1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 20 - Mau thông báo, thần thể của Phượng Hoàn Thượng thần quay trở về.


      Lúc bản thượng thần trở về Thiên giới, vừa văn đứng ngoài Nam Thiên Môn.


      Mấy ngày nay rời khỏi Thiên đình vẫn đẹp lộng lẫy như vậy, cung điện vàng son, đình đài lầu các tinh xảo mĩ lệ, đến ngay cả bậc thềm đá ở Nam Thiên Môn cũng có những đám mây bồng bềnh uốn lượn quanh, rất có phong phạm của chốn Bồng Lai tiên cảnh.


      Ta nhìn gương mặt của các tướng lĩnh trông coi cũng vô cùng thân thiết, vô cùng quen thuộc.


      Tiểu tướng trông cửa nhìn thấy ta từ xa, thong thả bước đến trước mặt ta, đưa ra chiếc bút lông to như cánh tay, nhấm chút nước bọt miệng cho trơn bút, cuối cùng thờ ơ hỏi: “Mấy trăm năm nay sau khi Bích Hoa Thượng tiên phi thăng, vẫn có người mới, ngươi là người đầu tiên đấy, tên là gì?.”


      Ta cười: “Tiểu tiên chân thân là con phượng hoàng, tên là Phượng Hoàn.”


      Tiểu tướng trông cửa vội ngẩng đầu, bút lông rơi đánh “cạch” tiếng mặt đất, miệng há to ngậm lại được, sau lúc sửng sốt, đột nhiên xoay người chạy trở về, la lớn tiếng: “Mau thông báo, thần thể của Phượng Hoàn Thượng thần quay trở về.”


      Ta ngồi trong điện Bích Vân, cầm chén trà trong tay uống ngụm. Thái Thượng Lão Quân đứng cạnh giường của Bích Hoa, Long Tam đứng cách Thái Thượng Lão Quân hơn nửa bước, nhìn Bích Hoa, lại nhìn ta, rồi lại quay sang nhìn Si Mị Chung trong tay, lúc lâu sau, mới chế nhạo : “Ta cứ nghĩ ngươi chỉ biết làm loạn, ngờ lại có thể mang Si Mị Chung trở về . Sao nào, có làm cho Ma giới loạn cả lên ?.”


      Ta luôn tự nhận là mình làm việc rất có chừng mực, thận trọng, chỉ trừ có việc làm được tốt cho lắm thôi, qua chừng ấy năm, Long Tam vẫn cứ tóm lấy nó làm lý do chịu buông bỏ, khiến ta cảm thấy nhức đầu.


      gã nam tử, chậm chạp như thế, xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiêng nghiêng ngả ngả, phải là chuyện tốt!


      Hơn nữa, cái tai họa ấy, nhắc đến, phải Long Tam cũng có phần phải chịu trách nhiệm.


      Ngày ấy, sau khi ta thay Chu Than mà Long Tam vẫn luôn mong nhớ đến nhân gian trốn mấy ngày quay lại Đông Hải đến trước mặt Ngao Quảng nhận tội.


      Cái lão Ngao Quảng này, ta hiểu rất .


      Tuy rằng tuổi ít, nhưng vẫn phải là đồng vai vế với cha ta, cho nên, ngang vai vế với ta. Vì thế, rất bực bội.


      Lúc ta còn thơ ấu, cũng có phần mặt dày mày dạn, vô cùng thích việc giật lấy giật để chòm râu trắng xóa vĩ đại của Ngao Quảng, hoặc là tỏ ra giận dỗi để bắt phải bế. Ta còn thường lôi kéo Long Tam theo, nhân lúc ngủ tết chòm râu vĩ đại của thành hình xoắn ốc, lại còn vẽ hoa cỏ xanh xanh đỏ đỏ lên đó, vì ta thấy chúng đẹp. Nếu như Ngao Quảng dám rửa sạch đám râu đó, ta chịu, lập tức lăn xuống đất mà khóc lóc ỉ ôi, dùng đủ mọi thủ đoạn để làm.


      Sau khi ta trưởng thành, Ngao Quảng mỗi lần gặp ta vẫn còn nhớ tới tình cảnh thê thảm mà mình từng trải qua, cho nên, nếu có thể trốn được ta nhất định trốn. Lâu dài về sau, thành ra ta cũng dám qua lại Thủy Tinh Cung nhiều, đến ngay cả tìm Long Tam cũng phải lén lén lút lút.


      Người ở Long Cung, ngoại trừ Quy Thừa Tướng có biết ta, những người khác hầu như đều là chưa từng gặp qua mặt ta.


      Lần đó, ta cố tỏ ra nghiêm chỉnh muốn hướng Ngao Quảng nhận lỗi chịu phạt, ai biết được trong lòng Ngao Quảng tức giận ra rất sâu, thấy ta, chua chát : “Phượng Hoàn Thượng thần quả lâu gặp, biết là vì sao hôm nay lại đến chơi?”


      Ta lén lút che hàm răng run lập cập vì chua, cố cười : “Quảng huynh, lâu gặp.”


      Ngao Quảng chỉ “hừ” tiếng, thèm gì.


      Ta cố nghiêm mặt, suy nghĩ cẩn thận rồi : “Quảng huynh, ta gần đây tâm tình yên, chỉ là nhớ đến Quảng huynh ở đây thôi.”


      Giọng Ngao Quảng rất lạnh lùng : “Sao, Long Cung của ta còn có cái gì đáng để ngươi nhớ đến à?.”


      Trong lòng ta đau khổ, bước lên phía trước mấy bước, giữ lấy tay Ngao Quảng, lấy bảo vật của Phượng tộc là ngọc Trân Lung vẫn cất trong tay áo ra đặt vào tay Ngao Quảng, vừa van nài : “Huynh cũng biết ta lần này đến vì chuyện gì, ta cũng nhiều nữa, chỉ mong huynh để ý, chuyện đó, phải ta cố ý.”


      Ngao Quảng nhìn ngọc Trân Lung trong tay, nét mặt dần nguôi giận. Nhưng ngoài miệng vẫn chưa định buông tha, mặn nhạt : “ phải ngươi cố ý, nhưng cũng khiến ta đau khổ ít ngày.”


      Long Tam bị thương, ngươi là cha chăm sóc ai chăm sóc chứ!


      Ta cười mấy tiếng, giả vờ muốn lấy lại ngọc Trân Lung từ trong tay Ngao Quảng, : “Xem ra đồ vật ở Tê Thần Cung của chúng ta huynh nhìn hợp mắt, để ta mang về .”


      Ngao Quảng muốn có ngọc Trân Lung từ rất lâu rồi, làm sao có thể để báu vật dâng lên đến tận tay rồi còn bị vuột mất, này đây, vội vã nắm chặt cổ tay ta, cố nhe răng ra mà cười, khiến cho mấy cái nếp nhăn mặt hằn sâu nhìn như mấy cái rãnh.


      ôm ngọc Trân Lung tay, khẩn khoản : “Muội làm gì phải hạ thấp mình như thế, ta chưa bao giờ như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ như thế!.”


      Sau cùng, còn giả vờ , “Muội với ta lâu gặp, ta sai người vì muội chuẩn bị chút rượu thịt, để chúng ta cùng uống cùng tâm chút.”


      Ta đương nhiên là hiểu Ngao Quảng lúc mấy câu này ra trong lòng là nghiến răng nghiến lợi mà mắng ta, ta định từ chối, lại nghe thấy có thanh từ phía sau rèm truyền đến: “Hừ, giỏi cho Ngao Quảng ông, lớn tuổi đến như thế rồi, mà còn biết xấu hổ!.”


      Từ phía sau rèm có nữ tử mặc phượng bào ra, búi tóc kiểu linh xà, trang phục hoa lệ, khiến ta chói hết cả mắt.


      thể tin được ta lần này ngẫu nhiên đến Long Cung lại có vinh hạnh nhìn thấy người nổi danh hay ghen trong truyền thuyết của Đông Hải - Long Hậu, Long Cơ.


      Ta vội vàng buông tay Ngao Quảng, chân thành với Long Cơ: “Long Hậu đừng hiểu lầm, quan hệ của ta với Ngao Quảng ra là rất trong sạch!.”


      Long Cơ hừ lạnh tiếng, bước đến véo lỗ tai Ngao Quảng, rồi quay sang ta : “Ngươi muốn gì, dám gọi thẳng tên của Long Vương, là trong sạch, ai mà tin.”


      Có trời đất làm chứng, tuổi của ta tuy rằng có hơi , nhưng gọi Long Vương tiếng Ngao Quảng cũng chẳng có gì sai lầm hay thất lễ cả nha!


      Gương mặt Ngao Quảng tỏ vẻ đau khổ, bảo ta nhanh chóng biến . Ta rất nghe lời nhanh chóng rời .


      Sau đó có nghe , đêm đó trong Long Cung có trình diễn màn song long đấu, khiến cho nước Đông Hải đến tận mấy tháng sau cũng thể trong xanh yên bình trở lại.


      Nhưng mà nếu phải vì cái gã Long Tam này, làm sao ta lại có thể xuất ở đó được, làm sao ta lại gặp phải cái họa này?


      Ta trợn mắt nhìn Long Tam, thèm để ý đến nữa.


      Long Tam vuốt mũi, cười gượng hai tiếng, cuối cùng cũng gì nữa.


      Thái Thượng Lão Quân cầm lấy Si Mị Chung, đem thất hồn của Bích Hoa đưa vào nuôi dưỡng trong đó, rồi cẩn thận đưa Si Mị Chung cho ta : “Thượng thần cần phải giữ gìn nó cẩn thận, trước khi tìm thấy Ngưng Thần Châu thể để nó bị hỏng được.”


      Ta cẩn thận nhận lấy.


      Long Tam giống như vừa nghe thấy chuyện gì thể tin được vậy, kinh ngạc : “A Hoàn, ngươi đánh mất Linh Phách Châu lúc nào thế?.”


      Ta khó hiểu nhìn .


      Long Tam lại : “Cái lần ngươi nhìn thấy hạt châu trong thư phòng của ta, ngươi liền thích, xin ta, ngươi nhớ ?.”


      Ta lắc đầu, ta lấy châu ngọc từ chỗ Long Tam cũng nhiều lần lắm, Đông Hải của cái gì có thể có, chứ Dạ Minh Châu nhiều vô kể, đến cả số tảng đá mặt đất cũng chẳng bằng, ta có tình cờ thích viên nào, cũng nhất định phải xin Long Tam cho bằng được.


      Long Tam lại : “Lần đó ngươi xin ta, ta còn nỡ cho ngươi, nhưng mà ngươi lại dùng chiếc lông đuôi phượng hoàng để đổi lấy.”


      Ta chợt nhớ ra.


      Cái lông đuôi này, Long Tam chỉ xin ta có đúng lần.


      Lần đó ta thấy viên Dạ Minh Châu trong thư phòng Long Tam sáng rực rỡ bóng bẩy, nên mặt dày hướng Long Tam mở miệng xin, vốn cứ nghĩ Long Tam nhất định tiếc, ai mà ngờ được, suy nghĩ lúc, mới vô cùng luyến tiếc đưa hạt châu cho ta, lại còn mở miệng xin ta cái lông đuôi. Ta cứ nghĩ đây là hai chuyện khác nhau, ai mà biết được Long Tam lại xếp nó vào chung chuyện.


      Nếu như ta mà biết lông đuôi của ta chỉ đổi được viên Dạ Minh Châu lớn hơn cái nắm tay có chút xíu, giao dịch này ta tuyệt đối làm.


      Long Tam thở dài, vô cùng đau đớn : “Đó chính là Ngưng Thần Châu mà!.”


      Cái gã Long Tam này, bảo bối mà cứ coi như là hạt châu bình thường mà cho ta.


      Cái lông đuôi của ta mà đổi lấy được Ngưng Thần Châu, ta buôn bán quá lời rồi.


      Ta rất vui vẻ, Ngưng Thần Châu hóa ra lại nằm trong tay ta.


      Nhưng ta lại cảm thấy đau đầu, hạt châu ấy, hình như bị ta coi như những viên Dạ Minh Châu bình thường khác, vứt ở lại trong phủ đệ cùng với Tống Tử Hiên rồi.


      Ta kêu lên tiếng thảm thương.


      Vừa mới từ Ma giới trở về, chẳng lẽ lại phải xuyên thời xuống nhân giới phen nữa.


      Ta đau khổ, hướng Thái Thượng Lão Quân : “Bá Dương, ta còn có chuyện làm phiền ngài, ngài bắt mạch cho ta, xem độc trong người ta có thể giải được hay ?.”


      Thái Thượng Lão Quân đặt tay lên mạch của ta, tay kia vuốt ve chòm râu, đột nhiên, tay vuốt râu bất động, lại đổi tay bắt mạch. Sắc mặt biến đổi.


      lúc lâu sau, lại chuyển sang bắt mạch ở tay kia của ta.


      Ta mọi chuyện, chỉ đoán độc trong người ta xâm nhập vào xương tủy, cứu được, nên lo lắng hỏi: “Bá Dương, sao rồi?.”


      Thái Thượng Lão Quân suy nghĩ lúc lâu, sắc mặt lại thay đổi, phất tay cho người hầu lui xuống, rồi mới chậm chạp : “Độc trong người Thượng thần khó giải, chỉ cần thang thuốc là đủ rồi, nhưng mà….”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 21 - Ta nhìn tay áo, tủm tỉm cười : “Lão Quân lo lắng quá rồi, tháng này, ta có.”


      Thái Thượng Lão Quân suy nghĩ lúc lâu, sắc mặt lại thay đổi, phất tay cho người hầu lui xuống, rồi mới chậm chạp : “Độc trong người Thượng thần khó giải, chỉ cần thang thuốc là đủ rồi, nhưng mà….”


      Thái Thượng Lão Quân nhấp ngụm trà, đặt chén trà xuống bàn, rồi mới mở miệng : “Chỉ là mạch tượng hơi kỳ lạ chút, ta chưa thể kết luận được.”


      Ta chợt hiểu, mấy năm gần đây Thái Thượng Lão Quân rất thích mấy vở kịch của nhân gian, đối với mấy trò giả thần giả quỷ, đánh trúng yếu điểm của người khác ông ấy rất tâm đắc, nên đôi lúc ta rất muốn dăm câu sửa chữa cái tính tình quái gở này của ông ấy, ví dụ như bây giờ chẳng hạn.


      Ta rút tay về, cười gượng : “Bá Dương đừng ngại, cho dù có sai cũng sao cả. Hơn nữa, ta biết năng lực của Bá Dương, mấy việc nhặt này, ngài nhất định thể là hai.”


      Thái Thượng Lão Quân được ta tâng bốc lên tận mây, ta híp mắt, gần như có thể nhìn thấy cái đuôi hồ ly của ông ấy vẫy vẫy. Ông ấy lại uống ngụm trà, chép miệng, thở dài cái rồi : “Ôi chà, Thượng thần, vậy tiểu thần nhé. Xin hỏi Thượng thần, gần đây biết bao lâu rồi chưa thấy nguyệt ?.”


      Ta nhìn tay áo, tủm tỉm cười : “Lão Quân lo lắng quá rồi, tháng này, ta có.”


      Sắc mặt Thái Thượng Lão Quân cứng đờ, lúng túng : “Chắc là tiểu thần đoán sai rồi, Thượng thần có thể cho tiểu thần xem lại được ?.”


      Long Tam chợt “phì” tiếng vui vẻ, cười đến độ nghiêng ngả cả người, tay đấm thình thịch vào ngực.


      Ta và Thái Thượng Lão Quân cùng quay đầu lại nhìn .


      Tuy rằng Long Tam thỉnh thoảng cũng phát khùng, nhưng chưa bao giờ lên cơn mà có lý do. Ta vắng lâu, chẳng lẽ lại mắc bệnh điên mất rồi?


      Long Tam vừa cười, vừa đấm ngực, cách ngắt quãng: “Lão Quân, phải ta trách ông, A Hoàn phải…, phải ai cũng có thể tùy tiện chạm vào như thế.”


      Tay của Thái Thượng Lão Quân sắp chạm vào cổ tay ta chợt cứng đờ, lập tức rụt lại, đứng lên chắp tay hướng về phía ta : “Tiểu thần thất lễ, xin Thượng thần đừng trách phạt.”


      Ta phẩy tay: “Chỉ là nhầm thôi, sao cả.”


      Ta quay sang nhìn Long Tam, thấy vẫn cười ngừng lại được, hít thở thông, mặt lúc xanh lúc trắng.


      Khách quan mà , đến chuyện Thái Thượng Lão Quân với gương mặt già nua và đạo mạo, dáng vẻ trang nghiêm đến nỗi chẳng ai có thể hiểu lầm được, cho dù Thái Thượng Lão Quân có là thiếu niên thanh xuân sức sống dồi dào nữa, Long Tam cũng thể vì thế mà cười đến như vậy được!


      Nhìn sắc mặt Lão Quân lúc xanh lúc đen, ta cảm thấy áy náy.


      Điều này… làm ta cảm thấy đau đầu.


      Ta phẩy tay, giận dữ : “Ta sao cả, nhưng Tam Thái tử của Long Vương, nếu Lão Quân bận kiểm tra cẩn thận bệnh của .”


      Thái Thượng Lão Quân cúi người vái chào, : “Xin Thượng thần hàng ngày đến Cung Đâu Suất tầng trời Ly Hận chuyến, để tiểu lão nhân căn cứ vào tình hình bệnh trạng thực tế mà kê thuốc giải độc Đông Doanh Hoa người Thượng thần.”


      Ta gật đầu, sai thị nữ đưa Thái Thượng Lão Quân trở về, rồi quay đầu với Long Tam: “Long Tam, ngươi vừa rồi quá đáng quá, khiến sắc mặt Lão Quân đen thui như đáy nồi ấy.”


      Long Tam phẩy tay, nghiêm túc : “A Hoàn, ta có hai tin muốn báo cho ngươi, ngươi muốn nghe cái nào trước?.”


      Ta suy nghĩ rồi : “Đằng nào cũng phải nghe, ngươi tin tức vui vẻ trước .”


      Long Tam : “Hạo Thiên quay về rồi.”


      Ta lập tức cảm thấy vui vẻ.


      Mấy trăm vạn năm trước sau trận đại chiến Tiên - Ma, Tiên giới trả cái giá rất đắt để giành được chiến thắng trong gang tấc.


      Đêm đó, Hạo Thiên tới tìm ta.


      Lúc đó, ta đau buồn vì chuyện của Thái Ất, ngồi mình ở bên bờ Dao Trì vắng vẻ lạnh lẽo, nhìn những đóa sen trong hồ thời kỳ tàn úa mà ngây ngẩn cả người.


      Hạo Thiên đến bên cạnh ta, đột nhiên với ta: “Cuối cùng cũng kết thúc.”


      Ta quay đầu nhìn huynh ấy, gì.


      Hạo Thiên : “Trận đại chiến lần này, tuy Tiên giới thắng, nhưng cũng khiến nguyên khí bị hao tổn nhiều, tổn thất rất lớn. Nếu như Ma giới lại tấn công lần nữa, chúng ta có Thượng thần Đông Hạo thứ hai để chống đỡ.”


      Ta thấp giọng : “Ma giới cũng có Thái Vu thứ hai. Đế tọa cần lo lắng.”


      Áo khoác màu trắng của Hạo Thiên tung bay trong gió, gương mặt có phần đơn.


      Từ khi huynh ấy đăng cơ tới nay, vẫn luôn tỏ ra vui vẻ để che giấu mọi tình cảm bên trong lòng, huynh ấy như thế, lần đầu ta mới thấy.


      Hạo Thiên nghe ta xong, chỉ cười bình thản.


      Ta chậm rãi : “Thái Ất….”


      Hạo Thiên ngắt lời ta, : “Ta biết trước trong vận mệnh của Thái Ất có kiếp nạn, chỉ là ngờ nó lại đến vào lúc này.” Gió thổi khiến mặt ao lay động, lá sen đung đưa trong gió, ta cảm thấy hơi lạnh.


      “Đêm nay huynh đến là muốn với muội, ngôi vị Thiên Đế huynh nhường lại cho người khác rồi.”


      Ta ngẩng đầu, sắc mặt Hạo Thiên rất bình tĩnh, vui buồn, vẫn trong trẻo như nước, dịu dàng như ngọc như trước đây.


      Huynh ấy ngồi xuống ngâm hai chân trong ao giống ta, hai tay chống ra phía sau, ngửa đầu nhìn bầu trời đơn, chậm rãi : “Khi huynh tranh ngôi vị Thiên Đế, muội từng khuyên huynh, ngôi vị Thiên Đế, nhìn thấy oai phong hoa lệ vậy thôi, nhưng ra lại có rất nhiều cấm kị, thể bằng tại tự do.”


      “Những gì muội huynh đều biết, nhưng lúc đó Thiên Đế tiền nhiệm mới mất, ở Thiên giới ngoài huynh ra còn ai có khả năng đảm nhiệm chức vụ ấy cả, vì thế, huynh mới phải cố gắng đến giờ. Ngồi ở vị trí ấy, huynh luôn thấy mệt mỏi, phải xem xét tình hình chiến nhưng lại được trực tiếp cầm quân xông pha trận mạc giết địch. Nhưng mà, sau này huynh lại luôn tự hỏi, nếu như huynh ra trận, Thái Ất liệu có kết cục như thế hay ?.”


      “Huynh nhìn muội và Thái Ất cùng nhau lớn lên, bây giờ đệ ấy như vậy, hơn nửa nguyên nhân là vì huynh. Huynh và Thái Ất là huynh đệ cùng mẫu thân sinh ra, cho dù có như thế nào, huynh cũng thể dễ dàng từ bỏ Thái Ất được, chúng ta là huynh đệ, máu thịt nối liền, lần này, huynh nhất định bỏ rơi Thái Ất.”


      Ta nghe Hạo Thiên , cảm thấy có gì đó đúng.


      Huynh ấy đá mấy cái làm nước văng tung tóe, rồi tiếp tục : “Bây giờ có thể coi như cả hai giới Tiên - Ma đều bị thương tổn nguyên khí nặng nề, Ma Quân Thái Vu cũng bị trấn áp, huynh có thể yên tâm rời được rồi.”


      Ánh trăng mặt nước theo những con sóng dập dềnh, đập vào thành ao trắng muốt.


      “Huynh mang Thái Ất cùng, có thể lâu nữa trở lại, cũng có thể vĩnh viễn bao giờ trở về.”


      “A Hoàn, muội phải giữ gìn sức khỏe cho tốt. Chúng ta ở bên cạnh muội, muội được tùy hứng nữa.”


      Bên bờ Dao Trì rộng rãi trống trải, ta lặng lẽ nhìn mặt nước, đầu còn sót lại chút hơi ấm từ bàn tay của Hạo Thiên.


      Đêm đó, ta ngồi mình bên bờ ao, cho đến tận bình minh.


      Bây giờ Long Tam với ta Hạo Thiên quay trở về, lẽ…


      Long Tam lại tiếp: “Còn tin thứ hai, lần này Hạo Thiên trở về là về mình.”


      Ta chợt cảm thấy lạnh toàn thân, đầu ngón tay cũng tỏa ra khí lạnh.


      Long Tam lại : “Hạo Thiên lúc này, chắc là đợi ở Cung Thiên Cực”


      Lúc ta tìm thấy Hạo Thiên, huynh ấy cầm quyển sách ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt hướng về phía bên ngoài cửa sổ mà nhìn chăm chú, khóe miệng hơi cong lên, biết là lạc vào chốn thần tiên nào rồi, chén trà bàn cũng lạnh ngắt.


      Ta bước đến bên cạnh : “Tâm tư của huynh đặt ở quyển sách trước mặt, biết là nghĩ đến chuyện gì?.”


      Hạo Thiên thả quyển sách xuống, cười với ta: “Chẳng qua là nghĩ tới mấy chuyện thú vị ngày xưa thôi.”


      Ta tìm cái ghế tựa, ngồi xuống tựa lưng vào ghế, : “Chuyện gì vậy, nếu huynh ngại cho muội nghe với.”


      Hạo Thiên lắc đầu, : “Huynh biết muội đến vì chuyện gì, cần phải vòng vo. Vết thương của Thái Ất vẫn chưa khỏi, huynh để đệ ấy ở nơi để tĩnh dưỡng, lần này huynh tới đây, là muốn tìm vật, có nó, thời gian nữa, Thái Ất nhất định có thể tỉnh lại được.”


      Ta còn nhớ phụ thân từng với ta, hai huynh đệ huynh ấy ở Cửu Trùng Thiên, tuy là do cùng mẫu thân sinh ra, nhưng tính tình lại rất khác biệt, người nhìn xa trông rộng, dù gặp biến cố cũng sợ hãi, có thể ra lệnh cho quần hùng; người kia lại khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, thích hợp để làm bạn. Lúc đó phụ thân vỗ vai ta, cách sâu xa: “Con của ta tuy ngốc, nhưng có hai đứa nó chăm sóc, ta cũng thấy yên tâm.”


      nghĩ tới, Hạo Thiên cho dù lâu rồi gặp nhưng vẫn là người hiểu ý người khác đến thế.


      Nghe thấy Thái Ất có thể tỉnh lại, ta lại thấy vui vẻ lại ngay, chặn ngang : “Huynh , để muội xem vật ấy muội có hay , nếu có, chúng ta cùng nhau tìm.”


      Hạo Thiên phẩy tay, hơi chần chừ: “Thứ này khó mà có được… Thứ ta tìm, chính là Tinh Nguyên Châu quan trọng nhất của tiên nhân.”


      Muôn vật ở phàm giới phải tu luyện mới thành tiên được, họ có Nguyên Đan, nhưng những tiên thai được sinh ra như ta, trong cơ thể có Tinh Nguyên Châu, cũng chính là kết tinh pháp lực cả đời. Nó và Nguyên Đan tuy là cùng loại nhưng cũng giống nhau. Người tu luyện nếu như bị hủy mất Nguyên Đan mất hết pháp lực, bị đẩy trở về nguyên hình, nhưng ta nếu như mất Tinh Nguyên Châu vẫn có thể tiếp tục tu luyện lại, để hình thành Tinh Nguyên Châu mới, chỉ là pháp lực trước đó cũng mất sạch theo Tinh Nguyên Châu mà thôi.


      Hạo Thiên tiếp tục : “Vết thương của Thái Ất quá nặng cần đến ngoại lực chữa trị, huynh lại phải là vũ tộc, có Tinh Nguyên Châu, mà pháp lực của những người khác lại thấp, nghĩ nghĩ lại, cũng chỉ có muội mới có. Huynh biết hạt châu này rất quan trọng đối với muội, nhưng mà….”


      Ta cảm thấy pháp lực của ta ra có duyên với ta, xem ra trước đây chịu tu luyện tử tế quả là đúng mà, độc Đông Doanh Hoa còn chưa giải được, ta đem Tinh Nguyên Châu tặng cho người ta rồi.


      Nhưng mà đừng Thái Ất cần là Tinh Nguyên Châu, cho dù là tính mạng của ta, cũng có nửa là thuộc về huynh ấy.


      Ta khoát tay, : “Hạo Thiên huynh cần nhiều, muội đưa cho huynh. Nhưng tại độc Đông Doanh Hoa người muội chưa được giải, huynh chờ mấy ngày, đợi giải độc , muội mới có thể đưa Tinh Nguyên Châu tinh khiết cho huynh được.”


      Hạo Thiên nhìn ta cười, : “Muội từ bỏ được, huynh đương nhiên là rất vui, nhưng mà Thái Ất lại chờ được, độc người muội phải nhanh chóng giải mới được.”


      Hôm sau lúc ta đến Cung Đâu Suất, Long Tam ở đó rồi.


      Gương mặt Thái Thượng Lão Quân và Long Tam đều có vẻ tập trung suy nghĩ, hai người họ đứng đối diện, sắc mặt Lão Quân có vẻ thoải mái, Long Tam chút biểu cảm.


      Ta cảm thấy hình như ta đến đúng lúc, định lát nữa quay lại, nhưng tiên đồng chỉ đường thông báo mất rồi, nên ta đành phải thong thả bước từng bước vào.


      Tiên đồng rót cho ta chén trà, ta cầm chén trà trong tay xoay mấy vòng, gượng cười hỏi: “Hai vị chuyện gì thế?.”


      Sắc mặt Thái Thượng Lão Quân trở lại bình thường, mở miệng muốn , Long Tam lại đột nhiên chen ngang: “A Hoàn, hôm qua ta mới có được thứ rất thú vị, lúc nào rảnh qua chỗ ta xem .” Tuy rằng những lời này Long Tam với ta, nhưng ánh mắt lại lườm Thái Thượng Lão Quân.


      Long Tam tuy rằng phải là người đáng để dựa vào, thái độ vẫn luôn cười cười , nhưng những hành động quái dị như thế này vẫn là lần đầu tiên ta thấy.


      Ta lén nhìn Thái Thượng Lão Quân, sau khi ông ấy nhận được cái lườm của Long Tam sắc mặt biến đổi, hình như hiểu ra điều gì, hơi gật đầu.


      Bầu khí giữa hai người họ lúc này quả là có chút kỳ lạ.


      Bọn họ tuy là kẻ là người, kẻ là rồng; kẻ là tu đạo, kẻ là tiên thai; kẻ là thiếu niên độ thanh xuân tính tình ngay thẳng, kẻ tuổi tác nhìn có vẻ hơi lớn chút, nhưng bọn họ từng… Bây giờ lại như vậy… chừng…


      Ta có vẻ kiểm soát được suy nghĩ của chính mình rồi…


      Ta ngắm nghía gương mặt đạo mạo của Lão Quân, dáng vẻ tiên khí đầy mình hiên ngang lẫm liệt, lại quay sang nhìn ngắm dáng vẻ cương trực của Long Tam, tự nhiên, cảm thấy mình cũng có phần biết chừng mực, trong lòng tránh khỏi chột dạ, giọng mang theo vài phần áy náy: “À, Long Tam, ừm, ta muốn qua thăm Bích Hoa lát, vật hay ho gì đó để hôm khác ta qua xem .”


      Long Tam cũng để ý, thuận tiện : “Cũng được.” Sau đó quay sang nháy mắt cái với Thái Thượng Lão Quân.


      Đây là tâm ý tương thông có phải hay ?


      Ta chợt nghe thấy có tiếng sấm nổ bên tai, lòng khỏi cảm thấy lạnh toát.


      Hai người này, sao lại như thế này?


      Thái Thượng Lão Quân đến bên cạnh ta, cẩn thận xem mạch của ta, lúc lâu sau mới : “Độc người Thượng thần giải rất nhanh hết, nhưng lại làm cho nguyên khí bị tổn thương, cần phải điều dưỡng cẩn thận, xin Thượng thần thường xuyên qua đây, để tiểu tiên tiện xem bệnh bốc thuốc.”


      Ta gật đầu, đành lòng nhìn gương mặt già nua của ông ấy, cố nhịn cười hỏi: “Ý của Bá Dương là độc người ta hoàn toàn giải được rồi đúng ?.”


      Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, gật đầu.


      Trong lòng ta cảm thấy vui vẻ, lại tiếp tục hỏi: “ như vậy Tinh Nguyên Châu trong cơ thể cũng được thanh tẩy sạch rồi, liệu đó có còn sót lại chút tàn dư nào của độc tố ?.”


      Long Tam chợt xen vào hỏi: “Ngươi đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì?.”


      Chuyện này ta cũng còn cần Thái Thượng Lão Quân giúp đỡ, cũng nên giấu họ.


      Ta cầm nắp chén trà gạt mấy cái lá trà ra, uống ngụm, rồi : “ đến chuyện này còn cần Bá Dương giúp đỡ, Hạo Thiên có Thái Ất cần Tinh Nguyên Châu của ta, nên ta muốn đem hạt châu này tặng cho huynh ấy.”


      Long Tam và Thái Thượng Lão Quân đột nhiên cùng hét lên: “Tuyệt đối được!.”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 22 - Hai người chuyện sôi nổi quá, nhưng mà muội có chuyện hiểu, ai trong hai người giải thích cho muội được ?


      Long Tam và Thái Thượng Lão Quân đột nhiên cùng hét lên: “Tuyệt đối được!.”


      Trong lòng ta chợt cảm thấy ấm áp dần lan tỏa. Ta gật đầu: “Ta biết hai người chỉ muốn tốt cho ta, nhưng Thái Ất cũng phải người xa lạ, huynh ấy bị thương là vì cứu ta. Hơn nữa, pháp lực trong hạt châu của người khác cũng đủ lớn, mà cho dù có người có đủ pháp lực bây giờ trong thời gian ngắn cũng tìm ra được, sợ là Thái Ất chờ được. Đấy đều là những lý do hợp tình hợp lý, khiến ta nên làm.”


      Long Tam còn muốn nữa, nhưng Thái Thượng Lão Quân lại phẩy tay, chặn ngang những lời Long Tam định , khom người với ta: “Nếu Thượng thần muốn làm như vậy, tiểu tiên tất nhiên là giúp đỡ, tuy rằng độc người Thượng thần được giải, nhưng nếu người muốn lấy Tinh Nguyên Châu vẫn cần phải chờ mấy ngày nữa mới được.”


      Ta gật đầu, đứng lên, : “Ta còn muốn qua thăm Bích Hoa, ta trước nhé.”


      Thái Thượng Lão Quân : “Thượng thần, tiểu tiên cùng với người.”


      Trong điện Bích Vân rất yên tĩnh, mùi đàn hương lan tỏa trong khí.


      Thái Thượng Lão Quân lấy Si Mị Chung ra nhìn, lúc lâu sau mới buông ra, cười : “Thượng thần, thất phách của Bích Hoa Thượng tiên được nuôi dưỡng trong Si Mị Chung rất tốt, thời gian nữa chắc là có thể phục hồi được rồi.”


      Ta ngồi bên cạnh Bích Hoa, đau khổ : “Bá Dương, nếu như tìm thấy Ngưng Thần Châu có phải là Bích Hoa vẫn cứ ngủ như vậy hay ?.”


      Thái Thượng Lão Quân vuốt chòm râu, ngẫm nghĩ: “ ra nếu như trước tiên đem thất phách đưa trở lại vào trong cơ thể Thượng tiên Bích Hoa, Thượng tiên Bích Hoa vẫn có thể tỉnh lại, chỉ có điều vẫn thiếu ít hồn phách, nên trí tuệ giống như đứa trẻ vậy thôi.”


      Ta suy nghĩ lát, cảm thấy hồn phách được nuôi dưỡng trong Si Mị Chung dù sao cũng an toàn bằng được nuôi dưỡng trong chính cơ thể của Bích Hoa, vì thế với Lão Quân: “Đợi hồn phách chàng được tu dưỡng tốt rồi, để cho chàng tỉnh lại , cứ để chàng ngủ như thế này cũng phải là cách hay.”


      Dừng chút, ta lại hỏi: “Gần đây ta luôn buồn ngủ, cứ tưởng rằng đấy là do độc Đông Doanh Hoa gây ra, nên cũng để ý, nhưng mà bây giờ độc Đông Doanh Hoa được giải, mà tật xấu ham ngủ vẫn thay đổi, còn mong Bá Dương xem bệnh cho ta.”


      Thái Thượng Lão Quân cũng bắt mạch cho ta, chỉ : “Thượng thần đại khái là gần đây vất vả mệt nhọc nên mới như vậy, người cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”


      Mặc dù là ông ấy dùng từ “đại khái”, nhưng giọng điệu lại chắc chắn như đinh đóng cột, ta cảm thấy vô cùng yên tâm, chân thành : “Y thuật của Bá Dương quả là hơn người.”


      Sau khi tiễn Thái Thượng Lão Quân rồi, ta lặng lẽ ngắm nhìn Bích Hoa, nhém lại góc chăn cho Bích Hoa, rồi ngây người ra lúc.


      Gần đây, ta vẫn luôn tự hỏi vì sao Bích Hoa lại đỡ diệt thiên lôi thay ta.


      Bên ngoài đêm khuya lắm rồi, chắc là Mão Nhật Tinh Quân ngủ từ lâu rồi. Đèn hoa sen trong phòng chắc sắp hết dầu, ánh đèn chập chờn, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Bích Hoa cũng hơi lờ mờ, từ da dẻ tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong suốt, kể ra mà cũng khá hấp dẫn, ta sống bảy trăm vạn năm, nhưng ý chí của ta vẫn chẳng có tiến bộ mấy.


      Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng từ những vì sao lấp lánh, từ hướng Cung Quảng Hàn truyền đến tiếng ca trong trẻo mà lạnh lùng của Hằng Nga.


      Ta cảm thấy thổn thức. từ bỏ được suy nghĩ chẳng lẽ Bích Hoa đoán ra được ta chính là Phượng Hoàn?


      Nhưng mà, nếu như chàng tình nguyện thay Phượng Hoàn đỡ thiên lôi, vì sao lại dùng phương pháp như thế, ngôn từ như thế mà từ chối việc ban hôn ước trước mặt chúng tiên?


      Nhưng mà, nếu như chàng phát ra ta là Phượng Hoàn, vì sao lại tình nguyện thay con chim vừa mới có năng lực biến hình đỡ thiên lôi?


      Trước cửa sổ có ao sen, trong ao có rất nhiều đèn hoa sen tạo thành những điểm sáng nho , bên ngoài chắc là có gió thổi, đèn hoa sen trong ao sen cứ bay tới bay lui, nhìn đẹp.


      Ta cầm chiếc đèn hoa sen đến chỗ Hạo Thiên.


      Trước kia xung quanh Cung Thiên Cơ trồng toàn hoa tịch nhan(42), từ sau khi Hạo Thiên ai chăm sóc những cây hoa này nhưng chúng vẫn sinh sôi nảy nở. Ta nghe thấy tiểu tiên đồng Hạo Thiên tiếp khách ở thư phòng, nên quay sang hướng thư phòng mà .


      Từ xa, ta nghe thấy có tiếng quát lớn: “Hạo Thiên, huynh thể ích kỷ như thế được, chuyện này chỉ liên quan đến các huynh, mà còn liên quan đến cả Bích Hoa.”


      A, là giọng của Long Tam. Tính tình nóng nảy của qua bao nhiêu năm như thế mà vẫn chẳng thay đổi gì cả.


      Thanh của Hạo Thiên có vẻ mệt mỏi đáp lại: “Bích Hoa sau này còn có trăm ngàn cơ hội, nhưng đệ ấy chỉ có cơ hội này thôi, cơ hội cuối cùng này, làm sao ta có thể bỏ lỡ được?.”


      Thanh của Long Tam dường như có chút nghẹn ngào: “Huynh làm sao mà biết Bích Hoa còn có trăm ngàn cơ hội, huynh có biết vì sao năm đó Phượng Hậu Quỳnh Chi lại sớm qua đời khi vẫn còn trẻ?.”


      Trong trí nhớ của ta thân thể mẫu thân vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng tính tình mẫu thân lại rất bướng bỉnh, người chưa bao giờ chịu nghe lời phụ thân mà tĩnh dưỡng cho tốt, người còn phải sống thoải mái mới tốt.


      Nghe Long Tam , lẽ trong chuyện mẫu thân ta qua đời vẫn còn bí mật mà ta chưa biết?


      Trong phòng yên tĩnh, lúc lâu sau, thanh của Hạo Thiên có phần run rẩy cất lên: “Đệ muội ấy với người ấy giống nhau ư, muội ấy cũng ….”


      Long Tam : “Muội ấy lần này được phát sớm, tình trạng so với người ấy tốt hơn chút, vẫn còn có thể cố gắng cứu được mạng. Nhưng nếu như huynh muốn làm như thế, muội ấy nhất định bước lên cùng con đường với người ấy.”


      Hả, lẽ Hạo Thiên làm chuyện gì có ảnh hưởng nguy hiểm đến tính mạng của Bích Hoa? Nhưng mà, hình như, hai người bọn họ chưa từng gặp nhau mà.


      Ta cố ho mạnh mấy tiếng, lại dẫm mạnh bước chân, đẩy cửa phòng ra.


      Ta đặt đèn hoa sen ở bên, quay sang cười với Long Tam và Hạo Thiên: “Hai người chuyện sôi nổi quá, nhưng mà muội có chuyện hiểu, ai trong hai người giải thích cho muội được ?.”


      Gương mặt Long Tam căng thẳng. Sau đó gượng cười, gì cả.


      Ta quay sang nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên điều chỉnh lại điệu rồi : “A Hoàn, muội hiểu lầm rồi.”


      Ta nuốt nước bọt rồi : “Hình như vừa rồi muội nghe thấy có người , Bích Hoa may mà được phát sớm, so với tình trạng của mẫu thân muội tốt hơn?.” khí trong phòng đặc quánh lại, có phần nặng nề, khiến ta cảm thấy khó thở, “Hai người như thế là ra chuyện của Bích Hoa có vấn đề gì xảy ra ư? Hay là, ra Thái Ất cũng….”


      Đêm càng khuya, lòng ta càng cảm thấy lạnh buốt: “Hai người cần phải lừa muội, sớm hay muộn muội cũng phải biết, hai người có thể lừa gạt được muội bao lâu?.”


      Long Tam thở dài : “A Hoàn, nmuội có biết mình có thai ?.”


      Ta gượng cười, nắm lấy ống tay áo : “Ngao Bính, chuyện này Lão Quân hỏi rồi.”


      Hạo Thiên nhìn ta có phần dám , nhưng cuối cùng cũng vẫn : “Chuyện này để huynh cho muội nghe.”


      Ta là nữ nhi duy nhất của phụ thân và mẫu thân vậy mà ta lại biết cái chết của mẫu thân có liên quan tới ta.


      Tộc Phượng hoàng chúng ta từ trước tới nay dân số rất ít ỏi, mọi người cứ nghĩ là bởi vì bẩm sinh Phượng hoàng tính tình vốn kiêu ngạo, khó tìm được bạn đời. Nhưng nếu nguyên nhân chỉ vì thế, qua chừng ấy năm, tộc Phượng hoàng cũng vẫn có thể từ từ mà phồn thịnh. Nguyên nhân khiến cho tộc Phượng hoàng dần dần suy vong là bởi vì mỗi khi sinh tiểu Phượng hoàng ra cả mẹ lẫn con đều có thể tử vong, ví dụ như mẫu thân của ta vì sinh ra ta mà ra người hai người bọn họ vừa đến, lại là ta sao?


      Long Tam lại : “Lão Quân cũng mới , thai nhi trong bụng muội là mới hình thành. Nếu như Bích Hoa biết, chắc chắn rất vui mừng.”


      Ta muốn cho họ biết là họ hiểu lầm rồi, ta nếu như mang thai, người vui mừng cũng chẳng phải là Bích Hoa.


      Hạo Thiên cắt ngang lời Long Tam: “Nếu như Bích Hoa biết phải trả giá đắt như vậy, cũng chưa chắc vui mừng.”


      Ta phẩy tay: “Chuyện này với Bích Hoa có liên quan gì tới nhau.”


      Long Tam nghe ta xong, vẻ mặt biến đổi đến kỳ lạ, có chút xúc động, cũng có chút thương tiếc.


      Ta cảm thấy, hình như huynh ấy hiểu được những gì ta .


      Ta nhàng lấy tay đặt ở bụng, bây giờ bụng ta vẫn còn bằng phẳng, nhưng ta lại cảm thấy có sức mạnh từ bên trong truyền ra, quấn lấy tay ta, mềm mại, ấm áp.


      Bà La Già, chàng có biết , chúng ta có con rồi.


      Chàng có vui mừng ?


      Hóa ra hôm ấy vẻ mặt của Long Tam và Lão Quân kỳ quái như vậy là vì thế, ta hiểu nhầm rồi.


      Long Tam bước mấy bước đến trước mặt ta, đặt tay lên vai ta: “A Hoàn, bây giờ muội rất yếu, nghe sau khi Phượng Hậu hoài thai muội cũng thế, lúc ấy mọi người chẳng ai nghĩ là người có thai, cũng ai nghĩ tới tình trạng của người lại xấu đến thế. Muội tuyệt đối được lấy Tinh Nguyên Châu ra lúc này, nếu hoặc là muội chết, hoặc là đứa bé chết. Tộc Phượng hoàng từ xưa đến nay chỉ có duy nhất lần mang thai, nếu như muội bỏ lỡ lần này, sau này có muốn cũng thể có được nữa đâu.”


      Ta lùi lại vài bước, cố lấy lại bình tĩnh, quay sang Hạo Thiên hỏi: “Thái Ất có thể chờ được mấy ngày nữa?.”


      “Ba ngày nữa.”


      Hạo Thiên dừng lại, rồi lại : “A Hoàn, cho dù muội chọn lựa như thế nào, huynh cũng trách muội. Chuyện của Thái Ất, để huynh nghĩ biện pháp khác.”


      Ta gật đầu: “Hai người cần lo lắng cho muội, để muội suy nghĩ lại .”


      Chú thích:


      (42) Hoa tịch nhan: theo baike hoa tịch nhan còn gọi là hoa ánh trăng (nguyệt quang hoa), có màu trắng, nở rộ lúc chiều tà và tàn úa khi ngày lên. Lặng lẽ nở hoa, rồi lại lặng lẽ héo úa, trong các tác phẩm văn học hoa này mang ý miêu tả hồng nhan bạc mệnh đột ngột hương tiêu ngọc vẫn. Ý nghĩa của loài hoa này là tình vĩnh cửu hoặc thuần khiết. Tên tiếng là moonflower/ moon vine, tên khoa học (chắc thế) là Calonyction aculeatum/ Ipomoea alba.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 23 - Nàng đồng ý với ta, nếu như ván tiếp theo ta thắng, nàng xuất trước mặt ta có được ?


      Phụ thân tuổi cao, thích ồn ào, nên ban đêm Tê Thần Cung vẫn luôn yên tĩnh, cho dù ngẫu nhiên có tiếng chim tước kêu cũng chỉ ríu rít mấy tiếng rồi thôi. Thế nhưng tối nay lại rất ầm ĩ.


      Ngọc cầm tay ta, dìu ta cùng ngồi lên giường với nàng, nhìn ngắm ta cẩn thận, hốc mắt ẩm ướt: “A Hoàn dự yến tiệc lần này, cái là luôn đến hơn ba mươi ngày, Ngọc rất nhớ con. Con cũng biết để ý chăm sóc chính bản thân mình, nhìn mà xem này, ta cầm tay con cũng thấy gầy trơ xương ra rồi.”


      Ngọc vốn là thị nữ của a nương của ta, cho đến tận khi ta sinh ra, sau khi a nương của ta mất, Ngọc đối với ta lại càng chăm sóc cẩn thận chu đáo hơn.


      lâu gặp ta, Ngọc kéo tay ta chuyện mãi đến cả nửa ngày sau mới chậm chạp : “Ông ấy nghe con về, nên chờ con ở thư phòng, con gặp ông ấy , rồi nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.”


      Cha ta ấy à, bình thường vẫn được tôn xưng tiếng Thượng thần, được các vị tiên hữu kính trọng, nhưng mà đối với Ngọc , người lại hề muốn gặp mặt cha ta. Thậm chí người còn thèm gọi tên cha ta, chỉ dùng “ông ấy” để thay thế. Nguyên nhân ấy à, ngày xưa ta hiểu, nhưng bây giờ ta cũng có thể biết được ít nhiều. Ta đoán rằng, chuyện này cũng có tám phần nguyên nhân có liên quan đến ta.


      Phụ thân thích sưu tập thần binh, bức tường ở thư phòng chỗ nào cũng có thần binh hoặc là chưa nổi danh hoặc là nổi danh, nếu phải ta lớn lên ở đây, sợ rằng đến ta cũng nhìn những bảo vật đó mà nghĩ đây là nơi luyện công chứ chẳng phải là thư phòng.


      Thấy ta vào, phụ thân bỏ thanh bảo kiếm được lau chùi trong tay xuống, nhìn ngắm ta cẩn thận, rồi mới : “A Hoàn, cái con nhóc này, ta bảo con ở nhà tập trung tu hành pháp lực, con lại trốn cha chạy đến chỗ tiểu tử Nhuế Hạng kia mà ăn nhậu thoải mái, lại còn suýt chút nữa bị đạo sấm sét đánh cho tan cả hồn phách, là làm mất sạch mặt mũi của Phượng Ngạn ta mà!.”


      Ta rụt cổ, bước từng bước đến bên cạnh phụ thân, nắm lấy ống tay áo của người, : “Phụ thân, con sai rồi, ừm, nhiệt tình khó từ chối mà.”


      Bàn tay của phụ thân đánh lên đầu ta cái, lớn tiếng : “Nhuế Hạng mặt mũi có bao nhiêu tôn quý chẳng lẽ ta lại biết? Nó tuyệt đối hạ mình tự mình đến cầu xin con , đừng có mà chối cãi.” Dừng chút, người lại : “May mà còn có tiểu tử Bích gì gì đó, nếu bây giờ con chỉ là quả trứng tròn vo.”


      Ta vuốt vuốt mũi, giọng : “Bích Hoa có ơn cứu mạng con, con phải cảm ơn chàng.” Ngẫm nghĩ chút, ta lại hỏi: “Phụ thân, gần đây con có việc còn chưa hiểu, mong phụ thân trả lời giúp con. Phụ thân cho con biết , Bích Hoa vì sao lại làm như vậy?.”


      Phụ thân đập tay xuống bàn cái, trợn mắt nhìn ta: “Hừ, tám phần là tiểu tử kia thích con rồi.” xong lại đập bàn cái nữa, đau lòng : “Con bị sét đánh làm cho đầu óc đần độn rồi hả!.”


      Ta cảm thấy, ta đần độn phải vì hỏi vấn đề này, mà là vì hỏi phụ thân vấn đề này.


      Ta phải nghĩ ra từ trước mới đúng chứ, cái người bị a nương gọi là đầu cá gỗ như phụ thân làm sao mà biết đáp án được? Hơn nữa, chuyện Bích Hoa từ chối ban hôn ước lại là chuyện trăm phần trăm. Bất chợt, ta lại cảm thấy có mấy phần may mắn, may mà a nương của ta thông minh, may mà ta di truyền gene của a nương, sinh ra thông minh lanh lợi, nếu chẳng may di truyền cái đầu cá gỗ của phụ thân, chẳng phải cuộc đời ta rất nhanh trở nên u ám hay sao.


      Nhớ đến a nương, trong lòng ta lại cảm thấy đau buồn.


      Ta ôm cánh tay của phụ thân, đặt đầu lên vai người, nhàng hỏi: “Phụ thân, lâu như vậy rồi, người có từng oán trách a nương sớm bỏ người ở lại mà ra , chỉ để con lại cho người hay ?.”


      Phụ thân thở dài, sờ đỉnh đầu ta: “Nương của con có nhiều ý tưởng, nàng muốn như thế nào, ta cũng nghe theo. Cho dù là bao nhiêu năm nữa, cuối cùng rồi ngày, chúng ta được đoàn tụ.”


      Tạm biệt cha ta rồi, ta ngồi ở nóc nhà ngắm bầu trời.


      Cung Tê Thần nằm ở đỉnh núi Tê Ngô, khí trong lành, ánh sao dường như cũng sáng rực rỡ hơn.


      Ta nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác mát lạnh khi những làn gió đêm thổi qua mặt, từ từ chìm vào trong giấc mơ lúc nào biết.


      Trong mơ, ta đứng trước tòa nhà, tòa nhà này lớn, nhưng là mới dựng nên, vẫn còn tỏa ra mùi gỗ tươi mới, cửa có treo rèm đan bằng những thanh trúc mảnh, mỗi khi có gió thổi qua, rèm lay động trong gió. Dưới tàng cây phía trước nhà cách đó xa có bày bàn cờ, bàn cờ có hai quân cờ được đặt xuống, đen trắng, ta nhìn thấy gương mặt của người chơi cờ, chỉ thấy người đó mặc quần áo màu đen, bóng dáng có vẻ đơn.


      Tay phải người đó cầm quân đen đặt xuống bàn cờ, rồi lại dùng tay trái cầm quân trắng đặt xuống.


      Quân cờ đặt xuống phải là nhanh, nhưng rất nhanh cũng lấp kín cả bàn cờ.


      Người mặc đồ đen đó tách hai quân đen trắng ra riêng, cẩn thận tính toán, rồi : “A Hoàn, lần này nàng lại thắng rồi. Chơi lâu như thế, mà ta cũng chưa từng thắng được nàng, nhưng nàng xem, trước đây ta cũng chơi cờ, tính ra bây giờ kỳ nghệ lại có chút tiến bộ. Nàng đồng ý với ta, nếu như ván tiếp theo ta thắng, nàng xuất trước mặt ta có được ?.”


      Người đó chuyện thanh cũng to, giọng cũng rất bình ổn, thế nhưng ta nghe thấy lại cảm thấy đáy lòng đau đớn vô cùng, trong ngực như có thứ gì đó bị lấy mất.


      Cảnh trong mơ là vào ngày mùa xuân, những cành liễu rủ non tơ xanh mướt, mũi dường như có ngửi thấy thoang thoảng mùi hoa đâu đây, từng đợt từng đợt , quá nồng nàn, như như .


      Ta bước đến trước mặt người đó, muốn nhìn cho gương mặt của người đó, người đó nghe thấy có tiếng bước chân, từ từ quay sang, quân cờ “cạch” tiếng rơi xuống bàn cờ.


      Ta nghe thấy tiếng chính mình : “Lúc xuân ý chứa chan như thế này, chàng lại ngồi ở đây làm cái chuyện thú vị như thế này, quả là vô cùng thú vị.” Rồi sau đó nước mắt cứ chảy đầm đìa, ta khịt mũi, nghẹn ngào : “Kỳ nghệ của chàng kém như vật, mà còn muốn thắng thiếp sao, chờ kiếp sau .”


      Ta vẫn nhìn thấy gương mặt của người đó, nhưng dường như ta lại trông thấy khóe miệng chàng hơi cong lên.


      Lúc ta tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng hẳn, chân trời vẫn còn là mảng màu xám tro.


      Quả là ngủ ở nóc nhà chẳng dễ chịu chút nào, cái thắt lưng già cả của ta bị đè lên nóc nhà cũng thấy hơi đau. Ta xoa vai, từ nóc nhà nhảy xuống, chạy lại phòng Ngọc đứng nhìn, rồi lại đứng ngoài cửa sổ nhìn phụ thân chút, từ xa cúi đầu lạy phụ thân.


      Chừng ấy năm, ta chưa từng hiếu thảo với phụ thân, sau này sợ là cũng chẳng còn có cơ hội nữa rồi.


      Tạm biệt.


      Ta thu dọn hành lý, bay xuống chân núi Tê Ngô.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 24 - Diễn viên quần chúng có năng lực diễn xuất, làm ta cảm thấy tổn thương.


      Ở nhân giới thiếu mấy vở kịch có cảnh hùng cứu mỹ nhân, ta cảm thấy nếu như cần thiết, đôi khi vẫn là có thể học lỏm được chút ít.


      À, chuyện là như thế này.


      Tối hôm qua, ta từ núi Tê Ngô ra , làm trận pháp xuyên thời trở về trăm vạn năm trước.


      Lúc ta quay trở lại tòa nhà ở vùng ngoại ô đó, ta lại bị người canh cửa chặn lại, ràng là tòa nhà mà ta hóa phép ra đó bây giờ có chủ nhân mới.


      Ta đoán rằng, sợ là tính toán nhầm thời gian mất rồi.


      Đại khái là thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, ta gặp Tống Tử Hiên lúc nào, ta quả còn nhớ nữa, ngày ở trời, bằng năm dưới phàm giới, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện, ta rất có khả năng nhớ nhầm thời gian hai năm.


      Ta ở bên ngoài tòa nhà chần chừ lúc lâu, cuối cùng cũng nghe được chút tin tức từ những người qua đường.


      Nghe tòa nhà này là nhà ở ngoại ô của đương kim Thừa tướng, mỗi tháng vào ngày mười lăm Thừa tướng đến đây ở đêm.


      Lại nghe tòa nhà này lai lịch cũng ràng, có người từng thấy tòa nhà này do quái biến hóa ra trong đêm.


      Rồi lại nghe tòa nhà này ở vị trí có phong thủy rất tốt, mọi người chỉ cần từng ở trong tòa nhà này đều có khả năng lành được bách bệnh, hồi sinh người chết, dù chỉ còn xương cốt cũng được đắp da thịt lành lặn.


      Cho dù tòa nhà này có là nơi như thế nào nữa, ta cũng thể dễ dàng vào trong đó được.


      Ta muốn kéo áo gã Thừa tướng đó mà hét lên rằng: tiểu tử, tòa nhà này chẳng có cái gì kỳ quặc hết cả, thẳng ra , đây chẳng qua chỉ là sợi lông vũ của lão phượng hoàng ta mà thôi.


      Tiếc rằng tại ta chỉ là nữ tử phàm giới, trói gà chặt, trong tay có cái gì, nếu như muốn tiếp cận Thừa tướng đại nhân quả là khó khăn.


      Nhưng cũng may mà vẫn còn có kịch bản chỉ dẫn.


      “Vị tiểu công tử này, chúng ta chuẩn bị xong rồi.” Hàm râu má Trương Tam khẽ rung, há miệng ra là thấy cả hàm răng vàng khè đen sì, chớp chớp mắt nhìn ta, “Đến lúc đó chỉ cần huynh câu, chúng ta ra tay ngay.” Khi người đó chuyện râu lại rung lên, da đen thui, quả rất giống Chung Quỳ(43).


      Ta nhìn cái tướng hung thần ác sát của mà tâm càng cảm thấy vui vẻ. Lúc này là giữa mùa hè, tuy là chúng ta đứng trong bóng râm, nhưng người vẫn đổ đầy mồ hôi. Ta lại đứng cùng chỗ với đống nam nhân, quanh ta tỏa ra mùi dễ chịu chút nào. Ta nhịn thở, lấy tay lau mồ hôi, rồi quạt chút gió, mới : “Các huynh đệ chịu khổ rồi, sau này, dù thành hay bại, chỗ vàng này cũng là của các vị.” Ta lại lau mồ hôi, cười với bọn họ.


      “Đến rồi!.” Lý Tứ phụ trách canh gác giọng : “Xe ngựa của ngài ấy rất đặc biệt, so với xe ngựa bình thường trần xe cao hơn vài thước, ta có nhận nhầm đâu.”


      Ta híp mắt nhìn, chợt cảm thấy đồng cảm với những gì Lý Tứ . Từ xa có chiếc xe ngựa màu đen chạy lại, cả người đánh xe lẫn hai con ngựa đều đen tuyền, chỉ có bốn vó ngựa có màu trắng như tuyết, cổ thon dài, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, cho dù là tốc độ di chuyển nhanh, nhưng vẫn có thể thấy được đây là những con ngựa tốt ngàn dặm khó gặp. Tuy là xe toàn là màu đen, nhưng bốn góc đều có treo chuông vàng, theo xe đến, tiếng chuông kêu vang leng keng, quả là vô cùng tao nhã. A, gã Thừa tướng này hóa ra cũng là người thú vị.


      Xe ngựa chạy lại gần, ta lau mồ hôi trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn Trương Tam, nhàng : “Lên !.”


      Trương Tam mang theo nhiệt tình như lửa liền cầm theo thanh đại đao vừa mới mua được ở chợ rau nhảy ra giữa đường, chặn đường lại, chỉ vào người đánh xe quát: “Dừng lại cho ông. Nghe cho kỹ đây, cây này ta mở, đường này ta trồng, nếu muốn qua, để lại lộ phí!.”


      Ta muốn phun ra cả ngụm máu luôn, dạy mấy chục lần như thế, thế mà lại ngược hết cả rồi!


      xong dường như Trương Tam lại cảm thấy khí thế của mình chưa đủ lớn, liền lấy đại đao sau lưng mình ra, ném phát xuống đất, “Nhìn , đây là đao hôm nay ông mới mua, tốn mất hai mươi đồng, chỉ với hai người các ngươi, ông đây muốn chém bao nhiêu người chém bấy nhiêu.”


      Ta hận thể chạy đến mà véo lỗ tai Trương Tam, nhặt đao dưới đất lên mà dùng chuôi đao gõ mấy cái vào cái đầu kia.


      Chết tiệt, làm gì có kẻ cướp nào chủ động vứt đao như thế cơ chứ! có đầu óc hay hả trời!


      Người đánh xe bị Trương Tam làm cho ngạc nhiên, ngây người ra đấy, cầm chặt dây cương thốt lên được câu nào.


      Từ trong xe ngựa có tiếng cười khe khẽ vang ra.


      giọng vang lên: “ biết chư vị đây từng điều tra chưa, đây là đường quan binh hay , người đường qua lại cũng nhiều, bây giờ giở trò cướp bóc quả là nguy hiểm, nhỡ đâu làm cho quan binh để ý, chư vị mất nhiều hơn được đấy.”


      Ta vốn định là nhân lúc chủ nhân cái xe ngựa gặp phải chuyện này nhảy ra can thiệp, dùng tình dùng lý để lay động nhân tâm của bọn cướp, hoặc là khóc lóc khổ sở, cầu xin người trong xe giao tiền ra, để bọn Trương Tam thả người đó thuận lợi. Cho dù người đó có phản ứng như thế nào, ta đều cầu xin Trương Tam cần để ý, chỉ cần câu “Thế mới tốt” là được rồi.


      Tiếc rằng, những câu đều có trong kịch bản của ta, Trương Tam ngốc mà.


      Ta run rẩy, hận thể trốn ngay lúc này. Mấy tên đáng ghét này nhiệt tình quá!


      Ta cầm lấy kiếm đặt ở cạnh chân, gạt cây cối ra để nhảy ra giữa đường theo họ, khí thế oai hùng chỉ vào bọn Trương Tam, ngẩng đầu, nghiêm giọng : “Sao lại có đám đăng đồ tử(44) ở đây, giữa ban ngày ban mặt mà lại dám trêu ghẹo… Dám nhân lúc cháy nhà mà hôi của, hôm nay ta thay trời hành đạo, giết sạch các người.”


      Trương Tam vẫn hề phàn ứng, ta phải nháy mắt mấy cái với , mới hiểu ra mà : “Đại gia, đại gia tha mạng, chúng tiểu nhân lần sau dám làm thế nữa.” xong ôm đầu, chạy mất tăm.


      Ta buồn rầu cầm kiếm đứng nguyên tại chỗ.


      Diễn viên quần chúng có năng lực diễn xuất, làm ta cảm thấy tổn thương.


      ràng là còn có đoạn đấu võ nữa, thế mà Trương Tam chưa gì chạy mất dép, làm ta mất luôn cơ hội trình diễn khí khái hùng của mình, hơn nữa, đuổi được bọn cướp mà chỉ dựa vào câu , liệu có thể làm cho Thừa tướng đại nhân cảm nhận sâu sắc được ơn cứu mạng của ta hay ?


      Bọn họ làm hỏng màn diễn của ta rồi, ta quyết định cũng phải giảm trừ tiền vàng đưa cho bọn họ mới được.


      Rèm che xe đột nhiên được kéo lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, chủ nhân của gương mặt cười với ta, : “Tại hạ vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của hùng, biết công tử muốn đâu bây giờ? Nếu ngại, có thể lên xe, tại hạ tiễn công tử đoạn đường.”


      đúng là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu(45).” Ta thấy mặt Tống Tử Hiên cảm thấy rất kích động, liền ném kiếm cầm trong tay , níu lấy tay áo Tống Tử Hiên, cười híp mắt : “ ngại ngại, ta với huynh cùng đường, huynh cứ .”


      Ô hô, tuy rằng vở diễn bị hỏng, nhưng mà mục đích đạt được rồi, ta quyết định vẫn trả đủ tiền cho bọn họ .


      Tống Tử Hiên nhìn tay áo, nhíu mày, quay sang phía ta, cười : “Nếu như thế, tốt rồi.”


      Xe ngựa chạy rất vững vàng ổn định, ta ngồi đối mặt với Tống Tử Hiên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cố gắng làm ra vẻ là cao nhân.


      Tống Tử Hiên sờ cây tiêu(46) ngọc trong tay, xoay qua xoay lại trong tay vài vòng, cách thờ ơ: “Công tử võ nghệ cao cường, bình thường lại rất chân thành nhiệt tình, biết sư phụ là người nơi nào?.”


      Ta nghẹn họng, biết chàng thế là có ý gì, đành phải đáp cách mơ hồ: “Gia sư là người màng danh lợi, tiện tiết lộ quý danh, mong công tử thứ lỗi.”


      Tống Tử Hiên nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “ biết công tử là người nơi nào, nghe giọng giống như là người ở kinh thành.”


      Ta cười haha, đáp: “Ta theo sư phụ từ , dạo chơi khắp nơi, quê nhà cụ thể ở đâu, ta cũng biết nữa.”


      Tống Tử Hiên gật đầu, lại xoay cây tiêu ngọc trong tay, đập cái vào lòng bàn tay : “Nếu công tử coi bốn biển là nhà, chi bằng đến ở nhà của ta mấy ngày, ta cùng công tử ở chung, cũng tiện làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, thuận tiện tìm hiểu công tử thêm chút.”


      Ta cảm thấy lời chàng có gì đó ổn, ngẫm nghĩ, lại giật mình phát trong kịch đáng ra phải là: “Đệ với huynh vừa gặp mà như quen, nếu như đệ ở đây có người quen, chi bằng đến chỗ vi huynh ở tạm mấy ngày, cũng tiện cho vi huynh làm tròn trách nhiệm của chủ nhà.”


      Câu này của chàng… dường như có vấn đề về mặt logic.


      Nhưng cũng sao cả, ta chờ chính là những lời này của chàng. Ta cười đến mức khóe miệng cong vút, cách trang nghiêm: “Ta sao lại biết xấu hổ như thế được. Chẳng qua vừa rồi ta chỉ thuận tay cứu huynh mạng, huynh lại đối xử với ta như vậy, ta vô cùng cảm động. Huynh cần làm tròn trách nhiệm chủ nhà gì đó đâu, chỉ cần cho ta chỗ nghỉ tạm là được rồi.”


      Nếu như Ngưng Thần Châu nằm trong tay của Tống Tử Hiên, chỉ cần trà trộn được vào nhà chàng, cho dù là trộm hay là cướp, kiểu gì ta cũng có cơ hội.


      Xe ngựa chậm dần lại, rồi dừng lại ở cửa tòa nhà của ta. Cách bức rèm, người đánh xe : “Đại nhân, đến rồi.”


      Ta bước xuống xe theo chân Tống Tử Hiên vào trong tòa nhà.


      Lúc đó ta chỉ xem chỗ này như chốn dung thân tạm thời, nên cũng quá chú ý đến chi tiết bên trong, phủ đệ này tuy rằng to lớn, nhưng cũng vắng vẻ. Bây giờ bước vào bên trong tòa nhà này, lại thấy nhà được chàng bài trí rất đẹp, nước chảy qua cầu , hòn non bộ rừng trúc, tất cả giống như trong bức tranh thủy mặc vậy.


      Tống Tử Hiên để ta ngồi xuống, sai người hầu lấy hạt dưa, tiện tay rót cho ta chén trà, nhìn ta uống hết rồi mới : “A Hoàn, nàng luôn mười năm, hôm nay quay lại cũng báo trước cho ta tiếng.”


      Ta suýt chút nữa sặc nước trà.


      Ta khó khăn nuốt nước trà trong miệng xuống, hỏi: “Làm sao Tử Hiên biết là ta?.”


      Tống Tử Hiên chăm chú nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước: “Nếu như có người câu tạm biệt ra , trong lòng nàng lại ngày đêm nhớ nhung người đó mười năm, đến lúc gặp được người ấy, chắc nàng cũng có thể liếc mắt cái là nhận ra rồi.”


      Ta im lặng.


      Tống Tử Hiên nhích lại gần ta, cầm lấy tay của ta: “Hơn nữa cách A Hòan xuất quả là chẳng có gì mới mẻ hết cả. Cái cách cứu người này chỉ có thể dùng lần, dùng nữa có hiệu quả đâu.”


      Trong lòng ta thầm đau khổ, có trời đất chứng giám mà, tuy rằng lần này là ta cố ý sắp đặt, nhưng chuyện cứu chàng lúc gặp mặt lần đầu tiên quả chỉ là thuận tay thôi mà.


      Ta rút tay về, cầm lấy chén trà uống ngụm, nghiêm mặt, trịnh trọng : “Nếu như Tử Hiên biết ta là ai, vậy lần này tới đây ta cũng cần làm phiền Tử Hiên nhiều.” Ta đặt chén trà lên bàn, chăm chú nhìn vào mắt Tống Tử Hiên, : “Tử Hiên có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta cầm viên dạ minh châu trong tay ? Hạt châu này rất quan trọng đối với ta, nếu như Tử Hiên có giữ nó, xin trả lại cho ta.”


      Tống Tử Hiên nhắm mắt suy nghĩ lúc, xoay xoay tiêu ngọc trong tay, rồi áy náy : “A Hoàn, nàng mười năm, hạt châu kia ta cũng nhớ để ở chỗ nào, nàng cho ta ít thời gian, ta nhớ ra lập tức đem đến cho nàng.”


      Ta buồn bã : “Hơn mười năm thời gian có nhiều chuyện, nhiều vật huynh nhớ cũng là bình thường, nhưng vẫn xin Tử Hiên cẩn thận suy ngẫm lại.”


      Lúc này, mặt trời muốn ngả về phía tây, ánh nắng theo cửa sổ rọi vào, chiếu sáng cả khoảng sáng vàng vàng đỏ đỏ mặt đất.


      Ngoài cửa sổ ve ngừng kêu, tiếng chim hót véo von, cơn gió thổi vào trong phòng, mang theo mùi hoa thơm ngát.


      Tống Tử Hiên chìm đắm trong khoảng gian màu đỏ vàng đó, chăm chú nhìn ta, nhìn sâu vào đáy mắt ta, ánh mắt chàng như nước trong hồ sen vậy, như có từng đợt sóng lan tỏa, từng cơn từng cơn , lan tỏa ra xa, truyền thẳng đến trong tâm ta.


      Tình huống này, sao quen đến thế.


      Chàng nhìn ta, giữa gian rực rỡ màu sắc đỏ vàng : “A Hoàn, nàng có gì khác muốn với ta ư? Ví dụ như, vì sao mười năm qua, chút tin tức về nàng cũng có. Nàng có biết, sau khi nàng rồi, ta vì tìm nàng, mất ba năm học hành thi cử ra làm quan, lại mất ba năm, đạt được đến vị trí Thừa tướng, khổ cực tìm nàng ba năm, có chút tin tức gì cả.” Tay chàng nắm chặt tay ta, ánh mắt long lanh như muốn khóc, “Cho đến tận năm nay. Nàng có biết vừa rồi nhìn thấy nàng trong xe, trong lòng ta vui vẻ thế nào hay ?.”


      Ta nhìn chàng như thế, trong lòng cũng cảm thấy buồn lây. chịu được phải mềm giọng hỏi: “Tử Hiên cần gì mà phải làm như thế?.”


      Tống Tử Hiên đứng lên, đến bên cạnh ta, dáng có vẻ lảo đảo. Gió thổi qua, làm tung bay vạt áo chàng, nhìn vạt áo chàng bay bay theo gió như thế, ta cảm thấy dáng vẻ chàng yếu ớt như thể ngã xuống bất cứ lúc nào.


      Chàng vẫn mỉm cười, nhưng dường như có chút cay đắng, lại cố kìm nén.


      Bản thượng thần cảm thấy, đau đớn trong lòng càng lúc càng sâu sắc, nhưng ngừng được muốn đưa tay ra dìu chàng, giống như chàng vẫn là người thiếu niên năm đó ngồi xe lăn, lại tiện.


      Gương mặt Tống Tử Hiên tái xanh, nhưng nụ cười môi lại càng trở nên tươi đẹp hơn. Chàng ngồi xổm bên cạnh ta, lại nắm tay ta, bóp chặt, : “Lần đó may mà nàng cứu ta từ tay bọn cướp ra, ơn cứu mạng đó, ta cảm kích nguôi.”


      Ta vẫn có tật xấu, lúc hồi hộp hoặc xấu hổ luôn năng lung tung.


      Nhìn dáng vẻ Tống Tử Hiên như vậy, trong lòng ta như bị véo cái, thuận mồm thốt lên: “Nếu là ơn cứu mạng, bằng tiểu nương tử lấy thân báo đáp .”


      xong ta lập tức cảm thấy hối hận đến xanh mặt, lúc này là lúc nào, đây là lúc để ngươi diễn kịch à!


      Tống Tử Hiên nghe ta xong, hề tỏ ra vui mừng, mà gương mặt lại càng trở nên tái xanh hơn. Chàng thả lỏng người, ngồi bên cạnh ta, cười khổ : “Nếu như những lời A Hòan , muốn ta lấy thân báo đáp, những lời này phải là ta ngày đêm mong muốn hay sao. Tiếc rằng A Hoàn chỉ là thuận miệng ra thôi, người vô tâm, người nghe cố ý, nếu như ta tin, A Hoàn gặp khó khăn đấy.”


      Ta lại càng cảm thấy áy náy hơn.


      Ta chịu được lật tay cầm lấy tay Tống Tử Hiên : “Ta sai rồi. Nhưng ta thể theo chàng, nếu sau này Tử Hiên muốn cái gì, đừng ngại với ta.”


      Tống Tử Hiên ngừng lại, cười khổ với ta: “Bây giờ ta dưới người mà vạn người, trừ nàng và thiên hạ này ra còn có cái gì ta muốn mà có được? A Hoàn đừng an ủi ta nữa.”


      Ta cẩn thận suy ngẫm lời của chàng.


      Ngôi vị đế vương ở nhân gian là thiên mệnh, ta thể dễ dàng sửa đổi vận mệnh được.


      Quả là ta thể cho chàng cái gì được.


      Nghĩ đến đây, trong lòng ta lại cảm thấy đau đớn. Đành phải ngậm miệng im lặng.


      Tống Tử Hiên đứng dậy, điều chỉnh lại tâm trạng, : “Nàng chưa đến phủ Thừa tướng bao giờ, đêm nay ở tạm lại đây, mai theo ta về đấy.”


      Chú thích:


      (43) Chung Quỳ: Trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa, Chung Quỳ là vị thần diệt trừ ma. Theo sử sách, dưới thời Đường Minh Hoàng, có người tên Chung Quỳ, tướng mạo cực kì xấu xí nhưng lại rất thông minh, am hiểu mọi thứ. Khi Chung Quỳ lên kinh ứng thí, ông được chủ khảo xem là kỳ tài. Chính vì điều này mà ông trở thành mục tiêu của kẻ xấu. Chung Quỳ ôm nỗi oan ức mà chết. Oan khiên ấy động đến đất trời nên Ngọc đế đứng ra chủ trì, phong cho Chung Quỳ làm vị thần trừ gian diệt . Từ đó trần gian xuất vị Phục ma đại tướng quân. Ông có thể xử chuyện phủ và cũng có khả năng can thiệp chuyện dương gian. Chung Quỳ có trách nhiệm diệt trừ ma hại người đồng thời giải oan cho những oan hồn chưa thể siêu thoát và trừng trị kẻ gian ác.


      (44) Đăng đồ tử: ý chỉ người háo sắc, câu chuyện này có gắn liền với trong hai đại mỹ nam của Trung Quốc cổ đại là Tống Ngọc. Chuyện kể rằng Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử đều là đại phu nước Sở, là thân cận của nhà vua nước Sở. Đăng Đồ Tử ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc, luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua nước Sở. Một lần, Đăng Đồ Tử nói với nhà vua nước Sở rằng: “Thưa bệ hạ, Tống Ngọc có diện mạo chững chạc và oai nghi, có học thức, nhưng rất hiếu sắc, nên bệ hạ nhất thiết được để Tống Ngọc cùng bệ hạ đến hậu cung. Hậu cung có nhiều phụ nữ xinh đẹp, nếu nhìn thấy Tống Ngọc, có lẽ sẽ gây chuyện phiền phức.”


      Nhà vua nước Sở bèn cho triệu Tống Ngọc, hỏi lời nói của Đăng Đồ Tử có chính xác . Tống Ngọc nói: “Thưa bệ hạ, thần có diện mạo chững chạc và oai nghi, đấy là bẩm sinh; thần có học thức, đấy là vì thần cần cù chịu khó và hiếu học; về hiếu sắc, thần bao giờ hiếu sắc đâu.”


      Nhà vua nước Sở hỏi: “Thế thì nhà ngươi có chứng cứ gì ?”


      Tống Ngọc nói: “Thưa bệ hạ, thế giới, nước Sở có phụ nữ đẹp nhiều nhất, và Thần Lý quê thần là ̣a phương có phụ nữ đẹp nhiều nhất trong nước Sở. Mỹ nữ nổi tiếng nhất ở Thần Lý là láng giềng của thần. Nếu mỹ nữ này cao thêm một chút thì cao quá, nếu thấp hơn một tý thì quá thấp. Nếu trát phấn thì trắng quá, nếu bôi son thì đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng thật là đẹp, có ai có thể sánh kịp được. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến nhiều quý công tử ham mê. Nhưng nàng thường xuyên leo lên tường xem trộm thần suốt ba năm, nhưng thần chưa bao giờ động lòng, sao có thể nói thần hiếu sắc? Thực ra, Đăng Đồ Tử mới là một kẻ hiếu sắc.”


      Nhà vua nước Sở đòi Tống Ngọc giải thích lý do. Tống Ngọc nói: “Vợ Đăng Đồ Tử đẹp chút nào, nhưng Đăng Đồ Tử vừa gặp đã , hai vợ chồng đẻ những 5 đứa con. Hoàng thượng thấy , chỉ cần là phụ nữ Đăng Đồ Tử thích ngay, vì thế ta háo sắc hơn thần.”


      Miệng lưỡi của Tống Ngọc phi phàm như vậy làm cho Sở Vương đúng sai lẫn lộn, phán Đăng Đồ Tử là kẻ háo sắc. Từ đó, Đăng Đồ Tử phải mang tiếng xấu muôn đời, đời sau thường nhắc đến ba chữ “Đăng Đồ Tử” để chỉ những phường háo sắc.


      (45) Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: dịch nghĩa là mòn cả giày sắt mà cũng tìm thấy cái gì. Có thể hiểu là mất rất nhiều công sức mà chẳng tìm thấy, tự dưng lại đạt được. Xuất xứ từ bài thơ tứ tuyệt Tống Hạ Nguyên Đỉnh:


      động phóng đạo chí tương hồ


      Vạn quyển thi thư khán chuyển ngu


      Đạp phá thiết hài vô mịch xử


      Đắc lai toàn bất phí công phu.


      (Nguồn từ baike, mình tìm thấy bản dịch tiếng việt/ bản dịch thơ của bài thơ này).


      (46) Tiêu: dài hơn sáo và khác sáo ở chỗ tiêu thổi dọc còn sáo thổi ngang.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :