1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường - Thiên Thảo (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.2

      Thẳng tắp chạy vội tới tầng 87, Nhan Cát Tường kịp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dịch Mai. Trực tiếp đẩy cửa phòng tổng tài.

      “Tại sao muốn hạ cái lệnh kỳ quái thế này?” cầm thông báo điều động nhân trong tay đặt lên bàn làm việc của .

      Bàn tay ấn bàn phím ngừng lại, Phí Ôn Đình dời mắt khỏi laptop, cầm lên thông báo bàn nhìn chút, “Ta cảm thấy như vậy tốt hơn.”

      “Cái gì tốt?”

      “Như vậy, ngươi cũng bị thương nữa.” gõ gõ tờ giấy trong tay, làm như rất hài lòng với điều động này. Làm cho trở thành trợ lý đặc biệt, hơn có thể để cho tùy lúc có thể gặp .

      Chỉ có như vậy, tim của mới có thể dẹp yên, cảm nhận được là bình an.

      “Ta chỉ là bị lần tổn thương như vậy, huống chi lại phải là tổn thương nặng nề gì.” giải thích.

      “Ta cho phép.” nhìn chằm chằm, cầm thông báo trong tay để lại bàn, “Ta muốn phải nhìn thấy ngươi bị thương lần nữa.”

      “Phí Ôn Đình!” nổi giận. Mới cảm thấy bắt đầu có chút thay đổi, có chút tôn trọng , làm sao chỉ chớp mắt, lại là bá đạo ích kỷ như thế?

      Mặc dù biết làm như vậy là hy vọng an toàn chút, nhưng có thể tôn trọng ý kiến của chút hay ?

      “Sao vậy?” Khóe miệng đột ngột nhấc lên nụ cười, đứng lên, vòng qua cái bàn, tới bên cạnh , “Ngươi hài lòng điều động này sao?”

      “Dĩ nhiên hài lòng.”

      “Vậy ngươi muốn điêu đến ngành nào? Bộ lập trình? Bộ quản lý? Bộ Hành chính? Bộ thiết kế, hay là…”

      “Ta chỉ muốn ở bộ an ninh.” cắt đứt lời liên tục của .

      Nụ cười của ngừng lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, thậm chí cười càng thêm ôn nhu, “Ta thích nghe ngươi như vậy đâu, Cát Tường.” thân mật gọi tên , giống như xoa dịu vật cưng tức giận. (Ầy ấy, tỷ cứ bóp méo thế nào ấy chứ)

      “Nhưng ta chỉ muốn ở bộ an ninh.” yên lặng nhìn . thích công việc ở bộ an ninh kia, cũng thích bầu khí làm việc nơi đó.

      “Nghe ta lần, được sao?”

      “Tại sao ngươi thể nghe ta lần đâu? Đây là công việc của ta, ta có quyền quyết định công việc mình thích.”

      “Có quyền?” giống như nghe được chuyện rất đáng cười, nhịn được cười khẽ tiếng, “Cát Tường, nếu ta người tới phòng tổng tài, vậy cửa bộ an ninh ngươi tuyệt đối được bước vào nữa. Dù sao, ta cũng có cái quyền này, phải sao?” Ngón tay vỗ hai má , khẽ cười .

      Nhan Cát Tường đột nhiên cứng lại. Đúng vậy a, thiếu chút nữa quên rồi, ở công ty này, cao cao tại thượng, muốn làm gì, quyết định gì, cũng là tùy định đoạt.

      Chua xót, ở trong lòng dần dần lan ra. Quyền lợi… Cái từ này, tựa hồ biểu thị khoảng cách giữa .

      ràng ngày hôm qua, còn cảm thấy ấm áp như thế, tại sao, bây giờ lại cảm thấy lạnh như băng.

      “Vậy ngày mai, tới phòng tổng tài trình diện .” cười .

      kinh ngạc nhìn nụ cười của , đây phải là nụ cười hồn nhiên mà ưa thích, mà là pha rất nhiều điều nhìn ra. có bao nhiêu loại vẻ mặt bất đồng đây? Mà , còn phải nhìn bao nhiêu vẻ mặt bất đồng của đây?

      Có lẽ, nên cùng người như vậy cái gì gọi là tình , hoàn cảnh của bọn họ, tính cách, phương thức hành động cũng như thế giống nhau. Địa vị ngang nhau, như vậy nhau có thể có hạnh phúc sao? (Tỷ chưa nghe đến thế nào là luật bù trừ a?)

      cười, lại làm cho cảm thấy là như thế, cao cao tại thượng.

      Cước bộ, lui về phía sau. bước… Hai bước… Ba bước…

      “Vậy ta từ chức, tổng tài.” đẩy thẳng sống lưng, từng từng chữ.

      Nụ cười của cứng đờ, sau đó dám tin nhìn , “Ngươi muốn từ chức?”

      “Đúng.” phát , mình thế nhưng cười, hoặc là chẳng qua vô tình tác động khóe miệng.

      “Tại sao?” Làm sao cũng nghĩ tới, từ trong miệng của thế nhưng lại phun ra như vậy.

      “Bởi vì ta muốn để cho mình sống được tự do.” giọng ngừng lại, nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước mắt lần nữa. tùy hứng, có thể bao dung, ích kỷ, có thể tha thứ, nhưng cách nào đến tình bình đẳng, cho nên —— “Chúng ta chia tay .” dùng tôn nghiêm cuối cùng của mình, ra đáp án của mình. (Hức hức. chịu đâu, Đình ca buồn chết mất)

      Chia tay, chia tay sao?

      Ngơ ngác đứng yên trong phòng làm việc, Phí Ôn Đình cơ hồ là yên lặng nhìn hai tay của mình.

      Đôi tay này, thậm chí chỉ vài phút trước, còn chạm vào nhiệt độ cơ thể .

      Cửa, mở rộng ra, bởi vì sau khi chạy ra ngoài, có ai khép lại.

      “Tổng tài…” Thanh của Dịch Mai từ cửa truyền đến.

      “Dịch Mai.” Phí Ôn Đình hơi ngẩng đầu lên, nhìn thư ký đứng cạnh cửa, “Ta… làm sai rồi sao.” Là bởi vì làm sai, cho nên ấy mới muốn rời khỏi sao? (Hức hức hức, biết đâu, tim… đau đến chết được. Ta thương Đình ca của ta. Hức hức)

      Dịch Mai chần chừ, biết có nên tiến lên an ủi cấp chút hay , vẫn là đem cửa khép lại. Cho cấp gian yên tĩnh.

      Mới vừa rồi ở trong phòng làm việc xảy ra chuyện gì mặc dù biết, nhưng nhìn Nhan Cát Tường đường chạy như điên ra ngoài, sau đó lại thấy vẻ mặt Phí Ôn Đình như thế.

      Chuyện, đại khái cũng có thể đoán bảy tám phần.

      ấy , muốn chia tay.” Khóe miệng của khẽ nhếch lên, tựa như cười, nhưng Dịch Mai cảm thấy giống như khóc.

      “Có lẽ Nhan tiểu thư chỉ là nhất thời nóng nảy, mấy ngày nữa có chuyện gì.” Suy nghĩ chút, Dịch Mai vẫn là nhịn được lên tiếng an ủi. Vẻ mặt cấp như thế chưa từng thấy qua.

      vui vẻ, khác thường, khổ sở, kỳ quặc… Các loại diện mạo của cấp bày ra, tựa hồ cũng vì nữ nhân, nữ nhân tên Nhan Cát Tường.

      Có lẽ đây chính là tình , có thể dễ dàng khống chế hỉ nộ ái ố của con người.

      vậy ư, mấy ngày nữa có chuyện gì sao?” Phí Ôn Đình cúi đầu, cúi đầu thào lẩm bẩm.

      Mấy ngày… Mấy ngày sau, còn có thể lần nữa ra xuất trước mắt sao? Dùng thanh của , nhàng mà gọi — “Đình”?
      Last edited: 7/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.3

      Nước mắt, tựa hồ khống chế được, nhìn lại vẻ mặt Phí Ôn Đình, cũng trở về bộ an ninh, Nhan Cát Tường trực tiếp ra khỏi cao ốc Phí thị, đường trở về nhà.

      “Cát Tường, hôm nay làm sao về sớm như vậy?” Nhan mẫu từ phòng bếp thò đầu ra hỏi.

      trả lời câu hỏi của mẹ, thẳng tắp chạy trở về phòng mình, sau đó khóa trái cửa phòng.

      “Oa!” Rốt cục, khống chế được nước mắt liên tiếp liên tiếp Nhan Cát Tường rơi. Kỳ quái, kỳ quái, bình thường ràng phải là người hay khóc a.

      Từ đến lớn, khóc mấy lần có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng bây giờ, khóc đến lợi hại như thế.

      Tại sao muốn khóc đây, khóc vì cái gì đây?

      ràng là chính muốn chia tay a, nhưng lại…. muốn khóc quá.

      từ lúc nào mắc kẹt vào trong đó đây? Lại là từ lúc nào cảm thấy Phí Ôn Đình quan trọng đây?

      Kiên cường chút , nếu đây là com đường tự mình lựa chọn, vậy kiên cường chút .

      nên tiếp tục nghĩ đến nụ cười trong sáng kia của , cũng phải quên những lời thầm nỉ non kia của .

      Hai người khác biệt như thế, làm sao có thể ở chung chỗ đây?

      “Cát Tường, Cát Tường!” Nhan mẫu vừa gõ cửa vừa , “Ngươi làm sao vậy?”

      có chuyện gì, mẹ, con thay quần áo đây.” Tùy tiện bịa lý do, Nhan Cát Tường tận lực dùng thanh bình thường .

      Hít hít lỗ mũi, ngẩng đầu, nhìn nữ nhân hai mắt sưng đỏ trong gương.

      “Này giống ngươi a, Nhan Cát Tường.” Chỉ tay với mình trong gương, tự nhủ.

      khóc, cười, cho nên bây giờ hẳn là để cho gió tới thổi khô nước mắt của .

      “Cho nên, hãy quên , Nhan Cát Tường, bởi vì ngươi cùng , vốn là người của hai thế giới…” Thanh ấm thấp lẩm bẩm, làm như tự thôi miên.

      Chỉ là, tình cảm qua, , quên được ?

      ~~~~~~~~~~~~~~~

      “Cát Tường, chuyện xem mắt lần trước, ngươi nhìn trúng ai?” bàn ăn cơm tối, Nhan mẫu đem chuyện xưa ra .

      “Đều tệ lắm.” Nhan Cát Tường tùy ý .

      căn bản loại trả lời này, có cũng như có, “Vậy mẹ có thể tùy ý mình tìm cho ngươi”

      “Được.” tiếp tục nhai cơm trong miệng.

      Nhan phụ Nhan mẫu trong nháy mắt quái dị nhìn con của mình. Bình thường, Cát Tường được, đó mới là bình thường, mà bây giờ —— “Cát Tường, ngươi gì?” Nhan mẫu xác định hỏi lần nữa.

      “Con ‘Được’.” Gắp ít rau, Nhan Cát Tường .

      “Ngươi ‘Được’?”

      “Đúng.”

      Nhan mẫu nghe được câu trả lời khẳng định, vẻ mặt vui rạo rực nhìn lão công, thầm than nữ nhi quả nhiên là trưởng thành, hiểu tầm quan trọng của xem mắt.

      Nếu bà biết Nhan Cát Tường căn bản nghe bà gì, chẳng qua là tùy ý trả lời chữ “được”, biết có cảm tưởng thế nào?

      “Lão công, Cát Tường cuối cùng cũng chịu tương thân.” Nhan mẫu mừng muốn khóc.

      “Đúng a.” Nhan phụ cũng vẻ mặt cảm khái.

      “Lần trước em chấm được con trai nhà họ Vương, cao ráo cùng Cát Tường của chúng ta rất xứng.” Nhan mẫu bắt đầu sàng lọc ứng cử viên trong đầu.

      “Con lão Lý cũng tồi.” Nhan phụ cũng chen vào, “Ở công ty làm chủ quản, tiền lương tệ, công ty đãi ngộ cũng tốt.”

      “Còn có cháu lão Trương, em thấy người, rất nhàng khoan khoái.”

      “Hoặc là…”

      đôi nam nữ, đến hứng trí bừng bừng, mà nữ nhi của bọn , bên tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

      Thức ăn hôm nay… Cũng tệ lắm!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      tuần lễ, Nhan Cát Tường cơ hồ ở nhà vượt qua. Gửi đơn từ chức qua bưu điện đến công ty, đối với việc từ chức, cha mẹ tựa hồ cũng có phản ứng quá lớn. Dù sao lúc này sức lực cha mẹ Nhan gia tất cả đều đặt ở vấn đề xem mắt của nữ nhi.

      “Cái gì? Cuối tuần này mẹ muốn con xem mắt?” Phòng khách Nhan gia chợt vang lên lượng cao.

      “Cát Tường a, ngươi cần phải lớn tiếng như vậy, lỗ tai chúng ta rất tốt.” Nhan mẫu uống ngụm trà .

      Nhan Cát Tường lật mắt trợn trắng, “Tại sao muốn con xem mắt, cũng trưng cầu ý kiến của con chút a?” Hôm nay là thứ sáu, cách khác, ngày mai phải cùng nam nhân xa lạ ngồi bên cái bàn, ăn cái gọi là cơm xem mắt?

      “Chúng ta trưng cầu ý kiến của ngươi a.” Nhan phụ Nhan mẫu trăm miệng lời .

      A? “Lúc nào?” Còn dám sạo.

      “Sáu ngày trước.”

      Ngày đó… Ngày đó hình như là ngày chia tay với Đình. Nhan Cát Tường trầm mặc xuống.

      Ai, nghĩ tới đây, tâm tình có vẻ lại có chút buồn bực.

      Nhan phụ Nhan mẫu tiếp tục : “Ngày đó chúng ta hỏi ngươi thấy thế nào, ngươi được.”

      “Ta ?” xoay ngón tay chỉ mình.

      “Ngươi .” Hai người đồng loạt gật đầu.

      “Cát Tường a.” Nhan mẫu , “Ta vất vả mới cùng đối phương hẹn được thời gian, ngươi thế nào cũng phải .”

      “Đúng vậy a, cũng thể thất tín với người ta.” Nhan phụ ở bên giúp đỡ.

      “Hô…” Thở hơi dài, Nhan Cát Tường nhìn đôi cha mẹ trước mắt, sau đó, rốt cục chấp nhận số phận gật đầu, “Con biết rồi.”

      ~~~~~~~~~~~~~~

      Nhan Cát Tường vẫn cho là, xem mắt là gặp nam nhân xa lạ, bất quá sau khi tới địa điểm gặp mặt, chỉ cảm thấy buồn cười muốn chết.

      Bởi vì đối phương trùng hợp chính là con trai bác Vương trong trong tiểu khu, trung học hai người còn từng cùng lớp, xưng huynh gọi đệ, đó là chơi.

      Sau đó, sau lời dạo đầu cùng cực nhàm chán, mẹ cùng mẹ đối phương đồng thời lấy cớ rời , đem gian để lại cho hai người.

      “Hmm, Hmm, trùng hợp a.” Cười hai tiếng khô khốc, Nhan Cát Tường nhìn Vương Tử Kiến cũng lúng túng .

      “Đúng là rất trùng hợp.” Nam nhân bình thường vẫn thô lỗ, thế nhưng luc này được tự nhiên mà đỏ mặt.

      “Ta vẫn nghĩ tới đối tượng xem mắt lại là ngươi.” Trưởng bối có ở đây, Nhan Cát Tường cũng dễ chịu hơn chút. Cầm lấy ly nước trái cây trước mặt, đĩnh đạc uống ngụm.

      “Ta cũng vậy nghĩ tới lại là ngươi a.” Vương Tử Kiến lắc đầu chút. nghĩ đến tốt tuyệt vời trong miệng lão mẹ lại chính là Cát Tường, đáp án làm cho người ta hộc máu, (thế mà có kẻ muốn hộc máu mà còn chẳng được kia kìa) “Làm sao ngươi lại đáp ứng tới xem mắt?” Dù sao theo tính cách Cát Tường, thế nào cũng phải là loại nghe cha mẹ an bài.

      “Bị buộc phải .” Nhan Cát Tường bất đắc dĩ nhún nhún vai, “ gì nữ nhân 23 tuổi lịch các loại…, phải nhanh lên chút tìm bạn trai. Bất quá —— bản thân ta biết ra là nam nhân 23 tuổi cũng phải ngoại lệ a.” Giọng vừa chuyển, đem chuyện vất trở lại người đối phương.

      “Khụ! Khụ!” Vương Tử Kiến được tự nhiên ho hai tiếng, “ cần đến ta, ngươi cũng làm nhiều tháng , tìm được bạn trai?”

      Lời của , khiến yên lặng trong chốc lát. Trong đầu, lên dung mạo tựa như thiếu niên. tuần lễ gặp, nhưng tại sao luôn bởi vì câu , động tác mà lên hình ảnh của đây?

      “Cát Tường, Cát Tường!” Vương Tử Kiến gọi người ngẩn người ra.

      “A!” đột nhiên phục hồi tinh thần, “ có, ta tìm được bạn trai.” Ngón tay của gẩy gẩy tóc, lên tiếng phủ nhận.

      Vương Tử Kiến nhìn Nhan Cát Tường lát, rồi sau đó cười cười, “Cát Tường, ngươi từ lúc nào cũng trở nên dối dễ dàng như vậy?”

      Thân thể của cứng đờ.

      “Ngươi biết ? Mỗi lần ngươi dối, vốn thích lấy tay gẩy gẩy tóc. Ngươi là có bạn trai .” phải là nghi vấn, mà là khẳng định.

      mấp máy môi, rốt cục thở dài hơi, thành khai báo: “Sáu ngày trước mới vừa chia tay.”

      “Cho nên ngươi mới đến xem mắt?”

      phải, là bị mẹ ta ép.” còn đến mức muốn tình người đàn ông khác để quên Phí Ôn Đình.

      là người thế nào?” Vương Tử Kiến đột ngột hỏi.

      “Ai?”

      “Bạn trai cũ của ngươi.”

      “Tùy hứng, ích kỷ, bá đạo, tình bất định, đối với người khác luôn dựa theo tiêu chuẩn của mình mà làm.” bùm bùm . (bùm bùm là thế nào a?)

      “Nghe ra thể nào tốt, tựa hồ có ưu điểm.” Vương Tử Kiến cười , “Bất quá đây cũng là ta lần đầu tiên nghe ngươi bình luận người mà hoàn toàn ưu điểm gì của .”

      “Đó là bởi vì có ưu điểm.” cứng miệng .

      “Có ?”

      Giả! Nhan Cát Tường trong lòng lẩm bẩm. Ưu điểm của , có lẽ so với bất kì kẻ nào cũng ràng, để ý , quan tâm , chiều chuộng , có lúc thậm chí mà nhượng bộ.

      Nhưng là…

      Chân mày nhíu cái, lại vui nhớ lại.

      Cầm lấy ly nước trái cây, giống như uống vài hớp cho hả giận.

      “Cát Tường, ngươi phải còn .” như nhìn thấu tâm của , nhàng hỏi.

      Còn ? căn bản cũng Phí Ôn Đình, tại sao lại “còn”, nhiều lắm là… cũng là thích mà thôi, “Ta có.” Tay lại tự chủ gẩy gẩy tóc.

      “Lại dối.” đột nhiên tố cáo.

      “Ta…” Ngón tay cứng đờ, sửng sốt.

      dối sao? ràng Phí Ôn Đình a, nhưng tại sao thân thể… làm ra phản ứng như thế đâu?

      ~~~~~~~~~~~~~

      Cùng thời gian, chuông cửa Nhan gia bị người ta liều mạng ấn.

      Nhan phụ ở lại giữ nhà xem ti vi đứng dậy mở cửa.

      “Ngươi là ——” Nhan phụ nhìn nam nhân xinh đẹp đứng ở cửa, khỏi thầm kinh ngạc, có rất ít nam nhân xinh đẹp kiểu như thế, có cả mềm mại của nữ nhân cùng kiên nghị của nam nhân.

      “Cát Tường đâu?” Sắc mặt của đối phương có nhiều khó coi còn là .

      “Ngươi tìm Cát Tường?”

      “Đúng.”

      “Mẹ con bé mang nó xem mắt.”

      “Xem mắt? ấy xem mắt?” Nếu như mới vừa rồi, nam nhân chẳng qua là sắc mặt khó coi, như vậy bây giờ, nam nhân quả thực chính là tức giận.

      Nhan phụ phân vân, hoài nghi mình có nên trực tiếp đem cửa đóng sầm lại, tự bảo vệ an toàn của bản thân hay . (Ha ha, cười chết với vợ chồng 2 bác này)

      Nam nhân hít hơi sâu, giống như ổn định tâm tình của mình, “Địa chỉ.” Hai chữ cơ hồ từ trong miệng phun ra.

      Nhan phụ nhịn được nuốt nước miếng trong cổ họng, sau đó, nhanh chóng khai báo địa chỉ xem mắt.

      Nam nhân này… Cùng Cát Tường của bọn họ, đến tột cùng là quan hệ như thế nào a? (Là người CŨ bác ạ, sắp là tại và là cái gì đó tương lai a. Hị hị)
      Last edited: 7/9/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.1

      “Có lẽ, ta của a.” Buông nước trái cây trong tay xuống, Nhan Cát Tường trước cái nhìn xoi mói của Vương Tử Kiến đàng hoàng thừa nhận.

      Bởi vì , khóc cách thống khoái, mông lung động tâm, sâu rung động…

      Lần đầu tiên hôn, lần đầu tiên rung động, lần đầu tiên hẹn hò… Tất cả đều bởi vì a.

      “Vậy tại sao chia tay?” Vương Tử Kiến hỏi, mặc dù Cát Tường luôn luôn chân , nhưng cũng phải là loại người trốn tránh tình cảm.

      “Bởi vì ta muốn khi nhau nên có địa vị ngang hàng, mà thể cho ta.” hy vọng có thể tôn trọng ý kiến của , mặc dù có thể cảm giác được từng bước từng bước thay đổi, tuy nhiên nó luôn luôn là chậm bước.

      Quyền lợi hai chữ này, lại lần nữa xẹt qua đầu.

      “Được rồi, những thứ này.” Lắc lắc đầu, Nhan Cát Tường nhìn Vương Tử Kiến chút, “Còn ngươi, lát nữa muốn với mẹ ngươi kết quả xem mắt của chúng ta thế nào?”

      “Đương nhiên là…” Vương tử xây giọng ngừng lại, đôi mắt nhìn Nhan Cát Tường từ xuống dưới, “ hỏi mẹ ta, nữ nhân hiền lương thục đức trong miệng bà, hôm nay sao thấy?”

      Nhan Cát Tường sửng sốt, nhưng ngay sau đó kịp phản ứng, “Được lắm, ngươi dám chê ta!”

      “Ha ha, lâu có chê ngươi, có cơ hội, dĩ nhiên phải nắm lấy.” Vương Tử Kiến cười .

      Hai người, lại như em thời học sinh, ngươi quyền, ta quyền náo loạn, thu hút ánh mắt mọi người.

      Cách đó xa, hai vị lão mẹ ngồi cùng chỗ, nhìn tình hình xem mắt của con mình, “Bọn chúng hình như chuyện rất vui vẻ.” Nhan mẫu vẻ mặt vui mừng .

      “A, đúng a!” Vương mẫu gật đầu, liên tục đồng ý, “Có vẻ bọn chúng nhìn vừa mắt nhau rồi

      Mà Nhan Cát Tường cùng Vương Tử Kiến, thể biết lão mẹ của mình bắt đầu bắt đầu mơ ôm cháu.

      Thoải mái! tuần vừa rồi, hôm nay cuối cùng lại có thể chân chính cười ra tiếng.

      Cảm kích nhìn Vương Tử Kiến, Nhan Cát Tường giọng : “Tử Kiến, cám ơn ngươi.” hổ là em cũ.

      “Cám ơn cái gì!” Vương Tử Kiến vuốt vuốt tóc Nhan Cát Tường, “Sau này nếu có cái gì vui, có thể tùy ý tới tìm ta, ở gần như vậy, thỉnh thoảng coi ta là thùng rác cũng được.”

      Thùng rác? Nhan Cát Tường nhịn được lại “phì” cười tiếng, “Kia đúng là…” Phút chốc, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến góc phòng ăn, sau khi nhìn đến thân ảnh quen thuộc kia, cả người trở nên cứng ngắc lại.

      bộ âu phục màu đen, lộ ra áo sơ mi màu trắng. Mái tóc bình thường rủ xuống trán, giờ phút này chải toàn bộ về phía sau. Rất ít khi nhìn thấy trang phục nghiêm chỉnh như thế.

      Nhưng nghiêm chỉnh, lại làm cho người ta cảm thấy có chút xốc xếch, xốc xếch là vì…

      “Cát Tường, ngươi làm sao vậy?” Phát thân thể cững ngắc, Vương Tử Kiến hỏi.

      trả lời câu hỏi của Vương Tử Kiến, Nhan Cát Tường chỉ kinh ngạc nhìn bóng người trong góc.

      —— an tĩnh như vậy tựa vào cạnh góc tường, cho dù mái tóc vốn chỉnh tề có chút xốc xếch kia, cho dù quần áo vốn có nếp uốn y phục có chút xốc xếch kia, nhưng… nhưng hao tổn gì đến an tĩnh của .

      Con mắt đen vững vàng nhìn chằm chằm, mà trong đôi mắt kia, có rất nhiều rất nhiều điều nhìn hiểu.

      làm sao lại tới nơi này? Trùng hợp sao? thể nào, cho dù muốn ăn cơm, cũng tuyệt đối tới đây, loại nhà hàng này.

      Theo ánh mắt Nhan Cát Tường, Vương Tử Kiến nhìn bóng người đứng ở cạnh góc tường, “Cát Tường, chính là người ngươi sao?”

      Thân thể đột nhiên run lên, Nhan Cát Tường nhìn Vương Tử Kiến, “Tử Kiến, ta…”

      “Được rồi, cần phải giải thích gì với ta!” Vỗ vỗ vai đối phương, Vương Tử Kiến cười sang sảng, “Nếu lúc này xuất ở đây, có thể thấy được vẫn ngươi, còn ngươi, cũng muốn với ?” nhìn ra được trong mắt Cát Tường còn có quyến luyến, là quyến luyến người nam nhân kia.

      “Ta, ta…” Đúng vậy a, có nhiều chuyện cũng muốn hỏi , muốn hỏi tại sao phải ở thời gian này xuất ở nơi này, tại sao phải yên lặng như thế, tại sao muốn dùng loại ánh mắt này nhìn

      Nhiều lắm, muốn hỏi nhiều lắm.

      Hít vào hơi sâu, Nhan Cát Tường từng bước từng bước tới trước mặt Phí Ôn Đình.

      “Ngươi đến.” Ngay cả chính cũng ngoài ý muốn, câu đầu tiên với là như vậy, dĩ nhiên là như vậy. Hay là , căn bản trong tiềm thức mong đợi đến?

      “Ừ.” đáp .

      tới bao lâu?” lại hỏi câu hỏi giải thích được.

      yên lặng ngưng mắt nhìn , “Tại sao, ngươi có thể cười vui vẻ như vậy với ?” Nụ cười như vậy, chưa bao giờ từng ở trước mắt biểu lộ ra.

      “Ta…” mấp máy môi.

      cho .” Tay của che môi , “Ta muốn nghe, cho nên… đừng .” Thanh khàn khàn, như loại khẩn cầu.

      Khẩn cầu, chữ căn bản có khả năng xuất người a… làm sao lại nghĩ như thế đâu?

      Nhan Cát Tường thầm cười mình chút.

      Phút chốc, cổ tay bị nắm lấy. đợi kịp phản ứng, lôi ra khỏi phòng ăn. Thoáng chốc, trong nhà ăn ít người bắt đầu bàn luận rối rít, bàn tán chuyện bát quái vừa rồi, mà Vương Tử Kiến đứng nguyên tại chỗ, trong mắt mọi người, vinh quang trở thành heo bị cắm sừng xui xẻo nhất. (ý ở đây có phải VTX bị người ta chê là ngu như heo, bị cướp mất người mà đứng ngây ra nhỉ? Hô hô)

      “Mới vừa rồi… Kia là chuyện gì xảy ra?” Hai vị lão mẹ cách đó xa, sớm cao hứng phấn chấn từ đầu, bây giờ biến thành khỏi kinh ngạc.

      “Ta cũng biết a.” Nhan mẫu lắc đầu.

      Ai tới cho bà biết, Cát Tường của bà, từ lúc nào lên số đào hoa a?

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.2

      “Để ta xuống xe a!” Ngồi Ferrari màu bạc (tình Fer của ta tái xuất giang hồ), Nhan Cát Tường nhìn cảnh vật ngoài cửa xe ngừng lui về phía sau, nôn nóng .

      được.” Phí Ôn Đình nắm tay lái, mãnh liệt giẫm ga dưới chân.

      Xe vượt qua nơi vắng vẻ, hướng ngoại ô tới.

      “Dừng xe!” gào thét.

      “Sau đó để tiếp tục trở về xem mắt sao?” Thanh của phát ra càng trầm.

      “Đúng a.” cứng miệng , ràng phải là như vậy nhưng nhưng nghĩ đằng nẻo, “Ngươi có biết ngươi làm hòng buổi xem mắt khó tìm của ta hay ?”

      cách khác, ngươi rất hài lòng người nam nhân vừa rồi kia?” Tại sao? Nam nhân kia so với tốt hơn sao? Hay là so với để ý hơn đâu? Bàn tay nắm tay lái càng thêm chặt.

      “Hài lòng, vô cùng hài lòng.” căm giận lớn tiếng .

      “Ta cho phép!”

      “Ngươi có tư cách gì cho phép?”

      “Ngươi ràng là của ta, Cát Tường, thuộc về mình ta, cho nên, ta cho phép ngươi nam nhân khác.” (ta là ta thích câu “ngươi ràng là của ta” a. Ôi, thế)

      “Hmm, Hmm!” ra vẻ cần chê cười hai tiếng, “Phí Ôn Đình, đừng quên chúng ta chia tay!”

      A!

      Tiếng thắng xe bén nhọn con đường yên tĩnh ở ngoại ô vang lên.

      Theo quán tính khiến cho đột nhiên hướng phía trước vọt hướng.

      Dạ dày, có chút khó chịu, bởi vì đột nhiên thắng xe. Nhan Cát Tường nhíu nhíu mày, sau khắc, liền bị đôi tay vòng qua thân thể, “Ngươi… muốn chia tay sao?”

      phải là muốn, mà là .”

      “Ta cần, ta cho phép.” cứng như gỗ găt gao ôm lấy , “ cho gì mà chia tay nữa, ra ngươi đối với ta cũng có cảm giác, có phải hay ?” vội vàng , như muốn cầu xin cam đoan của .

      Đúng vậy, đối với có cảm giác, nhưng ở trước phần cảm giác này, vẫn như cũ muốn có tôn nghiêm của , “Ngươi biết ? Ngươi quá mức ích kỷ, ngươi luôn lấy tiêu chuẩn của mình để áp đặt cho người khác, thậm chí để ý đến cảm nhận của người khác. Cùng ngươi như vậy ở chung chỗ, ta mệt chết .” Nhan Cát Tường mấp máy môi, dứt khoát thành đem cảm nhận trong đáy lòng mình ra.

      “Ngươi là để ý chuyện ta tự tiện điều động chức vị của ngươi sao?” Phí Ôn Đình hỏi.

      “Đúng vậy, nhưng cũng hoàn toàn đúng, ta hy vọng lấy được tôn trọng của ngươi, ta hy vọng chuyện của mình phải do ý chí mình quyết định, mà phải là ý chí của ngươi.”

      “Ta chỉ lo lắng cho ngươi, chẳng lẽ sai lầm rồi sao?” làm như thế chẳng qua là sợ lại bị thương a…

      Sai lầm rồi sao? Sai lầm rồi sao? Trong nháy mắt, Nhan Cát Tường xác định được. Có lẽ chẳng qua là biểu đạt sai phương thức, mà , chịu được cái loại phương thức này.

      “Ngươi biết ? Buổi sáng hôm nay, ta nhận được thư từ chức ngươi gửi qua bưu điện tới công ty, tâm tình ta là như thế nào. Ta cho là ngày đó ngươi chỉ nhất thời tức giận, cho nên ta cho ngươi thời gian, cho nên ta tạm thời biến mất trong tầm mắt ngươi. Nhưng là… Ngươi muốn tránh xa ta sao? Vĩnh viễn cũng muốn gặp lại ta sao?” Phí Ôn Đình ôm chặt lấy đối phương, tựa vào vai của . Vốn là hôm nay phải tham gia hội nghị thương nghiệp, nhưng sau khi nhìn đến đơn từ chức gửi tới, trong đầu chỉ toàn trống rỗng, sau đó khi phục hồi lại tinh thần, chạy vội tới trước cửa Nhan gia.

      “Ta…”

      “Đừng rời xa ta, được ?” cúi đầu lẩm bẩm, “Cát Tường, nếu như ngươi rời xa ta, ta phát điên. Ta khống chế được chính mình, thậm chí biết mình làm ra cái loại chuyện gì.” Quá quan tâm , quan tâm đến mức thể mất .

      Bất tri bất giác, từng chút từng chút đem sáp nhập vào trong thân thể của mình, máu của mình, thần kinh của mình, trong tế bào của mình.

      Bả vai, trở nên nặng, tùy ý ôm lấy mình. Hai tay vốn rủ xuống, thế nhưng kìm lòng được muốn trở về ôm lấy .

      Nam nhân quan tâm đến như thế, sợ rằng đời này cũng chỉ có .

      Nếu là… Nếu là bỏ qua cho

      em, Cát Tường…” Thanh của , như lôi kéo như nỏ non, nhàng truyền vào tai . (Ta nghĩ lúc trước hai người khá bướng bỉnh nên vẫn để nguyên là “Ta” “Ngươi”, nhưng với tình cảnh này đổi lại cho nó tình củm. Thực ra, nhân xưng tiếng Bông chỉ có ta, ngươi thôi, kể cả với cha mẹ, dì chú bác như tiếng Biệt)

      vang, nhưng ràng.

      “Ngươi… Ngươi gì?” Thân thể cứng đờ, hoài nghi mình có nghe lầm hay .

      em, rất , rất , cho nên có cách nào mất em lần nữa.” Đây là lần đầu tiên, đối với đầy đủ thổ lộ tình của mình.

      … em?” có thể hiểu được hàm nghĩa của sao?

      “Đúng vậy, là , chỉ muốn coi em là duy nhất, muốn chạm vào em, muốn có em, cũng muốn…. được em .” Lông mày của , mắt của , môi của , toc của đều muốn có, “Đối với em, cách nào buông tay, cho nên cần chia tay, được , Cát Tường?”

      Lực ôm mạnh mẽ, làm cho sống lưng của mơ hồ đau.

      “Nếu như, em cảm thấy quá mức ích kỷ, thay đổi, chỉ vì em mà thay đổi.” Chưa bao giờ từng vì ai mà thay đổi chính mình, nhưng lần này, nhượng bộ, hoàn toàn nhượng bộ.

      có thể làm cho chợt vui chợt buồn, cũng có thể làm cho trở nên hoàn toàn giống mình.

      ra, đây chính là , lão cha cũng là lão mẹ như vậy sao, quá nhiều, thậm chí quên luôn cả đứa con duy nhất của bọn họ. Trước kia biết chuyện, bây giờ tất cả đều biết.

      muốn… vì em mà thay đổi?” Nhan Cát Tường hoàn toàn sững sờ. Nếu như giờ phút này đáy lòng có rung động, đó là giả. cao cao tại thượng, tùy hứng làm bậy, vì mà thay đổi sao?

      “Ừ, chỉ vì em.” Đầu của từ trong vai giơ lên, yên lặng nhìn , “Cho nên, em cũng được dễ dàng muốn rời xa .” Bởi vì rời , chịu được.

      “Em…” Môi, mấp máy, đôi mắt đen kia. Trong lòng, bỗng dưng có loại cảm giác, nếu là lúc này, đồng ý, như vậy, hứa hẹn này, đời kiếp.

      , mà thay đổi sao?

      , sau này trong tình có thể nhận được tôn trọng mong muốn sao? (Tỷ à, đôi khi phải xem cái tôn nghiêm của mình mới hạnh phúc được)

      còn là tình được xây dựng tùy theo ý thích của , mà là tình dựa theo ý của .

      chờ đáp án của , mà trầm mặc.

      Trong xe, khí nóng bức đến làm cho người ta mê muội.

      Ngón tay của nhàng lướt qua cổ tay của , sau đó chạm tới vòng tay trong suốt vẫn còn mang cổ tay, trong ánh mắt đột nhiên phát cái nhìn khó tin.

      ra em có bỏ xuống!” cẩn thận cầm tay lên, ngón tay thon dài, ma sát qua lại vô số hạt châu trắng tinh, “Cát Tường, ra em đối với có chút muốn xa rời, có đúng hay ?” Nếu , tại sao quà tặng cho , còn mang đâu!

      Nhan Cát Tường ngừng lại, có tháo xuống, quên rồi sao? Nếu căn bản là đeo nó nữa?

      tốt quá.” đem tay để lên má của mình, mặt lại lộ ra nụ cười hồn nhiên, “Cát Tường, vẫn là Cát Tường thuộc về .”

      Nụ cười của làm cho hoa mắt, biết rất ràng nếu như muốn chặt đứt liên lạc giữa hai người, vậy nên lại nhìn nụ cười của , nhưng là… “Vậy còn ? Lại là thuộc về người nào?” Nhan Cát Tường nghe được thanh của mình hỏi như thế.

      Môi Phí Ôn Đình nhàng đặt lên hạt châu trắng tinh kia, “Đương nhiên là thuộc về Cát Tường, chỉ thuộc về mình em.” Lại dùng thanh ràng, hứa hẹn của mình.

      — cũng thuộc về sao?

      vì em mà thay đổi sao?” hỏi.

      Ừ.”

      em sao?”

      “Ừ.”

      hy vọng em cũng sao?”

      “Ừ.”

      “Vậy lần này, chúng ta bắt đầu lần nữa .” cười, hướng về phía như thế.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.3

      Có lẽ, hẳn là bị lôi kéo trong chốc lát.

      Mười phút đồng hồ sau, Nhan Cát Tường bắt đầu có chút hối hận quyết định vừa rồi của mình hạ xuống quá nhanh.

      “Cát Tường, hướng về phía cười, cười cái nữa.” Bên trong buồng xe, Phí Ôn Đình .

      cần.” Nhan Cát Tường lập tức cự tuyệt. Từ vừa nãy đến giờ, liên tục cười đến mấy phút, còn cười nữa, miệng cũng muốn căng gân.

      “Cười , em chưa bao giờ đối với lộ ra nụ cười như vậy.” Ngữ khí của nghe rất là bất mãn.

      lộ ra nụ cười như thế nào a? Nhan Cát Tường khỏi chớp mắt mấy cái.

      “Em lúc xem mắt, hướng về phía người nọ cười rất vui vẻ.” Phí Ôn Đình tiếp tục . Nụ cười kia, làm cho ghen tỵ cũng làm cho có chút khiếp đảm. Bởi vì người làm cho cười phải là .

      “Em đó là…”

      “Cát Tường, so với dễ nhìn hơn sao?” sát vào . (Há há, Đình ca bị cuồng vấn đề này a?)

      Ngất, có công bằng ?! nhịn được lật mắt trợn trắng.

      “Sao?”

      dễ nhìn hơn.” bất đắc dĩ , coi như trấn an đứa trẻ tùy hứng , mặc dù cái đứa trẻ này, tuổi ràng so với lớn hơn.

      hài lòng cười tiếng, “Vậy cho phép em thích .”

      cùng Vương Tử Kiến? Nhan Cát Tường nhướng mày, cách nào tưởng tượng em biến thành người phải như thế nào, nếu phải chạy đến bên thùng rác ói chết chính là Vương Tử Kiến hôn mê trước, “ đây là ghen phải ?” trêu đùa .

      “Đúng.” cũng thừa nhận rất nhanh.

      “Chỉ cho phép thích , chỉ cho phép , cho đổi ý…” vừa vừa đem môi hướng về phía môi của .

      cái hôn triền miên nóng bỏng đến cực điểm bắt đầu.

      “Ngô…” bị hôn, sau đó hai mốt giây sau, Nhan Cát Tường trong lòng thầm , hôn lâu như vậy, kỹ thuật nụ hôn của tựa hồ như cũ có gì tiến bộ. (*phụt* đếm được cả từng giây, ghê á. Mà tỷ cứ chê vừa thôi, Đình ca còn cả đời để tiến bộ cơ mà. Đến lúc ca đạt tới mức điêu luyện tỷ chắc chắn tắc thở chết. Hắc hắc. Dám chê Đình ca của ta)

      Bất quá, điều này ít nhất chứng minh, có hôn cũng chỉ hôn mình .

      “Cát Tường, còn muốn…” Trong mắt , nhuộm màu tình dục. Sao? còn chưa có thở đủ khí đâu!

      Còn chưa kịp chuyện, nụ hôn nóng bỏng thứ hai lại tiếp tục bắt đầu.

      “Ngô… Ngô…” Cho xin , cứ hôn như vậy, miệng của cũng sắp báo hỏng!

      Rốt cục, ở thời điểm Nhan Cát Tường bị hôn đến thiên hôn địa ám, nhớ lại chuyện rất trọng yếu.

      “Đúng rồi… Rốt cuộc là ai cho biết em ở trong phòng ăn kia?”

      “Cha em.”

      “…” biết là ai bán đứng .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      Phòng khách Nhan gia, Nhan phụ Nhan mẫu ngồi ghế sa lon, bộ dáng bất an, xem xét lại người ngoại lai kia, người nhàn nhã như chơi.

      “Ngươi , ngươi cùng Cát Tường hẹn hò?” Sau khi hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau chán chê, rốt cục Nhan phụ mở miệng hỏi.

      “Đúng.” Phí Ôn Đình vuốt cằm, cử chỉ ưu nhã bưng lên chén trà đặt trước mặt uống.

      cao quý a!

      Nhan phụ Nhan mẫu trong đầu đồng thời lên hình tượng vương tử.

      “Ngươi xác định?” Nhan mẫu xác định hỏi lần nữa.

      “Xác định.” Khóe miệng của chậm rãi nhấc lên vẻ mỉm cười.

      “Mẹ! Ngươi hỏi như vậy là sao?” Nhan Cát Tường ở bên nhíu nhíu mày . Cái cách hỏi này của lão cha lão mẹ, giống như nhặt được rất nhiều tiện nghi.

      Nhan mẫu nhìn Phí Ôn Đình chút, rồi nhìn lại con của mình, xấu hổ a!

      chút cũng có phong phạm thục nữ, làm việc lỗ mãng, ôn nhu uyển chuyển bốn chữ này, lại càng dính nổi chút bên nữ nhi, như vậy , lại có thể lừa gạt được nam nhân xinh đẹp trước mắt này, làm cho người ta sợ hãi. (Bác khinh tỷ chưa kìa. Ha ha)

      “Ngươi nhìn ngươi xem, có điểm nào giống nữ nhi a!” Nhan mẫu lải nhải.

      “Kia có chút chút giống.” Nhan Cát Tường tự mình xem kỹ chút, ít nhất những thứ nữ nhân nên có đều có, cho dù từng chỗ hơi chỗ có hơi thua kém chút, nhưng cũng ảnh hưởng gì đến tổng thể.

      “Ngươi ——” Nhan mẫu bị nghẹn , chốc, cũng ra lời gì.

      Nhan phụ dò xét, bắt đầu cùng Phí Ôn Đình việc nhà, “Cùng Cát Tường hẹn hò mệt chết .”

      .” Khóe miệng của thủy chung hàm chứa ý cười, “Rất thú vị đâu.”

      “Vậy ngươi thích Cát Tường ở điểm nào?” Nhan phụ tiếp tục hỏi.

      Tầm mắt Phí Ôn Đình nhìn chăm chú vào người cùng Nhan mẫu chuyện, “Toàn bộ.”

      Toàn bộ sao? Nhan phụ xem xét kỹ tính chân trong lời của đối phương. Nữ nhi bảo bối của , đối với nam nhân mà nữ nhi chọn, tự nhiên cũng muốn thẩm tra phen tốt.

      “Đối với ngươi mà , Cát Tường là gì của ngươi?”

      “Người thể thay thế được, người phải liều mạng giữ được, người duy nhất.” Khẽ nghiêng đầu, nhìn Nhan phụ, “Đáp án này, bác hài lòng ?” (Bao giờ mới có người với papa mình những lời này hả trời???)

      “Hài lòng.” Nhan phụ gật đầu.

      biết, người nam nhân trước mắt này, cả đời quý trọng nữ nhi.

      Last edited: 7/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :