1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 40 - Cho dù nàng có đồng ý hay , cuối cùng ta vẫn muốn lưu giữ lại cho bản thân mình chút ký ức, như vậy sau này… Sau này cũng quá đơn.


      Tống Tử Hiên cũng cười mấy tiếng: “Nàng ràng là biết ta muốn được bù đắp. Nàng cũng cần cảm thấy thiếu nợ ta, ta làm như vậy đều là vì cam tâm tình nguyện, ai ép buộc ta.”


      Ta chân thành : “Tử Hiên hãy tin tưởng ta, ta bây giờ làm như thế cũng là xuất phát từ ý muốn của bản thân, phải là bị ép buộc.”


      Tống Tử Hiên xoay người nhìn vào mắt ta, nhìn sâu vào trong mắt, giống như muốn nhìn xuyên qua ánh mắt ta để tìm thứ gì đó.


      Ta đứng thẳng, bình tĩnh nhìn chàng, cố gắng bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt.


      Đây phải là lần đầu tiên ta đối diện với người khác như thế, nhưng đây cũng là lần khiến ta cảm thấy căng thẳng nhất, khí xung quanh dường như cũng trở nên đông cứng lại, khiến ta cảm thấy hơi khó chịu.


      Sau lúc lâu, Tống Tử Hiên cuối cùng cũng mềm giọng, nhàng : “Được, ta tin nàng.”


      Bây giờ, ràng là chàng đứng thẳng trước cửa sổ, tựa như khối ngọc thạch, mà dường như ta lại thấy chàng ở rất xa ta, ràng là đứng đó, mà lại chỉ cảm thấy được xót xa, giống như có màn sương mù phảng phất, bao trùm lấy chàng, cũng ngăn cách ta với chàng.


      Lại nghĩ đến Tống Tử Hiên bây giờ sớm còn là người năm xưa nữa, vì chấp niệm ở trong lòng, sa đọa thành ma, ta chợt cảm thấy bi thương.


      Đêm mùa hè vốn thể cảm thấy lạnh được, vậy mà quanh thân ta lại cảm thấy nỗi tuyệt vọng đến lạnh lẽo, phả vào mặt. Mà chàng, lại đứng ở đỉnh của tuyệt vọng.


      Rất lâu về sau này, ta vẫn thường nghĩ, nếu như năm đó ta chưa từng những lời như thế, kết cục có phải tốt hơn chút hay .


      Tiếc rằng “nếu” đến cùng cũng vẫn chỉ là “nếu.”


      Ta suy nghĩ chút, ước đoán mọi chuyện, cuối cùng cũng : “Tử Hiên, ta có công thức nấu ăn gia truyền, nghe mùi vị cũng tệ lắm, để ta làm cho chàng ăn thử nhé.”


      Thái Thượng Lão Quân từng đưa cho ta phương thuốc áp chế ma tính, ta cảm thấy, bây giờ nên để chàng dùng thử chút.


      Tống Tử Hiên chớp chớp mắt, tin : “Nàng có thể nấu ăn?”


      Đây là quá xem thường ta! Tuy rằng ta, tuy rằng mấy thứ bánh trái gì gì đó là làm được, nhưng ít ra, đun thuốc cũng phải làm được chứ!


      Lúc ta cầm bát thuốc đen tuyền đến trước mặt Tống Tử Hiên, trong lòng ta ra có vài phần bất an. Nhưng mà, ừm… Nếu Thái Thượng Lão Quân là phương thuốc, vậy, màu sắc như thế này cũng là bình thường.


      Tống Tử Hiên nhìn bát thuốc trong tay ta, nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Đây là món ăn gia truyền bí mật mà nàng sao, sao ta thấy có vẻ kỳ lạ.”


      Ta cầm bát thuốc đến trước mặt chàng giơ lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chàng, sốt ruột mà : “Tử Hiên, canh này ta mất hai canh giờ để nấu, suýt chút nữa y phục cũng đem thiêu luôn, chàng thể lãng phí được!.”


      Tay cầm bát thuốc của Tống Tử Hiên hơi run rẩy, cười gượng : “Nhất định rồi, mặt nàng đều dính bụi bẩn rồi kìa, nàng quay về phòng rửa mặt trước .”


      Ta dùng tay áo lau mặt, bình thản : “ sao, ta chờ chàng uống xong, còn cầm bát luôn.”


      biết có phải là ta hoa mắt hay , nhưng hình như ta nhìn thấy khóe miệng Tống Tử hiên giật giật.


      Chàng cầm bát thuốc, cố uống nhanh mấy ngụm, sau đó mỉm cười nhìn ta, lúc lâu sau cũng gì.


      Trong lòng ta cảm thấy lo lắng, nhịn được hỏi: “Gương mặt Tử Hiên cười, như vậy chắc là mùi vị cũng tệ?”


      Tống Tử Hiên gật đầu.


      Ta lập tức liền cảm thấy hài lòng. thêm mấy câu, rồi vui vẻ mà rời .


      Có con ruồi may rơi vào trong bát thuốc, giãy dụa mấy cái, cuối cùng chết chìm trong mấy giọt thuốc còn sót lại.


      ra mấy ngày gần đây tinh thần ta vẫn luôn tốt, chắc là bởi vì ta mang thai, ta cứ nghĩ có thể thuận lợi kiên trì đến lúc sinh ra đứa bé, tiếc là xét theo tình hình giờ, xem ra là có chút khó khăn.


      Lúc mở mắt ra, Tống Tử Hiên đứng bên cạnh giường, gương mặt dường như trắng bệch.


      Ta cử động, có thể là bởi vì ngủ được lúc, tinh thần có vẻ tốt hơn trước nhiều.


      Môi Tống Tử Hiên giật giật, ánh mắt bất định, rồi đột nhiên lại bình tĩnh nhìn sâu vào mắt ta, khóe môi hơi giương lên: “A Hoàn, vừa rồi đại phu có , nàng mang thai.”


      Việc này ta vốn định giấu chàng, ta dứt khoát gật đầu, thừa nhận.


      Tống Tử Hiên nhìn chăm chú vào mắt ta, mỉm cười: “Chuyện xảy ra vào lúc nào?”


      Ta vuốt ve bụng: “Được bốn tháng rồi’.


      Tống Tử Hiên gật đầu: “Nàng chắc là bốn tháng chứ?”


      Câu hỏi này của chàng có vẻ kỳ quặc, chẳng lẽ là lại có chuyện gì đúng hay sao. Đứa bé do ta mang thai, làm sao ta lại có thể biết được cơ chứ, ta hơn bất cứ ai.


      Ta khẳng định: “Bốn tháng ba ngày.”


      Tống Tử Hiên lại gật đầu, sau đó bước mấy bước, đúng lúc ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào, chàng lại tránh che cho ta, ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào đầu giường, khiến ta chói mắt mở mắt ra được.


      Ta nghe thấy chàng : “A Hoàn, lần nào ta cũng muốn tin nàng, nhưng mỗi lần đúng lúc ta tin tưởng nàng, vì sao nàng lại phải tàn nhẫn như thế.”


      Giọng chàng bình thản như nước, giọng điệu nhanh chậm, thế nhưng lại nhiễm nỗi bi thương sâu lắng.


      Ta ngồi xuống, giữ chặt tay chàng: “Tử Hiên, ta chưa từng dối gạt chàng.”


      Tay chàng lạnh đến mức làm ta sợ hãi, dường như hàn khí ăn sâu cắm rễ ở trong cơ thể của chàng rồi vậy, làm thế nào cũng ủ ấm được.


      Tống Tử Hiên nghiêng đầu, giấu gương mặt trong bóng tối: “Cũng đúng, nàng chưa từng lừa dối ta, từ đầu cho đến giờ đều là ta tự mình đa tình mà thôi.”


      Chàng đợi ta gì nữa, bước vội ra ngoài, hề quay đầu lại.


      Trong phòng trở nên yên tĩnh, ta kéo chăn đắp kín người. Bây giờ ràng là mùa hè nóng bức, thế mà ta lại cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.


      Ánh mắt của Tống Tử Hiên vừa nãy có chút thích hợp, ta dường như cảm thấy có chút quen thuộc.


      Dáng vẻ muốn lại thôi đó, giống như lâu trước đấy, ta mới nhìn thấy.


      Mặt trời đến giữa bầu trời, rồi lại chậm chạp lặn về phía tây, dần dần chìm xuống dưới đường chân trời.


      Đèn trong phòng của Tống Tử Hiên sáng suốt đêm, chưa từng tắt.


      Ta nghĩ nguyên đêm, mà cũng vẫn hiểu chàng ta lừa chàng chuyện gì.


      Ánh đèn trong phòng xuyên qua khe cửa lọt ra ngoài, có mấy con đom đóm bay lượn xung quanh. Ta gõ cửa, yên lặng chờ đợi lúc, rồi mới đẩy cửa vào.


      Tống Tử Hiên ngồi trước bàn quay lưng về phía ta, trong tay cầm đoạn sáo vỡ.


      Thấy ta bước vào, chàng cũng quay đầu lại nhìn ta, chỉ vừa nhìn đoạn sáo trong tay vừa : “Từng có người, vì câu của người mà ngốc nghếch chờ đợi trăm vạn năm, còn vọng tưởng ngày nào đó, chỉ cần ở vị trí cao quý giống như người kia, có thể ở gần nàng.” Vết máu đoạn sáo vỡ dưới ánh nến trở nên chói mắt, “Cuối cùng hóa ra là người đó đánh giá bản thân quá cao, cứ nghĩ là người kia đợi mình, lại còn chính miệng buông tha cho cơ hội dễ như trở bàn tay, chỉ đơn giản vì phát thấy ánh mắt tình nguyện của nàng. Lúc đó trong lòng ta còn nghĩ: sao nàng có thể nhận ra ta được cơ chứ. Nàng xem, ta nếu như ngốc, có phải là rất ngây thơ hay ? Chưa từng để ở trong lòng, tất nhiên là nhận ra rồi.”


      con muỗi bay qua trước mặt ta, rồi lại bay chỗ khác, ta thở dài.


      Tống Tử Hiên tiếp tục : “Đời này nếu như có chuyện gì khiến ta hối hận nhất, chính là chuyện ta chẳng có gì thuộc về mình hết cả’.


      Ta ngẫm nghĩ người mà Tống Tử Hiên chắc là chính bản thân chàng, mà người mà chàng chờ chính là ta. Nhưng mà, ta có từng để lộ ra ánh mắt muốn lúc nào đâu?


      Ý nghĩ trong đầu loạn hết cả lên dính vào nhau như hồ dán, khiến ta cảm thấy đau đầu.


      Tống Tử Hiên cười “ha ha”, đứng lên đối mặt với ta: “A Hoàn, nàng dám tới tìm ta mình, sợ ta làm cái gì với nàng hay sao?”


      Ta kinh ngạc, đột nhiên phát bản thân thể cử động.


      Chàng mỉm cười với ta, cởi đai lưng của bản thân ra.


      có Tinh Nguyên Châu, ra ta chỉ còn là cái xác mà thôi, nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng ra chịu được dù chỉ là cú đánh.


      thể ngờ được lại có ngày Tống Tử Hiên ra tay với ta.


      Ta lạnh lùng : “Tử Hiên, chàng vốn là phải hiểu rồi chứ, ra làm như vậy, cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Nếu như chàng làm ra chuyện gì, sau này cho dù là trời hay dưới đất, ta cũng truy sát chàng đến cùng.”


      Nếu có thể cử động, ta nghĩ, tay của ta chắc run rẩy.


      Vẻ mặt của Tống Tử Hiên cuối cùng cũng biến đổi, tay chàng đặt ở hông dừng lại, đứng đó lúc lâu, rồi lại khôi phục lại gương mặt mỉm cười như lúc trước, ánh mắt lạnh lùng: “ ra vừa rồi ta nghĩ, biết nàng phản ứng như thế nào, cũng ngờ được, hóa ra lại là phản ứng mà ta muốn nhìn thấy nhất. Quả nhiên, nàng cho dù là lừa gạt ta cũng muốn.”


      Ta cảm thấy suy nghĩ của chàng có vấn đề, chẳng lẽ khi ta gặp phải tình huống này, còn phải cười chàng làm tốt lắm? Chẳng lẽ sau này khi lại gặp phải chuyện như thế này, ta còn phải cười cảm ơn chàng hay sao?


      Thế giới này vốn đầy những kẻ ngụy biện xảo trá, nhưng người năng mà thèm để ý gì đến lý lẽ như chàng, ta vẫn là gặp lần đầu.


      Ta cười “ha ha”, hận thể bước đến tát cho chàng cái: “Chàng muốn ta phản ứng như thế nào? Chi bằng tìm thím A Hoa , để xem thím ấy có thể phản ứng vừa ý chàng hay !”


      Thân thể đột nhiên cảm thấy choáng váng, chắc là do cảm xúc dao động quá mạnh mẽ, nên thân thể cũng bất ổn định.


      Thần sắc mặt Tống Tử Hiên bỗng nhiên thay đổi, nụ cười gương mặt cuối cùng cũng thể duy trì được thêm nữa, gương mặt chàng để lộ chút biểu cảm nào cả, giọng lạnh lùng như băng đá mùa đông: “Quả nhiên nàng tuy là hiểu mọi chuyện nhưng lại cứ thích giả bộ ngốc nghếch, lúc trước như thế, bây giờ cũng vẫn thế. ràng nàng biết ta nghĩ đến chuyện gì, nhưng lại cứ lần lượt trốn tránh. Có điều….”


      Chàng chầm chậm bước tới, tay đỡ lấy gáy ta, từ từ đưa đầu lại gần ta: “Có điều, chuyện bây giờ nàng quyết định được.”


      Hơi thở của Tống Tử Hiên càng lúc càng gần, gương mặt chàng ở trước mặt ta dần trở nên to hơn, hàng lông mi dài của chàng tiến đến trước mắt ta, đen dài, hơi cong lên chút.


      Chàng cúi xuống, trán chàng chạm vào trán ta, chàng nỉ non với ta: “Cho dù nàng có đồng ý hay , cuối cùng ta vẫn muốn lưu giữ lại cho bản thân mình chút ký ức, như vậy sau này… Sau này cũng quá đơn.”


      môi cảm thấy có gì đó rất mềm mại chạm vào, ta mở miệng, hai mắt mở to nhìn chăm chú vào mắt chàng, sau đó, hung hãn, cắn xuống.


      Mùi máu trong miệng dần lan ra, càng lúc càng nồng, mang theo chút chua sót, cũng lại mang theo chút ngọt ngào.


      Nhãn cầu của Tống Tử Hiên màu đen thuần khiết, chỉ cần nhìn vào mắt chàng, dường như cả linh hồn cũng bị chàng hút luôn.


      bi ai trong ánh mắt chàng tỏa ra càng lúc càng sâu sắc, tuyệt vọng trong lòng ta cũng càng lúc càng nặng nề hơn.


      thở được lúc lâu, đầu óc ta cảm thấy choáng váng, cuối cùng, chàng cũng buông ta ra, rồi lại thầm bên tai ta: “Làm sao bây giờ, ta muốn mãi mãi được ôm nàng như vậy.”


      Vết máu màu đỏ từ khóe miệng chàng chảy xuống dưới, khiến cho đôi môi vốn tái nhợt của chàng được nhuộm màu trở nên tươi đẹp diễm lệ.


      Ta hung hăn nhổ máu ở trong miệng ra, liếm môi, lạnh lùng : “Tống Tử Hiên, linh hồn của chàng chắc chắn phải xuống địa ngục, vĩnh viễn được siêu sinh!.”


      Chàng cười với ta: “Tốt thôi.” Sau đó dứt khoát đưa tay lên, điểm mạnh vào trán ta.


      Cuối cùng ta cũng yên lặng chìm vào trong bóng đêm.


      Lúc tỉnh lại, ta nằm giường trong phòng mình, người được đắp chăn, y phục chỉnh tề.


      Toàn thân hề cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn cảm thấy như tràn đầy năng lượng. Căn phòng của Tống Tử Hiên trống rỗng, chỉ còn đoạn sáo vỡ ở bàn, gió thổi qua, đoạn sáo lăn qua lăn lại, đến cạnh bàn, “cạch” tiếng, rơi xuống mặt đất.


      Vỡ tan.


      Từ đó về sau, ta còn nghe được tin tức gì về chàng nữa.


      chút tin tức gì hết cả.



    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 41 - Độc thoại nội tâm của Tống Tử Hiên.


      Từ ta vô cùng mến chim sẻ, đặc biệt là những con chim khổng tước có cái đuôi vừa dài lại vừa to. Điều thiếu sót duy nhất chính là có con chim khổng tước nào có màu đỏ hết cả, ra, ta vô cùng hy vọng chúng có màu đỏ, giống như ngọn lửa cháy sáng rừng rực vậy.


      Phụ Vương từng trách móc ta chịu chuyên tâm với chính , nhưng ta lại cảm thấy như vậy cũng sao hết cả, vị trí Đế vương vô cùng hư ảo, ta muốn làm hoàng tử nhàn rỗi có sao đâu? ra vị trí Thái tử đối với ta, cũng chỉ là gánh nặng mà thôi, thất hoàng đệ từ thông minh ham học hỏi, luôn nghiêm khắc tuân theo luật lệ, quả đúng là người kế thừa tốt nhất cho vị trí hoàng đế, ta cũng từng hơn lần rầu rĩ đề nghị chuyện này với Phụ Vương, tiếc rằng, lão nhân gia ngài chịu nghe theo.


      Đêm đó, lúc thất hoàng đệ đưa rượu độc cho ta, tay nó có phần hơi run rẩy.


      Ta nhàng thở dài hơi, uống hết ly rượu.


      Chỉ cần ta chết, đời này nó cũng đừng mong có thể ngồi lên cái vị trí kia, nó hận ta cũng phải thôi.


      Ta nằm giường chờ đợi sinh mệnh mình chấm dứt, thất hoàng đệ cũng coi như phúc hậu, rượu độc này uống vào trừ bỏ cảm giác choáng váng đau đầu chút, cũng gây ra khó chịu nào khác nữa cả.


      nữ tử đến trước mặt ta, bình tĩnh nhìn ta lúc, rồi đột ngột vừa cười vừa : “Đời trước là kẻ ngốc, đời này cũng nhìn mọi chuyện nữa. Đứng lên , theo ta.”


      Gương mặt nàng hơi nhọn, đôi môi hồng hồng, đuôi mắt có vẽ đóa ngọc lan, cành hoa theo đuôi mắt hướng về phía trước, giấu giữa hàng lông mày, dáng vẻ có vài phần giống với mẫu hậu cao cao tại thượng của ta.


      Đến khi ta được phong tiên, lúc tiên hào được khắc lên trụ chống trời, mới biết được nữ tử đó đời trước ta từng gặp. Nàng tên là Đỗ Lang, là nữ nhi của Nguyên Thủy Thiên Tôn.


      Nàng cười với ta, ngẩng đầu, đứng khoanh tay: “Thượng tiên Bích Hoa, trần duyên kết thúc, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”


      Ta cười mà đáp lại: “Thần nữ hài hước, Bích Hoa còn muốn cảm tạ ân tương trợ năm xưa.”


      Đời trước lúc ta gặp nàng, ta là Thừa tướng, mà nàng là Thái Hậu.


      Ta có thể còn trẻ như vậy mà lên được tới vị trí Thừa tướng, cũng thoát được có liên quan đến nàng.


      Tất nhiên, nếu truy đến cùng vì sao ta lại vào triều làm quan, còn phải giải thích rất dài dòng nữa.


      ngắn gọn, là vì ta tìm con chim, tên là Phượng Hoàn.


      Hòa thượng Vô Sắc có , con chim này là Chu Tước, mà Chu Tước phải phục tùng mệnh lệnh của Đế Vương. Vì thế, ta nghe lời ông ta xong trong lòng cũng có chút động tâm, chỉ làm duy nhất việc là chuẩn bị tốt mưu soán vị, để đợi ngày gặp lại nàng, cũng có thể giữ nàng ở lại. Tiếc là đời trước ta chờ đến tám mươi tám tuổi, cũng vẫn là đợi được nàng.


      Làm thần tiên cũng có việc gì mấy, cả ngày ngây người ra đấy, ngẫu nhiên rảnh rỗi, ta lại xuống nhân gian tìm Phượng Hoàn, cho đến ngày Vương Mẫu nương nương thấy thể chấp nhận được nữa, chỉ hôn cho ta.


      Vương Mẫu nương nương ngồi vương tọa cao tít phía , : “Khanh có ưng ý Tam công chúa Long tộc - Ngao Liên?”


      Ta liếc nhìn trộm Ngao Liên cái, khéo léo từ chối. ấy trông rất đẹp, tiếc là, phải nàng.


      Vương Mẫu nương nương lại chỉ vào Đỗ Lang.


      , ta thiếu nợ Đỗ Lang ít, nhưng tiếc là cũng thể bắt nó chuyển thành cảm tình. Ta cẩn thận khen ngợi Đỗ Lang, nhưng cũng vẫn khéo léo từ chối.


      Vương Mẫu nương nương lại nhìn quanh bốn phía, dường như tìm kiếm ai đó. Lòng ta cảm thấy lo lắng yên, nếu như bà mà cứ tiếp tục đem nữ tiên ban hôn cho ta, chỉ e là ta đắc tội với toàn bộ nữ tiên chín tầng trời mất thôi.


      Ánh mắt của Vương Mẫu dừng lại giữa trung, gương mặt lộ ra nụ cười, ta nương theo ánh mắt của bà mà nhìn.


      Đó là nương ngồi ở trong góc, người mặc áo khoác màu đỏ, gương mặt lộ ra vẻ kiên nhẫn.


      Mất nhiều năm như thế, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi, Phượng Hoàn.


      Ta lại nghe thấy giọng Vương Mẫu chậm rãi : “Trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, nổi tiếng xinh đẹp, cũng thích võ học như khanh, lại hoạt bát hiếu động, biết có hợp ý khanh?”


      Trong lòng ta có vài phần kích động, hơi thở cũng bình ổn được.


      Ta tìm nàng giữa biển người mênh mông, bỗng nhiên quay đầu, người ấy lại đứng dưới ánh đèn chờ ta.


      Ta cúi người sâu xuống, muốn lĩnh chỉ tạ ơn, ánh mắt lại thoáng nhìn thấy Phượng Hoàn bĩu môi, gương mặt lộ ra vài phần tình nguyện.


      Ô, nha đầu kia, năm đó ra từ biệt rời xa ta chừng ấy năm, hôm nay nhìn thấy ta lại nhận ra ta. Vậy được rồi, sau này có hối hận cũng đừng có khóc tìm ta.


      Trong lòng ta cảm thấy có mấy phần tủi thân, qua hai đời trong lòng ta luôn tâm tâm niệm niệm mà tìm nàng, thành thần tiên cũng quên tìm nàng, mà bây giờ ta đứng trước mặt nàng, nàng lại nhận ra ta, tuy là dáng vẻ ta bây giờ so với năm xưa có chút thay đổi, nhưng nàng là Thượng thần cao quý, nếu như nàng nhìn ta lần, cũng đến nỗi nhận ra ta .


      Nghĩ như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy có thêm mấy phần thoải mái, thầm nghĩ muốn nàng cũng lĩnh hội cảm giác này chút. Vì thế ta liền thuận miệng đem lời đồn mới nghe được trong buổi tiệc ra làm cớ, từ chối.


      “Thần nghe trưởng công chúa của Phượng tộc - Phượng Hoàn, võ nghệ phi phàm, tuy sống ở núi Tê Ngô xa xôi, nhưng từng trèo đèo lội suối đến Đông Hải, đánh cho Tam thái tử Long tộc đến nỗi phải đến chỗ Lão Quân xin đan dược, thần tự thấy pháp lực cao hơn so với Ngao Bính, ha ha, chỉ sợ sau này lúc bất hòa, phải thường đến làm phiền Lão Quân. Vẫn xin Vương Mẫu nương nương tha cho thần.”


      Ồ, cho dù là nữ nhân nào chăng nữa, bị người ta từ chối hôn như vậy, cũng có vài phần buồn bực. Cũng tốt, nàng buồn bực vì ta, cũng để ý đến ta nhiều hơn, haha.


      Quả nhiên, gương mặt nàng lộ ra vài phần tức giận, ta thấy mà hài lòng.


      Sau đó lúc nhặt được nàng bên bờ Giao Trì, trong lòng ta lại có vài phần đắc ý, xem , quanh quẩn lại, nàng cũng vẫn bị ta nhặt được, đời này, nàng nên thành thành mà đứng bên cạnh ta mới là điều đúng đắn.


      Nhưng mà nha đầu kia còn chịu thừa nhận mình là Phượng Hoàn, lại còn nghĩ ra cái tên Hoàn Phượng để gạt ta, khiến ta lại cảm thấy buồn bực.


      ở cùng nhau nhiều ngày đến thế, sao nàng lại có thể nhận ra ta cơ chứ! Nàng nghĩ là trò lừa gạt của nàng rất giỏi hay sao chứ, ta cho nàng biết, ngốc nghếch! Ôi!


      Lúc ta chắn diệt thiên lôi cho nàng, trong đầu ta chỉ có ý niệm, cứ quanh quẩn mấy vấn đề này với nàng là ngốc mà, nàng ngốc như thế, nên trực tiếp mang về nhà bái đường mới đúng, chứ chờ đến ngày nàng suy nghĩ thông suốt, trừ phi là trời sập xuống dưới mà thôi.


      Tiếc là, còn kịp nữa rồi.


      Ta lại nằm mơ, trong mơ ta tên là Tống Tử Hiên, ba mươi tuổi.


      thể tượng tượng được ta lại nằm mơ thấy A Hoàn, nàng vẫn ngốc nghếch như thế. Vì giữ nàng ở lại, cuối cùng sau nhiều năm chuẩn bị tỉ mỉ kỹ lưỡng, ta soán vị trong đêm, nhưng ngờ được, nàng lại với ta, nàng ta.


      Nếu ta, vì sao nàng lại cứu ta khỏi tay những kẻ bắt cóc?


      Nếu ta, vì sao lại quay trở lại tìm ta?


      lẽ lại vì viên Ngưng Thần Châu kia hay sao?


      Chỉ viên châu ngọc bé , nhưng lại có ý nghĩa hơn tấm lòng của ta dành cho nàng ư?


      Khoảnh khắc ta đâm sáo ngọc vào trong ngực, có giọt nước mắt từ khóe mắt ta rơi xuống.


      Ta nghĩ, đây là giọt nước mắt cuối cùng của ta vì nàng mà rơi xuống.


      Lúc tỉnh lại, ta hơi hoảng hốt, cũng may, đó chỉ là giấc mơ.


      Trong lòng hoảng loạn, thầm nghĩ muốn ở mình để bình tĩnh lại, trong giấc mơ gương mặt của Phượng Hoàn quá lạnh lùng, đến nỗi lòng ta cũng cảm thấy lạnh lẽo theo.


      A Hoàn đứng bên cạnh giường, nhìn ta chăm chú.


      Hứ, bây giờ chịu thừa nhận thân phận của mình rồi hay sao?


      Nàng đối với ta, đến bao giờ mới dám thẳng thắn đối diện đây?


      Đứng dậy cảm ơn Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân cười ha ha với ta đừng quên mời ông ấy uống rượu lúc làm đầy tháng cho bé con, khiến trong lòng ta cảm thấy nghi ngờ.


      Chắc là thái độ của ta đối với nàng quá lạnh lùng, A Hoàn có vẻ thương tâm, nhắc lại việc ngày đó Vương Mẫu nương nương chỉ hôn.


      Ta lại nhớ tới cảm giác lúc ở trong giấc mơ cầu xin nàng ở lại mà được, cảm thấy trái tim dường như bị dao đâm vào vậy, máu chảy đầm đìa.


      Đau đến tê tâm liệt phế.


      Ta thấp giọng : “Tiểu tiên đời này làm chuyện đáng hối hận nhất cũng chỉ như thế mà thôi.”


      Đúng ra, hôm đó ta nên giận dỗi với A Hoàn, giận dỗi nàng, chỉ làm cho bản thân càng thêm bực bội hơn mà thôi.


      Ngẫm nghĩ, ta lại cảm thấy nên làm nàng mất mặt trước mặt mọi người, nàng là nữ hài tử, bị ta như vậy trước mặt mọi người, trong lòng chắc chắn là thấy dễ chịu. Vì thế ta lại chân thành giải thích với nàng.


      Dù sao nữa, vừa rồi cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, ta nên vì thế mà oán trách nàng.


      A Hoàn đại khái là còn tại giận ta, giọng cũng mang theo mấy phần lạnh lùng, rồi nàng lấy Ngưng Thần Châu từ trong ngực ra đưa cho ta, còn gì đó nữa, nhưng ta nghe những gì nàng , mắt ta chỉ nhìn thấy hạt châu trong tay nàng, dưới ánh trăng lạnh lùng, tỏa sáng.


      Lúc nàng rồi, ngực ta vẫn cảm thấy đau nhức, kéo vạt áo ra thấy, ngực có thêm cái bớt màu đỏ, trong áo cũng có thêm đoạn sáo vỡ nhiễm máu.


      Rốt cuộc là Trang Sinh mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Sinh(59)?


      Rốt cuộc chuyện nào mới là , chuyện nào mới là giả?


      Ta cảm thấy mơ hồ.


      Lúc nãy Thái Thượng Lão Quân có nhắc tới tiệc rượu đầy tháng, lẽ trong lúc ta ngủ say nhiều ngày nay xảy ra chuyện gì mà ta biết, hay là có chuyện quan trọng gì mà ta quên mất?


      Ta cân nhắc lúc, suy nghĩ lại, lẽ, đứa bé ra là của ta?


      Trong lòng cảm thấy lo lắng, nhịn được nên chạy vội đến Cung Đâu Suất của Thái Thượng Lão Quân, ông ấy nắm chặt cánh tay ta đến mức phát đau, giận dữ : “Tiểu tử thối Bích Hoa này, sao có thể nhớ gì hết thế này cơ chứ?”


      Nhất thời ta cảm thấy vô cùng vui mừng, thảo nào lúc nãy A Hoàn lúc Vương Mẫu nương nương chỉ hôn trong lòng nàng cũng có vài phần lo lắng, hóa ra là nàng cũng thích ta đúng ?


      Nàng thích Tống Tử Hiên cũng sao, thích Bích Hoa cũng thế mà.


      Lúc ta tìm thấy A Hoàn, nàng tránh đám đông mà ngồi nóc nhà. Ta đưa cho nàng chén rượu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, tay cũng hơi run rẩy.


      Tiếc là A Hoàn da mặt mỏng, chịu thừa nhận.


      thừa nhận thừa nhận, trong lòng ta biết là được rồi.


      Hôm sau khi Thái Thượng Lão Quân tìm thấy Phượng Hoàn, hỏi ta có thấy nàng hay . Ta nhìn gương mặt ông ấy có phần lo lắng, nên hỏi xem xảy ra chuyện gì, Thái Thượng Lão Quân ấp a ấp úng, cả nửa ngày mà ra được nguyên nhân. Trong lòng ta cũng cảm thấy sốt ruột, vội vàng tìm nàng ở xung quanh.


      lẽ tối qua ta làm nàng sợ hãi?


      Lúc ta tìm được nàng, nàng ngồi uống trà ở trong quán trà. Sợ là nàng mà nhìn thấy ta lại tránh né, ta thay đổi dáng vẻ, đến trước mặt nàng. Đời trước ta họ Tống, đời này gọi là Bích Hoa, tên là Bích, vậy gọi là Thanh.


      Như vậy, ta gọi là Tống Thanh .


      Cùng A Hoàn dạo phố quay về, ta phát thấy đoạn sáo vỡ vốn vẫn giấu dưới gối thấy đâu nữa, trong lòng ta hoảng hốt, suy nghĩ lúc, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mọi chuyện từ đầu đến cuối, đoạn sáo vỡ này chắc ở trong tay A Hoàn rồi.


      Tiếc là, cho dù có nhìn thấy đoạn sáo vỡ, nàng cũng chỉ đoán được ta là Tống Tử Hiên, chứ chưa từng nghĩ đến, ta là Bích Hoa.


      Trong lòng ta cảm thấy có vài phần đau buồn: “Nếu như nàng quan tâm đến ta nhiều hơn chút, nàng sớm phát ra rồi. Ở trước mặt nàng, ta chưa bao giờ giấu diếm chuyện gì hết cả, tiếc rằng lâu như vậy, nàng mới biết ta là Tống Tử Hiên.”


      Tiếc rằng, lâu như vậy, nàng mới biết được ta là Tống Tử Hiên


      Mà vẫn biết được ta là Bích Hoa.


      Nhưng mà, A Hoàn, đời này ta ba lần mất nàng, lần từ chối ban hôn đó là lần mà ta hối hận nhất, từ nay về sau, ta vĩnh viễn cũng buông tay.


      hiểu sao A Hoàn lại ngất xỉu, ta kích động, vội tới Cung Đâu Suất tìm Thái Thượng Lão Quân.


      Khi nhìn thấy ta gương mặt của Thái Thượng Lão Quân như cứng lại, có chút đành lòng: “Chuyện này vốn nên để Thượng thần Phượng Hoàn cho ngài mới đúng, tiểu thần nên nhiều, nhưng mà nay Thượng thần Phượng Hoàn ổn, mà nàng lại muốn ra.”


      Ta cắt ngang lời Thái Thượng Lão Quân, thành khẩn : “Xin Lão Quân nhanh mọi chuyện.”


      Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, giận dữ : “Thượng thần Phượng Hoàn lấy Tinh Nguyên Châu trong người ra đưa cho Hạo Thiên tôn thần để cứu người, bây giờ đứa bé trong bụng hơn bốn tháng, cơ thể người mẹ sắp chịu nổi nữa rồi.”


      Ta hốt hoảng, bên tai như nghe thấy tiếng ong ong vang lên.


      “Bây giờ cơ thể của Thượng thần bắt đầu đủ sức để nuôi dưỡng đứa bé trong bụng rồi, cần phải nhanh chóng lấy đứa bé ra.”


      Ta tập trung nhìn A Hoàn, chậm rãi : “Nếu như có người tình nguyện đem Nguyên Đan cho nàng, tình trạng nàng còn xấu như thế này nữa.”


      Thái Thượng Lão Quân gật đầu, suy nghĩ lúc, rồi lại đột nhiên sợ hãi nhìn ta, vội vàng : “Thượng tiên Bích Hoa, tuyệt đối thể được, ngài mà lấy Nguyên Đan ra, biến mất đấy.”


      Ta cười với Thái Thượng Lão Quân: “Lão Quân lo lắng quá rồi, ta sao có thể làm những việc ngốc nghếch như thế được cơ chứ.”


      ràng là có cách cứu nàng nhưng ta lại cứu, việc ngu ngốc như thế sao ta lại có thể làm được cơ chứ?


      Nhưng mà Lão Quân nhầm lẫn mất rồi, thời gian ta hôn mê cũng chỉ hơn hai tháng, đứa bé trong bụng nàng trừ khi là phải của ta, sao có thể bốn tháng được.


      Làm sao lại có thể…


      A Hoàn nhanh chóng tỉnh lại, nhưng những gì nàng làm vỡ nát tia hy vọng cuối cùng của ta.


      Hóa ra là từ đầu đến giờ, cho dù là Tống Tử Hiên hay là Bích Hoa chăng nữa, đại khái là nàng cũng chưa từng thích ta.


      Trước khi ta tháo đai lưng ra ta chỉ nghĩ, muốn xem phản ứng của A Hoàn khi nhìn thấy hành động này của ta như thế nào.


      Là kinh ngạc, là gương mặt biểu cảm, hay là giận dữ?


      Cho dù là có thế nào nữa, ta cũng thương tâm, cũng hy vọng vào điều gì nữa cả.


      Tiếc rằng, cuối cùng ta vẫn là đánh giá bản thân quá cao, nỗi đau trong ngực như nhắc nhở ta: nàng, ta.


      A Hoàn, hãy cho phép ta trước khi ra , lần cuối cùng, được hôn nàng.


      Sau này, cũng còn ký ức mà nhớ lại.


      Ha ha, Bích Hoa, đây cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, kết quả của việc lấy Nguyên Đan ra, ngoại trừ việc hồn phi phách tán còn gì nữa đâu? Lại còn muốn lưu giữ ký ức cho sau này nhớ lại, quả là đê tiện.


      Quả thực là đê tiện.


      Chú thích:


      (59) Trang Chu mộng điệp: hay Trang Chu mộng hồ điệp, là tên đoạn văn trong sách Trang Tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó trở thành điển tích thường được dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam.


      Bản Hán Việt: “Tích giả Trang Chu mộng vi hồ điệp, hủ hủ nhiên hồ điệp dã. (Tự dụ thích chí dư!) bất tri Chu dã. Nga nhiên giác, tắc cừ cừ nhiên Chu dã. Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư? (Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phân hĩ). Thử chi vị vật hóa.”


      Bản dịch của dịch giả Nguyễn Hiến Lê: “Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hóa.””


      Giấc mơ hóa thành bướm của Trang Tử gợi ra nhiều câu hỏi trong các lĩnh vực triết học tâm thức, triết học ngôn ngữ, và nhận thức luận. Đây chỉ là thành ngữ thường gặp trong tiếng Trung, “mộng hồ điệp” còn lan sang cả các nước phương Tây. Nó được dùng làm trong các minh họa trong bài luận nổi tiếng “A New Refutation of Time” ( phủ định mới về thời gian) của Jorge Luis Borges, và có thể gợi cảm hứng cho truyện ngắn “Polaris” được viết năm 1918 của H. P. Lovecraft.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 42 - Đứa bé mà bản thượng thần toàn tâm toàn sức muốn bảo vệ, lại bị phụ thân nó chán ghét!


      Phòng trống , nền đất màu than tỏa ra khí lạnh, ta nhìn chăm chú đoạn sáo vỡ vụn mặt đất, trong lòng hiểu sao bỗng hoảng loạn, vội lùi lại phía sau mấy bước.


      Ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến cho căn phòng dần nhuộm thành màu cam, mấy con chim sẻ vui vẻ hót vang ngoài cửa, ngẫu nhiên có vài con bay đến trước cửa sổ, nghiêng đầu ngó vào trong phòng xem xét rồi lại vỗ cánh “phành phạch” bay .


      Ngọn đèn bàn chỉ còn lại chút dầu cuối cùng, bấc đèn run lên, cuối cùng cũng tắt, chỉ còn làn khói mỏng bay lên, gió thổi qua, cũng biến mất như chưa từng xuất .


      Có tiếng Long Tam từ phía sau lưng ta truyền tới, mang theo mấy phần giận dữ: “Muội thế mà lại trốn, khiến chúng ta phải tìm!.”


      Nắng sớm chiếu lên gương mặt huynh ấy, khiến gương mặt trở nên trắng trẻo, cùng với lông mày nhướn cao của huynh ấy, và đôi mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn ta, quả có phần giống với tộc La Sát.


      Đầu ta run lên, nở nụ cười lấy lòng Long Tam: “Sao lại là trốn, chẳng qua chỉ là xuống trần dạo chơi mấy ngày thôi, nghĩ tới việc trở về đây.”


      Long Tam bước mấy bước tiến về phía ta, giữ lấy cánh tay ta, quay đầu lại với Thái Thượng Lão Quân đứng chờ ở cửa: “Chúng ta trở về.”


      Thái Thượng Lão Quân lặng lẽ nhìn ta, gương mặt lộ vẻ khó xử, đứng nguyên ở cửa, di chuyển.


      Nếu đến chín tầng trời, thần tiên nào tuân thủ quy củ nhất, thể nào Thái Thượng Lão Quân cũng xếp đầu.


      Nếu có tiên hữu nào nhìn thấy ta, phần lớn là theo bối phận, bước đến chào hỏi, thường hay gọi là tiếng “Thượng thần”, từ xưa đến nay vẫn luôn thoải mái như thế, chỉ riêng có Thái Thượng Lão Quân thấy ta, chắc chắn cúi đầu hành lễ, khom lưng, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo đến mức thể chu đáo hơn được nữa. Ta vẫn Thái Thượng Lão Quân từ xưa đến nay có hơi cổ hủ chút, cũng nghĩ ở chung với ta lâu như thế, còn dám đối xử với ta như người thường, nếu bây giờ ta lên tiếng, ông ấy chắc cũng dám làm theo lời Long Tam.


      Mà bây giờ nếu như ta dám chống đối lại Long Tam trừ khi là ta chán sống rồi. Ta thuận theo Long Tam kéo ta ra ngoài, với Thái Thượng Lão Quân: “Bá Dương bị Long Tam lôi kéo bôn ba nhiều ngày thế này chắc cũng mệt rồi, trở về nghỉ sớm .”


      Thái Thượng Lão Quân cúi sâu người chào ta, rồi mới bước nhanh mấy bước đuổi theo kịp Long Tam, gọi mây lành đến mang chúng ta quay trở về trời.


      Long Tam kéo ta thẳng tới Cung Đâu Suất. Mấy lần ta há miệng muốn , lại bị huynh ấy trừng mắt phải ngậm miệng lại.


      tới phủ của Lão Quân, cuối cùng Long Tam cũng buông tay ta ra, quay sang với Lão Quân: “Xin Thái Thượng Lão Quân xem bệnh cho muội ấy, bây giờ thân thể muội ấy thế nào, có còn chịu được nữa hay ?”


      Ta ho khan hai tiếng, phất tay : “ cần xem bệnh, bây giờ ta cảm thấy thân thể rất tốt.”


      Đây là lời , chắc là lâu rồi được ngủ say như vậy, lúc nãy khi mới tỉnh dậy, ta liền cảm thấy toàn thân nhõm, thoải mái.


      Hai tay Long Tam giữ chặt vai ta, ấn ta ngồi xuống ghế, thèm quan tâm đến những gì ta , chỉ quay đầu nhìn Thái Thượng Lão Quân.


      Thái Thượng Lão Quân lại cúi sâu người vái chào ta, rồi mới cung kính vén tay áo lên xem mạch cho ta, hơi nhắm mắt lại trầm tư lúc, : “Thân thể của Thượng thần sao cả, đứa bé trong bụng cũng rất khỏe.”


      Tảng đá trong lòng ta dường như nhàng rơi xuống, giọng vô tình mang theo mấy phần nhõm: “Bá Dương , đứa bé trong bụng ta có thể bình an đến lúc sinh ra sao?”


      Thái Thượng Lão Quân gật đầu.


      Long Tam ngạc nhiên vui mừng : “A Hoàn đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, lẽ lời nguyền phượng hoàng nhất mạch người nàng lại biến đổi!.” xong, cẩn thận nhìn ta lúc, vui vẻ , “Sau này muội có thể còn sống mà nhìn thấy con của mình, quả là vô cùng tuyệt vời.”


      Ta cũng vô cùng vui vẻ, vốn ta cân nhắc xem có nên tìm Bà La Già hay , đứa bé để lại cho chàng nuôi nấng, bây giờ xem ra, hoàn toàn có thể cùng chàng nuôi dưỡng đứa bé lớn lên, coi như tâm nguyện bé của ta được đáp ứng rồi.


      Ta ở phàm giới nhiều ngày, vẫn luôn nghe ngóng hỏi thăm tin tức của chàng. Nghe đồn Ma giới gần đây muốn đến Thiên giới, cùng thương lượng để giải quyết chuyện trụ chống trời. Ta nghĩ muốn tìm chàng, tiếc là pháp lực toàn thân mất hết, chàng lại cách ta quá xa, ta vừa phải tìm cách trốn tránh bọn Long Tam để bị bắt trở về phá thai, lại vừa muốn tìm Bà La Già, quả là có chút khó khăn. Bây giờ nếu cần phải từ bỏ đứa bé, ta cũng có thể yên tâm ở lại Tiên giới chờ Bà La Già đến.


      Cảm giác lừa gạt người khác cũng tốt chút nào, ta muốn làm lại lần nữa. Lần này, ta phải thẳng thắn cho chàng biết: cái tên Hoàn Phượng chỉ là tên giả mà thôi, tên của ta là Phượng Hoàn, là con phượng hoàng của Tiên tộc.


      Quanh Cung Thiên Cơ mây lành bao phủ, sắc màu lộng lẫy.


      Bước qua cổng vòm, ta cảm ơn với tiểu tiên dẫn đường, mình ta bước qua con đường mòn dài, rồi rẽ phải vào cửa ngách, cuối cùng cũng tìm được Thái Ất.


      Thái Thượng Lão Quân Thái Ất tuy tỉnh, nhưng nhiều năm ở trong tình trạng cứng ngắc, tứ chi vẫn có phần phối hợp được với nhau. Hạo thiên vì khiến Thái Ất sớm khôi phục, đặc biệt xây dựng điện Thanh Trì, lấy nước từ chỗ Văn Thù Bồ Tát ở Tây Thiên về, đổ vào trong điện Thanh Trì, để Thái Ất ở trong đó ngâm cả ngày.


      Chắc là do nước nóng, trong điện Thanh Trì sương mù lan tỏa, trở thành khoảng trắng xóa. Bên bờ ao có treo rèm sa, bị sương mù nhuộm ướt, dần trở nên trong suốt, gió thổi qua rèm sa bay bay, sương mù từ khe hở từng chút bay ra ngoài.


      Ta ngồi bên bờ ao cách lớp rèm sa, noi với bóng người mơ hồ ở giữa ao: “Nhiều năm như vậy gặp huynh, quả là rất nhớ huynh.”


      Tiếng nước trong ao ngừng lại.


      Ta hít sâu rồi lại : “ ra ta cứ nghĩ cả đời này cũng thể gặp lại được. Huynh xem huynh có ngốc hay , nên muốn làm hùng, mà đem cả nửa cái mạng giao ra, sau này dù có gặp chuyện gì nữa, cũng nhất định được làm như thế nữa.”


      Bóng người giữa ao dần dần tới bên bờ ao, khuấy động khiến nước chảy “rào rào.”


      Ta nghẹn ngào : “Huynh đừng có gì như thế, cho muội biết bây giờ thế nào , thân thể có khỏe hay ?”


      Qua lớp rèm sa, ta mơ hồ nhìn thấy có bóng người bước tới, nhặt quần áo được chuẩn bị sẵn bên bờ ao tùy ý khoác lên người, sau đó bước lại chỗ ta ngồi, vạch rèm sa ra.


      Mái tóc đen ướt sũng chảy xuống phía sau lưng, bên hông y bào tùy ý thắt cái nút, từng mảng ngực trần lộ ra, chắc là do nhiệt độ, nên hơi nhiễm sắc hồng. Y bào dính vào người, làm lộ thân hình cân đối cao ráo.


      Chàng híp đôi mắt có chút ướt át vì dính nước lại nhìn ta, gương mặt cười mà như .


      Trái tim ta đập thình thịch trong lồng ngực.


      Tay giấu trong vạt áo lặng lẽ véo mấy cái vào đùi, đau chết được, phải là mơ.


      Lúc nãy lực tay có hơi mạnh, chân đau khiến ta muốn nhảy dựng lên, nước mắt bỗng dâng lên, tụ trong hốc mắt.


      Chàng cúi đầu, nâng cằm ta lên, giọng trầm mà khàn: “Đừng khóc, vốn là mỹ nhân, khóc làm bổn tọa đau lòng.”


      Ta cười “hì” tiếng, ngừng khóc mà cười: “Bây giờ là lúc nào, lúc chàng còn học chắc mồm mép cũng láu lỉnh lắm đấy nhỉ.” xong, ta lại cảm thấy hối hận, đối với ta mà cũng chỉ là mấy tháng, nhưng đối với chàng, trải qua cả sáu trăm vạn năm rồi.


      Quãng thời gian sáu trăm vạn năm dường như lưu lại chút dấu vết nào người chàng hết cả, ta đưa tay vuốt ve gương mặt chàng, run rẩy : “Bà La Già, thiếp có việc nhất định phải cho chàng biết.”


      Bà La Già chớp chớp mắt, cúi đầu xuống ngửi ngửi ở cổ ta, lẩm bẩm : “Nàng , ta nghe.”


      Ta hắng giọng, lùi mấy bước lại phía sau, đứng đối mặt với chàng, nghiêm túc : “Việc này vô cùng quan trọng, thiếp muốn tiếp tục lừa gạt chàng nữa. ra thiếp là Trưởng công chúa của tộc Phượng hoàng, là trong số mấy vị Thượng thần còn sống sót của Tiên giới, Phượng Hoàn’.


      Bà La Già bình tĩnh nhìn ta lúc, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt.


      Chàng nhìn ta như thế, ta cảm thấy bất an.


      Ta che miệng ho khan tiếng, lại cố gắng miễn cưỡng cười với chàng, miễn cưỡng trêu chọc mà : “Bà La Già, chàng sao lại nhìn thiếp như thế, chàng cảm thấy khó chấp nhận đến thế hay sao?”


      Gương mặt Bà La Già lại thay đổi, nắm lấy cánh tay ta, nhàng vuốt ve, cười mà như : “Sao nào, nàng muốn phủi sạch, từ nay về sau muốn làm như chúng ta quen biết?” Chàng liếc nhìn ta, rồi tiến lại gần ta thêm chút nữa, khí ẩm ướt vây quanh ta, chàng kéo dài giọng, mang theo mấy phần miễn cưỡng, bất ngờ thay đổi giọng, “Hả~?”


      Tay ta run lên, đến cả trái tim ta cũng run rẩy theo. nghiệt, sớm nên thu phục chàng mới đúng.


      “Cái chuyện như ăn quỵt này bản thượng thần thèm làm, chỉ sợ chàng dám nhận là chàng biết ta mà thôi.” Ta tỏ ra nghiêm túc, dừng chút, lấy tay vuốt ve phần bụng hơi lộ , giọng mang theo mấy phần bất an , “ ra chàng , đứa bé trong bụng ta, chàng có nhận nó hay ?”


      Bà La Già chép miệng, “chậc chậc” hai tiếng, quanh ta hai vòng, từ phía sau lại gần vào tai ta, giọng hơi cao, mang theo vài phần nghi ngờ: “Ồ, sao lại có đứa bé, sao ta lại biết gì hết cả?”


      Ta cảm thấy muốn ngất, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, nhìn đồ đạc cũng thấy chân thực, giọng mang theo mấy phần run rẩy, mấy phần đau thương: “Sao nào, lẽ chàng nhận?”


      Đứa bé mà bản thượng thần toàn tâm toàn sức muốn bảo vệ, lại bị phụ thân nó chán ghét!


      Bà La Già cười “ha ha”, gì.


      Ta chợt hiểu ra, hung hăng dẫm lên chân Bà La Già cái, thẹn quá hóa giận : “Trò đùa này vui chút nào cả, tính chàng làm sao thế, sao càng ngày lại càng tệ thế này!.”


      Bà La Già ôm chân nhảy mấy bước về phía sau, ấm ức : “Ui, ta thừa nhận sao, phải người quyết định là nàng à? Chỉ cần là hài tử của A Hoàn, cho dù nó có là A Miêu, A Cẩu, ta cũng thừa nhận!.”


      Tảng đá lớn trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống được, ta thở dài nhõm. Ngẫm nghĩ, rồi ta lại cảm thấy có chút thích hợp: “Cái gì mà A Miêu A Cẩu, nó có tên có họ đàng hoàng, ta nghĩ rồi, nếu là nam hài gọi là Phượng Thùy, nữ hài gọi là Phượng Trân.”


      , giọng của Hạo Thiên từ cửa điện Thanh Trì truyền đến: “Ma Quân, tắm xong chưa? Ngọc Đế chuẩn bị xong tiệc rượu rồi, chờ Ma Quân đến.”


      Chưa xong, Hạo Thiên vào đến nơi, nhìn thấy ta, gương mặt lên nét kinh ngạc.


      Huynh ấy nhìn vạt áo Bà La Già mở rộng, lại nhìn ta, sau đó lại nhìn Bà La Già, gương mặt biến đổi thất thường.


      Ta vuốt vuốt mũi, giải thích: “Vốn là muội muốn tìm Thái Ất, nghe huynh ấy ở điện Thanh Trì, muội liền tự đến đây, ngờ là gặp Bà La Già.”


      Hạo Thiên bật cười : “A Hoàn, ngờ muội lại có thể nhầm đường ở Cung Thiên Cơ của ta, điện Thanh Trì ở bên kia, muội ngược đường rồi.”


      Bà La Già giữ chặt tay ta, với Hạo Thiên: “ nhầm nhầm, có thể đến chỗ này của ta, ta vô cùng vừa lòng.”


      Sau đó quay đầu lại nhìn ta cười mà như .


      Đời này chuyện mất mặt nhất của bản thượng thần cũng chỉ như thế này mà thôi!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 43 - Ta cùng với Thái Thượng Lão Quân chuyện vất vả như thế, chắc là do có khác biệt!


      Hạo Thiên lơ đãng liếc nhìn ta, rồi cười với Bà La Già, híp mắt : “Ma Quân tắm rửa xong xuôi, xin mời theo ta dự tiệc .” Huynh ấy lại nhìn tay Bà La Già nắm tay ta, tiếp, “Thượng thần Phượng Hoàn nếu ở đây, ta cũng cần sai người mời nữa, cùng luôn ’.


      Hóa ra, sáng nay Bà La Già mới tới Thiên giới, chủ yếu là để bàn luận về việc hai giới gần đây có những xung đột , cố gắng dùng phương pháp hòa giải, đúng hướng để giải quyết vấn đề giữa hai giới.


      Từ khi Thái Vu bị phong ấn, Bà La Già kế vị cho tới nay, cũng trải qua mấy trăm vạn năm, lần này coi như là lần đầu tiên Bà La Già đến Thiên giới.


      Nhuế Hạng đặc biệt sai người dọn dẹp điện Tây Hoa, để đoàn người của Bà La Già nghỉ tạm, nhưng ngờ Bà La Già bỏ mặc đám tùng tùng, mình đến chỗ này của Hạo Thiên để tắm rửa, với lý do vô cùng quang minh chính đại: Hạo Thiên tôn thần xem như là thần tiên có làn da đẹp nhất Thiên giới, chắc là do nguồn nước, bổn tọa muốn nhân cơ hội này, hưởng chút tiên khí của Cung Thiên Cơ.


      Hình như chúng ta đến muộn, các tiên hữu tụ tập thành từng nhóm tán gẫu với khí thế ngất trời.


      Vương Mẫu nương nương muốn làm cho phong cảnh thêm rực rỡ, đặc biệt ra lệnh cho các Bách Hoa tiên tử đem các loài hoa nở rộ đến thả trong Dao Trì, từ xa nhìn thấy, cũng thấy rực rỡ các sắc màu.


      Nhuế Hạng ngồi ở chủ vị cao, ngồi bên cạnh là Vương Mẫu ăn mặc thân vàng kim tung bay trong gió.


      Ngài ấy giơ chén rượu hướng tới Bà La Già : “Trẫm kính Ma Quân ly.” Sau đó uống cạn ly rượu, lại tiếp tục , “Ma Quân đường xa đến chắc cũng cảm thấy mệt mỏi, Trẫm sai người chuẩn bị mấy tiết mục chào đón, để Ma Quân giải trí.”


      Bà La Già uống ngụm rượu, đặt ly rượu xuống bàn, rồi cười với Nhuế Hạng.


      Nhuế Hạng khen: “Tửu lượng của Ma Quân tốt.”


      Bà La Già lại rót ly rượu, quay sang nhìn Vương Mẫu nương nương lúc, vẻ mặt khó đoán.


      Trong lòng ta cảm thấy kinh ngạc. Nhiều năm như vậy, tuy rằng dung mạo của Vương Mẫu nương nương cũng có thay đổi mấy phần, nhưng phải là nhiều, so với dung mạo bức tranh của Thái Vu vẫn có vài phần tương tự, Bà La Già nhãn lực rất tốt, chỉ sợ là nhận ra mất rồi. Mẫu hậu của mình bây giờ lại trở thành Vương Mẫu nương nương của Thiên giới, biết tại chàng nghĩ gì nữa.


      Bây giờ Vương Mẫu nương nương còn ký ức của năm đó nữa, hề nhớ từng có đứa con trai là Bà La Già, bị Bà La Già nhìn như vậy, cảm thấy rất khó hiểu. Cũng may cuối cùng bà ấy cũng vẫn bình tĩnh, cầm ly rượu lên hướng Bà La Già : “Lão thân nhìn Ma Quân cảm thấy rất có duyên, trước xin kính ly.”


      Cuối cùng Bà La Già cũng thu hồi ánh mắt, cầm ly rượu lên uống.


      Thiên Bồng Nguyên soái xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, cười ha ha, lớn giọng : “Tiểu tướng rất thích tính tình phóng khoáng của Ma Quân đại nhân, đến, tiểu tướng kính Ma Quân đại nhân chén rượu!.”


      Có Thiên Bồng mở đầu như thế, các vị tiên gia thay nhau hướng Bà La Già kính rượu, chàng cũng có thời gian mà nhìn Vương Mẫu nương nương chăm chú nữa, lòng ta lại cảm thấy có vài phần yên tâm, nhìn quanh bốn phía, nhưng lại thấy Thượng tiên Bích Hoa.


      Ta lặng lẽ từ vị trí phía xuống, đến phía sau Thái Thượng Lão Quân, lặng lẽ kéo tay áo ông ấy, thấp giọng : “Bá Dương, sao lại thấy Thượng tiên Bích Hoa, hay là ta còn chưa khôi phục bình thường?”


      Ta coi như là rời khỏi Thiên giới nhiều ngày, hôm nay là ngày quan trọng, Bích Hoa nếu như có chuyện gì, thể nào đến được.


      Thái Thượng Lão Quân lấy tay áo che miệng ho khan vài tiếng, : “Hóa ra là Thượng thần Phượng Hoàn, tiểu tiên có lễ, là hạnh ngộ hạnh ngộ, ha ha.”


      Sao mới có lúc thôi, mà tật xấu của Thái Thượng Lão Quân lại tái phát rồi. Đầu ta đau nhức, khoát tay : “ cần đa lễ, hôm nay sợ là tất cả các tiên hữu đều tụ tập ở đây, có gì là hạnh ngộ hay hạnh ngộ hết cả, ông chỉ cần cho ta biết, thân thể của Bích Hoa có phải là có chuyện gì hay ?”


      Thái Thượng Lão Quân hắng giọng, rồi lại ho khan hai tiếng, rồi mới chậm rãi : “Thượng tiên Bích Hoa… bị Ngọc Đế phái làm chuyện quan trọng rồi.”


      Bích Hoa vừa mới tỉnh lại, Nhuế Hạng sao lại để cho chàng nghỉ ngơi chút, phải là quá đáng hay sao.


      Ta giữ chặt Thái Thượng Lão Quân, muốn hỏi tỉ mỉ ông ấy chút, ông ta lại nhìn vòng quanh bốn phía, nhìn thấy Long Tam đứng trong góc chuyện với Thái Bạch, đồng tử sáng lên, bước nhanh đến kéo Long Tam lại, cách khẳng định: “Lúc Ngọc Đế giao nhiệm vụ cho Thượng tiên Bích Hoa, Thái tử Long Tam cũng ở đấy, Thượng thần nếu muốn biết chi tiết xin hỏi Thái tử Long Tam, tiểu lão nhân lớn tuổi, việc diễn ra lâu, nhớ ràng, ha ha….” Quay đầu lại với Long Tam, “Thái tử Long Tam, lúc đó ngài còn khuyên Thượng tiên Bích Hoa nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.”


      Ta nghi ngờ liếc nhìn Long Tam, theo tính cách của huynh ấy, lời này giống như huynh ấy ra. Mặt khác, nếu như Thái Thượng Lão Quân mà lớn tuổi rồi, ta đây như vậy chừng ấy tuổi, chẳng phải là… khụ khụ.


      Long Tam hất tay Thái Thượng Lão Quân ra, trừng mắt nhìn ông ta, sau đó cười ha ha với ta, : “Chuyện này, ừm, đúng thế, ha ha.”


      Nhìn huynh ấy như vậy có vẻ ngốc nghếch, ta nhịn được cũng cười theo.


      Đúng lúc này, đại sảnh đột ngột yên tĩnh, tiếng cười của chúng ta lại càng trở nên thu hút chú ý hơn.


      Mọi ánh mắt của các vị tiên gia đều hướng về phía này, khiến ta cảm thấy sau lưng phát lạnh.


      Ta nghe thấy giọng Ngọc Đế bình tĩnh : “Thượng thần Phượng Hoàn cười vui vẻ như thế, chắc là đồng ý rồi, vậy ngài mai cùng Ma Quân đến núi Bất Chu xem .”


      Ta hiểu gì hết, là chuyện gì diễn ra, muốn từ chối, lại nghe thấy Bà La Già : “Ngọc Đế quả nhiên là hào phóng, vậy ngày mai xin đợi Thượng thần Phượng Hoàn đại giá, đêm nay bổn tọa uống hơi nhiều muốn rời trước, xin Ngọc Đế lấy làm phiền lòng.”


      Nhuế Hạng bị Bà La Già khen “hào phóng” nên vui vẻ, gật đầu ưng thuận.


      Vương Mẫu nương nương nhìn Bà La Già khỏi, quay đầu với ta: “Thượng thần Phượng Hoàn, Ma Quân mới tới Tiên giới, có nhiều nơi biết, ngài cần phải để ý cẩn thận, đừng đến nơi nên đến, nhầm đường, đường vòng hay gì đó, cũng tốt. Lại bị người ta Tiên giới chúng ta quan tâm đến khách quý, ngài nhớ chưa?”


      Ta chợt hiểu, hóa ra là họ muốn ta làm hướng dẫn viên du lịch kiêm giám thị Bà La Già. Ngọc Đế cùng Vương Mẫu nương nương chắc là biết quan hệ giữa ta và Bà La Già, nếu như bọn họ biết đứa bé trong bụng ta là của chàng, biết còn có thể bố trí như thế này hay . Nhưng việc riêng như thế nên đem ra ở nơi như thế này, ta chỉ đành phải từ chối: “Ngọc Đế minh giám, phải là ta muốn, nhưng để ta thích hợp cho lắm.”


      Bàn tay Nhuế Hạng cầm ly rượu chợt ngừng lại chút, gương mặt vui, rồi cố gắng kìm chế, nén cơn giận xuống, ôn hòa mà : “Thượng thần Phượng Hoàn địa vị cao quý, cùng với Ma Quân tính là thất lễ với ngài ấy, vì sao lại thích hợp?”


      Bởi vì ngài muốn tìm người giám thị chàng, mà ta với chàng quan hệ lại vô cùng thân thiết, thậm chí ta còn là mẹ của con của chàng.


      Ta đầy bụng khổ tâm mà thể ra được, đành phải liếc nhìn Thái Thượng Lão Quân.


      Thái Thượng Lão Quân bị ta nhìn đến nỗi tay run lên, gương mặt biến đổi, đột nhiên dường như là nghĩ ra chuyện gì, gương mặt lại biến đổi. Tâm ta chợt cảm thấy lạnh lẽo, lẽ ông ấy đoán ra được đứa bé trong bụng ta là của Bà La Già?


      Nghĩ rồi lại nghĩ, ra chuyện này sớm muộn gì cũng bị mọi người biết được, ông ta có thể tự đoán được, cũng đỡ mất công ta phải cho ông ta.


      “Khởi bẩm Ngọc Đế, tiểu tiên đoán rằng, Thượng thần Phượng Hoàn có thể cảm thấy mình cùng Ma Quân có phần thất lễ. Nếu ngại ngài để cho Thái tử Long Tam cùng tiếp đãi, cũng có thể tiếp ứng cho nhau được.”


      Ta nghĩ thầm: “Lão Quân ông hiểu lầm, ta phải là sợ thất lễ, tuy rằng bản thượng thần bình thường quá chú trọng mọi chuyện, nhưng mà những lễ tiết cơ bản hay gì đó cũng vẫn biết. Nếu như ông có thể nghĩ đến chuyện đẩy Long Tam ra, sao nghĩ cách thuận tiện cứu ta luôn! Rốt cuộc là ông đoán được, hay là đoán được?”


      Tiếc là, ta chỉ có thể yên lặng đứng đó, đem những lời này nuốt vào trong bụng.


      Long Tam nghe Thái Thượng Lão Quân nhắc tới mình, cũng chối từ, hai người dường như vô cùng ăn ý: “Ngao Bính nguyện ý cùng hộ tống Thượng thần Phượng Hoàn.”


      Gương mặt Nhuế Hạng lộ vẻ khó hiểu, ánh mắt biến đổi, dường như hiểu ra chuyện gì. Nhìn lướt qua Thái Thượng Lão Quân, lại nhìn lướt qua Long Tam, cuối cùng chậm rãi : “Nếu như thế, để hai người các vị tiếp khách .”


      Long Tam vui vẻ đồng ý.


      Ta vừa tủi thân vừa đồng ý.


      Thái Thượng Lão Quân an ủi ta : “Thượng thần Phượng Hoàn, tiểu tiên có thể hiểu được tâm tư muốn nhanh chóng tìm Thượng tiên Bích Hoa của ngài, nhưng mà việc cùng Ma Quân có liên quan đến mối tương giao giữa hai giới Tiên - Ma, Thượng thần nên để Thượng tiên Bích Hoa sang bên , chờ việc này xong rồi tìm cũng muộn.”


      Ta nghiêm túc : “Bá Dương lo lắng quá rồi, ta muốn tìm Bích Hoa lúc nào?”


      Thái Thượng Lão Quân tỏ ra hiểu ý : “Tâm ý của Thượng thần sao tiểu tiên lại hiểu, có điều Thượng thần tìm Thượng tiên Bích Hoa, chắc tìm. Thượng thần Phượng Hoàn túc trí đa mưu, như vậy cùng Ma Quân núi Bất Chu xảy ra rắc rối gì hết, quyết định này của Ngọc Đế là sáng suốt.”


      Ta nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng cũng quyết định ngậm miệng lại.


      Quả nhiên, người với người cũng có nhiều dạng khác nhau, gần đây Tiên giới có từ mới phổ biến - khác biệt. Ta cùng với Thái Thượng Lão Quân chuyện vất vả như thế, chắc là do có khác biệt!


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 44 - cho cùng, Thái Vu là người sống vì tình


      Tối qua, sau khi kết thúc yến tiệc ta từng qua điện Tây Hoa tìm Bà La Già định bàn bạc chút việc riêng, dù sao bụng của bản thượng thần bây giờ cũng càng lúc càng lớn, cũng nên tìm cho bé con người cha danh chính ngôn thuận trước thời điểm bé con sinh ra đúng . Tiếc là hạ nhân ở điện Tây Hoa lại với ta: đêm nay Ma Quân uống hơi quá chén, bây giờ ngủ rồi, tiếp khách.


      Ta ngẫm nghĩ, dù sao việc này cũng vội vàng được trong lúc nhất thời, sau này cũng thế cả thôi, vì thế ta quay về.


      Theo ấn tượng của bản thượng thần, tuy là bình thường Bà La Già khá dễ dãi, nhưng nhân phẩm của chàng thực ra lại rất tốt, cũng đến mức ăn quỵt. Ha ha, nếu chàng tính ăn quỵt cùng lắm là bản thượng thần tóm chàng đem lại đây, học theo phương pháp trong các vở kịch, đem chàng trói lại treo lên rồi hung hăng đánh cho chàng mấy cái. Ồ, nghĩ đến cảnh này, ta lại cảm thấy vô cùng hứng thú.


      Chắc là bởi vì tối hôm qua trời mới mưa, nên hôm nay bầu trời trong xanh gợn mây, từ xa nhìn chỉ thấy mảnh màu xanh ngọc, bầu trời có gió cũng có mây, trung cao cao chỉ có cảnh sắc xinh đẹp động lòng người.


      Mặc dù lúc bản thượng thần ở Ma giới, đối với phong nhã của Bà La Già cũng sớm có hiểu biết, nhưng hôm nay khi nhìn thấy chàng vẫn tránh khỏi bị hù dọa. Tối hôm qua xem như là trường hợp trang trọng, chàng ăn mặc trang trọng cũng bình thường, nhưng ràng hôm nay là ngày bình thường, mà chàng ăn mặc còn giống phượng hoàng hơn cả con phượng hoàng chính thống là ta, đúng là con phượng hoàng trống lộng lẫy xinh đẹp, từ xa nhìn thấy, sáng rực rỡ đến đau cả mắt.


      Chàng hôm nay vẫn mặc chiếc áo choàng màu đen giống như hôm qua, nhưng vạt áo được mở rộng, lại làm bằng chất liệu mỏng manh trong suốt, làm lộ ra phần ngực chàng. Lưng đeo cái đai ngọc, đó có khảm toàn bảo thạch hồng hồng xanh xanh, rồi dùng vàng bọc bên ngoài, trông đến là nặng. Mái tóc đen chưa được búi, bay tứ tung bờ vai, có mấy sợi còn phất ngang qua trán, tung bay trong gió.


      Ta rời mắt khỏi chuỗi vòng đầy trân châu bảo thạch cổ của Bà La Già, chớp chớp mắt cho khỏi hoa mắt, cố gắng tỏ ra là mình làm việc công, cười : “Ma Quân quả là nhìn xa trông rộng, biết hôm nay trời nóng, nên ăn mặc mát mẻ như thế.”


      Chàng đem trân châu bảo thạch được giấu trong tàng bảo các ra đeo hết cả lên người thế này, cùng sợ bị đè chết vì nặng người hay sao.


      Bà La Già nâng tay lên, ống tay áo trượt xuống dưới, làm cho chiếc nhẫn đeo tay tỏa sáng lấp lánh. Khóe miệng chàng hơi cong lên với ta, lông mày nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Ồ, ta mặc như thế này A Hoàn có thích hay , hử~?”


      Ta ho khan hai tiếng, quay đầu liếc nhìn Long Tam bên cạnh, nghiêm trang : “Ma Quân đại nhân cảm thấy tốt là được rồi.”


      Long Tam vẫn chưa biết quan hệ giữa ta với Bà La Già, gương mặt lộ vẻ tức giận, ôn hòa với Bà La Già: “Nghe đồn người của Ma giới kìm chế được hành vi của mình, hôm nay mới thấy, lời đồn sai.”


      Bà La Già làm như nghe thấy gì, chớp chớp mắt, như ra mấy giọt nước mắt, tủi thân : “Hôm nay bổn tọa mặc như thế này là để cho A Hoàn xem, A Hoàn có thích hay ?”


      Ta đơ người.


      Vừa rồi bản thượng thần sai rồi, chàng phải là con phượng hoàng trống, dáng vẻ này, ràng là có vài phần giống với hồ ly Tử Tô, e là đây là con hồ ly từ trong hang chạy đến đây làm loạn .


      Long Tam nổi giận, hừ lạnh tiếng, : “Xin Ma Quân giữ tự trọng chút, Thượng thần Phượng Hoàn địa vị tôn quý, giống với nữ ở Ma giới.”


      Ta nhìn Bà La Già, ôi, bằng tìm ngày sớm ra , nếu biết còn ầm ĩ đến mức nào nữa đây.


      Bà La Già nhàm chán : “Bổn tọa rất tự trọng, thể tự trọng hơn được nữa. Hơn nữa….” Chàng cố ý dừng lại chút, tiến đến bên ta nhàng , “Dùng vị trí Ma Hậu đổi lấy vị trí tại của nàng, tính là thiệt thòi đấy chứ?”


      Long Tam thấy Bà La Già như thế, lại càng tỏ ra tức giận hơn.


      Ta vội vã tránh nhóm thị vệ ở phía sau, với Long Tam: “Huynh đừng có tức giận, ra có chuyện này muội muốn cho huynh biết, cho tới lúc này mọi chuyện diễn ra cứ vội vã, hơn nữa mọi chuyện cũng chưa có chắc chắn, cho nên vẫn chưa . Hôm nay nếu mọi chuyện như vậy, bằng trước cho huynh biết.”


      Long Tam quay đầu nhìn ta nghi ngờ.


      Ta hắng giọng, gương mặt đỏ lên: “ ra muội tính thành thân với Bà La Già.”


      Mắt Long Tam mở to nhìn ta, bước chân ngừng lại.


      Ta kéo huynh ấy tiếp tục về phía trước, vừa vừa : “Lúc trước khi tìm Si Mị Chung muội quen Bà La Già, đứa bé trong bụng muội, theo đạo lý phải gọi Bà La Già là “cha.””


      Long Tam hít hơi lạnh, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ phải là của Bích Hoa?”


      Ta hoang mang hỏi lại: “Sao lại liên quan tới Bích Hoa?”


      Long Tam có vẻ hốt hoảng, gương mặt biến đổi, dường như thương tiếc, dường như đồng cảm, dường như hiểu nổi. Cuối cùng cũng vẫn lắc đầu, với ta: “Tin này làm ta quá ngạc nhiên, ta phải quay về tiêu hóa tin này .” Sau đó hốt hoảng bỏ .


      Ta nhìn bóng dáng Long Tam ngày càng rời xa, quay sang cười gượng với Bà La Già.


      Bà La Già để tâm, còn xem thị vệ xung quanh như khí, bước mấy bước đến gần ta, gương mặt vui vẻ : “Ồ, A Hoàn, bây giờ chỉ còn lại nàng với ta thôi.”


      Ta bình thản để ý.


      Bà La Già tiếp tục : “Nghe núi Bất Chu vốn là vùng hoang vu, có gì thú vị hết cả, bằng chúng ta thăm thú chỗ khác .”


      Chủ tử cầm đầu bỏ mặc nhiệm vụ, người tiếp khách là ta đương nhiên là có ý kiến gì rồi.


      “Chàng muốn đâu?”


      Bà La Già cười, cầm lấy tay ta, thấp giọng : “Ta nghe nhà A Hoàn ở núi Tê Ngô, biết hôm nay nhạc phụ đại nhân có ở nhà hay , ta dù có là con dâu xấu cũng nên sớm gặp cha mẹ chồng chứ?”


      Ta đỏ mặt, nếu sớm đưa chàng gặp phụ thân ta như thế này, ta cảm thấy hơi lo lắng. Hơn nữa, khụ khụ, ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, nếu gặp Ngọc sao, chứ nếu mà gặp phụ thân ấy , theo như tính tình của Bà La Già, nhất định là có thể moi ra mấy chuyện thường ngày của ta từ trong miệng cha ra, như vậy hình tượng vĩ đại của bản thượng thần cũng tong.


      Ta lùi mấy bước về phía sau, tạo thành khoảng cách với Bà La Già, cố gắng đối mặt với chàng, cố gắng tỏ ra nghiêm túc, : “Chuyện này thể qua loa được, cần phải chuẩn bị cẩn thận.”


      Bà La Già buông tha dễ dàng như thế, tiếp tục : “Ta quyết định , tức là chuẩn bị kỹ càng rồi.”


      Ta vẫn giữ gương mặt nghiêm túc như cũ, nhanh chậm : “Bàn bạc cẩn thận lại .”


      Ánh mắt Bà La Già chợt lóe lên, đột nhiên cười với ta, đến cả chân mày cũng mang mấy phần ý cười: “A Hoàn, hôm nay ta đúng là muốn gặp nhạc phụ đại nhân, phải là nàng giấu ai ở trong nhà, muốn ta thấy đấy chứ.”


      Đúng là phụ thân của bản thượng thần thể dễ dàng để cho chàng gặp như vậy được.


      Ta im lặng , nhìn xung quanh.


      Gương mặt Bà La Già lộ ra vẻ thất vọng, buông tay ta ra, quay lưng về phía ta, giận dữ : “Được rồi, nếu như A Hoàn muốn thôi.”


      Chắc do giọng của chàng quá mức buồn bã, nên ta cảm thấy hơi áy náy: “Chúng ta chỗ khác dạo chơi, cũng giống như thế thôi mà.”


      Bà La Già quay người, gương mặt lộ vẻ mong ngóng, chàng khẽ hạ mi mắt, nhìn chăm chú vào mắt ta, bi thương : “Phụ Quân của ta năm đó bị phong ấn dưới chân núi Cửu Nghi, nếu có thể, ta muốn xem.”


      Để núi Cửu Nghi trấn áp Thái Vu, Hạo Thiên từng ra lệnh để bất kỳ ai chưa được cho phép lại gần, còn sai Thần tướng quanh năm ở chân núi bảo vệ. Theo lý, Bà La Già được vào.


      “Núi Cửu Nghi là cấm địa, ta thấy vẫn nên là….”


      Bà La Già gật đầu tỏ vẻ hiểu, ánh mắt ảm đạm tránh khỏi thở dài hơi, rồi lại lập tức miễn cưỡng cười với ta, tỏ ra thoải mái : “ sao đâu, ta cũng chỉ là thuận miệng ra thôi, cũng sao.”


      Trong lòng ta cảm thấy đau đớn, chàng mấy trăm vạn năm gặp Thái Vu, đương nhiên là nhớ nhung rồi. Khi xưa lúc ta nhớ đến a nương, ta còn có thể níu lấy phụ thân mà trò chuyện, hết ra tâm trong lòng, nhưng chàng lại mình đơn độc ở Ma giới, ta lại có ở bên cạnh chàng, e là ngay đến người ở bên cạnh để trò chuyện cũng chẳng có.


      Nếu ta đề nghị lại khác, có ta cùng chàng, chắc cũng xảy ra chuyện gì đâu.


      Ta khẽ cắn môi, : “ ra nếu như muốn đến đấy cũng phải là được, nhưng những thị vệ này tuyệt đối thể đem theo được.”


      Bà La Già ngạc nhiên vui mừng hỏi: “Có thể chứ?” Rồi lại lộ vẻ hơi thất vọng, cẩn thận hỏi, “Nếu thể được, thôi, nếu như nàng đưa ta vào, sợ là Ngọc Đế mà biết trách tội nàng.”


      Lòng ta mềm nhũn, cảm thấy vô cùng ấm áp: “ sao, Thần tướng trông giữ núi là người của tộc Phượng hoàng của thiếp.”


      Ta cùng với Bà La Già bay đến chân núi Cửu Nghi, với Thần tướng trông giữ núi: “Chúng ta lên nhìn lúc, xuống ngay.”


      Thần tướng trông giữ núi thấy ta, gì mà tránh ra.


      Cả quãng đường Bà La Già im lặng gì, ta an ủi chàng: “Chàng cũng đừng quá đau lòng, ít nhất Ma Quân Thái Vu đến nay vẫn sống rất tốt.”


      Bà La Già quay đầu liếc nhìn ta, rồi lại cúi đầu, thấp giọng : “A Hoàn cần an ủi ta, Phụ Quân trời sanh tính tình tùy ý, bị trấn áp mấy trăm vạn năm như thế, e là so với chết còn khổ sở hơn.”


      Ta yên lặng . Nếu phải luận thị phi đúng sai của trận chiến Tiên - Ma năm đó, ra cũng rất khó . Lúc trước ta biết nguyên nhân, nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh trong tay Thái Vu, ta mới hiểu.


      cho cùng, Thái Vu là người sống vì tình.


      Năm đó, Thái Vu đột ngột chạy đến Tiên giới với các vị tiên gia muốn lấy Thần nữ Côn Luân là Dao Quang làm vợ. Lúc đó Dao Quang với Nhuế Hạng thành thân nhiều năm, con cũng có, tuy là Nhuế Hạng lúc bấy giờ mới chỉ là tiểu tướng quân, nhưng địa vị của Dao Quang ở Côn Luân rất cao, đương nhiên là thể bôi nhọ được rồi. Toàn bộ phái Côn Luân đương nhiên là đáp ứng, Nhuế Hạng cũng vô cùng tức giận.


      Tiên giới phái sứ giả hỏi nguyên nhân, cũng ngờ sứ giả lại tức giận mà trở về: “Thái Vu “bổn tọa đón dâu, muốn thành thân với ai, đến lượt ngươi hỏi.””


      ra bây giờ nghĩ lại, Thái Vu tất nhiên là thể nguyên nhân ra được. Dao Quang lúc ấy trở thành thê tử của Nhuế Hạng, nếu như để lộ ra đoạn tình sử năm xưa, thanh danh của Dao Quang cũng mất hết. Có điều tính tình của Thái Vu quả là quá hờ hững, chỉ câu, thế mà lại thành đại chiến Tiên - Ma, coi như là lần hồ đồ .


      Bà La Già chỉ vào chỗ hỏi ta: “Nơi đó sao có lấy ngọn cỏ mọc, lẽ là có trận pháp?”


      Ta gật đầu: “Mắt trận phong ấn của Đông Hạo năm đó ở chỗ này.”


      Bà La Già trầm tư gật đầu.


      “Năm đó Ma Quân Thái Vu vì sao xuất chiến, chàng có biết?” Theo tính tình Thái Vu mà , e là đến cả Bà La Già cũng .


      Quả nhiên, Bà La Già trầm tư : “Phụ Quân chỉ Tiên giới đoạt mất Ma giới chí bảo, ông ấy bị bắt buộc, cho dù có là tranh cướp, cũng phải đem về.”


      Ma giới chí bảo, ừm, đối với Thái Vu mà , cũng xem như là dối.


      “Bà La Già, hai giới Tiên - Ma sau trận chiến ấy vẫn luôn đối địch với nhau, chàng có từng nghĩ tới, bỏ qua cho nhau tốt hơn ?” Ta dừng lại chút, rồi lại tiếp tục , “Nếu cứ tiếp tục đôi co như vậy, chuyện của chàng và thiếp e là thể… Nếu như sau này lại xảy ra chiến tranh lần nữa, ở chiến trường, chàng gặp thiếp, như thế nào?”


      Bà La Già cười, vuốt ve bả vai ta: “Ta để cho chuyện này xảy ra đâu. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, hai giới Tiên - Ma chắc xảy ra chiến tranh nữa đâu.”


      Chàng rất mơ hồ, nhưng ta lại tình nguyện tin tưởng chàng.


      “Đợi hôm nay trở về rồi, chúng ta gặp Ngọc Đế chuyện, sớm thành thân .”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :