1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình như tơ đàn - Tứ Phương Vũ (10 chương + Vĩ thanh)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      CHƯƠNG 9

      Giống như vẫn tin được những chuyện xảy ra, Chu Dục nhíu mày, hai hàng lông mày lần đầu tiên tỏ vẻ mịt mờ, chỉ ý thức được, Tô Thiếu Sơ đâm mình.



      “Tam hoàng tử, nhớ kỹ những điều ngươi từng nha! Luật nhân quả tuần hoàn chỉ là trò cười, nếu ông trời có mắt, ngươi cũng muốn xem thử mình có kết quả như thế nào, bây giờ tấm màn này, để ta kéo xuống kết thúc thay ngươi vậy!”



      Nhìn gương mặt mang theo chút tình cảm nào của nàng, Chu Dục muốn mở miệng, nhưng chỉ càng làm máu chảy xuống nhiều hơn.



      “Tam hoàng tử – – “



      “Hoàng chủ tử – – “



      Yến Bình Phi, Phong Ngôn, Vô Ưu, Vô Sầu, toàn bộ nhìn xem diễn biến mà khiếp sợ, hoàn toàn dám bị chấn động!



      Phong Ngôn muốn chạy đến nhưng lại bị tiếng đàn xé gió kiềm chế lại, chân như chôn xuống mặt tuyết, ngăn cho chạy đến.



      “Tô, Tuyết, Sơ!” Nhìn người phía trước, Phong Ngôn căm hận nghiến răng.” mưu giết con của Thánh nữ, mưu hại Tam hoàng tử, cho dù ngươi có Tô gia và Thái tử làm chỗ dựa, cũng khó tránh được tội trưu di cửu tộc, ngay cả đứa con thứ bảy như ngươi cũng đừng hòng chạy trốn!”



      “Vừa rồi chủ nhân của ngươi chẳng phải ,”Tô Tứ thiếu” danh nghĩa lễ Phật cùng Trưởng công chúa sao? Tô gia chỉ có sáu người con, có đứa con thứ bảy, làm sao bị trưu di cửu tộc?”



      Nghe vậy, trong lòng Phong Ngôn bắt đầu thấy ổn!



      “Hôm nay, việc ở Vân Phong là, Tam hoàng tử cải trang đến đây, lại bị võ lâm cao thủ giết nhầm, Yến Bình Phi, Phong Ngôn cũng mất tích.” Tô Tuyết Sơ đạm thanh : “Thị nữ và thị vệ theo đều bị khiếp sợ quá lớn, nên lời, dù sao Tô gia cũng có hai vị “Tô Thiếu Sơ”.”



      “Các ngươi giỏi lắm, sớm dự mưu chuyện này.” Phong Ngôn cắt thanh.



      “Võ Huyền Thất căm hận cái ác, Nghĩa Hành cũng vui vẻ làm như vậy, trong tất cả đồ đệ, kỳ vọng về ngươi nhất, cho nên mới cử ngươi đến Trung Nguyên làm hộ vệ cho con của Thánh nữ, mỗi năm ngươi trở về là những ngày mong đợi nhất, ngờ, kết quả lại như thế này



      Hàng năm, luôn có thời gian ngắn Phong Ngôn được trở về Nam Nguyên bái kiến sư tôn, chịu khảo nghiệm nhất định, cho đến khi tròn 16 tuổi.



      “Ngươi tận mắt nhìn, tận tai nghe, hay chỉ là tin lời đồn đãi? Người dễ tin lời đồn đãi, lập trường gì mà chỉ trích người khác? Nam nguyên Tiểu Kiếm sư!” Như đùa cợt thân phận này, Phong Ngôn lạnh lùng khinh bỉ .



      “Lời đồn hay là , đợi trói ngươi về Nam Nguyên rồi mới tính, đến lúc đó để xem ngươi kêu oan như thế nào.”



      Lời của Tô Tuyết Sơ vừa dứt, khúc cầm cũng dừng lại, thể nhìn thấy được xuất kiếm lúc nào, cầu vồng bắt đầu tỏa sáng, vây quanh thân ảnh của , mỗi lần ra chiêu đều có ánh hào quang bức xạ ra, khí thế kinh người làm tan chảy cả băng tuyết, hướng thẳng về phía Phong Ngôn!



      Lưỡi kiếm trong tay Tô Tuyết Sơ bỗng trở nên lạnh toát, các kiếm vũ hộ thân các cũng đón chào, ánh hồng quang từ kiếm toát ra, mang đầy lực lượng, từ lưỡi kiếm màu hồng, bỗng xuất ra nhiều lưỡi kiếm khác nhau, làn cho cổ tay của Phong Ngôn tê dại, chợt lui lại bước!



      “Tối nay, ngươi có thể bước vào đây bước, Tô Tuyết Sơ liền nhận thua, rời khỏi Vân Phong gây khó dễ cho các ngươi nữa!”



      Khí thế kia rộng rãi vững vàng, Phong Ngôn nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng hiểu , trận chiến tối nay nhất định dễ chịu!



      Sát khí mặt tuyết nháy mắt dâng cao, tràn ngập khắp nơi.



      Khi Phong Ngôn ra tay, Tô Tuyết Sơ cũng giương thế, trong nhất thời, quanh hai người là tiếng kiếm xé gió gào thét, ánh cầu vồng hoa mắt đầy trời, tiếng “xoát, xoát” ngừng vang lên!



      *** *** ***



      Máu tươi chảy ra ngừng, thủy chung chưa từng dừng lại, nhuộm đầy cả vùng tuyết Chu Dục ngồi, đập vào mắt là màu đỏ ngầu loang lổ!



      “Tìm tử huyệt của ngươi, hai cây kim này xé rách công thể hộ thân của ngươi, muốn làm chuyện này, nhất định phải từ người có thân mật tiếp xúc với ngươi!”



      Hơn nữa, người thực nhất định phải có nội công thâm hậu, tìm chính xác tử huyệt của , cho nên Tô Thiếu Sơ mới quyết định dùng mình làm mồi nhử, hạ lựa chọn này!



      “Ngươi…” Chu Dục cuối cùng cũng thốt lên được tiếng, nhưng càng làm cho nhiều máu tươi trào ra, nhuộm đỏ cả áo bào.



      “Thiếu Sơ , đối với người như Chu Dục ngươi, nhân từ là quá đáng rồi.” Ánh mắt khó có thể tin, Tô Thiếu Sơ tiếp tục : “Nếu như phải lần trước nuốt hai chiếc lá Chỉ Kim Hồng Diệp, làm nội thương nặng thêm, sau đó trở mặt xuất thủ, làm cho nội thương chuyển biến xấu, cũng thể nào làm cho Chu Dục ngươi thương tiếc được!”



      Chỉ Kim Hồng Diệp là dược, nhưng nếu ăn quá nhiều gây ra hiệu lực phản lại, vốn là Tô Thiếu Sơ muốn giữ lại hai chiếc lá này để phòng ngừa khi có chuyện, nhưng tình thế cấp bách, nàng đành phải hy sinh hai chiếc lá này.



      Chu Dục cười, cây kiếm đâm xuyên qua người , vết thương ngày càng mở rộng, máu tươi ngừng trào ra từ miệng , nhưng quan tâm, chỉ muốn hỏi chuyện ….



      “Giả sao? có gì là sao?” Bị cây kiếm ngăn lại, làm cho có cách nào đụng được nàng, “Ta biết ngươi… có ý đồ, nhưng … Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?”



      Tô Thiếu Sơ gì.



      “Tỉnh lại từ cơn ác mộng, lần đầu tiên… Cuối cùng ngươi còn tỏ vẻ chán ghét nữa …Cho ta ôm ngươi, tất cả đều là giả sao?”



      “Người có nhớ Thiếu Sơ từng , ta chỉ cho người ta nhận định đụng vào ta, người nằm trong nhận định của Tô Thiếu Sơ, đụng vào ta, kết quả cuối cùng đừng oán hận.”



      Chu Dục như bị sét đánh, đánh ngay tại chỗ!



      “Ta… thừa nhận ngươi Chu Dục… Vĩnh viễn cũng …”



      Lần đầu tiên nàng thừa nhận , nhưng lại câu như vậy, giờ đây ngừng quanh quẩn bên tai .



      “Ngươi đau lòng sao? Rốt cuộc ngươi cũng nếm được cảm giác đau lòng khi bị người khác đùa bỡn tình cảm rồi sao? Ngươi cũng biết, Tống Mai Ngọc vì tan nát mà chết, lúc ấy nàng còn đau hơn ngươi.”



      Tô Thiếu Sơ rút cây kiếm từ trong người ra, gương mặt đau khổ vặn vẹo.



      “Hoàng chủ tử – – “



      “Tam hoàng tử – – “



      Chu Dục lảo đảo quỳ rạp xuống đất, thân quần áo đều nhiễm màu đỏ của máu, nhưng lúc này, nỗi đau thể xác lại đau bằng nỗi đau trái tim như bị xé vụn ra.



      “Đối mặt cùng Chu Dục ngươi, chính là khiêu chiến lớn nhất kiếp này của ta.”



      Lúc này, tiếng hai thanh thúy la lên, Vô Ưu, Vô Sầu bởi vì nóng lòng nhìn Chu Dục mà cẩn thận bị Phong Xước Nhi làm bị thương!



      “Vô Ưu, VôSầu…” Nhìn thấy các nàng bị thương, Chu Dục cắn chặc răng đứng lên.



      “Xước Nhi, được làm Vô Ưu, Vô Sầu tổn thương!”



      Tô Thiếu Sơ lên tiếng, Phong Xước Nhi sửng sốt, sau đó lập tức rút kiếm về.



      “Trong lòng bàn tay có dấu đỏ, các nàng là con của hầu ? !”



      Phong Xước Nhi dừng lại, Vô Ưu, VôSầu thoát thân chạy đến.



      “Hoàng chủ tử – – “



      Chưa từng nhìn thấy Chu Dục thân đầy máu như vậy, nhưng các nàng làm gì được, chủ nhân cao cao tại thượng, chỉ cho các nàng cười, nhưng giữa hai bên luôn mang theo khoảng cách xa lạ, vừa đáng sợ vừa làm cho các nàng càng muốn đến gần hơn, , chính là nơi duy nhất cho các nàng nương tựa.



      “Đến … đằng sau ta!” Thấy Vô Ưu, Vô Sầu chạy đến, Chu Dục che lại lồng ngực bị thương, đẩy các nàng ra đằng sau.



      Hình ảnh này làm cho đồng tử của Tô Thiếu Sơ rung động.



      “Hoàng chủ tử!”



      “Hoàng chủ tử, thương thế của ngươi là nặng!”



      Bóng lưng này che trước mặt các nàng, cho dù bị trọng thương, nhưng cảm giác mang đến cho các nàng vĩnh viễn đều là an toàn!



      “Con của hầu , nhất định phải đưa về Nam Nguyên!”



      Phong Xước Nhi cầm kiếm đến trước mặt Chu Dục, Tô Thiếu Sơ nhanh mắt vươn kiếm ra, mất ba phần nội lực, mũi kiếm tầm thường này cũng địch lại Phong Duệ kiếm của Phong Xước Nhi, kiếm của nàng tuy chặn được nhưng cũng bị chém thành ba khúc!



      “Xước Nhi, dừng tay!” Thấy nàng muốn ra tay lần nữa, Tô Thiếu Sơ ngăn lại.



      ” Thiếu Sơ ca ca, nếu ngươi cho Xước Nhi đưa con của hầu , Xước Nhi để ý đến ngươi nữa !”



      thanh làm nũng vừa rơi ra, thân ảnh của nàng cũng nhanh chóng bay đến – -



      biết chi nữ, càn rỡ – – “



      đợi Tô Thiếu Sơ ra tay, dao gâm tron tay áo của Chu Dục bắn ra, bay thẳng vào ngực của Phong Xước Nhi!



      “Xước Nhi – -” Dao gâm bay ra trong nháy mắt, làm cho Tô Thiếu Sơ hoảng sợ!



      kịp tránh dao gâm, trong nháy mắt, ngay cả phản ứng cũng kịp, nàng ngã xuống. ,



      “Xước Nhi!” Tô Tuyết Sơ kịp thời chạy tới, bắt lấy nàng, lưỡi dao sắc nhọn bắn trúng vào Phong Xước Nhi, nhưng trúng chỗ trí mạng!



      bên, Yến Bình Phi cùng Tam Huyền Kiếm cũng thu kiếm lại, trở về cạnh chủ nhân nhà mình.



      “Hừ … Đừng hòng mang con của ta rời khỏi ta, Vô Ưu, VôSầu chỉ ở trong Tam Hoàng phủ, đến bất kỳ nơ nào khác.”



      Con ngươi trong Chu Dục lấp lánh nghiêm nghị, cho đến khi Phong Ngôn, Yến Bình Phi chạy đến bên cạnh, cũng nhịn được nữa, co rúm lại quỳ xuống!



      “Hoàng, hoàng chủ … Cha – – “



      “Cha – – cha đừng chết – – “



      Vô Ưu, Vô Sầu khóc kêu!



      “Ta thích thấy các ngươi khóc, được … Khóc.” Chu Dục ra lệnh, đầy uy lực.



      Hai nha đầu khóc lại càng mãnh liệt hơn, trơ mắt nhìn Chu Dục cơ hồ như ngã vào người Phong Ngôn, Yến Bình Phi, sắc mặt trầm xuống.



      “Tô công tử… Ngươi giết cha… Ta ghét ngươi…”



      “Vô Sầu cũng ghét ngươi… Hu…”



      Thấy hai nàng khóc rống chỉ trích, Tô Thiếu Sơ chợt lấy kim châu từ nhẫn xuống, ngậm vào trong miệng, về phía Chu Dục.



      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”



      Mọi người kinh ngạc, thấy Tô Thiếu Sơ nâng mặt lên, môi chụp lên cánh môi của .



      Chu Dục gần như hôn mê, cảm giác được hơi thở quen thuộc trong miệng, thuốc cũng đưa vào miệng , tan ra trong họng.



      “Tam hoàng tử, Húc Nhật đan hồng có thể giúp ngươi qua cơn nguy cấp này, với năng lực của ngươi và Lan Xích thạch, cả Thiên Tuyền Địa Nhiệt, muốn phục hồi như cũ cũng khó.” Rời khỏi môi của , Tô Thiếu Sơ rút cây kim khâu sau gáy ra, đợi hơi thở của trở nên ổn định dần, trong lòng mới cảm thấy an tâm .



      “Thiếu Sơ!” Thấy thế, Tô Tuyết Sơ gọi.



      “Đây là quyết định của ta.”



      Đối với nàng chuyên làm việc theo cảm tính này, Tô Tuyết Sơ đành thở dài.



      “Cha chết chứ?”



      “Xong chưa? Cha sống phải ?”



      sao, các ngươi đừng lo lắng.” Tô Thiếu Sơ cười dỗ dành các nàng.



      “Ta vì Vô Ưu, Vô Sầu mà cứu ngươi, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với mình, đừng phụ lòng của Ngọc phi nương nương đối với ngươi.”



      Lúc nàng đứng dậy, Chu Dục chợt bắt lấy cổ tay của nàng, sức lực vận mạnh lên, Chu Dục hộc máu lần nữa, Tô Thiếu Sơ cũng bật lên tiếng đau, bị buộc quỳ xuống như , vừa nhấc tay lên, lập tức nhìn thấy đồng tử sắc lạnh của !



      “Tam hoàng tử – – “



      “Cha – – “



      “Thiếu Sơ – -” Tô Tuyết Sơ thấy thế, vội vàng đặt Phong Xước Nhi xuống, xông đến.



      “Ngươi… Muốn làm gì?” Tô Thiếu Sơ khó chịu cắn môi, cảm giác thống khổ trong lòng như nổ bung ra.



      “Ngươi… Nội thương của ngươi cũng phải giả, nội lực của hai miếng Chỉ Kim Hồng Diệp cũng quá mạnh mẽ, Lan Xích thạch cũng thể ổn định nội thương của ngươi nữa, ha ha – – “



      Bộ dạng của tựa như điên cuồng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều kinh hoảng!



      “Tam hoàng tử, mỗi lần sử dụng Húc Nhật đan hồng mất ba phần nội lực, đừng dụng nội lực … tốt hơn với ngươi!”



      Tô Tuyết Sơ đến đằng sau Tô Thiếu Sơ, đỡ lấy nàng, đôi mắt trầm xuống.



      “Tô Tuyết Sơ, ngươi dám có bất kỳ ý niệm vọng động nào, bổn hoàng tử lập tức dùng nội lực làm phản gân mạch của nàng, dù giết được nhưng đứa con thứ sáu của Tô gia cũng biến thành phế nhân, ngươi dám đánh cược ?”



      Với năng lực của Chu Dục đây hoàn toàn là có thể, nhìn về phía Xước Nhi chịu dao của cũng đủ biết, nội công của cực kỳ thâm hậu, Tô Tuyết Sơ cũng dám tin mình có thể cứu người chỉ trong chớp mắt.



      “Cha, cha đừng giết Tô công tử!”



      “Van cầu cha, cha và Tô công tử đừng chết, được ?”



      Chu Dục nhìn vào các nàng, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt nghênh đón của Tô Thiếu Sơ, quay đầu về phía sau với Yến Bình Phi: “Bình Phi, nếu ta còn nữa … với hoàng hậu, cho bà biết, Vô Ưu, Vô Sầu là con của ta, hy vọng phụ hoàng … ban cho chúng nó phong hào, bảo vệ chúng nó cả đời … rằng mẹ của chúng nó, chỉ là nữ nhân vô duyên với ta, được ?”



      “Tam hoàng tử, xin người … Buông tay ! cần thiết phải như thế.” Yến Bình Phi quỳ xuống bên cạnh , dập đầu .



      “Đừng cãi lời ta, nhớ , mẹ của chúng chỉ là nữ nhân vô duyên, tuyệt được cho truyền ra chuyện đó, ta bất cứ kẻ nào … châm biếm con của Chu Dục ta là … Loạn luân!”



      có năng lực ứng phó với bất cứ chuyện gì đời, nhưng hai đứa con của lại có năng lực đó, muốn cho các nàng thân phận, địa vị, quyền lực trước, bảo vệ để các nàng phải chịu nguy hiểm gì!



      Đến giờ khắc này, bỗng nhiên muốn đem tất cả những gì mình có giao cho các nàng, làm cho các nàng lo lắng, sợ hãi nữa, đây chính là cảm giác của người làm cha sao? Ha ha, chưa từng nghĩ đến, Chu Dục có cảm giác này!



      “Đừng mà, đừng mà, cha, chúng ta chỉ cần cha, chỉ cần cha là được rồi ..”



      “Cha đừng như vậy mà … Cha, chúng ta muốn cha chết đâu … Cha…”



      Vô Ưu, Vô Sầu ngồi ở hai bên , liều mạng kéo tay , nhưng lại kéo ra được bàn tay cố chấp của .



      “Ngươi … tột cùng muốn làm gì ?”



      Chu Dục nhìn nàng, tiếp tục hỏi: “Giả… Ư? điều gì .. là sao?”



      “Tam hoàng tử!” Chưa từng nghĩ lại cố chấp với nàng như thế, Tô Thiếu Sơ tức cười.



      Hai tay xoa xoa gò má của nàng, thấp giọng hỏi: “Thiếu Sơ đệ… cho ta biết, với kiếm pháp của ngươi, có thể làm cho ta … kiếm xuyên tim, vì sao ngươi làm?!”



      ngờ cũng lưu ý đến chuyện này, Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, : “Chỉ là đâm trật thôi!”



      “Ngươi dối … Bởi vì ngươi phải hoàn toàn vô tình với ta, cho nên… Ngươi dùng kiếm đó lấy mạng của ta, đúng ?”



      Tô Thiếu Sơ thở dài lắc đầu.



      “Tam hoàng tử, Minh Lan thất truyền, giả giả, ta và ngươi đều trải qua và giả, ân oán ở Tuyết Phong, coi như kết thúc theo kiếm đó !”



      Lời của nàng làm cho Chu Dục giật mình, nắm chặt cổ tay của nàng : “Ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Aiz, Thiếu Sơ đệ, vậy ngươi cũng bước xuống địa ngục !”



      Khí huyết chậm rãi ngưng tụ ở ngón tay của , “Bổn hoàng tử , Tô Thiếu Sơ ngươi chỉ có thể chôn xương trong ngực của bổn hoàng tử, ta tuyệt đối cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội có được ngươi – – “



      “Tam hoàng tử, xin người buông tay – – “



      “Cha – – đừng mà – – cha buông tay !”



      Phong Ngôn, Yến Bình Phi, Vô Ưu, Vô Sầu đều kinh hãi hô to.



      Tô Tuyết Sơ nét mặt cứng ngắc, thủy chung chỉ nhìn vào Tô Thiếu Sơ!



      “Dục Nhi, dừng tay !”



      Giữa nền tuyết vang lên thanh, bình thản mà mạnh mẽ, cổ khí lưu trầm trầm bay đến, chậm rãi phủ lên cả người Chu Dục và Tô Thiếu Sơ, làm thể động đậy được.



      Dưới ánh trăng, nam tử gầy gò nhưng khí khái bất phàm bước đến, tuy tuổi mới bước vào trung niên nhưng tóc phần nào bạc trắng, dung mạo khí, hai mắt tinh tường nhưng lộ ra vẻ băng giá.



      “Hừ!” Nhìn thấy người bước đến, Chu Dục bĩu môi khinh thường.



      “Minh tông Kiếm Sư? !” Yến Bình Phi kinh ngạc la lên, thể tin được, cao nhân của Nam Nguyên lại đến Trung Nguyên.



      Phong Ngôn cũng kinh ngạc, theo như lời đồn lão nhân này cũng phải gần sáu mươi tuổi, giờ nhìn thấy, dường như chỉ mới bước vào tuổi ba mươi.



      “Dục Nhi, ngươi biết ? Khoảng thời gian mẹ ngươi đến Trung Nguyên, chính là khoảng thời gian mà mẹ ngươi vui sướng nhất.” Minh tông đến gần , ôn hòa .



      tồn tại của ngươi, cũng chính là ngăn cách lớn nhất giữa phụ hoàng và mẫu thân!” Chu Dục lãnh liếc.



      “Ta và Phiêu Bình là thanh mai trúc mã, từng ước hẹn cùng nhau ở Nam Nguyên an hưởng cả quãng đời còn lại, ngờ, nàng ấy vì nhân dân trong tộc mà phải lấy chồng xa ở Trung Nguyên, đây từng là đả kích chịu nổi với ta, nhưng khi ta bước vào cảnh giới của kiếm đạo, còn để ý đến những việc trần tục như thế này nữa.”



      “Người gả vào Trung Nguyên, nhưng lòng vẫn còn ở Nam Nguyên, khi phụ hoàng phát , trong lòng mẫu thân có người khác, cũng là lúc bắt đầu cho bi kịch của bọn họ!”



      “Phiêu Bình nhiệt tình mà nhân từ, cũng như vậy, tính cách của nàng vô cùng bướng bỉnh, cha ngươi vì nghi ngờ nên mới nhốt nàng lại, cũng vì quá mà sợ mất , hành động và lời phát ra mới toàn là thương tổn, bị lòng đố kị của cha ngươi kích động, Phiêu Bình mới tự hạ độc mình, với tính tình bướng bỉnh của nàng, bao giờ biết cúi đầu, cha ngươi dù chết cũng cho nàng rời khỏi hoàng cung, cho nên nàng đành phải dùng cách ấy!”



      ra đằng sau cái chết của Thánh nữ là như thế, làm cho Tô Thiếu Sơ ngồi bên cạnh nghe thấy khỏi xúc động.



      Mỗi lần cha ngươi muốn nàng, chính là rút ngắn tuổi thọ của nàng lần, đến lúc phát được cũng bất lực cứu nàng được, hơn nữa, trước khi Phiêu Bình chết với , nơi nàng tìm thấy tình là trong hoàng cung Trung Nguyên, nàng dùng tính mạng để cho phụ hoàng ngươi biết, nàng là tâm , cho dù chết dưới ghen tị đa nghi và “tình ” của , nàng cũng hối hận!”



      “Đúng là kết thúc sạch !” Chu Dục châm biếm.”Nếu phải phát hai ngươi vẫn thư qua thư lại, những chuyện này cũng xảy ra!”



      “Ta và PhiêuBình còn tồn tại tình nam nữ nữa, nhưng vẫn còn tình cảm thanh mai trúc mã, quan tâm chuyện khi nàng ở TrungNguyên chỉ là tình nghĩa.”



      Nhìn thấy đôi mắt kia vẫn ngớt lửa giận, Minh tông Kiếm Sư lắc đầu than thở, “Đối với cái chết của Phiêu Bình, phụ hoàng ngươi cực kỳ đau lòng, Phiêu Bình vì mà chết, cho nên mới bằng lòng đưa nàng trở về Nam Nguyên an táng, bởi vì biết, ở Trung Nguyên, nàng chỉ là vị phi tử, nhưng ở Nam Nguyên, nàng chính là người cao quý nhất, từ sau đó, dành hết tình để đền bù cho ngươi.”



      Chu Dục chỉ lạnh lùng nhìn, gì.



      “Mười lăm năm trước, thị nữ Linh Lung theo Mai Ngọc mang theo lá thư đến Nam Nguyên tìm ta, từ trong thư ta biết được, Mai Ngọc có tình cảm với con của chị mình, đồng thời còn bị bệnh nặng, thể sống lâu thêm nữa, nàng cầu xin ta, mười lăm năm sau đến Trung Nguyên chuyến, xem ngươi có có trái tim của người cha , ta nghĩ, khi trở về Nam Nguyên, đứng trước mộ của Mai Ngọc mà , nàng nhất định mỉm cưới dưới chín suối.”



      Nghe vậy, Chu Dục lên tiếng cười điên cuồng.”Ngươi hiểu , là ta dùng chưởng đánh chết nàng, cần giả mù sa mưa.” Địa vị của Minh Tông Kiếm sư ở Nam Nguyên vô cùng cao quý, Thánh nữ, hầu lần lượt mà chết, có thể ngồi nhìn sao.



      “Với địa vị là Kiếm Sư, cho dù ngươi là con của Thánh nữ, ta cũng có thể giết ngươi, bởi vì ngươi cậy mạnh làm nhục hầu của Nam nguyên chúng ta, nhưng ta tin, chưởng của ngươi đánh vào nàng, chỉ là để kết thúc cho những tháng ngày chịu đủ bệnh tật và khúc mắt của nàng, cũng kết thúc tình cảm hoang đường này.”



      “Ta có lòng nhân ái như vậy, đối với Mai Ngọc, ta chỉ là quá mệt mỏi, nàng ta nghe lời ta nữa, luôn buồn đông buồn tây, ta phiền!”



      “Cách xử lý của ngươi và cha ngươi có vài phần giống nhau, cha ngươi hi vọng Phiêu Bình được nhận nghi thức an táng cao quý mà nhịn đau lòng đưa nàng về Nam Nguyên; trong lòng ngươi cũng hi vọng Mai Ngọc có thể được hưởng nghi thức cuối cùng của hầu , cho nên sau khi giết nàng, ngươi nghĩ cách cho người trong hoàng cung phát được xác của nàng, nếu ngươi muốn giết người diệt khẩu, cần gì hủy thi diệt tích?”



      “Còn gì nữa ? Ngươi còn muốn , ra bản tính của bổn hoàng tử xấu, tâm địa rất tốt, nhưng lại muốn để cho ngươi ta biết, đúng ?” giễu cợt .



      Minh tông cười khổ.”Nếu vậy ta dám , bản tính ngươi ham chơi, vừa tàn bạo vừa hung tàn, bình thường hay cười nhưng thực tế bên trong rất tàn nhẫn.”



      “Cuối cùng cũng những lời hợp với lòng ta.” nắm chặt cổ tay trong lòng bàn tay lần nữa, thấy Tô Thiếu Sơ thống khổ nhíu mày, tàn cười.”Thiếu Sơ đệ, dù bị quấy rầy đôi chút nhưng nhanh thôi, ngươi thuộc về bổn hoàng tử, vậy cùng chết vậy!”



      “Mai Ngọc từng trong thư, ngươi chỉ là đứa bé biết biểu đạt, thậm chí trong lòng lại sợ hãi mình mất thứ mình quý nhất.” Minh tông ngồi xổm xuống trước mặt , : “DụcNhi, người ngươi nhiều như thế, che chở ngươi nhiều như thế, rốt cuộc ngươi tìm kiếm thứ gì? Ngươi làm như vậy, chỉ càng làm cho mình thống khổ hơn thôi.”



      tới phiên ngươi giáo huấn ta!” Chu Dục gầm .



      “Dục Nhi, buông tay có nghĩa là mất , đôi khi, buông ra nhận được nhiều thứ hơn.” Bàn tay ấm áp của Minh tông Kiếm Sư chụp lên bàn tay của .”Có khi, thứ ngươi nghĩ là nắm giữ được, nắm trong lòng bàn tay mình, nhưng thực tế, ngươi có chiếm được ? Sơ Nhi còn chưa để cho ngươi hiểu điều này sao?”



      thể nào – – Chu Dục ta, có ai là khống chế được – – “



      Quyền thế của , địa vị của , lòng người, nhược điểm của người khác đều nắm trong lòng bàn tay, tại sao lại chiếm được, chiếm được!



      “Lúc này buông tay, ngươi mất ; Phá hủy Sơ Nhi, ngươi vĩnh viễn mất , ngươi nên biết cách trao ra trong tình cảm, phải là thứ ngươi muốn ngươi có thể nhận được; cưỡng chiếm, mạnh mẽ đoạt lấy phải là vĩnh cữu, chỉ khi Sơ Nhi nguyện ý tiếp nhận ngươi, như vậy mới có thể nắm tay hết cả đời.”



      “Câm mồm ! Bổn hoàng tử buông tay, Tô Thiếu Sơ là người của ta, người của Chu Dục ta – – cả người của nàng cũng là của ta – -” gầm lên.



      Mồ hôi lạnh chảy xuống từ gò má của Tô Thiếu Sơ, tiếng thở đau đớn dần dần bật ra khóe môi, Tô Tuyết Sơ đằng sau cảm nhận được nỗi đau khổ của chị mình, hai cánh tay ôm nàng chặt.



      “Nếu ngươi muốn Sơ Nhi tiếp nhận ngươi, có tình cảm với ngươi thả tay ra ! Dùng trái tim của ngươi giúp cho nàng hiểu, để nàng nguyện ý tiếp nhận tình cảm của ngươi, lần đầu tiên ngươi cố chấp như thế, lần đầu tiên ngươi tìm được người ngươi lòng muốn có, chẳng lẽ muốn nó kết thúc như vậy sao?”



      Đôi mắt của Chu Dục lóe lên vẻ ngoan độc, nhìn thấy đôi môi run rẩy cứng ngắc của Tô Thiếu Sơ, ràng đau đớn chí cực, nhưng đôi mắt bướng bỉnh đó vẫn chịu thua nhìn , ràng cho biết: cái gì cũng có!



      “Nhất thời buông tay hay vĩnh viễn mất , ngươi muốn chọn cái nào?” Lời của Minh Tông thấm thía, nhàng : “Dục Nhi, cho Sơ Nhi, cũng là cho ngươi con đường sống !”



      Chu Dục cuối cùng cũng buông tay ra, Tô Thiếu Sơ cũng theo đó mà bất tỉnh trong ngực Tô Tuyết Sơ



      “Thiếu Sơ…” Chu Dục muốn chạy đến thăm hỏi nàng, nhưng bị bóng tối bao trùm lại.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      CHƯƠNG 10

      Đông xuân tới, băng tuyết tan dần, cành lá cũng trút màn sương lạnh lẽo, cả vùng đất như thay chiếc áo mới.



      Tam hoàng tử bị trọng thương, dưỡng thương ở Vân Phong, yên lặng thời gian sau mới hồi phục như cũ, Tam hoàng phủ gần đây bắt đầu nhộn nhịp trở lại, hàng đêm đều treo đèn dầu lên sáng rỡ, tiệc tùng phồn hoa, hoàng tộc quyền quý và quan viên ngừng đến chúc mừng.



      Trừ việc Chu Dục hồi phục ra, quan trọng nhất là, chính thức nhận hai thị nữ thiếp thân Vô Ưu, Vô Sầu làm con nuôi, số quan viên cũng theo đó mà nịnh nọt, chạy đến Tam hoàng phủ chúc mừng phen.



      Hoàng đế, hoàng hậu có phê bình kín đáo với việc nhận con nuôi này, ngay cả Thái tử cũng đứng ở trung lập, tỏ thái độ gì, cuối cùng, Chu Dục đành lén chuyện cùng Hoàng hậu, vẻn vẹn trong ngày, thái độ phản đối của Hoàng hậu đột ngột thay đổi, xin phép Hoàng đế cho hai thân phận, địa vị, dưới kiên trì của Hoàng hậu, Vô Ưu, Vô Sầu cũng được ban phong hào Quận chúa, từ đó, dưới trướng Chu Dục có hai con .



      “Tam hoàng tử, sao gần đây thấy vị kiếm giả tùy thân của người nữa vậy?”



      Mấy ngày nay tham dự yến hội, đều thấy Phong Ngôn theo bên cạnh bảo vệ cho Chu Dục như trước nữa.



      “Bổn hoàng tử giao cho nhiệm vụ quan trọng khác.”



      Chu Dục đung đưa giường, trang sức màu vàng đính lên người, bảo thạch ngón tay tỏa sáng chói lọi, thân tươi đẹp hề thay đổi, duy chỉ có chuỗi khuyên tai dường như ngắn chút, nhưng vẫn hề gì, vẫn uống rượu vui vẻ như bình thường.



      “Có thể làm cho người bên cạnh Tam hoàng tử tự thân xuất mã, nhất định là có chuyện nghiêm trọng!”



      Chu Dục chỉ cười .



      “Tam hoàng tử, gần đây hạ quan tìm được vũ cơ rất xinh đẹp, tài nghệ song toàn, hôm nào hạ quan đưa đến Tam hoàng phủ, an ủi cho khoảng thời gian trống vắng lúc trước Tam hoàng tử dưỡng thương.” Dư thượng thư nịnh nọt với vị hoàng tử ngồi ở vị trí chủ tọa .



      “Dư đại nhân đúng là cố tình nha!” Chu Dục tiếp nhận chén rượu mà thị nữ đưa đến, : “Được Dư đại nhân đích thân tiến cử, bổn hoàng tử đánh giá phen đúng là phụ tâm ý của Dư đại nhân rồi.”



      “Được Tam hoàng tử người tiếp nhận, hạ quan bảo đảm vũ cơ này tuyệt đối có thê hầu hạ cho Tam hoàng tử vui vẻ cả người.” Dư thượng thư cười nịnh nọt , hy vọng mỹ nhân mà đề cử có thể được giữ lại trong Tam hoàng phủ.



      “Vậy phải gặp rồi.” Chu Dục dặn dò người bên cạnh. “Bình Phi, giao cho ngươi.”



      “Vâng, Tam hoàng tử.” Yến Bình Phi ngồi bên cạnh gật đầu.



      Mỗi lần mở tiệc, các quan viên đều đưa mỹ nữ, mỹ nam, hoặc kỳ trân dị bảo lên nịnh nọt , kỳ trân có thể giữ lại, “mỹ nhân” phải tùy theo tâm trạng của Tam hoàng tử, trong tháng được sủng ái phần lớn là dùng tiền bạc đuổi , cho dù có được sủng ái cũng quá tháng, là đuổi , hai là chuyển đến bộ phận ca múa góp vui.



      Ngoài thích “sắc đẹp” ra, Tam hoàng tử còn có nguyên tắc, chính là bất kỳ mỹ nữ, mỹ nam nào cũng đều được bố trí ở dinh thự khác, ngay cả đoàn vũ cơ riêng cho Tam hoàng phủ cũng ở nơi khác, bên trong Tam hoàng phủ có nuôi dưỡng bất kỳ tỳ thiếp nào, đó cũng là quy củ chưa từng thay đổi của Tam Hoàng phủ.



      đến ca múa, danh kỹ Vu Tử Yên ở Ngọc Quỳnh lâu đúng là có tài năng hơn người, nhưng lại là đạo tặc! Tiếc thay cho hồng nhan bạc mệnh.”



      Tên trộm Tử Phi Song Nguyệt là danh kỹ Vu Tử Yên, cuối cùng chết thảm, là chủ đề mà đế đô vẫn đàm luận ngừng nghỉ.



      “Nhưng tội nghiệp nhất cũng là Tô Tứ thiếu, thế nhưng lại vị danh kỹ này, ngờ đó lại là đạo tặc, tin tức này làm cho đau thương vô cùng.”



      “Cũng đúng! Nghe vì chuyện Vu Tử Yên mà bệnh nặng trận, khi xuất ở hoàng cung cũng tiều tụy gầy gò nhiều.”



      “Đổng cung nữ còn , Tứ thiếu bình thường thân thiết ôn hòa, sau khi VuTửYên xảy ra chuyện, thường cười nữa! ngờ lần trước gặp mặt, chỉ lạnh lùng chào hỏi tiếng rồi bỏ , Tô gia Lão đại phải giải thích là do bị bệnh nặng.”



      “Xem ra bệnh , sau khi Đổng cung nữ gặp mặt liền truyền ra tin tức này, sau đó, Tô tứ thiếu cũng được Tô gia đưa ra khỏi Trung Nguyên dưỡng bệnh.”



      “Nghiêm trọng đến thế sao.”



      Tô gia trước giờ luôn làm điều tốt cho mọi người, Tô Thiếu Sơ lại là người hiệp trợ bên cạnh Thái tử, dĩ nhiên được rất nhiều quan viên nịnh bợ, nhưng chủ yếu cũng là tính cách ôn nhã hóm hỉnh của , làm cho người ta muốn đến gần.



      Mọi người ngừng bàn tán, có người còn len lén nhìn vị hoàng tử ngồi nơi chủ tọa, bởi vì trong cung còn có lời đồn, Tam hoàng tử và Tô Tứ thiếu có tình nghĩa “bất bình thường”, cảnh hai người hôn nhau trong hoa viên cũng được ít thị vệ, cung nữ nhìn thấy.



      Nhưng người chủ tọa hề tỏ ra điều gì, chỉ cười nhạt lắng nghe, có bất kỳ nét mặt bất bình thường nào.



      Xem ra lời đồn đều là giả, mọi người thích xem náo nhiệt lại tiếp tục nhiệt tình thảo luận, lấy những gì bọn họ nghe được, thấy được ra hết.



      thực tế, Tô Tứ thiếu trở về Trung Nguyên rồi.” vị quan viên gần đây vừa đến thăm Tô phủ lên tiếng .



      sao? Là tận mắt thấy sao?” Cả mùa đông này, Tô Thiếu Sơ cứ như là biến mất thấy tăm hơi vậy!



      có tận mắt nhìn thấy, nhưng là chính miệng Tô Đông Lăng , mấy ngày nữa, Tô Tứ thiếu đến tiếp kiến Hoàng thái tử, cáo lỗi vì đoạn thời gian trước biến mất, đồng thời cũng đến bái kiến Trưởg công chúa.”



      “Tiểu tử tuấn mỹ này, đúng là biết cách làm cho người ta chú ý.”



      Rượu vào lời ra, mọi người bàn tán xem ra rất thích thú, vừa thích, vừa ngưỡng mộ cho nhân duyên của Tô Thiếu Sơ.



      “Tam hoàng tử.” Lúc này, Yến Bình Phi nhận được mẩu giấy nhắn tin do thị nữ đưa lên, đến cạnh bên giọng bẩm báo.



      “PhongNgôn mang về thứ bổn hoàng tử muốn?”



      Chu Dục chống cằm cười, nụ cười thâm ý khó lường.



      “Thiếu Sơ đệ, ngươi hy vọng những chuyện đó như chưa từng tồn tại, bổn hoàng tử làm cho chúng ngay trước mắt, ngay cả tuyệt tích băng thiền cũng thế.”



      *** *** ***



      khúc tiêu vang lên, gương mặt đầy cơ trí nhăn lại, khoác chiếc áo ngoài đạm màu, cột tóc giản dị, dù thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn lấp vẻ tuấn tú ngày thường, dường như chìm vào trong khúc Tiêu, lát sau mới để cây tiêu dài xuống.



      “Người ở Nam Nguyên, biên giới với Đông Vực.” thanh đầy vẻ bất đắc dĩ, sau đó, nàng rút cây tiêu dài ra .”Sau này, nếu ngươi gặp được , nhất định phải giao cây tiêu này cho .”



      Nhìn cây tiêu lại nhớ đến cố hương, Tô Thiếu Sơ thở dài.



      “Quân nhi, chuyện ngươi phó thác cho ta, làm cũng khó, mà làm cũng khó.”



      Thưởng thức nhìn thỏi tiêu dài, nghĩ đến chuyến dưỡng thương lần này ở Nam Nguyên, phải cảm ơn tiểu đệ thân của nàng, câu “Thiếu Sơ ca ca cho ngươi đáp án” làm cho Phong Xước Nhi suốt ngày quấn lấy nàng.



      bé này, nhất định truy hỏi nàng đến cùng về mấy cái chuyện suốt đời suốt kiếp đó, làm cho Tô Thiếu Sơ muốn làm tổn thương lòng của thiếu nữ mới lớn, đành phải ra, nàng là nữ nhân, thể là chân mệnh thiên tử của nàng ta được!



      Phong Xước Nhi nghe vậy, chỉ nhíu mày chút, Tô Thiếu Sơ cảm thấy vui mừng, vốn sợ khi biết chân tướng làm cho nàng khóc suốt mấy ngày, mà nàng, sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, ngờ, câu tiếp theo nàng ta suýt nữa làm nàng ngã lăn xuống đất!



      “Tại sao nữ nhân lại thể sống đời đời kiếp kiếp với nhau chứ!”



      “Ặc!”



      “Tại sao chứ?”



      “Bởi vì… Đều là nữ nhân!”



      “Nhưng mà người sống đời đời kiếp kiếp với Nhị sư huynh cũng là nam mà!”



      Chết tiệt, nhưng mà Nhị sư huynh của nàng có sở thích đoạn tụ!



      *đoạn tụ: nam nhân.



      “Nhưng phải cùng người mình thương mới được.”



      “Ngươi thích Xước Nhi sao?!” Hốc mắt của Phong Xước Nhi ửng hồng, lã chã chực khóc hỏi.



      “Hả … Này… Này…” Tiểu nương nước mắt ngắn nước mắt dài ép hỏi, làm cho nàng luống cuống tay chân.”Khụ, vậy ngưoi có thích Tuyết Sơ ?”



      Tô Thiếu Sơ đành phải ngồi uống từng ngụm trà gật gừ, ràng người kia mới là người khởi xướng, nhưng bây giờ lại thèm quan tâm đến.



      “Thích.” Phong Xước Nhi gật đầu.



      “Vậy ngươi có muốn cùng đời đời kiếp kiếp ?”



      “Muốn.”



      được, chỉ có thể cùng người.” Tô Thiếu Sơ khoát tay với nàng.



      “Nhưng hai người ta đều thích hết! thể nào ở cùng hai người sao?” Thiếu Sơ dịu dàng và Tuyết Sơ lạnh lùng, hai người nàng đều thích, nàng gấp gáp đến mức suýt nữa lại khóc lên, “Tại sao thể ở cùng hai người?”



      “Bởi vì nếu có hai người, sau này bị người ta chồng hai vợ.” Nàng khoa trương : “Còn bị gọi là gian phu dâm phụ.”



      “Ai dám vậy ta liền giết !” Hừ! Luận kiếm thuật, nàng rất mạnh.



      “Nếu là Minh tông Kiếm Sư , ngươi cũng muốn giết sao?”



      Phong Xước Nhi lộ vẻ khó xử.”Xước Nhi đánh , nhưng sao lại vậy? !”



      “Ngươi có thể hỏi mà!”



      “Ta, ta dám.” Kiếm Sư rất hiền lành, nhưng đôi khi rất nghiêm túc.



      “Cho nên, ” Tô Thiếu Sơ yên lặng vỗ vỗ đầu nàng.”Ngươi hiểu rất , lựa chọn cho kỹ, chọn người sống đời đời kiếp kiếp cùng mình là vấn đề rất nghiêm trọng, ba năm sau mới trả lời cho ta, được ?” Ba năm sau, nàng mười tám tuổi, chắc hẳn cũng có ý trung nhân rồi.



      “Vâng!” Phải suy nghĩ ba năm, quả nhiên rất là nghiêm trọng, nàng nghiêm túc gật đầu.



      “Xước Nhi quả là biết nghe lời.” Tô Thiếu Sơ hài lòng cười.



      “Thiếu Sơ ca ca, ngươi thích Xước Nhi ?”



      “Bây giờ ta rất thích ngươi, ba năm sau, ngươi đừng chọn ta, ta càng thích ngươi hơn.” [Tia: :)) ối giời ạ, Sơ tỷ nghĩ sao mà với Xước Nhi những lời này thế nhỉ?]



      “Đừng chọn ngươi, ngươi lại càng thích ta hơn, vì sao?”



      “Bởi vì ông trời thường thích thử nghiệm những người sống đời kiếp với nhau, cố ý cho bọn họ ở cùng nhau, phải xem xem, bọn họ có chịu nổi thử nghiệm hay , dù ở cùng nhau nhưng trong lòng vẫn có nhau.” Phát huy tài ăn vượt bậc, lừa tiểu nương này, “Ngươi chịu nổi thử nghiệm ?”



      “Ta có thể, ta có thể.” Nhưng nàng hiểu nữa.”Trong lòng có nhau rồi, vậy chừng nào mới có thể ở cùng chỗ ?”



      “Kiếp sau.” Véo hai gò má đáng của nàng, Tô Thiếu Sơ : “Ông trời cảm động, kiếp sau cho chúng ta ở cùng nhau!”



      “Kiếp sau lâu quá.”



      “Suỵt.” Lập tức dùng ngón trỏ ra hiệu cho nàng được nữa, thể lung tung.”Dám vậy, có chuyện đáng sợ xảy ra đó.”



      “Có ?” Nàng kinh hoảng, lập tức che môi lại, dám lung tung nữa.



      “Ngoan, thời gian tuy hơi lâu nhưng cứ từ từ chờ là được.”



      “Ừ.” Nàng liên tục gật đầu.



      Xinh đẹp nhe răng cười, nụ cười mặt Tô Thiếu rạng rỡ, may mà Xước Nhi ngây thơ đơn thuần, kinh nghiệm dụ dỗ tiểu nương đầy mình như nàng, Tô Thiếu Sơ lúc cần lấy ra sử dụng cũng tồi.



      Tô Tuyết Sơ ngồi bên cạnh yên lặng cầm lấy chén trà, xoay người, có đôi khi, nhìn thấy lão lục nhà mình chuyện cùng Xước Nhi, cảm giác áy náy tựa như mình dối vậy.



      “Kiếp sau, aiz!” Tô Thiếu Sơ cười khổ.”Kiếp này còn chưa qua hết, kiếp sau đành dành cho tiểu nha đầu ngươi vậy.”



      Chọc cho hoa đào nở khắp nơi, tự làm tự chịu! Đây là câu đầu tiên sau khi trở về Trung Nguyên, Nhan San San với nàng.



      Còn cảnh cáo nàng, đừng tưởng rằng Chu Dục để yên, tự cẩn thận tốt hơn.



      “Hai người các ngươi, đều cho rằng mình tính kế đối phương, mọi chuyện đều nằm trong khống chế của mình, thử hỏi, chuyện này làm sao mà ngừng đây?”



      Nhan San San kết luận, nghiêm chỉnh nhìn nàng.



      “Người tự do tự tại sợ nhất là gặp người cố chấp khăng khăng mực, đây chính là hình dung tốt nhất về Chu Dục và ngươi, Chu Dục có quyền thế, lại cố chấp như thế, chẳng phải đúng kiểu khắc tinh của ngươi hay sao?!”



      “San, ta vừa dưỡng thương xong, vừa mới bước được vào cửa, ngươi đừng đe dọa ta như thế được .”



      “Ngươi rảnh rỗi quá, cũng nên bị đe dọa , ta còn chưa xong, ngươi tự chủ trương, tự tạo ra chuyện này làm gì, làm cho quan hệ giữa ngươi và Chu Dục càng thêm phức tạp!” Nhan San San ngừng mắng nàng, mắng mãi vẫn chưa hết giận, “Từ ân oán, kéo thành thiên tân vạn lũ, ngươi muốn học nhả tơ tạo phức tạp thôi , chọn ai chọn, sao ngươi lại chọn Chu Dục chứ? dễ chơi đâu!”



      Trời ạ! Nàng đâu phải con nhện tu luyện thành tinh đâu, nhả tơ làm gì, San San mắng người đúng là độc miệng mà!



      “Tô công tử, trưởng công chúa người đợi chút, lát nữa nàng về ngay.” cung nữ đến, cúi người với nàng.



      với trưởng công chúa đừng vội, ta có thể đợi mà.” Sư phụ dùng bữa cùng Hoàng thượng, nhất định là Hoàng thượng lại kéo lấy vị Hoàng tỷ này tán gẫu.



      “Trưởng công chúa lệnh cho nô tỳ mời người đến Nhã Hà đình, kính xin Tứ thiếu di giá.”



      “Nhã hà đình?” Hai hàng lông mày của nàng chau lại, sau đó cười. “Trưởng công chúa là tỉ mỉ, vậy nhờ cung nữ tỷ tỷ dẫn đường vậy!”



      “Vâng, thỉnh.”



      Tiểu cung nữ mỉm cười dẫn đường phía trước.



      biết tên gọi của cung nữ tỷ tỷ là gì? Hình như ta chưa từng thấy người đứng ở bên cạnh Trưởng công chúa?”



      Cầm tiêu bước chậm trong hoa viên, cành lá vươn cao, cánh hoa chờ đợi ngày được trổ bông, khắp nơi đều có thể thấy được cảnh xuân sắc phồn thịnh.



      “Nô tỳ là Tiểu Liên! Mấy ngày trước mới được cử đến hầu hạ Trưởng công chúa.”



      “Hôm nay làm phiền Liên tỷ tỷ rồi, tại hạ tự mình là được.”



      Nhã nhặn từ chối ý tốt của cung nữ tỷ tỷ, Tô Thiếu Sơ tự lên tiểu đình ngọn núi.



      đến rồi, để xem ngươi còn trốn được ?”



      Giống như tự mình , bước chậm vào bên trong đình, bàn đá dựng sẵn nghênh đón nàng, bên bày rượu nhạt và vài thứ khác.”



      “Chao ôi! Còn đón chào nồng nhiệt như vậy, làm cho người ta cảnh giác ngừng nha!”



      Tô Thiếu Sơ vén rèm lên, bên trong là cây đàn!



      “Đàn cổ … Minh Lan? !” Sợi dây đàn đầy đủ sứt mẻ, làm cho nàng khỏi giật mình!

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      VĨ THANH

      “Minh Lan … dây đàn . . .” Nàng thử khảy dây đàn, tất cả đều đầy đủ, cảm xúc phức tạp nháy mắt trào dâng trong lòng nàng.



      “Minh Lan thất truyền, dây ngọc vẫn còn ở đó sao?”



      Thanh của Chu Dục chậm rãi truyền đến từ phía sau.



      “Dùng tình cảm và thân thể để hy sinh, Thiếu Sơ đệ ra tay, quả nhiên còn ngoan độc hơn bổn hoàng tử vài phần!”



      “Tình cảm?” Tô Thiếu Sơ có xoay người, chỉ vén môi lên.”Đó là thứ ta chưa hề nghĩ đến, chỉ tiếc, tình cảm, thân thể, đối với Thiếu Sơ đều như nhau, nhưng với Tam hoàng tử người lại khác hẳn!”



      Đối với nàng mà , ban đầu lấy thân thể của mình ra để hy sinh, cuối cùng nhận kết quả như mong muốn, vậy hy sinh có đáng là bao? Chỉ cần có thể nếm được cảm giác đùa bỡn tên ma này, có thể chiến thắng hăn, cảm giác hy sinh gì cũng đáng.



      đệ, làm cho bổn hoàng tử giao tình cảm ra, nhưng được đáp lại, thậm chí còn bị đùa bỡn, kết quả rất chi là đáng sợ.” Chu Dục tới trước mắt nàng, đôi mắt cười như chế nhạo nàng, làm cho trong lòng nàng có chút xao động nho .



      “Từ chính miệng Tam hoàng tử ra, ta làm sao dám tin.” Tô Thiếu Sơ tương đối tán thành, ngẩng đầu ngênh nhìn.”Chỉ là, kết cục đó dành cho người đùa bỡn và người bị đùa bỡn, Tam hoàng tử, ta có đùa bỡn người, trừ phi người cam nguyện bị đùa bỡn, như vậy thể trách ta!”



      “Trinh tiết của nữ nhân, trinh tiết với Thiếu Sơ đệ ngươi, chỉ tồn tại như vậy thôi sao?”



      “Từ tên dâm dục, thủ đoạn thiếu như ngươi, lại ra từ trinh tiết này, buồn cười.” Nàng rót rượu bàn, thản nhiên : “Nhưng chuyện này cũng đâu có tổn hại gì với người, ngươi có thể nhận được dục vọng của Tô Thiếu Sơ, chuyện của Thánh nữ, hầu cũng kết thúc, còn nhận lại con ruột của mình, hai bên chúng ta coi như hòa bình vậy.”



      Chu Dục bỗng nhiên quắp lấy cằm nàng.



      “Nếu bổn hoàng tử muốn để yên như vậy sao?”



      cúi đầu xuống, lại nhận thấy nét mặt lạnh lùng đập vào mặt.



      “Tam hoàng tử, đây làhoàng cung, xin tự trọng.” Tô Thiếu Sơ mỉm cười có lễ nhắc nhở , như giội gáo nước lạnh lên người .



      “Ngươi định xem như chưa từng xảy ra điều gì sao.” Thái độ của nàng rất ràng, xem như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.”Bổn hoàng tử ôm ngươi là , thân thể của ngươi vẫn còn khắc dấu của ta, tình cảm của ngươi có thể thay đổi, nhưng thân thể của ngươi cũng có thể thay đổi sao?”



      “Tình cảm là dành cho người mà ta nhận định, ngươi chưa từng nằm trong nhận định của ta.” Nàng nhún vai cười cười.”Thân thể sao? Cứ coi như nó tồn tại , đối với Thiếu Sơ mà , miễn sao mục đích đạt thành, mọi thứ trôi qua cứ xem như giấc mộng, lần say !”



      “Đúng là quả quyết, đúng là quyết tuyệt, xứng đáng là người làm cho bổn hoàng tử động tâm, động tình chí cực! Thiếu Sơ đệ.” Chu Dục vỗ tay, bội phục cười to.



      “Thiếu Sơ sớm cảnh cáo, giấc mộng của Tam hoàng tử người rất khó đạt tới, bởi vì giấc mộng người muốn có Tô Thiếu Sơ.” Nàng lại rót chén rượu, kính cái rồi uống cạn.



      “Chỉ tiếc, thứ bổn hoàng tử giao ra, chắc chắn phải nhận về.” Chu Dục cầm lấy cái ly trong tay nàng, tự rót chén cho mình: “Chưa từng có được ngươi, mới cảm thấy mới mẻ hứng thú; có được rồi, bổn hoàng tử lại xác định được chuyện, ta muốn tình cảm và cả thân thể của Tô Thiếu Sơ ngươi, lần say ư? Vậy bổn hoàng tử say cả đời.”



      “Khiêu chiến mới sao?” Nàng hứng thú nhíu mày.



      đệ, băng thiền xuất , dây cung lại nối với đàn, ngươi có nguyện ý tiếp chiến ?” khẽ chạm vào dây đàn, sắc ưu mỹ trở về bên tai, “Thiếu Sơ đệ, khúc giữa ta và ngươi, khó mà kết thúc được.”



      Nàng nhìn , lại nhìn đàn cổ Minh Lan, nụ cười xuất môi, lại muốn khiêu chiến với nàng sao? Mà mục tiêu còn là tình cảm của Tô Thiếu Sơ này?



      “Chén rượu này, nên say cùng người tri .”



      Chu Dục uống hơi cạn sạch, lại rót đầy chén rượu, cúi người xuống hôn môi nàng, lần này, nàng hề đẩy ra, tiếp nhận rượu đưa đến từ môi .



      “Thiếu Sơ nên đàn khúc để tạ ơn Tam hoàng tử người.” cho được voi đòi tiên, rượu vừa chảy xuống yết hầu, cánh tay lập tức ngăn lại ý đồ của .



      đệ, ngươi cố ý kéo khoảng cách ra, bắt đầu cẩn thận rồi sao?” cười, tràn đầy cảnh cáo, “Chỉ cần ngươi lại rơi vào tay bổn hoàng tử, tuyệt có cơ hội thoát thân nữa, đến lúc đó, đừng trách bổn hoàng tử ra tay tuyệt tình.” Những gì nàng làm, Chu Dục nhất định đòi lại đầy đủ,.



      Tiếp đón nồng nhiệt rồi mới ra chiêu, xem ra cuộc sống sau này của nàng tương đối gian khổ rồi!



      “Tam hoàng tử, xin nhớ kỹ chuyện, Thiếu Sơ , dù người vừa đấm vừa xoa, Thiếu Sơ muốn nuốt, lại càng nuốt trôi.”



      “Tính cách và miệng lưỡi của ngươi vĩnh viễn cũng đều mê hoặc người ta, khiến cho ta muốn ăn sạch ngươi nha.”



      “Aiz! nên để cho tiếng đàn của Thiếu Sơ bao phủ lên nội tâm tàn bạo của người mới được.” Động chút là muốn ăn người ta, đúng là tập tính bết bát.



      Hai người vén áo ngồi xuống, Tô Thiếu Sơ thử sắc trước, sau đó hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nhận lại Vô Ưu, Vô Sầu, cho chúng thân phận?”



      “Coi như là qua trận sinh tử kia, làm cho ta thay đổi ý nghĩ .” Trong giây phút đó, cảm giác được, nếu chết , còn ai bảo vệ các nàng nữa.



      “Vậy ngươi làm sao để Hoàng hậu thay đổi tâm ý vậy?” Chẳng lẽ ra mẹ đẻ của Vô Ưu, Vô Sầu sao?



      “Ta chỉ với Hoàng hậu, mẹ của chúng nó là danh môn khuê các, gả cho người khác, bởi vì ta sắc tâm nổi lên nên làm nhục đối phương, sau đó sinh ra Vô Ưu, Vô Sầu, bây giờ nữ nhân kia cũng chết rồi, trước khi đối phương lâm chung, muốn ta đáp ứng phải chăm sóc cho chúng nó tốt.”



      Hoàng hậu từ trước đến giờ luôn tôn sùng đạo Phật, rất thận trọng với những lời hứa hẹn trước khi lâm chung thế này, nhất mực nghĩ rằng, tuân thủ lời hứa bị báo ứng.



      “Hơn nữa cũng là cốt nhục của ta, Hoàng hậu cũng phản đối.”



      “Ngươi … dám sao?”



      thẳng với Hoàng hậu là cường bạo nữ nhân, còn là thê tử của người khác, kết quả còn có con, nhất định làm cho Hoàng hậu vốn thương hết mực bị chấn động mạnh.



      “Nàng quả bị kinh sợ ít.”



      Nhớ lúc đó, Hoàng hậu nghe xong, mở to hai mắt, sợ đến nỗi cung nữ hai bên phải đỡ nàng ngồi lên ghế, biết nên đáp lại như thế nào, vừa muốn mắng , vừa biết nên gì, ngừng thốt lên: Hoang đường, hoang đường.



      “Cũng chỉ có ngươi mới có thể được.”



      đệ thích sao?”



      Tô Thiếu Sơ đáp lại, chỉ cười kéo giãn dây cung ra.



      Giữa cảnh tượng xuân sắc phồn hoa thế này, theo tiếng đàn vang lên, hai người nhìn lẫn nhau, là tạm thời hòa bình? Hay là nhạc dạo cho cuộc chiến mới? Đều có đáp án trong tương lai.

      Hoàn

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Miên Miên bổ sung số chương và thể loại nha bạn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :