1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 50 - Hơn nữa cái loại động tác ám chỉ vô cùng hàm xúc này, thường cùng với chuyện nam nữ có chút liên hệ vô cùng tinh tế!


      Ta cầm theo đĩa bánh nhân hạt dưa leo lên nóc nhà nằm.


      Ánh trăng tối nay rất sáng, cũng giống như đêm nọ.


      Hôm ấy ánh trăng cũng như vậy, thời tiết cũng mát mẻ, gió cũng dịu dàng.


      Chỉ có điều, tâm trạng lại hoàn toàn khác biệt. Lúc đó ta còn ngốc nghếch tin rằng Bà La Già lòng với ta, tin rằng bản thân mình và chàng có kết cục tốt, đến ngay cả cùng nhau ngắm trăng cũng cho là mặt trăng kia chứng kiến tình của chúng ta.


      Bây giờ nghĩ lại, đúng là câu chuyện mơ mộng viển vông.


      Trong mắt chàng có lẽ ta chỉ là cái bàn đạp, cho dù có đẹp đẽ, cuối cùng cũng chỉ có thể làm đá lát đường để người ta dẫm lên mà thôi, thể để ở tường để ngắm nghía, chàng sớm còn quan tâm đến tình cảm giữa hai chúng ta nữa rồi, mà có lẽ, là chàng còn chưa từng để ý đến nó nữa.


      Trái tim con người có đôi lúc cũng giống như mặt trăng nơi cuối chân trời, hôm nay nhìn thấy mặt trăng vẫn tròn đầy, mà qua mấy ngày nữa nhìn chỉ còn vầng trăng khuyết mà thôi.


      Tình cảm cũng như thế.


      sâu sắc, mà chỉ qua có mấy ngày, tình cảm lại mỏng manh đến mức gần như còn gì.


      Ta thở dài, chắc là lớn tuổi rồi, mấy ngày gần đây vẫn luôn nghĩ ngợi vẩn vơ.


      Nhớ năm xưa, lúc ta biết Thái Ất thích người khác, bất quá cũng chỉ thương tâm mất mấy ngày, dùng mấy hộp bánh ngọt là có thể trị hết bệnh, bây giờ cầm bánh ngọt lại nhớ đến Bà La Già, quả là càng sống càng có tiến bộ.


      Cẩm Thanh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ta, véo miếng bánh trong đĩa ra đưa vào tay ta.


      Ta nhận bánh, cười với ta: “Ánh trăng tối nay rất đẹp, Cẩm Thanh cũng lên đây ngắm trăng à?”


      Cẩm Thanh gật đầu, sóng vai nằm xuống cạnh ta.


      Ta : “Tuy là trăng sáng, nhưng mắt ta lại tốt, tối nay trăng tròn ư?”


      Cẩm Thanh viết vào tay ta: “Ngày mai mới tròn.”


      Ta cười cảm ơn.


      người Cẩm Thanh có mùi hương rất quen thuộc với ta, nhàn nhạt, cách xa ngửi thấy, chỉ có lại sát gần vào mới có thể ngửi thấy chút.


      Đến hôm nay, đại khái ta có thể hiểu được cảm nhận của Tống Tử Hiên năm đó rồi.


      Năm đó ta đối xử với chàng… có phần độc ác.


      Ngày đó lúc ta tỉnh lại, y phục vẫn còn nguyên người, mặc dù có hơi nhăn nhúm, nhưng cũng vẫn đầy đủ.


      Chàng chưa từng muốn vô lễ với ta, tiếc là ta lại nhất thời xúc động, như vậy với chàng, dùng ngôn ngữ ác độc như vậy với chàng.


      Thường người có thể làm ta tổn thương là người mà ta quan tâm, càng quan tâm, tổn thương lại càng sâu sắc.


      Đêm đó Tống Thanh rời chắc trong lòng tổn thương vô cùng sâu sắc.


      Ta thở dài.


      Cẩm Thanh quay đầu nhìn ta, sắc mặt tỏ ra ngờ vực hiểu gì.


      ra ta rất hâm mộ huynh, Cẩm Thanh.” Ta nhắm mắt lại, gió đêm nhàng thổi qua mặt, làm ta cảm thấy hơi ngứa, “ ra như huynh lại rất tốt, chưa từng ai, cũng bị người mình làm tổn thương.”


      Cẩm Thanh đưa tay nhàng cầm lấy cổ tay ta, dường như muốn an ủi ta.


      Ta thấp giọng : “ sao, chẳng qua là tức cảnh sinh tình thôi. Ta từng… tổn thương người. Người ấy tốt lắm, vô cùng cố chấp, vô cùng kiên định. Tiếc là lúc đó ta hiểu được tình cảm của người ấy, mực tránh né, luôn làm tổn thương người đó, mà nhìn thấy nỗ lực cùng với thầm chịu đựng của người đó.”


      Cẩm Thanh viết rất nhanh: “Người đó thích nàng.”


      Ta gật đầu.


      Cẩm Thanh dừng lại chút, lúc lâu sau, mới chậm rãi, như dốc lòng ra mà viết: “Nàng có từng, thích người đó dù chỉ là chút hay ?”


      Ta cười cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Cẩm Thanh: “Huynh nghĩ thích ai đó dễ thế sao, làm sao có thể dễ dàng thích người khác được cơ chứ? Lúc ấy trong lòng ta nhớ về nam nhân ta, nên luôn làm tổn thương người đó, lại còn vì vài chuyện hiểu lầm mà ra những lời tổn thương đến người đó. Bây giờ nghĩ lại, ra ta hề ghét người đó, người đó chỉ hơi ngốc nghếch thôi.”


      Cẩm Thanh rút tay về, để ý đến ta, ngẩn người nhìn ánh trăng trời cao.


      Nhất thời trong lòng ta cũng ngổn ngang suy nghĩ.


      Bản thượng thần sống hơn bảy trăm vạn năm, cũng coi như trải qua mấy lần tình duyên, nở được mấy đóa hoa đào.


      Tiếc là những đóa hoa đào này từ xa nhìn lại tươi tắn rực rỡ, xinh xắn đáng , lúc lại gần cẩn thận nhìn ngắm, chỉ thấy mấy bông hoa bé xíu nhăn nhúm mà thôi, chắc nở hoa, nhưng lại kết quả. Người ta đứng lâu dưới gốc đào đầu còn lưu chút tàn hương, còn ta ngay đến cả tàn hương cũng chẳng có.


      Đóa hoa của Thái Ất tàn quá sớm, nụ hoa còn chưa kịp nở hết tàn mất rồi.


      Bà La Già…


      Bà La Già lúc đó phải là Bà La Già của tại.


      Cũng giống như trăng trời và trăng ở trong nước vậy, trong nước cho dù trăng có đẹp đến đâu, sáng đến đâu, tròn đến đâu nữa, cũng chỉ là ảo ảnh đẹp đẽ, chỉ có thể nhìn thấy chứ thể chạm vào được, chạm tay vào trăng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mặt nước gợn sóng mà thôi.


      Cũng giống như Tống Tử Hiên năm xưa vậy, tiếc là trong lòng ta lúc đó chỉ nghĩ đến trăng trong nước, mà thấy thực trước mắt.


      Đợi đến khi tàn ảnh trong nước hoàn toàn biến mất, cũng chỉ lưu lại trong đầu được chút ký ức thôi.


      Bây giờ nghĩ lại, Bà La Già kia, mọi chuyện đều chiều theo những gì ta thích, đối với ta toàn tâm toàn ý, ta chân thành, tiếc rằng mọi thứ chỉ là giả dối, đến khi lộ ra bộ mặt lại khiến ta tổn thương sâu sắc.


      Trong lúc ngẩn ngơ ta ngủ từ lúc nào mà biết.


      Hôm sau tỉnh lại ta thấy mình nằm giường ở trong phòng của chính mình, Cẩm Thanh ngồi ở bên cạnh giường, nắm tay ta.


      Ta nhàng rút tay về, Cẩm Thanh lung lay, mở mắt nhìn ta cười, muốn đứng lên, nhưng đứng dậy lại ngã ngửa ra mặt đất.


      ta cười tỏ ý xin lỗi ta, rồi ngồi yên bất động.


      Ta kinh ngạc: “Sao ngã mà còn cười, ngã đau đến ngốc rồi sao?”


      Cẩm Thanh lắc đầu, viết: “Chân tê.”


      Lúc này ta mới cười, ngẫm nghĩ, lại cảm thấy cảm động: “Lần sau tự ngủ , cần ngồi canh ở bên giường như thế đâu, ta phải là người bệnh.”


      Cẩm Thanh gật đầu, rồi lại cười với ta.


      Ta chớp chớp mắt, dường như trong nháy mắt, ta có thể nhìn thấy gương mặt của ta, muốn nhìn cho kỹ, lại trở lại với tình cảnh mù dở. Chắc là ta rất mong đến ngày có thể nhìn mọi thứ ràng, nên mới xuất ảo giác.


      Cẩm Thanh nắm tay ta, kéo ta ra ngoài.


      Ta giữ chặt ta, hỏi: “Cẩm Thanh muốn đưa ta đâu?”


      Cẩm Thanh quay đầu lại liếc nhìn ta, nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay ta, rồi gật đầu với ta, ý bảo ta cứ yên tâm.


      Ta theo ta qua cánh rừng, rồi qua ít những đoạn đường núi gập ghềnh, cuối cùng cũng đến được cái hang động.


      ta lại nắm chặt tay ta, dẫn ta vào bên trong.


      Hang động u, đường vào rộng lắm, con đường quanh co uốn lượn lại có ít rong rêu mọc đường, ẩm ướt trơn trượt.


      Cẩm Thanh cầm viên dạ minh châu trong tay, dắt ta về phía trước, mấy bước lại dừng lại, chỉ xuống dưới đất, rồi viết vào trong lòng bàn tay ta: “Cẩn thận trơn.”


      Ta gật đầu.


      lúc lâu, con đường dần dần mở rộng, cuối cùng tới khoảng rộng.


      Bốn phía xung quanh trở nên sáng hơn rất nhiều.


      Phía đỉnh có thạch nhũ, hình lăng trụ, đỉnh hang có khe hở, ánh mặt trời theo khe hở chiếu vào trong động, chiếu lên thạch nhũ, rồi bị khúc xạ sang thạch nhũ hình lăng trụ khác, khúc xạ rồi lại khúc xạ, ánh sáng trở nên vô cùng rực rỡ, giống như có vô số cầu vồng ở đỉnh hang.


      Ở giữa có cái hồ , giữa hồ có khối ngọc thạch sáng bóng nổi lên, bốn phía xung quanh ngọc thạch có sương mù lượn lờ, những chỗ khác mặt hồ lại hề có chút sương mù nào, từ xa nhìn thấy, khối ngọc thạch kia giống như bị sương mù nâng lên nổi lơ lửng giữa hồ vậy.


      Cảnh tượng như vậy, nếu như Long Tam mà thấy nhất định phải nhảy xuống hồ bơi hai vòng.


      Tiếc là bản thượng thần sống uổng phí hơn bảy trăm vạn năm, thế nhưng lại là vũ tộc. Vũ tộc chúng ta, ngoại trừ uyên ương thích bơi lội trong nước ra, còn lại kỹ năng bơi lội tốt chút nào.


      Ta cảm thấy rất ai oán. Miễn cưỡng mà ta cũng có thể bơi kiểu chó.


      Long Tam từng hơn lần cười nhạo ta, nguyên nhân cũng là do huynh ấy mà thôi: lúc bản thượng thần còn chưa biết cách thu lại cái đuôi của mình, dày công tôi luyện thuật tị thủy rồi.


      Cẩm Thanh kéo tay ta, đưa cho ta viên dạ minh châu cầm trong tay, chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ vào mặt hồ, rồi lại chỉ vào ta, rồi lại chỉ xuống dưới chân.


      Ý ta là muốn ta ở đây chờ ta, ta muốn xuống dưới hồ.


      Ta gật đầu, lo lắng : “Cẩm thanh nhanh về nhanh.”


      ta nhàng vỗ vỗ tay của ta, gật đầu. Sau đó nhảy xuống nước.


      Theo lý thuyết mặt nước phải có sóng gợn lăn tăn mới đúng, nhưng sau khi Cẩm Thanh nhảy xuống, mặt hồ lại vẫn yên tĩnh như trước, đến cả vòng sóng gợn cũng có, mặt hồ vẫn tĩnh lặng như gương.


      Ta ở bên hồ đợi lúc lâu, vẫn thấy Cẩm Thanh lên, nên khỏi cảm thấy lo lắng.


      đến mặt hồ, đưa tay sờ vào nước, cảm thấy lạnh giá, giống như tuyết mùa đông.


      Tuy là mắt của ta tốt, nhưng Cẩm Thanh mặc y phục màu xanh lục, đáng lẽ ra phải là rất dễ dàng có thể nhìn thấy trong nước mới đúng.


      Nhìn về phía hồ nước, thấy bóng người.


      Trong lòng ta dần dần cảm thấy lạnh.


      Cẩm Thanh nhảy xuống hồ, biết có phải là bị đông cứng dưới nước rồi hay , ngộ nhỡ…


      Tuy rằng theo lý ta phải có vài phần pháp lực, có điều sống chung lâu như vậy cũng chưa từng thấy ta sử dụng, liệu có thể nào ta chỉ là cái gối thêu hoa hay ?


      Càng gay hơn là, Cẩm Thanh biết , cho dù có gặp phải phiền phức gì nữa, cũng thể kêu cứu.


      Ta càng nghĩ càng lo lắng, hận thể lập tức tát sạch nước trong hồ .


      Đắn đo suy nghĩ lúc, cảm thấy vẫn nên xuống nước tìm kiếm chút cho yên tâm.


      có pháp thuật bất tiện, thuật tị thủy sử dụng được, cũng may là ta còn biết bơi kiểu chó.


      Hồ nước này nhìn qua cũng quá sâu, đến khi thực tế bước chân xuống rồi mới biết nó như bề ngoài nhìn thấy. Mặc y phục xuống nước cũng thuận tiện, ta dứt khoát biến trở về nguyên hình thành phượng hoàng, phổi đau như muốn nổ tung, bản thượng thần uống ngụm nước, rồi trồi lên mặt nước. Nhìn quanh bốn phía, Cẩm Thanh vẫn chưa lên, hồ nước lớn như vậy, cũng biết ta ở chỗ nào. Ta lại hít sâu hơi, ngừng thở, rồi lặn xuống dưới.


      Lần này lặn sâu hơn lần trước chút, nhưng cũng vẫn thấy bóng dáng của Cẩm Thanh, lỗ tai ong ong ầm vang hồi, đầu cũng càng lúc càng choáng váng, chỉ chút nữa thôi chạm đến đáy hồ, bỗng dưng, ta dường như nhìn thấy mảng màu xanh lục chìm dưới đáy hồ, Cẩm Thanh!


      Ta cổ dùng sức bơi về phía đó, lực cản của nước rất lớn, ràng là khoảng cách chỉ gần trong gang tấc, mà dường như lại thể bơi được đến nơi, biết mất bao lâu, ta cuối cùng mới đưa tay ra tóm được mảng màu xanh lục kia, sau đó ta cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.


      Lúc mở mắt ra, Cẩm Thanh đập đập vào lưng ta, ta uống ngụm nước, khoát tay.


      sao đâu, khụ khụ….”


      Cẩm Thanh ngừng đập vào lưng ta, yên lặng lúc, có điều bàn tay cầm tay ta lại càng nắm chặt hơn, có lẽ là do dùng sức, nên trở nên trắng bệch.


      Ta : “Cẩm Thanh sao là tốt rồi. Vừa rồi chờ mãi mà thấy huynh lên, ta sợ huynh gặp chuyện gì nên mới xuống nước tìm huynh, tiếc là kỹ năng bơi lội của ta tốt, để huynh chê cười rồi.”


      Cẩm Thanh vẫn lời nào, còn trừng mắt nhìn ta.


      Ta cười cười, trêu ghẹo: “Tiếc là ta nhìn , nếu có thể thấy Cẩm Thanh mở to mắt như vậy trừng ta nhất định là rất đáng .”


      Còn chưa dứt lời, Cẩm Thanh đột nhiên ôm mạnh ta, bả vai run nhè .


      giọt nước mắt ấm áp rơi xuống gáy, gương mặt già nua của bản thượng thần hơi ửng đỏ, ho khan tiếng, nhàng vỗ vỗ vào sau lưng Cẩm Thanh, thấp giọng : “Để cho Cẩm Thanh lo lắng, là lỗi của ta.”


      Cẩm Thanh lắc đầu, vì dựa sát vào nhau, nên tóc ta cọ vào cổ ta, khiến ta cảm thấy ngưa ngứa, liên lụy đến trái tim ta cũng bị người ta làm cho ngứa ngáy.


      Ta khụ hai tiếng, : “Cẩm Thanh ở dưới nước lâu như vậy, có tìm thấy bảo vật gì ?”


      Cái đầu tựa vào vai gật gật, Cẩm Thanh ngồi thẳng dậy, cười với ta, sau đó lấy ra từ trong ngực quả tròn tròn màu đỏ, đưa vào miệng ta.


      Tim ta đập mạnh: “Cẩm Thanh vì muốn hái quả này cho ta nên mới xuống dưới nước à?”


      ta tiếp tục cười với ta, cánh tay cầm quả lại đưa về phía trước gần miệng ta hơn.


      Ta há miệng, nhàng cắn miếng. Quả này mọng nước, cắn miếng, nước lập tức tràn ra, men theo ngón tay Cẩm Thanh chảy xuống.


      Cẩm Thanh cười cười, xoa xoa tay ta.


      Ta gật đầu: “Ăn ngon.”


      Cẩm Thanh cầm quả đút cho ta ăn xong, sau đó thuận tay đưa tay đến bên miệng quyệt , liếm sạch nước trái cây còn dính ngón tay, rồi cười với ta, kéo ta ra ngoài.


      Mặt của bản thượng thần đỏ ửng.


      Cẩm Thanh hiểu chuyện, biết là làm như vậy có gì ổn, có điều lão phượng hoàng ta lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.


      Ta nhìn Cẩm Thanh bằng vẻ mặt phức tạp, dừng lại chút, da mặt giật giật, cuối cùng cũng vẫn khéo léo : “Ngón tay sạch, lần sau Cẩm Thanh vẫn nên dùng nước sạch rửa mới tốt.”


      Cẩm Thanh cười cười, gì, có điều bước chân lại càng nhàng hơn.


      Bản thượng thần cảm thấy việc này rất nghiêm trọng.


      Khách quan mà , tuy là đôi khi bản thượng thần hành động quan tâm đến thể diện, nhưng khi gặp chuyện nghiêm túc vẫn dùng thái độ đứng đắn để xử , cũng chưa từng tiện tay mà cắt xén bớt việc. May mà lần này ta gặp ta, nếu như tương lai may Cẩm Thanh gặp thần tiên nào đó có liêm sỉ, ví dụ như adel cùng XXX và gì đó, bị người ta chiếm tiện nghi mà có khi còn biết.


      Ta ho khan hai tiếng, quyết tâm, nghiêm mặt : “Chắc là Cẩm Thanh biết, mấy chuyện linh tinh như liếm ngón tay… Sau này… Ừm… Sau này vẫn là nên làm trước mặt người khác mới tốt, hơn nữa….” Mặt của ta càng lúc càng đỏ bừng, dứt khoát vứt thể diện , thẳng, “Hơn nữa cái loại động tác ám chỉ vô cùng hàm xúc này, thường cùng với chuyện nam nữ có chút liên hệ vô cùng tinh tế!.”


      xong, ta lập tức che miệng, chỉ hận thể tìm cái hố mà chui xuống.


      Cẩm Thanh ngẩng đầu nhìn ta cái, buông tay ta ra, hai tay chà xát vào nhau ở trước ngực, dường như có chút xấu hổ. Gương mặt ta cũng hơi hồng hồng, ta cúi đầu, gì, sau lúc lâu, lại lén liếc nhìn ta cái, thấy ta nhìn, lập tức lùi lại về phía sau, vệt hồng cổ lại càng lúc càng đậm, lại lặng lẽ lùi mấy bước về sau.


      Ôi, dù sao cũng thể ăn hiếp tiểu hài tử được, ta ho khan hai tiếng, bước lên chủ động nắm chặt tay Cẩm Thanh, nghiêm trang : “Nếu quay về trời tối mất, chúng ta phải nhanh lên.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 51 - Nếu như thành oan hồn dưới tiếng sáo của ta, phải là quá oan cho ta hay sao


      Lúc Thái Thượng Lão Quân tới tìm ta, ta ở trong vườn hoa phía sau phòng.


      Cẩm Thanh lúc rảnh rỗi thường thích trồng trọt chăm chút mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, sáng sớm hôm nay ta ra ngoài, ta rảnh rỗi có việc gì làm nên tiện tay giúp ta nhổ cỏ dại.


      Thái Thượng Lão Quân cúi người đứng ở bên cạnh, bắt mạch cho ta, vui vẻ : “Thân thể Thượng thần bình phục rất nhanh, xem ra đến mười ngày là có thể ra ngoài.”


      Ta gật đầu: “Tiếc là nhìn mọi vật vẫn mơ mơ hồ hồ, ràng.”


      Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, nghi ngờ: “Sao lại như thế, vừa rồi tiểu thần xem mạch cho Thượng thần, thấy bình phục hơn nửa rồi, thị lực phải sớm bình phục rồi mới đúng.” Trầm tư lúc lâu, rồi mới chần chừ , “Gần đây Thượng thần có ăn cái gì kỳ lạ ?”


      Bản thượng thần có cái biệt hiệu, có chút liên quan đến việc ăn ngon. Ông ta những lời này, đúng là đâm vào nỗi đau thầm kín của ta.


      Ta cười ha ha, giọng : “Bá Dương đùa, tuy là bản thượng thần bình thường thích ăn ngon, nhưng cũng đến nỗi tìm mấy thứ sạch mà tống vào miệng.”


      Thái Thượng Lão Quân lập tức lên tiếng đồng ý.


      Lúc này ta mới vừa lòng.


      “Bá Dương có biết cách chữa trị giọng ?” Nếu như Cẩm Thanh có thể , là tốt.


      Thái Thượng Lão Quân hơi cao giọng, nghi ngờ hỏi: “Giọng của Thượng thần có vấn đề gì ư?”


      Ta lắc đầu: “Mấy ngày trước ta ngẫu nhiên gặp linh hồn của Si Mị Chung, xem ra là tu luyện lâu, có thể biến thành hình người, tiếc là lại biết , nên muốn nhờ Lão Quân xem giùm chút, ông ở đây chờ lát, ta chắc là quay lại ngay thôi.”


      Thái Thượng Lão Quân hít sâu hơi, cao giọng hỏi: “Thượng thần thấy ta?”


      Phía trong Si Mị Chung cũng khá rộng rãi, tuy là mắt của bản thượng thần tốt, nhưng dù sao hành động cũng vẫn nhanh nhẹn, việc ra ngoài dạo chơi gặp được Cẩm Thanh cũng có gì là kỳ lạ, có điều Thái Thượng Lão Quân tuổi tác lớn, dễ bị kinh ngạc.


      khí trong phòng có phần đông cứng lại, ta đoán là ông ta lớn tuổi, nên bị dọa.


      Ta gật đầu, tiện tay rót cho ông ta cốc trà: “Bá Dương ngồi xuống nghỉ ngơi chút, uống ngụm trà. Trà này là Cẩm Thanh tự leo lên núi hái đấy, ông nếm thử xem hương vị thế nào.”


      Thái Thượng Lão Quân cung kính cầm cốc trà, uống ngụm, rất lâu sau cũng được câu nào.


      Cửa phòng bị đẩy ra, Cẩm Thanh đứng ở cửa, trong tay cầm đống quả rừng, nhìn hình dáng, có phần giống với thứ quả ngày đó ta hái ở trong nước.


      Ta cười với Cẩm Thanh, gọi ta lại gần, quay đầu với Thái Thượng Lão Quân: “Đó là ta, xin Bá Dương xem qua chút, có thể chữa được ?”


      Thái Thượng Lão Quân chăm chú nhìn thẳng vào Cẩm Thanh lúc lâu, rồi quay đầu nhìn ta cái, đưa tay cầm lấy mấy quả rừng mà Cẩm Thanh cầm trong tay, nhàng đặt chúng xuống bàn, rồi mới cười với Cẩm Thanh, cung kính : “Xin ngài để tiểu thần xem mạch.”


      Cẩm thanh xem ta liếc mắt cái, do dự đưa tay vươn .


      Thái Thượng Lão Quân câu nào, nhìn chăm chú vào Cẩm Thanh.


      Cẩm Thanh dường như được tự nhiên, toàn thân hơi run rẩy.


      Mọi người vẫn Thái Thượng Lão Quân là thần tiên đầy mình chính khí, sao hôm nay lại thành ra như thế này…


      Ta vội ho tiếng, hỏi: “Bá Dương có kết luận gì ?”


      Lúc này Thái Thượng Lão Quân dường như mới từ trong mộng tỉnh lại, cung kính quay sang cúi chào ta, chần chừ: “Tạm thời tiểu thần chưa còn chưa biết chính xác, cần trở về suy nghĩ thêm .”


      Ta thở dài: “Còn xin Bá Dương dành thêm thời gian suy nghĩ biện pháp chút, ta lòng mong chờ ngày có thể tận tai nghe thấy tiếng Cẩm Thanh .”


      Thái Thượng Lão Quân gật đầu, quay đầu lại thoáng nhìn qua mấy quả rừng trong đĩa, đưa tay cầm lấy quả, cho vào miệng nhai lúc, mới bình thản : “Quả này hương vị rất ngon, biết tên là gì?”


      Lúc cần nhở vả người khác cũng cần cho người ta chút lợi ích, ta lập tức xuôi theo lời ông ấy, tiếp lời: “Nếu như Bá Dương thích đừng ngại cầm về, từ từ ăn.”


      Cẩm Thanh ngồi ghế hơi run rẩy, cầm chén trà lên uống ngụm.


      Thái Thượng Lão Quân cười “ha ha”, cầm đĩa trái cây bàn lên, vui vẻ : “Cảm ơn Thượng thần.”


      Tiễn Thái Thượng Lão Quân , Cẩm Thanh vẫn trầm mặc gì, ta đắn đo lúc, lẽ ta giận ta tặng trái cây mà ta cực khổ mới hái được cho người khác?


      Để xin lỗi, bản thượng thần quyết định thổi khúc nhạc cho Cẩm Thanh nghe, xem như là nhận lỗi.


      Ngày đó sau khi Tống Thanh bỏ để sáo ngọc ở lại bàn, sau đó nó lại rơi xuống đất nát vụn. Bản thượng thần nhìn thấy cảm thấy rất tiếc, nên có ý muốn sửa lại, rồi ghép lại với nửa thanh sáo ngọc vẫn giữ bên người, tạo thành cây sáo hoàn chỉnh. Sau khi sửa bề ngoài xem như là ổn, nhưng có chỗ vỡ quá vụn, có cách nào để sửa lại nguyên dạng, lại đúng ở lỗ sáo, nên mỗi khi thổi đến đó thanh lại chuẩn.


      Ta lấy cây sáo từ trong ngực ra, cười với Cẩm Thanh: “Khúc nhạc này ngày xưa ta thường hay nghe phụ thân thổi, nghe nhiều cũng thành quen, hôm nay ta thổi cho huynh nghe.” Ngẫm nghĩ, cảm thấy trước vẫn hơn, “ ra bình thường ta vẫn được xem như kẻ học hành tinh thông cái gì cả, khúc nhạc thổi ra cũng khó nghe, cũng chỉ biết có khúc nhạc này, huynh tạm nghe nhé, nếu như cảm thấy nghe nổi, bảo ta dừng lại.”


      Nếu như thành oan hồn dưới tiếng sáo của ta, phải là quá oan cho ta hay sao.


      Cẩm Thanh bình tĩnh nhìn tay ta cầm cây sáo, lời nào.


      Ta cười gượng: “Huynh đừng có nhìn ta như thế, ra cách thổi sáo là ta tự mình học, nhất định là thể sai được.” Dừng lại chút, lại trêu ghẹo, “Huynh cũng biết rồi đấy, chân thân của ta là con phượng hoàng, bàn chân chỉ có bốn cái móng vuốt mà thôi, khi biến thành người, ngón tay thứ năm dùng vẫn linh hoạt bằng bốn ngón kia, ha ha.”


      Cẩm Thanh cúi đầu cười, đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay ta, rồi ngồi thẳng dậy, nghiêng tai lắng nghe.


      Ngày xưa lúc phụ thân thổi khúc nhạc này chim sẻ ở bốn phía đều yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên có con thú chạy nào ngang qua cũng dừng chân, ngồi xuống bên cạnh phụ thân nghe cho đến khi thổi xong khúc nhạc. Trong núi hễ là chỗ nào có thể nghe được tiếng sáo đều vô cùng yên tĩnh, giống như đều chìm đắm trong tiếng sáo của phụ thân vậy.


      Phụ thân vẫn cảm thấy ta phải là kẻ biết chơi nhạc, vẫn luôn than thở sinh ra khuê nữ ngốc nghếch là ta, ngoại trừ dáng vẻ có thể miễn cưỡng lọt vào con mắt của mọi người, những điểm khác có chỗ nào ra hồn hết cả. Đối với quan điểm này của phụ thân ta vẫn duy trì việc tỏ thái độ gì.


      Ít ra là với nhạc, bản thượng thần vẫn cảm thấy mình có chút thiên phú.


      Thổi xong khúc nhạc, cả khu rừng rơi vào yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.


      Ta nhìn đống thỏ, chim trĩ, hồ ly, vân vân nằm ngổn ngang mặt đất, cảm thấy vô cùng hài lòng mà gật đầu.


      Quay đầu lại cười với Cẩm Thanh: “Cẩm Thanh nãy giờ gì, chắc là cảm thấy ta thổi sáo nghe rất được đúng ?” Ta vui vẻ cầm cây sáo trong tay quay quay vòng, cười tủm tỉm , “Nếu ta thổi lần nữa cho huynh nghe nhé?”


      Cẩm Thanh buông tay đỡ trán xuống, đến bên người ta, cầm lấy cây sáo, xem kỹ, rồi viết: “Cây sáo này là nàng sửa đúng ?”


      Ta gật đầu, khen ngợi: “Ánh mắt của Cẩm Thanh lợi hại.”


      Cẩm Thanh cười với ta lộ ra hàm răng trắng, tiếp tục viết: “Ở giữa có , vẫn luôn đúng, chắc là do cây sáo.”


      Ta cảm thấy hài lòng, ta như vậy, ý tứ chính là: ngoại trừ cái sai kia ra, những cái khác đều đúng!


      Ta nhịn được mà mỉm cười với ta, khiêm tốn : “ ra ta thổi cũng có dễ nghe như vậy, ha ha.”


      Cẩm Thanh nhếch môi cười, xoa xoa vào giữa lòng bàn tay ta: “Khúc nhạc này ta rất thích, sau này hàng ngày thổi cho ta nghe có được ?”


      Ta gật đầu: “ thành vấn đề, nếu như Cẩm Thanh muốn học, ta có thể dạy huynh.”


      Cẩm Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ta, chậm rãi gật đầu.


      Ta suy nghĩ lúc, lại : “Phụ thân có khúc nhạc này tên là “Phượng tù hoàng”, ta vẫn cảm thấy cái tên này may mắn, hay là chúng ta đổi tên cho nó ?”


      Cẩm Thanh ngạc nhiên.


      Ta giải thích: “Con trống là phượng, con mái là hoàng, tên của khúc nhạc này nghĩa là phượng giam cầm hoàng, ràng là giai điệu rất đẹp, mà sao tên lại… biến thái như thế. Vẫn là nên đổi sang cái tên khác cho may mắn .”


      Cẩm Thanh xoa tay, nhìn về phía mảng cỏ phía sau lưng ta.


      Ta nhìn theo tầm mắt của ta, chỉ thấy mảng trống , có gì đặc biệt hết cả. Nhưng sao ta lại xúc động đến mức tay run thế kia? A, hình như vai cũng run.


      “Huynh nhìn gì thế?” Ta nghi ngờ hỏi.


      Cẩm Thanh nắm chặt hai bàn tay run rẩy lại, rồi chậm rãi viết vào trong lòng bàn tay ta: “Cái tên này rất hay, cần phải sửa.”


      Ta chán nản gật đầu. Được rồi, ai bảo ta nhận lỗi với ta cơ chứ, ta thế nào là thế ấy .


      ra khúc nhạc tên là “Phượng cầu hoàng”, A Hoàn hiểu biết quả là vô cùng bi kịch.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 52 - Đúng lúc ánh nắng bên ngoài rọi vào, chiếu lên người tạo cảm giác vô cùng ấm áp. Ta cười. Sau này, cũng vẫn tiếp tục cười.


      Mấy ngày gần đây tâm trạng của Cẩm Thanh có lẽ cũng tệ lắm, nên cuộc sống của bản thượng thần cũng vô cùng dễ chịu.


      Ví dụ như lúc bản thượng thần ở dưới tàng cây hóng gió, Cẩm Thanh lặng lẽ đưa đến bình trà, ngoài ra còn có ít điểm tâm; lúc bản thượng thần ngủ gà ngủ gật, Cẩm Thanh yên lặng ngồi cạnh ta, thỉnh thoảng còn quạt cho ta; ngay đến cả lúc bản thượng thần cùng ta ăn cơm, Cẩm Thanh cũng thỉnh thoảng giúp đỡ người có thị lực tốt là ta, gắp đồ ăn đặt vào bát cho ta.


      “Cẩm Thanh, nho trong vườn của chúng ta hôm nay có thể hái ăn được rồi chứ? Hôm qua ta ngồi dưới gốc nho hóng gió, mùi nho thơm cứ quanh quẩn quanh mũi ta thôi.”


      Cẩm Thanh cười dịu dàng, chạm vào mũi ta, rồi viết vào tay ta: “Chờ lát, ta hái.”


      Ta cầm lấy quạt hương bồ(61) trong tay ta, quạt mấy cái, nịnh nọt: “Cẩm Thanh là lợi hại, nhanh nhanh về, nhớ chọn trái nào chín hãy hái nhé.”


      Bản thượng thần vô cùng vui mừng, có cảm giác như đứa con lớn biết thương quan tâm đến mẹ.


      Thấy Cẩm Thanh xa rồi, ta mới lén lút lấy từ trong ngực ra cái bình sứ , rồi lấy viên thuốc bằng hạt gạo từ trong bình ra, đưa vào miệng nuốt. Lắc lắc cái bình, số thuốc còn lại trong bình cũng còn nhiều lắm.


      Lúc tiễn Thái Thượng Lão Quân về, bản thượng thần và Cẩm Thanh cùng nhau tiễn ông ấy ra đến cửa. Lúc tới cửa, Thái Thượng Lão Quân vỗ đùi, chán nản : “Xong rồi, tiểu tiên để quên phất trần ở trong phòng rồi.” xong quay lại vào trong phòng, mới được hai bước, Thái Thượng Lão Quân hiểu sao lại vấp ngã, bản thượng thần và Cẩm Thanh hoảng hốt vội bước lên đỡ, Thái Thượng Lão Quân run rẩy đứng lên, ôm lấy cổ chân, : “E là chân của tiểu tiên bị trật rồi, lại tiện, có thể nhờ Cẩm Thanh mang phất trần tới đây giúp tiểu tiên được ?”


      Ta cau mày: “Bá Dương bị ngã, ngại quay lại chỗ ta nghỉ ngơi lúc, chứ cứ để thế này quay về chỉ làm cho chân bị thương nặng hơn mà thôi.”


      Thái Thượng Lão Quân xoa xoa cổ chân, run giọng : “Chỗ này của Thượng thần có thuốc, tiểu tiên vẫn nên trở về hơn.”


      Ta nghĩ ngợi, cảm thấy ông ấy như thế cũng có gì là đúng hết cả.


      Cẩm Thanh buông tay đỡ Thái Thượng Lão Quân ra, sau đó lùi lại mấy bước, cầm lấy cành cây to, viết lên mặt đất: “Đại Bạch đừng nữa, nếu Thái Thượng Lão Quân muốn ta lấy đồ, để ta là được.” ta ném cành cây trong tay xuống đất, liếc nhìn Thái Thượng Lão Quân cái, rồi quay đầu mất.


      mặt đất có dòng chữ lớn, bản thượng thần có muốn giả vờ như thấy cũng xong.


      ta dứt khoát, để bản thượng thần ở lại đây dọn dẹp cho ta!


      Ta xấu hổ cười với Thái Thượng Lão Quân, áy náy : “Lão Quân đừng để ý, Cẩm Thanh chỉ luôn ở trong Si Mị Chung, chưa từng tiếp xúc với người bên ngoài, cho nên tính tình thế đấy.”


      Thái Thượng Lão Quân thở dài, lắc đầu: “Tiểu tiên sao lại để ý những điều này đâu.” Dừng lại chút, ông ta lấy cái bình sứ từ trong ngực ra đưa cho ta, giọng mang theo mấy phần chần chừ, “Tiểu thần thấy trong Si Mị Chung có nhiều độc trùng, Cẩm Thanh là do hồn phách của Si Mị Chung biến thành, nên đương nhiên là sợ những độc trùng này, nhưng mà vết thương của Thượng thần còn chưa lành, vẫn nên cẩn thận hơn. Trong này có ít thuốc phòng côn trùng, Thượng thần nhớ ăn mỗi ngày.”


      Ta gật đầu, tiếng cảm ơn, tiếp nhận.


      Thái Thượng Lão Quân lại : “Để tránh làm cho Cẩm Thanh lo lắng, tiểu tiên đề nghị Thượng thần lúc uống thuốc nên tránh xa ta ra.”


      Bản thượng thần suy nghĩ, cảm thấy Thái Thượng Lão Quân có lý. Cẩm Thanh còn , chắc là chưa từng thấy qua những thứ này, vẫn nên có việc gì đừng dọa ta là hơn.


      Uống thuốc xong, muốn nhắm mắt tĩnh dưỡng chút, Cẩm Thanh mang nho được rửa sạch vào. Chàng nhàng đặt đĩa trái cây xuống mặt bàn, vỗ vỗ vào tay ta, rồi bóc vỏ quả nho đưa tới tận miệng cho ta.


      Thịt nho trong suốt, mọng nước, ánh mặt trời chiếu vào, cũng khiến cho ta cảm thấy chói mắt.


      Ngón tay cầm nho rất mềm mại, móng tay có dính chút nước nho trở nên hồng hồng.


      Ta chớp mắt.


      Cẩm Thanh cười với ta, rồi lại giơ giơ quả nho trước mặt ta.


      Lông mi dài cong cong của chàng in bóng mặt, có chút gầy hơn so với trước đây, nhưng cũng may sắc mặt xem như là tốt.


      Ta cầm tay chàng, duỗi ngón tay cầm lấy quả nho ăn.


      Tay chàng rất lạnh, còn ấm bằng tay ta. Lén thăm dò linh thai của chàng, thấy pháp lực mỏng manh như có như .


      Cẩm Thanh thấy ta ăn nho, ánh mắt tỏ ra vui vẻ, sau đó lại tiếp tục bóc vỏ quả nho khác cho ta.


      Ta nhìn chàng chăm chú, cách dịu dàng: “Cẩm Thanh vẫn luôn ở trong Si Mị Chung bé này, có từng nghĩ muốn ra ngoài lần ?”


      Bàn tay bóc vỏ nho của Cẩm Thanh dừng lại, lắc đầu.


      Ta chớp mắt, thở dài: “Lúc còn ta ham chơi, thích học tập. Phụ thân thường dạy ta, việc tu hành thể chậm trễ dù chỉ ngày, có ông ấy đốc thúc, ta ít nhiều gì cũng coi như học được vài thứ. Sau đó có lần phụ thân rời khỏi nhà mấy ngày, a nương thương ta, chịu được ta nhõng nhẽo quấn quýt, đối với chuyện ta lười biếng chịu tu hành cũng nhắm mắt mở mắt, thư thái được mấy ngày cha ta trở lại, dưới giám sát của cha, ta lại phải tiếp tục chuỗi ngày tu hành nhàm chán vô vị.”


      Cẩm Thanh đặt những quả nho được bóc vỏ vào trong cái chén, ngước mắt nhìn ta, cười cười.


      “Vốn cũng có gì, nhưng vừa mới trải qua mấy ngày nhàn nhã, mấy ngày sau đó khi bắt đầu tu hành trở lại quả là rất gian nan, sống ngày mà như năm.” Ta dừng lại chút, cười , “Sau này vì cứu Thái Ất, ta lấy Tinh Nguyên Châu ra, tất cả pháp lực đột nhiên mất sạch, quả là cảm thấy dễ chịu.”


      Cẩm Thanh ngước mắt nhìn ta lúc, rồi đưa tay vỗ vỗ vào mu bàn tay ta.


      Ta cười: “Đây là Cẩm Thanh muốn an ủi ta hay sao?”


      Chàng gật đầu, ngẫm nghĩ, rồi viết vào tay ta: “Sau này quen thấy thoải mái thôi.”


      Ta chớp mắt, gật đầu: “Nếu như quen rồi mà thấy thoải mái, ta cũng cảm thấy phần nào được an ủi”


      Ánh mặt trời bên ngoài càng lúc càng gay gắt, ta quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên : “Ta còn nhớ hình như xa ở đằng kia có mấy cây hoa phượng hoàng(62), bây giờ chắc là nở hoa rực rỡ rồi, Cẩm Thanh có thể hái giùm ta ít .”


      Cẩm Thanh vỗ vỗ vào tay ta, đứng dậy ra ngoài.


      Ta dặn với theo: “Trong vườn có nhiều phấn của hoa phượng hoàng, nhưng mà ta cảm thấy màu đỏ vẫn thu hút hơn, Cẩm Thanh ngại chỉ hái những bông hoa đỏ thôi nhé.”


      Bước chân của Cẩm thanh hơi dừng lại, quay đầu cười với ta cách chiều.


      Ta ngồi nguyên tại chỗ, lặng lẽ thở dài.


      Đôi khi mắt thấy , cũng phải là cái gì cũng thấy . Bây giờ đột nhiên có thể nhìn thấy ràng, ta lại cảm thấy số việc có chút mơ hồ.


      Hôm qua, Cẩm Thanh cầm cây sáo hỏi ta, có phải ta sửa cây sáo hay .


      Ta lấy cây sáo từ trong ngực ra, cầm trong tay xoay xoay mấy vòng.


      Chuyện ta sửa cây sáo này có người thứ hai biết, vết nối cũng dễ thấy. Những chỗ khác đều trơn nhẵn, được ánh mặt trời chiếu vào, ngọc bích trong suốt sáng long lanh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.


      Nguyên liệu làm nên nó quả khối ngọc tốt, mới làm ra được cây sáo ngọc tinh xảo như vậy, cho dù có là gia đình đế vương ở nhân gian, mới có thể có được bảo vật cực phẩm như thế này.


      Thuốc của Thái Thượng Lão Quân quả nhiên là thuốc tốt, mới được có mấy ngày, mà ta có thể thấy được cả cây sáo.


      Mấy ngày nay Bích Hoa gầy rất nhiều, tóc cũng dài hơn trước đây, mỗi khi gió thổi qua khiến ta cảm thấy bóng dáng chàng mảnh khảnh.


      Ta đứng lên, bước ra ngoài.


      Cây hoa phượng hoàng khá cao, Bích Hoa có pháp thuật chỉ có thể chọn những cành hoa ở dưới thấp mà hái, y phục chàng màu xanh lẫn trong khu vườn xanh xanh hồng hồng, dường như muốn hòa tan vào nhau.


      Ta lùi mấy bước về phía sau, quay sang hướng khác, hướng về phía khác của vườn hoa mà gọi lớn tiếng: “Cẩm Thanh, chàng ở đâu?”


      Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, ta quay đầu, nhìn thấy Bích Hoa cầm mấy cành hoa phượng hoàng đứng sau lưng ta, nhìn ta cách lo lắng.


      Ta che mũi, hắt hơi cái to, nhịn xuống, rồi lại hắt hơi lần nữa.


      Bích Hoa chân tay luống cuống lấy từ trong ngực ra cái khăn tay.


      Ta lùi về phía sau mấy bước, che mũi, nước mắt giàn giụa. Hắt hơi mấy cái liền, rồi mới cách ngắt quãng: “Ôi, Cẩm Thanh chắc là biết, ta… Hắt xì… Ta bị dị ứng với hoa phượng hoàng, mỗi lần lại gần là lại bị như vậy, nên mới nhờ chàng hái, nếu … Hắt xì… Nếu ta tự hái rồi.”


      Bích Hoa cười cười, lắc đầu.


      Ta : “Chàng mau đem hoa . Sau đó tắm, thay toàn bộ quần áo rồi qua tìm ta.”


      Bích Hoa cười cười, cong cả người lại.


      Ta xấu hổ: “Chuyện này có gì đáng cười đâu, đừng cười nữa.”


      Bích Hoa gật đầu, rồi cầm hoa mất.


      Ta bỏ tay che mũi xuống, ngồi xổm xuống nhặt những cánh hoa phượng hoàng rơi đất.


      Cỏ xanh màu, những cánh hoa màu đỏ tươi rơi đó, nhìn như những vết máu rợn người.


      ———————————————————————————————————————


      Ta kiễng chân, lặng lẽ về phía sau phòng, khẽ hé cửa hổ nhìn vào bên trong phòng.


      Mái tóc đen dài của Bích Hoa nổi lên mặt nước, nhìn xa trông như dòng suối đen tuyền.


      ngực có cái bớt màu đỏ, nhìn trông giống như đóa hoa đào.


      Ta nhàng khép cửa sổ lại, quay lại phòng chính ngồi.


      Vốn còn nghi ngờ chuyện cây sáo là do người khác cho Bích Hoa nghe, bây giờ xem ra, đó là chuyện có khả năng.


      Trong ngực cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như có khối đá lớn đè lên vậy.


      Phụ thân rất đúng, ta đúng là kẻ ngốc, kẻ đại ngốc mà.


      Ta cười cười, có giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, thế gian này thế mà lại có người còn ngốc hơn cả ta.


      Khổ sở tìm người trong mười năm, nghĩ ra biện pháp cực đoan đến như thế để giữ người ta lại, lúc ngôi vị hoàng đế đến tay mà lại đành lòng, thả người ta ra, lại còn ngốc nghếch mà tặng người ta cả tính mạng của mình. Cuối cùng cũng thành tiên, thấy người ta, lại chịu ra, lén đứng ở bên để nhìn, ngốc nghếch mà lao lên nhận diệt thiên lôi thay cho người ta, biến chính mình thành kẻ nửa sống nửa chết, cũng may là trời cao thương tình, cuối cùng cũng chữa khỏi, lại mang Nguyên Đan của mình tặng cho người ta, mà trước đó còn làm chuyện khiến cho người ta hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.


      Có lẽ bên ngoài có gió thổi, mùi hương hoa thoang thoảng bay vào trong phòng.


      Ta còn nhớ có tiểu tiên phảm phải sai lầm lớn, bị lấy Nguyên Đan, khiến cho hồn phi phách tán, mà bây giờ ta còn có thể thấy Bích Hoa, chắc là do có Si Mị Chung.


      yên ổn lại chịu làm Thượng tiên, cũng nên để bản thân rơi vào kết cục phải sống ký sinh trong Si Mị Chung, thấy ta, còn giả vờ câm điếc để giấu diếm thân phận, rốt cục là chàng sợ cái gì.


      Quả nhiên là là kẻ vô cùng ngốc, vô cùng vô cùng ngốc!


      Rèm ở phòng chính bị bàn tay vén lên, Bích Hoa vào, ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn thấy ta khóc, đưa tay ra lau nước mắt cho ta, nhìn ta lo lắng, vội vã viết vào tay ta: “Sao lại khóc?”


      Ta hắng giọng, cười : “Đâu có, chỉ là vừa rồi hắt hơi nhiều quá nên nước mắt mới chảy ra thôi.”


      Bích Hoa nhìn ta cười.


      Ta đứng lên, chạy về phía phòng bếp: “Ta nhớ hình như chàng thích uống canh cá, ta nấu bát cho chàng.” Ta còn nhớ trong bữa yến tiệc hôm đó, Bích Hoa hề động đến những đĩa thức ăn trước mặt, chỉ uống sạch món canh cá mà thôi.


      Đúng lúc ánh nắng bên ngoài rọi vào, chiếu lên người tạo cảm giác vô cùng ấm áp.


      Ta cười.


      Sau này, cũng vẫn tiếp tục cười.


      Chú thích:


      (61) Hương bồ: là họ thực vật có hoa thuộc bộ Hòa thảo. Các tên gọi của các loài này là hương bồ, cỏ nến, cỏ lác, bồn bồn. Tên khoa học là Typhaceae.


      (62) Hoa phượng hoàng: Phượng hoàng đỏ hay còn gọi sò đo cam,chuông đỏ, hồng kỳ, đỉnh phượng hoàng, tulip châu Phi, uất kim hương châu Phi. Tên tiếng là African tulip tree, Fountain tree. Tên khoa học là Spathodea campanulata. Cây thuộc họ Bignoniaceae, có nguồn gốc từ Châu Phi. Cây thân gỗ cao 15-20m, thường xanh phân cành, tán lá rậm hình tròn. Lá mọc đối kép lông chim. Hoa lớn đẹp có màu vàng cam. Cây có khả năng thích nghi và tốc độ phát triển rất nhanh, bông nở thành từng cụm, hạt có cánh nên có thể phát tán theo gió.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 53 - Tâm của Bà La Già


      nhiều ngày nay ta ngủ được ngon, trước mắt luôn chợt lên những hình ảnh mơ hồ, dường như rất quen thuộc, nhưng khi lại gần, những hình ảnh đó lại biến mất.


      Lúc nửa đêm đèn tắt, mình ta nằm giường trống trải, nhìn ngắm vầng trăng đơn treo cao, cảm giác như trong tâm thiếu mất thứ gì đó, tạo thành cái lỗ hổng nho , vẫn luôn chảy máu ngừng.


      Niễn Ngọc tới xem bệnh cho ta, ta thuận tiện xin luôn phương thuốc an thần, ta cố chịu đựng vị thuốc đắng ngắt mà uống hơi, kết quả cũng tốt, ngủ thẳng giấc đến bình minh.


      Lúc Niễn Ngọc viết phương thuốc cho ta từng dặn: “Thuốc này tuy tốt, nhưng nên dùng lâu dài. biết Ma Quân mơ thấy gì, đừng ngại ra.”


      Lưng ông ta cúi sâu xuống, góc độ rất đẹp, mái tóc đen đều được buộc chặt sau gáy.


      Ta mở miệng, lời muốn lên đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống, chỉ cách mơ hồ: “Cũng có gì, bây giờ tỉnh táo rồi, lại nhớ được gì cả.”


      Niễn Ngọc gật đầu, đến bên giường vén rèm lên, ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng: “Nếu nhớ gì cả, chắc chuyện đó cũng quan trọng, e là giờ thân thể Ma Quân khỏe nên mới thế, đợi vết thương lành rồi, tự nhiên tốt thôi. Ma quân xem, cảnh sắc bên ngoài rất đẹp, tuy là người ngài có thương tật, nhưng vẫn nên ra ngoài lại nhiều chút, như vậy vết thương mới mau lành được.”


      Tuy ông ta như thế, nhưng ta vẫn muốn động đậy chút nào, cả ngày chỉ nằm nghỉ ở giường, mệt mỏi đến nỗi muốn cử động.


      Ngủ mấy ngày, vết thương người lành hơn nửa, thuốc bôi ngoài da của Niễn Ngọc hiệu quả đúng là tệ.


      Uống xong thuốc an thần, bị mấy hình ảnh đáng ghét quấy rầy, ngủ cũng tốt hơn.


      Nhưng hiểu sao ta lại cảm thấy như thiếu mất điều gì đó.


      Giống như ở nơi nào đó mà ta biết, vẫn luôn có thứ gì đó gọi ta, nhắc ta mau trở về.


      Thị nữ lại đưa thuốc an thần đến, quỳ, thuốc đặt khay.


      Chén thuốc làm bằng sứ trắng, miệng chén có vòng hoa văn màu xanh xen lẫn trắng, viền được mạ vàng. Nước thuốc màu nâu đựng trong bát, phía nổi lên ít bọt nước màu trắng, chỉ cần dùng tay khuấy lên, bọt nước cũng tan theo.


      Cái cảm giác như trong tim thiếu mất thứ gì đó lại dâng lên, chén thuốc cầm tay rồi lại buông xuống đặt vào trong khay, ta phất tay, để thị nữ đem thuốc về.


      Thị nữ ngước mắt nhìn ta cái, như muốn gì đó rồi lại thôi.


      Ta phất tay: “Đem xuống , về sau cũng cần mang đến nữa.”


      Đêm đến ta lại nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ đó, đình nghỉ chân bát giác, mái đình cong cong chếch lên, hướng lên bầu trời, bốn phía tràn đầy màu xanh, cỏ cây um tùm tươi đẹp, cây tử đằng nở hoa, từng chùm hoa buông xuống, giống như những thác nước mà đầu nguồn là từ cây chảy xuống. Trong đình nghỉ chân có hai bóng người, người ngồi, người đứng, nhưng ta trông thấy gương mặt của hai người đó. Ta cố gắng bước tới phía trước để nhìn cho , nhưng dưới chân lại như dính phải bùn đất đặc sánh, lại rất khó khăn.


      Vô cùng vất vả để tiến lại gần được mấy bước, trận gió thổi qua, hoa tử đằng bay đầy trời, có mấy cánh hoa bay tới bờ vai nữ tử kia, nàng đưa tay phẩy , rồi quay đầu lại cười với nam tử đứng ở đằng kia.


      Ta nhìn thấy rất ràng ngón tay bé mảnh mai trắng nõn của nàng có sơn màu đỏ thắm, cùng với mái tóc dài buông xõa phía sau lưng của nàng, thậm chí ta có thể thấy rang từng sợi tóc, nhưng gương mặt của nàng lại dường như bị lớp sương mù che mất, thể nhìn thấy được.


      Nam tử buông bút vẽ trong tay xuống, đem bức vẽ ra hong khô, sau đó cuộn bức vẽ lại cẩn thận, đưa cho thị nữ đứng phía sau.


      Thị nữ cầm bức vẽ mang .


      Nữ tử dường như vì nhìn thấy bức vẽ, gương mặt lộ ra vẻ vui, mấy câu gì đó với nam tử.


      Nam tử tươi cười, cũng lại vài câu.


      Sau đó nữ tử liền cười vui vẻ, vô cùng phấn khởi khoác tay nam tử bước .


      Ta theo bọn họ, muốn xem tiếp để tìm hiểu, đột nhiên nghe thấy có người gọi lớn tiếng: “Ma Quân, Ma Quân, tỉnh dậy .”


      Ta mở mắt ra, trời sáng, ánh nắng chiếu vào trong phòng, khiến cho căn phòng trở nên ấm áp.


      Phụ Quân đứng bên cạnh giường của ta, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng người, khiến cho ta nhìn thấy vẻ mặt của người, chỉ nghe thấy giọng người rất bình thản: “Con trai ta, hôm nay có sứ giả của Tiên giới tới thăm, theo ta gặp mặt.”


      Kìm chế cảm giác mất mát từ đáy lòng, ta theo Phụ Quân đến tiền điện.


      Phụ Quân từ sau đại chiến Tiên - Ma vẫn bị phong ấn ở dưới chân núi Cửu Nghi, nhìn thấy người nhiều năm như vậy, nhưng dáng vẻ người vẫn như trước, già , chỉ có tính tình lại lạnh nhạt thêm mấy phần.


      Tiên giới chỉ phái đến sứ giả, là lão nhân râu tóc bạc phơ, gọi là Thái Thượng Lão Quân.


      Thái Thượng Lão Quân cười cười: “Thần sắc của Ma Quân Thái Vu rất tốt, chắc là gần đây nghỉ ngơi ổn thỏa.”


      Phụ Quân gật đầu: “ biết hôm nay là có chuyện gì?”


      Thái Thượng Lão Quân vẫn cười, lấy từ trong ngực ra bức thư, dâng lên, : “ ra hôm nay lão thân đến đây là phụng mệnh của Vương Mẫu nương nương, Vương Mẫu nương nương có , Ma Quân Thái Vu xem xong nếu muốn gì, có thể chuyển lời qua lão thân.”


      Ta liếc nhìn qua tờ giấy viết thư, bốn phía nhìn có vẻ rất mỏng, dường như viết nhiều. Khoảng cách khá xa, ta nhìn thấy chữ. Phụ Quân cầm thư, nhìn rồi lại nhìn, rất lâu động đậy.


      Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Thái Thượng Lão Quân ngước mắt lén nhìn trộm Phụ Quân, chần chừ lúc lâu, há miệng muốn , nhưng rồi lại gì, chỉ yên lặng chờ.


      Gương mặt Phụ Quân vốn có biểu gì cuối cùng cũng biến đổi, rồi lại nhanh chóng kìm nén, ngẩng đầu, gương mặt lại lạnh lùng như băng như lúc trước: “Tiên sứ trở về xin thay ta chuyển câu tới nàng, rằng, những lời lúc trước Thái Vu nhớ mãi quên, hy vọng A Quỳnh cũng quên.”


      Thái Thượng Lão Quân gật đầu.


      Phụ Quân đứng lên, phấy tay: “Nếu như tiên sứ đến đây, ngại dạo xung quanh chút, Ngô còn có việc, cùng được.”


      Trong hôn lễ ngày hôm đó, ánh mắt Phụ Quân nhìn Vương Mẫu nương nương rất khác thường, ta đoán, giữa bọn họ có mối liên hệ gì đó. Thảo nào Vương Mẫu nương nương lại tìm ta, cho ta biết cách phá giải phong ấn dưới chân núi Cửu Nghi.


      Bước chân của Phụ Quân xưa nay vẫn vững vàng, hôm nay xem ra lại có phần lảo đảo.


      Đối với vị Vương Mẫu nương nương kia, trong lòng ta vẫn còn vài phần tức giận. Nếu như phải bà ta ở giữa gây rối, Ma giới của ta bây giờ sớm thống nhất hai giới, đâu có để Tiên giới còn tồn tại trong thiên địa này mà giễu võ dương oai. Bọn họ phong ấn Phụ Quân chừng ấy năm, hề có chút hối hận nào, mở miệng ra là toàn nhân nghĩa đạo đức, đúng là biết xấu hổ.


      Có điều người Tiên giới vốn năng trôi chảy, ta cũng quen với tính tình khẩu phật tâm ma của bọn họ, bọn họ ai cũng thế cả mà thôi, có làm ra chuyện như vậy, ta cũng ngạc nhiên.


      Cái người gọi là Thượng thần Phượng Hoàn kia, ở địa vị cao, lại biết xấu hổ mà chạy đến phòng tắm của nam nhân để nhìn lén, bị bắt được cũng thèm trốn , lại còn quang minh chính đại bước đến, chỉ vào bụng mình nhận loạn phụ thân cho đứa bé trong bụng, là bừa bãi, đến ngay cả các sủng cơ của ta cũng như thế. Các nàng xưa nay tuy là có ghen tuông, tranh sủng đoạt lợi kịch liệt chút, nhưng dù sao cũng chưa từng làm ra việc gì thị phi đến như thế.


      Tiếc là dáng vẻ nàng ta là đẹp, vô cùng vừa ý ta, vốn ta nghĩ nhận nàng, cho nàng danh phận Ma Hậu, sau này nhận đứa bé trong bụng nàng làm nghĩa tử, cũng coi như nể mặt nàng, nhưng ngờ nàng lại thấy chưa đủ, lại còn làm như ta thiếu nợ nàng cái gì đó bằng.


      Bổn tọa sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng nhường nhịn nữ nhân nào như thế, mà nàng lại còn vừa lòng? Hơn nữa, trong bụng nàng còn mang thai đứa bé của nam nhân khác, ta rất thoải mái mà quang minh chính đại cưới nàng, nàng còn oán giận cái gì?


      Ta còn ngại mang mũ xanh đỉnh đầu đây này.


      Nghĩ như thế, ta lại cảm thấy vui.


      Ta cười với Thái Thượng Lão Quân: “Hôm nay thân thể của bổn tọa cũng thoải mái, thể cùng tiên sứ, tiên sứ cứ tự nhiên.”


      ********************************


      Trong lòng cảm thấy vô cùng buồn chán.


      Chợt nhớ tới tàng bảo các ở trong mật thất ở hậu viện lâu rồi chưa xem qua, nên chuyển hướng về phía đó.


      Lúc còn ta thích những thứ sáng lấp lánh, nên thu thập ít vàng bạc châu báu giấu trong đó, sau này lớn lên, lại còn quá để ý đến những thứ đó nữa, nếu như có bảo vật cũng chỉ sai người tùy tiện ném vào trong đó, còn bản thân mình lâu rồi chưa từng đặt chân vào.


      Khởi động cơ quan, cửa từ từ mở ra, châm ngọn đèn, ta bước vào bên trong.


      Bên phải căn phòng bày đầy vàng bạc châu báu, bên trái bày đầy các bức thư họa, chính giữa phía trước có đặt cái bàn, đó đặt cái lư hương, cái khay bằng vàng, phía có đặt bức tranh vẽ.


      Đầy phòng vàng bạc châu báu ở đây đều đắp đống đặt mặt đất, rốt cuộc là bảo vật gì mà lại đáng giá để đặt cái khay vàng?


      Ta về phía trước, cầm lấy bức vẽ, từ tử mở ra.


      Đó là bức vẽ rất bình thường, giấy được bồi, cũng được đóng trục, chỉ có mảnh giấy Tuyên Thành.


      Bức tranh vẽ nữ nhân, búi tóc kiểu phi thiên, giữa trán có điểm bông hoa màu xanh nhạt, lông mày lá liễu, đuôi mắt hướng lên , mặc y phục màu đỏ, ngồi trong cái đình nghỉ chân, sau lưng nàng là đầy trời hoa tử đằng bay lượn.


      Cảnh vật này, vô cùng quen thuộc, dường như… là cảnh vật trong giấc mộng hàng ngày của ta.


      Ta giật mình, nên cuộn bức tranh lại cất vào trong tay áo.


      Bên cạnh bức tranh có cái hộp , mở hộp ra, trong đó có hạt châu, trông hình dáng rất kỳ lạ, hạt châu trong suốt, bên trong hạt châu to còn có hạt châu . Hình như là Mẫu Tử Châu trong truyền thuyết phải. Suy nghĩ lát, rồi ta cũng đem cất vào trong tay áo mang .


      Đêm đến, ta lại bắt đầu nằm mơ.


      Trong mơ, trước mặt ta có đặt bàn cờ, có mấy quân cờ đen trắng được bày phía . Phía đối diện ta có bàn tay đặt quân cờ trắng xuống bàn cờ, đầu ngón tay được sơn màu đỏ thắm.


      giọng nữ tử vừa cười vừa vang lên: “Chàng xem, chàng lại thua rồi.”


      Trong mơ, giọng của ta cũng mang theo ý cười, nhưng ràng lại là giọng điệu giận dỗi: “Như vậy sao, ta mới học, rất nhiều cách chơi còn chưa hiểu, nàng phải nhường ta chút chứ.”


      Nữ tử kia cười khúc khích, nhàng nắm lấy tay ta, : “ ràng chàng là đại nam nhân, đâu ra cái đạo lý bắt nữ nhân nhường nhịn, quả nhiên là biết xấu hổ.” Tay kia duỗi ra, nhàng vuốt má ta, “Cẩn thận kẻo sau này ai cần chàng.”


      Ta giữ tay nữ tử ấy, trong lòng chợt có cảm giác rất ngọt ngào, đến giọng cũng rất dịu dàng: “Chỉ cần A Hoàn cần ta là đủ rồi.”


      A Hoàn? A Hoàn!


      Ta kinh ngạc, chợt tỉnh dậy từ trong mơ.


      Dầu thắp đèn hết từ lâu, chỉ còn trơ lại bấc đèn.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 54 - Tâm của Bà La Già


      Thị nữ nghe thấy tiếng động liền vội vàng bước vào phòng, quỳ ở góc chờ sai bảo.


      “Bây giờ là giờ gì?”


      “Mới qua giờ tý.”


      Ma xui quỷ khiến, ta bước xuống giường lấy ra bức tranh được giấu trong tàng bảo các, nữ tử trong tranh có các móng tay được sơn màu đỏ thắm.


      Đầu đau như muốn nổ tung, ta ôm đầu, thấp giọng : “Mời Niễn Ngọc đến đây.”


      cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng, khiến cánh cửa sổ va vào nhau kêu kẽo kẹt, ngọn đèn bàn khẽ lay động, cuối cùng cũng tắt.


      Cả căn phòng trở nên tối đen.


      Niễn Ngọc tới rất nhanh.


      Ông ta cẩn thận bắt mạch, rồi mới chậm chạp : “Ma Quân đừng lo lắng, chỉ là đau đầu bình thường thôi, chắc là do tối nay lạnh, khiến ngài bị phong hàn.”


      Ta thở dài, thấp giọng : “ ràng là bổn tọa vì nhìn thấy hình ảnh trong mơ nên mới bị như thế, ông lại đó chỉ đơn giản là do phong hàn, như vậy khỏi có phần hoang đường đấy.”


      Niễn Ngọc : “Thần còn nhớ, kê phương thuốc an thần cho ngài.”


      “Bổn tọa uống phương thuốc đó xong trong lòng càng cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, uống hai ngày rồi’.


      Niễn Ngọc trầm ngâm, gương mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Phương thuốc này thần kê đơn lâu, nhưng chưa bao giờ nghe thấy có tác dụng phụ như vậy. Nếu thần đổi phương thuốc khác cho ngài.”


      Nghe ông ta như vậy, tự nhiên ta cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, giống như có sợi tơ mà ta vĩnh viễn thể nào hiểu được vậy, lăn qua lộn lại, càng lăn càng loạn, rối tung lên, kết thành cái mạng nhện, che kín đầu, khiến người ta thể nhìn thấy cái gì.


      “Đổi phương thuốc khác cũng giống như vậy thôi, dù sao nữa như vậy cũng tệ.” Ta phẩy tay, cúi đầu, “Đêm khuya rồi, ông về .”


      Niễn Ngọc cung kính cúi người, câu nào mất.


      Ta còn nhớ ông ta vào cung từ lúc Phụ Quân còn tại vị, qua nhiều năm như vậy, cũng coi như là lão nhân.


      Tính Niễn Ngọc thích độc, từ xưa đến nay tuy là thích mặc y phục màu đen, nhưng cảm giác về tồn tại của ông ta vì màu đen mà giảm . Ông ta đem đến cho người khác cảm giác ông ta giống như là đóa sen trắng núi cao, nhìn thấy, sờ được.


      Theo như bình thường, tính tình như vậy mọi người thích lại gần, nhưng Niễn Ngọc giống như vậy. Tuy là nhìn ông ta lạnh lùng, nhưng nếu như có việc cần ông ta giúp đỡ, cần mở miệng, ông ta cũng làm giúp, hơn nữa còn làm vô cùng cẩn thận.


      Thái độ của ông ta đêm nay lại rất kỳ lạ, ngôn từ cử chỉ hề giống với trước đây.


      Ông ta như vậy cũng mấy ngày rồi, tính ra , từ sau khi ta bị thương ông ta liền trở nên như vậy.


      Ta chợt giật mình: lẽ có chuyện gì ta bỏ qua hay sao?


      Nghĩ như vậy, lo lắng, nhưng lại dần chìm vào giấc ngủ.


      Ánh mặt trời bên ngoài phòng sáng rực rỡ, hoa hạnh nở đầy trời, từng khóm từng khóm màu hồng nhạt.


      Có giọng vừa cười vừa : “Bà La Già, chàng sao lại uống cách bất lịch như thế, mới có chén say.”


      bàn tay với móng tay được sơn đỏ xuất trước mắt ta, đỡ lấy cánh tay ta, dìu ta vào trong phòng, vừa , vừa : “Bình thường cũng thấy chàng say, hôm nay nồng độ rượu cũng cao, phải là chàng gạt thiếp đấy chứ?”


      Ta chớp mắt mấy cái, đem trọng lượng cơ thể đè xuống người nàng, năng cách hàm hồ: “A Hoàn, ha ha, A Hoàn….”


      Nàng bất đắc dĩ thở dài, lực tay tăng thêm mấy phần, tức giận : “ biết là giả vờ, hay vẫn là đây.” Dừng lại chút, rồi cười thành tiếng, “Thiếp mặc kệ chàng là say hay là giả, dù sao lúc nãy cá cược chàng thua, chàng nên thực lời hứa mới đúng. Nếu bây giờ chàng say, để ngày mai làm cũng được.”


      Xem ra ta cá cược cái gì đó với nàng, biết là đặt cược cái gì, hừ, cho dù có là cái gì nữa, ta đường đường là Quân chủ của Ma giới, sao lại chịu sắp đặt của nữ tử được!


      Nhưng mà giờ nàng cười đến mức hoan hỉ xảo trá như vậy, trong lòng ta cũng cảm thấy có vài phần yên tâm.


      Ta híp mắt lén đánh giá nàng.


      Ta vẫn nhìn được gương mặt của nàng, giống như bị sương mù bao phủ, nhưng kỳ quái ở điểm, ta lại có thể nhìn thấy linh động trong mắt nàng.


      Nàng dìu ta vào phòng, rồi đỡ ta nằm xuống giường, thở hổn hà hổn hển, : “Chàng nằm đây lúc , thiếp lấy nước đến rửa mặt cho chàng, xem chàng , cả người như ngâm trong rượu ấy.”


      Bên tai có tiếng nước chảy truyền đến, lúc say, nàng đỡ ta ngồi dậy bên mép giường, cầm khăn che lên mặt ta, dùng sức mà kỳ cọ.


      Quả là… nghe giọng phải là nương tao nhã lịch , mà đến lúc chăm sóc người khác lại tay chân thô bạo, đây phải là lau mặt cho người khác, mà ràng là mưu sát! May mà tại bổn tọa tỉnh táo, chứ gương mặt ta bị hủy trong tay nữ nhân này mất.


      Ta lắc đầu, muốn đẩy nàng ra, thân thể lại giống như bị trói, thể động đậy được.


      Dường như nàng ấy giận, trừng mắt nhìn ta, giận dữ: “ uống rượu say lại còn thành , đây là lần đầu tiên bản thượng thần làm công việc chăm sóc người khác, chàng lại còn biết hưởng thụ!.”


      Ta liếc nhìn nàng cái, thầm nghĩ: đây phải là chăm sóc người khác, ràng là có mưu sát hại tính mạng.


      Nàng vẫn cằn nhằn liên tục: “Lần sau nếu cảm thấy uống nhiều rồi dừng lại ngay, cứ uống nhiều rượu thường xuyên như thế làm tổn thương thân thể, chàng lúc này mới có bao nhiêu tuổi đâu, phải nghe lời người lớn. Bản thượng thần dù sao cũng bảy trăm vạn tuổi, sống lâu hơn chàng, những lời thiếp chàng cũng phải nghe ít nhiều.”


      Phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng che miệng lại, kích động: “Úi, thiếp mới nhầm, ừ, thiếp với chàng tuổi tác xấp xỉ nhau, ha ha ha….”


      Ta ôm đầu, đau đầu vô cùng. Chỉ số thông minh của nàng như thế, nếu như tính toán với nàng, quả là bôi nhọ bổn tọa.


      Sâu trong nội tâm có cảm giác ấm áp dâng lên, giống như từ cao rơi xuống cái đệm bông, bốn phía xung quanh đều mềm mại êm ái. Khóe miệng của ta nhịn được nhếch lên .


      Nàng lại tiếp tục đặt khăn lên mặt ta, ta chợt rùng mình: phải chứ, lại còn muốn nữa?


      Chắc do tiếng từ đáy lòng của ta quá mãnh liệt, nên thân thể của ta có thể cử động.


      Nắm cánh tay cầm khăn của nàng, ta ngồi dậy, nén giận : “Nàng quá mạnh tay.”


      Gương mặt nàng lạnh lùng, giọng cũng mang theo mấy phần giận dỗi: “Đương nhiên là thể dễ chịu như Thạch Cơ chăm sóc rồi.”


      Thạch Cơ là ai? Đầu ta choáng váng, giống như có cái gì đó muốn nhảy lên khỏi mặt nước.


      Thân thể dường như thể khống chế được, ta nắm tay nàm kéo nàng nằm xuống, đặt ở dưới người, khóe miệng nhếch lên, trêu chọc: “Tuy là Thạch Cơ chăm sóc người ta có vẻ….” Vẻ mặt nàng càng trở nên vui, môi hướng về phía trước bĩu ra, ý cười khóe môi ta lại tăng thêm vài phần, tiếp, “Nhưng mà có số việc, vẫn phải là nàng mới được.”


      Nàng há miệng, ta nhanh chóng ngăn nàng lại, hôn sâu, thuận tay buông màn che giường xuống, ngăn lại cảnh xuân trong phòng.


      Thân thể của ta hoàn toàn thể khống chế được, giống như có linh hồn người khác nhập vào.


      Tay ta lướt theo hai má nàng xuống dưới, lông mày, lông mi, mũi, môi, cằm, sau đó theo đường cong uốn lượn ở cổ, dần dần xuống, tìm được chỗ đồi núi phập phồng, nhàng, cởi bỏ nút thắt trước vạt áo của nàng, làm lộ ra áo lót bên trong màu tuyết trắng.


      Nàng giương mắt nhìn ta, ánh mắt trong veo.


      Ta cúi xuống, ngửi hơi sâu ở cổ nàng, mùi hương bí xông vào mũi: “A Hoàn xông mùi hương gì vậy, ta ngửi mà cũng muốn say.”


      Nàng trừng mắt, giận dữ : “Chàng là đồ đăng đồ tử, ban ngày tuyên dâm, còn ra thể thống gì nữa.”


      Ta cúi đầu cười cười, thấp giọng : “Nhưng mà, A Hoàn lại thích kẻ đăng đồ tử là ta, làm sao bây giờ?”


      Nàng cắn răng, còn muốn mở miệng cái gì đó nữa.


      Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, quả là nhanh ồn ào, ta cúi đầu, kiên quyết ngăn chặn.


      Phía trong màn dần truyền ra tiếng rên rỉ ngắt quãng, ta cầm Mẫu Tử Châu trong tay, cười ha ha với nàng: “A Hoàn mang hạt châu này bên người cả ngày, lại còn dám thừa nhận tâm tư của mình hay sao?”


      Nàng trừng mắt nhìn ta, nhưng vẫn mạnh miệng : “Thiếp chỉ là nhìn hạt châu này có vẻ đẹp đẽ quý giá, nên bình thường mang theo để thưởng thức thôi.”


      Ta đưa tay lau mồ hôi làm ẩm tóc nàng, hôn nàng, rồi đem hạt châu đặt vào chỗ hõm cổ nàng, cười : “À, ra là thế. Vậy….” Hạt châu từ tay của ta, rơi xuống phía dưới lăn , lướt qua đỉnh núi nhấp nhô trước ngực, dừng lại ở đỉnh hồng mai, xoay ngược trở lại. Nàng khẽ thở gấp, cơ thể giật giật nhàng.


      Ta bình thản : “Nàng đúng là thành , ở tình cảnh này, mà còn muốn làm loạn, xem ra ta phải suy nghĩ lại biện pháp mới được.”


      Ta quay đầu nhìn bốn phía, xé xuống khăn trắng mềm ở đầu giường, cười với nàng.


      Sau đó giữ chặt hai tay nàng, khép hai tay nàng lại trói chặt vào thành giường trạm trổ hoa văn.


      “A Hoàn như thế này liền thành , ha ha, xem xem, ngoan hơn hẳn.”


      Nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn ta, gương mặt đỏ bừng, sau lúc lâu, cuối cùng cũng mềm giọng : “Được lắm, thiếp thua, tiền đặt cược cứ tính vậy , hôm nay tha cho thiếp .”


      Tiền đặt cược hay cái gì đó ta quan tâm, hơn nữa bổn tọa cũng muốn tha cho nàng, vấn đề là thân thể này bổn tọa thể khống chế được.


      Ta nghe thấy ta thấp giọng : “Tha cho nàng? Trời vẫn còn sáng, ta lại là kẻ đăng đồ tử, sao lại có thể dễ dàng tha cho tiểu mỹ nhân tới tay như thế được cơ chứ?”


      **********************************


      Tiếp theo xin tự tưởng tượng, ta viết nổi nữa, lật bàn!


      **********************************


      Lúc tỉnh lại, trời sáng từ lâu, ánh mặt trời chiếu đến đầu giường.


      Ta xoa giữa trán, đứng dậy đến trong viện.


      Căn phòng trong mơ vô cùng quen thuộc, dường như ta nhìn thấy ở đâu đó rồi.


      Nhưng Cung Tu La là nơi ta sống từ đến lớn, ràng là ta chưa từng nhìn thấy căn phòng nào như thế.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :