1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 115: Bị bắt cóc




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch từ nhà Lâm Hiểu Tình chạy ra vừa lúc chiếc taxi lướt qua cổng, Giản Tiểu Bạch ngoắc xe lại: “ lái xe chạy mau !”




      chỉ lo chạy cho mau đến gặp con nên ngờ lại lên phải thuyền cướp. Xe vùn vụt lao như tên bắn về phía trước, tiến vào đường quốc lộ núi. Giản Tiểu Bạch còn chưa ngồi vững cả người nảy lên cái thiếu chút nữa là ói.




      “Nhanh quá rồi!” Giản Tiểu Bạch ngồi ở phía sau la to.




      phải muốn nhanh sao?” giọng mang theo nụ cười lành lạnh từ phía trước truyền đến. Nghe rất quen.




      Giản Tiểu Bạch ngồi sang bên nhìn sườn mặt ta mà hoảng sợ la to: “Ôn Hướng Đình!”




      “Hừ hừ! ngờ đúng !” Ôn Hướng Đình vẻ mặt dữ tợn. “Tao trở lại hừ hừ! Tao chịu bao nhiêu cực khổ chính là muốn trả thù gấp bội. Lúc này tao muốn xem mày có thể thoát được hay . Ha ha mặt nạ vàng hả, tao thấy lần này cho dù là mặt nạ vàng, mặt nạ bạc cùng nhau đến cũng thể nào cứu mày được. Ha ha!”




      Giản Tiểu Bạch hoảng sợ mở to hai mắt khẽ : “Ôn Hướng Đình, ông đúng là hồn bất tán mà.”




      tán ngay thôi, tao còn có chuyện phải với Mạc Tử Bắc! Cho nên mày nhẫn nại chút, lát nữa ông tiễn mày về Tây Thiên. Yên tâm tao tuyệt đối để mày đau đớn lắm đâu. Mày chỉ cần thành chút, còn nếu nghe lời tao cũng thể cam đoan.”




      Mạc Tử Bắc ra khỏi biệt thự của Hùng Lập Tân liền nhìn thấy Giản Tiểu Bạch lên chiếc taxi, kịp tự hỏi liền lên xe đuổi theo. Hùng Lập Tân nhận cú điện thoại, gì với đầu dây bên kia, dường như chỉ mấy câu rất ngắn gọn, ngay sau đó nét mắt Hùng Lập Tân liền lạnh hẳn, mày xoắn tít lại. Lâm Hiểu Tình lo lắng chạy đến hỏi: “Sao vậy?”




      ta cười với Lâm Hiểu Tình, an ủi : “ có việc phải trước. Xem ra hôm nay em phải đón Thiên Thiên rồi. Chuyện giữa Tiểu Bạch và Mạc Tử Bắc mà giải quyết được Thiên Thiên về cũng ổn.”




      “Uhm! Yên tâm , đường cẩn thận chút!” Lâm Hiểu Tình cười gật đầu.




      trán ấn xuống nụ hôn, Hùng Lập Tân cầm điếu thuốc bàn lên rồi chạy ngay.




      Mạc Tử Bắc mắt thấy chiếc taxi màu trắng kia giống như con ngựa hoang đứt cương chạy như bay xuống con đường núi mà trái tim siết lại chặt, chạy nhanh như vậy muốn giết người à. Tiểu Bạch này đúng là làm lo lắng quá. dám bám theo quá sát nhưng chiếc xe kia hình như là điên mất rồi, khi tốc độ lên đến 150 Mạc Tử Bắc chỉ thấy trái tim mình cũng muốn vọt ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách Mạc Tử Bắc vừa lái xe vừa lấy điện thoại gọi cho .




      “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” muốn bảo cần nhanh như vậy, có thể đuổi theo . cần điên như vậy, xảy ra tai nạn mất thôi.




      Chợt nghe thấy Giản Tiểu Bạch thét chói tai với : “Mạc Tử Bắc, là Ôn Hướng Đình, Ôn Hướng Đình đấy.” tới đây có tín hiệu nữa.




      Mạc Tử Bắc căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ là Ôn Hướng Đình? ta muốn bắt cóc Tiểu Bạch? Hay là bắt cóc rồi!




      ! hoảng sợ lan ra trong lòng , cái tên điên đó tới bờ vực điên cuồng rồi. ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Lại gọi điện thoại nhưng vẫn có tín hiệu. biết Ôn Hướng Đình ném điện thoại của Giản Tiểu Bạch vào trong khe núi.




      Mạc Tử Bắc hoang mang, lo sợ, chỉ cảm thấy trái tim như thiếu mảng lớn. Lại gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân.




      “Nhân!”




      “Chuyện gì!”




      “Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình bắt cóc, tại mình đuổi theo ta ở đường núi, giúp mình định vị chiếc xe biển số 7889. Mình sợ đuổi theo cuối cùng lại bị mất dấu.”




      “Ừ mình biết rồi!”




      Mạc Tử Bắc ném điện thoại, chuyên tâm lái xe. Trong lòng tuy rằng bất an, lo lắng muốn chết nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân. Lúc này phải đuổi theo sau ta, muốn giết Ôn Hướng Đình, tuyệt đối thể để ta trở lại làm hại mình.




      Ở bên trong xe Giản Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình điên cuồng điều khiển xe làm cho dạ dày ngừng quay cuồng, rốt cuộc nhịn được lại nôn ra, thoáng cái nôn lên phần đầu phía sau lưng Ôn Hướng Đình. Đống nôn cũng theo từng sợi tóc ngắn của ta mà giọt xuống toàn thân.




      “Con ả chết tiệt, bẩn chết được!” Ôn Hướng Đình rống to.




      Ói xong trận, Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng thư thái chút. “Ai bảo lái nhanh như vậy. Tôi cũng phải cố ý muốn nôn chỉ là hoảng quá thôi.”




      cho mày biết, lần này tao giày vò trái tim Mạc Tử Bắc trước, để nó nơm nớp lo sợ phen rồi sau đó mới trực tiếp giết chết mày!”




      Ôn Hướng Đình xuất chính là muốn báo thù. Mạc Tử Bắc khiến ta bị sỉ nhục, ta nhất định phải trả thù. Mấy năm nay lão già lòng muốn giao Ôn thị cho Mạc Tử Bắc, dựa vào cái gì mà giao cho Mạc Tử Bắc. Đồ con vợ lẽ là cái thá gì, nó thậm chí cũng họ Ôn vì cái gì mà ông già lại giao cho nó? Lúc nào cũng nhìn vừa mắt, khi như vậy cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác.




      Thoát khỏi ngục giam ta vốn có thể chạy trốn đến nơi xa nhưng ta muốn cuộc sống ngày nào cũng phải chạy trốn. ta còn ảo tưởng vào lúc sắp chết được trở lại làm đàn ông. Tuy rằng tại người còn là đàn ông nhưng vẫn nhịn được mà ao ước! Chết cũng muốn chết rạng rỡ chút!




      “Ôn Hướng Đình, ông thả tôi ra . Tôi cam đoan Mạc Tử Bắc tìm ông. Giúp ông cầu xin. Mà con người ông đúng là vong ân phụ nghĩa, ông đối xử với mẹ ta như vậy mà bà ấy vẫn cầu xin cho ông, muốn Mạc Tử Bắc cho ông chức vụ, cứu vớt ông phen. Ông ngẫm lại ông phải hơi quá đáng sao?”




      “Cầu xin?” Ôn Hướng Đình nghĩ tới. “Hừ! Tao cần bà ta thương hại.”




      “Ông dựa vào cái gì mà muốn kéo tôi vào chết chùm? Tôi vô tội!” Giản Tiểu Bạch vẫn muốn làm mấy động tác giãy dụa và khuyên giải cuối cùng.




      “Đừng có nhiều!” Ôn Hướng Đình quát lớn.




      Chiếc xe vẫn hề giảm tốc, Giản Tiểu Bạch biết lúc này là trốn thoát. sao Mạc Tử Bắc biết chuyện của con trai, chết rồi chăm sóc cho Thiên Thiên. Nghĩ như vậy ngược lại chẳng phải sợ.




      “Ôn Hướng Đình nếu muốn chết chúng ta cùng chết! Nhưng mà tôi tính cho ông và Mạc Tử Bắc có cơ hội chuyện. xong liền nhào lên, dung toàn lực hợp lại nhéo lỗ tai Ôn Hướng Đình.




      Bị đau Ôn Hướng Đình thiếu chút nữa lạc tay lái, chiếc xe gần như sắp bay vào trong khe núi. Nhưng ta vẫn ngăn được cơn sóng dữ vung tay, hất Giản Tiểu Bạch ra sau. Sau đó ta từ trong túi quần rút ra khẩu súng ngay cả nhìn cũng thèm mà nả về phía Giản Tiểu Bạch phát.




      “Pằng, pằng!” mấy tiếng chói tai.




      Tiếng súng chói tai vang vọng khắp sơn cốc, Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy trái tim cũng muốn ngừng đập.




      ta có súng!




      !”




      cơn đau đớn cùng cực tựa như roi quất mạnh vào trái tim . thấy máu khắp người như muốn đông lại, dọc đường có ý thức cũng có tư tưởng cứ như chiếc taxi màu trắng phía trước kia mới chính là mục tiêu của . Bất luận chết sống đều phải gặp được .

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 116: Trúng đạn, nhảy xe




      Edit: Phong Vũ




      Tiếng súng vang lên từ trong chiếc taxi chỉ làm Mạc Tử Bắc sợ ngây người mà ngay cả những chiếc xe phía sau cũng sợ hãi.




      Ôn Hướng Đình quay lại nhìn Giản Tiểu Bạch, phát nằm ở ghế sau nhúc nhích nhịn được mắng: “Con thối tha, ai bảo mày nghe lời.”




      Sau đó ta phanh lại, tựa vào bên vẻ mặt dữ tợn bước xuống xe. Mạc Tử Bắc cũng dừng theo, trong mắt tràn ngập hoảng sợ. Tiểu Bạch xuống xe. Trái tim se chặt lại mà sững sờ, trong khoảnh khắc này chỉ cảm thấy cả thế giới đều biến thành hư vô.




      “Mạc Tử Bắc! Hôm nay là ngày chết của mày, nếu tao mà chết cũng kéo mày chết chung!” Ôn Hướng Đình đứng ở bên cửa xe nắm khẩu súng trong tay.




      ràng biết trong tay có súng nhưng Mạc Tử Bắc vẫn sải bước đến gần. Ôn Hướng Đình hết sức cảnh giác nhìn cách xe rất xa. Lúc này mới chậm rãi nhất cánh tay cười đến man rợ, tà ác. “Mạc Tử Bắc, chúng ta cùng gặp diêm vương !”




      Mạc Tử Bắc vẫn sợ hãi, tiếp tục tiến lên, để ý tới súng của ta. chiếc Porche màu xám bạc từ phía sau vọt lên. Ôn Hướng Đình nheo mắt lại, bóp cò súng. Viên đạn vừa bắn ra, Mạc Tử Bắc liền phản ứng rất nhanh lăn sang bên.




      viên đạn từ trong chiếc Porche cũng nhanh chóng bay ra, thẳng tiến về hướng Ôn Hướng Đình. Sớm có phòng bị, Ôn Hướng Đình lập tức xoay người vào trong xe. Trong xe Giản Tiểu Bạch bị tiếng súng của Ôn Hướng Đình làm bừng tỉnh. Phát súng vừa rồi của Ôn Hướng Đình vừa lúc găm vào cánh tay trái của , viên đạn găm sâu xương cổ tay. hét lên tiếng sau lập tức cắn chặt răng lại. Bởi vì tiếp tục kêu nữa có lẽ mất mạng. Vì thế cắn chặt răng ôm cánh tay đổ máu tựa vào ghế sau hông nhúc nhích, mồ hôi lạnh thấm ướt cả sau lưng.




      Ôn Hướng Đình tưởng chết. Đây cũng là trong những nguyên nhân ta thể trở thành lãnh đạo công ty. Tâm tư quá sơ suất, còn chưa kiểm tra xuống xe .




      Giản Tiểu Bạch vẫn nhúc nhích. cũng biết Mạc Tử Bắc ở phía sau mãi đến khi Ôn Hướng Đình hét lên mới đột nhiên mở mắt ra nhìn Mạc Tử Bắc bên ngoài cửa sổ lăn người trốn ra phía sau xe, Giản Tiểu Bạch hét lên tiếng. cứ tưởng Ôn Hướng Đình bắn trúng Mạc Tử Bắc. Trong nháy mắt đó, thấy ruột gan như đứt ra từng khúc. Trái tim đau đớn tựa như móc ra vậy.




      Vào xe Ôn Hướng Đình phát Giản Tiểu Bạch vẫn chưa chết trong lòng cười lạnh. Bất chấp tất cả ta khởi động xe. Thấy sắp bị đưa , Giản Tiểu Bạch dưới tình thế cấp bách nén được mà nhân lúc ta chú ý mở cửa xe xa. muốn nhảy khỏi xe.




      Chiếc Porche phát ra ý đồ của nhưng quá muộn. Giản Tiểu Bạch liều lĩnh nhanh chóng nhảy xuống, lăn người vài vòng con đường núi rồi cuối cùng đập vào con lươn bên cạnh.




      Mạc Tử Bắc sau khi lăn qua nghe thấy tiếng súng lại vang lên, nhìn thấy xe Ôn Hướng Đình rời ngay sau đó là Giản Tiểu Bạch nhảy khỏi xe.




      chưa chết! Cửa xe vừa mở ra trái tim liền mừng rỡ như điên nhưng ý thức được chuyện sắp làm sau đó lòng rốt cuộc thể nào mà vui nổi. Gần như là trong nháy mắt thân mình mảnh khảnh của liền lăn tròn con đường núi.




      Chiếc Porche két tiếng phanh lại, Mạc Tử Bắc điên cuồng hét lên. “!”




      Tiếng hét vang vọng trong khe núi, lảo đảo đứng lên chạy tới đó. Chiếc Porche ngừng lại rồi tiếp tục đuổi theo chiếc taxi.




      Nhìn thấy Giản Tiểu Bạch nhảy xuống xe, Ôn Hướng Đình bực bội kéo tay lái. tan gay lập tức lui về phía sau muốn cán lên người Giản Tiểu Bạch. Chiếc Porche dường như nhận ra được ý đồ của liền lập tức nổ súng bắn nổ lốp xe.




      Mạc Tử Bắc ôm chặt lấy giản Tiểu Bạch. ngất , cổ tay toàn là máu nhìn đến rợn cả người. Chân và mặt cũng bị trầy trụa. Mạc Tử Bắc đau lòng nhíu chặt mày kịp nghĩ nhiều lập tức ôm lấy trước khi đưa lên xe mình. Người đàn ông chiếc Porche lái xe lướt tới, duy trì song song với chiếc taxi.




      Ôn Hướng Đình giơ súng lên, đột nhiên bắn về phía ta. Xe được thiết kế chống đạn nên người trong xe cong khóe môi lên cười. Số đạn của Ôn Hướng Đình cũng nhanh chóng dùng hết.




      Cửa kính xe Porche thong thả hạ xuống. Ôn Hướng Đình hoảng sợ đưa mắt nhìn: “Mặt nạ vàng lại là mày?”




      Phía sau cái mặt nạ ánh vàng rực rỡ là đôi con ngươi đen sáng ngời, bên trong lóe sáng. Sau đó ta thong thả nâng cánh tay lên, bắn phát súng.




      Ôn Hướng Đình chưa kịp suy nghĩ thái dương bị viên đạn xuyên thẳng qua. Máu tươi ào ạt chảy ra. Mặt nạ vàng chớp chớp mắt, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Mạc Tử Bắc ngồi vào trong xe, chuẩn bị chạy tới. Mặt nạ vàng đóng cửa sổ xe lại rồi nhanh chóng chạy xuống chân núi.




      Lúc Mạc Tử Bắc đuổi tới nơi ta rất xa, nhìn thấy đầu Ôn Hướng Đình chảy máu, cả người đổ vào tay lái bất động. đưa mắt nhìn Giản Tiểu Bạch ở sau xe liền quan tâm nhiều mà chạy nhanh đưa đến bệnh viện.




      Tâm trạng đủ mọi cảm xúc phức tạp vừa lo lắng vừa đau lòng vừa khổ sở. Lái xe cũng xong, lần đầu tiên trong đời tay cầm tay lái mà run lên. tự với mình: “Tiểu Bạch sao! Cầu xin em sao!”




      thậm chí kịp cảm ơn chiếc Porche, cũng có tâm trạng để làm việc đó, chỉ muốn mau chóng đến bệnh viện. Chiếc xe phóng như bay con đường núi, chạy nhanh vào nội thành. Chiếc Porche còn thấy bóng dáng kia vốn là chiếc có đăng ký. Tuy rằng ở đâu cũng thấy kỳ lạ nhưng vẫn kịp nghĩ.




      Chạy thẳng đến bệnh viện mà Giản Tiểu Bạch vẫn tỉnh lại. Mạc Tử Bắc kịp đến bãi đỗ xe mà trực tiếp dừng ở cửa đại sảnh bệnh viện. Ôm lấy Giản Tiểu Bạch chạy thẳng vào đại sảnh: “Tránh ra, bác sĩ đâu?”




      điên cuồng hét lên, cánh tay Giản Tiểu Bạch vẫn còn chảy máu, mỗi giọt máu chảy xuống đều khiến trái tim Mạc Tử Bắc thắt lại đau đớn. Từ trong phòng khám y tá đẩy cái giường di động chạy đến.




      thả lên , chuyển vào phòng cấp cứu!”




      Mạc Tử Bắc lập tức nhàng đặt Giản Tiểu Bạch lên, y tá đẩy giường đưa bọn họ đến phòng cấp cứu. Cuối cùng được đưa vào phòng mỗ, trái tim Mạc Tử Bắc lại có phút giây nào để thở dốc.




      Lúc này điện thoại vang lên. Là số lạ. “ Mạc, có đuổi kịp Tiểu Bạch ?”




      Giọng của Hùng Lập Tân truyền đến, trong lòng Mạc Tử Bắc thắt lại cái rồi : “Đuổi kịp rồi, tại ở trong phòng mỗ. ấy bị Ôn Hướng Đình bắt cóc!”




      “Gì!” Hùng Lập Tân vội vàng hỏi: “ ấy có việc gì chứ?”




      “Cổ tay bị trúng đạn lại còn nhảy khỏi xe nữa, tôi biết!” đến vế sau giọng cũng khàn khàn, trong lòng cũng kìm được mà khổ sở. Đều do mềm lòng, nếu sớm giải quyết Ôn Hướng Đình tốt rồi.




      “Hai người ở đâu, bệnh viện nào? Tôi cùng Hiểu Tình đến đó!” Hùng Lập Tân hỏi.




      Mạc Tử Bắc báo địa chỉ.




      Nửa giờ sau Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình hớt hơ hớt hải chạy tới. Giản Tiểu Bạch vẫn chưa ra khỏi phòng mỗ.




      “Sao lại thế này? Tiểu Bạch sao lại bị trúng đạn?” Lâm Hiểu Tình vội vàng hỏi, trong lòng rất là sốt ruột.




      Mạc Tử Bắc đau đớn từ ghế đứng lên, nửa tiếng này dài như cả thế kỷ, ngừng dày vò mình. “Đều do tôi, là tôi bảo vệ ấy cho tốt!”




      Hùng Lập Tân đảo mắt qua mặt , chớp mắt lập tức ôn hòa : “Cũng ai muốn như vậy. Lúc nãy đường trở về tôi nhìn thấy Ôn Hướng Đình chết rồi, cảnh sát xử lý việc này.”




      “Ừ! ta chết cũng đáng!” Mạc Tử Bắc phẫn hận .




      “Haizz Tiểu Bạch đúng là khổ!” Lâm Hiểu Tình lo lắng thở dài: “Mạc Tử Bắc, đời này cậu ấy phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi. lo mà đối xử tốt với cậu ấy, đừng làm tổn thương trái tim của cậu ấy nữa!”




      Mạc Tử Bắc nhìn trước mắt, ấy lo lắng cho Tiểu Bạch điều này khiến rất cảm kích. “Tôi nhất định đối xử với ấy tốt, yên tâm !”




      mặt Hùng Lập Tân lên tia an ủi, ta cười: “Đừng lo lắng quá, cát nhân đều có thiên tướng. ấy sao đâu.”




      Lúc này đèn phòng mổ sáng lên. Cửa cũng theo đó mở ra, bác sĩ vẻ mặt mỏi mệt ra. Mạc Tử Bắc trong lòng căng thẳng, trái tim cũng muốn vọt tới cổ họng, vội vàng hỏi: “Sao rồi bác sĩ?”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 117: Lại có thai




      Edit: Phong Vũ




      “Bác sĩ, có sao ạ?” Lâm Hiểu Tình nắm tay chồng mình, trong lòng bàn tay cũng nhịn được mà ướt đẫm mồ hôi.




      Mạc Tử Bắc lại lo lắng, trái tim cũng vọt tới cổ họng.




      Bác sĩ ngoại khoa đưa mắt nhìn ba người lắc đầu cười: “Ai là người nhà bệnh nhân?”




      Ba người đồng thời : “Chúng tôi!”




      “Ai là cha đứa bé?”




      “Hả?” Ba người đồng thời kinh hãi.




      Mạc Tử Bắc sau phút kinh ngạc mừng như điên: “ ấy có thai?”




      quả thực thể tin vào lỗ tai mình. Tiểu Bạch mang thai? Đó là phải chứng tỏ lại lần nữa được làm cha. Trời ạ đến bây giờ còn chưa được gặp con mình nữa!




      “Thai phụ cơ thể rất ổn, thai cũng rất khỏe mạnh. Đúng là kỳ lạ, bị ngã thảm như vậy mà vẫn bị sảy. Có điều mọi người vẫn nên cẩn thận chút, đừng để bị va đập như thế nữa, ba tháng đầu là thời gian bào thai yếu ớt nhất phải cẩn thận gấp bội!”




      “Cám ơn bác sĩ, ấy ổn chứ!” Mạc Tử Bắc vừa kinh hoảng vừa mừng như điên.




      tỉnh rồi, nhưng mà về chuyện mang thai vẫn nên đến khoa phụ sản kiểm tra lại lần . Tôi giảm thuốc gây tê đến mức thấp nhất. ấy tỉnh là mọi người có thể vào thăm.” Bác sĩ mỉm cười cái rồi quay .




      “Mạc Tử Bắc, lại làm cho Tiểu Bạch mang thai?” Lâm Hiểu Tình cất giọng tràn đầy ghen tị và ngạc nhiên vui mừng.




      nép vào lòng Hùng Lập Tân thầm: “Ông xã, em cũng muốn mang thai!”




      Hùng Lập Tân ôm vai : “Yên tâm ! Năm nay em có cục cưng!”




      hả?” Lâm Hiểu Tình ngẩng cái khuôn mặt đáng thương lên chăm chú nhìn Hùng Lập Tân, nhìn thấy trong mắt vẫn tao nhã như trước.




      Hùng Lập Tân gật đầu: “ bao giờ gạt em chưa!”




      Lâm Hiểu Tình lập tức cười duyên gật đầu: “Nhưng mà năm nay cũng còn bao nhiêu thời gian đâu á. Bây giờ là tháng chín còn có hơn ba tháng nữa là hết năm rồi. Nếu ông xã giữ lời…”




      Mới được đến đây Giản Tiểu Bạch được đẩy ra. Mạc Tử Bắc vui mừng xông lên. Nhưng mới chỉ liếc mắt nhìn cái mà hốc mắt ươn ướt, ngơ ngác nên lời, trong lòng mừng như điên, so với chính mình chết sống lại còn mãnh liệt hơn. chỉ cúi đầu cất lên hai chữ: “Tiểu Bạch!”




      Giản Tiểu Bạch bởi vì hết thuốc tê mà đau đớn nhíu mày lại, nhìn thấy Mạc Tử Bắc bình an, trong lòng cũng an tâm, sau đó lại thấy oán trách.




      “Tiểu Bạch!” Hùng Lập Tân, Lâm Hiểu Tình cũng tới, nhìn thấy có việc gì mọi người đều rất vui vẻ.




      “Cám ơn hai người đến, mình sao.” Giản Tiểu Bạch để ý tới Mạc Tử Bắc chỉ trò chuyện với Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân.




      “Ác độc quá, dám dùng súng nữa!” Lâm Hiểu Tình nhìn cổ tay trái của bị băng bó lớp trông giống như cái bánh chưng.




      “Tiểu Bạch, em có việc gì là tốt rồi! Làm sợ muốn chết!” Mạc Tử Bắc cầm tay phải của , Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc rồi rút tay mình ra.




      Mạc Tử Bắc xấu hổ cười cũng để ý: “Em yên tâm ! Ôn Hướng Đình chết rồi!”




      “Cái gì?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “ ta chết như thế nào?”




      Mạc Tử Bắc lắc đầu. “ chiếc Porche chạy tới nổ súng bắn chết . nghi ngờ chiếc xe này có liên quan đến em. Mỗi lần vào lúc nguy hiểm nhất đều có người cứu em!”




      “Có liên quan đến tôi?” Giản Tiểu Bạch hô .




      Hùng Lập Tân cười : “Chúng ta có phải là nên đến phòng bệnh trước , ở đây chuyện phiếm hình như ổn lắm đúng ?”




      Mạc Tử Bắc cũng cười bên miệng chứa nụ cười mị hoặc chúng sinh. Đến phòng bệnh.




      gì ơi, ở chỗ chúng tôi có phòng bệnh đặc biệt, phòng loại a, phòng loại b còn có phòng bình thường. Bốn loại mọi người muốn ở phòng nào?” Y tá hỏi.




      Còn đợi Giản Tiểu Bạch mở miệng, Mạc Tử Bắc liền giành trước: “Phòng tốt nhất!”




      “Vậy là phòng đặc biệt ạ! Phòng đặc biệt là phòng bệnh rất thoải mái!” Y tá cười rạng rỡ: “ đúng là khí phách!”




      biết vì sao nhìn thấy y tá niềm nở với Mạc Tử Bắc trong lòng thấy bực bội. “Tôi muốn ở phòng bình thường!” chính là muốn làm ngược lại.




      Mạc Tử Bắc xụ mặt xuống, nhìn về phía Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình cầu cứu. Bọn họ đều cười xoay mặt làm bộ như nhìn thấy.




      “Tiểu Bạch, năn nỉ em mà! Bây giờ em đâu còn mình đâu phải nghe lời chứ!”




      “Cái gì mà còn mình?” Giản Tiểu Bạch gầm .




      Mạc Tử Bắc xảo trá cười hề hề cho biết: “Em có thai! lại sắp được làm ba!”




      “Gì!” Hoảng sợ mở to hai mắt, Giản Tiểu Bạch ngơ ngác của hồi lâu. Mãi đến khi bị đẩy vào phòng đặc biệt, từ giường mổ được bế xuống giường bệnh mà vẫn còn sững sờ, Mạc Tử Bắc vẻ mặt sủng nịch nhìn , vui vẻ hết sức.




      hồi lâu sau, Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình cùng ngồi vào sô pha xem trò hay.




      Giản Tiểu Bạch đột nhiên la to: “Tôi muốn mang thai! Tôi muốn nạo thai, tôi bao giờ muốn sinh con nữa!”




      “Ơ!” Mạc Tử Bắc nhíu chặt đầu mày: “Tiểu Bạch xin em đó, đừng vùng vẫy, như vậy tốt cho thai. Đợi chút, kêu bác sĩ phụ sản đến. Em phải nghe lời đó!” Mạc Tử Bắc an ủi Giản Tiểu Bạch giống như an ủi con nít vậy.




      Nhưng vẻ mặt của vẫn chưa dịu xuống, thực buồn phiền trông rất khổ sở. Mạc Tử Bắc trong lòng cũng căng thẳng theo, dáng vẻ của trông rất tình nguyện mang thai đứa con của nhưng phải sinh lần rồi sao? Sao còn phải để ý lần thứ hai!




      “Tiểu Bạch, con trai chúng ta ở đâu? tại em bị thương, đón con đến, cả nhà chúng ta đoàn tụ!”




      “Đón cái đầu ấy! Tôi muốn phá thai, tôi tuyệt đối sinh con cho !” Giản Tiểu Bạch bướng bỉnh giống đứa con nít.




      Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình mắt to trừng mắt nhìn bàn tay Mạc Tử Bắc ướt đẫm mồ hồi, dáng vẻ rất tức cười.




      “Nhìn ta ngốc như vậy đột nhiên thấy vui khi người ta gặp họa.” Hùng Lập Tân cười đến thực tà mị, lần đầu tiên ta có vẻ mặt như vậy, Lâm Hiểu Tình nhìn mà khỏi choáng váng. “ vậy cũng phải ngại chuyện ta phá hoại Phong Trì?”




      “Vụ phá hoại đó phải là do ta tự cho mình là đúng quá sao. Bình thường người đàn ông tự cho mình là đúng đều bướng bỉnh tới xử lí ta. Tiểu Bạch chính là kẻ thù của Mạc Tử Bắc. Được rồi, bà xã. Chúng ta thôi!”




      Hùng Lập Tân đứng lên kéo tay Lâm Hiểu Tình, với hai người cãi nhau: “ có việc gì tốt rồi. Bây giờ bọn tôi về đây. Tiểu Bạch, em cứ yên tâm . Bọn làm tốt chuyện bọn nên làm. Em cứ an tâm mà dưỡng bệnh. Về phần đứa bé có muốn sinh ra hay phải xem bản thân em thôi. ai có thể ép em, đúng ?”




      Hùng Lập Tân nháy mắt kéo Lâm Hiểu Tình ra. Mạc Tử Bắc sửng sốt với Giản Tiểu Bạch: “ ta có ý gì vậy? Đổ dầu vào lửa? Tiểu nhân quá!”




      Nhịn được cúi đầu mắng, thực hối hận, quả đúng là lấy đá đập vào chân mình. Lúc trước vì sao phải thu mua người ta, đúng là ăn no rửng mỡ, tại ngược lại người ta báo thù lại rồi. Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc cái, bỉu môi thèm nữa.




      ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hiểu Tình mới với Hùng Lập Tân: “Ông xã, em thấy bây giờ trở nên xấu xa rồi sao ấy, xấu xa hơn trước kia rất nhiều ấy?”




      “Ha ha! Phải ? Xấu xa bao nhiêu?” Hùng Lập Tân tiến lại kề vào bên tai , phả hơi thở nong nóng vào tai Lâm Hiểu Tình. Cơ thể lại trận tê dại.




      “Bà xã, chúng ta về nhà tạo cục cưng !” Hùng Lập Tân ở bên tai lại thấp giọng .




      Sau đó liền nhìn thấy Lâm Hiểu Tình vẻ mặt thẹn thùng khoác chặt cánh tay ta ra khỏi bệnh viện.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 118: Cầu hôn




      Edit: Phong Vũ




      Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạc Tử Bắc cùng giản Tiểu Bạch. Vẻ mặt dịu dàng ngồi ở bên giường nhìn nàng bé trước mắt trề môi tức giận, lòng lại thấy cảm động. mang thai đứa con của ! Cuộc đời hóa ra có thể hạnh phúc mỹ mãn đẹp như thế? Vì sao phải lãng phí mất đoạn thời gian năm năm kia chứ?




      “Tiểu Bạch!” thử chuyện với .




      Giản Tiểu Bạch nằm ở giường bệnh, nhìn cánh tay trái bị thương, mu bàn tay còn cắm dây truyền dịch, nhớ đến vẫn có chút hoảng hốt khó mà bình tĩnh. Nhịn được lại bắt đầu khóc thút thít. “Mạc Tử Bắc vì sao tôi mà gặp là lại xúi quấy như vậy, lần nào cũng là tôi xúi quẩy hết vậy?”




      chu miệng bắt đầu khóc, Mạc Tử Bắc nhất thời có chút bối rối. “Ngoan, phải cố ý. cũng biết xuất . Bây giờ chết rồi có chuyện gì nữa!”




      Mạc Tử Bắc ngồi ở mép giường giữ chặt tay phải của , đặt ở lên môi mình dịu dàng ấn xuống nụ hôn. “ bảo vệ em. Sau này đừng rời khỏi tầm mắt của nữa!”




      Giản Tiểu Bạch được an ủi như vậy lại càng khóc hăng hơn. “Hu hu, Mạc Tử Bắc, tôi muốn gặp !”




      Nếu sinh mệnh có thể cho tới bây giờ đúng là muốn gặp phải gã này, chỉ muốn có cuộc sống của người bình thường, cho dù cả đời cơm rau dưa cũng vui vẻ. Cuộc sống mà kinh tâm động phách như vậy rất sợ.




      “Ngoan! Đừng khóc! Còn khóc nữa kính mắt rơi xuống đấy!”




      “Á!” Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, hàng lông mi dài đọng đầy bọt nước, trước mắt đúng là đống mờ ảo.




      “Đều là do hết!”




      Mạc Tử Bắc tiến lại, hôn lên gò má : “ cho em trả thù lại gấp bội, tuyệt đối đánh trả!”




      Giản Tiểu Bạch giương mắt nhìn , trong con ngươi ngăm đen xinh đẹp trong nháy mắt có vẻ cảm động cũng rất xúc động. “ ?”




      !” Mạc Tử Bắc lấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc với . “Lấy ! Tiểu Bạch!”




      “Á!” ấy cầu hôn sao?




      Gương mặt dàn dụa nước mắt của Giản Tiểu Bạch cứng đờ, có thể vào lúc này mà cầu hôn , trong lòng kinh hoàng nên lời, cảm giác này là vui sướng sao? Hình như phải!




      Sau chặng đường chịu nhiều gian khổ và đơn, mình nuôi con, khó khăn cũng chỉ có mình biết, dựa vào cái gì mà vừa xuất liền nhận con. Có phải dễ dàng cho quá hay ? Vì sao lòng lại mất cân bằng như thế?




      “Tiểu Bạch! Lấy !” Mạc Tử Bắc lại .




      lấy!” nhắm mắt lại. Trái tim vẫn ngừng đập thình thịch.




      ơi đến giờ thay thuốc rồi.” Y tá vào, trong tay cầm gói dịch truyền to.




      “Ối!” Mạc Tử Bắc chán nản gãi đầu.




      Vừa rồi là tâm, chút giả dối. Sau hồi mất rồi lại có, cảm giác vui mừng đến phát điên vẫn còn chất đầy trong ngực, chỉ muốn hoàn toàn có được , kết hôn dường như là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì có hai đứa con, cũng thể để con mình cả đời là con rơi. Bởi vì chính bản thân trải qua rồi nên thể để con mình cũng bị như vậy.




      ơi đợt lát nữa truyền xong nhớ ấn chuông cái, tôi đến đổi thuốc.” Y tá sau khi thay thuốc xong dặn câu, ánh mắt nhìn Mạc Tử Bắc cũng lóe lên vẻ thẹn thùng.




      “Được, đây là thuốc gì?” Mạc Tử Bắc thuận miệng hỏi.




      “Kháng sinh, bởi vì bị ngoại thương phải truyền kháng sinh để tiêu viêm.”




      “Phải mấy ngày nữa mới có thể cắt chỉ?”




      “Nhanh nhất cũng phải năm ngày! Miệng vết thương hơi thâm! Chú ý đừng để bị cảm hay đụng vào nước!”




      “Ồ! Vậy có phải tôi phải năm ngày được tắm ?” Giản Tiểu Bạch vừa nghe năm ngày liền nhịn được trợn mắt, lần trước sinh mổ, tám ngày mới cắt chỉ, người cũng hôi rình.




      “Đúng vậy có điều có thể lau người!” Y tá lại cười với Mạc Tử Bắc, xoay người rời .




      Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc Mạc Tử Bắc cái, nhìn cùng y tá người ta tán gẫu vui vẻ trong lòng liền nổi giận.




      sao, giúp em lau người!” xấu xa .




      Giản Tiểu Bạch lại trừng mắt liếc cái, trong đôi mắt to sáng ngời tràn đầy khinh bỉ. “ sắc quá đó!”




      sắc sao em có thể mang thai chứ? Có phải ?




      “Á!” Nghĩ đến chuyện mang thai Giản Tiểu Bạch liền buồn bực, lại mang thai vì sao phải mang thai? Nhưng mà cho dù thế nào trong lòng vẫn nỡ phá thai. chỉ là thấy làm cha dễ dàng như vậy trong lòng mất căng bằng mà thôi.




      “Tiểu Bạch, dáng vẻ con thế nào? cho biết được ?” Mạc Tử Bắc lại nghĩ đến cậu con trai mình chưa từng gặp mặt kia.




      “Nó là con tôi, đâu có liên quan đến . Gì dù nó cũng họ Giản chứ phải họ Mạc.”




      Mạc Tử Bắc cũng giận, vuốt vuốt mái tóc của cười hỏi: “Họ Giản cũng sao, em cho biết dáng vẻ nó thế nào được ? Giống hay là giống em?”




      Giản Tiểu Bạch nhìn hề giận dữ lại nhớ tới gương mặt bé của con và giống nhau đến chín phần mà trong lòng vẫn cảm thán tạo hóa vĩ đại.




      Mấy thứ về di truyền cũng nhưng trong mạch máu của con trai chảy dòng máu của Mạc Tử Bắc đó là ai có thể thay đổi được. “Nó nhìn giống !”




      Giản Tiểu Bạch rốt cuộc vẫn cho biết con trai nhìn giống Mạc Tử Bắc, nhưng điều này lại khiến rất khó vì sao lại thể giống chứ?




      hả?” Mạc Tử Bắc ở trong đầu cố gắng tưởng tượng vẻ mặt đó, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Khi nào có thể gặp con?”




      “Chuyện này phải xem biểu của . Tôi còn phải hỏi nó chút, nếu nó muốn gặp vậy được gặp.” Giản Tiểu Bạch bịa cái lý do.




      Nếu Thiên Thiên biết mình có ba còn nhảy cẫng lên sao. Thằng nhóc Thiên Thiên này suốt ngày quấn lấy Mai Thiếu Khanh gọi ba, có thể thấy trong lòng nó vẫn rất hy vọng mình có ba. Chỉ là haizz!




      “Được, về sau em cái gì nghe cái đó, lấy ! Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc lại thâm tình chân thành cầu hôn.




      Giản Tiểu Bạch trong lòng được tự nhiên cứ như vậy mà cầu hôn dựa vào cái gì bắt phải đồng ý. , nhẫn, cái gì cũng . bị thương khắp người rồi mà còn cầu hôn suông, lại còn lời thêm hai thằng nhóc. Vậy tốt quá chứ?




      “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc nhìn thấy vẻ tình bất định mặt trong lòng rất là lo lắng. “Em đồng ý !”




      lấy! lấy là lấy!” Giản Tiểu Bạch lại nhắm mắt lại.




      Mạc Tử Bắc chẳng còn cách nào đành phải nhìn chằm chằm khuôn mặt của mà thở dài. Lúc này điện thoại vang lên. Mở ra lại thấy là Doãn Đằng Nhân.




      “Nhân!”




      “Mạc, Ôn Hướng Đình chết rồi. Mình đến sở cảnh sát xác định viên đạn là hàng tự tạo, cảnh sát truy tìm hung thủ. Mình giúp cậu thu xếp! Yên tâm .”




      “Ừ! Cám ơn!”




      “Hai người sao chứ?”




      “Tiểu Bạch bị thương, bọn mình ở bệnh viện, qua vài ngày nữa mới xuất viện.”




      “! Mình đến thăm hai người!”




      “Nhân!”




      Mạc Tử Bắc vừa định cần đầu dây bên kia cúp máy. Ngoái đầu lại nhìn Giản Tiểu Bạch, cười : “Nhân muốn tới thăm chúng ta!”




      “Cái tên gay thối tha đó!” Giản Tiểu Bạch cười nhạt.




      “? Ha ha!” Mạc Tử Bắc nhịn được cười to. Tiểu Bạch lại còn Doãn Đằng Nhân là gay, nếu bị Doãn Đằng Nhân biết được nhất định điên mất.




      Giản Tiểu Bạch nhìn cười cũng nhịn được nở nụ cười, cẩn thận động phải cánh tay: “Đau quá.” Khuôn mặt lập tức nhíu lại.




      “Sao vậy?” Mạc Tử Bắc ngừng cười vẻ mặt lo lắng.




      “Đau!” Khuôn mặt của trắng bệch




      “Đau quá!”




      “Xin lỗi!” dịu dàng : “Đều là hại em như vậy!”




      Nghe thấy xin lỗi dưới đáy lòng làm cái mặt quỷ. Gã tự đại này cũng có thể xin lỗi, thích ! Nhịn được nhếch môi lên nở nụ cười.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 119: Cuối cùng cũng gặp con trai




      Edit: Phong Vũ




      Vào lúc này điện thoại Mạc Tử Bắc lại vang lên. Đầu dây bên kia truyền đến giọng sốt ruột của Lâm Hiểu Tình: “Mạc Tử Bắc, đưa điện thoại cho Tiểu Bạch , tôi có chút việc!”




      “Tìm em này!” Mạc Tử Bắc chỉ chỉ điện thoại.




      cục cựa người, cánh tay lại truyền đến cơn đau đớn. nhịn được mà rên tiếng: “Ai tìm tôi?”




      “Lâm Hiểu Tình!”




      đưa điện thoại tới bên tai : “Tiểu Bạch. Mình với cậu mà Thiên Thiên chịu nghe, buổi chiều bên nhà trẻ gọi điện tới khóc um sùm lên đấy!”




      “Gì! Vậy phải làm sao?” Giản Tiểu Bạch dưới tình thế cấp bách thiếu chút nữa ngồi bật dậy.




      “Bây giờ mình đón nó rồi dẫn nó đến gặp cậu được ?” Lâm Hiểu Tình hỏi.




      “Nhưng mà mình phải làm sao, bây giờ mình thể hoạt động được!”




      phải còn có ba của nhóc ở đó sao?” Lâm Hiểu Tình hỏi lại.




      phải chứ! Mình muốn nhanh như vậy!”




      “Mặc kệ, mình giữ con trai cậu được nữa rồi. Giờ phải đón nó đây, cậu chuẩn bị sẵn sàng . Nửa giờ sau mình đưa đến.” Điện thoại cúp cái rụp.




      Mạc Tử Bắc nghe thấy các gì nên nhịn được hỏi: “Sao thế?”




      có việc gì!” Giản Tiểu Bạch muốn chết quách cho rồi, nghĩ Thiên Thiên cáu kỉnh đều do thả cậu nhóc lâu quá. Tên nhóc đó nhất định là giận rồi mới có thể phối hợp như vậy.




      “Lát nữa con tới!” bày ra vẻ mặt rất tình nguyện với .




      hả?” Nỗi mừng rỡ như điên lan khắp gương mặt Mạc Tử Bắc.




      Giản Tiểu Bạch nhìn mà cách nào chịu nổi cái vẻ mặt đó của . Khuôn mặt tuấn tú lại có thể lên vẻ rạng của người làm cha.




      “Khi nào vậy?” Mạc Tử Bắc theo bản năng sửa sang lại quần áo rồi chạy vào buồng vệ sinh soi gương, rửa mặt, nhìn khuôn mặt coi như đẹp trai trong gương mà bất an ra.




      Giản Tiểu Bạch vẫn nhìn động tác của rốt cuộc nhịn được hỏi: “ làm cái gì vậy?”




      “Con trai sắp tới thể giản dị quá!”




      “Xì! cho biết này Mạc Tử Bắc, con tôi phải người dối trá. Nó có đến đây tôi cũng cho nó nhận ! từ bỏ !”




      “Đừng tàn nhẫn như vậy em!”




      “Tàn nhẫn phải tôi mà là . Nhớ ngày đó tôi mình mang thai mười tháng mới sinh ra nó, lúc đó ở đâu? Lúc ở cữ cũng là Thiếu Khanh, Hiểu Tình và Hùng chăm sóc cho tôi, làm được gì?” Con lớn rồi mới chạy tới nhận. Hức hức nhớ tới là lại thấy tủi thân, tủi thân quá!




      xin lỗi!” Chuyện tới nay Mạc Tử Bắc ngoài xin lỗi cũng chẳng thể làm cái gì khác. “Đừng khóc! đau lòng lắm!”




      Giản Tiểu Bạch bất tri bất giác rớt nước mắt, Mạc Tử Bắc ngẩn ra giúp lau nước mắt.




      “Ố! Xem ra chúng ta đến đúng lúc rồi!” Doãn Đằng Nhân đứng ở cửa cười nhưng trong giọng chút áy náy cũng có, ngược lại còn có ý là đến rất đúng lúc.




      Mạc Tử Bắc xoay người nhìn ta cùng Túc Nhĩ Nhiên cầm lẵng hoa lớn đứng ở cửa. có chút xấu hổ cười cười: “Ngồi !”




      Doãn Đằng Nhân chớp đôi mắt hoa đào, ngồi mà tới với Giản Tiểu Bạch: “ Giản vừa khóc là trời đất cũng ảm đạm thất sắc theo.”




      Giản Tiểu Bạch sụt sịt mũi, nhìn ta, sợ mình nhịn được mà chửi những lời khó nghe. Doãn Đằng Nhân dường như rất biết điều còn từ bên cạnh lấy cái di động ra đưa Giản Tiểu Bạch. “Đây là di động của Giản sao?”




      Giản Tiểu Bạch giương mắt lên vừa nhìn liền thấy kinh ngạc. “Sao lại có cái này?”




      Ôn Hướng Đình vứt di động của vào trong khe núi rồi mà.




      “Tôi cho người định vị mà tìm được. Bây giờ vật quy nguyên chủ. xóa hết dấu tích của hai người ở trường có điều tôi biết xe có vết máu của Giản hay !”




      “Sao?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi: “Chắc chắn có. Tôi nhớ máu chảy xuống, hơn nữa ghế của chiếc taxi còn là màu trắng nữa. Vậy phải làm sao?” đáng thương hỏi, cũng quên mất vừa rồi vẫn còn ghét tên gay này.




      Doãn Đằng Nhân ngồi vào sô pha, chăm chú nhìn Túc Nhĩ Nhiên cái: “Có cách gì ?”




      Mạc Tử Bắc cầm chặt tay phải Giản Tiểu Bạch, phát trong lòng bàn tay muốn ướt đẫm mồ hôi. Mọi người đều chờ Túc Nhĩ Nhiên trả lời. khí lập tức có chút căng thẳng, Giản Tiểu Bạch nhịn được nhìn về phía Mạc Tử Bắc, cho nụ cười kiên định. Giản Tiểu Bạch lập tức cảm thấy bên cạnh có người đàn ông cao lớn thực hạnh phúc, thực vững chắc.




      “Tôi nghĩ cách!” Túc Nhĩ Nhiên cúi đầu cất tiếng . Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng thở phào nhõm hơi.




      “Nhân, cậu kiểm tra tình trạng trong xe sao?” Mạc Tử Bắc hỏi.




      Doãn Đằng Nhân lắc đầu: “Lúc đó mình đến kịp. Mình chỉ dựa theo tín hiệu chỉ thị mà tìm di động của Giản trước, đến lúc bọn mình quay lại cảnh sát đến.”




      “Chuyện này rất khó giải quyết sao?”




      Nghe được lời Mạc Tử Bắc , Giản Tiểu Bạch lại căng thẳng hẳn lên. “Vậy phải làm sao? Tôi có phải bị bắt vào tù ?”




      đâu! Em cũng có giết người, ta ba lần bốn lượt khống chế em, bọn còn chưa tính sổ. có việc gì đâu cho dù có việc phải còn có sao?” Mạc Tử Bắc an ủi , ý muốn bảo vệ trong mắt ràng ai cũng nhìn ra được.




      Giản Tiểu Bạch gật đầu trong lòng kiên định hơn rất nhiều.




      “Mẹ!” Lúc này giọng cậu nhóc đáng thương từ cửa truyền đến.




      Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đột nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm cậu nhóc đứng ở cửa, nhịn được kinh ngạc mở lớn miệng. lúc sau mới hô : “Thiên Thiên?”




      Giản Hạo Thiên đưa mắt nhìn hai chú trong phòng lại nhìn mẹ nằm giường, còn cả cái dì nhìn là lạ kia sau đó với Mạc Tử Bắc: “Chào chú!”




      xong cậu nhóc bỏ chạy tới chỗ Giản Tiểu Bạch, trong mắt ngân ngấn nước. “Mẹ, sao lâu vậy rồi mà mẹ về nhà? Mẹ bị bệnh hả?”




      Giản Tiểu Bạch trong lòng ngổn ngang, nước mắt lại rơi xuống: “Mẹ xin lỗi Thiên Thiên. Mẹ sai rồi. Mẹ làm Thiên Thiên buồn rồi phải ?”




      Thiên Thiên lắc đầu ngoan ngoãn đến, leo lên ghế, nắm tay Giản Tiểu Bạch: “Mẹ bị bệnh mà. Mẹ Hiểu Tình cho con biết rồi.”




      Mạc Tử Bắc toàn bộ đôi mắt ửng đỏ, mặt Doãn Đằng Nhân lại là vẻ kinh ngạc sửng sốt. Cửa phòng bệnh lại có hai người vào, là Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân.




      “Nhóc con đến rồi đấy. Mạc Tử Bắc, định cám ơn chúng tôi thế nào đây?”




      Mạc Tử Bắc từ trong yên lặng, kinh ngạc cực đại hồi phục lại tinh thần, còn chưa kịp trả lời Lâm Hiểu Tình ngồi chồm hổm ở ở trước mặt con trai.




      “Thiên Thiên, Thiên Thiên!” hạ thấp giọng gọi, đây là con sao?




      “Dạ thưa chú!” Thiên Thiên bị làm sao.




      “Con còn nhớ chú ?”




      Thiên Thiên gật đầu: “Cám ơn chú cho con đồ chơi!”




      “Hai người gặp nhau?” Giản Tiểu Bạch gầm .




      Mạc Tử Bắc quay sang : “Đúng vậy!”




      “Khi nào?”




      “Lần trước ở công ty bách hóa tặng con con gấu bông!”




      chính là cái người hảo tâm đó?” Lâm Hiểu Tình kêu to.




      Mạc Tử Bắc ngượng ngùng gật đầu.




      “Chú, chú mua quà cho các bạn trong nhi viện chưa?” Thiên Thiên kéo tay hỏi.




      Bàn tay bé của con trai nắm lấy bàn tay to lớn của , luồng sóng kỳ lạ mạnh mẽ dâng lên trong lòng . Mạc Tử Bắc rưng rưng gật đầu: “Mua rồi! Thiên Thiên con ba!”




      từ ghế ôm chặt con mình vào trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :