VĨ THANH
“Minh Lan … dây đàn . . .” Nàng thử khảy dây đàn, tất cả đều đầy đủ, cảm xúc phức tạp nháy mắt trào dâng trong lòng nàng.
“Minh Lan thất truyền, dây ngọc vẫn còn ở đó sao?”
Thanh của Chu Dục chậm rãi truyền đến từ phía sau.
“Dùng tình cảm và thân thể để hy sinh, Thiếu Sơ đệ ra tay, quả nhiên còn ngoan độc hơn bổn hoàng tử vài phần!”
“Tình cảm?” Tô Thiếu Sơ có xoay người, chỉ vén môi lên.”Đó là thứ ta chưa hề nghĩ đến, chỉ tiếc, tình cảm, thân thể, đối với Thiếu Sơ đều như nhau, nhưng với Tam hoàng tử người lại khác hẳn!”
Đối với nàng mà , ban đầu lấy thân thể của mình ra để hy sinh, cuối cùng nhận kết quả như mong muốn, vậy hy sinh có đáng là bao? Chỉ cần có thể nếm được cảm giác đùa bỡn tên ma này, có thể chiến thắng hăn, cảm giác hy sinh gì cũng đáng.
“ đệ, làm cho bổn hoàng tử giao tình cảm ra, nhưng được đáp lại, thậm chí còn bị đùa bỡn, kết quả rất chi là đáng sợ.” Chu Dục tới trước mắt nàng, đôi mắt cười như chế nhạo nàng, làm cho trong lòng nàng có chút xao động nho .
“Từ chính miệng Tam hoàng tử ra, ta làm sao dám tin.” Tô Thiếu Sơ tương đối tán thành, ngẩng đầu ngênh nhìn.”Chỉ là, kết cục đó dành cho người đùa bỡn và người bị đùa bỡn, Tam hoàng tử, ta có đùa bỡn người, trừ phi người cam nguyện bị đùa bỡn, như vậy thể trách ta!”
“Trinh tiết của nữ nhân, trinh tiết với Thiếu Sơ đệ ngươi, chỉ tồn tại như vậy thôi sao?”
“Từ tên dâm dục, thủ đoạn thiếu như ngươi, lại ra từ trinh tiết này, buồn cười.” Nàng rót rượu bàn, thản nhiên : “Nhưng chuyện này cũng đâu có tổn hại gì với người, ngươi có thể nhận được dục vọng của Tô Thiếu Sơ, chuyện của Thánh nữ, hầu cũng kết thúc, còn nhận lại con ruột của mình, hai bên chúng ta coi như hòa bình vậy.”
Chu Dục bỗng nhiên quắp lấy cằm nàng.
“Nếu bổn hoàng tử muốn để yên như vậy sao?”
cúi đầu xuống, lại nhận thấy nét mặt lạnh lùng đập vào mặt.
“Tam hoàng tử, đây làhoàng cung, xin tự trọng.” Tô Thiếu Sơ mỉm cười có lễ nhắc nhở , như giội gáo nước lạnh lên người .
“Ngươi định xem như chưa từng xảy ra điều gì sao.” Thái độ của nàng rất ràng, xem như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì.”Bổn hoàng tử ôm ngươi là , thân thể của ngươi vẫn còn khắc dấu của ta, tình cảm của ngươi có thể thay đổi, nhưng thân thể của ngươi cũng có thể thay đổi sao?”
“Tình cảm là dành cho người mà ta nhận định, ngươi chưa từng nằm trong nhận định của ta.” Nàng nhún vai cười cười.”Thân thể sao? Cứ coi như nó tồn tại , đối với Thiếu Sơ mà , miễn sao mục đích đạt thành, mọi thứ trôi qua cứ xem như giấc mộng, lần say !”
“Đúng là quả quyết, đúng là quyết tuyệt, xứng đáng là người làm cho bổn hoàng tử động tâm, động tình chí cực! Thiếu Sơ đệ.” Chu Dục vỗ tay, bội phục cười to.
“Thiếu Sơ sớm cảnh cáo, giấc mộng của Tam hoàng tử người rất khó đạt tới, bởi vì giấc mộng người muốn có Tô Thiếu Sơ.” Nàng lại rót chén rượu, kính cái rồi uống cạn.
“Chỉ tiếc, thứ bổn hoàng tử giao ra, chắc chắn phải nhận về.” Chu Dục cầm lấy cái ly trong tay nàng, tự rót chén cho mình: “Chưa từng có được ngươi, mới cảm thấy mới mẻ hứng thú; có được rồi, bổn hoàng tử lại xác định được chuyện, ta muốn tình cảm và cả thân thể của Tô Thiếu Sơ ngươi, lần say ư? Vậy bổn hoàng tử say cả đời.”
“Khiêu chiến mới sao?” Nàng hứng thú nhíu mày.
“ đệ, băng thiền xuất , dây cung lại nối với đàn, ngươi có nguyện ý tiếp chiến ?” khẽ chạm vào dây đàn, sắc ưu mỹ trở về bên tai, “Thiếu Sơ đệ, khúc giữa ta và ngươi, khó mà kết thúc được.”
Nàng nhìn , lại nhìn đàn cổ Minh Lan, nụ cười xuất môi, lại muốn khiêu chiến với nàng sao? Mà mục tiêu còn là tình cảm của Tô Thiếu Sơ này?
“Chén rượu này, nên say cùng người tri .”
Chu Dục uống hơi cạn sạch, lại rót đầy chén rượu, cúi người xuống hôn môi nàng, lần này, nàng hề đẩy ra, tiếp nhận rượu đưa đến từ môi .
“Thiếu Sơ nên đàn khúc để tạ ơn Tam hoàng tử người.” cho được voi đòi tiên, rượu vừa chảy xuống yết hầu, cánh tay lập tức ngăn lại ý đồ của .
“ đệ, ngươi cố ý kéo khoảng cách ra, bắt đầu cẩn thận rồi sao?” cười, tràn đầy cảnh cáo, “Chỉ cần ngươi lại rơi vào tay bổn hoàng tử, tuyệt có cơ hội thoát thân nữa, đến lúc đó, đừng trách bổn hoàng tử ra tay tuyệt tình.” Những gì nàng làm, Chu Dục nhất định đòi lại đầy đủ,.
Tiếp đón nồng nhiệt rồi mới ra chiêu, xem ra cuộc sống sau này của nàng tương đối gian khổ rồi!
“Tam hoàng tử, xin nhớ kỹ chuyện, Thiếu Sơ , dù người vừa đấm vừa xoa, Thiếu Sơ muốn nuốt, lại càng nuốt trôi.”
“Tính cách và miệng lưỡi của ngươi vĩnh viễn cũng đều mê hoặc người ta, khiến cho ta muốn ăn sạch ngươi nha.”
“Aiz! nên để cho tiếng đàn của Thiếu Sơ bao phủ lên nội tâm tàn bạo của người mới được.” Động chút là muốn ăn người ta, đúng là tập tính bết bát.
Hai người vén áo ngồi xuống, Tô Thiếu Sơ thử sắc trước, sau đó hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn nhận lại Vô Ưu, Vô Sầu, cho chúng thân phận?”
“Coi như là qua trận sinh tử kia, làm cho ta thay đổi ý nghĩ .” Trong giây phút đó, cảm giác được, nếu chết , còn ai bảo vệ các nàng nữa.
“Vậy ngươi làm sao để Hoàng hậu thay đổi tâm ý vậy?” Chẳng lẽ ra mẹ đẻ của Vô Ưu, Vô Sầu sao?
“Ta chỉ với Hoàng hậu, mẹ của chúng nó là danh môn khuê các, gả cho người khác, bởi vì ta sắc tâm nổi lên nên làm nhục đối phương, sau đó sinh ra Vô Ưu, Vô Sầu, bây giờ nữ nhân kia cũng chết rồi, trước khi đối phương lâm chung, muốn ta đáp ứng phải chăm sóc cho chúng nó tốt.”
Hoàng hậu từ trước đến giờ luôn tôn sùng đạo Phật, rất thận trọng với những lời hứa hẹn trước khi lâm chung thế này, nhất mực nghĩ rằng, tuân thủ lời hứa bị báo ứng.
“Hơn nữa cũng là cốt nhục của ta, Hoàng hậu cũng phản đối.”
“Ngươi … dám sao?”
thẳng với Hoàng hậu là cường bạo nữ nhân, còn là thê tử của người khác, kết quả còn có con, nhất định làm cho Hoàng hậu vốn thương hết mực bị chấn động mạnh.
“Nàng quả bị kinh sợ ít.”
Nhớ lúc đó, Hoàng hậu nghe xong, mở to hai mắt, sợ đến nỗi cung nữ hai bên phải đỡ nàng ngồi lên ghế, biết nên đáp lại như thế nào, vừa muốn mắng , vừa biết nên gì, ngừng thốt lên: Hoang đường, hoang đường.
“Cũng chỉ có ngươi mới có thể được.”
“ đệ thích sao?”
Tô Thiếu Sơ đáp lại, chỉ cười kéo giãn dây cung ra.
Giữa cảnh tượng xuân sắc phồn hoa thế này, theo tiếng đàn vang lên, hai người nhìn lẫn nhau, là tạm thời hòa bình? Hay là nhạc dạo cho cuộc chiến mới? Đều có đáp án trong tương lai.
Hoàn