1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 138: Đối thủ là Dạ Lang




      Edit: Phong Vũ




      xem chút, em yên tâm ! Với năng lực của Hùng Lập Tân bà xã ấy nhanh chóng nín khóc mà mỉm cười thôi.”




      Mạc Tử Bắc vỗ lên bả vai Giản Tiểu Bạch rồi ra ngoài. Mới ra tới cửa liền gặp phải Hùng Lập Tân ra.




      “Thế nào rồi?” hỏi.




      Hùng Lập Tân ra hiệu ok Mạc Tử Bắc mới yên lòng, đưa mắt nhìn phòng bệnh ý bảo Hùng Lập Tân tránh khỏi cửa phòng bệnh chút.




      “Ơ?” Hùng Lập Tân biết muốn làm cái gì.




      Mạc Tử Bắc hạ giọng hỏi: “Con tôi rốt cuộc thế nào rồi. Tôi lo lắm. cho tôi biết , tôi tìm thằng bé.”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Tôi có thể cam đoan Thiên Thiên tạm thời có việc gì, bọn họ bắt cóc Thiên Thiên đơn giản là vì gần đây thủ đoạn mà Mai Thiếu Khanh ra tay với bọn họ hơi độc ác, tôi thông báo cho ta rồi. bao lâu nữa Thiên Thiên bình an trở về.”




      “Nhưng mà tôi vẫn rất lo.” Mạc Tử Bắc thể lo lắng. “ có biết làm cha có cảm giác thế nào ? Tôi tại cuối cùng cũng cảm nhận được, tôi chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy con tôi bình an vô .”




      Hùng Lập Tân nhìn ánh mắt cũng hiểu nỗi lo lắng lên trong mắt Mạc Tử Bắc. “Tôi biết. Thằng bé cũng là cháu của tôi. Tôi để thằng bé gặp nguy hiểm đâu, yên tâm . Tạm thời đừng cho Tiểu Bạch biết, cơ thể của con bé còn rất yếu nếu lại bị xuất huyết nhiều nữa máu của tôi cũng đủ mà cho.”




      Hùng Lập Tân vui đùa làm cho lòng Mạc Tử Bắc thực ngổn ngang. “Cám ơn cứu Tiểu Bạch. Là bắn chết Ôn Hướng Đình sao? Còn nữa lần trước cũng là cứu Tiểu Bạch?”




      “À!” Hùng Lập Tân lắc đầu: “ phải tôi, tôi cũng thể có nhiều thời gian như vậy.”




      Mạc Tử Bắc nhíu lại mày có chút hoài nghi. “ phải mặt nạ vàng?”




      “Tôi cần phải lừa .” Hùng Lập Tân rất kiên định với Mạc Tử Bắc.




      Mạc Tử Bắc cảm thấy có chút khó hiểu: “ phải là mặt nạ vàng, cũng phải là Mai Thiếu Khanh, vậy là ai chứ?




      biết!” Hùng Lập Tân nhún nhún vai. “Tôi vào thăm Tiểu Bạch. Con bé nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi.”




      “Vậy bà xã sao chứ?” Mạc Tử Bắc còn có chút lo lắng.




      Hùng Lập Tân rất tự tin cười cười: “Đương nhiên tôi cam đoan sao. ấy tới ngay thôi.”




      Hùng Lập Tân đưa mắt nhìn hàng ngũ đứng hành lang mà cười với Mạc Tử Bắc: “Người của công ty bảo vệ này ít nhiều cũng bắt đầu có chút tác dụng nhỉ!”




      “Sao lo ba mươi người đủ?” Mạc Tử Bắc có chút hoảng sợ. “Tôi bảo Nhân điều động thêm ít người nữa đến.”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “ cần nhiều người như vậy, từng này là được rồi. Ít nhất đối phương cũng biết chúng ta đề cao cảnh giác.”




      “Rốt cuộc là đối thủ gì mà lợi hại như vậy?”




      “À!” Hùng Lập Tân hơi ngơ ngẩn: “ từng nghe đến người tên Dạ Lang chưa?”




      Mạc Tử Bắc cứng đờ. “Trùm ma túy quốc tế?”




      Hùng Lập Tân từ nhún nhún vai.




      ta bắt cóc con tôi?” Mạc Tử Bắc có chút hốt hoảng truy vấn, giọng cũng nhịn được mà cao vút lên. “Trùm ma túy quốc tế, tôi biết mấy năm nay ta làm rất nhiều giao dịch. Toàn bộ các vụ mua bán ma túy ở Đông Nam Á gần như bị kiểm soát.”




      “Đúng vậy.” Hùng Lập Tân vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt như trước nghe ra chút dao động, dường như rất là bình tĩnh. Chỉ bởi vì mất máu mà gương mặt tái nhợt, khóe miệng ta chứa nụ cười nhạt.




      “Tôi hiểu đấy. Lúc này mà còn cười được?” Mạc Tử Bắc có chút tức giận. “Con tôi còn ở trong tay người ta đó.”




      “Tôi biết hơn nữa biết đó cũng là cháu trai tôi.”




      biết mà vẫn thấy sốt ruột.”




      “Sốt ruột có tác dụng gì?” Hùng Lập Tân nhìn cái rồi đến cửa phòng bệnh: “Tôi thăm Tiểu Bạch. Yên tâm , tôi cam đoan mọi chuyện sai đâu. Nếu sai tôi lấy đầu tôi xuống bồi thường cho .”




      Mạc Tử Bắc trong lòng cũng ít nhiều được an ủi nhưng vẫn thể yên lòng. Đó là con làm sao có thể lo lắng. Hùng Lập Tân vào phòng bệnh thăm Tiểu Bạch, cũng đành phải theo vào.




      Nhìn thấy Hùng Lập Tân trong ánh mắt Tiểu Bạch lập tức có chút hưng phấn. “ Hùng, Hiểu Tình sao rồi?”




      Hùng Lập Tân nở nụ cười với , trong mắt tràn đầy chiều: “ sao, quay lại ngay ấy mà.”




      “Uhm!” Giản Tiểu Bạch cuối cùng thở phào. “Em có thể hỏi mấy vấn đề ?”




      “Đương nhiên!” Hùng Lập Tân quay lại chính là để trả lời câu hỏi.




      “Uhm.”




      Mạc Tử Bắc cũng vào, đến ngồi bên cạnh Tiểu Bạch. Hai người đều nhìn Hùng Lập Tân.




      đúng là hai của em sao?” cảm thấy mình giống như là mơ vậy, trong mơ mọi thứ vừa chân lại vừa mộng ảo, cũng biết có nên tin hay .




      “Đúng vậy! Chúng ta đều là cốt nhục của Bộ Vân.”




      “Vậy chúng ta còn có chị em nào nữa ?” còn muốn có thêm mấy người thân nữa, rất tham lam.




      “Có.” Hùng Lập Tân rất khẳng định với .




      Giản Tiểu Bạch có chút vui mừng kinh ngạc: “Vậy Thiếu Khanh có phải là người thân của chúng ta ?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “ ta phải. ta nhi chính gốc.”




      có gặp qua những chị em khác chưa?”




      “Chưa. chỉ biết còn có hai em xấp xỉ tuổi em nhưng mà biết bọn họ ở đâu. Bọn họ là chị em cùng cha cùng mẹ. Năm đó khi Lam bang giải tán ba phái người bảo vệ bọn họ nhưng tại mọi tin tức đều thể liên hệ với những người năm đó. biết bọn họ ở chỗ nào, càng biết có còn sống hay .” Hùng Lập Tân rất bình tĩnh xong rồi ngồi vào sô pha.




      Lúc này Lâm Hiểu Tình cũng đẩy cửa tiến vào.




      “Hiểu Tình.” Giản Tiểu Bạch thực vui vẻ kêu lên.




      Lâm Hiểu Tình có chút áy náy nhìn , Thiên Thiên là do trông mà lại bị bắt mất, cảm thấy áy náy với Tiểu Bạch, biểu mặt cực kỳ mất tự nhiên. đến bên giường Giản Tiểu Bạch vô cùng áy náy : “Mình xin lỗi.”




      Giản Tiểu Bạch nghĩ xin lỗi là vì vừa rồi chạy . “Ối trời cái gì mà áy náy vậy? Chúng ta giờ là người nhà rồi ha ha cậu là chị dâu của tớ đó. Cậu có vui ?”




      Lâm Hiểu Tình xấu hổ cười cười: “Mình rất vui.”




      “Bà xã lại đây, ngồi bên này !” Hùng Lập Tân vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.




      Lâm Hiểu Tình oán trách nhìn ta cái rồi ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh . Giản Tiểu Bạch phát môi Lâm Hiểu Tình hình như sưng đỏ lên. Đột nhiên nghĩ ra là Hùng đúng là dùng nụ hôn để chinh phục Hiểu Tình. Sau khi phát ra bí mật này, mặt của cũng hơi hơi đỏ ửng lên, lén liếc mắt nhìn Mạc Tử Bắc phát cũng nhìn , lập tức cụp mắt xuống. Cả hồi lâu mới nhớ tới vấn đề chính.




      “Vậy Hùng…”




      Mạc Tử Bắc ngắt lời : “ thấy em nên gọi ấy là hai , đừng gọi họ như trước nữa!”




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên có chút ngượng ngùng. “Quen gọi thế rồi.”




      Hùng Lập Tân nhìn chằm chằm Giản Tiểu Bạch. ôm lấy vòng èo mảnh mai của Lâm Hiểu Tình với : “Cứ gọi là hai . cũng ngờ nhận nhau sớm như vậy. vốn định chờ đến khi loại trừ kẻ địch rồi mới nhận em. ngờ Doãn lại phát ra bí mật này. Đây là số trời định có tránh cũng thoát.”




      Chương 139: Hứa với em cả đời




      Edit: Phong Vũ




      “Quan niệm về số mệnh?” Mạc Tử Bắc chăm chú đánh giá Hùng Lập Tân. “ tin vào số mệnh?”




      Hùng Lập Tân nhíu nhíu mày: “Chuyện này ngạc nhiên lắm sao?”




      hai!” Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng gọi Hùng Lập Tân: “Chẳng lẽ nhận em làm thấy rất phức tạp sao?”




      Hùng Lập Tân bật cười: “Ngốc quá, chỉ là lo em biết nhiều quá gặp nguy hiểm thôi. Có thể ở bên cạnh em quá lâu Dạ Lang cuối cùng cũng tra ra được chúng ta.”




      “Hai chị em kia tên là gì?” Giản Tiểu Bạch rất quan tâm đến bọn họ.




      cũng biết. chỉ biết mẹ họ có họ Thư, khi Lam bang giải tán ba qua đời, bà ấy vì muốn theo ba mà tự sát.”




      “Ôi!”




      “Ôi!”




      Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đồng thời la lên. “ là người si tình.”




      “Đúng vậy. Nhưng mà ba chúng ta cũng là người đàn ông rất đào hoa, có được ba người phụ nữ ông ấy hết lòng, hơn nữa cả ba người này đều bởi vì ông ấy mà chết.”




      “Mẹ em cũng vậy à?” Giản Tiểu Bạch rất khẩn trương, trái tim cũng theo đó mà đau đớn.




      “Mẹ em cũng coi như là vì ông ấy mà chết. Nghe là có người muốn biết tung tích của em để đó uy hiếp ba, mẹ em vì thế ở Thanh bang nhảy lầu tự sát.”




      “Ôi!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ mở to hai mắt.




      Mạc Tử Bắc cũng rất bất ngờ. Nước mắt Giản Tiểu Bạch lại lưng tròng: “Mẹ cũng là người phụ nữ vĩ đại. Vậy còn mẹ của hai sao?”




      Hùng Lập Tân cười cười, trong nụ cười lại pha chút khổ sở, chua chát. Suy nghĩ hồi lâu ta mới : “Mẹ chết trong tay Dạ Lang. Dạ Lang phản bội Lam bang, phản bội ba, người đầu tiên phát ra có ý đồ bất lương là mẹ , bà ấy còn chưa kịp báo cho ba biết bị Dạ Lang thủ tiêu bằng phát súng.”




      “Ôi!” Giản Tiểu Bạch đau khổ nhắm mắt lại. “Vì sao, vì sao lại phải tàn nhẫn như vậy?”




      “Đây là tranh giành trong các bang phái, chuyện giết người là rất bình thường chỉ bất hạnh cho chúng ta là con của Bộ Vân.” Hùng Lập Tân dường như bất hạnh.




      phải là gánh vác trọng trách gầy dựng lại Lam bang đấy chứ?” Mạc Tử Bắc đột nhiên hỏi: “Tôi đoán đúng ?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Tôi cho tới bây giờ cũng muốn vực lại Lam bang. Tôi chỉ muốn làm người bình thường. Nhưng mà Dạ Lang hình như muốn buông tha chúng tôi. Mấy năm gần đây phái người khắp nơi tìm kiếm chúng tôi, dùng trăm phương ngàn kế muốn cỏ tận gốc. Những trưởng bối của Lam bang gần như đều bị Dạ Lang đuổi cùng giết tận. Đối mặt tình thế như thế tôi thể làm như vậy.”




      Lâm Hiểu Tình nghe như vậy cụp mắt, lặng lẽ cắn khóe môi. Giản Tiểu Bạch biết Lâm Hiểu Tình là lo lắng cho hai, cũng nhịn được mà với Mạc Tử Bắc: “Mạc Tử Bắc, thân thế của em như vậy rồi, lúc nào cũng có khả năng bị ám sát, còn dám em ?”




      Mạc Tử Bắc nhàng cười, vòng tay ôm bờ vai gầy yếu của , cúi đầu thầm bên tai : “Ngốc, đời này chúng ta sống chết có nhau!”




      Đột nhiên nghe được câu tình ý mềm mại đó, Giản Tiểu Bạch trong lòng run run cảm động đến rơi nước mắt. “Mạc Tử Bắc!”




      Hùng Lập Tân nghe thấy Mạc Tử Bắc thổ lộ trong mắt tràn đầy tán thưởng, nhịn được ủng hộ. “ Mạc, xem như tôi có nhìn lầm !”




      Mạc Tử Bắc với ta: “Cứ gọi tôi là Tử Bắc , gọi Mạc nghe khách sáo quá.”




      Hùng Lập Tân cười gật đầu. Lâm Hiểu Tình dũng cảm ngẩng đầu lên cầm tay Hùng Lập Tân. “Ông xã, đời này em cũng rời khỏi , cho dù chết cũng !”




      “Tốt quá rồi!” Giản Tiểu Bạch vỗ tay lại bởi vì động đến miệng vết thương mà đau đến nghiến răng.




      Mạc Tử Bắc lo lắng mà nhàng trách cứ. “Đồ ngốc, em nghĩ gì mà còn vỗ tay hả?”




      Giản Tiểu Bạch le lưỡi, với Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân: “ hai, chị dâu. Từ hôm nay trở Hiểu Tình chính là chị dâu em. Hai người phải sống với nhau cả đời, vĩnh viễn được xa nhau.”




      “Biết rồi, yên tâm ! Mạc Tử Bắc gõ lên mũi Giản Tiểu Bạch. “Bọn họ nhất định hạnh phúc. Em chừng nào lấy đây?”




      lại cầu hôn.




      “Ờ!” Giản Tiểu Bạch ngược lại cười gian. “Chờ chút !”




      Mạc Tử Bắc chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu sau đó với Giản Tiểu Bạch: “Khi nào em mới chịu đồng ý để trái tim có thể chân chính tiếp tục kiên trì.”




      “Đúng đó, Tiểu Bạch. Em cũng nên đồng ý với Tử Bắc . Bỏ lỡ viên kim cương cỡ Vương lão ngũ nhu ấy đáng tiếc lắm đó.” Lâm Hiểu Tình cũng giúp cho Mạc Tử Bắc.




      Giản Tiểu Bạch chỉ cười còn hơi giả bộ ngớ ngẩn để chuyển hướng đề tài. “ hai, có từng gặp ba chưa?”




      Lời của làm cho Hùng Lập Tân cùng Mạc Tử Bắc đều rất buồn bực. Mạc Tử Bắc biết có ý chuyển hướng đề tài, xem ra bé này vẫn chưa muốn kết hôn với . Hùng Lập Tân hôm nay bị hỏi rất nhiều vấn đề, giờ cũng mệt mỏi quá rồi. Dường như cả ngày nay ta vẫn chưa ăn gì. “ gặp ba nhưng mà em của tôi ơi giờ sắp tám giờ rồi đó. Bọn có thể ăn chút gì ?”




      “À!” Mạc Tử Bắc mới đột nhiên nhớ đến. “Xin lỗi là sơ sót của tôi. Bây giờ tôi bảo Tina đặt chút đồ ăn cho chúng ta rồi trực tiếp đưa đến phòng bệnh.”




      Hùng Lập Tân rất vừa lòng gật đầu: “Tôi muốn ăn Pizza, bà xã em sao?”




      Lâm Hiểu Tình suy nghĩ: “Em muốn ăn bò bít tết, lúc còn ăn được em phải vui vẻ ăn cho thỏa những món ăn ngon nhất đời này, để lỡ khi nào nào mình đột nhiên “phụp” lại ăn được.”




      để em bị “phụp” đâu.” Hùng Lập Tân hứa.




      Mạc Tử Bắc cũng nhịn được cúi đầu nhu tình chân thành với Giản Tiểu Bạch: “Bảo bối, cũng để em gặp nguy hiểm. Đời này chỉ cần sống để cho em phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa, tin nhé.”




      Giản Tiểu Bạch cảm động giương mắt nhìn vào đôi mắt sâu như đêm đen, như đại ương mênh mông nhìn thấy đáy của từng giọt từng giọt chảy ra thương nồng đậm. ấy dùng ánh mắt nồng cháy nhìn mình, đây là sao!




      Trái tim Giản Tiểu Bạch mãnh liệt run lên chỉ có thể nghẹn ngào gọi tên: “Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc!”




      “Đây là lời hứa cả đời của , vĩnh viễn phụ em nữa!”




      “Uhm!” Cảm động gật đầu. bất giác thối lên chữ: “Bắc!”




      Năm năm trước từng gọi như vậy. Ký ức ở trong đầu xẹt qua những cảnh tượng qua đột nhiên cảm thấy tất cả đều quá xa xôi chỉ có tình còn ở lại.




      Hùng Lập Tân nhìn thấy hai người xin chân thành thông báo rốt cuộc vẫn là nhịn được ngắt ngang lời tỏ tình của họ. “Ai đó gọi mấy người bên Doãn Đằng Nhân ?”




      Mạc Tử Bắc quay đầu: “Tôi cho.”




      Liếc mắt nhìn Giản Tiểu Bạch sâu cái luyến tiếc. “ rồi về.”




      !” Mạc Tử Bắc đột nhiên ân cần khiến Giản Tiểu Bạch có chút tiếp thụ được nhưng cảm giác vẫn rất ấm áp.




      Mạc Tử Bắc đành phải đến phòng bên cạnh gọi Doãn Đằng Nhân. Nào ngờ vừa đẩy cửa ra liền nhìn đến ta cùng Tiểu Túc hai người quấn lấy gặm cắn nhau. Mạc Tử Bắc khỏi nhăn mặt nhíu mày.




      “Này này! có suy nghĩ mà. Nhân con trai mình còn ở trong tay kẻ địch mà hai người có thể ở đây công khai thắm thiết, là đau lòng mà.”




      Nghe thấy thế Doãn Đằng Nhân xấu hổ cười. Túc Nhĩ Nhiên cũng cười đỏ bừng mặt mà từ sô pha ngồi dậy.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 140: cứu con trai




      Edit: Phong Vũ




      “Mạc hắc hắc!” Doãn Đằng Nhân cười gượng hai tiếng bá vai Mạc Tử Bắc, hai người cùng nhau ra ngoài để Túc Nhĩ Nhiên có gian ở lại mình đỏ mặt.




      “Mạc, xin lỗi nhé. Trong lúc nhất thời có chút kiềm chế được.”




      “Thằng nhóc cậu hành động cảm tính thực đấy.” Mạc Tử Bắc chút khách khí vạch trần.




      “!” Doãn Đằng Nhân cười cười. “Cảm tính cho lắm đến cuối cùng giá trị bao nhiêu tiền đâu?”




      “Đừng lừa mình dối người, Túc rất hợp với cậu.” Mạc Tử Bắc tự đáy lòng : “Thôi được rồi cứ xem như chuyện của người ngoài . tại mình có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này của cậu. Giúp mình cứu con trai ra . Con trai mình ở trong tay trùm ma túy quốc tế Dạ Lang. Giờ mình rất lo lắng.”




      “Dạ Lang?” Doãn Đằng Nhân trong lòng cũng cả kinh: “Sao lại gặp phải ta chứ?”




      Mạc Tử Bắc đành phải đem tin tức mình biết lại cho Doãn Đằng Nhân. “ tại mọi người ăn uống trước , ăn xong rồi chúng ta bàn là phải làm sao? Giờ trong lòng mình rối tinh lên rồi biết nên làm như thế nào. Hùng Lập Tân Thiên Thiên tạm thời nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà mình vẫn lo lắng.”




      “Mình cũng rất lo. Để mình báo cho bạn mình biết để nhờ bang phái Nhật Bản tham gia chút. Có lẽ Dạ Lang nể mặt mũi của cậu ta!”




      . tại mọi biện pháp mình đều thử hết, giúp mình nhé.” Mạc Tử Bắc tại có thể dùng hoang mang lo sợ để hình dung.




      Ăn cơm xong ba người đàn ông chạy đến phòng bên cạnh bàn chuyện. Túc Nhĩ Nhiên cùng Lâm Hiểu Tình ở với giản Tiểu Bạch. Nằm chán Giản Tiểu Bạch nhịn được mà đối với Túc Nhĩ Nhiên tò mò hẳn lên. “ Túc, hình như thích chuyện?”




      Túc Nhĩ Nhiên nở nụ cười lắc đầu. “ có đâu!”




      “Đúng vậy tôi cũng thấy thích chuyện.” Lâm Hiểu Tình cảm thấy rất im lìm.




      “À!” Túc Nhĩ Nhiên cười đến rất lạnh nhạt: “ có gì để cũng biết cái gì.”




      “Như vậy kỳ quá!” Giản Tiểu Bạch thực thẳng thắn .




      Lâm Hiểu Tình liếc xéo cái để tránh xấu hổ, chuyển hướng đề tài. “Vậy Túc trong nhà còn có mấy người?”




      “À! Còn có chị !” Túc Nhĩ Nhiên nhắc tới chị mình mà khỏi thở dài hơi.




      còn có chị ?” Giản Tiểu Bạch có chút hâm mộ. “ là sướng.”




      tại cũng có trai rồi đấy thôi?” Túc Nhĩ Nhiên nhàng cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp. “Hơn nữa, Hùng lại là người xuất sắc như vậy vả lại con còn ngay lập tức có thêm chị dâu.”




      “Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc.” Giản Tiểu Bạch hạnh phúc cười: “Có người thân cảm giác là sướng. Túc, chị có đẹp như ?”




      “Chị ấy đúng là rất đẹp chỉ là…” Túc Nhĩ Nhiên dừng chút.




      “Chỉ là cái gì?” Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đều rất tò mò.




      Túc Nhĩ Nhiên biết các đều là người tốt nên rốt cục vẫn ra. “Chị tôi bảy năm trước có người đàn ông. Nhưng gã đó đối với chị tôi chỉ là gặp dịp chơi, sau khi phong hoa tuyết nguyệt xong liền vứt bỏ chị ấy. Vì chịu được cú sốc thất tình mà tại ở trong bệnh viện tâm thần.”




      “Haizz!” Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình nhìn nhau cũng nhịn được thổn thức thôi.




      “Thực xin lỗi, chúng tôi biết.” Giản Tiểu Bạch thực áy náy xin lỗi. Nhắc tới vết sẹo của người khác luôn là chuyện hay.




      Túc Nhĩ Nhiên ngược lại rất chân thành nở nụ cười: “ sao, chuyện qua rất lâu rồi. Huống hồ chị tôi quả thực cũng có trách nhiệm, năm đó người kia đâu có muốn sống cùng chị tôi chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, là tự chị tôi tưởng thôi. tại cuối cùng tôi cũng điều tra xong. Đây chắc là số mệnh rồi!”




      điều tra ràng?” Giản Tiểu Bạch có chút bất ngờ. “ biết người đó là ai?”




      Túc Nhĩ Nhiên gật đầu. “Đúng vậy.”




      “Ai mà thiếu đạo đức như vậy. Dám lấy tình cảm ra làm trò đùa hại chị như vậy haizz!” Giản Tiểu Bạch rất là thương xót.




      ngờ Túc Nhĩ Nhiên cũng rất thản nhiên ra cái tên khiết Lâm Hiểu Tình cùng Giản Tiểu Bạch giật nảy mình.




      “Người đó hai người cũng biết. Chính là Doãn Đằng Nhân.”




      “Gì! Là tên lẳng lơ đó sao?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc há to miệng.




      Lâm Hiểu Tình cũng rất bất ngờ: “ vậy, Túc ngay từ đầu vào Doãn thị chính là có ý đồ riêng?”




      “Cũng gần vậy chỉ là ngờ sau khi vạch trần chân tướng lại thể hoàn toàn trách ấy.” Túc Nhĩ Nhiên khỏi thở dài tiếng, vốn muốn đến báo thù thay chị lại ngờ giữa đường ngay cả trái tim cũng thua luôn vào đó.





      “Cái tên đó sắc quá!” Ấn tượng của Giản Tiểu Bạch đối với Doãn Đằng Nhân vốn tốt, giờ nghe Túc Nhĩ Nhiên đến quá khứ của ta trong lòng càng thêm tức giận, trực tiếp chỉ trích Doãn Đằng Nhân.




      “À!” Nụ cười nhạt mặt Túc Nhĩ Nhiên cứng đờ. “Ấn tượng của đối với Doãn Đằng Nhân tốt lắm?”




      đột nhiên cảm thấy Giản Tiểu Bạch rất trực tiếp cũng rất thẳng thắn, rất thích kiểu người như Giản Tiểu Bạch, bằng cũng nhiều chuyện của mình như vậy. Nếu Túc Nhĩ Nhiên có nhớ lầm đây là lần đầu tiên trong đời thẳng thắn cùng người khác nhiều như vậy. Sau khi chị phát điên liền cố gắng luyện tập Karate, hy vọng có ngày gặp được gã tổn thương chị mà hung hăng giáo huấn trận.




      Giản Tiểu Bạch thấy tiếp với cùng Lâm Hiểu Tình: “Lần đầu tiên gặp Doãn Đằng Nhân, ta dám chê tôi ăn mặc quê mùa, tức chết tôi mà.”




      Lâm Hiểu Tình dùng ánh mắt ngăn bởi vì tức giận mà bậy nhưng Giản Tiểu Bạch ngờ nghệch nên phát ra. Lâm Hiểu Tình ràng trực tiếp với . “Cậu đừng có công khai lên án Doãn nữa làm gì? tại Túc và Doãn nhau đấy.”




      “Ớ!” Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, hắc hắc cười hai tiếng. “Tôi biết, thực xin lỗi Túc.”




      Túc Nhĩ Nhiên cũng có để ý, hất mái tóc ngắn xinh xắn, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt. Lúc này Mạc Tử Bắc đột nhiên vào với Giản Tiểu Bạch: “ ra ngoài chút. Tiểu Bạch em lo dưỡng bệnh cho tốt được chạy lung tung. Ngày nào nguy hiểm còn chưa được loại trừ em được chạy lung tung đấy.”




      vừa như vậy Giản Tiểu Bạch đột nhiên có chút khẩn trương. “Sao vậy? xảy ra chuyện gì?”




      Lâm Hiểu Tình cùng Túc Nhĩ Nhiên cũng có chút khẩn trương.




      Mạc Tử Bắc mặt nhìn ra biểu cảm gì chỉ : “Công ty có chút việc phải xử lý chút. Mọi người đều cẩn thận chút.”




      Mạc Tử Bắc đến trước mặt Giản Tiểu Bạch hôn lên trán cái rồi thấp giọng : “Ngoan, chờ về.”




      “Uhm!” Giản Tiểu Bạch có chút thẹn thùng lén liếc mắt nhìn cái. Lâm Hiểu Tình phát cười mình nên mặt đỏ ửng.




      Mạc Tử Bắc kịp nhìn vội vàng rời . Lâm Hiểu Tình cũng chạy ra khỏi phòng, biết xảy ra chuyện gì, muốn hỏi Hùng Lập Tân chút. Kết quả Hùng Lập Tân với Thiên Thiên bị mang ra khỏi bệnh viện. Mạc Tử Bắc tại đường đuổi theo.




      “Vậy có nguy hiểm gì ?




      Hùng Lập Tân gật đầu. “Đương nhiên ngăn cản ta được, cũng hết cách.”




      “Đối phương có súng. Nếu Mạc Tử Bắc xảy ra chuyện Tiểu Bạch phải sống như thế nào?” Lâm Hiểu Tình vẻ mặt lo lắng.




      “Phải xem số trời thôi. thông báo cho số em giúp ta tay. Chỉ mong có thể cứu Thiên Thiên về.” tình càng ngày càng phức tạp, hàng lông mày của Hùng Lập Tân cũng nhịn được mà nhíu chặt.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 141: Giữa đường bị tai nạn




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc nghe thấy Hùng Lập Tân nhận được điện thoại, biết con trai bị đưa ra khỏi bệnh viện, trước mắt đường về phía con đường lên núi. kịp nghĩ nhiều chỉ có thể đuổi theo. Hùng Lập Tân vốn muốn ngăn cản nhưng nhìn thấy sốt ruột muốn cứu con trai nên cũng chỉ có thể thôi.




      Mạc Tử Bắc lái xe chạy thẳng đến con đường núi. Hùng Lập Tân gọi điện đến cho biết biển số xe đối phương. Dọc đường đều nhìn quanh rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe đó chạy đường núi, tốc độ nhanh lắm hơn nữa nhìn rất cảnh giác. Mạc Tử Bắc chút suy nghĩ đuổi theo. Người lái xe dường như rất giảo hoạt, lập tức phát ra xe . Mạc Tử Bắc có chút khẩn trương sợ đuổi sát quá gây bất lợi cho con trai.




      Ở phía sau lại có chiếc xe chạy tới dường như là đồng bọn của chiếc phía trước. Hai chiếc xe trước sau áp sát Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc cẩn thận nắm tay lái. phải sợ hãi mà là lo lắng con trai bị thương. Đáng thương nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ!




      Chiếc xe phía sau đuổi theo, Mạc Tử Bắc nhíu chặt mày, trong lòng tràn ngập lo lắng cũng thắt chặt lại. Từ chiếc xe phía trước có cái đầu ló ra, người nọ dường như trong tay nắm súng. Mạc Tử Bắc theo bản năng xoay tay lái tận lực né tránh cho viên đạn bắn vào xe.




      chỉ lo chiếc xe phía trước mà quên mất chiếc phía sau. ngờ từ chiếc phía sau cũng có cái đầu ló ra trong tay cũng cầm súng. Người nọ hướng về phía bánh xe sau của Mạc Tử Bắc mà nả phát súng. Viên đạn tinh chuẩn bắn vào lốp xe.




      “Xì” tiếng hơi trong lốp xì ra, xe nhanh chóng nghiêng , sắp đâm vào con lươn đường quốc lộ. Mạc Tử Bắc theo bản năng giẫm phanh lại. Sau khi lốp xe nổ, xe mất quán tính mà nghiêng sang bên cuồn cuộn nghiến mặt đường rồi lăn lông lốc vòng. Tiếng xe ma sát với mặt đường vang vọng toàn bộ sơn cốc.




      Xe bị lật.




      Lúc Doãn Đằng Nhân đuổi đến liền thấy xe Mạc Tử Bắc lăn vòng, trái tim ta cũng nhất thời run lên.




      “Hỏng rồi, Mạc trăm ngàn lần đừng có việc gì nhé.”




      “Nhanh lên!” Túc Nhĩ Nhiên hô to. “Tấp xe vào.”




      ấn hạ cửa kính nhắm về phía chiếc xe ở phía trước bọn họ mà nả phát súng. Chiếc xe đó ngờ phía sau còn có người, cả đám đắm chìm ở thắng lợi kết quả cũng giống như Mạc Tử Bắc mà lật xe.




      Doãn Đằng Nhân kinh ngạc mở to hai mắt run run hỏi: “Tiểu Túc, sao em có súng?”




      Túc Nhĩ Nhiên kịp giải thích: “Tấp xe lại đó nhanh lên.”




      kịp giải thích. Doãn Đằng Nhân tấp xe vào bên cạnh chiếc xe bị lật của Mạc Tử Bắc. Túc Nhĩ Nhiên nhảy xuống xe, chiếc xe phía trước nhìn thấy xe đồng bọn bị lật, phía sau lại có truy binh mà bất chấp đồng bọn bỏ trước.




      Doãn Đằng Nhân nhảy xuống xe dùng sức đập cái vào nóc xe, ta ảo não đến muốn đấm mình cái. Sớm biết như vậy nhanh hơn rồi, Mạc Tử Bắc vừa ta phải theo ngay. mình làm sao có thể đối phó với hai chiếc xe chứ.




      “Nhanh lên, trông chừng Mạc Tử Bắc, tôi giải quyết kẻ địch.” Túc Nhĩ Nhiên như là thay đổi thành người khác vậy. Trong con ngươi sáng ngời lóe lên vẻ khôn khéo cùng quyết đoán, hoàn toàn giống với lúc bình thường.




      “Cẩn thận chút.” Doãn Đằng Nhân chỉ kịp câu như vậy. Túc Nhĩ Nhiên chạy đến bên xe đối phương sau đó Doãn Đằng Nhân chợt nghe thấy hai tiếng súng vang lên.




      ta sợ tới mức lập tức quay đầu. “Tiểu Túc?”




      ta cứ nghĩ Tiểu Túc bị trúng đạn. Nghĩ thế nào cũng ngờ Túc Nhĩ Nhiên bắn hai phát súng vào hai người bên trong, hơn nữa mỗi phát đều bắn vào thái dương, kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn làm cho người ta bóp tay.




      chạy tới kêu lên với Doãn Đằng Nhân: “Nhanh lên, còn chậm nữa là tai nạn chết người đó.”




      Doãn Đằng Nhân lập tức quỳ chân sau xuống đất mở cửa xe Mạc Tử Bắc, nóc xe bị móp chỗ ghế lái ràng có máu chảy xuống, ta sợ tới mức lập tức kêu to: “Mạc? Tỉnh lại , tỉnh lại !”




      Run run đưa tay vào kiểm tra hơi thở Mạc Tử Bắc. Túc Nhĩ Nhiên gạt tay ra: “Chưa chết đâu, có điều nhìn bị thương rất nặng nhanh đưa đến bệnh viện thôi.”




      Doãn Đằng Nhân lập tức vươn vai dùng sức kéo Mạc Tử Bắc ra. Túc Nhĩ Nhiên chạy đến bên cửa xe Doãn Đằng Nhân: “Nhanh lên, nguy hiểm lắm đó.”




      Doãn Đằng Nhân vất vả lắm mới đưa được Mạc Tử Bắc lên xe: “Chúng ta mau về bệnh viện , Mạc có chuyện gì đúng ?”




      “Nhanh lên !” Túc Nhĩ Nhiên cũng gì chỉ đến ghế lái: “ ra sau ôm ta, có thể chân ấy bị gãy rồi.”




      “Uhm!” Doãn Đằng Nhân đột nhiên hoang mang lo sợ hẳn lên, hoàn toàn nghe theo Túc Nhĩ Nhiên an bài.




      “Tiểu Túc, em lái xe.”




      Lúc này đường quốc lộ quanh co đột nhiên xuất chiếc Porche. Túc Nhĩ Nhiên đề phòng nhìn chiếc xe kia, xe có biển số, cây súng trong tay cũng nắm chặt.




      Doãn Đằng Nhân nhìn thấy bộ dạng đề phòng liền lo lắng hỏi: “Sao thế?”




      “Có xe.”




      “!” Doãn Đằng Nhân cũng nhìn theo về phía trước.




      Mạc Tử Bắc hôn mê, đầu vẫn còn chảy máu. Doãn Đằng Nhân đành phải cầm khăn tay của mình giúp bịp vết thương. Chiếc Porche chậm rãi chạy đến trước xe bọn họ, từ bên trong ra người đàn ông đeo mặt nạ màu vàng.




      “Mặt nạ vàng?” Doãn Đằng Nhân hô .




      “Tôi biết.” Túc Nhĩ Nhiên nhanh nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước. Phát đưa tay từ trong xe bế ra cậu bé.




      “Là Thiên Thiên.” Doãn Đằng Nhân có chút vui mừng kinh ngạc hô to. “Mạc, mau tỉnh lại . Con trai cậu được cứu rồi.”




      Túc Nhĩ Nhiên xuống xe. Mặt nạ vàng cũng gì chỉ giao Thiên Thiên cho Túc Nhĩ Nhiên. Túc Nhĩ Nhiên trong nháy mắt nhận lấy Thiên Thiên đột nhiên ra tay muốn lột mặt nạ của mặt nạ vàng. ngờ đối phương sớm ý thức được động tác của mà phất tay chặn lại sau đó bên môi cong lên nụ cười thâm ý.




      Cái gì cũng chưa . chữ để lại. Mặt nạ vàng lên xe mình. Túc Nhĩ Nhiên kinh ngạc ôm lấy Thiên Thiên đưa cậu nhóc cho Doãn Đằng Nhân.




      “Dễ dàng như vậy được cứu. Sớm biết như vậy chúng ta để Mạc rồi.” Doãn Đằng Nhân đón lấy Thiên Thiên.




      Cậu nhóc mở to mắt nhìn ta non nớt gọi tiếng: “Chú!”




      Doãn Đằng Nhân đột nhiên có chút cảm động. Sau đó Thiên Thiên phát Mạc Tử Bắc nằm ở xe vẫn nhúc nhích mà lo lắng kêu lên: “Ba ơi, ba!”




      Túc Nhĩ Nhiên khởi động xe thẳng đến bệnh viện. “Gọi điện thoại nhanh chóng gọi tay chân của dọn dẹp xe của Mạc Tử Bắc . Tôi muốn bị cảnh sát tìm tới cửa.”




      Doãn Đằng Nhân kịp giải thích với Thiên Thiên, đành phải gọi điện thoại cho trợ thủ gọi người đến kéo xe nhất định phải đến trước khi cảnh sát đến kéo xe .




      “Chú ơi, ba bị làm sao vậy?” Thiên Thiên từ trong lòng Doãn Đằng Nhân ngẩng khuôn mặt nhắn lên hỏi.




      “Đúng là phụ tử liên tâm. Em xem nó này, bộ dạng bé lo lắng là làm cho người ta đau lòng.” Doãn Đằng Nhân với Túc Nhĩ Nhiên xong lại với Thiên Thiên: “Ba con sao đâu, đến bệnh viện chích là tốt thôi. Bảo bối sao con lại được chú mặt nạ cứu?”




      Thiên Thiên vừa nghe đến liền lập tức hưng phấn hẳn lên. “Chú ấy dùng phi đao, chú ấy phi dao lợi hại lắm.”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 142: Mất trí nhớ [1]




      Edit: Phong Vũ




      “Phi dao?” Doãn Đằng Nhân khó hiểu.




      “Thời đại này còn có người dùng phi dao sao?”




      biết, đừng ảnh hưởng đến việc tôi lái xe.” Túc Nhĩ Nhiên tuyệt muốn chuyện nhảm nhí. lái xe nhanh như bay, chỉ chốc lát đến bệnh viện, Mạc Tử Bắc vẫn còn hôn mê.




      Doãn Đằng Nhân đưa Thiên Thiên cho Tiểu Túc: “Mau ôm cậu nhóc , trông chừng đừng để mất nữa đấy.”




      Túc Nhĩ Nhiên rất phối hợp ôm lấy Thiên Thiên, Doãn Đằng Nhân kéo Mạc Tử Bắc. Rất nhanh Mạc Tử Bắc được đưa vào khoa cấp cứu. Doãn Đằng Nhân nhìn chằm chằm ở cửa bảo Tiểu Túc bế Thiên Thiên về phòng bệnh. lại có chút lo lắng nửa đường bị người ta bắt cóc vì thế tự mình đưa hai người về.




      Hùng Lập Tân ở cửa phòng bệnh chờ bọn họ trở về. Nhìn thấy Thiên Thiên, ta dường như có chút bất ngờ. Nhưng vẫn là rất vui mừng chạy tới: “Thiên Thiên!”




      “Chú!”




      Doãn Đằng Nhân nghiêm mặt với Hùng Lập Tân: “Mạc bị tai nạn.”




      “Nặng lắm sao?” Hùng Lập Tân hỏi.




      “Ở phòng cấp cứu hôn mê, tôi đưa hai người lại đây giờ phải quay lại đó xem. Nơi này giao lại cho .”




      Hùng Lập Tân vỗ vỗ bờ vai của ta: “ ! Chỉ mong có việc gì!”




      “Chỉ mong vậy!” Trong lúc nhất thời hai người đều có chút cảm khái.




      Doãn Đằng Nhân hoả tốc chạy tới phòng cấp cứu, Túc Nhĩ Nhiên bế Thiên Thiên vào phòng bệnh. Nhìn thấy Thiên Thiên, Lâm Hiểu Tình nước mắt ào ào chảy xuống: “Thiên Thiên của mẹ, trời ơi cuối cùng con cũng bình an vô , bằng mẹ áy náy cả đời.”




      “Mẹ Hiểu Tình, sao mẹ lại khóc!” Thiên Thiên vươn bàn tay bé lau nước mắt cho Lâm Hiểu Tình. “Con trai ngốc, con sắp hù chết mẹ rồi này.”




      “Gì?” Giản Tiểu Bạch cũng rất khó hiểu: “Hiểu Tình, cậu khóc làm gì vậy?”




      “Thôi! Đừng nữa, giờ mình mới dám dùng ánh mắt nhìn cậu. Vừa rồi Thiên Thiên bị bắt cóc, bọn mình đều sợ cậu chịu nổi nên dám cho cậu biết. May mà giờ sao rồi.”




      “Cái gì!” Nghe vậy Giản Tiểu Bạch sợ ngây người cả hồi lâu mới thất thần kêu lên: “Con trai!”




      Thiên Thiên từ trong lòng Túc Nhĩ Nhiên tuột xuống dưới đến bên người Giản Tiểu Bạch. “Mẹ, con sao!”




      Giản Tiểu Bạch tay ôm lấy con vào lòng: “Con trai, con được lại hù chết mẹ nữa đấy.”




      Hùng Lập Tân vào nhìn thấy tình cảnh này cũng nhịn được lắc đầu.




      “Mạc Tử Bắc đâu?” Lâm Hiểu Tình có chút lo lắng hỏi.




      Hùng Lập Tân lắc đầu. nghe thấy tiếng trả lời Giản Tiểu Bạch trong lòng cả kinh. Lâm Hiểu Tình cũng theo bản năng quay đầu nhìn . Túc Nhĩ Nhiên lại trả lời câu hỏi của Lâm Hiểu Tình.




      ấy bị tai nạn.”




      “Trời ơi!” Giản Tiểu Bạch trong lòng lộp bộp cái, lập tức trong đôi mắt to sáng ngời nhất thời có bối rối và tràn đầy hoảng sợ. cẩn thận nhìn chằm chằm Túc Nhĩ Nhiên, dùng giọng điệu cẩn thận hỏi: “ ấy phải chết rồi chứ?”




      Lâm Hiểu Tình che ngực lại. Túc Nhĩ Nhiên lắc đầu. “Yên tâm . dễ chết vậy đâu.”




      Nghe được đáp án đó, Giản Tiểu Bạch cũng có được tia an ủi. “ ấy ở đâu?”




      “Phòng cấp cứu!”




      ấy rốt cuộc thế nào rồi? cho tôi biết !” Giản Tiểu Bạch trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.




      Túc Nhĩ Nhiên đưa mắt nhìn Hùng Lập Tân: “ cho ấy !”




      Hùng Lập Tân : “Cậu ấy cứu Thiên Thiên là rất nguy hiểm. Cậu ta biết rất nguy hiểm còn mạo hiểm. Cậu ta đó là con cậu ta, cậu ta khắc cũng ngồi yên được. Em chẳng lẽ phát ra cậu ta tâm chồng chất sao?”




      “!” Giản Tiểu Bạch trong lúc nhất thời bị chấn động. “Là ấy cứu Thiên Thiên?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu.




      Túc Nhĩ Nhiên lại : “ ấy bị hai chiếc xe áp sát, bị đạn bắn nổ lốp xe, xe khống chế được mà bị lật. Lúc tôi cùng Doãn Đằng Nhân đến xe ấy bị lật.




      “!” Giản Tiểu Bạch hàm răng cắn sâu vào môi. Đôi mắt tích tụ lớp nước. “ ấy bị lật xe.” gần như là theo bản năng lặp lại những lời này.




      Túc Nhĩ Nhiên gật đầu. “Đúng vậy tại hôn mê, tôi thấy đùi phải của ấy cử động được có khả năng bị gãy.”




      “Còn sống phải ?” Giản Tiểu Bạch đột nhiên hỏi.




      “Đúng vậy còn sống.”




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên dùng giọng điệu kiên định : “Chỉ cần còn sống là được. ấy chỉ cần còn sống là được.”




      Giản Tiểu Bạch ôm lấy con trai: “Bảo bối, con thấy ba bị thương phải ?”




      Thiên Thiên gật gật đầu: “Ba ngủ mà con kêu hoài tỉnh.”




      ấy tại ở đâu?” Giản Tiểu Bạch lại hỏi Túc Nhĩ Nhiên.




      “Chắc vào phòng mổ rồi!”




      “Tôi nhìn ấy!” Giản Tiểu Bạch buông con trai ra, dùng tay trái xốc chăn lên định xuống giường.




      Lâm Hiểu Tình lập tức ngăn lại: “ được, bên ngoài rất nguy hiểm. Sao cậu chờ chút, đợi đến khi Mạc Tử Bắc được đưa thẳng đến phòng bệnh cậu cứ chờ ở đây .”




      “Nhưng mà.” Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Mình muốn nhanh chóng nhìn thấy ấy. Chỉ cần ấy có việc gì là mình an tâm.”




      Hùng Lập Tân lắc đầu. “ thể mạo hiểm, chúng ta tại mặc dù có ba mươi vệ sĩ nhưng vẫn lo lắng. Mọi người đều đừng ra ngoài.”




      “Nếu ngay cả hai cậu cũng như vậy cậu có lẽ nên đừng . Chúng ta thể mất thêm người nữa.” Lâm Hiểu Tình muốn đè Giản Tiểu Bạch lại, giúp đắp chăn.




      “Cứ từ từ . Chúng ta ở đây chờ. Doãn Đằng Nhân đưa ấy về. yên tâm !” Túc Nhĩ Nhiên cũng an ủi .




      Giản Tiểu Bạch cảm kích cười gượng, khóe miệng rủ xuống xem ra còn khó coi hơn cả khóc.




      “Muốn khóc đúng ?” Túc Nhĩ Nhiên hỏi.




      “À!” Giản Tiểu Bạch hất tóc: “Tôi khóc.”




      Túc Nhĩ Nhiên lắc đầu: “ khóc là tốt nhất. Tin tức con Bộ Vân lúc nào cũng khóc mà truyền ra ngoài rất dọa người.”




      Lời Túc Nhĩ Nhiên làm cho Hùng Lập Tân ngẩn ra. “Mẹ Túc đây là người ở đâu?”




      Túc Nhĩ Nhiên chau mày liếc xéo ta cái. “ hỏi cái này làm gì?”




      “Chỉ tùy ý hỏi chút thôi.”




      “Tôi là nhi có mẹ!”




      “À!”




      có chị hay em gì sao?” Hùng Lập Tân đáy mắt lên tia chờ mong.




      “Có chị .”




      “Họ của là của ai?”




      “Ba tôi! Ba tôi họ Túc!” Túc Nhĩ Nhiên thản nhiên trả lời.




      có ba?” Hùng Lập Tân nghe vậy có chút thất vọng.




      “Ba vẫn khỏe chứ?”




      “Đương nhiên ba ta sống rất khỏe.”




      “Xem ra ấy phải em rồi.” Lâm Hiểu Tình tới khẽ vuốt bả vai Hùng Lập Tân cho ta nụ cười trấn an. “Đừng quá sốt ruột, duyên phận còn chưa tới!”




      “Ừ!” Hùng Lập Tân cũng gật đầu.




      Giản Tiểu Bạch có tâm tình nghe bọn họ chuyện, tại chỉ ôm con chờ Mạc Tử Bắc trở về, trong lòng khổ sở như bị rán dầu.




      giờ sau y tá cùng Doãn Đằng Nhân đẩy giường giải phẫu vào phòng bệnh. Giản Tiểu Bạch lập tức xuống giường bổ nhào vào bên giường Mạc Tử Bắc: “Mạc Tử Bắc, sao rồi?”




      Mạc Tử Bắc nằm ở giường bệnh, chân bị bó thạch cao treo lên cao, hơi hơi mở to mắt nhìn chung quanh chút rồi nhíu chặt mày lại.




      Giản Tiểu Bạch lại hỏi. “Mạc Tử Bắc, rốt cuộc sao rồi?




      Mạc Tử Bắc lại nhíu mày phun ra câu làm cho người ở đây muốn té xỉu. : “ là ai?”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 143: Mất trí nhớ [2]




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch cắn môi trừng mắt nhìn vào trong đôi mắt sâu thẳm của , trong lòng đột nhiên dâng lên cơn khủng hoảng lớn.




      “Mạc Tử Bắc, làm sao vậy?”




      là ai?” vẫn lặp lại câu kia.




      Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau nên lời. Hồi lâu sau Doãn Đằng Nhân chỉ vào mũi mình hỏi: “Mạc, cậu còn nhận ra mình ?”




      Mạc Tử Bắc nhăn mặt nhíu mày vẫn phun ra câu kia. “ là ai?”




      “Ông trời của tôi ơi!” Doãn Đằng Nhân cằm cũng nhanh chóng rớt xuống. “Cậu ta làm sao vậy?”




      Giản Tiểu Bạch hai mắt đẫm lệ nhìn nên lời. Thiên Thiên cũng tựa vào bên giường kéo tay Mạc Tử Bắc. “Ba, ba sao vậy?”




      Mạc Tử Bắc cúi đầu đưa mắt nhìn cậu bé trước mắt, trong đầu đau đầu như muốn nứt ra vậy, dường cái gì cũng nghĩ ra, đầu óc giống như là của người khác mà chịu sai bảo.




      mở to mắt sau liền cảm giác mình chỗ xa lạ, chân cũng bị bó thạch cao, bị thương, hình như là gãy xương.




      “Vậy là sao?” Doãn Đằng Nhân lại hỏi lần nữa.




      Lúc này bác sĩ cũng vào phòng bệnh. Ông bảo mọi người ra ngoài mấy câu. “Tình trạng này của Mạc có khả năng xuất tượng mất trí nhớ tạm thời. Mọi người tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý. Trong não ấy bị xuất huyết, có ít máu tụ, chỗ bị tụ máu này có khả năng tạo thành mất trí nhớ tạm thời, phải đợi máu tụ từ từ tan mới có thể khôi phục trí nhớ. Đương nhiên cũng phải chuẩn bị tâm lý là cả đời khôi phục lại được.”




      Chung quanh lặng ngắt như tờ mọi người đều ngây ngẩn cả người. Giản Tiểu Bạch trong lòng lại lập tức kêu lộp bộp. im lặng vào phòng bệnh, tử cung vẫn còn đau. Hôm nay vừa làm phẫu thuật, miệng vết thương tay còn rất đau. Nhưng trái tim còn đau đớn hơn. Đến bây giờ mới rốt cục thấy ràng trái tim mình. Mạc Tử Bắc! tự đáy lòng nhưng cũng nhớ .




      Mạc Tử Bắc nằm ở giường bệnh. Thiên Thiên nằm ngay bên cạnh . cau mày nhìn cậu bé đáng trước mắt, làm thế nào cũng nghĩ ra cậu bé gọi là ba này là ai.




      Giản Tiểu Bạch vào bên cạnh rồi cười với . “Mạc Tử Bắc, đây là con trai , nó tên là Thiên Thiên.”




      Mạc Tử Bắc hồ nghi nhìn có chút dám xác định nhưng nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời của Thiên Thiên nhìn tràn ngập ủy khuất. “Ba vì sao cũng để ý đến con?”




      chất vấn của cậu nhóc làm cho đáy lòng Mạc Tử Bắc đau thắt, gần như là theo bản năng thốt lên. “Xin lỗi!”




      “Mạc Tử Bắc, đây là con trai . tuyệt đối thể nhận nó. cho biết em hạ quyết tâm để con nhận nếu dám nhận con em đập nát đầu .” Giản Tiểu Bạch hùng hổ xong câu cuối cùng trong lòng bởi vì khổ sở cũng nhịn được mà rơi nước mắt.




      biết vì sao nhìn thấy khóc Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy tim mình cũng thắc lại. vụng về vươn bàn tay truyền dịch muốn lau nước mắt cho Giản Tiểu Bạch lại cảm thấy có chút đường đột, cảm thấy tốt. Bàn tay vươn ra cứng đờ giữa trung, Giản Tiểu Bạch thấy thế trong lòng có tia an ủi, tiến lên giữ chặt tay .




      “Mạc Tử Bắc, em là Giản Tiểu Bạch. mà dám quên em, hu hu em thương tâm!”




      “Xin lỗi!” Mạc Tử Bắc ngoài xin lỗi biết còn có thể gì.




      chỉ cảm thấy đầu rất đau, trong đầu trống rỗng. Lúc này mọi người đều vào cửa. Nhìn thấy Giản Tiểu Bạch khóc, Hùng Lập Tân tiến lên an ủi: “Đừng khóc, cậu ấy ổn thôi.”




      Giản Tiểu Bạch lại càng khóc thương tâm, Lâm Hiểu Tình tiến lên ôm : “Đừng khóc, người sao chúng ta nên vui mừng.”




      “Xin lỗi!” Mạc Tử Bắc lại xin lỗi mọi người.




      Doãn Đằng Nhân thực bi thương nhìn : “Mạc, cậu lại quên hết bọn mình. Mình là rất thương tâm. Cậu mà cũng chạy theo mốt chơi trò mất trí nhớ sao, khi nào cậu mới tỉnh lại?”




      Mạc Tử Bắc lại : “Xin lỗi!”




      Giản Tiểu Bạch lau nước mắt, bỉu môi đứng ở bên giường, Mạc Tử Bắc bắt lấy tay khó hiểu hỏi: “ là vợ của tôi sao?”




      Giản Tiểu Bạch có chút xấu hổ biết nên trả lời như thế nào, ảo não lắc đầu.




      “Vậy là ai?” Mạc Tử Bắc lại càng hiểu.




      Giản Tiểu Bạch gần như muốn chửi um lên: “Em là Giản Tiểu Bạch, là muốn kết hôn với em. Em còn chưa đồng ý lời cầu hôn của cái gì cũng quên hết, đúng là rất đáng giận mà. Mạc Tử Bắc, quá ngạo mạng, em ghét !”




      Doãn Đằng Nhân thực đồng tình nhìn Mạc Tử Bắc, trong lòng lại thở dài. “Mạc, mình vô cùng đồng tình với cậu nhưng mà Giản đúng, cậu rất đáng giận!”




      Mạc Tử Bắc nhìn Giản Tiểu Bạch thực thương tâm, trái tim vừa động đậy, đưa tay nâng mặt của lên. Nước mắt nơi khóe mắt Giản Tiểu Bạch vừa lúc rơi xuống bị nhìn thấy.




      vừa khóc!” giọng .




      Hình như trong ấn tượng chính là thích khóc, bé vừa kiên cường lại yếu ớt nhưng vì sao chút cũng nhớ ra nhỉ?




      “Em là Tiểu Bạch?” hỏi.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu: “ nhớ ra rồi?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: “ có.”




      Tất cả mọi người lại thất vọng. Giản Tiểu Bạch lau quệt nước mắt hít sâu, vài giây sau nở nụ cười xinh đẹp. “Mạc Tử Bắc, em quyết định em muốn lấy !”




      “Ớ!” Mọi người đều sửng sốt!




      Mạc Tử Bắc trong lòng chấn động, biết vì sao nghe muốn lấy mà trong lòng lại lý do khẩn trương hẳn lên. phía trước mắt ngọc mày ngài, tay còn quấn băng vải, mặt còn ràn rụa nước mắt, tuy nhìn cũng phải rất đẹp nhưng vì sao lại thấy xinh đẹp như vậy chứ? Còn nữa lúc muốn lấy , trái tim cũng có chút chờ mong.




      Giản Tiểu Bạch thấy im lặng cố tự : “ đồng ý mau lên. Nếu còn đồng ý lời cầu hôn của em em dám có chết em nhất định cũng bỏ qua cho .”




      Mạc Tử Bắc nghe vậy bật cười. biết trước mắt cuối cùng muốn xử lý như thế nào.




      “Mạc! Cậu mau đồng ý !” Doãn Đằng Nhân gian xảo, cười hề hề lên câu.




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Vì cái gì mấy người đều ở bệnh viện?”




      Mọi người đều bất lực trợn tròn mắt. Giản Tiểu Bạch đáng thương nhìn mọi người: “Mọi người ai đó xin thương xót kể chân tướng việc lại cho ấy nghe lần ? Nhờ mọi người đấy!”




      Mọi người sợ tới mức lập tức chạy trốn khắp nơi, giây sau trong phòng chỉ còn lại có nhà ba người mắt to trừng mắt nhìn nhau.




      hơn mười giờ tối, Thiên Thiên vẻ mặt mệt mỏi dụi mắt, Giản Tiểu Bạch đành phải để con leo lên giường bệnh của ngủ trước rồi sau đó lại cùng Mạc Tử Bắc từ từ tâm . Có điều sau khi dỗ con ngủ xong vừa quay đầu lại liền phát Mạc Tử Bắc nhìn chớp mắt, dáng vẻ có chút đăm chiêu làm cho người ta đau lòng.




      “Nhớ ra thôi đừng nghĩ nữa. Đợi cho đầu từ từ hồi phục !”




      Nhưng lại giữ chặt tay , vào lúc còn chưa thể phản ứng còn kéo đến trước ngực , Giản Tiểu Bạch đứng vững nên lập tức ngã nhào vào lòng . Sau đó lại hôn lên môi . Khi đôi môi ấm áp của chạm vào môi , toàn thân như run lên.




      lúc trước nhất định từng hôn , ý nghĩ đó nảy lên khi lưỡi tiến vào trong đôi môi hé mở của . Rồi sau đó buông ra : “Tôi nhớ hương vị này.”




      Cơ thể còn có phản ứng nhanh hơn , nụ hôn của mang đến cho cảm giác vừa tốt đẹp mà lại tự nhiên, giống như từng làm rất nhiều rất nhiều lần. Còn cơ thể của lại là ngọt ngào như thế mềm mại như thế.




      Giản Tiểu Bạch lại thẹn thùng, xoay người qua. “Mạc Tử Bắc, vẫn xấu xa như vậy!”




      “Tôi trước kia rất xấu xa sao?”




      Giản Tiểu Bạch càng đỏ mặt hơn, nhớ tới này những ngày triền miên ở bên nhau tuy rằng phải vui vẻ cho lắm nhưng hai cơ thể vẫn rất hòa hợp.




      chút ấn tượng cũng có sao?” hỏi.




      “Đầu trống rỗng, rất đau.”




      “Vậy đúng là kỳ quái, phim đều là nhớ phần nào đó vì sao cái gì cũng nhớ kìa?” Giản Tiểu Bạch mặt đầy thất vọng.




      Nhìn đến vẻ mặt thất vọng ấy, trong lòng Mạc Tử Bắc có chút đành lòng nhịn được an ủi . “Có lẽ bao lâu nữa tôi có thể nhớ lại. Thiên Thiên có đúng là con tôi ?”




      Vừa nghe thấy lời ấy Giản Tiểu Bạch lại nổi sùng. “Mạc Tử Bắc, muốn xét nghiệm ADN, tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy chỉ cần xét nghiệm là biết ngay thôi, đúng chưa hả.”




      “Xin lỗi!” Mạc Tử Bắc lập tức xin lỗi.




      Giản Tiểu Bạch lập tức thất vọng cúi mặt xuống. “Giờ cũng học được xin lỗi nữa đấy. Đây là thu hoạch qua chuyến tai nạn lần này của sao? Ai! Mạc Tử Bắc, mau chóng bình phục mà!”




      buồn bực chết mất. Bên ngoài nguy hiểm vẫn còn, lại bị gãy chân phải bó thạch cao dày cộp. Lúc ánh mắt chạm vào cái chân bị thương của , lòng lại rối bời. Bàn tay bé cũng nhịn được khẽ vuốt lên, lúc sau hỏi: “Đau ?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu. quan tâm của khiến cảm động: “ sao, tôi ổn lắm.”




      “Chúng ta gặp nguy hiểm. Mạc Tử Bắc nghe đây, phải mau chóng nhớ lại tất cả, nhất định phải thế đó!” Giản Tiểu Bạch dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc với .




      Mạc Tử Bắc vô tội nhìn lắc đầu. “Tôi nhớ được.”




      “Aizz!” Giản Tiểu Bạch chỉ còn lại có thở dài. “ nhớ được cũng phải nhớ. còn nhớ công ty lớn tên là Duy Bạch ?”




      Giản Tiểu Bạch thử dẫn dắt , ai ngờ Mạc Tử Bắc vừa nghe hỏi liền biết. Giản Tiểu Bạch bất lực tựa vào bên giường , nhìn chằm chằm từng giọt từng giọt dịch truyền chảy vào trong mạch máu. Giản Tiểu Bạch phát chuyện quá khứ với người mất trí nhớ quả thực chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :