1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 15 : Nhờ cậy bạn tốt




      Edit: Minh mập




      Beta: Phong Vũ




      Lâm Hiểu Tình le lưỡi, bình thường Giản Tiểu Bạch rất nghiêm túc, bây giờ chắc là ấy nổi trận lôi đình rồi đây.




      dám hỏi nhiều Lâm Hiểu Tình ngay rắm cũng quên phóng, chạy như điên tới nhà Tiểu Bạch.




      Lúc đến cửa sửa xong, Mai Thiếu Khanh cũng về lại bệnh viện tiếp tục công việc điều dưỡng.




      Vừa vào cửa Hiểu Tình cảm thấy Giản Tiểu Bạch im lặng như thể là yên tĩnh trước cơn bão tố, e là cơn bão này lớn rồi đây. Lân Hiểu Tình le lưỡi nhìn khuôn mặt Giản Tiểu Bạch có lấy tia cảm xúc, ánh mắt liếc xéo qua khiến Lâm Hiểu Tình dựng cả tóc gáy, trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng biết nên mở miệng thế nào. Chẳng lẽ lại hỏi đẹp trai chứ à?




      “AAAA!” tiếng hét dài chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ của Lâm Hiểu Tình. Đợi cho Giản Tiểu Bạch qua cơn điên, Lâm Hiểu Tình mới dám bước lại gần hỏi : “Bạn tốt à, bạn sao đấy chứ? Đừng với mình là cậu bị chạm dây thần kinh nha!”




      Giản Tiểu Bạch ngồi sofa, nhìn xuống Lâm Hiểu Tình như quan tòa nhìn bị cáo: “ Bạn tốt à, bạn xém nữa hại chết mình đấy. Cái gì mà đẹp trai? Hừ, cậu và tớ thề là dù có thành bà già cũng tìm trai đẹp để mà? Cậu biết trai đẹp đều là lũ lưu manh à? Lưu manh đấy, cậu có hiểu ? Nếu phải Thiếu Khanh đến đúng lúc tớ bị tên đàn ông ghê tởn kia ăn thịt rồi? Mà cậu ác lắm, sao cậu lại rằng đẩy tớ xuống nước, tớ biết bơi, nhỡ chết đuối sao hả????”




      Nghe xong “bài ca” của Giản Tiểu Bạch, Lâm Hiểu Tình mới trợn mắt kinh ngạc: “ đẹp trai kia sao? Tớ thấy cũng được lắm mà, nếu như phải có Hùng Lập Tân rồi tớ nhanh chân giành lấy ấy, cậu có phần đâu. Mà tớ thấy khi cậu nhìn thấy ta, hai mắt cậu sáng lên, còn viết hai chứ “hứng thú” nên tớ mới tạo điều kiện cho hai người diễn màn “ hùng cứu mĩ nhân” đó chứ! Huống hồ người ta đẹp như vậy, cậu phải cảm ơn mình hết ấy chứ, giờ lại còn ngồi đây trách mình. Mà cậu tên quái nhân Mai Thiếu Khanh về à?”




      Lâm Hiểu Tình hùng hồn như đọc diễn văn, Giản Tiểu Bạch chỉ còn biết lắc đầu trợn mắt: “Đúng là ta đẹp , nhưng mà xém nữa tớ cũng bị ăn sạch rồi. Còn nữa cậu đừng có gọi Thiếu Khanh là quái nhân, ấy chỉ thích chuyện thôi chứ ấy tốt với mọi người lắm. Cậu biết đừng lung tung.”




      Giản Tiểu Bạch nhớ tới chuyện đó lại bực mình. Hình ảnh Mạc Tử Bắc tuấn dật xẹt ngang quang đầu , nhớ tới thân thể của mình bị đè dưới thân, liền cảm thấy mất mặt. Tên kia còn chưa kết thúc, lẽ nào… hay đến nhi viện ở vài ngày hay là đến nhà trọ xa hoa của Lâm Hiểu Tình tránh nạn, mặc dù Mai Thiếu Khanh ở lầu nhưng vẫn cảm thấy an toàn, phải trốn đến nơi mà Mạc Tử Bắc biết mới được.




      “Cái gì? Vậy là hai người chẳng xảy ra chuyện gì hết hả? Haizz, đáng tiếc. Mai Thiếu Khanh đúng là quái nhân mà!” Lâm Hiểu Tình ảo não thất vọng, Mai Thiếu Khanh mỗi lần thấy đều mang loại biểu , mặc dù cậu ta cũng rất tuấn tú, nhưng Lâm Hiểu Tình chỉ thấy cậu ta cứ như là loại đàn ông trói gà chặt.




      “Cậu cái gì, là khó nghe, đừng có đem hai chữ “quái nhân” treo miệng, rất khó nghe đấy”. Nghe Lâm Hiểu Tình gọi Mai Thiếu Khanh là quái nhân liền mặt đỏ tía tai. Trước mặt mà dám gọi Thiếu Khanh như thế, chán sống rồi sao?




      “Thế nào? cho tớ biết chàng đẹp trai kia đối với cậu như thế nào?” Lâm Hiểu Tình ngồi dựa vào Tiểu Bạch, chớp chớp hai mắt hỏi




      Giản Tiểu Bạch nhìn người bạn thân của mình với ánh mắt bất lực: “Cậu biến thành bà tám từ khi nào vậy”




      “Ừ đó. Người ta vốn là bà tám mà, làm bà tám có gì tốt chứ?” Lâm Hiểu Tình tuyệt đối cảm thấy địa vị “bà tám” này khó nghe, còn tự hào nữa là đằng khác.




      “Người nhã nhặn như Hùng sao lại có thể chịu được bà tám như cậu thế nhỉ?” Giản Tiểu Bạch bất bình thay cho Hùng Lập Tân.




      “He he, đừng để bề ngoài cho mắt chứ, chính ấy bảo tớ tìm người bạn trai đẹp trai cho cậu đấy, chứ làm sao ăn cơm trưa ấy lại bỏ chứ?”




      Hai mắt Tiểu Bạch trừng lớn, nghĩ tới khả năng này, trước giờ vẫn nghĩ Hùng Lập Tân là người thích nhiều chuyện.Tuy là người quản lí công ty gia tộc, biết có bao nhiêu tiền dắt lưng nhưng ít ra ta vẫn là người tốt nhất trong tầng lớp thượng lưu.




      “Ha ha, bất ngờ lắm đúng ! Hùng Lập Tân cũng là người tốt đó chứ, cậu tưởng tớ thích quản chuyện của cậu lắm sao, nếu phải là hai chúng ta mới gặp mà thân còn lâu tớ mới quản chuyện của cậu. Nhưng tớ thấy ràng cậu và Mai Thiếu Khanh ở cùng với nhau nó cứ quái quái thế nào ấy!”




      “Tớ cũng quan tâm, nhưng cái tên kia còn muốn đến quấy rầy tớ, tớ thích . Cậu cho tớ ở nhờ vài ngày nha, nếu tớ chết rất khó coi!” Giản Tiểu Bạch nghĩ nghĩ lại, vẫn thấy đến nhà Hiểu Tình ở là ok nhất.




      còn phải làm thêm, nhi viện cách chỗ làm xa quá. Nhà trọ của Lâm Hiểu Tình rất rộng, ở nhờ vài ngày chắc cũng có vấn đề gì.




      Đêm đó, Giản Tiểu Bạch gọi điện cho Mai Thiếu Khanh sau đó liền theo Lâm Hiểu Tình về nhà. cũng ngờ rằng đêm đó ngoài ra, Lâm Hiểu Tình còn có vị khách khác – Hùng Lập Tân.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 16 : Đau khổ chịu đựng phòng bên cạnh chơi trò 18+




      Edit: Na




      Beta: Phong Vũ




      Trải qua ngày liên tục bị hù dọa, giày vò, phẩn nộ, Giản Tiểu Bạch mệt lử cả người, sau khi tắm xong lăn ra ngủ ở trong phòng dành cho khách của Lâm Hiểu Tình.




      Nửa đêm, loạt thanh kì quái ở phòng kế bên truyền đến. Giản Tiểu Bạch hoảng sợ tưởng Lâm Hiểu Tình bị đau bao tử nên vội vàng chạy đến cửa phòng ấy. chuẩn bị gõ cửa đột nhiên nghe thấy giọng của Hùng Lập Tân, ta cũng tới đây sao? Lúc này chợt nghe ta : “Em đúng là tiểu tinh hại người, để xem trừng phạt em thế nào”.




      Lâm Hiểu Tình bệnh đến như thế mà ta còn muốn trừng phạt ấy, hay là từ trước tới giờ ta hề thương ấy? Giản Tiểu Bạch đứng ngoài cửa càng nghĩ càng tức, Hùng Lập Tân bề ngoài nhìn cũng đẹp trai, ngờ bên trong lại ác độc như vậy. Những tên đẹp trai chẳng bao giờ là người tốt ngoại trừ Thiếu Khanh của .




      định gõ cửa bên trong lại vọng ra tiếng cười của Lâm Hiểu Tình: “Chưa biết ai trừng trị ai đâu á nha!” Tiếp đó lại nghe tiếng rên rỉ của Lâm Hiểu Tình trộn lẫn tiếng thở dốc của Hùng Lập Tân. Lúc này Giản Tiểu Bạch mới tỉnh ngộ hiểu ra bọn họ làm cái gì!




      đúng là hồ đồ! Thiếu chút nữa là xông vào làm hỏng chuyện tốt của người ra rồi! Lúc này, tiếng rên của Lâm Hiểu Tình cùng với tiếng thở dốc của Hùng Lập Tân càng ngày càng ràng bên tai làm cho khuôn mặt nhắn của Giản Tiểu Bạch đỏ bừng. Lúc này từ phòng bên cạnh lại vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng kêu mềm mại cứ lặp lặp lại làm Giản Tiểu Bạch dựng cả da gà. Những thanh thực làm lòng Tiểu Bạch chấn động, hại khuôn mặt nhắn của càng đỏ hơn.




      Xấu hổ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bọn họ, Tiểu Bạch định chạy nhưng lại nén nổi tò mò. hiểu nam nữ trong lúc đó nhất thiết cần phải đến nổi quỷ khiếp thần sầu như thế nào? Sao lại phải gây ra tiếng động lớn như vậy?




      Người bên trong vẫn tiếp tục, Tiểu Bạch nhịn được vừa nghe vừa tự phỉ nhổ chính mình, tám phần là bị cái tên Mạc Tử Bắc kia làm cho tức giận đến chết. vậy giờ này còn biết xấu hổ dán tai vào cửa phòng người ta nghe trộm chuyện riêng tư của người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc còn mặt mũi nào mất.




      vội vàng chạy về phòng dành cho khách, nhàng đóng cửa, ôm gối ngồi tựa vào cửa muốn nghe nhưng tiếng của bọn họ dường như càng lúc càng kiêng nể gì, hơn nữa lại còn lúc cao lúc thấp như sóng vỗ vào bờ cát, muốn nghe cũng được mà.




      Giản Tiểu Bạch lắc đầu thở dài, bạn tốt của cùng đàn ông ở phòng kế bên làm chuyện tốt của bọn họ, trong lòng khỏi trận than vãn. Trong đầu đột nhiên lại nhớ đến Mạc tử Bắc có khuôn mặt đẹp tria kia hôm nay thiếu chút nữa ăn sạch . Khuôn mặt nhắn lại đỏ bừng lên nhưng hiểu sao trong lòng có chút thất vọng, cảm xúc này là sao đây chứ?




      Khôi phục lại vẻ bình thường, trừng lớn mắt chửi quỷ tha ma bắt cái tên Mạc Tử Bắc dám xem như bán hoa. phải nha! chẳng qua chỉ là sắc nữ, mê trai đẹp cũng đâu phải là biểu của người hư hỏng cơ chứ. Giống như Mai Thiếu Khanh đó, ấy cũng đẹp trai nhưng bị thu hút bởi vì họ quá quen thuộc cho nên rất khó thu hút nhau. Tiếng kêu của Lâm Hiểu Tình ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn hét lên khiến Giản Tiểu Bạch đỏ mặt chỉ còn biết ngồi che lỗ tai mình lại. Lâm Hiểu Tình này cũng to gan quá chứ, có thể phóng đãng hét lớn như vậy, rất vĩ đại nha.




      Những hình ảnh 18+ diễn ra trong đầu Tiểu Bạch biết phải ra như thế nào. vừa tò mò vừa có chút xem thường. Ai nhất định là phải kêu như thế, nếu là , nhất định kêu!




      Trời ơi, xấu hổ chết mất, sao tự nhiên lại nghĩ đến loại chuyện này.




      Xấu hổ lấy hai tay che mặt, vội vàng đứng dậy lên giường nằm. Trùm chăn kín mít nhưng vẫn sao tự chủ được, trong đầu cứ lên khuôn mặt đẹp trai cùng với thân hình cường tráng giống như mô hình cơ bắp mà thầy giáo lấy ra để giải thích về khỏe đẹp của Mạc Tử Bắc.




      Trong căn phòng tĩnh lặng tiếng thở dốc vẫn còn vang vọng, cũng tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa xong sao? biết có phải Hùng Lập Tân ăn trúng xuân dược mà có thể làm làm lại lâu muốn chết vậy chứ!




      Lúc này đột nhiên Lâm Hiểu Tình hét lên tiếng chói tai làm Giản Tiểu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống giường.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 17 : Gặp lại gã háo sắc




      Edit: Na




      Beta: Phong Vũ




      Làm sao vậy? Có khi nào xảy ra án mạng rồi ?




      Giản Tiểu Bạch căng tai nghe tiếng kêu của Lâm Hiểu Tình truyền đến. thể chịu nổi nữa!




      ra phải là xảy ra án mạng mà là do Lâm Hiểu Tình lên đỉnh.




      Giản Tiểu Bạch bĩu môi, chịu nổi chắc chẳng phải Lâm Hiểu Tình mà phải là lỗ tai mới đúng.




      Ngủ thôi! Ngủ thôi!




      Cả đêm hôm đó Giản Tiểu Bạch vì tiếng kêu của Lâm Hiểu Tình mà chẳng thể nào chợp mắt được. Hai người này đúng là tinh lực dồi dào mà, Giản Hiểu Bạch muốn đến gõ cửa phòng bọn họ, Lâm Hiểu Tình đừng đầu độc lỗ tai mình nữa. Nhưng chỉ dám nghĩ như vậy thôi chứ chẳng dám làm, như vậy há chẳng phải trở thành trò cười cho Hiểu Tình và Đại Hùng sao. Cuối cùng vẫn là có phong độ coi như có chuyện gì lên giường trùm chăn ngủ.




      Kết quả: đêm mất ngủ




      Sáng sớm khi Giản Tiểu Bạch mang đôi mắt gấu trúc tỉnh dậy thấy Lâm Hiểu Tình đánh răng ở bên trong.




      “Good morning!” Nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đứng đằng sau, Lâm Hiểu Tình miệng vẫn còn đầy kem đánh răng lên tiếng chào.




      Vò vò mái tóc dài, nhìn gương mặt bạn thân tràn đầy ý xuân, Tiểu Bạch bỗng thấy mình già ! có tình tưới tắm nào mà nhìn già chứ? Haizz! tự chủ thở dài hơi.




      “Sao vậy?” Lâm Hiểu Tình phun kem đánh răng ra, dừng lại hỏi, “Có chuyện gì sao?”




      Haizz! Lại trận thở dài.




      “Cậu rốt cuộc là làm sao vậy?” Lâm Hiểu Tình có chút nóng nảy.




      “Còn hỏi mình bị làm sao? Hôm qua cậu với cái tên Đại Hùng đó uống phải xuân dược hay sao vậy? Lăn lộn cả đêm làm bổn nương đây mất ngủ.” Giản Tiểu Bạch đỏ mặt ra.




      “Ha ha!!!” Lâm Hiểu Tình cười, “ xin lỗi, tối hôm qua mình quên mất còn có cậu ở đây, hihi” Hiểu Tình ngượng ngùng rồi lại cười phá lên như điên.




      phải là như điên mà điên rồi. Giản Tiểu Bạch bĩu môi : “Mình thấy mình dọn về đây ở với cậu đúng là sai lầm, cậu làm chuyện tốt mà mình thể ngủ nổi!”




      đâu! Về sau mình chú ý, ha ha làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.”




      Ngất mất! Giản Tiểu Bạch vừa thở dài vừa mở vòi nước : “Cậu đúng là chu đáo, chúc mừng cuộc sống vui vẻ của cậu. Nhưng mà cứ như vậy liên tục bổn nương đây suy nhược thần kinh mất, bây giờ mới có như thế mà mất ngủ rồi.”




      “Ha ha! Có cần khoa trương vậy ?” Lâm Hiểu Tình dõng dạc hỏi.




      Giản Tiểu Bạch bó tay trợn tròn mắt: “Bó tay với cậu luôn á, phải phải khoa trương mà là rất khoa trương đó.”




      “J” Lâm Hiểu tình trợn to mắt, xấu xa cười cười




      Lấy kem đánh răng ra đánh răng, hai người cũng chuyện này nữa. Giản Tiểu Bạch nhìn ủ rũ, bị đả kích như thế thể gượng dậy nổi.




      Hôm qua đúng là ngày đen đủi của . Đầu tiên là bị trượt chân rơi xuống nước, sau đó bị công kích bất ngờ, rồi còn phải nghe “chuyện tốt” của Hiểu Tình với Đại Hùng nữa, chắc phải chùa thắp nhang lậy Phật giải hạn mới được!




      Mắt Giản Tiểu Bạch vì mất ngủ nên cũng có hơi sưng, nhìn qua khó coi. Hai bọng mắt của Lâm Hiểu Tình cũng chẳng hơn gì , hẳn là kết quả của đêm miệt mài quá độ kia rồi.




      Dậm thêm chút phấn nước, Giản Tiểu Bạch ai oán xách túi chuẩn bị làm. Nghỉ hè đến công ty Nhất Gia làm trợ lý, hôm qua khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ lại bị bọn họ phá hỏng hết rồi.




      Ngay lúc định bước ra khỏi cửa, lại bị Lâm Hiểu Tình kéo lại nhìn qua nhìn lại bộ quần áo rộng thùng thình của , Lâm Hiểu Tình nhất định bắt thay quần áo, nhìn ăn mặc như tu sĩ ra đường thế này chắc ấy mắc bệnh tim mất.




      Lâm Hiểu Tình dứt khoát bắt Tiểu Bạch mặc bộ đồ mua khi cùng ấy dạo phố lần trước. Nhìn Giản Tiểu Bạch mặc chiếc áo tơ tằm có in hình hoa mơ màu trắng cùng với chiếc quần lụa mỏng, lại thêm mái tóc uốn gợn sóng bị Hiểu Tình bắt thả xuống làm cả người nhìn rất đẹp. Duy chỉ có điểm hợp chính là cặp mắt kính!




      “Tan tầm chúng ta mua kính sát tròng, ném ngay cái đôi mắt kính cũ chết tiết này của cậu ! Nếu đừng mong tớ quyên tiền cho nhi viện các cậu!”




      Giản Tiểu Bạch lập tức cười đồng ý: “Được rồi, tất cả nghe cậu! Tan tầm về chúng ta mua.”




      Lâm Hiểu Tình nghe thấy thế mới đồng ý cho ra khỏi cửa. Bạn bè mà ngay cả việc chung thân đại của bạn mình cũng phải lo lắng quả dễ dàng, chắc thế giới này cũng chỉ mình Lâm Hiểu Tình làm được vậy mà thôi! Nếu phải Mai Thiếu Khanh kia tính tình kì quái, nhất định tác hợp họ thành đôi.




      Đáng tiếc chàng đẹp trai thế mà lại bị chứng tự kỷ, rằng, Tiểu Bạch mà theo cậu ta chắc buồn chết mất. Huống chi Giản Tiểu Bạch hứa là tìm cho nhi viện nhà tài trợ, cái tên mồ côi Mai Thiếu Khanh đó làm gì mà có khả năng nuôi sống cái nhi viện lớn như vậy chứ! tìm ta cũng tốt!




      Vừa bước tới sảnh vào công ty thấy mấy lễ tân mê mẩn ngây dại nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cách đó xa, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó nhưng sao lại có cảm giác quen quen nhỉ, biết gặp nhau ở đâu rồi?? Mà thôi ở nơi công cộng mà ngắm sếp đẹp trai phải là chuyện của . Nhiệm vụ của chỉ là làm sao lấy được số tiền công còm cỏi của mình về mà thôi. Sau khi khai giảng cũng làm ở đây nữa.




      Giản Tiểu Bạch vừa vừa thầm mắng trong lòng, hôm nay sợ cũng phải ngày tốt rồi, vừa bước vào công ty thấy người vừa mắt. Thang máy chuẩn bị đóng bàn tay chặn lại, mà người vừa bước vào cũng khiến Giản Tiểu Bạch có nằm mơ cũng nghĩ gặp lại.




      Mạc Tử Bắc!

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 18 : m hồn bất tán




      Edit: Táo




      Beta: Sa & Phong Vũ




      “Trời ạ, tên này đúng là hồn bất tán mà!” Giản Tiểu Bạch bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ lên ý nghĩ duy nhất, chạy trốn.




      Nhưng đây là trong thang máy, Mạc Tử Bắc ở trước cửa, chỉ có thể cúi đầu lùi về phía sau đám người. Đáng tiếc cái vẻ lén lút như chuột thấy mèo của bị tường thang máy sáng như gương phản chiếu vào mắt Mạc Tử Bắc, khóe miệng thể lên nụ cười buồn. Vừa rồi lẽ ra phải rời khỏi đây nhưng liếc mắt nhìn qua thấy chuẩn bị vào thanh máy, nhịn được cũng bước vào theo.




      Trong thang máy rất đông người nhưng trong mắt Mạc Tử Bắc chỉ để ý đến đeo kính kia. ta tới đây làm gì? Cũng làm việc ở Ôn thị sao?




      Mạc Tử Bắc bước vào thang máy, toàn bộ phụ nữ bên trong nhìn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, gần như chảy cả nước miếng. Khuôn mặt nhắn của Giản Tiểu Bạch cúi xuống dám nhìn lên, lại nghĩ tới cảnh ngày hôm qua, mặt bất giác đỏ ửng.




      Mạc Tử Bắc lỗ mãng tách ra khỏi đoàn người mê đắm giai đẹp này. Các há miệng ngạc nhiên, nhưng buồn quan tâm, chỉ tiến thẳng tới trước mặt Giản Tiểu Bạch.




      Giản Tiểu Bạch càng cúi thấp hơn khi nhìn thấy người đàn ông trau chuốt giày da bóng loáng, tư thế đứng thẳng buông thõng, hai bàn tay to để ở hai bên, tự nhiên rũ xuống, biết được là ta, tại chỉ có thể cầu trời cho ta nhận ra .




      Thang máy lên, nhóm sắc nữ đều nhìn Mạc Tử Bắc. Giản Tiểu Bạch lại cúi mặt, trong lòng cầu nguyện.




      Mạc Tử Bắc có hứng thú nhìn cái đầu của , muốn xem có thể kiên trì được bao lâu. trốn tránh khiến nhịn được khóe miệng khẽ cong lên, hôm nọ nhất định là bé con đáng bị làm cho sợ hãi. Nhớ tới hôm qua thực khống chế được mà đối xử với người con như vậy. Nếu việc này mà bị người khác biết được cười cho thối mũi!




      Nơi làm việc của Giản Tiểu Bạch ở tầng 26 còn phần lớn mọi người tập trung ở tầng 15, vì thế chần chừ tiếp, cuối cùng trong gian hẹp chỉ còn lại Giản Tiểu Bạch và Mạc Tử Bắc.




      vẫn cúi đầu, dám nhìn , tuy nhiên có thể ngửi thấy mùi nam tính xen lẫn mùi xà bông tươi mát người . Mùi thơm này tràn ngập trong đường hô hấp của Giản Tiểu Bạch, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.




      Tim đập thình thịch ngừng, như vọt tới tận cổ họng. Bỗng nhiên bầu khí trở nên kỳ lạ, đỉnh đầu truyền đến tràng cười sang sảng làm cho kinh hãi, xuýt chút nữa rơi mắt kính.




      “Giản Tiểu Bạch, chúng ta lại gặp nhau!”




      Bị phát , Giản Tiểu Bạch tự biết thể tránh thoát, đành phải ngước khuôn mặt nhắn đỏ bừng của lên.




      Thấy ngẩng lên ra sức trợn mắt nhìn , đắc ý và sung sướng trong đôi mắt của Mạc Tử Bắc ra ràng, có tiếng thở dài chẹp chẹp: “ ngờ lại gặp lại nhanh như thế!” Ha ha, món nợ của chúng ta còn chưa tính đâu!




      Cái miệng nhắn mím chặt, Giản Tiểu Bạch quyết định trả lời ta, đối với người “miệng chó mọc được ngà voi”, cảm thấy tiếp tục im lặng là tốt nhất.




      Thời tiết buổi sáng hôm nay nóng, cả người đầy mồ hôi lại bị nhốt bên trong thang máy hẹp chút gió khiến cho mọi người hít thở thông.




      “Làm sao vậy? Thái độ cư xử với ân nhân cứu mạng chính là như thế này sao?” Mạc Tử Bắc nhìn vẻ mặt của giống như lên đoạn đầu đài, khỏi muốn trêu đùa chút.




      Hôm qua trở về hại tắm dội nước lạnh nhiều lần mới ngăn được chính mình, sáng nay ngờ lại gặp được , chỗ nào đó lại bị kích thích.




      muốn chuyện?” Mạc Tử Bắc tới gần , Giản Tiểu Bạch sang phía khác vẫn y như cũ nhìn .




      Ánh mắt Mạc Tử Bắc nhìn chớp như muốn nhìn thấu suy nghĩ của . Nhìn bộ dạng bứt rứt yên của Giản Tiểu Bạch, phì cười, đúng là dễ thương.




      “Muốn quỵt nợ sao?” hỏi, giọng điệu châm chọc. Đêm qua trở về, suy nghĩ lại cảm thấy có lẽ mình hiểu lầm , nhìn giống loại con như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy , lại nhịn được muốn tiến đến trêu đùa.




      Giản Tiểu Bạch cảm thấy đôi mắt thâm thúy kia của Mạc Tử Bắc sâu như đêm tối, khiến cho thân thể run rẩy của mồ hôi chảy ra càng nhiều.




      “Ha ha!” tràng cười sang sảng vừa bật ra từ miệng . cười suồng sã, cũng rất hào hứng. Chưa bao giờ Giản Tiểu Bạch thấy tiếng cười như vậy, dáng tươi cười này khiến lòng mất phương hướng.




      Tiếng cười vừa dứt! Ánh mắt của Mạc Tử Bắc càng thêm thâm trầm, trong mắt bùng lên ngọn lửa, giống như muốn thiêu cháy Giản Tiểu Bạch.




      Giản Tiểu Bạch lơ đãng ngẩng lên thấy Mạc Tử Bắc nhìn mình, cảm thấy khuôn mặt bị ánh mắt nóng bỏng của ta nướng chín.




      Giản Tiểu Bạch buồn rầu nhìn , cuối cùng nhịn được lên tiếng: “ phải bị bệnh thần kinh đấy chứ?”




      Mạc Tử Bắc nhướn mi: “Hình như em rất ghét tôi?”




      phải!” Giản Tiểu Bạch thề thốt phủ nhận sau đó thầm trong lòng “ ghét mới là lạ!”




      “Nhưng ràng ánh mắt em lên hai chữ khinh thường?” Giọng của Mạc Tử Bắc dường như chứa đầy ủy khuất khiến cho Giản Tiểu Bạch nửa cười nửa mếu.

      -b�5m.8�a��� o-line-height-alt: 0pt'>



      Đáng tiếc chàng đẹp trai thế mà lại bị chứng tự kỷ, rằng, Tiểu Bạch mà theo cậu ta chắc buồn chết mất. Huống chi Giản Tiểu Bạch hứa là tìm cho nhi viện nhà tài trợ, cái tên mồ côi Mai Thiếu Khanh đó làm gì mà có khả năng nuôi sống cái nhi viện lớn như vậy chứ! tìm ta cũng tốt!




      Vừa bước tới sảnh vào công ty thấy mấy lễ tân mê mẩn ngây dại nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cách đó xa, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó nhưng sao lại có cảm giác quen quen nhỉ, biết gặp nhau ở đâu rồi?? Mà thôi ở nơi công cộng mà ngắm sếp đẹp trai phải là chuyện của . Nhiệm vụ của chỉ là làm sao lấy được số tiền công còm cỏi của mình về mà thôi. Sau khi khai giảng cũng làm ở đây nữa.




      Giản Tiểu Bạch vừa vừa thầm mắng trong lòng, hôm nay sợ cũng phải ngày tốt rồi, vừa bước vào công ty thấy người vừa mắt. Thang máy chuẩn bị đóng bàn tay chặn lại, mà người vừa bước vào cũng khiến Giản Tiểu Bạch có nằm mơ cũng nghĩ gặp lại.




      Mạc Tử Bắc!

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 19 : Soái ca nhận lỗi (1)




      Edit: Táo




      Beta: Sa & Phong Vũ




      “Mạc tiên sinh, tôi rất biết ơn cứu tôi lên từ bể bơi, nụ hôn đầu tiên của tôi cũng bị cướp rồi.”




      “Làm cuộc trao đổi, chúng ta xem như hòa nhau, được ?” về nụ hôn đầu tiên, khuôn mặt nanh ta của Giản Tiểu Bạch càng đỏ, trán hơi rịn mồ hôi, liếm môi tiếp tục cắn răng : “ đừng làm phiền tôi lần nữa được ? Tôi chỉ là mồ côi, cũng có cái gì, tiền cũng có, chỉ có duy nhất cái mạng này mà thôi. Xin tha cho tôi !”




      Lúc này, thang máy dừng lại ở tầng 26, cửa mở ra. Trong mắt của Mạc Tử Bắc lên tia phức tạp. là trẻ mồ côi. ta nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà giọng điệu chuyện của chẳng có chút ý cầu xin nào. Giống như là ra lệnh đúng hơn.




      Giản Tiểu Bạch gượng cười hì hì hai tiếng, chuẩn bị ra khỏi thang máy. Khà khà, ta cũng ngăn cản, trong phút chốc ngắn ngủi, Giản Tiểu Bạch đắc ý lè lưỡi.




      Sau đó lách ra khỏi cửa thang máy. Khi cửa thang máy còn chưa đóng, quay đầu lại với Mạc Tử Bắc: “Mạc tiên sinh, lần nữa cảm ơn cứu mạng, hy vọng chúng ta vĩnh viễn gặp lại!”




      Mạc Tử Bắc hơi sửng sốt. Đúng lúc cửa đóng lại, trong phút chốc này, Giản Tiểu Bạch dường như cảm thấy khóe miệng Mạc Tử Bắc cười cách gian giảo, đột nhiên thấy ổn, đắc ý quá sớm, tóc gáy người đều dựng đứng.




      Suốt cả ngày tiếp đó, mí mắt của Giản Tiểu Bạch liên tục nháy, hiểu là vì tối hôm qua ngủ ngon hay là sắp có chuyện gì xảy ra.




      4 rưỡi chiều hết giờ làm việc, Giản Tiểu Bạch xách túi ra sảnh công ty, nghĩ đến việc mua kính sát tròng hưng phấn mà vội ra khỏi cửa cao ốc, còn suýt nữa đụng trúng người khác.




      sửng sốt ngẩng lên nhìn người chặn ở trước cổng, lập tức hoảng sợ mà mở to con ngươi, lại là Mạc Tử Bắc.




      ta đợi sao? Thản nhiên khoanh hai tay trước ngực, thoải mái hờ hững tựa vào cửa lớn, khóe miệng vừa cười trêu chọc. Đúng vậy! Đôi mắt của ta chăm chú nhìn khiến Giản Tiểu Bạch biết mình chính là mục tiêu ta phải đợi.




      ta đúng là hồn bất tán mà. Bất lực đảo mắt thấy xe của ta đỗ cách đó xa, cảm giác hưng phấn nhoi của chút xíu cũng có, chỉ còn lại tức giận với gã đàn ông đáng ghét này. Trong lòng, Giản Tiểu Bạch nguyền rủa, thề Mạc Tử Bắc là người đàn ông biết xấu hổ nhất thế giới này. đời này cũng muốn gặp nữa mà ta còn có vát mặt đến!




      giả vờ như thấy, định bụng lách qua người ta quay về.




      cố tình tránh mặt khiến Mạc Tử Bắc rất tức giận, đầu lông mày thanh tú nhíu chặt, hai mắt nheo lại quan sát . Nhìn ánh mắt ta, Giản Tiểu Bạch chột dạ, khẽ cắn môi nhưng vẫn định ra vẻ như thấy mà qua.




      Mạc Tử Bắc biết tại sao mình bị tiểu nha đầu này hấp dẫn. Chỉ nghĩ đến mấy lời độc địa mà chửi hôm qua là nín được cười, đây phải là lần đầu tiên có con chửi , thế nhưng chỉ có mới làm mới nghĩ tới thôi là muốn cười to ngừng. Rất kỳ lạ, hình như bị quyến rũ rất dễ dàng. người như có loại sức hút mạnh mẽ khiến nhịn được lại tìm .




      Còn chưa xong việc, có ý định xin lỗi vì hôm qua những lời xúc phạm .




      Giản Tiểu Bạch lại cố ý làm như nhận ra , tiếp tục về phía trước.




      ta vươn tay chặn lối của , có thâm ý khác : “Giản Tiêu Bạch, ngờ chúng ta lại gặp mặt.”




      “Nếu muốn, chúng ta có thể thực thỏa thuận là bao giờ gặp lại, như vậy có gì gọi là ‘ ngờ’”.




      trả lời. mặt Mạc Tử Bắc lộ ra vẻ thâm sâu khó đoán. ghét nhất là loại đàn ông giả bộ bí hiểm, suốt ngày ra vẻ tay chơi.




      “Khẩu khí lớn !” ta thoáng kéo ra nụ cười châm biếm. Buổi chiều hôm nay ta định bụng đến xin lỗi, cũng để ý đến khiêu khích của .




      Giản Tiểu Bạch liếc ta cái, lách qua cánh tay dài của ta, chuẩn bị .




      Đột nhiên, ta lại đến trước mặt , theo bản năng, Giản Tiểu Bạch giương mắt chống lại khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Bắc. Trong mắt Giản Tiểu Bạch lập tức lộ ra vẻ khinh thường, từng bước lùi về phía sau, muốn để ý đến ta.




      lùi lại bước, Mạc Tử Bắc lại tiến lên bước. lại lùi, ta lại tiến lên bước ép sát.




      Giản Tiểu Bạch lùi bước lớn, lần này lùi cẩn thận, bị bánh xe sau của ô tô chạm vào cơ thể, lập tức ngửa về phía sau. Mạc Tử Bắc nhanh tay lẹ mắt đưa cánh tay giữ chặt , xoay tròn vòng ôm vào trong ngực.




      Giản Tiểu Bạch chưa hoàn hồn nhưng vẫn nhìn lên bằng ánh mắt phẫn nộ từ trong vòng tay rộng lớn của ta: “ làm cái gì vậy?”




      Mạc Tử Bắc nhưng đôi mắt đen nhìn chăm chú, còn rất có thần mà nháy mắt cái. Biểu mặt tên ma quỷ đáng ghét này trong thoáng chốc đúng là đẹp trai, ta muốn phóng điện, giật chết sao? nhìn ta, con mắt sợ bị chìm trong cặp mắt to đen bất tận của ta mà thể tự kềm chế. Người đàn ông đáng ghét này rất đẹp trai, đẹp đến nỗi khiến trong nháy mắt, gần như xác định được phương hướng. Cố tình nhìn chằm chằm vào cằm của ta, lúc này mới phát ra thực tư thế của hai người có chút ám muội, phải, là rất ám muội!




      vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của ta, hỏi cách phẫn nộ: “Cuối cùng muốn làm cái gì?”




      Mạc Tử Bắc gì, giữ vững người, thản nhiên phát ra tiếng thở dài.




      Giản Tiểu Bạch nghi hoặc, xem ra ta có chút đơn. Giọng bất giác trầm tĩnh lại: “Mạc Tử Bắc, tôi muốn nhìn thấy nữa, xin rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi phải về nhà rồi.”

      m�m��i8�a��� ��u Khanh đó làm gì mà có khả năng nuôi sống cái nhi viện lớn như vậy chứ! tìm ta cũng tốt!





      Vừa bước tới sảnh vào công ty thấy mấy lễ tân mê mẩn ngây dại nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cách đó xa, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó nhưng sao lại có cảm giác quen quen nhỉ, biết gặp nhau ở đâu rồi?? Mà thôi ở nơi công cộng mà ngắm sếp đẹp trai phải là chuyện của . Nhiệm vụ của chỉ là làm sao lấy được số tiền công còm cỏi của mình về mà thôi. Sau khi khai giảng cũng làm ở đây nữa.




      Giản Tiểu Bạch vừa vừa thầm mắng trong lòng, hôm nay sợ cũng phải ngày tốt rồi, vừa bước vào công ty thấy người vừa mắt. Thang máy chuẩn bị đóng bàn tay chặn lại, mà người vừa bước vào cũng khiến Giản Tiểu Bạch có nằm mơ cũng nghĩ gặp lại.




      Mạc Tử Bắc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :