1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình trạng xúi quẩy của Cát Tường - Thiên Thảo (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.1

      Chết tiệt là thổ phỉ sao? Cư nhiên cầm lấy sách xem mắt của hỏi cũng hỏi quá ý kiến của .

      Vội vàng chạy hành lang, Nhan Cát Tường cố gắng đuổi theo người phía trước.

      “Uy, ngươi rốt cuộc náo loạn đủ chưa, đem sách xem mắt trả ta.” Trong phòng photocopy cuối hành lang, Nhan Cát Tường rốt cục đuổi kịp Phí Ôn Đình. ( biết vô đây làm gì? Định mang hết mấy người trong đấy photo lại để xử dần chắc?)

      “Nếu như ta ?” Lưng của dựa vào tường phòng photocopy, ngữ điệu lười biếng.

      … Bình thường! (Ta đồng ý, quá quá bình thường) cẩn thận quan sát vẻ mặt , người mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình, đảo mắt cái trở mặt, nghĩ thế nào cũng có chút bình thường.

      “Ngươi có tư cách sao?!” tứ giận, “Sách kia ràng là của ta.”

      Phòng photocopy 50m2, tràn ngập tiếng của hai người.

      “Đúng vậy a, chính xác là sách xem mắt của ngươi.” Ngón tay thon dài vuốt vuốt quyển sách, Phí Ôn Đình tới bên cửa, chống tay lên cánh cửa, cơ hồ tiếng động mà đem cửa khép lại, sau đó… cầm lấy cái nút, đem cửa khóa lại. (Hắc hắc *ánh mắt đen tối* khóa cửa tắt đèn. Hắc hắc hắc)

      “Ngươi…” nhìn cử động của , trong lòng cả kinh, “Ngươi khóa cửa làm gì?” gian 50m2, bất chợt trong lúc đó làm cảm thấy hẹp.

      “Chỉ là sợ người khác quấy rầy.” hiểm cười tiếng, mở danh sách me mắt ra giống như thưởng thức, nhìn từng tờ từng tờ.

      Tình huống —— quỷ dị vô cùng.

      Nhan Cát Tường nhịn được nuốt ngụm nước bọt. So với lúc tức giận lúc, bây giờ, càng làm cho cảm thấy sợ.

      Nếu như phải vì lấy lại sách xem mắt, rất có thể phá cửa mà chạy. (Bỏ lớn lấy , dại, dại quá)

      “Ngươi muốn xem mắt sao? Cùng những người tròn này?” Phút chốc, thanh của phiêu nhiên vang lên, ngữ khí thản nhiên, giống như trò chuyện.

      “Họ Phí, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” chịu được giọng nhu gần như biến thái này của . (Hắc hắc, nguyên vắn đóa, phải ta chém đâu. Tỷ cũng quá đáng, ca dịu dàng lại bảo ca BT. Dưng mà…. Ca BT ở phương diện khác. Hắc hắc)

      muốn thế nào.” động tác ưu nhã khép sách xem mắt trong tay lại, từng bước từng bước tới trước mặt , “Ta rồi, ngươi nên gọi ta ‘Đình’.”

      Cho xin ! Giờ này ai còn gọi thân mật như vậy được a!

      Lý luận của Nhan Cát Tường chính là thời điểm gây lộn tuyệt đối phải giữ khí thế.

      “Cát Tường, ngươi cảm thấy những người trong ảnh đó so với ta dễ nhìn hơn sao?” Ngón tay chậm rãi phủ lên hai má của , mềm hỏi. (ca bị bệnh hay sao mà cứ thích hỏi vấn đề này thế nhỉ?)

      Ác! Người nam nhân này, sao luôn hỏi loại vấn đề này a?

      Cổ lắc cái, bả vai lật mở, muốn tránh bàn tay của , nhưng bắt được cằm của , khiến cho mặt của lại lần nữa đối diện với .

      “Sao?” chờ đáp án của .

      , trực tiếp đưa tay dứt khoát, tính từ trong tay đoạt lại sách xem mắt. Dùng võ mồm bằng động thủ, đây cũng là lời lẽ chí lý a.

      Nhướng mày, Phí Ôn Đình nghiêng người, khiến cho tay Nhan Cát Tường chụp vào khoảng .

      “Ngươi cứ như vậy muốn xem mắt sao?” vẻ mặt rốt cục có chút biến hóa.

      “A, đúng a, ta là rất muốn xem mắt a!” khẩu khí rất lớn trả lời. là gì của a? Tại sao lại dùng loại giọng mày chất vấn ?

      “Tại sao? Là vì muốn tìm người có thể qua lại, hay là vì muốn tìm người có thể kết hôi?” từng bước tiến lại gần, đem dồn đến góc tường.

      Tình huống… Có chút biến hóa kỳ diệu.

      Góc hẹp, cơ hồ bị hơi thở của vây quanh. Hai cánh tay của chống hai bên vách tường, vây lấy thân thể . Tóc đen, mắt đen, làn da trắng, hòa hợp với sắc môi hồng. cúi người, tầm mắt hai người gần như song song nhau.

      Đẹp, là đẹp. (Vâng, đẹp!!! *lau nước miếng*)

      Mặc dù sớm biết rất đẹp, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, phát tâm tình mình bắt đầu dao động —— bởi vì nhích tới gần.

      Gặp quỷ! Nhan Cát Tường, ngươi từ lúc nào mà háo sắc như vậy rồi?

      Răng cắn vào môi dưới, cố gắng cảnh báo cho mình nên dễ dàng bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc.

      “Ta…” Nhan Cát Tường cong môi lên, muốn mở miệng gì đó, dưới ánh mắt chăm chú của Phí Ôn Đình, tất cả lời nghẹn lại.

      “Cát Tường…” nhàng gọi tên , “Nếu như ngươi chỉ muốn tìm người hẹn hò, vậy, ta và ngươi hẹn hò, sau đó, chúng ta kết hôn.” (Kiểu như chợ chọn tôm cá ếy nhể) Thanh của , giống như chứa do dự, giống như mị rù rì, cũng giống như trò đùa đáng .

      Gì? Rơi hàm, Nhan Cát Tường thoáng chốc lộ ra bộ dáng rất ngu. (Nguyên văn á. Hô hô)

      “Ngươi gì?” hoài nghi lỗ tai của mình có thể có cái gì mắc vô .

      “Chúng ta hẹn hò, sau đó kết hôn.” Ngữ khí của phải hỏi thăm, mà là khẳng định.

      Phảng phất cả quyết định, căn bản cần hỏi tới ý của .

      “Ngươi… Ta… Ngươi…” Khiếp sợ quá lớn, thế nên thể đầy đủ cả câu. Hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Hay là lúc đầu giận điên lên nên đầu óc hư rồi?

      đợi Nhan Cát Tường thu thập xong cảm xúc khiếp sợ, Phí Ôn Đình liền xoay người, hướng máy cắt giấy tới, “Cho nên quyển sách cũ này, hẳn cũng cần phải xem.” Vung tay lên, sách xem mắt rơi vào trong máy cắt giấy, ngay cả dán lại cũng dán được. (thế vẫn còn là nhân từ đấy, đáng lẽ phải giữ lại xử đẹp hết cả lũ ca ạ)

      Sau năm phút, mỗ nữ nhìn máy cắt giấy phản bác được, cước đạp lên người đứng bên cạnh, “Họ Phí, ngươi trả ta sách xem mắt a!” (đạp Đình ca mà bị xử đẹp a, to gan, quá to gan )

      Cái này, làm thế nào cũng lão mẹ khai báo a?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      Cùng thời gian, nơi nào đó tại Australia.

      đôi nam nữ chừng 50 tuổi ở cửa giáo đường, nhìn đôi vợ chồng mới cưới từ trong giáo đường bước ra.

      “Lại đưa bao lì xì.” Thanh nữ nhân tràn đầy bất đắc dĩ.

      “Ừ.” Nam nhân lên tiếng, hơi có vài phần mùi vị cảm khái vô hạn. Trước ngày trở về nước mấy ngày còn được lão bằng hữu đưa tới thiệp mừng, là con kết hôn, mời bọn họ tới tham gia hôn lễ.

      Tới tới, bất quá thấy đôi vợ chồng mới kết hôn làm hại hai người lại tăng thêm ít sầu tư.

      “Chúng ta lúc nào mới có thể nhận phong bao lì xì của người khác a.” Nữ nhân ngắm nụ cười tân nương dưới ánh mặt trời, hâm mộ . Con dâu a con dâu, hy vọng chính mình cũng có con dâu a!

      Bình thường lúc có việc gì làm đến việc nhà, sau đó về con dâu, rồi có thể bắt đầu bế cháu. (Sao câu này nó ảo thế nhỉ???)

      “Này…” Thanh nam nhân do dự trong chốc lát, “Có lẽ ngươi nên bớt chút thời gian hỏi con trai chút, sắp tới có tính kết hôn hay .”

      “Ngươi cho là có thể sao?” Nữ nhân liếc chồng mình cái.

      “Ai…”

      Hai tiếng thở dài đồng thời thốt lên.

      Muốn đứa con trai đối với nữ nhân có chút nào hứng thú kết hôn, dễ vậy sao a! (nhầm, nhầm rùi, phải có hứng thú mà là chị CT chưa có xuất đấy thôi)

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.2

      Trong phòng làm việc lớn như thế, hai nam nhân, ngồi, đứng, người nào cũng lên tiếng, trong phòng làm việc, có thể nghe được ràng tiếng tích tắc của đồng hồ.

      Vương Khải cẩn thận đánh giá cấp trong trạng thái trầm tư trước mặt. Bây giờ vốn là lúc nên báo cáo công việc, bất quá tới 15 phút, chính là nhìn đối phương trầm tư mà thôi.

      Rốt cục, Phí Ôn Đình ngồi salon mấp máy thần, “Buổi trưa hôm nay hình như cho ngươi xem trò hay.” Trong phòng làm việc yên tĩnh, vang lên câu như thế.

      “Ngươi trầm tư đủ chưa?” Vương Khải mắt liếc nhìn thời gian đồng hồ.

      “Ngươi châm chọc sao?” Ngón tay gõ gõ mặt bàn làm việc, Phí Ôn Đình bĩu môi.

      “Dĩ nhiên .” Vương Khải nhún nhún vai. Dù sao, đối phương thế nào cũng là lão đại của a, “Bất quá, ta nghĩ tới ngươi lại nhìn trúng Nhan Cát Tường.” Từ trước đến giờ đối với nữ nhân có hứng thú_Ôn Đình, lại bị kiểu nữ nhân như Nhan Cát Tường dính đến, nghĩ thế nào cũng đều có chút mò trăng dưới nước (phi thực). Hoặc là , nghĩ ra người Nhan Cát Tường đến tột cùng là có điểm gì hấp dẫn.

      Phí Ôn Đình chớp chớp đôi mắt, đó là bởi vì trước mặt luôn bày ra bộ dáng chân , chút kệch cỡm. Mà , càng như vậy càng khiến cho nỡ dời mắt.

      Hoặc là , trong nháy mắt đầu tiên dùng sức xông lại ôm lấy , rồi trong thời khắc lại muốn quan tâm kia, bắt đầu dao động.

      Dao động, ra là rất chuyện đơn giản.

      “Ngươi biết ? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi phát hỏa lớn như vậy.” Vương Khải tiếp tục . Theo trình độ nào đó mà , cũng là Nhan Cát Tường có chỗ lợi hại.

      “Hừ!” Phí Ôn Đình lỗ mũi hừ tiếng.

      “Được rồi, Được rồi, .” Nhìn sắc mặt của đối phương vừa trầm xuống, Vương Khải vội vàng dừng đề tài lại.

      Tay phải Phí Ôn Đình nhàn rỗi chống cằm, đôi môi mỏng mấp máy, “Ngươi xem, kỹ thuật hôn thế nào mới xem là tốt?” đột ngột hỏi. (Phụt!!!! Ta chết đây. Đau bụng quá. Nhưng mờ ấm áp nhờ. Đình ca quan tâm đến từng lời tỷ đấy. Ta Đình ca quá cơ)

      “Kỹ thuật hôn?” Vương Khải ngẩn ra, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay .

      “Đúng vậy.” Ngón tay bắn ra, Phí Ôn Đình rất chân thành vuốt cằm. Từ giữa trưa đến giờ, vẫn rất để ý lời Nhan Cát Tường kỹ thuật hôn của quá kém. Bất kỳ nam nhân nào bị nữ nhân thế , chắc chắn tâm tình cũng tốt.

      “Cái này…” Vương Khải do dự chút, “Ta nghĩ chỉ cần luyện tập nhiều chút, hẳn là tốt hơn.”

      “Luyện tập?” Phí Ôn Đình nhíu mày, “Tìm nữ nhân sao?”

      Vương Khải khóe miệng nhịn được co giật chút, “Dĩ… Dĩ nhiên.” Khó có thể tìm nam nhân luyện tập a. Mặc dù trong những lĩnh vực chuyên nghiệp, Ôn Đình tuyệt đối là lão đại, bất quá đối với chuyện nam nữ, hiển nhiên vẫn là “trong sáng” chút. (chẳng dám đâu)

      Phí Ôn Đình rũ mi mắt xuống, lông mi dài che cặp mắt kia làm cho người ta có chút mơ màng.

      muốn… Luyện tập sao? (Hắc hắc, lại sắp có chuyện hay đây)

      ~~~~~~~~~~~~~~

      Trải qua náo loạn buổi trưa của Phí Ôn Đình, Nhan Cát Tường trở thành người sốt dẻo nhất của bộ an ninh. Ai cũng biết bị mỹ thiếu niên vây quanh dây dưa nguyên do.

      Cũng vì vậy, sau khi ứng phó đống người tới truy vấn muốn bất tỉnh, Nhan Cát Tường cơ hồ chạy trối chết về đến nhà.

      Trời ạ! Hôm nay là lần đầu tiên biết, ra chỉ có Ti Ti thích tám chuyện, cả mấy nam nhân trong phòng cũng thích bàn tán.

      vào trong phòng khách, Nhan Cát Tường uống cốc nước lớn.

      “Cát Tường, về a.” Nhan mẫu thấy con đứng trong phòng khách, lên tiếng .

      Lỗ! Lỗ!

      Nhan Cát Tường đáp lời, còn uống nước. Buổi chiều hôm nay, bởi vì ứng phó đám đồng nghiệp kia, nước miếng lãng phí quá nhiều, cho nên bây giờ nhu cầu cấp bách là phải bổ sung dưỡng khí.

      ăn cơm bây giờ, đừng uống nhiều nước như vậy.” Nhan mẫu nhìn con còn mãnh liệt uống nước, dặn dò.

      Lỗ! Lỗ!

      Nhan Cát Tường còn uống.

      “Đúng rồi, sách xem mắt kia thấy thế nào? Có nhìn trúng người nào ?” Nhan mẫu lại hỏi.

      Tay cầm lấy chén nước đột nhiên ngừng lại, Nhan Cát Tường cuối cùng dừng lại động tác uống nước.

      Sách xem mắt… Ai, nếu như lúc này cho lão mẹ, quyển sách bà vốn tỉ mỉ tuyển tập kia, lần này trở thành đống giấy vụn biết lão mẹ có cảm tưởng gì.

      Nhan Cát Tường sắc mặt thay đổi vài lần.

      “Sao vậy, có phải hài lòng người nào rồi?” Nhan mẫu tự động đem “biến sắc” của con giải thích như vậy.

      “Cái này… A… A…” gãi gãi đầu, cười ha ha.

      “Đừng ngươi còn chưa xem!” Mày liễu nhướng lên, Nhan mẫu hoài nghi .

      “Xem, xe,!” Nhan Cát Tường vội vàng , ra nghiêm khắc mà hôm nay còn rất tình tích cực xem danh sách kia đâu, bất quá tại cái gì cũng phải.

      “Vậy…” Nhan mẫu ngay sau đó lại muốn hỏi, Nhan Cát Tường vội vàng ngắt lời, “Con… Con mấy ngày nữa nhất định chọn người.” Bây giờ cũng chỉ có thể trước dài thời gian.

      Khoan… Làm sao cảm thấy có điểm giống thời cổ đại hoàng đế chọn phi a!

      “Đúng rồi, mẹ, người như thế nào thích hợp làm lão công?” Nhan Cát Tường đột ngột hỏi.

      “Người thế nào a…” Nhan mẫu suy nghĩ chút , “Vừa ôn nhu, vừa có thể tin, hiểu biết bao dung đối phương, có thể cho lão bà cảm giác an toàn nguyên vẹn.” Nhan mẫu vừa , còn bất chợt nhìn chồng bận rộn trong bếp. (thiếu bác ơi, còn phải là soái ca nữa a)

      Phải ? Nhan Cát Tường lẩm bẩm tiếng.

      Xem ra, họ Phí có điểm nào phù hợp điều kiện!

      Cũng ôn nhu, cũng thể tin, chớ đừng chi là cái gì bao dung, về phần cảm giác an toàn mà , đặt ở người họ Phí lại càng buồn cười, cùng ở chung chỗ chỉ có cảm giác nguy hiểm.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.3

      Công việc buổi sáng, Nhan Cát Tường theo thường lệ đầu tiên hành lang tầng cao ốc Phí thị dò xét chút, sau đó liền tới phòng quản chế, cùng đồng nghiệp khác giao ban.

      Ngồi ghế phòng quan sát, nhìn hình ảnh của mọi người màn hình lớn.

      “Có biến ?” thanh của Mạnh Ti Ti từ trong điện thoại truyền đến.

      “Tất cả bình thường.” Nhan Cát Tường . Thi vào bộ an ninh của Phí thị hết sức đúng đắn. Các loại máy móc quản chế an ninh cũng rất tân tiến. Mà hôm nay, giống như ngày thường vẫn bình an như chết.

      Đem thân thể nặng nề tựa lưng vào ghế, Nhan Cát Tường hơi trì hoãn chút cảm xúc.

      Cạch!

      Thanh đẩy cửa vang lên, Nhan Cát Tường cho là đồng nghiệp ca trước,

      “Có vật gì để quên?”

      “Ngươi.” (Chết rùi, xin thông báo Sâu ta bị bệnh từng lời Đình ca *ôm tim*)

      Ngữ điệu nhu, mang theo đặc biệt khàn khàn, làm cho Nhan Cát Tường đột nhiên quay đầu lại, “Làm sao ngươi lại tới nơi này?”

      “Tìm ngươi.” Phí Ôn Đình vuốt vuốt chìa khóa trong lòng bàn tay, ánh mắt yên lặng ngó chừng .

      Theo động tác của , tầm mắt của cũng tập trung vào cái chìa khóa tay , “Ngươi làm sao có thể có chìa khóa phòng quan sát.” Phòng quan sát quản lý hết sức nghiêm khắc, bình thường phải là nhân viên bộ an ninh, căn bản cho phép vào, cho dù là người trong bộ an ninh, nếu có chìa khóa, căn bản cũng vào được căn phòng này.

      “Chìa khóa?” Phí Ôn Đình nhìn chìa khóa trong tay chút, “Vương Khải đưa cho ta.”

      Lão Đại cho? Nhan Cát Tường ngẩn ra.

      Cái người từ trước đến giờ công thức hoá lão Đại kia, làm sao có thể đem chìa khóa phòng quan sát đưa cho người ngoài?

      … Đến tột cùng là ai?

      từng bước hướng tới, mà , ngồi yên ghế, cơ hồ có động đậy.

      phải là muốn động, mà là trong tầm mắt của , có loại cảm giác nhúc nhích được.

      “Cát Tường…” Chốc lát, liền tới trước mặt , hai tay chống tay ghế, cúi người nhìn .

      “Ngươi… Ngươi lại muốn làm gì?” Từ trước tới giờ có cảm giác mình là kẻ yếu, nhưng lúc này, ở dưới tầm mắt của , lại cảm giác mình giống như thỏ trắng bị sư tử nhìn.

      “Ta muốn luyện tập.” . (Hắc hắc, câu của lão đại hại chết CT)

      “Luyện tập?” Luyện tập cái gì a? “Ta còn phải làm việc.” Mặc dù biết muốn luyện tập cái gì, bất quá cũng có thời gian mà theo .

      sao cả.” Đầu của Vượt cúi càng thấp, chóp mũi cơ hồ để chóp mũi .

      “Đợi… Đợi chút…” Cho xin , phải là lại muốn… (đúng rồi đấy)

      đợi Nhan Cát Tường hô xong, cánh môi ôn nhuận kia dán lên chiếm hữu môi , răng của gặm cắn đôi môi như cánh hoa của , đầu lưỡi tựa như trêu chọc chà qua hàm răng của , môi của .

      Lại… Hôn lại vừa đồng ý của tự tiện hôn !

      Nhan Cát Tường biết nên kêu người trước mặt tinh lực quá mức tràn đầy, hay là ca ngợi môi của mình quá mức hấp dẫn người khác, cho nên cứ nhiều lần bị rơi vào mõm sói.

      “Ngươi… Ngừng…” giãy dụa .

      Bất quá lời của cũng là vô ích, người trước mắt hoàn toàn ngay từ đầu nghe, chỉ chuyên tâm nhất trí hôn môi của —— hoặc nên là gặm.

      So với mấy lần hôn trước, lần hôn này, hình thức đa dạng biến hóa.

      Lại là hút, lại là mút, còn có cắn, liếm —— thậm chí đầu lưỡi của còn ngay sau đấy tỉ mỉ chà qua trong miệng . (*phụt máu mũi* sắp chết vì mất máu vì cái trí tưởng tượng của mình)

      Ngô… đây là muốn vệ sinh khoang miệng cho sao? (*lật bàn* tức muốn chết, là sát phong cảnh mà)

      Đợi đến khi kết thúc nụ hôn, Nhan Cát Tường miệng sưng phải đến nửa ngày. (câu này tối nghĩa a)

      “Đây chính là luyện tập ngươi ?” tức giận hỏi. Đau a! cần soi gương cũng có thể tưởng tượng ta miệng mình bây giờ là cái dạng gì.

      “Là ngươi nụ hôn của ta kỹ thuật quá kém.” ngược lại trợn mắt nhìn cái, tựa như trách cứ .

      Ai? Là thế này phải ? Cho nên mới muốn luyện tập? Nhan Cát Tường nghi ngờ chớp chớp đôi mắt, “Cho nên ngươi mới muốn luyện tập?”

      “Ừ.”

      “…” im lặng vuốt vuốt thái dương, “Nhưng cũng cần cố ý tìm ta để luyện tập a.” Họa từ miệng mà ra là cái gì cuối cùng cũng biết.

      Tròng mắt đen xinh đẹp nhíu lại, hung hăng nhìn chằm chằm , “Ngươi muốn?”

      A, đúng a! gật đầu liên tục.

      Từ góc độ của , có thể dễ dàng nhìn thấy lồng ngực phập phồng của , hiển nhiên, Phí thiếu gia tức giận .

      “Cát Tường…” tiếng gọi đủ để cho người ta nổi da gà vang lên, sau đó Nhan Cát Tường mặt tựa như bánh bích quy bị Phí Ôn Đình dùng hai tay áp lấy, “Ngươi hy vọng ta hôn nữ nhân khác sao?” Vẻ mặt tức giận biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt tà mỵ nhưng hấp dẫn.

      Đôi môi màu hoa hồng khẽ mở ra, trán của chống lên trán của , mà hơi thở đặc biệt người vây lấy .

      phải là muốn sử dụng mỹ nhân kế . Nhan Cát Tường sửng sốt.

      “Hay là… ngươi chán ghét nụ hôn của ta?” tiếp tục “ôn nhu” , bất quá trong con ngươi lóe ra tia sáng, đủ để cho người tin rằng nếu Nhan Cát Tường gật đầu đúng vậy, vô cùng có khả năng phát hỏa lần nữa.

      Chán ghét sao? Nhan Cát Tường tự hỏi. Khóe mắt khỏi liếc nhìn đôi môi khẽ mở trước mắt, trơn bóng, gợi cảm, khóe miệng khẽ nhấc lên, vô hạn phong tình.

      Mặc dù thích hỏi ý , liền tự tiện hôn , nhưng nụ hôn của , thế nhưng chưa từng liên tưởng đến hai chữ “chán ghét”.

      Nhan Cát Tường trực giác muốn lắc đầu, bất quá thể cổ vũ vẻ kiêu ngạo của đối phương, cho nên vẫn là cứng người nhúc nhích.

      Phí Ôn Đình cũng thêm gì nữa, chỉ từ từ gần sát đôi môi Nhan Cát Tường. Sau đó, lại bắt đầu nụ hôn nóng bỏng.

      Hai phút sau ——

      “Lần này sao?” Đây là thanh hỏi thăm.

      “Kém” Đây là trả lời.

      Lại là hai phút nữa

      “Như thế nào?”

      “Vẫn là kém.” Bất quá thanh trả lời ràng là thở ra hơi.

      Hai phút nữa (đừng tin tỷ ấy, lợi dụng cơ hội đấy ca ạ)

      “Như thế nào?”

      “… Ngươi… Ngươi nên nữa… Ngô…”

      Nhan Cát Tường còn chưa kịp tụng nốt Tam tự kinh của là mấy câu mà ai cũng thuộc đấy, gì mà “nhân chi sơ, tính bản thiện….”, môi lập tức lại bị chiếm lấy lần nữa.

      Đợi đến khi Phí Ôn Đình tuyên bố luyện tập tạm thời kết thúc, đôi môi Nhan Cát Tường sưng có thể so với lạp xưởng. (Hắc hắc, ta cũng muốn được soái ca hôn a. Đình ca a, nụ hôn đầu của em xin trao cho a. Hắc hắc)

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Luyện tập hôn… ra cũng làm người ta cảm thấy buồn cười!

      Thế nhưng lại là , thế nhưng lại phát sinh người .

      Đường đường ở cao ốc Phí thị, Nhan Cát Tường chỉ cảm giác mình ngay cả bước cũng bắt đầu phải né tránh, sợ bắt gặp Phí Ôn Đình. Từ ngày hôm qua cho tới nay, căn bản cứ có cơ hội là lại tìm , mà khi tìm được , chỉ cần chung quanh có những người khác, cứ vậy tiếp theo chính là liên tiếp những nụ hôn nóng bỏng.

      Được mỹ nam hôn vốn là chuyện tốt, bất quá, có khỏe như người sắt cũng chịu được cường độ luyện kỹ thuật hôn cao như thế a! ( càng ngày càng BT rùi, biết lúc lấy nhau còn quần Tường tỷ đến thế nào a)

      Xoạch!

      lại lần nữa cảm nhận được có bóng ma chặn lại.

      Ngượng ngùng ngẩng đầu, vô cùng ngoài ý muốn nhìn nam nhân bề ngoài như Thiên Sứ, bên trong lại như ác ma kia.

      “Ta… Ta được.” Trực giác bắn ra câu như vậy, Nhan Cát Tường hai tay lập tức che môi của mình. Buổi sáng bị hôn giờ, làm hại môi của đến bây giờ cũng chưa khôi phục như cũ. Cho dù trở về phòng làm việc nghỉ ngơi cũng yên, đều phải giơ ống tay áo lên che đôi môi, sợ bị người ta phát .

      theo ta.” như Nhan Cát Tường dự liệu, Phí Ôn Đình ngược lại cầm lấy cổ tay Nhan Cát Tường, sau đó kéo vào thang máy, nhấn nút cuống lầu .

      Ai?” nơi nào?” bỗng chốc kịp phản ứng, vẫn là ngơ ngác theo vào thang máy

      đón máy bay.”

      “Đón máy bay, ý của ngươi là sân bay đón người?”

      “Đúng.”

      “Chẳng lẽ ngươi là người của bộ phận PR?” lúc này mới phát , hai người từ khi quen biết đến bây giờ, còn chưa biết đến tột cùng là người thuộc ngành nào của công ty. (chút nữa biết)

      “Bộ phận PR?” nhướng mày, tựa hồ kỳ quái tại sao lại như vậy, “ phải.”

      “Vậy ngươi là…”

      Leng keng!

      Thang máy đến đại sảnh lầu , cũng khiến cho câu hỏi của Nhan Cát Tường nhanh chóng chết yểu.

      lôi , hướng bãi đỗ xe của công ty tới.

      “Ngừng ngừng ngừng!” liên tục ngừng la, “Ngươi đón máy bay, kéo ta làm gì?”

      cùng ta.” Phí Ôn Đình cách đương nhiên.

      Ngay cả cái này cũng muốn theo, có lầm hay ! “Bây giờ là giờ làm việc của ta!”

      “Ta biết.”

      “Biết, biết ngươi còn kéo ta!” tức giận, “Ngươi có biết hay vô cớ bỏ bê công việc bị trừ bao nhiêu tiền lương a, nếu trong lúc ta bỏ bê công việc phát sinh chuyện gì ta lập tức cũng cuốn gói!”

      nhướng mày, tà tà địa liếc cái, “Ta phải rồi, ở Phí thị, ai dám đuổi việc ngươi.” (tỷ cứ vô tư , ô dù lớn thế sợ cái gì. Hờ hờ)

      “Làm sao ngươi có thể khẳng định như vậy a?” Cùng người tùy hứng, lấy mình làm trung tâm chuyện, quả nhiên phải mệt bình thường. (ca ấy chỉ thôi mà)

      “Ta chính là biết như vậy.” vừa , mở cửa xe, đem nhét vào Ferrari (ôi Fer của ta, tình của ta), sau đó chính mình theo lên xe.

      “Ta muốn xuống xe.” chuẩn bị mở cửa xe tự mình xuống xe, lại bị tay đè xuống.

      Phí Ôn Đình nhanh chóng lấy điện thoại ra, gõ xuống mã số liên tiếp,

      “Uy, Vương Khải sao? Là ta… Đúng, ta bây giờ cùng Cát Tường tới sân bay đón máy bay… Đúng, cứ như vậy.”

      cú điện thoại đơn giản, thời gian thậm chí còn tới phút.

      Nhan Cát Tường ngu ngơ nhìn Phí Ôn Đình nhét di động vào túi áo. vừa mới gọi cho lão Đại sao?

      “Như vậy, ngươi có thể yên tâm rồi.” vừa , vừa khởi động xe. Nếu như , tuyệt đối phiền phức như vậy cố ý gọi cú điện thoại này.

      Yên tâm sao… nhất thời im lặng cắn môi dưới của mình chút, cũng quan tâm suy nghĩ của sao? (tất nhiên, còn phải hỏi sao. Ai có mắt đều thấy cả rồi)

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.1

      Bên ngoài phòng đợi của sân bay, Nhan Cát Tường nhìn bảng giờ giấc treo ở đại sảnh, rồi lại nhìn nam nhân bên cạnh uống cà phê trong quán cà phê lộ thiên.

      So với những người trong phòng lo lắng chờ máy bay hạ cánh kia, nam nhân trước mắt này lộ ra vẻ vô cùng nhàn nhã như chơi, nhàn nhã đến mức quả thực giống như tới đón máy bay, mà giống như đặc biệt tới nơi này thưởng thức cà phê.

      “Ngươi xác định ngươi tới đón máy bay?” hoài nghi liếc nhìn đối phương .

      “Nếu ngươi cho rằng ta có chuyện gì làm chạy tới nơi xa xôi này” Cầm lấy tách cà phê trong tay, Phí Ôn Đình ưu nhã uống ngụm.

      Cao quý!

      Trong đầu Nhan Cát Tường lên cái từ hình dung này. Nếu như phải tính cách còn phải xen xét lại, chỉ bề ngoài cùng cử chỉ mà , tuyệt đối đủ điều kiện trở thành bạch mã hoàng tử trong mắt nữ nhân.

      “Ngươi suy nghĩ gì?” xuất thần, khiến cho nhíu mày hỏi.

      “Ngươi.” vô thức , cho đến khi lời ra khỏi miệng, mới kịp phản ứng mình cái gì.

      “Ngươi nghĩ tới ta?” Gương mặt vốn còn chảy dài trong nháy mắt chuyển thành nở nụ cười, Phí Ôn Đình tâm tình vô cùng tốt nhìn Nhan Cát Tường.

      Vốn muốn phủ nhận, nhưng khi nhìn đến lộ ra nụ cười như thế, vẫn là thuận theo tâm ý, đàng hoàng gật gật đầu, dù sao, mới vừa rồi nghĩ trong đầu đích thực là liên quan đến .

      Phí Ôn Đình lướt tay qua mặt bàn, cầm tay của đối phương, ngón tay thon dài, nhàng ma sát bàn tay mang vòng tay trắng tinh của Cát Tường, “Cát Tường, ta thích ngươi nghĩ tới ta.” Thanh của mang theo chút ngọt ngào cùng nụ cười.

      Vừa mê người, vừa đáng .

      như hoàng tử hay thay đổi, dung mạo trước sau bất đồng. Theo tâm tình bất định mà biến hóa các loại diện mạo.

      Trong nháy mắt, lòng của chút cảm giác rơi vào tay giặc, rơi vào tay giặc khi tươi cười ôn nhu như vậy.

      “Cát Tường, sau này, ngươi chỉ cho nghĩ tới chuyện của ta.” Thanh của Phí Ôn Đình tiếp tục từng giọt từng giọt truyền vào tai , đến trong đầu .

      Chỉ nghĩ chuyện của ? “Ta…”

      “Được ?” Hơi thở như hoa, loại thanh hoa lệ, như thầm nỉ non. ( ai có tim mà chết bởi chiêu này của )

      Chuyện như vậy, làm sao có thể đáp ứng! được, phải từ chối, từ chối! ở trong lòng lớn tiếng .

      “Được ? Cát Tường…” Thanh như lưới, bao phủ tất cả thần kinh của , mà mặt là nụ cười cùng mong đợi, làm cho nỡ dời mắt.

      “… Được.” Lời , cứ như vậy thốt lên (hố hố, mà)

      Sau đó giây, Nhan Cát Tường ngay sau đó muốn ôm đầu ai oán.

      Trời ạ! vừa cái gì! Muốn chết, muốn chết, ràng muốn như vậy a!

      tốt!” mặt của , có loại thỏa mãn chưa bao giờ nhìn thấy, “Sau này, ta cũng chỉ nghĩ đến chuyện của Cát Tường.” kéo tay , tới bên môi của mình, giống như lễ nghi cung đình, trịnh trọng ở lưng bàn tay ấn xuống nụ hôn.

      Lời vừa rồi có chút ít, giống như thề thốt, giống như hứa hẹn.

      Mà nụ hôn của , giống như loại minh chứng.

      Lòng của thẳng thắn nhảy lên cái, mạnh mẽ đến mức ngay cả cũng cảm thấy giải thích được.

      là nhanh, tim đập là nhanh, hơi nóng, bắt đầu từ bên tai ngay sau đó lan đến toàn thân.

      Mặt của nhanh chóng đỏ rực, mà , ngắm gương mặt đỏ rực của , hài lòng cười.

      “Ngươi…” được tự nhiên giật mình xoay cổ tay, Nhan Cát Tường đem tay rút về.

      Phí Ôn Đình khẽ cau mày, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, nở nụ cười như cũ.

      Chậm rãi buông tay, cầm lấy chiếc thìa màu bạc bàn, nhàng khuấy cà phê.

      màn vừa rồi kia giống như ảo ảnh, nếu như phải khóe miệng của còn nụ cười mơ hồ, thậm chí hoài nghi mới vừa rồi có phải ảo giác của mình hay .

      “Ngươi hôm nay tới đây đón người nào?” tự tìm chuyện để , nghĩ lấy phương thức chuyện để giảm bớt khí nặng nề kia chút.

      “Hai rất người nhàm chán.” buông tròng mắt, nhìn cà phê trong chén vẽ ra vòng gợn sóng.

      “Nhàm chán?” kinh ngạc, sắc đỏ mặt hơi thoáng tan .

      “Bởi vì bọn họ luôn những lời rất nhàm chán.” Phí Ôn Đình cũng chút để ý đáp.

      Lời của lại chỉ làm cho càng thêm nghi ngờ, “Ngươi muốn đón người, đến tột cùng là ai a?”

      “Cha mẹ của ta.” nhướng mắt, cười khanh khách ngắm nhìn , “ đôi cha mẹ rất thú vị.”

      “…” thú vị? Nhan Cát Tường hết chỗ rồi. nên dùng những từ như thế này hình dung cha mẹ của mình sao?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Buổi chiều 4 giờ 20 phút, máy bay đúng lúc tới.

      Sau đó trong những người ở phi trường, Nhan Cát Tường cuối cùng cũng gặp cha mẹ đối phương.

      “A Đình a!” Người chưa thấy, tiếng tới, sau đó bóng đen liền hướng Phí Ôn Đình phi tới. Vốn là, người tới dường như muốn cho người kia cái ôm lớn, bất quá bởi vì Phí Ôn Đình rất “tiêu sái” tránh được, cho nên khiến đối phương trực tiếp chụp cái vào khoảng .

      “Thiệt là, tốt xấu gì cũng phải cho ta cái tính cảnh phụ tử gặp lại.” Phí phụ tình nguyện thu hồi hai cánh tay, như trách cứ nhìn con. (ra là Phí phụ, ta cứ tưởng Phí mẫu, bác này hay a)

      Ưu nhã phủi vạt áo, Phí Ôn Đình thản nhiên : “Ta thích.” từ trước đến giờ thích cùng người khác đụng chạm, đối với Cát Tường là ngoại lệ.

      “Ai…” Phí phụ vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, là biết con chính là đáp án này.

      “A Đình, ngươi xem, đây là quà mẹ mang về cho ngươi, ngươi nhìn xem ngươi có thích hay .” Phí mẫu cũng mặt kích động, chuẩn bị đem quà trong túi ngay tại đấy đưa cho con trai thưởng thức.

      “Mẹ, về đến nhà ta tự nhiên có thể nhìn.” khoát khoát tay, ngăn động tác của mẫu thân lại.

      “A Đình a, chúng ta lâu như vậy, ngươi có nghĩ đến chúng ta hay ?” đôi cha mẹ nhìn chằm chằm con .

      “Nghĩ.”

      sao?”

      “Bởi vì ta muốn biết các ngươi rốt cuộc lúc nào mới tính trở lại tiếp quản công ty.” Phí Ôn Đình mặt chút thay đổi , nhưng ngay sau đó cúi đầu nhìn thời gian đồng hồ chút, lại ngẩng đầu, đối với Nhị lão trước mắt : “Ta tới đón máy bay.” xong, liền xoay người, kéo Nhan Cát Tường ở bên, hướng cửa tới. (Ai da, đừng có vậy chứ, ca mà đến công ty cũng đâu có gắp được Tường tỷ a)

      A? Cứ như vậy?

      Nhan Cát Tường thấy vậy sửng sốt.

      Đối phương phải cha mẹ của sao? Tại sao chút cảm động của thân nhân gặp lại, ngược lại lại như công thức hoá vậy?

      “Đợi… đợi chút!” chợt ngừng lại thân thể kêu lên.

      “Sao vậy?” ngừng cước bộ lại, xoay người lại nhìn .

      “Như vậy là được?” hoài nghi ngó ngó .

      “Đúng.” đương nhiên gật đầu, “Buổi tối muốn ăn gì?”

      “…” Bây giờ, phải là lúc thảo luận buổi tối ăn gì . Điều này cùng với tưởng tượng của về đón máy bay khác nhiều lắm, “Tại sao ngươi có thể đối với cha mẹ ngươi như vậy?” Vốn cho là chỉ ở trước mặt mình tùy hứng, bá đạo, lấy mình làm trung tâm, nghĩ tới ở trước mặt cha mẹ cũng giống như vậy.

      “Ta tại sao thể như vậy?” kỳ quái nhìn hỏi ngược lại.

      Cho xin , rốt cuộc có phải người Trung quốc hay a, ít nhất nên có đức tính truyền thống tốt đẹp a. Hai cái tay vô nắm lấy nhau hạ xuống, chuẩn bị cho cập nhập chương trình giáo dục tốt, “Đó là bởi vì…”

      “Vị tiểu thư này là?” Thanh Phí mẫu hơi run run kích động, cắt đứt lời của Nhan Cát Tường.

      “A.” Nhan Cát Tường lúc này mới nhớ ra mình chưa tự giới thiệu, “Cháu là đồng nghiệp của Đình, họ Nhan, các bác có thể gọi cháu là Cát Tường.”

      “Cát Tường, ” Phí phụ mỉm cười gật đầu, “Tên rất hay.”

      Tên rất hay sao? Nhan Cát Tường trong lòng rất có chút bất đắc dĩ.

      Mà Phí mẫu ở bên, rất chăm chú nhìn chằm chằm tay của Phí Ôn Đình cùng Nhan Cát Tường giao nhau ở chỗ, sau đó dùng thanh run run hỏi: “Ngươi là… bạn A Đình sao?” Đứa con trai này của , từ trước đến giờ thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên, chủ động nắm tay đối phương, quả thực là kỳ tích. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có từ bạn này tương đối phù hợp tình huống.

      “Bạn ?” Nhan Cát Tường thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm nghẹn chết.

      “Ta biết, A Đình nhà chúng ta tính tình đáng trách chút, bất quá, ta tin rằng nếu như lòng người tuyệt đối là bạn trai rất tốt.” Phí mẫu vừa , nhân tiện kích động cầm tay phải rảnh rỗi của Nhan Cát Tường lên, liên tiếp đưa đưa. (đáng trách cái gì, tính tình giết người có)

      Vấn đề là, bọn họ hoàn toàn phải a! Nhan Cát Tường có chút nhức đầu muốn giải thích: “Cái kia…”

      nghĩ tới, trở lại, A Đình có bạn .” Phí phụ cũng tiến lên phía trước , “Cát Tường, nghĩ tới bên cạnh con của chúng ta cũng có nữ nhân xuất , A Đình làm phiền ngươi.” Giọng , mặc dù kích động bằng Phí mẫu, nhưng nhìn ánh mắt lộ ra loại cảm kích trong đó. (làm như Đình ca của ta vất ra ai nhặt vậy, ta nhặt, cho ta a)

      có… có lầm ! Mặc dù hết sức muốn đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Nhị lão, bất quá Nhan Cát Tường cảm giác mình giờ phút này vẫn là cần thiết làm sáng tỏ chút hiểu lầm, “Ta nghĩ, các ngươi có thể là…”

      chỉ là bạn .” Lời của , lại lần nữa bị cắt đứt, bất quá, lần này mở miệng chính là Phí Ôn Đình.

      Ba người, sáu con mắt, thoáng chốc toàn bộ tập trung vào thân ảnh cao lớn kia.

      ấy còn là vợ chưa cưới của ta.” Phí Ôn Đình đưa tay nắm vai Nhan Cát Tường, thanh ràng : “Ta cùng ấy kết hôn.”

      câu xong, bốn người trong lúc đồng loạt trầm mặc.

      lâu sau… lâu sau… Sau…

      “Kết hôn?” Giọng nữ chợt vang lên trong đại sảnh phi trường.

      Thiên lôi a, tới đánh phát .

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.2

      Đây là lần đầu tiên Nhan Cát Tường đến dinh thự nhà họ Phí, bất quá giờ phút này hoàn toàn có tâm tình thưởng thức nhà cửa xa hoa,

      “Ta lúc nào muốn cùng ngươi kết hôn?” Thanh tranh chấp, to mà bốc lửa. Đứng bên cạnh chiếc bàn dài trong phòng khách nhà họ Phí, Nhan Cát Tường giận dữ trừng mắt nhìn người trước mặt.

      “Ta rồi.” Phí Ôn Đình đơn giản .

      “Ta dẫu gì cũng là người , ngươi có thể tôn trọng chút ý kiến của ta hay ? Ta căn bản là chưa có đồng ý chuyện này .” tùy hứng sắp làm cho chịu nổi.

      “Chẳng lẽ ngươi muốn từ chối sao?” nhìn chằm chằm, hỏi ngược lại.

      “Dĩ nhiên!” hề nghĩ ngợi đáp.

      “Tại sao?” Cau mày, tựa hồ thể tiếp nhận đáp án của .

      “Bởi vì ta cùng ngươi lúc này căn bản là có tình a.” Chẳng lẽ ngay đạo lý đơn giản này, cũng sao? (chẳng dám là là có đâu)

      ?” Trong mắt của lóe lên nghi hoặc.

      “Ngươi ta sao? có phải hay !” Nhan Cát Tường hai tay khoanh lại, nhún vai , “Vậy cho nên chúng ta căn bản có khả năng kết hôn. Huống chi, chúng ta cái vốn cũng phải nam nữ bằng hữu gì!”

      “Chúng ta hẹn hò.” Môi Phí Ôn Đình cơ hồ kéo thẳng tắp bật ra.

      “Ta căn bản là chưa có đáp ứng .” lúc nào mới có thể tôn trọng chút a.

      “Nhưng ngươi cũng có phản đối.” đưa ra giải thích bất đồng.

      Đó là bởi vì khiếp sợ quá độ, quên phản đối!

      “Tóm lại, hẹn hò, bạn trai, càng sâu tới kết hôn, những điều này đều phải lấy ‘’ làm trụ cột, ta cũng có ý định đem thương làm thành cuộc chơi, cho nên nếu như ngươi chỉ mong đợi thấy món đồ chơi thú vị, vậy ta tuyệt đối phù hợp cầu của ngươi.” Nhan Cát Tường nghiêm mặt . (phải công nhận chuyện với Đình ca rất đau đầu, cho người ta thời gian phản đối a)

      sao? ra là mong đợi chính là sao? Khẽ chớp chớp đôi mắt đen, Phí Ôn Đình chậm rãi mở ra đôi môi, “Ta cũng có đem ngươi trở thành thành món đồ chơi.” Thanh tựa như thầm , lượng mặc dù lớn, cũng rất ràng. Có lẽ bắt đầu là như thế, nhưng là bây giờ, tuyệt đối phải vậy.

      Bởi vì có ai đem món đồ chơi trở thành món đồ quan trọng duy nhất, cho dù có thú vị chăng nữa.

      Nhan Cát Tường đột nhiên cứng người lại, “Tóm lại… Tóm lại chính là đúng!” Ngay cả chính cũng biết muốn gì. Vì cái gì, chỉ câu của , lại làm cho có loại cảm giác chìm vào trong đó, thoát thân được?

      Chẳng bao lâu, lại bắt đầu quan tâm đến lời của ?

      Cùng lúc đó, phụ mẫu Phí gia cũng ngồi ghế sa lon ở phòng khách, vừa uống trà, vừa nhìn hai người tranh chấp.

      “Con dâu tương lai của chúng ta có tinh thần a.” Phí mẫu càng nhìn Nhan Cát Tường càng hài lòng.

      “Đúng vậy a.” Phí phụ cũng vui mừng gật đầu, “Lần đầu tiên thấy có nữ nhân có thể cùng A Đình gây lộn như vậy.” Con thích đối phương phải là có lý.

      “Lão công a, chúng ta cuối cùng cũng đợi được ngày này, ngươi , bao lâu có thể cử hành hôn lễ?”

      “Hẳn là nhanh , có lẽ bây giờ trước tiên có thể nhà hàng đặt chỗ ngồi.”

      Cùng phòng khách, so với khí khẩn trương bên kia, khí bên này quả thực nhàn nhã đến kỳ cục.

      “Các bác hiểu lầm!” Vốn là còn ở đằng cãi nhau, Nhan Cát Tường vừa nghe đến hai chữ tiệc rượu, vội vàng chạy vội tới hô.

      “Hiểu lầm?” Nhị lão ngó nhau.

      biết a.” Phí mẫu vội vàng đứng dậy, thân thiện kéo Nhan Cát Tường, “Ta nhìn ngươi cùng A Đình nhà chúng ta rất xứng a.”

      Đây phải vấn đề xứng hay xứng.

      “Hay là, ngươi đối với A Đình có chỗ nào hài lòng?” Phí phụ ở bên mở miệng hỏi.

      Phí mẫu ngay sau đó có chút khẩn trương, nắm tay Nhan Cát Tường chặt, “Cát Tường, A Đình nhà chúng ta rất tốt, tin ta, sau này tuyệt đối rất rất cưng chiều ngươi.”

      Đứa con cá tính, từ trước đến giờ dễ động tình, mà khi động, bà tin tưởng đây tuyệt đối là cuồng liệt mà nóng rực. (Dạ vâng, là rất HOT ạ. Suýt chút nữa đặt Rating rùi ấy chứ. Hắc hắc)

      Đối mặt với ánh mắt khát vọng của Phí phụ Phí mẫu như thế, Nhan Cát Tường đột nhiên cảm thấy có chút khó có thể mở miệng . Dù sao, đành lòng nhìn hai người trước mắt trong nháy mắt ra vẻ mặt mất mát.

      Bất quá, cũng kỳ quái, ngẫm lại Đình cũng giống loại nam nhân tìm được nữ nhân a, tại sao Phí phụ Phí mẫu gặp lại kích động như thế, thậm chí đem giống như thần thánh cứu mạng, sợ vừa ý con trai bọn họ. (Dạ, có trách trách tính ‘A Đình’ quái quá, ai chịu được)

      Có lẽ là cá tính quá tệ của là nguyên nhân . Nhan Cát Tường nhìn Phí Ôn Đình chút, thầm nghĩ.

      “Uy, ngươi qua giải thích a.” hướng về phía hô, đem bên xem cuộc vui tha xuống nước.

      “Giải thích?” Phí Ôn Đình nhướn nhướn lông mày, tựa hồ cảm giác lời của đối phương rất tức cười.

      là kẻ ngốc sao? Nhan Cát Tường tự mình ai oán tiếng. cái gì cũng có thể nghĩ, khi tuyệt vọng lại muốn tên đầu sỏ của mọi tai họa này ra giải thích. Tất cả vấn đề, căn bản là tại liên lụy mà ra.

      “Phí bá phụ, phí bá mẫu, cháu…” khẽ mấp máy môi tính toán nhờ người bằng nhờ mình.

      “Ừ?” Hai cặp mắt tha thiết chờ đợi, nhìn ra được bọn họ có bao nhiêu mong đợi.

      “Ta…” biết từ đâu tới, trong đầu của xẹt qua chút “lòng mềm yếu”. thích mềm thích cứng, nhất định là cách nào đối mặt với loại ánh mắt này.

      “Cái gì?”

      “Ta… Ta chỉ cảm thấy Phí bá phụ càng nhìn càng quen mắt, Hmm… Hmm…” Lời đến miệng, nghẹn lại thành ra vòng vo, Nhan Cát Tường cười ha ha .

      Bất quá lại, khuôn mặt Phí bá phụ này, là càng nhìn càng quen mắt. Loáng thoáng rất giống ..

      “Nhìn quen mắt?” Phí phụ sửng sốt.

      “Đúng vậy, cùng chủ tịch Phí thị dung mạo rất giống.” nhớ lại mấy tháng trước, Ti Ti từng cầm quyển tạp chí tài chính và kinh tế, phía in hình ảnh Phí Đổng. Ti Ti lúc ấy còn , muốn từ dung mạo Phí Đổng tưởng tượng ra tổng tài là cái dạng gì.

      “Chủ tịch Phí thị?” Phí phụ ngay sau đó cười , “Vậy chẳng phải là hình của ta sao.”

      “A?” Mỗ nữ trong nháy mắt hóa đá. Phí bá phụ… Chủ tịch Phí thị… Tựa hồ… Là cùng họ đâu, “Như vậy Phí bá phụ chính là….chủ tịch Phí thị?”

      “Đúng.”

      Cổ cứng ngắc xoay chuyển, ánh mắt Nhan Cát Tường chuyển đến thân người cao gầy kia, như vậy, cách khác, Đình chính là tổng tài của Phí thị?

      họ Phí, trong tên lại có chữ Đình, mà tổng tài Phí thị, tên là Phí Ôn Đình. (lúc đón máy bay ca ý là muốn papa về tiếp quản công ty mà, giờ tỷ mới nghĩ ra? Máu chậm lên não quá )

      Nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm có thể đem hai người liên hệ với nhau. Nhưng hết lần này tới lần khác Nhan Cát Tường bất ngờ là có bất kỳ liên tưởng nào.
      Last edited: 7/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :