1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tình nhân làm ấm giường của tổng giám đốc - Vivien0201 (18.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Lê Thiên Qua vui

      Edit: Ri Ri

      Ra khỏi phòng, Hướng Vãn mới hiểu được vì sao muốn mặc quần áo rồi mới ra ngoài.

      Tình cảnh trước kia, lúc Hướng Vãn ở nhà cũng luôn nhìn thấy, thời điểm vẫn là hòn ngọc quý tay người nhà, ba là Phó tư lệnh quân khu, trong nhà cũng có nhiều người canh gác, nhiều người hầu, cảnh vệ các loại.

      Trong phòng khách kiến trúc Châu Âu, cầu thang uốn lượn, vách tường treo mấy bức tranh cực kỳ trừu tượng, thích cũng hiểu cái loại này. Nhà cửa cân đối, đứng ở bên này, thấy tình hình bên kia.

      Mỗi bước đều có thể nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo màu đen, mặt chút biểu cảm, giống như pho tượng. Điều này làm cho Hướng Vãn nhớ tới ‘Matrix’.

      Có đôi khi ba vui vẻ, mang dạo trong quân khu, vài bước có cảnh vệ, giống chính là quần áo và thân phận.

      Vốn dĩ nơi này là nhà của Lê Thiên Qua, ngôi nhà , phải nhà trọ. Hướng Vãn vẫn chân trần, trở thành thói quen, Lê Thiên Qua chưa bao giờ chuẩn bị giầy cho , cũng thành thói quen giầy.

      Lê Thiên Qua cũng thuộc loại đàn ông thân hình cao lớn, quần áo của người Hướng Vãn dài rộng thùng thình, che đùi tuyết trắng, xuân sắc như như , thiên kiều bá mị.

      vặn mấy vòng, chán nản hoàn toàn, muốn đập nát cái cửa. Mê cung, đây tuyệt đối là cái mê cung, khả năng xác định phương hướng của từ trước đến này đều rất tệ, trước chơi Tiên Kiếm, đau đầu nhất là mê cung, mỗi lần gặp mê cung, liền tội nghiệp nhìn Lâm Mạc Tịch, mới đầu Lâm Mạc Tịch để ý tới , về sau Hướng Vãn ôm cổ ta, hôn ta, Lâm Mạc Tịch bị làm cho ngứa, gắt gao ôm chặt , cúi đầu hôn xuống, lúc này Hướng Vãn liền đẩy ra, bĩu môi, ‘ giúp em vượt qua cái mê cung này, em mới cho hôn!’

      Lâm Mạc Tịch có biện pháp, đành phải giúp chơi trò chơi, tới vài phút liền vượt qua, Hướng Vãn ngây người, chơi mấy tiếng đồng hồ, sao vẫn được? cười ngây ngô, ôm ta, lẩm bẩm , ‘tôi là Mạc Tịch tôi là thiên tài’.

      "Hazz? ? ? ? ? ?" Hướng trễ thở dài, tiếp.

      "Hướng tiểu thư!"

      Hướng Vãn quay đầu, trước mắt là người phụ nữ dưới ba mươi tuổi, có khuôn mặt lạnh, người tản ra loại hơi thở tên là giỏi giang. ta mặc bộ trang phục công sở màu đen, tóc dài buộc lại, khóe miệng cong cong.

      " là ai?"

      Người phụ nữ đó cười cười, "Chào Hướng tiểu thư, tôi là An Mạn, ông chủ bảo tôi mang quần áo tới cho ."

      Thích người, được nguyên nhân, chán ghét người cũng được nguyên nhân, tóm lại Hướng Vãn vừa gặp An Mạn liền cảm thấy chán ghét, từ trong nội tâm chán ghét. Nếu là trước kia, Hướng Vãn liếc nhìn ta cái, nhưng giờ, ở dưới mái hiên nhà người ta, tâm cao khí ngạo phải thu lại, đây gọi là xưa đâu bằng nay.

      Hướng Vãn khẽ cười, tiếp nhận quần áo trong tay ta, "Cảm ơn."

      được hai bước, lại dừng lại, cắn môi, hỏi: "An tiểu thư, có thể cho tôi biết phòng tắm ở nơi nào hay ?"

      An Mạn tiện tay mở ra cánh cửa, đưa tay ra hiệu xin mời: "Nơi này, mỗi gian phòng khách đều có phòng tắm. Hướng tiểu thư nếu có việc gì, tôi trước, ông chủ còn chờ tôi."

      Hướng Vãn đảo mắt, có gì đặc biệt hơn người? Cho rằng ta mặc bộ quần áo màu đen, liền là Biên Bức hiệp rồi hả ?

      sớm nghe qua An Mạn này là quản gia của Lê Thiên Qua, quản gia là cái gì cũng quản. chỉ là quản lý nhà cửa của ta, còn có quản lý cả công việc làm ăn của ta, nhân tài, ta là trợ thủ đắc lực của Lê Thiên Qua. Điển hình của nữ cường nhân, mà Hướng Vãn, chính là tên xứng với thực, cho nên hai người sao có thể vừa lòng nhau?

      Mở quần áo ra, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, nội y, giày cao gót đều chuẩn bị tốt rồi. Chỉ là Hướng vãn có chút thích, những thứ này toàn bộ đều là màu đen. cũng phải thích màu đen, chỉ là Lê Thiên Qua thích màu đen, mà An Mạn kiacũng biết có phải bởi vì Lê Thiên Qua mà cũng toàn thân màu đen hay , cũng thân màu đen, nhìn sao cũng cảm thấy nước chảy bèo trôi.

      Quẫn! Cũng thể để trần , tình nguyện cũng phải mặc vào. Thời điểm tắm rửa xong, cực kỳ ràng lại lạc đường, chuyển đổi vài vòng đều tìm thấy phòng Lê Thiên Qua, đơn giản liền xuống lầu.

      "Hướng Vãn? !" Thanh kinh ngạc mười phần.

      "Thực khéo." Hướng Vãn cười xấu hổ.

      Dương Thụy nghi hoặc : "Sao lại ở đây?" Theo ta biết, ông chủ chưa bao giờ mang phụ nữ về nhà.

      Hướng Vãn thở dài, "Đúng, sao tôi lại ở chỗ này."

      "Sao cậu lại ở đây?" Lê Thiên Qua biết khi nào xuất , trong giọng chút vui.

      Hướng Vãn bất đắc dĩ, "Đúng, sao tôi lại ở trong này, tôi cũng biết."

      "Lộn xộn, tôi hỏi Dương Thụy, cậu tới có việc gì?" (trong tiếng trung đều xưng là ta-ngươi, tỷ hiểu nhầm ý của ca rồi)

      Từ khi Lê Thiên Qua giành chính quyền, Dương Thụy liền theo , cho nên giờ phút này tự nhiên có thể nghe ra vui buồn của ông chủ, tại có thể ông chủ cực kỳ tức giận, ta đâu có đắc tội ông chủ?

      "Ông chủ, tôi tới báo sổ sách, tổng lợi nhuận của tháng này.”

      Lê Thiên Qua muốn cười, quá mức khẩn trương, cậu ta tới tìm , phải tìm . Tính ngày, hôm nay quả là ngày báo sổ sách.

      "Nếu đến đây, cùng ăn cơm ." Lê Thiên Qua xong liền tự nhiên đến nhà ăn.

      Hướng Vãn và Dương Thụy nhìn tôi, tôi nhìn , thể theo sau. Thời điểm Lê Thiên Qua ăn cơm thích có người chuyện, cho nên bữa ăn này cực kỳ nặng nề.

      "Sao ăn ít vậy? Ai cho buông đũa?"

      Thời gian dài yên lặng, bị Lê Thiên Qua nổi giận phá tan, mỗi người đều kinh hãi phen. Chỉ có Hưỡng vãn chút biến sắc, thản nhiên nhìn : "Tôi ăn no, muốn làm rồi."

      Lê Thiên Qua nhíu mày, " làm cái gì?"


      Chương 12: Lại muốn gặp xui xẻo

      Edit: Ri Ri


      "Ai cần lo! còn biết xấu hổ mà hỏi, phải sắp xếp công việc sao?"

      Lê Thiên Qua lạnh lùng nhìn : "Cho cơ hội nữa, ngoan ngoãn ở chỗ này."

      Hướng Vãn cười càng thêm quyến rũ, gằn từng chữ : "Tôi cần cho cơ hội!"

      trán Lê Thiên Qua gân xanh: " lại lần nữa xem? !"

      Hướng Vãn cười duyên cố bĩu môi : "Ông chủ tôi còn ở nơi này, lại ngang nhiên bảo tôi trốn việc? Nếu ông chủ khấu trừ tiền lương của tôi làm sao bây giờ?”.

      Dương Thụy cười khổ, sao lại chĩa mũi nhọn vào ta rồi. Nhưng Lê Thiên Qua chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, mỉm cười : "Được, lát nữa tôi đưa làm."

      Hướng Vãn hiểu, tên đàn ông này, là uống tam tụ tình mà lớn lên hay sao?

      Lúc lái xe Lê Thiên Qua thích tay nắm tay lái, cánh tay kia theo tiết tấu gõ cửa kính xe. Động tác này của bắt đầu từ lúc lên xe, vẫn kiên trì đến công ty, Hướng Vãn cũng vẫn nhìn , ngón tay kia cũng sợ đứt gãy hay sao?

      " nhìn tôi làm gì?" Lê Thiên Qua đột nhiên quay đầu, dọa Hướng Vãn nhảy dựng.

      Lê Thiên Qua vui vẻ nhìn luống cuống, vẫn cười tít mắt nhìn .

      Hướng Vãn cảm thấy hôm nay cực kỳ bình thường, trước kia hầu như bao giờ cười với , cho dù có cười, cũng là nụ cười nhiều hàm xúc, có đôi khi là cười nhạo, có đôi khi là đùa cợt, có đôi khi là khinh thường hèn mọn. Cười đơn giản giống như vậy, rất ít gặp. Vì thế Hướng Vãn cũng cười với , phương diện quyến rũ xinh đẹp, ai chuyển biến nhanh bằng , giây trước vẫn hận hận muốn chết, nhưng là giây sau là có thể quyến rũ , nhưng là đáng và đáng thôi.

      " nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn ?"

      Lê Thiên Qua nhíu mày, "Tôi nhìn cũng biết nhìn tôi."

      "Hả?" Hướng Vãn kinh ngạc, " có mắt đằng sau gãy sao?"

      Lê Thiên Qua liếc cái, nữa. Hướng Vãn tự biết thú vị cũng yên lặng. Xe lại nửa giờ, chốc lát sau vào giữa khu rừng, tòa nhà xa hoa ra trước mặt bọn họ. Hướng Vãn nhếch môi mà cười, lộ hết mị hoặc, "Cảm ơn đưa tôi tới đây, tạm biệt. Tôi tiễn ."

      Lê Thiên Qua ném cái chìa khóa cho bảo vệ, sau đó vào.

      Hướng Vãn giữ chặt , " quay về sao?"

      Lê Thiên Qua quay đầu nhìn , " cho là ai? Tôi muốn tới liền đến, muốn !"

      xong vòng qua Hướng Vãn thẳng vào. Hướng Vãn trợn mắt, nổi giận đùng đùng theo vào.

      Soi gương nhìn hồi lâu, nhìn từ góc độ nào, cũng đều cảm thấy khó chịu. Bộ váy người này, quá bảo thủ, quá nghiêm túc, tuy nhiên tính chất kiểu dáng đều rất tốt, nhưng thích, Lê Thiên Qua cho gì cũng đều thích!

      Từ giá tìm cái váy màu đỏ, thấp ngực đai đeo, quần áo vừa vặn. Cái váy này thể dáng người tuyệt đẹp của . Đường cong linh lung, vòng eo mảnh khảnh, váy ngắn vừa qua mông, lộ ra cặp chân dài của , thấp ngực thiết kế tự nhiên cần phải , ngực là 34E cũng phải là đùa, đàn ông nhìn thấy nhất định động tâm?

      Hướng Vãn thuộc loại loại tay chân linh hoạt, hoàn toàn là vì từ được người hầu hạ quen rồi. Khóa kéo của váy, sao kéo ra, tức giận đến dậm chân.

      "Váy mắc kẹt, cứ cố kéo bị hỏng đó." Tay Dương Thụy có chút lạnh, đêm hè nóng bức như vậy, đụng vào da thịt , đặc biệt thoải mái.

      Hướng trễ từ trong gương nhìn ta, dù ta có lịch , nhưng vẫn là người trong hắc đạo. Hướng Vãn đột nhiên cười, vì sao người đơn giản như , bên cạnh lại có nhiều người đơn giản như vậy? Quả nhiên Hướng Vãn run rẩy phen, Dương Thụy trầm thấp cười ra tiếng.

      “Hai người ở đây làm gì? !"


      Chương 13: cũng ghen?

      Edit: Ri Ri



      Đinh tai nhức óc cũng là như vậy thôi? Chủ nhân của giọng này, Hướng Vãn và Dương Thụy đều nhận ra, có thể vào chỗ này, tự nhiên so với Dương Thụy càng có thế lực hơn, chẳng thế những bảo an cũng ngoan ngoãn cho .

      Lê Thiên Qua chờ mòn chờ mỏi cũng thấy Hướng Vãn ra, chịu nổi liền đến tìm , nghĩ tới bốn bảo an phòng hóa trang, đen mặt hỏi bọn họ, bọn họ ấp úng cũng ràng, liền biết bên trong khẳng định có vấn đề.

      Lê Thiên Qua nhìn Dương Thụy đổ mồ hôi đầy mặt, nhất thời liền nổi trận lôi đình. Nâng lên cước mạnh.

      “Này, làm gì?! Dương Thụy chỉ giúp tôi kéo lên mà thôi, hiểu lầm rồi!!"

      Tới cùng là tức giận, cước này cũng nể tình, Dương Thụy quỳ mặt đất, đầu đầy mồ hôi, lại dám kêu đau, đành phải cắn chặt răng chịu đựng.

      Hướng Vãn lại cười khách khách, như xem phin hài vậy, cười đến kịp thở, vỗ tay cười : "Dương Thụy, lần này thảm, Lê Thiên Qua là ai, tâm ngoan thủ lạt thành nết, vẫn còn giết ngươi? Ha ha, tháo thành tám khối...! Mặt mũi, mặt mũi quan trọng nhất mà!"

      Tới cùng là em cùng lớn lên từ , lại tức giận. Hung hăng trừng mắt Dương Thụy cái, như muốn ăn thịt người. Dương Thụy kinh hãi, nhưng lại nghĩ gì, ta biết ông chủ giết ta, nhất là Hướng Vãn mấy câu kia, càng giết ta. Cũng an tâm chờ ông chủ xử lý, nhưng Hướng vãn cứ như vậy, phải thảm rồi hả? Xem ra vẫn là chính mình làm việc thiếu suy xét, chỉ lo mình thoải mái. ta ảo não hối hận, nhưng tất cả đều vô dụng rồi.

      Tiếng cười của Hướng Vãn là cái chất xúc tác, Lê Thiên Qua đôi con ngươi cháy hỏa chuyển hướng qua , lạnh lùng : "Dương Thụy cậu lăn ra !"

      Dương Thụy sao có thể an tâm, tính cách ông chủ bóp chết mới là lạ, nhưng lên tiếng, được ? Tự nhiên được, hai người bảo an tiến vào nâng ta ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại có Hướng Vãn và Lê Thiên Qua. Lê Thiên Qua căm tức, Hướng vãn liền cười đáp lại. càng cười, lại càng là tức giận, người phụ nữ này biết sống chết sao? Là sớm biết giết , cho nên hết lần này tới lần khác khiêu chiến độ nhẫn nại của ?

      Hướng Vãn đảo mắt qua nội y của , vừa muốn cài nút thắt, bị người thô lỗ kéo ra. Lê Thiên Qua cắn môi Hướng Vãn, hung hăng cắn , va chạm này, khiến Hướng Vãn rất đau. Nhưng hề phản kháng, tùy ý hôn môi , rỉa rói , liền giống như nhìn người lạ, lạnh lùng, khinh thường.

      Đáng chết, lại có thể có phản ứng, nàng lại có thể có chút đỉnh phản ứng. Nhưng mới vừa cười vừa với tên đàn ông khác, biết xem thường , chán ghét loại thanh cao này của .

      Trở tay chế trụ cổ mảnh khảnh của , đến khi thở nổi, mặt đỏ bừng. nhìn chằm chằm ánh mắt , chỉ cần cầu xin tha thứ, tôi thả tay. nhìn lại ánh mắt , chỉ có vẻ mặt khinh thường, giết tôi, tôi nên chết sớm rồi.

      Cứ giằng co như vậy, phẫn nộ, hai tay ngừng mà dùng lực, sắc mặt của có chút phát tím, nhưng lại chút vùng vẫy. cặp mắt sáng, chớp động thực ra là thần sắc vui mừng.

      ra vẫn muốn chết. Tay đột nhiên mất khí lực, suy sút buông xuống.

      lần nữa có được hô hấp, tuy Hướng Vãn nguyện, nhưng vẫn tham lam hô hấp khí. Mặt vẫn tươi cười, thở hổn hển : "Lê Thiên Qua tức giận cái gì, ở trong mắt tôi chỉ là con búp bê thổi khí, nghĩ muốn ném liền ném, cho nên dồn hết tất cả khó chịu của cho tôi!"

      Ở giữa uy hiếp, tức giận cái gì? phải phụ nữ của , chỉ là công cụ phát tiết mà thôi, làm sao có thể tức giận vì ? Quả thực là truyện cười! Thiên đại truyện cười! Nhưng biết ? Tại thời điểm thả tay cho hô hấp kia, ai thua ai thắng, sớm có định số.
      Last edited by a moderator: 9/10/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14. Trở tay kịp

      Edit: Ri Ri


      "Alo" Hướng Vãn cầm lấy điện thoại, để ý Lê Thiên Qua ở bên cạnh.

      "Hướng Vãn..."

      "Tiêu Tiêu, có chuyện gì sao?"

      "Chết tiệt! ! Ở trước mặt tôi cho phép chuyện điện thoại! ! !" Lúc này lại vang lên giọng điếc tai nhức óc của Lê Thiên Qua

      "Xùy. ." Hướng Vãn vừa gọi điện thoại vừa dùng tay ra hiệu cho Lê Thiên Qua giữ yên lặng.

      Lúc này, đầu Lê Thiên Qua gân xanh sớm nổi lên.

      "Hướng Vãn, cậu có thể cho tớ mượn ít tiền ?"

      "Hả? Tiêu Tiêu sao đột nhiên cậu muốn mượn tiền vậy? Đương nhiên là có thể, chúng ta là bạn tốt nhất của nhau mà!"

      "Cảm ơn. . . Cám ơn. ."

      "Ha ha, chúng ta gặp mặt ở đâu? ... Ừ ừ được." Hướng Vãn để điện thoại xuống, chuẩn bị mặc quần áo tử tế rời .

      Nhưng --- -------- " đâu? ! !"

      "Ai cần lo!"

      "Nhưng phải biết rằng, tại là thời gian làm. muốn tới tới muốn sao?" Lê Thiên Qua nhíu mày nhìn Hướng Vãn.

      "Tôi có việc gấp! Để cho tôi , nếu , điều kiện, cái gì tôi cũng đáp ứng." Kỳ xong những lời này Hướng Vãn còn có chút giả tạo.

      " ?"

      "... Ừ!"

      "Cút."

      Hướng Vãn cầm lấy túi sách, khoác thêm áo khoác, kêu chiếc xe liền mã bất đình đề (ngựa dừng vó) chạy tới chỗ hẹn.

      "Nơi này! ~~"

      "Tiêu Tiêu. . Sao cậu ăn mặc như vậy? ! !"

      "Hướng Vãn. . Kỳ , gạt cậu, tại tớ làm ở quán Bar."

      "Hả? ? Quán Bar?"

      "Chỉ là tiếp ông chủ uống rượu. . . Gì gì đó" càng về sau giọng Tiêu Tiêu so với muỗi kêu còn hơn.

      Ngay lúc hai người chuyện, "Chị Tiêu Tiêu!" tiếng ồn ào vang lên, cắt ngang yên lặng của hai người.

      Hốt ha hốt hoảng chạy tới là nữ phục vụ, Tiêu Tiêu cảm thấy ta quen mắt, nhưng nghĩ ra tên, mà Hướng Vãn hoàn toàn xa lạ rồi.

      Tiêu Tiêu nhíu mày : "Làm sao vậy, sao lại kích động thành bộ dạng này!"

      Nữ phục vụ tuổi lớn, cũng chỉ dưới hai mươi tuổi, ta lo lắng : "Chị Tiêu Tiêu, chị nhanh cứu Hi Lệ , cậu ấy bị khách giữ, nhất định phải là cậu ấy tiếp rượu."

      Tiêu Tiêu có ấn tượng, ra ta là bé cùng Hi Lệ. Hi Lệ kia, Tiêu Tiêu cực kỳ thích bé đó, tùy tiện, nhanh mồm nhanh miệng, chính là hồn nhiên đó tác động đến , vì thế mới thích nữ sinh đó. Hi Lệ tới đây làm thêm với bạn học, nơi này long xà hỗn tạp, gặp chuyện may cũng là khó tránh khỏi, Tiêu Tiêu cũng bảo vệ các vài lần.

      "Tới cùng sao lại thế, ràng !" Tiêu Tiêu .

      Nữ sinh kia gấp tới độ bật khóc, chuyện có chút lộn xộn, "Chị Tiêu Tiêu, Hi Lệ, vừa rồi cậu ấy tặng quà cho khách. Vốn cần cậu ấy , nhưng cậu ấy nghe trong phòng khách có vị là minh tinh, Hi Lệ cực kỳ thích ta, cho nên đòi , ai ngờ đến, lại bị giữ lại, nhất định phải là cậu ấy tiếp rượu."

      Những nữ sinh này là như thế, hâm mộ, lúc này hậm mộ xảy ra chuyện rồi! Tiêu Tiêu có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép, "Minh tinh nào đáng để Hi Lệ mạo hiểm như vậy? Ở yên ở quầy bar là được, lội vào nước đục làm chi? !"

      Nữ sinh nghe Tiêu Tiêu răn dạy, ủy khuất lại sốt ruột, "Hi Lệ cực kỳ thích ta, hình như là Lâm gì Tịch."

      "Lâm Mạc Tịch? !"

      Nữ sinh bị Hướng Vãn đột nhiên lớn tiếng dọa sợ, có chút cà lăm: "Đúng đúng đúng, chính là ta, chị Hướng Vãn cũng biết ta? Vừa rồi em ghé vào khe cửa vụng trộm nhìn, bên trong đàn ông và đàn ông cũng ôm ấp cùng chỗ, Lâm Mạc Tich kia, cũng phải người tốt, tóm lại bên trong rất nguy hiểm, chị Tiêu Tiêu, chị cứu Hi Lệ !"

      "Tôi !" đứng dậy, kiên định ra miệng.

      Cuối cùng bỏ ta xuống được, nơi đó có bao nhiêu hỗn loạn, rất ràng, mà Mạc Tịch của , có bao nhiêu thuần khiết cũng . lại nghe , gần đây có số ông chủ thích tìm minh tinh xinh đẹp tiếp khách, cần biết nam nữ, chỉ cần đẹp đều được.

      Như thế, chẳng phải Mạc Tịch rất nguy hiểm? chạy trong Phòng Cung, giày cao gót ma xát với mặt đất, phát ra tiếng vang.

      Đẩy mạnh cửa ra, vào. số người xăm trổ người, cần nhìn chính diện, chỉ cần nhìn bộ phận thân thể, liền biết là .

      Mạc Tịch của quả nhiên ở trong này. Nhưng giờ phút này Mạc Tịch lại nhìn thấy , thần trí của sớm mơ hồ, bộ dáng say mê mẩn. phú thương đè lên người . Đây là mua bán gì, Hướng Vãn vừa thấy liền biết. Chỉ là Mạc Tịch, vì sao người này lại là ?
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 16: Là mơ hay là

      Edit: Ri Ri


      tại bộ truyện này có 38 share, nếu trong ngày hôm nay lượng share được 40 Ri edit ngày chương mới để cảm ơn mọi người.

      Phí Thanh Khê mắt thấy miếng thịt béo mất, tự nhiên vừa ý, nhưng ái ngại Tô Tín, ta cũng tức giận. Bữa tiệc này cũng giải quyết được gì, cứ như vậy tan cuộc thôi.

      Tô Tín trái lại tỉnh rượu, tâm tình cũng rất tốt. Chân Hướng Vãn sớm mềm nhũn, cảm giác cả người phiêu phiêu say. ra khỏi phòng rồi ra đường lớn. Cùng Hi Lệ và Lâm Tịch Mặc ra khỏi A Phòng Cung.

      Cả người Hi Lệ vẫn ngây ngốc, Hướng Vãn nhìn bộ dáng của liền biết là sợ hãi, ôn nhu : "Hi Lệ em có khỏe ?"

      Hi Lệ gật gật đầu, nước mắt ở trong vành mắt, cố nén khóc, "Chị Hướng Vãn, cám ơn chị giúp em. Chị uống nhiều như vậy, sao rồi? Có phải rất khó chịu hay ?"

      Hướng Vãn lắc đầu, "Em giúp chị đỡ Mạc Tịch, chúng ta thôi."

      "Chúng ta , chi Hướng Vãn."

      May mà phải khuya, cũng khó . Hướng Vãn đỡ Lâm Mạc Tịch lên xe, lại quay đầu nhìn Hi Lệ do dự chút mới : "Hi Lệ, em có thể trốn việc ?"

      Hi Lệ gật gật đầu, theo lên xe.

      Hướng Vãn thể xuất ở trước mặt , cho nên cần có người giúp chăm sóc Lâm Mạc Tịch.

      Ánh mắt Lâm Mạc Tịch chưa mở ra, chau mày, mím môi, nhìn là biết, rất khó chịu. Hướng Vãn ôm , ôm chặt. Màn Tịch, Mạc Tịch của em, nghĩ tới đời này em còn có thể ôm như vậy.

      Xe đường bằng phẳng nhưng Hướng Vãn có cảm giác bụng cuộn lên. Hi Lệ thấy sắc mặt Hướng vãn cực kỳ xấu, vội vàng : "Lái xe, có thể dừng lại hay ?"

      "Được, chờ đến chỗ rẽ phía trước."

      Xe vừa dừng lại, Hướng Vãn liền đẩy cửa xe lao xuống, đỡ cột điện, ói liên tục.

      Trước dó chưa ăn gì, lúc này nôn ra cũng chỉ có nước chua. Ói hồi lâu, lúc này mới cảm thấy thoải mái nhất chút, tỉnh rượu hơn chút.

      Hi Lệ vỗ vỗ lưng , đưa cho chai nước, Hướng Vãn uống vài ngụm, trong miệng vẫn khó chịu muốn chết. Giống như ăn Hoàng Liên ( vị thuốc Đông y), giống như tại nhìn thấy lâm Mạc Tịch, khổ sở, khó tả.

      Hi Lệ mơ hồ cảm thấy Hướng Vãn và Lâm Mạc Tịch quen biết nhau, nhìn nét mặt của Hướng Vãn, có vẻ như quan hệ hai người rất thân thiết, nhưng tới cùng là gì, cũng dám hỏi. Đến khách sạn, rất thức thời ngồi ở phòng khách, để cho bọn họ ở trong phòng.

      Hướng Vãn rửa mặt, sau đó cầm khăn mặt tiến vào. Cầm tay Lâm Mạc Tịch, nhàng lau, ngón tay, lòng bàn tay, lau cẩn thận. Tay vẫn rất đẹp, giống như trong tranh, ngón tay thon dài.

      Khuôn mặt Mạc Tịch, tóc đen tuyền, có chút hỗn độn. Trước kia cũng chưa phát , ánh mắt Mạc Tịch hẹp dài như vậy, khóe mắt kia, lông mi ở dưới mí mắt tạo ra bóng mờ, mũi cao thằng, môi mỏng.

      Càng nhìn càng giống con , Hướng Vãn nhìn , bỗng nhiên nở nụ cười. Ngón tay từ xẹt qua lông mày , khóe môi . Lông mày của nhíu lại càng chặt, lung tung tóm lấy tay , như mê: “ Hướng Vãn được làm loạn, để cho ngủ chút, ngày mai còn có kỳ thi.”

      Đó như tiếng sấm đánh vào người Hướng Vãn, nước mắt liền rơi xuống, ngậm chặt miệng, dám khóc thành tiếng. biết là nằm mơ trí nhớ của còn ở sáu năm trước.

      năm kia, muốn thi vào trường cao đẳng, chạy đến nhà, ngày ngày chăm sóc , là chăm sóc kỳ gây ít phiền phức cho , từ quần áo vươn tới tay, cơm há tới miệng, chuyện trong nhà chưa bao giờ động tới.

      Chỉ thương cho Lâm Mạc Tịch, vừa muốn ôn thi vừa muốn chăm sóc Hướng Vãn, bận thể ngừng. thời điểm đó, Hướng Vãn nửa đêm thức giấc, quẫy nhiễu mặt , như tại, vuốt ve từ khóe mắt cảm giác nhất định ngứa.

      ra vẫn còn nhớ, vì sao vẫn còn nhớ, quên những thứ như vậy phải tốt hơn sao.

      “ Đồ ngốc, khờ, ngu ngốc, có biết hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm ? Những người ở đó cũng phải là người tốt, sao có thể ở cùng chỗ với bọn họ? Mạc Tịch, phải nhớ kỹ, về sau ở những nơi như quán Bar, người khác cho gì được uống biết ?” thao thao bất tuyệt , biết nghe được, nhưng vẫn cứ muốn những thứ này với .

      Lâm Mạc Tich chuyển người lại, lập tức đè lên người Hướng Vãn, mắt vẫn đóng lại, cười hì hì nhìn Hướng Vãn: “Hướng Vãn, biết đây là nằm mơ”

      Em cũng hy vọng toàn bộ chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng, em là em, vẫn là , là Mạc Tịch, em đánh vào mặt vô số bạt tai, mãi đến khi sưng lên, em mới phát đây phải là mơ.

      Lâm Mạc Tịch đột nhiên hôn xuống, nhàng cắn môi của , đầu lưỡi hai người ở cùng chỗ, hòa cùng mùi rượu người. thời điểm hôn , hai mắt vẫn nhắm lại, lông mi khẽ rung động, bốn cánh hoa môi kết hợp chặt chẽ cùng chỗ,

      Hướng Vãn dám nhắm mắt, muốn nhìn nhiều, nhưng trong mắt có lệ, làm tầm mắt trở lên mơ hồ. mặt của ẩm ướt, cũng phải nước mắt của .

      “Hướng Vãn, tất cả phải là mơ, tốt, sao em trở về bên cạnh ? Sao tìm thấy em? Sao tìm thấy em?” tựa vào thân thể gào khóc, giống như đứa trẻ bị lạc, chờ người lớn đến cứu, nhưng ai có thể kéo ra.

      Hướng Vãn cắn môi, máu đỏ tươi theo khóe miệng của chảy xuống. Em vẫn ở đây, nhưng em thể hại . Mạc Tịch, Mạc Tịch của em, giờ em còn mặt mũi nào gặp lại ?

      Lâm Mạc Tịch khó đến mệt, có lẽ là do tác dụng của rượu, tựa vào người ngủ thiếp . Hướng Vãn cẩn thận đẩy ra, để cho nằm thẳng giường. Lại cầm khăn mặt lau mặt cho , lau cả người.

      Lau xong, trời cũng muốn sáng. Hi Lệ nghe bên trong có tiếng khóc lại muốn vào, nhưng đều nhịn xuống. Nhìn thấy, Hướng Vãn ra, ánh mắt sưng đỏ, biết nên hỏi liền nhịn xuống.

      Hướng Vãn nhìn cười, ngồi đối diện ở sofa khẽ: “ Chị quen Lâm Mạc Tịch từ trước. Khi nào ấy thức dậy, em nhớ ấy, hộp đêm là nơi long xà hỗn tạp, đừng bao giờ tới, đến rồi cũng được tùy tiện uống với người khác, cẩn thận chút. Lúc nữa, người ta đưa chút giải rượu tới. Đừng với ấy tồn tại của chị.”

      Hi Lệ gật gật đầu, Hướng Vãn lại cười với , chuẩn bị rời , liền nghe trong phòng có tiếng động. kinh hãi tìm chỗ trốn. Hi Lệ chỉ vào ngăn tủ, Hướng Vãn lời nào liền trốn vào đó
      Last edited by a moderator: 15/10/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 17.1: Tới cùng có muốn trả áo sơ mi cho tôi hay ?

      Edit: Ri Ri

      Thời điểm Lâm Mạc Tịch tỉnh lại, đầu giống như muốn vỡ ra. đánh giá chung quanh chút, nhìn như quán rượu. Sao lại tới nơi này?

      Nghe bên ngoài có tiếng , mới đứng dậy, muốn mau chóng đến xem. gầy gầy đứng trong phòng khách, nhìn bộ dáng có chút biết làm sao.

      Lâm Mạc Tịch nở nụ cười, "Xin hỏi là?"

      Hi Lệ ngây ngẩn cả người, rất lâu mới lắp bắp trả lời: "Em là Hi Lệ."

      "Hi Lệ? Tên rất êm tai."

      xong, muốn đánh cho mình hai phát, làm sao có thể biết là ai, tên cũng vô dụng. Nhưng tới cùng cũng là , Lâm Mạc Tịch lại mê ca nhạc, nghe được thần tượng tên tự mình dễ nghe, vẫn đỏ mặt, càng thêm vui sướng. vẫn cho là, minh tinh đều tránh tiếp xúc với mọi người, cho tới bây giờ nghĩ tới tiếp xúc gần gũi như vậy.

      cười ngây ngô hồi rồi : "Em là phục vụ ở Phòng Cung, cám ơn giúp em."

      Lâm Mạc Tịch có chút ấn tượng, là bé kia.

      "Là em mang tôi tới đây?" Lâm Mạc Tịch hỏi.

      Hi Lệ gật gật đầu, ánh mắt cũng dám nhìn , "Uhm, là em mang tới."

      Lâm Mạc Tịch còn : "Vậy ai cùng tôi ra khỏi đó?"

      "Em biết, em biết."

      Lâm Mạc Tịch nở nụ cười, thời điểm cười mặt có hai má lúm đồng tiền nho , đáng .

      biết , cũng vạch trần . ngồi ghế sofa, đè trán, vẫn vô cùng đau đớn.

      Hi Lệ đột nhiên nhớ tới gì, "Đúng rồi, về sau đừng hộp đêm nữa. A... đúng, đúng, là được dễ dàng uống những thứ linh tinh người khác đưa. Tóm lại an toàn."

      Chị Hướng Vãn như vậy ? Hi vọng em có thuật lại sai lệch.

      Lâm Mạc Tịch sửng sốt chút, chợt gật gật đầu, "Cảm ơn, tôi biết . Kỳ quái, vừa rồi tôi nằm mơ, trong mộng cũng có người như vậy với tôi. Nhưng tỉnh mộng, thấy tăm hơi."

      Hi Lệ rất muốn , đó phải mộng, tồn tại, sau lưng , trong ngăn tủ. Nhưng Hướng Vãn có quá, được cho biết, tuy nhiên miệng ngứa, nhưng nếu đáp ứng người khác, phải làm được, vì thế cũng chịu đựng gì.

      Lâm Mạc Tịch cười khổ, những thứ này với có ích lợi gì, Hướng Vãn biết, kỳ rất nhớ , nhớ đến sắp hít thở thông, tại muốn làm gì cả, cũng chỉ nhớ người, nhưng Hướng Vãn, rốt cuộc em ở nơi nào? nên làm sao mới có thể tìm được em?

      "Cái này, muốn uống canh giải rượu hay ?"

      Lâm Mạc Tịch lắc đầu, " cần, cám ơn em, Hi Lệ. Tôi phải ."

      Cửa được mở ra, lại đóng, phát ra tiếng vang thanh thúy. Vừa vặn ngăn cách cửa gỗ, ở trong ngăn tủ, khóc đến thành tiếng. Cắn nát môi mình, máu tươi giọt giọt chảy theo dòng xuống, hòa thành màu với làn váy.

      xem, đây là duyên phận. Mạc Tịch, đời này chúng ta nhất định thể ở cùng chỗ rồi. ràng gặp mặt, lại làm như thấy. Khoảng cách giữa em và , sớm phải câu chân trời góc biển là có thể ràng rồi.

      Hướng Vãn vô tri vô giác về nhà, vào phòng tắm, mở vòi nước, ôm chính mình, ngồi chồm hổm ở trong góc tường khóc, khóc đến cổ họng khàn , phân mặt là nước mắt hay là cái gì khác. Về sau chỉ vô thanh nức nở, nước mắt cũng ngừng, cảm thấy khổ sở, như lại chết lần.

      Thời điểm nên giường, cảm thấy toàn thân như là tan ra. bao lâu bắt đầu nằm mơ, trong mơ cực kỳ hỗn loạn, cũng biết mình ở đâu, nghe được có người gọi .

      Hướng Vãn, Hướng Vãn em ra đây, đừng giận có được hay ? Bà nội làm đồ ăn ngon cho em, em thích hay ?

      Mặt thiếu niên kia cực kỳ ngây ngô, tươi cười của rất sạch , giống như bầu trời nhuốm bụi trần.

      vui vẻ xuống lầu, đưa tay chụp bờ vai của , gọi , Mạc Tịch. chờ lâu chưa?

      Nhưng thời điểm quay lại, vẻ mặt lại thay đổi, nổi giận đùng đùng, như muốn ăn thịt người vậy, thực ra là Lê Thiên Qua, dùng lực bóp chặt cổ Hướng Vãn, gầm thét, cậu ta đến vậy sao? cho là gì trong lòng cậu ta? căn bản cũng là gì cả!

      "A!" Hướng Vãn thét chói tai kinh tỉnh, đầu đầy mồ hôi, ngừng thở hổn hển.

      Chuông điện thoại lần lại lần vang, Hướng Vãn bình tĩnh lại, mới nghe điện thoại, giọng lại mang theo kinh hãi vừa rồi, “Alo, xin hỏi ai vậy?"

      "Hướng Vãn, là tôi. Tới cùng có muốn trả áo sơ mi cho tôi hay ?"

      "Ninh Tri Nhiên? !" Hướng Vãn nắm điện thoại, ngu ngơ ước chừng phút đồng hồ.

      cũng nghĩ tới, Ninh Tri Nhiên gọi điện thoại cho . Kỳ căn bản là nghĩ tới, gặp lại ta

      Ninh Tri Nhiên nghe giọng kinh ngạc của Hướng Vãn, tựa hồ cực kỳ thỏa mãn, ở đầu bên này ta vô thanh nở nụ cười, sau đó cố ý lớn tiếng : "Sao, cầm áo sơmi của tôi, muốn trả lại sao? Nhiều ngày như vậy rồi !”

      Hướng Vãn chán nản, biết Ninh Tri Nhiên đây là cố ý chọc giận . ông chủ có tiền, sao có thể thiếu chiếc áo sơ mi. nắm chặt điện thoại, giống như cái điện thoại kia là Ninh Tri Nhiên vậy, muốn bóp chết ta.

      "Chậc chậc, Hướng Vãn, tại nhất định hận thể bóp chết tôi ?"
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 17.2: Tới cùng có muốn trả áo sơ mi cho tôi hay ?

      Edit: Ri Ri


      Hướng Vãn sửng sốt chút, đánh giá chung quanh nhà cửa, chẳng lẽ Ninh Tri Nhiên có thiên lý nhãn?

      "Hướng Vãn, có phải định trả lại cho tôi hay hả ? thể được, tại là Xã Hội Chủ Nghĩa, thể cư xử giống Xã Hội Phong Kiến. tại pháp chế vẫn cực kỳ kiện toàn, đừng tưởng rằng là xã hội cũ, cướp bóc gì gì đó, quan phủ cũng quản . Tới cùng khi nào đưa trả áo sơ mi cho tôi?" ta năng hùng hồn đầy lý lẽ, nghe giống như tình thế bắt buộc, bộ dáng nghiêm trang, kỳ ở đầu bên kia điện thoại ta cười như điên.

      Hướng Vãn cắn môi, nắm chặt di động. chút kích động là liền thích cắn môi, biết nặng , cứ cắn mạnh xuống, như quên rằng cắn môi mình. "Ai ôi!"

      Ninh Tri Nhiên vừa nghe thanh này ở đầu bên kia, vội vàng hỏi: "Hướng Vãn, cắn đầu lưỡi rồi hả ? phải vì cái áo sơmi, mà cắn lưỡi tự sát?"

      Hướng Vãn trừng mắt, "Ninh Tri Nhiên, sáng sớm gọi điện thoại, đánh thức người khác ngủ! Người như vậy, phúc hậu! Hơi quá đáng!"

      Ninh Tri Nhiên nghĩ tới như vậy, nhìn nhìn đồng hồ cổ tay, hoa mắt, ta kinh ngạc : "Hướng Vãn, đồng hồ nhà , bị ngừng ? tại là bốn giờ chiều!"

      Hướng Vãn chạy đến phòng khách nhìn đồng hồ, quả nhiên là buổi chiều, chả trách mình cảm thấy đói bụng. Vừa đói, bao tử của đúng là phối hợp với , vang lên tiếng.

      Ninh Tri Nhiên mỉm cười, ho khan tiếng, "Hướng Vãn, đừng tưởng rằng lời nào liền có chuyện gì! Thống khoái mà , áo sơmi tới cùng khi nào trả lại cho tôi? Để tôi còn mặc!"

      Hướng Vãn giận, dậm chân: "Ninh Tri Nhiên, đừng có việc gì liền tìm việc để làm có được hay ? phải là cái áo sơmi hay sao, nhiều tiền như thế, mua bao nhiêu cái mà chả được!"

      " sai, nhưng ba tôi muốn thấy tôi mặc cái áo sơ mi đó, tôi mặc cái áo sơmi đó, ông liền cho tôi vào nhà. cho tôi cũng được, nuôi tôi , tôi chuyển đến nhà ở!"

      "Điên à! Tôi thấy điên rồi!"

      Hướng Vãn vừa mắng, vừa ở trong phòng lục tung, Nhưng cái áo sơmi lại thấy, chẳng lẽ đột nhiên biến mất hay sao?

      Ninh Tri Nhiên liền vui tươi hớn hở nghe Hướng Vãn ở đầu bên kia điện thoại bão nổi, và Hướng Vãn mệt mỏi, lên tiếng, mới tiếp, "Hướng Vãn, làm sao bây giờ? làm mất áo sơ mi của tôi, phải bồi thường tôi."

      Hướng Vãn nhận tội, buông tha tìm kiếm, ủ rũ : "Được rồi, , ở đâu có bán, tôi đền cho . Nhưng, cũng phải để tháng sau? tại tôi có tiền."

      Quả có tiền, tuy công việc của tiền kiếm được ít, nhưng tiêu cũng nhiều, trừ từng tháng Lê Thiên Qua cố định trả thù lao bên ngoài, tiền bạc còn lại, tuy ít tiền, nhưng quản lý được tài sản, thấy cái gì mua cái đó, cũng quan tâm có hữu dụng hay , thói quen này được tạo thành từ , tuy tại thể so với trước, nhưng vẫn sửa được.

      Ninh Tri Nhiên cười cười, "Được, nhớ là được. tại mời tôi ăn cơm , tôi đói bụng."

      Hướng Vãn đuối lý, lại Ninh Tri Nhiên kia, "Được rồi, ở gần quảng trường Thời Đại, ra nhà hàng Pháp đợi tôi , tôi lập tức đến."

      "Hướng Vãn, bắt tôi trả tiền chứ?"

      "Làm sao có thể? Tôi phải người như vậy." Hướng Vãn ha ha nở nụ cười, phải người như vậy, liền làm chuyện như vậy.

      "Tốt lắm, tôi ở nơi đó chờ , nửa giờ nữa có thể đên ?"

      “Nếu có thể , tôi tận lực."

      Hướng Vãn bốp tiếng khép điện thoại lại, bò về giường tiếp tục ngủ.

      Ninh Tri Nhiên, gặp quỷ !

      vừa muốn ngủ, điện thoại liền vang, vẫn là Ninh Tri Nhiên gọi tới, vừa rồi sao lại quên tắt máy chứ? ảo não.

      "Hướng Vãn, tới chỗ nào rồi hả? đường kẹt xe sao? nửa giờ."

      "Đúng rồi, là kẹt xe, rất đông, tôi cũng sắp đến rồi. đợi tôi chút." Hướng Vãn nằm ở giường, cười hì hì .

      Ninh Tri Nhiên chút hoang mang : "A..., nhanh lên, Hướng Vãn, căn hộ này là nhà hả, có hai lối ra sao?"

      Hướng Vãn cả kinh, " có ý gì?"

      Ninh Tri Nhiên cười : " có ý gì, tôi vẫn đứng ở dưới lầu, sao phát ra ngoài? Chẳng lẽ có hai lối ra?"

      "Ninh Tri Nhiên, đùa giỡn tôi!"

      Ninh Tri Nhiên vẫn cười, thanh cười rộ lên của ta rất êm tai, thanh thúy, giống như Linh , nhưng lại mang theo chút trầm thấp khàn khàn, khiến người nghe cảm thấy êm tai. Nhưng Hướng Vãn lại cảm thấy như vậy, nghe giọng của Ninh Tri Nhiên, quả thực là chịu tội!

      "Ngoan, mặc quần áo xuống lầu, chúng ta ăn cơm."

      Hướng Vãn đột nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó nước mắt đùng đùng chảy ra. phải loại người yếu đuối như vậy, đơn giản là những lời này có người cực kỳ thích với , mà người kia, tại cho dù nhìn thấy ta, cũng chỉ có thể làm bộ như biết. Như người lạ!
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :