1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 35 : Mua quần áo cho




      Edit: Masami




      Beta: Phong Vũ




      Lần đầu tiên nhiều như vậy, còn Giản Tiểu Bạch thì vẫn còn đắm chìm trong những lời khen của , đến nửa ngày mà vẫn có phản ứng.




      "Có nghe ?"




      "Gì cơ?"




      Mạc Tử Bắc nên lời.




      Giản Tiểu Bạch lại nhịn được, ngồi xuống hỏi : " vừa rồi là khen hay là mắng em vậy?"




      "Em nghĩ sao?"




      chu cái miệng nhắn : "Có cảm giác như là khen mà cũng như là mắng em vậy. nói em bề ngoài xinh đẹp nhưng lại em ngốc nghếch có đầu óc giống heo, em muốn làm heo!"




      Mạc Tử Bắc xoay người, trợn trắng mắt: " phải em ngốc nghếch mà là thông minh rối tinh rối mù!"




      "Là sao?"




      "Tự mình hiểu !"




      "Cũng chỉ là có ý đó thôi!" Giản Tiểu Bạch lầu bầu: "Còn bằng thẳng ra là em ngốc , cần gì phải quanh co lòng vòng chửi người ta. Đúng là tiểu nhân!"




      "Cái gì?" Mạc Tử Bắc nhếch mày, nàng chỉ lo chuyện nên để ý phần lưng hở phía sau rời khỏi ghế lại lộ ra ngoài.




      Mạc Tử Bắc gian nan nắm lấy tay lái, chỗ nào đó người tập trung ngóc lên. Rút kinh nghiệm lần trước lái xe, chỉ vì phân tâm mà thiếu chút nữa xảy ra tai nạn, lần này cũng dám tham lam mà nhìn qua, đành nắm chặt tay lái đến rịn cả mồ hôi, gian nan báo cho biết: "Lưng lại lộ ra kìa!"




      Giản Tiểu Bạch lập tức bừng tỉnh, dựa vào chỗ cũ, khuôn mặt nhắn lại đỏ lên.




      Mạc Tử Bắc cười khẽ, an tâm khởi động xe của mình: "Sáng sớm mai em xin nghỉ việc , sẽ ở dưới lầu chờ, em mà xin nghỉ là tự mình lên giúp em đấy."




      " cũng độc tài quá ha?" Giản Tiểu Bạch mặc dù có chút tức giận, cũng có thể biết được cũng là lo lắng cho mình nên thể biết xấu hổ mà nổi giận. Nghỉ việc rồi mình biết làm gì đây?




      "Vất vả lắm mới tìm được việc, còn mấy ngày nữa là đến lúc nhập học rồi, thời gian còn lại phải rất lãng phí sao?




      "Yên tâm, tiền lương còn lại sẽ đưa gấp đôi cho em thiếu xu."




      A, Có tiền! Hì hì có thể câu chàng rể rùa vàng cho nhi viện rồi! Khóe miệng cong lên thực vui vẻ, chỉ cần có thể quyên tiền cho nhi viện, còn cần nuôi, có năng lực tự nuôi sống bản thân mình.




      "Em cần tiền của , em chỉ hy vọng lúc tiền của dồi dào có thể làm một chút từ thiện chiếu cố chiếu cố cho nhi viện Bác Ái của chúng em là được rồi".




      "Bác Ái?" Mạc Tử Bắc nhếch mày: "Em lớn lên ở đó?"




      "Vâng!" Giản Tiểu Bạch gật đầu.




      "Được, biết rồi!"




      đồng ý cũng đồng ý, chỉ biết rồi vậy sau này có quyên tiền nhỉ? Tuy rằng Giản Tiểu Bạch cũng muốn hỏi đáp án nhưng vẫn cố nhịn xuống. Về sau nhất quyết sẽ để cho chàng rể rùa vàng này chạy thoát khỏi ma chưởng của .




      Xe dừng lại ở trước cửa tiệm trang phục Pháp, mưa vẫn tiếp tục rơi có ý dừng lại.




      Sau khi phanh dừng xe xong xuôi, Mạc Tử Bắc bỗng nhiên dựa lại gần làm Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức thét chói tai, hỏi: " làm gì vậy?"




      Tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn tinh tế của , giống như là đo đạc một chút nhưng tư thế này lại cực kì ái muội. Khuôn mặt Giản Tiểu Bạch hết đỏ, rồi lại trắng.




      Mạc Tử Bắc buông ra, nhìn dáng vẻ nàng thẹn thùng mà chiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của lên, khẽ hôn lên trán một cái. Kỳ cũng biết vì sao mình lại dịu dàng như vậy, vốn tưởng sẽ hôn lên đôi môi của , ngờ tự nhiên lại muốn hôn trán , nhẹ nhàng mềm mại và trong sáng.




      Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch cúi xuống thật thấp. cảm thấy thật xấu hổ, hôn đều có báo trước, rất lạ là vì sao chính mình đều có đẩy cái miệng của ra.




      "Chờ đó, về ngay."




      Còn đợi phản ứng đã xuống xe, chạy vào trong cửa hàng.




      Mười phút sau, đã ra, tay còn cầm thêm mấy cái túi. Mở cửa xe ra, ném mấy cái túi vào ghế sau rồi ngồi vào ghế lái. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, tuy rằng lớn lắm nhưng mái tóc cùng khuôn mặt tuấn tú đều bị ướt đẫm.




      Giản Tiểu Bạch nhịn được hỏi: " làm gì vậy?"




      "Mua quần áo cho em!"




      Giản Tiểu Bạch há hốc mồm: "Rất đắt tiền đó!"




      Mạc Tử Bắc nghi hoặc người phụ nữ này đến tột cùng có phải là phụ nữ vậy, những phụ nữ khác được mua đồ cho đều rất vui vẻ, thậm chí còn mong được mua cho thứ tốt nhất, đắt nhất nữa kìa, chỉ có được mua cho còn ngại đắt.




      Lấy khăn tay từ chiếc túi vải nhỏ của mình ra giúp lau khô mặt và tóc




      nhìn tới quần áo mà là giúp lau khô tóc trước, trong lòng Mạc Tử Bắc chợt dâng lên luồng cảm động. Người phụ nữ này khờ, cũng biết ra làm những chuyện này cũng là vì muốn có được , động cơ cùng mục đích của hề trong sáng.




      Thế nhưng chỉ trong vài giây khi tầm mắt hai người vừa giao nhau thì đồng thời cùng bắn ra tia lửa. Chỉ là bọn họ đều biết!

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 36 : Nụ hôn mãnh liệt bên trong xe




      Edit: Táo




      Beta: Táo & Phong Vũ




      "Thay đồ xong, chúng ta ăn tối!" Bởi vì nhàng lau tóc và nước mưa mặt của mình, nên giọng của Mạc Tử Bắc đột nhiên cũng dịu lại, tựa như dòng suối chảy róc rách, mát lạnh, suýt nữa làm trái tim Giản Tiểu Bạch mềm nhũn.




      "Vâng!" Buông tay xuống, hai tay bé của Giản Tiểu Bạch nắm chặt hai đầu khăn, mà xoắn mạnh tay.




      Bàn tay Mạc Tử Bắc vỗ lên bàn tay bé của . kinh ngạc ngẩng lên nhìn , ánh mắt hai người lại giao nhau, tia sét từ đâu bỗng xuất .




      Ngay lập tức, mặt Giản Tiểu Bạch bắt đầu thấy như nóng ran, rất căng thẳng đến nỗi dám thở mạnh. ấm áp trong ánh mắt của cũng nhanh chóng tăng nhiệt, tựa như sắp bùng cháy.




      “Gọi là Bắc!” khàn khàn mở miệng, trong giọng chứa đầy mê hoặc chết người.




      Tựa như uống phải loại thuốc thần bí, cảm thấy miệng mình nghe theo sai khiến nữa, khuôn mặt nhắn giống quả táo Fuji lớn, chín hồng. Đôi mắt đầy sức quyến rũ của Mạc Tử Bắc nhìn chăm chú, khiến thể thở nổi.




      "Thử gọi xem nào!"




      "bei, . . . . . . Bắc!" Cuối cùng cũng gọi ra, thở dài nhõm.




      Tay cẩn thận xoa khuôn mặt nhắn, ngón cái nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng, kiêu sa rực rỡ của , hết sức dụ hoặc. Giản Tiểu Bạch nuốt nước miếng, căng thẳng run rẩy hồi.




      Đột nhiên nghiêng người chạm vào môi , chỉ dùng bàn tay nâng khuôn mặt ấy, hung hăng hôn lên. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng, nhàng chơi đùa với lưỡi .




      Nhất thời Giản Tiểu Bạch quên cả hít thở, lại hôn . phát ra ghét nụ hôn của . Trong miệng có mùi thuốc lá, chỉ có hương vị tự nhiên tươi mát đặc trưng của , thích!




      Tay vuốt ve lưng , mỗi tấc da thịt theo bàn tay mà lập tức nóng bỏng như lửa. Có cái gì đó ở tận thẩm sau trong lòng bắt đầu ngọ nguậy, làm đảo lộn thần chí.




      Nụ hôn này kéo dài, suýt nữa quên đêm nay là đêm nào, quên trời, quên trăng và các vì sao, quên cả thế xoay vần. Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, Giản Tiểu Bạch gần như nghẹt thở.




      Mạc Tử Bắc cười , đúng là bé cưng nhạy cảm. nụ hôn khiến cho mê muội thế này, nếu triển khai toàn bộ nhiệt tình, hôn đến nỗi “thần biết, quỷ hay”, dưới tình huống như vậy dâng bản thân cho , nhưng như thế có ý nghĩa gì!




      "Thay quần áo , đợi bên ngoài." Biết xấu hổ, tuy nhìn thấy cơ thể từ lâu, nhưng hiểu, có số việc thể vội vàng được, ví dụ như muốn .




      Rất vất vả mới tạo dựng được lòng tin, muốn chỉ vì mình nhất thời nóng vội mà phá hỏng tất cả. Trò chơi này ngày càng thú vị! có phần chờ mong. Quyết định tạm thời nhẫn nại, chờ chủ động tới dâng mình.




      Tin tưởng bằng sức hấp dẫn của mình nhất định có thể mê hoặc con cừu , khiến nó thương nhung nhớ. cần tốn nhiều sức mà có được ưu ái của người đẹp là ưu thế của từ trước đến nay. Đương nhiên tất cả đều là gặp dịp chơi, bao giờ quá tập trung tinh thần, lần này cũng vậy. Gặp dịp chơi, chỉ thế mà thôi, Mạc Tử Bắc tự với mình.




      Lần này có phải gặp dịp chơi hay , thời gian là minh chứng tốt nhất, phải sao?




      Mạc Tử Bắc mở cửa xuống xe, mưa vẫn còn rơi. chạy tới dưới biển quảng cáo của cửa hiệu Pháp tránh mưa. Giản Tiểu Bạch rất cảm động trước săn sóc của ,. rời để có chỗ thay đồ, cho nên thấy quá xấu hổ.




      Lấy túi trang phục từ ghế sau, bên trong có vài chiếc váy dài đều màu trắng, nhưng khác nhau ở chi tiết xử lý, kiểu dáng hơi thay đổi, có cái theo kiểu sườn xám, có cái có thắt lưng, nhưng tất cả đều rất đẹp.




      chưa bao giờ mặc đồ đẹp như vậy, đôi mắt cũng từ từ đỏ theo, suýt nữa rơi lệ. ấy là thuộc kiểu đàn ông biết nghĩ chu đáo, người này muốn cũng khó. chọn đại cái váy, vội vàng thay, còn chiếc bị rách kia gập lại cẩn thận, cho vào trong bao.




      Sau đó xuống xe, mưa lạnh, vẫy tay về phía , ý bảo trở về. Mạc Tử Bắc biết chính bởi động tác quan tâm nho này hoàn toàn bắt lấy trái tim Giản Tiểu Bạch làm tù binh.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 37 : Sự kiện ngoài ý muốn




      Edit: Masami Nguyên




      Beta: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc đứng ở dưới biển quảng cáo, áo sơ mi màu lam, quần tây đen, tóc ngắn xõa bay rối loạn theo gió, khuôn mặt đặc biệt tuấn nụ cười mê người. Nhìn thấy chui ra khỏi xe, chạy tới đứng bên , nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh.




      Mặt Giản Tiểu Bạch phút chốc trở nên đỏ bừng, hai tay bất an vặn vẹo cùng chỗ. e lệ cúi đầu dám nhìn lại .




      " xinh đẹp!" Lời khen chân thành tự đáy lòng cũng là vì ánh mắt của mình mà tán thưởng.


      Chiếc váy rất phù hợp với làn da trắng nõn cùng dáng người xinh xắn của . Từng lọn tóc dài cuộn sóng ban đầu nhìn có vẻ rất quyến rũ nhưng cùng với chiếc váy trắng lại dường như giảm bớt ít nhiều chỉ còn lại chút gì đó nhìn vừa đơn thuần lại xinh đẹp. Giản Tiểu Bạch đúng là một mỹ nữ vừa đơn thuần lại vừa có dáng người xinh đẹp.




      Mưa nhanh chậm tí tách rơi xuống, nhìn vào ánh mắt vừa dịu dàng vừa đa tình của , cả người Giản Tiểu Bạch bởi vì săn sóc của mà chìm đắm vào.




      " thôi! đưa em ăn."




      bảo xe rồi mà lại xuống, giờ cả hai thể nào bị ướt rồi.




      Ngồi vào trong xe, Giản Tiểu Bạch rất chân thành nói với Mạc Tử Bắc: "Cám ơn !"




      lời cảm ơn là lòng rất cảm ơn . Mạc Tử Bắc gật đầu cười: "Đừng khác sáo vậy mà, với em cần gì phải cám ơn! Chúng ta rất gần gũi rồi mà."




      cố ý những lời thực ái muội này khiến Giản Tiểu Bạch phải cúi đầu bĩu môi : "Làm gì có, đừng có lung tung."




      "Chẳng lẽ đúng? Người em cũng thấy rồi, ôm cũng ôm, hôn cũng hôn rồi, vậy còn tính là rất gần gũi sao?" Mạc Tử Bắc tiếp tục dùng ánh mắt sâu xa mà trêu .




      Giản Tiểu Bạch xấu hổ dám nhìn , cũng trả lời, bởi biết những điều đều là . Hai mươi tuổi đầu, lần đầu tiên gần gũi với đàn ông như vậy, nụ hôn đầu tiên cũng cho , thân thể cũng bị thấy hết, phải gần gũi thì là cái gì?




      Trong xe lại chìm vào im lặng, Mạc Tử Bắc lái xe đưa nhà hàng Italia. Mới ăn được nửa Giản Tiểu Bạch nhận được điện thoại của Mai Thiếu Khanh. mấy câu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch lập tức khẩn trương, đứng lên sau đó cúp máy, áy náy nói với Mạc Tử Bắc: "Thực xin lỗi, em phải về gấp, thỏ con của em bị tiêu chảy, ăn uống, có khả năng sẽ qua được."




      đến đây, ngay cả giọng nói của cũng thay đổi, thiếu chút nữa òa khóc.




      "Thỏ con?"




      "Vâng! Xin lỗi, em thể dùng cơm với , em phải về xem nó đây." xong cầm lấy cái túi định . Mạc Tử Bắc nắm lấy cánh tay của : "Để đưa em !"




      " cần đâu, em có thể bắt taxi."




      Mạc Tử Bắc lấy tiền từ ví của mình để lại bàn rồi theo Giản Tiểu Bạch trở về chỗ ở của .




      xác thực chỗ Mai Thiếu Khanh ở là ngay Giản Tiểu Bạch một tầng lầu. Gõ cửa, Mai Thiếu Khanh trở ra, nhìn thấy Mạc Tử Bắc thì sửng sốt, hơi gật đầu xem như chào hỏi.




      Mạc Tử Bắc nhìn thấy Mai Thiếu Khanh đáy lòng liền nảy sinh cảm giác bực bội, ‘thằng quỷ này sao lại đẹp vậy chứ, lần trước cũng chưa kịp nhìn ràng, hôm nay lại gần mới phát cậu ta còn có chút dáng vẻ của con lai nữa chứ!’




      Nếu là con lai thể nào là do quái nhân lai giống gì đó, mà toàn là do tinh phẩm lai giống nên kết quả là người người đều rất đẹp. Đương nhiên đẹp cũng thể nào đào ra mà ăn, mà Mai Thiếu Khanh này dù sao cũng là thể nào mà nhìn lọt con mắt , vừa nhìn là thấy khó chịu.




      "Thỏ con bị sao vậy?" Giản Tiểu Bạch lo lắng tiến lên nắm lấy tay Mai Thiếu Khanh hỏi.




      Ánh mắt Mạc Tử Bắc bởi vì hành động này của mà trong đôi mắt ngăm đen chợt lóe lên một chút vui. Mai Thiếu Khanh cũng nhìn Giản Tiểu Bạch mà cứ nhìn chằm chằm Mạc Tử Bắc. Bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt u của Mạc Tử Bắc tràn đầy ghen tị còn trong mắt Mai Thiếu Khanh thì vẫn lộ bình tĩnh, ‘ ta lúc nào cũng như thế sao?’




      Chỉ cần chiếc điện thoại của ta là có thể làm cho ngốc Giản Tiểu Bạch tức tốc chạy về, thể diện của vậy mà còn bằng con thỏ con sao. Ngẫm lại là tức mà nhưng này hết thảy đều là vì khát vọng cháy bỏng trong lòng mình ---- phải có được .




      Vài giây sau, Mai Thiếu Khanh mới chuyển tầm mắt chăm chú nhìn Giản Tiểu Bạch: "Có thể là vì trời mưa nên bị cảm lạnh, chịu ăn cái gì, ngay cả cà rốt thích nhất cũng ăn!"




      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Giản Tiểu Bạch chực khóc. Cầm lấy tay Mai Thiếu Khanh nằm càng lúc càng chặt, có thể thấy rất căng thẳng, rất lo lắng. Tay Mai Thiếu Khanh cũng gắt gao cầm lấy tay Giản Tiểu Bạch.




      Trong mắt Mạc Tử Bắc lại bắn ra tia nhìn muốn giết người, rất rất tức giận hận thể tiến lên giật tay hai người ra, sau đó dốc sức cho Mai Thiếu Khanh mấy đấm.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 38 : “Người bạn” thể cứu được




      Edit: Đạm Đạm




      Beta: Phong Vũ




      Nhưng lại hề di chuyển, chỉ là nắm chặt tay mình thành quyền, nếu phải để giành được ưu ái của Giản Tiểu Bạch hôm nay có thể sẽ đập cho cái khuôn mặt tuấn tú của Mai Thiếu Khanh nở hoa một trận.




      Mai Thiếu Khanh giống như lơ đãng liếc nhìn , trong con ngươi xinh đẹp tựa hồ lên tia khiêu khích khó phát . Nhanh đến nỗi Mạc Tử Bắc còn tưởng mình hoa mắt. Tiểu tử này có vẻ cũng hờ hững như mình đã tưởng tượng nhỉ!




      " xem thỏ con trước !" nhắc nhở bọn họ nhưng kỳ muốn tách hai cái tay nắm lấy nhau của hai người họ ra.




      Giản Tiểu Bạch bối rối bỏ tay Mai Thiếu Khanh ra, vội vàng hỏi "Thỏ con đâu rồi?"




      Mai Thiếu Khanh xoay người đến ban công xách ra một cái lồng sắt có chú thỏ con im lặng nằm vùi bên trong, hai lỗ tai dài rũ rượi cụp xuống thoạt nhìn chút sức sống, đúng là bệnh rồi.




      "Thỏ con? Thỏ con?" Giản Tiểu Bạch khẽ gọi, nước mắt liền trào ra. Mạc Tử Bắc nhìn thấy bộ dạng đáng thương như vậy của mà lòng cũng căng thẳng theo.




      "Cậu phải là bác sĩ thú y sao? Vì sao chữa cho nó?" chuyện với Mai Thiếu Khanh bằng khẩu khí rất khinh miệt.




      Mai Thiếu Khanh nhìn lạnh nhạt đáp: "Tôi phải bác sĩ thú y, tôi là bác sĩ cứu người."




      "Cho dù phải cũng có thể chữa khỏi cho nó mà!" Giọng điệu của Mạc Tử Bắc đúng là ra lệnh chứ phải khẩn cầu.




      Mai Thiếu Khanh lắc đầu: " tiêm rồi nhưng nó từng phẫu thuật, nên thể chất rất yếu lại gặp phải mưa dầm khiến nó chuyển xấu, lần này lấy kinh nghiệm của tôi, nó khả năng sống đến ngày mai".




      Mai Thiếu Khanh rất thản nhiên còn Giản Tiểu Bạch lại khóc ào. Mạc Tử Bắc hung ác lườm cái, trách ta sao lại trắng ra như vậy. Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén kia nếu như là thanh kiếm thì chắc chắn chọc thủng người ta rồi.




      " được, Thiếu Khanh mau cứu nó ! Nó theo em nhiều năm, cũng là người bạn thân nhất của em, em muốn nó chết đâu.”




      Nó đối chỉ là một con thỏ con mà còn là người thân của . Thuở , khi còn ở nhi viện luôn khao khát có người thân, cũng nhờ chú thỏ con này bù đắp cho sự mất mát có người thân đó. Vậy mà tại nó lại có khả năng sống đến ngày mai, cảm giác trong lòng cứ như là người thân của mình sắp xa.




      "Cứu sống nó!" Mạc Tử Bắc vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của rơi lệ trong lòng liền phát điên, trái tim của đã trở nên mềm yếu như thế từ khi nào vậy?




      Tiêu rồi!




      Mai Thiếu Khanh nhún vai: "Nếu có thể cứu thì tôi đã gọi điện cho Tiểu Bạch rồi."




      "Tôi tin, chúng ta đưa nó bệnh viện." xong Mạc Tử Bắc cầm lấy lồng sắt tinh xảo định mang con thỏ con với Giản Tiểu Bạch.




      " thể cứu!" Giọng của Mai Thiếu Khanh nhanh chậm, giống như chuyện chẳng có liên quan đến ta.




      "Bắc! Bỏ , Thiếu Khanh gạt em đâu!" Giản Tiểu Bạch ôm cái lồng thỏ im lặng ngồi ở sô pha nhà trọ của Mai Thiếu Khanh, nước mắt từng giọt từng giọt lăn tròn xuống má.




      "Đừng khóc, nếu còn khóc nữa kính mắt rơi ra ngoài đó". Mạc Tử Bắc cũng chả còn cách nào khác, chán nhất là phụ nữ khóc.




      Giản Tiểu Bạch khóc lớn, ràng là càng khuyên nước mắt càng nhiều.




      Mai Thiếu Khanh thản nhiên mở miệng: "Tiểu Bạch, sống chết phải tuỳ mệnh nó thôi! Có lẽ sống đối nó mà loại tra tấn, chi bằng chết còn tốt hơn, phải sao?"




      ta nhanh chậm, nhàng bâng quơ nhưng lại làm Giản Tiểu Bạch ngừng khóc, chỉ còn cúi đầu nức nở. Mạc Tử Bắc choáng váng, lời nói của tên này cũng quá thần kì .




      Mạc Tử Bắc thực tức giận, tên Mai Thiếu Khanh này nhất ̣nh là có ảnh hưởng rất lớn đối với Giản Tiểu Bạch, cậu ta chỉ cần một câu là có thể làm cho ngưng nước mắt chảy ròng ròng.




      Trò chơi thách thức này cũng phải là đối thủ mạnh bình thường đâu!

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39 : Nó đã chết.




      Edit: Đạm Đạm




      Beta: Phong Vũ




      Thỏ con vẫn nhúc nhích nằm úp sấp, đến mắt cũng lười mở, khả năng sinh mệnh của nó thực đã đến cực hạn.




      Giản Tiểu Bạch nhìn mà trong lòng chua xót, có lẽ Thiếu Khanh đúng, nếu sống vất vả như vậy bằng thoải mái mà chết . chỉ có thể dưới đáy lòng hy vọng thỏ con của sau khi chết có thể lên thiên đường làm thiên sứ.




      Mai Thiếu Khanh lấy cái lồng sắt nhỏ trong tay mở ra, bế ra thỏ con hấp hối nhàng đặt vào trong tay .




      "Đừng buồn, tìm cho em một con khác đẹp hơn." Mai Thiếu Khanh an ủi .




      "Tìm một con đẹp hơn?" Mạc Tử Bắc đột nhiên nảy ra ý tưởng, vì thế nói cái gì, xoay người rời . Mai Thiếu Khanh nhìn rời khỏi, đôi mắt xinh đẹp chút kinh ngạc.




      Hai mắt đẫm lệ của Giản Tiểu Bạch mông lung nhìn thấy gì. Kính sát tròng kín lệ làm cho nhìn cái gì cũng đều nhòe . Ngay cả Mạc Tử Bắcrời cũng nhìn thấy.


      Rời khỏi nhà trọ, Mạc Tử Bắc ngửa đầu nhìn nhìn mặt trời xuống núi. muốn mua một con thỏ con mới cho Giản Tiểu Bạch.




      Chỉ là biết cửa hàng vật nuôi buổi tối có mở cửa , lái xe qua vài đường phố phồn hoa, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng nhỏ nuôi loại thỏ của Giản Tiểu Bạch, sau khi hỏi thăm mới biết được đó là thỏ Lop Hà Lan. Nhân viên cửa hàng nó có đặc trưng là khuôn mặt và cơ thể có hình tròn, mũi bàn chân bằng phẳng và ngắn hơn các loài khác, màu sắc cũng rất đa dạng, thông thường nhất là màu đen trắng, cà phê sữa và nâu nhạt.




      chọn một con thỏ màu trắng giống với con thỏ của Giản Tiểu Bạch, vốn chỉ chọn một con nhưng nhân viên cửa hàng lại một con rất đơn, hai con là tốt nhất, còn có thể cho chúng làm bạn với nhau!




      cảm thấy cũng tốt liền mua cả hai. Sau đó lái xe trở về chỗ ở của Giản Tiểu Bạch, gõ cửa thấy người trả lời lại lên lầu gõ cửa nhà của Mai Thiếu Khanh, lúc nhìn vào cửa thì thấy Giản Tiểu Bạch ôm thỏ con đã chết kinh ngạc xuất thần. Nhìn như vậy làm cho người ta cảm thấy cái chết phải là con thỏ mà là người thân của .




      Mai Thiếu Khanh vẫn giữ một vẻ mặt lạnh nhạt buồn cũng vui.




      Mạc Tử Bắc nhàng qua, ngồi xổm xuống trước mặt của Giản Tiểu Bạch. Giản Tiểu Bạch nâng mắt lên thấy , nước mắt lại kìm được mà chảy xuống.




      lập tức giơ cái lồng sắt trong tay lên, nhẹ ngàng an ủi : "Đừng khóc, sau này sẽ đôi thỏ con ở cùng em!"




      Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt to mang theo sương mù, dáng vẻ điềm đạm đáng làm cho tim thắt lại. Khuôn mặt mềm mại bởi vì rơi lệ mà có vẻ càng thêm xinh đẹp ướt át, độ cong của đôi môi đỏ mọng thể vẻ thương tâm, màu da mịn màng, nõn nà khiến người ta rung mình. Dáng vẻ hoa lê rơi lệ đó làm Mạc Tử Bắc càng thêm nhẹ nhàng : "Tiểu Bạch, đến xem này, bắt nó cho !"




      Giản Tiểu Bạch đáng thương chăm chú nhìn Mạc Tử Bắc, sự dịu dàng trong mắt làm cho an tâm. Cúi đầu nhìn đôi thỏ con trong lồng sắt sợ hãi ăn cà rốt sống, lại nhìn thỏ con đã chết trong tay mình mà càng buồn hơn.




      Mạc Tử Bắc đón lấy con thỏ con đã chết trong tay Giản Tiểu Bạch, cũng có ngăn trở. nhàng : "Em muốn đem nó chôn cất thật tốt, để kiếp sau làm một thiên sứ thỏ con khỏe mạnh hạnh phúc thiên đường".




      Mạc Tử Bắc gật đầu: "Nó nhất định sẽ được lên thiên đường, đừng buồn nữa".




      Hai tròng mắt Mai Thiếu Khanh lóe lên lộ ra chút thâm ý khó nắm bắt. Mạc Tử Bắc đứng lên đem con thỏ con đã chết đặt vào tay : "Cậu chôn nó!"




      ra lệnh, vẻ mặt tựa như thiên thần đem Mai Thiếu Khanh trở thành người làm công. Khoé miệng Mai Thiếu Khanh lên tia thâm ý dễ phát , lời nào cầm xác con thỏ nhỏ dần dần cứng ngắc ra khỏi cửa.




      Mạc Tử Bắc quét mắt nhìn vòng căn phòng toàn màu trắng của Mai Thiếu Khanh, tên tiểu tử này đúng là sạch , hổ là người học y, chừng có khi còn có chứng nghiện sạch !




      "Chúng ta xuống lầu !" muốn ở lại đây dù chỉ giây, đứng ở đây làm cho cứ có cảm giác như mình ở bệnh viện vậy.




      "Được!" Giản Tiểu Bạch nghe lời giống như một vợ nhỏ đứng lên theo Mạc Tử Bắc rời khỏi nhà trọ của Mai Thiếu Khanh.




      Đến trước cửa nhà trọ của mình, dừng lại nói với Mạc Tử Bắc: "Cám ơn , về ! Em muốn yên tĩnh chút!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :