1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 55 - Tâm của Bà La Già


      Có thị vệ đến báo: Tần Quảng Vương nghe ta bị thương, vô cùng lo lắng, đặc biệt đến đây để thăm hỏi.


      Quan hệ giữa Minh giới cùng với Ma giới của ta vẫn luôn rất thân thiết, việc ông ta đến đây cũng là trong dự kiến.


      Nhắc đến Tần Quảng Vương trong đầu ta lại nổi lên gương mặt đen tuyền, lông mày chữ nhất, cằm vuông vức, đó còn có chòm râu dê. Dáng vẻ ông ta rất buồn cười, nhưng những người quen biết ông ta đều biết vị Quân vương này hề thú vị chút nào.


      Chắc là do làm công việc quản lý sinh tử thời gian lâu dài, nên tạo thành tính tình cổ hủ… khụ khụ, tính tình nghiêm túc như vậy.


      Tam giới vẫn lưu truyền câu chuyện cười như thế này.


      người nào đó cầm cây đậu tay, hỏi ba người khác nhau xem trong tay tổng cộng có bao nhiêu hạt đậu.


      Gương mặt người đầu tiên lạnh lùng, cười mà như : “Tuy là pháp lực của ta cao, nhưng cũng thể dùng vào những chuyện thú vị như thế này được.”


      Người thứ hai há miệng cười to: “Vẫn hạt đậu trung tiện mười lần, ngài ăn , rồi đếm xem trung tiện bao nhiêu lần là biết.”


      Người thứ ba thò mặt ra, nghiêm túc nhận lấy cây đậu, nghiêm túc đếm từng hạt sau lúc lâu, rồi mới khẳng định: “Tổng cộng có bốn nghìn chín trăm sáu mươi tám hạt đậu, trong đó có hai mươi tư hạt bị sâu ăn, chỉ có thể tính nửa hạt.”


      Người thứ nhất, thứ hai là ai mọi người đều khó mà đoán được, chỉ có người thứ ba, có thể chém đinh chặt sắt mà chính là Tần Quảng Vương.


      Thế mà hôm nay ông ta đích thân đến Ma giới, ta khỏi cảm thấy đau đầu, thầm kêu rên tiếng, thể chỉnh đốn lại tinh thần mà : “Mời ông ta đến tiền điện ngồi chờ, ta qua đó.”


      Lúc ta tới tiền điện, Tần Quảng Vương ngồi ghế rất nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, tay cầm chén trà định uống.


      Thời tiết nóng bức như thế, ông ta lại ăn mặc ba tầng bảy lớp rất kín đáo, y phục vừa dày vừa nặng, phối với đai ngọc nhìn mà thấy phát hoảng.


      Da mặt ta khỏi co giật, chỉ là thăm hỏi bình thường thôi, mà ông ta lại mặc lễ phục cúng tế người, những người hiểu ông ta biết đây là chuyện bình thường, những người hiểu, tránh khỏi thầm đoán biết có phải trong lòng ông ta nguyền rủa ta sớm quy thiên hay .


      Tần Quảng Vương nhìn thấy ta bước vào, buông chén trà xuống, đứng lên, đứng cách ngay ngắn đến bên cạnh ta, cẩn thận đánh giá lúc, rồi mới vui mừng : “Ta nghe Ma Quân bị thương, vẫn muốn đến thăm, hôm nay gặp, dường như khỏe nhiều rồi.”


      Ta gật đầu, mời ông ta ngồi xuống, cười : “ khiến Tần Quảng Vương lo lắng rồi.”


      Tần Quảng Vương nhìn quanh bốn phía, hài lòng gật đầu, gương mặt nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười : “Lúc trước ta có nghe Ma Quân nuôi nam sủng, vẫn vô cùng lo lắng, sợ ngài chiều chuộng như vậy rồi đoạn… khụ khụ, sau đó lại nghe ngài định kết hôn, tuy rằng… sau đó xảy ra ít nhầm lẫn, nhưng cuối cùng cũng vẫn là người đúng đường.”


      Hóa ra Tần Quảng Vương chỉ có tính tình cổ hủ, mà đến chuyện cũng rất bừa bãi.


      Ta vỗ trán : “Tần Quảng Vương cứ đùa, sao bổn tọa nhớ có chuyện nam sủng này?”


      Lúc này Tần Quảng Vương hề để lộ ra gương mặt nghiêm túc, mà tỏ vẻ rất thấu hiểu : “Ma Quân đừng giấu ta, nam nhân mà, người nào mà chẳng có lúc như thế. Lần đại thọ Ma Quân Thái Vu đó, Xích Quách quay về hết mọi chuyện cho ta nghe rồi.” Ông ta lại cười với ta, gương mặt nghiêm túc hơi mất tự nhiên, “Ma Quân đúng là uy vũ, ha ha.”


      Ta ngẩn người, cũng cười theo.


      Tần Quảng Vương chắc là lớn tuổi rồi, hồ đồ mất rồi. Bổn tọa tranh cãi với ông ta, nếu lại tự dưng làm giảm phẩm cách của bổn tọa.


      Bên ngoài mặt trời dần dần ngả về tây, trà uống hết chén này đến chén khác, nhà vệ sinh lần rồi lại lần, cuối cùng Tần Quảng Vương cũng đứng dậy cáo từ.


      Ta vội vàng đứng lên, đến ngay cả lời giữ khách lại cũng , còn sai người nhanh chóng chuẩn bị xe thoải mái để đưa Tần Quảng Vương về.


      Tần Quảng Vương rồi, bổn tọa xem như mệt đến bong mất lớp da, nên buổi tối ngủ cũng rất sâu.


      Ta lại gặp được nàng, lần này nàng mặc váy áo màu đỏ, ngồi dưới gốc cây dương liễu, trước mặt đặt bàn cờ, đó có đặt mấy quân cờ.


      Cách đó xa có căn nhà gỗ , nhà lớn, trước cửa nhà có vườn hoa , hoa nở rất đẹp.


      Nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, cổ thon dài tạo thành đường cong tuyệt đẹp.


      Tơ liễu bay phấp phới, chạm vào gò má của nàng, gió thổi qua, lại theo gió bay chỗ khác.


      Ta thể khống chế được mà tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy Si Mị Chung từ trong ngực ra đặt vào tay nàng, nơi nào đó trong ngực chợt đau đớn đến kiểm soát được, từng cơn lại từng cơn.


      “A Hoàn.” Giọng của ta khi gọi nàng bất giác trở nên dịu dàng.


      Nàng chậm rãi mở mắt ra, quay mặt về phía ta.


      Dường như có gáo nước lạnh đổ ập xuống đầu ta, gương mặt này vô cùng quen thuộc, ràng, ràng là trưởng công chúa tộc Phượng hoàng của Tiên giới, gương mặt của Thượng thần Phượng Hoàn.


      Trái tim của ta thể khống chế được mà đập liên hồi, sâu trong đầu dường như có cái gì đó muốn phá kén chui ra, phá tan trói buộc, chảy máu đầm đìa dưới ánh mặt trời.


      Dường như thời gian dừng lại.


      Ánh mắt nàng thể che giấu được đau thương cùng dịu dàng, nhưng rồi lại mạnh mẽ nén xuống, cười với ta.


      Ta nhìn bóng dáng ta in đôi con ngươi đen như mực ấy, hoàn toàn chiếm trọn nó.


      “Vừa rồi tìm thấy nó ở trong Cung Tu La, nên ta cầm theo luôn. Nàng vẫn muốn có nó, có lẽ nó thực quan trọng.”


      “Ta biết nàng cần nó để cứu người, nàng làm xong việc rồi, phải nhanh chóng quay về.”


      Nhưng trong đáy lòng ràng, ràng là có thanh gào thét đến tê tâm liệt phế: còn có người nào quan trọng hơn ta, nàng thể cứu? Ở lại, cùng với ta. Chúng ta còn có thời gian hàng ngàn hàng vạn năm ở cùng nhau.


      Ta có thể mang nàng xuống nhân gian, ngắm mặt trời lặn bên sông, đại mạc yên tĩnh;


      Nàng thích ăn nhân hạt dưa, ta sai người mời sư phụ giỏi nhất đời này làm các loại điểm tâm cho nàng;


      Nàng thích nghe kịch, ta mang nàng đến quán trà, giống như những khách uống trà bình thường khác, xem những mỹ nữ như hoa, nghe chuyện đời người người già đất đai hoang hóa.


      “Cho dù là bao lâu nữa, ta cũng chờ nàng.” Ta nghe thấy giọng của ta rất mềm mại nhưng lại vô cùng kiên định.


      Nàng cầm tay ta, hai bàn tay mềm mại mảnh mai khẽ run rẩy: “Nếu chàng cảm thấy mệt mỏi, có thể quay đầu nhìn xung quanh xem, hồ ly Tử Như kia ra cũng tốt….”


      Cho dù Tử Như có hàng ngàn hàng vạn điểm tốt, cũng bằng nửa phần của nàng.


      Ta nhàng hôn lên trán nàng.


      Nàng cũng nhiều nữa, chỉ cười với ta.


      A Hoàn, A Hoàn…


      A Hoàn!


      Ta cố gắng mở mắt ra, lưng ướt đẫm mồ hôi.


      Trời tảng sáng, có mấy con chim đậu đầu cành khẽ khàng hót vang.


      Ôm ngực, cảm giác mất mát thứ gì đó còn, nhưng thay vào đó lại là cảm giác đau đớn.


      Hóa ra, đó là thứ, mà ta vẫn luôn cố gắng tìm kiếm.


      Nàng, là người mà ta đau khổ chờ đợi trong nhiều năm như vậy.


      Nhưng tiếc là ta lại đối xử với nàng như vậy, tổn thương nàng như thế.


      Chắc là do trí nhớ quay trở lại, mối liên hệ giữa ta với Si Mị Chung cũng phục hồi. Nàng bây giờ, ở trong Si Mị Chung, ở cùng nàng, còn có người khác.


      Ánh mặt trời dần dần chiếu vào, căn phòng như chìm trong ánh nắng vàng.


      Ta nắm tay, thầm đọc khẩu quyết xuyên vào bên trong Si Mị Chung.


      Bước qua thảm cỏ xanh, căn nhà ra trước mắt ta.


      cửa có treo tấm mành trúc tinh xảo, gió thổi qua tạo thành những tiếng vang nhàng.


      Phía sau nhà có hàng dương liễu, dòng suối chảy qua, chảy róc rách về phương xa.


      Trước nhà có mảnh vườn , trồng mấy loại hoa dại nở.


      Dưới tàng cây dương liễu có đặt bàn cờ, mặt đặt đầy những quân cờ đen đen trắng trắng.


      Ta nở nụ cười, căn nhà này, nhìn vô cùng quen thuộc.


      định bước lên phía trước gõ cửa, cửa nhà lại tự mở ra, ta hoảng hốt, nên thân sau cây dương liễu.


      nam tử mặc áo xanh đỡ A Hoàn bước ra ngoài, đến cái bàn gỗ đặt ở trước nhà ngồi xuống, rồi bước vào trong nhà cầm cái nồi mang ra, đặt cái bát ở bàn.


      ta đưa tay múc bát canh từ trong nồi ra, dùng thìa múc, đưa lên gần môi thổi cho nguội, rồi mới đưa đến gần miệng A Hoàn.


      A Hoàn cười, đẩy thìa về hướng ta, dịu dàng : “Canh này là ta đặc biệt nấu cho Cẩm Thanh uống, sao lại thành ra chàng đút cho ta.”


      Nam tử kia cũng cười, đưa tay ra viết vào lòng bàn tay nàng gì đó.


      Nàng lắc đầu: “ được, nếu như chàng uống, ta giận đấy.” Nàng cười, lấy tay đoạt lấy bát canh tay nam tử kia, múc thìa, đưa tới bên miệng ta.


      Nam tử kia há mồm uống, nhưng mắt cũng thèm nhìn thìa, mà chỉ dịu dàng nhìn A Hoàn.


      A Hoàn cũng từng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.


      Ta lùi hai bước về phía sau, tóm lấy thân cây làm chỗ dựa.


      Muộn mất rồi, rốt cuộc là muộn mất rồi.


      A Hoàn, ta có lỗi với nàng, cũng dám cầu xin nàng tha thứ.


      Phụ Quân rất đúng, cho dù có thắng được thiên quân vạn mã sao, cuối cùng vẫn thua ở lòng của nàng.


      Gió thổi qua, con bướm từ trong bụi cỏ bay lên, sắc màu rực rỡ.


      Ở cùng chỗ với nàng mới đúng là thiên thượng nhân gian, nhưng nàng, rời mất rồi.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Đại kết cục - phiên bản Bích Hoa


      Ngoài cửa sổ tuyết trắng đọng cành mai, từng trận gió lạnh thổi qua.


      Trong phòng khói bay vấn vít bên lư hương, than trong lò sưởi phát ra tiếng nổ “tanh tách.”


      Chắc là do mất Nguyên Đan, nên mỗi khi thời tiết vào đông giá rét, Bích Hoa vẫn luôn thích ngủ, tay chân cũng trở nên lạnh buốt, cho dù Thái Thượng Lão Quân dùng mọi cách nhưng hiệu quả cũng chẳng thấy đâu.


      Ấm nước bếp bắt đầu sôi, phát ra tiếng kêu u u và khí nóng bốc lên, ta đứng dậy cầm lấy ấm nước nóng rót vào trong bình, tìm mảnh vải sạch khô ráo bọc ngoài, rồi lại dùng tấm da thỏ bọc thêm lần nữa mới nhàng đặt vào trong chăn của Bích Hoa.


      Có bình nước nóng ủ ấm, cuối cùng gương mặt Bích Hoa cũng trở nên hồng hào hơn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên như cười.


      Ta đưa tay nhém lại góc chăn cho chàng, lại bị tay chàng bắt được, tay chàng vẫn lạnh băng như trước, nhưng cũng còn tím tái nữa.


      “A Hoàn, A Hoàn.”


      Ta cúi đầu, tiến lại gần chàng hơn và lắng nghe chàng .


      Chàng gì nữa, chỉ lặng lẽ cầm tay ta chìm sâu vào giấc ngủ.


      Ta thất thần lát, rồi mới ngẩn ngơ cười. Lớn đến như vậy rồi, mà vẫn còn giống như tiểu oa nhi mê.


      Khoác thêm y phục bước ra ngoài sân. Tối qua tuyết rơi suốt đêm, mặt đất đọng lớp tuyết dầy, bước xuống tạo thành thanh lạo xạo nho .


      Dòng suối phía sau nhà đóng băng, còn cảnh vui vẻ của mùa hè nữa, cây dương liễu bên bờ suối héo khô, nhàng chạm vào, bông tuyết rơi lả tả xuống, ta còn nhớ lúc mới tới đây, thân cây mới chỉ to bằng miệng cái bát, bây giờ thấm thoát chừng ấy năm trôi qua, thân cây cũng dầy đến ba thước rồi.


      Ngày ấy Thái Thượng Lão Quân tới tìm ta, với ta thân thể của ta hoàn toàn bình phục, có thể lại tự do ra khỏi Si Mị Chung.


      Ta nhớ lúc ấy ta chỉ cười, rót chén trà đưa cho Thái Thượng Lão Quân, cách chế nhạo: “Bá Dương đấy chứ? Ông đem giấu Thượng tiên Bích Hoa trong Si Mị Chung, phải là ông hy vọng bản thượng thần có thể ở lại trong này với chàng hay sao?”


      Thái Thượng Lão Quân che miệng ho khan hai tiếng, cúi đầu sâu xuống, khàn giọng hỏi: “Mắt của Thượng thần bình phục rồi?”


      Ta gạt lá trà miệng chén sang bên, nhấp ngụm, mỉm cười : “Hiệu quả của thuốc của Bá Dương đúng là tồi. Sao thế, ông biết ư?”


      Thái Thượng Lão Quân lén nhìn ta cái, thấy gương mặt ta vẫn bình thường, mới ngồi thẳng dậy, giải thích: “Ngày ấy tiểu tiên suy tính chu đáo, cũng nghĩ Thượng thần lại gặp được Thượng tiên Bích Hoa ở trong này, cũng nghĩ Thượng tiên Bích Hoa lại đưa cho Thượng thần ăn thứ quả cây đó, tiểu tiên….”


      Ta phất tay, : “Bá Dương cần nữa, bản thượng thần cũng có ý trách ông.”


      đóa hoa đỏ thắm từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi xuống bàn, bị gió thổi, lại rơi xuống đất.


      Ta xoay người nhặt đóa hoa từ dưới đất lên, giọng : “Bích Hoa vì bản thượng thần mà trở nên như vậy, bản thượng thần lưu lại ở cùng chàng là việc nên làm.”


      Thái Thượng Lão Quân ngước mắt nhìn ta, dường như muốn gì đó, nhưng lại chỉ há miệng, rồi nhắm mắt lại mà thở dài.


      Sao ta lại hiểu tâm tư của ông ta cơ chứ? Nhưng mà Bà La Già với ta rốt cuộc là có duyên mà có phận.


      Tuy là bản thượng thần bây giờ vẫn còn nhớ tới chàng, nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ cũng dần trở nên nhạt nhòa. Tình say đắm hao tâm hao lực, mà lại thể ở bên nhau đến cuối đời, xem ra là mọi chuyện đều được định trước.


      Sau đó, biết trải qua bao nhiêu năm, hoa ở ngoài sân hết nở rồi tàn, tàn rồi lại nở.


      Cuối cùng Bích Hoa cũng cầm tay ta, mở miệng gọi tên ta.


      Ta vẫn nhớ lúc ấy đầu ngón tay chàng tái nhợt, cùng với ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhưng cũng bao hàm chút hy vọng trong đó.


      Đó là ngày mùa thu, trái cây chín, tỏa ra mùi thơm nhàng.


      Ta nắm tay chàng vỗ về nhàng, bình thản : “Ta cứ nghĩ cả đời này cũng chỉ có thể gọi chàng là Cẩm Thanh, hóa ra đợi lâu như vậy, hôm nay cũng có thể gọi chàng là Bích Hoa.”


      Chàng há miệng, mắt dường như được bao phủ bởi lớp nước.


      “Chàng cho ta ăn thứ quả đó nhiều năm như thế, ngày nào cũng phải nhãy xuống nước để hái, đúng là người ngại khó khăn.” Dừng lại chút, ta cười, “Cũng may là sau này cần phải hái nữa.”


      Chàng há miệng, : “Tuy là mấy năm nay ta vẫn lừa nàng, nhưng phải là nàng cũng lừa ta hay sao? Cứ cách mấy ngày Thái Thượng Lão Quân lại đem thuốc đến, nàng cho là ta biết? Thứ quả ấy đổi thành quả dại có hình dáng tương tự từ lâu rồi, nàng ăn lâu như thế, cũng phát ra mùi vị thay đổi hay sao?”


      Ta ho khan hai tiếng: “Ta cứ nghĩ ăn quen với quen khác nhau.” Những thứ quả đưa đến sau này, vỏ hồng có xen lẫn chút xanh xanh vàng vàng, cũng giống lắm những quả lúc trước, màu sắc cũng nhạt hơn.


      Bích Hoa cười nghẹn ngào: “Đúng là trêu ngươi mà, nàng lừa ta, ta gạt nàng, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng là vì cái gì cơ chứ.”


      Những chiếc lá vàng rụng xuống đất, tạo thành lớp thảm lá dầy.


      Ta lật ngược tay cầm lấy tay chàng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, thấp giọng : “Nếu như ta biết chàng biết từ trước, ra từ lâu rồi, để mỗi ngày tỉnh dậy lại lo lắng, sợ chàng chịu nổi.”


      Bích Hoa nghe thấy thế chớp chớp mắt, nhìn ta gì.


      Ta ho khan hai tiếng, : “Tâm tư của chàng ta còn đoán được nữa hay sao, ta còn nhớ lúc bị chàng coi như tiên cầm mà nuôi dưỡng trong phủ, phía Điện Bích Vân có đặt tầng cấm chế, chắc là do chàng sợ ta từ biệt? Nếu như chàng biết mắt ta có thể nhìn thấy rồi, nhất định là chàng cả ngày yên ổn, sợ ta biến thành phượng hoàng bay mất, chàng mất Nguyên Đan, ta đâu dám để chàng lo lắng thêm nữa.”


      lâu lắm rồi, ta nhớ quãng thời gian ngày xưa chàng ôm nguyên thân của ta ngồi ở Điện Bích Vân đút hạt dưa cho ta ăn.”


      Bích Hoa : “Nàng quên nhanh thế, cho dù là nàng có giả vờ như nhìn thấy, ta cũng vì nàng mà bóc vỏ hạt dưa ít đúng ?”


      Ta vui vẻ, trợn mắt nhìn chàng, giả vờ giận dữ : “Vậy sao, bây giờ biết hết mọi chuyện rồi, chàng định bóc vỏ hạt dưa cho ta nữa hay sao?”


      “Cho đến khi nào răng nàng rụng hết, lúc nào nàng ăn nổi nữa ta mới bóc vỏ nữa.”


      “Chàng phải nhớ đấy, đừng có nuốt lời, những cái khác bản thượng thần dám khẳng định, nhưng mạng sống rất dài.”


      “Vâng vâng nhớ rồi.”


      Có tiếng bước chân tuyết từ phía sau truyền đến.


      Bích Hoa cầm theo áo choàng khoác thêm lên người ta, rồi vén lại tóc mai lòa xòa, rồi mới trách cứ ta: “Dù sao nữa, nàng cũng phải mặc y phục dầy chút chứ.”


      Ta vội vàng cầm tay chàng, lạnh ngắt.


      “Trời lạnh như thế chàng ra ngoài làm gì, mau theo ta quay về phòng , ở ngoài trời lạnh lâu quá, đến tối lại bị đau.”


      từng có lúc, giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ.


      Lúc tỉnh dậy, chợt hồi tưởng lại, cảnh tượng ngày ấy dưới ngọn đèn sắp tắt.


      Hóa ra vẫn luôn lặng lẽ như thế, là hiểu lòng người mà ra.


      Hóa ra, duyên tới,


      Đến cuối cùng, cuối cùng,


      Vẫn luôn là chàng.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Ngoại truyện 1 - Ra đời phải là việc dễ dàng 1


      Chuyện kể rằng, khi mẫu thân của Phượng Hoàn mới sinh hạ Phượng Hoàn, nàng chỉ mới là quả trứng.


      Chính là quả trứng tròn vo, vỏ màu xám tro.


      Có điều, phần đầu có hơi chút.


      Những quả trứng phượng hoàng khác hầu như đều dài ba thước, hình bầu dục, vỏ ánh lên màu vàng kim. Quả trứng Phượng Hoàn chỉ dài có hơn hai thước, hơn nữa, lại là quả trứng tròn vo với vỏ màu xám tro.


      Nếu để lẫn với mấy tảng đá, e là cũng chẳng ai phân biệt được.


      Mẫu thân của Phượng Hoàn vuốt ve vỏ trứng của nàng, mắt ứa lệ, nhìn phụ thân nàng là Phượng Ngạn, nước mắt lã chã : “Chàng xem, hài tử của chúng ta giống phượng hoàng hơn, hay là giống chim quyên hơn?”


      Đúng vậy, mẫu thân của Phượng Hoàn chính là con chim quyên lông đỏ rực như lửa.


      Phượng Ngạn cẩn thận nhìn quả trứng mà ái thê cầm tay, : “Nếu là trứng phượng hoàng, hình như hơi , hình dáng cũng giống; nếu là trứng chim quyên, dường như lại hơi lớn, vỏ cũng hơi dầy.”


      Mẫu thân của Phượng Hoàn ôm chặt tảng đá trong lòng, vừa khóc vừa : “Cho dù quả trứng này nở ra cái gì nữa, cũng là con của thiếp, chàng tuyệt đối được ghét bỏ con.” Rồi cúi đầu hôn lên vỏ trứng, : “Nương nhất định chăm sóc con cẩn thận.”


      Mẫu thân của Phượng Hoàn tuy như thế, nhưng vẫn tránh được bản tính của chim quyên. Mới sinh con được nửa ngày, dường như quên luôn trong nhà còn có quả trứng.


      Quả trứng Phượng Hoàn đơn bị đặt trơ trọi cái giường tơ lụa , xung quanh chẳng có ai, ngay cả gió cũng chẳng thổi đến được.


      Đột nhiên, quả trứng tròn vo xám tro giường chuyển động, lăn mấy vòng xung quanh rồi dừng lại. lúc lâu sau, quả trứng ấy lại bắt đầu lăn, càng lăn càng nhanh, đâm sầm vào tường, lại lăn trở lại vài vòng.


      “Ối!”, trong phòng vang lên tiếng kêu đau đớn của trẻ con. Quả trứng lăn vài vòng tại chỗ, rồi lại lăn ngược xuôi vài vòng, ngừng lại chút, lại hướng về bên phải lăn , vài vòng là trở lại giường .


      “Cạch” tiếng, quả trứng rơi xuống.


      “Oa…” thể nghi ngờ gì nữa, quả là có tiếng trẻ con khóc.


      Bên trong vỏ trứng truyền đến mấy tiếng nức nở, lúc sau ngừng.


      “Phụ thân hài tử, biết cục cưng của chúng ta thế nào rồi, đục vỏ trứng chui ra chưa.”


      “Mới sinh ra còn chưa đến ngày, sao có thể nhanh như thế được.”


      Tiếng chuyện lớn dần, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.


      “Nguy rồi, Phượng Ngạn, thấy trứng đâu cả!.”


      Giường bằng tơ lụa trong phòng trống trơn, có cái gì hết cả.


      Phụ thân, mẫu thân của quả trứng vội vàng lục tung cả phòng lên, ngay cả mấy khe hở cũng tìm đến ba bốn lần, vẫn chẳng thấy cái gì.


      Đúng thế, Phượng Hoàn ngày đầu tiên sinh ra bị phụ mẫu bỏ quên!


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Ngoại truyện 2: Ra đời phải là việc dễ dàng 2


      Quả trứng Phượng hoàng theo bậc thềm đá lăn xuống dưới, lăn lăn lại, lăn thẳng đến tận Nam Thiên Môn.


      Tiên binh trông cửa vòng quanh tảng đá màu xám tro tròn vo vòng, đẩy người đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Hắc Tử, huynh xem, cái này là cái gì vậy?”


      Người bên cạnh tướng mạo hơi gầy gò, nước da hơi đen chút vươn tay ra gõ mấy cái lên vỏ trứng, ngập ngừng : “Đây hình như là tảng đá rỗng ruột.” ta giơ tay ôm lấy quả trứng Phượng hoàng, xoay mấy vòng, cẩn thận quan sát lúc lâu, “Tảng đá này cũng lạ quá , vết nứt cũng có.”


      “Làm sao huynh biết đây là tảng đá?” Tiên binh thứ nhất đồng ý hỏi lại.


      “Đại Bạch, huynh xem , xem .” Hắc Tử đưa quả trứng vào tay Đại Bạch, “Màu sắc này, tính chất này, hình dáng này, phải tảng đá là cái gì?”


      Trước khi thành tiên Hắc Tử là người bán thuốc giả ở phàm giới, bản lĩnh chính là đổi trắng thay đen cãi đúng thành sai, sai thành đúng. Đại Bạch nghe ta thế, thành ra cũng tin mấy phần.


      “A, xem trọng lượng tảng đá này, hình như vỏ rất mỏng, đúng lúc ta còn thiếu cái nồi lớn, chi bằng chém tảng đá này làm thành hai mảnh, huynh và ta đều có thêm cái nồi mới.”


      Đại Bạch ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có cách nào tốt hơn nữa, liền vội vàng rút đại đao sau lưng ra, đưa cho Hắc Tử.


      Hòn đá trơn nhẵn cũng chính là quả trứng Phượng hoàng bỗng run lên cái đến nỗi ai nhận thấy.


      Hắc Tử giơ đại đao lên, lấy sức, hét lên tiếng, chém mạnh vào vỏ trứng.


      tiếng nổ vang lên, Hắc Tử ngơ ngác nhìn thanh đao chỉ còn lại có nửa trong tay, lại cẩn thận nhìn vào chỗ quả trứng Phượng hoàng biến mất để lại chút dấu vết, sau hồi ngạc nhiên, mới chậm rãi : “Tiếng nổ là lớn quá.”


      Người kia cũng tiến lại gần, sờ sờ chỗ gẫy ở thanh đao, gì.


      Đến lúc hai người bừng tỉnh, mới ngạc nhiên mà thốt lên: “Tảng đá kia đâu rồi?”


      Hóa ra quả trứng Phượng hoàng lợi dụng thời điểm hai người ngây người ra đấy, lén trốn mất.


      Theo bậc thềm đá của Nam Thiên Môn lăn xuống dưới, lăn theo đường chân trời mãi mà ngừng lại được, rầm tiếng rơi xuống dưới.


      Đứa bé vốn rửa tay ở bờ sông trầm ngâm nhìn quả trứng bằng đá rất lớn đột ngột lăn từ trời xuống, nhăn mũi ngẫm nghĩ lúc, vén cao ống quần nhảy xuống nước vớt quả trứng bằng đá lên bờ, quan sát hồi lâu, cho đến tận khi nước đọng quả trứng đều bị bốc hơi hết, nó mới đẩy quả trứng về nhà.


      Mấy đứa trẻ hàng xóm nghe đứa bé nhà lão Tống nhặt được bảo vật từ trời rơi xuống ở bờ sông, đều tiến đến giúp đỡ góp vui. Cho đến khi thấy đấy là quả trứng màu tro tròn vo, ngoại trừ hình dáng có hơi kỳ lạ chẳng có gì khác tảng đá lớn, sau khi ồn ào bàn tán gật gật đầu, cười nhạo: “Chắc là ngươi cả ngày toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh đến mức phát điên rồi, tảng đá này phải là ngươi lấy được ở ngọn núi hoang nào đấy chứ?”


      Đứa bé áo xanh che chở quả trứng Phượng hoàng, mở to mắt nhìn trừng trừng, giận dữ : “ láo!.”


      Lũ trẻ con tản ra như chim rời tổ, bỏ lại quả trứng trơ trọi đứng đó với đứa bé áo xanh.


      Đứa bé ôm quả trứng đặt lên giường, nhàng vỗ về vỏ trứng, dịu dàng : “Ta đoán ngài là vị thần tiên Thiên đình phạm phải sai lầm nên mới bị phạt, nhốt vào trong tảng đá này đúng ? Ngài đừng sợ, ta nhất định bảo vệ ngài.”


      Quả trứng màu xám tro lăn qua lăn lại mấy vòng, từ bên trong có mấy tiếng lách cách truyền ra.


      Đứa bé ngạc nhiên xen lẫn vui mừng : “A, ngài di chuyển kìa, di chuyển kìa!.”


      Nó nhảy xuống giường chạy như bay ra ngoài.


      Người nhà đứa bé nghe xong, thèm để ý : “Đừng lừa chúng ta, tảng đá mà có thể chuyện à? Haha!.”


      Đứa bé thất vọng trở lại phòng, vuốt ve vỏ trứng, sau đó lăn ra ngủ bên cạnh quả trứng.


      Rất lâu về sau, cho đến khi đứa bé trưởng thành, già , tảng đá hình tròn đó vẫn được đặt ở trong Tống gia. Truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.


      “Phụ thân, tảng đá hình tròn trong nhà được dùng để làm gì vậy?”


      “Nghe là do lão tổ tông truyền lại cho con cháu, cũng chưa từng có tác dụng gì, nhưng chắc là bảo vật.”


      Cho đến ngày: “Gia gia, tảng đá kia….”


      Lão nhân tóc trắng xóa vội vàng chạy đến trường, chỉ thấy tảng đá vỡ thành mấy mảnh. Lão nhân thở dài : “Chắc là nhiều năm rồi, tảng đá cũng tự vỡ ra thôi, mà thôi, mang vứt .”


      Lão nhân quay trở lại thư phòng, giở gia phả ra, lật đến trang cuối cùng.


      Phía có dòng chữ: “Càn Khôn năm thứ hai mươi ba, nhặt được tiên thạch.”


      Lão nhân cầm bút, viết câu dưới đó: “Càn Khôn năm thứ ba trăm hai mươi ba, tiên thạch vỡ.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Ngoại truyện 3 - Nửa đêm đầu trần đón gió: Niễn Ngọc


      Gió đêm nay khá lớn, e là trời muốn mưa.


      Ta còn nhớ tối hôm đó Tử Như đến thời tiết cũng như vậy.


      Đứa bé ấy lộ ra gương mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, hai gò má vốn phúng phính lại hõm sâu vào, dưới ánh nến phần nào trở nên hung dữ.


      Nàng mở to đôi mắt vô hồn nhìn ta trừng trừng, chớp chớp mắt nhìn ta, ngón tay gầy guộc tóm chặt lấy vạt áo ta, đôi môi tái nhợt hé ra, dường như dùng hết tất cả sức lực trong người, cuối cùng cũng khàn giọng : “ phụ, Tử Như xin người.”


      Ta bình tĩnh nhìn nàng, hai tay giấu trong ống tay áo, câu gì.


      Lúc Tử Như được ta đem về mới chỉ là con tiểu bạch hồ còn chưa biết , cả ngày chỉ quanh quẩn bên chân ta, theo như sư đệ , nó phải là con hồ ly, mà phải là con chó mới đúng.


      Mỗi lúc như thế, ta cuối cùng cũng ôm bóng dáng bé ấy từ mặt đất lên, đặt trong tay đùa nghịch.


      Bạch hồ ly mở to đôi mắt tròn ngập nước nhìn ta, thè lưỡi ra liếm mặt ta.


      Vốn ta thích những hành động như vậy, cứ có cảm giác mấy thứ như nước miếng đều là những thứ dơ bẩn khi dính vào rồi rửa cũng sạch được, nhưng cứ nhìn đôi đồng tử đen như mực của nàng, lòng ta lại mềm nhũn, nhịn được đưa tay vuốt đầu nàng.


      Lông của nàng vô cùng mượt mà, sờ vào khiến lòng bàn tay có cảm giác ngưa ngứa, mềm mại.


      Đại khái là ta rất cưng chiều nàng, cho nên, tuy rằng sau này nàng có biến hình thành người, nhưng mỗi khi thấy ta vẫn thường thích biến trở về hình dáng hồ ly, sau đó lao vào ngực ta để ta ôm.


      Theo như sư đệ , ta đối với Tử Như giống như sư phụ, mà giống như là…


      Ta vẫn muốn hỏi sư đệ xem giống như cái gì, có điều mỗi lần ta xong tiếng cuối cùng, giọng vẫn luôn đến mức để cho người khác nghe thấy, hỏi dồn, sư đệ đẩy cửa sổ nhảy ra, người biến mất để lại cái bóng.


      Sau đó Tử Như phạm sai lầm lớn, chọc giận khiến cho Bà La Già muốn giết nàng, nếu như phải ta ra mặt cứu nàng, sợ là nàng sớm chết ở trong Cung Tu La.


      Sau khi trở về Tử Như thay đổi nhiều, buồn bực vui, cả ngày nhốt mình trong phòng, đến cả khi nhìn thấy sư phụ là ta cũng có phản ứng, cũng thích biến thành hồ ly quanh quẩn quanh chân ta.


      Ta cảm thấy vô cùng đơn.


      Tay áo bị kéo.


      Tử Như dùng hết sức lực ngẩng đầu lên, ngón tay nắm lấy tay áo của ta trắng bệch: “Sư phụ!.”


      Ánh mắt của nàng vẫn đen như vậy, tròn như vậy, làm cho ta nhớ đến con hồ ly vẫn thích quanh quẩn bên chân ta.


      Cuối cùng, ta chậm rãi gật đầu.


      Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, cuối cùng nhắm mắt lại, buông cánh tay nắm lấy áo của ta xuống, vĩnh viễn ngủ say.


      “Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa có người gõ cửa, loáng thoáng có thể thấy có bóng dáng cúi khom người.


      Ta từ trong dòng suy tư lấy lại tỉnh táo, hướng ra ngoài cửa cao giọng hỏi: “Có chuyện gì?”


      Người hầu đứng ngoài cửa giọng mang theo mấy phần vội vã, mấy phần nghẹn ngào: “Cổ Vương xin nhanh theo ta tiền điện, vừa rồi Ma Quân mới quay về, còn bị trọng thương.”


      Ta mở cửa: “Vậy thôi.”


      Bước chân của người hầu dẫn đường rất gấp gáp, vậy xem ra Bà La Già bị thương .


      Nghe Bà La Già hôm nay muốn kết hôn cùng nữ nhân kia, sao lại ầm ĩ thành ra như vậy, làm sao có thể? Ta mở miệng cười cười, hay là nữ nhân kia là người đanh đá, lúc vui đem trói ngài ấy vào cột đánh?


      Nhưng ràng ta vẫn còn nhớ ngày hôm đó, nàng xem như là nương tính tình mềm mại dịu dàng. Nếu cũng dễ dàng tha thứ cho Tư Như như vậy.


      Ta vỗ vỗ trán, lớn tuổi, suy nghĩ cứ tự nhiên nhảy ra như vậy, cả ngày nghĩ lung tung, nghĩ chút gì về chính hết.


      Tiền điện đèn đuốc sáng trưng, Bà La Già nằm ở giường , có đám người vây quanh. ghế cao có người ngồi, mặc áo choàng đen, vạt áo thêu hoa văn hình những đám mây bằng chỉ vàng, mái tóc dài đen như mực buộc lại, buông xuống vai, rồi thả rơi mặt đất, trán có viên bảo thạch màu lam, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.


      Ta quỳ gối mặt đất, trán chạm đất: “Tham kiến Ma Quân Thái Vu.”


      Thái Vu phẩy tay bảo ta đứng lên, rồi chỉ vào Bà La Già : “Xin Niễn Ngọc giúp Ngô xem qua cho nó.”


      Đám người vây quanh giường tránh ra tạo thành khoảng trống, Bà La Già gương mặt trắng bệch lạnh lùng nằm giường, y phục người có chỗ cháy sém, vết máu khóe miệng còn chưa khô. Nhìn dáng vẻ như thế này, hình như là bị lửa làm tổn thương, có điều, lửa có thể làm Ma Quân bị thương cũng nhiều.


      Ta đưa tay đặt lên mạch của ngài ấy, mạch ngài ấy đập rất nhanh, nhanh đến bình thường.


      Bà La Già híp mắt nhìn ta, nghiêm giọng : “Các ngươi lui xuống, bổn tọa muốn ở mình với Cổ Vương lúc.”


      Đám người kia lặng lẽ lui xuống, ta liếc trộm lên vị trí chính vị phía , bóng người.


      Bà La Già cố gắng ngồi thẳng dậy, dựa vào gối mềm ở phía sau, che miệng ho tiếng, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào ta.


      Mặt ta đổi sắc, bình thản để ngài ấy nhìn.


      trận gió thổi vào, khiến ánh nến trong phòng nhảy nhót, phần lớn tắt mất, chỉ còn có mấy cái đèn còn sáng, phòng đột nhiên tối nhiều. Sắc mặt ngài ấy trong ánh sáng nến lờ mờ quá ràng, nửa gương mặt trong bóng tối.


      Sau lúc lâu, Bà La Già cuối cùng cũng hoàn toàn nhắm hẳn mắt lại, chậm rãi hỏi: “Niễn Ngọc rời khỏi y cốc bao lâu rồi?”


      Ta tính toán, : “Khoảng chừng cũng hơn sáu trăm vạn năm rồi. Thần còn nhớ lúc thần tới, cuộc chiến Tiên - Ma cũng mới bắt đầu.”


      Bà La Già thở dài, giống như trầm tư, cúi đầu : “Lâu như vậy à.”


      Tóc ngài ấy rối tung xõa vai, có vài sợi rơi xuống trước mặt, nhìn trông có vẻ hiu quạnh.


      “Vừa rồi ta nằm đây, trước mắt lại đột nhiên có rất nhiều hình ảnh lờ mờ lên, nhìn thấy , nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, nơi này”, ngài ấy đưa tay đặt lên ngực, “Nơi này cũng thoải mái, giống như bị cái gì đó ngăn chặn lại.”


      Ta hạ mi mắt, che lại lãnh ý trong mắt, dịu dàng an ủi: “E là Ma Quân thân thể bị thương nên sinh ra ảo giác, lúc bị thương, trong người thoải mái cũng là bình thường.”


      Bà La Già ngẩng đầu liếc nhìn ta, rồi bỗng nhiên cười: “Nếu như Niễn Ngọc vậy bổn tọa cũng an tâm rồi, người chỉ có chút vết thương ngoài da, đáng ngại, ông chỉ cần để lại ít thuốc bôi ngoài da là được rồi.”


      Ta khom người cúi chào, quay người lui ra.


      Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, cát bụi bay đầy trời.


      Cổ trùng ở trong cơ thể Bà La Già gần sáu trăm vạn năm, tiếc là bị phen lửa thiêu đốt cháy sạch rồi.


      Trí nhớ của Bà La Già cũng sắp trở lại rồi.


      Ta chớp mắt, nhìn bầu trời đêm đen kịt đầu, cũng nên mau chóng quay về.


      Mưa giông chớp giật trước bão.


      Ngày ấy Tử Như kéo tay áo ta, vùng vẫy: “Ta Bà La Già như thế, vậy mà chàng đến ngay cả nhìn ta lần cũng bằng lòng, chỉ biết ngồi dưới tàng cây kia chăm chú nhìn bàn cờ, mỗi lần nhìn là cả ngày.” Ánh mắt nàng lộ ra vẻ oán hận, “Sư phụ, ta hận. Nữ nhân tên A Hoàn kia tốt lắm hay sao, vừa ngu xuẩn, vừa yếu đuối, làm sao có thể xứng đôi với Bà La Già được, tương lai làm sao đảm đương được trọng trách của Ma Hậu!.”


      Tay nàng nhè run rẩy, môi cũng run run theo, giọng thê lương: “Điều đáng hận nhất là nàng chiếm được thứ mà người khác chiếm được, nhưng lại cứ như vậy bỏ , nếu như nàng biết bản thân mình phải ra , vì sao còn muốn cùng ta tranh giành.” Giọng của Tử Như dần dần chậm lại, mang theo chút nghẹn ngào, “Thế nhưng, Bà La Già cả ngày đều nhớ đến nàng.”


      Ta đưa tay sờ đầu nàng, nhớ lại dáng vẻ tiểu hồ ly đùa nghịch bên ta, tiếc là bộ lông mềm mượt năm đó biến thành búi tóc phức tạp, phía cắm đầy châu hoa, khi ánh sáng chiếu vào, sáng lấp lánh, tuy nhìn đẹp đẽ, nhưng lại cảm thấy có phần lạnh lẽo.


      Tử Như vươn cánh tay gầy guộc nắm chặt lấy cổ tay ta buông, ánh mắt sáng đến dọa người, rồi lại giống như cái hang động đen thấy đáy, hút người ta rơi vào sâu bên trong: “Tử Như cầu xin sư phụ giúp Tử Như, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Tử Như.” Giọng của nàng trong đêm đen như mực mang theo mấy phần lạnh giá, “Tử Như cầu xin sư phụ phong ấn lại tình của Bà La Già đối với người ấy, vĩnh viễn phong ấn! Tốt nhất là làm cho chàng hoàn toàn quên tồn tại của người ấy.”


      Ta thản nhiên : “Cho dù là ngài ấy có quên, cũng con, con cần gì phải làm như thế.”


      Gương mặt Tử Như lộ ra vẻ bi thương, rồi lại toát ra vẻ vui vẻ đến quỷ dị: “ cũng sao, dù sao nàng chiếm được rồi lại đánh mất, cũng còn bằng ta. Ha ha….” Nàng thở hổn hển, tạm nghỉ lúc, giọng mang theo mấy phần mềm mại, “Hơn nữa như thế, chàng cũng phải khổ sở, cảm giác chờ đợi người vĩnh viễn xuất , quả là… vô cùng tuyệt vọng, thời gian lâu, khụ khụ….”


      Tử Như ho ra máu, sắc mặt càng lúc càng trắng, gương mặt lộ vẻ chua xót: “Thời gian lâu, đại khái giống như ta, như vậy phải làm sao.”


      qua lại, cuối cùng vẫn là vì Bà La Già.


      Ta chớp chớp đôi mắt khô khốc, trong tâm đau đớn vô cùng.


      Ngoài cửa sổ tiếng sấm nổ vang, mưa rào rào đổ xuống.


      Bóng cây bị mưa rơi xuống ngừng lay động, in lên cửa sổ, giống như những xúc tu.


      Ta cúi đầu cười hai tiếng, Niễn Ngọc à Niễn Ngọc, trong đêm khuya thanh tĩnh như thế này, ngươi nửa đêm để đầu trần đón gió mưa như vậy cho ai xem, đúng là khác người.


      Nước mưa từ cửa sổ rơi vào trong phòng, làm ướt cái bàn đặt cạnh cửa sổ, cuối cùng ta nhìn bầu trời tối đen ngoài kia, rồi đóng cửa.

      Last edited: 6/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :