1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 156: Hình cảnh quốc tế?




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhớ tới bên ngoài còn có ba mẹ chồng và con trai, vừa rồi say đắm trong men tình nên cũng quên bén là bên ngoài văn phòng còn có người. thẹn thùng đẩy Mạc Tử Bắc ra, cũng đứng lên, tìm quần áo.




      nhiều lần gần gũi nhưng chưa bao giờ nhìn trọn vẹn đường nét cơ thể cho nên cảm thấy rất ngượng rồi lại thấy vô cùng ỷ lại vào tấm lưng rộng lớn của . Da thịt rắn rỏi mà đầy sức sống, từng thớ cơ bắp lại sau mỗi động tác co duỗi người. Đúng là chàng hấp dẫn.




      Nhìn thấy năng gì mà chỉ nhìn chằm chằm lưng mình, Mạc Tử Bắc lập tức xấu xa đột ngột xoay người, đồ lót vẫn còn cầm trong tay. Hành động bất ngờ này của làm Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, kêu lên tiếng rồi che mắt lại.




      mau mặc đồ vào !”




      Mạc Tử Bắc hắc hắc cười hai tiếng rồi mặc đồ vào: “Em vẫn còn ngượng vậy sao? Đừng quên em là mẹ của thằng nhóc rồi đấy.”




      Giản Tiểu Bạch thả tay xuống: “Đến bà nội của thằng còn ngượng nữa là, đúng là lưu manh.”




      “Nhưng em lại kẻ lưu manh như phải sao?”




      “Bắc!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên gọi .




      “Ừ?”




      đồng ý là giận nữa đấy. thử nhìn bác trai mà xem, bác ấy chờ gọi tiếng ba rất lâu rồi đó. Nếu Thiên Thiên cũng giống như qua hơn ba mươi tuổi mới nhận cha đau lòng biết bao nhiêu?”




      Mạc Tử Bắc trong lòng căng thẳng, tuy biết đúng nhưng lòng vẫn có chút được tự nhiên.




      “Được rồi, là được chứ gì.”




      “Uhm, chúng ta ra ngoài !” Giản Tiểu Bạch từ trong chăn vươn bàn tay tóm lấy váy rồi nhanh chóng mặc vào. Mạc Tử Bắc thấy như thế lại nhịn được cười. Sửa sang lại giường chiếu hơi lộn xộn, Giản Tiểu Bạch gương mặt ửng hồng ra khỏi phòng.




      Mạc Tuệ Cầm nhìn thấy cửa mở ra nháy mắt với Ôn Thanh Nham, ý tứ rất ràng con cháu về đến ngay thôi.




      “Tiểu Bạch!”




      Bà gọi tiếng, nhìn thấy mặt Giản Tiểu Bạch đỏ ửng khóe miệng Mạc Tuệ Cầm lại càng cong hơn nữa.




      “Hai đứa ra rồi à?”




      câu này của bà khiến Mạc Tử Bắc mãnh liệt kháng nghị. “Mẹ!”




      Mạc Tuệ Cầm cười : “Ha ha, sao, nếu đủ thời gian hai đứa có thể vào lại. Có điều phiền con giúp mẹ và ba tìm chỗ để chúng ta đưa Thiên Thiên theo.”




      “Dì!” Giản Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng kéo tay bà : “Con có tin tốt cho hai người này, ấy đồng ý nhận tổ quy tông.”




      Mạc Tuệ Cầm kinh ngạc sửng sốt. Con dâu của bà đúng là có bản lĩnh, mới bước chân vào nhà làm cho con bà biết nghe lời rồi.




      “Con đồng ý theo họ Ôn.” Mạc Tử Bắc rất mất tự nhiên , ánh mắt cũng nhìn Ôn Thanh Nham.




      “Tử Bắc!” Ôn Thanh Nham nhịn được mà rơm rớm nước mắt.




      “Bác trai, đây đúng là chuyện vui mà, bác thoắt cái có con trai còn có cả cháu trai nữa, vậy bác phải vui mới đúng.” Giản Tiểu Bạch khuyên Ôn Thanh Nham, sợ sức khỏe ông chịu nổi.




      “Bác đúng là rất vui nhưng lại kìm được mà rơi lệ. Là bác có lỗi với nó!” Ôn Thanh Nham nhìn về phía Mạc Tử Bắc, ánh mắt tràn ngập áy náy.




      Mạc Tử Bắc lại xoay , nhìn ông: “ đồng ý theo họ Ôn nhưng thể gọi ông ta là ba, gọi được.”




      “Mạc Tử Bắc!” Giản Tiểu Bạch kêu to tiếng làm Mạc Tuệ Cầm và Ôn Thanh Nham cả Thiên Thiên đều sửng sốt. “ phải đồng ý rồi sao?”




      Mạc Tử Bắc xoay , xem như nghe thấy. Giản Tiểu Bạch thể nhịn được nữa mà lên nhéo lỗ tai . “ phải đồng ý rồi sao? tính làm tiểu nhân lật lọng.”




      có!” Mạc Tử Bắc sợ dùng sức làm bị thương nên cực kỳ tình nguyện xoay mặt vào cửa phòng tổng giám đốc gọi tiếng: “Ba!”




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới chịu buông ra. Ôn Thanh Nham nghe tiếng ba kia nước mắt lại tuôn tràn hai má. Tuy rằng Mạc Tử Bắc chỉ nhìn cánh cửa gọi ba, nhưng với Ôn Thanh Nham và Mạc Tuệ Cầm chừng đó là quá là đủ rồi. Mạc Tuệ Cầm kéo tay Tiểu Bạch, hai mắt rưng rưng. “Tiểu Bạch, cám ơn con!”




      Giản Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng lắc đầu. “Con đâu có làm gì đâu, dì cần như vậy đâu ạ!”




      “Con trai sắp xếp giúp ba mẹ chỗ ở . Mẹ với ba con giúp con trông cháu để hai đứa có gian để thưởng thức thế giới của hai người.”




      Mạc Tử Bắc nghe vậy liền gật gật đầu, ngồi vào bàn làm việc, bấm điện thoại. Chỉ chốc lát sau Tina đến: “Mạc, có chuyện gì vậy?”




      “Đưa ba mẹ tôi đến căn phòng bên cạnh phòng họp rồi gọi công ty bách hóa chuyển bộ giường và chăn đệm đến đó.”




      “Okie!” Tina nhìn thoáng qua Mạc Tử Bắc cái sâu rồi xoay người ra.




      Giản Tiểu Bạch trề môi liếc ta, có hơi ghét Tina mà lại thể gì nên là bực muốn chết. Thiên Thiên ở trong lòng Ôn Thanh Nham giúp ông lau nước mắt mặt. “Ông nội, ông đừng khóc!”




      an ủi bé đó khiến Ôn Thanh Nham rất cảm động. “Cháu nội của ông!”




      Ôm chặt cậu nhóc vào trong lòng, Ôn Thanh Nham lại nhớ ra mình có nhờ người giúp ông chuyện Thiên Thiên. “Có chuyện ba muốn với hai đứa.”




      “Chuyện gì ạ?” Giản Tiểu Bạch hỏi.




      “Lúc Thiên Thiên bị bắt cóc, ba có tìm người cứu nó, người nọ giúp được nhưng lại cho ba manh mối quan trọng. ta ngày đó nhìn thấy người bắn chết Hướng Đình.”




      “Nhìn thấy ở đâu?” Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch đều nhịn được hỏi.




      “Lúc ấy do trùng hợp bọn họ cũng ở núi nên mới nhìn thấy. Bọn họ người mang mặt nạ bắn chết Hướng Đình, bọn họ vậy có đúng ?” Ôn Thanh Nham hiểu vì sao lại có người mang mặt nạ.




      Mạc Tử Bắc gật gật đầu. “Là mặt nạ vàng bắn chết ta, nhưng ta cũng là bị trừng phạt theo đúng tội.”




      “Ba biết nó có kết cục như vậy hoàn toàn là gieo gió gặt bảo.” Ôn Thanh Nham cũng bênh vực cho Ôn Hướng Đình, ông chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ Ôn Hướng Đình, mà mặt khác chết đối với Ôn Hướng Đình mà lại là giải thoát.




      “Tử Bắc, hai đứa cuối cùng là chọc phải ai?” Ôn Thanh Nham thể nghĩ ra được. “Bạn của ba có hình cảnh quốc tế giúp hai đứa, có vậy ?”




      “Hình cảnh quốc tế?” Mạc Tử Bắc có chút khó hiểu. “Ai ? Sao tôi biết.”




      “Nhưng là người nọ rất chắc chắn. Ba cũng biết cụ thể, ông ta bọn họ có điều tra thấy hình cảnh quốc tế thường lui tới chỗ hai đứa nằm viện.”




      “Bắc?” Giản Tiểu Bạch cũng ngây ngẩn cả người. “Sao lại có hình cảnh quốc tế?”




      biết.” Mạc Tử Bắc cũng bị tin tức này làm cho chấn động, bên cạnh có ngọa hổ tàng long cũng phải là chuyện có khả năng nhưng mà là ai chứ?

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 157: Bặt vô tín




      Edit: Cỏ dại




      Beta: Phong Vũ




      Lâm Hiểu Tình từ bên phòng bên cạnh vào, nhìn thấy Mạc Tuệ Cầm cùng Ôn Thanh Nham nhất thời có chút sửng sờ, sau khi chào hỏi xong Ôn Thanh Nham đưa Mạc Tuệ Cầm sang phòng khác. Lâm Hiểu Tình nhìn rất tiều tụy, hai mắt sưng đỏ vừa nhìn là biết khóc.




      “Hiểu Tình!” Giản Tiểu Bạch qua ôm bả vai . “Đừng lo, hai trở về mà!”




      Giản Tiểu Bạch mỗi ngày đều an ủi như vậy, tại chỉ mong Hùng Lập Tân có thể trở về.




      “Ừ!” Lâm Hiểu Tình ngoài việc tin Hùng Lập Tân có thể trở về cũng thể làm gì. ngoài nhớ thương, chờ đợi thực chẳng làm được gì. Ngày đến rồi , cũng tuần mà vẫn có tin tức. Những dày vò dằn vặt trong lòng cũng chỉ có chính mình là ràng nhất.




      “Hiểu Tình, vừa rồi bác trai bạn ông ấy là trong chúng ta có hình cảnh quốc tế.”




      “Là ai?”Lâm Hiểu Tình nghe vậy cũng bị kinh sợ.




      biết!”




      “Mạc Tử Bắc, có thể đoán ra là ai ?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu.




      “Dù sao cũng phải tôi.”




      “Có thể là Tiểu Túc hay ?”Lâm Hiểu Tình hỏi.




      “Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, chờ Doãn Đằng Nhân điều tra có kết quả trở về chúng ta biết. Cho dù người đó là ai chúng ta vẫn phải cảm ơn họ.” Mạc Tử Bắc




      Lâm Hiểu Tình chần chờ lúc lâu mới quay ra với Giản Tiểu Bạch: “Lâu vậy rồi ra ngoài nên mình có chút lo lắng. Mình muốn về nhà xem thử.”




      “A!” Nghe Hiểu Tình như vậy, Giản Tiểu Bạch lập tức hét to tiếng.




      “Sao vậy?” Mạc Tử Bắc bị tiếng hét của dọa đến đau cả tim.




      “Thỏ con của em sao rồi?” Giản Tiểu Bạch nhớ ra lâu cho thỏ con ăn.”




      “À! Việc đó em yên tâm, có người giúp việc theo giờ đến hỗ trợ cho thỏ con ăn nên chết được đâu.” Mạc Tử Bắc sớm thông báo cho công ty giúp việc.




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới yên lòng. “Cũng biết hai cùng Thiếu Khanh thế nào rồi, vì sao tên Dạ Lang kia lại phải đuổi cùng giết tận chúng ta như vậy?”




      Tâm tình của Giản Tiểu Bạch lập tức sa sút, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng trước nay chưa từng có. Mạc Tử Bắc thấy như vậy trong lòng cũng thở dài.




      sao đâu! ta chính là muốn diệt trừ hậu hoạn, làm quá nhiều chuyện thẹn với lòng nên lo lắng có kẻ thù tìm tới cửa.”




      bảo Nhân tìm người bạn Nhật Bản. Tin chắc bao lâu nữa tìm được Hùng Lập Tân và Mai Thiếu Khanh,về phần Tiểu Túc thấy chỉ cần tìm được Hùng Lập Tân nhất định tìm được.




      “Tôi sắp điên mất rồi. Mạc Tử Bắc chúng ta khi nào mới được giải thoát? Cái cuộc sống này thực khủng bố. Tôi muốn liều lĩnh mà ra ngoài.” Lâm Hiểu Tình cảm xúc có chút kích động.




      Giản Tiểu Bạch an ủi : “Hiểu Tình cậu đừng như vậy. Cậu rồi hai trở về tìm thấy cậu lo lắng đó!”




      “Ừ!” Lâm Hiểu Tình gật đầu.“Mình chỉ là có chút lo lắng cùng khổ sở chứ phải muốn , mình chỉ thuận miệng thôi. Mọi người đừng lo mình thôi chứ làm đâu.”




      Doãn Đằng Nhân thở hồng hộc chạy vào nhìn mọi người.




      “Sao rồi?”Mạc Tử Bắc hỏi.




      “Mạc, có tình huống mới.”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 158: Kết cục lớn [1]




      Edit: Phong Vũ




      “Tình huống gì?”




      “Tình huống gì?”




      “Tình huống gì?”




      Trong lúc nhất thời Mạc Tử Bắc, Giản Tiểu Bạch cùng với Lâm Hiểu Tình đều có chút kích động mà gần như đồng thời hỏi.




      Doãn Đằng Nhân nở nụ cười: “Ha ha, tình huống này chính là giao dịch ma túy của Dạ Lang bị hình cảnh quốc tế phá, rất nhiều tên côn đồ rơi vào phạm vi khống chế của cảnh sát.”




      “Dạ Lang sao?” Lâm Hiểu Tình hỏi.




      ta thoát được!”




      “Ồ!”




      “Có tin tức gì của Hùng Lập Tân ?” Lâm Hiểu Tình trong giọng đầy lo lắng khiến Giản Tiểu Bạch cũng lo lắng theo, cũng nhịn được hỏi: “Đúng vậy, có tin gì về hai, Thiếu Khanh với Tiểu Túc ?”




      Sắc mặt Doãn Đằng Nhân lập tức ảm đạm xuống, nhắc tới Tiểu Túc trái tim ta lại đau đớn. “ có.”




      “Tin tức của có đáng tin ?” Giản Tiểu Bạch có chút hoài nghi.




      Doãn Đằng Nhân cũng giải thích thêm chỉ với Mạc Tử Bắc: “Mạc, chúng ta chuyện riêng chút .”




      Nghe Doãn Đằng Nhân vừa như vậy Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình lập tức càng căng thẳng. “Vì sao chúng tôi thể nghe?”




      là vậy!” Doãn Đằng Nhân có chút xấu hổ cười cười, nụ cười kia là yếu ớt, khó coi còn hơn cả khó coi, người ta nhìn vào mà cũng thấy trong lòng chua chát. ta : “Tôi chỉ là muốn với Mạc về chuyện của tôi với Tiểu Túc thôi, có chuyện gì khác đâu. Các cũng nghe sao?”




      Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đều phất tay: “Hai người ở trong này . Tôi cùng Hiểu Tình qua phòng bên cạnh.”




      Giản Tiểu Bạch kéo Lâm Hiểu Tình ra ngoài, lúc qua cửa nhìn thấy Tina ở mình trong khu làm việc sửa sang lại văn kiện. Giản Tiểu Bạch liếc ta cái, cũng có chào hỏi ta. này rất đáng ghét hơi tí là tiếng , ràng biết tiếng Trung Quốc, địa bàn Trung Quốc mà lại dùng tiếng thổ lộ với Mạc Tử Bắc chọc giận. Chẳng lẽ ta hiểu đạo lý hoa có chủ sao? Đúng là buồn cười!




      Liếc xéo ta cái, Giản Tiểu Bạch kéo Lâm Hiểu Tình bước lại bị Tina gọi lại. “ Giản tôi có thể chuyện với chút ?”




      Dừng bước Giản Tiểu Bạch làm cái mặt quỷ quay đầu cười , trong đôi mắt to sáng ngời lóe lên thần sắc phức tạp mà bạo dạn. “Chuyện gì?”




      “Tôi có thể chuyện riêng với ?” Tina khẽ vuốt mái tóc vàng lại đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Tình. Ý rất ràng là Lâm Hiểu Tình thể nghe.




      “Cậu trước , xong mình tìm cậu ngay!” Giản Tiểu Bạch hơ tay lại đem tầm mắt chuyển tới người Tina.




      Đợi Lâm Hiểu Tình vào phòng bên cạnh, Giản Tiểu Bạch mới nới với Tina: “ , chuyện gì?”




      Tina mà chỉ cười, cười rất quỷ dị. “ Giản, có biết tôi quen Mạc lúc nào ?”




      Giản Tiểu Bạch gật gật đầu. “Ừ! muốn cái gì cứ thẳng tôi muốn vòng vèo.”




      Giản Tiểu Bạch là người rất trực tiếp, thẳng thắn bộc trực, chỉ muốn biết Tina đến tột cùng muốn cái gì.




      “Tôi ấy, vẫn luôn !” Tina chút kiêng dè, trong ánh mắt là ý cười càn rỡ giống như thích Mạc Tử Bắc chính là chuyện hiển nhiên, rất bình thường vậy.




      “Tôi biết!” Giản Tiểu Bạch có chút kinh ngạc. “ sao?”




      “Tôi từ bỏ Mạc!”




      “Ừ!” Giản Tiểu Bạch trong lòng sắp bùng nổ tới nơi nhưng vẫn làm bộ như rất bình tĩnh. “Đó là chuyện của , cần phải cho tôi biết. chỉ cần với Mạc Tử Bắc là được! Còn chuyện gì nữa ? tôi nhé!”




      Giản Tiểu Bạch như vậy, ngược lại khiến Tina kinh ngạc, ràng lúc ta thổ lộ với Mạc nhìn thấy mặt Giản Tiểu Bạch tức đến méo xệch, vì sao bây giờ lại quan tâm?




      “Vậy là có việc gì đúng ?” Giản Tiểu Bạch nhún nhún vai: “Tôi nhé!”




      Khi xoay người Giản Tiểu Bạch liếc thấy bàn Tina có để quyển [Ba mươi sáu kế]. chỉ vào quyển sách kia hỏi: “ thích cái đó hả?”




      Tina gật đầu. “Đúng vậy, rất yên bác!”




      “Vậy xem , tôi đây!” Giản Tiểu Bạch quay sang, gương mặt lập tức trầm hẳn. Cái tây này coi trọng Mạc Tử Bắc, giới hạn phong độ của chỉ là ở lúc giáp mặt đấu tranh, còn ở sau lưng vẫn rất lo lắng. ta lại xem [ba mươi sáu kế], chẳng lẽ ta muốn dùng lúc theo đuổi Mạc Tử Bắc sao? biết vì sao vừa thấy ánh mắt Tina trong lòng liền cảm thấy mơ hồ bất an.




      với Lâm Hiểu Tình chuyện của này đúng là ổn, tại cảm thấy mình rất bà tám, nhưng mà cũng hết cách, sắp sụp đổ mất rồi. Người phụ nữ khác nhìn trúng người đàn ông của mình, thể phách lỗi cũng phách lối nổi.




      Trong phòng tổng giám đốc.




      Doãn Đằng Nhân đợi Giản Tiểu Bạch vừa liền đóng cửa lại, với Mạc Tử Bắc: “Mạc, Lam Sư đồng ý giúp chúng ta nhưng muốn cậu giao toàn bộ công ty cho ?”




      Mạc Tử Bắc hơi hơi sửng sốt, thực ngờ Lam Sư có khẩu vị lớn như vậy. “ ta đúng là sư tử há mồm rộng nhưng mà đồng ý là được.”




      “Mạc, đáng giá sao?” Doãn Đằng Nhân nhìn còn tiếc Mạc thị hơn cả Mạc Tử Bắc.




      “Dùng công ty đổi lấy mạng người rất đáng giá!” Mạc Tử Bắc thản nhiên cười. “Tiền có thể kiếm lại được chứ người ! trắng ra là tiền là để phục vụ cho con người, mình thể làm nô lệ đồng tiền, cho ta hết . Mình chỉ muốn Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh an toàn đương nhiên bây giờ còn cả Tiểu Túc nữa.”




      “Mạc, mình cần lần nữa nhìn nhận cậu chút. Nếu đổi là mình chưa chắc có thể làm được!” Doãn Đằng Nhân chua sót cười. “Cám ơn cậu còn nhớ đến Tiểu Túc. Mình rất cảm ơn cậu!”




      “Chuyện này khoan cho Tiểu Bạch biết. Lam Sư có lúc nào lấy ? Là muốn công ty hay là muốn tiền mặt?”




      muốn tiền mặt có điều cũng có thể để sau khi xác định Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh an toàn mới thanh toán.”




      đúng là tin chúng ta!”




      buộc phải tin!” Doãn Đằng Nhân rất hiểu Lam Sư, người trừ phi cần thiết nếu xuất .




      “Ba mình bên trong chúng ta có hình cảnh quốc tế, theo trực giác của cậu đó là ai?”




      “Sao bác Ôn lại biết?” Doãn Đằng Nhân kinh ngạc muốn chết, ta cảm thấy các kênh tin tức quá nhiều ngay cả ông cụ cũng xuất động. “Hình cảnh quốc tế?”




      “Đúng vậy, mình nghi là Tiểu Túc!” Mạc Tử Bắc cũng thể hoàn toàn chắc chắn.




      “Mình biết, đừng hỏi, mình rất sợ.”




      “Ừ, mình tìm giám đốc tài vụ xác định vốn lưu động tại của công ty. Còn nữa bất động sản của mình xem xử lý như thế nào tại cũng nên bắt tay vào chuẩn bị. Bảo Lam Sư, mình giao cho sớm chỉ cần ba người bọn Hùng Lập Tân an toàn!”




      “Ừ!”




      Tiếng chuông cửa vang lên, Tina vào báo giám đốc tài vụ đến.




      “Được rồi!” Tina nhìn vẻ mặt Mạc Tử Bắc nhưng Mạc Tử Bắc có tâm tình nhìn ta, vẻ mặt ôn nhu như nước của lập tức trở thành kẻ nghèo hèn.




      Giám đốc tài vụ nhanh chóng lên, Mạc Tử Bắc cho ông ta nghe dụng ý của mình, ngờ giám đốc tài vụ lại lập tức : “Công ty của tổng giám đốc e là thể bán!”




      “Vì sao?” Mạc Tử Bắc trong lòng chấn động.




      “Tổ tài vụ chúng ta vừa phát tài khoản tài chính bị di chuyển, ngay cả cổ phần công ty hình như cũng bị chuyển rất nhiều!”




      Mạc Tử Bắc sửng sốt gầm : “Gọi Tina đến đây!”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 159: Kết cục lớn [2]




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc trong lòng trầm xuống, sơ sót, trong công ty lại có kẻ gian.




      “Mạc!” Doãn Đằng Nhân thực lo lắng quan tâm hỏi: “Mình có thể làm gì?”




      “Cậu cứ vào trong trước, lát mình gọi cậu! Giám đốc Lý ông cũng ra ngoài !”




      Doãn Đằng Nhân cũng chỉ gật đầu vào phòng bên trong đóng cửa lại. bao lâu sau Tina liền vào, sau khi chuyện lúc lâu với Mạc Tử Bắc rồi ra ngoài. Doãn Đằng Nhân lại tiến vào khi Mạc Tử Bắc nhíu mày.




      “Mạc, cậu đồng ý?”




      “Mình có lựa chọn nào khác, phải sao?” Mạc Tử Bắc xoa mi tâm. “Cuộc chuyện mới rồi cậu đều nghe thấy rồi đấy, giúp mình gọi Tiểu Bạch qua đây , còn nữa giúp mình bảo vệ các ấy an toàn, mình giữ Thiên Thiên ở bên cạnh. Các giao cho cậu.”




      “Ừ!” Doãn Đằng Nhân cũng chỉ có thể gật đầu. “Cậu yên tâm , mình liền đây!”




      Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình lên án công khai Tina Doãn Đằng Nhân vẻ mặt u buồn vào, ta chỉ với Giản Tiểu Bạch.




      “Mạc gọi qua kìa.”




      Lâm Hiểu Tình nghe ra trong giọng ta có vẻ nặng nề bèn lo lắng hỏi: “ có việc gì chứ?”




      Doãn Đằng Nhân hít hơi sâu, nếu có việc gì tốt rồi. Nhưng ta cũng thể gì.




      Giản Tiểu Bạch cho nên lại có chút lo lắng thấp thỏm ra ngoài, vào phòng tổng giám đốc. Mạc Tử Bắc ngồi đối diện với ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ. Giản Tiểu Bạch lấy tay cản ánh mặt trời, có chút thích ứng đột nhiên mở cửa sổ.




      “Bắc? Làm sao vậy?” ràng cảm nhận được Mạc Tử Bắc căng thẳng.




      “Chúng ta chia tay Tiểu Bạch!” đột nhiên mở miệng.




      “Vì sao?” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hỏi, chỉ cảm thấy máu trong toàn thân đều ở chảy về phía ót, trong chớp mắt gần như đứng vững, lảo đảo tựa vào cái bàn bên cạnh. “, rốt cuộc làm sao vậy?”




      Mạc Tử Bắc thản nhiên cười, khóe miệng đầy bi thương mà thảm đạm. “ chỉ là cảm thấy có chút ngán ngẩm. Em là con Bộ Vân, bởi vì em mà có khả năng bị Thanh bang cho lên nóc. muốn hủy hoại nghiệp của mình chỉ trong chốc lát.”




      “Ơ!” Giản Tiểu Bạch nhất thời kinh ngốc, trong lúc nhất thời suy nghĩ được gì.




      cắn đầu cắn chặt môi, cánh môi nháy mắt trắng bệch. Người đàn ông này vừa rồi còn cùng triền miên, giờ phút này lại chia tay. Người đàn ông này hứa với cả đời vậy mà thay đổi là thay đổi. thể tin được.




      “Bắc, em cần phải em cả đời!”




      tin.




      Mạc Tử Bắc trong lòng trầm xuống, nhẫn nhịn nỗi đau trong lòng ra vẻ vô tình : “ ghét, đột nhiên cảm thấy ghét. Nhân Dạ Lang đào tẩu muốn bởi vì em mà trở thành vật hi sinh dưới họng súng của Dạ Lang.”




      Giản Tiểu Bạch nghe như sấm rền vang đầu, tin vào lỗ tai mình. “Bắc!”




      quyết định rồi ở bên Tina, ấy có thể ở giúp về nghiệp hơn nữa ấy cũng chăm sóc tốt cho Thiên Thiên. cộng như vậy muốn đánh mất.”




      Giản Tiểu Bạch lệ ngưng nơi hốc mắt, nghèn nghẹn hít mũi. “Cả Thiên Thiên cũng muốn lấy sao?”




      thể để con theo em chịu khổ, theo em trở thành đối tượng công kích của Dạ Lang. Em yên tâm nuôi Thiên Thiên tốt.”




      Trái tim yên lặng lại cuồng loạn muốn nổ tung. Giản Tiểu Bạch run run, muốn tin những lời vô tình như vậy lại từ trong miệng Mạc Tử Bắc ra. Vừa rồi còn hứa chăm sóc cả đời, vì sao mới phút thay đổi, bất thường khiến cho người ta kịp trở tay.




      “Em tin, em tin. Bắc rốt cuộc làm sao vậy?” Giản Tiểu Bạch thống khổ la to.




      Mạc Tử Bắc cố nén ý muốn tiến lên ôm lấy , hạ quyết tâm đến ấn chuông. Tina từ bên ngoài thắng lợi vào giống như nữ vương. “Mạc có chuyện gì sao?”




      Ánh mắt Mạc Tử Bắc nhìn đến Tina lên tia ngoan, lập tức liều mạng giấu . “Tina lại đây.”




      Tina cười khanh khách lên. “Mạc!”




      Mạc Tử Bắc ôm lấy Tina. Ở trước mặt Giản Tiểu Bạch mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tina mà Tina cũng ngại xấu hổ, ôm lấy đầu Mạc Tử Bắc làm nụ hôn thêm sâu. Mạc Tử Bắc vốn muốn cự tuyệt hôn sâu nhưng muốn để Tiểu Bạch tiếp tục lừng khừng nữa nên cũng chỉ có thể như thế. lại từ bị động chuyển thành chủ động.




      Gương mặt Giản Tiểu Bạch cứng đờ, yết hầu giống như bị cái gì đó mắc kẹt trong đó, khó chịu đến hít thở cũng thông, thấy choáng váng mặt mày, cả thế giới cũng trở nên đen tối. Nuốt nước mắt vào trong, cắn chặt môi, tơ máu cũng từ khóe môi mà chậm rãi chảy xuống.




      quyết định?”




      “Đúng vậy!” Mạc Tử Bắc buông Tina ra.




      “Em tin. Buổi sáng còn em cả đời, chúng ta còn…”




      “Tiểu Bạch, thực em nhưng tình thể mài ra làm cơm mà ăn được. thể bởi vì em mà liều lĩnh từ bỏ tính mạng của mình. Nếu phải lựa chọn giữa tình và tính mạng chỉ có thể lựa chọn cái sau.”




      !” rưng rưng lắc đầu muốn tin. Chuyện này nhất định có tình. Doãn Đằng Nhân nhất định biết, ta phải chuyện hồi với sao? Vì sao vừa rồi còn tốt đẹp mà tại lại thay đổi?




      “Hơn nữa, dáng người Tina lại đẹp như vậy, khô khan giống như em, đến cảm giác khi ôm em cũng thoải mái bằng Tina. Cho nên tìm ấy mà sống cả đời so với em có lẽ tốt hơn rất nhiều. phải sao?” Mạc Tử Bắc càng càng tàn nhẫn.




      Bước chân mềm nhũn lui xuống hai bước. “Bắc, đừng như vậy. Em tin!”




      Giản, muốn nhìn tôi với Mạc sao? Muốn chúng tôi… mới tin sao?” Tina cười càng thêm đắc ý, nụ cười của ta hoàn toàn phá hủy lý trí Giản Tiểu Bạch.




      Cái nụ cười hạnh phúc mặt Tina kia đập mạnh vào trái tim Giản Tiểu Bạch, đau đớn phải bởi vì ghen tị với Tina dù sao Mạc Tử Bắc cũng ta. chính là đau lòng vì Mạc Tử Bắc thay đổi quá nhanh. Điều càng làm cho đau khổ hơn là chẳng lẽ mấy ngày qua cùng Mạc Tử Bắc cùng sinh cùng tử, tình cảm đem ra so với sinh mệnh cực kỳ bé như thế sao?




      Vậy có còn là Mạc Tử Bắc mà biết hay ? Có còn là Mạc Tử Bắc có thể vứt bỏ tính mạng vì con trai hay ? Có còn là Mạc Tử Bắc cả đời này chỉ cần hay ?




      cứ nghĩ tình của bọn họ có thể vượt qua cả sinh tử nhưng sai rồi, quá sai rồi. hét to tiếng rồi chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc.




      Mạc Tử Bắc mặt lập tức đầy thống khổ. “ vừa lòng rồi chứ?”




      Tina chau mày: “Mạc, người ta thực !”




      Mạc Tử Bắc đẩy người ta ra, ngồi vào ghế tổng giám đốc, nhắm chặt hai mắt muốn đóng hết cả cửa tâm hồn mình. Giản Tiểu Bạch chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc nước mắt chảy dài hai má. Doãn Đằng Nhân vẫn luôn ở trước cửa chờ , ta lo Giản Tiểu Bạch nghĩ quẩn trong lòng. ta ngờ khi ra liền ra chạy nhanh ra ngoài. Lâm Hiểu Tình cũng chạy theo. “Rốt cuộc làm sao vậy?”




      Doãn Đằng Nhân giữ chặt cánh tay Giản Tiểu Bạch. “ Giản, được ra, bên ngoài rất nguy hiểm.”




      , tôi muốn , buông tôi ra, đừng có cản tôi cứ để tôi chết !” thống khổ kêu to.




      “Tiểu Bạch, rốt cuộc làm sao vậy?” Lâm Hiểu Tình cũng bắt được cánh tay kia của .




      Giản Tiểu Bạch bật khóc lớn tiếng, Mạc Tử Bắc ở bên trong phòng tổng giám đốc nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Tiểu Bạch trong lòng càng đau đớn kịch liệt, bàn tay bất giác siết chặt bên người.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 160: Kết cục lớn [3]




      Edit: Phong Vũ




      “Tiểu Bạch rốt cuộc làm sao vậy?” Lâm Hiểu Tình trong lòng cảm thấy bất an.




      ấy chia tay mình, ấy sợ chết! ấy ở với Tina.” Giản Tiểu Bạch khóc lớn.




      Lâm Hiểu Tình sửng sốt. “ ta chia tay?”




      Lâm Hiểu Tình chuyển tầm mắt sang Doãn Đằng Nhân muốn Doãn Đằng Nhân đích thân xác định. Doãn Đằng Nhân lại quay mặt qua chỗ khác biết nên trả lời thế nào. Lâm Hiểu Tình buông Giản Tiểu Bạch ra, chạy đến phòng tổng giám đốc của Mạc Tử Bắc. Tina ngồi ở sô pha, dáng vẻ rất ung dung. Đây là cái vẻ điển hình của tiểu nhân đắc chí sao? Lâm Hiểu Tình tiến lên, tay vịn vào máy tính bàn ghé vào quan sát ánh mắt Mạc Tử Bắc.




      Trong mắt Mạc Tử Bắc lại sâu như biển, hề có chút chột dạ, áy náy hay đau lòng chỉ lạnh nhạt giống như người xa lạ.




      sợ chết?”




      “Chẳng lẽ sợ chết sao?” hỏi lại, gương mặt vẫn chút thay đổi.




      “Tôi tin lý do này!” Lâm Hiểu Tình muốn từ trong ánh mắt Mạc Tử Bắc tìm kiếm chút dấu vết để lại nhưng nguyện vọng này của sụp đổ tan tành. Trong mắt Mạc Tử Bắc cái gì cũng có.




      Giản Tiểu Bạch lại đột nhiên khóc, chạy vào đến trước mặt Mạc Tử Bắc. cũng đứng lên, chân chấm đất, nhưng dám động đậy.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên với bọn họ: “Mấy người đều ra ngoài được ? Tôi có chuyện riêng với ấy.”




      Mạc Tử Bắc trong lòng căng thẳng, rốt cục vẫn là ung dung gật đầu. Tina rất tình nguyện ra ngoài, Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn bọn họ cái sâu rồi cũng ra ngoài, cùng Doãn Đằng Nhân đợi ở cửa.




      Trong phòng tổng giám đốc.




      khí trầm tĩnh vô hạn.




      nhìn vào đôi mắt đen như màn đêm, sâu như biển khơi thấy đáy của , trong đôi mắt ấy hề có ngọn lửa nóng cháy mà chỉ là chút thương hại. thà thương hại cũng nữa.




      Lồng ngực siết chặt lại, dự cảm xấu bao phủ quanh người Giản Tiểu Bạch. “ quyết định vậy sao?”




      muốn lần cuối cùng giữ lại giọng của mình như vẫn run run, tin tưởng. quyết định lần cuối cùng cố gắng ùa vào trong lòng .




      “Bắc, đừng tàn nhẫn như vậy được ?”




      Mạc Tử Bắc theo bản năng muốn đưa tay vỗ lưng nhưng bàn tay lại cứng ngắc bên người, nắm chặt đấm. mặt là vẻ nhẫn nhịn đến cực hạn.




      “Bắc, quên hồi sáng gì sao? Em biết còn giữ cái ra giường mà lần đầu chúng ta ở bên nhau, ra giường còn có vết máu của em. Tối đó chúng ta có Thiên Thiên, thằng bé còn đáng như vậy!”




      Nước mắt của từ từ thấm ướt áo khoác , vươn cánh tay muốn ôm nhưng lại dừng ở giữa trung, để mặc cho khóc, mặc cho trái tim siết chặt. Lúc rốt cục cảm giác được đờ đẫn cùng lạnh lùng, lúc căng thẳng và cứng đờ ngừng khóc. Từ trong lòng mà ngước đôi mắt lên dừng ở nơi con ngươi đen mênh mông vô bờ của , hàng lông mi còn vương đầy nước mắt, kinh hoảng tự tin từ đáy lòng dâng lên: “Bắc, thể chia tay sao?”




      Mạc Tử Bắc chậm rãi mở miệng, giọng dứt khoát. “ thể!”




      “Được!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên nở nụ cười.




      Trong mắt của vừa có khóc lại có cười. Mãi đến khi nước mắt từng giọt thấm ướt mảng áo trước ngực, mãi đến khi nở được nụ cười cứng nhắc, bất lực mới : “Được! chăm sóc Thiên Thiên cho tốt nhé. Em để cho hai người chết. Em nhất định để cho hai người chết!”




      xoay người muốn chạy Mạc Tử Bắc lại giữ chặt cánh tay của , ôm vào trong lòng. “Tiểu Bạch, em phải sống, phải sống tốt. sợ chết nên thể ở bên em nhưng mà em vẫn phải sống tốt.”




      Giản Tiểu Bạch cứng đờ người: “Chăm sóc con em cho tốt. Những chuyện khác cần phải quan tâm! Nếu thể bảo đảm Thiên Thiên an toàn em có lên trời xuống đất tha cho !”




      mỉm cười lau nước mắt, nuốt chua sót vào lòng. Kiễng mũi chân, kéo đầu của xuống, tay lau dấu son môi môi rồi lại in lên dấu môi của . Mạc Tử Bắc trong đầu trống rỗng gần như là trong nháy mắt hôn lên môi . Đầu lưỡi vươn vào trong miệng của cùng dây dưa. Hơi thở nóng hổi tràn ngập ở bên trong phòng tổng giám đốc, cùng ôm chặt lấy nhau. hương vị tuyệt vọng lan tràn trong trái tim cả hai người. Mạc Tử Bắc còn đắm chìm ở trong miệng của bị đẩy ra.




      khẽ cười : “Là em nhất thời kiềm chế được, bao giờ như thế nữa. Tạm biệt Mạc Tử Bắc!”




      kiên cường xoay người bỏ . rồi nhưng mặt Mạc Tử Bắc dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại khi tóc phất qua, cảm giác ấy chạm vào lòng ràng chỉ rất mà lại đau đến thế.




      Khi nhìn thấy Doãn Đằng Nhân cùng Lâm Hiểu Tình lại mỉm cười. Nụ cười hư vô mờ mịt làm trái tim Doãn Đằng Nhân cùng Lâm Hiểu Tình đau đớn.




      Mạc Tử Bắc mình suy sụp ngồi ở ghế, đau lòng đến thể hô hấp. muốn ôm , hung hăng hôn lên môi của , muốn , cả đời này chỉ cần nhưng mà lại chẳng thể làm được gì.




      “Tiểu Bạch!” Lâm Hiểu Tình thân thiết kéo tay .




      lại cười rất nhàng. “ thôi chị dâu. Nơi này về chúng ta!”




      Doãn Đằng Nhân cảm thấy đành lòng nên vọt vào phòng tổng giám đốc. “Mạc, cậu có cần suy nghĩ chút nữa ?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu.




      Doãn Đằng Nhân chạy nhanh ra Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình còn thấy bóng dáng. Còn Tina dùng thái độ của kẻ thắng, hai tay khoanh ở trước ngực cười rất đắc ý, nhìn Doãn Đằng Nhân rời với ánh mắt khiêu khích.




      Doãn Đằng Nhân chán ghét trừng cái rồi chạy vào thang máy.




      Dưới đại sảnh Giản Tiểu Bạch kéo tay Lâm Hiểu Tình mỉm cười hỏi: “Cậu có sợ chết ?”




      Lâm Hiểu Tình trong lòng chua sót: “ sợ!”




      “Tốt lắm! Mình cũng để cậu chết!” đột nhiên kiên cường khiến Lâm Hiểu Tình trong lòng càng thêm chua sót. “Tiểu Bạch, cậu đừng có tỏ ra mạnh mẽ.”




      “Mình phải tỏ ra mạnh mẽ! Nếu mình là con Bộ Vân mình là con của đại ca. Ít nhất mình phải kiên cường giống như hai. Có lẽ mình làm được gì ngoài mỉm cười, như vậy đủ rồi. Ít nhất mình biết tuy mình có gì nhưng có kiên cường.”




      “Tiểu Bạch!” Lâm Hiểu Tình mặt ràn rụa nước mắt. “Chúng ta thôi!”




      Hai người tay trong tay như chiến sĩ lao tới chốn pháp trường. Lúc Doãn Đằng Nhân từ trong cái thang máy khác ra liền nhìn thấy bóng dáng các cùng nhau ra khỏi đại sảnh. ta chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :