1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình sử bi thương của một nàng phượng hoàng - Liễu Thượng Mi (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 45 - A Hoàn ngốc muốn chết, ta mới cần lấy muội ấy làm vợ!


      Lúc trở lại Tiên giới cũng là chạng vạng, Ngọc Đế ở trong phòng phía sau điện Lăng Tiêu.


      Tiểu tiên đồng trông cửa thầm với ta: “Vừa rồi hình như Vương Mẫu nương nương có tranh cãi gì đó với Bệ hạ, Thượng thần lúc chuyện với Bệ hạ cần phải cẩn thận chút.”


      Từ trước tới nay da mặt Nhuế Hạng vốn mỏng, hôm nay sao lại để ý gì cả mà tranh cãi với Vương Mẫu nương nương cơ chứ, sợ đánh mất mặt mũi hay sao, việc này dù sao cũng có chút kỳ quặc. Ta nghĩ chút, như vậy là tâm trạng của Nhuế Hạng bây giờ tốt, nên rước phiền toái vào người làm gì.


      Thấp giọng mấy câu cảm tạ tiên đồng, ta kéo tay Bà La Già muốn quay về, nghe thấy giọng của Nhuế Hạng từ trong phòng truyền ra: “Phượng Hoàn ở bên ngoài? đến đây rồi, vào lúc .”


      Ta nhíu mày, có chút tình nguyện.


      Bà La Già an ủi ta: “Nàng đừng quá lo lắng, tuy là ngài ấy tính tình có hơi nhen chút, nhưng gặp chính vẫn là người biết phân biệt đúng sai, hơn nữa còn có ta ở đây mà. Sớm làm chuyện này chút, ta cũng an tâm. Ta chờ được nữa rồi.”


      Tiểu tiên đồng dẫn chúng ta từ bên ngoài vào trong phòng, Bà La Già kéo ta nhanh về phía trước.


      Ta bị chàng kéo nhanh nên đuổi theo ở phía sau chàng, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào: “Chàng chậm lại chút, ngài ấy ở bên trong chờ chứ có đâu đâu, vội vã trong nhất thời.”


      Lúc này Bà La Già mới chậm lại chút, nhưng tay chàng vẫn nắm chặt tay ta.


      Trong căn phòng có đốt hương long não, chắc là vừa mới đốt, nên mùi hương quá nồng. Giữa phòng có đặt hai cốc trà, lạnh, tỏa ra chút hơi ấm nào.


      Tiểu tiên đồng bẩm báo xong, được cho phép lui ra.


      Ta vội vã hành lễ, Bà La Già xem như ngang vai vế với Nhuế Hạng, nên chỉ đứng yên ở bên cạnh ta.


      Nhuế Hạng ngồi cạnh bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng nơi chén trà trong tay, phất tay, ý bảo ta cần để ý đến mấy thứ nghi lễ rườm rà phiền phức đó. Lông mày ngài chùng xuống, vai cũng chùng xuống, cả người chìm sâu trong chán nản.


      Ta lặng lẽ véo tay Bà La Già.


      Bà La Già lập tức đứng thẳng người, ra vẻ đứng đắn nghiêm túc, : “Ngọc Đế, hôm nay bổn tọa đến, ra là muốn cầu ngài món bảo bối.”


      Cuối cùng Nhuế Hạng cũng tỉnh táo lại từ trong cơn hoảng hốt, hơi ngồi thẳng dậy, rồi lại mời Bà La Già ngồi xuống, nghiêng mặt, khẽ cười : “Ai chẳng biết Ma Quân ngài giấu ngàn vạn bảo bối trong tàng bảo các, những tục vật bình thường là lọt được vào mắt ngài, biết chỗ ta có thứ đồ gì gặp vận khí đến thế, lại có thể lọt vào mắt xanh của ngài.”


      Ta ho khan hai tiếng.


      Bà La Già : “Bổn tọa thấy Thượng thần Phượng hoàng tệ, muốn đem về cưới làm vợ, biết Ngọc Đế có chấp thuận hay ?”


      Nhuế Hạng hé mắt nhìn ta. Ta chỉ cảm thấy có hai luồng ánh mắt lạnh lẽo cứ bám lấy người ta, khiến cho tay chân ta hoàn toàn tê liệt.


      Trầm tư lúc, Nhuế Hạng đột nhiên cười vui vẻ: “Ma Quân đùa rồi, chỉ cần Thượng thần Phượng Hoàng đồng ý, Trẫm đương nhiên là vui vẻ tán thành rồi.”


      Ta vui vẻ.


      thể ngờ được cuối cùng A Hoàn cũng gả ra ngoài, trong lòng Trẫm vô cùng vui vẻ, vui vẻ.” Nhuế Hạng dừng lại chút, cười mà như liếc nhìn ta, rồi trêu chọc Bà La Già, “Quả nhiên là Ma Quân có sức quyến rũ hơn người, mới chỉ cùng đến núi Bất Chu có lần mà trói được trái tim của Thượng thần Phượng Hoàn của chúng ta, sức quyến rũ như thế, Trẫm vô cùng hâm mộ.”


      Bà La Già cười cười.


      Nhuế Hạng tiếp: “Hôm nay người của Ma giới xem núi Bất Chu, có tìm hiểu được gì ?”


      Bà La Già thản nhiên : “ có gì, nếu A Hoàn gả cho ta, hai giới Tiên - Ma chúng ta đâu còn phân biệt nữa, chuyện ở núi Bất Chu đâu có gì đáng .”


      Nhuế Hạng cười ha ha, cao giọng : “Ma Quân đúng là người thẳng thắn, thảo nào có thể chinh phục được trái tim của Thượng thần Phượng Hoàn, đến cả Trẫm sau khi chuyện với ngài xong, trái tim cũng muốn đập nhanh hơn mấy nhịp.” Ngài ấy đứng lên, đến bên cạnh bàn, “Người đâu, chuẩn bị bút mực.”


      Lúc ra khỏi phòng, bầu trời được bao bọc bởi lớp ánh nắng chiều muộn màu đỏ vàng, gió đêm ấm áp dễ chịu, thoang thoảng trong đó có lẫn mùi sen nhàn nhạt.


      Ta dừng chân, với Bà La Già: “Chàng cứ thế mà ký hiệp ước, phải là quá vội vã hay sao, dù sao chàng cũng qua núi Bất Chu đâu.”


      Bà La Già kéo tay ta, : “ sao cả, chỉ cần A Hoàn vui vẻ là tốt rồi.”


      Ánh mắt chàng dưới ánh nắng chiều lại càng trở nên vô cùng sâu xa, nhìn thấy đáy.


      Ta mím môi, lật tay cầm tay chàng, giống như nắm lấy nửa đời sau của mình vậy.


      “Ba ngày sau thế nào?”


      Ta ngẩn người, hiểu ý chàng.”


      Bà La Già thấp giọng cười cười, giải thích: “Ta chờ được, bằng ba ngày sau làm hỉ yến .”


      Trong lòng ta thầm vui vẻ, nhưng bên ngoài cố tỏ ra lạnh nhạt : “Cũng được.”


      Bà La Già mở miệng muốn , trong lòng ta lại cảm thấy bối rối, ngượng ngùng.


      “Việc này chàng tính toán rồi làm , thiếp có ý kiến gì đâu.” Ta ho khan hai tiếng, “Thiếp còn có việc, trước đây, chàng cũng nghỉ ngơi cho sớm .”


      thể ngờ được bản thượng thần lớn tuổi như vậy, hôm nay lại xấu hổ như thế, trong lòng thầm nhủ mau trốn hơn.


      Cung Thiên Cơ.


      Lúc ta tìm thấy Thái Ất, huynh ấy ngồi đám cỏ bên cạnh đình nghỉ mát ở phía tây của Cung Thiên Cơ.


      Xung quanh đình hoa cỏ mọc dày, xanh biếc mảnh trời, gần đó có cây tử đằng quấn quanh cột đình mà leo lên, tỏa ra mảnh xanh lục nóc đình, giống như cái ô vậy.


      Chắc do vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, thân hình huynh ấy có vẻ rất gầy yếu, cổ tay cũng mỏng manh đến đáng kinh ngạc. Mái tóc đen xõa tung sau lưng, giống như cánh bướm dang rộng, giống như muốn bay lên.


      Ta ngồi xuống bên cạnh huynh ấy, nhìn lên bầu trời tối đen như mực đầu, giọng : “ lâu như thế, còn có thể gặp lại huynh là tốt.”


      Thái Ất đưa tay ra chạm vào đỉnh đầu ta: “Ta mới nghe , Ma Quân cầu hôn muội?”


      thể ngờ được tin tức lại lan truyền nhanh đến thế, ta đỏ mặt, gật đầu.


      Thái Ất nằm xuống, miệng ngậm cây cỏ đuôi chó, giọng mơ hồ: “Ngủ lâu như thế, lúc tỉnh dậy mọi thứ đều thay đổi, đến ngay cả A Hoàn trước kia chỉ biết theo sau ta cũng sắp lấy chồng.”


      Ta cũng nằm xuống theo huynh ấy, cỏ dưới người rất mềm mại, chạm vào tai, cảm thấy hơi ngứa. “Mọi thứ luôn luôn thay đổi. “Mọi người vẫn đến chuyện vĩnh hằng gì đó, ra chỉ là thay đổi rất chậm mà thôi.”


      Thái Ất quay đầu liếc nhìn ta, rồi lại quay lại nhìn bầu trời, giọng lúc lúc : “Chắc là ta già rồi, nghĩ muốn thời gian dừng lại ở quá khứ.” Dừng lại chút, vừa cười vừa , “Muội chọn lựa mấy trăm vạn năm, cuối cùng chọn Bà La Già, ta biết người này, biết ta là người như thế nào?”


      Ta cười : “Huynh gặp thôi mà, hôn lễ tổ chức vào ba ngày sau muội giữ chỗ tốt cho huynh.”


      Thái Ất dừng lại chút, lúc lâu sau mới giật mình hỏi: “Ba ngày sau?”


      Ta gật đầu.


      Thái Ất cười: “ ngày đặc biệt.”


      Ta : “Thời gian là chàng chọn lựa, cho dù có là ngày nào chăng nữa, với muội mà đó đều là ngày đặc biệt, ha ha.”


      “A Hoàn, muội lòng thích ta?”


      Ta cảm thấy câu hỏi của Thái Ất có gì đó kỳ lạ, nếu như thích, sao lại thành thân?


      “Chắc là thích, về phương diện này muội khá là ngốc mà.” Thái Ất ngồi xuống, quay lưng về phía ta, “Về sớm nghỉ ngơi , cho dù có thế nào nữa, huynh cũng chúc muội hạnh phúc.”


      Bóng dáng huynh ấy càng lúc càng xa, cuối cùng cũng biến mất bên trong mảng hoa cỏ.


      Bầu trời đêm càng lúc càng đen.


      Trong đêm đó ta nhận được thư của Long Tam gửi đến.


      Ta đặt long lân ở trong nước, hình ảnh của Long Tam lên, huynh ấy chắc chắn là vô cùng tức giận, dùng cán quạt chĩa vào người ta, gương mặt giận dữ: “A Hoàn, muội phải là bằng hữu của ta, chuyện lớn như vậy, cũng thèm cho ta biết trước! Cái gã Bà La Già kia có gì tốt, muội sao lại cứ mơ mơ hồ hồ mà gả qua đó như thế, bị che mờ mắt à! Còn có còn có, chuyện sáng hôm nay muội với ta khiến ta trở về mà cứ nghĩ mãi, làm sao có thể lấy mượn được Si Mị Chung từ trong tay ta được?”


      Long Tam tỏ ra vô cùng đau lòng: “ thể nào chỉ vì cho muội mượn Si Mị Chung muội liền hồ đồ mà gả qua đó, muội nghĩ lại mà xem, bao nhiêu bảo bối của Long Cung ta bị muội cướp mất, sao muội nghĩ đến chuyện làm Long Thái tử phi”, huynh ấy dừng lại chút, mắt mở to hơn nữa, đột nhiên liên tục, “ phải phải, ta sai rồi, muội tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện làm Long Thái tử phi, khụ khụ….”


      Ta còn nhớ trước đây, từng có người đùa ta phải gả cho Tiểu Long Tam, lúc ấy Tiểu Long Tam lùi mấy bước về phía sau, chán ghét nhìn ta, mặt mũi nhăn nhó hết cả lại: “A Hoàn ngốc muốn chết, ta mới cần lấy muội ấy làm vợ!.”


      Ta nhịn được mà cười thành tiếng.


      Long Tam nghiêm mặt, nghiêm túc : “Rượu mừng ba ngày sau ta nhất định đến uống, nhưng mà lúc ấy muội phải nhớ đem mọi chuyện cho ta, đừng có mà lừa ta đấy!.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 46 - Giông tố trước bão


      Theo như Ti Mệnh Thần Quân , ta và Bà La Già mấy ngày này nên gặp nhau, trước hôn lễ nên tránh gặp mặt, để cầu may mắn, cho nên, mấy ngày rồi ta vẫn luôn ở trong phủ, khiến ta cảm thấy hơi nhàm chán. Có điều cuộc sống Tiên giới từ trước tới giờ vẫn luôn nhàm chán, các vị tiên hữu chắc là cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, nên khi bọn họ nghe hôn của bản thượng thần sắp diễn ra rất vui vẻ, chỉ hận thể thay ta xử lý công việc. Theo như Ngọc Đế : “Nếu như biết còn tưởng là khuê nữ nhà họ gả cơ đấy.” Ha ha, ngài ấy là ghen tị, bản thượng thần khiến ngài ấy hâm mộ rồi.


      Ngày diễn ra hôn lễ, ta thay giá y, ngồi ở trong phòng chờ Bà La Già đến đón. Phụ thân cùng Ngọc hiếm khi thấy ngồi cùng với nhau giờ lại ngồi bên cạnh bàn, cùng với ta.


      Ngọc nâng tay áo lên, dùng vạt áo lau nước mắt ở khóe mắt, cười : “ đợi chừng ấy năm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy A Hoàn xuất giá, nếu như tiểu thư mà biết, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.”


      Lúc trước a nương luôn lo lắng ta ngốc nghếch, hơn lần chỉ vào chóp mũi của ta mà rầu rĩ, lảm nhảm lo âu cả đời này gả được ta đâu, mỗi lúc như thế, phụ thân luôn đập bàn, nhướn mày, trợn mắt, to mồm , khuê nữ của ta cho dù có ngốc như heo, lão tử cũng có thể tìm được con heo đực đến lấy nàng.


      Lúc đó ta vẫn còn kéo theo cái đuôi phượng rất to biến hóa được, nhờ ơn phụ thân những lời này, ở Tiên giới ta bị chọc tức bao lần, đến đâu cũng có người chỉ vào ta mà trêu ghẹo: “Phượng Hoàn, tướng công của muội tìm được chưa?”


      Chắc là phụ thân cũng nhớ đến chuyện này, gương mặt có phần xúc động, cười ha ha mấy tiếng, vỗ tay thở dài : “May mà con để ta phải bắt con heo đực đem đến.”


      Ngọc từ trước đến nay vẫn là người bao che khuyết điểm, vô cùng thích phụ thân xấu ta, vậy mà lúc này phụ thân lại cố ý chọc đến nàng. Nàng liếc nhìn phụ thân cái, thiên vị ta, thầm : “Tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, sao trong việc hôn nhân lại mơ hồ như thế cơ chứ, gả cho kẻ ngốc nghếch.”


      Phụ thân vuốt vuốt mũi .


      Ông ấy bị Ngọc như thế cũng phải là lần đầu tiên, trong lòng ta thầm cười trộm hai tiếng, nhưng bên ngoài mặt lại làm như nghe thấy gì, nhìn thấy gì.


      Ngọc vuốt ve mu bàn tay ta, giọng có phần nghẹn ngào, than thở: “Việc này đột ngột quá, còn chưa chuẩn bị tinh thần nhìn thấy con xuất giá. Ta và cha con quen thuộc với Ma giới, vị Ma Quân tân nhậm đó lại mới chỉ nghe thấy kỳ danh, chưa từng gặp mặt, biết được là tính tình thế nào, chỉ sợ con ở đó bị tủi thân, ôi, đừng quên, núi Tê Ngô mới vĩnh viễn là nhà của con.”


      Phụ thân chen vào: “Chỉ cần là A Hoàn thích, phụ thân cũng thích. Nếu có chuyện gì vui, cứ quay về đây tìm phụ thân!.”


      Ta yên lặng gật đầu.


      Ý nghĩ của hai người họ như vậy cũng là bình thường, dù sao đối với phụ thân mà , cái tên Bà La Già đại diện cho Quân Vương của Ma giới chứ chẳng phải chỉ là cái tên đơn thuần, có điều ta suy nghĩ kỹ rồi.


      Nghĩ đến những chuyện qua mà vẫn thấy đau lòng, tình sử của bản thượng thần quả là vô cùng thê thảm, có điều trong tình cũng vẫn cần đến mấy phần dũng khí, chưa đến lúc cuối cùng ai có thể đảm bảo chuyện gì xảy ra, cũng may là tình cảm của chúng ta vẫn luôn bền vững. Trong các vở kịch vẫn cần phải môn đăng hộ đối, nghĩ nghĩ lại, ta như vậy cũng tính là thua kém chàng, xem như cũng gần là môn đăng hộ đối. Về chuyện giữa hai giới Tiên - Ma, nếu như Bà La Già , chắc chàng đổi ý.


      Chuyện này cũng giống như năm xưa lúc phụ thân bắt ta tu hành tiên pháp, tuy là cả ngày vất vả mệt mỏi, nhưng tới thời khắc mấu chốt mới lại có thể hiểu được dụng tâm của phụ thân, rất lâu sau đó, khi còn bị phụ thân quản lý nữa, trong lòng ta lại cảm thấy trống vắng, giống như thiếu cái gì đó, cho dù là có nghe kịch hay đọc kịch bản cũng thay đổi được, chỉ khi cầm lấy bí tịch tu hành, mới cảm thấy có vài phần chân . Về nguyên nhân , là vì thời gian quá dài, sinh ra tâm lý ỷ lại vào tu hành.


      Cũng giống như tại, ràng là ta biết hai giới Tiên - Ma còn có nhiều vấn đề xung đột chưa giải quyết được, ta và chàng cũng coi như là lập trường bất đồng, nghiêm túc mà , cũng có thể coi như nửa địch nhân. Có điều trước đây ở Ma giới lúc giả trang làm thị vệ, ta có thói quen có Bà La Già ở bên cạnh, sau khi trở về Tiên giới, vẫn luôn bôn ba khắp chốn, lại cứ chuyện này tiếp nối chuyện kia, thiếu chút nữa đến cả thai nhi trong bụng cũng giữ được, lúc màn đêm buông xuống yên tĩnh ngột ngạt khó mà có ý nghĩ nếu như có Bà La Già ở bên cạnh tốt, chỉ cần liếc nhìn ta cái cũng tốt. Bọn Long Tam tuy là cũng quan tâm đến ta, nhưng so ra vẫn kém ánh mắt của Bà La Già.


      Đối với ta mà , Long Tam giống như mấy vở kịch, mà Bà La Già là bí tịch để tu hành.


      Cho dù có như thế nào, chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, ta cùng với chàng, xem chừng cũng có thể sống đến đầu bạc răng long.


      Tiếng nhạc truyền đến cửa, Ngọc đứng lên, vuốt tóc ta, dẫn ta ra cửa.


      Hôm nay xem như ngày đẹp trời, mặt trời lơ lửng phía cao, có gió, chắc là do ta mặc giá y hơi dầy, nên cảm thấy người hơi nóng.


      Bà La Già mặc lễ phục màu đỏ tươi, tóc búi trong kim quan, người vẫn đeo bảy tám chuỗi vòng trang sức như trước, hông đổi thành đai lưng làm bằng mã não màu đỏ, cưỡi tuấn mã màu đen, từ chỗ của ta, nhìn thẳng, vừa khéo có thể nhìn thấy chân chàng mang đôi giày lòe loẹt nạm vàng thêu bạc.


      Chàng kéo cương ngựa, vỗ nhè lên cổ chiến mã, rồi duỗi tay nắm lấy bông hoa lụa đỏ trán con ngựa, quay sang cười với ta, nhảy xuống ngựa, mấy bước đến trước mặt ta, sau đó lén lút chớp mắt mấy cái với ta.


      Ta ngẩn người, hiểu, suy nghĩ chàng đột ngột ôm lấy ta, phi thân ngồi lên lưng ngựa, giữ ta ngồi ở phía trước, thầm vào tai ta: “Tiểu nương tử xinh đẹp, bổn tọa luyến tiếc để nàng ở trong kiệu phía sau, ngộ nhỡ giữa đường bị người khác cướp mất sao. Bổn tọa tốt nhất là để nàng ở trước mặt, cũng để cho mọi người biết, ai mới là tướng công của nàng, ha ha ha.”


      Ta ngồi ngang lưng ngựa, để ngồi vững thể ôm lấy thắt lưng Bà La Già, lại nghe chàng như vậy, khỏi cảm thấy buồn cười: “Cũng chỉ có chàng coi thiếp như bảo bối thôi, ra nếu đám tiên hữu đông đảo đó mà có tâm tư như thế, mấy trăm vạn năm này, chàng còn có cơ hội sao?”


      Bà La Già dùng cằm cọ lên đỉnh đầu ta, lại ôm ta chặt hơn, thấp giọng : “Trong mắt nàng bọn họ đều là người đứng đắn, nhưng trong mắt ta, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, theo như những gì Hạo Thiên hôm đó, ta thấy ánh mắt ta nhìn nàng có phần kỳ lạ.”


      Ta theo lương tâm mà , cảnh tượng ngày hôm ấy cho dù có là ai nhìn thấy đều phải có chút suy đoán, may mà là Hạo Thiên, nếu như mà Long Tam nhìn thấy cảnh tượng ta cùng với Bà La Già trong bộ dáng vừa mới tắm xong đứng ở chung chỗ, chừng đến bầu trời cũng bị huynh ấy lớn giọng hét mà bay mất!


      Bà La Già lấy từ hông ra cây quạt, phe phẩy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cũng may tại diễn ra theo đúng ý nguyện của ta. A Hoàn, nàng quyết định làm chuyện này, có từng hối hận hay ?”


      Bản thượng thần sống hơn bảy trăm vạn năm, tính ra chỉ có hai người, người là Thái Ất, người là Bà La Già.


      Lúc trước tuổi , kết thúc chuyện tình ảm đạm với Thái Ất xong trong tim ta còn lưu lại dấu vết, trong tâm phải là nghĩ đến chuyện này, cho tới tận hôm nay, khi ta nhìn thấy Thái Ất trong lòng vẫn thường tự hỏi, nếu như năm đó ta có dũng khí thẳng với Thái Ất bản thượng thần nhìn trúng huynh ấy, biết có thể có kết quả tốt hay .


      Chỉ tiếc là từng qua biển lớn gì nước(60), Thái Ất cuối cùng cũng chỉ là giấc mông hư vô mờ mịt của thời niên thiếu mà thôi, tỉnh mộng, mở mắt ra, cũng nên nhìn về phía trước.


      Bà La Già chính là tương lai phía trước của ta, lần này ta nghĩ trước tưởng sau, ngó trước ngó sau, cũng vào trận lại lui bước, khiến cho sau này lại cảm thấy hối hận.


      Ta lắc đầu khẳng định, cắt ngang lời Bà La Già: “Thiếp chưa từng hối hận, còn chàng? Thành thân với thiếp, chàng đồng ý nhiều điều kiện như vậy với Nhuế Hạng, có lo mọi người ở Ma giới chỉ trích hay ? Có từng hối hận?”


      Bà La Già gấp quạt lại, tay dừng lại giữa trung, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt vẫn thay đổi.


      Ta cũng ngẩng đầu nhìn chàng, giật mình. Có câu, ta vẫn muốn với Bà La Già, nhưng dám , mà vẫn nhẫn nhịn tới tận hôm nay. Lúc này lại có cảm giác giống như bây giờ sau này còn cơ hội nữa. Ta hé miệng, suy nghĩ cả nửa buổi, cuối cùng cũng chậm rãi : “Bà La Già, thiếp hy vọng chàng bố thí tình cảm cho thiếp, thời gian qua đối với thiếp mà chỉ là mấy tháng ngắn ngủi, nhưng đối với chàng, lại là xa cách mấy trăm vạn năm, thời gian dài như vậy chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như chàng còn tình cảm với thiếp, bây giờ đừng ngại cho thiếp biết, cũng tốt hơn là để cuộc hôn nhân gượng ép diễn ra.”


      nhiều như vậy, nhưng ta lại cảm thấy chưa được chuyện gì hết cả, ngẫm nghĩ thêm chút nữa, ta lại cảm thấy chàng chuyện gì cũng có thể hiểu được.


      Ánh mắt Bà La Già biến đổi, nhưng gương mặt lại giống như hồ nước yên tĩnh, có lấy chút gợn sóng, mà dường như ta lại nghe thấy mạch nước ngầm phía dưới mặt nước tĩnh lặng kia tích tụ, tiếng sóng lớn ầm ầm chảy xiết, đập vào đá ngầm, lần rồi lại lần, đinh tai nhức óc, giống như phá tan mặt nước yên tĩnh đó mà lao ra, tạo thành những cột sóng lớn.


      Ta ngừng thở, đến cả nhịp tim dường như cũng chậm lại.


      Trầm tư. lúc lâu.


      Cuối cùng Bà La Già lại mở quạt ra phe phẩy: “Hôm nay quả là nóng, A Hoàn nên để tâm tĩnh chút tốt hơn.” Gương mặt chàng mang theo ý cười, thản nhiên , “ tại ta muốn lấy nàng, tất nhiên là hạ quyết tâm, bây giờ nàng lại nghĩ lung tung, lại toàn nghĩ những điều cần thiết. Nếu như ta sợ sau này hối hận, hôm nay ta cưới nàng.”


      Ta nắm lấy cánh tay cầm quạt của chàng, bình tĩnh nhìn sâu vào mắt chàng: “Chỉ cần chàng hối hận, thiếp cũng hối hận.”


      Ánh mặt trời gay gắt, trán Bà La Già tỏa ra lớp mồ hôi, ta nâng tay áo lên lau cho chàng, mím môi cười: “ mau , trễ giờ lành là tốt.”


      Chú thích:


      (60) Đây là câu trong bài thơ Ly Tư (Xa nhớ) của Nguyên Chẩn, được tác giả làm để tưởng nhớ người vợ mất là Vi Tùng.


      Bản Hán Việt:


      Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,


      Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.


      Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,


      Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.


      Bản dịch thơ của Điệp luyến hoa:


      Từng qua biển lớn, gì nước,


      Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.


      Lần lữa khóm hoa lười để ý,


      Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 47 - Ta nhìn thấy Thái Ất há to đôi môi đỏ, cổ họng cuối cùng cũng phát ra được tiếng kêu to mà khàn khà: “A Hoàn….”


      Gần đến hoàng hôn, kiệu hoa mới chậm chạp tới Ma giới.


      Bà La Già mở hỉ yến tại hoa viên phía tây Cung Tu La, vừa uống rượu dùng trà, vừa ngắm hoa thưởng nguyệt vô cùng tao nhã.


      Các vị tiên hữu tới từ sớm, túm năm tụm ba thành nhóm ngồi ở phía nam hoa viên, ai cũng vui vẻ tươi cười. Người của Ma giới ngồi ở phía đối diện, cũng tươi cười nhưng ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của họ. Nhưng có điều cảnh tượng này quả là vui vẻ hòa thuận.


      Giữa hoa viên có con đường được phủ kín hoa đỏ, Bà La Già cầm tay ta cùng bước lên những cánh hoa, đến đâu các vị khách đứng lên đến đấy, vỗ tay chúc mừng.


      Phong Thần làm ra trận gió mát, khiến những cánh hoa đỏ tươi theo gió từ từ bay xuống, cả gian trở nên rực rỡ, giống như trận mưa hoa, mùi hoa tràn ngập trong khí, thấm vào tận tâm can.


      Giữa những khóm hoa có mấy chỗ có dòng nước phun lên từ trong lòng đất, dòng nước phun đến giữa trung, tản ra bốn phía, nhờ khúc xạ của ánh nắng mặt trời mà tỏa ra nhiều màu sắc rực rỡ, tiếng nước chảy xuống ào ào, liên tục ngừng nghỉ.


      Nhạc sư tấu nhạc, cùng với tiếng nước chảy, cùng với những cánh hoa nhảy múa, cùng với tiếng cười vui vẻ của các vị khách.


      Bà La Già sóng vai với ta tới chỗ cao nhất trong hoa viên, cùng ngồi xuống vương tọa.


      Chàng giơ ly rượu lên, cao giọng : “Hôm nay là ngày vui của bổn tọa và Phượng Hoàn, mong mọi người đừng để ý, cứ uống thoải mái! Từ nay về sau, hai giới Tiên - Ma cùng tồn tại trong hòa bình, đời đời làm bằng hữu.”


      Các vị khách đồng loạt cầm ly uống.


      Nhuế Hạng cầm tay Vương Mẫu nương nương từ bàn chủ trì đứng lên, với Bà La Già: “Trẫm coi như là nhìn thấy A Hoàn lớn lên, hôm nay là nàng xuất giá, hai là Tiên - Ma hai giới đình chiến, coi như là song hỷ lâm môn, Trẫm cùng Vương Mẫu cùng mời Ma Quân ly!.”


      Bà La Già cười uống, sau đó quay sang với cha ta và Ngọc : “Bổn tọa thành thân với A Hoàn, từ nay về sau, phụ thân của nàng cũng chính là phụ thân của ta, của nàng cũng chính là của ta. Truyền vương lệnh của ta: Thượng thần Phượng Ngạn cùng với Tiên Ngọc được tự do ra vào Ma giới.” Chàng uống cạn ly rượu, buông ly, nhìn Vương Mẫu nương cái sâu xa, sau đó tiếp tục với phụ thân, “Bổn tọa từ thuở có nương, hôm nay coi như là buôn bán lời.”


      Dưới đài có người trêu ghẹo: “Chủ thượng cưới được thê tử xinh đẹp như vậy về nhà, đương nhiên là buôn bán lời!.”


      Các vị khách cười vang.


      Bữa hỉ yến này kéo dài từ lúc hoàng hôn đến tận khi trăng treo đầu cành.


      Mặc dù ta uống rượu cũng cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ.


      Lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, bỗng có tiếng nổ ầm vang ở phía đông, sau đó là mặt đất rung động, từ sau khi lấy Tinh Nguyên Châu ra khỏi cơ thể ta vẫn chậm chạp trong việc tu luyện, bây giờ pháp lực yếu ớt, mặt đất rung chuyển như vậy cũng khiến ta đứng vững, tránh khỏi việc đưa tay ra nắm lấy Bà La Già đứng bên cạnh.


      Thái Ất vỗ mạnh vào bàn, đứng lên, hô lớn: “ ổn rồi, là núi Cửu Nghi.”


      Hỉ yến đột nhiên tĩnh lặng, các vị tiên hữu đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.


      Lùi về phía sau hai bước, ta hốt hoảng.


      Pháp lực của ta mạnh, lúc nãy mặt đất rung chuyển đứng vững, bây giờ nhìn các vị tiên hữu, cũng ngã trái ngã phải, cứ nghĩ là do say rượu thôi, nhưng giờ xem ra, có lẽ…


      Tay Thái Thượng Lão Quân run rẩy, giọng khàn khàn cũng run rẩy theo: “Bị lừa rồi, bị lừa rồi, trong rượu có bỏ Đông Doanh Hoa!.”


      Nhuế Hạng ném ly rượu trong tay xuống, giận dữ : “Ma Quân, Trẫm thành tâm đối đãi với ngài, ngờ ngài lại làm ra việc hèn hạ như vậy.”


      Bà La Già cười cười, xoay cây quạt trong tay hai vòng, lạnh lùng : “Ngọc Đế bệ hạ chuyện là khó nghe, nếu như ngài thành tâm đối đãi, vì sao nguyện ý thả Phụ Quân ta ra?”


      Chàng cầm ly rượu trong tay ném mạnh xuống đất, “choang” tiếng, ly rượu vỡ ra thành từng mảnh , rượu trong chén rơi vương vãi đầy mặt đất, cùng với những cánh hoa đỏ tươi, trông giống như vũng máu.


      Ở giữa sân tất cả các vị Ma Vương đều đồng loạt lấy binh khí từ bên hông, sau lưng, trong tay áo ra, cởi áo khoác bên ngoài ra, lộ ra kim giáp ở bên trong, lóe ra hàn quang dày đặc dưới ánh trăng sáng. Bọn họ đến bên cạnh các vị tiên gia, hề tốn sức mà bắt giữ các vị tiên gia.


      ràng là thời tiết rất nóng, mà chân ta lại như dẫm lên khí lạnh.


      Nụ cười môi Bà La Già dưới ánh trăng lại khiến người ta cảm thấy ghê rợn: “Nếu các vị tiên gia ở Ma giới, đêm nay tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.” Ngụ ý, là phải giam lỏng tất cả các vị tiên hữu có mặt ở đây.


      Thiên Bồng Nguyên Soái là kẻ thẳng tính, kìm chế được, ỷ vào sức mạnh của bản thân, tránh khỏi ma vật phía sau, nhảy ra giữa chỉ vào mũi Bà La Già mà mắng: “Tiểu súc sinh, việc ngươi chơi xấu ngày hôm nay, lão trư ta đây thề phải giết ngươi ngay tại chỗ này mới cảm thấy thoải mái được!.”


      Bà La Già chớp mắt thản nhiên nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái, tùy ý vung tay lên: “Lôi xuống.”


      Có mấy binh lính từ trong bóng tối ra, đem trói Thiên Bồng Nguyên Soái rồi lôi xuống dưới.


      Mắt Thiên Bồng Nguyên Soái trợn trừng, khóe miệng có dòng máu chảy ra, vết thương ngực tạo thành lỗ to dù được tay giữ chặt nhưng vẫn chảy máu đầm đìa.


      Chỉ chiêu thôi mất mạng.


      Ta hít sâu hơi, cảm thấy sau lưng mồ hôi đầm đìa dính chặt lấy y phục.


      Đêm khuya, gió thổi mạnh, sau lưng là gió lạnh, khí lạnh từ lưng chạy thẳng lên , tràn đầy cổ họng.


      Bà La Già chậm rãi : “Ngọc Đế, ngài nên ra lệnh cho bọn họ bó tay chịu trói , ai chống cự, chỉ chết nhanh hơn mà thôi. Hôm nay là ngày vui của bổn tọa, mà lại có mấy kẻ như Thiên Bồng Nguyên Soái, bổn tọa sợ là Ma Hậu vui. Máu tuy là nhìn khiến người ta vui vẻ, nhưng mùi vị dễ chịu chút nào.”


      Nhuế Hạng quay đầu nhìn ta, ánh mắt như con dao sắc bén, đâm thẳng vào mắt ta.


      Ta lại loạng choạng.


      Bà La Già nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy ta, dịu dàng : “A Hoàn cần phải cẩn thận chút, chú ý đứa bé trong bụng nàng, tuyệt đối thể để xảy ra sơ xuất được.”


      Ta nhếch miệng cười, cố gắng đứng thẳng người, cẩn thận đánh giá chàng.


      Chỉ vài phút trước thôi chúng ta vẫn còn nâng cốc chúc mừng, mà mấy phút sau, vì sao ta lại cảm thấy chàng biến thành người hoàn toàn xa lạ thế này.


      Ánh mắt chàng vẫn dịu dàng như trước, nụ cười môi cũng vẫn quen thuộc như vậy, vì sao lại biến đổi thành người khác.


      Bà La Già vỗ vỗ lưng ta: “A Hoàn, ta từng đồng ý với nàng sau khi chuyện này kết thúc hai giới Tiên - Ma còn tranh chấp nữa, nàng xem, cũng sắp thành thực rồi.”


      Ta run rẩy, đưa tay chạm vào gương mặt lạnh lùng sắc bén như đao, lông mày, đôi mắt, gò má, khóe miệng, theo gương mặt xuống, cho đến cổ, nước mắt lưng tròng: “Thả chúng ta ra .”


      Gương mặt Bà La Già thay đổi, hơi nghiêng đầu nhìn cây trâm cài ở cổ, rồi liếc nhìn cánh tay cầm trâm của ta, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên: “A Hoàn, ngày đó lúc ta tắm, là nàng tự động tiến vào thích ta, mà sao biểu của nàng ngày hôm nay, lại giống như thích Tiên giới nhiều hơn?”


      Dưới ánh trăng, ánh mắt chàng dần biến thành mảng đen thui: “Nàng với ta tình cờ gặp gỡ, chẳng qua chỉ ở chung có mấy ngày, ta đem ngôi vị Ma Hậu cho nàng, tính là ta bạc đãi nàng chứ? Phần lớn ma nữ ở Ma giới tốn biết bao nhiêu tâm tư muốn leo lên giường của ta, tự tiến cử bản thân, đều là vì vị trí này. lẽ nàng vẫn còn chưa hài lòng? Nàng cũng có vài phần quyến rũ, ta cũng để ý chuyện nàng mang thai đứa bé của người khác, sau này ta thoải mái nhận nó làm nghĩa tử, có điều nữ nhân, tham lam quá cũng tốt.”


      Ta nhắm mắt, giọng giống như đầm nước tĩnh lặng, cây trâm trong tay tiến lên phía trước, rạch đường vào cổ chàng, máu chảy dọc theo trâm xuống dưới: “Ma Quân những điều này Phượng Hoàn nghe hiểu, cũng muốn hiểu, chỉ muốn hỏi Ma Quân vấn đề có thả chúng ta về hay !.”


      Bà La Già chớp chớp mắt, phe phẩy cây quạt trong tay: “Thượng thần Phượng Hoàn cũng quá biết tự lượng sức mình, chỉ với linh lực tại mỏng manh như tờ giấy của ngươi, mà cũng muốn uy hiếp bổn tọa?” Vừa dứt lời, gương mặt chàng bỗng trở nên lạnh lẽo, trong mắt ánh lên hung ác, đánh mạnh về phía ta.


      Bà La Già rất đúng, nếu là trước kia ta còn có thể đánh trận với chàng, ai thắng ai thua còn chưa biết trước được, nhưng mà giờ, ta có chút uy hiếp gì với chàng hết cả.


      Ta mở to mắt, nhìn tay chàng đánh về phía ta.


      Hóa ra lúc trước chàng hối hận với ta, là ý này.


      Ta nhìn thấy, Thái Ất thoát khỏi dây trói, chạy về phía ta, dường như muốn đem ta đẩy ra phía sau để bảo vệ.


      Trong trận đại chiến Tiên - Ma huynh ấy liều mạng bảo vệ ta, Hạo Thiên bỏ ra nhiều công sức như thế mới cứu tỉnh được huynh ấy, ta làm sao lại có thể để cho huynh ấy vì ta mà bị thương lần nữa?


      Ta dùng hết khí lực toàn thân, đẩy Thái Ất ra, cơn đau cũng từ lưng truyền đến.


      Thân hình màu trắng từ cầu thang lăn xuống dưới, y phục nhếch nhác, những cánh hoa đỏ thắm dính vào người huynh ấy, từng chút , đâm vào mắt khiến người ta đau lòng.


      Thái Ất còn chưa đứng lên, ngẩng đầu nhìn ta, mắt mở to.


      Ta loạng choạng, cuối cùng đứng vững, ngã ngồi xuống bên cạnh bàn, trong miệng có cảm giác ngòn ngọt, nhịn được ho hai tiếng, lồng ngực cũng cảm thấy đau nhức.


      Thái Ất lảo đảo đứng lên, bước từng bước về phía ta, lại cẩn thận vấp vào bậc thang, ngã lăn ra mặt đất, búi tóc xổ tung, mái tóc đen xõa ra. Thái Ất đứng lên, máu từ đầu gối chảy xuống, mà huynh ấy làm như có chuyện gì xảy ra, từng bước đến bên cạnh ta, cánh tay run rẩy, ôm lấy ta.


      Ta ho khù khụ, nuốt xuống ngụm máu, cảm thấy trong bụng quặn đau, từng cơn rồi lại từng cơn tiếp nối.


      Bà La Già đứng bên cạnh, nhìn ta lạnh lùng, thở dài : “ tiếc cho mỹ nhân.”


      Hóa ra là trong mắt chàng, ta cũng chỉ là tiết mục giải trí cho chàng mà thôi, cùng với những ca cơ nhảy múa khiêu vũ kia cũng giống nhau mà thôi.


      Chắc do mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, xương cốt của Thái Ất có phần cứng ngắc, ta kéo tay, huynh ấy buông ta ra, ánh mắt bối rối.


      Ta hít sâu hơi, vỗ vỗ tay Thái Ất, sau đó đẩy huynh ấy ra, liều mạng với chút khí lực cuối cùng, đứng lên, ngẩng đầu, cười cười với Bà La Già, cách ngắt quãng: “Bản thượng thần có thể được chôn cùng Ma Quân, có chết cũng đáng.”


      Bà La Già chớp mắt, bình tĩnh nhìn ta, lộ ra vẻ mặt khinh thường.


      Cuối cùng ta cười với chàng, lao lên ôm chặt lấy chàng.


      Mọi người đều cho rằng tộc Phượng hoàng chúng ta bản lĩnh mạnh nhất là pháp thuật, ra bọn họ đều nhầm cả rồi.


      Pháp thuật còn có biện pháp để phá giải, nhưng lửa niết bàn có thể đốt cháy vạn vật, trừ khi có máu của người của tộc Phượng hoàng, bằng đốt vạn vật cháy thành tro mới chịu tắt.


      Bản thượng thần cùng lắm thị đốt cháy quay trở về thành quả trứng, chứ tuyệt đối thể để cho hàng ngàn hàng vạn các vị tiên hữu, chỉ vì ta mà bị bắt, Tiên giới cho dù có hàng ngàn hàng vạn người như ta, cũng thể bị Ma giới đánh bại như vậy!


      Xung quanh Bà La Già có vòng sáng màu lam, nhưng cũng ngăn được lửa niết bàn, ngọn lửa vẫn lan lên y phục của chàng như trước.


      Trong ánh lửa, ta cười với Bà La Già: “Mấy hôm trước ta có cảm giác là lạ rồi, theo như tính cách của chàng thể những câu như thế được, tiếc là ta lại lựa chọn tin tưởng chàng, bây giờ nghĩ lại, ta đúng là kẻ ngốc mà. Cho dù lúc trước chàng ta là , hay là giả, bây giờ chúng ta cũng cùng chết chỗ, những mỹ nhân như hoa như ngọc của chàng cuối cùng cũng thể gặp được chàng.”


      Bà La Già cau mày, khóe miệng có dòng máu chảy ra, bình tĩnh nhìn vào mắt ta, cuối cùng cũng : “Chúng ta lúc trước có từng… quen nhau?”


      Ta lạnh lùng cười : “Ma Quân lại đùa rồi, chúng ta trước kia có quen biết hay , chẳng lẽ ngài còn biết? Ngài tuyệt đối đừng có với ta, qua mấy trăm vạn năm, trí nhớ của ngài mất sạch rồi, ta đây cười đến chết mất.”


      Lửa người càng cháy càng mạnh, ta nhìn thấy Thái Ất há to đôi môi đỏ, cổ họng cuối cùng cũng phát ra được tiếng kêu to mà khàn khàn: “A Hoàn….”


      Ý thức càng lúc càng mơ hồ, dường như ta nhìn thấy phụ thân giơ đại đao lên chạy về phía ta.


      Xem như là ảo giác , nhưng trước khi chết có thể thấy lão nhân gia ngài liếc mắt nhìn ta cái, cho dù có là ảo giác ta cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 48 - Xem ra Vương Mẫu nương nương sớm biết chuyện này xảy ra, là liệu như thần, Trẫm bình thường xem thường nàng.


      Ánh mắt Thái Ất lộ ra tia hi vọng.


      Phụ thân xông lên, dùng đao cắt cổ tay, lửa người ta gặp máu, dần dần dần rồi tắt. Phụ thân đỡ lấy ta, đứng ở bên. Bà La Già thất tha thất thểu lùi về phía sau vài bước, có máu chảy ra từ khóe miệng.


      Tới cùng phụ thân còn có mấy trăm thiên binh, bọn họ bao vây bốn phía xung quanh.


      Nhuế Hạng đứng lên, bước mấy bước về phía giữa, với Bà La Già: “Ta thấy người cần nghỉ ngơi phải là Ma Quân mới đúng.”


      Bà La Già buông cánh tay che ngực xuống, cố gắn đứng thẳng người, gương mặt biến đổi, nhìn về phía Vương Mẫu nương nương, sau lúc lâu, mới khẳng định: “Là bà!.”


      Vương Mẫu nương nương ngồi cao, kim bộ diêu đầu đung đưa trong gió, gương mặt lạnh lùng như nước. Bà đổi sang tư thế ngồi thoải mái khác, ống tay áo rộng rãi bay phấp phới, chậm rãi : “ sai, đúng là bản cung.”


      Vị tiên gia ở đây hiểu gì cả nên gương mặt lộ vẻ nghi ngờ, chỉ có phụ thân là cúi đầu thở dài.


      Bà La Già chớp mắt, nhìn về phía núi Cửu Nghi lúc, rồi mới chậm rãi : “Bổn tọa vốn tin là bà giúp, cho dù biết bà chính là người trong bức tranh đó cũng tin, cho đến tận khi bà cho ta biết cách phá giải phong ấn núi Cửu Nghi.” Dừng lại chút, chàng khép hờ mắt ho hai tiếng, tiếp tục , “ tại xem ra, biện pháp đó là đúng. khi như vậy, vì sao bây giờ bà lại muốn làm như thế?”


      Vương Mẫu nương nương nhắm mắt, sắc mặt mỏi mệt: “Bản cung cho ngươi bí mật của núi Cửu Nghi phải là vì muốn giúp ngươi, mà là bản cung muốn Thái Vu được thả ra. Nhưng mà bản cung cũng muốn nhìn thấy Tiên giới bị hủy hoại trong tay ngươi. Tính tình của ngươi cùng với Thái Vu giống nhau, tính tình ông ấy tuy là có chút lạnh lùng, nhưng làm việc lại luôn quang minh chính đại, từ trước đến nay vẫn khinh thường việc sử dụng thủ đoạn, nhưng ngươi lại giống như thế, bản cung thể đề phòng.”


      Sắc mặt Bà La Già dần dần trở nên lạnh lùng.


      “Con bé A Hoàn kia từ trước đến nay vẫn có chút ngốc nghếch, nó bị ngươi lừa dễ dàng như thế, bản cung đều thấy. ra trong tâm vẫn hy vọng ngươi đối với nó có vài phần chân tình, bây giờ xem ra, bản cung sợ là phải thất vọng rồi.” Vương Mẫu nương nương quay đầu liếc nhìn ta, ánh mắt có chút nỡ, “Con bé là nương tốt, đáng tiếc là ngươi biết quý trọng phúc phận này.”


      Tay Nhuế Hạng hơi run lên, gương mặt nghiêm nghị cũng hơi run rẩy, gân xanh trán cũng giật giật, lại cố nhịn xuống, bằng giọng điệu bình tĩnh: “Xem ra Vương Mẫu nương nương sớm biết chuyện này xảy ra, là liệu như thần, Trẫm bình thường xem thường nàng.”


      Vương Mẫu nương nương quay sang nhìn Nhuế Hạng, thản nhiên cười, thấp giọng : “Ngọc Đế sao lại như thế, lão thân bất quá chỉ là nghĩ nhiều quá mà thôi.”


      Sắc mặt Nhuế Hạng trở nên đen hơn.


      Bà La Già tựa vào cây cột phía sau, đứng thẳng, mắt nhìn những gì diễn ra, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười kỳ quái: “Tuy là Vương Mẫu nương nương nghĩ nhiều, nhưng tiếc là còn chưa toàn diện. Xem ra bà tính thiếu người.”


      Sắc mặt Nhuế Hạng biến đổi, đột ngột quay đầu, nhìn theo ánh mắt Bà La Già.


      Cuối con đường vương đầy cánh hoa đỏ thắm có bóng dáng người đứng.


      Thái Vu mặc y bào đen như mực, vạt áo có thêu hoa văn chìm bằng chỉ vàng, đung đưa trong gió tỏa ra ánh sáng nhiều màu, mái tóc đen dài buông xõa mặt đất, dưới ánh trăng trông như dòng suối chảy, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Chắc do nhiều năm nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nên gương mặt ông ta hơi tái, khiến cho đôi môi càng trở nên đỏ thắm, viên bảo thạch màu lam ở giữa trán tỏa ra ánh sáng lấp lánh.


      Gương mặt Nhuế Hạng lại biến đổi, quai hàm căng cứng, tay nắm chặt thành nắm đấm kêu “răng rắc”, giữa các ngón tay có máu tươi chảy ra.


      A cha lại khe khẽ hít sâu hơi.


      Thái Vu bước từng bước , chậm rãi về phía trước, tiếng bước chân trong đêm yên tĩnh giống như tiếng sấm giữa trời quang, đánh mạnh vào trong tai mọi người. Ông ta bước tới trước mặt Vương Mẫu nương nương, dừng lại.


      Vương Mẫu nương nương vẫn ngồi nguyên ghế, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thái Vu, hề chớp mắt.


      Thái Vu cúi người xuống, mái tóc đen dài xõa tung, buông vai, giống như tấm rèm đen, ông ta run rẩy vươn tay, chậm chạp, tới mặt Vương Mẫu nương nương, càng tới gần tay càng run rẩy hơn. Cuối cùng, tay Thái Vu dừng lại ở sát mặt Vương Mẫu nương nương, tròng mắt đen như mực nhìn chăm chú vào mắt Vương Mẫu nương nương, khóe miệng cong lên thành nụ cười ấm áp, giọng giống như mặt biển êm đềm nhưng sâu dưới đó lại nổi sóng ngầm: “A Quỳnh, Ngô mang nàng về nhà.”


      Sắc mặt Nhuế Hạng từ xanh biến thành đen thui.


      Thái Thượng Lão Quân trốn ở dưới bàn lại lùi lại thêm mấy bước nữa, yên lặng cầu nguyện: “Thần tiên phù hộ.” Dường như quên mất bản thân mình cũng là thành viên trong chúng tiên.


      Bà La Già hổn hển thở ra tiếng.


      Vương Mẫu nương nương hạ mi mắt, nhìn chăm chú vào chỗ rượu đổ mặt đất, thản nhiên : “Ma Quân Thái Vu hình như bị phong ấn lâu lắm rồi, biết tình hình tại. Bản cung là Vương Mẫu nương nương của Tiên giới, là thê tử kết tóc của Nhuế Hạng, tiên hào là Dao Quang. Ngài muốn tìm A Quỳnh, xem ra có ở chỗ này.”


      Thái Vu đứng thẳng dậy, tay chậm rãi nắm thành nắm đấm, rụt lại ở bên hông.


      Gió đêm thổi qua, mái tóc dài tung bay hỗn độn ở phía sau.


      “Nhuế Hạng chỉ là tướng quân bé, xứng với nàng.” Trước khi Thái Vu bị phong ấn, Nhuế Hạng đúng là tướng quân, có điều cũng qua mấy trăm vạn năm, chẳng lẽ cho người ta thăng quan à.


      Vương Mẫu nương nương giương mắt nhìn, đến bên cạnh Ngọc Đế, sóng vai đứng, đưa tay cầm tay ngài, quay đầu với Thái Vu: “Ngài sai rồi, xứng hay phải do ngài , cũng phải cho ngài ấy quyết định, mà do ta.” Y bào của bà bị gió thổi tung bay, ống tay áo rộng rãi bay bay trong gió, “Bản cung cảm thấy, Nhuế Hạng rất tốt. đến chuyện ngài ấy bây giờ là đương kim Ngọc Đế, cho dù là phàm nhân, cũng có sao đâu?”


      Bà La Già ho khan hai tiếng, với Thái Vu: “Phụ Quân, có thể giết Ngọc Đế trước.”


      Thái Vu đứng tại chỗ, gương mặt lạnh lùng như tảng băng, gió ngừng thổi, mà tóc ông ta vẫn tung bay trong trung.


      Bà La Già tiếp tục : “Phụ Quân từng dạy con, thể nhân từ, chẳng lẽ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, Phụ Quân lại động lòng trắc ư?”


      Tóc Thái Vu càng lúc càng bay cao hơn, dàn trải ở sau lưng, giống như cánh chim màu đen, viên bảo thạch màu lam ở giữa trán càng tỏa ra ánh sáng chói lòa hơn.


      Phụ thân run rẩy, nắm chặt kiếm trong tay, dồn sức chờ ra tay.


      Ta giữ cổ tay phụ thân, lặng lẽ lắc đầu. Pháp lực của Thái Vu thâm sâu khó lường, năm xưa Thượng thần Đông Hạo phải liều chết mới phong ấn được ông ta, dựa vào pháp lực còn kém Thượng thần Đông Hạo nhiều của phụ thân, tuyệt đối là đấu lại Thái Vu, chỉ có nước chịu chết thôi.


      Vương Mẫu nương nương nhàng bước từng bước, đứng chắn trước mặt Nhuế Hạng, ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Thái Vu.


      Nhuế Hạng lại dùng sức, kéo Vương Mẫu nương nương về phía sau, che chở ở phía sau lưng mình.


      Ta khe khẽ cười, cố nhịn cảm giác đau đớn trong ngực xuống: “Đến lúc này, ngài ấy vẫn còn để ý đến thân phận Ngọc Đế uy nghiêm của mình, quả nhiên là người cổ hủ.”


      “Cũng phải hoàn toàn như thế, qua chừng ấy năm, ngài ấy vẫn có thể chịu đựng được, cũng coi như là có loại năng lực khác .” Phụ thân thở dài, “Từng có đêm Nhuế Hạng uống say, lôi lôi kéo kéo ta khóc lóc, ra những chuyện bình thường bao giờ ra, chắc là đau lòng.”


      Ta kinh ngạc, rồi cũng thở dài theo phụ thân.


      Ánh sáng từ viên bảo thạch ở giữa trán Thái Vu dần nhạt , tóc trở nên mềm mại bay tán loạn ở phía sau lưng. Ông ta nhìn sâu vào mắt Vương Mẫu nương nương, lúc lâu sau được câu nào.


      “Năm đó Ngô nghĩ chỉ cần thắng thiên quân vạn mã nhất định có thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý, bây giờ Ngô cuối cùng cũng hiểu Ngô sai ở đâu rồi. Thiên quân vạn mã cũng chẳng bằng tướng quân bé như .” Thái Vu quay người, bước từng bước ra ngoài, “Năm xưa Ngô ở dưới chân núi Cửu Nghi chờ nàng sáu trăm vạn năm, Ngô chưa từng hối hận, sau này cho dù có ngàn ngàn vạn vạn lần sáu trăm vạn năm, Ngô cũng hối hận.”


      Thái Vu đứng thẳng người, ta lại cảm thấy ràng có cảm giác đau thương quanh quẩn quanh ông ta.


      “Con trai ta, theo ta quay về.”


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 49 - Cẩm Thanh


      Lúc trở lại Tiên giới, sắc mặt của các vị tiên hữu tốt chút nào, mà Ngọc Đế cầm đầu, sắc mặt đen như đáy nồi, cùng với sắc mặt bình thản của ta lại tạo thành đối lập ràng.


      Bụng đau từng cơn, cơn sau mạnh hơn cơn trước, nhưng cũng bằng nỗi đau trong trái tim.


      đám người vây xung quanh giường, Thái Thượng Lão Quân rút ngón tay đặt lên cổ tay ta lại, thở dài hơi.


      Long Tam vội vã, tóm lấy bả vai Thái Thượng Lão Quân, hỏi liên tục: “Sao rồi, vết thương của A Hoàn có nghiêm trọng hay , đứa bé thế nào, nên làm cái gì bây giờ?”


      Thái Thượng Lão Quân nhìn ta, ngập ngừng lúc lâu, cuối cùng cũng ấp a ấp úng : “Thượng thần Phượng Hoàn, lần này thân thể của ngài bị tổn thương rất nghiêm trọng, nếu còn tiếp tục thế này, chỉ e là đối với đứa bé trong bụng tốt.”


      Quả nhiên, quả nhiên.


      Ta thở dài, thấp giọng : “Bá Dương hiểu ta mà, cho dù là dùng biện pháp gì chăng nữa, cũng xin thử lần.”


      Thái Thượng Lão Quân cúi đầu, thấp giọng : “Trước mắt chỉ có biện pháp. Vừa rồi tiểu tiên kiểm tra qua, thai nhi trong bụng thượng thần chưa trưởng thành, nếu có thể được nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ vẫn là tốt nhất, nhưng cơ thể Thượng thần giờ lại chịu đựng nổi, tránh khỏi cảnh mẫu tử cùng….” Thái Thượng Lão Quân mềm giọng, “Tiểu tiên thấy, vẫn là nên nuôi lớn rồi sinh ra mới tốt.”


      Ta nhắm mắt lại, vô lực : “Bá Dương cần lo lắng cho ta, đừng ngại thẳng.”


      Thái Thượng Lão Quân : “Ý của tiểu tiên là, thai nhi trong bụng Thượng thần vẫn là nên đầu thai xuống phàm giới, đợi đủ tháng rồi tái sinh, tuy là nữ tử phàm nhân thể cung cấp đủ linh khí, nhưng chỉ cần sau đó cẩn thận chăm sóc, sau khi trưởng thành vẫn luôn có cơ hội quay về Tiên giới.”


      Để cho bé con của mình gọi nữ tử khác là nương, thảo nào mà Thái Thượng Lão Quân muốn .


      Trong lòng ta thầm đau khổ, nhưng như vậy ra cũng tốt, tương lai sau này nàng trưởng thành, hỏi ta phụ thân là ai, ta cuối cùng cũng vẫn là thể cho nàng biết, phụ thân của nàng cần nàng từ lâu rồi.


      Đầu thai vào nhà phàm nhân, dù sao cũng còn có điều tốt là có gia đình.


      Có điều dù sao cũng vẫn yên tâm.


      Chắc là Thái Ất đoán được những gì mà ta lo lắng, nên đứng bên cạnh ta : “Như vậy đối với bé con vẫn là chưa đủ, bây giờ A Hoàn bị trọng thương sợ là thể theo xuống phàm giới, bằng để ta hạ phàm theo chăm sóc bé con, đợi nó lớn rồi đưa nó lên đây.”


      Ta lắc đầu: “Muội nghe Hạo Thiên vì huynh mà đặc biệt xây dựng điện Thanh Trì, chuyên dùng để trị thương cho huynh, mới được có mấy ngày, vết thương người huynh e là cũng còn chưa lành.”


      Thái Ất mỉm cười: “ trời ngày, dưới mặt đất năm, tính ra cũng đến tháng, có việc gì, A Hoàn yên tâm .”


      Thái Thượng Lão Quân ngắt lời: “Nếu như Thượng thần đồng ý, chúng ta làm như vậy. Có điều dù sao lần này Thượng thần sử dụng lửa niết bàn cũng làm tổn thương cơ nguyên, nên cần phải điều dưỡng cẩn thận. Trước mắt chỗ tốt để dưỡng thương, Si Mị Chung.”


      Si Mị Chung là do ta muốn cứu Bích Hoa nên đoạt lấy từ trong tay Bà La Già, cũng ngờ được hôm nay ta lại có cơ hội để dùng đến nó. biết Bích Hoa bị Ngọc Đế phái làm nhiệm vụ hoàn thành hay chưa.


      Lần này Tiên giới thất thế nghiêm khắc mà cũng có mấy phần liên quan đến ta, cũng may tuy là Ngọc Đế tức giận, nhưng cũng vẫn chưa từng đề cập câu nào đến chuyện này. Ta có thể ở trong Si Mị Chung nhàn nhã dưỡng thương, còn phải cảm tạ Vương Mẫu nương nương.


      Xem ra là tiên nguyên của ta bị hao tổn rất nhiều, sau khi đem thai nhi lấy ra, mắt ta càng lúc càng nhìn mọi vật, Thái Thượng Lão Quân cần điều dưỡng cẩn thận, đợi thân thể tốt hơn mọi thứ trở lại như cũ.


      Có điều tuy là mắt của ta tốt, cũng hề ảnh hưởng đến việc ta thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.


      Lần trước bị hồ ly Tử Như lừa đẩy vào bên trong Si Mị Chung, cảnh sắc bên trong là xơ xác tiêu điều. Lần này lại hoàn toàn khác biệt.


      Núi xanh nước biếc mờ mờ ảo ảo cũng vô cùng tao nhã.


      Ta nằm ở bên bờ sông, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng chim sẻ hót từ giữa cánh rừng vọng đến, gió thổi qua, bụi cỏ bên tai khẽ rung động, mùi hoa thoang thoảng quanh mũi tuy là rất nhạt, nhưng cũng thấm vào lòng người.


      Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, có người bước cỏ, dừng lại ở chỗ cách ta nửa thước.


      Ta ngồi dậy, nheo mắt nhìn về phía người ấy, chỉ thấy mảng màu xanh lục.


      Ta hắng giọng, : “Vị… bằng hữu này, mắt ta tốt, xin đến gần chút.” biết người đó là nam hay là nữ, ta tạm thời gọi người đó là bằng hữu cũng sai.


      Bóng người màu xanh lục chậm rãi bước thêm nửa bước, lại gần phía ta.


      Ta lại nheo mắt, tuy rằng cố hết sức, nhưng gương mặt người đó ta vẫn thấy , chỉ thấy người đó mặc chiếc trường bào màu xanh đậm, đoán chừng… là nam tử.


      Ta che miệng ho khan hai tiếng: “ là áy náy, mắt ta tốt, xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào?”


      Giọng của nam tử và nữ tử giống nhau, chỉ cần người đó , ta nhất định có thể nhận ra.


      Chỉ là ta chờ rồi lại chờ, nhưng người đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, từ cũng .


      “Vì sao huynh lại ?”


      Người đó đến gần ta, ngồi xổm xuống đối mặt với ta, hương cỏ thơm xung quanh càng lúc càng nồng. Người đó chỉ vào yết hầu của mình, xua tay, sau đó nắm lấy tay ta, mở ra, sau đó viết gì đó vào lòng bàn tay ta.


      “Hóa ra huynh có tên.” Ta ngẫm nghĩ, “Ta thấy huynh mặc y phục màu xanh đậm, ta gọi huynh là Cẩm Thanh nhé.”


      Người đó suy nghĩ lúc, rồi gật đầu.


      “Vì sao Cẩm Thanh lại ở đây?” Lúc trước cũng nghe thấy Thái Thượng Lão Quân có để cho người khác vào đây, nên ta cảm thấy có hơi nghi ngờ Cẩm Thanh.


      Cẩm Thanh suy nghĩ, lắc đầu, trong lòng bàn tay ta lại viết, ý : từ lúc sinh ra ở trong này.


      Ta có nghe hễ là thần khí đều có linh hồn, nếu như Si Mị Chung có thể được gọi là bảo vật của Ma giới, cũng phải là tục vật, xem ra Cẩm Thanh chính là linh hồn của Si Mị Chung.


      Cẩm Thanh ngẫm nghĩ, rồi lại viết hai chữ vào lòng bàn tay ta: “Đại Bạch.”


      Ta ngẫm nghĩ cả nửa ngày, hiểu ta viết thế là có ý gì, bèn hỏi: “Đại Bạch?”


      Cẩm Thanh gật đầu, vỗ vỗ tay ta, ra vẻ rất vui vẻ.


      Ta lúng túng, thử hỏi: “Đại Bạch là để gọi ta à?”


      Cẩm Thanh lại gật đầu.


      Cái tên Đại Bạch này quả là… Ta ho khan hai tiếng, gương mặt cứng đờ, đắn đo lúc lâu, mới chậm rãi : “Cẩm Thanh thể vì ta mặc y phục màu trắng mà gọi ta là Đại Bạch được, ừm… Ta có tên. Tên ta là….”


      Cẩm Thanh cắt ngang lời ta, kéo tay ta, lại viết vào trong lòng bàn tay ta lần nữa hai chữ Đại Bạch. ta viết khá nhanh, chắc là trong lòng cảm thấy rất vội vàng.


      ta ngẩng đầu nhìn ta, thấy ta gì, lại cúi đầu, viết lại hết lần này đến lần khác.


      Nhất thời ta cảm thấy mềm lòng. lâu trước đâu, cũng từng có người cố chấp như vậy, năm rồi lại năm, ở nơi ta nhìn thấy, nghe thấy, ngốc nghếch khổ sở tìm ta.


      “Được rồi, Đại Bạch Đại Bạch.”


      Cẩm Thanh đột ngột ngẩng đầu, bóp mạnh vào giữa tay ta, đung đưa.


      Ta bị ta thu hút, cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ, cái tên Đại Bạch nghe ra cũng thấy quá khó nghe.


      “Nhà Cẩm Thanh ở đâu?”


      ta nghi ngờ nhìn ta.


      Ta giải thích: “Là nơi mà mỗi tối Cẩm Thanh ngủ đó.”


      ta chỉ xuống mặt đất, rồi lại chỉ vào nhánh cây, ngẫm nghĩ, lại chỉ vào tảng đá.


      lẽ mỗi ngày huynh đều tùy tiện tìm chỗ để ngủ?”


      ta gật đầu.


      Ta đỡ trán : “Cẩm Thanh nên tìm cái phòng mà ở, ở bên ngoài tốt đâu.”


      ta nghiêng đầu, chăm chú nhìn ta gì.


      Ta kéo tay Cẩm Thanh, lôi ta đến trước cửa phòng ta, chỉ vào cửa phòng : “Huynh nhìn xem, đây là phòng ở, huynh nên ở trong phòng, chứ phải là ngủ cỏ ở ngoài này.”


      ta quay đầu nhìn ta.


      “Nếu như Cẩm Thanh là linh hồn của Si Mị Chung, chỉ cần lặng lẽ suy nghĩ chút về kiểu dáng của phòng ở ở trong lòng, lập tức có thể biến hóa ra cái phòng ở khác.” Ta suy nghĩ, tiếp tục , “Ta mang huynh vào trong nhìn chút.”


      Cẩm Thanh bước vào phòng, tỏ ra rất tò mò, lại xung quanh, hết sờ soạng cái bàn, lại sờ cái ghế. Nhưng cho dù có thế nào nữa, cũng chỉ dùng tay, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay ta.


      Ta xem ta nhìn ngắm đủ rồi, liền lôi ta ra bên ngoài, để ta tự biến ra cái phòng mà ở.


      Cẩm Thanh theo ta ra ngoài, tới cửa, lại dừng lại, làm thế nào cũng chịu ra.


      Ta kéo ta, ta lại chỉ bình tĩnh mà nhìn ta.


      “Nếu như huynh thích cái phòng như thế này, huynh cũng có thể biến ra cái giống như thế.”


      ta cúi đầu, đứng nguyên tại chỗ, nhúc nhích.


      Ta cảm thấy mu bàn tay của bàn tay bị Cẩm Thanh nắm lành lạnh, rồi lại lạnh. Đưa tay qua sờ chút, thế nhưng lại sờ thấy ướt ướt.


      “Cẩm Thanh là người lớn, sao lại dễ khóc như thế.” Ta đưa tay ra lau nước mắt cho ta, mắt tốt, cũng biết có lau hết hay nữa.


      Xem ra hình dáng ta giống như người trưởng thành, nhưng bởi vì vẫn luôn sống mình trong Si Mị Chung, nên tâm lý vẫn còn giống như tiểu hài tử. Lòng ta mềm nhũn, “Được rồi, nếu như Cẩm Thanh thích chỗ này, ở lại đây với ta , bên kia vẫn còn có gian phòng trống.”


      Cẩm Thanh lập tức bóp chặt tay ta, ngẫm nghĩ, lại bóp chặt tay ta thêm mấy cái nữa, sau đó quay đầu chạy vào trong phòng.


      Ta xem như cũng có vài phần hiểu biết mấy động tác biểu đạt ngôn ngữ bằng tay chân của ta. Nếu như ta đúng ý ta, ta vỗ vỗ vào tay ta, nếu như vui vẻ, bóp chặt tay ta.


      Trước mắt, bóp chặt tay ta nhiều lần như thế, xem ra là rất vui vẻ.


      Quả nhiên vẫn chỉ là tiểu hài tử.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :