1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình Nhân bé bỏng của tổng tài xấu xa - Cao sơn Vũ Giả (164 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 110: dịu dàng sau biến cố




      Edit: Phong Vũ




      Căn phòng vào đêm tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp. Giản Tiểu Bạch vẫn còn sợ hãi tắm nước ấm xong, thay áo ngủ yên ổn nằm ở giường lớn, ngẫm lại tình cảnh suýt nữa bị làm nhục kia vẫn nhịn được mà giật mình.




      Mạc Tử Bắc sau tắm rửa xong, khoác áo choàng tắm vào phòng ngủ, trong tay cầm ly rượu. “Em có muốn uống chút rượu cho đỡ sợ ?”




      Giản Tiểu Bạch trở mình ngồi dậy: “Muốn! Muốn! Muốn!”




      Mạc Tử Bắc đưa cái ly chân cao qua, Giản Tiểu Bạch ngửa đầu uống cạn sau đó đưa cho hỏi: “Còn ?”




      “Em tưởng đây là nước hả?” Mạc Tử Bắc cầm ly rượu ra ngoài. Khi trở về trong tay trống , Giản Tiểu Bạch lại thấy thất vọng.




      “Tôi còn muốn uống chút nữa!” làm như con kẻ nát rượu.




      Mạc Tử Bắc trừng mắt, sợ tới mức lập tức im bặt.




      “Ai cứu em?” Mạc Tử Bắc từ lúc nãy ngừng nghĩ đến vấn đề này.




      người đàn ông đeo mặt nạ vàng, tôi biết! ta đeo mặt nạ ai mà biết được!”




      “Vì sao ta phải đeo mặt nạ?” Mạc Tử Bắc nghĩ đến người đeo mặt nạ bạc lần trước đến nhà trọ.




      Giản Tiểu Bạch cụt hứng nhún vai: “Ai mà biết. Có lẽ là muốn người khác nhận ra. Mà tôi cũng chẳng biết, dù sao tôi cũng biết người đó.”




      “Bọn họ có ác ý.”




      “Bọn họ?” Giản Tiểu Bạch hiểu sao lại thành ra số nhiều.




      “À! Thôi bỏ , nghĩ nữa. ta muốn tới sớm hay muộn gì cũng tới, còn muốn tới có nghĩ cũng vô dụng.” Mạc Tử Bắc rủ tóc muốn nghĩ đến chuyện nhức đầu này, chỉ cần vô hại với mọi người sao.




      “Đúng là kỳ quái, ở đâu lại xuất Spider Man đẹp dữ vậy!” Giản Tiểu Bạch nghĩ đến người nọ võ công cao cường lại nhịn được hâm mộ.




      Đôi mắt Mạc Tử Bắc nguy hiểm nheo lại: “Hừ!”




      “Người đó còn nhún người cái là bay lên đầu tường cao hai thước. Tôi đoán ta công phu nhất định rất tốt.” lên khen mặt nạ vàng kia.




      Bóng dáng Mạc Tử Bắc cao lớn nguy hiểm đứng thẳng trước mép giường, hơi thở nguy hiểm lập tức bao phủ quanh người mà vẫn biết.




      “Nếu tôi cũng có công phu lợi hại như vậy bị cái tên xấu xa Ôn Hướng Đình kia … ư ư.”




      Môi bị bao phủ muốn cũng được. Mạc Tử Bắc sao có thể để mặc cứ tốt về người đàn ông nào đó còn chưa nhìn mặt? Sau khi hôn lên cánh môi khiến người người ta thèm dãi của thân dưới cũng bỗng nhiên căng thẳng.




      Sau khi hôn đến choáng váng đầu óc, Mạc Tử Bắc vẫn cảm thấy chưa đủ. tay vội càng cởi bỏ quần áo , môi lưỡi nóng rực lập tức đường trượt xuống xâm lược trước ngực của .




      Dưới trêu đùa thành thạo của , cơ thể bắt đầu có phản ứng. mềm mại, kiều vì khô nóng mà ngừng vặn vẹo cơ thể gần như bị vây trong cơn kích động dồn ép điên cuồng của Mạc Tử Bắc.




      trong giây lát thể cự tuyệt mà nhấc váy ngủ của lên, kéo nội y ren nho bên trong xuống, đóa hoa đỏ tươi xinh đẹp lập tức nở rộ ở trước mắt . Thân dưới của càng thêm căng thẳng, phấn khích đến đau đớn. tiếng nhạc vui vẻ, tiết tấu thanh thoát vang lên. Mạc Tử Bắc thiếu chút nữa phát điên.




      Giản Tiểu Bạch lén lè lưỡi. Có điện thoại, ha ha được tự do.




      Trượt xuống giường Mạc Tử Bắc vẻ mặt tức giận nghe điện thoại. Giọng cũng thô lỗ như muốn nhai nát người gọi điện.




      “Alo! Mẹ ạ, có chuyện gì ?” Mạc Tử Bắc trợn tròn mắt, hóa ra là mẹ gọi.




      “Mẹ đừng có nhúng vào việc này. Lo chăm sóc bản thân mẹ cho tốt đừng có mà lo chuyện của người khác! ta gieo gió gặt bão thôi, hôm nay còn thiếu chút nữa làm xảy ra án mạng đấy mẹ có biết ? Con thể tha thứ cho ta. Là do ta tự đâm đầu vào bụi rậm thể trách con được. Tiểu Bạch hôm nay thiếu chút nữa là bị ta... Con mặc kệ, muốn muốn ta chết! Nếu là lão Ôn vui cứ chết cùng ta luôn cũng được!” Mạc Tử Bắc vô tình cúp máy, sau đó còn hung dữ tắt điện thoại.




      Giản Tiểu Bạch vẫn luôn dỏng tai nghe lời , tất cả đều nghe thấy. Đại khái là mẹ cầu xin giúp ai đó! lại lấy thái độ đó để mẹ mình khiến khỏi lo lắng. Haizz! Với mẹ mình mà cũng hung dữ như vậy là cái đinh gì chứ? Lén xuống giường, tính chuồn ra ngoài xem TV.




      “Lại đây!” dùng giọng khàn khàn ra lệnh.




      “!” giả vờ nghe thấy mà tiếp.




      “Lại đây! Đừng có để đến lần thứ ba!” Giọng bắt đầu nguy hiểm.




      hít mạnh hơi, xoay người nhìn về phía , trong con ngươi tràn ngập hơi lạnh, vững vàng tiến về phía . Nhìn ánh mắt u ám của , Giản Tiểu Bạch tựa như trúng tà bước từng bước về phía , cơ thể cũng tự chủ được mà bắt đầu nóng lên.




      đến cách vài bước thình lình lại bị vươn tay kéo vào trong lòng. xoay người cái đặt lên bàn, nụ hôn đói khát bao phủ lấy , môi lưỡi bá đạo lập tức quấn lấy , mãnh liệt nhiệt tình ấy khiến gần như thở nổi.




      Bàn tay nắm lấy eo , cúi đầu : “ muốn em!”




      Cho dù muốn bao nhiêu lần ngọt ngào của vẫn khiến chế được mà kích động như cậu trai mới hai mươi tuổi đầu.




      Ánh mắt u ám nhìn khuôn mặt xinh đẹp của , nhấc váy ngủ của lên, thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa mà cởi áo choàng tắm ra mà đem cái cơ thể đói khát kêu gào đưa vào trong ẩm nóng, chặt chẽ mà ngọt ngào.




      Cảm giác cơ thể bỗng nhiên được lấp đầy khiến Giản Tiểu Bạch nhịn được mà phát ra tiếng kêu êm ái, nhàng cũng bởi vì thanh đó mà khôi phục được chút ý thức.




      “Mạc Tử Bắc đừng ở bàn.” mắc cỡ đến sắp chết rồi. Sao có thể tùy lúc tùy nơi mà muốn chứ?




      mặc kệ, muốn ở ngay chỗ này!” Giọng điệu của chẳng khác nào đứa con nít làm nũng. “Hôm nay cho dù ngọc hoàng thượng đế đến cũng thể ngăn cản .”




      thiếu chút nữa là mất , nghĩ lại mà vẫn thấy sợ hãi. biết dùng phương thức gì để xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng. muốn , chỉ muốn , dường như chỉ khi có được mới bù đắp được cõi lòng trống rỗng, cũng như xóa tan những sợ hãi trong lòng.




      “Mạc Tử Bắc, tôi muốn… ở đây, đau chết được!” Dưới người hình như là di động của .




      “À!” lấy cú tập kích tràn đầy sức mạnh mà ngắt lời .




      “A a!”




      Từng trận tê dại dần dần lan tràn đến toàn thân , Giản Tiểu Bạch kiềm được mà vặn vẹo người, vội vàng hùa theo , kích thích Mạc Tử Bắc càng thêm nhiệt tình. Hai tay nâng đôi chân xinh đẹp của lên để kẹp lấy thắt lưng , sau đó là mặc cho điên cuồng bất chấp đưa đẩy. Trong căn phòng ngủ im ắng lập tức bị vang vọng những thanh kích tình, hổn hển và kiều. Tiếng ồ ồ của hòa với tiếng bé.




      Đắm chìm trong cơn lửa tình, hai người chỉ muốn tìm lấy càng nhiều niềm vui từ trong cơ thể của nhau mãi đến lên tới cao trào, Mạc Tử Bắc gầm tiếng rồi giải phóng bản thân vào trong nơi sâu nhất của Giản Tiểu Bạch. Sau đó vẫn rời khỏi mà di chuyển chiến trường đến cái giường lớn mềm mại.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 111: có con trai?




      Edit: Hoa hồng bạch




      Beta: Phong Vũ




      Sáng sớm tỉnh lại Giản Tiểu Bạch lại tốn hơi thừa lời, cần điện thoại gọi cho Lâm Hiểu Tình. ở đây gần mười ngày vậy là cũng xa Thiên Thiên gần mười ngày. Sáng sớm thức dậy liền cảm thấy bất an, mắt trái cũng nháy liên hồi, sợ biết có phải xảy ra chuyện gì hay .




      “Phi phi phi! Đúng là miệng quạ đen, hết chuyện để sao.” Giản Tiểu Bạch lắc lắc đầu: “Mạc Tử Bắc, mau trả điện thoại lại cho tôi !”




      Tử Bắc vẫn nằm yên. ra Giản Tiểu Bạch biết thức: “ đừng có mà giả chết, mau trả điện thoại lại cho tôi!”




      trả! phải là ném rồi sao?” Mạc Tử Bắc vẫn nhắm mắt lại.




      Giản Tiểu Bạch dứt khoát ngồi xuống cạnh giường, lấy điện thoại của : “Mạc Tử Bắc, trả phải ?”




      đến mở cửa sổ ra, thò bàn tay cầm điện thoại ra bên ngoài. “ trả điện thoại cho tôi tôi ném nó xuống!”




      Mạc Tử Bắc mở mắt, nghiêng người, tay chống đầu nhàn nhã tự đắc nhìn : “Tùy em. ngại.”




      Giản Tiểu Bạch nhíu mày. “Vậy mau trả điện thoại lại cho tôi!”




      Mạc Tử Bắc tao nhã : “Được thôi, lại đây lấy lòng nếu cao hứng chừng trả điện thoại cho em.”




      Giản Tiểu Bạch trừng mắt nhìn cái, người đàn ông này cơ bắp cánh tay nhìn rắn chắc, cơ thể nở nang nhìn cũng rất khỏe đẹp những lời ra lại trắng trợn như vậy. Nhưng cho dù trắng trợn cũng rất tự nhiên như thể là thân sĩ vậy. Giản Tiểu Bạch tuy rằng cùng xảy ra vô số lần kích tình vẫn là nhịn được đỏ bừng mặt.




      “Tôi kể chuyện cười cho , nếu nghe mà có thể cười chứng tỏ thấy vui. Được ?” Trong đầu vừa nghĩ ra biện pháp như vậy.




      “Ờ!” Mạc Tử Bắc cười . “Nếu cười điện thoại cũng đừng hòng mà lấy được.”




      “Ơ!” đồng ý nhưng lại đột nhiên cảm thấy chuyện cười của chưa chắc khiến cười. Nuốt nuốt nước miếng kiên trì bắt đầu kể:




      “Chuyện kể rằng có công nhân làm thịt dê bị điều làm công nhân hoả táng, chưa được vài ngày bị đuổi, ha ha a.” Còn kể xong tự cười trước.




      Mạc Tử Bắc mặt chút thay đổi nhìn , trong đôi mắt đẹp bừng lên ngọn lửa rực cháy, Giản Tiểu Bạch biết ngọn lửa kia đại biểu cho cái gì. nuốt nuốt nước miếng tiếp tục : “ đoán ta vì sao lại bị đuổi?”




      “Vì sao?” Mạc Tử Bắc phối hợp hỏi, còn đáp án ra biết từ lâu.




      “Bởi vì lần nào ta cũng đều hỏi thân nhân người chết: Mọi người muốn nướng chín mấy phần? Ha ha ha ha có buồn cười hay ?” Giản Tiểu Bạch ôm bụng cười to.




      Còn Mạc Tử Bắc hoàn toàn có phản ứng gì, ho khan tiếng: “Uhm! Kể xong chưa?”




      cười?” Nụ cười của Giản Tiểu Bạch cứng đờ mặt. “Vì sao?”




      “Bởi vì chút cũng buồn cười!”




      “Gì! đâu! Ai nghe xong cũng cười hết.”




      “Ai? Là ai?”




      Hùng, Hiểu Tình, Thiếu Khanh, Tiểu Trần, bọn họ đều cười hết.” Giản Tiểu Bạch là chuyện cười của hay, hay là Mạc Tử Bắc căn bản căng mặt cười. “ cố ý cười!”




      “Em cần phải chơi xấu! Điện thoại nếu em muốn tại có thể suy nghĩ. Lại đây.” ngoắc ngoắc ngón tay, ánh mắt tà ác nhìn thẳng chằm chằm vào người từ xuống dưới lần. nheo đôi mắt tràn ngập nguy hiểm. “Lại đây!”




      Giản Tiểu Bạch lui về phía sau, đụng phải cái bàn ở phía sau thiếu chút nữa là ngã xuống, Mạc Tử Bắc xốc chăn nhảy xuống giường, rất nhanh vươn dài cánh tay ôm lấy , đưa vào lòng mình. Giản Tiểu Bạch cảm nhận được nóng hầm hập đụng vào . mặt lập tức bay lên hai luồng hoa hồng.




      “Mạc Tử Bắc, nên làm thôi! Nếu công ty của đóng cửa mất.” Thời điểm mấu chốt lại mang chuyện công ty mà đổi lấy việc đàn ông phải làm.




      “Công việc quan trọng, đừng để nhi nữ thường tình cản trở, nếu có lỗi với liệt tổ liệt tông!”




      “A!” Mạc Tử Bắc cười khẽ ra tiếng, muốn trốn khỏi dây tình ái của , có cửa đâu. Từ sau lưng, xoay mặt của qua, cúi mặt xuống hôn lấy môi .




      cơn run rẩy nghiêng ngả đất trời xẹt qua toàn thân Giản Tiểu Bạch, chỉ cảm thấy hồn mình cũng bị đem mất. Trong nháy mắt khi hai người dán vào nhau hiểu sao liền giống như có ngọn lửa thiêu đốt toàn thân . Đương nhiên đây là buổi sáng dịu dàng mà đa tình.




      Rốt cuộc cũng được ăn no, Mạc Tử Bắc từ phía tủ treo tường lấy ra chiếc điện thoại ném cho . “ được lén gọi điện thoại ở sau lưng , bằng còn tịch thu nữa.”




      Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “Tôi muốn gọi điện thoại cho phụ nữ cũng được sao? Chuyện phụ nữ chúng tôi với nhau chẳng lẽ cũng phải báo với à?”




      “Em tốt nhất đừng giở trò quỷ, bằng đừng trách mạnh tay!” Mạc Tử Bắc ra ngoài còn cảnh cáo câu.




      Giản Tiểu Bạch nhìn theo bóng dáng cao lớn mà làm cái mặt quỷ. Sau đó gọi điện thoại khẩn cấp cho Lâm Hiểu Tình. Tút tút hai tiếng sau đó là giọng lo lắng của Lâm Hiểu Tình: “Tiểu Bạch, cậu ở đâu mấy hôm nay vậy?”




      “Xin lỗi Hiểu Tình. Thiên Thiên có việc gì chứ! Ngày nào cũng bị Mạc Tử Bắc quản nên mình thể liên lạc được.”




      “Thiên Thiên khóc đòi tìm cậu, đều được mình dỗ rồi. Nhưng tại vấn đề khó giải quyết nhất là công ty Hùng Lập Tân sắp đóng cửa. Liên tục tuần có công việc, biết là thế lực nào can thiệp. Mình cũng gấp muốn chết mà ấy hề sốt ruột đóng cửa mở lại cái mới.”




      “Sao! Đến hợp đồng cũng có sao?” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hỏi.




      có, tại đình trệ hơn tuần. Hùng Lập Tân cũng biết làm cái gì, ràng có công việc nhưng ấy vẫn bận muốn chết. Có phải muốn mình lo lắng ?”




      ấy có là ai giở trò quỷ hay ?”




      “Có, hình như là cái gì Doãn thị?”




      “!” Giản Tiểu Bạch nghe thấy tên Doãn thị liền ngây dại. Vẫn là có liên quan tới Mạc Tử Bắc, dám để Doãn Đằng Nhân phá hoại Phong Trì.




      “Mình biết rồi. Hiểu Tình, mình biết phải làm sao rồi.”




      đợi Lâm Hiểu Tình xong liền cúp điện thoại, vội vàng chạy .




      “Mạc Tử Bắc, khốn kiếp!” đứng ở phòng khách rống to: “ là đồ khốn. dám để cho Doãn Đằng Nhân phá công ty của Hùng. có biết ấy là ân nhân cứu mạng của tôi , nếu ấy tôi và con trai có thể sớm chết đói rồi!”




      Mạc Tử Bắc cứng đờ: “Con trai ?”




      “Con trai của ! Chết tiệt tôi sinh con cho . Là Hùng và vợ ấy cũng là bạn tốt Lâm Hiểu Tình của tôi cho tôi công việc, ở vào lúc tôi cực khổ nhất cho tôi điểm tựa. Tên khốn nạn như lại phá hoại công ty. Hu hu , có vậy ?”




      “Em sinh con cho ?” Mạc Tử Bắc khó có thể tin được tiến lên ôm lấy vai , sức mạnh đó lớn đến mức làm cho Giản Tiểu Bạch nhịn được nhíu mày lại.




      “Đúng vậy! Tôi cho biết! Đời này cũng đừng hòng gặp được con. Tôi rồi tôi muốn hối hận cả đời!” lạnh lùng bỏ tay ra chạy vội tới phòng ngủ thay quần áo sau đó cầm di động cùng đồ đạc chuẩn bị rời .




      Ở huyền quan, Mạc Tử Bắc giữ chặt cánh tay của : “Tiểu Bạch đừng . cho biết em sinh cho đứa con sao? Con trai ?”




      Giản Tiểu Bạch lườm cái vặn bung tay ra, lạnh lùng rời .

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 112: Bị báo ứng




      Edit: Phong Vũ




      Cửa ầm tiếng rồi đóng lại khiến Mạc Tử Bắc ngây người. Giản Tiểu Bạch lao ra ngoài cũng vào trong thang máy. Mạc Tử Bắc thấy cửa thang máy sắp khép lại la to: “Tiểu Bạch, từ từ, từ từ !”




      Giản Tiểu Bạch ở trong thang máy sắp tức muốn chết rồi, cái tên đại sa trư tự cho mình là đúng quá rồi. Mạc Tử Bắc lại còn xấu xa tự mình thu mua mà để cái tên gay Doãn Đằng Nhân kia .




      “Đồ gay thối tha, chết tiệt!”




      thầm mắng trong lòng lại biết Mạc Tử Bắc từ cầu thang chạy xuống tầng , thở hổn hển đứng chờ ở cửa thang máy.




      Cửa thang máy vừa mở ra liền đụng phải đôi mắt đẹp ngăm đen kia của . Chưa tới việc Phong Trì bị phá sụp, tuân thủ lời hứa thỏa thuận giữa với cũng theo đó mà chấm dứt.




      “Tiểu Bạch! Đừng !” Giọng Mạc Tử Bắc lúc này muốn còn vẻ cuồng ngạo ban đầu mà chỉ có cầu xin.




      “Đừng ? Tiếp tục làm tình nhân của ?” Giản Tiểu Bạch hừ lạnh: “ là người giữ lời. Nếu như vậy, tự cho mình là đúng vậy cứ tiếp tục tự cho mình là đúng . Dù thế nào tôi cho biết, đời này đừng có hòng mà gặp được con!”




      ! muốn gặp nó!” Mạc Tử Bắc trong lòng khủng hoảng thôi, con ! tại tâm trạng ngoài khiếp sợ cũng chỉ là khiếp sợ: “Vì sao đến giờ mới cho biết?”




      Giản Tiểu Bạch hầm hầm nhìn : “Mạc Tử Bắc, còn có mặt mũi hỏi tôi sao? là cái đinh gì? dựa vào cái gì mà phải cho biết?”




      “Tiểu Bạch, thế nào cũng là ba của đứa bé!” Giọng Mạc Tử Bắc khỏi mềm mại hẳn, hổ thẹn tích tụ trong trái tim , nếu có con vậy chắc cũng hơn bốn tuổi. Nó tên là gì nhỉ?




      “Mạc Tử Bắc, tôi cho biết, đời này đừng mong gặp được nó! Cho dù có bản lĩnh gặp được tôi cũng để cho nó nhận đâu. nên vì chuyện làm mà trả cái giá đắt! Nhớ ngày đó cũng chỉ là cống hiến con tinh trùng mà tôi phải ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nó. muốn làm ba, tôi cũng cho toại nguyện. Vốn tôi muốn cho biết, cả đời cũng nhưng mà quá đáng quá cho nên bây giờ tôi cho biết nhưng cả đời cũng cho nó nhận .”




      “Đừng! Đừng tàn nhẫn như vậy!”




      “Tàn nhẫn?” Giản Tiểu Bạch cười lạnh: “Rốt cuộc là ai tàn nhẫn đây?”




      Mạc Tử Bắc suy sụp, cụp vai xuống, biết mình hành động theo cảm tính quá nhưng tại chuyện đến mức này phải làm thế nào mà giải quyết đây!




      “Tiểu Bạch, cho cơ hội . bảo Nhân trả công ty lại cho Hùng ngay. Em nhất định phải cho cái cơ hội, muốn gặp con !” cẩn thận như cầu xin.




      “Muộn rồi! Tôi rất giận, thực giận tên đại sa trư nhà !” Giản Tiểu Bạch vòng qua mà chạy .




      Mạc Tử Bắc ngăn lại, biết nên ngăn như thế nào. có con? Hèn gì bụng lại có đường sẹo trắng, đó chính là vết sẹo để lại khi phải sinh mổ sao? vậy lúc trước nhất định rất đau.




      Mạc Tử Bắc trong lòng đủ mọi cảm xúc phức tạp, nên lấy cõi lòng như thế nào để đối mặt với Giản Tiểu Bạch đây? Còn nên lấy cõi lòng như thế nào để đối mặt với con nữa? Đứa con chưa từng gặp mặt? Đau đớn lấy hai tay che mặt, quyết định tìm Doãn Đằng Nhân sau đó bàn bạc làm thế nào!




      Trong văn phòng Doãn thị, Doãn Đằng Nhân ngồi ở sau bàn ông chủ của mình, hai chân tự tại gác lên bàn làm việc, thoải mái mà dựa vào lưng ghế. “Mạc, nhiệm vụ cậu giao mình hoàn thành, cậu muốn cám ơn mình như thế nào đây?”




      Mạc Tử Bắc nhìn cái gương mặt tuấn tú, mê hoặc chết người đền mạng kia của ta mà bất lực cào tóc. “Nhân, cậu giúp mình lần !”




      “Hở?” Doãn Đằng Nhân nhìn vẻ mặt chút gì vui vẻ của mà nhịn được lại hỏi: “Sao vậy?”




      Mạc Tử Bắc ngay cả cười cũng được, gương mặt vốn hậm hực bởi vì ta hỏi mà càng thêm u ám. “Mình bị báo ứng rồi!”




      “! Cái gì báo ứng?”




      “Mình có con rồi!” ra mà ngay cả chính cũng tin.




      “Cậu có con ? đùa cái gì vậy? Sao mình biết?” Doãn Đằng Nhân khoanh hai tay trước ngực, đôi chân vốn gác lên bèn bỗng chốc thả xuống đất: “Giản Tiểu Bạch có?”




      “Ừ!” Mạc Tử Bắc thở dài hơi!




      “Cậu thở dài cái gì? Vậy đủ chứng minh năng lực sinh sản của cậu còn rất mạnh, mới mấy ngày mà có thai!”




      phải! ấy năm năm trước có thai.”




      “Cái gì?” Doãn Đằng Nhân kinh hãi. “Xin cậu hơi ràng dùm mình được ?”




      Mạc Tử Bắc thở dài sau đó mới mục đích việc này cho ta. “Nhân, Tiểu Bạch năm năm trước mang thai con của mình, là con trai. Là tự mình ra nhưng tại ấy cho mình gặp con. ấy đời này cũng cho mình thấy gặp. Bây giờ mình rất hối hận, rất khổ sở, trong lòng mình thấy rất suy sụp.”




      “Năm năm trước? phải chứ?” Vẻ mặt Doãn Đằng Nhân kinh ngạc giống như là ăn phải ruồi bọ vậy. “ có thể vì người đàn ông mà sinh con, có thể thấy ấy đối với cậu cảm tình sâu đậm thế nào. Thằng nhóc cậu may mắn! Nhưng mà nếu ấy cho cậu biết vì sao lại cho cậu gặp con?”




      “Haizz!” Mạc Tử Bắc ngửa mặt lên trời thở dài: “Mình bảo cậu làm cho công ty của Hùng Lập Tân thể làm ăn, mà Hùng Lập Tân lại là ân nhân cứu mạng của ấy. Tiểu Bạch thế nào cũng tha thứ cho mình. tại mình cũng biết nên làm cái gì cho nên mới tới tìm cậu bàn thử.”




      “! Mạc! Lúc trước chính cậu muốn mình giúp, cậu cũng xảy ra chuyện mình phảo chịu trách nhiệm!” Doãn Đằng Nhân phủi tay rất sạch .




      “Nhân, cậu vẫn phải giúp mình nghĩ cách.” Mạc Tử Bắc biết ta có rất nhiều cách, bằng cũng tìm đến ta.




      “Haizz! Mình có thể có biện pháp gì chứ? Mình thấy từ sau khi cậu về nước chỉ số thông minh hình như giảm ít. Mình tài sản của cậu là làm thế nào mà kiếm được nữa. Mình nghi cậu trốn thuế, lậu thuế hoặc là kinh doanh phi pháp mới trở nên giàu có như ngày hôm nay quá.” Doãn Đằng Nhân bí hiểm nhìn chằm chằm ánh mắt Mạc Tử Bắc.




      “Nhân. Mình có tâm trạng đùa với cậu đâu. Cậu mau nghĩ cách !” Mạc Tử Bắc muốn sứt đầu mẻ trán rồi.




      “Ha ha! Rồi! Mình đây đem quảng cáo của Doãn thị giao cho ta làm, cả công ty cậu nữa. Tin chắc có hai công ty lớn của chúng ta nâng đỡ, công ty Hùng Lập Tân nhanh chóng hưng thịnh lên thôi.”




      “Nhưng mà danh dự của ta làm thế nào mà khôi phục đây?”




      “Đơn giản lắm. Mình thấy ta là người rất lương thiện, danh dự rất tốt, cậu đến nhà người ta xin lỗi là được! Mình thấy ta nể mặt Giản mà tha thứ cho cậu, đương nhiên cũng nhân tiện tha thứ cho mình.” Doãn Đằng Nhân nháy mắt.




      “Xin lỗi?” Mạc Tử Bắc có chút xấu hổ.




      “Chuyện tới lúc này rồi mặt mũi quan trọng hay là con cậu quan trọng hả? Nghĩ lại xem cậu nhóc hoạt bát? Chậc chậc chắc cũng bốn năm tuổi nhỉ? Tràn ngập tinh thần phấn chấn đứng ở trước mặt cậu cậu phải tự hào biết bao? Có phải ?”




      “Ừ!” Mạc Tử Bắc bất lực thở dài. “Đúng là báo ứng. phải báo mà chưa tới lúc!”




      “Mau ! Nghe Hùng Lập Tân cũng có sứt đầu mẻ trán đâu. Những người khác công ty đóng cửa đều ủ rũ tìm cái chết còn ta ngược lại cho mọi người kỳ nghỉ dài hạn còn bản thân an nhàn thảnh thơi, biết làm cái gì cho có vẻ bận rộn. Doãn Đằng Nhân đúng là tìm người dò là tin tức.




      ta tâm tính rất tốt, có phong độ đại tướng!” Mạc Tử Bắc lúc này đây là tán thưởng tự đáy lòng.




      “Cậu mau ! Haizz! Cậu vậy mà lại có con? được mình cũng muốn sinh cục cưng chơi, ôi ôi Tiểu Túc, Tiểu Túc!” ở trong văn phòng hét to.




      Túc Nhĩ Nhiên nghe thấy giọng ta vào cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì?”




      Doãn Đằng Nhân trả lời , ngược lại với Mạc Tử Bắc: “Mạc, cậu nhanh ! Mình muốn tạo người!”




      “Ờ!” Mạc Tử Bắc cười nhạo: “Được rồi, mình xin lỗi đây!”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 113: Cầu xin tha thứ [1]




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch tức giận, vội vàng chạy đến nhà Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân, nhìn thấy Lâm Hiểu Tình hô to: “Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra hả, con trai cậu nhớ cậu, nhớ đến sắp điên rồi kìa.”




      “Nó đâu rồi? Đến nhà trẻ sao?” Giản Tiểu Bạch lo lắng hỏi.




      “Sáng sớm đưa rồi nhưng mà trông cái khuôn mặt rất mất mát kia nhăn đến nỗi sắp đuổi kịp mấy ông già rồi ấy. Nhìn mà đau hết cả lòng!”




      “Haizz! Dạo này ngó ngàng đến, nó nhất định rất giận!” Giản Tiểu Bạch xong đôi mắt cũng đỏ ửng lên.




      Lâm Hiểu Tình kéo tay : “Giờ cậu tính sao?”




      “Mình với Mạc Tử Bắc nhưng mà mình để ta gặp Thiên Thiên. Mình muốn chuyển nhà, mình muốn dọn đến nơi có ai biết mình, tuyệt đối thể để ta tìm được bọn mình.”




      Lâm Hiểu Tình kinh ngạc mở to hai mắt: “Vì sao?”




      ta khiến cho công ty của Hùng sắp sụp đổ, người như thế là đáng giận nhất, Thiên Thiên có người cha như ta chi bằng hơn.” Giản Tiểu Bạch nhớ đến là lại nổi điên lên. thể tha thứ cho cái tên chết tiệt đó.




      ta vì sao lại muốn phá nát công ty của Hùng Lập Tân?” Đây vẫn là chỗ mà Lâm Hiểu Tình chưa .




      “Uhm!” Nhắc tới chuyện này Giản Tiểu Bạch đỏ mặt mơ hồ : “ ta rất… Vũ hội lần trước đó cậu còn nhớ ?”




      “Ừ?”




      “Mình với Hùng cùng tham dự, kết quả bị ta cho là bọn mình có quan hệ, Thiếu Khanh trước đó còn mình là vợ ấy, kết quả hiểu lầm liên tiếp nên ta lấy chuyện phá hoại công ty của Hùng ra để buộc mình làm tình nhân của ta.”





      “Ố! Cậu vì công ty Hùng Lập Tân mà làm người tình của ta? Tiểu Bạch mình cậu này! Cậu vẫn còn ta, bằng cậu chịu để cho ta chạm vào cậu. Đây là đặc điểm của phụ nữ. Khi cậu ta cậu có thể chịu được đụng chạm của ta nếu cậu mà ta, nếu đổi là người khác cậu vẫn có thể vì công ty của Hùng Lập Tân mà làm người tình cho họ sao?”




      “!” Giản Tiểu Bạch giật mình, lời Lâm Hiểu Tình như là đòn cảnh cáo đập vào gáy của vậy.




      vậy sao? Nếu đổi là người khác vẫn có thể cam tâm tình nguyện làm tình nhân của họ sao? chịu cho người khác hôn môi sao? chịu để người khác đụng vào sao?




      Lắc đầu, phủ nhận.




      Nhìn thấy lắc đầu Lâm Hiểu Tình ở bên cạnh thở dài. “ ràng là hai người nhau mà cứ lông gà vỏ tỏi vì những việc mà cãi nhau. Hai người đúng là ăn no rửng mỡ. Mau đưa con cậu tìm ! Mấy người cũng nên nhà đoàn viên cho rồi. Hùng Lập Tân chỉ cần Mạc Tử Bắc nhìn thấy Thiên Thiên công ty ấy được cứu.”




      hả? Hùng vậy hả?” Giản Tiểu Bạch trong lòng bắt đầu dao động.




      “Haizz! Mình hiểu vì sao cậu lại phải tra tấn bản thân và con trai như vậy. Mai Thiếu Khanh rồi, Thiên Thiên lại có cha. Chuyện này đối với trưởng thành của con trẻ rất bất lợi!” Lâm Hiểu Tình tuy rằng vẫn chưa có con nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ rất chu đáo cặn kẽ.




      “Haizz! Mình nên làm gì đây?”




      “Tự hỏi trái tim của cậu ! Đừng hành động theo cảm tính! Cậu tại là người trong cuộc nên thường hay mờ mịt.”




      Lâm Hiểu Tình lắc đầu rất bất đắc dĩ nhìn . “Nắm lấy hạnh phúc là tốt nhất. Mình cậu này, gần đây mình phát mình càng ngày càng hiểu Hùng Lập Tân. Dường như ấy cũng phải nhu nhược như chúng ta tưởng tượng, cũng có tao nhã như chúng ta tưởng.”




      “Ớ!” Giản Tiểu Bạch cố gắng nghĩ lại chút, nghĩ đến lần đó ở nhà trọ của Lâm Hiểu Tình nghe thấy tiếng của bọn họ ở trong phòng nhịn được cười to: “Cậu vậy mình mới thấy Hùng đúng là nhã nhặn như vậy lại còn rất xấu nữa, vậy người đàn ông nhã nhặn đó đâu rồi? Chẳng lẽ đều là giả vờ?”




      “Ôi! thể đâu!” Lâm Hiểu Tình kinh ngạc khẽ kêu: “Nếu ấy mà mưu sâu kế nặng như vậy mình thể ở bên ấy rồi.”




      “Có lẽ là cậu nghĩ nhiều thôi. Người ta thích cậu như vậy, cậu như vậy đừng hoài nghi người ta. Vợ chồng phải tin tưởng nhau. Cậu tin ấy làm sao có thể mong đợi ấy tin cậu chứ? Tình cảm ra rất mong manh, khi hai người xuất hiểu lầm có lẽ tạo thành cục diện mỗi người ngả.”




      “Ừ! Giống như cậu với Mạc Tử Bắc, mình thấy giữa hai người ràng tia lửa rất mạnh nhưng mà hai người lại luôn hiểu lầm trầm trọng, làm cho người ta thổn thức.”




      Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “ phải, Mạc Tử Bắc tự cho mình là đúng quá. Ngay từ đầu ta tiếp cận mình cũng phải bởi vì mình. chỉ là thích chơi đùa với phụ nữ mà thôi. Nhưng tại mình nhìn ra trong lòng ta nghĩ cái gì. Mình chỉ thấy con người ta thực khủng bố, tình bất định, tính tình rất cổ quái.”




      “Cậu thích ta!” Lâm Hiểu Tình lại ra trọng điểm.




      Giản Tiểu Bạch cười khổ. “Đúng vậy mình thể thừa nhận mình bị ta hấp dẫn. Ngay từ đầu bị ta hấp dẫn, đây là điểm có tiền đồ nhất của mình! Tóm lại mình rất buồn bực.”




      “Haizz! ra cũng giống như mình thích Hùng Lập Tân vậy. thể lý do chỉ là thích thôi!” Lâm Hiểu Tình nhắc đến Hùng Lập Tân vẻ mặt liền hạnh phúc.




      Giản Tiểu Bạch thực hâm mộ. “Đúng vậy có lý do gì cả. Thiếu Khanh là thanh niên rất vĩ đại nhưng mà mình vẫn ấy. Kể từ ngày ấy bỏ mình rất mất mát nhưng tại mình cũng rất ít nghĩ đến ấy. Nếu ấy biết mình đối với ấy như vậy nhất định rất khổ tâm. Có lẽ con người của mình có lương tâm!”




      “Haizz! Cũng biết ta đâu! Tình đúng là khiến người ta vui mừng cũng khiến người ta u sầu!”




      Giản Tiểu Bạch mếu máo: “Mình muốn đến nhà trẻ. Hôm nay mình muốn xin phép đưa con trai khu vui chơi!”




      “Ờ! Ý kiến tôi! Mình cũng muốn !” Lâm Hiểu Tình mấy ngày nay cứ quấn lấy Thiên Thiên nên cũng chưa ra ngoài, tuy rằng cậu nhóc kia rất ngoan nhưng vẫn mệt chết được.




      Giản Tiểu Bạch cười với : “ thôi!”




      Hai người chuẩn bị ra khỏi cửa lại phát chiếc xe thể thao đậu trước cửa. Giản Tiểu Bạch liếc mắt cái liền nhìn ra chiếc xe kia là của Mạc Tử Bắc, đứng sựng lại, Lâm Hiểu Tình phát ra bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, lúc này Mạc Tử Bắc vừa lúc xuống xe.




      Lâm Hiểu Tình nhìn thấy liền : “Ối chà! ngờ qua năm năm mà ta vẫn đẹp trai như vậy!”




      Lời khen tự đáy lòng làm cho Giản Tiểu Bạch rất thoải mái kêu rên: “Chúng ta nhanh !”




      tính làm bộ như biết, muốn để ý đến , đặc biệt trước khi còn chưa suy nghĩ cẩn thận hết mọi chuyện muốn làm mình thêm phức tạp.




      Mạc Tử Bắc từ Doãn thị trực tiếp chạy tới đây. Tiểu Bạch Hùng Lập Tân có vợ vậy đây chắc là nhà của ta. muốn tới xin lỗi vì Tiểu Bạch cũng là vì con . Tuy rằng rất khó xin lỗi, giống như nôn ra rồi ăn lại vậy là làm khổ người ta mà! Tự mình ủ rượu đắng phải tự mình gánh vác hậu quả thôi. biết Tiểu Bạch với kia nhìn thấy . Tiểu Bạch cố ý quay mặt nhìn , điều này làm cho thực xấu hổ, trong lòng cũng đuối lý nên dám tức giận. Xuống xe mời mà vào.




      “Tiểu Bạch!” Giọng cũng thấp đến nỗi nghe rất đáng thương.




      “Hiểu Tình, chúng ta thôi!” Giản Tiểu Bạch làm bộ như nghe thấy , tiếp tục thúc giục Lâm Hiểu Tình.




      Còn Lâm Hiểu Tình lại đột nhiên làm bộ như quên đồ: “Á chết! Mình nhớ ra rồi, lúc nãy mình quên hôm nay còn có việc phải xử lý, cậu mình nhé!”




      nháy mắt với Mạc Tử Bắc, Mạc Tử Bắc cảm kích cười với Lâm Hiểu Tình. Lâm Hiểu Tình chạy vào trong phòng, đóng cửa lại. Giản Tiểu Bạch mất hứng mà nhăn mặt nhíu mày, lời nào cũng nhìn mà lập tức ra cửa lớn biệt thự.




      Mạc Tử Bắc đuổi theo sau: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 114: Cầu xin tha thứ [2]




      Edit: Phong Vũ




      Giản Tiểu Bạch theo con đường núi ngoằn ngoèo xuống dưới, hoàn toàn để ý tới Mạc Tử Bắc.




      “Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc phen giữ chặt cánh tay : “Nghe !”




      nghe, nghe, ai nghe cái quỷ gì chứ!” Giản Tiểu Bạch tránh khỏi , lấy tay bịt tai lại.




      “Tiểu Bạch, thừa nhận chuyện này là làm mà suy nghĩ. Nhưng đối vói em là lòng, cũng bởi vì thích em nên mới làm như vậy, cho biết con ở đâu?” thử dùng giọng dịu dàng xoa dịu .




      dùng sức bịt tai, trừng mắt nhìn gương mặt tuấn dật phi phàm như dao khắc, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt to ngăm đen, đôi môi mỏng. Chết tiệt, mấy thứ này gộp lại chung chỗ thực rất... ràng nhắm mắt lại nhìn nhưng vì sao vừa thấy lòng lại run rẩy kịch liệt vậy chứ?




      “Tiểu Bạch!” kéo tay xuống.




      Giản Tiểu Bạch nhắm chặt mắt, lời nào.




      giúp Hùng kia vực Phong Trì dậy, toàn bộ nghiệp vụ quảng cáo của Doãn thị và Duy Bạch đều giao cho Phong Trì thực . Doãn Đằng Nhân kóe những khách hàng khác rồi. Em yên tâm , chưa đến mấy ngày sau Phong Trì trở thành công ty quảng cáo có thực lực mạnh nhất trong nước.




      Giản Tiểu Bạch nghe được tin tức đó vẻ mặt có hơi dịu nhưng vẫn rất tức giận. “Mạc Tử Bắc, đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện giẫm lên tôn nghiêm của người khác. xem Hùng là cái gì? muốn đùa giỡn ai đùa giỡn à, có bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác hay chưa? từng đứng ở lập trường của người khác mà suy nghĩ vấn đề hay chưa?”




      Câu hỏi của khiến xấu hổ: “Quả có! Tiểu Bạch, biết lỗi rồi! cho biết con ở đâu ?”




      “Chết tiệt, còn dám hỏi đến chuyện của con. Tôi cho biết xin lỗi Hùng tôi tuyệt đối cho được gặp con.”




      Giản Tiểu Bạch thực giận cái tên đại sa trư này, lại còn là tên đại sa trư luôn tự cho mình là đúng.




      “Tất nhiên xin lỗi ta nhưng mà em cho biết con ở đâu trước .” Mạc Tử Bắc thầm nghĩ được gặp con nên vừa rồi còn cố ý về nhà thay đồ. Áo sơmi màu xanh ngọc kết hợp với cravat màu rượu vang, bên ngoài lại khoác vào cái áo vest màu xám bạc nguyên liệu làm thủ công từ Italia và quần tây. Ngay cả giày da cũng đánh sáng bóng.




      chỉ nghĩ đến lúc nhìn thấy mình con trai có thể có chút sợ hãi, chấp nhận . biết vì sao rất căng thẳng, so với năm đó kiếm được thùng vàng cao cấp kia còn căng thẳng hơn. Khó khăn đến hơn ba mươi tuổi mới bắt đầu nghĩ đến chuyện gia đình? Phải làm người đàn ông mới tốt sao?




      “Tôi cho biết đâu. dập đầu nhận lỗi với Hùng rồi tôi cố gắng tha thứ cho , gọi đến gặp con. Nếu tôi tha thứ cho !”




      Giản Tiểu Bạch giận dỗi .




      “Dập đầu nhận lỗi?” Mạc Tử Bắc tức cười, gương mặt cũng kéo xuống theo.




      “Đúng!”




      “Nhưng mà Tiểu Bạch. Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, đời này ngoài mẹ ra quỳ trước ai khác.”




      cao ngạo khiến Giản Tiểu Bạch lại nổi giận. “Tùy !”




      xoay người muốn , lại bị giữ chặt.




      “Tiểu Bạch đổi cách khác nhé!” Mạc Tử Bắc muốn cùng thương lượng.




      “Tùy , tôi mặc kệ! Buông ra, tôi phải có việc!”




      ! Đưa gặp con , muốn thấy nó!” Hai người còn đôi co chiếc xe két tiếng dùng ở bên cạnh hai người.




      Hùng Lập Tân hạ cửa kính xe xuống, ló gương mặt tuấn ra mà mỉm cười: “A! Hai người làm gì thế? Có muốn đến nhà tôi uống chén !”




      Mạc Tử Bắc nhìn thấy Hùng Lập Tân áy náy cười có chút xấu hổ, có chút biết làm sao. Giản Tiểu Bạch nhìn thấy Hùng Lập Tân lập tức cười qua, cũng rất áy náy, dường như Phong Trì phải đóng cửa đều là do . “ Hùng, em xin lỗi là em liên lụy đến Phong Trì!”




      Hùng Lập Tân cười cười, cũng để ý: “Kệ ! Cũng nên như thế, đừng tự trách mình làm gì, còn người là còn tất cả mà!”




      Lời an ủi của khiến Giản Tiểu Bạch cảm động đến thiếu chút nữa là bật khóc: “ Hùng, cám ơn !”




      Mạc Tử Bắc cũng tới đứng ở bên cạnh Giản Tiểu Bạch, với Hùng Lập Tân ở trong xe: “ Hùng, xin lỗi. Mạc tôi làm việc tắc trách quá.”




      Hùng Lập Tân nhíu nhíu mày: “Bỏ , đừng nhắc nữa.”




      “Ơ!” Mạc Tử Bắc vô cùng bất ngờ, người này trông rất thản nhiên, đối với tiền tài mà có thể cầm được thả được tự nhiên như thế. Người mà có thể có tư cách, có vốn càng giàu có. ta trông tựa như đấng quân vương siêu việt, cao cao tại thượng đối với quyền lợi cùng tiền tài đều ham muốn quá mức.




      “Về việc Phong Trì, tôi muốn bàn với Hùng đây chuyến. Xin nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi!”




      đến đó chiếc xe bỗng bóp còi, Hùng Lập Tân cười cười: “Tới nhà của tôi rồi . Tôi thể đổ xe ở đường.”




      Giản Tiểu Bạch nhân cơ hội lại trừng mắt liếc nhìn cái. Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ giữ chặt tay , mặc kệ giãy dụa vẫn cứng rắn kéo trở vào cửa biệt thự. Lâm Hiểu Tình nghe thấy tiếng ô tô chạy đến nhìn ba người đồng thời vào sân: “Ối! Hoan nghênh!”




      Phản ứng của rất nhanh, Hùng Lập Tân nháy mắt với . Giản Tiểu Bạch nhăn nhó bị Mạc Tử Bắc kéo vào trong phòng.




      “Vào Mạc.” Hùng Lập Tân khách sáo mời Mạc Tử Bắc vào nhà.




      “Cám ơn!”




      “Hút thuốc ?” Hùng Lập Tân hỏi.




      “Tôi hút!”




      “À!” Hùng Lập Tân sửng sốt, trong ánh mắt sáng ngời lên tia giảo hoạt dễ phát : “Tôi cũng hút nhưng trong nhà lúc nào cũng để sẵn dùng mời khách.”




      Lâm Hiểu Tình nhìn hai người đàn ông chuyện, thức thời kéo Giản Tiểu Bạch ra ngoài, chuyện của đám đàn ông muốn tham dự, muốn khuyên vị mỹ nữ này đừng tiếp tục rầy rà nữa.




      “Tiểu Bạch, cậu đùng là, mình biết cậu nhăn nhó cái gì nữa. Trông dáng vẻ ta rất sốt ruột, sao cậu lại thể tha thứ cho ta vậy?”




      “Mình vượt qua được chướng ngại trong lòng. tại mình hận thể xé nát cái gương mặt như hoa kia của ta, đáng giận. Giản Tiểu Bạch trong lòng vẫn đầy căm phẫn tức giận nghiến răng.




      Lâm Hiểu Tình cười khanh khách: “Hùng Lập Tân giận cậu giận làm cái gì?” “Mình có độ lượng như Hùng. Mình hận gã đó!”






      “Ấy! Bỏ mình thấy rồi ta vẫn kiên quyết kéo cậu thôi. Đàn ông ấy mà trời sinh có bản tính chiếm đoạt. Khí thế của ta quyết định hành động của ta.”




      Giản Tiểu Bạch nghe như vậy sợ tới mức lập tức kêu lên: “Mình phải chạy nhanh thôi. Mình muốn đón Thiên Thiên, được cho chỗ của mình, mình muốn trốn thời gian!”




      “Ấy!” Lâm Hiểu Tình còn chưa xong Giản Tiểu Bạch nhanh như chớp chạy mất. lập tức trở lại phòng la lên với hai người đàn ông: “Tiểu Bạch rồi!”




      Mạc Tử Bắc đứng vọt dậy: “Xin lỗi hôm khác tôi lại đến.”




      “Chờ chút Mạc.” Hùng Lập Tân gọi lại.




      “Ơ!” Mạc Tử Bắc đảo mắt nhìn ta: “Vâng?”




      Hùng Lập Tân nhàng mà : “Ôn Hướng Đình vượt ngục trốn ra khỏi trại giam rồi.”




      “Hử?” Mạc Tử Bắc cau mày nhưng vẫn quên hỏi: “ Hùng làm sao mà biết được?”




      báo có đăng!”




      “À!” Mạc Tử Bắc bởi vì muốn đuổi theo Giản Tiểu Bạch nên cũng hỏi nhiều nữa. “Tạm biệt!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :