1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 132: Nhắm vào Tiểu Bạch




      Edit: Phong Vũ




      Doãn Đằng Nhân hiểu gật đầu: “Được rồi.”




      ta cầm điện thoại gọi đến công ty bảo vệ bảo điều ba mươi người đến bệnh viện bảo vệ Tiểu Bạch. Sau đó Mạc Tử Bắc với Hùng Lập Tân : “Tôi biết đây là ác ý bắt cóc hay là lần này ta có mục đích gì. Tôi muốn tìm con về giúp tôi chăm sóc Tiểu Bạch. Nếu tìm thấy con, tôi tuyệt trở về gặp ấy.”




      đâu mà tìm?” Hùng Lập Tân hỏi.




      biết, tôi phải tìm.” Mạc Tử Bắc hạ quyết tâm, muốn hỏi Ôn Thanh Nham. “Nhân giúp mình canh phòng, Tiểu Bạch tỉnh đừng cho ấy biết chuyện của Thiên Thiên. Mình muốn làm cho khổ sở.”




      “Yên tâm, mình gọi điện cho người bạn bên Nhật. Bang phái của bọn họ ở đâu cũng có cơ sở ngầm. Có lẽ chúng ta có thể nhờ lực lượng bang phái tìm tên bắt cóc này.” Doãn Đằng Nhân cuối cùng cũng nghiêm túc hẳn lên.




      “Cũng tốt.” Mạc Tử Bắc đồng ý với ý kiến của Doãn Đằng Nhân.




      Hùng Lập Tân lại thản nhiên với Mạc Tử Bắc: “ phải nhằm vào đâu Mạc. Chuyện này là nhắm vào Tiểu Bạch.”




      Lời làm cho Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân đều ngẩn ra: “Sao lại vậy? hình như nắm giữ bí mật gì đó mà chúng ta biết, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”




      Doãn Đằng Nhân bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Ngay từ đầu ta thấy Hùng Lập Tân ổn nhưng vẫn ra ổn chỗ nào, giờ Hùng Lập Tân lại còn chuyện này là nhằm vào Giản Tiểu Bạch. Như vậy ta hình như biết chuyện gì đó.




      mặt Mạc Tử Bắc tuy rằng cũng rất kinh ngạc nhưng càng vào những lúc khủng hoảng như thế này trái tim trái lại có vẻ trầm tĩnh hẳn. Chính cũng biết cho dù gấp đến chết cũng giải quyết được vấn đề, cúi đầu trước khó khăn là tín điều của từ trước tới nay, lúc này cũng cúi đầu.




      Ngay cả đáy lòng lo lắng muốn chết nhưng vẫn trầm tĩnh xuống. mặt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng là sóng cồn mãnh liệt.




      Nhằm vào Tiểu Bạch?




      Hùng Lập Tân thực trịnh trọng gật đầu. “Đúng vậy, tại tôi ra ngoài chút, lúc trở về với mọi người. Mạc, cần phải rời khỏi nơi này đâu để tôi . yên tâm tôi có thể cam đoan Thiên Thiên có việc gì!”




      đâu?” Lâm Hiểu Tình cầm lấy ống tay áo vội vàng hỏi.




      cũng biết Hùng Lập Tân làm sao, vì sao gần đây nhìn rất kỳ quái. Hùng Lập Tân cho nụ cười an ủi. “Yên tâm biết Thiên Thiên ở đâu sau khi về nguyên nhân mọi chuyện cho em. được rời khỏi bệnh viện, bảo vệ tốt bản thân.”




      Lâm Hiểu Tình giật mình, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, nước mắt cũng theo khuôn mặt lăn xuống dưới, dặn dò như vậy vẫn là lần đầu tiên. Trong đầu rối thành đống, biết xảy ra chuyện gì, sao trong đêm lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.




      có thể đâu mà tìm chứ?” Lâm Hiểu Tình vẫn lo lắng.




      “Yên tâm, sao đâu.” Hùng Lập Tân nắm tay Lâm Hiểu Tình, xoay người rời .




      Mạc Tử Bắc gọi lại : “ Hùng tôi với !”




      thể để Hùng Lập Tân vào nguy hiểm dù sao đó cũng là con . thể để người ngoài vì mình mà mạo hiểm. Hùng Lập Tân quay đầu lại, Mạc Tử Bắc liền đuổi theo. Ở góc khuất, Hùng Lập Tân lắc mình cái rất nhanh biến mất ở đầu thang lầu thấy bóng dáng đâu nữa.




      Mạc Tử Bắc đuổi theo khi ra đến nơi liền phát ở góc khuất còn bóng người, trong lòng lại lên nghi hoặc: thể nhanh như vậy? ta chỉ là gã thư sinh làm thế nào lại có tốc độ nhanh như vậy?




      vọt nhanh xuống lầu đến bãi đỗ xe, còn Hùng Lập Tân hình như có lái xe của mình. đợi vài giây mà vẫn có bóng dáng. Nghĩ tới Ôn Thanh Nham, Mạc Tử Bắc quyết định đến hỏi đến tột cùng có phải là ông bắt con trai hay . Tuy rằng tại trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi nhưng chắc lắm. Có lẽ Doãn Đằng Nhân rất đúng ông già có trái tim ác độc như vậy ác độc. Nhưng mà vẫn muốn hỏi chút.




      Lần đầu tiên đến phòng bệnh Ôn Thanh Nham, cả Mạc Tuệ Cầm lẫn Ôn Thanh Nham đều sợ hãi đồng thời bọn họ cũng hẹn mà đều có chút ngạc nhiên vui mừng.




      “Tử Bắc?” Mạc Tuệ Cầm giọng kêu lên.




      Mạc Tử Bắc gật gật đầu, ánh mắt chậm rãi dời về phía Ôn Thanh Nham sau đó quan sát ánh mắt ông mà hỏi: “Ông có tìm người làm hại Tiểu Bạch?”




      Ôn Thanh Nham trả lời cũng gật hoặc là lắc đầu.




      “Tử Bắc, ba con sao có thể làm hại Giản chứ. Ông ấy tại đến mạng sống còn khó giữ làm gì có năng lực can dự vào cuộc sống của các con. Mẹ rốt cuộc phải bao nhiêu lần con mới chịu tin đây?” Mạc Tuệ Cầm vội vàng, rất là tức giận.




      Mạc Tử Bắc thở dài hơi, giọng điệu cũng dịu chút. “Thiên Thiên lại mất tích.”




      “Cái gì”? Mạc Tuệ Cầm kinh hoàng la lên. “Thiên Thiên mất tích?”




      Ôn Thanh Nham đột nhiên mở miệng, vẻ mặt đầy lo lắng. “ phải ba làm, con mau tìm !” Ông cũng lo lắng cho cháu nội mình, đây là đứa cháu nội đầu tiên của ông đấy: “Từ đầu đến cuối là thế nào?”




      Mạc Tử Bắc nhìn kỹ vẻ mặt lo lắng của ông, giống như là giả vờ, thấy mình có thể hiểu lầm gì đó rồi. “Hai người bảo trọng . Con tìm được Thiên Thiên.”




      Bỏ lại tin tức này sau đó Mạc Tử Bắc bỏ . Mạc Tuệ Cầm cùng Ôn Thanh Nham đều sửng sờ ở nơi đó, trong phòng càng im ắng, phải hồi lâu Mạc Tuệ Cầm mới phản ứng lại. “Thanh Nham, cháu nội chúng ta vậy phải làm sao bây giờ mới tốt đây?”




      Ôn Thanh Nham cầm tay bà: “ sao, nhất định có việc gì đâu.”




      Mạc Tuệ Cầm ôm ngực đầy lo lắng. “Tại sao có thể như vậy? Có khi nào chúng ta lại mất đứa cháu nội nữa ?”




      Bà vẫn là lo lắng bất an ra nỗi lo lắng trong lòng, trong mắt cũng sợ hãi làm cho Ôn Thanh Nham có chút đau lòng. Ông nhàng vỗ vỗ tay bà: “Tuệ Cầm, chúng ta xuất viện . muốn tìm người bạn trước kia. Cậu ta còn nợ cái nhân tình, muốn nhờ cậu ta giúp chúng ta tìm cháu nội trở về.”




      “Ôi! Cơ thể ổn ?” Mạc Tuệ Cầm lo lắng hỏi.




      sao vì cháu nội, cho dù phải liều cái mạng già này cũng phải tìm nó về.” Ôn Thanh Nham cố ý tìm cái gậy ba toong của mình. “ thôi, chúng ta phải nhanh chút.”




      Mạc Tuệ Cầm tiến lên đỡ cánh tay khác của ông. Hai người cũng vội vã ra khỏi bệnh viện.




      Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ trở lại phòng bệnh, nhân viên công ty bảo vệ đến, hơn nữa còn rất trật tự xếp hạng hành lang. Doãn Đằng Nhân dặn dò bọn họ.




      “Mạc, sao cậu cùng Hùng?” Doãn Đằng Nhân hỏi.




      Mạc Tử Bắc chán nản thở dài. “ đuổi kịp ta. ta vậy mà rất nhanh!”




      đuổi kịp Hùng Lập Tân?” Lâm Hiểu Tình chạy tới hỏi, giọng càng lộ vẻ lo lắng. “ ấy mình lỡ gặp phải nguy hiểm phải làm sao?”




      Doãn Đằng Nhân con ngươi đen trong suốt sáng ngời hữu thần nhìn thẳng Lâm Hiểu Tình, gượng mặt có chút đăm chiêu hỏi: “ Lâm, vẫn phát chồng mình có chỗ hề ổn sao?”




      Lâm Hiểu Tình giật mình: “ thấy ấy có chỗ kỳ quái sao?”




      Doãn Đằng Nhân bị lấy câu hỏi mà hỏi lại: “Tôi thấy ta rất kỳ quái nhưng mà vẫn ra chỗ nào ổn. Đúng rồi Mạc, chúng ta nhanh đến phòng giám sát xem băng ghi hình .”




      Doãn Đằng Nhân được nửa nhớ đến băng ghi hình, Mạc Tử Bắc vừa nghe liền bước vội bỏ chạy về hướng thang máy. Doãn Đằng Nhân cũng theo sát phía sau, hai người ở phòng giám sát phát ra toàn bộ quá trình Thiên Thiên bị người ta bắt .

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 133: Ai biết nội tình?




      Edit: Phong Vũ




      Mạc Tử Bắc hề nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn, gân xanh thái dương căng cứng lên, trơ mắt nhìn bản tin được phát màn hình, nắm đấm siết chặt hai bên người.




      Hóa ra toàn bộ quá trình là Thiên Thiên cùng Lâm Hiểu Tình chơi ở cửa, Thiên Thiên cầm kính viễn vọng nhìn về hướng sau đó Lâm Hiểu Tình hình như với cậu nhóc câu sau đó liền vào trong nhà. Mà ngay phía sau, người cầm cái kính viễn vọng khác ở bên cạnh cách đó xa hướng về phía Thiên Thiên vừa đung đưa vừa . Vì tò mò cho nên Thiên Thiên chạy tới giơ kính viễn vọng trong tay mình, hình như có gì đó với gã kia, chỉ giây sau đó Thiên Thiên bị gã bịt miệng, sau đó bị bế thốc lên sau đó biến mất ở khúc ngoặt hành lang, mà nơi đó là cái góc chết lại có camera.




      Điều đáng tiếc nhất là thiết bị theo dõi chất lượng quá kém thể nhĩn lắm diện mạo cụ thể của người đó, điều này làm cho Mạc Tử Bắc rất chán nản. Mạc Tử Bắc nhịn được túm lấy áo nhân viên làm việc trong phòng giám sát: “Vì sao ở ngay trong bệnh viện xảy ra chuyện này, các người có thiết bị giám sát mà vì cớ gì lúc phát đứa bé bị bắt mà vẫn thể đúng lúc áp dụng các biện pháp ngăn chặn kẻ xấu?”




      Mạc Tử Bắc tức giận lắc nhân viên công tác trong phòng giám sát.




      Doãn Đằng Nhân giữ chặt : “Mạc, người này dáng người so với cái người chúng ta gặp khi lên lầu tòa nhà khám bệnh đó giống nhau. Ít nhất phải có ba người tham gia lần bắt cóc này nhưng tại chúng ta biết bọn họ từ đâu tới. Hùng Lập Tân hình như nắm giữ thông tin mà chúng ta biết.”




      Mạc Tử Bắc suy sụp buông người nọ ra với Doãn Đằng Nhân: “ tại băng ghi hình này gần như là có ý nghĩa gì, chúng ta cũng nhìn thấy Thiên Thiên bị đưa ra khỏi cửa chính, bãi đỗ xe hình như cũng , chẳng lẽ vẫn ở trong bệnh viện này?”




      “Có thể!” Doãn Đằng Nhân lôi ra khỏi phòng giám sát, hai người ở cửa bàn bạc chút. Lúc này điện thoại Doãn Đằng Nhân đột nhiên vang lên. ta nghe máy, mấy câu mà vẻ mặt bắt đầu có chút kỳ quái. Mạc Tử Bắc chờ ta nghe điện thoại xong cũng nhịn được hỏi: “Sao vậy?”




      “Kết quả điều tra Mai Thiếu Khanh có rồi, rất bất ngờ.”




      “Mai Thiếu Khanh?” Mạc Tử Bắc giật mình trong lòng: “Thế nào?”




      “Mai Thiếu Khanh mười ba tuổi mới trước chỗ chúng ta, trước mười ba tuổi ở Los Angeles, lúc mười tuổi được lãnh đạo Lam bang, thế lực lớn nhất lúc ấy, cứu được. Sau khi trải qua huấn luyện, ta được đưa đến nhi viện này. Chuyện sau đó chúng ta tra được.”




      “Uhm!” Mạc Tử Bắc im lặng: “ ta từng gia nhập vào xã hội đen? ta là nhi, mà thường nhi sau được cứu thường liều mạng trung thành với đại ca Lam bang. Lam bang?” Mạc Tử Bắc hình như từng nghe đến bang phái này.




      phải là vào đêm mười lăm năm trước giải tán rồi sao? Nghe đại ca Lam bang Bộ Vân cũng chết rồi.”




      “Đúng vậy! ngờ ta lại từng ở trong Lam bang. Người đàn ông nấu bên cạnh Giản Tiểu Bạch này thân phận là làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Còn nữa cái tên Hùng Lập Tân kia có lẽ mình cũng nên điều tra ta chút.” Doãn Đằng Nhân mặt lên tia giảo hoạt tươi cười.




      Rất thú vị, mà càng thú vị ta càng thấy kích thích.




      ta phải trở về chứ?” Mạc Tử Bắc lại hỏi.




      “Đúng vậy, ngày đó ta đúng là có quay về nhưng lại dùng thân phận khác, tên giấy tờ là Bộ Tiên.”




      “Bộ Tiên?” Mạc Tử Bắc lại ngây ngẩn cả người. “Cái tên đó và Bộ Vân có liên hệ gì sao?”




      “Mình cũng nghĩ đến vấn đề này. Vì sao ta muốn dùng cái tên này? Cái tên Mai Thiếu Khanh phải rất tốt sao? Bạn của mình điều tra gần đây Lam bang hình như có ý định gây dựng lại, bắt đầu khai chiến với Thanh bang, băng nhóm mười lăm năm trước tiêu diệt Lam bang nhưng cụ thể Lam bang có bao nhiêu người vẫn chưa .” Doãn Đằng Nhân tự nhủ xong.




      ta vừa Tiểu Bạch bị người ta mưu sát. Cậu xem chuyện đó có dính dáng gì đến Mai Thiếu Khanh ?” Mạc Tử Bắc đột nhiên hỏi. “Còn cả chuyện Lam bang gây dựng lại? Vì sao? phải giải tán sao?”




      Trong đầu rất rối, con trai bị bắt , Tiểu Bạch nằm viện, còn chưa biết chuyện. Nếu mà biết biết gì mà đối mặt, muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. thằng đàn ông luyện Karate ba mươi năm mà ngay cả phụ nữ và con trai mình đều bảo vệ được, thực làm cho người ta xấu hổ. Sắc mặt Mạc Tử Bắc tự chủ được mà càng lúc càng trầm.




      “Có lẽ mọi chuyện đều có liên quan đến ta đấy! Nhưng mà Hùng Lập Tân lại làm gì? ta vì sao vẫn luôn có cái vẻ bình tĩnh như đấng quân vương, thong dong như nắm giữ toàn cục. Mình rất ít gặp người như vậy.”




      Hùng Lập Tân? Mai Thiếu Khanh? Tiểu Bạch? Lâm Hiểu Tình? Mặt nạ vàng? Mặt nạ bạc? Mạc Tử Bắc trong đầu lên khuôn mặt những người này, bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi gặp lại Tiểu Bạch.




      Bạn của Tiểu Bạch!




      Mặt nạ vàng và mặt nạ bạc là ai?




      Ai là người biết nội tình?




      Trong đầu rối tinh lên.




      Hai người mang tâm trở lại phòng bệnh, lại phát Hùng Lập Tân trở lại im lặng, cởi áo khoác màu đen. Mạc Tử Bắc vừa định hỏi liền nhìn thấy từ vai phải đến trước ngực ta có vết máu lớn, ta bị trúng đạn. Xem ra thương tích hề , cũng chảy rất nhiều máu.




      Lâm Hiểu Tình hoảng hồn, vội vàng che miệng lại, lâu dám lên tiếng chỉ đau lòng nhìn ta nhịn được mà nức nở. “Ông xã, bị thương.”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “ sao, nguy hiểm đến tính mạng.”




      Lâm Hiểu Tình nước mắt lại lăn dọc theo hai má.




      Hùng rốt cuộc sao lại thế này?” Mạc Tử Bắc lo lắng hỏi. “Trước hết vẫn nên mời bác sĩ đến cầm máu .”




      Doãn Đằng Nhân tiến lại đưa mắt nhìn miệng vết thương của Hùng Lập Tân. “Bị súng bắn?”




      Hùng Lập Tân gật đầu.




      “Đúng là quái lạ. Gần đây sao mà đến cụ già cũng có súng lục vậy?”




      “Đại khái là trùng hợp thôi. Thiên Thiên ở trong bệnh viện này, mọi người yên tâm, trước mắt có việc gì đâu.” Hùng Lập Tân chỉ chuyện này.




      Sau đó bác sĩ đến giúp ta gắp đầu viên đạn ra rồi đưa đến phòng mổ lấy viên đạn ra, sau đó lại khâu miệng vết thương lại.




      Lâm Hiểu Tình rất lo lắng. Nhìn thấy Hùng Lập Tân ra khỏi phòng mổ mà lòng như thắt lại. “Vừa mới truyền máu nhiều như vậy, bây giờ lại chảy nhiều máu như vậy ông xã…” tới đây của nước mắt lại chảy xuống.




      sao!” Hùng Lập Tân sắc mặt trở nên tái nhợt, khóe môi cũng tái nhưng vẫn cười cười an ủi Lâm Hiểu Tình. “ sao, khỏe lắm.”




      “Rốt cuộc là sao?” Doãn Đằng Nhân chờ nổi mà muốn biết đáp án vấn đề. “ Hùng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? biết rất nhiều chuyện chúng tôi biết? Còn nữa sao lại bị thương?”




      “Thiên Thiên vẫn ổn.” Hùng Lập Tân cười vẫn bình tĩnh như trước. trả lời câu hỏi của Doãn Đằng Nhân, bây giờ ta mệt lắm rồi.




      thấy?” Mạc Tử Bắc đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, kịp hỏi nhiều chỉ muốn biết con trai tại có ổn .




      “Đúng vậy, cậu bé ở ngay trong bệnh viện này. Có điều trước mắt bị đưa , tôi biết cụ thể là bị chuyển đến phòng nào nhưng có thể chắc chắn là Thiên Thiên trong thời gian ngắn sao.” Hùng Lập Tân an ủi .




      biết nội tình!” Doãn Đằng Nhân lại quăng vào câu.




      Chương 134: Thân thế của Tiểu Bạch [1]




      Edit: Phong Vũ




      Doãn Đằng Nhân phải nghi ngờ mà là rất chắc chắn Hùng Lập Tân biết nội tình bên trong. Miệng vết thương được băng bó, Hùng Lập Tân tựa vào sô pha lộ ra chút yếu ớt, hôm nay mất máu quá nhiều nên sắc mặt ta vẫn rất tái nhợt. Nhưng ánh mắt lại bình tĩnh giống như là vương tử, ta mỉm cười nhìn chăm chú Doãn Đằng Nhân hồi lâu mà gì thêm.




      Trong phòng im ắng, mọi người đều chờ đợi đáp án của Hùng Lập Tân, Lâm Hiểu Tình cũng căng thẳng đến nín thở. cũng biết kế tiếp xảy ra chuyện gì. Hùng Lập Tân nhìn chung quanh vòng rồi cười nhạt : “Tiểu Bạch là con của đại ca Lam Bộ Vân. Tôi biết mọi người từng nghe qua hay chưa, đây vốn là bang phái của người Hoa?”




      Mọi người đồng loạt kinh sợ. Mạc Tử Bắc trong lòng cả kinh, toàn bộ nét mặt đều ra vẻ kinh ngạc, nghĩ là nghe lầm. “ ấy phải là nhi sao?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Tiểu Bạch phải là nhi nhưng sau đó lại trở thành nhi. Bộ Vân mười lăm năm trước bị súng bắn bị thương bởi vì được cứu chữa kịp thời mà mưng mủ nhiễm trùng mà chết.”




      “Vì sao lại biết những chuyện này?” Doãn Đằng Nhân khó hiểu.




      “Bởi vì tôi cũng từng ở trong Lam bang. phải điều tra Mai Thiếu Khanh sao?” Hùng Lập Tân hỏi lại.




      “Ơ! Cái này cũng biết?” Doãn Đằng Nhân kinh ngạc há to miệng.




      Mạc Tử Bắc nhìn Hùng Lập Tân sâu dường như muốn nhìn ta cẩn thận chút. Người đàn ông này hôm nay khiến phải chấn động. Lâm Hiểu Tình lại kinh hãi mở to hai mắt, cái miệng nhắn cũng mở to.




      “Ha ha phải tôi biết mà là người khác biết, Mai Thiếu Khanh cũng biết.” Hùng Lập Tân cười đến vân đạm phong khinh, đến cũng như là kể chuyện của người khác.




      “Ơ! như vậy cùng Mai Thiếu Khanh biết nhau từ trước?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      tôi cũng mấy năm gần đây mới biết. Tôi vẫn biết Tiểu Bạch ở đây. Bảy năm trước tôi mới biết được chuyện này, mới biết được Bộ Vân có con .”




      “Mẹ Tiểu Bạch đâu?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      “Chết rồi!”




      “Chết như thế nào?”




      “Tự sát!” Hùng Lập Tân thở dài hơi.




      “Vì sao phải tự sát?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc la lên.




      có lẽ ai tin, Bộ Vân ra cũng muốn sinh con nhưng mấy người phụ nữ theo ta đều rất muốn vì ta mà sinh con. Cuộc sống đường phố của ta quá mức phức tạp, quá mức nguy hiểm mà Bộ Vân cũng đắc tội quá nhiều bang phái, người thân của ta tất nhiên cũng trở thành đối tượng ám sát của người khác. Cho nên ta cam tâm tình nguyện sinh con nhưng những người phụ nữ kia lại luôn vụng trộm sinh con cho ta, khi Bộ Vân biết cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Tiểu Bạch được đưa về nước nuôi dưỡng là do mẹ ấy dùng mạng đổi lấy. Vì trốn tránh truy sát cũng là vì tình thế bắt buộc nhưng cuối cùng ấy vẫn an toàn trưởng thành.”




      “Mai Thiếu Khanh đến bảo vệ Tiểu Bạch?” Mạc Tử Bắc cuối cùng cũng có chút ý nghĩ.




      Hùng Lập Tân gật đầu: “Đúng vậy, đoán đúng đó. Mai Thiếu Khanh được Bộ Vân cứu nên đối với Bộ Vân rất là cảm kích mà Bộ Vân lại thấy Mai Thiếu Khanh là người rất có tài cho nên huấn luyện ta hai năm. Vốn cũng muốn để ta đến bảo vệ Tiểu Bạch nhưng Lam bang nội chiến, có người phản bội Lam bang, Bộ Vân lọt vào mai phục đành phải đem Tiểu Bạch phó thác cho Mai Thiếu Khanh.”




      “Nhưng khi đó ta mới chỉ là thiếu niên mười ba tuổi. Bản thân ta còn bảo vệ nổi mình làm thế nào mà bảo vệ Tiểu Bạch?” Mạc Tử Bắc có chút tức giận, Bộ Vân cũng quá hồ đồ.




      “Ha ha! Đừng coi thường Mai Thiếu Khanh, yếu ớt như tưởng vậy đâu. Mười ba tuổi ta có thể đồng thời giải quyết năm gã to con. Kỷ lục ta để lại đến Bộ Vân cũng rất bội phục.”




      “Năm gã? Đồng thời giải quyết?” Mạc Tử Bắc có chút bất ngờ.




      “Đúng là nhân vật truyền kỳ.” Doãn Đằng Nhân hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc lắng nghe.




      Còn Lâm Hiểu Tình lại câu cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Hùng Lập Tân. Mãi đến hôm nay mới phát cho tới bây giờ vốn thực sử hiểu Hùng Lập Tân. Có lẽ nên lần nữa nhận thức người đàn ông của chút.




      Túc Nhĩ Nhiên cũng lẳng lặng ngồi ở sô pha nghe rất nghiêm túc.




      “Ư!” thanh mỏng manh ốm yếu truyền đến.




      Tất cả mọi người sửng sốt đưa mặt nhìn nhau, Mạc Tử Bắc đến bên giường. “Tiểu Bạch em tỉnh rồi hả?”




      Sắc trời nhá nhém, ngủ mấy tiếng nên sức khỏe nhìn như khôi phục ít. Giản Tiểu Bạch mở to mắt rồi nhíu mày lại. “Thiên Thiên đâu rồi?”




      tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi lại là con trai. Mạc Tử Bắc sựng người, sắc mặt u ám hẳn, nhìn về phía Hùng Lập Tân cầu cứu. Hùng Lập Tân lắc đầu cũng đứng lên tới với Tiểu Bạch: “ cần lo lắng, Thiên Thiên chơi với ông bà nội rồi. Vừa rồi em còn ngủ bọn họ đến. Vì rất thích cậu nhóc nên dẫn ra ngoài rồi.”




      “Ông bà nội?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc, mặt nhăn nhanh mày nhìn về phía Mạc Tử Bắc, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc: “Ba mẹ của sao?”




      Mạc Tử Bắc sững sơ, ở phía sau huých Hùng Lập Tân cái rồi lập tức : “Ba mẹ cần lo lắng.”




      Mạc Tử Bắc cố giữ bình tĩnh, muốn lừa Tiểu Bạch nhưng mà tại cơ thể rất yếu chỉ có thể thiện ý dối. nhất định tìm con về, nhất định để con an toàn trở về, thiếu sợi tóc gáy.




      “Uhm!” Giản Tiểu Bạch thử ngồi dậy nhìn mọi người đều ở đây, có chút áy náy cười cười. “Mọi người đều đây sao? nghỉ ngơi !”




      Mạc Tử Bắc đỡ ngồi dậy, kê chăn tựa vào sau lưng . Giản Tiểu Bạch nữa tựa vào chăn.




      Giản, chúng tôi nghe bí mật rợn cả người đấy?” Doãn Đằng Nhân cợt nhả tiến lại.




      Giản Tiểu Bạch mặt nhăn nhíu: “ Doãn đúng là thích đùa. Đáng tiếc tôi tại có tâm tình nghe.”




      khó chịu muốn chết, trong lòng bị thương, cơ thể bị thương đủ xui xẻo rồi nào có tâm trạng mà nghe bí mật. Cho dù có nghe rợn cả người bao nhiêu cũng muốn nghe.




      Doãn Đằng Nhân trề môi, có chút xấu hổ. Mạc Tử Bắc biết có nên thân thể của hay , trong lòng rối loạn lại cầu cứu nhìn về phía Hùng Lập Tân.




      Hùng Lập Tân lại cười với : “Tiểu Bạch, về chuyện của em, nghĩ vẫn là để em khỏe .”




      “Ớ!” Mạc Tử Bắc có chút bất ngờ, rất cảm kích nhìn mắt Hùng Lập Tân.




      Giản Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Hùng Lập Tân. mặt là nụ cười thản nhiên. Lâm Hiểu Tình tới với Hùng Lập Tân: “Qua bên kia ngồi xuống , mệt quá rồi đó.”




      Giản Tiểu Bạch nghi hoặc lại đem tầm mắt chuyển sang Mạc Tử Bắc hỏi: “Chuyện của em?”




      Mạc Tử Bắc gật đầu: “ Hùng biết thân thế của em.”




      Đột nhiên nghe được tin đó, Giản Tiểu Bạch giật mình: “ cái gì?”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 135: Thân thế của Tiểu Bạch [2]




      Edit: Phong Vũ




      Hùng Lập Tân ngồi vào sô pha nhìn về phía Tiểu Bạch, ánh mắt bí hiểm hồi lâu mới nở nụ cười. “Tiểu Bạch, muốn chính là thân thế của em. Nghe nhé, em có ba có mẹ, ba của em là Bộ Vân, đại ca Lam bang, băng nhóm xã hội đen ở phố người Hoa tại Los Angeles, mẹ là du học sinh người Hoa.”




      gặp bọn họ?” Giản Tiểu Bạch căng thẳng nắm chặt tấm chăn.




      cảm thấy hô hấp của mình cũng ngưng lại, lần đầu tiên biết về ba mẹ mình. Đây là chuyện chưa bao giờ dám hy vọng xa vời. “ Hùng, bọn họ có khỏe ?”




      “Thực bất hạnh là đều qua đời rồi.” Hùng Lập Tân cũng có chút thương cảm.




      Mọi người đều lẳng lặng nghe ta lần nữa cho Tiểu Bạch nghe.




      “Qua đời?” Giản Tiểu Bạch khỏi có chút cao giọng. “ như vậy em vẫn là nhi như trước!”




      Lời của làm Mạc Tử Bắc có chút chua xót, ngồi ở mép giường cầm tay Giản Tiểu Bạch. “ sao, còn . cam đoan sau này làm em khổ sở nữa.”




      Giản Tiểu Bạch nâng đôi mắt lên chăm chú nhìn , đôi mắt so với bóng đêm còn sâu nặng hơn, triền miên hơn, nhu tình hơn. Trong con ngươi lóe lên tia dịu dàng sáng lấp lánhm đẹp như sao trời đêm tăm tối khiến người ta thở nổi. Trong mấy giây hai người nhìn nhau ấy, thấy trong ánh mắt hết sức chân thành, trong lòng cũng kiên định hẳn.




      “Mạc Tử Bắc!” chỉ có thể theo bản năng gọi tên .




      Mạc Tử Bắc chớp chớp mắt an ủi . Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Hùng Lập Tân nhìn thấy như vậy khóe miệng liền lên nụ cười vui mừng, cũng cầm tay Lâm Hiểu Tình. Hai người liếc mắt nhìn nhau cái, Hùng Lập Tân tiếp: “Tiểu Bạch em vốn là họ Bộ, mẹ em họ Giản, tên là Giản Nhược Hề, đợi có cơ hội tìm ảnh chụp mẹ em cho em xem.”




      “Nhưng mà, nhưng mà sao lại biết những chuyện này?” Giản Tiểu Bạch vì sao cho tới nay ta cũng cho biết, bảy năm nay nhắc đến chữ đến hôm nay mới chịu ra.




      Hùng Lập Tân dường như nhìn ra nghi vấn của cười : “Chuyện này để về sau mới cho em biết là bởi vì cho tới nay em vẫn chưa hề gặp nguy hiểm. tại nguy hiểm đến với em cho nên thể cho mọi người biết chân tướng. nghĩ cho dù cuối cùng Doãn đây cũng để tập đoàn Hatoyama Nhật Bản điều tra ra. Cho nên ràng cho mọi người cũng tốt, đở tốn công mọi ngươi tìm lực lượng hùng mạnh điều tra, vừa tốn thời gian vừa sức.”




      “Ồ!” Doãn Đằng Nhân trợn trắng mắt: “Vậy sao hồi sáng ?”




      “À! phải đến chiều mới nhận được tin của Thiếu Khanh sao? Mai Thiếu Khanh cũng bị mọi người điều tra ra.” Hùng Lập Tân lắc đầu khóe miệng vẫn tao nhã tươi cười.




      còn cười được, chúng ta tại rất nguy hiểm.” Doãn Đằng Nhân suýt nữa là giẫm chân.




      “À! sao. Đây là tranh đấu giữa Thanh bang và Lam bang mà bọn họ vừa khéo lại tra ra được Tiểu Bạch là con Bộ Vân. Yên tâm , bang chủ mới của Lam bang xử lý tốt chuyện này.”




      Hùng Lập Tân an ủi mọi người.




      “Bang chủ mới? Là ai?” Doãn Đằng Nhân có chút tò mò.




      “Ờ! Đây là bí mật!” Hùng Lập Tân để lại cái thắt gút.




      Doãn Đằng Nhân nghe vậy cơn giận lập tức giống nhưu ngồi máy bay trực thăng mà hướng lên , nhưng vừa chạm vào ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Túc Nhĩ Nhiên ta nhất thời lại tụt xuống nửa phần.




      “Đừng hỏi, để ta hết .” Túc Nhĩ Nhiên ngăn Doãn Đằng Nhân hỏi quá nhiều.




      “Đúng đó, Hùng, hết luôn !” Mạc Tử Bắc cũng hiểu hết lần có vẻ tốt hơn.




      “Được rồi. Mai Thiếu Khanh trở về là muốn thanh lý môn hộ của Lam bang, đem phản đồ mười lăm năm trước phản bội Lam bang ra xử lý.”




      Hùng Lập Tân mới đến đó dừng lại, Giản Tiểu Bạch nghi hoặc lại nhịn được mở miệng. “ Hùng, Thiếu Khanh ấy thanh lý môn hộ?”




      Vì sao lại kéo ấy vào? Ôi rối quá mất. Giản Tiểu Bạch chỉ nghe mà thấy rất choáng váng, rất hỗn loạn, vì sao lại có chuyện của Mai Thiếu Khanh.




      “À! ra vừa rồi qua với mọi người. Mai Thiếu Khanh là người mà ba em chỉ định ở bên cạnh bảo vệ em. Mấy năm gần đây ta vẫn bảo vệ em, ân tình này là đáng quý. từng lần cho là em cùng ta lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chưa từng nghĩ năm năm trước giữa chừng lại xuất Mạc. Đây là có dự đoán đến.”




      “Ờ! như vậy năm năm trước biết tồn tại của tôi?” Mạc Tử Bắc cũng nhịn được hỏi.




      “Chúng tôi đều biết tồn tại của . Mai Thiếu Khanh biết, tôi cũng biết. Ờ nếu phải cấm dục hơn bốn năm tôi nghĩ có khả năng bị ám sát.”




      Mọi người đều hít vào hơi. Giản Tiểu Bạch trong lòng cũng cả kinh: “Vì em sao?”




      “Đúng vậy!” Hùng Lập Tân thẳng thắn thừa nhận.




      Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu biết nên thấy may mắn hay là vinh hạnh.




      “À!” Doãn Đằng Nhân rốt cuộc cũng đem tất cả lý lẽ vọi vàng ràng: “Tôi biết chân tướng việc rồi.”




      Mọi người cũng khỏi nhìn ta. Mạc Tử Bắc suy nghĩ sâu xa rồi với ta: “ , phát của cậu !”




      “Mình biết trứng của Ôn Hướng Đình là bị ai cắt rồi.”




      Nghe thấy tên Ôn Hướng Đình, Giản Tiểu Bạch nhịn được rùng mình cái, Mạc Tử Bắc nắm chặt tay của cho thêm sức mạnh.




      ta là bị người của Lam bang các người cắt trứng. Có điều tôi vì sao phải cắt ?”




      Hùng Lập Tân liền cho ra đáp án. “Bởi vì Tiểu Bạch vô ý ra gã này năm năm trước từng quấy rối ấy. Mai Thiếu Khanh rất giận vì thế thiến gã.”




      là do Mai Thiếu Khanh làm?”




      “Đúng vậy! Chỉ có bác sĩ ngoại khoa như ta đao pháp mới tinh chuẩn!”




      “Mặt nạ vàng kia là ta sao?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      “Mặt nạ vàng?” Hùng Lập Tân kinh ngạc giống như chưa từng nghe đến người này.




      Mạc Tử Bắc nhìn dáng vẻ của giống như giả vờ, hoặc có thể là kỹ năng diễn của ta rất cao, chút biểu cũng ràng. “ biết người mặt nạ vàng này?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu. “Tôi biết.”




      Đôi mắt diều hâu của Mạc Tử Bắc dường như lướt qua Hùng Lập Tân lại đánh giá sâu, nhìn lúc lâu như là muốn xác định độ chân trong lời ta . Nhưng rốt cục vẫn đọc ra được đôi mắt bình tĩnh sóng gió sợ hãi của Hùng Lập Tân.




      “Vậy trai Giản sao?” Câu hỏi của Doãn Đằng Nhân làm cho mọi người đều chấn động.




      Giản Tiểu Bạch nhìn Doãn Đằng Nhân lại nhìn Mạc Tử Bắc, nhìn nhìn lại Hùng Lập Tân, lòng của thực chấn động.




      Hùng Lập Tân sửng sốt lập tức cười : “Tại sao lại hỏi như vậy?”




      “Máu của cùng nhóm máu với Giản, đều là loại hiếm thấy. Từ lúc truyền máu cho ấy tôi cảm thấy là lạ. Hơn nữa tôi từng nghe nghe đồn là Bộ Vân có con trai.” Phân tích của Doãn Đằng Nhân nghe hợp tình hợp lý.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên rất chờ mong. “ của em sao?”




      Hùng Lập Tân ánh mắt mỉm cười nhìn chăm chú vào Giản Tiểu Bạch: “Nếu phải em có thất vọng lắm ?”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 136: hai




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch nhìn thẳng tắp chăm chú vào Hùng Lập Tân, xung quanh lặng ngắt như tờ. Trạng thái này làm cho lòng người ta thấp thỏm lo âu, chờ đợi đáp án của Hùng Lập Tân.




      Giản Tiểu Bạch trong lòng cảm giác rất là kỳ quái. Cho tới nay đều cảm thấy Hùng Lập Tân rất thân thiết cũng vẫn xem ta như là trai cả mà kính trọng. Chuyện tới nay, Doãn Đằng Nhân đột nhiên hỏi câu đó khiến Giản Tiểu Bạch trong lòng mừng như điên, biết đáp án sau đó là gì.




      Nghe ta hỏi nếu phải có thất vọng . Đáy lòng Giản Tiểu Bạch chợt lạnh hẳn. “ Hùng cho dù phải là hai của Tiểu Bạch Tiểu Bạch cũng cảm giác rất vinh hạnh. chăm sóc của đối với Tiểu Bạch những năm gần đây, Tiểu Bạch suốt đời ghi nhớ trong lòng.”




      Hùng Lập Tân lại nở nụ cười, cười đến vân đạm phong khinh. Giản Tiểu Bạch trong lòng mơ hồ bất an, giọng điệu cũng tránh khỏi có chút thất vọng. “ sao đâu Hùng!”




      Mạc Tử Bắc cầm tay buông. Ánh mắt Hùng Lập Tân hàm chứa ý cười nhưng kiên nghị nhìn thẳng tắp chăm chú vào , sóng mắt lưu chuyển như là có trăm ngàn khoảnh khắc trôi qua vậy, hồi lâu sau ta mới chịu : “Tôi thể bội phục khả năng suy đoán của Doãn. Đúng vậy tôi là hai cùng cha khác mẹ của Tiểu Bạch.”




      “Ôi!”




      Tin tức này quá mức ngạc nhiên vui mừng!




      Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch ngừng, chắc chắn hỏi: “ ạ?”




      Hùng Lập Tân rất nghiêm túc cũng rất khẳng định gật đầu.




      “Tiểu Bạch là em ?” Lâm Hiểu Tình cũng bị tin tức này làm cho kinh sợ. “Vì sao cho tới bây giờ cũng cho em biết? Hùng Lập Tân em biết đến tột cùng xem em là cái gì nữa? Vì sao cho tới hôm nay em mới được biết như mọi người. Em là vợ mà chẳng lẽ tiếp cận em chỉ là vì bảo vệ Tiểu Bạch? cách khác em bị lợi dụng?”




      Lâm Hiểu Tình đứng lên, mặt là vẻ phức tạp, hàm răng cắn chặt vào môi, lắc đầu chạy vội ra ngoài. kịp phản ứng, Giản Tiểu Bạch cùng mọi người đều sửng sờ tại chỗ, Hùng Lập Tân chua sót cười đứng lên, ra ngoài đuổi theo.




      Giản Tiểu Bạch lo lắng nhìn Mạc Tử Bắc: “Hiểu tình bị đả kích. Cậu ấy nhất định nghĩ Hùng cậu ấy, việc này phải thế nào cho phải đây?”




      sao. ta xử lý tốt thôi, em nên tin vào khả năng của ta.” Mạc Tử Bắc đối với Hùng Lập Tân rất tin tưởng. cũng bị tin tức này làm cho chấn động. Hùng Lập Tân là trai Tiểu Bạch? như vậy ta cũng là vợ của . Ai chà! Quan hệ này thực phức tạp.




      “Uhm!” Giản Tiểu Bạch nghe Mạc Tử Bắc như vậy trong lòng cũng kiên định ít, vẻ mặt cũng vui sướng: “Em còn có người thân, rất mừng đó.”




      Mạc Tử Bắc trong lòng chua xót nhìn , vẻ mặt còn có chút yếu ớt, trong lòng bỗng thấy ngổn ngang, con trai vẫn còn nằm trong tay kẻ xấu mà lại thể với Tiểu Bạch.




      Giản chắc là nên chúc mừng chút nhỉ. đột nhiên nhảy ra ông trai, ha ha, biết khi nào có thể xuất thêm đám em chị em khác cũng chừng đó.” Doãn Đằng Nhân trêu chọc, ý đồ làm cho khí sinh động chút, nhìn vẻ mặt của người bạn tốt Mạc Tử Bắc ta biết lo lắng cho Thiên Thiên.




      Giản Tiểu Bạch khóe miệng ngập tràn nụ cười nhợt nhạt, rất là xinh đẹp chuyện với Doãn Đằng Nhân, giọng điệu cũng thân thiết hơn rất nhiều. “À, chỉ mong tôi còn có đống thân nhân nữa ấy! Đúng rồi, Doãn, hình như biết chuyện của Thiếu Khanh, cho tôi biết ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”




      Doãn Đằng Nhân đành phải đem kết quả mình điều tra cho Giản Tiểu Bạch, sau khi xong vẻ mặt Giản Tiểu Bạch cứng đờ, gì cũng tin Mai Thiếu Khanh là người kỳ tài. Doãn Đằng Nhân suy nghĩ rồi hỏi Giản Tiểu Bạch: “ nhớ kỹ lại chút, nghĩ lại xem mấy năm quen biết Mai Thiếu Khanh ta có chỗ nào dị thường ?”




      Giản Tiểu Bạch nhíu mày trầm tư trong chốc lát rồi với ta cùng Mạc Tử Bắc và Túc Nhĩ Nhiên: “Bây giờ nghĩ lại tôi đột nhiên cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ. ấy cho tới bây giờ kiên trì mình ở phòng. Cho dù lúc bọn tôi kinh tế túng quẫn ấy cũng kiên trì thuê phòng ở riêng, lần nào cũng đều ở lầu của tôi.”




      “Uhm! Còn gì nữa?” Doãn Đằng Nhân giống như nghe chuyện cổ tích chờ mong câu tiếp theo.




      “Còn nữa trong phòng bao cát, hình như có tập quyền nhưng mà khi tôi hỏi ấy lại là cột cho vui thôi. Tôi cho tới giờ cũng chưa thấy cơ bắp của ấy. Có điều tôi đoán chắc cũng rắn chắc giống như Mạc Tử Bắc đâu!”




      Mạc Tử Bắc nghe được câu này khỏi bật cười. “ đúng là rất vinh hạnh vì em còn nhớ dáng người rất tuyệt. Em chưa từng thấy là vì ta chưa bao giờ cởi đồ ở trước mặt em hoặc là căn bản ta có?”




      “Cho tới bây giờ chưa thấy ấy cởi đồ? Kỳ quái em vì sao lại muốn trông thấy ấy?” Giản Tiểu Bạch cau mày, cũng phải muốn cơ thể của Mai Thiếu Khanh đâu? Có điều tại đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì chưa từng nhìn thấy. “ như vậy ấy có khả năng có dáng người rất tuyệt ha?”




      “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc khỏi thấp giọng xuống.




      Giản Tiểu Bạch le lưỡi: “Em chỉ là rất tò mò thôi.”




      Doãn Đằng Nhân nhìn ra Mạc Tử Bắc ghen: “Mạc cần ghen đâu. Mọi người đều nhìn ra được người Giản là cậu rồi. Cậu yên tâm .”




      “Có quỷ mới ta.” Gương mặt đỏ bừng làm bại lộ tâm tư của .




      Mạc Tử Bắc trong lòng ấm áp giữ chặt tay của , ở trước mặt Doãn Đằng Nhân thốt lên lời thề trọn đời. “Tiểu Bạch, sao. Cho dù em , cũng em. Suốt đời thay đổi.”




      Lời tỏ tình lên ở trước mặt mọi người khiến giản Tiểu Bạch lại lần đỏ bừng mặt. Ánh mắt sáng ngời, ngón tay căng thẳng xoắn lại với nhau.




      “Ha ha! Mạc, cậu đúng là to gan, dám ở trước mặt bọn mình mà tỏ tình, mình chịu thua.” Doãn Đằng Nhân tựa vào sô pha, yên tâm thoải mái thưởng thức hình ảnh tỏ tình.




      Túc Nhĩ Nhiên liếc mắt trừng cái cũng thức thời đứng lên rời khỏi phòng bệnh.




      Doãn Đằng Nhân khó hiểu lầu bầu. “Làm gì phải ? Chúng ta còn chưa bàn xong chính đâu!”




      Túc Nhĩ Nhiên lại trở về tóm lấy áo Doãn Đằng Nhân: “ tốt nhất vẫn là ra!”




      Kết quả Doãn Đằng Nhân bị Túc Nhĩ Nhiên kéo ra ngoài. Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh, Giản Tiểu Bạch xấu hổ biết nên làm thế nào nhìn về phía Mạc Tử Bắc. Ánh mắt Mạc Tử Bắc dịu dàng nhìn , trong lòng lại bất an căng thẳng muốn chết. Khi nào con trai được bình an cứu trở về gánh nặng trong lòng mới thả xuống được.




      Cuộc đời lần đầu tiên biết làm cha cũng rất dễ dàng, tiếp đó là trong lòng nơm nớp lo sợ như là bị đào mảng lớn.




      Giản Tiểu Bạch để phá vỡ tình trạng yên tĩnh đáng sợ mà nghĩ đằng nẻo. “Mạc Tử Bắc, Hùng có trai của em ? Em có nghe lầm chứ?”




      Mạc Tử Bắc nở nụ cười an ủi : “Đương nhiên, cũng biết cảm giác trước nay có người thân của em. Hùng đúng là hai của em, cũng rất vui. Chúc mừng em có trai.”




      Giản Tiểu Bạch cũng thực vui vẻ, vẻ lo lắng khi sảy thai bởi vì thình lình xuất người trai mà dần dần tiêu tán nhưng đáy lòng lại dâng lên nỗi bất an.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 137: Ấm áp




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch lo lắng cho Lâm Hiểu Tình. Ấy ! Nếu Hùng Lập Tân hai vậy Hiểu Tình chính là chị dâu rồi. Chuyện này dường như xem ra rất tốt nhưng mà Hiểu Tình tại nhất định rất thương tâm.




      có thể hiểu cái loại cảm giác đau khổ khi bị giấu diếm mãi như vậy. Hùng cũng , kết hôn với người ta lâu như vậy rồi mà cái gì cũng cho người ta cứ thần bí như thế làm người ta bực bội.




      “Vì đàn ông cứ hay thích giấu diếm vậy?” Giản Tiểu Bạch ngẩng đầu lên hỏi Mạc Tử Bắc.




      Mạc Tử Bắc trong lòng cả kinh, cũng giấu chuyện Thiên Thiên mất tích, đột nhiên bị hỏi như vậy trong lòng tự nhiên có chút kinh hãi. “Em chuyện của Hùng ấy hả?”




      “Ừ, Hiểu Tình chắc là thương tâm lắm. Hùng cũng là sao mãi chịu .”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: “ ấy thực tế là để bảo vệ hai người. Hơn nữa chuyện này mà ra cũng rất khó tin. cái công tử của đại ca xã hội đen mà phải chạy khắp nơi tránh né truy sát. thực khiến ấy thể làm như thế.”




      vậy cũng đúng nhưng mà ngay cả Hiểu Tình cũng . Chuyện này hình như có chút thể chấp nhận. Đó là người vợ ấy gần gũi nhất đấy, vì cái gì kết hôn rồi mà vẫn thể thẳng thắn với nhau? Nếu em là Hiểu Tình trong lòng tất nhiên cũng rất tủi.”




      “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc ngồi xuống, ánh mắt đối diện với chân thành mà nồng cháy. “ bao giờ lừa gạt em. Cứ tin sau đó lấy được chứ?”




      lại cầu hôn. Giản Tiểu Bạch trong lòng cả kinh cũng có chút rối rắm. “Em biết nhanh như vậy mà lấy có chút thể nào nổi. Để em quan sát cẩn thận thời gian nữa !”




      Mạc Tử Bắc dưới đáy lòng thở dài. “Ừ! Sau này cho em thấy chân tình của . Trước kia là đúng, cũng bị trừng phạt.”




      Nghe thấy xin lỗi, Giản Tiểu Bạch trong lòng lập tức cân bằng hơn rất nhiều. Nghĩ đến vừa rồi Hùng Lập Tân nếu Mạc Tử Bắc cấm dục hơn bốn năm có lẽ sớm bị ám sát trong lòng lại siết lại. Nếu nếu Mạc Tử Bắc chết rồi được toại nguyện sao? tự giác lắc đầu, Giản Tiểu Bạch phủ nhận giả thiết này.




      “Mạc Tử Bắc!” cúi đầu gọi tên .




      Mạc Tử Bắc dừng ở đôi mắt sáng ngời ấy dùng ánh mắt hỏi . “Chuyện gì?”




      tự nhiên cầm lấy tay , có chút ngượng ngùng, cũng có chút chờ mong hỏi: “Mạc Tử Bắc, cấm dục hơn bốn năm sao?”




      Mạc Tử Bắc cười khổ: “Em tin cũng phải tin lời hai em chứ?”




      “Ờ!” Giản Tiểu Bạch biết Hùng Lập Tân . Mai Thiếu Khanh cũng từng nhắc đến việc này, lúc ấy còn thấy rất lạ. Nhưng tại đột nhiên có chút cảm giác đau lòng khỏi hỏi: “Vì sao?”




      Trong lòng vẫn rất chấn động, ngờ, cũng tưởng tượng ra đàn ông hơn bốn năm có phụ nữ thảm biết bao nhiêu, đặc biệt là người đàn ông thực khỏe mạnh, thực bình thường.




      Mạc Tử Bắc nở nụ cười, xoa mái tóc của . “Bởi vì người đàn ông khi đối với cơ thể người phụ nữ nhớ mãi quên đối với những người phụ nữ khác đều thấy buồn tẻ vô vị. Mà vừa hay lại là người đàn ông như vậy.”




      Giản Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng, cụp mí mắt xuống dám nhìn . Bởi vì khi trong mắt nhìn lại thổi bùng lên ngọn lửa nồng cháy đủ để nướng chín mặt , ấm nóng khiến lòng của cũng chấn động.




      Mạc Tử Bắc lại : “Thẳng thắn mà đàn ông đều háo sắc. cũng ngoại lệ, thừa nhận từng có rất nhiều phụ nữ nhưng người cũng có nhớ kỹ, chỉ có em mới khiến suốt đời khó quên. cũng thừa nhận trước là cơ thể em, dung nhan của em sau đó mới là tính cách quật cường của em. Tiểu Bạch em!”




      hóa ra có thể dễ dàng ra như vậy. Sớm biết như vậy ngay vừa lúc gặp lại kia, Mạc Tử Bắc cảm thán ở trong lòng. Vốn dĩ nghĩ cả đời cũng ra, ngờ lại có thể dễ dàng như vậy với . phải lời dối trá mà là lời chân xuất phát tự đáy lòng.




      Giản Tiểu Bạch kinh ngạc giương mắt nhìn , trong lòng ngập tràn ấm áp. Người đàn ông cao lớn tuấn này, người đàn ông tự đại bất hảo này từng ngang ngược chiếm đoạt , người đàn ông thể thừa nhận là .




      “Mạc Tử Bắc!” chỉ có thể chậm rãi gọi tên .




      Mạc Tử Bắc ngón tay nhàng chuyển qua hai má của , ngón cái vuốt ve môi , tiếng dịu dàng vang lên ở bên tai: “Ừ!”




      Giản Tiểu Bạch biết gì, trong lòng vẫn có chút rung động, vẫn chưa phục hồi lại tình thần. Hôm nay là ngày xui xẻo nhất của , trúng đạn sảy thai nhưng cũng là ngày may mắn nhất của . Ngày hôm nay nhận được tình , cũng nhận được tình thân.




      Hóa ra cũng có người thân hơn nữa còn là con đại ca xã hội đen. Đáng tiếc là có duyên gặp lại cha mẹ nhưng còn có hai, còn có Thiếu Khanh.




      “Đúng rồi! Sao Thiếu khanh lại bị kéo vào quan hệ với xã hội đen chứ?” Giản Tiểu Bạch có trăm điều thể lí giải.




      Mạc Tử Bắc vỗ về mặt của , nhàng : “ ta vốn chính là tên tiểu quỷ lòng dạ rất sâu. Lần đầu tiên gặp mặt thấy ta tầm thường. vẫn cảm thấy ta có tính chất đặc biệt của sát thủ ngờ bị đoán trúng.”




      “Sát thủ?” Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy đau đầu. “Vì cái gì em bị đưa đến nhi viện, là em cứ nghĩ mãi ra, nếu sinh em ra phải nuôi lớn, chứ sao mà ngay cả tiền nuôi dưỡng cũng có.”




      “À! Làm như vậy cũng là vì tình thế bắt buộc. Hùng Lập Tân ba em cũng muốn sinh bọn em nhưng mà mẹ của hai người dường như đều cam tâm tình nguyện vì Bộ Vân sinh con. Lúc Mai Thiếu Khanh trở về dùng cái tên giấy tờ là Bộ Tiên. tại nghi ta có phải cũng là người khác của em hay .”




      “?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “ phải chứ? Rốt cuộc là em có bao nhiêu người thân đây?”




      “Chỉ là đoán thôi mà, có chứng cớ. Nếu phải Doãn Đằng Nhân đoán được Hùng Lập Tân với em là em nghĩ Hùng Lập Tân cũng muốn ra chuyện này, ấy dường như có dự tính gì đó.” Mạc Tử Bắc cũng bắt đầu tự hỏi mấy vấn đề này.




      ấy vẫn nhận em mãi đến hôm nay mới nhận, đau lòng quá. Khó trách Hiểu Tình lại thương tâm. xem bọn họ giờ ra sao rồi, em lo quá .” Giản Tiểu Bạch thể lo lắng.




      Lâm Hiểu Tình là bạn tốt của tại còn trở thành chị dâu, từ góc độ nào mà cũng hy vọng ấy đau lòng khổ sở, chỉ mong Hùng Lập Tân có thể cho Hiểu Tình lời giải thích hợp lý.”




      Mạc Tử Bắc cũng muốn ra ngoài nhìn xem. là lo cho con trai. Điểm đáng ngờ là quá nhiều, còn chưa kịp hỏi ràng Hùng Lập Tân tại vợ ta lại giận dỗi, là cả đám hỗn loạn chạy tới cùng lúc mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :