1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30 : Cự tuyệt người đàn ông lẳng lơ




      Edit: Táo




      Beta: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch nghiêng mặt nhìn về bên thang máy, nhìn Ôn Hướng Đình. Từ khóe mắt của có thể nhận thấy vị sắc trong ánh mắt người đàn ông này, nhìn chằm chằm nháy mắt, chợt nghe bắt chuyện: “ Giản làm việc ở tầng nào?”




      “Tầng 26!”




      “Thế à!” Ôn Hướng Đình nghe vậy ngẩn ra, đó là chỗ của ông già, dám làm bậy. Con ngươi lập tức đảo vòng, phát ra ánh gian tà, “ điều em xuống dưới làm việc, tiền lương tăng gấp bội, được ?”




      Giản Tiểu Bạch cười cười xấu hổ, “Tổng giám đốc Ôn, cảm ơn ý tốt của ngài nhưng tôi làm việc bán thời gian, còn vài ngày nữa nhập học, vì vậy cảm ơn lòng tốt của ngài, tôi nghĩ tôi phải khiến ngài thất vọng rồi.”




      muốn , người đàn ông này thả dê khắp nơi, muốn bị cái vị lẳng lơ này làm ngạt thở, ghê tởm. gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn biết xấu hổ như vậy. Người khác bốn mươi tuổi hết thảy đều chững chạc, hiểu rộng biết nhiều, rất đáng tin, còn Tổng giám đốc Ôn này đến giờ vẫn chưa bản thân nên làm gì, nếu chủ tịch còn quản lý, e là cả công ty bị người đàn ông cợt nhả này hủy hoại hết.




      còn nghe thư ký Dương Tổng giám đốc Ôn chuyên môn xơi tái phụ nữ độc thân ở trong công ty, có rất nhiều phải rơi vào miệng sói. Nhìn thân hình hơi phát phì của , thể khinh thường trận. Tập đoàn Ôn thị lớn như vậy lại có thể sinh ra kẻ vô dụng như thế, khiến người ta mở rộng tầm mắt.




      "Vậy cân nhắc sau nhé!" Tổng giám đốc Ôn kéo dài giọng . Chuyện gì thế này! Đàn ông mà làm nũng, là hồ ly biến thành mà.




      Lúc này, thang máy đến tầng 26, "đinh" tiếng, cửa mở. Giản Tiểu Bạch nhanh chóng câu, "Tổng giám đốc, hẹn gặp lại!"




      Sau đó chạy nhanh như chớp tới khu làm việc của mình, ngay cả quay đầu lại cũng dám, tựa như phía sau có quỷ. Đến chỗ làm việc rồi mới ngồi xuống thở dài hơi.




      Nhưng ngờ Ôn Hướng Định lại theo, nhất định nghĩ chưa tới giờ làm việc nên mới muốn làm gì làm như vậy.




      Giản Tiểu Bạch thuận tay thu xếp lại tài liệu bàn, Ôn Hướng Đình tới sau , phát ra tiếng cười khiến người ta nổi da gà, thanh ái muội. Giản Tiểu Bạch sợ tới mức quay đầu lại ngay, Ôn Hướng Đình với : "Giản tiểu thư có thể suy nghĩ làm công việc tốt hơn, cần gắng sức nhiều, thu nhập cũng khá tốt, cần gì phải cố gắng làm công việc mệt chết người này?"




      Cái tên bốc mùi này tới khi nào mà bà đây nhận ra, là mèo à, cũng phát ra tiếng. Trong lòng thầm mắng nhưng vẫn mỉm cười lễ phép, lắc đầu, "Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc, tôi thấy vất vả, cũng thấy tiền lương thấp, đủ để nuôi sống bản thân."




      Ôn Hướng Đình nheo mắt quan sát , sau đó phát ra thanh tấm tắc, "Em cân nhắc thêm chút thôi, giám dấu diếm, kẻ hèn này coi trọng Giản tiểu thư, biết em có bạn trai chưa?"




      Hả? Tên háo sắc này biết xấu hổ, có thể làm cha người ta rồi, còn muốn trâu già gặm cỏ non. Trong lòng Giản Tiểu Bạch sắp nổ tung nhưng vẫn tỉnh bơ : "Nhờ Tổng giám đốc giúp đỡ, tôi có bạn trai từ rất lâu rất lâu rất lâu rồi ạ."




      cố ý "rất lâu" ba lần, ý muốn là, ông tìm người khác ! thèm!




      " có thể cho em mỗi tháng nghìn vạn tiền tiêu vặt! Đá cậu ta !" Ôn Hướng Đình cũng sốt ruột, có tiền chả có gì giải quyết được, vẫn dùng chiêu này hoài mà lần nào cũng có hiệu quả.




      nghìn vạn?! Có phần dao động nha! Nếu đưa cho nhi viện tốt biết mấy!




      Nhưng nhìn mặt mũi của , Giản Tiểu Bạch lại chán ghét trong lòng, loại đàn ông này có cho triệu cũng thèm! Sợ gặp ác mộng! Xin lỗi viện trưởng, thể vì nhi viện mà làm chuyện trái đạo nghĩa.




      Mạc Tử Bắc thoạt nhìn thuận mắt hơn Ôn Hướng Đình, tình nguyện bán cho Mạc Tử Bắc mỗi tháng trăm vạn cũng bán cho Ôn Hướng Đình mỗi tháng nghìn vạn.




      Ôn Hướng Đình kiêu ngạo nhìn Giản Tiểu Bạch, nhất định nghĩ nghìn vạn tiền giấy này mà dao động, nhưng Giản Tiểu Bạch lại ngoài cười trong cười mà : "Tổng giám đốc vẫn nên tìm người khác !"




      "?" Ôn Hướng Đình kinh ngạc.




      thấp giọng cười lạnh, " nhảm! Giản tiểu thư, người phụ nữ mà tôi nhắm trúng thể nào mà thoát khỏi tay tôi đâu, cho là bản thân có ba đầu sáu tay ư?"




      "Tôi có ba đầu sáu tay, tôi thực rất bình thường!" cũng bực mình. "Tôi biết năm nay, kẻ cợt nhã trước mặt có thể tránh, kẻ hèn hạ ở sau lưng khó phòng! Vì thế tổng giám đốc có thủ đoạn gì cứ việc lấy ra mà sử dụng !"




      Cái tên hèn hạ này cũng quá tự mãn! Đồ quỷ háo sắc!




      Giản Tiểu Bạch né tránh nhìn , chỉ cố tiếp tục bắt tay vào làm việc. Ôn Hướng Đình thẹn quá hóa giận, chấp nhận bị xem . Đường đường là tổng giám đốc mà lại được coi trọng, khó thở cằn nhằn, " đồng ý chờ mà bị sa thải !"




      Giản Tiểu Bạch cũng yếu thế chút nào, "Tổng giám đốc mà lại uy hiếp cưỡng bức nhân viên làm tình nhân của mình, tôi biết nếu chủ tịch biết việc này nghĩ sao đây há."




      "!" Sắc mặt Ôn Hướng Đình ngay lập tức trở nên dữ tợn, "Ông già cũng quản được chuyện của tôi, nghe ngóng dò la tại ai là người định đoạt Ôn thị hả! Sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay tôi thôi, chúng ta chờ xem!"




      giọng già nua truyền đến, "Phải ? Hình như ta chưa có chết có người vội vã muốn lão già ta chết phải?"




      Giản Tiểu Bạch và Ôn Hướng ĐÌnh đều sửng sốt, nhìn về phía nơi thanh phát ra, lúc này mới phát , cửa văn phòng của chủ tịch mở ra từ lúc nào.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 31 : Bị quấy rối




      Edit: Táo




      Beta: Phong Vũ




      Từ trong văn phòng của chủ tịch, ông lão tinh thần khỏe mạnh, ăn mặc rất chỉnh tề, thoạt nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi bước ra. Nhưng trời nóng như vậy mà ông lại mặc âu phục, thắt cà vạt, khiến người ta khâm phục nha!




      Giản Tiểu Bạch biết ông lão này, nhưng bằng trực giác biết nhất định ông là chủ tịch. Cúi gằm mặt xuống, Giản Tiểu Bạch im lặng nửa lời. Ôn Hướng Đình sợ tới mức sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, khúm núm, kêu lên: “Ba, ba tới sớm quá vậy!”




      Nghe gọi ba, Giản Tiểu Bạch biết người này đúng là chủ tịch, lễ phép chào tiếng: “Chào chủ tịch!”




      Ông lão nhìn Ôn Hướng Đình, chỉ có chút đăm chiêu đánh giá Giản Tiểu Bạch, sau đó vừa lòng gật đầu: “ tồi, đúng là bé chịu khó, làm tốt lắm!”




      “Cảm ơn chủ tịch, tôi tiếp tục cố gắng!”




      Giản Tiểu Bạch nhìn chủ tịch cũng thuận mắt hơn, ông lão quắc thước như vậy mà lại sinh ra đứa con cặn bã như thế, khiến người mở rộng tầm mắt.




      “Ba! Sao ba đến sớm thế?” Ôn Hướng Đình gọi nhàng, muốn chủ tịch chú ý tới.




      Khuôn mặt chủ tịch Ôn căng ra, có biểu gì, dáng vẻ của ông ta?




      Uhm?




      Giống hệt Mạc Tử Bắc!




      Ban nãy cảm thấy Ôn Hướng Đình giống, giờ có thể gặp chủ tịch lại càng thấy dáng vẻ của chủ tịch giống hơn, đặc biệt vẻ mặt căng ra tại rất giống Mạc Tử Bắc, khiến người khác cảm thấy rất khó gần gũi. Xem ra ông ấy tức giận.




      Giản Tiểu Bạch gạt nghi ngờ trong đầu, quay người sắp xếp công việc của mình.




      Có vẻ như chủ tịch Ôn với tổng giám đốc Ôn câu, , là chữ: Cút!




      Sau đó Ôn Hướng Đình ỉu xìu ra, Giản Tiểu Bạch liếc nhìn dáng vẻ rời của , phì cười. Dáng vẻ rời buồn bực, lẳng lơ của tổng giám đốc Ôn chẳng khác nào con vịt, đánh mông uốn éo uốn éo, 80% là nhờ có cái mông lớn này mà kiếm được nhiều phụ nữ như vậy. Hôm nay bị xuống cấp thành vịt, ha ha, vậy là thành đít vịt rồi.




      Giản Tiểu Bạch thể vui vẻ cười khúc khích. Chủ tịch Ôn quay người khó hiểu liếc cái, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức quay lưng lại ngay, lén lè lưỡi.




      “Còn chưa đến gian làm mà tới rồi à?” Giọng của chủ tịch Ôn lại truyền đến.




      Giản Tiểu Bạch nhìn xung quanh, thấy chưa có ai đến mới ý thức được là ông với mình. “Dạ! Cũng lâu nữa là đến giờ làm rồi ạ.”




      mệt sao?”




      “Dạ?”




      “Tôi còn nhớ thanh niên bao giờ cũng ngủ nướng, người có tinh thần như rất tốt!”




      À! Giản Tiểu Bạch mỉm cười ngượng ngùng: “Tối qua cháu ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm lâu ngày thành thói quen rồi ạ!”




      Vị chủ tịch già nở nụ cười, kỳ lạ là dáng vẻ lúc ông ấy cười rộ lên giống hệt Mạc Tử Bắc, cũng nhếch môi! Gặp quỷ rồi! Gần đây luôn nghĩ đến ta, gặp ai đều thấy giống ta, chẳng lẽ nhị kiến chung tình với Mạc Tử Bắc?”




      tên là gì?”




      "Dạ?" Giản Tiểu Bạch mãi suy nghĩ đến xuất thần nên nghe , "Ngài gì ạ?"




      Chủ tịch Ôn lại cười: “ tên là gì?”




      “Giản Tiểu Bạch!”




      "Ừ!" Ông khẽ gật đầu, lần đầu tiên gặp kiểu con này, có vẻ rất nghiêm túc, nhưng cũng rất mơ hồ. "Chăm chỉ làm việc, cần mẫn ắt được đền đáp!”




      Ông để lại những chữ đó rồi trở về phòng chủ tịch.




      Giản Tiểu Bạch chu miệng, làm việc của mình. Có vẻ vị chủ tịch này hung dữ như bên ngoài vẫn đồn đại, tính tình rất hiền hòa, chắc có thể ông chỉ hung dữ với Ôn Hướng Đình! Ai có loại con ăn hại này đúng là xui xẻo!




      Lúc chiều tan tầm, về muộn nhất, đến cửa công ty mới biết trời mưa. Nhưng trận mưa này cũng thực kỳ lạ hoàn toàn có chút sấm chớp, chẳng giống mưa mùa hè mà cứ rả rích như mưa phùn mùa xuân.




      Quên mang dù rồi!




      Ánh mắt xuyên qua màn mưa phùn lất phất tìm vòng, thấy người cũng chẳng thấy xe của Mạc Tử Bắc, trong lòng bỗng có chút cảm giác thất vọng mất mát, ta đến.




      "Giản Tiểu Bạch!" Phía sau có giọng vọng lại, là Ôn Hướng Đình.




      Tên đít vịt kia giờ này mới tan tầm, đoán đợi . muốn để ý đến , kệ , dù sao cũng chỉ làm thêm mấy ngày là nhập học ngay, chẳng sợ đắc tội với .




      Thấy Giản Tiểu Bạch lời nào, Ôn Hướng Đình cười rất tà mị, "Theo ? Em Giản à, chúng ta từ từ chuyện, biết em xấu hổ, sao, là người rất hiền lành, bảo đảm em tiếp xúc lâu biết."




      Giản Tiểu Bạch quay lại, mắt trợn trắng, trời ạ! Thế giới này sao lại sinh ra loại đàn ông tự cho mình là đúng này, thấy mà lợm cả giọng.




      định bụng bất chấp trời mưa rời , thèm để ý tới kẻ điên này cái gì.




      Cắn răng cái, chạy vào trong màn mưa, Ôn Hướng Đình lao tới, giữ chặt cánh tay , Giản Tiểu Bạch hoảng sợ quay đầu lại.




      “Ông làm gì?”




      Ôn Hướng Đình kéo trở lại góc khuất của tòa nhà. Tạm thời trú mưa trước, Giản Tiểu Bạch cố gắng đẩy tay ra, nhưng cậy mạnh như thế nào cũng quăng được cái tên đít vịt này. chỉ cảm thấy các lỗ chân lông người đều mở ra, gai ốc nổi khắp nơi, chừng đó gai ốc có khi còn đủ để nấu nối cháo da gà ấy chứ. Cực kỳ buồn nôn.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 32 : Vô tình quyến rũ (1)




      Edit: zuzungnguyen




      Beta: Táo & Phong Vũ




      “Tổng giám đốc Ôn, ông được như vậy, cứ lôi lôi kéo kéo như thế còn ra thể thống gì!”




      “Hừ hừ! Còn giả bộ thanh sạch? Ai mà tin chứ? Thời đại này có ai mà chê tiền đâu chứ? Có trời mới tin ấy!”




      “Ông tin hay tùy. Tôi cho ông biết tôi có bạn trai rồi, xin Tổng giám đốc Ôn hãy tự trọng!” Giản Tiểu Bạch thầm nghĩ cách thoát khỏi nanh vuốt của gã lẳng lở này và mau chóng rời khỏi chỗ này.




      “Hừ! Tôi đấy!” Đúng là cái đồ xỏ lá, ông ta thực biết xấu hổ là gì sao.




      Giản Tiểu Bạch vô cùng lo lắng, suýt chút nữa là bật khóc, ngay cả kính sát tròng cũng nhòe , thể nhìn được ai, dứt khoát la tiếng chói tai, “A!!!!!!!!!!!!!!!!!!”




      Đúng là tiếng thét chói tai này có làm Ôn Hướng Đình khiếp sợ mà buông tay, thả Giản Tiểu Bạch ra, nhưng ngay lập tức lại bổ nhào đến, túm chặt lấy vạt váy lụa phía sau lưng .




      “Đồ con ** thối tha, dám hù ông đây nhảy dựng lên hả, mày đứng yên được hả?”




      Giản Tiểu Bạch gắng sức giãy giụa, Ôn Hướng Đình kéo càng căng, "xoạt" tiếng chiếc váy lụa liền rách toạc ra! Phía sau lưng lộ ra mảng da thịt phẳng trắng tinh, mịn màng chút tì vết, ngay cả dây áo ngực cũng bị lộ ra. Mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng. Bị lộ rồi, xui xẻo quá !




      Ánh mắt Ôn Hướng Đình nhìn tấm lưng xinh đẹp trắng tinh lộ ra đó mà thèm khát, còn khoa trương liếm môi dưới, là ghê tởm hết mức. Giản Tiểu Bạch vùng khỏi , chạy đến góc tường, dựa lưng lên đó, che phần cơ thể bị lộ ra.




      Ôn Hướng Đình cầm phần váy bị rách trong tay, mê đắm chậm rãi tới, gã này biết xấu hổ, ngay cả hình tượng của Ôn thị cũng bận tâm. cứ như vậy bắt đầu tiến sát lại, nụ cười của vừa xấu xa vừa dâm dật, trông thấy môi sắp chạm vào, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức bụm miệng nhắm hai mắt lại.




      Ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng “bốp” vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu rên như heo chọc tiết của Ôn Hướng Đình. lập tức mở mắt ra, phát Mạc Tử Bắc nắm chặt cổ áo của Ôn Hướng Đình, còn mắt trái của tổng giám đốc Ôn biến thành mắt gấu mèo từ lúc nào.




      Lòng run rẩy mãnh liệt hồi, ấy tới. Cuối cùng cũng có thể thở dài nhõm hơi, có mặt của làm lòng càng thêm kiên định.




      Mạc Tử Bắc lại cho Ôn Hướng Đình đấm, lần này là vào mắt phải của , ngay sau đó mắt phải cũng biến thành mắt gấu mèo. đôi mắt xanh tròn như vậy có make-up tỉ mỉ đến đâu cũng thể giống được!




      Ha ha! Giản Tiểu Bạch muốn cười to, nhưng nghĩ lại bản thân vừa lần nữa lộ cơ thể ra ngoài lập tức cười nổi.




      Gần đây mấy chuyện xui xẻo cứ liên tiếp xảy đến với , mỗi lần đều là nhờ Mạc Tử Bắc tới cứu, chắc kiếp trước quen người đàn ông này, nên kiếp này mới có thể hữu duyên như vậy.




      “Mạc Tử Bắc, mày chờ đó!” Ôn Hướng Đình kêu to.




      Mạc Tử Bắc nheo mắt, nở nụ cười mỉa mai, hảo tâm nhắc nhở : “ vẫn nên chú ý tới vị trí của mình , cẩn thận ông ấy thực đem cái vị trí tổng giám đốc của cho người khác đấy.”




      Ôn Hướng Đình ngay lập tức tái mét mặt, cúi đầu, nhưng lập tức lại chịu thua mà la lên: “Hừ! Có cho cũng tới lượt mày.”




      Mạc Tử Bắc trừng mắt phóng tới tia sát khí, Ôn Hướng Đình sợ tới mức quay đầu bỏ chạy đến nơi cách đó hơn mười lăm mét mới hùng hùng hổ hổ bỏ .




      Mạc Tử Bắc xoay người lại nhìn vào mắt Giản Tiểu Bạch, ánh mắt phức tạp, trong đôi mắt ngăm đen chứa đầy phẫn nộ, thương hại,… Giản Tiểu Bạch đỏ bừng cả mặt, xấu hổ dựa sát vào vách tường!




      Mạc Tử Bắc cũng gì, chỉ lặng lẽ cởi áo sơmi cao cấp màu xanh xám của mình ra, sau đó kéo ra chút, rồi khoác áo của mình lên vai , giống như chăm sóc trẻ con mà mặc vào cho .




      Còn , hàng mi thanh tú còn vương chút bọt nước, những khối cơ lớn, săn chắc ngăm ngăm màu đồng tuyệt đẹp khiến Giản Tiểu Bạch tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào ngực đến ngây ngẩn cả người.




      Vóc dáng đẹp! Mạnh mẽ tựa bông hoa sen vươn lên mặt hồ. cảm thấy hoàn hảo chút tì vết, khiến người ta nhịn được mà muốn cắn cái. Ôi cái đồ sắc nữ này! Ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm người ta, chỉ thiếu có chảy nước miếng, mất mặt quá đó!




      Ngón tay tự chủ nhàng chạm vào những cơ bắp săn chắc nơi lồng ngực vạm vỡ đó. Ánh mắt của Mạc Tử Bắc đột nhiên càng trở nên sâu xa hơn.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 33 : Vô tình quyến rũ (2)




      Edit: Táo




      Beta: Táo & Phong Vũ




      có lông ngực. Tuy phải là lần đầu tiên thấy ngực trần của nhưng chưa bao giờ ở gần như vậy mà quan sát chăm chú. vóc dáng vạm vỡ, bờ vai nở nang, cánh tay rắn chắc, vừa nhìn thấy dáng thể thao, hơn nữa thoạt nhìn cũng có khí chất của người đàn ông quý tộc khôi ngô tuấn tú.




      hoàn toàn thể ngăn được mình chạm tay vào. Lần này tự mình thấy chỉ chọc, chọc mấy cái đủ kích thích vì thế nhéo thêm phát nhưng lại thể nhéo được da của . Thế mới thấy vóc dáng của tốt thế nào, tỷ lệ cơ bắp nhiều bao nhiêu!




      “Tiếp tục sờ xuống dưới nữa bảo đảm làm chuyện gì đâu. Lần này chính em quyến rũ .” Giọng hơi khàn, giúp cài chiếc cúc cuối cùng, trong đôi mắt sáng ngăm đen chợt lên ánh sáng mà quen thuộc. Lần trước cũng dùng ánh mắt này mà nhìn cơ thể , đúng là cái vẻ mặt này nhớ mà.




      Bỗng chốc khuôn mặt nhắn của Giản Tiểu Bạch càng đỏ hơn. làm sao vậy, tại sao có thể biết xấu hổ mà quang minh chính đại chiếm tiện nghi của người ta. Đúng là sắc nữ mà! Cố gắng khiến bản thân xấu hổ, rất cảm kích quan tâm của , cúi đầu nhìn quần áo người mình, lầu bầu : “Cảm ơn !”




      “Chỉ cảm ơn suông như vậy thành tâm. Phải nhìn ánh mắt đối phương, như vậy mới có vẻ chân thành.”




      “Hả?” Giản Tiểu Bạch đưa mắt lên nhìn vào đôi mắt đẹp, ngăm đen của , “Cảm ơn !”




      Mạc Tử Bắc cười mím môi.




      Nắm lấy tay , “Con lợn kia muốn làm gì?”




      “Dạ?” Giản Tiểu Bạch nhất thời kịp phản ứng, mắt nhìn bàn tay của nắm lấy , bàn tay cũng đen lắm, ngón tay thon dài, rắn chắc. Bàn tay bé mặc nắm, cảm giác rất ấm áp.




      đến Ôn Hướng Đình!” Mạc Tử Bắc thấy ánh mắt lại mơ hồ nên trực tiếp thẳng.




      “À, muốn em làm tình nhân của .” Giản Tiểu Bạch kể lại , nhớ tới dáng vẻ say đắm liếm môi của tên Ôn Hướng Đình kia ghê tởm hồi.




      "Cái gì?" Mạc Tử Bắc thể ngăn cho mình cao giọng, đôi mắt cũng theo đó mà lóe lên tia phẫn nộ mà ngay cả bản thân cũng biết tại sao. Tại sao lại phải tức giận,?




      “Em đồng ý, sau đó cưỡng ép. đáng ghét! Nếu tới, có thể em bị hôn rồi.”




      Bàn tay to nắm Giản Tiểu Bạch nhịn được ra sức nắm. Sức lực của người đàn ông truyền đến trong tay , Giản Tiểu Bạch trộm nhìn sườn mặt của , rất mê người! So với cái lão hồ ly thối kia mê người hơn ngàn lần. Từ sau khi xin lỗi, bắt đầu cảm thấy cái gì cũng tốt, dáng người đẹp, đùa giỡn vô tình cũng thành cá tính. Trong mắt mình, người là Tây Thi, nhưng quan trọng là bọn họ có được coi là người của nhau sao? Mới gặp mặt được vài lần thôi mà!




      tại dáng vẻ tức giận của quá thâm trầm như lần trước khiến người ta rét mà run. Lần này xem ra cũng đáng sợ, ngược lại rất thân thiết. Có phải tức giận là vì suýt nữa bị tên háo sắc hôn?”




      ta nhìn thấy lưng của em?!” có chút uất ức, có chút phẫn nộ, có chút nghiến răng nghiến lợi.




      Giản Tiểu Bạch gì, mặt đỏ rực lên. Đúng vậy, sau lưng hở mảng khẳng định là tên đàn ông thối tha đó thấy được. Vừa rồi còn biết xấu hổ mà liếm đầu lưỡi, giống như thấy cái gì ăn ngon là thèm đến chảy nước miếng, ghê tởm muốn chết.




      "Cái tên đít vịt đó rất ghê tởm!" Giản Tiểu Bạch thể xem thường, căm giận .




      "Đít vịt?" Mạc Tử Bắc hiểu.




      "Chẳng phải đít vịt là gì, đường mông cứ uốn a uốn éo như vịt!” Giản Tiểu Bạch lại giải thích lần.




      mặt Mạc Tử Bắc có biểu gì, Giản Tiểu Bạch nghĩ hiểu, sau đó bỏ tay ra, bắt chước dáng của Ôn Hướng Đình, túm mông vài bước.




      "Ha ha ha ha. . . . ." Mạc Tử Bắc nhịn được bật cười thành tiếng. Giản Tiểu Bạch này đúng là người hài hước, nhưng mà bắt chước rất giống nha!

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 34 : Tối nay có phải ăn ?




      Edit: Táo




      Beta: Táo & Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch cũng khúc khích cười theo, vốn chính là thế mà.




      Mạc Tử Bắc sủng nịch chăm chú nhìn , trong mắt chứa đầy dịu dàng cũng biết.




      Giản Tiểu Bạch mặc đồ của bỗng cảm giác ấm áp lên rất nhiều. Mưa còn tí tách rơi, Mạc Tử Bắc kéo tay bước nhanh vào trong màn mưa, thẳng đến xe của .




      Trong màn mưa lãng mạn tình cảm truyền đến tiếng cười của giọng nam trung dễ nghe, thanh ràng, mát lạnh rất phù hợp để ca hát. chất giọng tốt.




      Mạc Tử Bắc rất vui khi Giản Tiểu Bạch gọi Ôn Hướng Đình là “đít vịt”. Cái tên này là ấn tượng, miêu tả rất đúng đặc điểm của Ôn Hướng Đình. Tất nhiên cái con heo luôn tự cho mình là đúng kia là trai cùng cha khác mẹ với . Ngẫm lại chắc lúc trước ông Ôn bị biến dị nên mới có thể sinh ra loại nghiệt tử háo sắc này.




      rất vừa lòng với né tránh đáng của Giản Tiểu Bạch. vốn chứng kiến mọi việc ngay từ đầu, lúc chạy vào trong màn mưa bị Ôn Hướng Đình bắt lại. Khi đó muốn xuống xe đấm cho hai quyền. Nhìn dáng vẻ hai người giằng co trước cửa tòa nhà hiểu ngay rằng tên Ôn Hướng Đình kia muốn chiếm tiện nghi của Giản Tiểu Bạch, vội vã xuống xe, còn chưa kịp chạy tới xé rách mảng trang phục của .




      Bản năng muốn chiếm giữ của lện mạnh mẽ. Làm sao con mồi của lại có thể để cho người khác rình, cho nên mới khống chế được mà chạy tới đánh .




      Hai người vào trong xe, Giản Tiểu Bạch hỏi, " như vậy lạnh sao?"




      Mặc dù nhiệt độ khí ban đầu rất cao, nhưng tại trời mưa, có cảm giác hơi lạnh, mặc áo khoác sao có thể lạnh được chứ. Mạc Tử Bắc lắc đầu, " cần lo lắng, ổn.”




      Ngay sau đó hắt xì cái.




      Đêm qua bị cảm, tình trạng hôm nay còn có vẻ nặng hơn.




      “Thấy chưa, bị cảm rồi.” xong liền tháo khuy, cởi áo ra, duỗi tay, bắt chước cách vừa làm mà giúp mặc vào.




      Bởi vì với tới, buộc phải rướn người lên chút, rất vất vả mới mặc vào cho . Vậy mà người này cũng phối hợp, muốn vài câu với phát mắt nhìn chằm chằm vào bả vai của mình, chớp mắt.




      Biết nhìn chỗ bị lộ phía sau lưng của mình, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức quay lại ngồi, tựa lưng vào ghế, khuôn mặt nhắn lại đỏ ửng. Gần đây, mặt còn biến sắc nhiều hơn so với Xuyên kịch, lúc trắng lúc đỏ, đổi tới đổi lui. Nếu cho quả trứng chim lên mặt, có khi ngay lập tức nó biến thành trứng ốp la cũng nên.




      Mạc Tử Bắc vui vẻ cười, cũng quá chậm hiểu đó, nhìn vài giây, da thịt như sứ thấy từ lâu, nhưng cái kiểu nửa kín nửa hở này lại càng mê lòng người. Sở thích của đàn ông có đôi khi rất kỳ quái, tỷ như nhìn cảnh "còn ôm tỳ bà che nửa mặt" (ý chỉ thẹn thùng) lại cảm thấy còn kích động hơn.




      “Ha ha, che lại cũng nhìn qua rồi, có cái gì mà xấu hổ chứ?” cười cách tà mị khiến mặt Giản Tiểu Bạch càng đỏ hơn.




      Hôm nay tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân kia phá lệ đến văn phòng ngày. vẫn hoài nghi có cái gì định lực mới có thể làm được đến giờ. Hại đều có cơ hội chuồn êm, phải đợi đến tan tầm mới , nếu đến sớm rồi.




      Mạc Tử Bắc khởi động, lái xe chạy về hướng vô định, cần gạt nước kính chắn gió từ từ gạt mưa.




      Trong lòng Mạc Tử Bắc nghĩ ra ý xấu, đêm nay kiểu gì ta cũng phải ăn , dù là hãm hại lừa gạt cũng phải lừa vào tay mình, nếu hối hận cả đời.




      Nhưng nên làm như thế nào để tự nguyện cắn câu? rất hiểu cái quy luật nóng vội ăn hết đậu hũ nóng nên đấu tranh ở trong lòng, cuối cùng hôm nay có phải ăn sạch ?




      Lúc xác định lúc từ bỏ, chần chừ chắc, sắc mặt lại lạnh .




      Giản Tiểu Bạch biết muốn đưa mình đến đâu, chỉ cảm thấy rất bối rối. Vẻ mặt của người đàn ông này thất thường, bây giờ lại bày ra bộ mặt bí hiểm khó dò khiến người khác lý giải được.




      " định đâu?" Giản Tiểu Bạch biết gì nên hỏi.




      "Hả!" Mạc Tử Bắc trả lời câu hỏi, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị bỗng đỏ. Giản Tiểu Bạch nhịn được cười thầm, hóa ra chỉ có mỗi biết xấu hổ, còn có chú Mạc này nữa.




      Thực thú vị! Trong lòng Giản Tiểu Bạch lâng lâng, thậm chí còn mỉm cười dịu dàng như hoa.




      Mặt lại lạnh , dường như rất phiền muộn, bỗng ra lệnh: “Ngày mai xin nghỉ !”




      "Hả?" Giản Tiểu Bạch hiểu nên hỏi, "Tại sao?"




      thấy em đúng là người suy nghĩ đơn giản lại có dáng người mê hoặc, bề ngoài trông ‘phong tình vạn chủng’ nhưng bên trong lại ngây thơ, trong trắng. Đặc biệt sau khi bỏ cặp kính ra, nét xinh đẹp của em đều bộc lộ. Em nghĩ xem ngày mai Ôn Hướng Đình có tiếp tục quấy rối em ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :