1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 20 : Soái ca nhận lỗi (2)




      Edit: Táo




      Beta: Phong Vũ




      chút suy nghĩ, Mạc Tử Bắc ôm vào lòng lần nữa. Tuy rằng lại cứu lần để tránh cho gáy bị mặt đất “hôn môi”, nhưng Giản Tiểu Bạch biết cho nên mới la lên: “Cuối cùng muốn làm gì? Tôi sắp bị làm cho điên mất rồi.”




      Từ trong lòng ngẩng mặt lên nhìn chợt phát ở phía đối diện con phố đông đúc bên ngoài công ty, hình như mọi người đều sang nhìn bọn họ bên này. Lập tức mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên.




      phen đẩy ta ra, người đàn ông này đúng là điên mà. Hôm qua ta còn độc mồm độc miệng đặt điều cho , hôm nay lại ôm ấp . ta muốn gì vậy chứ!




      Giản Tiểu Bạch rống lên tiếng: “ bị bệnh thần kinh à!”




      Mạc Tử Bắc vẫn có phản ứng gì chỉ nheo mắt nhìn . Người qua đường bị tiếng sư tử Hà Đông rống này của làm cho hoảng sợ. Thực phải thanh to bình thường đâu!




      Giản Tiểu Bạch lén nhìn xung quanh phát rất nhiều người đều quay lại nhìn . Có chút thẹn quá hóa giận, tức giận bỏ tay ra muốn . Giờ biết là nếu mà còn ở cùng soái ca lôi cuốn, bộ dạng mê chết người này chắc chắn gặp xui xẻo. có đủ xui xẻo rồi, từ cha mẹ, vất vả lớn lên dưới che chở của nhi viện, bây giờ ông trời còn muốn đùa cợt . Vậy sao mà sống nổi!




      Bàn tay to đẹp của Mạc Tử Bắc giữ chặt , ôm khiêng lên vai, về phía xe ta.




      Xung quanh, người ngang qua đều nín thở. Giản Tiểu Bạch kêu to giãy dụa, có cách nào khác, Mạc Tử Bắc đành phải đánh vào mông cái, Giản Tiểu Bạch sợ hãi, ngậm miệng ngay lại.




      Cái gì đây! Còn dám vỗ mông người ta, xấu hổ quá . Cái gã Mạc Tử Bắc này đúng là luôn nhân lúc người khác đề phòng cả gan thực hành động lớn mật mà, sợ tới mức dám phản khác nữa, chỉ sơ ta còn thực những động tác lớn mật hơn nữa.




      Giản Tiểu Bạch quyết định sống hay chết là do ta!




      sợ tới mức khuôn mặt nhắn lúc đỏ lúc trắng, dám kêu to, bị Mạc Tử Bắc khiêng lên xe như vậy, tiếp đến ta cũng vào trong xe.




      Ngồi trong xe, cuối cùng Giản Tiểu Bạch nhịn được hỏi: “Rốt cuộc muốn làm gì? Mạc tiên sinh, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa có được ?”




      Trong giọng của hề phẫn nộ, chỉ còn lại có phần cầu xin.




      Mạc Tử Bắc tự khởi động xe, hoàn toàn để ý những gì . Thoáng cái Giản Tiểu Bạch lại giậm chân, phát mà ở cùng người đàn ông này biết chết lúc nào: “ phải có bệnh thần kinh chứ? Tôi thấy bệnh đâu, hay tôi gọi đến bệnh viện tâm thần bảo họ mang thuốc qua nhé.”




      Mạc Tử Bắc vui vẻ thổi phù tiếng. thấy hợp với mồm miệng lanh lợi của .




      Giản Tiểu Bạch trừng mắt nhìn ta, liếc cái, kêu lên: “Đúng là thần kinh!”




      “Thực xin lỗi!” để ý ánh mắt của , nhìn chằm chằm vào tay lái, đột nhiên ra câu như vậy.




      Cái gì? Giản Tiểu Bạch lơ mơ, lão nhân gia này lại vừa cái gì vậy?




      Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm còn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc với : xin lỗi! Cho tôi xin lỗi vì lời và hành vi làm tổn thương hôm nọ!”




      Ách! Giản Tiểu Bạch kinh sợ hoàn toàn, vài giây sau mới hỏi: “Xin hỏi các hạ, lúc nảy ngài vừa cái gì vậy?”




      biết lời của có thể tin được bao nhiêu.




      Mạc Tử Bắc bị chất vấn, có chút ngượng ngùng: “Hôm nọ tôi đối xử với như vậy là đúng! Chỉ là hiểu lầm thôi!”




      Đây là lần đầu tiên trong đời xin lỗi người khác!




      Ách! Nếu ta biết lỗi như vậy, có nên tha thứ cho ta ? Vậy còn nụ hôn đầu tiên của bị ta cướp mất, hơn nữa cơ thể cũng bị ta nhìn hết rồi tính sao.




      Trong lòng Giản Tiểu Bạch đấu tranh dữ dội, qua cái kính mắt hơn tám độ nhìn Mạc Tử Bắc cứ như muốn lấy nó làm thấu kính mà nhìn thấu lòng dạ . Lời này có bao nhiêu phần là !




      Xe khởi động xong từ lâu nhưng mãi đến giờ vẫn lăn bánh, hai người ngồi yên ở trong xe, mắt to nhìn mắt . Dù Mạc Tử Bắc có hứng thú chờ đợi Giản Tiểu Bạch tha thứ, tiếc rằng nàng này rất cố chấp, cứ ngậm miệng chịu năng gì.




      “Nhanh lên!” Cuối cùng Mạc Tử Bắc nhịn được thúc giục .

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 21 : Nụ hôn bất ngờ




      Edit: GR1408




      Beta: Phong Vũ




      “Nhanh lên cái gì?” Đúng là chẳng hiểu ra sao! Tự nhiên câu đầu đuôi có trời mới biết là muốn cái gì.




      “Nhanh tha lỗi cho tôi, giận nữa!” Mạc Tử Bắc nhíu mày rất thản nhiên .




      A! Hóa ra là cái này!




      Giản Tiểu Bạch nhìn ta có chút chờ mong, hai mắt cố ý lướt qua nhìn ta mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Dù có tha thứ giận nữa cũng cho ta biết! Có điều trong lòng hơi bực bởi vì qua lời xin lỗi của ta có thể thấy ta cũng phải là người xấu.




      “Nếu tha thứ chúng ta ở đây mà dây dưa thôi!” Mạc Tử Bắc xấu xa uy hiếp .




      “Mạc Tử Bắc! đừng có mà quá đáng!” Giản Tiểu Bạch hỏa khí lại tới nữa.




      Mạc Tử Bắc đắc ý mỉm cười nháy mắt, ánh mắt ta như điện cao thế chết người: “Mau , xong đưa về nhà!”




      Giản Tiểu Bạch liều chết trừng ta, quật cường quay mặt qua chỗ khác. Ai sợ chứ dù sao cũng hết giờ làm rồi.




      sao?” Trong giọng Mạc Tử Bắc mang chút nguy hiểm.




      “Đánh chết cũng !” Giản Tiểu Bạch càng thêm cố chấp!




      “Vậy đừng trách tôi!” Mạc Tử Bắc nghiêng mình tiến lên nắm lấy cằm Giản Tiểu Bạch.




      Ánh mắt ta nheo lại nhìn mang hơi thở nguy hiểm. rất căng thẳng nhưng vẫn nhịn được trừng ta, ai sợ chứ, nếu đọ về độ to của mắt cũng thua kém ai, hơn nữa còn có mắt kính to tăng thêm can đảm. Nhưng đối mặt với vẻ mặt tuấn như dao gọt của Mạc Tử Bắc, tự chủ được mà liếm môi dưới thế là lại vô tình chạm vào môi của Mạc Tử Bắc.




      Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gò má hồng hào của , kinh ngạc nhìn môi vô tình chạm lên môi . cảm giác được hai bờ môi ấm áp phủ lên môi sau đó là luồng điện chạy dọc khắp tứ chi khiến cả người thể nhúc nhích. Nụ hôn kia ban đầu chỉ như là con bướm khẽ nhàng đậu lên nhụy hoa thăm dò rồi sau đó lại từ từ sâu hơn trăn trở hơn.




      Giản Tiểu Bạch ánh mắt trừng to, mơ sao! Sao có thể! Bản năng của muốn cự tuyệt nhưng đầu lưỡi ta tiến vào trong miệng mật thiết dây dưa, nụ hôn của ta dường như có chứa ma túy khiến thể nào mà tách ra được!




      tự chủ được nhắm mắt lại từ phản kháng chậm rãi biến thành tiếp nhận, nụ hôn này so với ngày hôm qua ta bá đạo trộm nụ hôn đầu tiên của hoàn toàn khác hẳn nhau.




      thích cảm giác ta hôn hôm nay, Giản Tiểu Bạch bị ý niệm đột nhiên xuất trong đầu làm sợ ngây cả người, sao có thể đắm chìm ở trong nụ hôn của ta! Hai người ngoại trừ tên ra, cái gì cũng biết sao có thể hôn như vậy?




      nên cự tuyệt hoặc là cho ta cái tát nhưng lại phát cũng để ý, cứ giống như là đợi nụ hôn này của ta cả đời rồi ấy.




      Nụ hôn của ta thỏa mãn tính hiếu kỳ của cũng làm cho lãnh hội được cảm giác tuyệt vời thể diễn tả, cơ thể xụi lơ ở trong lòng ta. Song tò mò mới của lại tăng lên có thể hôn lại ta ? vụng trộm vươn lưỡi đáp lại cùng ta gắn bó dây dưa ngờ lại khiến ta càng kịch liệt thăm dò. Hai tay ta dùng sức ôm chặt vào lòng, đáng tiếc là tư thế ngồi ở trong xe có chút vất vả.




      Khi ta cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn, Giản Tiểu Bạch phát chính mình cảm thấy mệt mỏi cứ như là ở trong trạng thái thiếu dưỡng khí. cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống, lông mi dài bao trùm đôi mắt to xinh đẹp, xấu hổ đến kềm chế được. Đây là nụ hôn bất ngờ ràng là cứ tự nhiên mà đến như vậy. Bọn họ cũng gì nữa, trong xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng động cơ cùng điều hòa.




      Lúc này mới biết vì sao ta khởi động mà cho xe chạy, hóa ra là để mở điều hòa, hèn chi có nhiều mồ hôi như vậy!




      dám nhìn ta, toàn bộ ý chí ban đầu đều bị nụ hôn vừa rồi của ta đập tan tành. Khuôn mặt nhắn trận cay xè, đầu cúi xuống càng thấp!




      Mạc Tử Bắc cũng rất bất ngờ, ngờ lại lần nữa khống chế được mình, dường như đối mặt với Giản Tiểu Bạch rất dễ dàng mất kiểm soát cảm xúc và hành vi. tại tâm trạng của bỗng chốc tốt lên, phản kháng cũng có cắn , đây phải là khởi đầu tốt sao?




      Nhìn còn thẹn thùng dám nhìn , vừa giương nanh múa vuốt kia cũng biết chạy đâu mất rồi. đúng là người mâu thuẫn, trầm tĩnh như xử nữ khi la hét lại giống y chang mấy chanh chua, cái miệng nhắn cay độc tựa như con dao chỉ nhát cũng khiến người ta mất mạng! đúng là lĩnh giáo qua rồi ngẫm lại liền cảm thấy nhức đầu!




      “Ha ha!” Tiếng cười sang sảng phát ra giữa đôi môi mỏng của , Giản Tiểu Bạch lập tức nâng đôi mắt sáng u oán lên thở phì phì trừng mắt chất vấn ta: “ hôn tôi làm gì hả?”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 22 : Làm người phụ nữ của ta?




      Edit: GR1408




      Beta: Phong Vũ




      “Hôn hôn thôi đừng có hỏi là tại sao?” Mạc Tử Bắc vô lại dán lại gần nhìn chằm chằm đôi mắt to sáng sau đôi kính to đùng.




      ta tới gần Giản Tiểu Bạch lại cẳng thẳng, mí mắt lập tức hạ xuống để che dấu bối rối của mình. thể thừa nhận nụ hôn trí mạng của ta làm suýt nữa quên ghét ta.




      “Tôi muốn về nhà!” Đôi mắt vẫn cụp xuống. tại phải lập tức tránh xa người đàn ông nguy hiểm này, tiếp tục như vậy chỉ sợ là bị ăn ngay cả xương cốt cũng còn.




      “Tha lỗi cho tôi chưa?” Hai tròng mắt mỉm cười hoàn toàn còn vẻ trầm như ngày hôm qua. Nghe giọng hỏi nhàng khiến nhịn được ngước mắt lên chăm chú nhìn ta. chớp mắt chờ trả lời.




      Giản Tiểu Bạch tự nhận mình phải người lòng dạ hẹp hòi, cũng muốn lại dây dưa quá nhiều, nhàng gật đầu. “Tôi có thể so đo nhưng chúng ta tốt nhất đừng gặp lại nữa?”




      xong chính cũng trở nên xác định mà đứng lên. muốn cùng ta gặp mặt lại sợ sau khi cùng ta gặp mặt lại khó chịu mà nảy sinh xung đột. Cái người này hồi ôn nhu như nước hồi lại ngoan vô cùng, sợ cẩn thận lại chọc tới ta, đến lúc đó ta đem cái cằm xinh xắn của bóp nát mất.




      Ngẫm lại xem có cằm kinh khủng biết bao nhiêu? Nghĩ vậy Giản Tiểu Bạch chỉ lắc đầu cần gặp mặt, cần gặp lại!




      Nghe đừng gặp lại, đôi mắt cười của Mạc Tử Bắc u ám hẳn lại thấy bộ dáng lắc đầu lắc cổ ràng muốn gặp lại khiến càng vui. “Tôi chấp nhận đề nghị này!”




      Ách? Giản Tiểu Bạch ngờ ta lại từ chối. “Mạc tiên sinh!”




      “Gọi tôi là Bắc!” Mạc Tử Bắc ngắt lời : “Tôi muốn gặp lại.”




      ? “Mạc tiên sinh!”




      Lại ngắt lời của : “Gọi tôi là Bắc!”




      Giản Tiểu Bạch hai gò má đỏ ửng, hai bàn tay bé xoắn vào nhau để lên chiếc váy màu trắng sao mở miệng! “Hiềm khích trước kia của chúng ta cũng xóa bỏ rồi, cần gặp lại nữa!”




      xong tay xoa chốt cửa xe chuẩn bị xuống xe rời . Mạc Tử Bắc nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy bàn tay bé của , Giản Tiểu Bạch theo phản xạ rút về lại nắm càng chặt.




      gọi cũng có thể làm người phụ nữ của tôi!” Mạc Tử Bắc vừa bỏ lại trái bom khiến Giản Tiểu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu. “Ai tay đều là phụ nữ của à?” có chút tức giận.




      đây làm, đúng là muốn vì nhi viện mà câu cho được chàng rể kim quy nhưng điều đó có nghĩa là có thể dùng tiền để đổi lấy trái tim .




      “Làm người phụ nữ của tôi!” vẫn là kiên trì .




      Giản Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào mắt ta, đồng tử thâm trầm mà sáng ngời nhìn thấy bất kì trêu đùa nào, ta nghiêm túc. dùng đầu óc thốt ra: “Lấy trái tim ra trao đổi!”




      “Được! Coi như xong!” Mạc Tử Bắc vẫn vui vẻ.




      “Lấy trái tim ra trao đổi chính là muốn hai người trước tiên là nam nữ nhau rồi sau đó tiến đến kết hôn chứ phải là chỉ chơi cho vui.” Giản Tiểu Bạch nhắc nhở, cũng muốn lấy cái này đến dọa ta rút lui.




      “Có thể!” ta ngay cả mí mắt cũng chưa nháy chút đồng ý, ta nhất định là điên rồi.




      Điên rồi sao? Đàn ông phải đều ngại kết hôn sao? ta là biến dị hay làm sao vậy? “ cần gì phải vì thân cây mà vứt bỏ cả cánh rừng?”




      Giản Tiểu Bạch vẫn thử thuyết phục ta đừng cùng mình chơi trò này, ngờ Mạc Tử Bắc vẫn rất kiên định với : “Tôi vốn thích rừng rậm, tôi thà rằng cả đời trông giữ thân cây! Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!”




      Kỳ phụ nữ với chỉ là quần áo, đối với phụ nữ tự động đưa đến cửa, từ chối nhưng cũng tuyệt đối mang theo bất cứ tình cảm nào tất cả cũng chỉ là hứng thú với chuyện đó mà thôi. Muốn chơi trò dùng trái tim thổ lộ tình cảm cũng nguyện ý chơi với . Nhưng thể cam đoan chỉ đem trái tim cho mình ! Ha ha trước tiên cứ ăn con mèo non nớt này rồi sau! muốn làm người đạo đức cao thượng bởi vì quá mệt mỏi!




      Ách!




      muốn theo đuổi tôi, tôi chỉ có thể chắc chắn tôi phải là kiểu con muốn đùa, tôi phải cái loại chỉ thích tìm tình chớp nhoáng!”




      Ngại ngùng mà kiên định ra ý tứ của mình Giản Tiểu Bạch chờ đợi ta trả lời.




      Mạc Tử Bắc cười khẽ? A! Tâm địa thuần khiết của làm muốn trêu chọc gấp đôi: “Vậy chúng ta làm thêm nhiều đêm tình !”




      ta chút cũng kín đáo, Giản Tiểu Bạch khuôn mặt nhắn lại nóng rực. Bọn họ rốt cuộc nhất kiến chung tình sao? Ha ha ! Là nhị kiến chung tình!




      Lần đầu tiên là oan gia lần thứ hai thành đôi.




      Đến nước này Giản Tiểu Bạch liền bán đứng chính mình. Khi phục hồi tinh thần lại mới nhớ tới thế mà lại quên điều kiện trọng yếu muốn ta lấy tiền đến đổi.




      Lâm Hiểu Tình bất kể người nào có thể đến câu lạc bộ bơi lội đều là người có tiền, xem xe Mạc Tử Bắc liền hiểu được ta nhất định là kẻ có tiền.




      “Ừ!” Mùa xuân cũng đến rồi!” Giản Tiểu Bạch khóe miệng cũng nhếch lên theo.




      Quyến luyến buông bàn tay bé của , Mạc Tử Bắc mặt mày mỉm cười cất giọng hào hứng: “Đưa em ăn món ăn Nhật Bản coi như là lời xin lỗi của tôi!”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 23 : Sói đội lốt cừu




      Edit: Thủy Vân Tiên




      Beta: Phong Vũ




      Ách! Giản Tiểu Bạch vẫn còn hơi ngượng ngùng với điểm đến đầu tiên này.




      “Ơ, đúng là tôi cũng muốn đổi kính sát tròng!”




      Đại mỹ nữ - Lâm Hữu Tình ra lệnh nào dám làm theo, còn muốn mất số tiền nàng quyên góp cho nhi viện, bọn ở đấy chờ đem số tiền này về.




      “Bây giờ thế này, chúng ta chọn kính sát tròng trước sau đó ăn”. Cứ nhìn thấy đôi mắt kính to đùng khiến người khác nhức đầu ấy là lại thấy nó đúng là nên đổi. Che hơn nữa cái mặt, mọi tinh hoa gương mặt đều bị đôi kính che lấp hết.




      Gương mặt Giản Tiểu Bạch mếu máo tỏ vẻ đồng ý. “Nhưng mà cái kính này còn rất tốt mà, bỏ cũng uổng phí.”




      Mạc Tử Bắc ngây ngốc nhìn . này hoàn toàn giống những ham muốn hư vinh. Năm nay ai còn đeo loại kính này nữa cơ chứ, biết cách chà đạp khuôn mặt xinh đẹp của chính mình mà.




      “Em cũng biết cách tiết kiệm đó chứ”. Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười, biết gì với cho đúng nữa.




      Kính mắt sử dụng mười năm trước đây của Viện trưởng mà còn lưu luyến muốn vứt . Cũng bởi vì bọn , tiết kiệm dù chỉ phần tiền cũng có thể làm cho bữa ăn của bọn chúng tốt hơn. Vì bọn trẻ, tiết kiệm thêm chút cũng chẳng xấu mặt ai. Giản Tiểu Bạch nhất là viện trưởng. Với , viện trưởng chính là người phụ nữ, người mẹ có tình cao thượng nhất thế giới.




      “Em lớn lên ở nhi viện?”




      “Vâng. Tôi từ ở đó, viện trưởng khi còn rất bé tôi được đưa đến đây, lúc ấy tôi được quấn trong chăn kèm theo phong thư tên tôi là Tiểu Bạch. Tôi chưa bao giờ biết bố mẹ mình là ai.”




      “Ách! Thực xin lỗi”. Mạc Tử Bắc cảm thấy có lỗi khi làm nhớ lại chuyện thương tâm.




      cần phải xin lỗi đâu, tôi rất vui khi mình lớn lên ở nhi viện. Tuy rằng tôi bị vứt bỏ từ thế nhưng tôi vẫn có thể ngẩng cao đầu với mọi người và tôi tự hào về điều đó.”




      Mạc Tử Bắc trầm mặc, trong lòng cảm thấy dao động bởi ôn nhu của , biết muốn biến thành người phụ nữ của mình cuối cùng là đúng hay sai. Bởi vì căn bản nghĩ tới việc cùng trải qua tình nam nữ. Đem ăn sạch , đó mới chính là suy nghĩ của .




      Nhớ tới lời của người bạn tốt Doãn Đằng Nhân “muốn chiếm giữ người phụ nữ bên cạnh mình thể dùng sức mà phải dùng tâm.” Nếu theo kế sách của Doãn Đằng Nhân quá khinh địch. Như vậy khi bắt được con cừu cũng biết được chính là sói đội lốt cừu. Lương tâm có chút cảm giác tội lỗi khi nghĩ đến việc này.




      lại nhớ tới câu của cao thủ tình trường Doãn Đằng Nhân “nếu có thể làm cho có cảm giác mình là công chúa ta ngoan ngoãn nghe lời mình”. Lắc lắc đầu, quyết định nghĩ nữa, khởi động xe chở chọn kính phù hợp ở trung tâm thành phố.




      Dọc đường , Giản Tiểu Bạch rất ít , nhịn được luôn lén nhìn và đánh giá . Gương mặt tuấn tú với từng đường nét góc cạnh của người đàn ông, đôi lúc muốn hỏi vài vấn đề nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị có chút kiệm lời của , thỉnh thoảng lại lên ánh mắt sắt bén, khiến người khác có cảm giác khó gần lại có điểm lạnh lùng lại biết bắt đầu như thế nào.




      Đồng ý làm người phụ nữ của mới có ngày thôi mà cảm giác như nằm mơ, có gì đó đúng. phải con dễ dàng rung động trước những ngườu đàn ông được cho là cực phẩm như , đặc biệt ở lại thiếu những lời chân thành, ngọt ngào. Thế nhưng nào biết phải là người nhiệt tình thích xã giao, với mọi chuyện đều có mục đích của nó.




      Đáng giận chính là ngoại trừ vẻ bề ngoài ra có lẽ người đàn ông này cũng hoàn hảo như tưởng tượng. Chẳng phải đàn ông thế giới này được chia làm hai loại là háo sắc và vô cùng háo sắc hay sao?




      Hoặc là phải, giống như Mai Thiếu Khanh - loại thứ ba mà Lâm Hữu Tình hay , định nghĩa ngắn gọn ta là gay, có cho tiền cũng tin sư huynh Thiếu Khanh là gay, chỉ cảm thấy sư huynh tuy là người hay ra những lời tốt đẹp nhưng đáy lòng lại vô cùng tốt, người đàn ông hờ hững, tranh đoạt với đời. Kiếp trước sư huynh nhất định là cao tăng đắc đạo hiểu đời nên kiếp này mới có thể khó hiểu như vậy.




      Hai người theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau, vô tình phát ánh mắt nảy giờ nhìn chằm chằm mặt . Khóe miệng gợi lên chút ý cười, như có như , giống như chỉ lơ đãng nhếch mép lên hỏi: “Cậu con trai ngày hôm qua là gì của ?”




      Kỳ muốn hỏi người con trai đó có phải thầm hay , tuy rằng thoạt nhìn cậu ta rất lạnh lùng nhưng vẫn nhìn ra được cậu ta đối với Tiểu Bạch vô cùng quan tâm và trân trọng.




      Nhớ tới Mai Thiếu Khanh, Mạc Tử Bắc có tí cảm tình nào, đôi mắt khỏi nảy lửa. chàng trai mới lớn mà có thể làm cho công sức bỏ ra trong bao nhiêu năm của thu được kết quả, làm cho phải tức giận mà.




      Trong nháy mắt Giản Tiểu Bạch như ngây ngốc, đối mặt với tại mới ý thức được người đến là Thiếu Khanh. “ hỏi Thiếu Khanh sao?”




      Nghe nhắc Thiếu Khanh, còn gọi là thân mật như vậy, trong lòng Mạc Tử Bắc vô tình dâng lên ngọn lửa , khóe miệng bất giác tắt hẳn nụ cười hiếm hoi.




      “Ừ. Tôi thấy quan hệ hai người giống bình thường”. hề biết rằng câu hỏi của ra lại mang theo chút ghen tuông.




      “À! Tôi cùng Thiếu Khanh biết nhau từ , đối xử với nhau rất tốt”. Khóe miệng bất giác mỉn cười, nhìn ra rất vui vẻ. “Tôi cho biết chuyện này, khi Thiếu Khanh vừa mới tới chịu lời nào nên ai cũng để ý đến ấy, ấy ăn cơm cũng ngủ. Các bạn khác cũng cùng tôi khuyên bảo ấy, tôi bắt đầu rủ ấy cùng ăn cơm, còn đem cây táo của tôi cho ấy. Vì vậy về sau ấy mới bắt đầu đối xử tốt với tôi.”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 24 : kìm được lòng




      Edit: Táo




      Beta: Phong Vũ




      ngốc nghếch này lại nở nụ cười tươi rói như vậy, hoàn toàn đắm mình vào kỷ niệm thời thơ ấu của và Mai Thiếu Khanh.




      Điều này khiến rất tức giận và tức giận hơn nữa là lại thể kiềm chế mà bày tỏ tâm trạng khó chịu này!




      Xe chạy thong thả đường, bầu khí có phần ngột ngạt. Mạc Tử Bắc trả lời , vẫn còn tức giận vì khống chế được cảm xúc của mình.




      Hiển nhiên Giản Tiểu Bạch chậm hiểu nhìn ra còn tiếp tục : “Tuy Thiếu Khanh thích quan tâm đến việc này việc nọ nhưng ấy lại là sinh viên hàng đầu của Khoa Y đại học T, à đôi tay dẻo dai của ấy rất thích hợp với việc giải phẫu. Tương lai ấy nhất định trở thành bác sĩ phẫu thuật hàng đầu. Nếu sau này có bị ngã hoặc bị va đập, nhớ tìm ấy chữa cho nhé, để lại sẹo đâu. Tôi từng được ấy cho xem chú thỏ con làm phẫu thuật mà chút sẹo cũng có. đúng là bàn tay kỳ diệu!”




      nhóc này lại còn mong bị ngã với cả bị va đập nữa chứ, Mạc Tử Bắc thể hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân. Lặng lẽ lẩm bẩm rằng thực tự tìm lấy rắc rối. Khóe miệng lên vẻ cười khổ. Hôm nay bận như vậy còn đặc biệt cố ý dành thời gian tới xin lỗi này, nào ngờ lại mong bị ngã với bị va đập.




      “Nhớ chưa?” Giản Tiểu Bạch quên dặn lại lần nữa.




      Cuối cùng cũng chọc giận Mạc Tử Bắc, nhịn được nữa, rất uất ức mà cằn nhằn: “Bộ em thể mong cho tôi gặp chuyện tốt tý được à?”




      Lúc này Giản Tiểu Bạch mới ý thức được những gì mình : “Hì hì, xin lỗi nha! Tôi là ngộ nhỡ. Tuy thoạt nhìn là người khó tiếp cận, nhưng vẫn là người tốt. Người tốt được báo đáp!”




      cứu , coi như là người tốt , mặc dù là đại sa trư. (Sa trư chỉ loại đàn ông con trai mang tư tưởng gia trưởng, cậy là nam mà lên mặt, xem thường bắt nạt phái nữ)




      Nghe khen mình, ngay lập tức sắc mặt của Mạc Tử Bắc từ bực mình chuyển sang nghi hoặc, quay sang nhìn . Đầu Giản Tiểu Bạch hơi nghiêng, tựa vào ghế ngồi. Tóc mái trán xõa xuống, những lọn tóc xoăn vốn cuốn lại, thả ở trước ngực lộ vẻ chút lười biếng. Hai gò má đỏ hồng, chính khuôn mặt nhắn tràn đầy sức sống và mị hoặc này khiến tâm trạng của Mạc Tử Bắc vô cùng rối loạn! Nhìn thấp xuống dưới, trời ạ, trước ngực váy lụa trắng của khoét sâu, đặc biệt lúc ngồi xuống bị hở, vừa vặn có thể thấy nội y bên trong của và khe giữa đầy đặn mê người.




      cảm thấy đầu mình bắt đầu nóng lên, dường như máu lập tức vọt lên đỉnh đầu, suýt nữa chảy máu mũi. Áo trong màu hồng nhạt, vừa nhìn biết là bé.




      Nhưng bộ ngực của tuyệt hơn size L của u Mỹ, có lẽ nhìn hơi bé như vậy nhưng chắc cũng phải lớn hơn size S! Lúc trước ta sờ mà đến bây giờ cảm giác trong tim vẫn rất chấn động.




      Chỉ mới nhớ lại thế thôi mà máu toàn thân dồn lên đầu, hoàn toàn bị bộ ngực to của Giản Tiểu Bạch hấp dẫn. Làm sao còn có tâm tình mà lái xe, ngay cả lệch tay lái cũng biết.




      Trong lúc vô ý, Giản Tiểu Bạch nhìn qua kính chắn gió mới phát xe lệch hướng, chỉ vài mét nữa thôi đâm vào biển quảng cáo bên đường, liền tái mặt la lên: “Xe xe!”




      Mạc Tử Bắc cuống quít chuyển hướng rồi đạp mạnh phanh, chiếc xe rít lên tiếng rồi dừng phắt lại. Nguy hiểm , suýt nữa đâm phải.




      Tay Giản Tiểu Bạch xoa ngực, sợ tới mức gay gắt hỏi : “Làm tôi sợ muốn chết. Rốt cuộc có biết lái xe vậy? Suýt nữa là bị tông cho bay ra ngoài rồi!”




      Mạc Tử Bắc cũng ra mồ hồi lạnh, may mà lúc nãy có xe ngược chiều, cả hai bây giờ có thể gặp thượng đế rồi. Hôm nay đúng là quái quỷ, gặp phải Giản Tiểu Bạch là lại chẳng thể là mình. Vốn thích cười đùa, nhưng cứ thấy lại thể nào nhịn cười. Vốn xem công việc như tính mạng thế mà bận tối mắt tối mũi như hôm nay lại hạ mình đến xin lỗi .




      “Này, Mạc Tử Bắc! Cuối cùng có biết lái xe hả?” Giản Tiểu Bạch lại hỏi.




      Mạc Tử Bắc sửng sốt, sau đó : “ mà còn ồn ào nữa tôi lái được.”




      Nghe vậy Giản Tiểu Bạch im miệng ngay. Ngậm chặt miệng! Bảo toàn sinh mệnh quan trọng hơn!




      Mạc Tử Bắc điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân rồi khởi động xe lần nữa. Lần này thề tuyệt đối hết sức chuyên chú lái xe, tuyệt đối nhìn . người có ma lực khiến chỉ nhìn thôi là xiêu hồn lạc phách rồi.




      Sau khi tới nơi, Mạc Tử Bắc xuống xe, lịch tới mở cửa giúp Giản Tiểu Bạch. Được đối xử thế này, Giản Tiểu Bạch còn bị sốc có chút thụ sủng nhược kinh.




      Mạc Tử Bắc chìa bàn tay to ra, tay ta rất đẹp và gọn gàng, biết còn tưởng đây là tay của nghệ sĩ đàn piano.




      Giản Tiểu Bạch lắc đầu, muốn bị ta nắm tay. Bọn họ mới quen biết chỉ mới quen biết thôi mà, cho dù bầu khí của họ nửa giờ trước có chút tốt đẹp cũng đủ để bon họ nắm tay.




      Mạc Tử Bắc vẫn như trước hề cảm thấy xấu hổ, vẫn duỗi tay chờ đưa bàn tay bé vào. Hai người cứ giằng co như vậy, người trong xe người ngoài xe, cuối cùng Giản Tiểu Bạch thỏa hiệp, vươn tay bé đặt trong tay , lập tức cũng bị bàn tay to khỏe mạnh của nắm lại.




      Khuôn mặt nhắn ngượng ngùng, cúi đầu để dắt vào cửa hàng bán kính.




      bán hàng nhìn Mạc Tử Bắc, kinh ngạc đến nín thở. Soái ca ở đâu tầm mắt của nhóm mê trai lập tức dồn về đấy. Giản Tiểu Bạch cũng quen với chuyện này rồi, lần nào với Mai Thiếu Khanh phố mà chẳng như vậy, đám mê trai đó cứ chăm chăm nhìn ấy còn lại tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của các ấyAi trong bọn họ đều hận thể dùng ánh mắt mà giết chết . giờ cùng Mạc Tử Bắc cũng được đãi ngộ như thế, có thể còn nghiêm trọng hơn nữa, người ta có sức hấp dẫn và khí phách của người đàn ông thành đạt.




      “Tiên sinh, ngài có cần gì ạ?” bán hàng tiến đến, bộ dạng bắt chuyện rất ton hót.




      Chuyện gì đây! mới là người muốn thử kính chứ phải là vị tiên sinh này đâu.




      “Làm phiền chọn cho này bộ kính sát tròng tốt nhất, đắt nhất.” Mạc Tử Bắc rất khách khí với người bán hàng.




      Nhưng Giản Tiểu Bạch vội vàng cự tuyệt: “Ấy đừng, lấy loại bình thường ấy!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :