sau, tất cả mọi người tập trung xung quanh căn nhà mái ngói đơn sơ. Úc Hàn Yên vào trong nhà, chạy thẳng tới chỗ chiếc giường trơ trụi được đặt sát bên tường. cúi người xuống, lật chiếc ván giường lên, ngay lập tức chiếc cửa động màu đen như mực ra trước mắt mọi người.

      Lăng Diệp thấy nhảy xuống cửa động hề báo trước, mặt tối sầm lại. Đạo nghĩa cho phép chùn bước, cũng nhảy xuống theo.

      Những người khác, trừ mười người canh giữ ở bên ngoài ra, tất cả cũng nhảy xuống theo. Sau khi bọn họ vào được hang động, theo giao phó trước đó, lục soát tìm kiếm dấu vết, gặp ai giết nấy.

      ra cũng có nhiều sát thủ thường trú tại căn cứ địa. Mục đích chuyến này của Úc Hàn Yên chung quy lại cũng chỉ là để tiêu diệt thủ lĩnh của tổ chức. Người kia coi nơi này như nhà của , rất ít khi ra ngoài.

      Dưới tầng hầm giống như mê cung, có rất nhiều ngã rẽ. Người quen rất dễ bị lạc. Nơi này đối với Úc Hàn Yên như lòng bàn tay. dẫn Lăng Diệp di chuyển cấp tốc đến phòng ngủ của thủ lĩnh tổ chức sát thủ hàng đầu.

      Số người canh giữ ở hai bên hành lang cũng phải là số ít, nhưng Úc Hàn Yên còn chưa kịp ra tay, Lăng Diệp giải quyết xong hết rồi, khiến phải bực bội hồi. Người biết còn tưởng thành viên của tổ chức sát thủ hàng đầu là các món ăn đấy.

      Đây là cuộc thảm sát đơn phương, là cơn ác mộng của tổ chức sát thủ hàng đầu.

      Cả tầng hầm, nơi được phòng thủ chặt chẽ nhất chính là chỗ ngủ của người kia. Để cho mình có được giấc ngủ yên ổn, người kia cũng tiêu hao ít tâm tư . Phòng ngủ được đặt sâu bên trong cùng của tầng hầm, người bình thường đều bị những ngã rẽ ngổn ngang ở ngoài hành lang xoay cho chóng mặt, tuyệt nhiên thể tìm ra được. Mà sáu người canh giữ ở xung quanh phòng ngủ đều là những tay sát thủ nổi trội trong tổ chức. Nhớ năm đó, Úc Hàn Yên cũng thường xuyên được hưởng thụ "nuông chiều" này.

      Những người canh giữ bên ngoài phòng ngủ ở trước mặt, cấp bậc so với những người trước đây ràng chỉ cao hơn cấp. Mặc dù tiếng bước chân của Úc Hàn Yên và Lăng Diệp rất khẽ, gần như nghe thấy, nhưng cặp mắt nhắm của bọn họ vẫn đột ngột mở ra.

      Lần này Lăng Diệp vẫn như trước, chắn trước người Úc Hàn Yên. vừa tránh chiếc phi tiêu cùng đạn lao về phía mình, vừa phi mạnh con dao găm dính máu về phía trái tim của người trong số đó.

      cũng chẳng thèm nhìn xem con dao có trúng mục tiêu hay , từ người lại rút ra hai khẩu súng, tay trái cầm khẩu, tay phải khẩu, vừa nhanh nhẹn né tránh đòn công kích của đối phương, vừa đồng thời tay năm tay mười, nổ súng về phía trước.

      Úc Hàn Yên bực tức, phải là kề vai tác chiến sao? Đây được coi là chuyện gì hả? Liên tục đứng chặn trước người ! ngẩng đầu liếc nhìn lên hành lang, tay trái ấn cái lên chiếc vòng bên tay phải mới được đeo vào cách đây lâu, ngay tức khắc, sợi dây cường lực như sợi tóc bắn ra ngoài, bám chặt vào vách tường hành lang. tung người nhảy vọt lên, dựa vào sợi dây phi qua đầu Lăng Diệp lên phía trước.

      Sáu người thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo ngay lập tức cũng thoảng qua tia khiếp sợ. Bọn họ đều biết, chỉ có Ảnh mới có thể vận dụng được sợi dây cường lực cách nhuần nhuyễn như thế.

      Cao thủ so chiêu phải tranh thủ từng giây từng phút. Mặc dù bọn họ chỉ lưỡng lự có 0.01 giây, nhưng lại là cơ hội tốt để Úc Hàn Yên và Lăng Diệp tiến công. Hai khẩu súng trong tay Lăng Diệp chia ra, nhắm thẳng vào trái tim hai người phía trước. Khẩu súng tay trái Úc Hàn Yên nhắm thẳng vào ấn đường của trong sáu người. Trong chớp mắt, ba viên đạn xé rách gian, mang theo thế như chẻ tre hoàn thành sứ mệnh.

      Lợi dụng kìm hãm của sợi dây cường lực, Úc Hàn Yên chiếm hết ưu thế của gian. đạp mạnh chân xuống đất cái, tung người lên trung, vọt tới chỗ ba người còn lại, vừa dùng súng bắn vào não của người trong số đó, vừa đồng thời giang hai chân ra, tận dụng tối đa sức lực, chia nhau đá vào hai người hai bên.

      Lăng Diệp thấy vậy, ra sức phối hợp, nổ súng về phía hai người vừa bị đá trúng.

      Thu hồi sợi dây cường lực xong, Úc Hàn Yên đến bên cạnh Lăng Diệp nhìn cái, sau đó hai người cùng nhau về phía phòng ngủ.

      Cửa phòng ngủ bị khóa trái. Úc Hàn Yên lấy ra sợi dây kim loại cứng chắc, mỏng như sợi tóc được chuẩn bị từ trước, đút thẳng vào ổ khóa, tập trung mở.

      Đột nhiên, ngón tay trỏ phải của truyền đến chấn động. nhíu mày ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, thấy người kia cũng đưa tay sờ vào khuyên tai, lạnh lùng :

      " ngờ cái tầng hầm này được lắp đặt chế độ tự hủy. Lão già chết tiệt kia chắc chắn chạy trốn rồi."

      Dựa theo mức độ chấn động dữ dội này có thể suy ra, số lượng bom ở đây cũng ít. Nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại, nhất định tan xương nát thịt. Lăng Diệp quyết định nhanh, kéo Úc Hàn Yên ra bên ngoài, trước tiên phải giữ được tính mạng của mình .

      kéo Úc Hàn Yên, vừa chạy nước rút, vừa mở máy truyền tin ra, hạ lệnh cấp tốc:

      "Lập tức rút lui."

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Chúng nó cũng ăn hiếp em


      Cửa ra rất , chỉ có thể được hai người cùng lúc. Đến trước cửa Lăng Diệp liền dừng lại, buông tay Úc Hàn Yên ra, để tùy ý chọn ra trước hay ở lại. đứng lại chỉ huy mọi người nghiêm chỉnh, tự động chạy ra ngoài.

      Úc Hàn Yên nhìn thoáng qua bóng lưng cao lớn của , lẳng lặng đứng sau , nhường chỗ để những người khác ra.

      Chờ đến khi người cuối cùng ra khỏi tầng hầm, Lăng Diệp xoay người kéo tay Úc Hàn Yên, phóng thần tốc về phía trước giống như con báo săn, chỉ để lại trong khí vệt mờ.

      "Chủ nhân!" Thanh Phong đứng ở trước cửa cabin máy bay trực thăng, lớn tiếng hô.

      Lăng Diệp lại gia tăng tốc độ lần nữa, như cơn gió lao đến chỗ thang dây dừng lại. dùng khớp xương của tay trái, quặp chặt chiếc thang dây, lúc Úc Hàn Yên theo quán tính chạm vào người , ngay tức khắc cánh tay phải vòng chắc quanh eo . ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Phong ra lệnh:

      "!"

      Nhất thời, tám chiếc máy bay trực thăng cách mặt đất khoảng năm mét, lao vút .

      Máy bay chưa được bao xa, bên trong căn nhà ngói liền bị nứt ra, các mảnh vụn bắn toán loạn ra ngoài. Khói đen cùng khí nóng ngút trời tản vào khí, khiến cho nhiệt độ trong khu rừng tăng lên vài độ, chất lượng khí cũng giảm xuống nhiều bậc.

      Úc Hàn Yên vẫn nhăn mày, gì.

      Lăng Diệp biết suy nghĩ gì nên cũng quấy rầy . Sau khi xuống máy bay trực thăng, trò chuyện qua loa với Tề Ngôn vài câu xong, liền lái xe đưa Úc Hàn Yên về biệt thự.

      "Lăng Diệp!"

      Đột nhiên bị nước ấm xối vào tóc cùng quần áo mặc, Úc Hàn Yên tức giận, ngẩng đầu nhìn kẻ vừa làm chuyện xấu quát lên.

      Môi Lăng Diệp khẽ nhếch. tắt vòi nước, dùng giọng khêu gợi hỏi:

      " tỉnh rồi?"

      Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn , phản ứng bị chậm nửa nhịp, lẩm bẩm:

      "Gì chứ?"

      Lăng Diệp đè lên vách thủy tinh trong phòng tắm, cúi đầu mắt đối mắt, mũi đối mũi với người kia, lạnh lùng :

      "Lực chú ý của em để ở người khác quá lâu. rồi, trong đầu em chỉ cần chứa mình là đủ."

      Miệng Úc Hàn Yên há ra định giải thích, liền bị đối phương dùng môi chặn lại, chỉ còn lại tiếng: "Ưmh~"

      Nhất thời trong khí chỉ còn những thanh “hưng phấn”, khiến người nghe thấy cũng phải tai đỏ tim đập.

      Dần dần, nụ hôn với danh nghĩa "trừng phạt" trở nên biến chất. Lăng Diệp tiến dần lên phía trước nửa bước, để cho khoảng cách giữa mình và Úc Hàn Yên co lại bằng , đôi tay bâng quơ châm lửa người .

      Úc Hàn Yên chỉ cảm thấy những nơi bị Lăng Diệp sờ qua đều trở nên nóng rát. đưa hai tay bấu chặt vòng eo săn chắc, gầy gò của , cố gắng để mình được thoải mái hơn.

      Lăng Diệp đưa tay xé bộ đồ cản trở người ra. “Rọat” tiếng, chiếc áo sơ mi tan tành.

      Úc Hàn Yên biết gì, dùng giọng hơi khàn :

      "Cứ theo đà này, sắp tới em phải trần truồng làm nha."

      Đầu Lăng Diệp đặt trước ngực hơi nhếch lên, lơ đễnh :

      "Mai dẫn em mua."

      Úc Hàn Yên bị ánh mắt xanh lục của làm cho hoảng sợ. Đây là ánh mắt của con dã thú lúc nhìn thấy con mồi ngon miệng . . . . . .

      "Cởi quần áo cho ." Đầu Lăng Diệp tiến tới bên tai đối phương, dùng giọng cám dỗ cực hạn .

      Úc Hàn Yên giống như bị mê hoặc, vô ý thức làm theo lời Lăng Diệp . Đầu tiên là tháo cúc áo sơ mi của , cởi áo ra, tiếp đó là cởi dây lưng, tụt quần xuống.

      Đầu ngón tay người kia như có như lướt qua da thịt mình – loại cảm giác này ép cho Lăng Diệp muốn điên lên rồi. ràng là món ngon ở trước mặt, nhưng lại thể lấy ăn. chán nản gầm lên:

      "Cái kinh nguyệt chết tiệt kia còn chưa hết hả?!"

      ". . . . . ." Úc Hàn Yên rất muốn "Nó mới đến tối hôm qua thôi", nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt ham muốn cực độ của chưa được thoả mãn, rất sáng suốt mà chọn cách im lặng.

      Lăng Diệp bắt lấy bàn tay bé hơi lạnh của Úc Hàn Yên, thấp giọng :

      "Trong phương diện này, tuyệt đối tự làm nữa."

      ". . . . . ." Mình nên cảm thấy là vinh hạnh sao?

      ……………………. (Tèn… tèn … tèn… Qua rồi á ^^. Nhiều trẻ em quá nên tác giả tua^^ Mất công mình cứ phải tưởng tượng à - đỏ cả mặt).

      Lần này, Lăng Diệp đợi Úc Hàn Yên phải mở miệng cầu. tự động tới chỗ ngăn kéo cách đó xa, lấy chiếc máy sấy ra, đến ngồi xuống mép giường.

      Úc Hàn Yên thấy vậy, tâm tình tốt lên ít. nằm nghiêng người giường, đặt đầu lên đùi đối phương.

      Lăng Diệp bật máy sấy, nhàng trêu đùa mái tóc mềm mại của , vẻ mặt rất chuyên chú.

      Trước mắt là cái bụng chút mỡ dư thừa nào kích thích đại não của Úc Hàn Yên. bất giác há miệng ra, muốn cắn vào cơ bụng . Sau mấy lần giằng co vẫn tài nào cắn được, uất ức vô cùng, xoay người lại nằm ngửa giường, đôi mắt mở to nhìn Lăng Diệp chớp, khiếu nại:

      "Mỗi bộ phận cơ thể đều ăn hiếp em!"

      Trong lòng Lăng Diệp buồn cười hồi. nâng khóe môi lên đẹp, giọng đáp:

      "Ừ."

      Úc Hàn Yên sửng sốt hai giây, sau khi phản ứng kịp cũng xù lông rồi. Grừ grừ! Lại còn thừa nhận cách vô tư thẳng thắn như vậy?! Dáng vẻ còn rất đương nhiên?! cắn chặt hàm răng ngà, xoay mạnh người 180 độ, nằm lỳ ở giường, quay cái ót về phía Lăng Diệp.

      ………….

      Giữa trưa ngày thứ hai, sau khi đầu bếp nấu bữa trưa xong, Lăng Diệp tới phòng ngủ, định đánh thức người ngủ nướng kia dậy. chiếc giường lớn màu trắng, mái tóc dài màu hạt dẻ của Úc Hàn Yên đổ xuống giường như thác nước, làn da óng ánh trong suốt cùng bóng dáng xinh đẹp trong sắc đỏ tạo nên vẻ đẹp cực kỳ chói mắt.

      Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho trái tim người ta đập rộn lên. . . . . .

      Lăng Diệp day day ấn đường, cứ bảo sao vừa tỉnh dậy phải trốn vào trong thư phòng. Ở lại đây, quả đúng là tự mình làm tội mình, đặc biệt là lúc sáng sớm vừa tỉnh dậy.

      tới bên giường, cúi người vỗ cái lên chiếc mông căng tròn của Úc Hàn Yên, trầm giọng :

      "Em dậy ngay cho !"

      "Ưmh ~" Úc Hàn Yên xoay người, mắt lim dim nhìn người trước mặt. Dưới ánh sáng của mặt trời rọi vào, khuôn mặt tuấn của Lăng Diệp càng thêm chói lọi, huyền ảo, xem ra càng trở nên nghiệt rồi.

      Úc Hàn Yên xê dịch người, cũng chẳng thèm để ý là lúc này mình mặc váy ngủ. mở rộng đôi chân thon dài hoàn mỹ ra, kẹp lên vòng eo săn chắc của Lăng Diệp, đồng thời hai cánh tay cũng khoác lên cổ , treo mình lên người giống như con gấu Koala.

      Lăng Diệp khẽ thở dài tiếng. phải là Liễu Hạ Huệ nha(*). . . . . . ngồi thẳng người, hai tay cắm trong túi quần, bất đắc dĩ nhìn hỏi:

      "Em muốn thế nào?"

      (*) Ý là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.
      Liễu Hạ Huệ tên là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, làm Sĩ Sư, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử.
      Truyện xưa kể, hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm.
      Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ hề liếc ngang lần nào.
      Tâm tình Úc Hàn Yên rất tốt, mổ mổ lên chiếc môi mỏng của người kia, lười biếng :

      "Đưa em đánh răng."

      ". . . . . ." Lăng Diệp dùng tay trái đỡ mông , tay phải vòng qua chiếc eo thon chắc của , về phía phòng tắm.

      Đến đích, Úc Hàn Yên thả hai chiếc chân kẹp ở bên hông đối phương cùng hai tay đặt cổ xuống. xoay người vừa nặn ít kem đánh răng lên bàn chải, vừa tự chủ được ngáp cái.

      Lăng Diệp dựa người vào sát tường đối diện với bồn rửa, hai tay cắm trong chiếc túi quần màu xám mặc ở nhà, lẳng lặng nhìn đánh răng.

      Úc Hàn Yên nhắm mắt đánh răng nên nhìn thấy ánh mắt nóng rực của người kia muốn thiêu cháy mình. cầm chiếc ly hứng đầy nước, cúi người súc miệng.

      Lăng Diệp nhàng đến sau lưng tiếng động. Hai tay vòng chắc quanh eo , cúi người hôn lên tai cái, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi:

      "Tiểu Yên, tại sao vừa tỉnh dậy em dụ dỗ hả?"

      "Phụt!"

      Úc Hàn Yên nhịn được phun ra ngụm nước. Để chống lại lửa nóng của chính mình khiến như đứng đống lửa, hít sâu hơi, mạnh miệng :

      "Là động chút động dục được chưa!"

      " ? Em nhìn vào gương ." Môi Lăng Diệp khẽ nhếch lên, giọng .

      Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn vào gương. Trong gương, vì động tác cúi đầu của mà cảnh vật hoàn mỹ trước ngực bị phơi ra sót thứ gì. . . . . .





    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :