1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      ChươnG 40 : Cảnh cáo của tên quỷ




      Edit: Đạm Đạm




      Beta: Táo & Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc liếc nhìn thật lâu cái: "Em ở mình có được ?"




      muốn , định thừa dịp yếu ớt mà an ủi chừng sẽ lấy thân báo đáp chẳng hạn. Tiếc là đã tính toán nhầm rồi.




      Giản Tiểu Bạch chỉ mỉm cười lơ đãng: "Em sao, chỉ cần mình yên tĩnh một chút là được rồi. Ngày mai em sẽ xin nghỉ việc."




      muốn Mạc Tử Bắc nhìn thấy trong lúc yếu ớt như vậy, cần tìm một nơi yên tĩnh, mình khóc thật lớn trận.




      Mạc Tử Bắc gật đầu, đành chịu, nở nụ cười: "Được, ngày mai sẽ tới đón em, ngủ sớm , đừng suy nghĩ nhiều."




      "Vâng!"




      Mạc Tử Bắc biết ý rời , hề làm phiền.




      vừa vừa cười tự giễu, xuống dưới lầu nhìn thấy Mai Thiếu Khanh đào một cái hố ở trong bồn hoa gần đó. sải chân bước qua đúng lúc ấy vùi con thỏ nhỏ đã chết vào hố.




      Mưa vẫn còn rơi, trong nháy mắt bộ lông trắng nõn của con thỏ bị nước mưa và bùn làm bẩn. Nếu như trước đây, trong lòng Mạc Tử Bắc có cảm giác phức tạp gì nhưng hôm nay, con thỏ này của Giản Tiểu Bạch khiến tim cũng bị siết chặt. Nhìn thấy đèn tầng năm của nhà trọ sáng, trong đầu lên hình ảnh nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhắn của Giản Tiểu Bạch, góc mềm mại nào đó trong lòng bị mở ra.




      Mai Thiếu Khanh cuối cùng kết thúc bằng việc trồng vài nhánh cỏ ở mặt của cái mộ nhỏ đó. Bước xuống khỏi bồn hoa, mặc dù chân tay đều lấm lem bùn đất nhưng vẫn dấu nổi vẻ đẹp trai vốn có.




      Mạc Tử Bắc ̣nh xoay người rời thì bị Mai Thiếu Khanh gọi lại: " Mạc!"




      Mạc Tử Bắc quay người, đôi môi mỏng mím , ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mai Thiếu Khanh cái nhưng đáp lại. Giọng nói của ta rất hờ hững, đồng thời phát ra hơi thở lạnh lùng, cự nhân thiên lý chi ngoại (1) khiến Mạc Tử Bắc vừa nghe cảm thấy khó chịu, hận thể đấm vỡ khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời của ta ngay lập tức. ràng mặt của tên tiểu quỷ kia rất lạnh lùng vậy mà vẫn trông như ánh mặt trời, còn cách xử thì giống như thiên thần, bễ nghễ mà tao nhã, hoàn mỹ mà cao quý.




      Mai Thiếu Khanh vẫn là vẻ mặt sống chết kia nhưng lời của ta lại làm cho Mạc Tử Bắc thực bất ngờ: " thích Tiểu Bạch?"




      Mạc Tử Bắc cười khẩy: “Hình như việc này liên quan tới cậu!”




      Mai Thiếu Khanh nhàng cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt có ý cười, u lạnh lẽo khiến người khác thầm rùng mình: "Nếu thích Tiểu Bạch được làm ấy tổn thương, bằng , sẽ phải hối hận!"




      “Ồ!” Lông mày Mạc Tử Bắc khẽ nâng lên, “Như thế nào? Cậu định làm gì tôi?”




      Nghe cái giọng điệu có vẻ như lai giả bất thiện (2) của ta kìa, tên tiểu quỷ thối này phải là đơn giản bình thường, cũng dám khiêu khích , sống mà biết kiên nhẫn!




      Mai Thiếu Khanh mỉm cười, trong mắt lên độc ác, nham hiểm: "Người khiến Tiểu Bạch tổn thương có kết cục giống nó!"




      Đoạn, cậu ta chỉ vào mộ của con thỏ nhỏ, sau đó lại thu hồi thái độ lạnh đạm, đợi Mạc Tử Bắc xoay người rời , tuy tay chân dính đầy bùn đất bẩn thỉu nhưng dáng vẫn rất tao nhã.




      Mạc Tử Bắc thể lên tiếng giễu cợt. đời này, người dám chuyện như thế với có nhiều, ngay cả Doãn Đằng Nhân cũng phải nhường ba phần, vậy mà Mai Thiếu Khanh này lại dám uy hiếp . Nếu may mắn uy hiếp, còn có thể tiếp tục chơi đùa với Giản Tiểu Bạch, chừng mất. Nhưng tại muốn thử xem xem sau khi phụ lòng Giản Tiểu Bạch sẽ có kết cục như thế nào.




      Tên tiểu quỷ Mai Thiếu Khanh này quá kiêu ngạo! Ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng cậu ta chằm chằm, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tên tiểu quỷ này rất kỳ lạ.




      Sinh viên khoa y?




      Sao lại có cảm giác giống như tên sát thủ lạnh lùng vậy?




      kỳ lạ!




      Khoé môi Mạc Tử Bắc nhếch lên, độ cong hoàn hảo, theo bản năng, tự nhiên mà cao quý, tao nhã, nhưng cũng lạnh lẽo và nhạo báng.




      Hẹn gặp lại tiểu quỷ, tôi sẽ chờ cậu!




      chưa bao giờ sợ uy hiếp!




      Lạnh lùng bước vào xe của mình, phóng !




      (1) cự nhân vu thiên lý chi ngoại: đem người ta chắn xa ngoài vạn dặm, hình dung thái độ ngạo mạn, kiên quyết cự tuyệt, xa lánh.






      (2) lai giả bất thiện: đến tức là có thiện ý

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41 : Cuộc từ chức phong ba (1)




      Edit: Đạm Đạm




      Beta: Táo & Phong Vũ




      Về tới nhà trọ của mình, Giản Tiểu Bạch khóc suốt đêm, đôi mắt cũng vì thế mà sưng lên. Sáng sớm hôm sau, Giản Tiểu Bạch phải đeo lại cái kính gọng đen, đôi mắt sưng như hai trái đào.




      Mưa vẫn nhanh chậm rơi, hơn ngày nhưng có ý dừng lại. Nhiệt độ trong khí cũng càng lúc càng hạ thấp.




      Sáng sớm, Mạc Tử Bắc xin Doãn Đằng Nhân nghỉ phép một ngày, kết quả lại bị cái tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân kia : "Nghỉ phép ngày phải ở lại thêm mười ngày!" , ! đến lúc rời , công việc ngày hôm qua cũng đã làm xong. Từ trước tới nay, chỉ tới hiệu suất chứ tới thời gian, cũng bao giờ ngồi ở văn phòng cả một ngày hết, miễn là hoàn thành tốt, trì hoãn công việc thì tất cả đều ok!




      Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Giản Tiểu Bạch, khỏi đau lòng: "Đêm hôm qua em khóc!"




      im lặng thở dài, này thật đơn thuần, chỉ vì một con thỏ mà khóc đến sưng đỏ cả mắt, làm cho người ta thể lý giải nổi mà! Đúng vậy! đột nhiên cảm thấy, làm tổn thương thật có chút đành lòng!




      Giản Tiểu Bạch uể oải lắc đầu, muốn chuyện. tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.




      Mạc Tử Bắc cũng hỏi nhiều nữa, dứt khoái lái xe rời khỏi Dương Quang Quả Hương. Từ ban công tầng sáu nhà trọ, ánh mắt sâu sắc của Mai Thiếu Khanh nhìn chằm chằm chiếc xe dần biến mất, thở dài hơi!




      có tư cách có được Tiểu Bạch! Tiếng thở dài này là vì chính mình, cũng vì Giản Tiểu Bạch, chỉ mong tình cảm của Mạc Tử Bắc là xuất phát từ đáy lòng, nếu , nhất định sẽ đồng ý!




      Ánh mắt Mai Thiếu Khanh lên tia lạnh lẽo. Một con ruồi bay qua bay lại, chưa kịp nhìn rõ nó như thế nào, vậy mà 'phập' một tiếng đã thấy nó bị ́ ̣nh ở cửa, hung khí dĩ nhiên là dao giải phẫu cũng bị ́ định ở đó nốt.




      Mai Thiếu Khanh dấu vết qua lấy dao phẫu thuật ra, con ruồi rơi xuống đất. Thổi chuôi dao sắc bén, lưỡi dao sáng loáng chiếu rọi vào khuôn mặt đẹp trai dị thường. Cậu nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên nhưng trong mắt lại thâm sâu, lạnh lẽo khác thường.




      Xe của Mạc Tử Bắc chờ ở dưới tòa building của tập đoàn Ôn thị.




      ở dưới tầng chờ Giản Tiểu Bạch. Lúc đầu biết nên vào , sau đó vẫn vào.




      Giản Tiểu Bạch vào trong nửa giờ nhưng chưa thấy ra, vì thế lấy điện thoại gọi , ngờ lại có ai nghe.




      biết cái bé lơ mơ này có mang theo điện thoại bên người hay đây, làm cho người ta lo lắng mà.




      Lại lo lắng bất an đợi thêm vài phút, vẫn là đợi nữa. Mạc Tử Bắc ngồi yên, trong lòng cứ có một cảm giác bất an, muốn tự mình lên xem có chuyện gì xảy ra.




      Giản Tiểu Bạch trình đơn xin nghỉ việc lên tầng 19, rồi đến phòng tài vụ lĩnh hơn một tháng tiền lương của mình, chuẩn bị thang máy xuống ngờ lại gặp phải Ôn Hướng ̀nh.




      Dường như cái tên đít vịt kia thường dùng thang máy nhân viên, còn thang máy VIP để , đúng là.




      Mà hắn lại chọn đúng thời gian thang máy có ít nhân viên ra ngoài nhất. Khi thang máy dừng lại, Giản Tiểu Bạch ấn vào nút tầng 1, Ôn Hướng ̀nh lại chọn tầng 15, nơi đó là địa bàn của .




      híp mắt lại nhìn Giản Tiểu Bạch lời nào, miệng nở nụ cười đắm đuối. Vì chiều ngày hôm qua bị Mạc Tử Bắc đánh nên hai mắt tại đều tím rịm!




      Giản Tiểu Bạch căng thẳng đẩy kính, tựa vào góc tường cách rất xa.




      Ôn Hướng ̀nh tới một bước, miệng nở nụ cười gian xảo, tham lam. Thang máy dừng ở tầng 15 khiến Giản Tiểu Bạch sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.




      Ôn Hướng ̀nh nhìn dáng vẻ sợ hãi của , cười rất tà mị. đưa mái tóc đen dài cuộn sóng của Giản Tiểu Bạch lên mũi ngửi, hưởng thụ một chút: "Rất thơm! Em Giản à, em đúng là một người phụ nữ cực phẩm!"

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42 : Cuộc từ chức phong ba [ 2 ]




      Edit: Đạm Đạm




      Beta: Phong Vũ




      "Ông làm gì vậy? Giản Tiểu Bạch ngăn bàn tay thối tha của hắn lại. Ánh mắt Ôn Hướng ̀nh hiện lên tia nham hiểm, độc ác, cầm lấy tay Giản Tiểu Bạch, kéo ra khỏi thang máy.




      Trong các nhân viên làm việc tại đây, có người nhìn thấy như vậy nhịn được liếc nhìn liền bị ánh mắt lộ ra hung quang của Ôn Hướng ̀nh trừng lại nên ai dám nhìn nữa. Giản Tiểu Bạch muốn giãy ra khỏi tay , muốn cùng hắn. Cái tên này lại dám trắng trợn cướp người như vậy.




      Rất nhanh kéo Giản Tiểu Bạch đến văn phòng của mình, 'sầm' tiếng đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa quá lớn làm nhân viên ở tầng này giật mình hoảng sợ, tất cả đều lo lắng đề phòng sửa sang lại công việc tay của mình.




      "Tổng giám đốc Ôn, ông đừng làm như vậy, nếu , tôi sẽ kêu lên đó."




      "Kêu? Đây là ̣a bàn của tôi, có kêu rách họng cũng chẳng có ai tới cứu đâu!" Ôn Hướng ̀nh bỏ qua sợ uy hiếp. " Giản đừng sợ, làm tình nhân của tôi , như vậy sẽ được hưởng rất nhiều vinh hoa phú quý!"




      Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên: "Tổng giám đốc Ôn, xin ông tự trọng một chút!"




      "Tự trọng?" Ôn Hướng ̀nh cười mỉa mai sau đó nhổ ngụm nước miếng "phi!"




      Bàn tay to duỗi ra, những ngón tay thô to xoa cái má tinh tế của Giản Tiểu Bạch, rồi bàn tay ấy lại xoa xuống cổ, mắt thấy sắp xoa xuống xương quai xanh quyến rũ. Giản Tiểu Bạch hét lên tiếng gạt tay xuống.




      muốn cùng nói lời vô nghĩa, chạy nhanh đến cửa ra vào gần chỗ Ôn Hướng ̀nh ̣nh mở cửa rời . Nhưng... Cửa lại bị khóa. Giản Tiểu Bạch ở bên trong phòng kêu to: "Cứu tôi với! Cứu tôi!"




      Bên ngoài nào có ai dám đến chứ, hơn nữa cái văn phòng sang trọng này cách cũng rất tốt.




      Ôn Hướng Đình cười đến tà mị (kinh tởm thì đúng hơn) chậm rãi tới bắt lấy tay Giản Tiểu Bạch, đem nàng vây ở cạnh cửa, Giản Tiểu Bạch giãy dụa nhưng khí lực của tên tàn bạo này quá lớn. Một tay của Ôn Hướng ̀nh thì chộp lấy hai tay của Giản Tiểu Bạch, bàn tay còn lại của xoa nắn bộ ngực mềm mại của Giản Tiểu Bạch, nhất thời khiến cho cái thứ nguyên thủy trong dâng lên. chút nào thương tiếc bóp chặt rồi lại tìm đến đôi môi mềm mại của Giản Tiểu Bạch muốn âu yếm.




      Giản Tiểu Bạch liều mạng xoay chân đá cũng thể đá cái tên khốn này ra ngoài. rất sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, liền dùng đầu óc mà kêu lên: "Mạc Tử Bắc, cứu em!"




      Nghe được cái tên Mạc Tử Bắc, Ôn Hướng ̀nh dừng lại động tác, tay đẩy Giản Tiểu Bạch ngã xuống mặt đất làm hoa mắt chóng mặt.




      Ôn Hướng Đình phách cười, ánh mắt lãnh làm người ta run sợ! "Kêu cái thằng Mạc Tử Bắc kia tới cứu ? Ha ha ha ha ha ha" thực cuồng vọng cười to, hoàn toàn giống bộ dạng chật vật khi bị đánh ngày hôm qua.




      " cho biết Giản Tiểu Bạch phụ nữ mà tôi nhìn trúng chưa bao giờ có thể vuột khỏi tay, hôm nay cái tôi có chính là thời gian cùng chơi đùa, tôi cũng muốn nếm thử phụ nữ của Mạc Tử Bắc xem có cái tư vị gì, khi bị tôi chơi tưởng còn có thể sao?"




      Giản Tiểu Bạch hoảng sợ theo dõi Ôn Hướng ̀nh, hắn ta cười lạnh tới chỗ của , khát vọng cứ như vậy ràng viết ở mặt. Giờ phút này Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lại có tin đồn rằng Ôn Hướng ̀nh thật sự là một người đàn ông vô liêm sỉ. Một người đàn ông chỉ có ý nghĩa muốn chơi một người phụ nữ! Một người tham lam từ thủ đoạn như thế có tư cách gì mà làm giám đốc? căn bản là xứng!




      Giản Tiểu Bạch xoa chỗ té đau, ngồi xuống đất, biết chạy thoát chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Điện thoại lúc này chợt vang lên Giản Tiểu Bạch lập tức bắt lấy điện thoại, vừa ̣nh mở ra bị cái tên Ôn Hướng ̀nh này lấy .




      mở di động ra, vừa nhìn liền nở nụ cười châm chọc "Mạc Tử Bắc! A!"




      Sau đó đột nhiên đem điện thoại ném lên tường, lúc rớt xuống linh kiện vỡ thành ba mảnh. Tiếng chuông chỉ còn đứt nghẽn quàng quạc.




      Giản Tiểu Bạch trong thời gian này thực lo lắng, đáy lòng kêu tên Mạc Tử Bắc, biết có thể cảm giác được của gọi ?




      Ôn Hướng ̀nh cười tà nịnh, đôi mắt tím xanh lên tia tàn ác, tới túm Giản Tiểu Bạch, tóc bị kéo mà càng choáng váng. Ôn Hướng ̀nh bức lui đến góc tường, vây ở trong lòng hắn, cúi xuống bên tai vươn đầu lưỡi thô ráp liếm lỗ tai xinh đẹp của .




      Giản Tiểu Bạch lập tức buồn nôn, dịch dạ dày của bốc lên, mắt thấy đã sắp phun ra. Trong lúc một tay của Ôn Hướng ̀nh lướt qua , Giản Tiểu Bạch lập tức phun ra ngay ̉ của Ôn Hướng ̀nh.




      Ôn Hướng ̀nh chán ghét đẩy ra, kiên nhẫn trừng cái, lấy khăn tay ra lau thứ dơ bẩn mặt. Giản Tiểu Bạch nhịn được lại tiếp tục phun dữ dội hơn. Mãi đến khi đem toàn bộ dịch trong dạ dày ói ra hết mới mới dừng lại, cái thảm sang trọng cũng bị Giản Tiểu Bạch ói ra làm dơ bẩn rất là đột ngột.




      Ôn Hướng ̀nh lạnh lùng : "Con đàn bà chết tiệt, muốn chết hả!




      Lập tức, tiến lên giữ chặt tay , bàn tay nắm lấy mái tóc dài của của kéo lên ném mạnh về phía tường, cú va chạm mạnh như vậy khiến Giản Tiểu Bạch hét lên một tiếng choáng váng.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43 : Lại cứu mỹ nhân




      Edit: Đạm Đạm




      Beta: Phong Vũ




      "Ôn Hướng ̀nh, ông là đồ con vịt biết xấu hổ!" Giản Tiểu Bạch giận đến nỗi hoàn toàn thể làm chủ lời nói, bây giờ mặc kệ là loại tổng giám đốc chó má gì.




      "!" Mặt mày Ôn Hướng ̀nh lập tức đỏ lựng, người phụ nữ này mà dám nhục mạ .




      Dùng sức kéo lấy tóc của Giản Tiểu Bạch, Ôn Hướng ̀nh tát cho cái nổ đom đóm mắt. Thẹn quá hóa giận, Ôn Hướng ̀nh lại đẩy ngã mặt đất, sau đó lại bước ngang qua ngồi ở người Giản Tiểu Bạch, cơ thể to lớn lại hơi béo phì đè lên vòng eo mềm mại của khiến phải la to.




      "Mạc Tử Bắc, cứu em!"




      Ôn Hướng Đình lại quỷ quái cười: "Kêu , kêu vỡ họng cũng có ai tới giúp đâu, hôm nay ông nhất ̣nh phải làm trở thành người của ông!"




      Giản Tiểu Bạch giãy dụa, Ôn Hướng ̀nh đè tay lại, cúi người xuống nhìn chằm chằm xinh đẹp ngọ nguậy trong lòng, người phụ nữ này ở trong mắt hắn


      cũng phải là tâm hồn bình thường đâu.




      càng giãy dụa càng đè chặt cơ thể của hơn, một tay bắt lấy hai tay , tay còn lại dùng chút lực xé rách chiếc váy dài của Giản Tiểu Bạch, làm lộ ra chiếc quần nhỏ màu hồng phấn.




      Tham lam nhìn Giản Tiểu Bạch, mắt thấy đôi môi to bè của sắp ấn xuống, Giản Tiểu Bạch lập tức thét chói tai: "Mạc Tử Bắc, cứu em!"




      sắp tuyệt vọng rồi, trời ạ, Mạc Tử Bắc mau tới cứu em !




      Về phần Mạc Tử Bắc, lên tầng 26 tìm mà thấy bóng dáng Giản Tiểu Bạch đâu, đột nhiên nghĩ tới Ôn Hướng ̀nh là một tên có thù tất báo, thật là bất cẩn, nên lên cùng mới đúng.




      chút suy nghĩ, Mạc Tử Bắc liền trực tiếp đến một văn phòng ở tầng 15, túm lấy một người đàn ông đeo kính hỏi: "Ôn Hướng ̀nh có ở bên trong ?"




      Người đàn ông đeo kính nhìn khuôn mặt lạnh lẽo cùng hơi thở lạnh lùng khiến người ta muốn tránh xe vạn dặm của Mạc Tử Bắc mà sợ tới mức lắp bắp : "Có... có có có!"




      Mạc Tử Bắc sải bước với văn phòng của Ôn Hướng ̀nh, vừa tới cửa đã nghe thấy thanh rất , hình như là giọng Tiểu Bạch, chút suy nghĩ, Mạc Tử Bắc cước đá văng cửa văn phòng của Ôn Hướng ̀nh. Một cước kia


      phải uy vũ bình thường, đó tuyệt đối là khắc tinh của mọi cánh cửa, bất luận cánh cửa đó có xa hoa như thế nào cũng sẽ bại dưới chân của .




      Sau khi cửa bị đá văng ra liền phát Ôn Hướng ̀nh giữ chặt lấy tay Giản Tiểu Bạch, cưỡng hôn cái miệng nhỏ nhắn của !




      màn này làm cho sắc mặt Mạc Tử Bắc đột ngột lạnh xuống trăm độ, đủ để đóng băng toàn bộ văn phòng này, rất nhanh chạy lại giơ một chân lên đá văng Ôn Hướng ̀nh.




      "Rắc" tiếng động vang lên, dường như là tiếng xương sườn của Ôn Hướng ̀nh nứt gãy.




      lăn sang bên kêu rên thảm thiết rồi quay đầu nhìn đến Mạc Tử Bắc, cả khuôn mặt tái mét vì sợ: "Mày! Mày! Sao mày biết?"




      Giản Tiểu Bạch cũng bị dọa đến ánh mắt dại ra, thiếu chút nữa bị làm nhục.


      Mạc Tử Bắc cởi âu phục của mình, ngồi xổm xuống nâng Giản Tiểu Bạch dậy, giúp che khuất phần thân thể lõa lồ bên ngoài. May là vẫn còn cái quần nhỏ, chỉ có chiếc váy là bị xé rách, thở dài nhõm, nhưng tưởng tượng đến hình ảnh bị Ôn Hướng


      Đình nhòm ngó các cơ bắp trong ngừoi lại lập tức siết chặt, nén cơn giận xuống, ánh mắt muốn giết người lạnh như băng xẹt qua Ôn Hướng ̀nh.




      "Ông đúng là sống kiên nhẫn?"




      Giọng nói của Mạc Tử Bắc như lạnh như băng giá tích tụ ba ngàn năm gương mặt bình tĩnh gợn sóng nổi lên vẻ hung ác. nhất ̣nh phải băm vằm cái tên Ôn Hướng ̀nh này thành trăm ngàn khúc!




      Ôn Hướng ̀nh bởi vì đau đớn mà túa mồ hôi lạnh.




      Thân mình Giản Tiểu Bạch ngừng run rẩy như môt con búp bê sứ mong manh yếu ớt, Mạc Tử Bắc ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi : "Đừng sợ, có đây!"




      Giản Tiểu Bạch chậm rãi giương mắt nhìn Mạc Tử Bắc, ánh mắt lúc này mới dần có tiêu cự: "Bắc!"




      "oa" tiếng khóc lớn, Mạc Tử Bắc ôm rồi vỗ bờ vai : "Đừng khóc, có ở đây! Chờ trừng trị chút rồi đưa em nhé."

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44 : Đưa về nhà.




      Edit: Lăng Tử Nhi




      Beta: Phong Vũ




      Cả người Giản Tiểu Bạch bởi vì sợ hãi mà run rẩy ngừng, Mạc Tử Bắc đứng dậy, lạnh lẽo quét mắt về phía Ôn Hướng ̀nh, hắn ở xa hơn năm thước cũng cảm nhận được luồng sát khí đó.




      Mạc Tử Bắc chậm rãi từng bước về phía Ôn Hướng ̀nh, gương mặt hắn sưng vù, hai má to bạch la lên: "Mày được làm bậy, cẩn thận bảo vệ sẽ đưa mày đến cục cảnh sát đấy."




      Lúc lời này cũng hơi lo lắng chút, hắn biết Mạc Tử Bắc luyện Karate đã hai mươi năm nhưng vẫn nhịn được cục tức mà mạnh miệng.




      Mạc Tử Bắc bởi vì tức giận mà phóng ra tia nhìn sắc lẹm, chỉ tiếc là ánh mắt thể giết người thay cho nắm tay.




      Mạc Tử Bắc kéo Ôn Hướng ̀nh ném ra xa ở vài thước, người dính đầy những thứ dơ bẩn mà Giản Tiểu Bạch vừa nôn ra. Bởi vì vừa rồi bị Mạc Tử Bắc đá cước gãy xương sườn, giờ lại bị ném như vậy làm hắn đau đến túa mồ hôi lạnh.




      Mạc Tử Bắc túm lấy áo hắn rồi kéo tới bờ tường, hung hăng nện một trận tơi bời vào bụng hắn, lúc buông áo hắn ra, hắn liền ngã xuống dưới, vừa rồi chỉ là gãy xương sườn bên trái, còn bây giờ xương sườn bên phải cũng gãy nốt.




      Mạc Tử Bắc ném xuống đất, nện trận tơi bời rồi mà vẫn thể làm nguôi lửa giận trong lòng , lại tiến lên đá cho cước. Ôn Hướng ̀nh thực đàn ông kêu gào khóc lóc, từ cửa ban công có mấy người bảo vệ vọt vào, trong tay còn cầm theo vài cái côn điện, ánh mắt Mạc Tử Bắc đảo qua, bọn họ sợ tới mức dám tiến lên.




      Giản Tiểu Bạch run run nắm chặt góc âu phục của Mạc Tử Bắc, khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt.




      Mạc Tử Bắc nhìn thấy như vậy mà đau lòng bế : "Chúng ta về nhà!"




      an tâm ôm , đem khuôn mặt nhắn chôn ở ̉ , nhìn đáng thương như một con thỏ nhỏ.




      Mạc Tử Bắc lại giận dữ trừng mắt lườm Ôn Hướng ̀nh cái rồi bế Giản Tiểu Bạch nhanh chóng rời . Nhân viên ở đây ai dám vào xem xảy ra chuyện gì, họ muốn đánh mất bát cơm của mình.




      Mạc Tử Bắc vừa mới mang Giản Tiểu Bạch vào thang máy thì nghe thấy thoại kêu rên như giết heo của Ôn Hướng Đình truyền đến, khóe môi của nhếch lên nụ cười ngoan, Ôn Hướng Đình mày giờ ở đó mà chờ ba tháng cho xương sườn lành bằng cứ nằm đó mà chờ tàn phế !




      Suốt dọc đường, Giản Tiểu Bạch chôn mặt ở cổ Mạc Tử Bắc, giọng nức nở, vẻ mặt có chút lo lắng nhưng lại nhìn ra trong lòng suy nghĩ cái gì.




      nhàng đem đặt vào trong xe, Giản Tiểu Bạch lại vẫn chịu buông ra.




      "Đừng sợ, an toàn rồi!"




      Lời của khiến an tâm ngoan ngoãn buông ra.




      Mưa vẫn còn rơi, cơn trời nhẹ nhàng mà trút nước.




      Giản Tiểu Bạch so vai, cúi đầu, biết Mạc Tử Bắc muốn dẫn đâu, mà đâu cũng sao, chỉ cần có ở cạnh thì lòng của sẽ rất an tâm.




      Bởi vì kinh sợ quá độ mà khuôn mặt nhắn dàn dụa nước mắt càng có vẻ bé yếu ớt, cả người được bọc trong caí áo vest rộng thùng thình lại càng có vẻ gầy bé.




      Mạc Tử Bắc vốn là muốn đưa về Dương Quang Quả Hương, nhưng bây giờ thấy bộ dạng rất cần an ủi của lại thay đổi chủ ý.




      muốn đưa về, muốn trở thành người phụ nữ của , để bao giờ phải nơm nớp lo sợ nữa.




      Hạ quyết tâm, sắc mặt Mạc Tử Bắc thoáng dịu , tay cầm lấy cần tay bé của , tay còn lại thì cầm tay lái lái xe chạy như bay.




      Căn hộ của Mạc Tử Bắc nằm ở đoạn đường Tam Cư Thất sầm uất nhất thành phố. Căn hộ trang hoàng đơn giản, nhàng thoáng mát, bởi vì muốn nơi này bị ô nhiễm nên chưa từng mang người phụ nữ nào tới đây. Giản Tiểu Bạch là người đầu tiên.




      Bế Giản Tiểu Bạch vào cửa nhàng đặt lên ghế sô pha. Cứ nghĩ đến việc thiếu chút nữa bị Ôn Hướng ̀nh làm nhục, nước mắt lại từ đôi mắt to của Giản Tiểu Bạch mà ào ạt trào ra, thân mình run run chui vào trong lòng .




      Giản Tiểu Bạch đáng thương khẽ : "Hắn muốn em trở thành người phụ nữ của , em đồng ý liền đánh em, em rất sợ, rất sợ! Em muốn sống nữa, chắc chẳng còn ai muốn lấy em nữa đâu!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :