1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 144: Người phụ nữ trời định




      Edit: Phong Vũ




      Cả đêm Giản Tiểu Bạch gần như ngủ được bao nhiêu, lúc thấy Mạc Tử Bắc truyền dịch xong cũng sắp rạng sáng. nằm bò ra ngủ giấc, lúc tỉnh lại sắc trời sáng choang. mở mắt ra phát Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm mình.




      nhìn cái gì?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu, đầu còn quấn băng nên dáng vẻ rất tàn bạo. Giống võ sĩ đạo Nhật Bản quá! Giản Tiểu Bạch cũng bội phục sức tưởng tượng của lúc này. tức đến hồ đồ rồi.




      có nhớ ra cái gì chưa?”




      “Từ đêm qua cho tới hôm nay em hỏi tôi câu này nhiều lần lắm rồi. Trong đầu tôi trống rỗng.”




      “Haizz!” Giản Tiểu Bạch ngoài thở dài biết còn có thể làm gì.




      Kỳ lạ là ngày hôm sau dường như yên ả hơn rất nhiều. có ai đến nữa, nhìn gió êm sóng lặng lại vừa giống như chứa phong ba bão táp. Nhưng Hùng Lập Tân cũng dám lơi lỏng, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, tinh thần mọi người đều rất căng thẳng. Doãn Đằng Nhân cũng về công ty sắp xếp mọi chuyện. Công ty Mạc Tử Bắc có Tina quản lý hoạt động cũng tồi.




      Đến ngày thứ tám, tay Giản Tiểu Bạch được cắt chỉ, cổ tay để lại vết sẹo dài. Vết thương vai Hùng Lập Tân cũng lành lại. Chính có Mạc Tử Bắc là vẫn chưa khôi phục trí nhớ.




      Ngày thứ tám, Giản Tiểu Bạch có thể xuất viện, chân Mạc Tử Bắc bị gãy xương, nằm ở bệnh viện cũng có tác dụng lắm cho nên Hùng Lập Tân quyết định để về nhà tịnh dưỡng.




      Doãn Đằng Nhân lại đồng ý. “ về lỡ gặp nguy hiểm phải làm sao? Chúng ta bây giờ còn chưa hoàn toàn giải quyết được vấn đề. Đợi đến khi việc này qua hẳn rồi về cũng được.”




      Hùng Lập Tân suy nghĩ rồi với bọn họ: “Cậu ta cần phải giải quyết việc công ty. cùng Túc có quan hệ đến Thanh bang cho nên tại tôi phụ trách bảo vệ Mạc Tử Bắc và Tiểu Bạch. Hai người cũng vất vả nhiều ngày rồi.”




      “Như vậy !” Doãn Đằng Nhân nảy ra ý hay: “ đến Duy Bạch quản lý , giao cho người khác đúng là an tâm. Đây chính là tâm huyết 5 năm của Mạc, nếu bị hủy rất đáng tiếc.”




      “Ơ!” Hùng Lập Tân sửng sốt. “Cũng được. Chúng ta đến Duy Bạch cũng tốt.”




      Vì thế ngày đó xuất viện. Trở lại tòa nhà văn phòng của Mạc Tử Bắc, Tina ở cửa phòng tổng giám đốc nhìn thấy Mạc Tử Bắc được khiêng lên, đùi còn bó thạch cao vẻ mặt lo lắng chạy tới: “Tổng giám đốc, làm sao vậy?”




      “Ơ!” Mạc Tử Bắc cau mày suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc vẫn là nhịn được hỏi: “ là ai?”




      “Ớ?!” Tina kinh ngạc sững sờ, run run môi hỏi: “Tổng giám đốc làm sao vậy?”




      Giản Tiểu Bạch dẫn theo con trai lướt mắt nhìn ta, thấy dáng vẻ quan tâm quá mức của ta đối với Mạc Tử Bắc mà trong lòng lại khó chịu. tây này đối với Mạc Tử Bắc vẫn rất có cảm tình, đặc biệt lần đó khi cùng Mạc Tử Bắc từ nơi này ra ngoài, thái độ thù địch nơi đáy mắt này vẫn nhớ rất .




      ấy bị mất trí nhớ!” Giản Tiểu Bạch thản nhiên nhìn ta nhưng vẫn cho ta biết .




      Tina hốt hoảng giật mình: “Sao lại như vậy?”




      “Tai nạn xe cộ!” Giản Tiểu Bạch trực tiếp hỏi : “ có chìa khóa văn phòng Mạc Tử Bắc ?”




      Tina lắc đầu: “Cửa phòng tổng giám đốc là khóa mật mã, tôi biết mật mã.”




      Giản Tiểu Bạch bất lực trợn trừng mắt, hỏi Mạc Tử Bắc. “ có còn nhớ mật mã văn phòng ?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt giống như đứa con nít. “Nơi này nhìn rất quen!"




      Mọi người đều có chút kinh ngạc lẫn vui mừng nghĩ nhớ ra cái gì, ai ngờ lại đột nhiên : “À! Nhưng mà cũng rất xa lạ.”




      “Haizz!” Mọi người đồng loạt thở dài. Bọn họ phập phồng thở dài hơn n lần rồi đấy.




      “Mạc, đây là văn phòng của cậu. Cậu quên sao?” Doãn Đằng Nhân cũng sốt ruột muốn chết rồi, tình hình này của là làm cho người ta lo lắng.




      Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm cánh cửa rồi lắc đầu: “Ở đây vào được hết cách rồi.” Hùng Lập Tân với Giản Tiểu Bạch: “Mật mã của cậu ta có lẽ chúng ta có thể đoán được đấy.”




      “A?! Đoán thế nào?” Mọi người dường như đều rất ngạc nhiên.




      “Tên công ty là Duy Bạch có thể thấy được cậu ta đối với Tiểu Bạch rất si tình, chỉ có Tiểu Bạch là cậu ta nhất.” Hùng Lập Tân thản nhiên cười hỏi Mạc Tử Bắc: “Lúc trước cậu Tiểu Bạch như vậy, đáng tiếc là hơn 5 năm qua cho tới hôm nay chút ấn tượng cũng có sao?”




      “Duy Bạch?” Mạc Tử Bắc nhăn mặt nhíu mày.




      “Duy Bạch!”




      “Cậu ta có thể chọn ngày nào đó có liên quan đến Tiểu Bạch mà cậu ta rất khó quên. Tiểu Bạch, em có nhớ ngày nào khó quên nhất trong những ngày hai người quen nhau ?”




      Giản Tiểu Bạch suy nghĩ rồi đứng ở cửa nhập vào dãy số, đó là ngày cùng Mạc Tử Bắc tạo ra Thiên Thiên. Ngày đó đối với cả đời này đều khó quên, đó cũng là ngày từ biến thành người phụ nữ.




      chỉ muốn thử chút nhưng ngờ lại mở được.




      “Ôi!”




      sửng sờ tại chỗ, nhịn được mà trào nước mắt.




      “Wow!” Doãn Đằng Nhân sợ hãi than: “Tâm linh tương thông?”




      Giản Tiểu Bạch trong lòng trăm chuyển ngàn quay, bị dãy mật mã này làm chấn động, lúc sửng sờ nhìn Mạc Tử Bắc cũng kinh ngạc nhìn .




      Ở cách nhau nửa mét, hai người lại cùng sửng sờ mặt đối mặt nhìn chằm chằm nhau. Phản chiếu trong mắt cả hai đều là ánh mắt đối phương -- ánh mắt trông mong, cầu khẩn mà nồng cháy như lửa.




      Doãn Đằng Nhân dìu Mạc Tử Bắc, nhìn thấy hai người bọn họ nhìn nhau mà trong lòng khỏi cảm thán. Xem ra Mạc cho dù mất trí nhớ ánh mắt cậu ta nhìn Tiểu Bạch cũng vẫn nồng cháy khác biệt. này chính là người phụ nữ trời định của Mạc. bởi vì mất trí nhớ mà thay đổi, cũng bởi vì năm tháng xoay vần mà đổi thay. Toàn bộ ánh mắt đều là ấy, toàn bộ đầu óc cũng chỉ là ấy, cả trong lòng cũng đều là ấy. ta cũng khỏi nhìn về phía Tiểu Túc.




      Giản Tiểu Bạch đôi mắt bởi vì cảm động mà ràn rụa nước mắt, tiến lên ôm cổ Mạc Tử Bắc cho cái ôm chặt. “Mạc Tử Bắc, đúng tên đại ngốc!”




      vui quá mà khóc vừa đau lòng lại khổ sở. cấm dục hơn bốn năm còn đặt tên công ty là Duy Bạch, ngay cả mật mã văn phòng cũng là ngày lần đầu tiên triền miên. thể cảm động, đây là tình sao? Trăm chuyển ngàn xoay làm cho người ta thổn thức.




      Mạc Tử Bắc sững sờ chỉ nhìn giản Tiểu Bạch, mặt mày đầy dịu dàng.




      “Chúng ta có nên vào hay ?” Doãn Đằng Nhân muốn phá hoại cái thời khắc ấm áp này nhưng mà ta lúc này đúng là nâng nổi người Mạc Tử Bắc rồi.




      Giản Tiểu Bạch lúc này mới kéo cánh tay Mạc Tử Bắc, lúc chuẩn bị vào liếc qua với tina đăm chiêu nhìn chằm chằm mình. Trong mắt của lên tia khó chịu nhưng vẫn là nắm chặt cánh tay . “Chúng ta vào thôi!”




      Mạc Tử Bắc trong lòng vẫn chấn động, cao lớn run run chìa bàn tay ra phía trước mắt, chỉ cử chỉ này, động tác thong thả giống như qua trăm ngàn năm dài, cũng giống như dùng hết sức mạnh của cả đời! Đột nhiên cảm giác tính ngộ tràn khắp người , lúc tay sắp chạm đến lại nhút nhát buông xuống.




      Chương 145: Ghen tuông




      Edit: Phong Vũ




      muốn sờ sờ mặt , biết vì sao cứ muốn sờ sờ vào mặt . Nhưng lại có chút sợ hãi, cũng có chút lo lắng. Vừa rồi lúc ôm , cảm thấy lồng ngực đập thình thịch ngừng, trái tim dường như cũng muốn vọt ra ngoài.




      Sau khi sắp xếp cho Mạc Tử Bắc ở trong phòng, Hùng Lập Tân ngồi xuống sô pha nhìn chung quanh cái, văn phòng xa hoa khí thế sạch vừa nhìn biết là chỗ của đàn ông. “Cậu ta có thể dùng năm năm dốc sức làm ra thành tích như thế này thể coi thường, ánh mắt Tiểu Bạch quả tồi.”




      Lâm Hiểu Tình lại trừng mắt liếc ta cái: “ ta lợi hại chẳng lẽ lợi hại sao? Hùng Lập Tân, chúng ta quen nhau 7 năm mà lại luôn thầm giấu diếm như vậy. Đến hôm nay em vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu hết về đấy.”




      “À!” Hùng Lập Tân cười cười kéo Thiên Thiên qua ôm vào trong lòng. “ ra rất đơn giản, bà xã đừng giận nữa. hết với em rồi mà!”




      “Tuyệt đối có giấu diếm?”




      Hùng Lập Tân kiên định gật đầu. “Đương nhiên!”




      “Vậy mặt nạ vàng là ai? Mặt nạ bạc là ai?”




      Hùng Lập Tân sửng sốt rồi lắc đầu. “ biết!”




      Lâm Hiểu Tình nguy hiểm nheo hai mắt lại, trong mắt lên tia sáng loáng. “Em cho cơ hội nữa. Nếu còn đừng trách em sau này biết được tha thứ cho !”




      Hùng Lập Tân kiên định gật đầu: “ có gạt em đâu!”




      Lâm Hiểu Tình mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn tin ta, hơn nữa nhìn ta giống như là dối. Nhưng ta từng có ‘tiền án’, biết câu nào mới là , chỉ có thể lấy tĩnh hóa động thôi!




      Giản Tiểu Bạch ra khỏi gian phòng phòng: “ hai, Thiếu Khanh có liên lạc với ?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu. “.”




      “Lạ quá, vì sao ấy cũng liên lạc với em?” Giản Tiểu Bạch vì việc này mà rối rắm rất nhiều ngày rồi.




      ấy lúc trước ra là vì sợ em lo lắng. ấy vốn là người khéo . Ứng Tiểu Thuần lại hề nao núng tìm ấy, với thái độ từ bỏ đó em nghĩ đó nhất định là Thiếu Khanh rồi.”




      “Ứng Tiểu Thuần?”




      “Đúng vậy, tính cách rất lạnh lùng giống y như Thiếu Khanh!”




      “Ha ha!” Hùng Lập Tân phì cười thôi: “ vậy Mai Thiếu Khanh cũng có thể đương?”




      biết trời đất rộng lớn như vậy Ứng Tiểu Thuần đâu tìm ấy?” Giản Tiểu Bạch nhịn được mà lo lắng cho Ứng Tiểu Thuần.




      Lúc này Tina vào với Giản Tiểu Bạch: “Tôi có thể thăm tổng giám đốc ?”




      Giản Tiểu Bạch sửng sốt. Gật gật đầu. “Uhm, theo tôi.”




      Tina theo sau Giản Tiểu Bạch vào gian phòng . Mạc Tử Bắc nằm. Tina dùng tiếng chào hỏi Mạc Tử Bắc. Giản Tiểu Bạch lập tức thấy nhức đầu, học tiếng tốt cho lắm. lập tức kéo Lâm Hiểu Tình vào.




      Lúc này Mạc Tử Bắc vậy mà lại dùng tiếng chuyện với Tina. Lâm Hiểu Tình tiếng cũng tương đối nhưng lại theo kịp tốc độ bọn họ chuyện. Mạc Tử Bắc tiếng rất lưu loát, vậy mà quên tiếng . Đúng là quái lạ, quên mọi người thậm chí ngay cả ba mẹ mình cũng nhận được. Lúc ở bệnh viện, Ôn Thanh Nham và Mạc Tuệ Cầm bởi vì lo lắng cho Thiên Thiên mà lại đến, Mạc Tử Bắc cũng nhận ra mẹ mình.




      tại Tina ở cùng Mạc Tử Bắc đến khí thế ngất trời. Giản Tiểu Bạch dưới đáy lòng thầm mắng: cái chết tiệt này lại dám khi dễ biết tiếng , là đáng ghét. Lại nhìn thấy Mạc Tử Bắc mặt tràn ngập kinh ngạc, Lâm Hiểu Tình hình như cũng rất giận, biết xảy ra chuyện gì. lát sau Tina dường như xong, Mạc Tử Bắc lại khiếp sợ sửng sờ ở đó. Tina qua tự nhiên hôn lên trán Mạc Tử Bắc cái rồi lại như khiêu khích liếc Giản Tiểu Bạch cái.




      Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy trong đầu ù ù, cơn tức xông lên khiến quả thực muốn ngất . Nhưng rất nhanh chỉnh đốn lại cảm xúc, để ý đến khiêu khích của ta, ngược lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào ta lên tiếng. Ở mặt ngoài vẫn làm ra vẻ có gì nhưng trong lòng tích tụ đủ các loại mùi vị cảm xúc. giờ phút này hận thể tiến lên xé nát cái bộ mặt kiêu ngạo kia của Tina.




      Tina nghênh ngang ra khỏi phòng, Giản Tiểu Bạch lập tức kéo Lâm Hiểu Tình ra, vội vàng hỏi: “ ta gì vậy?”




      “Mình cũng nghe hết được. ta cái gì mà vợ, hình như ta là vợ hay gì đó. Mình thực xin lỗi, lúc học tiếng đều trả lại cho thầy hết rồi, chẳng còn nhớ được là bao.” Lâm Hiểu Tình đối với việc này có cảm giác vô cùng áy náy.




      Vợ sao??




      Giản Tiểu Bạch trong lòng lập tức nổ tung. nổi giận đùng đùng chạy vào trong phòng cao giọng chất vấn: “Mạc Tử Bắc ta gì với ?”




      Mạc Tử Bắc lại lạnh lùng : “Tôi vì cái gì phải với em?”




      Giản Tiểu Bạch nhất thời cứng đờ! Nỗi đau đớn lạnh lẽo như núi sập xuống trong lòng, cho biết, đau khổ cúi đầu nhắm chặt mắt lại, cất dấu tự tôn của mình, cố gắng cho mình rơi lệ. đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị chậu nước đá hắt vào, trong tích tắc lạnh lẽo như băng.




      Cho đến khi đôi tay ấm áp xoa lên đôi gò má mềm mịn của nhàng vuốt ve, giống như là phác họa lại các đường nét bên ngoài của lại giống như nghiệm chứng chân của . Hơi ấm từ trong lòng bàn tay xuyên sâu vào làn da của , chậm rãi thấm vào từng lỗ chân lông, dần dần truyền vào trong cơ thể của .




      Lông mi Giản Tiểu Bạch khẽ run lên, như pha quay chậm từ từ mở mắt ra lại hề báo trước mà trực tiếp đối diện với đôi mắt trong veo như nước. Khoảng cách gần gũi thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp của đối phương, trong mắt tràn ngập dịu dàng.




      Vừa rồi còn mấy lời tổn thương , giờ khắc này lại xoa hai má .




      Giản Tiểu Bạch bất lực khẽ kêu: “Mạc Tử Bắc!”




      Mạc Tử Bắc nhìn như bị trúng tà, thể rời mắt, chỉ có gần trong gang tấc, vừa rồi vẻ mặt tổn thương kia của khiến tim run rẩy. Bất giác đưa tay xoa hai gò má của .




      “Xem ra ấy phải vợ của , mà là em!” Mạc Tử Bắc lẩm bẩm.




      Giản Tiểu Bạch đáy lòng hiểu kia đúng là mấy lời rắp tâm mê hoặc Mạc Tử Bắc.




      “Em đương nhiên là vợ của . Chúng ta cũng có con chỉ là chưa kết hôn thôi!”




      biết rồi, Doãn Đằng Nhân với .”




      “Vừa rồi ấy cái gì với ?” Giản Tiểu Bạch vẫn còn gặng hỏi, biết được miệng mình bĩu lên cao, cũng biết giọng mình toàn là mùi chua nồng đậm!”




      Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm ánh mắt của , trong mắt tràn đầy khó hiểu. “ thể với em!” thể làm người giữ chữ tín, trực giác lắc đầu muốn .




      Giản Tiểu Bạch trong lòng buồn bực càng nhiều, nhiều đến trái tim cũng đau đớn.




      Mạc Tử Bắc lúc này đột nhiên với : “ muốn WC!”




      “Á!” Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “Em kêu hai đến dìu .”




      cần!” giống như cậu bé lắc đầu. “Em dìu vào .”




      Trong nháy mắt khuôn mặt Giản Tiểu Bạch bị màu đỏ phủ lên, hai gò má đỏ ửng.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 146: Nhớ lại




      Edit: Phong Vũ




      “Mạc Tử Bắc, là nam, em là nữ, em thể dìu vào đó.”




      Giản Tiểu Bạch muốn . Lúc ở bệnh viện đều là Doãn Đằng Nhân dìu vào WC.




      “Em phải là vợ sao? Vợ giúp chồng WC có cái gì đúng? Chẳng lẽ phải em mà Tina mới là vợ ? kêu ấy đến giúp cũng được.” Mạc Tử Bắc thực ủy khuất .




      !” Giản Tiểu Bạch căm giận muốn chửi nhưng vẫn ráng nhịn xuống.




      Nhịn lần gió êm sóng lặng! tự an ủi mình.




      “Được rồi! Em đưa !” Cắn răng xong rồi nâng dậy.




      Mạc Tử Bắc đáy mắt lên chút giảo hoạt, chính là thích nhìn cái vẻ thẹn thùng, đoán trước đây nhất định rất thích cơ thể .




      Vừa rồi Tina với ta , luôn , ao ước được làm vợ hay là tình nhân cũng được. Giản Tiểu Bạch hỏi Tina gì mà là vì phát chọc giận rất vui, biểu cảm mặt cũng bởi vậy mà sinh động hẳn lên.




      Giản Tiểu Bạch khoác cánh tay , biết đáy mắt lên vẻ đùa giỡn mà dìu vào buồng vệ sinh, thân mình nặng nề tựa lên người , nặng chết mất!




      Giản Tiểu Bạch bởi vì sảy thai nên vẫn còn rất yếu, cơ thể chỉ mới dùng sức lập tức mệt đến thở hồng hộc.




      Mạc Tử Bắc vô cùng thân thiết tựa vào bả vai của , nhảy lò cò chân, còn chân kia vẫn lơ lửng giữa trung. đến bên cạnh toilet với Giản Tiểu Bạch: “Giúp cởi quần!”




      “Ớ!” Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ mặt. có chút bực bội cũng có chút ngượng ngùng. “Mạc Tử Bắc chỉ bị gãy chân chứu có gãy tay đâu hả?”




      “Em giúp ?” có vẻ rất ủy khuất.




      “Em phải giúp chuyện đó khó quá.”




      “Chúng ta phải có con rồi sao? Em thẹn thùng cái gì chứ?”




      Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy đầu đau, bị chỉnh mà choáng váng sắp ngất rồi. Hít hơi nhắm mắt lại giúp cởi quần sau đó căm giận hỏi: “Vậy được chưa?”




      “Chưa được, em xem còn chưa có cởi ra nữa!”




      Nghe như vậy Giản Tiểu Bạch lập tức trừng lớn mắt, chưa từng nghĩ nhìn thấy làm khiến mặt đỏ tim đập thình thịch, cái đó còn đứng nghiêm chào .




      “Ha ha.” Mạc Tử Bắc vẻ mặt cười xấu xa.




      Giản Tiểu Bạch mặt đỏ như khỉ, bị chọc nhất thời nóng vội đẩy cái.




      Rầm! Mạc Tử Bắc té ngã chổng vó. Đầu đập ngay vào bồn rửa tay, nhất thời chỉ cảm thấy sao bay đầu trời, trong đầu giống như chiếu phim mà xẹt qua số hình ảnh.




      Giản Tiểu Bạch sợ ngây người, lập tức ngồi xổm xuống khẽ gọi: “Mạc Tử Bắc, sao chứ? Hu hu em cố ý, phải cố ý!”




      sắp khóc tới nơi rồi. Mạc Tử Bắc đầu rất đau, đau chịu nổi, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức hai hàng lệ chảy dọc xuống. “Mạc Tử Bắc, mau đứng lên . Đừng làm em sợ!”




      “Tiểu Bạch!” than .




      “Mạc Tử Bắc?” Giản Tiểu Bạch xác định gọi tiếng.




      gọi là Tiểu Bạch, hình như đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ gọi tên của . “Mạc Tử Bắc nhớ ra rồi hả?”




      “Tiểu Bạch, Thiên Thiên đâu?” Đau đớn cùng cực qua , Mạc Tử Bắc ngẩng mặt lên.




      Giản Tiểu Bạch trận kích động: “Mạc Tử Bắc, nhớ lại rồi?”




      “Thiên Thiên ở đâu? về chưa?” Trong giọng ràng rất lo lắng.




      “Về rồi, ở bên ngoài. nhớ lại rồi, a, tốt quá. Mạc Tử Bắc, làm em sợ muốn chết.” Nước mắt của lại nhịn được mà chảy xuống.




      “Ngoan! Đừng khóc, sao!” thử đứng lên.




      Giản Tiểu Bạch giúp kéo quần lên, vừa rồi như vậy là rất xấu hổ. Lão đại của Mạc Tử Bắc vẫn đứng nghiêm, vừa nhìn thấy con ngươi chợt sáng lên.




      “Tiểu Bạch!” sâu gọi tiếng, nước mắt cùng thời gian bịt kín ánh mắt Giản Tiểu Bạch. muốn nhìn cho người đàn ông này, rốt cuộc cũng chờ được người đàn ông này nhớ lại.




      “Mạc Tử Bắc!” cũng sâu gọi tiếng.




      Mạc Tử Bắc si mê vươn bàn tay xoa khuôn mặt Giản Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ em. cứ nghĩ kiếp này còn được gặp lại em nữa.”




      Nước mắt cũng chịu thua kém mà trào khỏi hốc mắt, lăn qua mặt, chảy tới miệng, mằn mặn mà lại ngọt, lại tìm về cảm giác còn sống.




      Còn sống tốt!




      Giản Tiểu Bạch ôm chặt , hốc mắt cũng rưng rưng, vui quá mà khóc. cũng ôm chặt lấy . Giờ khắc này trái tim Giản Tiểu Bạch xẹt qua cảm xúc. ngẩng đầu tự chủ được vươn tay chậm rãi lướt qua đường nét kiên nghị mà tuấn của Mạc Tử Bắc, ánh mắt u buồn, sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi xếch, đôi mắt đen, râu hơi hơi đâm vào tay. kéo tay xuống nhàng nắm ở trong lòng bàn tay. Tay lớn, ấm, đủ có thể lấy bao lấy tay , hai người ngây ngẩn giương mắt nhìn nhau.




      Đáy mắt Mạc Tử Bắc có gì khác chỉ có tình ý dạt dào. Giản Tiểu Bạch vô thức kiễng mũi chân, ôm lấy mặt in lên nụ hôn chủ động đầu tiên của trong kiếp này.




      Bốn cánh môi chạm vào nhau, Mạc Tử Bắc khẽ giật mình, lập tức ôm chặt eo làm nụ hôn càng sâu hơn. hôn rất dịu dàng, rất triền miên, rất quý trọng.




      lâu sau mới rời . Giản Tiểu Bạch phì phò hít lấy khí tươi mới, gương mặt tựa hoa đào, khóe miệng lơ đãng nụ cười mỉm có thể điên đảo chúng sinh. Mạc Tử Bắc lại cầm tay , mười ngón tay đan chặt vào nhau. Im lặng .




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy hạnh phúc hạnh phúc!




      Mạc Tử Bắc muốn phá vỡ ấm áp hiếm có này nhưng mót quá, gấp đến như lửa sém tới lông mày rồi. Vấn đề lớn thể phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này. Thực xấu hổ với Giản Tiểu Bạch: “Bảo bối, muốn tiểu!”




      Giản Tiểu Bạch nhất thời ngớ ra, quên mất bọn họ ở buồng vệ sinh, mặt đỏ lựng nhưng vẫn cười duyên gật đầu: “Uhm!”




      Mạc Tử Bắc cúi đầu đưa mắt nhìn đùi phải bị bó thạch cao dày, chút soái khí cũng , bộ dạng cà nhắc nhìn có chút chật vật.




      “Giúp cởi quần với!”




      “Ơ!” Giản Tiểu Bạch lại đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu : “Uhm.”




      Mạc Tử Bắc trong lòng hạnh phúc, đây là cuộc sống hạnh phúc mà muốn sao? Ai biết sớm như vậy phí mất 5 năm, làm hại chịu đủ khổ dục.




      Giản Tiểu Bạch ôm người , vòng ra phía sau giúp kéo quần xuống.




      “Ấy, ai bảo em kéo phía sau?” Mạc Tử Bắc có chút ý trêu chọc.




      “Ha ha mau cho xong . Chúng ta ra bên ngoài, hai với Hiểu Tình, Thiên Thiên đều ở bên ngoài đấy!”




      Mạc Tử Bắc thất vọng lầu bầu: “Biết rồi.”




      Giản Tiểu Bạch ở phía sau tinh nghịch thè lưỡi, khuôn mặt nhắn đầy hạnh phúc và đỏ ửng. Ôm lấy thắt lưng , tựa mặt sát vào phía sau tấm lưng rộng lớn của . Từ nay về sau chính là bến cảng của .

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 147: Hoài nghi [1]




      Edit: Phong Vũ




      Đỏ mặt nghe tiểu xong, Giản Tiểu Bạch lại ở phía sau giúp kéo quần. Xoay người, khoác cánh tay lên vai mình giúp chống đỡ thân mình. Cả người dựa lên người , dám chuyển sức nặng toàn thân mình lên mình , sợ đè bẹp , cơ thể vốn gầy yếu còn mới bị thương lại sảy thai, phải là chăm sóc mới đúng.




      Ra khỏi của buồng vệ sinh Giản Tiểu Bạch liền la to: “ hai, chị dâu mau tới đây !”




      Hùng Lập Tân dẫn Thiên Thiên vào, Hiểu Tình theo sau. Mạc Tử Bắc ngồi trở lại, cười với Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình. “Rất, rất xin lỗi. Giờ tôi mới nhớ lại. Con trai lại đây với ba nào.”




      Thiên Thiên lập tức vui vẻ chạy tới, sà vào bên người Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc trong mắt tràn đầy sủng nịch vỗ về con trai. “Rốt cuộc cũng có việc gì, bằng tôi thể nào mà sống được. Cả đời này đều thẹn với Tiểu Bạch, thẹn với chính mình.”




      “Tôi cũng cả đời cắn rứt lương tâm!” Lâm Hiểu Tình rất cảm động.




      “Giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có việc gì, Thiên Thiên bình an trở về. Mọi người làm như thế nào mà cứu thằng bé ra vậy?”




      “Ơ! Khoan , phải đều nhớ lại rồi chứ?” Lâm Hiểu Tình có chút kinh ngạc. “ làm thế nào mà nhớ lại được vậy?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu cười khổ, Giản Tiểu Bạch vẻ mặt đỏ bừng.




      Lâm Hiểu Tình gian xảo cười: “ phải là vừa rồi có chuyện gì đó xảy ra đấy chứ? thể nào với chúng tôi sao?”




      Hùng Lập Tân cũng thấy bí hiểm. Giản Tiểu Bạch lập tức khai . “Vừa rồi rất khó tin là bị ngã đập đầu.”




      “À! ra là thế!”




      Giản Tiểu Bạch tiến lên lại kéo đầu Mạc Tử Bắc nhìn cái: “Ngã đau ?”




      Mạc Tử Bắc kéo bàn tay bé của xem xét lần vết sẹo cổ tay .




      Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình đều chịu nổi la to: “Bảo chúng tôi tới là muốn chúng tôi nhìn hai người tình chàng ý thiếp sao?”




      Mạc Tử Bắc lập tức xấu hổ cười cười: “Xin lỗi.”




      “À! có phải là quên mất chuyện trong tám ngày này đó chứ?” Lâm Hiểu Tình thực hồ nghi hỏi.




      Mạc Tử Bắc khó hiểu mặt nhăn mày nhíu. “Tám ngày? qua tám ngày rồi sao?”




      nhớ tám ngày này xảy ra cái gì sao?” Giản Tiểu Bạch cũng cảm thấy rất khó tin, xem ra đúng là thế rồi.




      Mạc Tử Bắc cười : “ biết. chỉ là biết thấy chúng ta xuất viện. Xem thời gian hình như là trôi qua rất lâu nhưng mà lại nhớ trong lúc đó xảy ra cái gì.”




      “Trời ạ, đúng là có tình huống này, cuối cùng mình cũng được mở rộng tầm mắt.” Lâm Hiểu Tình hô to.




      Hùng Lập Tân cũng cười : “Được rồi, nghĩ để cậu ta biết chuyện Thiên Thiên được cứu thế nào phải tìm Doãn Đằng Nhân với Tiểu Túc thôi. Là bọn họ đưa cậu về hình như là mặt nạ vàng đưa Thiên Thiên tới.”




      “Mặt nạ vàng?” Mạc Tử Bắc có chút kinh ngạc.




      Hùng Lập Tân lập tức gọi điện thoại tìm Doãn Đằng Nhân. Hai mươi phút sau Doãn Đằng Nhân cùng Tiểu Túc giống như trận gió ùa vào văn phòng Mạc Tử Bắc.




      “Mạc, Mạc, Mạc. Mạc thân ái của mình, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.”




      Doãn Đằng Nhân tiến vào sau đó liền ôm cổ Mạc Tử Bắc giả bộ khóc. Túc Nhĩ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.




      Lâm Hiểu Tình hỏi: “Hai người phải còn chưa về công ty sao?”




      Túc Nhĩ Nhiên gật đầu: “Vừa tới cửa liền nhận được điện thoại. Sau đó liền lập tức hỏa tốc chạy đến ngay.”




      Mạc Tử Bắc hạ cánh tay Doãn Đằng Nhân xuống mỉm cười : “Xin lỗi nhé. Cậu vĩnh viễn đều là em tốt của mình.”




      Doãn Đằng Nhân cố ý lau khóe mắt, có trời mới biết khóe mắt ta căn bản là giọt nước mắt. “Đó là đương nhiên. Chúng ta vẫn luôn là em tốt mà.”




      “Hai người đón mình sao? Mặt nạ vàng cứu Thiên Thiên?” Mạc Tử Bắc đối với tên mặt nạ vàng này rất là tò mò. “Lúc ấy Hùng ở bệnh viện.”




      Lâm Hiểu Tình : “Đúng vậy. ta lúc ấy ở cùng với tôi.”




      Túc Nhĩ Nhiên nghĩ nghĩ: “Tôi vẫn nhớ rất chuyện hôm đó, tôi tập kích chút mà lại như sớm có phòng bị liền ngăn cản tập kích đột ngột của tôi. Trình độ võ thuật của người đó độ đúng là tồi.”




      Mạc Tử Bắc nhếch môi nhìn về phía Hùng Lập Tân, ánh mắt đầy bí hiểm. Hùng Lập Tân nhún nhún vai, vẻ mặt thể chuyện liên quan đến mình.




      “Đúng rồi.” Doãn Đằng Nhân đột nhiên kêu lên: “Thiên Thiên mặt nạ vàng dùng phi đao. Mình hiểu nổi ấy nha, thời này vẫn còn có người dùng phi đao sao?”




      “Phi đao?” Mạc Tử Bắc đột nhiên nhớ tới mặt nạ bạc. “Mình nhớ người đeo mặt nạ bạc cũng sử dụng phi đao nhưng mà sử dụng dao mổ.”




      “Ớ?!” Giản Tiểu Bạch trong lòng hồi hộp, lập tức kéo tay Mạc Tử Bắc vội vàng : “ Thiếu Khanh phải là bác sĩ ngoại khoa sao? ấy cũng sử dụng dao mổ.”




      Hùng Lập Tân đáy mắt vô ý lóe sáng lên rồi lập tức lại khôi phục bình tĩnh. Doãn Đằng Nhân vẫn luôn quan sát ta dường như cố gắng nắm bắt được cái gì đó. Mạc Tử Bắc cũng rời mắt khỏi Hùng Lập Tân.




      “Hai người cứ nhìn chằm chằm tôi vậy!” Hùng Lập Tân thực vô tội mở hai tay ra. “Tôi cái gì cũng biết, tôi đều với mọi người rồi mà.”




      “Vậy mặt nạ vàng với mặt nạ bạc có phải là người hay ?”




      “Sao tôi biết được?”




      “Vậy Mai Thiếu Khanh là mặt nạ vàng sao?”




      Hùng Lập Tân cũng lắc đầu. “Tôi biết. Thiếu Khanh cơ bản rất ít liên lạc với tôi. Hành tung của ta tôi cũng biết, hơn nữa tôi cũng muốn làm đại ca Lam bang cho nên tôi biết.”




      muốn làm đại ca? Vì sao?” Doãn Đằng Nhân rất là kinh ngạc.




      “Tôi chỉ muốn vài năm nữa sống cuộc sống thư thái rời xa chém giết, sống cùng với vợ con. Con tại tôi ngay cả con cũng dám nghĩ tới.”




      “Ôi!” Lâm Hiểu Tình hô . “Hùng Lập Tân!”




      Hùng Lập Tân lộ ra vẻ mặt rất thiếu tự tin. “Xin lỗi bà xã, em có vấn đề gì, em là người phụ nữ rất bình thường. Em yên tâm cho em được làm mẹ.”




      Lâm Hiểu Tình gần như nín thở. Giản Tiểu Bạch tới ôm lấy bả vai của . “Cũng may hai người đều sao. Mình rồi mà hai người đều khỏe mạnh như vậy sao có thể sinh được con chứ.”




      Lâm Hiểu Tình lại ủy khuất thầm muốn khóc, cái miệng nhắn cũng mếu máo sắp khóc tới nơi. Hùng Lập Tân lập tức qua ôm lấy : “Mấy tháng nữa giải quyết xong việc này đưa em sang Thụy Sĩ.”




      hai?!” Giản Tiểu Bạch nghe thấy ta muốn trong lòng liền căng thẳng. Vất vả lắm mới có người thân mà bọn họ lại muốn .




      Mạc Tử Bắc kéo Giản Tiểu Bạch qua: “Đừng ảnh hưởng đến kế hoạch của ấy.”




      Giản Tiểu Bạch gật gật đầu.




      Mạc Tử Bắc lại ôm con trai đến, ở mặt cậu bé mà hôn cái. “Bảo bối cho ba biết hôm đó con nhìn thấy gì nào?”




      Thiên Thiên vẻ mặt ngơ ngác: “Hôm đó?”




      “Hôm được chú mang mặt nạ cứu ấy. Con thấy chú ấy phi đao sao?”




      Thiên Thiên nghĩ nghĩ rồi rất hưng phấn mà khoa tay múa chân : “Chú mặt nạ phi đao chíu chíu ngủ.”




      Lời Thiên Thiên làm cho cả phòng choáng váng.




      “Con trai, con tiếng Trung Quốc sao?” Giản Tiểu Bạch cũng bó tay.




      Doãn Đằng Nhân đột nhiên bật cười: “Ai đó mau tới làm phiên dịch cho công tử của chúng ta ?”




      “À, đại khái là chết rồi, cậu bé khi nhìn thấy Mạc Tử Bắc xỉu cũng ngủ. Thế giới của trẻ con đối với chết chóc có bao nhiêu nhận thức.” Túc Nhĩ Nhiên thản nhiên .

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 148: Hoài nghi [2]




      Edit: Phong Vũ




      “Có này khả năng.”




      Doãn Đằng Nhân đồng ý với quan điểm của Tiểu Túc. “Có điều tôi kẻ bắt cóc lái xe làm thế nào mặt nạ vàng làm cho xe dừng lại.”




      “Thiên Thiên hôm đó con có lên núi ?” Mạc Tử Bắc thử hỏi con xem có thể hỏi ra ít dấu vết để lại hay .




      Thiên Thiên gật đầu. “Ngồi xe ạ!”




      “Chú có súng?”




      Thiên Thiên lắc đầu. “Phi đao!”




      Giản Tiểu Bạch bất lực trợn mắt, phát chuyện với đứa bé bốn tuổi đúng là làm cho người ta khó hiểu. Cậu nhóc hoàn toàn thể biểu đạt ràng, cứ như chơi đoán chữ vậy làm người ta nghĩ được mà đoán cũng ra đáp án.




      “Thiên Thiên cho mẹ biết con nhìn thấy cái gì? Chú đó có ?” Giản Tiểu Bạch thử lại.




      “Mùi của ba!” Thiên Thiên đột nhiên .




      “Mùi của ba?” Mạc Tử Bắc thực khó hiểu. “Thằng bé cái gì vậy?”




      Mạc Tử Bắc cũng cảm thấy thực đau đầu với cậu con trai còn quá .




      người chú có mùi thơm của ba!” Thiên Thiên vỗ cái miệng nhắn của mình rồi lại chơi tiếp, hoàn toàn biết lúc này đám người lớn phiền não cái gì.




      “Ba?” Giản Tiểu Bạch lặp lại những lời này. “ Thiếu Khanh?”




      có chút thể tin được phán đoán của mình. hoài nghi này làm cho rất sợ hãi. “ hai mặt nạ vàng là Thiếu Khanh sao?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “ biết. ta gì với , từ ngày đó vẫn có nhận được tin tức.”




      “Ôi!” Mạc Tử Bắc tràn đầy khó hiểu: “Ba mà Thiên Thiên có liên quan gì đến Mai Thiếu Khanh?”




      Giản Tiểu Bạch nghĩ đến đó trong lòng lại có chút chua sót. Thiên Thiên có ba, mấy năm qua đều là Mai Thiếu Khanh ở cùng và Thiên Thiên mà tại Thiếu Khanh lại có khả năng cứu Thiên Thiên.




      “Mạc Tử Bắc, Thiếu Khanh là ba nuôi của Thiên Thiên. Từ Thiên Thiên gọi ấy là ba.”




      Mạc Tử Bắc trong lòng chấn động, có chút chua xót lên trong trái tim, trong lòng rất khổ sở. “Xin lỗi là tốt!”




      Giản Tiểu Bạch đè tay lại lắc đầu cười cười: “Quên đều là quá khứ rồi!”




      an ủi của làm cho Mạc Tử Bắc càng thêm khổ sở lúc trước là rất phải, làm được người cha trách nhiệm. là rất có lỗi với hai mẹ con bọn họ!




      “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc lại cầm tay Giản Tiểu Bạch: “Cám ơn em!”




      Thản nhiên cười Giản Tiểu Bạch đắm chìm trong hạnh phúc thuộc về mình. Ông trời xem như công bằng có được Mạc Tử Bắc. “Về sau được bắt nạt em!”




      “Uhm ! bao giờ nữa!” Mạc Tử Bắc lưu luyến nhìn , tầm mắt hai người giao nhau tình ý kéo dài.




      “Này! Này! Mình hai người có phải lạc đề rồi ?” Doãn Đằng Nhân mãnh liệt kháng nghị. “Bọn này ở đây nhìn hai người tình ý kéo dài tâm với nhau sao?”




      “À!” Mạc Tử Bắc buồn cười đẩy ta cái: “Mình có thể cho cậu xem cũng tính là vinh hạnh của cậu rồi. Cậu tưởng mình thích cho cậu thấy lắm hả. Mình gần đây thường xuất tình huống này, tại là nhất thời kiềm chế.”




      “Hay cho cái từ kiềm chế!” Doãn Đằng Nhân ánh mắt gian xảo cười: “Tiểu Túc, cũng muốn kiềm chế được!”




      xong ta liền hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Tiểu Túc. Giản Tiểu Bạch cùng Mạc Tử Bắc đều choáng váng.




      Túc Nhĩ Nhiên bởi vì quá đột ngột mà xoay vai muốn đánh ngã Doãn Đằng Nhân cái, nào ngờ ta tránh được thoát hơn nữa còn nhanh chóng từ phía sau xoay người cái, bàn tay chế bả vai Tiểu Túc. Tay kia nắm cằm của từ phía sau xoay người đến hôn lên môi Tiểu Túc vài giây rồi buông ra.




      ta giống con mèo ăn vụng được cá mà cười đến thực thoải mái, đắc ý nháy mắt với Mạc Tử Bắc. Túc Nhĩ Nhiên đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc ta cái, rốt cuộc thở phì phì ngồi sang bên để ý tới ta.




      Giản Tiểu Bạch cho tới bây giờ chưa từng thấy cảnh hôn môi trước mặt mọi người, là mở ra tầm mắt còn có cả hiệu ứng võ thuật nữa chứ. Cúi đầu lại nhớ tới con trai còn ở bên cạnh. định che mắt cậu nhọc lại nghe thấy con trai vỗ bàn tay trầm trồ khen ngợi. “Hôn môi á! Cháu cũng muốn.”




      Sau đó cậu nhóc trượt xuống giường, chạy đến bên Tiểu Túc cười đến rất là vui vẻ với Tiểu Túc: “ Túc cháu cũng muốn hôn môi !”




      xong liền tiến lại, Túc Nhĩ Nhiên kinh ngạc thiếu chút nữa là hất cậu nhóc ra. Giản Tiểu Bạch cũng kinh ngạc mở to hai mắt biết làm sao nhìn con trai.




      Doãn Đằng Nhân lướt qua che cái miệng nhắn của Thiên Thiên rồi khiêng cậu nhóc lên vai. “Nhóc con, còn bé mà sắc như vậy trưởng thành nhất định tên đại sắc!”




      Mỗi ngày chỉ ngây thơ cười, còn là vui vẻ cười to: “Ha ha cao quá. Chú cao chút nữa.”




      “À!” Doãn Đằng Nhân bất lực với Mạc Tử Bắc : “Thắng nhóc này nhận được chân truyền của mình rồi ha ha!”




      Đáy mắt Tiểu Túc lên tia khinh thường cùng chua sót. Giản Tiểu Bạch biết nhất định cũng có chút để ý đến món nợ trong quá khứ của Doãn Đằng Nhân. Haizz phụ nữ si tình đều bị tổn thương, chỉ mong Tiểu Túc là người phụ nữ cuối cùng của Doãn Đằng Nhân.




      Mạc Tử Bắc lắc đầu cười: “Con trai mình là lợi hại. như vậy biết câu đẹp.”




      Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc cái: “ đúng là khoác mà biết ngượng. Em bắt đầu lo cho mấy trong tương lai đây, biết có bao nhiêu quỳ gối ở dưới chân con trai em đây ta?”




      “À!” Mạc Tử Bắc cười sằng sặc: “Em mới là khoác ấy. Con trai chúng ta là sát thủ của các sao?”




      “À, chỉ mong là phải!” Giản Tiểu Bạch muốn nghĩ xa xôi quá.




      “Mọi người đúng là náo nhiệt!” Hùng Lập Tân kéo tay Lâm Hiểu Tình từ bên ngoài vào, vừa rồi bọn họ ra ngoài, Hùng Lập Tân liền dỗ dành Lâm Hiểu Tình đến nỗi mặt giờ vẫn còn đỏ hồng, cái miệng nhắn sưng đỏ.




      E hèm! Tất nhiên là thể thiếu nụ hôn nồng cháy. Giản Tiểu Bạch ánh mắt ái muội nháy mắt với Lâm Hiểu Tình khiến càng thêm ngượng ngùng.




      “Được rồi, đúng là lạc đề . Chúng ta biết mặt nạ vàng mà Thiên Thiên hình như là Mai Thiếu Khanh!” Mạc Tử Bắc quay lại đề tài chính.




      biết!” Hùng Lập Tân vẫn nhất quán phủ nhận.




      Thiếu Khanh lợi hại như vậy sao? Vì sao em chưa từng thấy ấy dùng phi đao?” Giản Tiểu Bạch hề nhớ Mai Thiếu Khanh từng sử dụng phi đao trước mặt .




      Mạc Tử Bắc cũng rất đồng cảm nhìn Giản Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch tâm cơ ta sâu như vậy người đơn giản như em sao có thể nhìn thấy tâm tư của ta?”




      ấy tâm tư sâu kín sao?” Giản Tiểu Bạch vẫn thể tin được.




      “Nếu sâu làm sao ta ở bên cạnh em mười lăm năm mà chưa từng bị em phát ra, em thử xem? ta lại còn từng ở trong xã hội đen!”




      “A! Vậy tại mọi người đều nghi Thiếu Khanh là mặt nạ vàng sao?”




      Mạc Tử Bắc gật đầu: “ còn nghi ta là mặt nạ bạc. Có lẽ này hai người này đều là Mai Thiếu Khanh!”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 149: Kế hoạch [1]




      Edit: Phong Vũ




      “Chúng ta đều đoán. Còn có phải hay đợi gặp được Mai Thiếu Khanh mới có thể biết được.” Hùng Lập Tân .




      “Vậy phải tới khi nào có thể gặp Thiếu Khanh chứ?” Giản Tiểu Bạch có chút nôn nóng. “ ấy vì sao cũng liên lạc với em. Em rất lo cho ấy.”




      chỉ biết Dạ Lang tại có mấy vụ làm ăn, có lẽ lúc bắt đầu giao dịch Thiếu Khanh đột nhiên xuất !” Hùng Lập Tân dường như cũng thể hoàn toàn chắc chắn cái gì. “Vài ngày nữa tôi muốn lúc. Mọi người giúp tôi chăm sóc Hiểu Tình, được ra ngoài, điều động nhân viên công ty bảo vệ nữa!”




      ta đột nhiên quyết định làm cho mọi người đều rất bất ngờ. Lâm Hiểu Tình có chút lo lắng hỏi: “ muốn đâu? Nguy hiểm ?”




      “Đúng đó. hai, đừng được ?” Giản Tiểu Bạch cũng rất lo lắng.




      “Có cần tôi hỗ trợ ?” Doãn Đằng Nhân cũng rất quan tâm. “Tôi có bạn ở Nhật, bọn họ là bang phái nếu tham gia chắc xử lý được ít.”




      Hùng Lập Tân lắc đầu. “Dạ Lang là trách nhiệm của tôi, tôi giải quyết sau đó mọi người an toàn.”




      “Cái gì?” Lâm Hiểu Tình kêu . “Vậy nguy hiểm lắm đó ông xã!”




      “Mọi người yên tâm ! Tôi cam đoan còn sống trở về.” Hùng Lập Tân lạnh nhạt cười, khí thế trong con ngươi lại giống như vị vua trời sinh quan tâm hơn thua, tao nhã khiến người ta nhịn được khâm phục.




      hai!”




      “Ông xã!”




      Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đều nhịn được kêu lên.




      “Hùng Lập Tân, chúng ta có được ?” Lâm Hiểu Tình khẩn trương nắm tay Hùng Lập Tân. “Em sợ lắm! Nếu mà nếu mà … Em dám tưởng tượng!”




      đâu!” Hùng Lập Tân kiên định lắc đầu: “ cam đoan sao. Nếu cần thiết dễ dàng mạo hiểm.”




      “Nhưng mà…” Lâm Hiểu Tình cắn môi, nước mắt lả chả khuôn mặt, tiến lên ôm cổ Hùng Lập Tân. “Em chờ !”




      “Ừ!” Hùng Lập Tân cười cười. “Tôi còn có chuyện này. Chính là tôi còn có hai em , mẹ hai người đó họ Thư tên là Thư Nam. Tôi biết hai ấy tại ở đâu chỉ biết là các ấy là chị em sinh đôi. Còn nữa được thuộc hạ của ba tôi là Lan Thương cứu, tại tôi tìm thấy Lan Thương. Doãn có thể giúp ta điều tra chút ?”




      Doãn Đằng Nhân lập tức gật đầu: “ thành vấn đề, tình báo của tôi bình thường đều rất tin cậy. Chỉ là có thể cho tôi biết Lan Thương có đặc điểm gì hay ?”




      “Chân trái của ông ta là chân giả!” Hùng Lập Tân cung cấp manh mối quan trọng.




      “Uhm!” Doãn Đằng Nhân ghi tạc trong lòng. “Tôi nghi ông ta nhất định là lo lắng bị Dạ Lang tìm được cho nên mai danh tích, hơn nữa cắt đứt mọi liên lạc chỉ muốn bảo vệ tốt cho hai chị em kia. Đúng là thuộc hạ trung thành.”




      “Ừ! Thuộc hạ của ba ta đúng là có đám người trung nghĩa. Bọn họ thà chết cũng ra tôi ở đâu cho nên tôi mới còn sống cho tới ngày hôm nay!”




      Hùng Lập Tân mặt tuy rằng vẫn thản nhiên nhưng giọng dường như có chút ý dặn dò.




      hai!” Giản Tiểu Bạch thất thanh kêu. “Chúng ta được ?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu. “Dạ Lang bị diệt trừ chúng ta ngày thể sống yên ổn. Có lẽ Dạ Lang chết rồi Lan Thương thân.”




      “Uhm!” Giản Tiểu Bạch gật đầu.




      “Vì sao phải như vậy?” Lâm Hiểu Tình lắc đầu thấp giọng kêu.




      “Hiểu Tình trở về, tin !” Hùng Lập Tân cười tao nhã.




      Mạc Tử Bắc trầm tư hồi lâu, có chút tức giận cái chân của mình lại vào đúng lúc quan trọng lại bị gãy, biết đến lúc nào mới lành.




      “Em tin tưởng !”




      Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm ánh mắt Hùng Lập Tân : “ có năng lực nhưng cần mạo hiểm. Chúng tôi đều cần !”




      “Đương nhiên!” Hùng Lập Tân gật đầu cười : “Tôi còn tưởng sinh con trai nữa, nhiệm vụ chưa hoàn sao có thể teo mạng được?”




      “À!” Doãn Đằng Nhân vỗ vỗ bờ vai ta, nghiêm trang với Hùng Lập Tân: “Chúng tôi gây trở ngại chuyện sinh con. yên tâm .”




      xong ta cười ha ha, khí hơi áp lực dường như bao phủ bầu khí xơ xác tiêu điều khó có thể miêu tả. Lâm Hiểu Tình cùng Giản Tiểu Bạch đều lo lắng nhưng cũng biết là thể ngăn cản.




      hai!” Giản Tiểu Bạch đến trước mặt Hùng Lập Tân giang hai tay ôm bờ vai của ta. “ nhất định phải an bình trở về mang theo Thiếu Khanh nữa. Hai người đều phải đảm bảo an toàn. Hai ngươi đều là người thân của em!”




      Túc Nhĩ Nhiên có chút xúc động, đáy mắt lên chút dịu dàng, dường như cũng có chút nước mắt lên ở đáy mắt, quay đầu nhìn nữa. Nhìn có vẻ thương cảm.




      Hùng Lập Tân rút cánh tay ra, ôm lấy . “Yên tâm em .”




      !” Giản Tiểu Bạch khóc ướt cả mảng áo trước ngực Hùng Lập Tân.




      cười an ủi : “ sao đâu. Mạc Tử Bắc mau kéo bà xã cậu về . Tôi chịu nổi nước mắt nhiệt tình như vậy.”




      Hùng Lập Tân đùa câu cũng chẳng buồn cười, mọi người đều rất nặng nề. Mạc Tử Bắc lắc đầu: “ cứ để ấy ôm chút . Tôi cũng chưa ghen, xem như nể mặt mũi . Nếu là Mai Thiếu Khanh, tôi nhất định đồng ý.”




      “À! Vẫn là nể mặt tôi. Tôi là vinh hạnh quá!” Hùng Lập Tân vỗ bả vai Giản Tiểu Bạch: “Được rồi, đừng khóc. Em mà khóc việc này thuận lợi đâu đó!”




      Nghe vậy Giản Tiểu Bạch lập tức thôi khóc: “ hai, em khóc. nhất định phải trở về. Bọn em đều chờ !”




      “Ừ!”




      Lâm Hiểu Tình tới hỏi Mạc Tử Bắc: “Ở chỗ có phòng nào khác có thể mở cho người ngoài ? Cho bọn tôi mượn chút?”




      Mạc Tử Bắc lập tức gật đầu. “Nhân, cậu thông báo Tina mở cửa phòng nghỉ cuối hành lang kia .”




      Doãn Đằng Nhân lập tức gật đầu rồi ra ngoài, mấy phút sau ta lại quay trở về: “ thôi, tôi đưa hai người !”




      Mọi người đều gì, biết bọn họ cần chút gian riêng, ai cũng thể biết xấu hổ quấy rầy.




      “Bọn tôi lát rồi trở lại.” Lâm Hiểu Tình .




      sao, trở lại cũng sao. Tòa nhà này rất an toàn.” Mạc Tử Bắc an ủi .




      “Cám ơn!”




      Hùng Lập Tân biết Lâm Hiểu Tình muốn gì, ta nhàng thở dài hơi, nắm bàn tay của rồi ra ngoài. Túc Nhĩ nhiên nhìn bóng dáng bọn họ rời , mà trong mắt trong lúc nhất thời cũng có chút lo lắng.




      “Tiểu Túc, cám ơn cứu con trai tôi và Mạc Tử Bắc trở về. Tôi vẫn muốn lời cám ơn với nhưng vẫn chưa gặp mặt mà trực tiếp được. cám ơn .” Giản Tiểu Bạch thực chân thành với .




      Túc Nhĩ Nhiên lắc đầu cười. “ phải tôi cứu mà là mặt nạ vàng. Có lẽ chúng ta đều phải cảm ơn ta!”




      “Uhm!”




      Túc Nhĩ Nhiên rất yên lặng, gì nữa, ánh mắt sâu xa thấy bên trong chứa điều gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :