1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình yêu đầu cấm kỵ - Diệp Tinh (Full 10 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1:

      Editor: Lin

      việc tạm thời chấm dứt, Triệu Trạch Duệ tính ngày mai đưa thuộc hạ về, vì sao, nên mọi người ngồi chung vào phòng ăn cơm.

      Diệp Hiểu Hàm vô cùng bất mãn nhìn Đổng Dương ngồi cách vách mình, tại sai trong lúc hai người ăn cơm cũng phải xuất chứ!

      “Sau khi ăn xong lập tức thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta trở về.” Triệu Trạch Duệ quen ánh nhìn của Diệp Hiểu Hàm, những ngày ở Hongkong này, có ngày nào nhìn như vậy?

      Đổng Dương hoàn toàn để ý, nhưng vẫn có chút oán trách Triệu Trạch Duệ, tại sao lại muốn kéo xuống nước!

      Diệp Hiểu Hàm muốn về sớm như vậy. “ muốn, cháu còn chưa chơi với chú! Công việc của chú kết thúc, vậy chúng ta cũng nhau đến Disney chơi được ?”

      Triệu Trạch Duệ cũng có ý định này.

      “Công việc của tôi kết thúc, thời gian công tác của tôi cũng kết thúc, tôi nhất định phải về, mà cũng phải về.” yên lòng để mình ở lại đây, nếu xảy ra chuyện gì, căn bản cách nào bảo vệ .

      Bản thân Triệu Trạch Duệ cũng ngạc nhiên, lại có thể lo lắng cho như vậy? Lúc đầu phải muốn gạt sang bên sao? Nhưng bây giờ…

      Diệp Hiểu Hàm tức giận đến muốn ăn cơm, biết tại mình rất ngây thơ, nhưng kể từ sau khi biết Triệu Trạch Duệ, trở nên giống chính mình.

      “Thôi, cháu ăn, cháu về.” Diệp Hiểu Hàm thấy thoải mái, đứng lên muốn về.

      Mặc dù bây giờ chuyện được giải quyết, nhưng thân phân của có thể bị bại lộ, cùng với , tình cảnh của rất nguy hiểm, tuyệt đối được rời khỏi nửa bước.

      Triệu Trạch Duệ cũng đứng lên kéo tay , để xoay người lại, lại thấy Diệp Hiểu Hàm khóc, sửng sốt, tại sao lại khóc?

      “Khóc cái gì? Đồ ngốc!” Triệu Trạch Duệ thương tiếc lau nước mắt cho .

      “Đều do chú! Chú biết ràng nhưng chú lại cố ý đối xử với cháu như vậy!” Diệp Hiểu Hàm cũng biết những người bên cạnh Triệu Trạch Duệ đều là thủ hạ, cho nên tức giận trách mắng.

      Triệu Trạch Duệ có chút á khẩu trả lời được, cũng có làm gì với mà!

      Đột nhiên cảm thấy khác thường, lập tức ôm Diệp Hiểu Hàm nằm xuống, viên đạn bay sượt qua mặt bọn họ.

      “Đổng Dương!” Triệu Trạch Duệ hét lớn.

      Diệp Hiểu hàm hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì bị Triệu Trạch Duệ ôm trọn, lại nghe thấy tiếng súng vang lên, tại sao lại có tiếng súng? Hơn nữa còn rất gần, hình như người nổ súng là Triệu Trạch Duệ.

      nhìn gò má của Triệu Trạch Duệ, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

      Triệu Trạch Duệ ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy, vốn cho rằng tối hôm qua giải quyết sạch , bọn họ tạm thời dám ra tay, nghĩ đến hôm nay lại đưa người đến tập kích.d'đ.l.q,đ

      Người mang vốn nhiều, còn muốn chờ Trang Bác Hào đến, để cho giải quyết những tàn đảng kia, nhưng bọn họ lại đến trêu chọc , hơn người lượng người cùng ít, may mắn và các em vừa cùng nhau ăn cơm, tại các em có thể giúp tay.

      Đổng Dương vừa nổ súng vừa di chuyển đến bên cạnh Triệu Trạch Duệ. “ Duệ.”

      “Đưa Hàm Hàm về khách sạn chờ tôi, phải an toàn trở về.” Đây là mệnh lệnh, dù thế nào Triệu Trạch Duệ cũng thể để Diệp Hiểu Hàm bị thương.

      Diệp Hiểu Hàm hồi hộp, nắm chặt quần áo Triệu Trạch Duệ chịu buông, rất sợ, cảnh tượng bây giờ chỉ có trong phim ảnh, nếu như bị thương làm thế nào?

      theo Đổng Dương trở về.” cũng nghĩ xảy ra tình huống bất ngờ thế này, lúc này nhất định phải bảo vệ .d,đ,l,q,đ

      “Đừng, cháu rất lo cho chú!” Diệp Hiểu Hàm muốn.

      tại dù Triệu Trạch Duệ có thể núp sau bàn với , nhưng cũng kiên trì được bao lâu.

      cho nụ cười yên tâm. “ sao, tôi bình an trở về, ngoan được ? Theo Đổng Dương trở về, ấy bảo vệ .”

      Diệp Hiểu Hàm còn muốn từ chối, Đổng Dương lại : “ theo tôi ! ở đây làm trở ngại đến ấy.”

      chỉ có thể rời theo Đổng Dương, trước khi còn nhìn thấy cảnh nổ súng với tình địch, nước mắt của cũng theo đó mà trào ra, vạn lần được có chuyện gì.

      Diệp Hiểu Hàm an toàn trở lại khách sạn dưới hộ tống của Đổng Dương.

      Đổng Dương vừa về đến khách sạn lập tức liên lạc với Âu Dương Cảnh Húc, để phái người đến giúp tay, Diệp Hiểu Hàm vẫn ngồi ghế salon lên tiếng, tay là vết thương do lúc nãy bị Triệu Trạch Duệ đẩy ngã, nhưng quan tâm.

      Triệu Trạch Duệ là ai? Trước kia vẫn luôn biết công việc của là gì, cũng biết phải làm chuyện nguy hiểm như vậy, lại có thể hiểu chút gì.

      Rốt cuộc là người thế nào? vì nghề nghiệp của mà trở nên thích sao?

      Rất dễ nhận thấy đáp án của , dù công việc của là gì, vẫn thích , tình cảm của cũng cách nào thay đổi vì công việc của .

      sao chứ?” Đổng Dương nhìn Diệp Hiểu hàm vẫn luôn im lặng lời nào, có chút lo lắng, nếu như có chuyện gì, Triệu Trạch Duệ nhất định bỏ qua cho .

      Diệp Hiểu Hàm nhìn về phía Đổng Dương. “Rốt cuộc mấy người là ai?”

      Đổng Dương ngạc nhiên, ra biết gì hết! Nhưng nếu chuyện này do ra tốt.

      “Nếu muốn biết, vậy hỏi Duệ ! Tôi tiện cho biết!” Đổng Dương đẩy trách nhiệm cho Triệu Trạch Duệ.

      Hỏi ? cho biết sao? Vừa nghĩ đến đó, Triệu Trạch Duệ đẩy cửa tiến vào.

      Diệp Hiểu Hàm lập tức lo lắng nhìn , nhưng lại dám đến gần.

      Triệu Trạch Duệ nhìn Diệp Hiểu hàm cái, lập tức phân phó Đổng Dương xử lý chuyện bên ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Triệu Trạch Duệ thấy Diệp Hiểu Hàm bị thương, lập tức tìm hôm thuốc, tính thoa thuốc cho .

      “Có gì muốn hỏi hỏi ! Có thể , tôi cho biết.” Triệu Trạch Duệ cầm tay lên, dùng rượu sát trùng vết thương , dù vết thương lớn, nhưng nếu sát trùng cũng dễ nhiễm khuẩn. d.đ.l.q.đ

      tại Triệu Trạch Duệ hiểu ý trong câu của Âu Dương Cảnh Húc rồi, có đôi khi có cách nào để .

      Lúc này Diệp Hiểu Hàm chú ý đến áo Triệu Trạch Duệ có vết máu, lo lắng nhìn vết thương của . “Chú bị thương?”

      Triệu Trạch Duệ nhìn chút, chỉ là vết thương do viên đạn sượt qua mà thôi, cũng có gì, nhưng lúc ngẩng đầu lên định trả lời, lại thấy nước mắt của . “Hàm Hàm…”

      “Bây giờ chú phải trả lời cháu, rốt cuộc chú là ai, tại sao lại làm những chuyện nguy hiểm như vậy? Chẳng lẽ chú biết cháu lo lắng sao, tại sao lại muốn cháu trước? Dù cháu biết nếu cháu ở đó làm phiền chú, nhưng thể nhìn thấy chú bình an, cháu cũng rất lo lắng được ?” Vừa vừa khóc, Diệp Hiểu Hàm biết tại mình rất xấu, nhưng nhịn được, rất muốn khóc.

      Triệu Trạch Duệ thấy vẫn tiếp tục khóc, sau khi băng bó kỹ vết thương giúp mới chuẩn bị trả lời vấn đề của .

      “Có thể chưa từng nghe, nhưng chắc ba nghe đến tổ chức là ‘Hoàng’.” Triệu Trạch Duệ cởi quần áo mình xuống, tự băng bó vết thương của bản thân.

      Diệp Hiểu Hàm có chút xấu hổ nhìn lồng ngực của , nhưng rất nhanh, lập tức bị vết thương người hấp dẫn, người có rất nhiều vết thương to , nhìn cảm thấy đau lòng.

      “Hoàng?” cũng biết.

      “Tôi là người của ‘Hoàng’.” thoải mái thừa nhận.

      Cái tổ chức ‘Hoàng’ này phải là xã hội đen chứ, nếu những cảnh lúc nãy là gì? Nhưng như vậy phải cũng rất nguy hiểm sao?

      Triệu Trạch Duệ biết nếu người bình thường thấy trường hợp như vậy cho là xã hội đen, nhưng vậy cũng sao, tổ chức của họ cũng là chuyển từ đen sang trắng.

      “Nhưng phải chú kinh doanh công ty sao? Ba công ty của chú cũng tệ.” Diệp Hiểu Hàm có chút khó hiểu, nếu là xã hội đen, sao có thể kinh doanh công ty bình thường được?

      Diệp Hiểu Hàm nhìn nổi, vội vàng qua băng bó giúp , dù người ít vết thương, nhưng cũng có nghĩa là chính tự băng bó những vết thương đó.

      “Đó là công ty của tổ chức, công ty giống vậy rất nhiều, mỗi người chúng tôi đều có thân phận, nhưng công ty thuộc sở hữu của người lãnh đạo ‘Hoàng’.” Sao đó, dừng lại chút, nhìn . “Biết tôi là xã hội đen, sợ sao? Nếu như bây giờ sợ, có thể chạy trốn.”

      Diệp Hiểu Hầm lập tức nhìn chằm chằm. “Cháu là hạng người như vậy sao?”

      Cửa phòng đột nhiên được mở ra, Trang Bác Hào vào.

      nở nụ cười với Diệp Hiểu Hàm, sau đó hỏi Triệu Trạch Duệ. “Duệ, cậu sao chứ?”

      Triệu Trạch Duệ nhìn vết thương của mình chút. “Cũng may, chết được, em trong bang sao chứ?”

      Nếu phải vừa rồi bọn họ chạy đến, có thể xảy ra chuyện.

      “Tra ra là ai chưa?” Triệu trạch Duệ hỏi Trang Bác Hào.

      nhìn Diệp Hiểu Hàm chút, sau đó : “ biết, cũng chỉ là ít tàn đảng mà thôi, bọn họ cũng biết thân phận của chúng ta, mới có thể tùy tiện ra tay với cậu, bây giờ làm xong toàn bộ mọi chuyện rồi.

      Lúc này Triệu Trạch Duệ mới yên tâm, nếu như vậy tốt.

      sao! Nếu sao là may rồi, vậy mình ra ngoài trước, hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm!” Tảng Bác Hào nở nụ cười mập mờ với Diệp Hiểu hàm.

      gặp qua Trang Bác hào, nhưng biết cũng là phần trong tổ chức này, nhìn lớn lên rất giống đứa bé.

      Triệu Trạch Duệ mặc quần áo vào. “Được rồi, cũng bị dọa , tôi về trước đây, tốt nhất là nên nghỉ ngơi.”

      Diệp Hiểu Hàm cảm thấy rất vô tình, ràng vừa rồi rất lo lắng cho an toàn của , nhưng lại có thể lựa chọn trả lời.
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.2:

      Editor: Lin

      Triệu Trạch Duệ muốn ra ngoài, Diệp Hiểu Hàm muốn, lập tức ôm lấy từ sau lưng.

      “Chú là đồ tồi, chú nhất định phải làm tổn tương cháu sao?” Diệp Hiểu Hàm ôm chặt lấy . “Nếu như phải trải qua những thứ này, có phải chú vĩnh viễn cho cháu biết ?”

      Triệu Trạch Duệ cau mày, đúng là có tính như vậy.

      “Trong lòng chú cháu có chút chỗ đứng nào sao? phải vì chú lo lắng mới chú ý an toàn của cháu sao?” Diệp Hiểu Hàm lại khóc, phát gần đây mình rất thích khóc. “Chú biết ? Vì chú, cháu trở nên giống cháu chút nào.”

      Tim của cũng vì lời của mà rung động.

      “Trước đây cháu khóc vì bất kỳ người nào, nhưng trong khoảng thời gian này, vì chú, vì chú để ý đến, vì chú hiểu, cháu khóc, vì chú ở cùng chỗ với người khác, cháu khóc, vì sợ chú gặp nguy hiểm, cháu khóc. Cháu cũng biết cháu lại có nhiều nước mắt như vậy, chẳng lẽ chú thể đáp lại cháu sao?”

      sợ, lúc nào sợ như lúc này, sợ mình mất , vì cho bất kỳ cảm giác an toàn nào.

      Triệu Trạch Duệ im lặng lâu, mới . “ nên phí thời gian vào tôi, tôi là người xấu, cho đến bây giờ cũng chưa từng là người tốt, cần gì phải ở bên cạnh tôi?”

      làm những chuyện vĩnh viễn cũng thể biết, nhưng ít ra cũng biết, có thể làm chuyện xấu trong mắt người bình thường, như vậy là người xấu, có thể đồng ý ở bên cạnh sao?

      “Cháu ngại!” Diệp Hiểu Hàm vẫn tựa lên lưng , như cảm thấy trong giọng của tràn ngập vẻ bi thương và bất đắc dĩ.

      “Ngược lại, cháu cảm thấy chú như vậy rất phong cách!” Diệp Hiểu Hàm đến trước mặt , đưa tay ôm lấy mặt . “Chú biết ? Cháu xem rất nhiều phim, dù cháu vẫn luôn cho rằng trong đó chỉ vì quay phim, nhưng hôm nay chú để cháu thấy cái gì là chân . Chú phải người xấu, cháu hiểu, những người kia mới đúng là người xấu, chú mới có thể đối xử với bọn họ như vậy.”

      Triệu Trạch Duệ nhìn vào mắt , trong ánh mắt ngoài trừ vẻ bi thương hữu, còn có đồng tình và trìu mến sâu sắc.

      “Cho dù là vậy, cũng có thể thấy chúng ta giống nhau.”

      Diệp Hiểu Hàm bĩu môi. “ có gì giống nhau, cháu thích chú, cháu chú, chỉ cần hiểu như vậy là được.”

      “Hàm Hàm, tôi rất nhiều lần, tôi và hợp, tôi lớn hơn rất nhiều, tôi còn có thể làm ba .” Triệu Trạch Duệ với rất nhiều lần, chẳng lẽ còn hiểu?

      Diệp Hiểu Hàm ôm lấy . “Tuổi căn bản phải là vấn đề, chú lớn hơn cháu sao? Cũng có luật như vậy, cháu chú là được.”

      Triệu Trạch Duệ vẫn muốn đẩy ra. “ được, để ý nhưng tôi ngại.”

      cho phép cự tuyệt , sắp chịu nổi rồi, thích như vậy, tại sao lại luôn đẩy ra? Huống hồ bây giờ cũng kém hơn người khác, để ý đến thân phận của , như vậy còn chưa đủ sao?

      nhón chân hôn lên môi , học bộ dạng hôn lần đầu tiên của .

      Triệu Trạch Duệ ngạc nhiên, chưa từng nghĩ Diệp Hiểu Hàm lại có thể làm ra hành động như vậy.

      Kỹ thuật hôn của Diệp Hiểu Hàm còn rất non nớt, hoàn toàn ra hồn, lại dễ dàng nâng lên cảm giác của , vốn có thể đẩy ra, nhưng giờ phút này lại có thể nghĩ đến chuyện đó.

      biết mình có tình cảm với Diệp Hiểu Hàm, nhưng vẫn luôn muốn thừa nhận, vì nên . Nhưng bây giờ tay chân như cứng lại, hoàn toàn thể cử động, chỉ có thể đứng đó cho hôn mình.

      Diệp Hiểu Hàm biết kỹ thuật hôn của mình rất kém cỏi, thỉnh thoảng lại mở mắt nhìn , mà vẻ mặt vẫn như vậy, nhìn , buông ra, níu chặt lất quần áo , khổ sở hỏi . “ lẽ cháu kém như vậy?”

      Triệu Trạch Duệ có chút buồn cười, tại sao lại muốn hỏi như vậy? muốn trả lời thế nào? Trả lời kém? Đối tượng nụ hôn đầu của , biết hôn, chẳng phải là dạy tốt sao? Nhưng có lẽ có thể trả lời ở góc độ khác.

      rất tốt, là tôi tốt!” Triệu Trạch Duệ trả lời.

      Diệp Hiểu hàm vẫn luôn buồn bực, tại sao lại luôn trả lời vấn đề của cách chính diện?

      cũng nhịn lâu, , thứ vốn nên có cũng có, phát mình luôn để ra những mặt tốt của của mình ở trước mặt , nào là ghen tỵ, mọn, cái gì cùng tốt, cho nên mới sao?

      Tuổi tác chỉ là cớ của mà thôi, tin chút nào.

      Diệp Hiểu Hàm vòng tay ôm chặt cổ . “Cháu mặc kệ chú có ý kiến gì, cũng biết tại chú cháu hay , dù sao cháu , vậy cháu cũng định rời khỏi chú.” xong lại hôn , có lẽ có kinh nghiệm từ hai lần trước, rất hiểu làm sao để lợi dụng ưu điểm của mình, cả người đều dựa lên người Triệu Trạch Duệ.

      Triệu Trạch Duệ hít hơi, biết là…

      biết Triệu Trạch Duệ đẩy ra cũng chủ động, cho nên từng bước ép mục tiêu lùi về phía sau, quả nhiên, được mấy bước, hai người cũng ngã lên giường.

      đè lên người , như : “Tối hôm nay, cháu tuyệt đối để chú chạy ra khỏi đây.”

      Triệu Trạch Duệ quan tâm đến lời của , chuyện này hoàn toàn tạo được uy hiếp với .

      “Hàm Hàm, chúng ta thể như vậy.” Dù cũng có chút cảm giác, nhưng cũng thể có thể làm vậy.

      Diệp Hiểu Hàm vừa đè ép , vừa ôm chặt cổ , khiến giữa thân thể hai người có chút kẽ hở nào.

      có gì là thể.”

      hôn lên môi , trêu đưa môi , biết mở miệng, cho nên liên tục chiến đấu, cho đến cổ , chiếc lưỡi nhàng lướt qua cổ , khiến cảm giác toàn thân như thức tỉnh, nhất là phần bụng dưới của .

      “Ham Hàm…” phát mình hy vọng, giống như rồi, vẫn muốn để rời .

      Thân thể của lừa được bất kỳ người nào, muốn , huống chi chỉ muốn thừa nhận mình thích Diệp Hiểu Hàm mà thôi, mình thích, nhưng có thể như vậy ? dám cảm đoan sau này hối hận.

      nhắm mắt lại, biết là hưởng thụ hay suy nghĩ.

      “Thoái mái ?” Diệp Hiểu Hàm thừa lúc rảnh hỏi , biết biểu đó của là thoải mái hay , tại vừa nhắm mắt vừa cau mày.

      Triệu Trạch Duệ thừa nhận.

      Diệp Hiểu Hàm cởi áo của xuống, nhìn những vết sẹo ngực .

      “Những vết thương này còn đau ?”

      Triệu Trạch Duệ mở mắt nhìn , trong ánh mắt có đầy vẻ phức tạp, nhưng vết thương đó là những chiến tích trong những năm này của , mỗi lần đều có nhiều hoặc ít vết thương, nhưng có gì đáng ngại, cũng chưa để ý đến nó bao giờ, nhưng hôm nay lại cảm thấy như vậy dọa .

      Diệp Hiểu Hàm bị dọa, ngồi lên hông , cúi thấp người nhàng hôn lên mỗi vết thương.

      Triệu Trạch Duệ chỉ có thể ngạc nhiên, vì người bình thường thể chạm vào những vết sẹo xấu xí như thế được.

      nâng khuôn mặt nhắn của . “Hàm Hàm, em cần làm vậy.”

      Diệp Hiểu Hàm đẩy tay ra. “Em sợ, lấy làm vẻ vang vì những vết thương này đúng ?”

      “Em…” kinh ngạc, lại có thể những suy nghĩ trong lòng .

      Diệp Hiểu Hàm muốn đưa tay cởi quần của , lại phát tay mình có chút run rẩy, dám.

      Triệu Trạch Duệ còn có ý muốn đẩy ra, bụng dưới của cũng mà dâng cao.

      “Sao vậy?” cười khẽ, mặc dù bụng dưới của mình dâng cao, nhưng nếu có muốn dừng vẫn còn kịp.

      Diệp Hiểu Hàm ngẩng đầu nhìn , cho là hỏi sau này có thể chịu trách nhiệm hay , nhưng lại ra lời kinh người.

      ra em làm gì sau đó, em chỉ muốn hôn , em chỉ biết cái này.” Dù biết làm chuyện như vậy phải cởi hết quần áo, nhưng sau đó làm gì biết.

      Triệu Trạch Duệ sửng sốt, sau đó bật cười, này có phải đáng như vậy hay ?

      “Nếu biết cũng nên làm chuyện như vậy, đứng lên !” Triệu Trạch Duệ ngồi dậy, nhưng vẫn ngồi đùi .

      Mặc dù tư thế này của khiến chỗ tư mật của tiếp xúc trực tiếp đến bụng dưới của , nhưng cũng thể ép buộc ! có chút khó chịu hơi di chuyển xuống, có gắng kéo dài khoảng cách của hai người ra.

      Nhưng hiểu, ngược lại còn cho rằng muốn cách xa , ôm lấy .

      cho ! Tối nay thuộc về em!”

      Triệu Trạch Duệ yên lặng nhìn . “Em biết hậu quả của việc tiếp tục sao? Chẳng lẽ em sợ chịu trách nhiệm với em sao?”

      Diệp Hiểu Hàm lắc đầu. “Em sợ, vì em !”
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.1:

      Editor: Lin

      Câu đó của Diệp Hiểu Hàm phá vỡ hàng phòng bị mà Triệu Trạch Duệ dựng lên, vì ! Đây phải lần đầu tiên được nghe những lời này, nhưng lúc này, tại sao lời của lại có tác động lớn như vậy.

      “Vậy em cũng đừng hối hận!” Triệu Trạch Duệ ôm lấy hông của , hôn lên môi , đầu lưỡi nhanh chóng thăm dò vào trong, trêu chọc.

      Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc, hôn ?

      Vẻ mặt còn rất nghiêm túc, hơn nữa hai mắt còn nhắm lại vẻ hưởng thụ, giống với ánh nhìn lúc nãy.

      đẩy ra, đầu tiên là do dự, nhưng phải là đối với hành động sắp tới của hai người, mà sợ hối hận.

      “Chú, có hối hận ?”

      Triệu Trạch Duệ muốn nhiều lời với , mặc kệ có hối hận hay bây giờ cũng thể quay đầu được rồi, kích động chiếm lấy toàn bộ lý trí của , có cách nào để dừng lại.



      ôm ngang đặt lên người, để nằm yên ngực .

      ngửa mặt lên trong lồng ngực của , đếm nhịp tim cuồng nhiệt của , cảm nhận hương thơm của thể tỏa ra, hoàn toàn say mê bởi lực hấp dẫn của .

      trở thành phụ nữ của , trong tối nay! Diệp Hiểu Hàm vui vẻ, bắt đầu từ hôm nay dù có chạy trốn cũng thoát.

      “Em vẫn đề gì để hỏi sao?” cho là chất vấn chút gì đó.

      “Em có thể hỏi sao?” sợ là thích vấn đề của .

      “Hỏi , nếu có thể trả lời .” hiểu, tại quan hệ của hai người giống trước, lại có vấn đề gì muốn hỏi? Sao trước đây, khi quan hệ của hai người chưa thay đổi, lại luôn hỏi ngừng như vậy?

      Diệp Hiểu Hàm được nhiên muốn hỏi về vấn đề của rồi!

      có thích em ?”

      Triệu Trạch Duệ im lặng, biết nếu mình trả lời vấn đề này, có thể đau lòng, nhưng thể ra miệng… hiểu tim mình, thích, nhưng có cách nào để cho biết.

      nhi, từ mà thiếu hụt tình , tại cảm thấy tình của Diệp Hiểu Hàm đối với mình, rồi lại sợ sau khi mình ra biến mất, cho nên im lặng.

      Diệp Hiểu Hàm có chút đau lòng, nhưng từ lúc bắt đầu cũng phải chỉ có mình , hơn nữa cảm thấy thích , nếu vừa rồi đáp lại .

      “Được rồi! Em đổi vấn đề, cái này nhất định phải đồng ý với em, mặc kệ có thích hay .”

      Triệu Trạch Duệ nhăn mày chút, rốt cuộc là vấn đề gì?

      “Em muốn làm bạn !” ra mong muốn của mình.

      biết gần đây mình rất vô sỉ, nhưng muốn được ở bên cạnh , nếu bây giờ , ở bên cạnh , làm , hiểu vì sao lại rất tự tin về điều đó.

      “Tại sao em lại phải kiên trì như vậy?” Triệu Trạch Duệ vuốt mái tóc của , rất mềm mại, khiến cảm thấy rất thoải mái.

      Diệp Hiểu Hàm ngẩng đầu nhìn . “ ràng biết!:

      sao? Vì , cho nên ngay cả hay cũng để ý? Triệu Trạch Duệ rất tò mò, rốt cuộc là nữ sinh như thế nào? Tại sao lại cố chấp với như vậy?

      “Em muốn cầu xin nhất định phải chịu trạch nhiệm chuyện này, cũng cầu xin nhất định phải lấy em, nhưng ít ra chúng ta cũng có thể trở thành người , em tuyệt đối can thiệp vào chuyện của , về chuyện của trong tổ chức em càng quản, cho cần để em được ở bên cạnh là được rồi, cho em nhìn thấy là được!”

      thử nhìn thấy nỗi khổ của , biết mình thể nhìn thấy , có thể xem có tính trẻ con , nếu như làm vậy, hoàn toàn cách nào vui vẻ trở lại.

      Đến chính cũng biết, ra sâu như vậy.

      Triệu Trạch Duệ ôm chặt, nhất định phải khiến mình trở nên hèn mọn như vậy sao? nên buông ra, nhưng .

      ôm lại , chảy nước mắt. “Duệ…”

      “Vậy chúng ta làm người !” hôn lên trán cái, đồng ý với cầu của .

      Diệp Hiểu Hàm lập tức vui vẻ nhướn mày. “ ?”

      “Nếu như em chắc chắn, coi như chưa từng nghe qua.” Triệu Trạch Duệ cho phép hoài nghi, nếu lời ra khỏi miệng, vậy cũng lặp lại lần thứ hai.

      “Nghe được, nghe được!” Dù thích khiến cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vậy là đủ rồi, ít nhất bây giờ có thể lấy thân phận là bạn của Triệu Trạch Duệ.

      “Chú, em !” Từ trước đến nay, Diệp Hiểu Hàm bao giờ keo kiệt với tình , cho nên luôn có thể thoái mái với điều đó.

      Triệu Trạch Duệ mỉm cười, trong lòng lần, cũng thích em!

      Chỉ là Diệp Hiểu Hàm nghe thấy.

      Sau khi Diệp Hiểu Hàm trải qua chuyện người bình thường cách nào trải qua, mới biết ra kiến thức của mình ít như vậy, cho nên cố gắng cầu xin Triệu Trạch Duệ, cho đến tổng bộ của ‘Hoàng’ tham quan chuyến, vì rất tò mò.

      Nhưng lại bị từ chối, nếu như phải là người của tổ chức, tuyệt đối thể vào ‘Hoàng’.

      Diệp Hiểu Hàm cảm thấy mình nên làm người bạn biết nghe lời, cho nên chỉ có thể làm theo ý của , nhưng cũng thừa nhận mình là người bạn rất chán, nếu người thể thấy , lo lắng, sợ làm nhiệm vụ bí mật gì đó, để ý đến sống chết của mình.

      “Chú, ở đâu?” Sau khi tựu trường, tan học Diệp Hiểu Hàm lại gọi cho Triệu Trạch Duệ, mà Triệu Trạch Duệ cũng đồng ý với , bất kể mình ở đâu, trừ khi cách nào nghe điện thoại, nếu nhất định phải nhận.

      “Ở công ty.” ra tại Triệu Trạch Duệ ở cùng Trang Bác Hào, Hướng Hạo Thang chuẩn bị cuộc họp, nhưng vì lý do an toàn, cho biết mình ở đâu, phải muốn lừa , nhưng có cách nào để .

      Mà sau khi thử qua vài lần, cũng hiểu công ty trong lời của là ý gì.

      “Vậy cũng thể cùng em rồi, nếu vậy ! Em đến nhà chờ !” Diệp Hiểu Hàm do dự chút .

      cần, tối nay về, em về nhà ! Nên nhờ tài xế đưa về!” Triệu Trạch Duệ mở miệng, biết Diệp Hiểu Hàm ngoan ngoãn về nhà, nhưng vẫn muốn , phải nhắc nhở.

      Diệp Hiểu Hàm chu miệng chút, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý, vì điều đó chứng minh Triệu Trạch Duệ quan tâm .

      tựa lên xe, mặt vẫn tràn ngập nụ cười, cảm thấy mình quyến rất thành công, ít nhất cũng đối xử lạnh lùng với như trước nữa, là người tình cảm hơn nữa còn là người khát khao tình cảm, chỉ có điều chịu thừa nhận mà thôi.

      Dù trước đó, dưới uy hiếp của , mới đối xử với như người bạn , nhưng có lúc nghĩ, rốt cuộc là thích nên mới đồng ý, hay là vì uy hiếp đây?

      vẫn luôn hiểu tình cảm chân của , dù nghĩ sao, dù tại thích, tương lai thích, nhưng càng ngày càng thể suy nghĩ, muốn nhiều hơn.

      biết mình ngày càng trở nên tham lam, nhưng có thể tham lam ? Ai hi vọng có người đàn ông toàn tâm toàn ý mình chứ? Chẳng lẽ vẫn còn chú ý chuyện tuổi tác chênh lệch của hai người sao?

      Diệp Hiểu Hàm nghĩ ra, để ý, huống hồ tại bọn họ lại giống như, mặt khác Triệu Trạch Duệ lại có chút bất đắc dĩ.

      Kể từ sau khi đồng ý với , mỗi ngày đều có cuộc điện thoại như vậy, sắp bị hai người đàn ông bên cạnh trêu chọc chết rồi.

      “Duệ, em nhà cậu là đến sao? Mình , cái nhóc này, sao lại thích ông chú như cậu chứ?” Trang Bác Hào nhìn hai người bọn họ chung với nhau, vẫn luôn hiểu được trong đầu đó suy nghĩ cái gì, tại sao lại thích người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy?

      Chương 6.2:

      Editor: Lin

      Triệu Trạch Duệ khôi phục lại dáng vẻ nho nhã của mình, sau đó liếc xéo Trang Bác Hào cái. “Nếu như cậu hâm mộ, mình khuyên cậu nên thu lại.” luôn lấy chuyện nẩy tán gẫu, có phải chán sống rồi ?

      Dù thường bị người khác cười chuyện và Diệp Hiểu Hàm, ngoài mặt có chút tức giận, nhưng ra trái tim lại cảm thấy rất hạnh phúc, mà nguồn nước mang lại hạnh phúc đó chính là Diệp Hiểu Hàm.

      , nụ cười lạnh nhạt trước kia của trở nên hơn rồi, cũng khiến cảm thấy ra ngoài tổ chức, vẫn còn người để quan tâm.

      Nhưng lại cách nào cho biết, thích , thậm chí còn cho rằng thích lâu, dù sao tuổi còn , chỉ là chưa từng gặp qua những người đàn ông khác, ngày nào đó, phát , thực ra cũng tốt như tưởng tượng.

      Huống hồ, nếu nhìn từ góc độ khác, phần của xã hội đen, ở cùng nhau hoàn toàn thích hợp, cũng muốn cuộc đời của đều phải theo đánh đánh giết giết.

      chờ, bắt đầu từ ngày đồng ý làm người với , chờ đến ngày chán ghét .

      Ban đầu đồng ý là vì muốn nhìn thấy đau khổ nữa, vì thích , nghĩ phải cho ít thời gian, dù sao sau này cũng ở bên cạnh nữa rồi.

      Lúc này, Âu Dương Cảnh Húc vào, việc này khiến Triệu Trạch Duệ thu hồi suy nghĩ, điều gì nên đến đến, bây giờ là lúc hưởng thụ.

      Chủ nhật, Diệp Hiểu Hàm ở nhà hay tìm Đinh Gia Kỳ chơi như bình thường mà xuất trước nhà của Triệu Trạch Duệ, xử lý chuyện công ty với hoặc hai người có thể ra ngoài dạo cùng nhau.

      Hôm nay là ngày chơi, sáng sớm mặc quần áo thể thao xuất tại nhà Triệu Trạch Duệ.

      “Chú, rất chậm đó! Em chờ rất lâu rồi.” Diệp Hiểu Hàm thúc giục.

      Mặc dù Triệu Trạch Duệ tức giận nhưng oán trách, có phải sớm quá rồi ? Cũng chỉ là leo núi thôi mà, chậm chút cũng có thể bò.

      Khi hai người đến chân núi hơn bảy giờ.

      Hai người cũng giống như những đôi tình nhân khác nắm tay nhau về phía trước, nhưng đột nhiên Diệp Hiểu Hàm lại cười phá lên.

      “Em sao vậy?” Quả leo núi đối với Triệu Trạch Duệ là việc như con thỏ, nhưng hiểu, tại sao nhóc này lại đột nhiên cười phá lên như vậy.

      Diệp Hiểu Hàm đột nhiên tiến sát vào trong ngực . “ xem, người khác có thể coi là ba em, dắt em lên núi ?”

      Triệu Trạch Duệ cau mày, chịu nổi cái này, vì quả lớn hơn rất nhiều.

      tức giận sao?” thấy tâm trạng trở nên tốt. “Xin lỗi, em chỉ muốn khí vui vẻ hơn chút thôi mà, từ lúc lên núi đến giờ chuyện với em câu nào, hại em tự tự cười.”

      Triệu Trạch Duệ quen, bình thường hay leo núi mình, vận động, tại có thêm người, chắc chắn quen.

      giận, chỉ là có chút quen, quen leo núi mình rồi.”

      Diệp Hiểu Hàm chu môi làm bộ tức giận. “ ra còn tưởng rằng bây giờ chỉ có mình? Chẳng lẽ em ở bên cạnh khí, cảm thấy.”

      Triệu Trạch Duệ suy nghĩ phải giải thích thế nào, sau đó lại cảm thấy chỉ đùa mà thôi. “Nếu em cảm thấy ở bên cạnh như khí, vậy từ đầu đến cuối nắm tay ai?”

      Diệp Hiểu Hàm sửng sốt chút, sau đó mỉm cười: “Được rồi! ra em để ý đến chuyện người ta lớn hơn em, chỉ cần em thích là được rồi, chẳng qua nếu như ngại, sau này em đề cập đến nữa.”

      nghe lời làm đứa bé ngoan phải sao? Cho nên thể tức giận! nháy mắt nhìn .

      Triệu Trạch Duệ khôi phục nụ cười nho nhã trước đó, : “Em mệt ? Vừa leo núi còn vừa chuyện.”

      Đây là chuyện tiêu hao thể lực, nhưng lại như nhóc khỏe manh, vừa vừa bò, bội phục .

      ra Diệp Hiểu Hàm có chút thở gấp, nhưng nhìn ở bên cạnh, cái gì cũng tốt hơn.

      “Em thấy mệt, có điều nếu muốn em leo lên đỉnh núi có chút khó khăn.”

      Triệu Trạch Duệ kéo tay tiếp tục , tốc độ này quả thở gấp, nhưng đối với con mà như vậy cũng tệ.

      “Vậy cũng nên chuyện, nhanh chút, nếu như em muốn xuống núi trước bữa trưa.” Triệu Trạch Duệ nhéo cái mũi của .

      Diệp Hiểu Hàm cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì bây giờ còn tránh né nữa, vì là bạn , cũng càng ngày càng đến gần , điều này khiến cảm thấy mình hạnh phúc.

      Có lẽ vì nghe lời của , sợ kịp bữa trưa, cho nên hai người bộ nhanh chút, cho nên Diệp Hiểu Hàm vừa vừa chạy, đột nhiên bị trật chân.

      đạp phải tảng đá, đứng vững được, mới có thể bị thương.

      Sắc mặt Triệu Trạch Duệ lập tức nặng nề, cúi đầu kiểm tra giúp , chân bị sưng nhưng dây chằng sao, chỉ cần lúc về làm bớt sưng là được.

      “Chúng ta về thôi!” đề nghị.

      Mắt thấy sắp lên đến đỉnh núi nhưng lại cách nào lên, có chút đáng tiếc.

      Triệu Trạch Duệ thấy như vậy, đưa lưng về phía . “Lên đây .”

      Diệp Hiểu Hàm cho là muốn cõng xuống núi, cho nên lập tức nghe lời leo lên lưng , nhưng lại lên núi.

      kỳ quái hỏi . “ phải muốn về sao?”

      Triệu Trạch Duệ im lặng chút : “ phải em muốn lên núi sao? Dù sao cũng sắp đến rồi, lên nghỉ ngơi chút rồi lại xuống núi.”

      Diệp Hiểu Hàm nhìn gò mà của , sao lại cảm thấy là người ngoài cứng trong mềm đây? ra là thương như vậy! Người đàn ông này thiếu chút nữa là lừa được rồi.

      Sau khi lên đỉnh núi Diệp Hiểu Hàm mới biết, ra nơi mình ở lại đẹp như vậy, mặc dù sương sáng biến mất, nhưng có thể nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh.

      “Chú, đẹp đúng ?” Mặc dù Diệp Hiểu Hàm là học sinh, bình thường cũng ít khi thấy được những cảnh như vậy, người thành phố lớn rất lười vận động.

      Triệu Trạch Duệ nhìn , nét mặt của bây giờ đẹp!

      Diệp Hiểu Hàm nhận được câu trả lời của , kỳ quái nhìn về phía . “Sao vậy?”

      tiến lên hôn , tại sao có thể dễ dàng hấp dẫn như vậy, khiến thể tự mình trốn tránh như trước, chỉ muốn đến gần .

      ngạc nhiên, ngờ đột nhiên hôn , nhưng sau khi kinh ngạc chính là đáp lại, vòng tay lên cổ , mặc cho hôn, chính cũng thoáng phản kích.

      lúc sau, Triệu Trạch Duệ mới đẩy ra.

      Dù nụ hôn dài nhưng cũng rất ngọt ngào, vì tại hai người giống trước kia, quan hệ của hai người bây giờ là người , mà bỏ hết tất cả công việc xuống để du lịch với , cũng bỏ xuống tất cả lịch trình với người thân để cùng .

      Nhìn gò mà hồng phấn của , cảm thấy giống như quả táo, hương vị có lẽ rất ngon.

      “Chúng ta xuống núi thôi?” Triệu Trạch Duệ hỏi.

      “Ừ!” Diệp Hiểu Hàm hài lòng, cũng hoàn toàn quên việc trước đây kháng cự thế nào, vì tại đối xử với rất tốt, thương như người bạn .

      cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1:

      Editor: Lin

      Dưới bức cung của Diệp Chấn Hồng, Diệp Hiểu Hàm cũng thừa nhận tình của mình và Triệu Trạch Duệ.

      “Ba, chẳng lẽ ba lại đồng ý? ấy cũng phải là Ngưu Lang, ấy có tiền, có công ty, phải tên lừa gạt.” Diệp Hiểu Hàm bất mãn .

      Hơn nữa ban đầu, quan hệ giữa và ba thay đổi, phần lớn cũng là vì Triệu Trạch Duệ, nếu như phải là , căn bản thể nghe được lời trong lòng của Diệp Chấn Hồng.

      Diệp Chấn Hồng phải đồng ý, nhưng cũng phải là đồng ý, dù sao ông cũng biết về người đàn ông kia, hơn nữa con ông còn như vậy, ông sợ con ông bị gạt, cho nên hôm nay ông tìm Diệp Hiểu Kiệt và Diệp Hiểu Yên cũng đến để thuyết phục , hi vọng có thể rời khỏi Triệu Trạch Duệ.

      Diệp Hiểu Hàm vô cùng bất mãn nhìn người thân của mình, muốn dùng cực hình sao? Hay tấn công bằng tình thân?

      “Hàm Hàm, người đàn ông đó còn lớn hơn hai người bọn chị, em cần gì phải làm vậy chứ?” Dù Diệp Hiểu Yên chưa gặp qua người đàn ông đó, nhưng vừa nghe đến số tuổi tuyệt đối được.

      Diệp Hiểu Kiệt cũng khuyên . “Bình thường em có thể chơi, nhưng em nhất định phải chú ý loại chuyện như vậy, bây giờ người có tiền luôn thích tìm người trẻ tuổi.”

      Bọn họ hoàn toàn hiểu, tình cảm dành cho Triệu Trạch Duệ hoàn toàn thể ngăn cản rồi, muốn buông tay là chuyện thể nào, trừ khi chính miệng Triệu Trạch Duệ , muốn chia tay, nếu hoàn toàn có cách nào để buông tha.

      “Em mặc kệ, em thích ấy!” Diệp Hiểu Hàm cũng rất kiên trì.

      Hai người cùng trải qua chiến dịch sinh tử, trong giây phút đó cũng biết, trong lòng vị trí vô cùng quan trọng, nếu người nhà phản đối, vậy làm phản, dời đến ở trong nhà Triệu Trạch Duệ!

      “Hàm Hàm! Cậu ta là người đàn ông có lòng dạ rất sâu, con hoàn toàn thể đoán được cậu ta suy nghĩ gì, ngay cả ba là người lăn lộn thương trường bao nhiều năm như vậy, cũng cách nào biết được rốt cuộc cậu ta sử dụng thủ đoạn gì.” Diệp Chấn Hồng lo lắng .

      Diệp Hiểu Hàm hiểu tại sao lòng dạ lại sâu như vậy, đó là vì việc làm cần phải vậy, trông coi toàn bộ công ty của ‘Hoàng’, đương nhiên phải có trách nhiệm, chăm sóc cho an toàn của nhiều công ty như vậy, hoàn toàn có thể giải thích, nhưng lại thể cho người nhà, cho nên chỉ có thể buồn bực, bật luận họ điều gì cũng có cách nào phản bác.

      “Ba, đó là chuyện đối với người thương trường, ấy đối xử với con như thế.” đối với rất dịu dàng, tuy có lúc thừa nhận, nhưng biết trong lòng .

      Diệp Hiểu Hàm có ý định nhiều lời với bọn họ, đánh cuộc điện thoại cho Triệu Trạch Duệ, muốn đến đón , tại rảnh, nhưng cam kết nhất định cho người qua để đón .

      Diệp Chấn Hồng tức giận. “Ba còn chưa hết, con muốn đâu cũng được, hơn nữa, sau này ba cấm con gặp mặt người đó.”

      Tính cách của rất giống, nếu như ba gắt với , cũng gắt lại.

      “Ba, nếu ba muốn ngăn cản, quá muốn, ba người vậy với con con gặp sao? Ba coi thường con quá rồi, con muốn gặp ấy!”

      Diệp Hiểu Hàm xong chạy ra ngoài cửa, nhưng nhanh chóng bị hai Diệp Hiểu Kiệt giữ lại. “Hàm Hàm, em đừng tùy hứng như vậy, mọi người cũng là vì tốt cho em!”

      cần như thế, hi vọng có thể nhận lời chúc phúc từ người thân.

      “Em muốn! Em thích ấy, ba người để em gặp ấy chính là xâm phạm quyền tự do của em.” Diệp Hiểu Hàm cậy mạnh đánh vào lồng ngực hai.

      Dù Diệp Hiểu Yên giúp được gì, nhưng ở bên cạnh vẫn muốn với em .

      Diệp Chấn Hồng vừa định mắng to, nhưng đột nhiên vài người xuất ngoài cửa.

      “Chị dâu!” người đàn ông dẫn vài người kính cần xuất trước cửa nhà họ Diệp, hơn nữa bọn họ còn cúi chào Diệp Hiểu Hàm còn bị lôi kéo, dẫn đầu là hai của Đổng Dương, Đổng Khang.

      “A Khang, cứu tôi! Bọn họ để tôi gặp chú.” Diệp Hiểu Hàm như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, lập tức nắm chặt thả.

      Đổng Khang khó xử nhìn người nhà họ Diệp, đọc qua tài liệu, toàn bộ những người này đều là là người thân của Diệp Hiểu Hàm, phải làm thế nào đây?

      tiếng chị dâu của khiến mọi người sửng sốt, nếu quả như vậy, phải Triệu Trạch Duệ là đại ca sao? Nhưng người này nhìn qua khá giống xã hội đen, giống người bình thường chút nào!

      “Chị dâu, nhưng…”

      “Nghe tôi, lập tức dẫn tôi gặp chú, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!” Diệp Hiểu Hàm thoát khỏi Diệp Hiểu Kiệt còn lo lắng, lập tức trốn ra sau lưng Đổng Khang.

      Đổng Khang xin lỗi với người nhà họ Diệp, lập tức đưa Diệp Hiểu Hàm rời , vì hôm nay vốn nhận nhiệm vụ đón Diệp Hiểu Hàm đến nhà Triệu Trạch Duệ.

      Diệp Hiểu Kiệt cảm thấy ổn, lập tức nhìn về phía Diệp Chấn Hồng. “Ba, đây là chuyện gì?”

      Vẻ mặt Diệp Chấn Hồng cũng đầy nghi ngờ, ông cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưng ít ra ông biết Triệu Trạch Duệ phải là người đơn giản, nếu sao có thể những người kỳ quái như vậy đến đây?

      “Tìm người điều tra, càng nhanh càng tốt!” Ông giao nhiệm vụ cho con trai mình.

      Dù sao cái này liên quan đến Diệp Hiểu Hàm, nếu quả xảy ra chuyện gì, phải làm sao đây? chỉ là mà thôi.

      Trong mắt của Diệp Chấn Hồng, đứa con này của ông chưa từng lớn, cũng hoàn toàn hiểu tình là gì, có thể tùy tiện lời với người đàn ông gia hơn mình như vậy, chỉ có thể thua thiệt.

      Kể từ khi Diệp Hiểu Hàm rời khỏi nhà họ Diệp, lập tức dời đến ở trong nhà của Triệu Trạch Duệ.

      Mà đó cũng là chuyện muốn làm nhất, dù ban ngày phải học, nhưng ban ngày cũng phải làm, cho nên vào buổi tối, hai người vẫn có thể ở chung chỗ.

      Nhưng sau khi chuyển đến phát , Triệu Trạch Duệ nhất định phải về nhà, còn rất nhiều việc phải hoàn thành, dù trở lại, cũng ở trong phòng làm việc, thường phải rất lâu mới để ý đến , điều này khiến rất buồn bực.

      Nhưng tuy vậy, Diệp Hiểu Hàm vẫn cố gắng làm tốt việc của chính mình, phải làm người phụ nữ khiến người khác thích, lúc trước khi ở nhà nghiên cứu sách dạy nấu ăn, để Triệu Trạch Duệ ăn chút, để còn gầy như vậy, dù toàn thân đều là bắp thịt.

      Cười trộm, Diệp Hiểu Hàm múc môi canh, mùi vị cũng tệ lắm, xem ra tài nấu nướng của cũng tiến bộ.

      Triệu Trạch Duệ vẫn chưa về, nhưng mà khi nấu xong, nhất định khiến vui vẻ.

      Sau hồi lâu, bàn là thành quả sau thời gian cực khổ của ,mà cũng lúc này, Triệu Trạch Duệ cũng mở cửa vào nhà, nhưng phía sau còn theo người đàn ông, Trang Bác Hào.

      “Chú!” gọi tiếng, sau đó nhìn về người đàn ông phía sau. “ muốn đưa người khác về nhà với em tiếng, em còn…” còn chưa chuẩn bị bữa tối cho Trang Bác Hào, nhưng lời của còn chưa xong bị cắt ngang.

      “Em chơi mình trước, có việc cần với cậu ấy.” Triệu Trạch Duệ quan tâm đến , chỉ tiếng như vậy lập tức vào phòng sách với Trang Bác Hào.

      Trang Bác Hào cũng cảm thấy kỳ quái, cậu ta có câu nào với chị dâu sao! Hơn nữa cảm giác mình như là trở ngại của hai người, hôm nay đến, chỉ là thuận đường đến thông báo cho Triệu Trạch Duệ tin, cũng thuận tiện xem cuộc sống của hai người, nhưng lại cảm thấy khí giữa hai người có chút đúng lắm, hơn nữa đầu sỏ còn là tên Triệu Trạch Duệ.

      Diệp Hiểu Hàm cau mày, thái độ của khiến có chút nghi hoặc, bình thường cũng có như vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi ? có chút bận tâm, nếu như xảy ra chuyện bắn nhau như lần trước, phải làm thế nào? Nhưng công việc của như vậy, cũng nghe theo lời khuyên của .

      yên tâm nhìn cửa phòng sách chút, lén đến bên ngoài phòng sách, may mắn bọn họ đóng kín cửa lại, còn giữ lại khe hở, để có thể theo dõi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong phòng sách.

      “Duệ, gần đây có người điều tra cậu… cậu có biết ?” Trang Bác Hào hỏi thăm, dù sao chuyện này cũng liên quan đến .

      Tin tức này là do tổ tình bào cho biết, muốn Triệu Trạch Duệ chú ý chút, mà người điều tra là ba của Diệp Hiểu Hàm, Diệp Chấn Hồng.

      “Biết, là Diệp Chấn Hồng đúng !” có người báo cáo cho Triệu Trạch Duệ, hơn nữa lúc xế chiều cũng nhận được điện thoại của Diệp Chấn Hồng.

      Diệp Chấn Hồng mong Triệu Trạch Duệ có thể bỏ qua cho con của ông, để con ông có thể về nhà.

      Điều Diệp Chấn Hồng hoài nghi là chính xác, quả phải là người bình thường, tin chắc ông phát ra gì đó mới tìm người điều tra, nhưng muốn điều tra có chút khó, vì để tránh nhứng phiền toái cần thiết, quyết định kỹ càng rồi.

      Diệp Hiểu Hàm cau mày, ba tìm người điều tra Triệu Trạch Duệ? Ông muốn làm gì? Ông nghi ngờ thân phận của Triệu Trạch Duệ sao? Cũng khó trách, còn nhớ mấy ngày trước, lúc Đổng Khang đến nhà đón , có thể Đổng Khang gì đó khiến ông nghi ngờ.

      Sớm biết vậy lung tung rồi, còn có Đổng Khang, vừa đến gọi chị dâu, làm sao có thể khiến người khác sinh nghi!

      Xem ra phải gọi điện về nhà, bọn họ kiềm chế chút mới được, nếu thân phận Triệu Trạch Duệ bị người khác biết, người xấu tìm tới cửa.

      “Chị dâu biết chuyện này ? Cậu nên nhờ chị dâu hoặc chính mình tự , dù sao nếu người ngoài mà biết, chuyện này cũng có chút tốt.” Trang Bác Hào cũng là vì muốn tốt cho , bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ai cũng dám đảm bảo nếu như chuyện là hộ vệ của ‘Hoàng’ bị lộ ra gây nên hậu quả gì.

      Người bên cảnh sát dám gì , nhưng bây giờ vẫn chưa nắm trong tay hoàn toàn thế lực của giới xã hội đen, chắc người trong bóng tối làm gì , mặc dù lâu nữa bọn họ phải công khai thân phận, nhưng phải là tại.

      Triệu Trạch Duệ ngồi ghế salon, khóe mặc liếc về phía Diệp Hiểu Hàm đứng ngoài cửa, từ khi vừa lại gần phòng sách biết rồi.

      ấy phải là chị dâu, về sau khi chuyện này cậu nên cẩn thận chút, ấy chỉ là người quan trọng.” Triệu Trạch Duệ độc ác .

      quan trong? Lòng của Diệp Hiểu Hàm như bị đánh cái, cảm giác đau lòng đột nhiên dâng lên.

      vậy là có ý gì, là người quan trọng sao? Bọn họ phải là người sao? Tại sao lại có thể coi là người quan trọng?

      “Cậu…” Trang Bác Hào ngạc nhiên, tại sao cậu ta lại đột nhiên vậy? phải hai người rất tốt sao? Dù tuổi tác có chút cách biệt, nhưng trước đó còn thấy mặt cậu ta tràn ngập nụ cười, trở thành người hoàn toàn khác.

      Triệu Trạch Duệ liếc mắt nhìn Trang Bác Hào. “Chẳng lẽ phụ nữ đối với cậu cũng rất quan trọng sao? Mình cho là chúng ta luôn coi phụ nữ là người quan trọng mới đúng.”

      Diệp Hiểu Hàm đau lòng ngồi đất, cái gì vậy?

      “Nhưng ấy rất thích cậu!” Trang Bác Hào có chút thể giải thích được thay đổi của Triệu Trạch Duệ.

      “Mình hiểu, nhưng đó vốn là chuyện của ấy, mình chưa bao giờ ! Huống hồ ấy chỉ là mà thôi, tình cảm rất dễ dàng mất , có lẽ tháng sau lao vào lồng ngực người khác rồi, mình cũng chỉ vui đùa với ấy chút mà thôi.”

      Lòng Triệu Trạch Duệ cũng đau như , nhưng nếu như vậy có thể khiến mất hi vọng, cũng chỉ có thể làm vậy, vì tại nên lãng phí thời gian cho , xứng đáng có tương lai tốt hơn.

      chỉ là người khách qua đường của cuộc đời mà thôi, nếu như buông tay, có lẽ cũng có thể để xuống.

      Lúc Diệp Hiểu Hàm nghe được , nước mắt mãnh liệt chảy, trời gian dài như vậy, cho là thích nên mới có thể đói xử tốt với , luôn thuận theo ý của , nhưng bây giờ lại vậy.

      tin đứng lên đẩy cửa ra, muốn thắng mặt hỏi ràng. “Triệu Trạch Duệ, điều vừa mới ? em?”

      Trang Bác Hào kinh ngạc nhìn Diệp Hiểu Hàm nước mắt đầy mặt, sao lại nghe được? Mà lúc nhìn về phía Triệu Trạch Duệ, phát đối phương rất bình tĩnh, từ lúc bắt đầu, cậu ta biết Diệp Hiểu Hàm đứng bên ngoài? Vậy là cậu ta cố ý vậy, Trang Bác Hào cảm giác mình bị người ta lợi dụng rồi.

      “Em nghe được cái gì!” Triệu Trạch Duệ vẫn ngồi ghế salon, có hành động nào khác.


      Chương 7.2:

      Editor: Lin

      Trang Bác Hào lựa chọn im lặng, đây phải là chuyện nên tham dự, dù đồng ý với cách làm này của Triệu Trạch Duệ.

      “Tại sao? Vì ba em điều tra , nên muốn rời khỏi em sao?” Diệp Hiểu Hàm đến trước mặt , chỉ muốn biết tại sao lại độc ác như vậy.

      , vì bất kỳ lý do nào khác!” Triệu Trạch Duệ biết mình vậy chắc chắn khiến đau lòng, cho nên muốn nhìn thắng vào đôi mắt đẫm nước của , sợ mình mềm lòng.

      Diệp Hiểu Hàm kích động : “Vậy tại sao lại đồng ý cho em làm bạn ? Tại sao lại mặc cho em chiếm giữ tất cả của ? Nếu phải vì sao lại đối với em như vậy?”

      Triệu Trạch Duệ cười khinh miệt. “ nghĩ nhiều quá rồi, đó chẳng qua là vì tự dâng cho tôi, tôi hồi đáp chút mà thôi, tôi thấy như có tôi được, mới có thể đối xử với tốt chút, dù là bạn tôi, tôi cũng có thể rằng tôi thích .”

      Cái gì? Diệp Hiểu Hàm cắn môi dưới, nghe được gì vậy? Tất cả của đều là giả sao? Từ đầu đến cuối đều , tất cả đều do tự mình đa tình? cho là cũng có chút tình cảm với dù nhiều hay ít, nhưng bây giờ nghe , mới biết mình ngu ngốc thế nào.

      , trốn nhà; vè , Hongkong tìm ; vì , chống đối lại người nhà, tự mình ngu ngốc nấu cơm cho , cố gắng làm người phụ nữ thích.

      Kết quả là được cái gì, chưa từng lời ?

      “Triệu Trạch Duệ, có biết làm tổn thương người khác rất nhiều ?” Trong mắt mang theo chút chờ đợi, hi vọng cho biết, điều vừa là giả, nhưng điều đó căn bản là thể.

      “Tôi biết, nhưng tôi muốn cho hiểu, tôi hoàn toàn , tôi từ lâu rồi, kể từ sau khi quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi cho biết, tôi , nhưng lại tự mình xông vào, thậm chí còn nhất định phải đạt được mục đích, được! Tôi thỏa mãn , tại đủ chưa?” Triệu Trạch Duệ nhìn , hơn nữa còn đứng lên với ô.

      Trang Bác Hào phát chuyện này đến mức thể quay đầu lại rồi, chẳng lẽ Triệu Trạch Duệ Diệp Hiểu Hàm sao?

      Nước mắt của Diệp Hiểu Hàm vẫn chưa thể ngừng lại, chưa bao giờ biết mình lại có nhiều nước mắt như vậy, cũng biết ra lời lại có thể tổn thương sâu sắc thế nào.

      “Vậy tại sau ban đầu cự tuyệt?”

      “Có ai muốn tự tuyệt người phụ nữ chủ động dâng hiến?” Triệu Trạch Duệ hừ lạnh.

      ra chỉ là người phụ nữ chủ động dâng hiến, cái gì cũng là lỗi của , ra hoàn toàn , cần gì phải lưu luyến nữa? Lời xong, nên tiếp tục ngu ngốc vậy nữa.

      Chỉ trách quá dễ dàng người khác, nhưng cũng có chút oán hận , nếu như ban đầu kiên quyết để ý đến , cho chút hy vọng, cũng đam đầu vào, tại đợi đến lúc muốn nhiều hơn, lại keo kiệt chịu cho nữa rồi.

      “Được! Vậy kết thúc thôi! Triệu Trạch Duệ, bắt đầu từ hôm nay, tôi bao giờ xuất trước mặt nữa.”

      Triệu Trạch Duệ quay đầu, trả lời .

      Dù Diệp Hiểu Hàm mới mười tám tuổi, nhưng biết lòng tự trọng là gì, cần gì phải níu giữ, hoàn toàn muốn đối tốt với nữa rồi.

      xoay người rời khỏi phòng , ngăn cách với tất cả trước kia.

      Sau khi Triệu Trạch Duệ nghe thấy tiếng đóng cửa mới chậm rãi ngồi xuống salon.

      “Duậ, cậu cũng muốn vậy đúng ?” Có đối khi Trang bác Hào rất trẻ con, nhưng cũng biết trận cãi nhau vừa rồi là cố ý, là Triệu Trạch Duệ muốn ép rời .

      Triệu Trạch Duệ trả lời vấn đề này của , lại : “Đó vốn là chuyện nên xảy ra.”

      Trang Bác Hào biết tâm tình tại của tốt, muốn an ủi , nhưng Triệu Trạch Duệ lại muốn rời .

      Triệu Trạch Duệ ngồi lâu mời rời khỏi phòng sách, lúc mới chú ý, bàn là bữa tối thịnh soạn.

      tiến lại, thức ăn nguội, nhưng đây là do Diệp Hiểu Hàm làm, cầm đũa lên từ từ ăn.

      nấu canh này vì , chưa bao giờ được cảm nhận cuộc sống như thế.

      biết, bắt đầu từ hôm nay, mình được gặp lại Diệp Hiểu Hàm nữa rồi, giữa hai người kết thúc, dù như vậy rất quá đáng, nhưng hy vọng sau này nghe oán trách, cũng hi vọng quan hệ của của và người nhà thay đổi vì .

      , nhưng từ lúc bắt đầu với , chuyện giữa hai người là thể, cũng thể thay đổi dù .

      áy náy, là làm tổn thương , nhưng lại thể làm vậy, ba khẩn cầu , có thể nghe sao? Thừa dịp bây giờ còn kịp, chấm dứt sớm chút cũng tốt.

      Nhưng tim của rất đau, nỗi đau khi hoàn toàn mất , nếu như rời khỏi, vậy còn sao? có thể quan tâm đến nữa sao? Tình cảm của tan biến khi Diệp Hiểu Hàm rời sao?

      Chủ nhật, như thường lệ, Diệp Hiểu Kiệt và Diệp Hiểu Yên đầu về nhà ăn cơm, nhưng Diệp Chấn Hồng lại chút vui vẻ… là vì con của ông.

      Kể từ sau khi rời khỏi nhà của Triệu Trạch Duệ, dù ông nhìn thế nào cũng cảm thấy Diệp Hiểu Hàm là lạ.

      Nhưng ông cũng đoán được chút, vì người khiến Triệu Trạch Duệ chia tay với là ông, ông biết con ông thích cậu ta, nhưng cậu ta là người thế nào, biết ? Trong khoảng thời gian này, ông luôn cảm thấy gắng gượng, như muốn để bọn họ thấy, cố gắng làm bộ như có việc gì, nhưng ông vẫn chú ý đến thay đổi của .

      Mọi người ngồi bàn ăn, người nhiều nhất là Diệp Hiểu Hàm.

      “Chị hai, ở bệnh viện chị có bác sĩ đẹp trai , chẳng phải chị còn chưa tính đến chuyện kết hôn sao? Cũng hai mươi mấy tuổi rồi, dù tuổi lớn lắm, nhưng cũng phải tính toán rồi.” Diệp Hiểu Hàm nhiều chuyện .

      Diệp Hiểu Yên lườm cái. “Con nít biết gì? Bác sĩ có ai đẹp trai hết, đều là ông già trọc đầu mà thôi.”

      Diệp Hiểu Hàm mới tin, những thứ này đều do Diệp Hiểu Yên mà thôi.

      “Vậy hai sao? Công ty của cũng có thực tập sinh nữ sao?” Diệp Hiểu Hàm lại đưa mắt lên người Diệp Hiểu Kiệt.

      Diệp Hiểu Kiệt nhìn những người khác chút, ý của ràng, dù trước kia Diệp Hiểu Hàm đúng là như vậy, nhưng hồi phục quá nhanh chóng, rất khó khiến người khác cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      “Hàm Hàm, sao gần đây em ra ngoài?” Diệp Hiểu Kiệt hỏi .

      Diệp Hiểu Hàm sửng sốt chút, sau đó cười : “Hết cách rồi, Gia Kỳ rảnh cùng em, cho nên em phải ở mình đó!”

      mình? Vậy nghĩa là chia tay với ta rồi?

      Diệp Chấn Hồng sớm biết, nhưng vấn nhìn về phía Diệp Hiểu Hàm.

      Nét mắt của vừa nhìn qua là biết giả bộ, nhưng sao ông có thể để con mình ở với người đàn ông đó đây?

      Diệp Hiểu Hàm rũ mặt xuống, dù khuôn mặt có nụ cười cũng rực rỡ.

      biết nên quên người đàn ông đó , hơn nữa còn phải quên hoàn toàn, nhưng dù về đây bao nhiêu ngày, cũng thể quên , thậm chí còn luôn nhớ tới.

      Buổi tối ngủ ngon, ban ngày càng muốn học, nếu tiếp tục như vậy, tự phá hủy chính mình.

      Nhưng trong lòng , vị trí của quá quan trọng, khiến hoàn toàn có cách nào lập tức quên , cố gắng khiến cuộc sống của mình trở lại như cũ, nhưng bắt đầu từ ngày xuất , tất cả xung quanh thay đổi, khi rời khỏi cũng thể quay lại được.

      Có trời mới biết nhớ bao nhiêu, có nghĩ đến chuyện đến nơi gàn công ty quan sát nhưng lại đủ dũng cảm, ban đầu muốn gặp nữa, vậy cũng nên gặp lại, phải làm gì đó mới được.

      “Hàm Hàm, em sao chứ?” Diệp Hiểu Yên lo lắng nhìn .

      Diệp Hiểu Hàm cúi thấp đầu nhìn , tiếp tục ăn cơm, nhưng thực ra nước mắt tràn đến hốc mắt, hoàn toàn ngăn lại được.

      Diệp Hiểu Yên nhìn về phía Diệp Hiểu Kiệt, ban đầu chỉ biết Diệp Chấn Hồng nhớ điều tra Triệu Trạch Duệ, ngờ khiến hai người chia tay, hơn nữa còn khiến Diệp Hiểu Hàm đau lòng như vậy.

      “Em no rồi, em về phòng đánh điện tử.” Diệp Hiểu Hàm thừa dịp mọt người chú ý đứng dậy về phòng.

      Sau khi rời , Diệp Hiểu Kiệt mới mở miệng.

      “Ba, ba gì với Triệu Trạch Duệ, khiến ta sẵn sàng chia tay với Hàm Hàm?”

      Diệp Hiểu Yên liền biết, hóa ra ba là người khiến bọn họ chia tay, dù ban đầu cũng muốn hai người đó chia tay, nhưng cũng nhìn ra Diệp Hiểu Hàm thích người đàn ông đó.

      Diệp Chần Hồng cũng chỉ mấy câu mà thôi, người đàn ông đó trả lời là xử lý, sau đó Diệp Hiểu Hàm lập tức về nhà.

      “Ba chỉ hỏi rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì, ba thể để con ở cùng người có thân phận ràng, sau đó ba còn cậu ta làm vậy là làm trễ nải cuộc sống của Hàm Hàm, cậu ta cậu ta xử lý, chỉ đơn giản như vậy.”

      Diệp Hiểu Yên hiểu nguyên nhân bên trong. “Thân phận phải hai điều tra rồi sao, tra được gì sao?”

      Diệp Hiểu Kiệt cũng cảm thấy kỳ quái. “Trừ công ty bây giờ của ta ra, những tài liệu khác đều đầy đủ, có cái là giả, thể điều tra ra, nhưng văn phòng thám tử đều trả lại tiền đặt cọc, họ thể điều tra ra được.”

      Kỳ quái như vậy? Rốt cuộc em quen người thế nào?

      “Hình như Hàm Hàm biết thân phận của người đàn ông đó, hôm mà những người đó xuất , con bé cũng có vẻ gì là kinh ngạc, phải sao?” Diệp Hiểu Yên nhớ lại ngày đó, thậm chí sau khi trở về từ Hongkong, tay Diệp Hiểu Hàm còn có vết thương, nhưng mặt luôn nở nụ cười, giống như biết bí mật gì đó.

      Nhưng cũng có thể vì con bé ở cùng Triệu Trạch Duệ, mới có thể vui vẻ như vậy.

      Diệp Hiểu Kiệt nhìn Diệp Chấn Hồng. “Chúng ta nên làm vậy sao? tại Hàm Hàm đau lòng như vậy, bình thường con bé ghét nhất chuyện giả bộ, nhưng bây giờ lại che giấu tâm trạng của nó với chúng ta.”

      Diệp Chấn Hồng lắc đầu. “Thôi quên ! Dù sao kết quả là hai người đó chia tay, như vậy cũng tốt, đợi đến cũng con bé hết đau lòng là được.”

      Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt liếc mắt nhìn nhau, đơn giản như vậy? Hơn nữa Diệp Chấn Hồng làm vậy, chẳng lẽ ông sợ có ngày Diệp Hiểu Hàm biết tức giận, hận ông sao?

      Ba cũng hiểu Hàm Hàm, nếu như cho rằng, hoặc giả thể đơn giản thay đổi như vậy, dù tại đau lòng, cũng khó đảm bảo trong lòng của có chuyện gì.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.1:

      Editor: Lin

      tại Diệp Hiểu Hàm hết sức điều chỉnh tâm trạng của mình, cũng để mình lần nữa hòa nhập vào ngôi nhà này, biết tâm trạng của mình ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên cố gắng khiến mình trở lại bình thường như ban đầu, giống như thuở ban đầu.

      Diệp Hiểu Hàm vừa về đến nhà ngồi phịch xuống ghế sa lon chơi điện thoại, vì gần đây phát mãng xã hội là nơi giải tỏa rất tốt, có rất nhiều tin tức thú vị, khiến cho phải bật cười.

      “Sao hôm nay em lại về sớm vậy?” Diệp Hiểu Yên ra khỏi phòng bếp, dù hôm nay phải là chủ nhật, nhưng vì em này, thể về xem chút.

      “Chị hai?” Diệp Hiểu Hàm có chút ngạc nhiên, sao hôm nay lại ở đây. “Sao chị lại ở đây?”

      “Hôm nay được nghỉ, chị về đây xem em thế nào, hơn nữa chị còn hẹn hai, tối nay về đây, cùng nhau ăn cơm!” Diệp Hiểu Yên thấy hình ảnh di động của , chỉ là ít tranh hài mà thôi.

      Diệp Hiểu Hàm tiến đến cạnh . “Chị hai tốt, ra tài nấu nướng của em cũng tồi, chị chưa nấu cơm đúng , em giúp chị!” Lúc trước là do vất vả học.

      “Được! Chị cũng muốn xem xem rốt cuộc em chị nấu được ?” Diệp Hiểu Yên xong lập tức kéo vào bếp.

      giao con cá cho Diệp Hiểu Hàm xử lý. “Xử lý cá rất phải cẩn thận đó, em làm .”

      Diệp Hiểu Hàm rất tự tin trong việc xử lý cá, nhưng vừa ngửi thấy mùi cá lập tức để xuống, chạy đến bồn rửa để ói.

      Diệp Hiểu Yên kinh ngạc nhìn Diệp Hiểu Hàm, trước kia phải rất thích cá sao, tại sao bây giờ ngửi thấy mùi cá lại muốn ói?

      nhíu mày càng sâu, là bác sĩ, cũng biết được ít, huống hồ dù phải bác sĩ cũng biết những điều này, phải là

      Diệp Hiểu Hàm cũng cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay đều như vậy, dạ dày của tốt thôi , giờ ngửi thấy mùi này cũng có thể ói?

      “Chị, chị là bác sĩ, mau xem giúp em chút, mấy ngà nay dạ dày em tốt, thường muốn ói.” Sau khi ói xong, Diệp Hiểu Hàm mở vòi nước rửa mặt.

      Diệp Hiểu Yên lo lắng. “Dạ dày tốt, mấy ngày nay em ăn cái gì?” cũng thấy dạ dày mình có gì tốt.

      “Chưa ăn gì! Buổi sáng muốn ói, sau đó biến thành ba bữa cơm lúc nào cũng muốn ói, tại có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng.” Diệp Hiểu Hàm vừa lau miệng vừa .

      “Kỳ kinh nguyệt của em kết thúc bao lâu rồi?” Diệp Hiểu yên lập tức trực tiếp hỏi.

      Lúc đầu Diệp Hiểu Hàm còn hiểu, sau đó lập tức hiểu, trừng mắt nhìn Diệp Hiểu Yên.

      “Lúc em và ta làm chuyện đó, chưa từng dùng biện pháp an toàn nào sao?” Diệp Hiểu Yên có chút tức giận .

      biết hai người ở cùng chỗ làm những chuyện như vậy, nhưng con bé cũng nên biết tự bảo vệ mình chứ.

      Diệp Hiểu Hàm hoàn toàn nghĩ đến, trong tình hình như vậy cũng chú ý kỹ! Nhưng mang thai sao?

      “Chị hai, phải là đúng ?” rời khỏi Triệu Trạch Duệ tháng, tại lại xảy ra chuyện như vậy?

      Diệp Hiểu Yên cũng dám chắc. “Đến quầy thuốc mua hai que nghiệm thai chút biết.”

      Trước bữa tối, Diệp Hiểu Hàm có chút ngơ ngẩn ngồi ghế salon.

      Diệp Hiểu Yên chuẩn bị xong bữa tối, nhưng hai người đàn ông trong nhà này vẫn chưa trở về.

      “Hàm Hàm, em sao chứ?” Diệp Hiểu Yên lo lắng nhìn .

      Bây giờ Diệp Hiểu Hàm khóc ra nước mắt rồi.

      Diệp Chấn Hồng và Diệp hiểu Kiệt vui vẻ trở về, nhưng thấy hai người trong phòng khách cảm thấy kỳ quái.

      “Sao vậy?” Diệp Chấn Hồng lo lắng về phía hai người.

      Diệp Hiểu Yên nhìn Diệp Hiểu Hàm 1 chút, với ba mình:”Con bé mang thai.”

      “Cái gì?” Diệp Chấn Hồng khiếp sợ.

      Diệp Hiểu Kiệt cũng bị dọa sợ, Diệp Hiểu Yên dối, nhưng tình huống như vậy phải xử lý như thế nào đây?

      “Xác định chưa?” Diệp Chấn Hồng nhìn con lớn của mình.

      xác định, mang thai.” Dù biết mang thai bao lâu, nhưng chuyện mang thai là .

      Diệp Chấn Hồng Chán chường ngồi ghế salon, con mình lại có thể mang thai, dù người đàn ông kia phải là người lạ, nhưng mình từng ngăn cản, khiến hai người cách nào ở cùng nhau.

      “Nạo thi !” Diệp Chấn Hồng với .

      Diệp Hiểu Hàm nhìn ba mình, tại sao? Đó là con , ông lại muốn nạo thai?

      Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt cũng nghĩ ông vậy, dù tại Diệp Hiểu Hàm là 1 đứa bé, nhưng trong bụng cũng là 1 sinh mạng, có thể cần dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa Diệp Hiểu Hàm cũng là người, con bé tuyệt đối làm vậy.

      ra bên trong lòng Diệp Hiểu Hàm rất phức tạp, biết tại mình mang thai là chuyện tốt hay xấu, nhưng ít ra cảm thấy chuyện này có liên quan đến Triệu Trạch Duệ.

      Nhưng chuyện này đáng sợ như vậy, mang thai, lại có thể mang thai ngay sau khi chia tay !

      Đây là vấn đề chưa từng nghĩ đến, có thể làm như Diệp Chấn Hồng , nạo thai sao? Bây giờ vẫn chỉ là 1 học sinh cần hoàn thành việc học mà thôi muốn vì đứa bé mà buông tha việc học sao?

      đưa tay xoa bụng mình, nơi này có 1 sinh mạng, là kết tinh tình của và Triệu Trạch Duệ, dù hai người cách nào nhau, nhưng ít ra còn có đứa bé này!

      Diệp Hiểu Yên và Diệp Hiểu Kiệt Cũng ngồi lại chờ đáp án của Diệp Hiểu Hàm.

      Diệp Hiểu Hàm Suy nghĩ 1 lúc mới trả lời:”Con muốn giữ lại đứa bé!”

      được! Con chỉ là 1 đứa bé, phải nuôi nấng con mình, con hoàn toàn thể làm được.” Diệp Chấn Hồng kiên quyết chịu, lửa giận cũng ông cũng vì câu của mà bùng lên, chuyện này tuyệt đối được!

      Diệp Hiểu Hàm Cũng chịu yếu thế.”Con có thể làm được, con cũng biết tại sao ba chịu, ba biết thân phận Triệu Trạch Duệ, nhưng con biết ấy khôngphải là người kỳ quái gì, đứa bé này cũng phải là có với người nào xa lạ, nó là của con, cho nên con muốn sinh đứa bé này.”

      Diệp Chấn Hồng Lại từ chối.” Tuyệt đối thểm dù con biết thân phận của cậu ta, nhưng những người bên cạnh cậu ta là ai? Bọn ta càng thêm yên lòng! Đây phải chuyện đơn giản như có 1 người bạn trai, là mang thai, là 1 đứa bé! Con chỉ là 1 18 tuổi, con biết cái gì?”

      Diệp Hiểu Yên nhìn 2 người kịch liệt tranh cãi biết nên làm sao, nhìn về phía hai Diệp Hiểu Kiệt, cũng biết phải làm gì, nhưng dám khẳng định, Diệp Hiểu Hàm nhất định thắng trận đánh này.

      “Ai vừa sinh ra biết làm ba mẹ?” Diệp Hiểu Hàm bày tỏ, như vậy khiến cảm thấy mình khá có khí thế. “ phải ba là 1 ví dụ sao? Ba cũng làm ba sắp ba mươi năm, nhưng hề hiểu 1 chút tấm lòng của con , ba mới là người thất bại!”

      Mặc dù nên những điều này, nhưng vì đứa con của , nhất định phải như vậy.

      “Con…” Diệp Chấn Hồng suýt chút nữa bị lời của làm cho bốc hơi. “Diệp Hiểu Hàm con có biết con ? Ba là ba con, con lại có thể như vậy!”

      “Con dang chuyện, trước kia, ba là ba, nhưng ba coi chúng con là con sao? Hoàn toàn quan tâm, hỏi han, ba chỉ coi trọng việc buôn bán của ba mà thôi.”

      Diệp Hiểu Kiệt ngờ mọi chuyện lại ngày càng nghiêm trọng, lời của Diệp Hiểu Hàm cũng ngày càng vượt xa, nếu tại hai người làm căng như vậy, sau cũng biết làm sao để thu lại.

      Diệp Chấn Hồng Thừa nhận mình khá coi trọng việc buôn bán, nhưng cũng vì ông muốn cuộc sống gia đình tốt hơn, mà bọn họ đến giờ cũng tha thứ cho ông vậy sao?

      “Ba ngờ điều này lại ăn sâu vào lòng con như vậy?” Diệp Chấn Hồng nhìn chằm chằm.

      “Nếu phải là Triệu Trạch Duệ, ba nghĩ con tha thứ cho ba nhanh vậy sao? Ba làm gì nhiều cho em bọn con, con cũng chỉ muốn giữ đứa bé lại thôi, nếu như ba muốn nuôi giúp 1 tay, vậy con tự mình nuôi!”

      Diệp Chấn Hồng Rất tức giận, ông chỉ 1 câu muốn bỏ đứa bé, lại phản ứng kịch liệt như vậy.

      “Con có bản lĩnh gì để nuôi? Con ngoan ngoãn ở trong nhà cho ba!”

      “Ba, ba biết Hàm Hàm bỏ được, nếu 2 người họ chia tay rồi, để Hàm Hàm giữ lại đứa bé này cũng tốt, đó là cốt nhục của con bé, dĩ nhiên con bé muốn dứt bỏ, như việc ba chịu từ bỏ bọn con.” Diệp Hiểu Yên muốn ngăn cuộc tranh cãi của hai người, nhưng lại muốn làm tổn hại đến bọn họ.

      Diệp Hiểu Hàm Có chút uất ức, tại sao nhất định được chứ? Đây là con , đương nhiên có thể chăm sóc tốt, dù tuổi còn .

      Diệp Chấn Hồng Yên lặng nghĩ, có lẽ ông quá đáng, nhưng đây là vì ông là ba, nên suy nghĩ cho con cái.

      “Con chuuyển về đây ở, như vậy thuận tiện chăm sóc Hàm Hàm.” Diệp Hiểu Yên đề nghị, là bác sĩ, có thể chăm sóc tốt cho Diệp Hiểu Hàm

      Diệp Hiểu Hàm Nhìn về phía Diệp Hiểu Yên, quả nhiên là chị hai đối với tốt nhất, chỉ có ba quá đáng mới được voi đòi tiên với .

      “Con cũng trở về! Nếu có 1 mình Hiểu Yên rất vất vả, chuyện bên công ty có 1 số việc con cần phải xử lý, con có thời gian.” Diệp Hiểu Kiệt cũng .

      Diệp Hiểu Hàm Cảm kích nhìn hai, chị hai, em ruột mới là tốt nhất.

      Diệp Chấn Hồng Kinh ngạc, hai người đền muốn trở, ông biết chuyện này là tốt hay xấu, dù bây giờ Diệp Hiểu Hàm mang thai, hai đứa con của ông trở về nhà khiến cái nhà này thêm náo nhiệt.

      “Có nghe , bây giở còn dám con được sao? Hơn nữa ba có thể suy nghĩ 1 chút, cuối cùng ba cũng có cháu ngoại!” Diệp Hiểu Hàm tức giận với Diệp Chấn Hồng

      “Như thế là sai, nhưng ông thể chấp nhận được việc con của ông có thể sinh cháu ngoại sao?

      Diệp Chấn Hồng Thấy cả 3 người con đều nhìn mình,đây chứng tỏ ông phải đồng ý!

      “Thôi, mấy đứa muốn thế nào quyết định vậy !” Diệp Chấn Hồng mặc kệ, dù sao con cái đều lớn cả rồi, hoàn toàn quản được, xong ông liền buồn bực trở về phòng.

      Diệp Hiểu Hàm Lập tức kéo tay 2 người:”Cảm ơn hai, chị hai!”

      Diệp Hiểu Kiệt dùng ngón tay dí vào đầu .” tại 2 người bọn giúp em, nhưng sau chuyện này nên làm gì, chính em phải ràng,đừng vì cãi nhau với ba mà lung tung, còn em xem nên chuyện này với Triệu Trạch Duệ hay ?”

      cho Triệu Trạch Duệ? Vừa rồi Diệp Hiểu Hàm cũng nghĩ đến chuyện này, bỏ rồi, nếu , cũng muốn tiếp tục , tránh việc mình phải lo nghĩ, dù việc để xuống cũng dễ.

      “Em mặc kệ! Đứa bé là của 1 mình em!” Diệp Hiểu Hàm

      Ngoài miệng Diệp Hiểu Hàm cũng chỉ vậy, ra trong lòng cũng nghĩ vậy, nhưng cũng sao, có suy nghĩ của riêng mình, việc gì phải ép buộc.
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :