1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 125: chỉ cần em




      Edit: Phong Vũ




      “Nhưng mà mọi người đều ở đây tôi yên tâm, hay là về nghỉ ngơi !” Mạc Tử Bắc với Hùng Lập Tân .




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Thôi, đúng như Doãn chúng tôi cũng chưa từng nằm viện, chuẩn bị trước chút cũng tốt. Điều kiện chỗ này tệ, dễ gì có dịp chúng ta nằm viện tập thể!”




      “Đúng vậy nhìn rất thú vị!” Lâm Hiểu Tình cũng rất hưng phấn.




      Mạc Tử Bắc lại nhìn về phía Túc Nhĩ Nhiên, khẽ cười : “Đúng là chưa từng trải qua, tôi cũng muốn thử chút!”




      “Uhm!” Mạc Tử Bắc rất cảm kích ý tốt của mọi người, trong lòng tràn đầy cảm động. “Tiểu Bạch mọi người đều ở cùng em này, mau chóng khỏe lên nhé.”




      Giản Tiểu Bạch với bốn mắt nhìn nhau, tựa như ngàn năm trôi qua vậy, lòng trong nháy mắt này cũng tan rã. “Mạc Tử Bắc, tôi muốn khóc!”




      “Đừng khóc!” Mạc Tử Bắc ngồi ở bên giường nhàng vuốt ve hai má của , phía má cũng bị trầy xước. “Có ở đây có ai làm hại em và con đâu. Em phải tin tưởng !”




      Giản Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng vẫn rất đau, nỗi đau này thể nào dùng từ ngữ mà diễn đạt được. Tuy rằng nơi bụng vẫn căng lên đau nhức như là bị khoét mảng da vậy, đau đớn vô cùng, cơ thể cũng đau đớn theo nhưng khó nhất chịu vẫn nỗi đau về tinh thần. Tuy rằng ngay từ đầu dỗi muốn phá thai nhưng đó là nhất thời lỡ miệng nhanh quá chứ muốn làm như vậy. Giờ đứa bé còn là chuyện mà thấy khổ sở nhất.




      Mạc Tử Bắc hiểu tâm tư của , giờ này khắc này cũng chỉ có mới có thể hiểu được tâm tư của ! Bọn họ đồng mệnh tương liên bởi vì đó là đứa con của họ.




      “Tiểu Bạch đừng đau lòng nữa. chỉ cần em thôi, chỉ cần em có việc gì là tốt rồi. Về phần con chúng ta còn trẻ sau này còn có nữa mà. Hơn nữa chúng ta cũng có con trai rồi cho dù thể có thêm cục cưng nữa cũng em như vậy!”




      Mạc Tử Bắc hơi làm Giản Tiểu Bạch trong lòng vừa cảm động vừa có chút khổ sở: “Mạc Tử Bắc!”




      chỉ có thể cúi đầu gọi tên . Trả qua kiếp nạn, đột nhiên phát người đàn ông này, rất , mãi mãi đều . Chỉ là sợ hãi mình lại bị thương tổn nên mới co mình lại giống như con nhím xù lông lên tự vệ, cứ nghĩ như vậy là có thể bị tổn thương kỳ cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.




      “Tiểu Bạch!”




      Hai người nắm chặt tay nhau, nước mắt Mạc Tử Bắc rơm rớm.




      Thiên Thiên nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau cũng nhịn được mà tiến lại đưa bàn tay bé của mình đặt lên tay bọn họ: “Con cũng muốn!”




      Giọng non nớt của cậu nhóc khiến Mạc Tử Bắc và Giản Tiểu Bạch rất là vui mừng. Bọn họ còn có cậu con trai tri kỷ, tốt!




      “Tôi về rồi đây!” Doãn Đằng Nhân đột nhiên la to, cắt ngang cảnh tượng ôn hòa của nhà ba người.




      “Thế nào?” Hùng Lập Tân hỏi.




      “Xong!” Doãn Đằng Nhân giơ hai ngón tay thành hình chữ V rất là khoa trương: “ ngờ viện trưởng lại là phụ nữ, bị tôi phóng cho vài cái ánh mắt điện xẹt liền ngẩn ngơ ngay. Thủ tục đều làm xong rồi. Ha ha có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, lời này rất có triết lý!”




      “Viện trưởng quỳ gối dưới sức hấp dẫn từ sắc đẹp tuyệt trần của ?” Túc Nhĩ Nhiên đột nhiên mở miệng làm cho mọi người trong phòng đều sửng sốt, rất ít khi chịu mở miệng. “Ấy! Tiểu Túc, giỡn thôi!” Doãn Đằng Nhân ngoan ngoãn câm miệng. Dường như Tiểu Túc chỉ cần câu ngắn gọn là Doãn Đằng Nhân liền căng thẳng ngay.




      Lâm Hiểu Tình nhìn mà cũng khỏi choáng váng, quan hệ của bọn họ nhìn thực phức tạp. “Hai người là vợ chồng sao?” nhịn được hỏi Túc Nhĩ Nhiên.




      Túc Nhĩ Nhiên lập tức đỏ ửng mặt nhưng giọng vẫn thản nhiên: “ phải, tôi chỉ là vệ sĩ của cái gã cợt nhã này thôi.”




      “Ớ! phải đâu! Tiểu Túc, có cợt nhã. Em đừng vu oan cho . rất trong sạch đấy!” Doãn Đằng Nhân chịu mà la to.




      Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhân, cậu cũng bớt tranh cãi . Mau thu dọn phòng bên cạnh chút , trời cũng tối rồi mọi người ăn cái gì ! Tôi trả hết, lúc về nhớ mang ít về cho bọn tôi.”




      “Ờ! Được rồi!” Doãn Đằng Nhân với Hùng Lập Tân: “Phòng bên tay phải kia là của hai người, tôi và Tiểu Túc ở phòng bên trái. Mấy người có ý kiến gì ? Nếu đồng ý chúng ta có thể đổi chút, phòng nào cũng giống nhau.”




      mặt Tiểu Túc lại đỏ ửng cả lên: “Có quỷ mới ở cùng !” đứng dậy bỏ sang phòng bên tay phải.




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Chúng tôi có ý kiến. Ha ha có điều Túc đúng là cũng phải nếm mùi đau khổ khiến trong lòng tôi đột nhiên thấy thực cân bằng! Ha ha!” Hùng Lập Tân cười rất là đắc ý.




      cân bằng cái gì?” Doãn Đằng Nhân nhíu nhíu mày.




      “Tôi thấy Doãn bị Túc quản thúc, dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Tự nhiên cảm thấy rất thích bởi vì khi phá Phong Trì của tôi đúng là tôi rất khó chịu!”




      “Á!” Doãn Đằng Nhân khẽ la lên, cảm thấy rất oan uổng: “Tôi đâu có muốn phá Phong Trì của . Hix hix oan uổng quá . Là do tên Mạc kia kìa, mà tìm ta tính sổ . Tôi rất vô tội!”




      “Ha ha, tóm lại tôi rất thích đó!”




      Hùng Lập Tân cười qua với Giản Tiểu Bạch: “Nghỉ ngơi cho tốt . Ngủ giấc rồi đau đớn giảm bớt! Cũng đừng nghĩ gì nữa, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp!”




      Giản Tiểu Bạch gật đầu. “Cám ơn Hùng. Em kiên cường!”




      “Ừ, bọn qua phòng bên cạnh, có việc gì kêu tiếng!”




      “Dạ!”




      Lâm Hiểu Tình an ủi vài câu rồi theo Hùng Lập Tân qua phòng bên cạnh. Mới vừa ra cửa phòng bệnh, tình cờ Lâm Hiểu Tình từ trong khóe mắt bắt gặp ánh mắt sắc bén ở khu khám bệnh đối diện. Lâm Hiểu Tình chỉ cảm thấy nổi tóc gáy toàn thân. Chỉ thấy người cục mịch, lực lưỡng, to lớn, cả người mặc đồ đen, mặt đeo cái kính râm khiến người ta nhìn nét mặt, nhìn dáng vẻ mười phần là xã hội đen lưu manh.




      có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của gã ta trừng , khóe miệng chứa nụ cười đe dọa. Sau đó tay đột nhiên giơ lên làm động tác ngắm bắn về phía . Lâm Hiểu Tình tự chủ được mà há hốc mồm kinh ngạc.




      “Sao vậy?” Hùng Lập Tân thấp giọng hỏi, ánh mắt linh hoạt quét nhìn chung quanh chút.




      Vừa định với Hùng Lập Tân phát ở đối diện gã đó chỉ chớp mắt thấy bóng dáng đâu. “Ông xã, em nhìn thấy người rất khủng khiếp. ta dùng tay làm động tác bắn em.




      “Hả!” Hùng Lập Tân lập tức đứng sựng lại: “Lại đây, vào trong phòng .”




      ta lập tức kéo tránh vào trong phòng: “Có thể là em nhìn lầm thôi. Đừng sợ có ở đây rồi! Mọi ma quỷ quái đều bị chặn ở ngoài cửa, em chỉ cần làm bé của là có được.”




      Hùng Lập Tân lấy điện thoại ra bấm cái dãy số sau đó vài câu, Lâm Hiểu Tình nghe hiểu. Dãy số đó hình như giống mật mã điện tín. phân vân nhìn chồng mình, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút xa lạ.




      Sau khi xong Hùng Lập Tân cúp máy cười với : “ sao, cần về nhà, chúng ta ở đây hưởng thụ cuộc sống rất ý nghĩa cũng rất tốt này chút.”




      Bị đùa như vậy, Lâm Hiểu Tình trong lòng kiên định hơn rất nhiều. “Có lẽ là nhìn lầm.”




      “Ừ, gần đây mệt mỏi quá có thể em nhìn lầm thôi.” Hùng Lập Tân cười an ủi .




      Có điều Lâm Hiểu Tình phát ra nơi đáy mắt ta lên tia sáng dễ phát chợt lóe lên rồi biến mất. “ qua phòng bên cạnh chút rồi quay lại ngay. Em nghỉ ngơi chút .”




      Hùng Lập Tân lại quay về phòng bệnh của Giản Tiểu Bạch với Mạc Tử Bắc: “Buổi tối vẫn nên cẩn thận chút. biết võ Karate chứ?”




      Mạc Tử Bắc nghe thấy khẩu khí của ta có chút căng thẳng nhịn được hỏi: “Có tình huống gì đặc biệt sao?”




      “À! có!” Hùng Lập Tân cười : “Chỉ là nhắc nhở phải cẩn thận chút, cố gắng đừng ra ngoài!”




      “Uhm! Cám ơn !” Mạc Tử Bắc cảm ơn tự đáy lòng.




      Chương 126: Bắt đầu nghi ngờ




      Edit: Phong Vũ




      Hùng Lập Tân dặn dò xong xuôi lúc này mới rời khỏi phòng bệnh của Giản Tiểu Bạch. Có lẽ là vì Mạc Tử Bắc cùng con trai đều ở bên cạnh nên cả người Giản Tiểu Bạch lập tức nới lỏng hẳn, sức khỏe vừa mới tiêu hao khiến rất cần nghỉ ngơi, bất tri bất giác nhắm mắt lại chìm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.




      Mạc Tử Bắc giúp đắp cái chăn mỏng lên rồi ôm con lại giọng với con trai: “Mẹ ngủ rồi. Bảo bối có muốn ngủ giấc ?”




      Thiên Thiên lắc đầu, ghé vào bên tai Mạc Tử Bắc giọng hỏi: “Chú là ba con sao?”




      Mạc Tử Bắc sửng sốt: “Thiên Thiên có muốn ba là ba con ?”




      lấy câu hỏi thay cho câu trả lời. Con trai tuổi còn như vậy biết suy nghĩ, điều này khiến người làm cha như Mạc Tử Bắc cảm thấy rất tự hào.




      “Dạ!” Thiên Thiên gật gật đầu, khuôn mặt bé cong lên nụ cười lớn. Lại ghé vào bên tai : “Con thích ba!”




      Cậu nhóc gọi mình là ba, Mạc Tử Bắc cảm động đến rơi nước mắt: “Con trai bảo bối, ba con!"




      gương mặt bé bỏng của Giản Hạo Thiên ngập tràn hạnh phúc. Vừa rồi cậu nhóc vẫn thấy rất khó hiểu. Lần đầu tiên mẹ nhăn nhó như vậy, chú chú là ba mình, mẹ lại phải nhưng là dáng vẻ hai người lại giống y nhau hại cậu nhóc tâm tính thiện lương rối rắm thôi. Có điều mặc kệ có phải hay cậu nhóc vẫn nhận chú này làm ba.




      “Mạc!” Doãn Đằng Nhân lại đẩy cửa vào.




      Mạc Tử Bắc nhanh chóng ra hiệu im lặng, buông Thiên Thiên ra: “Bảo bối con đến sô pha ngồi lát . chút nữa ba trở lại.”




      “Dạ!” Thiên Thiên ngoan ngoãn trượt xuống chân Mạc Tử Bắc, chạy đến sô pha.




      Mạc Tử Bắc đứng lên, giọng với Doãn Đằng Nhân: “Chúng ta ra hành lang !”




      “Ừ!” Doãn Đằng Nhân lui ra.




      “Có việc gì hả?” Mạc Tử Bắc chau mày.




      “Uhm ở ngoài hành lang tiện. Như vậy bảo Tiểu Túc qua trông Giản với Thiên Thiên. Chúng ta qua phòng mình chuyện.”




      “Ừ!” Mạc Tử Bắc gật đầu.




      Hai người qua phòng Doãn Đằng Nhân, Tiểu Túc đến phòng bệnh bên cạnh trông Giản Tiểu Bạch và Thiên Thiên. Đợi Tiểu Túc rồi, Doãn Đằng Nhân mới lén lút thò đầu nhìn ra ngoài cửa, Mạc Tử Bắc thấy vậy rất khó hiểu.




      “Làm gì vậy?”




      “Để mình nhìn xem Hùng Lập Tân có theo .” Doãn Đằng Nhân cẩn thận khiến Mạc Tử Bắc có chút buồn cười nhưng chuyện gần đây đúng là thực làm cho người ta khó hiểu, Doãn Đằng Nhân cẩn thận chút có lẽ cũng có cái gì xấu.




      Nhìn thấy có tình huống gì, Doãn Đằng Nhân lúc này mới với Mạc Tử Bắc: “Mạc, cậu thấy là cái tên Hùng Lập Tân kia rất kỳ quái sao?”




      “Kỳ quái thế nào?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      ta với Giản có cùng nhóm máu hơn nữa nhóm máu lại hiếm thấy như vậy. Còn nữa sau khi chuyện xảy ra, ta muốn mình đến phòng giám sát lấy băng ghi hình, cái dáng vẻ đó cậu thấy ta giống người chỉ huy sao? Giống như quân vương cao cao tại thượng còn mình ngược lại giống tiểu thái giám ngoan ngoãn giúp ta tìm. Đương nhiên đây phải là mình tranh công, chỉ là mình thấy có chút kỳ quái thôi. Còn nữa ta là người đầu tiên nghĩ tới phim giám sát, đây là điều mà chúng ta đều nghĩ đến. Có bạn ở cục cảnh sát nhưng vợ ta cũng biết. Cậu việc này phải kỳ quái sao?”




      Mạc Tử Bắc suy nghĩ sâu xa chút: “Cho nên cậu kết luận?”




      ta là hình cảnh quốc tế!”




      “Vừa rồi cậu phải rồi sao?” Mạc Tử Bắc còn tưởng là có phát gì mới. “Mình thấy ta có khả năng là hình cảnh quốc tế mà hơi giống nhân viên tình báo nhưng nếu là nhân viên tình báo ta hoàn toàn có thể biểu ra ngoài. cho chúng ta biết chuyện băng ghi hình, việc này phải là làm bại lộ thân phận của mình sao? Còn việc cùng nhóm máu Tiểu Bạch ngược lại mình thấy đó là trùng hợp. Có điều ta quả có gì đó khiến mình thấy rất kỳ quái.”




      “Uh! Người này dù sao mình cứ nghĩ mãi ra, nhìn rất tao nhã thỉnh thoảng cũng có thể có ánh mắt lạnh thấu xương, quan tâm đối với Giản nhìn lại có hơi quá mức.”




      “Khoan!” Mạc Tử Bắc ngắt lời ta: “ quan tâm đối với Tiểu Bạch có hơi quá mức?” ta hình như dừng lại ở câu này.




      “Ngay từ đầu mình cũng thấy quan hệ của bọn họ bình thường, nếu phải hiểu lầm mình cũng nghĩ Tiểu Bạch là tình nhân của Hùng Lập Tân. Nhưng mà tại xem ra bọn họ phải có quan hệ này nhưng mà quan tâm của Hùng Lập Tân đối với Tiểu Bạch đúng là rất khác thường. Còn nữa ta đối với việc công ty sắp đóng cửa mà biểu vẫn độ lượng như vậy, bình thản như vậy. Đây mới là điểm khiến mình nghi ngờ trong lòng.”




      Doãn Đằng Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì liền với Mạc Tử Bắc: “Đúng rồi, cậu bảo mình điều tra Mai Thiếu Khanh. Hai ngày nữa là có thể có kết quả. Mình nhờ người bạn bên Nhật điều tra rồi.”




      “Ừ! Cái tên tiểu quỷ đó còn kỳ quái hơn cả Hùng Lập Tân.” Tầm mắt Mạc Tử Bắc dừng ở chỗ nào đó trong phòng cố gắng nhớ lại mấy lần gặp Mai Thiếu Khanh.




      “Kỳ quái thế nào?” Doãn Đằng Nhân có chút tò mò.




      “Lạnh lùng giống như sát thủ, vẻ mặt luôn vui giận nhìn dễ tiếp cận. Bây giờ lại mất tích bí . Nếu thích Tiểu Bạch mình tin ta từ bỏ được mà rời , nhưng mà ta lại bỏ hơn nữa cách rất kỳ lạ.”




      “À!” Doãn Đằng Nhân nhíu nhíu mày: “Có phải chúng ta nghĩ phức tạp quá ?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: “ biết, mình cũng được. Mọi thứ dường như đều rất khó hiểu. Đúng rồi lúc mình mới từ nước ngoài về gặp được Tiểu Bạch gã đeo mặt nạ bạc từng đến nhà trọ của mình. Thân thủ vô cùng tốt nhưng mà ta có ác ý gì dường như chỉ là để cảnh cáo mà thôi.”




      phải chứ! Cảnh cáo cậu cái gì? Việc này cậu vẫn chưa với mình!” Doãn Đằng Nhân đột nhiên cảm thấy việc càng lúc càng thú vị. “Võ công rất tốt? Đúng là làm người ta chờ mong hai người động thủ? Cậu đánh lại ta?”




      ! Ngang sức thôi!” Mạc Tử Bắc suy nghĩ rồi lại : “Lúc đầu mình cũng thấy mặt nạ bạc có cái gì đặc biệt, có lẽ chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí. Nhưng mà lần đầu Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình bắt cóc lại xuất người mặt nạ vàng cứu ấy. Lần thứ hai bị Ôn Hướng Đình bắt cóc cũng chính là buổi sáng hôm nay mặt nạ vàng lại xuất nhưng lại lái chiếc Porche màu xám bạc biển số. ta có súng, chính cầm súng bắn chết Ôn Hướng Đình. Bây giờ yên tĩnh nghĩ lại mình thấy mặt nạ vàng với mặt nạ bạc có thể là cùng người, hơn nữa đều là có quan hệ sâu đậm với Tiểu Bạch. Giống như là vệ sĩ của Tiểu Bạch vậy, nhưng mà mình chỉ là hiểu nếu hai lần trước Tiểu Bạch gặp nguy hiểm mặt nạ vàng liền tới cứu, vậy vì sao chiều nay lại thể cứu ấy chứ?”




      “Uhm! Nguyên nhân những chuyện này mình cũng bó tay.” Doãn Đằng Nhân thấy rất tiếc, là bỏ lỡ nhiều chi tiết làm cho người ta suy nghĩ ra như vậy.




      “Vệ sĩ của Giản sao? Ha ha nếu ấy mà có vệ sĩ còn có thể chưa cưới mà sinh con cho cậu sao? Tám phần cậu sớm bị vệ sĩ của ấy xé thành tám mảnh rồi.




      “Ừ! Nếu mà có vệ sĩ, mình có khả năng bị mặt nạ vàng cùng mặt nạ bạc đuổi giết mất rồi.” Mạc Tử Bắc tự giễu cười: “Mình nợ ấy quá nhiều!”




      “A ha! Người như cậu rốt cuộc cũng có lương tâm, có phải chứng tỏ tương lai xa, người nào đó vào cung điện tân hôn ?”




      “Mình cho ấy hôn lễ khó quên, có điều biết ấy có chịu lấy mình thôi. Mà tại quan trọng nhất là loại trừ nguy hiểm, báo án chưa?”




      “Báo rồi, khả năng tại cảnh sát đường đến bệnh viện.”




      “Vậy là tốt rồi phù! Người chiều nay muốn mưu sát Tiểu Bạch là ai chứ?” Mạc Tử Bắc lâm vào trầm tư vô hạn.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 127: Bị giám sát?




      Edit: Phong Vũ




      “Cậu có thù oán với ai, Giản nhìn cũng giống như có thù với ai, việc này rất kỳ quái!” Doãn Đằng Nhân trăm điều thể giải thích được: “Vậy nguyên nhân là gì chứ?”




      “Mình biết, nhìn thực khiến người ta nghi vấn, khó hiểu. ta đến được lần dù sao mình thấy vẫn có lần thứ hai. tại mình rất lo, biết lần thứ hai đến khi nào.” Mạc Tử Bắc lo âu khiến Doãn Đằng Nhân rất là thông cảm. Hai người trò chuyện y tá đưa hai người cảnh sát đến.




      Mạc Tử Bắc muốn đánh thức Giản Tiểu Bạch, nhìn quá mệt mỏi, thực mệt mỏi, lại còn bị mất nhiều máu như vậy. nỡ để lại nhớ lại cái cảnh tưởng khủng khiếp đó lần nữa.




      Lấy lời khai, cảnh sát đến phòng giám sát cầu băng ghi hình. Toàn bộ hành trình đều có Doãn Đằng Nhân cùng nhưng cảnh sát cũng chưa đưa ra được đáp án chắc chắn chỉ là suy đoán mà thôi. là phải tra ra người này nhưng trong lòng Mạc Tử Bắc cũng ôm ảo tưởng gì, chỉ có tự mình làm tốt công tác chuẩn bị chu toán mới bảo đảm có sơ hở.




      Cảnh sát rồi. Hùng Lập Tân đứng ở cửa có chút đăm chiêu nhìn khu nhà khám bệnh phía đối diện. Doãn Đằng Nhân sau khi đưa cảnh sát rời trở về liền phát ta ngẩn người, nhịn được đến hỏi: “Sao vậy? Đối diện có mỹ nữ sao?”




      Hùng Lập Tân bật cười: “Tôi đối với mỹ nữ để tâm lắm, trái lại Doãn nhìn rất hào phòng, chắc có rất nhiều phụ nữ rồi?”




      “Ấy! Đừng lung tung. Người ta là đàn ông ngây thơ đấy!” Doãn Đằng Nhân lén nhìn cửa phòng bệnh, chỉ mong Tiểu Túc có nghe thấy. Gần đây ta đúng là rất ngoan, chỉ có là Tiểu Túc.




      “À!” Hùng Lập Tân cười cười, gì nữa mà tiếp tục nhìn về phía đối diện ngẩn người.




      nhìn cái gì vậy?” Lòng hiếu kỳ của Doãn Đằng Nhân lại bị khơi lên.




      Hùng Lập Tân suy nghĩ rồi rốt cuộc vẫn : “ tầng cao nhất tòa nhà đối diện có kính viễn vọng hồng ngoại, nếu tôi đoán sai có khả năng có người quan sát chặt chẽ tình hình của chúng ta ở bên này.”




      “Á! Ở đâu? Sao tôi thấy?” Doãn Đằng Nhân vội vàng hỏi.




      Hùng Lập Tân chậm rãi đưa mắt nhìn phía đối diện, lại nheo mắt nhìn chòng chọc, lát sau mới với Doãn Đằng Nhân: “ ở đây nhìn thẳng về tầng mười lăm tòa nhà đối diện, phòng thứ tư phía bên phải có điểm đỏ, tự nhìn !”




      ta vỗ vai Doãn Đằng Nhân cái rồi về phòng mình. Doãn Đằng Nhân bắt đầu rất nghiêm túc nhìn chằm chằm căn phòng đối diện, đúng là có điểm đỏ, nhưng như vậy cũng thể kết luận đó là kính viễn vọng hồng ngoại.




      “Đúng là kỳ quái, sao mình lại phát ra nhỉ? Tiểu tử này đúng là kinh người, rốt cuộc là làm sao phát được? Mình đúng là khó hiểu muốn chết.”




      lầm bầm lầu bầu xong biết Tiểu Túc chạy tới phía sau nhấc chân đá ta cái: “Ngẩn ra đó làm gì?”




      Doãn Đằng Nhân chút kinh ngạc, quay người lại, cười với Tiểu Túc: “Cưng à, em nhìn tầng mười lăm đối diện, chỗ phòng thứ tư bên phải có phải có điểm đỏ ?”




      Tiểu Túc nheo mắt lại nhìn rồi kinh ngạc : “Kính viễn vọng hồng ngoại?”




      Giọng của rất thấp nhưng Doãn Đằng Nhân vẫn nghe ra.




      “Cái gì? Sao em biết? cũng nhìn ra, sao mà em thấy được vậy? Em cũng đâu phải là thiên lý nhãn cháu của con khỉ hoả nhãn kim tinh?”




      rảnh chuyện tào lao với . Tôi thấy nơi này rất nguy hiểm, tám phần chúng ta bị theo dõi. Có thể phải chúng ta mà là Giản Tiểu Bạch.” Tiểu Túc rất nghiêm túc với Doãn Đằng Nhân.




      Thấy có vẻ gì giống như giỡn, Doãn Đằng Nhân nghiêm trang hẳn lên hỏi: “Chúng ta có nên qua phía đối diện xem chút ?”




      “Có lẽ đợi chúng ta đến phía đối diện cũng dời rồi. Từ chỗ của có thể nhìn thấy rất nhiều chỗ trong toàn bệnh viện, chúng ta còn chưa lên lầu e là bị dời rồi.




      “À! có lý, Tiểu Túc em chết mất thôi. Em là quá thông minh.” Doãn Đằng Nhân vuốt đuôi ngựa của Tiểu Túc.




      Bị hung hăng trợn mắt lườm cái: “Đừng có cho tôi nghe lời ngon ngọt đó. Tôi còn biết cả ngày ra vẻ gian xảo, cà lơ phất phơ, từ trong ra ngoại đều buồn nôn. Đàn ông đàn ang hơn ba mươi tuổi rồi mà còn giả vờ thanh niên mười tám, mười chín. đúng là có đủ ghê tởm. Tôi thực hối hận làm vệ sĩ cho , ràng thân thủ tốt như vậy còn muốn tìm vệ sĩ, tôi thấy là có ý định bất lương.”




      “Trời đất chứng giám, Tiểu Túc em dám em tiếp cận có mục đích? Hừ hừ đến lúc đó bị phát ra bí mật của em rồi cũng đừng trách !” Doãn Đằng Nhân ra vẻ hung ác cảnh cáo.




      Túc Nhĩ Nhiên lườm ta cái rồi trở về phòng bệnh. Doãn Đằng Nhân thấy thèm để ý chỉ muốn ngay lập tức xử lý nhưng mà vẫn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.




      Gọi Mạc Tử Bắc ra rồi đem phát vừa rồi cho Mạc Tử Bắc biết. Mạc Tử Bắc vừa nghe được tin này liền lập tức căng thẳng: “Nhân, mình thấy mình nên chuyển Tiểu Bạch về Mạc thị thôi! Mình biết có thể tiếp tục kiên trì nữa . Mình sợ rồi!”




      Nhìn thực yếu ớt, Doãn Đằng Nhân cũng rất hiểu. “Có điều chúng ta phải thương lượng với Hùng Lập Tân chút ! Mình thấy ta phải người bình thường.”




      “Ừ!” Mạc Tử Bắc đồng ý.




      Bọn họ gõ cửa vào phòng Hùng Lập Tân. Hùng Lập Tân ngồi ở sô pha nhíu chặt mày lại. Nhìn thấy bọn họ vào, mặt ta lại treo lên nụ cười ôn hòa.




      Mạc Tử Bắc thẳng ý của mình: “Tôi muốn trực tiếp đưa Tiểu Bạch về Mạc thị. tại tôi thực lo cho cái chỗ như ở bệnh viện này. Nhân viên quá phức tạp, tôi thể mạo hiểm.”




      “Nhưng mà, nhưng mà lỡ bị nhiễm trùng phải làm sao?” Lâm Hiểu Tình thể xen vào.




      “Tôi mời bác sĩ tốt nhất đến Mặc thị chữa bệnh. Điều kiện kém so với bệnh viện bao nhiêu.”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Nhưng nếu lại xuất tình huống xuất huyết nhiều như chiều nay dọc đường từ Mạc thị đưa ấy đến bệnh viện này có lẽ ấy chết mất.”




      “Ơ!” Mạc Tử Bắc lảo đảo chút, thiếu chút nữa đứng vững: “ Hùng rất có lý. Tôi nghĩ tới.”




      Nếu Tiểu Bạch mà chết dám nghĩ, dám nghĩ nữa! Chỉ mới nghĩ tới mà cả người đổ mồ hôi, tay chân lạnh ngắt, trái tim cũng như như miếng.




      “Tôi thấy chúng ta vẫn nên tăng cường cảnh giác. Đợi ba ngày nữa cơ thể của ấy hồi phục tương đối rồi mới tính chuyện trở về được!” Hùng Lập Tân ra đề xuất của mình. “Đương nhiên nếu mọi người muốn tại cũng được. Có điều xin đứng ở lập trường của Tiểu Bạch mà suy nghĩ chút !”




      “Cứ theo như ý Hùng . Là Mạc tôi lo lắng quá. sao tôi bảo vệ tốt mẹ con họ, có tôi ở đây có chuyện gì xảy ra.”




      , tôi cảm thấy chuyện này phải đơn giản là nhắm vào Tiểu Bạch.” Lâm Hiểu Tình đột nhiên . “Vừa rồi tôi hình như nhìn thấy có người làm động tác bắn tôi.”




      Lời của vừa ra khỏi miệng bị Hùng Lập Tân vội vàng cười phủ nhận: “Em gần đây quá mệt mỏi nên có thể nhìn nhầm thôi.”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 128: Nghi vấn chống chất




      Edit: Phong Vũ




      che dấu của Hùng Lập Tân bị đôi mắt gian xảo của Doãn Đằng Nhân bắt được, con người ta chuyển động gì.




      Lâm Hiểu Tình lắc đầu: “Nhưng mà em thấy người đó, ta làm động tác bắn, em lo lắm.”




      sai đâu, đừng lo lắng. Mọi người đều ở đây, nguy cơ đêm nay được giải trừ!” Hùng Lập Tân An an ủi .




      “Đêm nay được giải trừ?” Mạc Tử Bắc lắm.




      Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu, đem tất cả chú ý dồn lên mặt Hùng Lập Tân, quan sát biến hóa mặt ta hòng tìm ra chút dấu vết để lại. Nhưng mặt Hùng Lập Tân trước sau vẫn yên bình, nhìn ra chút biến hóa. Chỉ thấy ta tâm bình khí hòa với mọi người: “Yên tâm tôi nhờ người bạn bên cục cảnh sát. ấy giúp xử lý chuyện này.”




      “À!” Mạc Tử Bắc vừa nghe đến đáp án này khỏi có chút thương tâm: “Tôi đối với cục cảnh sát hy vọng nhiều lắm!” tin được bọn họ cũng trực tiếp cảm giác của mình.




      “Còn cái kính viễn vọng hồng ngoại đối diện, chúng ta phải xử lý như thế nào?” Doãn Đằng Nhân xem xét ánh mắt Hùng Lập Tân hỏi.




      Hùng Lập Tân bí hiểm liếc nhìn ta, lập tức cười : “Hay là mọi người xem ?”




      Đề nghị của ta chút tiêu chuẩn cũng có, Doãn Đằng Nhân biết ta cố ý hay là vô tình. “Trái lại tôi nghĩ làm thế e là lại rút dây động rừng.”




      “Ha ha!” Hùng Lập Tân thực văn nhã nở nụ cười: “ cũng đúng.”




      “Tôi muốn xem!” Mạc Tử Bắc đột nhiên đứng lên, còn nghiêm túc với mọi người.




      phải chứ?” Doãn Đằng Nhân lắp bắp kinh hãi.




      “Mình thể để ta cố tình làm bậy. Mình muốn tiêu diệt .” Trong mắt Mạc Tử Bắc hàm chứa quyết tâm khó có thể dao động, nắm đấm để hai bên người xiết chặt, thân mình cũng căng lên.




      “Chúng ta đây có phải chuẩn bị chút hay ?” Doãn Đằng Nhân hỏi




      “Mình và cậu cùng . Thân thủ của Tiểu Túc còn có thể ở lại chăm sóc Giản Tiểu Bạch. Còn hai người.”




      Doãn Đằng Nhân với Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình: “Hai người về phòng bên cạnh trước , lỡ có người xấu đến còn có người giúp đỡ.”




      ta thừa nhận là Hùng Lập Tân có bản lĩnh, nhìn Hùng Lập Tân tuy rằng cao lớn nhưng vẫn rất văn nhã giống như thư sinh.




      “Ồ! Được rồi, hai người chú ý an toàn, cẩn thận đối thủ có súng!” Hùng Lập Tân hảo tâm nhắc nhở rồi ôm bà xã về phòng bên cạnh.




      Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân cũng rời khỏi phòng đến tòa nhà đối diện. Bởi vì buổi chiều mà sắc trời cũng sắp hoàng hôn nên tòa nhà khám bệnh còn mấy người. Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân đều rất cảnh giác. Dọc đường đều chặt chẽ chú ý động tĩnh chung quanh cùng với nhân viên khả nghi.




      Doãn Đằng Nhân mặt hề cợt nhả mà trở nên nghiêm túc hẳn, bởi vì quá mức nghiêm túc mà gương mặt tuấn mỹ dị thường càng có vẻ khuynh quốc khuynh thành. Lúc mấy , y tá… ngang qua gửi lại ánh mắt ái mộ khác thường. Doãn Đằng Nhân cũng kịp phóng điện với các .




      Bọn họ từ cửa sau tòa nhà khám bệnh tiến vào, từ tòa nhà mười lăm tầng này thể nhìn thấy cái kính viễn vọng đó, hai người đón thang máy lên. Trong thang máy rất kỳ quái, hai người bọn họ thẳng đến tầng mười lăm.




      “Mạc, lát nữa chúng ta phải phối hợp cho tốt đấy, đừng sơ suất!” Doãn Đằng Nhân dặn lần.




      Mạc Tử Bắc trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm , Karate của mình hơn hai mươi năm phải luyện , bắt được người này mình nhất định phải đánh ta răng rơi đầy đất.”




      “Ha ha mình cũng vậy!” Doãn Đằng Nhân cũng phụ họa theo.




      Thang máy cành cạch dừng ở tầng mười lăm, Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân kẻ trước người sau ra khỏi thang máy. Lúc này người đàn ông mặc đồ đen từ bên người bọn họ lướt qua, gương mặt thô tục kéo lên nụ cười hơi mất tự nhiên, đáy mắt chớp lòe như là mắt mèo trong bóng đêm, giản xảo mà nguy hiểm. Gã ta tiến vào thang máy, cửa thang máy lại đóng lại.




      Mạc Tử Bắc đột nhiên quay đầu: “Nhân, người đó!”




      Doãn Đằng Nhân kinh ngạc. “Sao vậy?”




      “Người kia rất kỳ quái.” Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, thang máy đóng lại. “Nhanh lên chúng ta đến xem cái phòng thứ tư trước .”




      Tại phòng thứ tư, Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân vừa tới cửa liền phát cửa sổ phòng thứ tư đóng chặt chỉ có cửa sổ phòng phía sau là có bức màn màu đen. Hai người liếc mắt nhìn nhau cái, Mạc Tử Bắc bay lên, cước đá văng cửa.




      cái kính viễn vọng hồng ngoại nhìn rất đắt đỏ được dựng lên đối diện với nơi bọn họ nằm viện. Doãn Đằng Nhân đứng ở phía sau kính viễn vọng đưa mắt nhìn qua ống kính.




      “Wow! thế, sắc nét lắm. Mình còn thấy nắm đấm cửa có ruồi đầu đỏ. Trời ạ, mình phải trộm món này về chơi mới được.”




      Mạc Tử Bắc nhíu mày. "Gã vừa rồi chính là người điều khiển kính viễn vọng!”




      “Ờ! Cái gã kia nhìn rất thô tục?” Doãn Đằng Nhân cố gắng nhớ lại, còn tay bắt đầu tháo rời cái kính. “Mạc, cái giá này mình cần. Mình chỉ muốn cái kính viễn vọng này, chờ mình chơi chán rồi cho con cậu chơi!”




      Mạc Tử Bắc có tâm trạng để ý tới lời ba hoa của ta, quay người lại vội vàng chạy : “Nhanh lên Nhân. Chúng ta phải đuổi theo .”




      “Rồi!” Doãn Đằng Nhân luống cuống tay chân cầm lấy kính viễn vọng rồi chạy vội ra ngoài. Thang máy xuống đến lầu , Mạc Tử Bắc gấp gáp nhấn nút mở.




      “Mau nhìn xem ta đâu?” Mạc Tử Bắc kéo Doãn Đằng Nhân vào bên cửa sổ hành lang vừa đoạt lấy kính viễn vọng trong tay ta: “Để mình nhìn trước!”




      Mạc Tử Bắc nhìn qua ống kính, cố gắng tìm kiếm mỗi người ra khỏi tòa nhà khám bệnh nhưng vẫn phát ra người vừa rồi. Kỳ quái cửa sau sao? tự nhủ .




      nhìn thấy?”




      “Ừ!” Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Chúng ta mau trở về , mình lo quá!”




      đột nhiên có chút dự cảm lành: “Nhanh lên Nhân. Chúng ta mau trở về .”




      Cửa thang máy mở ra, hai người lại vào thang máy.




      “Người kia dường như đối với chúng ta rất hiểu biết, xem ra là có phòng bị, hèn gì buổi sáng sau khi cậu rời khỏi đây ta liền xuống tay, xem ra phải người mà là tổ chức.”




      Mạc Tử Bắc ném kính viễn vọng cho ta, hai tay khoanh trước ngực. “Là tổ chức. Tổ chức này còn rất chăt chẽ, xem ra rất kế hoạch, dường như là giám sát chúng ta. Mục đích của họ là gì?”




      “Tống tiền?” Doãn Đằng Nhân liền tự mình lắc đầu phủ nhận . “Nhìn giống, nếu vậy hoàn toàn có thể bắt cóc mà phải trực tiếp xuống tay độc ác như vậy.”




      “Trong đầu mình thực rối loạn, chuyện này so với làm ăn còn khó hơn. Mình nghĩ ra vì sao.” Mạc Tử Bắc rối rắm đến sắp hộc máu rồi.




      “Chị Hùng cũng bị uy hiếp là vì sao chứ?” Doãn Đằng Nhân thào tự .




      ấy bị uy hiếp, ôi trời! Mình cũng hiểu có phải chúng ta đủ thông minh, ngu ngốc quá hay nghĩ ra vì sao.” Mạc Tử Bắc có chút ảo não.




      “Việc này vốn cũng rất phức tạp, ai mà biết được! Chờ chân tướng ràng chúng ta hiểu thôi. tại mình nhìn ra nguyên cớ nhưng mà trực giác cho mình biết có liên quan đến Hùng Lập Tân. Mình cũng biết cảm giác của mình có đúng hay . Dù sao mình cũng có chứng cớ.”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 129: Hung thủ?




      Edit: Phong Vũ




      Thang máy rốt cuộc cũng xuống đến lầu , Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân rất nhanh từ cửa chính thẳng đến tòa nhà điều trị.




      Mạc Tử Bắc sợ trúng kế điệu hổ ly sơn mà như con ngựa mất cương chạy đuổi theo. Vừa vào cửa nhìn thấy tình hình vẫn làm cho Mạc Tử Bắc ngây ngẩn cả người. Bởi vì có hai người đứng trong phòng bệnh. ông già và người khác là Mạc Tuệ Cầm mẹ . Mẹ kéo bàn tay bé của Thiên Thiên kích động đến run lẩy bẩy. Bà cũng học được trực giác phát cái gì đó của Mạc Tử Bắc.




      “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Mạc Tử Bắc kinh ngạc hỏi.




      Ông Ôn nghe thấy tiếng Mạc Tử Bắc run run quay đầu, nhìn thấy Mạc Tử Bắc cả người ông trong nháy mắt khẽ run lên, đôi môi run run hai cái muốn gì rốt cuộc vẫn gì. Mạc Tử Bắc đưa mắt lạnh lùng nhìn ông cái, mọi người ở trong phòng đều nhìn về phía đôi vợ chồng già này. Doãn Đằng Nhân cợt nhả chào đón: “Bác trai, bác chào mọi người!”




      “Chào! Chào cậu!” Ông Ôn xấu hổ cười.




      Giản Tiểu Bạch còn ngủ, Mạc Tử Bắc dịu dàng liếc mắt nhìn cái rồi với ba và mẹ mình: “Chúng ta qua phòng bên cạnh rồi .”




      “Ừ!” Mạc Tuệ Cầm kéo cánh tay ông Ôn. Bà vẫm nắm lấy bàn tay Thiên Thiên còn Thiên Thiên dường như vì sao bà này lại nhìn cậu nhóc mà rơi nước mắt.




      “Ba!” Cậu nhóc ngẩng khuôn mặt nhắn với Mạc Tử Bắc.




      Ông Ôn cùng Mạc Tuệ Cầm gần như là trong nháy mắt đếu hướng tầm mắt về phía Thiên Thiên. “Tử Bắc đây là con của con hả?” Mạc Tuệ Cầm tin điều tai mình, vừa rồi nhìn bộ dạng của cậu nhóc thấy giống Tử Bắc hồi bé, giờ cậu nhóc này còn gọi là ba.




      Mạc Tử Bắc vốn muốn nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của mẹ vẫn là nghiêm túc gật đầu.




      Trong mắt ông Ôn lóe ánh lệ, nhìn chằm chằm Thiên Thiên chớp mắt. Đây là cháu nội ông, chỉ nhìn sơ qua khuôn mặt nhắn khôi ngô của cậu nhóc là biết cháu Ôn gia rồi.




      “Cậu bé này tên là gì?”




      Mạc Tử Bắc lạnh lùng nhìn ông cái rồi : “ liên quan tới ông!”




      “Tử Bắc!” Mạc Tuệ Cầm la thất thanh: “Con thể như vậy!”




      Mạc Tử Bắc giao Thiên Thiên cho Hùng Lập Tân: “Tôi rồi về.”




      Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình cũng lắm cho nên vẻ mặt mờ mịt gật đầu. “Được rồi!”




      “Chúng ta qua phòng bên cạnh chuyện.” Mạc Tử Bắc xoay người rời .




      Mạc Tuệ Cầm cùng ông Ôn đều lưu luyến đưa mắt nhìn Thiên Thiên vài lần nữa mới rời khỏi phòng bệnh sang phòng bên cạnh.




      Mạc Tử Bắc đứng ở trong phòng vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Sao hai người lại đến?”




      Mạc Tuệ Cầm ừ ừ liếc trộm cái: “Mẹ nhìn thấy Doãn Đằng Nhân, cậu ta tới tới lui lui vài lần.”




      “À!” Mạc Tử Bắc đưa mắt nhìn về phía mẹ rồi lại nheo mắt nhìn về phía ông Ôn. “Mẹ với ông ta?” Mạc Tử Bắc chỉ vào ông Ôn: “Tôi cứ sao hôm nay lại xui xẻo như vậy hóa ra là ông phái người đến báo thù! Hừ! Ôn Thanh Nham, ông hại chết cháu nội mình rồi đấy! Như vậy chắc ông vừa lòng rồi chứ?”




      Ông Ôn bất thình lình bị chỉ trích nên ngây ngẩn cả người, ông khó hiểu nhíu mày: “Con cái gì vậy?”




      “Đúng đó, Tử Bắc con cái gì vậy? Còn nữa Giản vì sao lại nằm viện? Con bé rốt cuộc bị bệnh gì? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng!” Mạc Tuệ Cầm vẻ mặt lo lắng hỏi.




      Mạc Tử Bắc lại lạnh lùng nhìn về phía ông Ôn cất giọng lạnh lẽo : “Chuyện này phải hỏi ông ta kìa!”




      “Hỏi ba con? Vì sao?” Mạc Tuệ Cầm kinh ngạc.




      phải ông ta phái người mưu sát Tiểu Bạch sao? Cuối cùng rồi con cũng hiểu. Ôn Hướng Đình chết ông ta đem món nợ này tính đến đầu con và Tiểu Bạch. đúng là dụng tâm hiểm ác!” Mạc Tử Bắc cười lạnh.




      “Cái gì? Hướng Đình chết rồi?” Ông Ôn khỏi mở to mắt, trong con ngươi là vẻ thể tin được. “Sao nó lại chết? Chết khi nào?”




      Ánh mắt Mạc Tử Bắc đảo qua nét mặt già nua của ông, cuối cùng dừng lại nơi ánh mắt ông. “Ông phải biết từ lâu rồi sao? biết ông muốn giết Tiểu Bạch để làm gì? Còn phái người giám sát bọn tôi, cả đời này việc ông làm đều là xấu xa như vậy. Ông sợ xuống địa ngục sao?”




      “Tử Bắc, rốt cuộc con gì vậy?” Mạc Tuệ Cầm càng nghe càng choáng váng, bà biết con trai đến tột cùng là cái gì. “Con phải hiểu lầm ba con chứ, còn nữa Hướng Đình sao lại chết?”




      “Hừ hừ! Hừ hừ!” Mạc Tử Bắc cười đến rất ma quái với mẹ: “Mẹ, mẹ đối với người này đúng là trung trinh lòng, con nghĩ mẹ là bị ông ta lừa rồi. Ôn Hướng Đình bắt cóc Tiểu Bạch hai lần, sáng hôm nay ta còn muốn Tiểu Bạch chết chung với , đương nhiên là ta muốn con chết cùng rồi đồng thời kéo theo cả Tiểu Bạch. ta lấy súng bắn con, đáng tiếc là lại bị người khác bắn chết. Con muốn kết liễu đời nhưng lại bị người khác nhanh chân giành mất. Tiểu Bạch được đưa đến bệnh viện làm giải phẫu sau đó nhân lúc con ra ngoài mua đồ, ấy bị người ta mưu sát. Mẹ phải Ôn Thanh Nham là ai? Ai lại có thù hận lớn với bọn con như vậy?”




      chất vấn của Mạc Tử Bắc dường như rất lý, Mạc Tuệ Cầm còn đắm chìm trong tin tức Ôn Hướng Đình qua đời mà mở to hai mắt thể tin được. “ phải đâu, Tử Bắc. Chúng ta cũng biết tin Hướng Đình chết, vừa rồi chúng ta biết con có con nên mẹ mới cùng ba con thẳng tới đây. Con đừng đổ oan cho ông ấy!”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Mẹ còn cho ông ta!”




      Ông Ôn cười khổ cái rồi hỏi: “Hướng Đình chết rồi sao?”




      Chuyện tới lúc này mà ông ta vẫn chỉ quan tâm tới con trai trưởng, Mạc Tử Bắc trong lòng lại thấy đau xót: “Xem ra cũng có chịu thiệt lắm. chết vì viên đạn bắn vào thái dương. Ha ha có thể coi như là phát mất mạng.”




      cố ý ra bộ dạng lúc chết của Ôn Hướng Đình muốn kích thích ông Ôn ra mưu ông vì Ôn Hướng Đình báo thù. Nhưng trong mắt ông Ôn lại lên tia quạnh, rốt cục vẫn lời.




      Ông im lặng khiến Mạc Tử Bắc nghĩ là ông thừa nhận mọi chuyện đều là do ông sai người làm nên lại càng thêm tức giận: “Ông vì sao lại muốn hại Tiểu Bạch? Ông có bản lĩnh cứ trực tiếp giết tôi là được, vài sao phải hại Tiểu Bạch?”




      Ông Ôn nâng đôi mắt lên nhìn về phía Mạc Tử Bắc. “Ta ở trong lòng con lại thậm tệ như vậy sao?”




      Ngữ khí của ông thê lương mà quạnh làm trái tim Mạc Tử Bắc lay động, tức giận lắc lắc đầu, ra những lời càng khó nghe hơn. “Tôi chỉ là nghĩ ông tốt quá. Con của ông bởi vì tôi mà chết, con tôi cũng bởi vì ông mà chết. Chúng ta huề nhau sau này ông đừng hòng mà làm hại họ!”




      “Tử Bắc!” Mạc Tuệ Cầm ôm ngực, trong mắt bởi vì lo lắng mà chứa chan nước mắt. “Con đừng đổ oan ba con như vậy. Tiểu Bạch mang thai cháu nội ông ấy mà. Làm thế nào ông ấy có thể xuống tay chứ! Hơn nữa hôm nay chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau, ông ấy cũng hơn tháng dùng điện thoại, lấy cái gì mà chỉ huy người khác? Con đừng đổ oan cho ba con mà bỏ qua người xấu chân chính?”




      Ôn Thanh Nham lắc đầu với Mạc Tuệ Cầm: “Nó nghĩ như thế nào cũng để ý. Chúng ta thôi! Nơi này chào đón chúng ta!”




      Ông ta còn muốn chạy. Mạc Tử Bắc cười lạnh hừ : “Ông giả vờ giỏi quá đấy, với khả năng của ông có thể đoạt giải vàng Oscar đấy, tôi thấy khả năng diễn xuất của ông so với ảnh đế còn thâm hậu hơn nhiều, khó trách mẹ tôi lại cả đời cam tâm làm tình nhân của ông.”




      Chương 130: việc đơn giản




      Edit: Phong Vũ




      “Tử Bắc! Ta với mẹ con nhau lòng, vì sao con cứ chịu tin chúng ta chứ?” Ôn Thanh Nham vốn định gì nhưng nhìn thấy biểu ngại tổn thương Tuệ Cầm này của Mạc Tử Bắc ông vẫn nhịn được mà câu.




      nhau lòng? Cũng chỉ có mẹ tôi là tin ông thôi!” Mạc Tử Bắc quay mặt muốn nhìn ông. Tôi vĩnh viễn cũng tha thứ cho ông. Những việc ông làm tôi muốn truy cứu nữa nhưng nếu ông vẫn cứ u mê tỉnh ngộ như vậy tôi cũng ngại tội danh giết cha mà lấy lại công bằng cho Tiểu Bạch.”




      Lời làm cho Mạc Tuệ Cầm sợ ngây cả người. Bà gần như là lảo đảo đến giơ tay lên giáng bạt tai vào gương mặt tuấn dật của Mạc Tử Bắc.




      “Tử Bắc, mẹ chưa từng đánh con nhưng hôm nay mẹ muốn đánh con! Chính con mới là người u mê tỉnh ngộ chứ phải ba con. Vì sao mấy năm nay con đều nhìn tới quan tâm của ba đối với con? Vì sao trái tim con lại sắt đá như vậy? Con phải con mẹ, mẹ cũng có đứa con như con. Từ nay về sau mẹ chết cũng được, sống cũng được, liên quan gì đến con nữa.”




      Nhìn nét mặt quyết tuyệt của Mạc Tuệ Cầm, Mạc Tử Bắc lại kinh ngạc sửng sờ ở trong phòng, mặt là vẻ thể tin, kinh ngạc run run chỉ tay vào Ôn Thanh Nham sau đó hỏi: “Mẹ, mẹ vì ông ta mà đánh con? Vì ông ta mà đoạn tuyệt quan hệ với con?”




      “Tuệ Cầm, cần như vậy đâu!” Ôn Thanh Nham kéo tay Mạc Tuệ Cầm: “Em cần như vậy đâu mà. muốn hai người cắt đứt quan hệ. Đặc biệt vì người sắp chết như cần thiết.”




      Mạc Tuệ Cầm rưng rưng quay mặt qua: “Thanh Nham, em để chết đâu!”




      “Con người mà dù sao cũng phải chết, đời cũng phải đến lúc cuối rồi.” Ôn Thanh Nham cảm khái .




      Hai người tình cảm chứa chan nhìn nhau, Mạc Tử Bắc đột nhiên cảm thấy thực buồn cười. “Hừ hừ! Hai người diễn cũng tuyệt quá há, tiếp tục diễn ! Tôi muốn nhìn cũng muốn diễn theo!”




      đẩy cửa ra cứng đờ người nhanh nhưng kiên quyết ra ngoài. Mạc Tuệ Cầm đáy mắt rưng rưng, nuốt nước mắt vào, bà cầm chặt tay Ôn Thanh Nham: “Thanh Nham, thực xin lỗi, là em dạy dỗ nó đàng hoàng!”




      “Điều này sao có thể trách em được? Là có lỗi với nó, cũng rất có lỗi với em, có lỗi với Hướng Thanh. Hai người đều là người tốt chỉ là ấy.”




      “Em cũng có lỗi với chị Hướng Thanh. Thanh Nham đợi khỏe hơn chúng ta Thụy Sĩ thăm chị Hướng Thanh nhé?”




      Ôn Thanh Nham cảm động rưng rưng nước mắt, lắc đầu: “Cám ơn em còn nhớ đến ấy nhưng mà ấy nhận ra chúng ta lâu rồi! Gặp lại cũng biết nên đối mặt với như thế nào, đặc biệt tại Hướng Đình chết rồi biết nên với ấy thế nào.”




      sao. Em vẫn muốn !” Mạc Tuệ Cầm nhìn Ôn Thanh Nham chớp mắt: “Hướng Đình chết rồi?”




      “Có lẽ vậy, biết. Thằng đó sớm muộn gì cũng đến đường cùng, chết rồi coi như là giải thoát. Mà lạ lắm, cũng thấy khổ sở lắm chỉ là có chút khiếp sợ. Nó làm bậy nhiều quá, ôn thị cũng bị nó làm lụi bại haizz! Đến lúc chết ngay cả người nhặt xác cũng có.”




      “Em giúp nó thu dọn, an táng nó. vì nó, vì chị Hướng Thanh chỉ mong kiếp sau nó làm người tốt đừng ngang ngược như vậy nữa.”




      chính là lương thiện của em!” Ôn Thanh Nham cầm chặt tay bà: “Chúng ta về ! Tử Bắc nghĩ thông thôi chỉ là biết mình còn có thể đợi đến ngày đó thôi.”




      “Được chứ, chúng ta có cháu nội lại còn là rất xinh xắn. Cậu nhóc đó cũng khôi ngô y chang Tử Bắc hồi . Lớn lên cũng chàng đẹp trai. Nếu đứa bé trong bụng Tiểu Bạch bị sảy chúng ta có hai đứa cháu nội! Ôi! Đáng tiếc!” Mạc Tuệ Cầm tới đây trong lòng lại thấy buồn hẳn.




      “Đúng vậy! Có cháu nội!” Ôn Thanh Nham tự nhủ xong rồi đưa mắt nhìn về phía cửa: “Chúng ta về !”




      Ông kéo tay Mạc Tuệ Cầm, hai người tay trong tay chậm rãi đến cửa nhìn bóng dáng thực quanh, chậm rãi bọn họ lại về hướng phòng bệnh của mình.




      Mạc Tử Bắc vẻ mặt tối tăm trở lại phòng bệnh Giản Tiểu Bạch, lồng ngực vẫn còn phập phồng ngừng.




      “Mạc! Đừng giận!” Doãn Đằng Nhân ngồi ở sô pha bắt chéo chân.




      Mạc Tử Bắc liếc nhìn ta lời nào.




      “Ba!” Giản Hạo Thiên ôm kính viễn vọng tới.




      Mạc Tử Bắc đưa ôm lấy cậu nhóc, ôm chặt trong lòng mình, nhìn con trai lại nghĩ đến Ôn Thanh Nham. Từ đến lớn Ôn Thanh Nham chưa từng ôm , cũng chưa từng có ấn tượng với việc ông ấy từng ôm mình. Người cha như vậy, có cũng được! Đặc biệt sau khi thương tổn Tiểu Bạch lại càng tha thứ cho ông ấy.”




      “Ba, chú cho con cái kính viễn vọng nè.”




      “Con cầm ! Thích ?”




      Giản Hạo Thiên gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Thích ạ!”




      Hùng Lập Tân đưa mắt nhìn rồi nhíu chặt mày lại. Giản Tiểu Bạch nhìn dường như ngủ mà vẫn rất vui. “Chúng ta vẫn nên qua bên cạnh thảo luận phát của hai người ! Ở đây có thể ảnh hưởng đến Tiểu Bạch nghỉ ngơi.”




      “A!” Doãn Đằng Nhân đứng lên. “ thôi chúng ta qua bên cạnh!”




      Mạc Tử Bắc buông con ra: “Ở trong này được chạy lung tung. Ba cùng hai chú bàn chuyện lát trở lại.”




      Giản Hạo Thiên rất nghiêm túc gật đầu, Mạc Tử Bắc lúc này mới rời . Mới vừa đến phòng bên cạnh Hùng Lập Tân hỏi: “Hai người có phát cái gì ?”




      Doãn Đằng Nhân mím môi: “ người đàn ông có điều mặt có vết sẹo đó. Lúc chúng tôi đến có khả năng bị phát nên sau khi vừa lên ta cũng mất, gã hai chúng tôi gặp cũng biến mất.”




      “ừm!” Hùng Lập Tân có chút đăm chiêu gật đầu. “ có gì đặc biệt sao?”




      nhớ , rất bình thường!”




      “Hai người đừng nghĩ nữa, tôi biết là ai.”




      “Cậu biết?”




      biết?”




      Hùng Lập Tân và Doãn Đằng Nhân gần như là cùng lúc hỏi.




      Mạc Tử Bắc nghiêm túc gật đầu chậm rãi : “Đúng vậy, người đó chính là ba tôi.”




      có khả năng!” Doãn Đằng Nhân lắc đầu. Doãn Đằng Nhân có chút biết nên khóc hay cười hỏi. “Cậu phải thần kinh chứ, sao lại nghi cho bác trai vậy?”




      “Vì Ôn Hướng Đình, mình nghĩ ông ta có thể làm như vậy.” Mạc Tử Bắc lòng cho là Ôn Thanh Nham gọi người đến làm hại Tiểu Bạch.




      Hùng Lập Tân có chút đăm chiêu nhìn Mạc Tử Bắc, mở miệng gì chỉ là nơi đáy mắt lên chút sáng ngời.




      “Hừ! Ông ta làm như vậy cũng dễ hiểu! Vì con ông ta, Ôn Hướng Đình bởi vì mình mà chết, ông ta hận mình cũng là đương nhiên.” Mạc Tử Bắc cười lạnh lại khôi phục vẻ mặt tối tăm.




      “Sao có thể, chuyện hồi sáng ông ấy làm sao có thể nhanh chóng nhận được tin tức như vậy? Hơn nữa ông ấy cũng biết chuyện Giản? ông già ở trong bệnh viện, công ty cũng còn, ông ấy còn có của cải gì mướn người giết người chứ?” Doãn Đằng Nhân dù gì cũng tin là ông Ôn làm.




      nghĩ sao?” Mạc Tử Bắc hỏi Hùng Lập Tân.




      “Cho dù là ai trước lúc chưa xác định thân phận chúng ta vẫn nên nghi ngờ! Tôi nghĩ hung thủ sau khi phát Tiểu Bạch thoát khỏi nguy hiểm hành động tiếp, đêm nay chúng ta vẫn nên cẩn thận chút.” Hùng Lập Tân nghiêm trang với hai người. “Có lẽ chuyện này cũng đơn giản như vậy.”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 131: Thiên Thiên mất tích




      Edit: Phong Vũ




      đơn giản?” Mạc Tử Bắc hiểu. diễn ra trước mặt, nhất định là ông ta.




      “Mạc! Chúng ta có chứng cớ đừng đổ oan cho bác trai.”




      “Đúng vậy, tôi nghĩ chúng ta trước tiên vẫn nên cẩn thận gấp bội !” Hùng Lập Tân cùng Doãn Đằng Nhân duy trì cái thái độ.




      “Nếu ông ta còn dám trêu chọc chúng ta, tôi ngại giết cha đâu!” Mạc Tử Bắc trong mắt lên vẻ độc ác khiến Doãn Đằng Nhân cùng Hùng Lập Tân đều sửng sốt: “Mạc, cậu! Ôi trời!" Doãn Đằng Nhân bất đắc dĩ đối mặt với Hùng Lập Tân: “ sao? có tin Ôn Thanh Nham làm như vậy ?”




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Về tình về lý về khoa học Mạc nghi ngờ cũng sai nhưng mà rất nhiều chuyện cho dù mắt thấy cũng nhất định là , có thể có chút hiểu lầm nữa. Đừng đổ oan cho người tốt mà bỏ lỡ hung thủ .”




      “Tôi đồng ý với quan điểm của Hùng. Mạc, mình cậu đối với ba cậu có chút quá đáng, nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn còn canh cánh trong lòng. Ông ấy cũng muốn giao công ty của ổng cho cậu. Tập đoàn Ôn thị lớn như vậy bị Ôn Hướng Đình phá sụp, ông ấy làm thế nào có thể vì Ôn Hướng Đình mà tổn thương cậu chứ? Cậu tại người cha, để cậu tổn thương Thiên Thiên cậu có chịu ?”




      Mạc Tử Bắc ngẩn ra: “Mình tuyệt đối tổn thương Thiên Thiên nhưng là nếu có mấy người làm hại Thiên Thiên, mình liều mạng khiến đối phương muốn sống cũng được.”




      “Cậu làm hại con mình. Ôn Thanh Nham cũng là ba cậu sao có thể làm hại cậu? Huống hồ Ôn Hướng Đình cũng đáng để ông ấy làm như vậy!”




      Mạc Tử Bắc trong đầu lên cảnh vừa rồi lúc Ôn Thanh Nham biết Ôn Hướng Đình chết vẻ mặt hơi khựng lại, dường như ông biết tin Ôn Hướng Đình chết. Doãn Đằng Nhân lại : “Ôn Hướng Đình chết buổi sáng, ông Ôn có khả năng lúc ấy biết tin. Nếu ông ấy ở cái tuổi xế chiều đó rồi mà vẫn còn có bản lĩnh lớn như vậy công ty của ông ấy cũng bị mình thu mua.”




      “Phân tích rất có lý.” Hùng Lập Tân cũng cho Ôn Thanh Nham. “ Mạc thứ tôi thẳng. có thể rơi vào trong tâm ma của mình rồi, hãy tự kềm chế. Có lẽ chuyện cũng phải xấu như nghĩ. Tôi thấy ông Ôn nhìn rất ôn tồn cũng có gì tốt.”




      Mạc Tử Bắc chán nản lên mặt, ra cũng chẳng hy vọng hung thủ là ba mình? Nhưng mà phải ông là ai đây?




      “Trong lòng mình rất loạn!” Mạc Tử Bắc lần đầu tiên trong đời bất lực như vậy phiền não như vậy. Mình cứ nghĩ đến Tiểu Bạch có khả năng còn có thể lọt vào nguy hiểm trái tim mình lại phát điên đến.”




      “Ở bên cạnh ấy đừng bỏ ấy nữa, nếu bỏ có lẽ vĩnh viễn mất .” Hùng Lập Tân dường như là có ý muốn gì đó.




      “Là sao?” Mạc Tử Bắc mẫn cảm hỏi.




      sao hết, bảo vệ tốt người phụ nữ của mình. Đây là trách nhiệm của mỗi người đàn ông, cho là sao chứ?” Hùng Lập Tân có chút buồn cười hỏi.




      Doãn Đằng Nhân nheo đôi mắt xinh đẹp lại, đảo qua khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Hùng Lập Tân trong lòng hình như nghĩ cái gì đó.




      “Yên tâm , tôi bảo vệ người phụ nữ của mình!” Mạc Tử Bắc nghiêm túc cam đoan.




      Sau khi xong mới bắt đầu phát lại có thể cam đoan với Hùng Lập Tân, ta chỉ là bằng hữu mà thôi. Tiểu Bạch là nhi, chỉ cần cam đoan với Tiểu Bạch là được. bé của lúc này bị hoảng sợ, bị thương còn sảy thai. tại phải về với mới được. “Tôi về đây. Làm phiền hai người giúp tôi chú ý gấp bội, nếu được chúng ta thuê công ty bảo vệ!”




      nghĩ sao?” Doãn Đằng Nhân hỏi Hùng Lập Tân.




      Hùng Lập Tân lắc đầu: “Có lẽ vẫn chưa cần huy động nhân lực như vậy đây! Trước tiên cứ quan sát ngày rồi sau.”




      “Được rồi, tôi đây.” Mạc Tử Bắc muốn đến với của mình.




      “?” Nhìn bóng dáng Mạc Tử Bắc rời , Doãn Đằng Nhân có cảm giác nên lời chỉ cảm thấy chua xót, lắc đầu hai tay khoanh trước ngực. “Vì sao đàn ông luôn rời khỏi phụ nữ?”




      “À!” Hùng Lập Tân cười lắc đầu: “Vấn đề này rất phức tạp, tôi nghĩ tôi trả lời được. vẫn là đến hỏi mấy tiên tri có vẻ tốt hơn.”




      “Ờ!” Doãn Đằng Nhân nhếch miệng.




      Trong phòng bệnh Giản Tiểu Bạch, Mạc Tử Bắc vừa mới vào nhìn chung quanh cái liền phát thấy Thiên Thiên đâu. Túc Nhĩ Nhiên ngồi ở sô pha rất im lặng.




      “Thiên Thiên đâu?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      Lâm Hiểu Tình từ trong buồng vệ sinh chạy ra: “Thiên Thiên ở ngoài cửa, tôi vừa vào buồng vệ sinh phút thôi. Vừa rồi cậu nhóc còn ở trước cửa cầm kính viễn vọng ở cửa xem linh tinh mà!”




      có.” Mạc Tử Bắc cảm thấy bất an.




      Lâm Hiểu Tình trong lòng cả kinh lập tức đứng lên hoang mang rối loạn chạy đến cửa nhìn xung quanh, giọng cũng gấp gáp hẳn. “Hùng Lập Tân hu hu Thiên Thiên…”




      Mạc Tử Bắc trong lòng chợt lạnh hẳn, dự cảm lành nảy lên trong lòng , trái tim như rơi vào vực sâu vạn trượng, khủng hoảng bùng lên suýt nữa là đứng vững. Túc Nhĩ Nhiên tới cũng vẻ mặt áy náy. cùng Lâm Hiểu Tình, hai người đều coi chừng cậu bé.




      Giản Tiểu Bạch còn trong giấc mộng nhíu mày lại. Mạc Tử Bắc nhìn sâu cái rồi chạy ra ngoài cửa.




      “Thiên Thiên, Thiên Thiên.” ở cửa la to. Chạy đến phòng bên cạnh nhưng ai nhìn thấy bóng dáng của Thiên Thiên. Mạc Tử Bắc cảm thấy trái tim mình cũng vỡ tan rồi.




      điên cuồng mà tìm toàn bộ hành lang, tìm mọi phòng bệnh những thấy bóng cậu nhóc ở đâu? giống người điên chạy về, vừa lúc gặp phải Doãn Đằng Nhân.




      “Mạc, sao thế?”




      “Thiên Thiên bị kẻ xấu bắt rồi.” Giọng Mạc Tử Bắc rất thấp giống như cố ý áp chế cái gì đó.




      mặt Doãn Đằng Nhân lên vẻ kinh ngạc: “Có thể chúng ta đều ở đó. Tiểu Túc sao lại thế này?”




      Túc Nhĩ Nhiên xin lỗi lắc đầu, gương mặt vốn lạnh nhạt cũng trở nên lo lắng hẳn. “Cậu bé chơi ở cửa, có động tĩnh gì sao có thể nhanh như vậy bị mang ? Nhưng mà thấy bé đâu nữa.” Túc Nhĩ Nhiên cũng cảm thấy rất khó tin đồng thời cũng rất áy náy.




      Lâm Hiểu Tình bổ nhào vào trong lòng Hùng Lập Tân cầm chặt lấy cánh tay ta. “Hùng Lập Tân, thấy Thiên Thiên đâu. Vừa rồi còn ở đây hu hu em trong coi cậu nhóc cẩn thận.”




      Sắc mặt Hùng Lập Tân cũng trầm hẳn xuống nhưng vẫn là ôm chặt Lâm Hiểu Tình. “Đừng sợ, tìm cậu bé về mà tin .”




      Lâm Hiểu Tình chôn mặt ở trong lòng nước mắt cũng chảy xuống: “Em biết thế nào với Tiểu Bạch đây. Hu hu Tiểu Bạch mà biết chết mất. Hùng Lập Tân cách xin đó.”




      Mạc Tử Bắc biết nên trách ai. Chỉ lát mấy người đàn ông ở phòng bên thôi mà con trai bị người ta bắt mất. cố gắng buộc mình tỉnh táo lại, mím chặt môi. như là thay đổi thành con người khác. “Tìm công ty bảo vệ canh gác ở cửa hai mươi bốn giờ. Toàn bộ hành lang dài tôi đều phải giới nghiêm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :