1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 150: Kế hoạch [2]




      Edit: Phong Vũ




      Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình vừa , Mạc Tử Bắc liền với Giản Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, em đưa Thiên Thiên với Tiểu Túc ra bên ngoài văn phòng chút được ? có kế hoạch quan trọng muốn với Nhân.”




      Giản Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc gật đầu. “Được rồi, hai người ! Tiểu Túc chúng ta ra ngoài !” Dẫn con trai và Tiểu Túc cùng ra ngoài.




      Đợi các vừa ra, Mạc Tử Bắc với Doãn Đằng Nhân: “Đóng cửa phòng lại!”




      “Nhìn trịnh trọng quá, thần bí quá vậy, có chuyện gì !” Doãn Đằng Nhân đóng cửa lại trở lại ghế dựa bên giường.




      Mạc Tử Bắc cười lại khôi phục vẻ nghiêm trang: “Mình chỉ là thấy Hùng Lập Tân lần này là muốn cùng sống mái với Dạ Lang. Kế hoạch cơ mật như vậy ta cũng với bọn mình xem ra là muốn liều mạng. Mình lo ta có có về.”




      “Mình cũng biết chuyện này thực rất khó tin. ta là người tính toán chu đáo cặn kẽ, có thể nhẫn nhịn bảy năm nhận Tiểu Bạch quả khiến người ta khâm phục. Nếu mà mới có thể bảy ngày cũng chống đỡ nổi, biết đó là em mình mà lại phải giả vờ như người xa lạ. ta đúng phải bình thường!”




      “Cậu cũng phải bình thường, khi nào chúng ta cùng nhau cử hành hôn lễ đó!” Mạc Tử Bắc đột nhiên .




      “À!” Doãn Đằng Nhân kinh ngạc ngớ ra: “Kết hôn? Cùng nhau?”




      “Đúng vậy! Cậu với Tiểu Túc rất thân mật rồi mà? Nếu hai người chúng ta cùng nhau cử hành hôn lễ nhất định rất náo nhiệt, hơn nữa cũng rất thú vị, cam đoan cả đời khó quên.”




      “À! Kết hôn? Nhưng mà mình…” Doãn Đằng Nhân còn có chút ấp úng.




      Mạc Tử Bắc khó hiểu cau mày hỏi: “Cậu đối với Tiểu Túc phải lòng?”




      Doãn Đằng Nhân bật cười: “ lòng, tuyệt đối lòng, có trời đất chứng giám. Chẳng lẽ cậu thấy mình đối đãi với ấy hoàn toàn khác với các khác sao?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu. “ phải mình coi thường cậu. Những người phụ nữ mà trước đây cậu từng quen đúng là rất… uhm! Hình dung như thế nào nhỉ, đúng là rất ghê tởm!”




      “Chẳng lẽ cậu thế sao?” Doãn Đằng Nhân đẩy trở về.




      “Tốt lắm chúng ta đừng chuyện quá khứ nữa. Tiểu Túc rất tốt, ấy nhìn vừa lạnh nhạt lại mất vẻ xinh đẹp, rất xứng với cậu. Tuyệt đối đúng quy cách.”




      “Mình chỉ là muốn kết hôn, mình có chứng sợ kết hôn.” Doãn Đằng Nhân tùy ý ngụy biện.




      chết . Cậu cẩn thận, cứ tiếp tục như vậy rồi có ngày mất đó!” Mạc Tử Bắc hảo tâm nhắc nhở. “Nếu phải chúng ta là bạn tốt nhiều năm mình muốn cùng cử hành hôn lễ với cậu đâu. Nhân, cậu có biết năm năm là cái gì khái niệm ?”




      “Khái niệm gì?”




      “Chỉ có bản thân tự suy nghĩ mới thực hiểu được mùi vị thương nhớ. Đêm dài người vắng đột nhiên nhớ tới người, chuyện giấu ở rất sâu rất sâu dưới đáy lòng. Hình như có bài hát nào đó có nỗi nhớ giống như căn bệnh khiến người ta thể khống chế mà ngừng đấu tranh giữa tình cảm và lý trí. Đó là loại hạnh phúc ưu thương, là loại phiền muộn ngọt ngào, là loại thống khổ ấm áp.”




      “Wow!” Doãn Đằng Nhân kêu to. “Mạc, mình phát tại cậu lãng mạn!”




      Mạc Tử Bắc trừng mắt liếc cái: “Nhân, mình là lo lắng cho cậu! Đừng để giống như mình, đợi đến lúc mất mới biết quý trọng. Cậu có biết có mấy thứ có lẽ lúc ấy cậu thèm để ý nhưng lúc mất đau đớn. Khiến cậu quay đầu lại tìm kiếm, lúc cần thiết có thể ôn lại chuyện cũ bởi vì có lẽ ôn lại chuyện cũ chính là mong ước tốt đẹp của chính cậu mà người khác cũng nhất định nghĩ như vậy.”




      Doãn Đằng Nhân nghe như thế, khắc sâu rốt cuộc thực nghiêm túc gật đầu. “Mạc, cám ơn. Mình cần chút thời gian để suy nghĩ cho kỹ. Cậu yên tâm ! Mình phụ Tiểu Túc!”




      “Vậy là tốt rồi!” Mạc Tử Bắc rốt cuộc yên tâm nhưng lại lập tức nhíu mày. “Chân mình tại lại bị thương còn phải rất lâu mới phục hồi như cũ. Nếu Hùng Lập Tân sống mái với Dạ Lang cậu nghĩ tưởng có mấy phần thành công?”




      “Mình thấy có chút cảm giác lấy trứng chọi đá. Dạ Lang mấy năm nay ngừng lớn mạnh. Thế lực của tứ phương Tây lan đến toàn bộ Đông Nam Á, với tổ chức lớn như vậy, trực giác tích lũy nhiều năm như vậy, Dạ Lang dễ đối phó đâu!”




      “Mình cũng biết là rất nguy hiểm nhưng chúng ta đều ngăn được kế hoạch của Hùng Lập Tân. Cho nên Nhân, chúng ta giúp ta !”




      “Giúp thế nào?” Doãn Đằng Nhân hỏi.




      “Cậu mời người bạn hắc đạo Nhật Bản!”




      “Cậu mời Lam Sư?” Doãn Đằng Nhân mở to hai mắt nhìn. “ ta chưa chắc đến!”




      “Mình biết tính tình ta cổ quái nhưng mình vẫn muốn thử xem. Cậu nghĩ cách liên hệ với ta, tiếc trả giá cao giải quyết Dạ Lang để Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh bình an trở về.”




      “Cậu phải rất ghét Mai Thiếu Khanh sao?”




      Mạc Tử Bắc gật đầu thực thẳng thắn thừa nhận. “Mình đúng là rất ghét ta. Nhưng nếu bọn họ bởi vì Dạ Lang mà hy sinh mình nghĩ Tiểu Bạch nhất định rất khổ sở. Đây là tình huống mình muốn nhìn thấy nhất.”




      “À!” Doãn Đằng Nhân chú ý tới đáy mắt rất nghiêm túc của Mạc Tử Bắc mà trong lòng chấn động. “Mạc, đây là ai cả đường trong truyền thuyết sao?”




      chết !” Mạc Tử Bắc cũng bị ta chọc cười. “Nhân, Mai Thiếu Khanh bảo vệ Tiểu Bạch nhiều năm như vậy trong lòng mình vẫn rất cảm kích ta. Ít nhất mấy năm nay Tiểu Bạch bởi vì có ta mà cảm thấy đơn. ấy xem Mai Thiếu Khanh như người thân mà người thân Tiểu Bạch cũng giống như là người thân của mình. Cho dù mình rất quen nhìn cái bộ mặt lạnh nhạt giống như vương tử kia của Mai Thiếu Khanh nhưng mà mình cũng đành lòng nhìn ta liều mạng. Có lúc mình cảm thấy ta, Hùng Lập Tân với Túc là loại người, chí ít là trời sinh có tính cách đặc biệt lạnh nhạt.




      “À!” Doãn Đằng Nhân lắc đầu. “Tiểu Túc ra là rất nhiệt tình. Cậu đừng bị bề ngoài lạnh lùng của ấy đánh lừa. ấy nhìn có chút lạnh nhạt nhưng tuyệt đối phải trời sinh.”




      “Cậu hiểu ấy đến như vậy rồi.” Mạc Tử Bắc trêu ghẹo : “Cậu chừng nào ăn người ta đây?”




      “Bí mật!” Doãn Đằng Nhân cười thần bí. “Có điều mình bắt đầu hiểu lời cậu , khi nếm qua hương vị cực phẩm này rồi các khác đều là thứ bình thường, chỉ có cái người cậu cảm thấy khắc sâu nhất mới là cực phẩm cả đời cậu!”




      “Ha ha! Xem ra ngày cưới của chúng ta cũng xa xôi lắm đâu.” Mạc Tử Bắc thở dài hơi. “Đừng quên tìm Lam Sư đấy. Mình có thể cho ta toàn bộ Mạc thị Duy Bạch, chỉ cần bảo vệ tốt Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh an toàn.”




      “Toàn bộ?” Doãn Đằng Nhân có chút rung động cũng nghiêm túc hẳn. “Uhm, mình hiểu rồi.”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 151: Kế hoạch [3]




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc sẵn sàng lấy toàn bộ tập đoàn Mạc thị ra đổi lấy bình an của Hùng Lập Tân và Mai Thiếu Khanh, điều này làm cho Doãn Đằng Nhân đối với Mạc Tử Bắc lần nữa có cảm giác bội phục vô cùng.




      “Còn chuyện gì nữa ?” Doãn Đằng Nhân lại hỏi.




      Mạc Tử Bắc mỉm cười lắc đầu: “ có, đừng cho Tiểu Bạch. Mình muốn làm lo lắng!”




      “Mạc, cậu Giản Tiểu Bạch rồi. Cái tình cảm mến vừa đáng sợ vừa làm cho mình cảm động!”




      “Cậu cũng như vậy thôi, Tiểu Túc đến thay đổi thèm muốn cũng thay đổi cả những rung động. Mỗi người đều có tình của mình, phải nắm cho chắc.”




      “Uhm!”




      “Gọi các ấy vào !”




      Doãn Đằng Nhân mở cửa, Tiểu Túc thản nhiên quét mắt liếc ta cái, trong đôi mắt sáng ngời tia nghi vấn.




      Giản Tiểu Bạch hỏi: “Hai người bàn xong rồi à?”




      Doãn Đằng Nhân gật đầu ôm lấy Thiên Thiên. “Lại đây nhóc, chú dẫn con chơi!”




      Thiên Tiên lập tức chạy tới ôm chân Doãn Đằng Nhân, cậu nhóc dường như thoải mái hơn rất nhiều. “Chú, bế!”




      Doãn Đằng Nhân bế cậu nhóc lên, cưng chiều hỏi: “Nhóc cho xem là chú tốt hay là ba tốt?”




      Giản Tiểu Bạch cũng bị câu hỏi của Doãn Đằng Nhân làm cho tức cười, chờ đợi con trai trả lời. Nào ngờ Thiên Thiên ngẩng khuôn mặt tươi cười non nớt với Doãn Đằng Nhân: “Chú tốt!”




      “Ôi!” Doãn Đằng Nhân thoải mái cười to ôm Thiên Thiên ra khỏi phòng. “Mạc, con trai cậu mình tốt hơn cậu kìa.”




      Mạc Tử Bắc khẽ chau hàng lông mày tuấn: “Thiên Thiên là chú tốt hay ba tốt?”




      Thiên Thiên lại : “Ba tốt!”




      “Wow!” Doãn Đằng Nhân kêu to: “Mới như vậy biết nịnh hót người ta rồi, thằng nhóc này đúng là tinh ranh.”




      Mạc Tử Bắc ra vẻ người làm ba, kiêu ngạo cười đến rất là sáng lạn. Giản Tiểu Bạch cùng Tiểu Túc cũng lập tức vào, Tiểu Túc đưa mắt nhìn Doãn Đằng Nhân đột nhiên với ta: “Tôi nghĩ trở về chuyến!”




      Doãn Đằng Nhân sửng sốt: “Trở về? Về đâu?”




      “Về nhà chuyến!” Trong ánh mắt Tiểu Túc thản nhiên, tia gợn sóng.




      “Vì sao?” Doãn Đằng Nhân lại hỏi, trong ánh mắt ràng có nghi ngờ. “ nay rất nguy hiểm, nếu em ra ngoài lo lắng lắm.”




      Tiểu Túc cười cười thực lạnh nhạt. “ sao. Tôi phải là đối tượng bọn họ đối phó cho nên cần lo lắng cho tôi. Tôi về nhà chuyến rồi ngày mai quay lại.”




      Túc.” Mạc Tử Bắc quan tâm hỏi. “Nhà có phải là có chuyện gì quan trọng hay ? Nếu có chuyện gì quan trọng khoan hẵn về được ?”




      Tiểu Túc lắc đầu. “Tôi phải về!”




      Doãn Đằng Nhân buông Thiên Thiên xuống, vội vàng chạy đến bên Tiểu Túc, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt của . Tiểu Túc bị ta nhìn chằm chằm nên trong mắt cũng lên tia bối rối. “ nhìn cái gì?”




      “Em có chuyện đó gạt !” Doãn Đằng Nhân có thể kết luận.




      “Tôi thăm chị , ?” .




      Doãn Đằng Nhân nhất thời hoảng sợ, tự chủ được mà dao động. “ phải muốn mà là lo ấy nhìn thấy chịu bị kích thích.”




      “Vậy được, tôi mình, ngày mai về.”




      “Em chắc chắn là có thể mình được chứ?” Doãn Đằng Nhân vẫn có chút lo lắng.




      “Tôi có thể!” Túc Nhĩ Nhiên kiên định trả lời.




      “Được rồi!” Doãn Đằng Nhân cũng miễn cưỡng nữa. “Lái xe !”




      “Cẩn thận chút!” Giản Tiểu Bạch tiến lên với .




      Tiểu Túc liếc mắt nhìn Giản Tiểu Bạch cái sâu, đồng thời dùng ánh mắt phức tạp nhìn Doãn Đằng Nhân sau đó xoay người rời .




      Doãn Đằng Nhân trong lòng bỗng lên chút bất an, ta lập tức lắc đầu bật cười. “Gần đây tinh thần căng thẳng quá nên thần kinh mới mẫn cảm như vậy. Tiểu Túc có súng, ấy thân thủ lại rất tốt chắc là có việc gì đâu.”




      Ngày hôm sau cả ngày nhìn thấy bóng dáng Tiểu Túc. Mọi người bắt đầu có chút lo lắng, Doãn Đằng Nhân gọi điện vào số máy của nhưng đều là ngoài vùng phủ sóng. Lúc này mọi người đều có chút bối rối.




      Mạc Tử Bắc hỏi Doãn Đằng Nhân: “Cậu có biết nhà ?”




      Doãn Đằng Nhân lắc đầu. “Cho tới bây giờ mình cũng chưa từng tới đó.”




      “Ồ!” Hùng Lập Tân bật cười. “ đúng là sơ ý, tình cảm với người ta tốt như vậy mà cũng biết người ta ở đâu. Đúng là đáng đánh!”




      Doãn Đằng Nhân cười khổ, đáy mắt tràn đầy lo lắng. “Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?”




      Tất cả mọi người đều trầm mặc hẳn. Doãn Đằng Nhân nhất thời có chút bối rối. ta nhìn trừng trừng cái điện thoại tay như có thể nhìn cả thế kỷ vậy, nội tâm ta trải qua hồi giằng co đáng sợ.




      “Tiểu Túc, em trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện nhé!” ta tự với lòng mình.




      ngày này Tiểu Túc đến. Ngày hôm sau cũng thấy bóng dáng. Ngày thứ ba Doãn Đằng Nhân cuối cùng cũng gọi được cho Tiểu Túc.




      ta vội vàng hỏi: “Em rốt cuộc là đâu? Em sao chứ?”




      Tất cả mọi người đều thở dài nhõm hơi, cuối cùng cũng có xảy ra chuyện. Tiếng cười trầm mạnh của Mạc Tử Bắc vang khắp phòng, với mọi người: “Nhân rốt cục cũng nếm được mùi vị thiếu chút nữa là mất rồi. Nếu cậu quý trọng có lẽ Túc xuất ở trước mặt cậu nữa đâu.”




      Lời Mạc Tử Bắc làm cho Doãn Đằng Nhân tái mặt, trợn mắt. “Tiểu Túc đến ngay.”




      “Vậy là tốt rồi.”




      Túc Nhĩ Nhiên sau khi quay lại vẻ mặt rất mỏi mệt.




      Giản Tiểu Bạch lo lắng hỏi . “ sao chứ?”




      Trong nháy mắt Túc Nhĩ Nhiên dường như trở nên khá mệt mỏi, ánh mắt mờ mịt nhìn Giản Tiểu Bạch, khóe môi cong lên nở nụ cười thản nhiên nhưng dịu dàng.




      sao!”




      “Em rốt cuộc là đâu?” Doãn Đằng Nhân nhịn được nữa rồi.




      Giản Tiểu Bạch rót cho ly nước rồi đưa tới tay . Túc Nhĩ Nhiên uống ngụm cho thuận giọng rồi mới với bọn họ: “Chị tôi nhìn thấy tôi liền lập tức phát điên, tình trạng rất xấu cho nên hai ngày nay tôi luôn ở trong bệnh viện tâm thần.”




      “Ừ!” Doãn Đằng Nhân tiến lên ôm : “Làm sợ muốn chết.”




      Túc Nhĩ Nhiên ghé vào đầu vai ta mà ngủ. Hùng Lập Tân có chút đăm chiêu nhìn Tiểu Túc, lúc sau mới với Doãn Đằng Nhân: “Bế ấy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi ! Tôi thấy ấy hình như là vài ngày nghỉ ngơi rồi đấy.”




      Ngày thứ tư đến lượt Hùng Lập Tân phải . Lâm Hiểu Tình cùng Giản Tiểu Bạch đều rất buồn. Nhưng Hùng Lập Tân lại phải . Lúc ta có với Mạc Tử Bắc: “Hiểu Tình giao cho cậu, giúp tôi chiếu cố ấy. Tôi nhất định trở về.”




      Mạc Tử Bắc gật đầu. “ yên tâm ! Có tôi ở đây các ấy đều an toàn.”




      Hùng Lập Tân gật đầu sau đó dứt khoát rời . Lâm Hiểu Tình nơi đáy mắt đều là vẻ đấu tranh làm cho Giản Tiểu Bạch rất đau lòng, tự chủ được mà ôm lấy vai ấy muốn cho ấy thêm sức mạnh. Túc Nhĩ Nhiên ngủ thẳng đến giữa trưa rốt cục cũng thức dậy.




      vào văn phòng tổng giám đốc, phát thấy Hùng Lập Tân liền hỏi: “Hùng Lập Tân chạy đâu rồi?”




      rồi!” Mạc Tử Bắc với .




      Túc Nhĩ Nhiên trong mắt xẹt qua tia sợ hãi, xoay người bước . Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch, Lâm Hiểu Tình đều ngây ngẩn cả người, Doãn Đằng Nhân mới từ phòng bên cạnh tới cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng rời .




      Chương 152: Huyền diệu




      Edit: Phong Vũ




      Doãn Đằng Nhân kịp hỏi gì liền đuổi theo, ta nhìn theo bóng dáng Tiểu Túc chạy vội mà trong lòng lên tia bất an.




      “Tiểu Túc!” ta gầm .




      Nhưng Túc Nhĩ Nhiên vào thang máy, hơn nữa thang máy cũng nhanh chóng xuống. Doãn Đằng Nhân đành phải thang , có trời mới biết từ tầng bốn mươi hai xuống là cái cảm giác gì, khi rốt cuộc tới dưới lầu mệt đến thở hồng hộc, trong đại sảnh còn bóng dáng của Tiểu Túc.




      ta lại chạy vội đến bãi đỗ xe, sau đó ta nhìn thấy xe ta ràng đậu ở bãi đỗ xe.




      ấy lái xe, ấy đâu?” Doãn Đằng Nhân hoảng sợ, biết phải làm sao, vì sao phải gấp như vậy ngay cả chào ta tiếng cũng , muốn làm cái gì?




      ta nhấn số điện thoại của , vẻ mặt lo lắng may mà bên kia có người nghe. “Doãn, tôi ra ngoài chút, có thể hai tháng sau mới trở về. đừng tìm tôi.”




      “Vì sao? Em muốn đâu?” Doãn Đằng Nhân khống chế được hô to.




      Bên kia lại cúp máy. ta gọi lại điện thoại tắt máy. Doãn Đằng Nhân suy sụp đá xuống xe, phiền não muốn quăng luôn cái điện thoại. Trở lại tầng bốn mươi hai sắc mặt ta tình bất định.




      Mạc Tử Bắc quan tâm hỏi: “Đuổi kịp ?”




      ta lắc đầu. “ ấy phải hai tháng nữa mới trở về. Câu ấy làm cái gì vậy? Vì sao phải hai tháng?”




      “Ờ!” Mạc Tử Bắc, Giản Tiểu Bạch cùng với Lâm Hiểu Tình đều có chút kinh ngạc sững sờ. “ ấy với cậu là làm cái gì sao?”




      Doãn Đằng Nhân lại lắc đầu. “ chỉ câu như vậy. Mình gọi lại thoại tắt máy.”




      lo lắng cùng khó hiểu mặt Doãn Đằng Nhân, tay ta cũng nhịn được xoa mà xoa lên mi tâm, khuôn mặt tuấn tú nhìn như muốn khóc, u ám vì bị Tiểu Túc đả kích.




      ấy tới hỏi chuyện Hùng Lập Tân, nghe Hùng Lập Tân rồi là liền đuổi theo.” Lâm Hiểu Tình thực buồn bực nhắc lại chuyện vừa rồi cho Doãn Đằng Nhân.




      ta nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu. “Từ từ, ấy hỏi chuyện của Hùng Lập Tân? Sau đó là bỏ ?”




      “Đúng vậy!” Mạc Tử Bắc cũng gật đầu.




      Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu suy nghĩ: “Xem ra mình phải tìm người điều tra thân phận của Tiểu Túc rồi.”




      “Nhân! Cậu nghi ngờ cái gì vậy?”




      Doãn Đằng Nhân lắc đầu: “Mình biết, mình chỉ là có chút nghi ngờ. ấy vì sao biến đâu ba ngày, khi trở về lại mỏi mệt đến cực điểm? Mọi người tin ấy vì ở trong bệnh viện tâm thần nên mới mệt sao?”




      Nghe ta như vậy Mạc Tử Bắc cũng thể lắc đầu. “Nơi đó có bác sĩ, đối với bệnh tình chị ấy cũng rất biết, vì sao còn mệt như vậy nhỉ?”




      “Đúng rồi!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ đến: “ phải là từng chị ấy sao? phải biết chị ấy mới đúng?”




      Doãn Đằng Nhân gật gật đầu. “ ấy với Tiểu Túc tính cách hoàn toàn khác nhau. Đó là nhiệt tình như lửa. Tiểu Túc so với ấy lạnh lùng và xinh đẹp hơn.”




      gọi điện đến bệnh viện tâm thần , hỏi xem hai ngày trước Tiểu Túc có đến đó hay .” Giản Tiểu Bạch đề nghị.




      Doãn Đằng Nhân lập tức gọi điện thoại cho trợ thủ ta đích thân điều tra. Mọi người đợi tiếng sau có tin. Doãn Đằng Nhân nghe điện thoại xong với mọi người: “Tiểu Túc dối. Túc Tinh Nhi được chuyển đến bệnh viện khác từ tháng trước. tại còn ở bệnh viện đó nữa.”




      ấy vì sao lại dối?” Giản Tiểu Bạch truy vấn.




      “Tôi biết.” Doãn Đằng Nhân cười khổ.




      Người con ta thích thần bí như vậy, ta chỉ biết là ấy vì báo thù cho chị mà đến bị ta ăn. ta có chút buồn rầu gãi gãi ót đột nhiên . “Tiểu Túc còn có thể dùng súng!”




      Giản Tiểu Bạch nghi hoặc chớp mắt nhìn Mạc Tử Bắc. Nhìn cũng rất bất ngờ, Lâm Hiểu Tình cũng có chút ngạc nhiên. Mạc Tử Bắc nhếch môi, suy nghĩ hỏi: “ ấy có súng?”




      “Đúng vậy, lần trước cứu cậu, ấy bắn nổ lốp chiếc xe phía sau cậu, sau đó ấy lại chạy tới bắn xuyên qua đầu hai người trong xe, thủ đoạn tuyệt đối tàn bạo. Mình vẫn chưa kịp hỏi giờ nhớ đến rất bất ngờ.”




      “Ừm!” Mạc Tử Bắc lại càng bất ngờ. “ ấy trước kia làm việc gì?”




      biết, chưa từng mà mình cũng có hỏi.”




      “Hở!” Đôi mắt đen lúng liếng của Giản Tiểu Bạch trong đầy khó hiểu: “ với ở bên nhau cũng rất lâu rồi đó? Vì sao đến bây giờ còn chưa có tới nhà người ta? Nếu người ta nên hiểu biết ràng. Giờ tốt quá rồi, mất cũng biết đâu tìm!”




      Giản Tiểu Bạch cũng biết mình có nên đồng tình với ta hay , người đàn ông háo sắc như vậy bị trừng trị chút cũng đáng. “ mà cũng có lúc đến ngày hôm nay, chắc cũng chưa từng nghĩ tới nhỉ?”




      Giản Tiểu Bạch hắc hắc cười, ngã vào người Mạc Tử Bắc cười, vui sướng khi thấy người gặp họa, xoa lên mái tóc dài của với Doãn Đằng Nhân: “Nhân, điều tra thân phận của Túc chút . Mình nghi ấy với Hùng Lập Tân nhất định có quan hệ.”




      Mặt Lâm Hiểu Tình nhất thời cứng đờ. “ ấy với Hùng Lập Tân có quan hệ gì?”




      “Ờ!” Mạc Tử Bắc bừng tỉnh đại ngộ lập tức giải thích: “Tôi là tôi nghi ấy cũng là em Hùng Lập Tân. thấy vừa rồi ấy nghe Hùng Lập Tân rời liền kích động thế sao? ấy đúng là chưa từng có biểu như thế!”




      “À! Nhưng chúng ta cũng thể chắc chắn ấy phải là người tình của Hùng Lập Tân?” Lâm Hiểu Tình đáy lòng chua như bị đổ cả bình dấm vào, chua đến khó có thể ức chế.




      phải!” Doãn Đằng Nhân lập tức kích động la lên. “Tiểu Túc phải loại người như vậy.”




      Giọng vang vọng khắp văn phòng tổng giám đốc, Mạc Tử Bắc lắc đầu bật cười. “Cậu đúng là có tình cảm thực với Tiểu Túc rồi. Nhân, mình cũng tin Tiểu Túc phải loại người như vậy.”




      Sau đó Mạc Tử Bắc lại với Lâm Hiểu Tình: “ phải tin Hùng Lập Tân, ấy là người đàn ông cơ trí vô cùng. ấy làm chuyện có lỗi với đâu.”




      “Vì sao lại nghi ngờ ấy là em Hùng Lập Tân?” Lâm Hiểu Tình được an ủi cũng tạm thời quên ghen tuông. kỳ cũng biết Hùng Lập Tân làm ra chuyện có lỗi với , tuy rằng ta che giấu rất nhiều bí mật nhưng đó cũng là chuyện bất đắt dĩ, ai bảo ta là con Bộ Vân!




      ấy họ Túc, tôi nhớ Hùng Lập Tân có ấy còn có hai em khác họ Thư. Tiểu Túc cũng có chị . Điều này cũng thể trở thành chứng cớ, quan trọng là biểu của ấy hôm nay. Tôi cảm thấy ấy muốn tìm Hùng Lập Tân, có lẽ ấy có bí mật chúng ta biết.” Mạc Tử Bắc tràng làm cho Doãn Đằng Nhân cũng đột nhiên nhớ tới điều gì đó.




      “Mạc, mình gọi điện thoại. Mình muốn cho người điều tra thân phận của Tiểu Túc sau đó mọi chuyện đều tra ra manh mối!” Doãn Đằng Nhân chỉ cảm thấy trong đầu mình rất loạn.




      Lâm Hiểu Tình thần sắc có chút mất mát, Hùng Lập Tân vừa hồn của dường như cũng bị mang . với Giản Tiểu Bạch: “Mình qua phòng bên nghỉ ngơi chút, mọi người cứ trò chuyện !”




      Nhìn bóng dáng lẻ loi rời , Giản Tiểu Bạch trong lòng cũng thầm thở dài tiếng.




      “Em cũng rất hy vọng Túc là chị em của em!”




      Mạc Tử Bắc cười cười kéo tay qua: “ tìm được mà, cho dù Tiểu Túc phải cũng tìm được chị em của em. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 153: Kiếp này chỉ em mà rung động




      Edit: Phong Vũ




      ai ngờ Hùng Lập Tân cùng Tiểu Túc vừa tuần bọn họ có tin tức gì. Chân Mạc Tử Bắc cũng tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình vịn tường mà xuống giường bộ, nhưng cái chân bị thương vẫn chưa lành nên cũng dám quá dùng sức. Lâm Hiểu Tình cùng Doãn Đằng Nhân sụp đổ tới nơi, ngày nào cũng ỉu xìu, đặc biệt Doãn Đằng Nhân quả đúng như là gà trống thua trận cúi đầu nhìn rất là uể oải.




      Tin tức điều tra Túc Nhĩ Nhiên vẫn chưa có, Mạc Tử Bắc biết khuyên Doãn Đằng Nhân thế nào, mà Giản Tiểu Bạch cũng biết làm thế nào để khuyên Lâm Hiểu Tình. Chỉ có thể nhìn Lâm Hiểu Tình trốn ở trong phòng bên nghỉ ngơi mình.




      Doãn Đằng Nhân cũng biết đâu, ta chỉ muốn tìm Túc Nhĩ Nhiên, thiên hạ to lớn biết đâu mà tìm?




      “Mạc Tử Bắc em lo quá!” Giản Tiểu Bạch thở dài.




      “Gọi là Bắc, đừng có gọi cả tên cả họ của như thế.” Mạc Tử Bắc xoay vai , buộc nhìn thẳng vào hai mắt của mình. “Gọi lần!”




      Giản Tiểu Bạch nhớ tới năm năm trước cũng từng bảo gọi là Bắc. Nhớ tới đó lại có chút ngượng ngùng, cũng biết gọi như thế nào, cụp mắt xuống, cúi đầu, khuôn mặt nhắn đỏ ửng lên.




      “Gọi lần thôi!” Mạc Tử Bắc dịu dàng lên tiếng.




      Giản Tiểu Bạch lập tức nâng hai đôi mắt tròn xoe lên, nhìn thấy ngũ quan thâm thúy tuấn lại lạnh lùng khuôn mặt lại liếc nhìn đôi môi mỏng của mà lòng của run run.




      “Gọi lần thôi!” Giọng lúc này như làm nũng.




      Giản Tiểu Bạch liếc mắt thấy con trai còn ngủ lắc đầu. “Em gọi được.”




      cảm thấy gọi như vậy quá khó khăn, xấu hổ đến khuôn mặt cũng nóng bừng. Nhìn thẹn thùng như thế, đôi môi Mạc Tử Bắc cong lên, vẻ mặt khó lường chăm chú nhìn hồi lâu. Sau đó liền thấy khẩn trương nuốt nuốt nước miếng rồi rụt người lại. đột nhiên kêu lên: “Bà xã!”




      Giản Tiểu Bạch bị hai chữ này làm cho rung động. Ngay sau đó Mạc Tử Bắc ở vào lúc kinh ngạc mà nghiêng người hôn lên cái miệng nhắn của , ngậm lấy kinh ngạc của vào trong miệng miệng. Xa cách hồi lâu bốn cánh môi cuối cùng lại ngọt ngào hòa vào nhau.




      lâu có hôn như vậy, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, với đều rất căng thẳng, hơn nữa vừa sảy thai, cơ thể còn rất yếu mà cũng bị thương. Hôn lên cái miệng ngọt lành của trong lòng nhất thời tràn đầy thỏa mãn.




      “Uhm.” Giản Tiểu Bạch trong đầu rối loạn, chỉ duy nhất ý thức được đầu lưỡi ở trong miệng của , quấn lấy .




      cũng có làm cho nụ hôn sâu hơn, bởi vì lo chịu nổi. Cơ thể của cũng thích hợp cho kích tình. Buông ra, dừng lại ở khuôn mặt tuyệt mỹ của , dung nhan che kín màu đỏ ửng. nâng cằm của lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của : “Gọi lần thử xem!”




      Giản Tiểu Bạch lắc đầu.




      gọi hôn em tiếp!” cười gian xảo, trong đôi mắt tràn ngập tà ác.




      Giản Tiểu Bạch đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của . Ngũ quan tỉ mỉ như dao khắc gần như hoàn mỹ, cái mũi thẳng tắp, cao ngất, hàng lông mi dài dày mạnh mẽ giống cây quạt phất phơ. cố gắng lờ , thẹn thùng lắc đầu : “Em gọi.”




      Sau đó đột nhiên buông ra chạy qua bên. “Em chính là gọi.”




      Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, hết cách với bởi vì chống đỡ được bao lâu.




      cười vui vẻ tiếng đập cửa vang lên. Giản Tiểu Bạch mở cửa sau đó phát là Tina. Ánh mắt của lập tức ảm đạm hẳn, nhớ tới mấy lời lần đó ta cùng Mạc Tử Bắc. Mà sau khi khôi phục lại trí nhớ lại quên Tina là cái gì. Điều này làm cho vẫn canh cánh trong lòng, mỗi lần nhìn thấy ta trong lòng lại xẹt qua tia bất an.




      “Có việc gì sao?” chắn ở cửa cũng tính cho ta vào.




      “Tôi muốn bàn cùng tổng giám đốc Mạc, thu xếp được đâu.” Trong ánh mắt Tina tràn ngập khinh thường.




      Giản Tiểu Bạch mếu máo cho ta vào. Tina hiêng ngang thẳng vào căn phòng bên trong. Mạc Tử Bắc ngồi sô pha. “Tina, có chuyện gì?”




      “Mạc, chuyện công ty!”




      Giản Tiểu Bạch cũng vào, phát ánh mắt Tina nhìn Mạc Tử Bắc vô cùng đặc biệt, giống như có chút gì đó rất khó nắm lấy tồn tại, ta quan sát người đàn ông của .




      Phát này khiến vẻ mặt Giản Tiểu Bạch đầy tức giận, quai hàm cũng căng lên. Bọn họ nhanh chóng chuyện với nhau, đều là chuyện của công ty. Nhưng ánh mắt Tina lại làm cho Giản Tiểu Bạch rất khó chịu, thừa nhận mình ghen tị.




      Trước khi , Tina còn chút tiếng với Mạc Tử Bắc, mặt Mạc Tử Bắc liền lên tia xấu hổ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn về phía Giản Tiểu Bạch. Sau đó nở nụ cười câu gì đó hình như là đến Giản Tiểu Bạch. Sau đó Mạc Tử Bắc ra hiệu cho Tina ra ngoài trước.




      ta mới vừa , Giản Tiểu Bạch liền nhịn được hỏi: “ ta nhất định gì đó thể cho ai biết, cũng chột dạ!”




      lên án của làm cho Mạc Tử Bắc bật cười, lò cò chân đến Giản Tiểu Bạch với : “Tiểu Bạch, cho dù Tina em chỉ cần tin kiếp này chỉ vì mình em mà rung động, bao giờ như thế với người khác.”




      Đáy mắt là tình cảm vững vàng khiến mê muội mở mắt ra được. “ ? ấy gì?”




      Mạc Tử Bắc xấu hổ cười: “ ấy tỏ tình với .”




      Giản Tiểu Bạch vừa nghe liền nổi trận lôi đình, khí thế đó xem ra là muốn ra ngoài tìm Tina tính sổ, muốn ra bên ngoài bị Mạc Tử Bắc ngăn lại, kéo vào trong lòng.




      “Nghe , lời ấy thèm để ý.”




      Mạc Tử Bắc an ủi vẫn hiệu quả, Giản Tiểu Bạch có chút điên cuồng. tây Tina kia lần nào cũng khiêu chiến kiên nhẫn của . “Mạc Tử Bắc cho ta nghỉ , em rất ghét ta, đổi thư ký nam !”




      “À!” Mạc Tử Bắc lại bật cười, hai vai nhịn được run run, nắm lấy vai . “Tiểu Bạch, phát biểu của em lúc ghen rất đáng ! Ha ha ha.”




      còn cười!” Giản Tiểu Bạch đẩy cái, cố đỏ mặt la lên: “Lần trước ta cái gì với ?”




      phải rồi sao? nhớ!” Mạc Tử Bắc hoàn toàn giống như dối.




      Giản Tiểu Bạch trề môi, thực tức giận. Môi lại bị chặt chẽ gắt gao ngăn chặn, giống như con rắn quấn lấy người . Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên. Giản Tiểu Bạch bối rối đẩy ra, đỏ mặt cúi đầu mở cửa. Sau khi cửa mở sau lại sửng sờ đứng ở cửa, nghĩ bọn họ đến.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 154: Nhận tổ quy tông [1]




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch nhìn hai người đứng ở cửa mà nhất thời có chút kinh ngạc. ra là ba mẹ Mạc Tử Bắc, lần trước bọn họ có đến bệnh viện tìm nhưng đáng tiếc Mạc Tử Bắc lại mất trí nhớ nhận ra họ. Bây giờ họ lại tới.




      “Chủ tịch Ôn! Dì Mạc!” Giản Tiểu Bạch vẫn quên năm năm trước khi làm việc ở Ôn thị, vị chủ tịch lớn tuổi này từng động viên .




      Hai người đều nở nụ cười, vẻ mặt chờ mong.




      “Ai vậy?” Mạc Tử Bắc ở bên trong vọng ra.




      “Vào ạ!” Giản Tiểu Bạch mỉm cười, tránh ra để Mạc Tuệ Cầm cùng Ôn Thanh Nham vào.




      “Tử Bắc thế nào rồi?” Mạc Tuệ Cầm vẻ mặt đầy lo lắng, con trai nhận ra bà khiến lòng bà rất thương tâm.




      ấy khôi phục trí nhớ rồi ạ, để con gọi ấy!” Giản Tiểu Bạch nở nụ cười vào phòng xép.




      “Ai tới vậy?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      “Ba mẹ !”




      “Bọn họ?” Mạc Tử Bắc vẻ mặt kinh ngạc.




      thôi!” Giản Tiểu Bạch lên dìu : “ gặp họ , họ rất nhớ đấy!”




      !” Mạc Tử Bắc tiếp theo đó xụ mặt xuống như là mất sổ gạo, nhìn rất mất tự nhiên.




      thôi, thực hiểu đấy. lớn như vậy rồi mà còn ầm ĩ, cự nự gì nữa chứ?” Giản Tiểu Bạch kéo người , chuẩn bị ra bên ngoài, nhưng lại quá nặng dùng sức hồi lâu cũng kéo được .




      “Mạc Tử Bắc!” Giản Tiểu Bạch có chút phát hỏa. “ rốt cuộc trốn tránh cái gì? Chẳng lẽ tưởng có ngày Thiên Thiên con trai chúng ta cũng đối xử với chúng ta như vậy sao?”




      Mạc Tử Bắc nhất thời giật mình, chưa từng nghĩ tới, trong lòng chấn động nhưng ngoài miệng còn tại liều chết thừa nhận. “ muốn gặp ông Ôn đó.”




      “Đó là ba mà!”




      gặp!”




      “Được thôi, vậy em bế Thiên Thiên luôn! Em bao giờ để ý đến nữa.” xong Giản Tiểu Bạch liền giả bộ khóc.




      Mạc Tử Bắc đành phải ôm vào lòng: “Được rồi mà. , đừng khóc!”




      Vừa nghe thấy chịu , Giản Tiểu Bạch lập tức nín khóc mỉm cười. “ thôi.”




      Mạc Tuệ Cầm cùng Ôn Thanh Nham nhìn thấy Mạc Tử Bắc được dìu ra đều nhịn được đứng lên. Mạc Tuệ Cầm đến bên , nhịn được xoa mặt . “Con trai!”




      tiếng con trai này khiến Giản Tiểu Bạch cay cay sống mũi. nuôi con biết lòng cha mẹ, cho tới hôm nay mới hiểu ý nghĩa của những lời này.




      Mạc Tử Bắc cực tình nguyện kêu tiếng: “Mẹ!”




      “Con tỉnh táo rồi, tỉnh rồi là tốt!”




      Ôn Thanh Nham môi có chút run run biết cái gì, vẻ mặt chờ mong muốn nhưng lại dừng lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt Mạc Tử Bắc im lặng đứng lên.




      Giản Tiểu Bạch nhìn vị chủ tịch già nưa cả đời tung hoành thương trường nay yếu ớt, bất lực như vậy lại thương cảm. tự nhủ với mình nhất định phải làm cho Mạc Tử Bắc nhận tổ quy tông, nếu đồng ý vậy kêu Thiên Thiên nhận tổ quy tông cũng được.




      “Mẹ, con sao. Hai người cần đến thăm con đâu. tại nơi này rất nguy hiểm hai người tốt nhất đừng tìm con.” Mạc Tử Bắc vẫn nhịn được quan tâm đến ba mẹ mình, tuy rằng trong lòng được tự nhiên nhưng cũng hy vọng Ôn Thanh Nham chết . Trái tim cũng tàn nhẫn như vậy.




      “Con trai à, chúng ta chỉ là nhớ con quá thôi. Ba con nhớ con cũng nhớ Thiên Thiên nữa, cháu nội của mẹ đâu rồi?” Mạc Tuệ Cầm tìm kiếm bóng dáng cháu nội mãi mà thấy, điều này khiến bà có chút thất vọng.




      Lúc này Thiên Thiên lại dụi mắt từ trong phòng chạy ra. “Mẹ!”




      Giản Tiểu Bạch lập tức chạy tới. “Thiên Thiên dậy rồi hả con?”




      Thiên Thiên lúc này mới mở to mắt nhìn mọi người trong phòng, cái miệng nhắn nở nụ cười ngọt ngào chào tiếng. “Chào ông nội, chào bà nội buổi sáng!”




      “Cháu nội tôi ngoan quá.” Mạc Tuệ Cầm rưng rưng nước mắt.




      Từ lần đầu bọn họ nhìn thấy Thiên Thiên rồi lúc Mạc Tử Bắc mất trí nhớ, Giản Tiểu Bạch bảo Thiên Thiện nhận họ làm bọn họ đều rất cảm kích Giản Tiểu Bạch. Ôn Thanh Nham cũng vui vẻ vươn tay muốn kéo bàn tay bé của cháu nội.




      Mạc Tử Bắc lại ngây ngẩn cả người. “Thằng bé sao lại?”




      Giản Tiểu Bạch liếc mắt nhìn để ý tới.




      “Tử Bắc, con chừng nào cùng Giản kết hôn vậy?”




      “Dì cứ gọi con là Tiểu Bạch cũng được ạ.” Giản Tiểu Bạch bởi vì khách khí của Mạc Tuệ Cầm mà thấy có chút ngượng ngùng.




      “Đợi nguy hiểm qua bọn con kết hôn!”




      Thiên Thiên đến bên Ôn Thanh Nham giữ chặt tay ông. “Ông nội!”




      Ôn Thanh Nham nhìn gương mặt cháu trai non nớt đáng lại nghĩ tới Mạc Tử Bắc hồi bé, trong lòng ông lại càng áy náy. Cuộc đời này ông có lỗi với rất nhiều người, có lỗi với Mạc Tuệ Cầm, với mẹ Hướng Đình, càng có lỗi với Mạc Tử Bắc.




      “Tử Bắc!” Ôn Thanh Nham với : “Ba xin lỗi!”




      “Tôi cần lời xin lỗi của ông!” Mạc Tử Bắc lập tức phản kháng.




      Giản Tiểu Bạch nhịn được trừng mắt liếc cái: “Mạc Tử Bắc, còn dám dùng thái độ này chuyện với bác trai. Cẩn thận em lóc da dán lên tường làm tranh da người đấy!”




      Mạc Tử Bắc trong lúc nhất thời xấu hổ cũng dám chống đối, sợ bỏ . vất vả mới làm mất rồi tìm lại được , nỡ để rời nữa.




      “Mạc Tử Bắc, em tính cho Thiên Thiên nhận tổ quy tông!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên tuôn ra ý nghĩ của mình.




      Ôn Thanh Nham cùng Mạc Tuệ Cầm đều nhất thời sửng sốt.




      Mạc Tử Bắc trong lòng mừng như điên. “ như vậy em đồng ý cho Thiên Thiên theo họ Mạc?”




      Giản Tiểu Bạch lắc đầu mỉm cười, lời ra làm cho gương mặt Mạc Tử Bắc lập tức u ám. “Em tính để Thiên Thiên mang họ Ôn!”




      Điều này khiến Ôn Thanh Nham chấn động: “Họ Ôn?”




      Ông thào tự , nét mặt già nua nhịn được mà rơm rớm. “Cám ơn , Giản. cám ơn !”




      đồng ý!” Mạc Tử Bắc rống to.




      Mạc Tuệ Cầm biết nên cái gì để mà bộc lộ cảm kích trong lòng. “Tiểu Bạch, con nghĩ như vậy?”




      Giản Tiểu Bạch rất nghiêm túc gật đầu. “Để Thiên Thiên mang họ Ôn . Con với Mạc Tử Bắc từ đều mang họ mẹ, con muốn để Mạc Tử Bắc trở về họ Ôn, cũng để Thiên Thiên mang họ Ôn. Mọi người đồng ý ?”




      Ôn Thanh Nham cùng Mạc Tuệ Cầm đều nhịn được gật đầu, hai người cùng cười, vẻ mặt cảm kích. Mạc Tử Bắc lại được tự nhiên, khập khiễng trở lại phòng trong. Rầm tiếng đóng cửa lại. Giản Tiểu Bạch có chút tức giận, nhưng trước mặt trưởng bối lại tiện phát tác chỉ có thể tạm thời nhịn xuống. xấu hổ cười. “Bác trai, dì, hôm nay hai người đừng , nguy hiểm lắm, hơn nữa con cần hai người giúp.”




      Ôn Thanh Nham vừa nghe cần giúp liền lập tức gật đầu. “Cháu , chúng ta nghe lời cháu.”




      “Hai người ở lại Mạc thị , giúp con trông thằng bé, giao cho người khác con yên tâm!” Giản Tiểu Bạch ra muốn lợi dụng cơ hội này cải thiện quan hệ giữa Mạc Tử Bắc cùng Ôn Thanh Nham chút.




      Lời của làm cho Ôn Thanh Nham cùng Mạc Tuệ Cầm đều thực cảm động, Mạc Tuệ Cầm tiến lên giữ chặt tay Giản Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch, chúng ta . Chỉ cần dùng được chúng ta chúng ta nhất định đem hết khả năng. Tử Bắc đến bây giờ còn chưa thể tha thứ cho ba nó, cũng là lỗi của dì có giáo dục nó cho tốt. Tính tình nó rất thối, hy vọng con có thể bao dung, tha thứ cho nó.”




      “Vâng, dì yên tâm !” Giản Tiểu Bạch cười vỗ vỗ tay bà. “Trước tiên hai bác cứ ngồi đây lát, con vào bảo ấy thu xếp phòng cho mọi người. Thiên Thiên, con phải nghe lời ông nội đấy.”




      Thiên Thiên thực vui vẻ gật đầu, thoáng cái có ba, có chú, dì còn có cả ông bà nội, Thiên Thiên có chút phấn khởi đến sô pha, vẻ mặt Ôn Thanh Nham đầy sủng nịch. Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm động muốn rơi lệ, quan hệ máu mủ ruột rà như vậy hơn hai mươi năm mới lần đầu tiên được hưởng thụ vậy mà Mạc Tử Bắc còn phối hợp. phải vào xử lý mới được.




      “Con ! Chúng ta cam đoan làm phiến các con.” Mạc Tuệ Cầm cười đến có chút ái muội.




      Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ mặt, xoay người vào phòng xép. Mạc Tử Bắc ngồi hờn dỗi. Giản Tiểu Bạch hứng thú nhìn khuôn mặt tuấn tú của , vào lúc chưa bị thương ngồi xuống ôm cổ . “Mạc Tử Bắc, lại giận sao?”




      để ý tới , Giản Tiểu Bạch mếu máo. “ thực để ý đến chuyện Thiên Thiên họ Ôn sao?”




      Khuôn mặt nhắn của cúi xuống đầu vai , phải hơi vào bên tai . Hơi thở ấm nóng truyền đến khiến Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy lỗ tai mình vừa ngứa vừa nhột, trong lúc nhất thời chỗ nào đó ở bụng cũng bốc hơi lên, Giản Tiểu Bạch dường như còn chưa chịu buông tha , tiếp tục phả hơi vào .




      Mạc Tử Bắc bị phả hơi trúng có chút khống chế được cảm xúc, ôm lấy cái eo của , nắm lấy cái cằm xinh xắn của mà nóng bỏng hôn lên môi . Trằn trọc khao khát gặm cắn đôi môi đỏ mọng cho đến khi bởi vì đau mà phát ra tiếng run rẩy rất , lúc này mới đưa tựa mặt mình vào mặt khàn khàn : “ phải, sợ tổn thương em!”




      “Em có. Mạc Tử Bắc, với Thiên Thiên đều nhận tổ quy tông . Em hy vọng giận dỗi ba mình, em có ba cũng có mẹ, em muốn lại mất ba mẹ chồng đâu. Mạc Tử Bắc có được ?”




      Mạc Tử Bắc trong lòng thở dài: “ biết nên tha thứ cho ông ấy như thế nào.”




      “Vì sao?”




      Mạc Tử Bắc ôm thắt lưng của , đem mặt lại dán trước bờ ngực mềm mại của kể ra nguyên nhân cùng kết quả câu chuyện. “Năm đó, mẹ là học sinh còn Ôn Thanh Nham lúc ấy là thương nhân danh tiếng, lúc đến trường đại học diễn thuyết vừa gặp mẹ .”




      “Uhm!”




      “Sau đó ông ấy tiến hành theo đuổi mẹ , hai người rốt cục cũng nhau. Mẹ sau đó có thai . Mãi đến khi vợ Ôn Thanh Nham tìm tới cửa, mẹ mới biết là Ôn Thanh Nham có gia đình.”




      Giản Tiểu Bạch nhất thời sửng sốt, hóa ra dì Mạc là người thứ ba.




      Mạc Tử Bắc tiếp: “Vợ Ôn Thanh Nham trở về liền ầm ĩ với ông ấy, mẹ ở vào lúc mất hết hy vọng mà quyết định bỏ . Lúc bà nằm ở phòng mổ chuẩn bị mổ Ôn Thanh Nham đuổi tới đón mẹ . Sau đó bọn họ bởi vì quá nhau mà cuối cùng vẫn có chia tay. Vợ Ôn Thanh Nham cũng chính là mẹ Ôn Hướng Đình bởi vì chịu được việc chồng mình phản bội mà phát điên. Bị Ôn Thanh Nham đưa đến Thụy Sĩ an dưỡng, mẹ cảm thấy có lỗi với bà ấy nên cả đời cam tâm làm người tình của Ôn Thanh Nham, cũng khiến cả đời mang cái danh con rơi. Ôn Thanh Nham cũng thấy có lỗi với vợ nên cưới mẹ .”




      ra là thế!” Giản Tiểu Bạch đến bây giờ mới hiểu được vì sao Mạc Tử Bắc ghét Ôn Thanh Nham như vậy. trong lòng đau xót tưởng tượng những năm tháng Mạc Tử Bắc bị người ta cười nhạo là con riêng có bao nhiêu yếu ớt.




      ôm lấy mặt , in lên đó nụ hôn của mình. biết nên an ủi thế nào chỉ muốn đem mình hoàn toàn giao phó cho , sưởi ấm .

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 155: Nhận tổ quy tông [2] (18+)




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch chủ động hôn khiến Mạc Tử Bắc kích tình, làm điên cuồng. Ánh mắt bắt đầu bối rối, muốn né tránh nhưng lại tiến lên. Ánh mắt cấp bách muốn đẩy ra, nhưng lại sợ làm bị thương nên dám dùng sức. làm cái gì vậy, vừa sảy thai hơn nửa tháng!




      Giản Tiểu Bạch hai tay tóm lấy khuôn mặt , khóa chặt tầm mắt mà lay động thân mình, rúc vào trong lòng làm cho thể trốn tránh. người có mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lùng xông vào mũi, hơi thở ngọt ngào phe phẩy mơn trớn hai má , trái tim khiến lại lần nữa trầm mê thể tự kềm chế.




      “Tiểu Bạch!”




      cho em biết em hả Bắc?” Sau đó đột nhiên gọi là Bắc, Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy mình phải thoát ra ngay nhưng rốt cuộc lại thể khống chế được. siết chặt hai cánh tay, bá đạo nhét vào trong lòng mình, đè xuống, hai cơ thể dán chặt vào nhau. Mạc Tử Bắc cúi xuống bên tai tôi, cắn lấy vành tai xinh xắn của mà gầm . “Tiểu Bạch, đúng vậy em. Năm năm trước em!”




      “Bắc!”




      cơn run rẩy trào dâng khiến Giản Tiểu Bạch nhịn được ôm sát cổ .




      “Tiểu Bạch!” vội vàng tìm kiếm môi . Sau đó đầu lưỡi đẩy hàm răng của ra mà chui vào trong miệng cùng dây dưa.




      Mạc Tử Bắc tăng thêm lực đạo, ôm chặt như muốn cơ thể , lòng của , mỗi phân, mỗi tấc của toàn bộ đều hòa vào trong .




      “Bắc!” Giản Tiểu Bạch tìm cách kéo giãn khoảng cách. Ánh mắt của khóa chặt lấy sau đó đỏ mặt cười : “Bắc, em cũng . Từ năm năm trước !”




      Mạc Tử Bắc si mê nhìn chăm chú đôi mặt to của lộ ra vẻ ngây thơ quyến rũ lòng người. Ánh mắt lại sâu thêm, cúi người cướp lấy môi , vội vàng, mạnh liệt nhưng vẫn rất dịu dàng. Thử vươn đầu lưỡi mở hàm răng của , tiến vào đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi mê hoặc của quấn lấy ngọn lửa của .




      Mạc Tử Bắc ôm lấy đặt xuống giường.




      “Đừng quên chân bị thương, cẩn thận .”




      đè lên . “Tiểu Bạch được chứ?”




      biết có thể chạm vào hay , dù sao cũng vừa mới sảy thai. Giản Tiểu Bạch thẹn thùng ở trong ngực dùng giọng khàn khàn đến mức tận cùng : “ còn chảy máu nữa rồi.”




      Mạc Tử Bắc nghe vậy lại chiếm lấy môi : “ muốn em!”




      “Uhm...” tự giác mà phát ra tiếng kiều.




      Mạc Tử Bắc Cực vô cùng dịu dàng chuyển động ở trong môi , ngừng tận hưởng hương vị ngọt ngào trong miệng .




      Giản Tiểu Bạch toàn thân mềm nhũn vòng tay ôm lấy cổ , để nhịp tim của hai người hòa vào nhau. Nồng nhiệt đáp lại , hơi thở hỗn loạn, gấp gáp. Giọng cũng khàn . Lần nào cũng muốn ở trong thể từ từ phóng thích, tự giác mà hãm sâu vào trong sương mù.




      Mạc Tử Bắc lại rời khỏi môi , để nụ hôn của mình dừng ở trán , mi tâm, chóp mũi, hai má lại trằn trọc mút lấy vành tai của : “Bắc! Em chịu nổi!” Giản Tiểu Bạch cong người than .




      Mạc Tử Bắc nhìn sâu say đắm ở dưới thân mình, con ngươi hàm chứa vẻ dịu dàng, gương mặt thỏa mãn như là có được cả thế giới, cuối cùng cũng còn mong muốn gì. hề do dự, tự động cởi bỏ quần áo người, đặt ở dưới thân, tiếp đó bàn tay to duỗi ra cởi váy của xuống, bỏ bên. Sau đó nâng người lên hôn lấy nơi cao ngất thẳng đứng mềm mại kia, cái lưỡi của nhàng lướt quanh hai viên ngọc bé . Giản Tiểu Bạch càng thở gấp.




      Đỉnh núi kiêu ngạo sừng sững càng tuyệt mỹ hơn, khuôn mặt đẹp đến mức người ta phải nín thở, đẹp đến mức người ta phải phát cuồng. đưa chân nhàng tách hai chân của ra, rồi chen vào giữa hai chân .




      Động tác của khiến Giản Tiểu Bạch cảm thấy toàn thân khô nóng giống như dòng điện trăm ngàn volt từ đầu tay mà truyền tới toàn thân của , xâm nhập vào mọi nơi cơ thể .




      Giản Tiểu Bạch xụi lơ, kỹ xảo của Mạc Tử Bắc tuyệt vời khiến cho dễ dàng hòa vào nhiệt tình của .




      “Ư.” cơn thở gấp từ miệng Giản Tiểu Bạch tràn ra.




      Mạc Tử Bắc nhất thời cảm thấy bụng mình truyền đến cảm giác khó chịu mà đau đớn, phấn khích đến độ vội vàng muốn thẳng tiến vào trong , lại kẹp chặt hai chân cho tiến vào.




      Nhịn cơn khao khát xuống, Mạc Tử Bắc thống khổ gầm : “Cho vào!”




      phai đồng ý với em trước. Em muốn nhận tổ quy tông được chứ!” Giản Tiểu Bạch sớm nghĩ ra cách tốt để ép buộc .




      Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, phấn khích muốn cấp bách cùng kết hợp, lại vào đúng lúc đòi mạng này mà bị hãm lại như vậy nhất định liệt dương mất.




      “Tiểu Bạch!” gầm .




      Giản Tiểu Bạch gian trá cười: “ chịu thôi.”




      Mạc Tử Bắc cương quyết tách chân của ra rồi chạm vào khe núi non mềm của . Giản Tiểu Bạch lại tóm lấy nhược điểm của .




      được, đồng ý trước !”




      Mạc Tử Bắc cảm thấy mình sắp điên rồi, cho dù có sức khống chế lớn thế nào vào lúc này cũng kìm được, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng. “Được, đồng ý!”




      Giản Tiểu Bạch lập tức kéo đầu xuống, nâng mình lên.




      “Em đúng là tinh!” Trong giọng khàn đục của bao hàm khát vọng mãnh liệt.




      nâng lên rồi nhàng thẳng tiến vào khe núi. Đôi chân dài của Giản Tiểu Bạch vòng quanh lưng , nóng bỏng đón ý hùa theo nhịp tiến vào. “Bắc, em !”




      Lúc vào đến đỉnh cao, lại hô lên cảm giác trong lòng mình.




      “Tiểu Bạch, cũng em!”




      lần lại lần xâm nhập khiến Giản Tiểu Bạch nỉ non ra tiếng tiếng thở gấp, rốt cuộc kiềm chế được kích động nhiệt tình trong cơ thể mà thẹn thùng thốt lên. “Bắc!”




      Rất lâu sau, tiếng thở gấp dần dần lại. Bọn họ lúc này mới tách nhau ra, nằm ngửa ở giường. Giản Tiểu Bạch giống như con mèo rúc vào trong lòng , mồ hôi thấm ướt cả ngực . Trong khí hỗn loạn, ướt át sau hoan ái, Mạc Tử Bắc cong khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú đầy thỏa mãn.




      “Bắc!” Giản Tiểu Bạch nhắm mắt lại gọi tên .




      “Hửm?”




      đồng ý là phải nhận tổ quy tông, được hứa lèo.”




      “À!” Mạc Tử Bắc bật cười. “ nhớ đồng ý với em cái gì nữa!”




      !” Giản Tiểu Bạch cắn răng: “Vậy còn muốn hay muốn?”




      Mạc Tử Bắc lập tức giơ tay đầu hàng: “Được rồi, nhận là được chứ gì!”




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới nở nụ cười, cười đến vô cùng thỏa mãn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :