1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 15 - Ta muốn móc trái tim nàng ra xem, rốt cuộc nó làm bằng cái gì?


      Ta bi thương : “Thiếu chủ cho rằng thiếp ăn thư cổ, rồi lén tìm cách cho chàng ăn hùng cổ ư! Hay là chàng cho rằng tình cảm của chúng ta đều do cổ trùng này đem lại?”


      Sắc mặt Bà La Già đột nhiên trắng bệch như giấy, lực nắm cổ tay ta lại tăng thêm mấy phần.


      Ta chịu nổi, khẽ lắc tay, thả, ta lại lắc mạnh hơn, Bà La Già cũng lại tăng thêm lực nắm tay ta.


      Ta thở dài, cố gắng trấn tĩnh lại, xem ra thể mất kiểm soát giống chàng được, vì thế, ta tĩnh tâm, cố gắng với tâm trạng bình thường: “Si Mị Chung này, thiếp phải mượn để đem cứu người, người đó vì cứu thiếp mà bị thương….”


      Gương mặt Bà La Già càng trở nên lạnh lùng hơn, chàng đẩy ta áp sát vào tủ, mắt vằn đỏ, đau thương : “Phải rồi, có người chờ nàng cứu, nên nàng mới phải vội vàng bỏ .”


      Dừng lại chút.


      Chàng đột nhiên bình tĩnh lại, mỉm cười : “Nếu thế, nàng , ta cho nàng Si Mị Chung, nàng đem cứu người đó .”


      Trong lòng ta đột nhiên vui vẻ, cầm lấy Si Mị Chung bước ra ngoài phòng, : “Chàng chờ thiếp, mấy ngày nữa thiếp quay trở lại.”


      Bất chợt phía sau có luồng lực truyền đến, kéo mạnh ta lại, ta cảm thấy bị ôm chặt lấy, thể giãy dụa được.


      Tay chàng lần từ mặt ta xuống dưới, cho đến khi chạm vào ngực dừng lại : “Ta muốn móc trái tim nàng ra xem, rốt cuộc nó làm bằng cái gì?.” Tóc chàng vương xuống mặt ta, che mất tầm mắt của ta.


      Lực tay chàng tăng thêm mấy phần, Bà La Già xoay người ta lại, thấp giọng : “Nàng nghĩ rằng ta để nàng hay sao. Trong Tu La Cung này, được cho phép của ta, bất cứ ai cũng được ra ngoài.”


      Dứt lời liền quay đầu mất.


      Ta đứng yên tại chỗ, nhìn bóng hình đơn của chàng rời , bỗng cảm thấy, chuỗi ngày quạnh sắp tới, quả là rất dài.


      Đến tối, Bà La Già trở về phòng.


      Ngày thứ hai, Bà La Già cũng vẫn quay về phòng.


      Ngày thứ ba, ta ngồi bên cửa sổ, trong lòng cảm thấy bi thương.


      trời vầng trăng lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng lành lạnh mà trong veo. Ta khẽ vuốt ve gương mặt mình, cảm thấy tâm cũng trở nên lạnh lẽo.


      Ta sống chừng ấy năm, tình huống như thế này cũng chẳng gặp được mấy lần. Hình như là do chúng tiên hữu tính tình đều rất dịu dàng mềm mỏng, nếu nhìn vào phẩm giai của ta, họ cũng ngại làm khó ta.


      Bây giờ, đối mặt với tình huống như thế này, ta thấy, quả là khó giải quyết.


      Như lần đó, tuy là Thái Ất ta được tìm huynh ấy, nhưng cũng chỉ được ba ngày, Thái Ất đến Tê Thần Cung mời ta dạo với huynh ấy.


      Lúc đó, ta còn trong trạng thái thất tình, cả ngày buồn rầu, cơm cũng chẳng thèm ăn. Lại nghĩ đến chuyện tiểu phượng hoàng trong bụng sinh ra là đứa trẻ có cha, trong lòng lại càng đau buồn hơn.


      Nhưng cho dù là như thế, ta cũng muốn tìm huynh ấy.


      Đầu tiên, là do muốn huynh ấy nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của ta.


      Thứ hai, ta mặt dày mà câu, ta sợ ta đánh cho Thái Ất trận mất.


      Lúc Thái Ất xuất trước mặt ta, ta hề mong huynh ấy tới.


      Thái Ất mang theo lên cái hộp đựng thức ăn, nhấc từng cái đĩa bên trong hộp đặt lên bàn, lại đối xử với ta như trước đây, dịu dàng : “A Hoàn, hôm qua huynh mới theo Ngọc học làm điểm tâm, muội nếm thử , xem huynh có tài năng thiên phú giống như muội ?.”


      Ta cau mày, nhìn mấy đĩa điểm tâm, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng vẫn cố cứng đầu cứng cổ mà : “Thái Ất, hôm nay muội ăn no mất rồi, thể cố được nữa, để hôm khác .”


      Thái Ất sờ sờ đầu ta, : “Nếu vậy, để huynh mang về thôi.”


      Ta luyến tiếc mấy đĩa điểm tâm ấy, hạt dưa thơm phức phủ mặt bánh quả là nhiều.


      Vì thế, ta lại nhìn mấy cái bánh, cuối cùng nhịn được : “Huynh cứ để đấy , ngày mai muội ăn.”


      Lại nghĩ đến chuyện sau này Thái Ất cưới thê tử, chắc cũng ngày ngày làm điểm tâm cho nàng ấy ăn, trong lòng ta lại cảm thấy chua xót.


      Ta cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy vì nể mặt Thái Ất mà đưa ra điều kiện rồi mới ăn, vẫn là có lời.


      “Thái Ất, nếu hôm nay muội ăn mấy món điểm tâm này, buổi tối có thể bụng khó chịu, chừng bé cưng trong bụng cũng thoải mái, biết đâu đêm ngủ được, ngày mai tinh thần lại tỉnh táo. Nhưng mà, muội vẫn nể mặt huynh, đồng ý nếm thử, có điều, huynh phải đồng ý điều kiện của muội được ?.”


      Thái Ất nghe thấy ta nhắc đến bé cưng, sắc mặt trở nên bi thương, lại vẫn cố cười : “Muội , huynh nhất định thực .”


      Ta cảm thấy huynh ấy miễn cưỡng đồng ý như vậy, sau này nếu muốn đổi ý nuốt lời sao. Ánh mắt ta đảo quanh, suy nghĩ tìm biện pháp.


      Ta đứng lên, quanh Thái Ất vòng, lại quay về chỗ cũ, sâu xa : “ vội, đợi muội nếm thử rồi sau.”


      xong, ta cầm miếng điểm tâm đưa lên miệng, cẩn thận nhai, cảm thấy vô cùng mềm mại thơm ngon.


      Mặt ta biến sắc, “phù” tiếng nhổ miếng điểm tâm ra, rồi cầm chén trà bàn uống vội ngụm, vẻ mặt đau khổ : “Thái Ất, điểm tâm huynh làm cứng như đá ý, làm muội suýt chút nữa rụng cả răng, lại còn mặn nữa chứ.” Ta lại cầm lấy chén trà, uống thêm ngụm nữa, chậm rãi , “Điểm tâm huynh làm như thế, phải là muội chê huynh, nhưng quả thể ăn được. Muội cầu huynh, sau này, cho dù là ai, cũng đừng để người ấy nếm thử điểm tâm huynh làm. Nhất là tiểu nương tử sau này huynh cưới. Muội chỉ muốn tốt cho huynh thôi.”


      Ta nhìn trộm Thái Ất, hình như huynh ấy có vẻ vui, vì thế lo lắng : “Bỏ , nếu sau này huynh muốn làm, cần ngại đem tới cho muội ăn thử, để muội làm vật hy sinh .”


      Sắc mặt Thái Ất đột nhiên thả lỏng, vừa cầm lấy miếng điểm tâm đưa vào miệng, vừa : “Chẳng lẽ khó ăn đến thế sao?.”


      Ta sợ hãi, vội giật lấy miếng điểm tâm tay huynh ấy, nhét vội vào miệng, vừa ăn vừa : “ là làm cho muội, ai cho huynh ăn vụng của muội.”


      Thái Ất bình tĩnh nhìn ta, gương mặt lóe sáng như vừa hiểu ra điều gì, chợt cười, ngẫm nghĩ, lại cười, rồi bảo ta: “Ngày mai ta lại mang điểm tâm qua đây, muội ăn thử xem có tiến bộ chút nào hay ?.”


      Ta giả vờ bình tĩnh gật đầu.


      Ta thấy, nếu như muốn biết giận dữ của Thái Ất là như thế nào, đời này ta là người hiểu nhất.


      Lần này ta lại có thể dễ dàng vỗ về khiến cơn giận của huynh ấy biến mất, là kỳ lạ.


      Đáng tiếc cơn giận của Bà La Già lần này kéo dài quá lâu, ta nghĩ mãi mấy ngày nay, vẫn tìm ra cách nào làm chàng nguôi giận.


      Nhưng mà a nương từng với ta, đàn ông cứng rắn thường sợ bị phụ nữ phiền nhiễu, chỉ cần hàng ngày quấn lấy chàng, cho dù chàng có là núi băng hay núi lửa, cuối cùng cũng có ngày trở thành dòng suối ngọt ngào dịu dàng.


      Ta thấy a nương có thể thu phục được phụ thân, nên những lời nàng , nhất định là đúng đắn.


      Tuy rằng nay Bà La Già là ngọn núi xen lẫn cả lửa và băng, nhưng ta vốn rộng lượng, lại có rất nhiều thời gian, nên cách này chắc có hiệu quả.


      Nghĩ đến đây, ta cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.


      Hôm đó, Bà La Già nghi ngờ tình cảm của chúng ta, trong lòng ta cảm thấy tức giận, lại xen lẫn vài phần tủi thân. Nghẹn giọng, nghĩ lại ta cũng chẳng bảo chàng mở cái bình ra xem, hùng cổ chẳng phải vẫn còn nguyên bên trong đó hay sao.


      Bây giờ ta quyết định xuống nước trước, vì vậy ta cũng ngại, bắt đầu lùi bước từ đây .


      Ta nắm chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa phòng.


      Đêm nay độ nhiệt độ khá thấp, ánh trăng cũng sáng lắm, ta kéo áo choàng bọc kín người, theo đường lén lút vào thư phòng của Bà La Già.


      Nghĩ chút, lại quay qua theo hướng phòng bếp, hâm nóng lại bát canh làm ấm người.


      Đèn trong thư phòng Bà La Già vẫn sáng, ta đẩy cửa bước vào.


      Sau này ta vẫn thường nghĩ lại, nếu đêm đó ta xuất ở trong thư phòng của Bà La Già, kết quả giữa chúng ta có phải tốt hơn hay .


      Ta đứng ở cửa, gió thổi tà áo choàng của ta tung bay, khiến ngọn đèn trong phòng lay động.


      Khí lạnh từ dưới chân lan lên đến toàn thân.


      Bà La Già ngồi bàn xa xa, tay cầm bút, bàn có nửa bức tranh lộ ra, tuy nhìn lắm, nhưng có thể nhận thấy được bức tranh là vẽ nữ tử.


      Tất nhiên là vẽ nữ tử, ví dụ như người này…


      Nữ tử quay lưng về phía ta nghe thấy tiếng động, giật mình quay lại nhìn ta.


      Y phục lụa mỏng khoác hờ người nàng vì động tác đột ngột mà rơi xuống, da thịt trong suốt dưới ánh đèn trở nên vô cùng mịn màng, phía sau là chín cái đuôi hồ ly tản ra, trắng như tuyết, mềm mại như liễu rủ, kiều hơn cả hoa.


      Quả là người đẹp hơn hoa.


      Bà La Già ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, trong mắt ánh lên nhiều sắc thái phức tạp, cuối cùng buông bút, câu nào.


      Ta hít sâu hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào trong thư phòng, cửa ở phía sau đóng lại, phát ra tiếng “ken két.”


      Ta cầm canh đến trước mặt Bà La Già, rót bát, đưa cho chàng.


      Bà La Già nhìn ta, môi giật giật nhưng tiếng nào, cũng nhận bát canh trong tay ta.


      Ta từ trước tới giờ vẫn là người thẳng thắn, các vị tiên hữu ta quen cũng thế, nhìn thần sắc chàng muốn lại thôi như bây giờ, ta hiểu cho lắm.


      Ta cẩn thận suy nghĩ lúc ý tứ của chàng, hay là chàng muốn ta cũng đưa bát cho con hồ ly kia?


      Lúc đến đây, ta nghĩ trong phòng lại có khách, nên chỉ cầm theo có hai cái bát.


      Ta vốn tính đợi đến lúc Bà La Già vui vẻ, trở thành dòng suối ngọt ngào dịu dàng, ta liền rèn sắt khi còn nóng, đưa cho chàng canh làm ấm người, làm chàng cảm động, cùng chàng uống mỗi người bát.


      Ai ngờ chàng ngay cả uống ngụm canh thôi cũng muốn.


      Ta cảm thấy chua xót, miễn cưỡng cười : “Phải rồi, thiếp sơ ý quá.”


      Dứt lời đặt bát canh trong tay xuống, lại rót đầy bát nữa, đưa đến trước mặt con hồ ly kia, cố gắng mỉm cười.


      nương, trước kia ta chưa từng gặp , biết nên xưng hô như thế nào?.”


      “Tử Như.”


      Ta gật đầu, cười : “Tử Như cái tên hay. nương uống chút canh làm ấm người , y phục của nương có phần mỏng manh, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”


      Con hồ ly Tử Như kia nhìn xa mỹ nhân, nhìn gần đúng là đại mỹ nhân.


      chỉ có diện mạo đẹp, cũng lại rất có khí chất.


      Ta đặt bát canh xuống phía trước, : “À, nương đừng hiểu lầm, ta chỉ là người hầu của Thiếu chủ thôi, đêm nay là theo lệ thường mang thức ăn khuya tới.”


      biết Bà La Già đến bên ta từ lúc nào, hất mạnh bát canh trong tay ta xuống.


      Canh này quả đúng như tên, hắt lên tay khiến ta thấy rất nóng. Ta lén lấy tay áo lau canh dính tay, đau đớn từ mu bàn tay bất chợt lan truyền đến tận đỉnh đầu.


      Bà La Già nhìn tay ta, lạnh lùng : “Lui xuống!.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 16 - Cho dù là thiếp chết, chàng cũng thi thể của thiếp; cho dù là thi thể của thiếp thối rữa, chàng cũng vẫn thi thể thối rữa đó; cho dù là đến cuối cùng, thiếp cùng với vũ trụ này trở thành hư vô, chàng cũng thoát được.


      Bà La Già nhìn tay ta, lạnh lùng : “Lui xuống!.”


      Nhưng mà lúc này, ta lại muốn rời khỏi đây.


      Nếu như ta rồi, chàng với con hồ ly kia ở lại trong phòng, ai biết được làm những cái gì.


      Bây giờ, ta phần nào hiểu được Thạch Cơ rồi, phải trông nom canh chừng người như chàng, quả là chẳng bao giờ hết lo lắng.


      Con bạch hồ ly kia lùi về phía sau cầm lấy bát canh, sửa sang lại y phục, lại liếc nhìn ta cái.


      Cái liếc mắt này bao hàm thông cảm, châm chọc, ghen tị, hả hê, quả là nhiều ý nghĩa khiến ta cảm thấy thần kỳ.


      Ta dùng cánh tay bị thương tóm lấy ống tay áo của Bà La Già, nhanh, giọng mềm mại mà bi thương : “Thiếu chủ, dù gì chàng cũng uống hết bát canh này .”


      Bà La Già vung tay lên, tránh khỏi ta, xoay người sang hướng khác thèm nhìn ta.


      Ta chần chừ lát, cuối cùng cũng quay trở về.


      Mu bàn tay bị phỏng nổi lên đám bọt nước, nhìn khá đáng sợ, nhưng vì trong lòng ta cảm thấy buồn vô cùng, nên cũng chẳng thấy đau.


      Lúc nãy để quên áo choàng ở trong thư phòng của chàng rồi, bây giờ hứng sương đêm, ta mới cảm thấy lạnh. Tay áo cũng bị ướt mảng lớn, dán vào da thịt, gió thổi qua, khiến ta lạnh đến mức nổi cả da gà da vịt.


      Cho dù là như thế, nhưng ta cũng chịu rời khỏi cửa thư phòng. Nghĩ đến phòng ngủ lạnh lẽo mình ta độc, tâm ta lại cảm thấy đau. được vào trong, thôi chờ ngoài này cũng tốt, ít nhất cũng thấy bóng dáng chàng in lên cửa sổ, tâm ta cũng được an ủi chút.


      Bóng hình của Bà La Già bước trở lại bàn, rồi cầm lấy vật gì đó từ bàn lên, bước đến bên cạnh con bạch hồ ly kia, kéo tay nàng ta ra, đưa cho nàng ta.


      Con bạch hồ ly kia dường như rất thích vật đó, cầm lấy ngắm nghía lúc lâu rồi mới cất kỹ vào trong ngực.


      Bà La Già lại bước lên phía trước, nắm lấy tay con bạch hồ ly, bóng hình hai người dần dần hòa nhập vào nhau.


      Ta tiến lên phía trước vài bước, muốn nhìn cho những gì xảy ra, lại cẩn thận dẫm phải cành cây khô gây ra tiếng “rắc” giòn vang, khiến cho người trong phòng cảnh giác hét lên hỏi: “Ai?.”


      Ta hoảng sợ, vội vàng chạy trở về phòng.


      Chắc là lúc chạy vội vàng quá, đến lúc về đến phòng ta mới phát chiếc giầy rơi từ lúc nào, lòng bàn chân bị trầy da chút, hơi chảy máu.


      Ta đóng cửa phòng, cầm lấy Si Mị Chung đặt bàn, bỗng thấy vô cùng mệt mỏi.


      Bà La Già quả nuốt lời, chàng để Si Mị Chung lại cho ta, nhưng cũng lại giam giữ ta trong Tu La Cung này. Ta ngày ngày nhìn Si Mị Chung, ngày ngày Si Mị Chung cũng nhìn lại ta.


      Ngày ấy, chàng hỏi ta trái tim ta làm bằng cái gì, nhưng ta cũng chưa từng nhìn thấy trái tim của phượng hoàng. Ta đoán, chắc cũng phải làm bằng đá đâu.


      Chàng chắc biết, trận pháp lần trước làm hao gần hết pháp lực của ta, pháp thuật xuyên thời của ta sợ là sắp mất hiệu lực.


      Ai mà ngờ được, ta chạy vòng quanh, cuối cùng cũng vẫn bị vận mệnh đùa giỡn.


      Theo như ta tính toán, chắc cũng chỉ còn được ba ngày nữa thôi.


      “Thế nào, vẫn còn nhớ tới ân nhân cứu mạng của nàng sao.”


      Bà La Già mở cửa, nhìn thấy ta cầm Si Mị Chung, có chút bực bội.


      Ta bỏ Si Mị Chung xuống, lấy tay bị thương kéo ống tay áo chàng.


      Bà La Già tránh , tay ta lại tăng thêm chút lực kéo.


      Chàng nhìn tay áo, lại lạnh lùng nhìn ta.


      Ta sợ hãi buông tay.


      Trong phòng trở nên yên tĩnh.


      Cuối cùng, Bà La Già khép hờ mắt, : “Nàng mới bị thương, đừng cử động.”


      Ta lập tức cảm thấy vui vẻ.


      Chàng lấy từ trong ống tay áo ra viên thuốc, rồi với ta: “Nàng ăn .”


      Chân ta mềm nhũn, phải dựa vào bàn, run rẩy nhận lấy.


      Bà La Già thấy ta như thế, ánh mắt chàng biến đổi, tiến lên vài bước, nâng tay lên, rồi lại hạ tay xuống.


      Viên thuốc trong tay tỏa ra mùi thơm phưng phức, màu sắc óng ánh xanh biếc rất dễ nhìn, nằm trong tay ta lăn qua lăn lại.


      Ta nhìn chàng dò hỏi.


      Bà La Già khổ sở : “Nàng yên tâm, đấy phải là độc dược.”


      Chàng nhìn ta đưa viên thuốc xanh biếc đó vào miệng, ánh mắt có chút áy náy.


      Cuối cùng, xoay người nhìn bóng hình in tường, bình thản : “Hoàn Phượng, nàng có nghĩ, tình như thế cho dù có được cũng hạnh phúc hay . Hơn nữa, nàng vốn là….”


      Ta ngây người, biết chàng thế là có ý gì.


      Bà La Già vẫn nhìn bóng hình được ngọn đèn chiếu in lên tường mà : “Nàng vừa mới ăn, chính là giải dược của tình cổ. Ta trả nàng tự do, cũng là trả tự do cho chính ta.”


      “Si Mị Chung nàng cũng có thể mang .”


      “Nhưng dùng xong rồi, mong nàng tự mình mang trả lại ta.”


      “Nếu nàng đồng ý, có thể mang người đó cùng đến Ma giới.”


      Nỗi bi thương ngày càng dầy đặc lan truyền thẳng từ trái tim lên đến tận đầu.


      Sức mạnh của ngôn ngữ lớn đến mức nào?


      Từ khi sinh ra cho đến giờ, lần ta chịu thương tổn lớn nhất chắc là hứng chịu diệt thiên lôi. Thế mà lúc này, ta lại cảm thấy giống như có hàng ngàn hàng vạn đạo diệt thiên lôi đánh trúng đầu, bên tai vang lên tiếng nổ long trời lở đất.


      Cho dù trái tim ta có làm bằng đá, bây giờ cũng bị ngàn vạn đạo diệt thiên lôi đánh cho tan thành tro bụi.


      Ta nhắm mắt, cố gắng dằn cảm giác đau đớn trong tim xuống. Cố gắng nhếch khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười : “Thiếu chủ quan tâm đến thuộc hạ như vậy, thuộc hạ vô cùng cảm động.”


      “Thiếu chủ, lại, chàng vẫn cảm thấy thiếp vì Si Mị Chung nên mới quấy rầy chàng. Thiếp thừa nhận, nếu phải vì Si Mị Chung, chắc là thiếp xuất trước mặt chàng, nhưng chàng tuyệt đối thể chỉ vì điều này, mà từ bỏ thiếp, chối bỏ tất cả mọi chuyện xảy ra.”


      “Đúng rồi, chàng vốn là muốn chối bỏ tất cả.”


      “Mấy ngày gần đây chắc là chàng nghiên cứu cách giải tình cổ. Đây là biện pháp mà Niễn Ngọc đưa ra cho chàng?.”


      “Ha ha, Bà La Già, chàng ngốc, Niễn Ngọc cái gì chàng cũng tin sao, thảo nào chàng lại bị thiếp lừa thê thảm đến thế. Thiếp cho chàng biết, cổ này khi xâm nhập vào huyết mạch, thấm vào sâu trong xương tủy, trừ khi lột da róc xương, thay đổi toàn bộ máu trong cơ thể, nếu cả đời này, chàng đừng hòng thoát được.”


      “Cho dù là thiếp chết, chàng cũng thi thể của thiếp; cho dù là thi thể của thiếp thối rữa, chàng cũng vẫn thi thể thối rữa đó; cho dù là đến cuối cùng, thiếp cùng với vũ trụ này trở thành hư vô, chàng cũng thoát được.”


      “Chàng có sợ ?.”


      “Thiếp có thể biện pháp giải thoát duy nhất cho chàng, chàng có muốn nghe ?.”


      Ta cầm lấy Si Mị Chung đưa lên, đau đớn như muốn vỡ nát toàn thân, lạnh lùng : “Chàng có thể dùng Si Mị Chung đem hồn phách của thiếp luyện. Trừ khi có người hồn phi phách tán, bằng cả hai vĩnh viễn bị cổ độc này chi phối. Chàng có dám , chàng có dám !.”


      Có lẽ do ta quá xúc động, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mờ ảo, ta phải vịn vào bàn để đứng vững.


      Ngực ta phập phồng, thở dốc, lại cố dán vào tai Bà La Già : “Chàng cũng nên cẩn thận chút, ngộ nhỡ thiếp còn có mục đích khác, chừng lại phải sử dụng biện pháp nham hiểm ác độc hơn nữa đấy.”


      Bà La Già đứng yên động đậy.


      Trong phòng càng ngày càng tối, ta dần thấy gương mặt của Bà La Già.


      Ta lui về phía sau vài bước, đứng dựa vào tường, cười lạnh : “Thiếu chủ nếu tính xử lý thiếp ngay bây giờ, xin cho thiếp chút yên tĩnh, phòng này hơi , chứa nổi đại thần như ngài.”


      Lúc này, ta hy vọng, viên thuốc giải kia có thể thực giải được độc của ta.


      Ta cố gắng chống đỡ, đứng thẳng người, thở dốc, kiên quyết nhìn Bà La Già khỏi phòng.


      Tiếng đóng cửa rất , lại giống như tiếng đao sắc, bất ngờ vang lên chặt đứt giấc mộng đẹp giấu sâu trong tim ta.


      Tỉnh mộng, sương mù tan hết, cuối cùng ta cũng nhìn thấy mọi chuyện.


      ra kẻ luôn ngủ say mê man, chỉ có mình ta.


      ra kẻ muốn tỉnh lại, cũng chỉ có mình ta.


      Cảnh vật trước mắt vô cùng mờ ảo, hai mắt ta chợt tối sầm lại, sau đó ta còn biết chuyện gì xảy ra nữa.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 17 - Ta quay đầu, nhàng vuốt ve gương mặt Bà La Già, tiến lên gần hơn chút nữa, hôn chàng.


      Bà La Già ngồi bên cạnh giường nắm tay ta, quầng mắt thâm đen, môi khô nứt nẻ.


      Ta cử động thân thể muốn ngồi dậy, Bà La Già nắm chặt cổ tay ta, giọng : “Đừng cử động, nàng dùng thuốc.” Dứt lời thuận tay vuốt ve mái tóc của ta.


      Ta nhìn thằng vào mắt Bà La Già, thấp giọng : “Đưa thuốc cho thiếp, thiếp tự uống được.”


      Bà La Già cười “haha” mấy tiếng, lấy tay chọc chóp mũi ta, cười : “Đừng tức giận nữa, tối qua là ta đúng.”


      Thuốc mỡ mát lạnh được ngón tay ấm áp xoa mu bàn tay, vô cùng thoải mái. Ta cảm thấy tâm ấm áp, độ ấm của bàn tay đặt tay ta cũng có thể khiến ta bị phỏng.


      Ta đưa tay vuốt ve gương mặt Bà La Già, lại sờ mặt mình, nghi ngờ : “Chẳng lẽ là ảo giác?.”


      Bà La Già mím môi, véo má ta, cười : “Ừ, hay là ảo giác nhỉ?.”


      Ta nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng yên tâm. Xem ra cuối cùng Bà La Già cũng nghĩ ra tình cổ gì đó chẳng qua chỉ là chuyện vớ vẩn mà thôi.


      Ta run rẩy : “Chàng nhất định phải tin ta, ta chàng.”


      Bà La Già gật đầu.


      Ta lại : “Si Mị Chung ta dùng xong nhất định trả lại cho chàng.”


      Bà La Già lắc đầu : “Của ta cũng là của nàng.”


      Ta vô cùng vui vẻ, nắm lấy tay Bà La Già, dùng sức lắc lắc mấy cái, chợt nghĩ đến chuyện kia, cảm thấy khó chịu, suy nghĩ lát, cuối cùng chịu được, ấp úng hỏi: “Con bạch hồ ly kia là ai?.”


      Bà La Già cười vui vẻ, gãi vào lòng bàn tay được băng bó gọn gàng của ta, : “Thuốc nàng dùng là do nàng ấy đưa, bây giờ mới nghĩ đến nàng ấy?.”


      Ta cảm thấy ẩm ướt trong tim dần lan lên, cuối cùng cũng tràn ra khỏi hốc mắt.


      Những buồn bực khó chịu lúc trước bất chợt tan biến hết. Ta mỉm cười.


      Giây phút ngọt ngào như thế này, ra là chỉ có ở trong mơ.


      Lúc ta mới từ trong cơn mơ tỉnh dậy, ý cười miệng vẫn còn .


      Bầu trời ngoài cửa sổ rất trong xanh, tay của ta cũng được băng bó gọn gàng, có điều, người ngồi bên cạnh giường ta lại là con hồ ly Tử Như kia.


      Nàng ta thấy ta tỉnh dậy, vội đứng lên, cúi chào ta, giọng như tiếng chuông ngân vang lên: “Lúc trước Tử Như biết Hoàn Phượng nương nương là sủng cơ của Thiếu chủ, hành vi có điểm thất lễ, xin nương nương thứ tội.”


      Dừng chút, lại : “Tay của nương nương vừa rồi thiếp băng bó rồi, biết nương nương còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu hay ?.”


      Ta híp mắt, nhìn quanh phòng, thấp giọng : “Ngươi tới từ lúc nào?.”


      Tử Như : “Sáng sớm hôm nay thiếp đến đây rồi, Thiếu chủ , Hoàn Phượng nương nương ở mình trong phòng, tay lại bị thương, hành động bất tiện, sợ người buồn bực mà sinh bệnh. Nên sai thiếp qua đây, ở cùng nương nương.”


      Ta chăm chú nhìn băng vải băng tay, từng tầng từng tầng được băng bó cẩn thận, độ căng vừa phải, trắng bóc, khiến ta thấy chói mắt.


      Ta cố mỉm cười với nàng, đè thấp giọng : “Ngươi khéo tay.”


      Tử Như gì, chỉ cúi chào ta.


      Xốc chăn lên xuống giường, ánh nắng mặt trời len qua song cửa sổ vào phòng, từng vệt , chiếu xuống mặt đất. Ta híp mắt nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, thong thả bước đến cạnh cửa, Tử Như ở phía sau : “Miệng vết thương chân nương nương còn chưa đóng vảy, người cần nghỉ ngơi thêm.”


      Ta phất tay, nhíu mày : “ sao, hôm nay trời rất đẹp, ta muốn ra ngoài tản bộ.”


      Ta nhàng đẩy cửa ra, cửa hề dịch chuyển, dùng thêm sức, vẫn bất động.


      Tử Như tiến lên đỡ lấy ta, thấp giọng : “Độc Đông Doanh Hoa người nương nương chưa được giải, hơn nữa bây giờ nương nương….”


      Ta chợt tỉnh ngộ, đúng rồi, sau việc tối hôm qua, Bà La Già sao còn có thể để ta lại lung tung nữa chứ. nàng Tử Như này, chắc là được phái đến giám thị ta rồi.


      Ai mà ngờ có ngày ta rơi vào hoàn cảnh như thế này.


      Dựa vào cửa, ta ngáp cái : “Nếu thế, ngươi lấy mấy thứ đồ chơi để ta tiêu khiển giết thời gian .”


      Sau khi Tử Như khỏi, ta càng cảm thấy mệt mỏi, chậm chạp đến ngồi bên cạnh bàn, nhìn Si Mị Chung chăm chú đến ngẩn người.


      biết bao lâu sau lúc ta mở mắt ra, xung quanh là sương mù dày đặc, đất dưới chân đen tuyền tỏa ra hơi lạnh lẽo, đầu thỉnh thoảng truyền đến thanh ríu rít, cuối được kéo dài, hướng về phía chân trời. Xung quanh tối đen chút ánh sáng, khí nồng đậm mùi máu. Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mảnh tối đen yên tĩnh, chẳng thấy mặt trời hay trăng sao gì cả.


      Trong toàn lục hợp chỉ có hai nơi là tử địa với ta, là biển, hai là rơi xuống nước mà chết đuối.


      Biển , nếu là rơi xuống nước thể cử động.


      Nơi này tất nhiên là phải hai chỗ đó, nhưng trong khí lại tràn ngập mùi tử vong, chậm rãi xâm nhập vào trong tận tim tận phổi.


      Ta nhấc chân muốn về phía trước xem thử, tay lại bị kéo giật trở lại phía sau.


      “Đừng cử động.”


      Bà La Già đứng ở phía sau ta, viền y phục dính bùn, tóc rối tung. Chàng thở hổn hển, rồi mới ngắt quãng : “Sao nàng lại ở đây?.”


      Ta thấy chàng hỏi ta như vậy vô lý.


      Tuy là động cơ khiến ta xâm nhập vào Tu La Cung được trong sạch cho lắm, nhưng ngoài việc ta muốn trộm Si Mị Chung ra, ta dù lúc là người hầu hay là tù nhân, cũng vẫn luôn rất thành .


      Ví dụ như vừa rồi, con hồ ly Tử Như ám chỉ với ta Bà La Già muốn ta ở yên trong phòng, lúc ta hiểu ra đến cả việc đứng gần cửa sổ ta cũng làm, sợ làm cho nàng ta phải lo lắng, vừa phải hầu hạ ta vừa phải trông coi ta.


      Dù sao ta cũng lớn hơn Tử Như vài trăm vạn tuổi, cũng nên làm khó cho tiểu bối.


      Ta nhìn người trước mặt vốn cùng niên kỷ với ta nhưng nay lại mới chỉ là thiếu niên, trong lòng cảm thấy buồn bực.


      Nhưng làm sao ta có thể để tiểu tử này lần nữa phá hỏng tao nhã của thượng thần ta được?


      Ta lặng lẽ hất tay Bà La Già ra, chỉnh lại vạt áo, đứng thẳng người, hắng giọng, nghiêm trang : “Thiếu chủ minh giám, thuộc hạ muốn tới nơi này.”


      Bà La Già ôm ngực, quay đầu, ho khan mấy tiếng, nghỉ ngơi lúc rồi mới quay sang phía ta, cẩn thận nhìn ta từ xuống dưới, rồi mới : “ phải là ta trách nàng, nàng sát cạnh ta, ta đưa nàng ra ngoài.”


      Ta suy nghĩ lúc rồi : “Thuộc hạ thấy chàng có vẻ rất chật vật, giầy cũng dính đầy bụi đất, xem ra nơi đây cũng dễ lại. Nhưng Thiếu chủ có thể tìm được thuộc hạ trong thời gian ngắn như vậy, xem ra người đối với nơi này rất quen thuộc.” Suy nghĩ chút, ta chỉ vào trung : “ có nơi nào có thể thoát khỏi chi phối của mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao, nhưng ở nơi này thấy mặt trời hay mặt trăng, cũng chẳng thấy sao, thuộc hạ bạo gan đoán, nơi này là ảo cảnh hư cấu?.”


      Bà La Già gật đầu.


      Nhìn vẻ mặt chàng muốn rồi lại thôi, trong lòng ta cũng hiểu được vài phần, cố lấy lại bình tĩnh : “Thuộc hạ thấy sát khí trong này rất dày, lẽ trong ảo cảnh này lại là nơi tử địa?.”


      Bà La Già lại nắm lấy tay ta, vội kêu lên: “ tại thân thể nàng rất yếu, chịu nổi sát khí trong này, mau theo ta ra ngoài, sau này ta từ từ giải thích cho nàng mọi chuyện.”


      Ta cười. Hai hàng lông mày của Bà La Già hơi cau lại, hai mắt mở to, nhìn vẻ mặt chàng vội vàng, khiến ta suýt chút nữa nghĩ rằng người chàng muốn cứu là người trong tim của chàng cơ đấy.


      Nhưng bây giờ ta tuyệt đối nghĩ như vậy. Qua từng ấy chuyện, nếu ta vẫn là con chim luôn nghĩ ai cũng mình, khỏi có chút quá tự tin .


      Ta vuốt mũi, giấu hai tay sau lưng, chậm rãi : “Thiếu chủ, người tới cứu thuộc hạ, thuộc hạ vô cùng cảm động, trong tâm nhất định nhớ kỹ ân tình này của Thiếu chủ. Nhưng trong ảo cảnh này khó bảo toàn được tính mạng, Thiếu chủ trước , tuyệt đối đừng vì thuộc hạ mà bị thương, nếu , trong lòng thuộc hạ thấy rất áy náy.”


      Thần sắc Bà La Già chợt biến đổi.


      Ta chớp đôi mắt khô khốc, miễn cưỡng cười : “Chẳng lẽ mặt thuộc hạ hôm nay có cái gì hay ho, đáng để Thiếu chủ nhìn kỹ đến thế?.”


      Bà La Già chợt thở dài, gì.


      Ta cố gắng ra vẻ sao cả để mặc chàng nhìn.


      “A Hoàn, ra là nàng ta đúng ?.”


      Câu hỏi này là quá đáng sợ, nếu phải ta hơn bảy trăm vạn tuổi, ta hét lên mất.


      Ta nhíu mày, dịu dàng : “Thiếu chủ, độc của tình cổ được giải.” Ngẫm nghĩ chút, lại ngập ngừng : “Hay là Thiếu chủ còn chưa giải hết độc, thuộc hạ có cách giải, người có muốn thử hay ?.”


      Sắc mặt Bà La Già trở nên trắng bệch.


      Ta nhẫn tâm, rốt cuộc thở dài thèm gì nữa, tìm chỗ bằng phẳng mà ngồi xuống nghỉ ngơi.


      Bà La Già cũng gì nữa, đứng yên lặng lúc, rồi cũng ngồi xuống dựa vào ta.


      Chỉ như vậy thôi mà trong nháy mắt, ta thấy dường như chúng ta vẫn ngồi trong tiểu đình mái cong đó, chàng cầm bút vẽ mỉm cười với ta.


      Ta quay đầu với Bà La Già: “Thiếu chủ, người có bao giờ nghĩ, nếu thuộc hạ chưa từng xuất , người có lẽ cảm thấy hối tiếc? Hay là người xuất là người khác, người cảm thấy tốt hơn?.”


      Bà La Già : “Nàng nghĩ đến nhiều chữ nếu như quá, ta chưa từng nghĩ đến.”


      Ta lại : “Nơi này là yên tĩnh đến nhàm chán, nếu người ngại thử nghĩ chút .”


      Bà La Già : “Ta cảm thấy nhàm chán.”


      Ta lập tức cười : “Vậy là tốt rồi, nếu thuộc hạ phải vắt óc mà nghĩ ra biện pháp làm cho người giết thời gian, thuộc hạ rành mấy chuyện đó, e là lại khiến cho người nổi giận.”


      Bà La Già “hừ” tiếng, gì.


      Trong lòng ta khó chịu, vì thế : “Thiếu chủ, thuộc hạ mệt mỏi, muốn ngủ.”


      Tuy ta như thế, nhưng đến khi Bà La Già ngủ bên cạnh ta, vô tình gối đầu vai ta, đầu óc ta cũng trở nên vô cùng tỉnh táo.


      Ta nhìn xung quanh tối như mực, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, lòng cảm thấy hơi… hối hận.


      Nếu ta chưa bao giờ xuất trước mặt chàng.


      Nếu ta phải vì lấy Si Mị Chung mà đến đây.


      Nếu chưa từng đến, ta quen Bà La Già, tính ra, ta quá lời rồi, ta nên cảm thấy đủ rồi mới phải.


      Tuy nghĩ thế, nhưng trong lòng ta vẫn có suy nghĩ ngừng lại được, làm sao để có thể tiếp tục ở bên cạnh chàng.


      Chỉ còn lại hai ngày.


      bi thương từ tim ta dần dần dâng lên.


      Nhìn dung nhan Bà La Già yên tĩnh ngủ, trong lòng ta hiểu sao bỗng thấy xúc động.


      Ta quay đầu, nhàng vuốt ve gương mặt Bà La Già, tiến lên gần hơn chút nữa, hôn chàng.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 18 - Ta muốn giữ Bà La Già lại mà hỏi câu, khi xưa chàng , phụ bạc tình cảm của ta, bây giờ chàng có còn nhớ hay ?


      Ta quay đầu, nhàng vuốt ve gương mặt Bà La Già, tiến lên gần hơn chút nữa, hôn chàng.


      Bà La Già ngủ rất say, khóe miệng hơi nhếch lên.


      Cho đến tận bây giờ, ta vẫn chịu chấp nhận . Nhìn vết thương tay, lại nhớ tới giấc mơ đẹp sáng nay, ta lặng lẽ thở dài.


      Có lẽ ở sâu trong tâm, ta vẫn hy vọng Bà La Già tin rằng ta chàng chỉ vì ta chàng, tình cảm của ta cùng cái thứ tình cổ chết tiệt kia có chút liên quan gì, vì vết thương của ta mà đau lòng, mà bôi thuốc cho ta, có thể với ta con hồ ly Tử Như kia chẳng qua chỉ là người qua đường xa lạ, điều này, có lẽ mới thực là mơ mộng .


      Bà La Già xuất ở đây, ta cảm thấy rất vui, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra trong đó, tâm ta lại cảm thấy lạnh lẽo.


      Vừa rồi khi chàng hỏi ta có phải ta chàng hay , ta lại cảm thấy chua xót, vấn đề này, quả là làm tổn thương người ta mà.


      Qua chừng ấy thời gian, chàng vẫn cho rằng tình của ta với chàng là do cái thứ tình cổ gì đó chẳng biết giả hay gây ra.


      Nhưng giờ như vậy có lẽ lại là tốt nhất.


      ràng buộc của tình cổ, chàng sống càng tự do tự tại.


      Ta rời rồi, chàng và con hồ ly Tử Như kia lại tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc.


      Cuối cùng chúng ta vẫn là, thua bởi số phận.


      Nhưng rốt cuộc ta có vài phần cam tâm, xoay người nhìn gương mặt ngủ say của Bà La Già, biết ta còn bao nhiêu cơ hội nhìn thấy chàng như vậy nữa. Ta nghe thấy có thanh từ tận đáy lòng ta vang dội kêu lên: “Trước khi ta phải , chúng ta hãy bỏ qua tất cả mọi chuyện, trở lại như trước đây. Cho dù chỉ có nửa ngày, hay canh giờ thôi cũng được.”


      Mí mắt Bà La Già giật giật, đầu của chàng ở cổ ta động đậy, tìm tư thế thoải mái hơn, rồi lại tiếp tục ngủ say.


      Gió đêm quả là lạnh, ta ôm lấy chính mình, nhìn lên bầu trời lạnh lẽo thê thương kia tỉ mỉ ngắm nghía, yên lặng ngồi cả đêm.


      Bà La Già tỉnh dậy lúc chân trời dần sáng lên.


      Ta sửa lại vạt áo, yên lặng đứng lên, bả vai tê dại. Cả đêm qua ngủ, bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi, đầu óc cảm thấy choáng váng nặng nề.


      Gương mặt Bà La Già cũng hồng hào như ngày thường, đôi môi có phần trắng bệch.


      Ta cố nhịn, cuối cùng nhịn được : “Tối qua Thiếu chủ bị cảm lạnh, bây giờ cảm thấy thế nào?.”


      Bà La Già lắc đầu, ho khan, : “ sao. Nhưng mà nàng, quả chịu nổi sát khí ở chỗ này, chống chọi buổi tối là tới cực hạn rồi, bây giờ cho dù thân thể ta khỏe cũng phải dẫn nàng ra ngoài.”


      Ta lặng lẽ chăm chú nhìn Bà La Già, nhìn rồi lại nhìn, lúc sau mới mở miệng, giận dữ : “Tới bây giờ chàng lại bảo thiếp rời khỏi đây, cho dù là như vậy, thiếp muốn hỏi chàng câu, vì sao lúc trước chàng lại đưa thiếp đến đây?.”


      Sắc mặt Bà La Già đột nhiên biến đổi, vẻ mặt khó hiểu : “Nàng vậy là có ý gì?.”


      Ta đứng thẳng, thê lương : “Có phải nơi này chính là ảo cảnh bên trong Si Mị Chung ? Thiếu chủ, Si Mị Chung là bảo vật của Ma giới, chẳng lẽ phải là chỉ có chàng mới biết được bí mật của nó hay sao?.”


      Chắc là ảo giác của ta, gương mặt Bà La Già ở nơi u này cũng trở nên xanh xao.


      Ta cũng cảm thấy bi thương, cố đè thấp giọng xuống : “Nếu phải là ý của chàng, làm sao thiếp có thể đến đây được?.”


      Bà La Già nắm chặt tay ta, hét lên bên tai ta: “Nàng ra .”


      Ta càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu.


      Chắc là nơi này làm tinh thần của ta bị tổn thương, sợ là ta thể ở lại lâu được nữa.


      Giọng của Bà La Già làm ta thấy đầu quay cuồng rất đau, ta phất tay, cố gắng đấu tranh dùng tỉnh táo cuối cùng : “Bà La Già, giờ thiếp quả rất mệt mỏi, chàng để cho thiếp ngủ lúc .”


      xong, ta còn chút tinh thần nào để tranh cãi với chàng nữa, lăn ra ngủ luôn.


      Bên bờ ao cạnh Tê Thần Cung, cả ao xanh biếc trong suốt, hoa sen nở rộ, từng đàn cá chép gấm bơi lội tung tăng, Thái Ất mang theo hộp điểm tâm, vẫy gọi ta lại nếm thử.


      Trong điện Bích Vân, mùi đàn hương từ lư hương tỏa ra ngan ngát, ánh nắng chiếu lên bóng hình người mặc áo xanh ngồi ghế. Bích Hoa ôm con chim to màu sắc rực rỡ trong lòng, đuôi phượng rất dài buông xuống đến tận mặt đất, bóc lấy nhân hạt dưa, hơi nghiêng đầu, mỉm cười đút nhân hạt đưa cho con chim đó.


      Tiết trời mát mẻ tơ liễu phất phơ, cây cối nở hoa rực rỡ, mảng màu trắng tinh khiết khiến người xem thấy thư thái. Nhánh cây xanh biếc buông xuống, những cành liễu phất phơ trong gió , đem hương thơm truyền xa.


      Cây cột trong tiểu đình bát giác, bám đầy dây thường xuân, xanh mướt, nhìn trông mềm mại.


      Bà La Già khẽ mỉm cười khi nhìn thấy ta, tay cầm bút vẽ, vẽ rất chăm chú. Những cánh hoa nhàng rơi, khiến cả gian trở nên mờ mịt hư vô.


      Đột nhiên cảnh vật lại chuyển biến.


      Thái Ất đứng ở đỉnh núi, lưng đeo trường kiếm, từng giọt từng giọt máu tươi đỏ thắm từ ngực huynh ấy chảy xuống, dọc theo phiến đá, giống như hàng ngàn hàng vạn con rắn, chảy thẳng đến dưới chân ta, thành vũng đỏ thẫm.


      Bích Hoa nằm yên mặt đất động đậy, gương mặt trắng bệch. Dấu vết diệt thiên lôi đánh xuống người vẫn còn nguyên vẹn, vết thương sâu đến tận xương tủy khiến người nhìn thấy phải sợ hãi.


      Bà La Già đứng dưới bóng cây hoa tường vi, cầm tay con hồ ly Tử Như, bước từng bước hướng vào trong phòng.


      Ta muốn giữ Bà La Già lại mà hỏi câu, khi xưa chàng , phụ bạc tình cảm của ta, bây giờ chàng có còn nhớ hay ?


      Con hồ ly Tử Như mặc bộ quần áo trắng tinh, cười với ta: “Ta khuyên ngươi từ đâu đến, hãy quay trở về nơi đó .”


      Cuối cùng, tất cả mọi thứ, đều trở nên yên tĩnh.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 19 - Vận mệnh giống như vòng tròn, chúng ta vòng, cuối cùng lại quay lại chỗ cũ


      Ta gạt tấm rèm lụa mỏng trắng như ánh trăng, xuyên qua phòng chính, tỉ mỉ quan sát căn nhà trước mắt.


      Phía sau nhà có trồng hàng dương liễu, có dòng suối chảy ngang qua, tiếng nước chảy róc rách trôi về phương xa. Phía trước nhà có vườn hoa , rải rác có những khóm hoa dại, hồng hồng vàng vàng, rất sinh động dễ thương. Căn nhà lớn nhưng vô cùng tao nhã. Trong nhà có phòng khách , có phòng có lẽ để làm phòng ngủ, còn có phòng bếp bé bé xinh xinh đằng xa. cửa còn có treo tấm rèm trúc vô cùng tinh tế, đủ để ánh sáng và gió xuyên qua cho nhà thoáng mát.


      Bà La Già quay đầu, bước nhanh đến bên cạnh ta, cầm tay ta : “Nàng tỉnh rồi, nàng có thích chỗ này hay ?.”


      Ta gật đầu: “Tuy lớn, nhưng lại vô cùng lịch tao nhã, quả là chỗ đẹp.”


      Bà La Già hài lòng gật đầu : “Chỗ này linh khí dồi dào, thích hợp để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhà này là ta sai người làm tạm, nhưng chỉ có hai người chúng ta, chắc cũng đủ để ở.”


      “Gần đây cuối cùng phụ quân cũng tìm được mẫu thân thân sinh của ta, thể tin được, lại là nữ tử Tiên tộc. Tiên tộc quả là giảo hoạt gian trá, mưu chia rẽ phụ quân và nàng. Chắc nàng biết, trong mấy ngày nàng và ta ở trong ảo cảnh, hai giới tiên - ma giao chiến rồi. Nếu nàng có chuyện gì, đừng rời khỏi Ma giới, an toàn đâu.”


      Ta muốn , Bà La Già lại tiếp: “Nàng đừng vội, ta chắc chắn tìm ra trả lại công bằng cho nàng. Nàng mới tỉnh, vào phòng ngồi nghỉ ngơi .”


      Ta cảm thấy hoang mang, Bà La Già kỳ lạ, vừa rồi ràng vẫn còn là bão táp mưa sa, bây giờ sao trở thành mưa phùn gió thoảng rồi. Nhưng, nếu chàng muốn như thế, ta cũng phản đối.


      Ta ngồi trong phòng khách, pha ấm trà, rót cho mình chén trà, nhìn gương mặt của Bà La Già ra vẻ chờ đợi, ngẫm nghĩ lát, lại rót cho chàng chén, chàng đón nhận rất vui vẻ, uống ngụm trà.


      Có hai người xuất ngoài cửa, người cao lớn, mặc trường bào màu mực, mặt mang mặt nạ màu bạc che mất nửa gương mặt. Người còn lại là người ta có quen biết, chính là con hồ ly Tử Như kia.


      Tử Như vừa nhìn thấy Bà La Già và ta liền bước vội vào phòng, “rầm” tiếng quỳ xuống, nước mắt lã chã : “Thiếu chủ, xin ngài tha thứ cho thiếp, tuy là thiếp làm trái với ý của Thiếu chủ, nhưng thực tâm, cũng chỉ vì muốn tốt cho Thiếu chủ mà thôi.”


      Ta cảm thấy nàng ta kỳ lạ quá, chắc là tư duy của ta và nàng giống nhau rồi.


      Nàng chẳng qua cũng chỉ vừa mới tới Tu La Cung, làm sao biết làm thế nào là tốt cho Bà La Già, làm thế nào là tốt?


      Gương mặt Bà La Già biến đổi, chỉ quay sang nhìn người mặc áo đen kia.


      Người mặc áo đen lên phía trước, tát Tử Như cái rất tàn nhẫn, tức giận : “Ma Thiếu Quân, nghiệt đồ hành chu toàn, mang lại rắc rối cho người, người làm sư phụ như ta cũng khó tránh tội, chỉ có thể Niễn Ngọc dạy dỗ tốt, lần này nhất định mang nàng về trách phạt cẩn thận.”


      Hóa ra đây chính là Cổ Vương Niễn Ngọc tiếng tăm lẫy lừng. Ta cười thầm trong lòng, như thế, người nghe cảm thấy tàn nhẫn vô cùng, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, lại thấy đó chẳng qua chỉ là tiếng sấm to mà mưa . Ai mà biết được đem nàng trở về rồi, phạt nàng chép sách, hay là phạt nàng chịu khổ hình? trắng ra, cứu Tử Như mạng rồi còn gì.


      Bà La Già uống chén trà, rồi từ từ : “Tử Như, ta hỏi ngươi, ngày ấy người xin Niễn Ngọc tình cổ, cuối cùng là ai?.”


      Giọng Tử Như run rẩy trả lời: “Là Thạch Cơ.”


      Ta chớp mắt, nhìn Bà La Già.


      Gương mặt Bà La Già lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng : “Ngày đó ngươi cầm cái bình đựng hùng cổ, chỉ vào đó đó là tình cổ mà A Hoàn xin, vì sao mà ngươi như vậy?.”


      Tử như cúi đầu, khóc : “Bây giờ Thiếu chủ biết là Tử Như làm, vì sao Tử Như làm như vậy, chẳng lẽ Thiếu chủ biết?.” Nàng ngẩng đầu, nhìn ta đầy hận thù, cắn chặt răng : “Thiếu chủ chẳng qua chỉ là muốn Tử Như cho Hoàn Phượng nương nương nghe mà thôi. Nếu Thiếu chủ muốn như vậy, Tử Như sẵn lòng giúp Thiếu chủ.”


      Nàng đứng lên, lại gần ta : “Nương nương có còn nhớ Đông Doanh Hoa?.”


      Ta ngồi bên giòng suối, nhìn tơ liễu bồng bềnh trôi theo dòng nước, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.


      Những gì Tử Như vừa , ta nghe xong mà mãi vẫn thể hiểu nổi.


      Hóa ra, ngày ấy, Bà La Già sai người đến y cốc mời Niễn Ngọc xuống núi để giải độc cho ta, nhưng chẳng may Niễn Ngọc có ở đó, trong cốc chỉ có đồ đệ của là Tử Như.


      Tử Như và Thạch Cơ có quen biết từ trước, nàng cảm thấy Thạch Cơ tuy tính tình tốt, nhưng nếu như so sánh về dung mạo, về bản lĩnh, cũng chẳng có mấy ai có thể bằng nàng. Lúc đó, nàng lại nghe Bà La Già vì nữ tử xa lạ mà giết chết Thạch Cơ, nên nghĩ muốn tự mình xem xem Thiếu chủ Ma giới nổi danh khắp chốn Bà La Già rốt cục là người như thế nào.


      Nàng lừa Bà La Già, rằng Niễn Ngọc và Tử Như là cùng người, Niễn Ngọc chẳng qua là tên mà nàng lấy khi giả trang làm nam tử mà thôi.


      Sau đó, Tử Như thử đủ mọi cách giải độc cho ta, lại phát cho dù nàng có thay đổi cách phối dược thế nào nữa, cũng thể giải được độc Đông Doanh Hoa người ta.


      Sau đó nữa, nàng lại tìm được cái bình đựng hùng cổ người ta, lúc đó, tâm tư của nương độ xuân Tử Như bị Bà La Già cuốn hút, nên nàng tìm cách để chia rẽ tình cảm giữa ta và Bà La Già.


      Nàng đưa ra hùng cổ, lại tiếp tục lừa Bà La Già, cho dù là muốn giải cả độc Đông Doanh Hoa và tình cổ cũng chẳng phải là việc khó, có điều, nếu để cả hai loại độc cùng chỗ, đó chính là loại độc nguy hiểm nhất đời. Nếu muốn giải độc, trước tiên phải giải được tình cổ, sau đó mới từ từ giải độc Đông Doanh Hoa.


      Lúc Bà La Già nghe đến chuyện tình cổ, vô cùng kinh ngạc.


      Tử Như lại đưa cái bình đựng hùng cổ ra, với Bà La Già, hùng cổ này là ta mới y cốc xin, nàng tự tay đưa cho ta, nên còn nhớ rất .


      Bà La Già nhìn cái bình đựng hùng cổ trong tay nàng, trong lòng cảm thấy trời như muốn đất đảo lộn, cuối cùng, cũng chấp nhận những gì Tử Như , chỉ cần có thể giải được độc Đông Doanh Hoa người ta là được.


      Do đó, Bà La Già mới vô cùng chắc chắn, ta chàng, là do tình cổ chi phối.


      Lại cũng vô cùng khẳng định, sau khi giải được tình cổ, ta chắc chắn chẳng thèm nhìn chàng lấy cái.


      Tử Như đưa cho Bà La Già hai viên thuốc bổ bình thường, dối chàng đấy là giải dược của tình cổ, để ta và chàng mỗi người ăn viên.


      Đợi cho ta và Bà La Già hoàn toàn hiểu lầm nhau, lại bí mật sử dụng pháp thuật, đem ta nhốt vào trong Si Mị Chung, muốn bí mật đến độ thần biết quỷ hay đem hồn ta luyện. Cách sử dụng Si Mị Chung, nàng từng nghe Niễn Ngọc , nên làm khó được nàng.


      Đợi thị nữ phát ta biến mất, Tử Như lại dối rằng, Hoàn Phượng nương nương bỏ trốn.


      Nhưng nàng ngờ, Si Mị Chung và Bà La Già có liên hệ mật thiết, Bà La Già cảm thấy Si Mị Chung bất thường, nên mới nhanh chóng chạy tới, mang ta ra ngoài.


      Đến lúc này, Tử Như mới bị lộ.


      Bà La Già cứu ta ra khỏi Si Mị Chung, liền phái người y cốc tìm Niễn Ngọc , lúc này mới bắt đầu tìm hiểu từ đầu.


      Ta cảm thấy, mọi chuyện phát triển quả là ly kỳ phức tạp.


      Chỉ vì nàng Tử Như bé mà cũng có thể khiến chúng ta thê thảm thế này.


      Phía sau có tiếng bước chân nhàng bước đến, Bà La Già ngồi xuống cạnh ta.


      Ta dịch sang bên cạnh.


      Bà La Già cười vui vẻ, lấy từ trong ngực ra vật gì đó.


      Ta ngắm nghía vật ấy, đó là viên thuốc xanh biếc, nhìn quen quen.


      Bà La Già : “Hôm đó, Tử Như đưa giải dược của tình cổ cho ta, nhưng ta chưa ăn.”


      “Ta nghĩ, cho dù có phải là do tình cổ hay , tình cảm ta dành cho nàng cũng thay đổi, cho dù có phục hay phục cũng như nhau cả thôi, vì thế, cho đến tận bây giờ viên thuốc giải giả này vẫn luôn được cất giữ ở trong ngực ta.”


      “Bây giờ nếu viên thuốc giải là giả, vậy, tình của ta, chắc chắn là rồi.”


      Ta trợn mắt nhìn, : “Chàng vì thế, mới chịu tin tình cảm của thiếp phải là do tình cổ chi phối à.”


      Bà La Già nghẹn họng, lúc lâu sau, mới : “ thả nàng gì đó ra đều là lừa nàng thôi, ra, ta vốn tính đối với ân nhân cứu mạng nàng, cho dù là phải cướp, ta cũng cướp nàng về, sau đó nhốt nàng vào nơi chỉ có ta mới biết, mặc kệ nàng có đồng ý hay , qua thời gian dài, nàng nhất định ta.”


      Ta đứng lên giơ chân đạp Bà La Già cái, : “Đồ lưu manh!.”


      Bà La Già ho khan : “Tuy rằng ta hiểu rất Si Mị Chung, nhưng mà vì cứu nàng mà mang nàng cùng ra ngoài, ta cũng bị thương chút, chưa bình phục, nàng….”


      Ta vội vàng ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra, lại nhàng vuốt ve chỗ bị ta đạp, : “Thôi được rồi, tha cho chàng.”


      Gió mơn man thổi qua tai, ta thấy khóe miệng Bà La Già khẽ cong lên mỉm cười.


      Ta nghĩ tới chuyện, kéo tay Bà La Già hỏi: “Độc Đông Doanh Hoa người thiếp giải được chưa?.”


      Sắc mặt Bà La Già chợt biến đổi, miễn cưỡng : “Chắc chắn có cách.”


      Vận mệnh giống như vòng tròn, chúng ta vòng, vẫn quay lại chỗ cũ.


      Bà La Già vẫn biết ta là người Tiên tộc, dùng được cách giải độc của Ma tộc.


      Ta vẫn thể quang minh chính đại mà cho chàng biết, ta là Phượng Hoàn, là Phượng hoàng của Tiên tộc.


      ———————————————————————————————————————


      Gần đây ta ngủ rất nhiều, hôm qua biết là ngủ từ lúc nào, hôm nay lúc tỉnh dậy mặt trời lên cao. Bà La Già ở trong phòng, ta rảnh rỗi đến nhàm chán, lại cảm thấy ở trong phòng buồn chán, nên để bàn cờ dưới tàng cây, lại mang cái ghế tựa ra đó tranh thủ hưởng bóng mát.


      Qua đêm qua, ta cuối cùng cũng hiểu.


      Lúc trước, ta vẫn hiểu vì sao Bà La Già lại nghi ngờ tình cảm của ta, giờ ta hiểu, nguyên nhân cũng có phần là do ta nữa.


      Tuy rằng bản thượng thần sống bảy trăm vạn năm, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm cũng chỉ như đứa trẻ mà thôi.


      Chắc là bình thường ta sống quá ích kỷ, khiến cho chàng cảm thấy an tâm.


      Cũng chỉ vì ta sống quá ích kỷ, cho nên, hôm ấy, lúc chàng xuất trong ảo cảnh, ta nhìn bộ dạng chật vật của chàng, trong lòng lại cảm thấy yên tâm, chỉ thầm nghĩ làm sao để chàng mau rời khỏi đấy đến chỗ nào an toàn hơn, mà chưa từng nghĩ tới, vì sao chàng lại xuất ở đó.


      ra, trong tiềm thức, ta cũng luôn luôn nghi ngờ tình cảm của Bà La Già.


      Ta cầm lấy quân đen, đặt ở giữa bàn cờ.


      Rồi dùng tay kia cầm quân trắng đặt cạnh quân đen.


      Lúc trước ta và Bà La Già, cũng giống như ván cờ này vậy, nhìn bề ngoài tưởng như sống chết có nhau, nhưng thực ra bên trong lại ngừng làm tổn thương nhau, đề phòng nhau.


      Tơ liễu phía đầu ta rơi xuống, chạm đến mặt bàn cờ, ta tiện tay phủi , cầm lấy chén trà, uống ngụm.


      Đẩy tầm mắt lên cao, trời xanh gợn bóng mây, đẹp như trong tranh vậy.


      Mặc dù ta nghi ngờ Bà La Già như thế, nhưng rồi lại xem chàng như ân nhân cứu mạng giữa muôn trùng sóng dữ, tóm chặt lấy chàng buông. Mỗi lần ta lén hôn chàng, trong lòng ngừng nhắc nhở bản thân, được lúc nào hay lúc ấy.


      Ngón tay ta có phần trở nên trong suốt, chắc là pháp thuật xuyên thời sắp mất hết rồi, e là trong giây phút nữa thôi, ta phải quay về.


      luyến tiếc căn nhà bé đẹp đẽ này.


      Bà La Già vắng đúng thời điểm, đúng là gặp mặt lần cuối cũng được.


      Ta nhắm mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời.


      Có cành liễu nhàng phất qua mặt, ngưa ngứa.


      “A Hoàn”, có tiếng gọi khẽ bên tai ta.


      Ta mở mắt, Bà La Già cầm Si Mị Chung ngồi bên cạnh ta.


      Chàng đặt Si Mị Chung vào tay ta, dịu dàng : “Vừa rồi cảm thấy nó ở trong Tu La Cung, nên ta cầm theo luôn. Nàng vẫn muốn có nó, có lẽ nó thực quan trọng.”


      “Ta biết nàng cần nó để cứu người, nàng làm xong việc rồi, phải nhanh chóng quay về.”


      Tim ta đập nhanh, miệng đắng chát.


      “Cho dù là bao lâu nữa, ta cũng chờ nàng.”


      Ta xa chàng tới gần sáu trăm vạn năm, quãng thời gian dài dằng dặc này, chàng đơn đến thế nào đây.


      Ta cầm tay chàng, ngập ngừng : “Nếu chàng cảm thấy mệt mỏi, có thể quay đầu nhìn xung quanh xem, hồ ly Tử Như kia ra cũng tốt….”


      Chàng cho ta nữa, hôn lên trán ta.


      Ta mỉm cười, cũng gì nữa. Độ ấm của bàn tay, có thể khiến người ta cảm thấy nóng bỏng, cũng có thể khiến trái tim cảm thấy ấm áp.


      Ta nắm chặt Si Mị Chung trước ngực.


      Si Mị Chung, ngươi hãy thay thế Bà La Già ở bên cạnh ta, cùng ta vượt qua quãng thời gian vắng vẻ này .


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :