1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình nhân trọn gói - Anna Oliver (14 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.2

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      Chỉ lúc sau họ về đến nhà bố mẹ . Dane cẩn thận quan sát quãng đường sau lưng trước khi chuyển bánh lái về phía ngôi nhà. Mariel có khóa điều khiển, vậy nên bước ra khỏi xe, nhập dòng mã Mariel đưa cho lên tấm bảng được gắn chặt vào cột đá, cánh cổng đồ sộ mở ra. Họ còn lái tiếp đoạn dài, nơi đám hoa huệ Phi châu xanh ngát điểm viền cho bãi cỏ bên đường, phía bên kia là hàng thông lâu năm. Cây thường xuân leo mấy bức tường và vòng dây thép tô điểm cho hàng hiên rộng rãi. Xe họ vừa ngừng lại, lập tức ba chốt đèn bảo vệ nhá lên, nhưng có ngọn đèn nào phát ra từ lớp kính màu của cửa chính.

      nhòm vào ô của sổ tối đen. “Hai bác vắng rồi sao?”

      “Hôm qua bố me em du ngoạn Thái Bình Dương rồi. Cảm ơn đưa em về.” mắt thoáng chạm mắt . chẳng thể nắm bắt được điều gì trong đáy mắt sâu thẳm, dường như xóa bay biến mọi ý nghĩ.

      vẫn chưa muốn vào nhà. như thế này. Chết tiệt, phải kiểu cách lịch và xa lạ như thế này.

      tự nhắc nhủ mình rằng tình bạn thuở thơ ấu của bọ trôi qua hàng bao nhiêu năm rồi. còn là ngây thơ, trẻ con cùng những giấc mơ cổ tích diệu kỳ như nhớ. Giờ phụ nữ thành đạt, độc lập và chin chắn.

      Giờ ra dáng hẳn phụ nữ trưởng thành. Những đường cong trẻ trung người càng lúc càng gợi cảm hơn, gương mặt cũng thêm phần quyến rũ.

      tắt máy, bất chợt cảm nhận cơn hoảng hốt trong . “Mariel…”

      .” Ngay lập tức nhắm mắt lại. “ phải đêm nay.”

      Đôi bàn tay siết chặt bánh lái. Nhưng nỗi căng thẳng vây bọc bởi những lời phát ra từ miệng , vết nhòe mờ phủ nơi đôi mắt . “ đưa em vào tận cửa.”

      sao mà, chỗ này có phải như ở phố đâu,” vừa vừa đẩy cửa xe.

      đưa em vào tận cửa,” nhắc lại lần nữa, tay rút chìa khóa khỏi ổ. Vẫn có thứ chưa hẳn thay đổi – vẫn bướng bỉnh, cứng đầu như ngày nào.

      Lại nhanh nhảu nữa – được nửa đường trước khi bước ra khỏi xe. Dư cái nóng ban ngày vẫn phủ choàng mặt đất, giữa mùi khuynh diệp và mùi thông sực nức.

      Tiếng kim loại vang lên lách cách khi Mariel dò dẫm lục lọi túi tìm chìa khóa nhà, giơ giơ lên cao cố phân biệt chúng dưới ánh đèn hàng hiên.

      “Để .” Dane tóm lấy chùm chìa khóa từ tay . Khoảnh khắc da chạm da khiến cho đầu ngón tay dậy lên cảm giác râm ran, cảm giác ấy lây sang cả cánh tay và truyền thẳng xuống cả thân dưới.

      Nhận thức thoáng khi mắt hai người giao nhau là lời nhắc nhở cay nghiệt rằng họ chẳng bao giờ có thể trở lại tình cảm gắn bó thân thiết như dạo trước nữa.

      cũng chắc liệu mình có thực muốn tiếp tục tình cảm xưa cũ đó nữa. Chỉ chưa đầy giờ ở cạnh , mọi nỗi ao ước, mọi nỗi khát khao thức dậy trong như ngọn lửa cháy bùng lên từ lòng sâu thung lũng.

      lảng ánh mắt trước, giọng yếu ớt khi lên tiếng thanh minh, “Phoebe đưa chùm chìa khóa cho em, nhưng em quên hỏi chiếc nào là khóa cửa…”

      đút chiếc khóa vào vừa khít ổ nhưng cửa bật ra trước khi vặn chìa. “Cửa khóa,” thông báo.

      “Vậy… chắc do em rồi. Em cứ nghĩ là cửa tự động khóa khi sập vào.” Ai khác biết về Mariel như chắc chẳng để ý đến vẻ chùng xuống thoáng qua trong cử chỉ của .

      Dane lướt qua chỗ , tiến vào cửa chính tìm chỗ bật đèn. Ánh sáng ấm áp của những chiếc bóng đèn kiểu cổ phủ tràn mặt gỗ láng bóng và những món đồ đồng thau, mang lại vẻ xa hoa cho tấm thảm trang trí màu đỏ tía. nhìn lên tấm bảng mộc tường khi theo bước vào nhà. “Chết . Em còn quên đặt chuông báo động nữa. Bố em mà biết chắc ngất mất.”

      “Em kể làm sao bác biết được.” quay lại nhìn , bắt đầu bước vào hành lang. “ xem qua lượt trước khi ra về.”

      cần đâu,” ngay lập tức lên tiếng cản . Vẻ bối rối đột ngột trong sắc lời .

      “Chắc chắn là cần. Lỡ ai đó đột nhập vào đây sao?”

      “Em tự chăm lo cho bản thân được mà.”

      cũng nghĩ là em làm được.”

      lúc sau, thám thính tầng xong xuôi, bắt đầu bước lên tầng hai rồi bật đèn sáng trưng khi đảo mắt qua các phòng. Mariel theo chân , miệng lầm bầm mấy lời phản đối. ngừng lại trước cánh cửa cuối cùng bên trái.

      Phòng của Mariel.

      Vì vậy bật đèn lên. Nhưng ngay khi bước chân vào phòng, lập tức nhận ra mình vừa mắc sai lầm. Ánh trăng tràn ngập căm phòng, vắt ngang qua chiếc valy để ngỏ, phủ chiếc bàn trang điểm xếp đầy các lại mỹ phẩm. hít căng lồng ngực bầu khí hòa lẫn mùi mê hoặc của phái nữ, phấn và nước hoa, như thể rất lâu rồi thiếu vắng chúng.

      chẳng bao giờ muốn che giấu cảm giác thích thú khi ở trong phòng của người khác phái, nhưng khoảnh khắc này đây, chẳng thể nhớ gì ngoài những phút giây quá đỗi ngắn ngủi từng ngả vào vòng tay Mariel.

      Những ký ức đầy nguy hiểm! ép mình tập trung vào nhiệm vụ tự giao. “Mọi thứ có vẻ ổn, vậy…”

      “Tất nhiên là vẫn ổn rồi,” ngắt lời . “Em chẳng bảo sao? Nhưng có bao giờ nghe theo em đâu nhỉ? . Nhưng… Sao lại phải vào đây và…? Trở lại là chính . nhấn mạnh những từ ngữ cuối bằng cái thở dài khe khẽ.

      Lỗi lầm cũ gợn lên khó chịu trong bụng dạ . Giữa gian lặng lẽ, nghe tiếng gió não nùng lướt qua hàng cây, tiếng vọng cảm xúc của chính . “ nghĩ đấy chính là điểm tốt đẹp của chúng ta ngày trước,” , mắt chăm chăm nhìn vầng trăng nhưng thấy ánh sáng của nó. “Chúng ta từng được là chính mình.”

      “Ngày xửa ngày xưa, thiên hà xa xôi quá đỗi. Có thể lắm chứ.” Mariel bật đèn lên. biết tại sao, chỉ có thể bởi khung cảnh chan hòa ánh trăng cũng gợi nhắc đôi điều, quay lại, mặt đối mặt cùng . khoanh tay trước ngực và nhìn với vẻ bình tĩnh lạ lung. Hoặc là thế hoặc xứng là diễn viên siêu đẳng chết tiệt.

      “Cũng kha khá thời gian trôi qua rồi đấy, Ong Chúa ạ.”

      có cảm giác thích thú khi bắt gặp nín thở trước cái tên thân thuộc ngày xưa, nhưng rồi nhanh chóng định thần lại, hất hàm. “Em còn là bé con ngây thơ, cả tin nữa đâu.”

      “Dane…” Mariel gọi, kiếm tìm với ánh mắt dạt dào mê đắm dễ tổn thương.

      Nụ hôn.

      Nụ hôn chín chắn đầu tiên của họ.

      nụ hôn tạm biệt, bởi ai biết sắp xa và ai biết bao lâu?

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.3

      Tác Giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      Mắt gặp ánh dứt khoát trong mắt nàng, sẵn sang thú nhận nỗi đau gây ra đối với lòng tự tôn của nàng. “ mới mười tám và là thằng đại vô tâm.”

      Nhưng đó là quá khứ. Đây là khoảnh khắc của tại. Mà tại chất chứa đầy khả năng. còn ngây thơ hồn nhiên nữa; là tâm điểm của dư luận thế giới. nàng đại chắc hẳn ngả vào lòng vài thằng đàn ông trong những năm qua… ý nghĩ mà thực lòng muốn bị cuốn vào.

      Môi hếch lên nét mỉa mai héo úa. “Có điều gì thay đổi sao .”

      nhoẻn cười. “. Vẫn là thằng khốn đại vô tâm.” thể ngăn mình thêm nữa – bước lại gần hơn, thân thể họ gần như chạm vào nhau, chạm tay vào má .

      lắc đầu. “Chúng ta còn là trẻ con nữa. Đấy là chuyện của quá khứ rồi. Hãy cứ để quá khứ ngủ yên hơn.”

      Nhưng Dane muốn để yên, cho dù cái quá khứ đó có nằm đâu chăng nữa, bởi tâm trí ngừng thẩm thấu bất kỳ lý lẽ gì, từ ngữ hay ngôn từ phức tạp nào. Tất cả những gì hữu trong là vẻ mặt mong manh mà bất thần nhận ra mình giữ yên giữa hai lòng bàn tay, đôi mắt màu ngọc lục bảo khép lại, mùi hương đầy mê đắm của loại nước hoa mà dùng, tay áp vào ngực , hơi thở nén khe khẽ khi nghiêng người chạm môi mình vào môi .

      cảm thấy như nếm hơi ấm mật ngọt, đôi tay luồn qua mái tóc mượt mà của rồi ngừng lại bờ vai nhẵn mịn để kéo lại gần hơn, để có thể đắm mình trong mùi hương trọn vẹn mê say khi môi he hé chờ .

      nhắm mắt khi thân thể như mềm ra, tan chảy về phía . Đầu ngón tay lấn bấn lớp vải áo . Những lời thủ thỉ dịu ngọt. Hơi thở gấp, nồng ấm lan

      Đôi tay mịn đẩy mạnh ngực

      Tìm lại hơi thở, giật lùi, mắt ánh lên vẻ giận dữ và thận trọng. “Sao lại làm thế?” Giơ bàn tay lên chạm môi mình, quay chỗ khác.

      Câu hỏi hay đấy. Hay đến hiểm hóc. để ý mấy món tóc ôm lấy thái dương và lòa xòa cổ. “Có lẽ vì muốn thử xem cảm giác bây giờ có giống với những gì nhớ hay .”

      xoay người lại, đôi mắt vẫn ánh lên đầy xúc cảm… khao khát hay giận dữ – biết bởi dư khoái cảm làm lu mờ sức nhìn của . Để định thần lại, bước tới bên bàn trang điểm, nhặt lấy chai nước hoa rồi lại đặt nó xuống.

      “Cuối cùng cảm giác thế nào rồi?” nhắm mắt như thể hối tiếc vì hỏi, rồi lắc lắc đầu. Những lọn tóc mượt cuộn sóng bờ vai. “ đừng trả lời. Em muốn nghe nữa.”

      “Cũng có thể chỉ muốn hôn em vì những ngày xưa cũ.”

      hờ hững tựa người vào chiếc bàn trang điểm như thể huyết quản trong tìm được đường thông, như thể chiếc quần bò của co rút mất phần đáy. “Ong chúa à, em đáp lại nụ hôn của .”

      khí giữa hai người như được giãn ra trước điều bí mật vừa hé lộ, khe khẽ thở nhưng hồi đáp.

      “Và cảm nhận được. nghĩ thế phải ?”

      thở dài. “ phải đấy chỉ là phản ứng của gã ngạo mạn điển hình chứ?”

      phải là gã ngạo mạn điển hình sao?”

      nhìn , cười, hay vẫn phảng phất nét cười nơi khóe môi nhỉ?

      “Tốt rồi,” lên tiếng, coi đó như biểu đồng tình, rồi ngoác cười cầu hòa. “Coi như giờ chúng ta tranh biện xong rồi nhé, kiểm tra bên ngoài xem.”

      Mariel giơ tay chặn lời . Ôi, , dễ dàng để chấm dứt giữa chừng như thế. “ Dane, chưa xong đâu. Sao giờ hai ta cởi mở trao đổi hẳn hoi, rồi sau này bao giờ phải xới lại chuyện cũ nữa?”

      Nụ cười tắt dần. “Được rồi,” chậm rãi. “Sao đêm hôm đó em lại đến chỗ ? Trong khi chúng ta vừa tạm biệt nhau ở nhà em.”

      “Vì nụ hôn. Em nghĩ nụ hôn của hàm chứa ý gì đó. Nụ hôn đó là tất cả đối với em.” Tim đập rộn khi nhớ lại.

      “Đấy chỉ là nụ hôn tạm biệt,” lẩm bẩm.

      “Lúc đó em nghĩ – giờ em mới thấy mình ngu ngốc và ngây ngô – rằng em phải lòng . Và khi hôn em… bằng nụ hôn đó… em nghĩ…” cố xua xua ký ức cũ. “Em đến tìm vì em muốn hỏi … để với rằng em trở lại… rằng chúng ta…”

      Đêm hôm đó còn hữu sáng trong tâm trí . Sau nụ hôn đó, lái xe đến nhà . nhận ra ánh đèn xe trong gara…

      “Em nghe có tiếng động,” . “Em ngu ngốc quá nên mới nghĩ rằng bị thương. Thử hình dung xem em kinh sợ đến mức nào khi bắt gặp Isobel hờ hững ngồi nắp ca-pô xe , còn dạt dào cảm hứng như… Thế đấy.”

      nhớ chắc hẳn gây ra tiếng động nào đó, bởi cả hai người đều quay lại và nhìn thấy . như bị thôi mien trong vài giây khổ sở, khi mắt lướt qua họ, tim như vỡ nát.

      “Em ghét , Dane Huntington, em muốn phải gặp lại thêm lần nào nữa!”

      còn nhớ được bằng cách nào có thể lê bước ra chỗ náu trong xe – chỉ dai dẳng tiếng cười khúc khích của đó cùng câu giễu “Mariel tội nghiệp” còn găm lại trong tâm trí , và tiếng bước chân của Dane đuổi theo , tiếng gọi hãy chờ . Chờ ư?

      Dane lắc đầu, biết cũng sống lại trong hồi ức. “Mariel, vấn đề là dù và em hết sức gần gũi nhau, dù hết lòng vì em, có điều mà chúng ta chưa từng thẳng thắn đề cập là những cử chỉ thân mật gần gũi.”

      “Hoặc vì chúng ta chưa từng nếm trải.” nhìn chút ngại ngần.

      “Đáng lẽ chúng ta nên cùng nhau. Như thế có khi lại tránh được những hiểu lầm đáng tiếc. Sau hôm đó đến tìm em để xin lỗi em nhưng em mất rồi. Thế nên bây giờ chính thức lời xin lỗi. Vì làm tổn thương em.”

      gật đầu. “Em nhận lời xin lỗi của . Nhưng chẳng việc gì phải xin lỗi cả. Giờ em hiểu ra rồi. nhìn em theo cách em vẫn nhìn .”

      Có thể hẳn thế. nhận thấy bức thông điệp trong ánh mắt , có điều gì đó xao động trong . Cũng có lẽ có điều gì khác ngăn lại.

      cố liên lạc với em vài lần,” . “Em nhận cuộc gọi của . Em biết rằng sang Paris vài năm sau đó. có qua tìm em nhưng bà chủ nhà của em bảo là em cùng bạn trai nghỉ cuối tuần ở London.”

      ấy phải là bạn trai em; chỉ là bạn học của em.”

      “Bạn học, bạn trai – giờ cũng chẳng có ý nghĩa là mấy.” cần khí. “Để ra vườn xem sao.”

      Phải mất trọn mười phút để bao quát toàn bộ khu vườn rộng lớn. Thực tế cần nhiều thời gian đến vậy. Nhưng cả hai đều cần thêm chút ít khoảng lặng nữa.

      Khi trở vào nhà từ căn bếp với những ô cửa sổ kính mờ, ánh sáng hắt ra qua cánh cửa liền kề khiến cho những đám cây sum xuê xanh mướt chuyển sang màu hổ phách và sắc mận chín.

      Từ khuôn cửa kính nhìn thấy Mariel ngồi rìa hồ nước đắp nổi trong nhà, cạnh bức tượng thiếu nữ ôm bình rót dòng nước lóng lánh. chú bướm đêm bị ánh sáng đèn điện thu hút lượn lờ quanh đầu . Đôi cánh màu đỏ thắm cùng ánh đèn vàng vọt chiếu xuyên qua tán lá viền răng cưa của cây cọ cảnh, vươn lên múa lượn mặt nước và ánh lên gương mặt mà chẳng mấy thoải mái khi quan sát quá gần và quá riêng tư.

      cần theo đuổi giấc mơ của ở chân trời mới, hồi tưởng. Và thực thành công. đúng khi thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người thêm bước đơn thuần nữa. Nếu chìm đắm trong tình cùng chẳng gặt hái được điều gì ngoài nỗi buồn. Có thể chưa từng ra , hề muốn mình gánh trách nhiệm nặng nề đó.

      Hôn nhân chưa bao giờ nằm trong kế hoạch đời .

      nhìn kỹ thêm lần nữa. đan tay đặt đùi, lon bia mở nằm gọn giữa hai bàn tay . Dáng người rũ xuống, xới tung trí nhớ cũng khó lòng tìm được mẩu ký ức nào mà Mariel tự cho phép mình biểu lộ xúc cảm như thế ngay từ những năm đầu phổ thông. Có lẽ chẳng hề để tâm gấu váy mình hơi cao, để lộ làn da trắng mịn. lon thiếc đặt cạnh .

      coi đó như lời mời.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3.1

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      Mariel nâng lon lên vành môi nhấm nháp vị đắng thân thuộc của bia Aussie mặt lưỡi. lượng quá nhiều cho quyết định tránh xa chất cồn của hồi đầu hôm. Rốt cuộc đêm nay nhất định phải viện đến thứ đồ uống này. Người cứng ngắc khi nghe tiếng bước chân của Dane sàn đá cẩm thạch, cố tỏ vẻ thoải mái tự nhiên. Chỉnh lại vai. Ngẩng cao cổ. Nắm hờ mấy ngón tay lon bia. hề muốn tóm được bất kỳ biểu khác lạ nào ở do gây ra.

      nghĩ là em biết uống bia,” ra sau tán cây cảnh.

      “Khi còn ở OZ…” ném cho lon còn lại. “Thêm lần nữa chúc nắm mới an lành.”

      tóm lấy bằng tay, bật nắp lon, nhưng vẫn đứng cách vài bước. có thêm thời gian ngắm toàn bộ chân dung . Và thực nhận thấy vẻ nam tính của . luôn có thể hình chuẩn, nhưng còn như thời mười tám in sâu trong trí nhớ . Giờ hai mươi tám tuổi, đứng ở tuổi đỉnh cao về ngoại hình. Khuôn mặt ánh xạ nét khắc nghiệt của nắng gió nước Úc, nhưng như thế chỉ càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn ở . Quai hàm cứng cáp hơn. Râu tóc lởm chởm hơn. Đôi mắt nhìn thấy và thấu hiểu nhiều hơn.

      xua nỗi bất an run rẩy dọc sống lưng và quan sát kỹ hơn. Bên dưới lần áo sơ mi của là những múi cơ chắc khỏe. biết điều này bởi khi đẩy ra, người cứng như thép.

      Dáng người mẫu? , ở thiếu vẻ uyển chuyển, theo quy cách thông thường, mái tóc quá cẩu thả. Cáu kỉnh, tống thêm ngụm bia đầy xuống cổ họng. giống tuýp người hùng phản diện hơn.

      phải người dành cho

      “Em có dự định gì trong thời gian ở đây chưa?”

      hỏi khi ngồi xuống cạnh . cũng ngồi bên rìa hồ nước hình tròn, hầu như chạm vào người . Nhưng có thể cảm nhận nhịp tim từ khoảng cách ngắn ngủi. Làn da nhoi nhói khi nhận ra chỉ cần trong hai người xê xích lấy mi-li-mét là có thể cảm nhận long da tay chạm vào da .

      Vẫn giữ tư thế bất động toàn thân, lên tiếng, “Ngay lúc này đây em nghĩ gì khác ngoài việc bám lấy chiếc sofa trong vài ngày – sau khiem “tái hòa nhập” với chiếc giường quen thuộc.

      Trong khoẳng lặng tiếp sau đó, biết liên tưởng đến hình ảnh mà vô tình gợi ra. Khỉ !

      hắng giọng và buông tiếng vào khoẳng lặng lưng chừng, “Vậy là em ở lại cũng khá lâu, phải ?”

      “Vâng.” còn lựa chọn nào khác. kể cho nghe về điều đó. Có thể vẫn là Dane, nhưng là đàn ông… Thất bại ở Paris như mới hôm qua, đột nhiên nó khiến lạnh sống xương. Cơ vai căng lên và co lại.

      “Mariel.”

      quay sang phía tay đặt vai mình, sẵn sàng lẩn . Hoặc chống trả. Hoặc mê đắm làn môi bên môi . Suỵt!

      “Đứng từ chỗ này vẫn có thể cảm nhận nỗi căng thẳng của em.” đặt lon bia sang bên và với tay tóm lấy chiếc dây buộc tóc của . “Vì Chúa, em hãy thả lỏng nào.”

      Nàng hít vào hơi dài. “ có ý gì?”

      “Lúc ở OZ…” chọn kiểu giải thích khác. “Lúc nào cũng thích nhìn em xõa tóc,” giọng thầm. “Như thế trông em thoải mái hơn.”

      “Thoải mái…?” Nội tâm phân tán. Như bị thôi mien, nhìn , mắt tập trung vào nhiệm vụ vẫn theo sát là lấy nốt dây buộc tóc khỏi đầu .

      “Ừ…” Những ngón tay đan vào tóc , quay về phía trong khi tháo dây buộc tóc, những món tóc xổ ra vai , phóng thích cả mối ưu tư trong lòng , mơn trớn da mặt

      Phải rồi… quên tất cả nỗi căng thẳng và thân thể rã rời. Chỉ những muốn thư thái theo đến những chốn tận cùng của thế giới. ai có được đôi tay như Dane. ai có được mùi như mùi cơ thể Dane. Hòa thêm mùi xà bông hút hồn và mùi hương nam tính đầy quyến rũ của .

      có cảm giác như ở nhà, hơi ấm cơ thể sưởi bên người , cạnh bên họ dòng nước rỉ rả mặt đá nhẵn thín, bầu khí chất nặng hương của đất và cỏ cây.

      Nếu giờ tựa người hôn lần nữa sao nhỉ? đúng: Cảm giác tuyệt đến điên rồ. ngắm nghía đôi mắt xám của chuyển màu khói ảo. để lưỡi mình do thám lưỡi , ấm nóng và khiêu khích, như thỏi sô--la thấm đẫm vị rượu rum…

      là người kết thúc trước, ý nghĩ đen tối lướt qua đầu . Ngay khi môi đáp lại lời mời gọi của nàng. Thời điểm để trả đũa .

      Có cần moi móc chuyện từ thời xa lắc xa lơ nhỉ?

      Đôi tay rời khỏi . Có lẽ bên khóe miệng nháy lên nét cười, có lẽ mắt ánh lên vẻ trước em bước. Mà cũng có thể đấy chỉ đơn thuần là hoài nghi được che giấu đậy điệm của chàng quen với đủ loại mánh khóe và kiểu cách của phụ nữ. chẳng thể biết chắc bởi chính vẫn hoang mang tìm lối thoát khỏi giấc mộng ảo này.

      “Em ngủ ngon nhé, Ong Chúa.” vươn người đứng dậy, mắt thoáng liếc phần trước quần hơi phồng lên. “ khóa cửa cho em. Chúc em có những giấc mơ đẹp.”

      Rồi .

      làm việc đáng làm, Mariel nhủ thầm rồi đổ phần bia còn lại hòa cùng dòng nước. Nếu lần lữa chỉ giây nữa thôi cũng là quá muộn.

      Những giấc mơ tuyệt vời ư? Hàng giờ đồng hồ tiếp theo Mariel nằm giường của , mắt chăm chăm nhìn mảng trần nhà quen thuộc. Bầu khí ban đêm phả những làn hơi lạnh toát lên thân thể quần áo, trêu đùa đôi nhũ hoa và làm những sợi lông tay dựng đứng cả lên. Ngọn gió lùa qua ô cửa sổ mang hơi nóng khó chịu của phương bắc.

      Chính những luồng hơi từ điều hòa khiến run rẩy.

      Ga giường bằng vải lanh bị vần vò dưới đôi chân bồn chồn của khi trăn trở mãi yên. Đôi môi râm ran nhớ khoảnh khắc gặp đôi môi Dane; vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể trong căn phòng này.

      cau mày với bóng tối xung quanh. Cho dù cố công xua đuổi ký ức về đêm nay ra khỏi tâm trí nhưng những hình ảnh bướng bỉnh – đúng hơn là hình ảnh bướng bỉnh – cứ nhất định tỏ thái độ bất hợp tác.

      khép hờ mắt với hình ảnh của Dane khi Justin hôn , tự lừa phỉnh mình Justin chính là Dane. cố cưỡng lại ánh nhìn quá đỗi thân thuộc và dịu dàng của .

      Ôi chao, còn những khoảnh khắc mắt nhìn như thiêu như đốt, tự hỏi biết cách nào mà làn da thoát khỏi phồng rộp.

      Mối liên hệ đó giữa vẫn diện, như bóng ma của những dịp Giáng Sinh qua. cứ đinh ninh mình vượt qua nó; thậm chí dẹp nó lại sau lưng để bắt đầu mối quan hệ với Luc, nhưng hình như tự lừa mị mình những năm qua?

      Đêm đó giải bày với Dane, bạn thân nhất của , tìm nguồn an ủi và động viên nơi trước chuyến xa đơn độc đầu tiên trong đời. lên lầu giúp đóng lại cái va ly chật cứng. Và rồi trong trạng thái kích động và dư thừa năng lượng, quyết định sắp xếp lại đồ đạc phòng mình…

      Họ chuyển chỗ cái bàn trang điểm xoàng xĩnh mà mua ở quầy hàng tỉnh lẻ theo phong cách Pháp, đặt lại tủ đựng chăn màn, rồi buông mình lên giường.

      ngước nhìn trần, kể cho nghe mình sơn trần màu chàm, như màu bầu trời đêm. Rồi vẻ lên đó những ngôi sao vàng dịu và treo vầng trăng khuyết phía chiếc gương. Nếu như ở lại. lặng lẽ ngắm , nhưng trái tim sôi nổi của chắc rằng…

      nắm lấy tay , kéo xuống giường để cả cùng đều cùng ngước nhìn lên và chia sẻ giấc mơ màu hồng của . Rồi, theo thói thường của con , thể ngăn nổi những giọt nước mắt kìm nén suốt cả ngày.

      Phải, muốn học ở nước ngoài. cũng muốn công thành danh toại. nhưng rồi cũng đến lúc trở về. Bởi có người đủ sức buộc phải trở về, Dane.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3.2

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      vẫn chưa với điều này.

      nghĩ … Và rồi họ trải qua nụ hôn buốt nhói và mộng mị cùng nhau…

      giũ giũ những ký ức đó. bỏ qua chúng. Bỏ qua . Nỗi đau thuở học trò vẫn là vết thương nhức nhối nhất. In dấu sâu đậm nhất.

      Vài năm sau tự cho phép mình ngã vào vòng tay người đàn ông khác. Mơ tưởng hão huyền bởi những lời ta hứa hẹn giúp trở nên nổi tiếng. Tự an ủi mình rng ta có ngoại hình, vẻ cuốn hút và quyến rũ Âu châu. nghĩ rằng tim trở lại.

      Chỉ để minh chứng điều thể tin tưởng trái tim mình. Từ giờ trở chỉ nên quyết định bằng lý trí, khóa chặt mọi nẻo bộc lộ của xúc cảm.

      thở dài giữa bóng tối. Dane cũng thay đổi rồi. trở nên xa cách hơn, dễ hoài nghi hơn. Hấp dẫn hơn. Cũng giống , còn là nàng thiếu nữ mơ mộng những vì sao, còn là nàng dệt những ước mơ viễn vông giữa đêm trăng và nụ hôn tạm biệt.

      ***

      Dane trở mình và tóm lấy ống nghe bên giường, đồng thời liếc nhìn giờ hiển thị màn hình điện thoại. Bảy giờ sáng.

      “Chào buổi sáng, Huntington.” Giọng đàn ông hồ hởi vang lên chào . chống tay đầy mình dậy. “Ai đấy, thế quái nào mà có số của tôi?”

      “Tôi là Bronson; Tôi là phóng viên báo…”

      “Tôi đếch quan tâm …”

      “Có đúng tối qua và quý Davenport hàn gắn quan hệ ? có suy xét về danh hiệu chàng của năm?”

      Cái khỉ…? giật bắn người, chân đu đưa bên mép giường. “Tôi muốn bàn đến.” giập phắt máy giá đỡ ống nghe.

      Vậy ra bọn họ chẳng để phí chút thời giờ nào mà xới tung quá khứ lên? Hai tay ôm lấy đầu tóc bù xù, nhìn ghé qua cửa sổ tầng hai. Bức tường bảo vệ cao ngất quanh ngôi nhà khu Bắc Adelaide của kìm chân mọi kẻ xâm nhập.

      Mariel. ấy đơn độc ngoài kia ở căn nhà bố mẹ .

      Chết tiệt. cần đến chỗ , càng sớm càng tốt.

      Mariel đáng bị lôi kéo vào thế giới trò hề của do giới truyền thông tạo nên kể từ khi được vinh danh Chàng trai của năm. Bụng bảo dạ, biết ngay lúc này đây phải đối mặt với những áp lực nặng nề. Vì chưa có được số di động của , bấm số điện thoại nhà Davenport và lập tức được nối máy với hộp trả lời tự động. Nhanh như chớp, dập máy rồi lao vào phòng tắm.

      Đặt vòi hoa sen ở mức nước vừa phải, để dòng nước ấm xối liên hồi lên làn da mình trong khi nguyền rủa cái ngày nghe theo Justin, tham dự vào mớ điên cuồng chẳng mấy chốc trở thành cirque des femmes1.

      Các nhóm fan tuổi teen ủng hộ Chàng trai của năm coi như ngôi sao nhạc rock hơn là doanh nhân thành đạt hay người bảo trợ của quỹ từ thiện. Các nàng đọc tạp chí gửi thư điện tử đến , bày kế đón lõng ở gần văn phòng hay trong siêu thị. Thậm chí phải từ bỏ đường chạy quen thuộc dọc dòng sông Torrens.

      chán ngán hàng đoàn phụ nữ tính toán đủ trò nhằm bước chân vào cuộc sống của trong mấy tháng vừa qua, nhưng vẫn là Chàng trai của năm trong sáu tháng tới, trừ khi tuyên bố gắn bó với phụ nữ, mà điều này bao giờ xảy ra.

      Chỉ trừ khi… Những ý nghĩ lại quay về với Mariel khi thoa xà phòng lên tóc. nhất thiết phải tuyên bố chính thức… Chỉ cần hò hẹn thường xuyên cũng đủ sức đánh bay sức ép dư luận rồi. phụ nữ nổi bật bên cạnh . Mariel lại quen tiếp xúc với cánh nhà báo. có phong cách, thanh lịch, lại thông minh. Có thể cùng nhau thỏa thuận đôi điều…

      Nhưng dù bất cứ lý do nào, liệu thực lòng có muốn dàn xếp với người phụ nữ mà chưa lần nào trong đời có thể chế ngự cảm xúc trước ? xả sạch tóc mình rồi với tay lấy chiếc khăn tắm. Dẫu sao vẫn còn điểm an ủi. bao giờ chịu đồng ý.

      Chú Thích:

      1. Cirque des femmes: Trò hề của phụ nữ

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3.3

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      Mariel tỉnh giấc giữa tiếng hót liên hồi của đám chim ác là bên ngoài cửa sổ phòng . Gạt mấy lọn tóc che phủ mặt, ngồi dậy, vươn người lấy áo ngủ. Trang phục đêm qua của nằm vương vãi cạnh giường. phải cách nên đối xử với chiếc váy thời thượng nhất của , món đồ ngốn của cả gia tài mà có lẽ số người tất bật cả năm cũng chẳng kiếm được ngần ấy.

      Nghĩ rằng đó có thể là món hàng xa xỉ cuối cùng trong đời mình, nhặt bộ váy lên cất vào tủ áo trước khi nhón bước đến bên cửa sổ nhìn ra những bụi cây lúp xúp trải dài khu đất.

      Mặt trời tòa ánh vàng của ngày, hơi nóng lấn át những dấu vết còn sót lại của độ ẩm ban đêm. Nóng và chói sáng. dang rộng đôi tay lấy lại sức sống sau thời kỳ náu mình trong những món quần áo bó buộc, nặng nề của mùa đông Âu châu.

      lục lọi cái va ly chưa hoàn toàn dỡ hết đồ ra. Vài ba chục lượt ngụp lặn trong hồ bơi chính là thứ cần. Vì tìm được bộ đồ bơi của mình, lôi ra bộ quần áo lót đầu tiên hợp tông nhau: chiếc quần màu ngọc bích điểm thêm những quả sơ ri cùng chiếc áo lụa satanh màu đỏ.

      dừng lại bên mép hồ bơi, rồi trong phút chốc nổi hứng điên rồ, quyết định ngâm mình dưới nước trong bộ áo da trần.

      đắm mình vào làn nước mát trong và chúi hẳn xuống đáy bể trước khi ngoi lên. Khỏa chân tay mặt nước tĩnh như gương, chỉ chú trọng ngửi mùi clo, màu nước xanh ngọc cùng từng thớ cơ căng lên khi nhắm đích ở cuối bể bằng những sải bơi dài và chậm rãi.

      Lần cuối bơi là đợt chụp hình ở khu Riviera dạo tháng Tám, nhưng lúc đó làm việc, hứng thú của bay biến trước hàng đống người chơi biển và cả đám phó nháy. Sáng hôm nay bể bơi này là của riêng . Nét xa xỉ sáng trong.

      Ngay trước khi ngoi lên đến mặt nước, biết mình quá hấp tấp vội vàng. Cảm giác chờn chợn như thể ai đó tống quả tạ vào sống lưng hữu rệt và thường trực.

      Dane ngồi bên rìa bể bơi, tờ báo gập dưới tay . phục trang u ám như tối qua, hôm nay mặc nguyên câ trắng. Quần soóc thường màu trắng. Chiếc áo thun trắng ôm sát người. Cũ. Sờn. Mềm mại. hình dung lần vải áo bên dưới những ngón tay. Hay chạm vào má . Mạch đập rộn lạ lẫm. giống áo, quần soóc của rộng lung thùng. có thể nhìn thấy cẳng châm rám nắng, nhiều lông và bắp cơ săn chắc bên dưới ống soóc rộng đó. Và vị trí ngâm mình dưới nước còn cho phép do thám đùi

      đánh mắt nhìn lên mắt . đầy chiếc kính râm lên đỉnh đầu, đứng như chôn chân trước cảnh…

      Và bất chợt nhớ ra… Chết rồi, trần như nhộng.

      hít vào hơi, nuốt phải miệng đầy thứ nước chứa đầy clo, và cố lắp ba lắp bắp vừa đủ nghe, “ đến đây làm gì?” nhìn sang đống áo quần và khăn tắm của mình.

      Hoàn toàn nằm ngoài tầm với. Má nóng bừng lên, mạch trong chảy rần rần.

      Bước lại gần hơn, ngay sát mép nước, quan sát với đôi mắt xám sâu thẳm. “Ngắm em thôi. Cần cứu bồ ?”

      !” Ôi, Chúa ơi. Ôi, . hạ thấp người trong làn nước đến mức tối đa có thể, nâng hai tay lên che ngực và cố giữ mình chìm xuống trong khi từng tế bào da rung động liên hồi như thể bạo lực đánh . Làn nước trong suốt như gương; chẳng có phần nào cơ thể có thể lẩn trốn khỏi đôi mắt đầy sức mạnh của . “ ở đây bao lâu rồi? Mà thôi, đừng để ý nữa. Chuyển cho em áo quần .”

      “Cần gì phát hoảng lên thế; cũng từng nhìn em ở trần rồi còn gì.” Môi giễu cợt và đôi mắt đảo quanh bốn góc bể. May mắn cho – hay cho – tùy nhận định của từng người, lúc này cả hai mắt đều tập trung quan sát mặt . Nhưng được bao lâu chứ?

      Hơi nóng từ hai má lan tỏa nhanh chóng xuống đến cả từng góc râm ran người . “Hồi bảy tuổi làm gì. Lúc đó em vẫn còn là chip hôi.”

      nhặt đồ lót của , vươn ra mặt nước để đưa món đồ. Khoảng cách quá là xa, biết thế – cũng biết thế. giữ nguyên tư thế cũ.

      “Chuyện em lờ khăn tắm và có nguy cơ trần như nhộng lối vào nhà đâu phải lỗi của .”

      muốn gì cũng được. Nhanh đưa em nào.”

      “Nhưng cũng phải công nhận, đồ chip của em đẹp đấy.”

      biết rành rành lúc này nhìn đám đồ chip của . Cảm giác run rẩy xuyên ngang thân thể . Đột nhiên làn nước trở nên lạnh cóng, trái ngược với thể xác, tỏa nhiệt bừng bừng.

      Đúng ngay lúc nghĩ định làm khó thả đồ xuống nước. Bộ đồ lót rơi tõm xuống, nổi lập lờ mặt nước cách quãng đủ khiến phải buông đôi tay bắt chéo trước ngực để nhoài người sang bên. lẩm bẩm trong khi kéo bộ đồ lót về phía mình, “Cảm ơn . Giờ nếu là quý ông lịch lãm, xin vui lòng quay lưng lại…”

      “Mariel, vấn đề ở chỗ phải là quý ông lịch lãm.” (J) đểu )

      Bầu khí giữa họ đặc quánh mất vài giây. Trạng thái căng thẳng giữa hai người vặn mình răng rắc. tìm được lời phản pháo, chỉ có thể thầm nung nấu rằng, giả dụ trong tầm với của , nhoài người lần dò những ngón tay của mình làn da gã đáng ghét kia, cảm nhận từng múi cơ rắn chắc. Và rồi kéo lại gần hơn, cắm ngập răng vào xác thịt . Biện pháp trừng phạt thích đáng.

      lùi lại bước, như thể đoán được ý nghĩ của nên mới lùi lại, cuối cùng quay . “Em có biết có tay săn ảnh đứng cách đây chỉ vài trăm mét ở cuối đường ?” Lời thản nhiên của kèm với động tác hờ hững kém, “Đám người ấy lúc nào cũng lăm le ống kính tầm xa, vì mục đích gì em biết rồi đấy.”

      Ôi, bố khỉ. Những ngón tay run rẩy của lấn cấn kéo món đồ hơi khiêm tốn vải lên – việc chẳng hề dễ làm dưới nước. “Cũng có thể họ chỉ quan sát lũ chim thôi,” đầy hy vọng. Cuối cùng khi mặc đồ xong xuôi, nhào người lên khỏi mặt nước.

      Nghe tiếng nước vỗ, trở người về phía . “Lúc nào ở mình em phải chú ý đến an toàn của bản thân hơn chứ. Lỡ phải mà là người khác sao.” tóm lấy khăn tắm lau hết nước mặt, than thầm vì da nhợt nhạt màu huệ trắng khi trang điểm.

      “Nhưng đúng là mà. Chắc hẳn nhớ được mã vào cổng nhà em – siêu đấy.”

      “Em đọc báo sáng nay chưa?” buông tờ báo chiếc bàn nước bằng thủy tinh nằm giữa hai chiếc ghế tựa.

      “Em chưa.” Với động tác nhanh lẹ, chà chiếc khăn bông xù lên tay, rồi lau nốt tay kia, “Có tin gì xấu sao?”

      “Cái đó tùy em quyết định sau khi đọc.”

      cảm thấy ánh mắt người và bất chợt nhận ra mình giữ chặt chiếc khăn tắm trước người, như thể hoàn toàn hài lòng với làn da mộc của mình. Như thể quen để cho đàn ông soi mói thân thể mình.

      quen để người đàn ông này nhìn săm soi cơ thể .

      Mắt uể oải hạ dần xuống đôi bồng đảo gần như được ôm khít trong chiếc áo ngực màu xanh điểm những chấm đỏ đào của , ánh nhìn di chuyển thấp hơn, chỗ chiếc quần chip tí hon của . “Nếu cẩn thận, em gây thương tổn cho làn da nhạy cảm lâu nay vốn quen với khí hậy ở châu Âu đấy.”

      Gây thương tổn? Da bắt đầu ngứa râm ran, nhói buốt và tấy lên. Đôi nhũ hoa của bị tách khỏi làn nước mát cũng nhói lên đau đớn.

      quấn khăn lau vội người thêm lần cuối rồi choàng nó quanh cổ, giữ chặt tay và ngẩng cao cằm. Mắt họ giao nhau ở mép đá bể bơi. “Bài đăng trang đời sống hay mấy mục lá cải ?”

      “Em tự đọc hơn. Trang hai mươi ba.”

      Báo đăng bức hình rời tiệc cưới đêm qua, thêm bức hơn có hình chiếc xe của Dane đỗ lối dẫn vào ngôi nhà của bố mẹ .

      Người phụ nữ bí tay trong tay cùng Dane Huntington đêm qua hóa ra phải ai khác mà chính là Mariel Davenport, con cưng của ngài chủ đất cự phú Randolph Davenport, đồng thời là người mẫu sáng giá nhất ở châu Âu. Kiều nữ nhà Davenport vừa đáp chuyến bay từ Paris về nước; có vẻ như nhắm thẳng vào vòng tay của người tình cũ. Liệu tín hiệu tái hợp ấm cúng này có là điểm kết cho thời kỳ huy hoàng của chàng trai được mến mộ nhất vùng Adelaide chúng ta?

      Tệ. Tồi tệ. Qúa tệ. chẳng buồn đọc tên tác giả in bên dưới. cất tiếng cười, nhưng thanh phát ra khô khốc. “Mớ lá cải tỉnh lẻ. Chắc chắn thèm để tâm đến mớ rác rưởi này phải ?”

      Vẻ bí gương mặt vẫn đổi. “Đọc xong rồi em cảm thấy sao?”

      nhún vai, thẳng hướng tiến vào nhà, nền bê tông rát bỏng thiêu đốt gan bàn chân . “ hai ngày rồi nó cũng lắng xuống thôi.” Khi mà Dane tiếp tục cuộc sống ăn chơi buông thả như thường lệ. “Em tắm đây. ăn sáng chưa?”

      đường đến đây ghé mua ít bánh mỳ sừng bò, chắc chắn em thích. Bánh nằm trong bếp, đợi em tắm xong.”

      suy nghĩ về bài báo trong khi xả nước vòi sen. Bị cánh báo chí bắt gặp cùng Dane trong khi hoàn toàn chẳng thiết. Người ta chẳng mất mấy công sức để tìm ra những vết ố đời gắn với Paris và Luc, rồi họ thi nhau công kích . chẳng bao giờ gây dựng thành công nghiệp của mình ở đây khi mà công luận nghĩ xấu về . Chỉ còn nước hy vọng mối quan tâm của họ nhạt dần khi nhận ra giữa chẳng có quan hệ tình cảm gì cả.
      piipp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :