1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu đầu cấm kỵ - Diệp Tinh (Full 10 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.2:

      Editor: Lin

      Buổi chiều, Diệp hiểu Hàm hẹn Đinh Gia Kỳ đến quán cà phê rất có khí.

      Đinh Gia Kỳ vừa nhìn thấy lập tức chỉ vào đầu mắng to. “Cậu có nghĩa khí, sao lại đột nhiên nghỉ học? ràng tốt nghiệp đại học cũng nhau, cậu làm gì?”

      Diệp Hiểu Hàm chỉ cười, cũng cho Đinh Gia Kỳ nguyên nhân mình nghỉ học, vì sau khi nghỉ học lập tức bay Mỹ, tại sao hết, chỉ vì muốn chơi chuyến, mà cũng có cùng hai Diệp Hiểu Kiệt, nhưng làm việc, còn buồn bực, nên muốn với .

      Nhưng Diệp Chấn Hồng lại đồng ý, tại thân thể Diệp Hiểu Hàm tốt, sao có thể ra nước ngoài được? Cuối cùng phải để bác sĩ Diệp Hiểu Yên đảm bào có việc gì mới cho ra cửa.

      cũng biết ba quan tâm , chỉ là miệng lưỡi cứng rắn, khiến nhìn hay nghe đều thoải mái, muốn cãi nhau.

      Trở về, đúng vào chủ nhật, hẹn Đinh Gia Kỳ ra ngoài, cho biết chuyện này.

      “Mình cũng cố ý, vì mình hết cách.” Diệp Hiểu Hàm cũng nghĩ mình nảy sinh nhiều thay đổi như vậy.

      Đinh Gia Kỳ lại gần bên người . “Thành khai báo, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hay , thèm học, làm mình còn tưởng nhà cậu phá sản! Nhưng dù ba cậu phá sản vẫn còn hai cậu, dễ như vậy mới đúng.”

      Diệp Hiểu Hàm kéo tay lại gần, đặt lên bụng mình, cái bụng có chút nổi lên chính là đáp án của với Đinh Gia Kỳ.

      Lúc mới đầu Đinh Gia Kỳ còn hiểu, nhưng vừa chạm vào cái bụng có chút nhô lên, lập tức hiểu…

      “Cậu mang thai?” Đinh Gia Kỳ kinh ngạc, đây phải là lý do muốn đó chứ? quá bùng nổ!

      Diệp Hiểu Hàm gật đầu, mỉm cười nhìn , nét mặt của buồn cười.

      “Cậu sao? Là của cái chú đó?” Đinh Gia Kỳ vừa nghe hai người chia tay, tại sao lại để mang thai?

      gật đầu. “Đúng là vậy, cho nên mình mới muốn ra nhanh như vậy!”

      “Người nhà cậu đồng ý để cậu sinh đứa bé này ra?” Đinh Gia Kỳ cho là ba Diệp Hiểu Hàm nhất định phản đối, dù là cũng muốn phản đối.

      Diệp Hiểu Hàm uống ngụm nước trái cậy rồi : “Dĩ nhiên là đồng ý, nếu mình sao có thể giữ được đứa bé cho đến bây giờ? Có điều lúc đầu cũng có phản đối!”

      Xem ra Diệp Hiểu Hàm trở nên rất lợi hại, lại có thể khiến ba người trong nhà đồng ý để giữ đứa bé này, còn người trong cuộc kia sao? Với tính cách của Diệp Hiểu Hàm, hẳn điều đó với người trong cuộc, nếu sao có thể yên tâm ngồi đây uống nước trái cây chứ.

      “Cậu chuyện này với chú đó đúng ? Cậu tính điều đó sao?”

      Tại sao lại muốn hỏi vấn đề này! Diệp Hiểu Hàm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, tại đứa bé trở thành của mình , hoàn toàn liên quan đến chuyện của Triệu trạch Duệ.

      “Mình , hơn nữa mình cũng có ý định , chuyện này kết thúc từ lúc ấy mình, tất cả mọi chuyện tiếp theo là chuyện của mình mình, có liên quan đến ấy.” DIệp Hiểu Hàm uống trà chiều, muốn quên toàn bộ vấn đề của Đinh Gia Kỳ.

      Đinh Gia Kỳ nhìn nét mặt của Diệp Hiểu Hàm, dù cố gắng ngụy trang, muốn nhìn ra đầu mối, ra muốn , đều là vì Triệu Trạch Duệ chia tay phải ?

      “Hàm Hàm, vậy bây giờ cậu định vì đứa bé này, học lại sao?” Đinh Gia Kỳ cảm thấy hi sinh của quá lớn, đều là vì ông chú đó, lẽ ra ban đầu nên ngăn Diệp Hiểu Hàm đến hộp đêm đó, vậy gặp ông chú đó.

      Diệp Hiểu Hàm cười với . “Đợi đến lúc mình sinh xong đứa bé này rồi hãy , việc học lúc nào cũng có thể .”

      Đinh Gia Kỳ hiểu , ra Diệp Hiểu Hàm cũng muốn nhanh chóng hoàn thành việc học, nhưng chỉ buông tha vì đứa bé này thôi, nếu như đứa bé lớn hơn việc học, bất kể thế nào cũng chọn đứa bé.

      “Được rồi! Vậy mình muốn làm mẹ nuôi của nó, cái này thể từ chối!” Đứa bé này chỉ có thể có 1 Đinh Gia Kỳ là mẹ nuôi, những người khác đều phải..

      Diệp Hiểu Hàm cười ngừng, bây giờ nàng ra lệnh cho sao? có quyền sao!

      cho cười, trả lời mình!” Đinh Gia Kỳ nghiêm túc , ra trong lòng cũng bật cười, lại có thể muốn làm mẹ nuôi của đứa trẻ này.

      “Được rồi, mình đồng ý với cậu, nhưng sau này cậu được bắt nạt đứa con bảo bối này của mình!” Diệp Hiểu Hàm biết cùng lắm là mắng vài câu thôi, cuối cùng vẫn đồng ý.

      Đinh Gia Kỳ trừng mắt.” .”

      Diệp Hiểu Hàm cảm thấy mình vẫn hạnh phúc, dù , nhưng vẫn có thể vui vẻ sống qua ngày.

      Diệp Hiểu Hàm cùng Diệp Hiểu Kiệt đến bệnh viện khám thai.

      Bác sĩ thân thể khá yếu, hơn nữa còn đủ dinh dưỡng, cũng vì quá gầy, cho nên dù thai nhi 4 tháng, nhưng vẫn còn quá , muốn chú ý 1 chút.

      Nhưng Diệp Hiểu Hàm lại cảm thấy ông lừa , vì vẫn luôn khỏe như rồng như hổ, hoàn toàn yếu.

      Nhưng Diệp Hiểu Kiệt cũng , vì tuổi còn , lại là lần đầu mang thai, cho nên tình trạng cơ thể mới có thể kỳ quái như vậy.

      biết cái gì?” Diệp Hiểu Hàm bất mãn gõ đầu Diệp Hiểu Kiệt 1 cái.

      hiểu nhưng chị em hiểu, con bé vậy với .” Diệp Hiểu Kiệt Đẩy trách nhiệm cho Diệp Hiểu Yên, nếu phải vì hôm nay Diệp Hiểu Yên có thời gian, phải tiến hành 1 cuộc phẫu thuật, cũng tới lượt đưa Diệp Hiểu Hàm khám thai.

      có chút bực mình, khám thai với 1 người đàn ông khó chịu, bị người khác hiểu lầm, ràng 2 , mắt những người đó bị mù sao? Nhưng ai kêu mình mâu thuẫn, muốn với hơn với ba!

      , khám thai xong, chúng ta ăn gì đó ! Em lại đói bụng!” Diệp Hiểu Hàm hiểu tại sao phụ nữ có thai lại thích ăn như vậy, ăn nhiều lại thoải mái, có chút ghét cuộc sống như thế.

      Diệp Hiểu Kiệt quen, tham ăn này của lại bắt đầu rồi.

      “Em lại ăn? Em sợ sau này mập sao?” Diệp Hiểu Kiệt đột nhiên buồn cười, nếu mập lên, sau này còn có người sao?

      Diệp Hiểu Hàm phồng má:”Ai cần lo! Dù sao em cũng có cách nào gầy xuống, hơn nữa vừa rồi bác sĩ còn em quá gầy, phải ăn nhiều 1 chút, đứa bé mới có thể lớn lên”

      Diệp Hiểu Kiệt Muốn làm xấu hổ 1 chút, nhưng có vẻ chuẩn bị tinh thần làm mẹ, da mặt cũng dày hơn rồi.

      “Được rồi! Em muốn ăn cái gì?”

      “Ăn bánh ngọt!” Đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, cũng hiểu tại sao.

      đến cửa hành bánh ngọt chuẩn bị chọn bánh, nhưng lòng Diệp Hiểu Hàm đột nhiên nhói lên 1 cái, vô cùng đau, loại đau đớn này lại lan toàn thân, ôm tim mình, có chút bận tâm.

      “Em sao vậy?” Diệp Hiểu Kiệt phát ổn, vội vàng giữ .

      cũng biết, như dự cảm có chuyện lành xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì, cảm giác này khó hiểu.

      sao, em muốn ngồi xuống!” .

      Có lẽ là vì đứa bé trong bụng có vấn đề? Có lẽ là lúc này nó đá 1 cái, khiến cũng bị đau 1 chút? Nhưng có là như vậy ?

      Diệp Hiểu Kiệt Nhờ nhân viên phục vụ lấy cho cốc nước.

      Sauk hi uống xong mới thấy cảm giác quá lớn nữa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, phải là vấn đề của đứa bé, vừa rồi kiểm tra vẫn còn rất tốt, vậy là cái gì…chẳng lẽ là Triệu Trạch Duệ? làm nhiệm vụ gì rồi sao? xảy ra chuyện sao? Chân mày của Diệp Hiểu Hàm nhíu càng sâu.

      “Em sao chứ? Có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?” Diệp Hiểu Kiệt lo lắng hỏi, chỉ sợ là phụ nữ có thai xảy ra chuyện gì.

      Diệp Hiểu Hàm lắc đầu 1 cái, nên suy nghĩ nhiều, có chuyện gì, nhất định là có chuyện gì, hơn nữa còn liên quan, có ích lợi gì, cần quan tâm.

      chiếc xe minibus lái vào trụ sở chính của “Hoàng” nhân viên nhanh chóng tập hợp lại, đẩy Triệu Trạch Duệ nằm băng ca xuống, tiếp đó, Hướng Hạo Thang và Âu Dương Cảnh Húc cũng bước xuống xe.

      “Nhất định phải cứu sống cậu ta!” Âu Dương Cảnh Húc với bác sĩ, họ là những bác sĩ giỏi nhất, nhất định có thể hoàn thành được nhiệm vụ này.

      Hôm nay vốn muốn bắt được gián điệp trong tổ chức, chuẩn bị bắt được rồi, nhưng trong lúc tránh né, lại có thể khởi động bẫy trong nhà khiến bọn họ có chút kịp trở tay : dù cuối cùng cũng bắt được người, nhưng Triệu Trạch Duệ vì cứu Âu Dương khỏi bước tường đổ xuống mà bị thương, bước đầu kết luận là hai chân bị gãy xương nghiêm trọng, đầu đụng xuống đất, xác định được mức độ bị thương, người cũng rất có rất nhiều vết thương, nhưng Âu Dương Cảnh Húc tin những bác sĩ này cứu được Triệu Trạch Duệ trở về.

      “Húc, đừng lo lắng, cậu ấy có chuyện gì.” Từ đến lớn, dù Triệu Trạch Duệ tham gia nhiều hoạt động của tổ chức, nhưng vết thương người đủ chứng minh phải là người dễ dàng chết, Hướng Hạo Thang tin chắc có chuyện gì.

      Trang Bác Hào xuất .”Húc!”

      “Chúng ta vào trong đợi.” Hướng Hạo Thang đề nghị.

      Ba người dời vì bác sĩ phải chuẩn bị phẫu thuật.

      Đột nhiên Trang Bác Hào hỏi thăm, “Có cần chuyện này với Diệp Hiểu Hàm ?”

      Âu Dương Cảnh Húc nhìn 1 cái, suy nghĩ Triệu Trạch Duệ có thể muốn gặp Diệp Hiểu Hàm .

      đến Diệp Hiểu Hàm, hôm đó, lúc em và an hem trong bang đường có thấy ấy!” Người lên tiếng chính là thủ hạ bên cạnh Trang Bác Hào. “ ấy ra khỏi bệnh viện sản, hơn nữa dáng là lạ, tay luôn vuốt bụng.” ra cảnh tượng nhìn thấy.

      Ba người nhìn vào mắt nhau, tất cả đều là kinh ngạc

      “Cậu xác định đó là Diệp Hiểu Hàm?” Trang Bác Hào kéo thủ hạ mình lại hỏi.

      sai, em nhất định nhận lầm.” Thủ hạ đó sợ hãi nhìn , nhưng dám khẳng định mình nhìn nhầm.

      Trang Bác Hào lập tức buông ra, nhìn Âu Dương Cảnh Húc, phản ứng đầu tiên của chính là điều này.

      ấy mang thai… ra, ngày hai người gây gổ, mình cũng có ở trường, hình như Duệ cố ý đuổi , lúc đó ấy rất đau lòng.”

      Âu Dương Cảnh Húc cảm thấy có lẽ là Triệu Trạch Duệ tự ti!

      Nếu như Diệp Hiểu Hàm mang thai, tại Triệu Trạch Duệ xảy ra chuyện, ấy xuất , dù là ai cũng hối hận? Đặc biệt là Triệu Trạch Duệ, nếu như cậu ta biết chuyện mang thai mà mình biết, cậu ta giận đến giơ chân.

      Lần này là vì , Triệu Trạch Duệ mới có thể bị thương, nếu như trong lòng Triệu Trạch Duệ nghĩ đến người phụ nữ này, nhưng lại dám hành động, vậy để giúp 1 chút!

      Nếu như bọn họ có thể ở cùng nhau, vậy cũng coi như còn 1 chút tình người, dù ơn cứu mạng này cách nào trả lại, nhưng vẫn có thể làm từng chút từng chút .

      Âu Dương Cảnh Húc cũng cười, rốt cuộc có thể thấy hai người gặp mặt, lần này có Húc giúp 1 tay, nhất định có thể đạt được kết quả tốt.
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.1:

      Editor: Lin

      Diệp Hiểu Hàm biết mình làm gì tội lỗi, đường cũng bị người bắt , hơn nữa từ đầu đến cuối đều muốn cẩn thận chút, đừng lộn xộn, thử hỏi người nào bị cướp, lớn tiếng gọi, lộn xộn?

      Hơn nữa lúc ấy còn ở cùng Đinh Gia Kỳ, xem ra nhất định bị dọa phát sợ rồi!

      “Rốt cuộc mấy người từ đâu đến, có biết bắt cóc tôi có hậu quả gì ?” Lá gan Diệp Hiểu Hàm rất lớn, đối mặt với những người đàn ông cao to như thế này mà vẫn có thể mắng to, nhưng những người này vẫn thờ ơ.

      Diệp, chúng tôi chỉ muốn mời đến đây chuyến mà thôi, có bắt cóc, hơn nữa chúng tôi cũng thông báo với người nhà , chỉ mượn chút.” người đàn ông nhìn có vẻ hung ác lắm với .

      Bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi, có thể hợp tác chút , đừng lộn xộn như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng thể gánh nổi!

      Thông báo với người nhà mà vẫn tính là bắt cóc ư, những người này xem là đồ ngốc sao? Hay là bọn họ quá ngây thơ, cho đây là bắt cóc?

      Diệp Hiểu Hàm phồng má nhìn chằm chằm mấy người này, sao có thể xui xẻo như vậy, tại sao lại bị bắt cóc chứ? phải ba và hai có rất nhiều tiền sao, tại sao vậy chứ?

      “Đến rồi, Diệp, mới xuống xe.”

      Diệp Hiểu Hàm chỉ có thể ngoan ngoãn bước xuống xe, rốt cuộc đây là đâu? là hùng vĩ! Hơn nữa nơi nào cũng có núi non trùng điệp.

      Kiến trúc này hình như là xây ở đỉnh núi, ở nơi này, muốn chạy trốn cũng khó.

      Hai người đàn ông kéo tay , đưa vào.

      “Mấy người có phải làm vậy , dù sao tôi cũng trốn thoát! Chẳng lẽ mấy người biết tôi là phụ nữ có thai sao? Việc này làm tổn hại nghiêm trọng đến nhân quyền của tôi.” Diệp Hiểu Hàm khó chịu nhìn bọn họ, rốt cuộc những người đàn ông này muốn mang đâu?

      ra bọn họ cũng muốn như vậy, nhưng vì muốn để chạy loạn mà thôi, chỉ sợ nếu chạy loạn làm chính mình bị thương.

      “Rốt cuộc mấy người là ai? giải thích gì bắt người ta tới, còn cho tôi biết chuyện gì xảy ra, đại ca của mấy người đâu? Gọi ta ra chuyện với tôi.” Diệp Hiểu Hàm hét lớn.

      Dù Diệp Hiểu Hàm hét lớn cũng có chút tác dụng, ngược lại những người đàn ông này đưa đến căn phòng được thiết kế tỉ mỉ, bị bắt cóc còn được đối xử như vậy sao? còn tưởng mình có bị ném vào căn phòng màu đen.

      đợi ở đây, lát nữa chuyện gì xảy ra.” Bọn họ xong đóng cửa lại.

      Diệp Hiểu Hàm hiểu bọn họ có ý gì, nếu đến, bọn họ muốn tiền chuộc, ba giải quyết.

      tò mò nhìn thiết kế của căn phòng, đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc, như có loại hương quen, bây giờ đừng trong phòng khách, cãi gì cũng nghiêng về màu đen trắng, gian phòng này chắc là có người ở, nếu là phòng khách, sao có thể dùng màu đen trắng chứ?

      cố gắng mở cánh cửa, phát đó là phòng sách, rất rộng rãi, giống như phòng khách nhà vậy, bàn, tài liệu được sắp xếp rất cẩn thận, cảm giác rất giống Triệu Trạch Duệ, phòng sách của cũng rất gọn gàng.

      Đột nhiên chép miệng, tại sao lại nhớ đến chứ, vì chính mình bị bắt cóc sao? là, đừng nhớ, tuyệt đối được nhớ, rời khỏi phòng khách, đến trước cửa phòng khác.

      đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy người đàn ông nằm giường, hơn nữa người đó còn bị thương, vừa liếc mắt lập tức nhận ra, người đó là Triệu Trạch Duệ.

      Diệp Hiểu Hàm khiếp sợ nhìn người đàn ông nằm giường, hai chân bị bó thạch cao, đầu cũng quấn băng, tay và ngực có việc gì, nhưng hình ảnh như vậy rất dễ khiến rung động.

      Tại sao? Tại sao lại nằm giường, hơn nữa còn bị thương?

      chậm rãi di chuyển, nước mắt cũng theo bước chân chậm rãi chảy xuống, sao lại bị thương nặng như vậy? Tại sao lại biết tự bảo vệ mình?

      đứng trước giường mới hiểu được, ra họ bắt là vì muốn được nhìn thấy Triệu Trạch Duệ, tại sao bọn họ lại thẳng chứ? Nếu như hiểu vết thương của nặng như vậy, nhất định xuất .

      đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt , nhưng còn chưa kịp chạm vào bị Triệu Trạch Duệ bắt được.

      “Ai vậy?” chậm rãi mở mắt, thấy là Diệp Hiểu Hàm, có chút kinh ngạc. “Sao em lại biết chỗ này?”

      Diệp Hiểu Hàm nghe được giọng lạnh nhạt của , trái tim cũng thấy khổ sở, tại sao luôn muốn cách ngàn dặm?

      cho rằng em muốn đến đây sao? Là mấy người bắt em đến.” hất tay ra, xoay người lặng lẽ lau khô nước mắt, muốn thể mình còn tình cảm trước mặt , vì được đáp lại.

      Khi ra những lời tuyệt tình như vậy cũng nên biết là người thế nào, nhưng khi thấy thân thể toàn là vết thương, mới phát lập trường của mình chịu nổi kích.

      Sao lại xuất ? Triệu Trạch Duệ cho là sau khi những lời tuyệt tình như vậy với , muốn gặp lại , nhưng lại có thể xuất ở chỗ này, sau đó biết được, là bọn người Âu Dương Cảnh Húc đưa đến đây, nhưng bắt tới đây cũng có tác dụng gì, ra cũng muốn gặp , nhất là trong tình trạng này.

      ngồi chiếc ghế salon xa giường lắm, vì muốn cho biết mình mang thai, nên cố ý ôm gối.

      “Sao lại bị thương?” lo lắng hỏi nhưng lại cố gắng che dấu.

      Triệu Trạch Duệ phát bụng , vì hôm nay quần áo mặc rộng thùng thình, hoàn toàn thấy được.

      Nhưng ngược lại, hiểu được giọng điệu của , muốn biết đúng , lúc mớ mắt nhìn thấy nước mắt của .

      “Là lúc làm nhiệm vụ.” cũng muốn nhiều lời.

      “Tại sao lại để bị thương, phải nên chú ý sao? Tại sao lần này lại để mình bị thương nặng như vậy? Chân còn bị bó thạch cao, vậy…”

      muốn hỏi sau này vẫn có thể bộ như bình thường được , nhưng lại thể thốt nên lời, sợ lời của mình làm tổn thương , hơn nữa, cảm thấy chính mình hỏi vậy có quá nhiều hay , hoàn toàn còn quan hệ gì nữa.

      Triệu Trạch Duệ nhìn Diệp Hiểu Hàm, thời gian gặp, còn có thể lo lắng cho , vẫn thích sao?

      Lúc tưởng đổ, trong lòng luôn nghĩ đến , nhưng khi biết mình có chuyện gì, lại muốn gặp, sợ nhìn thấy , có phải quá mẫu thuẫn rồi ?

      sao, bác sĩ ở ‘Hoàng’ là bác sĩ giỏi nhất thế giới, chưa đến hai tháng là có thể bộ được như bình thường rồi.” Điều , chưa bao giờ lo lắng cho vết thương của mình, chỉ cần vẫn còn sống, là có thể bình phục, cũng trả lời sao lại bị thương.

      có thể ? rất lo lắng khi nhìn bộ dạng này của , ràng là muốn buông tay, nhưng trong lòng vẫn nhói đau.

      “Bị thương lúc nào?”

      “Năm ngày trước!” Nếu như trí nhớ của sao, hơn nữa sau mấy ngày tu dưỡng, thân thể cũng tốt hơn nhiều, chuyện cũng còn mệt mỏi nữa, là do thuốc đặc chế của ‘Hoàng’, tốt hơn bên ngoài nhiều.

      Năm ngày trước? Ngày đó ở tiệm bánh ngọt, thấy thoải mái, chẳng lẽ là vì , mới thoải mái? có nghe qua khi người thân nhất có chuyện, mình có cảm giác khổng thoải mái, chẳng lẽ là như vậy sao, vì ?

      có chuyện gì sao? Hay chỉ dỗ dành em mà thôi?” Diệp Hiểu Hàm chắc chắn, có chút sợ, đứng dậy đến gần .

      Triệu Trạch Duệ nhìn ánh mắt lo lắng của , dù rất đau lòng, nhưng hai người chia tay, cũng nên lưu luyến mới phải, có lẽ vẫn thích , có lẽ , nhưng vẫn thể .

      sao, nhưng vết thương này hoàn toàn là gì với , chỉ cần chăm sóc tốt, khỏe.” Triệu Trạch Duệ muốn khiến khổ sở, nhưng lại dám điều gì khiến hiểu lầm.

      Giữa bọn họ còn điều gì để sao? Điệp Hiểu Hàm cố ngăn nước mắt nơi hốc mắt.

      sao, vậy cho người đưa em về .”

      Triệu Trạch Duệ nhìn hồi lâu, cũng ràng là gặp lại, nhưng lần này gặp, sau này sao? Nếu như đây là lần cuối cùng, còn muốn nhìn lâu hơn chút, nhưng hình như rất muốn rời , mà hoàn toàn có lý do gì để ở lại.

      ra Diệp Hiểu Hàm vô cùng hi vọng, hi vọng có thể mở miệng muốn ở lại, nhưng có khả năng sao? hoàn toàn , có lẽ tại còn hận thể để rời ?

      “Lấy điện thoại cho !” Triệu Trạch Duệ mở miệng.

      Điện thoại? Diệp Hiểu Hàm lấy điện thoại tủ đầu giường cho .

      bấm dãy số, vào điện thoại. “Lập tức cho người đưa ấy về!”

      Diệp Hiểu Hàm cau mày, quả nhiên thích ở lại đây chút nào.

      Tại sao lại muốn đối xử với như vậy? ràng có thể ở lại, chẳng lẽ nhận ra? Dù cố gắng che giấu bụng mình, nhưng cũng thể che được mới đúng, tại sao lại nhận ra?

      “Dù là Húc ra lệnh, tôi cũng muốn mấy người đưa ấy .” Triệu Trạch Duệ cho rằng vô cùng muốn rời , mới nghiêm nghị với Trang Bác Hào như vậy, để cho người đưa ra ngoài.

      Diệp Hiểu Hàm cũng như cố ý, nếu cố gắng muốn , .

      “Em !” Diệp Hiểu Hàm nhìn chằm chằm, .

      Triệu Trạch Duệ sững sờ. “Em gì?”

      “Em em , em cảm thấy ở đây ăn được ngủ được, tốt hơn ở nhà nhiều, em muốn ở đây thời gian.” Diệp Hiểu Hàm chịu , ngang ngược ngồi lên ghế sopha.

      Triệu Trạch Duệ sửng sốt chút. “Vừa rồi phải em muốn sao? Hơn nữa em ở đây cũng tiện.”

      Dù ở đây cũng có phụ nữ, nhưng họ thể chăm sóc được , hơn nữa bây giờ bị thương, hoàn toàn có cách nào chăm sóc .

      “Có gì tốt? Em cảm thấy vô cùng tốt.” Diệp Hiểu Hàm đột nhiên nhớ ra, lại cầm điện thoại của , đối phương còn chưa cúp.

      “Này, tôi mặc kệ hay là ai, với ba tôi, tôi muốn ở đây làm khách vài ngày để ông ấy khỏi phải lo lắng, còn có, tôi nên ở chung phòng với Triệu Trạch Duệ, lập tức chuẩn bị cho tôi gian phòng, tôi muốn ở lại đây, nếu như chủ nhân mấy người cho phép, ta đến đây chuyện với tôi.” xong lập tức cúp điện thoại.

      “Hàm Hàm…” muốn ở lại sao? Tại sao lại ở lại? có biết nếu còn tiếp tục ở bên cạnh , sợ thể khống chế trái tim mình hay ?

      dứt bỏ lần rồi, thể làm lại điều đó lần nữa.

      “Cái gì? Em với , bây giờ em rất thô lỗ, cho nên đừng chuyện với em, em chắc chắn, ngày nào đó em nhìn thuận mắt, đánh !” Diệp Hiểu Hàm tức giận .

      có thể như vậy, hoàn toàn là vì người đàn ông này chịu hiểu lòng dù chỉ lần.

      “Hàm Hàm, về nhà , em hợp ở chỗ thế này.” Triệu Trạch Duệ quay đầu nhìn , hi vọng hối hận vì quyết định vừa rồi.

      “Em muốn! Em cũng ở lại đây vì , em muốn ở lại, là vì trước đây chịu dẫn em đến, lần này em vào rôi, sao có thể chơi đùa chút, dù sao tại thứ em có chính là thời gian.” trái lương tâm.

      ra vẫn còn lo lắng cho vết thương của , vừa rồi muốn , chỉ là muốn câu mà thôi, nhưng lại như mong muốn.

      Bây giờ Triệu Trạch Duệ là bệnh nhân nằm giường bệnh, hoàn toàn có cách nào ngăn cản , hơn nữa cũng biết người trong tổ chức muốn ở lại, hiểu tại sao, dù sao cũng chỉ hi vọng ở lại lâu.

      Lúc này, Âu Dương Cảnh Húc vào. “Có Diệp!”

      Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía người dang đến, nhận ra, nhưng thấy theo sau là Trang Bác Hào, cũng phần nào biết được thân phận của .

      “Húc, rốt cuộc mấy người làm gì vậy?” hiểu sao Âu Dương Cảnh Húc lại muốn làm vậy.
      Last edited by a moderator: 2/10/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.2:

      Editor: Lin

      Âu Dương Cảnh Húc cũng trả lời Triệu Trạch Duệ, ngược lại, nhìn về phía Diệp Hiểu Hàm. “Nghe Diệp muốn ở lại?”

      Diệp Hiểu Hàm nhìn Triệu Trạch Duệ chút, sau đó trả lời. “Đúng vậy, chẳng lẽ cho phép sao?”

      “Dĩ nhiên là cho phép, lần này tôi đưa Diệp đến đây chính là muốn mời ở lại đây thời gian, dù sao người cũ của bị thương, cũng nên đến xem chút, đúng ?” Giọng của Âu Dương Cảnh Húc mang theo chút trêu chọc, nhưng phải đối với Diệp Hiểu Hàm mà làm nhằm vào Triệu Trạch Duệ.

      “Húc…” Triệu Trạch Duệ ra vẻ rất đồng ý.

      “Cảm ơn!” Diệp Hiểu Hàm mỉm cười, dù tán thành lời của , nhưng vẫn muốn ở lại.

      “Nhưng…” Âu Dương Cảnh Húc còn tiếp.

      cau mày, còn cái gì nữa?

      “Vì gần đây tổ chức tụ họp, phòng khách kín rối, chỉ có phòng Duệ là còn trống gian, có lẽ phải để ở lại phòng này rồi.” ra cũng có hội họp gì, nhưng nếu rời khỏi phòng này, bao giờ quay lại phải làm sao?

      Triệu Trạch Duệ vẫn chịu. “Để ấy ra ngoài, mình muốn chuyện với Húc.”

      cần chuyện, tôi đồng ý!” Diệp Hiểu Hàm lập tức đồng ý. “ đừng phản kháng, em biết ở đây ai là lớn nhất.” Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía Âu Dương Cảnh Húc. “Tôi muốn chuyện với chút.”

      Âu Dương Cảnh Húc biết muốn hỏi cái gì, vì vậy chủ động nhường đường, để ra ngoài trước.

      Trong phòng khách, Diệp Hiểu Hàm nhìn người ở giữa gian phòng cái mới . “Vết thương của ấy thế nào?”

      phải thừa nhận mình rất quan tâm Triệu Trạch Duệ, cách nào nhìn bị thương, hỏi nguyên nhân vì biết , cho nên mới hỏi người này.

      Âu Dương Cảnh Húc mang vẻ áy náy. “ xin lỗi, là vì cứu tôi!”

      Ánh mắt Diệp Hiểu Hàm ảm đạm. “ ấy có thể vì cần đến tính mạng của mình sao?”

      có thể đối xử tốt với người đàn ông trước mắt như vậy, tại sao lại thể đối xử với tốt hơn chút?

      biết, người đàn ông trước mắt là người đưa đến vị trí ngày hôm nay, để quản lý tất cả chuyện buôn bán, nhưng nó đáng giá để hi sinh vậy sao? Chẳng lẽ biết mình cũng là người, cũng là mạng sao? Chẳng lẽ biết lo lắng sao?

      Diệp Hiểu Hàm đột nhiên cười lạnh trong lòng, có lẽ biết, vì .

      Âu Dương Cảnh Húc cũng cảm thấy rất đau lòng, dù là chủ nhân của ‘Hoàng’, nhưng cũng mong bất kỳ ai bán mạng cho mình.

      “yên tâm, cậu ấy sao, đến hai tháng cậu ấy lại giống như người bình thường, chẳng qua tôi cảm thấy điều nên lo lắng phải là cậu ấy, mà là có muốn tình trạng giờ của cho cậu ấy biết, hay là đợi đến lúc cậu ấy phát ra?” Âu Dương Cảnh Húc chỉ vào bụng .

      Diệp Hiểu Hà xoa bụng mình,cái thai trong bụng được bốn tháng, đến nối lớn, nhưng cũng hình thành trọn vẹn, nhưng đáng tiếc là người trong cuộc lại hoàn toàn biết, đến người ngoài cuộc cũng nhìn ra.

      ấy biết, tôi cũng muốn cho ấy biết, tôi ở lại cũng chỉ muốn chơi mà thôi, thuận tiện cho đứa bé được nhìn mặt ba nó, dù sao từ nay về sau tôi cũng muốn gặp lại ấy.”

      Diệp Hiểu Hàm biết mình có ở lại cũng hoàn toàn thay đổi được điều gì, nhưng có thể nhìn thêm hai ngày cũng tệ, vì lần trước rời , có chút kích động, lần này lời tạm biết, để mình có thể yên tâm.

      Âu Dương Cảnh Húc chỉ có thể cười nhạo Triệu Trạch Duệ ngu ngốc, tại sao ràng như vậy mà vẫn nhận ra? Nhưng sắp xếp xong tất cả, nhất định cậu ta có thể nắm lấy!

      “Được! vậy nên biết tôi làm vậy là vì mục đích gì, mà tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây, sau này cũng tham dự vào nữa.”

      Diệp Hiểu Hàm gật đầu, tiếng cảm ơn.

      “Nhưng hai ngày này, cậu ấy có thể đối xử với được tốt lắm, mong có thể hiểu.” Âu Dương Cảnh Húc lo lắng tâm tình có thể được ổn định, dù sao tình trạng thân thể của bây giờ cũng giống trước.

      “Tôi có thể chăm sóc cho bản thân.” Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía căn phòng, lúc này Triệu Trạch Duệ gì đó với Trang Bác Hào, hiển nhiên là đúng với điều mong muốn nên nhìn chằm chằm vào Trang Bác Hào.

      Lần này có thể là lần cuối cùng nhìn thấy , cũng là cơ hội để đứa bé trong bụng biết ba nó là ai, cũng nên cho mình cơ hội, nếu quả thích hợp, vậy hai người chia tay, về sau gặp lại nữa.

      “Em ra ngoài! cần em chăm sóc!” Triệu Trạch Duệ tức giận ném khăn lòng về phía .

      chưa bao giờ muốn chăm sóc mình, tại sao lại tự muốn lau người cho ? Nơi này có rất nhiều người chăm sóc , hoàn toàn cần đến , tại sao vẫn chịu về nhà, lại muốn ở lại đây?”

      biết tại ở phòng cách vách, nhưng chính vì gần như vậy, mới có thể khiến suy nghĩ lung tung, khiến muốn đến gần , muốn trở lại bên cạnh mình, nhưng biết như vậy là hoàn toàn được, là chuyện thể, dù là phương diện nào cũng thể.

      Triệu Trạch Duệ vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, mắt nhìn chằm chằm Diệp Hiểu Hàm.

      Diệp Hiểu hàm cũng nhìn chằm chằm.”Tùy có muốn hay ! Dù sao cũng có ai đến chăm sóc , Húc đuổi hết những người chăm sóc , chỉ còn em ở lại đây.”

      Bọn họ làm gì vậy? Biết thích, cũng với Trang Bác Hào rồi, lại có thể có chút tác dụng nào.

      Diệp Hiểu Hàm cũng hiểu, tại sao lại luôn kháng cự ? Chẳng lẽ sợ lại tiếp tục quấn lấy chịu rời? Vậy yên tâm, ngu ngốc như vậy.

      ngồi ở mép giường, băng gạc đầu Triệu Trạch Duệ được tháo ra, chỉ có hai chân là vẫn chưa thể di chuyển, cũng ngồi dậy được.

      “Chúng ta ra ngoài dạo, cả ngày ở trong phòng chán muốn chết!” Diệp Hiểu Hàm hất đầu, ra cửa gọi người mang xe lăn của Triệu Trạch Trạch Duệ đến, như vậy mới có thể đẩy ra ngoài.

      Cảnh sắc nơi đây rất đẹp, luôn thừa dịp ngủ chạy ra ngoài này ngắm cảnh, cũng muốn khiến tâm trạng phiền muộn của sáng sủa hơn chút.

      Dù hai ngày nay, ở chỗ này ăn tốt ngủ tốt, nhưng khi nhìn thấy , tâm trạng cũng vui nổi, kể từ sau khi biết bị thương, chưa có ngày nào yên tâm, sợ, sợ thể bình phục, nhưng tất cả mọi người ở đây đều đảm bảo với Triệu Trạch Duệ nhất định tốt lên.

      Quan trọng hơn là mấy ngày này, ánh mắt nhìn phải là căm hận ghét bỏ, ngược lại, ánh mắt mang phần khổ sở, rốt cuộc là vì sao? Nếu như nhìn thấy khiến khổ sở, vậy sao ban đầu lại đối với như vậy?

      đẩy vào trong vườn hoa, ngồi xuống chiếc ghế dài bằng gỗ, hơi híp mắt nhìn lên trung.

      Triệu Trạch Duệ nhìn gò má của , dưới ánh mắt trời, có vẻ thành thục, có hương vị của người phụ nữ, hoàn toàn phù hợp với lứa tuổi của , nhưng phải vì già, rất đẹp.

      Diệp Hiểu Hàm thu ánh mắt của mình lại, nhìn về phía Triệu Trạch Duệ.

      cảm thấy nên cho cả hai bên cơ hội, nếu như còn , lập tức rời . Còn nếu như suy nghĩ của với thay đổi, ở lại, hơn nữa còn cho biết tất cả, nhưng có thể sao? Câu trả lời của thay đổi vì hai tháng chiến tranh lạnh này sao?

      “Ngày đó, lời của sai? chưa từng em?” Diệp Hiểu Hàm biết trả lời, nhưng nếu lần thứ hai kết quả của câu hỏi vẫn như cũ, chết tâm.

      Lần trước là do quá kích động, lần này chắc chắn xử lý tốt.

      Triệu Trạch Duệ cau mày nhìn , tại sao lúc hỏi, lại có chút mong đợi? Chẳng lẽ cảm thấy đáp án này cần thiết sao? Nếu quan tâm, tại sao còn muốn hỏi?

      “Hàm Hàm, …” ra hoàn toàn còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

      Đáp án chân chính luôn ở trong lòng , nhưng dám cũng thể cho biết, nhìn ra suy nghĩ trong lòng lúc này, cũng biết hỏi là có ý gì.

      Huống chi nếu trả lời là vẫn luôn yên, hai người vẫn có thể quay lại sao? Ban đầu, lúc những lời ngoan độc như vậy, , giờ có thể ngược lại sao?

      biết mình thích , có thể quan tâm đến cái nhìn của người nhà, để ý đến độ chênh lệch giữa tuổi của hai người, để ý đến thân phận của , nhưng thể, thân phận của rất đặc biệt, sao người nhà của có thể đồng ý, tình được chúc phúc nên bắt đầu, dù bắt đầu cũng sớm kết thúc.

      Ban đầu, lúc nghe theo lời Diệp Chấn Hồng chia tay , bây giờ còn có tư cách ở cùng chỗ với sao?

      Lòng đau như cắt là những từ để hình dung tâm trạng của Triệu Trạch Duệ lúc này, ở trước mặt nhưng lại thể lời , tại sao lại đẩy mình đến tình trạng này?

      Diệp Hiểu hàm đợi rất lâu cũng nhận được đáp án mình mong muốn, có lẽ đáp án ràng trong im lặng của rồi, cũng nên buông tay mới đúng.

      hít sâu hơi. “ ra em cũng !”

      Triệu Trạch Duệ nhìn về phía Diệp Hiểu Hàm, ?

      “Trong khoảng thời gian này, em nghĩ rất kỹ, có lẽ chúng ta hợp, là em quá ngây thơ, xem quá nhiều phim truyền hình, cho rằng ông chú là người của mình, ra tình cảm của em đối với cũng biến mất rất nhanh, là em ngu ngốc, hiểu tình là gì, tất cả đều la tự em nghĩ nhiều, phải sao? Cho nên sau khi người nhà khuyên bảo, em lựa chọn buông tha, cũng chọn nữa!” phải làm điều này, để mình có thể buông tay.

      Tim co rút lại đau đớn, ra đây là cảm giác của khi những điều này, ra nó đau như vậy, còn đau lòng hơn gấp trăm lần so với lúc tự mình ra.

      đột nhiên thấy khóe mắt mình ươn ướt, ra rất sâu, sâu đến mức hoàn toàn muốn buông tay, sâu đến mức bây giờ muốn lớn tiếng , nhưng bây giờ !

      DIệp Hiểu Hàm mỉm cười nhìn . “Bây giờ chắc cảm giác mình được giải thoát?”

      Triệu Trạch Duệ nắm chặt hai quả đấm, phải cố gắng bao nhiêu mới có thể kiềm chế được kích động muốn ?

      “Em ở lại, cũng chỉ muốn chăm sóc chút mà thôi, cũng có ý gì khác, vì là người em quen, cũng là bạn của em, trước cũng giúp em và gia đình, em cảm thấy mình cũng cần làm gì đó, ra em cũng muốn làm bạn với .”

      Diệp Hiểu Hàm ngửa đầu lên trời. “Hơn nữa có người bạn lớn tuổi như vậy cũng tốt! biết rất nhiều người lợi hại, nếu em bị người khác bắt nạt, em có thể gọi đến tới dạy dỗ, rất lợi hại.”

      Những lời này là với Triệu Trạch Duệ những cũng muốn với chính , thuyết phục chính mình buông tay, chỉ có buông tay mới có thể khiến cả hai cũng khổ sở như vậy.

      Nhưng vẫn nhịn được, người ta luôn phụ nữ có thai tâm tình rất ổn định, tại mới mấy câu mà thôi, chịu nổi rồi.

      Triệu Trạch Duệ kéo tay lại. “Em nghĩ vậy sao?”

      có thể dễ dàng buông tay vậy sao? Hai tháng trước còn liều chết muốn ở bên cạnh , , mới qua hai tháng ! Đều là gieo gió gặt bão, là do đẩy khỏi mình trước.

      Diệp Hiểu Hàm kéo tay về. “Dĩ nhiên, em nghĩ thông rồi.”

      “Tói nay em về nhà, hi vọng có thể dưỡng bệnh cho tốt, nếu sau này rảnh rỗi, em liên lạc với .”

      Tối nay? “Em có thể tiếp tục ở lại đây chơi.” Triệu Trạch Duệ ấp a ấp úng .

      Diệp Hiểu Hàm cúi đầu nhìn bụng mình, xem ra đứa bé bốn tháng này ràng lắm, lại có thể phát , là do quá ngốc sao?

      Nhưng cũng muốn biết, nếu hi vọng ở lại đây, tốt hơn, dù sao mấy ngày nay đủ rồi.

      , em muốn , nhiều ngày như vậy, trở về em nhất định bị ba mắng thối đầu.” Diệp Hiểu Hàm cười .

      Đột nhiên khí giữa hai người yên tĩnh lại, Diệp Hiểu Hàm nhịn được cho nước mắt rơi xuống, nhưng khi nhìn vẫn xúc động như vậy, tiền lên hôn lên môi .

      kinh ngạc, đồng thời cũng nếm được vị mặc chát, như là nước mắt.

      Rất nhanh, buông ra. “Em nhờ người khác đưa về phòng, em về thu dọn đồ trước.” xong, lập tức rời .

      Triệu Trạch Duệ mở miệng định gọi lại, nhưng phát có lý do gì để giữ .

      P/s: Truyện hoàn trong tuần này nhé mọi người :3
      Chương 10.1:

      Editor: Lin

      rồi.

      Triệu Trạch Duệ ngơ ngác ngồi xe lăn, nhìn từng gian phòng ở qua.

      Từ ngày rời , vẫn ngơ ngác nhìn gian phòng này những vẫn dám bước vào, cho là đặt chân vào có thể quên, nhưng biết mình hoàn toàn cách nào nhìn chăm chú vào nó.

      Mà trừ khi chính muốn, nếu hoàn toàn thể gặp được , cũng muốn như vậy, nhưng tới bước này.

      nhớ đến nụ hôn đó, vĩnh biệt sao? muốn tiếp nhận nụ hôn đó chút nào, điều đó buộc phải tiếp nhận rời , nhưng lại muốn rời , cũng thuộc về .

      Lúc Âu Dương Cảnh Húc bước vào phòng của Triệu Trạch Duệ thấy bộ dạng đờ đẫn của , hiểu, nếu cậu ta , tại sao còn muốn đẩy người ta ra?

      “Duệ, nghe cậu để ấy ?”

      Mấy ngày trước ra ngoài, vừa về nghe được tin này, mà bọn họ chính cậu ta thuộc hạ đưa ra ngoài.

      “Ừm!” Triệu Trạch Duệ lên tiếng.

      ấy có gì với cậu ?” lập tức rời chứ? Hình như người đàn ông trước mặt vẫn chưa biết điều gì.

      Triệu Trạch Duệ cho rằng Diệp Hiểu Hàm có gì tốt để , huống chi, nếu có tác dụng sao?

      lắc đầu, tình về phòng mình.

      Âu Dương Cảnh Húc ngăn trước xe lăn của . “Duệ, chẳng lẽ cậu có lời nào để với ấy sao?”

      có, nhưng bây giờ có tư cách sao? Triệu Trạch Duệ nghĩ.

      “Nếu bây giờ cậu , sau này cậu phải hối hận.

      cần chờ đến sau này, sớm hối hận, nhưng lựa chọn tiếp tục hối hận, có cách nào cho hạnh phúc, càng hi vọng có thể nhận được gì từ , phải sao?

      “Chia tay mới là cách tốt nhất dành cho bọn mình.” Triệu Trạch Duệ đẩy xe lăn về phía phòng mình.

      “Mình thấy ấy vẫn cậu.” riêng gì , tất cả mọi người đều nhìn ra, tại sao chính lại hiểu?

      Triệu Trạch Duệ cười nhạt, , dù tại có hay , cũng có lý do gì để ở bên cạnh , phải sao?

      ấy , mà mình cũng thích ấy!”

      Âu Dương Cảnh Húc cau mày, là điều gì biến thành như vậy? Tại sao ràng nên thừa nhận lại trốn tránh? Là vì Diệp Hiểu Hàm sao, rời khỏi Triệu Trạch Duệ? Sau này còn gặp lại nữa?

      “Đợi …!” Âu Dương Cảnh Húc gọi lại, nếu dùng bất kỳ thủ đoạn nào, có thể khiến những người có tình bỏ qua nhau hay ? Triệu Trạch Duệ là ân nhân cứu mạng của , dù thế nào cũng phải giúp.

      Triệu Trạch Duệ dừng lại, quay đầu nhìn .

      “Chẳng lẽ cậu phát ấy có gì khác sao?”

      Triệu Trạch Duệ cau mày, tại sao lại hỏi như vậy?

      Khác sao? Trừ việc suốt ngày dính lấy , trừ những điều ở vườn hoa, có gì khác trước sao? Còn có dáng người, trước kia khá gầy, dù bây giờ vẫn gầy, nhưng bụng lại nhô lên chút.

      Lúc trước còn suy nghĩ, có phải vì rời , ăn ngon ngủ ngon hơn.

      “Mập thôi.” cảm thấy đáp án đó cũng có bất kỳ ý nghĩa gì, liền muốn .

      “Cậu cảm thấy ấy mập sao? ấy , cậu lập tức tin là ? Vậy cậu còn biết gì về ấy? Diệp Hiểu Hàm có thể buông tha cậu dễ dàng vậy sao?” Âu Dương Cảnh Húc nhắc nhở .

      Triệu Trạch Duệ quay đầu trừng to mắt nhìn , ý của là…

      Đáng chết, Diệp Hiểu Hàm lại có thể lừa , ra phải , là do vẫn luôn , mới có thể khiến muốn tự bảo vệ mình, ra những lời như vậy, mà cũng muốn giữ đứa bé, cho nên dối, để để ý đến nữa, sau đó rời ?

      hiểu rồi, người phụ nữ này muốn thoát khỏi như vậy sao? Hại suýt chút nữa muốn buông tay, ngờ lại lừa , lúc này, mới hiểu, ra cách nào bỏ xuống, dù trong lòng vô số lần, đều làm được, ngu ngốc, tại sao lại muốn đẩy ra chứ? ràng hai người có thể nhau.

      Triệu Trạch Duệ lập tức đẩy xe lăn ra khỏi phòng, hơn nữa còn phân phó thuộc hạ nhanh chóng tìm Diệp Hiểu Hàm.

      Nhà họ Diệp.

      Gần đây, Diệp Chấn Hồng hoàn toàn cấm Diệp Hiểu Hàm ra cửa, dù là bộ cũng được, đây là vì lần trước bị bắt cóc, dù có chuyện gì, cuối cùng còn trở về an toàn, nhưng con trở nên còn yên lặng hơn trước kia.

      Điều này khiến ông vô cùng lo lắng, hơn nữa còn dặn dò người nhà lúc nào cũng phải chú ý đến , thậm chí trong thơi gian làm ông còn tìm người chăm sóc , sợ xảy ra chuyện.

      Nhưng Diệp Hiểu Hàm hoàn toàn có suy nghĩ đó, chỉ tức giận, buồn bực, đau lòng, tại sao người đàn ông đáng chết đó lại muốn đẩy ra.

      mắng chính mình có phải quá ngu ngốc rồi , mới có thể muốn cho cơ hội, cho là hai người còn có đường sống, khi mình ra mới biết, hai người hoàn toàn có khả năng.

      Giữa hai người hoàn toàn có khả năng, dù là lỗi của ai, khi định rồi, là do đần, trong lòng thể bỏ được, mới có suy nghĩ muốn biết, lúc sắp kết thúc mới phát hoàn toàn là suông.
      Nhưng kết quả bây giờ là do tạo nên, nếu như hỏi , cũng nhận được đáp án như vậy, cũng tự khiến mình đau lòng như vậy.

      Sau khi trở về suy nghĩ rất nhiều, hình như chỉ có thể bỏ qua con đường này, như vậy, nên ngoan ngoan ở nhà sinh con, chăm sóc nó, nuôi dưỡng nó lớn lên là được rồi, những thứ khác cần nghĩ đến nữa.

      Diệp Hiểu Hàm ngáp cái, hình như lại mệt rồi, thời gian vẫn còn sớm, ngủ trước chút, đến giờ cơm tối có người gọi .

      Rất nhanh đến giờ cơm, mọi người lúc tục trở lại, vốn muốn gọi Diệp Hiểu Hàm xuống ăn cơm, lại tiếp được vị khách, đó là Triệu Trạch Duệ ngồi xe lăn.

      Diệp Chấn Hồng kinh ngạc nhìn Triệu Trạch Duệ ngồi xe lăn, người đàn ông hăm hở này ngồi xe lăn từ khi nào vậy?

      “Bác trai, Hàm Hàm có ở nhà ?” Triệu Trạch Duệ đứng trước cửa đợi Diệp Chấn Hồng trả lời.

      Diệp Chấn Hồng biết làm sao để hình dung cảm xúc của mình lúc này, như người mình thích rơi xuống từ ghế, có cảm giác đau lòng, tại sao ông lại có cảm giác đua lòng với Triệu Trạch Duệ?

      “Cậu… sao cậu lại biến thành như vậy?”

      Triệu Trạch Duệ cũng để ý, vì hai tháng sau khỏi.

      “Cháu sao, cháu muốn hỏi Hàm Hàm, cháu muốn gặp ấy!” Triệu Trạch Duệ vội vàng .

      Kể từ khi biết chuyện đó, vẫn luôn vội vàng, muốn nghe từ miệng của .

      Diệp Chấn Hồng với , ông vốn muốn cho vào, nhưng Diệp Hiểu Kiệt vừa nghe Triệu Trạch Duệ đến lập tức ngăn ba mình lại, mà cảnh tượng đó lại làm cho kinh ngạc.

      Dù đây lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Trạch Duệ, thấy cũng chỉ là dáng vẻ ngồi xe lăn của .

      “Bác trai, cháu muốn gặp ấy, cháu có điều muốn với ấy, muốn hỏi ấy ràng!” ra Triệu Trạch Duệ cũng cần phải hỏi, những vì tôn trọng, phải làm như vậy.

      Diệp Chấn Hồng cũng quan tâm muốn chuyện gì với con mình, điều ông quan tâm là tại sao Triệu Trạch Duệ lại biến thành như vậy.

      “Cháu sao, chỉ gãy xương thôi, qua thơi gian là được rồi.” Triệu Trạch Duệ nhìn thấu suy nghĩ của ông, lập tức cho ông biết.

      Diệp Chấn Hồng ho tiếng. “Cậu muốn gặp con bé làm gì? Con bé cung muốn gặp cậu, tôi cũng để cậu gặp nó, tôi cho là ban đầu tôi cậu hiểu, hai người hoàn toàn nên ở chung chỗ.” Ông luôn dùng gậy đánh uyên ương, cho nên tại vẫn giống như vậy.

      “Nhưng tại khác! phải ấy mang thai sao? ấy nghi ngờ đứa bé là của cháu, chẳng lẽ cháu có tư cách sao? Dù bác trai có muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên áy cũng thể thay đổi chuyện này.” Triệu Trạch Duệ lạnh lùng .

      Diệp Chấn Hồng sợ nhất là lúc tỉnh táo và lạnh lùng như bây giờ, giống như ông chọc giận .

      “Sao biết?” DIệp Hiểu Yên thốt lên, nhận được ánh mắt của ba lập tức im lặng.

      Triệu Trạch Duệ nhìn quanh bốn phía. “Sau khi tôi xuất viện, ấy có đến chăm sóc tôi mấy ngày.”

      vậy Diệp Hiểu Hàm bị người bắt là vì cậu ta, đúng ? Chưa từng hỏi bọn họ mà bắt người , chẳng lẽ biết bọn họ lo lắng sao? Ba người liếc nhau cái, ra là như vậy, cũng vì vậy, nên khi trở về, DIệp Hiểu hàm càng buồn bã, vậy chính người đàn ông này khiến Diệp Hiểu Hàm khổ sở.

      “Cậu lại có thể bặt con bé gặp cậu?” Diệp Chấn Hồng tức giận, dù biết tình trạng thân thể con bé nhưng cũng thể như vậy chứ?

      “Chuyện này phải do cháu làm, là bạn cháu làm, lần này cháu đến là để xin lỗi, còn muốn đến gặp Hàm Hàm, hơn nữa cháu có lời muốn với ấy, cháu muốn lời xin lỗi với ấy.” Triệu Trạch Duệ giọng thành khẩn, hi vọng dù là ai trong ba người bọn họ, ít nhất cũng người đồng ý với .

      Diệp Chấn Hồng lại cho rằng khổ thể để Triệu Trạch Duệ gặp Diệp Hiểu Hàm, là cậu ta hại con ông biến thành như vậy, ông cho cậu ta có thể gặp con ông dễ dàng.

      cho! Tôi để cậu gặp con tôi, dù nó có mang thai con cậu hay , chuyện này đều liên quan đến cậu, con bé quyết định mình nuôi nó, nên cũng quan tâm ba đứa bé là ai!”

      Quả nhiên mang thai… lại có thể gì, Triệu Trạch Duệ trừng mắt nhìn Diệp Chấn Hồng gây cản trở.

      “Ba, ba chia rẽ hai người họ lần, lần này ba còn muốn như vậy sao?” Diệp Hiểu Yên mở miệng.

      Bọn họ vốn nhau, nhưng vì ba mà chia tay, bây giờ chân người ta cũng bị thương, còn để cho hai người được gặp nhau, như vậy được hay lắm.

      Hơn nữa vẫn luôn nhìn thấu mọi khổ sở của Diệp Hiểu Hàm, con bé hoàn toàn người đàn ông này, nếu ba còn ngăn cản nữa, sau này Diệp Hiểu Hàm mà biết hận ông đến chết sao?

      “Mấy người ồn áo gì vậy?” Trong phòng ngủ, Diệp Hiểu Hàm bị tiếng ồn bên ngoài gọi tỉnh, mở cửa mở màng .

      “Hàm Hàm!” Triệu Trạch Duệ vui mừng nhìn Diệp Hiểu Hàm ở phía đối diện.

      Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc, tại sao Triệu Trạch Duệ lại ở đây? kinh ngạc tránh vào phòng mình, đóng cửa lại, cũng hiểu tại sao mình phải làm vậy, nhưng nếu làm vậy, nhịn được nước mắt của mình.

      Lúc nhìn thấy , nước mắt lập tức tràn mi, ràng là tự rời , tại sao còn xuất ở nhà ? Hơn nữa còn khiến hoảng hốt tránh vào phòng mình, dám ra cửa?

      Diệp Chấn Hồng được đằng chân lên đằng đầu : “Thấy chưa, con bé cũng muốn thấy cậu… cậu !”

      Diệp Hiểu Kiệt và Diệp Hiểu Yên ngăn cản ba mình, bỏ được chướng ngại là ông, Triệu Trạch Duệ có thể gọi tên Diệp Hiểu Hàm.

      Triệu Trạch Duệ đẩy xe lăn, di chuyển đến trước cửa phòng .

      “Diệp Hiểu Hàm, mở cửa, có chuyện muốn với em.” Giọng của mang chút tức giận, vì phản ứng của khi thấy là trốn, là con cọp ăn thịt người sao? Lại có thể chưa kịp cậu nào kịp thấy người.

      còn tính mặt đối mặt chuyện, còn bây giờ sao, khiếu chiến tính nhẫn nại của sao?

      Lúc đến còn rất tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy , phát mình cách nào tỉnh táo, che giấu chuyện lớn như vậy chịu , hôm nay, nhất định phải hỏi cho ràng.

      Diệp Hiểu Hàm có chút lo lắng ngồi xuống bên cạnh giường, tại sao lại muốn tìm chuyện? Có lời nào đúng mấy ngày trước sao, nên tại tìm đến nhà với ?

      Triệu Trạch Duệ ở ngoài đợi hồi, quyết tâm mở cửa đúng ? Được! Vậy ở ngoài này là được rồi.

      “Em mang thai, tại sao lại với , tại sao lại dùng những lời đó để lừa ?”

      Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc, phải biết sao, là ai cho biết? Dù biết rồi, tại chất vấn có lợi ích gì? ràng chính cần , muốn tự mình nuôi dưỡng đứa bé này.

      Lửa giận của Triệu Trạch Duệ khi đối mặt cửa phòng đóng chặt càng thêm dâng cao, vì dùng thanh gì để kháng nghị.

      tại đến hỏi ràng, lại để mặc ngoài cửa, cũng chỉ muốn biết suy nghĩ chân của mà thôi.

      muốn biết suy nghĩ chân của em, tại sao lại lừa chọn lừa cho biết ?” Chỉ có là ngốc, biết gì về chuyện này, những người khác đều biết cả.

      muốn biết tại sao lại với ? hoàn toàn hiểu gì hết, chưa bao giờ muốn biết suy nghĩ của , vẫn luôn kháng cự .

      rất mệt mỏi, muốn bỏ phí công sức trong tình kết quả này, nhưng bây giờ lại đến khuấy động nó.

      Chỉ bằng đứa bé của , có thể làm gì? Đơn giản là muốn chịu trách nhiệm, muốn giữ đứa bé bên người mà thôi! Đó phải điều muốn, muốn chỉ là , nhưng hỏi hai lần, cả hai lần đều nhận được đáp án.

      “Diệp Hiểu Hàm, chuyện với em, em lời nào, sao có thể biết được suy nghĩ trong lòng em?” Triệu Trạch Duệ nhịn được, xoay người với Diệp Chấn Hồng: “Lập tức lấy chìa khóa mở cửa, nếu tôi bọn họ cưỡng chế mở ra.”

      Dĩ nhiên là Diệp Chấn Hồng cho, dù cửa nát vụn, ông cũng phải bảo vệ tốt con , nhưng lúc thấy mấy người đàn ông tô lớn hành động, con lớn của ông lại có thể ngoan ngoãn dâng chìa khóa lên rồi.

      chuyện nhàng, đừng để con bé quá kích động.” Diệp Hiểu Yên cảm thấy Triệu Trạch Duệ rất em mình, mới có hành động như vậy, nên muốn tin tưởng lần, mới khiến Diệp Hiểu Hàm hối hận mà bỏ qua.

      Triệu Trạch Duệ cảm kích nhìn . “Cảm ơn!”

      Lúc chuẩn bị mở cửa, còn ôm lửa giận, nhưng sau khi mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Hiểu Hàm toàn là nước mắt bao nhiêu lửa giận đều biến mất.

      đẩy xe lăn vào trong, đóng cửa lại, di chuyển đến bên cạnh , cầm tay . “Hàm Hàm!”

      Diệp Hiểu Hàm hất tay ra, dù tại biết sao? muốn nghe những lời đau lòng từ miệng , hai lần quá đủ để hiểu rồi.

      “Chúng ta có gì đáng để , dù biết, cũng có liên quan gì đến , khi , em quyết định đứa bé này thuộc về mình em.”
      Chương 10.2:

      Editor: Lin

      Lần đầu tiên, Triệu Trạch Duệ cảm thấy quyền lực của mình có tác dụng gì, vì hoàn toàn có cách nào khiến người phụ nữ ra điều muốn nghe.

      “Hàm Hàm, biết quá đáng, biết lời làm em tổn thương, nhưng lúc đó muốn vì quan hệ với mà em đánh mất tương lai của bản thân.”

      cố gắng giải thích. “Bây giờ em còn , sau này còn rất nhiều con đường để , tương lai có thể phát triển theo nhiều loại, ở bên cạnh , em được hạnh phúc.”

      Diệp Hiểu Hàm mặc cho nước mắt chảy xuống, cũng muốn ngăn lại, vì biết càng ngăn nó lại chảy càng nhiều.

      “Hạnh phúc là điều chúng ta tự mình định nghĩa, em cho rằng chỉ cần em, em hạnh phúc, nhưng kết quả sao, chưa bao giờ em, là bỏ qua… cho nên em mới cảm thấy hạnh phúc.” Đáng lẽ phải rất hạnh phúc.

      Triệu Trạch Duệ áy náy, vốn rất thích cuộc sống có bên cạnh, dù bị mọi người trêu chọc, vẫn cảm thấy ở chung với rất tốt, nhưng chắc chắn mãi ở lại bên cạnh ? Tuổi còn , rất sợ.

      tại, lại đồng ý sinh ra con của hai người, tình cảm của dành cho nhiều hơn tưởng tượng, , hơn nữa còn rất .

      xin lỗi!” xin lỗi, dù đối với chuyện gì cũng đều xin lỗi, vì suy nghĩ sai lầm của mới khiến tổn thương như vậy, dám tha thứ cho chính mình.

      xin lỗi có tác dụng sao, tổn thương , hơn nữa điều muốn cũng phải là lời xin lỗi.

      Triệu Trạch Duệ ôm lấy khuôn mặt nhắn của , kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhàng hôn lên khuôn mặt .

      Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc nhìn hành động của . “…”

      Triệu Trạch Duệ vội vàng lau nước mắt cho . “Đều là lỗi của , là nghi ngờ tình cảm của em, tại hiểu , tình cảm em dành cho tuyệt đối ít, em dùng cách của riêng em để cho biết chuyện này.” Tay di chuyển đến bụng , chạm vào sinh mệnh trong bụng của .

      Nếu , có chuyện giữ lại đứa bé này. cảm kích nhìn .

      hiểu sao? Nhưng nghĩ chỉ với những câu này là có thể xóa bỏ chuyện lúc trước sao? Có rất nhiều khó khăn, vì điều đó chảy bao nhiêu nước mắt có biết ? Nếu phải vì đứa bé này, thể tỉnh táo được đến bây giờ, mà vấn trầm mê trong thế giới ngụy trang của chính mình.

      “Nhưng em cũng rồi, em .” đẩy tay ra. “Em giữ lại đứa bé này chỉ vì em là mẹ, phải vì bất kỳ ai, em dối , cũng đáng giá để em phải hy sinh nhiều như vậy.”

      Bắt đầy từ ngày , cũng biết suy nghĩ chân trong lòng , tại càng xác định được, trong lời của là vì muốn giữ lại hay chỉ vì đứa bé mà thôi.

      sợ bị gạt, càng sợ vì chưa bao giờ .

      sao? Triệu Trạch Duệ cau mày nhìn , ánh mắt hiểu, tại sao lại có thể dễ dàng , hơn nữa còn đáng giá để làm vậy, chẳng lẽ tình cảm của biến mất nhanh như vậy sao?

      tin! Ánh mắt em ràng vô cùng đau khổ, sao có thể .” Triệu Trạch Duệ cảm thấy gạt mình, suy nghĩ của rất dễ bị người khác nhìn thấu, nhưng hiểu vì sao lần này điều lại khiến cảm thấy sợ, thấy lo lắng.

      Diệp Hiểu hàm rưng rưng : “ chỉ biết hỏi em có hay , sao? sao? em, tại sao lại muốn em ?”

      Triệu Trạch Duệ nhìn chằm chằm ánh mắt của . “ em, em từ lâu!”

      Diệp Hiểu Hàm kịp phản ứng. “ gì?”

      em, Hàm Hàm!” Tâm tư giấu kín bao lâu nay của Triệu Trạch Duệ cuối cùng cũng được ra.

      Sao có thể , nếu như , vậy tại sao lại muốn nhiều với như vậy, sớm rời !

      kinh ngạc nhìn , vừa gì? ràng chưa bao giờ , bây giờ lại từ rất lâu rồi, có ý gì?

      “Em hiểu, ràng từng những điều này đều do em tự mình suy nghĩ, là em , chưa bao giờ nhìn vào tình cảm của em, chính miệng còn thừa nhận em, ngay cả lúc em hỏi , cũng im lặng, tại sao bây giờ lại những điều này?”

      Diệp Hiểu hàm tin người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, chẳng lẽ là vì biết mình mang thai sao?

      Triệu Trạch Duệ biết mình làm tổn thương rất sâu, thể nào chỉ mấy câu đầu tiên khiến tha thứ cho mình, nhưng hi vọng có thể hiểu trái tim mình.

      thấy có chút kích động, lập tức cố gắng giúp bình tĩnh lại. “Hàm Hàm, , em đừng kích động, đừng khóc.”

      rất khẩn trương, vì chưa từng nghe qua những lời như vậy, có chút lo lắng cũng có chút sợ, sợ lời của là giờ, vừa rồi trêu chọc .

      xin lỗi, trước đây nên những điều đó với em, nhưng nó đều là vì em!” Triệu Trạch Duệ hận bản thân mình thể cử động, cũng hận mình ngồi xe lăn, khiến thể ôm chặt lấy .

      nên mới vậy có phải rất kỳ quái hay ? lừa trẻ con sao?

      “Lúc ở Hongkong, em ngừng nhắn tin cho , lúc đó biết mình thích em, xuất của em khiến kinh ngạc, mà cũng thuận theo lòng mình ở bên em, nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc.”

      vẫn nhìn , muốn tìm chứng chứng minh láo, nhưng vẻ mặt vẫn rất chân thành.

      “Vì sợ em , em cũng biết nhi, sợ bị em vứt bỏ, vì sợ, nên chưa bao giờ dám thử.”

      ra trái tim bị thương nên mới có thể đối xử với như vậy, nhưng đối xử với như vậy cũng rất công bằng, vì , trở thành người bị vứt bỏ, chẳng lẽ đau khổ sao? Diệp Hiểu Hàm nhìn chằm chằm.

      Triệu Trạch Duệ biết mình đối xử với rất công bằng, trong việc này, cái sai duy nhất chính là , cho nên mới có thể làm tổn thương , nhưng dám chắc sau này như vậy.

      ra càng ngày càng muốn ở gần em, nhưng cuộc gọi của ba em khiến cảm thấy mình ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm em, nhưng biết người bên cạnh nhìn em nhảy vào hố lửa, lo lắng cho em, cho nên ngày đó khi vừa về đến nhà, liền lợi dụng Hào để cãi nhau với em, sau đó chia tay.”

      Diệp Hiểu Hàm cũng biết nhất định ba mình tham dự vào chuyện này, nếu tại sao khiến người vốn muốn bảo vệ lại trở nên xa lạ như vậy.

      Nhưng điều này cũng thể trách ba , ông cũng biết ở cùng người nào, ông sợ cũng là điều bình thường, quan trọng hơn là, Triệu Trạch Duệ tin tưởng , hoài nghi , vì hiểu lầm này, mới có thể khiến buông tay .

      “Em cũng cảm thấy ích kỷ, cũng thấy em nhảy vào hố lửa, em cũng phải người tùy tiện thích người khác, là vì giống những người khác nên em mới thích.” Diệp Hiểu Hàm giải thích cho nghe, cũng rất tức giận với hoài nghi của .

      Triệu Trạch Duệ nắm bàn tay bé của . “Xin lỗi, biết tốt, cũng biết nên hoài nghi tình em dành cho , tại biết sai rồi, cũng thừa nhận em, em có thể tha thứ cho ?”

      Diệp Hiểu Hàm cúi đầu nhìn tay , vẫn ấm áp như vậy, nhưng có thể thêm lần nữa sao?

      “Em hoài nghi tình của đúng ?” Triệu Trạch Duệ nhìn thấu lo lắng của , chỉ có thể cười khổ. “Lúc trước, tất cả mọi người đều biết tình cảm dành cho em, nhưng luôn làm bộ như thấy, thừa nhận có chút muốn chấp nhận, nhưng sau khi phát ra tình cảm của mình, dù cố gắng để che giấu cũng thể che giấu tất cả.”

      Triệu Trạch Duệ phát chuyện này rất khó khăn, thể vì Diệp Hiểu Hàm cười mà cho rằng hiểu hết mọi chuyện, suy nghĩ quá nhiều, mới có thể chậm chạp chịu đáp lại .

      “Lúc em là tên khốn khiếp, lòng rất đau, muốn tự tay đẩy em , nỡ, nhưng lại muốn em quên người như ; lần này bị thương, em đến chăm sóc , phát thể lại đẩy em rời xa thêm lần nữa, trong giây phút em xuất , nghĩ… lần này thể để em rời .

      Nhưng lý trí của lại kích động, cho rằng người khác mới là hạnh phúc của em, nên khi em em , im lặng, đồng thời cũng kiềm chế lời suýt nữa thốt lên.”

      Khuôn mặt Diệp Hiểu hàm tràn ngập nước mắt, tại sao lại phải kiềm chế như vậy chứ? Biết , lại nhất định phải từ chối , cũng cần người khác!

      “Đồ ngốc! Đồ ngốc!” đánh lên cánh tay .

      biết rất ngốc, ngày đó mới có thể phát bụng em lớn lên, còn tưởng rằng vì chia tay mà em tăng cân.” Triệu Trạch Duệ cười nhạo chính mình.

      Cái gì mà béo lên? Ngoài trừ bụng ra, những nơi khác cơ thể cũng lớn lên, Diệp Hiểu Hàm tức giận liếc cái.

      “Em mắng đó, đồ ngốc này, em chưa từng vì già mà , cũng chưa từng qua mình phải có cuộc sống hoàn mỹ, cuộc sống của là đen trắng, vậy của em cũng là đen trắng, vì em , nên em cùng ! muốn đẩy em ra, tại sao lại còn làm như vậy chứ? chỉ mình em khổ sở, mà cũng khổ sở, phải sao?” Diệp Hiểu Hàm lập tức mắng loạt phải.

      Triệu Trạch Duệ có chút hiểu ý của , tình huống bây giờ là gì, rốt cuộc tha thứ hay chưa tha thứ cho đây? Những lời này là vì hay ?

      “Còn có, ba em vừa mất câu buông tay, mới là người kiên định với tình cảm của người khác! biết ba em là người chỉ biết ngoài miệng, cũng biết em chưa bao giờ nghe theo sắp xếp của ông ấy, ông ấy muốn em sống cuộc sống như vậy, nhưng đó là điều em chưa bao giờ nghĩ đến, em em thích , em em , muốn ở cùng , chính là muốn giao tất cả của mình cho , lại báo đáp em như vậy.”

      Triệu Trạch Duệ ngạc nhiên, biết tính cách của Diệp Hiểu Hàm rất giống ba , ngờ còn lợi hại hơn cả ông ấy.

      “Vậy bây giờ em biết lòng rồi, suy nghĩ của em sao? Tha thứ cho sao?”

      Sau khi Diệp Hiểu Hàm nghe lời của mới hiểu được, ra người này rất ngốc, nếu như hỏi , có lẽ hai người chia tay, dù chỉ có hai tháng ngắn ngủi, lại khiến cho cực kỳ đau lòng.

      tha thứ! Nào có chuyện gì dễ dàng như vậy!” Diệp Hiểu Hàm trêu chọc.

      Ánh mắt Triệu Trạch Duệ có chút buồn bã, muốn tha thứ cho sao? cũng giải thích xong rồi, vậy còn chưa đủ sao?

      Diệp Hiểu hàm nhìn , chẳng lẽ lại bị đánh bại đơn giản như vậy? Dù vừa rồi mắng , nhưng cũng vì để biết , cho phép hiểu lầm, tình cảm của , vậy tình cảm của cũng phải là , hai bên đều phải tin tưởng nhau.

      “Hàm Hàm!” Triệu Trạch Duệ nở nụ cười. “Dù bây giờ em có tha thứ cho hay , cũng hi vọng em cho cơ hội để đền bù cho em và đứa bé, biết phải là người bạn trai thích hợp, cũng phải là người ba tốt, nhưng muốn cố gắng vì em, trở thành người đàn ông em .”

      Hốc mắt Diệp Hiểu Hàm lại đỏ rồi, mím môi.

      biết là người xấu, khiến em đau lòng, chẳng lẽ em chịu để già còn phải chờ em lâu như vậy sao? Dù sao cũng lớn hơn em giáp, trước.” Triệu Trạch Duệ lừa , muốn mở miệng.

      Nhưng Diệp Hiểu Hàm cũng phải người cả tin.

      “Được rồi, Hàm Hàm, đừng tức giận! biết em vừa rồi , đều là vì quá ngốc, cũng biết vì nên em mới có thể đau lòng như vậy, xin lỗi, nghĩ cách để em hạnh phúc! em!” Triệu Trạch Duệ biết mình có bao nhiêu cũng sánh nổi câu , chỉ có lời này mới có thể khiến mềm lòng.

      Diệp Hiểu Hàm nhìn , lâu sau mới : “Nếu như muốn trở thành người đàn ông như vậy, trước đó phải nên chữa lành chân cho mình sao?”

      Triệu Trạch Duệ cau mày, sau đó lập tức mỉm cười. “Dĩ nhiên, muốn trở thành người đàn ông của em, phải là người đàn ông đường đường chính chính, em biết tại rất muốn ôm em ? Tiếc là thể.”

      Diệp Hiểu Hàm hoàn toàn có cách nào để hận , cũng có cách nào thể vẻ mặt tức giận với , chỉ có thể vì quá nên mới có thể cảm động vì vài ba lời này của .

      ra muốn tha thứ cũng rất dễ, chỉ cần tiếng , nhưng cũng làm cho cảm thấy có chút đáng ghét, lúc trước lại có thể tin tưởng như vậy, nên trừng phạt chút, mà tại, chân bị thương cũng là hậu quả vì bắt nạt .

      sợ chân bị thương, thể ngồi lên đùi , chỉ có thể đứng lên, cúi đầu lại gần .

      Triệu Trạch Duệ cũng nhìn , giây kế tiếp, hành động của cho biết tha thứ cho .

      hôn lên môi sau đó : “Đò ngốc, nếu lại vì cái lỳ do khốn khiếp đó để buông tay em, cả đời này em cũng tha thứ cho .”

      Triệu Trạch Duệ đưa tay ôm lấy . “ ! Dù sau này ba em phản đói hay tổ chức cho phép và em ở cùng nhau, hay em muốn rời khỏi , cũng buông tay, em, Hàm Hàm!”
      Phần kết.

      Editor: Lin

      Trước cửa phòng sinh của bệnh viện, Triệu Trạch Duệ lo lắng tới lui.

      "Duệ, cậu bình tĩnh chút, sao đâu." Trang Bác Hào cảm thấy mình sắp hoa mắt, nhanh chóng mở miệng, rốt cuộc muốn tới lui bao nhiêu lần nữa đây?

      Sao Triệu Trạch Duệ có thể tỉnh táo? tại, vợ tương lai của ở trong đó sinh con, sao có thể lo lắng? Hơn nữa tiếng hét của từng tiếng từng tiếng sâu vào lòng , khiến hoàn toàn cách nào có thể ngoan ngoãn ngồi chờ.

      Diệp Hiểu Yên tới an ủi . " sao đâu, đây là chuyện phụ nữ mang thai thường phải trải qua.

      Triệu Trạch Duệ vẫn yên lòng, vẫn nhìn vào cửa phòng sinh, chỉ sợ y tá bên trong ra thông báo bất kỳ tin tức tốt nào.

      "A... a..." Tiếng hét của Diệp Hiểu Hàm lại truyền ra, mà ra cũng phải chỉ có người lo lắng, Diệp Chấn hồng ở bên cạnh cũng rất hồi hộp, con ông ở bên trong sinh con, mà ông chỉ có thể đứng ngoài đổ mồ hôi lanh, chỉ biết lo lắng cầu nguyện, hi vọng có thể mẹ tròn con vuông.

      Triệu Trạch Duệ cùng thế trong lòng, tuyệt đối để sinh con thêm lần nào nữa, chuyện đau khổ như vậy trải qua lần là đủ rồi, tuyệt đối thể để chịu những đau đớn như vậy nữ.

      "Oa..." Tiếng khóc của trẻ còn truyền tới, toàn bộ mọi người vui mừng nhướn mày, sinh rồi!

      Bác ra ra. "Mẹ con đều bình an!

      câu như vậy suýt chút nữa khiến cả Diệp Chấn hàng là Triệu Trạch Duệ lả , tốt, đều bình an.

      Lúc chuyển tới phòng bệnh, Triệu Trạch Duệ với DIệp Hiểu Hàm: "Hàm Hàm, sau này chúng ta để chuyện này xảy ra nữa!"

      Diệp Hiểu Hàm chu cái miệng nhắn đồng ý, ra muốn sinh con , lại sinh ra đứa con trai, còn muốn sinh thêm nhóc nữa đâu, nhưng người đàn ông này lại cho sinh, tại sao lại thể sinh chứ!

      " được, em muốn có đứa con !"

      Triệu Trạch Duệ từ chối. " được! đưa là đủ rồi, sau này có chuyện này nữa!"

      "Tại sao? Người sinh con là em, tại sao lại cho em sinh?" Diệp Hiểu Hàm buồn bực, người đau chết giường là mà, sao lại phản ứng lớn như vậy?

      "Dù sao cũng được!" Triệu Trạch Duệ cáu với , làm vậy còn phải vì tốt cho sao?

      Diệp Hiểu Hàm nghĩ mình vừa sinh con xong bị như vậy, trong lòng phục. "Được! cho em sinh, vậy em tìm người đàn ông khác cho em sinh, em nhất định phải có đứa con !"

      Hai mắt Triệu Trạch Duệ trợn tròn, này lại dám vậy với , nếu người đàn ông nào dám đụng vào , chặt tên đó trước.

      "Em dám! Muốn sinh cũng là con của , cho phép em tìm người khác!" Tính độc chiếm của Triệu Trạch Duệ vô cùng mãnh liệt, nắm lấy tay .

      Diệp Hiểu Hàm nhịn được cười, luôn như vậy, vẫn đáng ghét như vậy, luôn chuyện theo trái tim mình.

      "Vậy xem, tại sao lại cho em sinh?"

      Triệu Trạch Duệ cúi đầu, có chút khó khăn. "Sợ em đau."

      Nước mắt của Diệp Hiểu Hàm lập tức doanh tròng. "Đồ ngốc, là phụ nữ đều phải trải qua chuyện như vậy, chỉ khi khổ sở khi sinh như vậy, khi sinh ra, con mình mới biết quý trọng, mới có thể lớn lên cách khỏe mạnh! Cho nên đau đớn này rất đáng giá."

      "Nhưng đau lòng!" Triệu Trạch Duệ đặt tay lên má mình.

      Diệp Hiểu Hàm cười hì hì : "Em biết, nên em mới cố ý kêu lớn như vậy."

      "Có ?" Triệu Trạch Duệ cau mày, làm vậy chứ?

      Diệp Hiểu Hàm suy nghĩ chút, ra cũng phải là giả, thích lo lắng và quan tâm mình.

      "Diệp Hiểu Hàm, em được làm lo lắng như vậy!" Triệu Trạch Duệ đưa hai tay lên ôm ngực, bộ dạng hờn dỗi nhìn .

      chu cái miệng nhắn. "Xin lỗi, em cũng chỉ hi vọng có thể luôn quan tâm em thôi mà, được rồi! Em đảm bảo làm chuyện như vậy nữa!"

      Triệu Trạch Duệ vẫn còn duy trì vẻ mặt thể tin. "Em dối rất nhiều lần rồi."

      Diệp Hiểu Hàm lập tức đổi chủ đề. "Ai ya, chuyện này nữa, em muốn nhìn con trai của em, ôm nó đến đây , em nhớ nó."

      Sau lúc buồn bực, mới nhấc chân ra khỏi phòng bệnh, ôm con trai đến.

      ở sau lưng cười, người chồng tốt, người chồng lo lắng, luôn quan tâm đến , mà cũng làm tròn bổn phận của người vợ với .

      ___HOÀN___

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :