1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Ngoại truyện 4 - Ngoại truyện ngọt ngào của Bích Hoa: Vấn tình


      Cuối cùng mùa đông cũng qua, hàng dương liễu phía sau nhà bắt đầu xuất những mầm non xanh lục, từ xa nhìn lại cũng thấy có sức sống.


      Đặt quân đen xuống bàn cờ, ta mở miệng : “Thế này xem như là ta thắng chứ đúng ?”


      Bích Hoa hề để ý đặt quân cờ trong tay xuống, gật đầu, cũng gì.


      Chắc là dạo gần đây bản thượng thần số đỏ, chơi cờ với Bích Hoa hầu như là thắng nhiều thua ít, đúng là rất vui.


      Chơi cờ thắng phải là điều vui nhất, mà vui nhất là chơi thắng được Bích Hoa.


      Lúc chuyện này cho Long Tam nghe, Long Tam chớp mắt nhìn ta lúc, sau đó thở dài, chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà : “A Hoàn à A Hoàn, đầu óc của muội quả đúng là làm bằng gỗ mà, khả năng chơi cờ của muội, có thể thắng được huynh, nhưng trước khi thành tiên Bích Hoa ở nhân gian nổi danh là người tài giỏi rồi, muội muốn thắng ta, có phần….”


      Ta thấy huynh ấy câu này đúng chút nào, dù sao bản thượng thần cũng lớn tuổi hơn Bích Hoa, ừm, khoảng , hai, ba… bảy trăm vạn tuổi, cho dù có tệ thế nào nữa, cũng xem như là người tài giỏi trong số những người chơi cờ chứ?


      Long Tam đặt chén trà tay xuống bàn đánh “cạch” tiếng, cao giọng : “Được rồi, cứ cho là khả năng chơi cờ của muội tốt lắm , nhưng muội cứ nghĩ lại mà xem, lúc trước chơi cờ với Bích Hoa, muội có từng thắng hay ?”


      Ô, lúc trước, hình như, bản thượng thần luôn thua phải.


      Ta nghi ngờ nhìn Long Tam, hoang mang hỏi: “Huynh xem thế là thế nào?”


      Long Tam cầm chén trà chậm rãi uống ngụm, rồi lại chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, xong rồi mới ra vẻ thần bí mà : “Huynh cảm thấy, ta lúc này, tâm thần yên!.”


      Ta cúi đầu ngẫm nghĩ lúc, rồi phủ định lời huynh ấy : “ ràng là vẻ mặt chàng vô cùng nhàn nhã, đâu có giống tâm thần yên, hề giống.”


      Long Tam đập bàn, quả quyết: “Nếu như nhàn nhã sao lại thua hết ván này đến ván khác, phải tâm thần yên là cái gì! Lần trước muội vô tình thua huynh, thế mà lông vũ toàn thân đều dựng thẳng đứng!.” Huynh ấy chớp mắt, phỏng đoán, “Theo như tính tình trời có sập đến nơi cũng hề đổi sắc mặt của Bích Hoa, chuyện có thể khiến cho ta trở nên như vậy, nhất định là có liên quan đến muội.”


      Ta cảm thấy oan uổng vô cùng, là oan mà!


      Thân thể Bích Hoa tốt, so với bản thượng thần da dầy thịt béo, cũng giống như cái cây bé gầy yếu bên cạnh vách núi, nên từ trước tới nay ta luôn cẩn thận chú ý, chỉ sợ vô ý mà hủy hoại mất tiểu miêu này. Nếu như chàng muốn đứng, bản thượng thần nhất định ngồi cùng chàng, chàng muốn leo núi, bản thượng thần nhất định nhảy xuống nước với chàng, mọi chuyện làm theo ý chàng, nghe theo chàng, như thế chàng còn tâm gì nữa?


      Ta tỏ ra đau khổ, thở dài, xót xa với Long Tam: “Hay là huynh dò hỏi hộ muội ?”


      Long Tam đảo mắt, dường như nghĩ gì đó, rồi nhất quyết lắc đầu từ chối: “Chuyện này người ngoài như ta nhúng tay vào hay lắm.” Ta định lao lên đánh huynh ấy cái, bằng hữu cái gì chứ, lúc quan trọng như thế này lại chịu giúp đỡ, Long Tam lại tiếp, “ giờ huynh viên Thổ Chân Hoàn, muội lén hòa vào nước rồi cho Bích Hoa uống, sau đó là có thể hỏi gì cũng được, yên tâm, bảo đảm sau khi ta tỉnh dậy nhớ chuyện gì hết cả.”


      Ta nhận viên thuốc đen thui, nhìn rồi lại nhìn, lo lắng hỏi: “Tin được ? Sao muội chưa từng nghe thấy?”


      Long Tam vỗ ngực bồm bộp: “Thuốc này là gần đây huynh mới nghiên cứu chế tạo ra, đảm bảo hữu hiệu.”


      Cái gì cơ, là thuốc do huynh nghiên cứu tạo ra?


      Ta khỏi lo lắng thêm mấy phần. Vốn có ba phần nửa tin nửa ngờ, bây giờ nghe thuốc này là do Long Tam chế tạo ra, ta hoàn toàn khẳng định là thể tin được!


      Nghe gần đây Long Tam mê mẩn chuyện luyện đan, suốt ngày quẩn quanh Thái Thượng Lão Quân hỏi hết cái này đến cái kia, cũng đạt được ít thành tựu. Ngày ấy Bồ Tát Già Diệp ở Tây Thiên có được viên đan dược nghe là có thể kích thích mọc tóc của huynh ấy, lúc về vui vẻ ăn vào, kết quả là tác dụng quá mạnh mẽ, chỉ có tóc lập tức mọc dài ra, mà ngay cả lông tơ toàn thân cũng trở nên rậm rạp, nhìn từ xa lại, giống hệt như con khỉ núi. Ồ, nhưng ra lại khác mấy Tôn Ngộ trong vở kịch kia.


      Lúc Thái Thượng Lão Quân kể chuyện này cho ta nghe, vẫn còn phải lau mồ hôi trán, vô cùng đau khổ mà khóc lóc kể lể với ta: “Thượng thần, người xem chuyện này có gì tốt đâu cơ chứ, Long Vương Tam Thái Tử tạo ra nhiều rắc rối như vậy, cuối cùng người thay ngài ấy dọn dẹp hậu quả lại là tiểu tiên, tiểu tiên chỉ sợ ngộ nhỡ có ngày lực bất tòng tâm làm sao đây?”


      Ta hơi run rẩy đem viên thuốc đặt lại vào tay Long Tam, trong lòng vẫn còn sợ hãi : “Lông tóc của Bồ Tát Già Diệp còn chưa có được dọn sạch đâu, sao huynh lại có thể để muội lấy Bích Hoa ra mà làm thí nghiệm được cơ chứ?”


      Long Tam ho khan vài tiếng, rồi lại đưa viên thuốc cho ta, : “A Hoàn lần này nhất định phải tin huynh, loại thuốc này lần trước huynh vào địa lao dưới nhân gian tìm người thử qua rồi, có hiệu quả, có tác dụng phụ.”


      Ta cẩn thận nhìn huynh ấy lúc, huynh ấy lại còn ưỡn thẳng ngực ra.


      “Thôi được, muội tin huynh lần vậy.”


      Long Tam hài lòng rồi từ biệt ta, còn dặn mấy ngày sau quay lại thăm ta, nhân tiện chứng minh thuốc của huynh ấy đúng là thuốc hay hiếm có khó tìm.


      Đến tối ta đưa cơm chiều đến trong viện, còn cố ý mang theo bình rượu , kéo Bích Hoa ngồi xuống.


      Ta : “Rượu này là mùa thu năm ngoái ta hái quả dại ủ thành, hôm nay mới lấy ra nếm thử.” Ta lấy chén ra rót cho ta với chàng mỗi người chén, rồi đưa đến tận tay Bích Hoa, niềm nở, “Chàng thử xem mùi vị thế nào?”


      Bích Hoa chớp mắt cười với ta, nhận ly rượu: “Đây là A Hoàn tự tay ủ rượu? Ta cần phải nếm thử cẩn thận mới được.”


      Ta nhìn chàng đưa chén rượu lên miệng chớp mắt, yết hầu giật giật, nhìn chàng uống rồi, mới hỏi: “Thế nào?”


      Bích Hoa gật đầu: “ khó uống. Nhưng sao mùi vị có vẻ hơi kỳ lạ?”


      Trong rượu này ta có bỏ thêm thuốc của Long Tam vào, mùi vị đương nhiên là kỳ lạ rồi.


      Ta phụng phịu, tạm thời vứt lương tâm , mặt dầy mà : “Sao lại thế được, chắc là do chàng lâu rồi uống rượu nên mới cảm thấy như thế. Nào, uống thêm chén nữa .”


      Bích Hoa nhận ly rượu nữa lại uống hết, nhìn ta với ánh mắt rất lạ: “Nàng cũng nếm thử chút , đúng là có mùi vị rất lạ thể tả được.”


      Chàng uống rượu, gương mặt hơi ửng hồng, dưới ánh trăng sáng bạc, trở nên rất thu hút.


      Ta che miệng ho khan hai tiếng, giả vờ bình tĩnh cầm lấy chén rượu, uống cạn.


      Sau đó nhân lúc chàng để ý, nhổ sạch rượu ra khăn cầm trong tay, ngẩng đầu nhìn chăm chú Bích Hoa ăn, cách thản nhiên: “ giờ chàng cảm thấy thế nào?”


      Bích Hoa bỏ đũa trong tay xuống, cau mày: “ sao, chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.”


      “Chắc là do uống rượu, bị kích thích.”


      Chàng nửa tin nửa ngờ, gật đầu: “Chắc là do ta lâu rồi uống rượu, tửu lượng giảm mất rồi.”


      Gương mặt chàng càng lúc càng hồng, đến cả cổ cũng dần trở nên hồng hồng. Bản thượng thần cảm thấy, thuốc có tác dụng rồi đây.


      Ta xoa hai tay vào nhau, vươn cổ cẩn thận nhìn biểu mặt chàng, suy nghĩ lúc, rồi mới giả vờ bình thản hỏi câu: “Gần đây chàng có vẻ kỳ lạ, là có tấm gì hay sao?”


      Bích Hoa lại rót chén rượu, uống ngụm, cởi vạt áo trước ngực ra, quạt quạt, mới : “Nàng ở trong Si Mị Chung này với ta cũng gần ba trăm vạn năm, gần đây ta vẫn nghĩ, lợi dụng thương cảm của nàng với ta mà giữ nàng ở lại đây, có phải là ta có phần quá đáng hay ?”


      Gương mặt chàng lộ vẻ đau buồn: “Nàng xem, ràng là ta biết nàng ta, nhưng ta lại nỡ để nàng rời khỏi đây, cũng dám chủ động ra chuyện này, quả là….”


      Ta ngây người.


      Bản thượng thần ở lại trong Si Mị Chung với chàng ba trăm vạn năm, thế mà chàng còn nghi ngờ tình cảm mà bản thượng thần dành cho chàng?


      Lúc đầu quả là ta còn có vài phần quên được Bà La Già, nhưng nhiều năm trôi qua, người đó bị ta coi như ký ức niêm phong lại cất vào sâu trong trí nhớ, người mà giờ bản thượng thần , phải là…


      Ta cảm thấy vô cùng buồn bực, chỉ hận thể bổ đầu chàng ra để mà cẩn thận nghiên cứu lần.


      Ánh mắt Bích Hoa lại đột nhiên trở nên rời rạc, gương mặt đỏ hồng như lửa: “Nóng quá.”


      Chàng túm chặt lấy tay ta, đặt lên gò má chàng, thở dài : “Rất mát, là thoải mái.”


      Tay chàng quả là nóng đến mức làm ta sợ, ta đưa tay lau mồ hôi trán chàng, hỏi: “Chàng thấy khó chịu ở đâu?”


      Bích Hoa ngẩng đầu nhìn ta, đưa tay chạm vào người ta, gật đầu, hài lòng mà : “Mát .”


      Sau đó bất chợt ôm chặt lấy ta, đứng dậy vào trong phòng, đặt ta xuống giường, rồi chính chàng cũng bò lên giường, cười với ta.


      Chàng cười như thế là kỳ lạ, ta kinh ngạc, nhịn được lùi vào bên trong chút.


      Bích Hoa từ từ cởi quần áo người ra, rồi chàng ôm ta vào trong ngực, cẩn thận nhìn ngắm lúc lâu, rồi mới cười : “Ồ, đúng người rồi.”


      Ta khỏi đổ mồ hôi lạnh sau lưng, chàng, xảy ra chuyện gì vậy chứ?


      “Lúc mất Nguyên Đan ta cứ nghĩ, cứ như vậy cho nàng đúng là thiệt thòi, nếu có thể làm lại, nhất định ta dễ dàng buông tha cho nàng.”


      Chàng tùy tiện ném áo khoác của ta ra ngoài màn: “Nàng như vậy, có chuyện với nàng, nàng cũng hiểu.”


      “Roẹt”, áo lót của ta cũng bị ném .


      “Nếu như đằng nào cũng phải chết, bằng trước khi chết làm chút chuyện, cũng xem như thiệt thòi!.”


      Chàng vùi đầu vào cổ ta cắn cái, rồi đột nhiên lại ngẩng đầu: “, nàng ta!.”


      Ta tóm lấy tóc chàng, mặt coi như cái tay sờ loạn người ta là tồn tại, mặt cuống cuồng : “Chàng là đồ ngốc, chẳng lẽ phải để ta ra chàng mới biết? Chuyện ta chàng, chẳng lẽ lâu như thế mà chàng còn biết?”


      Chàng ngẩng đầu cười ha ha, dường như trong mắt có chút ẩm ướt, nhưng lập tức biến mất: “Nàng ta, như vậy chuyện tiếp theo cũng là đương nhiên.”


      “Hả, chàng thế là có ý gì? Chàng… đừng, đừng…”


      Ngày hôm sau, bản thượng thần lén đỡ thắt lưng nhức mỏi mà đứng dậy.


      Xem người thể chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài! Bích Hoa đúng là cầm thú!!!


      Đáng giận là lúc tỉnh lại Bích Hoa hề nhớ chàng làm ra chuyện vô lương tâm như thế, còn giơ bản mặt vô tội ra nhìn bản thượng thần, còn nhìn dấu răng cổ bản thượng thần lúc lâu, rồi : “Mới vào xuân, có muỗi rồi sao?”


      Muỗi… Con muỗi lớn nhất chính là chàng!


      Ta cố gắng nuốt xuống ngụm máu, cảm thấy dạ dày cũng muốn đau nhức.


      Nên lúc Long Tam tới đây, sắc mặt của bản thượng thần quả tốt chút nào.


      Ta xoa thắt lưng, cười lạnh với Long Tam: “Người mà huynh lấy làm thí nghiệm ấy, bây giờ có còn sống hay ?” chết vì quá sức à?


      Long Tam gật đầu: “Kẻ đó là thái giám trong cung phạm tội, bị xử tử lâu rồi.”


      Thái giám? Thái giám!


      Bản thượng thần cảm thấy như trong miệng lại ngậm ngụm máu nữa.


      Ta run rẩy chỉ tay vào Long Tam, căm hận : “Biến ngay cho bản thượng thần!.”


      Long Tam vuốt mũi, nghi ngờ hỏi: “A Hoàn, phải là muội bị bệnh đấy chứ?”


      Bản thượng thần rất khỏe, huynh mới bị bệnh ấy, úi chà, eo mỏi quá. Ta hít sâu hơi, giận dữ nhìn Long Tam, rồi đóng sập cửa.


      ngờ là Bích Hoa ở trong phòng nghe thấy rồi cười mà như với ta: “Ta cứ nghĩ mãi hiểu sao hôm ấy lại thể khống chế được bản thân, hóa ra là như thế.”


      Ta cười cười: “Bích Hoa gì thế?”


      Chàng cười nhạo ta: “A Hoàn, lẽ nàng quên chuyện đêm đó rồi? Ồ, hay là đêm nay lại làm lại lần nữa nhé? ra cái cảm giác khống chế được bản thân cũng tệ lắm.”


      phải nhớ cái gì hay sao? Hả? Hả!!!


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Ngoại truyện 5 - Ngoại truyện ngọt ngào của Bích Hoa: Thổ chân hoàn


      Từ sau lần bản thượng thần cho Bích Hoa ăn viên thuốc lòng của Long Tam xong, có cảm giác còn chút mặt mũi nào để gặp Bích Hoa, sợ ngày nào đó chàng tìm cơ hội tính sổ với bản thượng thần.


      ra cũng cảm thấy lạ, sau ngày hôm đó Bích Hoa dường như thay đổi tính tình, suốt ngày cười tủm tỉm, đến cả khi đọc sách mình khóe miệng cũng lộ ra nụ cười kỳ lạ. Bản thượng thần nghĩ nếu như phải là tiên khí của mình mạnh mẽ, chỗ này cũng thể có ma quỷ quái ở bên trong Si Mị Chung tồn tại, bản thượng thần nghi ngờ biết có phải là Bích Hoa bị tiểu quỷ nhập rồi hay .


      Chàng vui đương nhiên là ta cũng vui, nhưng chàng lại vui cách bất thường như thế, làm ta cũng có phần lo lắng.


      Đáng trách là ta làm ra chuyện trái với lương tâm, nên bình thường nhìn thấy Bích Hoa là như chuột thấy mèo, trốn còn kịp, nên thể giữ chàng lại mà hỏi nguyên nhân được.


      Cũng may Long Tam là người kiên cường, hôm trước mới bị ta đuổi ra khỏi cửa mà hôm nay mặt dầy đến đây.


      Chuyện này là ta tự mình gây ra, nên tránh khỏi bệnh nặng chạy quanh gấp gáp tìm thầy thuốc, cần Long Tam cho ta lời khuyên.


      ra trong lòng nghĩ, ta cảm thấy chuyện này có mấy phần liên quan đến viên “Thổ Chân Hoàn” kia của Long Tam.


      chừng ăn viên thuốc đó xong, trở nên giống như Bích Hoa bây giờ vậy, cả ngày cứ cười ngây ngô.


      Long Tam nghe xong những lời miêu tả của ta, cẩn thận ngẫm nghĩ, rồi đập bàn cái cam đoan: “A Hoàn yên tâm, chuyện này dễ thôi, huynh hỏi hộ muội.”


      Tuy rằng huynh ấy bảo ta yên tâm, nhưng ta vẫn thấy lo lắng như trước, thậm chí là càng trở nên lo lắng hơn, tiếc là có ai khác để nhờ vả hết, nên chỉ có thể hy vọng lần này Long Tam hành động đáng tin chút.


      Long Tam vào phòng thầm với Bích Hoa lúc lâu, lúc ra gương mặt vô cùng kỳ quái, tươi cười với người chờ đợi là ta.


      Bước chân ta chợt dừng lại chút, huynh ấy cười tươi tắn như vậy ta mới chỉ nhìn thấy có hai lần.


      lần, huynh ấy cắt mất râu của Ngao Quảng, nhưng lại là do ta làm, sau đó lúc Ngao Quảng tìm tới cửa, huynh ấy đúng là cười với ta như vậy.


      Sau đó ta phải hi sinh mất cái bảo bối, mới có thể tiễn được Ngao Quảng .


      Lần khác, là lúc ta lỡ lời bí mật Nhuế Hạng thích ngủ khỏa thân ra trước mặt mọi người, Long Tam ở bên cạnh ta cũng cười như vậy.


      Kết quả lần đó, khụ khụ… nên nhắc tới hơn.


      ngắn gọn lại , biểu tình của huynh ấy như vậy, nhất định là có chuyện gì tốt.


      Ta hít sâu hơi, nhìn quanh bốn phía, có ai cả. Thấy vậy rồi mới cẩn thận hỏi: “Huynh cười như thế quá là dọa người ta, mau cho muội biết mọi chuyện thế nào rồi hả?”


      Long Tam giơ quạt lên phe phẩy, vỗ vai ta, gì cả rồi luôn.


      Tâm ta dường như chìm xuống đáy vực sâu.


      Các vị thần tiên xin phù hộ cho bản thượng thần lần này gặp nguy hiểm.


      Buổi tối, trăng lên cao, treo đầu ngọn cây, mặt trăng tròn vành vạnh.


      Ta ngồi ôm túi hạt dưa to ở trong sân, dưới chân có đống vỏ hạt dưa lớn.


      Bích Hoa mang theo bình trà ra ngồi cạnh ta, mỉm cười với ta: “A Hoàn trốn tránh ta nhiều ngày như thế rồi, đủ chưa?”


      Ta nghẹn nhân hạt dưa trong cổ họng, suýt chút nữa thở được. Ho sặc sụa lúc lâu, cuối cùng cũng thở được, nghiêm túc : “Đúng là Bích Hoa hiểu lầm ta, ta làm sao mà phải trốn tránh chàng, chàng xem, ta đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu cơ chứ.”


      Bích Hoa nhàng vỗ vỗ vào lưng ta, rót chén trà đưa tận tay cho ta, đảo mắt nhìn ta vòng, mỉm cười : “Đúng, đúng vậy, A Hoàn ngay, đứng thẳng, tất nhiên là làm chuyện gì trái với lương tâm rồi. Nào, uống ngụm trà cho thông giọng .”


      Ta hiên ngang lẫm liệt nhận chén trà, uống “ừng ực” hơi hết sạch, rồi “cạch” tiếng, đem chén trà đặt lên bàn đá, : “Thêm chén nữa .”


      Bích Hoa cầm bình trà lên lại rót cho ta chén nữa, rồi đưa cho ta.


      Ta ngước mắt nhìn lén chàng cái, rồi cúi đầu uống nước. Ồ, phải làm sao để gạt được chàng đây?


      Ta chậm chạp uống sạch trà trong chén, ngẩng đầu lên lại thấy Bích Hoa mỉm cười nhìn ta, trong lòng cảm thấy lo lắng, nên lại đưa chén trà cho Bích Hoa, lắp bắp : “Ừm, vừa rồi ta ăn hơi nhiều hạt dưa, nên giờ thất khát nước, rót cho ta chén nữa .”


      Bích Hoa chớp mắt nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được rồi.”


      Lúc uống hết chén nước thứ tư, cuối cùng Bích Hoa cũng khuyên can ta: “Đừng uống nữa, đừng để cho căng bụng khó chịu.”


      Chỉ có uống nước mới có lý do để phải giải thích chuyện đêm đó, chàng nghĩ bản thượng thần muốn uống hay sao? muốn căng hết cả bụng rồi đây này!


      “Chỉ có uống nước mới có lý do để phải giải thích chuyện đêm đó, chàng nghĩ bản thượng thần muốn uống hay sao? muốn căng hết cả bụng rồi đây này!.”


      Ủa? Sao lại thế này, ràng ta nghĩ muốn uống cơ mà, sao lại ra như thế?


      “Ủa? Sao lại thế này, ràng ta nghĩ muốn uống cơ mà, sao lại ra như thế?”


      Nụ cười gương mặt Bích Hoa càng trở nên tươi tắn hơn: “A Hoàn cần phải lo lắng vấn đề giải thích chuyện đêm đó đâu, nàng xem, như thế này phải là giải thích rồi sao?”


      Ta lo lắng: “Ta cứ tự hỏi hiểu tại sao Long Tam lại có biểu như vậy, hóa ra huynh ấy lại….”


      Bích Hoa mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, huynh ấy cũng cho ta viên thuốc.”


      Gió đêm thổi qua, ta cảm thấy người lạnh run.


      “Ồ, A Hoàn, nàng xem ta nên hỏi cái gì cho tốt bây giờ?”


      Ta rụt cổ, lẩm nhẩm: “Đầu óc tỉnh táo, đầu óc tỉnh táo.”


      Bích Hoa đứng lên, quanh ta vòng, rồi đứng ở sau lưng ta, vỗ vỗ vào vai ta: “Lúc còn ở Điện Bích Vân, trong lần tắm y phục của ta tự dưng thấy đâu….”


      “Là ta phun lửa đốt.” Ta cắn răng ra .


      Bích Hoa gật đầu: “Ta cũng đoán là nàng có liên quan. Nhưng mà dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”


      “Chỉ là trong lòng bản thượng thần cảm thấy khó chịu thôi.” Ta nghiêm mặt. Cũng thể cho chàng nghe là ta cảm thấy quá nhàm chán, muốn đùa giỡn chàng chút, tiện thể an ủi chút tâm lý già cỗi, đen tối, lâu rồi nhìn thấy mỹ nam.


      ra là ta cảm thấy quá nhàm chán, muốn đùa giỡn chàng chút, tiện thể an ủi chút tâm lý già cỗi, đen tối, lâu rồi nhìn thấy mỹ nam.”


      “Ta hận Thổ Chân Hoàn.”


      Bích Hoa lại càng cười vui vẻ hơn.


      “Long Tam, huynh chờ đấy!.”


      Bích hoa ngửa đầu lên rồi lại cúi xuống.


      “Tự tạo nghiệp chướng, thể sống!.”


      “Vì sao nghĩ gì là nấy cơ chứ?”


      “Ta với chàng ra đêm đó ta quả là… khụ khụ, rất hài lòng.”


      “Sao lại thế này chứ… Mất mặt quá!.”


      “Trời ạ, hiệu quả của thuốc bao giờ mới hết đây!.”


      Ánh trăng lạnh lẽo, đêm lạnh như băng.


      Bích Hoa cố gắng nhịn cười: “ vội, đêm nay vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta vào phòng từ từ trò chuyện.”


      “….”


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Đại kết cục - phiên bản Bà La Già


      Mấy câu dặn dò trước khi đọc: hic, mình phải chen chân dặn dò mọi người điều, truyện này có 2 cái kết, bạn thích bạn Hoa bạn gắn cái kết của bạn Hoa vào sau chương 55, mà bạn thích bạn Già bạn gắn cái kết của bạn Già vào sau chương 55 nhé. Hai cái kết và ngoại truyện kèm với kết nó là có liên quan gì đến nhau đâu, nên sau khi đọc xong đại kết cục phiên bản Bích Hoa rồi đọc sang đại kết cục phiên bản Bà La Già, bạn mà liên tưởng đến nhau là hiểu gì đâu. cái kết về cuộc sống của Hoàn & Hoa rất ngọt ngào sau ba trăm vạn năm, cái kết giải quyết khúc mắc và đưa Hòa & Già về với nhau sau mấy ngày bạn Hoàn phát ra Cẩm Thanh là Bích Hoa, nên chỉ nội dung mà thời gian cũng hề ăn khớp với nhau. A di đà Phật, tác giả vì nỡ bỏ đứa con nào của mình nên truyện mới như thế này, vì thế, bạn nào chọn nhân vật nào là nam chính nữa cũng yên tâm là HE.


      Hôm nay ta nhận được tin tức: nếu muốn đưa Bích Hoa ra khỏi Si Mị Chung cũng phải là có khả năng, chỉ cần…Lúc Long Tam đến đây chợt dừng lại chút, ngước mắt lên lén nhìn biểu mặt ta, rồi mới ấp úng , “Chỉ cần Bà La Già đồng ý.”


      Ta giật mình, cầm chén trà lên uống ngụm, thân thể hơi ngả về phía trước chút: “ như vậy là sao?”


      Long Tam đứng dậy đóng cửa phòng lại, rồi thiết lập trận pháp bao phủ căn phòng, rồi mới ngồi xuống, cách thần bí: “Mấy ngày trước ta có qua Thiên Thư Các tìm mấy thứ, tình cờ có tìm thấy quyển bút ký của cổ thần được truyền lại. Muội có biết chân thân của Thái Vu là gi hay ?”


      “Nghe con rắn.”


      Long Tam đập bàn, : “Ta biết muội vậy mà.”Huynh ấy lại uống ngụm trà, gác chân lên chân kia, “Mọi người đều bị hình tượng của Thái Vu mê hoặc, nên mới cho rằng chan thân của Thái Vu là con rắn, nhưng muội có từng nghĩ, loài rắn làm sao mà so sánh được với loài rồng? Mà trận đại chiến Tiên - Ma năm đó, có mấy người trong Long tộc của ta có thể nhớ được pháp lực của Thái Vu là như thế nào?”


      Ta tập trung suy nghĩ, dường như Long Tam cũng đúng.


      “Chuyện này cũng giống như khổng tước dù có giống đến thế nào nữa cũng phải là phượng hoàng, nếu như Thái Vu con rắn, thìkhông thể nào mà tất cả chúng tiên đều bại dưới tay ông ta được, ước chừng tùy tiện chọn đại ca, nhị ca của huynh cũng có thể thu phục được rồi. Trừ khi, ông ta vốn phải là rắn!.”


      Những lời mà Long Tam ra khiến ta kinh hãi đến mức lông vũ toàn thân cũng muốn dựng đứng: “ như vậy, lẽ Thái Vu là….”Ối chà, phải cũng lại là rồng đấy chứ? Có con rồng nào lớn lên trông như thế, cũng là quá sáng tạo.


      Long Tam vừa đưa tay vào trong ngực tìm kiếm, vừa : “Huynh ghi lại câu ấy ra giấy rồi, muội lại mà xem.”


      Huynh ấy mở tờ giấy ra, đấy có hàng chữ được viết ngoáy: cự thạch lan vu giang vĩ toái thạch lộ khai.


      Huynh ấy chỉ vào đoạn đầu câu, : “Chúng ta vẫn cứ nghĩ là“cự thạch lan vu giang vĩ, toái thạch lộ khai”, nhưng mà muội có từng nghĩ tới , câu này còn có thể hiểu theo cách khác nữalà “cự thạch lan vu giang, vĩ toái thạch lộ khai” .”Đầu Long Tam dựa sát vào ta, thấp giọng , “Chúng ta thử đưa ra cái giả thiết ai nghĩ đến xem nhé, ra Cổ thần Hỗn Độn còn có cái đuôi, mà có lẽ, Thái Vu chính là cái đuôi ấy hóa thành.”


      Năm đó lúc Cổ thần Hỗn Độn viên tịch, tay phải của người hóa thành phụ thân ta - Phượng Ngạn, tay trái của người hóa thành Thượng thần Đông Hạo, hai chân của người hóa thành bốn cây cột chống trời để chống đỡ Thiên giới, thân thể của người hóa thành mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao.


      Ta nhíu mày: “Cho dù là huynh có đúng nữa, cũng thể nào đến mức Thượng thần Đông Hạo liên thủ với phụ thân muội cũng đánh thắng được Thái Vu.”


      Long Tamphẩy tay: “Năm đó phụ thân muội vì nương của muội mà hao phí biết bao nhiêu là sức lực, sớm bằng được lúc trước rồi, còn Thượng thần Đông Hạo cả ngày trông giữ cái thi thể trong quan tài băng kia, sau đó cuối cùng lại còn cứu nàng sống lại, pháp lực còn có thể có nhiều hay ít? thể trông chờ vào họ được.”Huynh ấy lại uống ngụm nước, chậm rãi , “Nhưng mà phụ thân muội có thể khiến cho nương của muội sống thêm chừng ấy năm, Đông Hạo có thể đem cái thi thể vùi trong băng đó cứu sống, Thái Vu nhất định là cũng có thể.”


      Năm đó mỗi ngày phụ thân lấy giọt máu trong tim ra để kéo dài tính mạng của nương, Đông Hạo vì cứu người, cái giá phải trả cũng thể được. Nếu như là để cứu Bích Hoa, Thái Vu sao có thể dễ dàng đồng ý được cơ chứ? Hơn nữa…


      “Đây ràng là chuyện của Thái Vu, có liên quan gì đến Bà La Già đâu cơ chứ?”


      Long Tam đặt chén trà đánh “cạch” tiếng lên bàn: “Muội vẫn ở trong Si Mị Chung nên chắc là biết, Thái Vu từ sau khi quay về ngày hôm đó, đem pháp lực cả đời truyền lại cho Bà La Già, còn bản thân đến nơi rừng núi hoang vu sống đời nhàn tản rồi, mà chứng cứ ràng nhất chính là trán của Bà La Già có thêm hạt châu màu xanh lam. Những người gặp qua Thái Vu, chắc chắn là đều biết hạt châu kia.”


      Ta nắm chặt lại bàn tay run rẩy, vội vàng hỏi: “Ý huynh là, chỉ cần chúng ta xác định được Thái Vu đúng là do cái đuôi của Cổ thần Hỗn Độn biến thành, vậy , việc cứu Bích Hoa ra khỏi Si Mị Chung vẫn có hy vọng mà đúng ?”


      Long Tam gật đầu, vô cùng đắc ý : “ thể ngờ được Long Tam ta cũng có thể phát ra bí mật ai biết đến, ha ha ha.”


      Tiếng cười của huynh ấy trong căn phòng trống này có vẻ vô cùng vang dội, có điều ta cũng chẳng có tâm trạng mà tính toán với huynh ấy. Ta thiếu Bích Hoa rất nhiều, nếu như có thể, dù chỉ có phần vạn hy vọng ta cũng thử lần.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Ngoại truyện 6 - Bà La Già


      Khi lại lần nữa bước chân vào Cung Tu La, ta chợt có cảm giác cảnh còn mà người mất rồi.


      Cung vàng điện ngọc vẫn là dáng vẻ như ngày đó, hoa sen trong ao phía trước cung điện cũng hề thay đổi.


      Thị tùng dẫn đường dừng lại ở ngoài cửa đại điện, cúi gập người : “Sứ giả Tiên tộc xin mời vào, Ma Quân chờ ở bên trong.”


      Ta cảm ơn thị tùng, hít sâu hơi, đẩy cửa bước vào.


      Trong điện chắc là có đốt huân hương, mành che rất dầy cản ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn trông có vẻ hơi tối.


      Bà La Già ngồi ở vị trí chủ tọa cao, gương mặt giấu trong bóng tối. Chàng đưa tay chỉ vào cái ghế ở bên cạnh, với giọng điệu bình tĩnh: “Thượng thần Phượng Hoàn đường xa đến, mời ngồi.”


      Ta tỏ ra bình tĩnh ngồi xuống, tiếp nhận chén trà ngon mà thị nữ đưa tới, cúi đầu uống ngụm.


      Giọng Bà La Già từ cao truyền đến: “Sau khi từ biệt ngày hôm đó, cũng lâu rồi thấy Thượng thần, vết thương người Thượng thần biết khỏi chưa?”


      Hai giới Tiên - Ma bây giờ bất hòa như thế, công khai đấu đá, quả khiến cho người ta cảm thấy lo lắng yên. Hôm đó ta nổi lửa thiêu Bà La Già, chàng đến bây giờ vẫn còn ghi nhớ trong lòng, biết được chuyện hôm nay có thành công hay nữa?


      Ta đứng lên, cảm ơn Bà La Già: “ phiền Ma Quân phải lo lắng rồi, vết thương tốt hơn nhiều rồi.” Dừng lại chút, rồi bước mấy bước về phía trước, lo lắng hỏi, “ biết Ma Quân bây giờ khỏe hẳn chưa?”


      Bà La Già thay đổi tư thế ngồi, từ từ dựa vào tay vịn bên phải của ghế, cằm dựa vào cổ tay phải, hạt châu trán dường như tỏa sáng nhàn nhạt. Chàng miễn cưỡng : “Pháp lực của Thượng thần Phượng Hoàn cao thâm, bổn tọa nghỉ ngơi đến nay, cũng coi như tạm ổn .”


      Ta vội vàng : “Ma Quân đùa, ta chỉ có chút tài mọn ra đâu vào đâu hết cả.”Ta lấy từ trong tay áo ra hộp thuốc bôi, đưa chothị nữ bên cạnh, “Ở đây ta có hộp thuốc bôi đặc chế, Ma Quân dùng thử , có thể làm cho vết thương dễ chịu hơn.”


      Đầu Bà La Già hơi tiến về phía trước, nhưng rồi lập tức ngồi thẳng lại, trầm giọng với thị nữ: “Thứ mà Thượng thần Phượng Hoàn đưa cho bổn tọa ngươi có thể tùy tiện chạm vào được hay sao?”


      Thị nữ sợ đến mức tay run lên, cuống quít rút tay lại, liếc nhìn ta với ánh mắt mang ý xin lỗi, cúi người quay lại vị trí cũ.


      Ta là người có thể đưa tay ra cũng có thể rút tay về, nên giương mắt nhìn Bà La Già, đoán thử: “ ra thuốc bôi này rất có tác dụng, những có thể chữa trị vết thương, mà coi nó như huân hương cũng tệ đâu.” Bà La Già vẫn ngồi yên ghế, ta nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục , “Ma Quân thử dùng , nếu , ta bôi thử cho ngài nhé.”


      Phòng trở nên yên tĩnh lúc lâu, cuối cùng, giọng của Bà La Già từ cao cũng truyền tới: “Nếu vậy làm phiền Thượng thần Phượng Hoàn.”


      Mới có gặp bao lâu thôi, mà ta càng lúc càng hiểu nổi tâm tư của Bà La Già. Nhưng cũng may mà cuối cùng chàng cũng đồng ý, cho nên, chuyện này vẫn còn có hy vọng đấy chứ?


      Bà La Già nhận hộp thuốc bôi, mở ra che phần rồi đặt dưới mũi ngửi.


      Ta đứng bên cạnh nhìn cách lo lắng, cũng dám thở mạnh nữa.


      Cuối cùng, chàng đóng hộp thuốc lại, ngẩng đầu với ta: “Mùi rất thơm, biết hiệu quả thế nào?”


      Ta cười: “Lúc còn bị ngã ta vẫn hay dùng thuốc này, tốt lắm.”


      Bà la già khóe miệng ngoéo … cái, rồi lại lập tức biến mất, con đem thuốc mỡ đưa tới trong tay ta, đem phía sau lưng đối với ta.


      Ta cứng đờ, này đều tặng hóa tới cửa, chẳng lẽ ngươi còn muốn phải lui hóa, thể như vậy phúc hậu đích!


      lúc ta ngốc đứng ở tại chỗ thầm rơi lệ là lúc, bà la già quay đầu, nghi hoặc xem ta liếc mắt cái: “Như thế nào còn chưa động thủ?”


      Ta cho nên nhìn .


      Hai má Bà La Già dưới ánh sáng mờ ảo vẫn dần trở nên đỏ ửng, nhưng chàng vẫn tỏ ra hờn dỗi: “Vết thương của bổn tọa là ở sau lưng, nàng tặng thuốc lẽ là để bổn tọa mang về cung hay sao?”


      Ta chợt hiểu ra, theo như cách được tự nhiên của chàng, lẽ là chàng muốn ta bôi thuốc cho chàng?


      Đúng ra , ta là khách, chàng là chủ, công việc bôi thuốc này ta nên làm, hơn nữa giữa chúng ta còn có những ân oán hận tình thù khó ra. Có thể là chàng có cảm giác gì cả, sớm quên những chuyện đó, nhưng đối với ta mà , trong lòng ta vẫn còn hình bóng chàng, vẫn chưa thể hoàn toàn quên được.


      Có lẽ là thời gian ta chần chừ hơi lâu, nên Bà La Già cử động, quay người đối diện với ta, chớp mắt rồi : “Bổn tọa quên mất, trong lòng Thượng thần Phượng Hoàn có người khác, những chuyện như thế này sao có thể phiền Thượng thần tự tay làm được cơ chứ.”


      Tự dưng chàng chuyện cách kỳ quái như vậy, trái tim ta chợt đập thình thịch. Dù sao lần này ta đến tìm chàng vì có việc cần chàng giúp đỡ, nên làm theo ý chàng tốt hơn. Ta vừa cười lấy lòng chàng vừa mở nắp hộp thuốc ra, rồi đưa tay vén áo phía sau lưng chàng ra, để lộ ra mảng da thịt.


      Căn phòng sáng lắm, chỉ có thể thấy da thịt sau lưng chàng chỗ bị lửa niết bàn đốt bị thương hơi hồng hồng.


      Ngón tay quệt vào hộp thuốc rồi bôi lên vết thương, có lẽ là do miệng vết thương chưa liền lại, nên bị đau, khiến cho lưng Bà La Già hơi cứng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng thả lỏng.


      Dù sao vết thương này của chàng vẫn là do ta đốt, nên trong tâm ta cũng cảm thấy có phần áy náy, giọng vì thế mà cũng mềm mại hơn mấy phần: “Tuy là thuốc này lúc bôi lên hơi đau chút, nhưng dịu ngay, chàng cố gắng chịu đựng chút.”


      Bà La Già kêu đau tiếng, cũng nhìn ta.


      Ồ, lẽ là dám vứt bỏ thể diện? ra sợ đau hay gì đó mọi người đều có thể hiểu được cơ mà?


      Bôi thuốc xong, ta lại tiện tay kéo y phục chàng xuống rồi chỉnh lại cẩn thận, sau đó đứng sang bên cạnh, nhẫn nhịn lúc, cuối cùng cũng to gan mà hỏi: “Bà La Già, chàng có còn nhớ Thái Vu từng cho chàng xem bức tranh hay ? đó có vẽ nữ tử và con rắn ấy.”


      Tay Bà La Già chỉnh lại vạt áo, quay sang nhìn ta hiểu gì mà : “Tất nhiên là còn nhớ, bức tranh đó vẽ cha mẹ ta.”


      Ta tiếp tục hỏi: “Vì thế, bức tranh đó vẽ là chân thân của Thái Vu?”


      Bà La Già đứng lên, tay áo khẽ rung, ngẫm nghĩ chút, rồi phất tay đuổi thị nữ xung quanh lui xuống hết, rồi mới : “Bức tranh đó là do chính Phụ Quân của ta vẽ, nên đương nhiên là vẽ chính xác. Ta biết nàng muốn hỏi điều gì rồi, nàng đoán đúng rồi đấy, Phụ Quân của ta phải là thuộc tộc Xà, đương nhiên là phải. ra đây cũng chẳng phải là bí mật gì hết cả, chẳng qua là thời gian trôi qua lâu, người biết chuyện này lại càng ít nên mới gây ra hiểu lầm như vậy mà thôi.”


      Ta cố gắng nhẫn nhịn cảm giác trái tim đập nhanh như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra, cố gắng trấn tĩnh lại, đè thấp giọng mà hỏi: “Có thể nào là, ra Thái Vu là do cái đuôi của Cổ thần Hỗn Độn biến thành?”


      Bà La Già gật đầu: “Mọi người cứ nghĩ Cổ thần Hỗn Độn có đuôi, ra là sai lầm. Năm đó Cổ thần Hỗn Độn đem cái đuôi biến thành Phụ Quân của ta đầu tiên, sau đó mới đem hai tay biến hóa, mà lúc đó Phụ Quân của ta rời khỏi đó rồi, nên mới gây ra hiểu lầm như vậy.”


      Ta chợt kích động, bước đến nắm chặt lấy cổ tay Bà La Già, run giọng : “May mà ta đoán đúng, ta cầu xin chàng, cầu xin chàng cứu Bích Hoa!.”


      Gương mặt Bà La Già lạnh lùng, hất tay ta ra, đến bên giường, vén mành lên nhìn ra ngoài cửa sổ, khoanh tay đứng đó.


      Nếu như buông tay lúc này, phải là bao nhiêu công sức cố gắng đổ hết xuống sông xuống biển hay sao?


      Ta bước lên mấy bước, cách chân thành: “Ta biết bây giờ hai giới Tiên - Ma hòa hợp. đến nguyên nhân khiến cho hai giới Tiên - Ma hòa hợp, ra có mấy phần liên quan đến mẫu thân chàng, mà bây giờ phụ thân chàng cũng bỏ qua tranh chấp, thân trong vùng núi non sông nước, chàng đâu cần phải để trong lòng làm gì nữa? Cho dù là chàng có hận Tiên giới nữa, trận chiến lần đó, Bích Hoa cũng chưa thành tiên, mà đến ngay cả trong hôn lễ lần trước của chúng ta….” Ta dừng lại chút, che miệng ho khan tiếng, “Mà ngay cả chuyện ngoài ý muốn lần trước, Bích Hoa cũng hề xuất trong đó, ta quả là người hề liên quan gì đến chuyện này hết. Ta biết cầu xin chàng như vậy là làm khó chàng, mà bây giờ ta cũng có tư cách gì để cầu xin chàng. Nhưng bây giờ Bích Hoa như vậy, dù sao cũng là vì cứu hài tử trong bụng ta, nên ta thể trơ mắt ra mà nhìn ta trả cái giá lớn đến như vậy được, cho nên….”


      Bà La Già chợt quay người, mở to mắt nhìn ta chăm chú, môi run lên.


      Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chàng mất bình tĩnh đến như vậy, nên tránh khỏi có chút lo lắng. Chàng quen biết cũng thân thiết với Bích Hoa, nên có đồng ý cũng là lẽ thường tình. Ta cắn môi, tim đập mạnh: “Chàng có điều kiện gì cứ ra, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định dốc hết khả năng để làm.”


      Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở lọt vào trong phòng, chiếu sáng khoảng gian. Bóng dáng Bà La Già in mặt đất, kéo dài, đến tận dưới chân ta.


      Ta cúi đầu, cọ cọ mũi chân xuống đất: “Chàng cũng biết rồi đấy, tuy là ta chẳng có chút năng lực gì cả, nhưng xưa nay vẫn luôn là người là giữ lời.”


      Giọng của Bà La Già từ cửa sổ truyền đến, có phần hơi run rẩy: “Nàng , đứa bé trong bụng nàng….”


      Cha ruột của đứa bé đứng ngay ở trước mặt ta, nhưng tiếc là chàng thừa nhận. Bây giờ lại thể rời xa mẹ ruột của nó. Ta thở dài, nuốt xuống cảm giác muốn khóc, cố gắng mỉm cười : “Cũng may là mọi chuyện trôi qua rồi, nhưng lại thiếu Bích Hoa nhân tình.”


      Bà La Già chợt cúi đầu nhìn chăm chú vào cái bụng bằng phẳng của ta, hốt hoảng lùi lại phía sau mấy bước, dựa vào cửa sổ: “Lần trước gặp nàng, bụng lộ ra rồi cơ mà, mà bây giờ chỉ sau có mấy ngày, dáng vẻ nàng lại như vậy, đứa bé là sinh ra, hay là….”


      Gương mặt của chàng lộ ra vẻ bối rối, trắng bệch, rồi lại xanh mét.


      Ta cũng cảm thấy đau đớn: “Bây giờ, có lẽ là nó ở trong nhà ai đó ở dưới nhân gian. Còn biết đến mẹ ruột là ta….” đến đây, giọng ta tránh khỏi có phần nghẹn ngào, nhưng nghĩ đến Bà La Già còn ở trước mặt, nên cố gắng đè nén đau thương xuống dưới, khóe miệng cong lên, cố gắng mỉm cười.


      Ngực đau đớn, nhưng lại thể cho xong, ta nhắm hai mắt lại, , “Ta chỉ cầu xin chàng vì tình cảm trước đây của chúng ta, đồng ý giúp đỡ ta lần này, sau này, ta nhất định quấy rầy chàng.”


      cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng, khiến cho tóc Bà La Già tung bay, che lấp mất gương mặt chàng.


      Giọng chàng đầy đau đớn thê lương, dường như chứa cả tuyệt vọng: “Nàng đến tình cảm trước đây của chúng ta, làm sao ta có thể từ chối được cơ chứ. Nhưng mà vết thương người ta còn chưa khỏi, nên ta cũng đủ sức cứu Bích Hoa, nếu như nàng muốn nhanh chóng cứu ta, ở lại đây, ở lại Cung Tu La mấy ngày, mỗi ngày đúng giờ bôi thuốc cho ta.”


      Ta vui vẻ ngẩng đầu nhìn chàng, vội vàng gật đầu đồng ý.


      Bà La Già quay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, chậm rãi : “Ta cũng ghét việc nhìn thấy nàng, ra ta rất vui khi nàng đến đây, sau này nếu như có việc, đừng ngại đến đây tìm ta, nếu như có thể, ta nhất định cố hết sức để giúp nàng.”


      Dáng chàng cao gầy bên trong chiếc áo choàng màu đen lại càng khiến chàng trở nên gầy yếu hơn.


      “A Hoàn, chúng ta… thể quay trở về được như xưa nữa đúng ?”


      Ngày xưa người thích ta là chàng, mà cần ta cũng là chàng, bây giờ chàng lại bầy ra dáng vẻ này, tuy là trong tâm ta rất vui vẻ, nhưng ta cũng dám tin tưởng chàng lần nữa.


      Tuy là ta ngốc, nhưng sau khi bị lừa nhiều lần, cũng nên học được điều gì chứ.


      “Ma Quân cứ đùa, mỹ nhân ở Ma giới kiểu gì mà chẳng có, làm sao có thể thiếu người như Phượng Hoàn được cơ chứ.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Ngoại truyện 7 - Bà La Già


      Khi ở địa bàn của người khác chuyện quan trọng nhất là phải cẩn thận từ lời cho đến hành động, ta cũng biết bây giờ giống như năm xưa, nếu như lại xuất nhân vật nào như Khai Nha nữa, ta nhất định chết rất thê thảm, nên ta vẫn theo thói quen cũ, cả ngày ở trong phòng cửa lớn đóng chặt, bước chân ra ngoài.


      Ngoại trừ ngày hai lần ra khỏi phòng đến phòng của Bà La Già bôi thuốc cho chàng, ta đều ở trong phòng chờ đợi. Tính ra qua mười ngày, vết thương sau lưng Bà La Già cũng lành.


      Ta cất hộp thuốc, : “Vết thương lưng Ma Quân lành hẳn rồi.”


      Bà La Già mặc lại y phục, chần chừ lúc lâu, cuối cùng cũng : “Lần trước nàng có đứa bé ở nhân gian, ta muốn xem nó.”


      Chàng vậy khiến ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng dám lộ ra mặt, chỉ đành cúi đầu : “Lâu như vậy, ta cũng chưa từng nhìn thấy, cũng được, cùng .”


      giờ thân phận của Thái Ất ở nhân gian là vị Vương gia, ta cùng với Bà La Già thân nhảy xuống nóc nhà của vương phủ, nhìn thấy đứa bé , cao còn đến ba thước, mặc y phục màu hồng cánh sen, đầu búi búi tóc nho , giơ cánh tay bé của nó lên, đôi mắt tròn tròn, mở to mắt nhìn Thái Ất giận dỗi : “Phụ Vương, tay Kiều Kiều bị đứt, đau.”


      Đầu Bà La Già hơi tiến về phía trước, tay run lên.


      Thái Ất mặc trường bào màu xanh nhạt, giống như ngày xưa, vội vàng ngồi xuống, cầm lấy tay đứa bé, cẩn thận nhìn lúc, rồi lại cẩn thận lấy khăn băng lại vết thương tay đứa bé, rồi ôm lấy đứa bé, thấp giọng an ủi: “Kiều Kiều dũng cảm, đau, Phụ Vương mang con ra ngoài mua hồ lô ngào đường mà con thích ăn nhất được ?”


      chớp mắt mấy cái, nuốt nuốt nước miếng, đưa tay ôm lấy cổ Thái Ất, : “Kiều Kiều còn muốn ăn cao hoa quế.”


      Thái Ất cười, chỉ vào chóp mũi đứa bé: “, Phụ Vương mua cho con.” xong gọi tỳ nữ, đặt đứa bé vào tay tỳ nữ, dặn dò, “Phụ Vương vào phòng lấy đồ, sau đó mang Kiều Kiều ra ngoài mua, ở đây chờ Phụ Vương.”


      ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay giữ chặt lấy tay áo của tỳ nữ: “Phụ Vương cần vội vã, Kiều Kiều chờ người.”


      Khóe miệng Bà La Già cong lên, chàng mỉm cười.


      Chờ Thái Ất xa, bé mới buông tay, đạp mạnh cái lên chân tỳ nữ, cách hung dữ: “Tiện tì, dám dùng chén trà mẻ mà dâng trà cho bản quận chúa, làm tay bản quận chúa bị thương, ngươi cố ý chứ gì?”


      Tỳ nữ kia lập tức quỳ xuống, ngừng dập đầu, cầu xin tha thứ : “Quận chúa tha tội, phải là Lan Tâm cố ý.”


      Đứa bé cười lạnh lùng, dùng giọng non nớt trẻ con của mình mà cách trầm: “Hầu hạ chủ tử như vậy, tự Hình đường chịu phạt .”


      Tỳ nữ kia dập đầu nữa, chỉ mở to mắt trừng trừng nhìn bé đầy lo sợ.


      Đứa bé đá tỳ nữ cái, kiên nhẫn : “Niệm tình ngươi phạm tội lần đầu, để họ nhổ móng tay bàn tay của ngươi .”


      đứa bé còn như thế, thế nhưng tâm địa lại độc ác đến như vậy rồi.


      Ta loạng choạng, suýt chút nữa ngã từ nóc nhà xuống dưới đất.


      Bà La Già vội vàng đỡ lấy ta.


      Đứa bé đứng dưới đất cõ lẽ nghe được tiếng động nóc nhà, nên ngẩng đầu nhìn lên đầy nghi ngờ.


      Ta run rẩy, cho dù tương lai nó có trở thành người thế nào chăng nữa, nó cũng là đứa con duy nhất của ta, nó trở thành như vậy, ra phần lớn trách nhiệm là do ta, ta thể tùy tiện ruồng bỏ nó được.


      Chỉ cần tìm biện pháp ngăn chặn ma tính trong cơ thể nó, nhất định nó có thể trở về bình thường.


      Lúc Phượng Trân ngước nhìn lên trời, Bà La Già nắm chặt lấy tay ta.


      Cố gắng lấy lại bình tĩnh, ta thản nhiên : “Bây giờ Ma Quân cũng thấy rồi đấy, biết còn có ý muốn gì nữa hay ?”


      Gương mặt Bà La Già tốt lắm, dường như bị kinh ngạc vậy: “Kiều Kiều nó….”


      Ta gật đầu: “Đúng vậy, nó là con ta.”


      Bà La Già chớp mắt: “Trông nó như vậy, dường như giống bình thường cho lắm.”


      Lòng ta đau đớn, nhưng thể đè nén lại, chỉ có thể mềm giọng : “Ngay đến Ma Quân cũng nhận thấy, ta sao lại có thể biết được cơ chứ. Trận lửa đó của bản thượng thần, làm bỏng Ma Quân, cũng làm bỏng hồn phách của Kiều Kiều, cái giá phải trả cũng coi như là đủ lớn, Ma quân có thể xem ở việc Phượng Hoàn hành động lần này đạt được mục đích, mà tha thứ cho Phượng Hoàn được hay ?”


      Thái Thượng Lão Quân từng dặn dò ta, Phượng Trân là con của Tiên và Ma, từ lúc sinh ra mang theo phần ma tính, nếu như có thể thuận lợi sinh ra từ cơ thể người mẹ còn có thể khống chế được phần nào ma tính, nhưng tiếc là lúc mang thai ta lại trúng độc Đông Doanh Hoa, hơn nữa lại còn nổi lửa liều mạng mất còn với Bà La Già, bây giờ cho dù có đưa Phượng Trân xuống nuôi dưỡng ở phàm giới, cũng e là chịu nổi phản đòn của ma tính. Lúc đó trong tâm ta còn mang hy vọng, dù sao nó cũng có nửa dòng máu của tộc Phượng hoàng, có lẽ vẫn còn có mặt lương thiện, nhưng bây giờ xem ra, đúng là ta mơ mộng hão huyền rồi.


      Gương mặt Bà La Già lại u ám thêm mấy phần: “Thượng thần Phượng Hoàn như vậy là sao, bổn tọa còn so đo tính toán chuyện đó từ lâu rồi.”


      Vốn là nghe chàng như thế ta nên vui vẻ, nhưng tại quả có chút tâm trạng nào hết cả, trong lòng thầm nghĩ biết sau này nên làm gì với Phượng Trân đây, nên giọng điệu trả lời có phần lấy lệ: “Ma Quân đại nhân rộng lượng, ta vô cùng vui mừng.”


      Bà La Già vẫn tiếp tục về chuyện Phượng Trân, hỏi: “Dáng vẻ nó như vậy còn có cách nào nữa hay ?”


      Tâm tình ta lúc này quả là vô cùng lo lắng, phẩy phẩy tay áo, : “Đấy là chuyện nhà của bản thượng thần, dám làm phiền Ma Quân đại nhân quan tâm.” Dừng lại chút, lại cảm thấy có phần thất lễ, nên thêm để chữa ngượng, “Sau này nghĩ được biện pháp, ta thông báo cho Ma Quân tiếng.”


      Gương mặt Bà La Già vô cùng khó nhìn, được câu nào hết cả, chỉ bình tĩnh nhìn Phượng Trân đứng mặt đất, vẻ mặt biến đổi khôn lường.


      Ta cũng tiếc nuối muốn , nhưng thể lên tiếng nhắc nhở: “Ma Quân, chúng ta cần phải quay về.”


      Bà La Già gật đầu, ánh mắt rời khỏi Phượng Trân, chân cũng động đậy.


      “Nếu như Ma Quân tiếc nuối, sau này tiện đường, có thể qua nhìn nó.” ra nó cũng là con của chàng.


      Lúc này Bà La Già mới vô cùng lưu luyến theo ta quay trở lại Cung Tu La.


      Chàng ngồi ghế, tay đỡ trán, tay cầm chén trà, ánh mắt nhìn chăm chú vào nước trà trong chén, lâu sau, mới : “Ta từng nghe Vương Mẫu nương nương chỉ hôn cho nàng và Bích Hoa, nhưng lại bị ta từ chối. Nhưng cuối cùng Bích Hoa lại vì nàng, mà lấy thân đỡ diệt thiên lôi.”


      Tay cầm chén trà muốn đưa lên miệng uống của ta khẽ run, suy nghĩ lát mới đáp: “Đúng vậy.”


      Chàng dừng lại chút, trầm ngâm lúc lâu, cuối cùng mới tiếp: “Ta còn nghe , lúc trước nàng vẫn ở trong Si Mị Chung cùng với Bích Hoa.”


      Ta gật đầu: “Đúng.”


      Bà La Già lại trầm ngâm lúc, rồi mới : “Nàng làm như vậy, rốt cục là vì cái gì?”


      Ta yên lặng uống ngụm trà trong chén, rồi đặt chén xuống bàn: “Ta còn nhớ Ma Quân từng với ta, có rất nhiều mỹ nhân ngài.”


      Bà La Già có phần mất tự nhiên mà gật đầu.


      Ta thở dài : “Lúc trước ta cũng giống như Ma Quân vậy, vẫn nghĩ người ta là chuyện của người, ta vì điều đó mà phải chịu trách nhiệm gì hết cả.”


      Lông mày Bà La Già nhếch lên.


      “Đó là ý nghĩ lúc trước của ta, bây giờ sau khi trải qua rất nhiều chuyện, ta cũng nhận được ít đau khổ. Bích Hoa vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy, ta nợ ấy rất nhiều. Tuy rằng thể thương hướng về phía ấy được, ít nhất cũng thể trong lúc ấy gặp hoạn nạn ta lại ung dung tự tại ở ngoài được.” Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng chói chang, ta khẽ khép hờ mắt, , “E là bây giờ Ma Quân hiểu được ý của ta, nhưng thế cũng tốt, như vậy chứng minh Ma Quân vẫn là người may mắn, tuy có được hai trái tim cùng đồng lòng hướng về nhau, nhưng ít nhất có thể bảo vệ cho chân tâm của bản thân, còn hơn là bị tình làm tổn thương.”


      Bà La Già ngước mắt nhìn ta chăm chú lúc, khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười chạm đến đáy mắt, rồi lại lập tức biến mất, chỉ còn lại có đau thương: “Nàng như vậy nhưng ta thể đồng ý với nàng được. Hai người ở gần bên nhau, nhưng nếu như phải là hai trái tim hướng về nhau, làm sao đến chuyện hạnh phúc cho được? Người được hạnh phúc, làm sao người cảm thấy hạnh phúc được.”


      “Những lời này là Ma Quân về bản thân mình đúng ? Quả là muốn hai trái tim cùng hướng về nhau là chuyện dễ dàng chút nào, mỹ nhân trong hậu cung của Ma Quân nhiều như thế, nếu như cảm thấy đơn, thử ai đó xem.”


      Bà La Già bình tĩnh nhìn ta: “Thượng thần Phượng Hoàn cần giả vờ ngớ ngẩn cho xong chuyện, nàng phải hiểu chuyện này chứ.”


      Ta cảm thấy đây đúng là cái nút thắt gỡ được, chỉ e là Bà La Già chưa bao giờ từng người nào cả, mà ta lại vẫn còn Bà La Già, Bích Hoa cũng vẫn luôn ta, nhưng ta lại ấy. Theo góc độ nào đấy mà , Bà La Già chưa từng động tâm ra lại là người hạnh phúc nhất, ta có được người ta mà lại còn nợ người khác tấm chân tình, mới là khổ đến thể khổ hơn được.


      “Việc gì Ma Quân phải chạm vào vết thương của người khác như thế.”


      Bà La Già đứng lên, khoanh tay : “Thượng thần Phượng Hoàn như vậy là thừa nhận rồi đấy nhé.” Dừng lại chút, chàng quay đầu nhìn ta, “Có loại vết thương, thẳng ra mau lành hơn. Hạnh phúc đích thực, chỉ khi nào hai người nhau ở bên cạnh nhau mới có được mà thôi.”


      Ánh sáng chiếu vào bên gương mặt chàng, khiến gương mặt chàng phần nào cũng nhiễm chút ánh sáng mà sáng lên.


      “Ta nghĩ kỹ rồi, A Hoàn.” Bà La Già nhìn sâu vào trong mắt ta, “Vì hạnh phúc của nàng, vì hạnh phúc của ta, hơn nữa là vì hạnh phúc của chúng ta, ta đánh cuộc lần.”


      Khóe miệng chàng cong lên, trong mắt lên tia hi vọng: “Nếu như ta với nàng, tất cả những chuyện ta làm lúc trước là bởi vì ta mất trí nhớ, nàng có thể tha thứ cho ta, cho ta cơ hội nữa có được ?”


      Trong lúc hoảng hốt, dường như ta nhìn thấy Bà La Già ngày ấy cầm lấy Si Mị Chung, nhàng với ta: “Cho dù là bao lâu nữa, ta cũng chờ nàng.” Quanh co khúc khuỷu, tuy rằng gập ghềnh, cuối cùng chàng cũng quay trở lại, mà ta lại rời mất rồi, rốt cuộc là thể quay trở lại quá khứ được nữa.


      “Bản thượng thần già rồi, còn giống như người trẻ tuổi cả ngày phong hoa tuyết nguyệt từ lâu rồi.”


      Bà La Già cười : “ ra ta cũng tính là tuổi còn trẻ nữa, tính ra ta còn hơn nàng mấy tuổi. So với ba người đều được hạnh phúc, bằng ít nhất cũng tác thành cho hai người.”


      Ta nhẫn nhịn cơn đau như kim châm vào tim, thản nhiên : “Ma Quân chỉ muốn nhìn thấy hai người cười vui vẻ, mà bỏ người thứ ba ở nơi nào, người đó chưa từng làm chuyện gì sai, nhưng lại phải chịu trách nhiệm vì tùy hứng của hai người kia, phải là quá tàn nhẫn hay sao. Người người khác quá khổ sở rồi, Ma Quân vẫn nên làm người được như trước .”


      Bà La Già bình tĩnh nhìn ta lúc lâu, mắt cũng dần trở nên đỏ ửng: “A Hoàn giận dữ nên mới thế thôi, ta tin đâu.”


      Ta thở dài: “ ràng là chàng biết ta nợ Bích Hoa nhiều như thế.”


      Bà La Già đập bàn, mắt vằn vện đầy tia máu, quát: “ ràng là nàng đồng ý với ta cứu người xong quay trở lại, ta chờ nàng gần sáu trăm vạn năm, vất vả chờ đợi, mà nàng lại với ta là cần đợi nữa, quay trở lại làm Bà La Già tim phổi như trước đây, ta làm được, làm được!.”


      Cuối cùng chàng cũng rơi lệ, chảy xuống mặt đất, rất nhanh còn thấy nữa: “Nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, sợ ta giống như Phụ Quân năm xưa, lập tức dẫn quân san bằng Tiên giới hay sao?”


      Mây chợt che lấp mất mặt trời, trong phòng trở nên u ám. Gương mặt Bà La Già giấu trong bóng tối, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy đôi môi chàng run rẩy.


      “Nàng nợ Bích Hoa cái gì cả, bây giờ ta chữa khỏi cho ta, nàng nợ ta cái gì hết cả!.” Chàng thuận tay ra chiêu thức, khiến cho Si Mị Chung vốn ở Tiên giới lại xuất trong tay chàng, sau đó trong nháy mắt, Bà La Già vào bên trong Si Mị Chung.


      Ta dậm chân cái, cũng vào theo. Tiếc rằng pháp lực giờ của ta bằng lúc trước, nên làm sao đuổi kịp được tốc độ của Bà La Già. Lúc ta đuổi tới nơi, Bà La Già giam Bích Hoa vào trong gian ở trong trung, hạt châu màu lam giữa trán chàng bắt đầu được đưa vào bên trong cơ thể của Bích Hoa.


      Bích Hoa bị pháp lực giữ ở giữa trung, gương mặt lộ ra vẻ đau đớn. Ta há miệng, hét lên cách thê lương: “Bích Hoa!.”


      Bích Hoa ở giữa trung mở to mắt ra, sắc thái trong mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng nhắm mắt lại: “Hóa ra nàng sớm biết ta là Bích Hoa, vậy mà ta còn giả câm điếc để lừa nàng.”


      Hạt châu hoàn toàn nhập vào trong cơ thể của Bích Hoa, Bà La Già thả Bích Hoa từ trung xuống, cười với ta: “A Hoàn, theo ta.”


      Bích Hoa ngẩng đầu nhìn ta, lúc lâu sau, mới gằn từng chữ : “Hóa ra là ta.”


      Giữa trán Bà La Già hơi chảy ra chút máu, chảy dọc theo gò má xuống, nhưng chàng cũng phát ra, che miệng ho hai tiếng, lại vươn tay về phía ta: “Nàng nợ ta cái gì hết cả, theo ta .”


      Ngón tay chàng khẽ run, nhưng cũng so sánh được với trái tim run rẩy của ta.


      Ta nhắm mắt lại, quay đầu hề nhìn chàng, chỉ cúi người nâng Bích Hoa nằm mặt đất dậy: “Chúng ta quay về phòng .”


      Bích Hoa mở to hai mắt nhìn ta, ánh mắt lấp lánh.


      Bà La Già lùi về phía sau mấy bước, gương mặt trắng bệch.


      “Xem ra vết thương của Ma Quân , vẫn nên sớm quay trở về chữa trị .” xong ta đỡ Bích Hoa vào trong phòng. Bích Hoa quay đầu nhìn Bà La Già, rồi lại nhìn ta, sau đó cúi đầu gì.


      Căn phòng cách chúng ta xa lắm, mà sao ta cảm thấy quãng đường này rất dài.


      Phía sau truyền đến tiếng hét thê thảm của Bà La Già, giống như thanh đao sắc, cắt nát trái tim ta.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :