1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình sâu sao lưu luyến - Lam Chi Noãn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Gặp lại lần nữa

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Bóng đêm lặng lẽ, gió đêm thổi qua, mang theo hơi ấm tháng tư thoang thoảng.

      đến tiệm mì đông đúc, tôi ngồi xuống, bà chủ thấy tôi đến, liền niềm nở đón tiếp: "Mạn Mạn, em đến rồi, gần đây bận lắm à? Lâu lắm rồi thấy em đến."

      Tôi mỉm cười trả lời: "Dạ vâng, chị Lý. Gần đây lúc nào cũng bận bịu, giờ bớt rồi, có thời gian rảnh, là em đến ngay chỗ này của chị đấy."

      Tiệm mì này nằm trong ngõ cách đại học C xa, vợ chồng chủ quán đều rất tốt, lần đâu đến tiệm này là tần Diệc Phong đưa tôi tới, hôm đó là sinh nhật tôi, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, nên kéo tôi đến tiệm mì này.

      Từ đến lớn, tôi là người thường ăn mì, nhưng hôm đó vì ở bên người nào đó, ăn món mì ngon nhất đời, nên liền hương vị nơi đây.

      Sau này do luôn đến, lại luôn ngồi cùng chỗ, bà chủ cũng biết tôi và Tần Diệc Phong.

      "Đến là tốt rồi, chị chuẩn bị cho em, vẫn như cũ chứ." Bà chủ vỗ vai tôi hỏi.

      Tôi cười gật đầu.

      lát sau, tô mì thịt heo, tô mì thập cẩm nóng hổi được đặt trước mặt tôi, trong tô vẫn như trước, còn bỏ thêm quả trứng ốp la, tôi nhìn tô mì thịnh soạn, đủ loại nguyên liệu, cùng với khói trắng lượn lờ, lên trước mặt tôi.

      Đó là sau khi kết thúc năm hai, vào tháng năm, tôi hào hứng đến trước mặt tần Diệc Phong làm thêm ở thư viện.

      Sở dĩ phải làm thêm, là vì gia cảnh nhà cũng tốt, ba mẹ mất, atay bà nội nuôi lớn khôn.

      Khi học năm nhất, bà nội cũng rời khỏi thế gian, nên trưởng thành và tự khọng hơn các bạn cùng trang lứa, để kiếm tiền sinh hoạt, thời gian rảnh đều đến thư viện làm mấy việc vặt vãnh như xếp sách đánh chữ.

      Nhưng hôm ấy, người làm bạn của là tôi, dòi sống đòi chết bắt cùng tôi ra ngoài chơi, phải cố tình gây , mà là vốn nhớ hôm ấy là sinh nhật tôi.

      Mãi đến khi tôi giúp xếp sách ngay ngắn lên kệ, vẫn có ý định dẫn tôi chơi.

      Tôi bỗng thấy vui, bĩu môi ngồi xuống cạnh bàn học, hai tay nâng má, nhìn chằm chằm.

      Hôm ấy là thứ sáu, thư viện cũng có nhiều người, mặc bộ quần áo màu xám lười biếng, đứng thẳng giửa hành lang hẹp, giửa hàng vạn quyển sách, có khí thất ung dung tuấn dật, trong tay cầm cuốn sách về Steve Jobs, xem chăm chú.

      lâu sau, có lẽ là nhận ra ánh mắt bé tội nghiệp của tôi, đôi mắt đen nhánh của bỗng nhìn về phía tôi, cười với tôi, sau đó cuối cùng cũng đặt sách xuống, đến gần tôi, nắm tay tôi . " thôi."

      " đâu?" Tôi nghi ngờ hỏi."

      "Ăn mì trường thọ, mừng sinh nhật em." trước mặt tôi, bỗng quay đầu với tôi.

      ra nhớ sinh nhật tôi, khi đó niềm hạnh phúc trong lòng thể dùng bất cứ giấy mực nào để hình dung, đó là niềm vui sao tả nổi.

      Khi đó đưa tôi đến tiệm mì này, tôi vui vẻ gọi mì thịt heo mình thích ăn nhất, nhìn tôi, gọi cho mình tô mì trộn đơn giản, biết tôi thích ăn trứng ốp la, lại gọi thêm cho tôi quả trứng, nhưng tôi cũng muốn tô của phải thêm trứng, khuyên được tôi, cuối cùng vẫn thêm vào.

      "Diệc Phong, xem, ăn mì trường thọ sống lâu sao?" Tôi vừa dùng đũa gắp mì đưa vào miệng, vừa hồn nhiên hỏi.

      ngờ nghexong chỉ im lặng trả lời: "Cái cũng chưa từng hỏi bà ."

      Tôi biết trong lòng bà nội chính là trụ cột tinh thần, nhưng thời gian này năm năm trước, bà nội rời xa .

      Chỉ cần nghĩ về cuộc sống sau này, người tôi đơn mình trong căn nhà cũ nát, tôi thấy đau lòng, vì thế tôi vươn tay nắm chặt tay , với : "Chỉ cần cần em, em luôn ở bên ."

      nghe xong, xoa đầu tôi đầy chiều, gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng vui vẻ, bời vì khóe môi amng theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt cũng rất dịu dàng.

      Khi tôi quay lại từ dòng hồi ức, chợt phát đối diện có thêm người.

      Sao lại ở đây, đến bao lâu rồi.

      Ánh mắt tôi chuyển sang tô mì trước mặt , bỗng mất tiếng , bởi vì ăn mì trộn của tôi.

      Lúc này, tôi thấy khóe mắt cay cay, cũng cúi đầu ăn mì.

      Sau buổi gặp mặt ngày hôm qua, tôi bỗng thấy sợ phải chuyện với , như là chỉ cần sơ suất câu có thể chọc giận , nên trong bữa tiệc, tôi chỉ giữ im lặng, ánh mắt cũng luôn hướng về nơi khác.

      Cái gọi là như người lạ, có lẽ chính là đến khi ăn mì xong, chúng tôi hề mở miệng câu nào, thậm chí nhìn mặt nhau lấy giây.

      Khi tính tiền, chị Lý bận rộn thấy đứng cạnh tôi, xác định người đến là Tần Diệc Phong, chị bất ngờ, sau đó cười nhìn sang tôi mất tự nhiên, tôi hiểu ý chị, nên lắc đầu với chị.

      Chị hoàn toàn hiểu ý, nên : "Diệc Phong, em về rồi? Nếu phải mấy hôm nay liên tục thấy em tivi báo đài, nhẩn ra em nữa."

      Tần Diệc Phong gật đầu, cười lễ phép: "Nhiều năm như vậy, chị Lý vẫn khỏe chứ?"

      "Chị Lý phải vẫn vậy sao, cũng tạm." Chị Lý gật đầu, hỏi tiếp: "Hôm nay em đặc biệt đến ăn mì nhà chị đấy à?"

      Tôi biết chị Lý hỏi thay tôi, từng câu từng chữ của Tần Diệc Phong bay vào tai tôi: "Có công việc gần đây, đến xem thử tiệm mì nhà chí còn mở cửa hay ."

      chuyện, chồng chị Lý, cũng là đầu bếp chính của tiệm mì ra khỏi bếp, thấy tôi và Tần Diệc Phong đứng bên nhau, sững sờ, ra vẻ chắc chắn: " biết ngay mà, hai cậu tách ra được đâu, hợp lại ngay thôi."

      " hiểu lầm rồi, bọn em chỉ tình cờ gặp..." Tôi im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng, bời vì biết rằng cũng muốn gặp tôi.

      "Em và ấy đến cùng nhau." Tần Diệc Phong cũng giải thính, vẻ mặt lạnh nhạt.

      giải thích như vậy, bỗng thấy đau đớn khó tả. Đúng vậy, em và chung đường, chỉ do sai lầm ngẫu nhiên, cùng nhau đoạn thôi.

      Chị Lý liếc mắt ra hiệu với ông ch3, ông chủ đứng cười khan vài tiếng, khí bỗng trở nên có chút lúng túng.

      Tôi tấy ví khỏi túi, chuẩn bị tính tiền, Tần Diệc Phong cũng lấy tiền chuẩn bị thanh toán, nhưng vợ chồng chủ quán sống chết chịu nhận.

      Cuồi cùng Tần Diệc Phong : "Nếu hai người nhận, sau này em và Lục mạn sao dám vác mặt đến nữa, tiền nhất định phải nhận."

      Tôi ngẩn người, sau này chúng tôi còn có thể lại đến ư? Có thể chứ, đến riêng lẻ, liên quan đến nhau...

      Tần Diệc Phong vậy vợ chồng chủ quán cũng từ chối nữa, chỉ nhận tiền của , lấy tiền của tôi.

      Trước giờ vẫn vậy, cái từ tiền nong này, là từ nhạy cảm giữa chúng tôi.

      Tôi cười chào vợ chồng chị Lý, Tần Diệc Phong đứng cạnh tôi, lạnh lùng với tôi ba chữ: " cùng nhau."

      ra trong sáu năm cố quên , tôi ném tất cả những gì liên quan đến lên chín tầng mây.

      Bởi vì tôi tin thời gian chính là liều thuốc, có thể giúp chúng ta quên tất cả...

      Khi giọng của vang lên bên tai tôi lần nữa, tôi lại thấy quen thuộc như vậy.

      Có lẽ thời gian sáu năm chưa đủ dài, chưa thể hòa tan tất cả kí ức.

      Có lẽ vì tất cả những gì liến quan đến sớm khắc sâu vào xương cốt tôi,

      Có lẽ thời gian cũng có lúc chịu thua...

      Chúng tôi chưa xa, tôi như nghe thấy tiếng thở dài của chị Lý, như với ông chủ: " đôi đẹp, đáng tiếc."

      Tôi nghe xong, lén cười nhìn Tần Diệc Phong, gương mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hai hàng lông mày hơi nhíu lại, biết có nghe thấy lời vừa rồi của chị Lý .

      "Em có hay về ?" Tôi cùng đoạn rất dài, đột nhiên mở miệng.

      "Thỉnh thoàng." Tôi trả lời thành .

      "Nơi này thay đổi rất nhiều." như độc thoại, lại như với tôi.

      Tôi nhìn bốn phía lượt, xốc lại tinh thần với : "Phải, nhiều cửa hàng ngoài trường đóng cửa, tiệm mì vẫn còn, tiệm quna632 áo đổi thành tiệm trà sữa, bên kia mới mở quán KFC mới, buôn bán rất được... Bỗng thấy bản thân nhiều, nên tôi dừng lại, lại phát chăm chú nghe tôi .

      Thấy tôi nữa, nhìn về cuối đường, lạnh lùng nột câu: "Cảnh còn người mất."

      Vật còn, người cũng vậy. là câu bi thương nhất thế gian, tôi nghe xong, thấy đau lòng.

      Tần Diệc Phong thu lại vẻ mặt sầu não khi nãy, lạnh lùng hỏi tôi: "Em ở đâu, tôi đưa em về."

      " cần, em lái xe tới."

      "Xem này, trí nhớ của tôi, sao em lại có xe cơ chứ." Khóe miệng hơi cong, có chút ý tự giễu, tôi cũng cười chua xót.

      Tôi và cùng xuống, cùng ấn điều khiển trong taymoi71 biết xe chúng tôi lại đậu cùng chỗ.

      Với điều kiện của nhà tôi bây giờ, hoàn toàn xứng Audi, chiếc Audi Q3 màu trắng này là quà Tiêu Viễn tặng tôi, tuy tôi tìm cách từ chối, nhưng quả khi đó tôi rất cần xe.

      Cuối cùng tôi vẫn nhận, bởi vì Tiêu Viễn đồng ý để tôi chuyển phần tiền lương hàng tháng cho , tôi trả xong tiền cho từ năm ngoái.

      Chiếc che BMW7 màu đen của Tần Diệc Phong đứng ngay cạnh xe tôi, cao quý và khí chất.

      "Em làm việc ở Tieu Thị." hỏi, mà trần thuật.

      Tôi gật đầu, " từng, từ chức hôm qua rồi."

      chút kinh ngạc lóe lên khuôn mặt , sau đó biến mất dấu vết. "Hả?" dừng lát, tiếp: "Vậy có muốn đến SK ?"

      lần này đến lượt tôi kinh ngạc, mời tôi vào công ty sao.

      "Vì sao?"

      "Em là nhà thiết kế trang sức có chút tiếng tăm của Trung Quốc, xuất phát từ mục đích kinh doanh, nghe tin em từ chức, tôi nên mời em vào công ty tôi." nhấn mạnh bốn chữ mục đích kinh doanh.

      Đúng vậy, ngoài mục đích kinh doanh, còn nguyên nhân gì nữa đây.

      "cảm ơn Tần Tổng nâng đỡ, tôi suy nghĩ kĩ." Tôi đồng ý, cũng từ chối.

      SK là công ty thời trang nổi tiếng, dưới trướng có nhiều công ty con chuyên về trang sức, quần áo, mỹ phẩm, trong đó trang sức của họ gây ít cơn sốt thế giới.

      Trong các thiết kế đá quý nổi tiếng nhất của SK phải kể đến bỏng cổ Ruby Tần Diệc Phong tự thiết kế, đặt tên là "Duyên mỏng". Đến nay mọi người chỉ được thấy sảnh trưng bày, nghe có vô số phu nhân giàu có, thiên kim tiểu thư ra giá cao, cũng chưa từng động lòng.

      " Tần, Tần Tổng, lần sau định gọi tôi là gì?" Tần Diệc phong nhìn tôi đầy châm chọc, như muốn tôi ra gì đó.

      Tôi chỉ gượng cười, trả lời thành : "Em cũng biết."

      "Vậy tạm biệt." tần Diệc Phong rồi về phía xe của mình, đễ lại cho tôi bóng lứng cao lớn tuyệt tình.

      Tôi cũng mở cửa xe, khởi động, tăng tốc.

      Qua kính chiếu hậu thấy chúng tôi ngày cách xa, sau đó tôi và , rẽ trái quẹo phải.

      ra vòng, cuối cùng chúng ta vẫn chung đường.
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Mắt mơ màng

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Đêm ấy tôi mơ giấc mộng vô cùng đau đón, trong mơ tôi , nhưng tôi.

      Sau khi tỉnh lại, tôi ngủ được nữa, trằn trọc hồi lâu, cuối cùng thở dài, ngồi dậy.

      Sau hai lần gặp , cho dù nhắm hay mở mắt, trước mắt tôi đều lên bộ dáng, mày kiếm tuấn dật, đôi mắt sâu thẳm, mũi thẳng và môi mỏng của , phong thái nổi bật trước sau như , nghiêm túc mà trầm tĩnh.

      Bởi vì , trái tim nguội lạnh suốt sáu năm nay của tôi lại nổi sóng, có lẽ chỉ cần chút sức gió nữa, là có thể khuấy lên cơn sóng gió động trời.

      Ý nghĩ ấy làm tôi bồn chồn, cũng có thể là khủng hoảng.

      Hậu quả của mất ngủ chính là sáng hôm sau, mắt tôi bị thâm quầng nghiêm trọng, gặp khuê mật Kiều Kiều.

      Quán cà phê đầu giờ chiều, ánh nắng nhạt chảy vào, ấm áp, thư thái.

      Kiều Kiều ngồi đối diện trịnh trọng với tôi: "Mạn Mạn, người bạn làm ở tòa soạn muốn mời cậu mở chuyên mục tạp chí của họ, chuyên review trang sức, mình muốn hỏi ý cậu. Tòa soạn này chính là tòa soạn tuyến "Lưu Luyến", thế nào, có hứng thú ?"

      Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi tại thành phố này, đáng nhiệt tình hào phóng, là dễ khiến người ta mến. Lúc ấy tôi bỗng từ chức rời khỏi Tiếu Thị, cũng khiến cậu ấy bất ngờ, nhưng mấy năm nay, ờ chung sớm chiều, cậu ấy cũng hiểu tôi.

      Đương nhiên tôi biết cậu ấy tìm việc cho tôi, Lưu Luyến là tạp chí thời trang hàng đầu trong nước, những người có thể mở chuyên mục đó nhiều. Vì vậy tôi rất cảm kích: "Cảm ơn cậu lo cho mình, Kiều Kiều, cảm ơn."

      "Giữa chúng ta còn phải lời cảm ơn sao." Kiều Kiều cười ha ha, sau đó ra vẻ thần bí hỏi tôi: " ra , mình còn có hai chuyện muốn với cậu."

      "Chuyện gì?" Tôi vô cùng tò mò.

      "Thứ nhất, mình từ chức rồi."

      "Cái gì?" kinh ngạc của tôi lúc này từ ngữ nào có thể diễn tả được, mở to mắt hỏi cậu ấy: "Sao cậu lại từ chức?"

      "Bất ngờ đúng ?" Ai bảo cậu đùng cái từ chức, mình mình đơn buồn chán, nên cũng nghỉ luôn. Chẳng lẽ chỉ cho quan đốt lửa, cho dân thắp đèn à." Kiều Kiều lại cười ha ha, tiếp: "Mình sắp tiếp nhận công ty của ba mình, cho nên là cậu có muốn đến công ty của mình ."

      Ngừng lát, cậu ấy lại : " ra... Người bạn làm ở qòa soạn kia chính là mình."

      "Kiều Kiều, mấy tin này của cậu quá sốc rồi." Tôi hơi choáng ngợp, nhưng cẩn thận ngẫm lại, tạp chí Lưu Luyến này hình như do ba của bạn học của tôi quản lí, trong nháy mắt, tôi gần như hét toáng lên: "Kiều béo, ra là cậu."

      Tôi và Kiều Kiều làm đồng nghiệp gần sáu năm, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cậu ấy là bạn tiểu học của tôi, bởi vì khi ấy cậu ấy rất mập, lùn lùn, nên tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là Kiều Béo, ba của cậu ấy chính là chủ của "Lưu Luyến", nhưng mà sau này cậu ấy chuyển trường, chug1 tôi cũng gặp lại nhau nữa.

      Trường tiểu học ấy là trường quốc tế tư nhân, những đứa trẻ học ở đó, cha mẹ phú cũng quý, mà tôi cũng là thành viên trong đó, bởi vì khi đó ba tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của Lục Thị.

      "O(∩_∩)O Ha ha, cuối cùng Mạn Mạn cũng nhớ ra mình rồi, nếu phải hôm phỏng vấn ở Tiếu Thị thấy cậu, có lẽ mình cũng sang đó đâu."

      "Sao cậu có thể giấu mình lâu như vậy cơ chứ." ra khi câu này, đáy lòng tôi lại vô cùng cảm động và ấm áp, tôi biết bởi vì khi ấy tôi quá nghèo túng, vì ngại lòng tự trọng của tôi, cậu ấy muốn lấy thân phận con nhà giàu làm bạn với tôi.

      "Haiz, còn phải vì muốn cậu nhớ đến bộ dáng mập lùn xấu xí kia của mình sao." Kiều Kiều thở dài, "Nghĩ lại mà thấy sợ."

      "Kiều Kiều." Tôi cảm động gọi cậu ấy.

      "Ừ, cậu có nhớ , khi còn mình luôn bị con trai bắt nạt, luôn là cậu giúp mình, khi đó cậu chính là nữ thần của mình. bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội báo ơn rồi." Kiều Kiều nhìn tôi đầy hâm mộ: " phải cậu học quản trị kinh doanh sao, vừa hay có thể
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :