1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường - Thiên Thảo (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.4

      Nhan Cát Tường lần nữa trở lại bộ an nình Phí thị, dĩ nhiên, phong thư từ chức của sớm bị Phí Ôn Đình tiêu hủy thành từng mảnh, sau đó ném vào chỗ những đồ bỏ vĩnh viễn siêu sinh.

      “Cát Tường.” Rón ra rón rén tới bên cạnh bạn tốt, Mạnh Ti Ti giống như ăn trộm, “Đồ lần trước ta , ngươi có mang theo ?” mà xấu hổ, bạn tốt cùng tổng tài hẹn hà, nhưng đến nay vẫn biết tổng tài ngắn dài thế nào.

      “Có.” Nhận mệnh thở dài hơi, Nhan Cát Tường từ trong ví móc ra tấm hình đưa cho Ti Ti, “Chỉ lần này thôi, lần sau được viện cớ này nữa.”

      “Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Mạnh Ti Ti gật đầu lia lịa, thuận tiện cho đối phương cái ôm to, “Quả nhiên uổng công ta cùng ngươi giao hảo a.”

      Tiếng ngọt lịm, Nhan Cát Tường nghe được khỏi nổi da gà.

      Người trong tấm ảnh, lẳng lặng nằm giường, tựa như nghỉ ngơi, nhũ quan duy mỹ, lộ ra làn da màu trắng ngà, hiển nhiên là mỹ nam say ngủ.

      “Trời ạ, ra là tổng tài chúng ta như vậy a.” Mạnh Ti Ti cuối cùng cũng thấy được Lư Sơn chân diện (ta giải thích ở mấy chương trước rùi á) của tổng tài. Quả nhiên so với trong tưởng tượng của cách xa vạn dặm, cái giống nhau duy nhất, chính là bề ngoài đủ để dưỡng nhãn, “Tại sao có hình lúc mở mắt?” Tiếc nuối duy nhất đại khái là điểm này.

      “Chỉ là bộ dáng lúc nhắm mắt, ta cũng vất vả mới chụp được.” Vì chụp tấm hình này, cũng ít lo lắng đề phòng. Ai bảo bạn tốt thích thu thập hình mỹ nam, cho nên chỉ có thể hy sinh chút nhan sắc bạn trai.

      “Ta biết ngươi cực khổ a!” Mạnh Ti Ti nhiệt tình vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường, “Đúng rồi, có muốn thuận tiện nghe tin đồn về bạn trai của người chút hay a?” Trong lúc rãnh rỗi, lại chuẩn bị phát huy sở trường của mình —— bàn tán tin đồn.

      “Có tin đồn gì?” Mặc dù thoạt nhìn có chút để tâm, bất quá lỗ tai của dựng thẳng đứng.

      “Lúc trước có nhìn thấy tên tạp chí lá cải Phí Ôn Đình hình như khi còn bé, có thời gian 7 năm gặp cha mẹ của mình.”

      “A?” 7 năm?

      “A cái gì a, ngươi phải là bạn sao? Nhất định phải quan tâm nhiều hơn chút chuyện của .” Mạnh Ti Ti liếc Cát Tường cái.

      Nhan Cát Tường ngẩn ngơ, đối với chuyện của biết ít, biết cũng chỉ là từ người khác nghe được ít chuyện, cùng với chính ra ít chuyện, “ tại sao có thể có thời gian 7 năm gặp cha mẹ của mình?” hỏi.

      “Hình như là chủ tịch bận rộn phát triển nghiệp, mà phu nhân của toàn lực ủng hộ , ở sát bên, về phần Phí Ôn Đình, có vẻ là do bảo mẫu nuôi lớn.”

      “Là thế phải ?” nam nhân do bảo mẫu nuôi lớn, cho nên mới thiếu hụt tình thân như thế.

      Ít nhất thái độ của đối với cha mẹ làm cho người ta rất khó liên tưởng đến hai chữ tình thân, nhiều lắm… cũng chỉ có thể công thức hoá.

      “Uy, ngươi lại suy nghĩ gì rồi?” Giơ tay lên ở quơ quơ trước mắt đối phương, Mạnh Ti Ti nhìn bạn tốt xuất thần.

      “Ta, ta đột nhiên nhớ tới có chút việc!” Đột nhiên đứng lên, Nhan Cát Tường vội vã bỏ lại câu , hướng cửa chạy .

      Muốn gặp , bây giờ, muốn gặp .

      “Ngô, biết có chuyện gì, gấp như vậy.” Nhìn bóng lưng xa, Mạnh Ti Ti kỳ quái gãi gãi đầu.

      Bất quá hoàn hảo, ít nhất hình mỹ nam —— tới tay!

      Thẳng tắp đáp thang máy chạy vội tới tầng 87, lấy được câu trả lời Phí Ôn Đình nghỉ ngơi. Cho nên Nhan Cát Tường lại ngược lại chạy vội tới tầng 85. nhàng đẩy cửa ra, ngoài ý muốn, nhìn chìm chìm nằm chiếc giường lớn như vậy.

      An tĩnh ngủ, gió vi vu nhàng thổi lọn tóc của .

      ngủ có ngon ? Có mộng đẹp ? Nhan Cát Tường ngắm nhìn vẻ mặt ngủ, thế nhưng phát giác mình càng ngày càng nỡ dời mắt .

      7 năm gặp cha mẹ mình sao? Khi ở trong lòng cha mẹ làm nũng, có lẽ mình lẳng lặng ở trong phòng, mình vượt qua khoảng thời gian trầm mặc kia.

      7 năm này, là như thế nào vượt qua đâu?

      Bước tới bên giường, tham lam nhìn , ngón tay thể ức chế vỗ về tóc , dùng động tác rất , rất

      Tại sao, từng hỏi qua ?

      Thậm chí có suy nghĩ qua, những chỗ kỳ quái trong tính cách của .

      Có lẽ, đơn quá lâu, cho nên biết nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào cho chính xác. Bởi vì có ai cho biết, có ai dạy cho , tình cảm, nên dùng phương thức như thế nào biểu đạt.

      Người giường khẽ rên rỉ, đôi mắt chậm rãi mở ra.

      “Đình.” Trực giác của muốn thu tay lại trước, nhưng lại phen bị bắt được.

      “Sao em lại tới đây?” Gương mặt của nhàng mà mài lên tay , tựa như con mèo vừa mới vừa tỉnh ngủ. (Á á aaaaaaaaaa….. Đáng , đáng chết được)

      “Đột nhiên rất muốn gặp.” Nhan Cát Tường .

      ?” Hai mắt vốn có chút mông lung, thoáng chốc tỏa ra ánh sáng vui sướng.

      gật đầu, nhấc chăn lên, nằm xuống chỗ trống bên cạnh .

      “Cát Tường?” Phí Ôn Đình mặt có kinh ngạc.

      “Chỉ nằm lát, ta cũng có chút mệt mỏi đâu.” vừa vừa đem chăn trùm lên người của mình.

      “Em ——” mấp máy môi, như ngẫm nghĩ, lâu, mới khàn khàn : “Em đây là hấp dẫn sao?”

      Cười ngất!

      làm sao có thể nghĩ theo hướng đó a? nhịn được lật mắt trợn trắng, Nhan Cát Tường rất khẳng định : “ phải!” vẫn là rất thuần khiết đâu!

      nhíu nhíu mày, bất quá cũng gì, mà an tĩnh nằm bên cạnh .

      Hai người, nằm cái giường, đắp cái chăn, trong lòng Nhan Cát Tường, thế nhưng cực kỳ yên lặng.

      “Đình.” Mắt của nhìn trần nhà, chậm rãi mở miệng .

      “Ừ?”

      khi còn bé có cảm thấy đơn ?”

      biết.”

      “Tại sao?”

      “Khi đó căn bản biết cái gì gọi là đơn.” Chẳng qua là người chăm sóc , thỉnh thoảng lại thay đổi.

      “Vậy sao?” Trong lòng có chút đau nhói, đó là cảm giác đau lòng .

      Từ từ nhắm mắt lại, rụt lại thân thể mình nhích tới gần , “Sau này, đơn nữa.” Giọng lẩm bẩm, tựa như thầm .

      , nhìn qua, là thần sắc rung động.

      đơn, từ đẹp, Cát Tường…”

      Kết thúc

      Lão mẹ , muốn bắt được tâm của người đàn ông, phải bắt được dạ dày của trước.

      Lão cha , khi dạ dày người đàn ông bị bắt chặt, như vậy để cho người đàn bà kia chà xát bóp nghiến.

      Cho nên Nhan Cát Tường rất chân thành ở trong phòng bếp buổi sáng, làm thứ hai mươi ba năm qua chưa từng làm —— bánh ngọt.

      “Đây là cái gì?” Trong phòng làm việc của tổng tài, Phí Ôn Đình nhìn vật thể đen thui trước mắt ước chừng năm phút, rốt cuộc mở miệng hỏi.

      “Bánh Chocolate.” tâm tình vô cùng tốt trả lời.

      “Em mua?” Cửa hàng bán ra loại bánh ngọt này, đóng cửa trăm lần còn chưa đủ.

      , em sáng hôm nay tự mình làm.” đắc ý nhún nhún cái mũi, ngẫm lại, có lẽ được thiên phú đến vạn dặm khả năng làm hiền thê lương mẫu. (Tự sướng quá , điều đầu tiên sau khi vô nhà Đình ca là cấm vô bếp. Hắc hắc)

      “Em làm?” thu hồi lời lúc đầu. Xem ra phải đóng cửa phải là của hàng bánh ngọt, mà là phòng bếp nhà . (Hố hố, đấy mà)

      “Đúng.” gật đầu, “ánh mắt lấp lánh” theo dõi , ngừng mà bắn ra thông điệp … ăn , ăn .

      Chân mày, nhịn được địa cau lại, mặt Phí Ôn Đình lộ vẻ khó khăn ngắm bánh ngọt trước mắt, rồi lại nhìn ánh mắt chờ đợi của Nhan Cát Tường.

      Cát Tường… Đơn giản là là Cát Tường a…

      Giơ tay lên, cầm bánh ngọt lên, chậm rãi cắn xuống miếng. (Hắc hắc)

      “Ăn ngon ?” đợi đánh giá.

      “Hảo…” Khó ăn. Có chút khó khăn nuốt xuống miếng bánh trong miệng, nắm cổ , “Bởi vì là em làm, mới ăn đâu. Em là Cát Tường của , Cát Tường thuộc về .”

      “Vậy còn ?” nhướng mi hỏi ngược lại.

      ?” khẽ mỉm cười, “Là Đình của em, Đình chỉ thuộc về em.”

      Bởi vì bọn họ là duy nhất của nhau.

      , thực ra là động tâm trong nháy mắt, mà thời điểm gặp được lần đầu tiên, cũng động tâm, tâm hồn yên lặng, để cho nữ nhân tên Nhan Cát Tường lay động.

      Động đến nóng rực…

      “Cát Tường, em.” Môi của để sát vào tai , tiếng động .

      Chỉ vì mà dấy lên , vẫn liên tục, liên tục… Cho đến cùng nhau từ từ già , cùng nhau bạc đầu.

      — Hoàn —

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :