1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình sâu duyên nặng: Con đường theo đuổi vợ yêu của tổng giám đốc - Hạ Dương Mộc Cận (17/350) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Kỷ Duy Ninh, biết quy tắc ngồi xe à.

      Editor: Sam Sam

      Những căn biệt thự trong Thành Bắc đều mang dấu vết của thời gian, lúc ban đầu là người giàu có ở Tuệ Thành tụ tập. Từ gia là gia tộc tồn tại trăm năm, đương nhiên cũng ở nơi này.

      Kỷ Duy Ninh chưa bao giờ đến đây, đứng ở đường giao nhau, kéo hành lý của mình bộ tìm biệt thự Từ gia.

      Vốn là muốn ở nơi yên tĩnh để có thể chăm sóc chữa bệnh, nhưng đột nhiên vào ở gia đình xa lạ, hoàn toàn thể thích ứng.

      Nhưng lại đoán được, nơi này vậy mà cong cong quẹo quẹo, di chuyển, liền mất phương hướng. Mở điện thoại di động ra nhìn địa chỉ Tần Thuật gửi tới, tìm hơn nửa giờ, vẫn còn lượn vòng vòng ở đây.

      Kỷ Duy Ninh hơi nổi giận, thấy trời sắp nhá nhem tối, chỉ có thể gọi cho Tần Thuật, nhờ giúp đỡ.

      May mắn Tần Thuật , ở Từ gia, lập tức ra.

      Kỷ Duy Ninh dám nữa, sợ lạc đường, đầu lại choáng váng, cũng sợ lát nữa Tần Thuật khó tìm thẩy mình. Dứt khoát kéo hành lý, ngồi chiếc ghế đá dưới tang cây to, đợi Tần Thuật xuất .

      Lúc chiếc xe Cayenne màu đen chạy qua, vài chiếc lá rụng bay lên, rồi sau đó nhàng dừng trước ba mét. Chỉ cần trong chốc lát, chiếc Cayenne khởi động lần nữa, những chiếc lá chao lượn trở về.

      Bóng cây loang lổ, còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời cuối cùng trong ngày, chiếu vào gương mặt xinh đẹp điềm tĩnh, đúng là đẹp gì sánh nổi.

      Người đàn ông xe yên lặng lâu, nhíu mày nhìn người phụ nữ mặt đồ đơn giản, khẽ gọi: "Kỷ Duy Ninh.”

      Người phụ nữ tựa ghế đá, thoáng buồn ngủ, nghe được giọng nho , liền nghiêng đầu, rồi sau đó giật mình tỉnh lại. Đôi mắt buồn ngủ mệt mỏi chống lại vè khôi ngô của người đàn ông trước mặt, hơi giật mình, trong nháy mắt đứng thẳng người: "Từ tiên sinh."

      Ánh mắt Từ Mộ Xuyên liên tục đặt người , Kỷ Duy Ninh hơi thẹn thùng, vì bộ dáng mới ngủ dậy của mình. mở mắt, nhìn quanh, cũng thấy được hình bóng của Tần Thuật.

      "Vì sao ngồi ở chỗ này?"

      "Ách..."

      Nếu như có thể lựa chọn, thẹn thùng , bởi vì mình lạc đường, sau đó ngồi ở chỗ này chờ Tần Thuật đến đón , kết quả chờ chưa tới hai phút, liền ngủ mất .

      "Tôi lạc đường." Kỷ Duy Ninh cúi đầu, kéo kéo chiếc váy dài của mình, ngắn gọn.

      Từ Mộ Xuyên gật đầu, mắt nhìn phía trước, giọng sâu kín trầm thấp đầu độc lòng người: "Lên xe."

      "Nhưng tôi gọi điện thoại trợ lý cho Tần, ấy nhanh chóng tới đón tôi." Kỷ Duy Ninh lắc đầu, có chút khó xử..

      "Lên xe." Từ Mộ Xuyên mở miệng lần nữa, giọng kiên nhẫn.

      Kỷ Duy Ninh thấy thế, chỉ hành lý của mình, hỏi: "Cái kia để chỗ nào?"

      Đuôi xe rộng rãi chính là câu trả lời dành cho . Kỷ Duy Ninh nhìn người đàn ông có phong độ này, yên lặng kéo hành lý của mình, cất vào đuôi xe.

      Thói quen ra lệnh, hơn nữa bây giờ ta là “Đại lão bản”, là cha mẹ là cơm áo của , Kỷ Duy Ninh hết sức thức thời dám cãi lại mệnh lệnh của .

      biết là xuất phát từ suy nghĩ gì, theo bản năng kéo cửa xe sau ra.

      "Kỷ Duy Ninh, biết quy tắc ngồi xe à?"

      Đột nhiên giọng lạnh như băng vang lên, rút tay về, có chút vô tội nhìn sau gáy người ngồi trước, rồi sau đó ngượng ngùng trở lại chỗ ngồi của người lái phụ.

      Còn chưa để vô ngồi vào chỗ của mình, xe liền chạy nhanh về phía trước. Bởi vì quán tính, nửa người của Kỷ Duy Ninh nhào tới phía trước, cũng may xe chạy nhanh quá, đến mức làm cho đụng vào phía trước.

      Kỷ Duy Ninh khẽ lầm bầm, quét mắt nhìn gò má của người kiêu ngạo kia, tức giận lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tần Thuật, bảo cần tới nữa .
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14. Thiếu niên đắc chí, bảo thủ

      Editor: Ngọc Nguyệt

      Beta: Nắng đông

      Thời điểm chiếc Cayenne màu đen đến sân nhà họ Từ, người đợi ở cửa sớm mừng rỡ chạy vào nhà: "Phu nhân, đại thiếu gia về."

      Người phụ nữ nghe thấy tiếng liền ra, cả người mặc bộ sườn xám màu trắng dài đến đầu gối, đầu tóc tỉ mỉ búi sau đầu, bước chân tao nhã, từ phòng bếp hướng tới cửa.

      Lúc tiến vào theo Từ Mộ Xuyên, Kỷ Duy Ninh liền nhìn thấy vị nữ chủ nhân khí chất thanh tao, bộ dáng tươi cười nhàng, khuôn mặt lộ ra vẻ từ ái nhìn người nọ: "Con về!"

      "Mẹ."

      Người nọ mặt chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cởi xuống tây trang, tiện tay đưa cho người giúp việc sau lưng, sau đó quét mắt bốn phía, hỏi: "Diệp Tịnh đâu ạ?"

      "Nó ở trong phòng nghỉ ngơi, lúc trưa có đợi con lát, mẹ sợ con bé mệt mỏi nên đuổi nó lên phòng." Từ phu nhân đáp lại, sau đó lại : "Mộ Xuyên, ông nội ở thiên sảnh, biết con trở về, sáng sớm liền đến, con qua chào hỏi ông ấy tiếng ."

      Kỷ Duy Ninh ở sau lưng Từ Mộ Xuyên, thấy nét mặt của , nhưng có thể thấy Từ phu nhân sau khi những lời này có chút dè dặt, giống như sợ mất hứng.

      Thân hình cao lớn đứng bất động, ngay tại lúc Kỷ Duy Ninh cho rằng muốn tiếp tục đứng như vậy, lại sải bước chân, tới chỗ hành lang phải.

      Từ Mộ Xuyên vừa , liền chỉ còn lại mình Kỷ Duy Ninh đối mặt với Từ phu nhân.

      "Chào phu nhân."

      Vì lễ phép nên Kỳ Duy phải cúi đầu hỏi thăm sức khỏe vị trưởng bối mình làm phiền này.

      Còn Hà Tương Vân vừa vặn chú ý tới trẻ nấp đằng sau liền biết được nhóc đó là ai rồi. Chỉ bởi vì bà phải hỏi han cậu con trai nên tạm thời để ý tới mà thôi.

      "Vị này hẳn là Kỷ bác sĩ?" Hà Tương Vân kéo tay Kỷ Duy Ninh, dẫn tới ghế sô pha trong phòng khách: "Chị Ngọc, xuống phòng bếp mang hoa quả lên. Còn lúc nữa mới đến giờ ăn, giờ ăn chút gì để lót dạ.

      Hà Tương nhanh chậm, rất ôn hòa, khi nghe khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

      ***

      Kỷ Duy Ninh cùng Từ phu nhân chuyện câu được câu , chị Ngọc gọi ăn cơm, sau đó liền nghe được thanh phát ra từ thiên sảnh.

      ngẩng đầu, liền nhìn tới lão nhân từ thiên sảnh ra, đôi mắt đục ngầu nhưng lại giấu khôn khéo.

      Từ lão gia hai tay chống cây gậy, đứng ở phòng khách, thân mình thẳng tắp, đánh giá Kỷ Duy Ninh rồi hỏi: " là bác sĩ phẫu thuật cho Tĩnh Tĩnh?"

      ràng lã tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng phấn chấn, giọng lộ ra vẻ uy nghiêm.

      Chỉ cần mới suy đoán liền biết lão nhân trước mặt là ai, Kỷ Duy Ninh đứng dậy, lần nữa gập eo:"Chào lão gia."

      "Hừ, thiếu niên đắc chí bảo thủ."

      Lão gia khách khí .

      Kỷ Duy Ninh nheo mắt, nhìn vị lão nhân khó tính này, gì nữa.

      Từ Mộ Xuyên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt đứng sau lão nhân, nhìn thoáng qua Kỷ Duy Ninh: " dùng cơm."

      Hà Tương Vân thấy thế, đưa tay vỗ mu bàn tay Kỷ Duy Ninh trấn an , sau đó dấn qua bàn ăn.

      Bàn ăn của nhà họ Từ rất lớn, lão gia đương nhiên phải ngồi ở chủ vị. Bên trái là Từ Mộ Xuyên, bên phải là Từ phu nhân Hà Tương Vân, Kỷ Duy Ninh bị Hà Tương Vân dẫn tới chỗ ngồi bên cạnh bà.

      Kỷ Duy Ninh nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Thuật chẳng biết lúc nào xuất ở đây, ngồi cách xa Từ Mộ Xuyên khoảng.

      Ở giữa Từ Mộ Xuyên và Tần Thuật, có vị trí, chỗ đó có bày ghế.

      Kỷ Duy Ninh suy đoán ra tác dụng của khoảng cách kia, liền nhìn thấy dì Lưu đẩy Diệp Tịnh từ gian phòng ra, trong lòng thoáng cái nóng lên.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 14. Thiếu niên đắc chí, bảo thủ

      Editor: Ngọc Nguyệt

      Beta: Nắng đông

      Thời điểm chiếc Cayenne màu đen đến sân nhà họ Từ, người đợi ở cửa sớm mừng rỡ chạy vào nhà: "Phu nhân, đại thiếu gia về."

      Người phụ nữ nghe thấy tiếng liền ra, cả người mặc bộ sườn xám màu trắng dài đến đầu gối, đầu tóc tỉ mỉ búi sau đầu, bước chân tao nhã, từ phòng bếp hướng tới cửa.

      Lúc tiến vào theo Từ Mộ Xuyên, Kỷ Duy Ninh liền nhìn thấy vị nữ chủ nhân khí chất thanh tao, bộ dáng tươi cười nhàng, khuôn mặt lộ ra vẻ từ ái nhìn người nọ: "Con về!"

      "Mẹ."

      Người nọ mặt chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cởi xuống tây trang, tiện tay đưa cho người giúp việc sau lưng, sau đó quét mắt bốn phía, hỏi: "Diệp Tịnh đâu ạ?"

      "Nó ở trong phòng nghỉ ngơi, lúc trưa có đợi con lát, mẹ sợ con bé mệt mỏi nên đuổi nó lên phòng." Từ phu nhân đáp lại, sau đó lại : "Mộ Xuyên, ông nội ở thiên sảnh, biết con trở về, sáng sớm liền đến, con qua chào hỏi ông ấy tiếng ."

      Kỷ Duy Ninh ở sau lưng Từ Mộ Xuyên, thấy nét mặt của , nhưng có thể thấy Từ phu nhân sau khi những lời này có chút dè dặt, giống như sợ mất hứng.

      Thân hình cao lớn đứng bất động, ngay tại lúc Kỷ Duy Ninh cho rằng muốn tiếp tục đứng như vậy, lại sải bước chân, tới chỗ hành lang phải.

      Từ Mộ Xuyên vừa , liền chỉ còn lại mình Kỷ Duy Ninh đối mặt với Từ phu nhân.

      "Chào phu nhân."

      Vì lễ phép nên Kỳ Duy phải cúi đầu hỏi thăm sức khỏe vị trưởng bối mình làm phiền này.

      Còn Hà Tương Vân vừa vặn chú ý tới trẻ nấp đằng sau liền biết được nhóc đó là ai rồi. Chỉ bởi vì bà phải hỏi han cậu con trai nên tạm thời để ý tới mà thôi.

      "Vị này hẳn là Kỷ bác sĩ?" Hà Tương Vân kéo tay Kỷ Duy Ninh, dẫn tới ghế sô pha trong phòng khách: "Chị Ngọc, xuống phòng bếp mang hoa quả lên. Còn lúc nữa mới đến giờ ăn, giờ ăn chút gì để lót dạ.

      Hà Tương nhanh chậm, rất ôn hòa, khi nghe khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

      ***

      Kỷ Duy Ninh cùng Từ phu nhân chuyện câu được câu , chị Ngọc gọi ăn cơm, sau đó liền nghe được thanh phát ra từ thiên sảnh.

      ngẩng đầu, liền nhìn tới lão nhân từ thiên sảnh ra, đôi mắt đục ngầu nhưng lại giấu khôn khéo.

      Từ lão gia hai tay chống cây gậy, đứng ở phòng khách, thân mình thẳng tắp, đánh giá Kỷ Duy Ninh rồi hỏi: " là bác sĩ phẫu thuật cho Tĩnh Tĩnh?"

      ràng lã tám mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng phấn chấn, giọng lộ ra vẻ uy nghiêm.

      Chỉ cần mới suy đoán liền biết lão nhân trước mặt là ai, Kỷ Duy Ninh đứng dậy, lần nữa gập eo:"Chào lão gia."

      "Hừ, thiếu niên đắc chí bảo thủ."

      Lão gia khách khí .

      Kỷ Duy Ninh nheo mắt, nhìn vị lão nhân khó tính này, gì nữa.

      Từ Mộ Xuyên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt đứng sau lão nhân, nhìn thoáng qua Kỷ Duy Ninh: " dùng cơm."

      Hà Tương Vân thấy thế, đưa tay vỗ mu bàn tay Kỷ Duy Ninh trấn an , sau đó dấn qua bàn ăn.

      Bàn ăn của nhà họ Từ rất lớn, lão gia đương nhiên phải ngồi ở chủ vị. Bên trái là Từ Mộ Xuyên, bên phải là Từ phu nhân Hà Tương Vân, Kỷ Duy Ninh bị Hà Tương Vân dẫn tới chỗ ngồi bên cạnh bà.

      Kỷ Duy Ninh nhìn xung quanh, nhìn thấy Tần Thuật chẳng biết lúc nào xuất ở đây, ngồi cách xa Từ Mộ Xuyên khoảng.

      Ở giữa Từ Mộ Xuyên và Tần Thuật, có vị trí, chỗ đó có bày ghế.

      Kỷ Duy Ninh suy đoán ra tác dụng của khoảng cách kia, liền nhìn thấy dì Lưu đẩy Diệp Tịnh từ gian phòng ra, trong lòng thoáng cái nóng lên.




      Chương 15: Đem hành lý của ấy dời đến biệt viện .

      edit: An Mĩ
      Beta: nangdong18_nary

      Bữa cơm này, Kỷ Duy Ninh phải ăn trong bầu khí khó chịu.

      bàn ăn nhà họ Từ rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức ngay cả thanh nhai đồ ăn cũng có thể nghe được, hơn nữa người ngồi ở ghế chính là Từ lão gia mang vẻ mặt tốt . Kỷ Duy Ninh chỉ có thể cúi đầu xuống, xới mấy hạt cơm trong chén.

      biết qua bao lâu, Từ lão gia để xuống đôi đũa trong tay, cầm lấy khăn ướt bàn lau tay.

      "Tôi quá tán thành việc tiếp tục điều trị cho Tĩnh Tĩnh , nhưng hai đứa Mộ Xuyên và Tĩnh Tĩnh kiên trì, tôi cũng đành chấp nhận cho thử lần. Nếu thành công, Từ gia chúng tôi cũng mang ơn . Nếu thành công, cũng đừng trách lão già này truy cứu trách nhiệm."

      Tuy rằng trong lời của lão nhân nhắc đến ai nhưng trong lòng tất cả mọi người ở bàn ăn đều biết Từ lão gia tới người nào.

      Kỷ Duy Ninh dừng chút, để đũa xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt của lão nhân gia: "Bác sĩ là người phải là thần, tôi chỉ có thể là tôi dùng hết khả năng của mình để giúp Diệp có thể lại lần nữa. Về phần ngài có truy cứu trách nhiệm hay quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay ngài."

      Từ lão gia tử quét mắt Kỷ Duy Ninh, sau đó xoay người với người giúp việc: "Chuẩn bị cho ta cái phòng."

      Người giúp việc vừa định lên tiếng, nhưng liền bị giọng chút tình cảm của Từ Mộ Xuyên chặn lại:

      - cần, ấy ở trong biệt viện.

      - Mộ Xuyên!

      -... Mộ Xuyên.

      Từ Mộ Xuyên vừa dứt lời Hà Tương Vân lên tiếng tỏ ý bất mãn, còn Diệp tinh chần chờ đồng ý.

      - như thế là thế nào!

      Lão gia tử giận dữ mắng mỏ tiếng: "Đồ đạc của mày, Tần Thuật vừa mới giúp mày dời đến biệt viện, giờ mày cũng cho ta vào ở Nhu Nhu ở chỗ nào?"

      Từ Mộ Xuyên để ý tới tức giận của ông mình, vẫn lấy tư thế cực kì ưu nhã tiêp tục ăn cơm. Mắt thấy lửa giận trong cặp mắt của Từ lão gia sắp phun ra Từ Mộ Xuyên mới nhàng câu.

      - Nhà chính thích hợp cho người ngoài ở lại.

      câu nhàng từ tốn, vừa gián tiếp thừa nhận thân phận của Diệp Tịnh ở Từ gia, vừa trấn an tâm tình của . Làm cho Diệp Tịnh dù hề cam tâm cũng cách nào ra.

      Nhưng câu ấy lại thể dập tắt lửa giận của Từ lão gia.

      "Ầm" tiếng, Từ lão gia tử dùng cái chén trong tay đập mạnh lên bàn, vẻ mặt và giọng tràn đầy nghiêm khắc: "Nơi đó là phòng cưới mà ta chuẩn bị cho mày!"

      - Cha, ngài tỉnh táo chút ít.

      Hà Tương Vân nhìn thấy Từ lão gia vì tức giận mà thở gấp liền nhanh chóng đứng dậy giúp ông ấy thuận khí.

      Lão gia tử bình ổn hơi thở, lần nữa mở miệng, giọng trở nên bình tĩnh hơn: "Từ gia rất lớn, có rất nhiều phòng ngủ. Bây giờ được đem đồ của ta từ khu nhà sau dọn tới, ta ở đây."

      Mọi người đều trầm mặc, chỉ có Từ Mộ Xuyên vẫn như cũ thong thả ung dung nhai lấy miếng thức ăn cuối cùng, rồi sau đó để bát đũa xuống , cầm lấy khăn ướt trước mặt, lau từng ngón tay .

      - Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng coi chỗ đó mà phòng cưới.

      Môi khẽ nhếch lên nở nụ cười quyến rũ đẹp mắt nhưng lại như có như chứa nét trào phúng.

      - Vô liêm sỉ!

      Từ Trí Viễn vốn bình tĩnh trở lại nhưng nghe được lời đại nghịch bất đạo của con trai mình liền nổi giận, cầm cái thìa ném về phía trán của Từ Mộ Xuyên.

      Từ Mộ Xuyên có tránh né, tùy ý thìa đánh lên trán của . Cái thìa sau đó rơi xuống đất, vỡ ra.

      Hà Tương Vân tiếng thét kinh hãi, gấp rút qua tra xét miệng vết thương của con trai , lại bị Từ Mộ Xuyên để ý lắm cản ra.

      "Tôi ăn xong." nhìn lão gia tử, rồi sau đó đứng dậy, nhìn về phía Diệp Tịnh: " nghỉ ngơi tốt."

      Bóng dáng Tần Thuật rất nhanh theo sau lưng của Từ Mộ Xuyên rồi nghe giọng nhàn nhạt của phân phó: "Đem hành lý của ấy dời đến biệt viện ."










      Chương 16: đứng ở trong bóng đêm, ánh mắt thâm trầm.

      Edit: Thienbao95
      Beta: Nắng.

      Sau khi Từ Mộ Xuyên như vậy, Kỷ Duy Ninh nhịn được ngẩng đầu, mắt nhìn Diệp Tinh ngồi ngay ngắn xe lăn. nghĩ ấy tức giận, ít nhất biểu tình mặt vui, nhưng khi nhìn chăm chú hồi lâu, cũng thấy ngũ quan xinh xắn có gì bất ổn.

      Cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Duy Ninh, còn cực kỳ khách sáo nở nụ cười, giống như bị bữa tối hỗn loạn này quấy rầy tâm tình.

      Nhìn bàn ăn cách xa hai người, Kỷ Duy Ninh gật đầu với Diệp Tinh, rồi sau đó đứng dậy, lên tiếng chào hỏi Từ phu nhân, vội vàng đuổi theo ra ngoài.

      Chẳng qua, chân vừa mới bước ra khỏi bàn ăn, liền nghe thấy tiếng ‘phanh’, cái chén bị vỡ tại cửa phòng ăn, mảnh rơi lả tả chung quanh chân người nọ.

      Kỷ Duy Ninh bị tiếng vang này dọa sợ, ngẩng đầu nhìn Từ Mộ Xuyên, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của dừng lại, rồi sau đó tiếp tục về phía trước.

      Lại quay đầu lại xem Từ lão gia tử giương cung bạt kiếm, quyết đoán xoay người theo.

      ra nhà chính, trời hoàn toàn tối. Vườn Từ gia rất lớn, Kỷ Duy Ninh căn bản biết cái gọi là biệt viện trong miệng bọn họ nằm ở đâu.

      Mượn ánh sáng từ ngọn đèn trong vườn, nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của người nọ bên cạnh con đường phủ kín đá cuội.

      đứng ở trong bóng đêm, ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm Kỷ Duy Ninh chạy chậm tới.

      Thân ảnh vốn cường tráng cao to, lúc này lại bị ánh sáng của ánh trăng biến đổi thành cao gầy. Kỷ Duy Ninh dẫm lên bóng của , kinh ngạc nhìn người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững này, giống như cất giấu rất nhiều bí mật muốn người ngoài biết.

      " thôi."

      Giống như đặc biệt đợi , đợi Kỷ Duy Ninh vừa đứng lại, nhịp bước trầm ổn của lại lần nữa vang lên, đến chỗ sâu trong con đường .

      thấy Tuần Thuật theo ra, Kỷ Duy Ninh đoán rằng, có lẽ giúp mình lấy hành lý. Nghĩ như vậy, lát nữa gặp Tần thuật, phải tiếng cám ơn, chập tối gọi ra chờ , kết quả lại hại chuyến tay .

      Ánh sáng đường so với trong vườn yếu hơn chút, Kỷ Duy Ninh đường theo sát sau lưng , sợ bị lạc. Gió đêm đầu hạ phả vào mặt, làm lan tỏa ra hơi thở mát lạnh người , gần như khiến người ta mê say.

      Kỷ Duy Ninh cẩn thận thối lui vài bước, cố ý tạo khoảng cách với .

      theo khoảng chừng vài phút, mới nhìn thấy nóc nhà trừu tượng của tiểu biệt thự hai tầng.

      Từ Mộ Xuyên dẫn đầu vào nhà, tiếng ‘cành cạch’ mở chốt cửa, bên trong biệt thự mở đèn sáng trưng. Kỷ Duy Ninh đứng ở cửa, có chút chần chờ.

      Ngẩng đầu, thấy đứng lặng im ở trước cửa, dùng ánh mắt bảo tiến vào.

      Kỷ Duy Ninh cân nhắc, lúc này mới bước vào, chỉ trong chốc lát, liền bị bố trí lịch tao nhã bên trong căn phòng hấp dẫn, thậm chí, từng chi tiết trong góc của biệt thự, đều được thiết kế vừa vặn.

      khó nhìn ra, nhà thiết kế có dụng tâm.

      Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, nên bác sĩ rất thích sạch , Kỷ Duy Ninh đặc biệt thích phong cách thiết kế khiến người ta cảm thấy gọn gàng sạch này.

      "Lầu hai phía nam là phòng ngủ của tôi, các phòng lại cứ tùy tiện chọn cái. Nếu muốn ăn cơm ở bên kia, nơi này cũng có phòng bếp, toàn bộ thiết bị có đầy đủ." Từ Mộ Xuyên vừa vào bên trong vừa cởi khuy áo kim loại áo sơ mi.

      Đợi chân dài lên thang lầu xoay tròn Kỷ Duy Ninh vội vàng mở miệng: "Đợi chút..."

      Nhớ tới lời của Từ lão gia tử, đây là vì Từ Mộ Xuyên mà chuẩn bị phòng cưới, chút nghĩ ngợi liền mở miệng: " ra, tôi ở Từ gia, cũng làm chậm trễ việc trị liệu của Diệp tiểu thư."
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      chương: 17 đừng làm những việc suy đoán vô vị

      dừng lại, xoay người nhìn Kỷ Duy Ninh, hơi cong khóe môi, thoáng cười trào phúng : "Là bác sĩ lâu năm, có lập trường gì để cùng ta lời như vậy?"

      Kỷ Duy Ninh lên tiếng, ngẩng đầu hướng cầu thang nhìn nam nhân, nhưng chợt phát chỗ giữa trán vừa mới bị thìa ném qua, lúc này có chút ít tím xanh, ở chính giữa có chút tia máu.

      Lấy phương diện bác sĩ để nhìn miệng vết thương tính cái gì. Đây chẳng qua là ném thìa khoảng cách gần mà thôi, nếu như có khí lực lớn đến mức như thế, có thể thấy được Từ lão gia tử có bao nhiêu tức giận.

      Xê dịch môi, rốt cuộc vẫn phải mở miệng: "Chẳng lẽ vì giận dỗi lão gia tử, cho nên cho nữ nhân xa lạ vào ở bên trong phòng cưới mà chuẩn bị tỉ mỉ?"

      Từ Mộ Xuyên cùng Từ lão gia tử chung đụng cũng vui, khi vừa mới bàn cơm những việc này có thể thấy được.

      Hoặc là, Từ Mộ Xuyên chỉ là muốn gặp lão gia tử, mà lão gia tử đối với mình gia tôn nhi cực thương , nếu cũng chuẩn bị phòng cưới tỉ mỉ chỗ ngồi này như vậy, phải sao? Lại vì lời cảm kích của Từ Mộ Xuyên mà tức giận ném thìa.

      "Tại sao thấy được?"

      Từ Mộ Xuyên giễu cợt, vẻ mặt thanh thản chộp lấy túi quần, nửa người tựa lan can cầu thang.

      "Nếu đâu? Từ tiên sinh trước đến nay chú trọng riêng tư cá nhân, làm việc chững chạc an toàn, đây là người ngoài nhất trí đánh giá với . Mà lại đem người cơ hồ xa lạ như ta an bài ở dưới mí mắt của trong cuộc sống, để cho ta 'May mắn' có thể hiểu biết hằng ngày làm việc và nghỉ ngơi, đây phải rất kỳ quái sao?"

      thanh Kỷ Duy Ninh nhấn mạnh 'May mắn', giống như đối với người bình thường mà , vào ở Từ gia tình rất đáng được vui vẻ .

      Kỳ cũng đúng vậy, người ở bên ngoài như thế nào nàng ràng lắm, chỉ riêng ở bệnh viện các nàng nếu biết mình sắp được nhân vật lớn như Từ Mộ Xuyên mời vào nhà, Diệp Tịnh làm chuyên môn thời điểm, nguyên đám khỏi có ánh mắt hâm mộ ghen ghét .

      "Vậy bên ngoài có hay truyền qua, ta ra là người lòng dạ độc ác, vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn nào?" Ý tứ trào phúng hàm xúc bên khóe miệng càng đậm, thanh cũng càng lạnh lẽo.

      "Quá mức tự cho là đúng bình thường là chuyện tốt. Khó được ta thông cảm lần, cho cơ hội, phải quý trọng tốt mới đúng, đừng vô vị suy đoán, mưu toan đụng vào gì đó mà nên đụng vào ."

      từ cao nhìn xuống, phảng phất giống như quân vương bễ nghễ hạ thần vậy, giọng bạc lương khuyên bảo , rồi sau đó xoay người lên lầu.

      Chờ Kỷ Duy Ninh lấy lại tinh thần, liền là nghe thấy lầu cửa phòng thanh mở đóng .

      Trời mới biết lấy phương thức như thế, cùng cái bí hiểm nam nhân ở cùng chỗ như vậy, nàng có bao nhiêu sợ hãi. Ban đầu nàng cho rằng, ở tại Từ gia đơn giản chỉ là nhất đại gia tử cùng nhau, khách khí, lúng ta lúng túng, nàng chỉ cần chuyên tâm cùng Diệp Tịnh là tốt rồi.

      Bực bội nắm tóc, nàng xoay người trở về ghế sa lon ở phòng khách, nghĩ ở đây chờ Tần Thuật. Nhưng mới vừa ngồi xuống, liền thấy từ bên ngoài tiến vào.

      Trong tay thoải mái mang theo đơn giản hành lý của nàng, tay còn lại là hộp thuốc.

      Nhìn thấy ánh mắt Kỷ Duy Ninh có chút nghi hoặc, Tần Thuật trước tiên mở miệng: "Cái này hộp thuốc là Từ phu nhân đem tới, làm cho bác sĩ Kỷ giúp ông chủ xử lý miệng vết thương chút."
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :